1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Câu chuyện hồ đồ - Phong Tử Tam Tam (73/82 + 18NT)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 71
      Editor: Thái La

      Người tới là Lạc phu nhân, đối với xuất bất ngờ của Ôn Vãn có quá nhiều ngạc nhiên.

      Xem ra Chu Hiển Thanh và Lạc phu nhân có quan hệ rất thân thiết, trông điệu bộ tự nhiên của họ đoán ra được mấy phần, hai người ở trong sân chuyện, cách cự ly khá xa nên Ôn Vãn nghe họ chuyện gì, nhưng có thể nhìn thấy khuôn mặt của ít nhiều thả lỏng bớt căng thẳng. Thỉnh thoẳng Lạc phu nhân như có điều suy nghĩ nhìn sang, Ôn vãn cũng né tránh, bình thản nghênh đón ánh mắt của . Hai người vào phòng, Ôn vãn tiếp tục đợi ở ban công lười phải xuống lầu. Ngược lại Chu Hiển Thanh có phần yên tâm cho Ôn Vãn, lên lầu lấy áo khoác cho , cánh tay đặt bả vai : " phải em vẫn luôn rất nhàm chán sao, tìm người trò chuyện với em."

      Ôn Vãn nhìn Chu Hiển Thanh cái, nếu như ánh mắt có chút gì đó đúng, cảm tưởng Chu Hiển Thanh cũng là người tệ. Chu Hiển Thanh thấy vẫn nhìn chằm chằm vào mình, nhịn được cười khẽ: "Sao vậy?"

      "Quan hệ giữa em và Lạc phu nhân rất tốt." Chu Hiển Thanh tiếp xúc thân mật với ai đó chắc chắn người đó phải tầm thường.

      Chu Hiển Thanh nghe vậy ngẩn người, lập tức liền giải thích: "Quan hệ giữa hai nhà chúng ta, đừng hiểu lầm."

      Thái La ". . . . . ." Em mới là người hiểu lầm đấy?

      Lạc phu nhân ngồi ở phòng khách sô pha uống trà, thấy Ôn Vãn xuống lầu, khẽ cười cười: "Chúng ta lại gặp mặt."

      Ôn Vãn nhớ tới cuộc trò chuyện lúc trước, ánh mắt phức tạp nhìn Lạc phu nhân. Hình như Chu Hiển Thanh có chuyện phải làm, vỗ vỗ bả vai , nghiêng người bên tai câu: " chuyện vui vẻ."

      xong trực tiếp lên lầu, chỉ còn lại Lạc phu nhân và Ôn Vãn.

      Phòng khách rộng khủng khiếp, hai người đứng trong gian phòng rộng lớn có cảm giác lạc lõng, mặt Lạc phu nhân vẫn là nụ cười nhàn nhạt, chủ động ngồi xuống rót ly trà cho Ôn Vãn: "Nhất định có rất nhiều thắc mắc muốn hỏi tôi?"

      Ôn Vãn cũng ngồi xuống theo, quan sát kỹ. Lạc phu nhân khỏi cười khẽ: "Tôi nhắc nhở với chút nhé, cái cách nhìn tôi ...làm cho tôi cảm thấy rất áp lực."

      Ôn Vãn nhịn được nhéo mình cái, nhắc nhở ? Trước kia chỉ nhắc nhở người khác, ngờ cũng có ngày này bị người khác nhắc nhở!

      Suy nghĩ chút, : "Cho nên giúp tôi có đúng ?"

      Nếu ban đầu ấy ra ám hiệu với như vậy,vậy người này hẳn là xấu. Lạc phu nhân lắng nghe, cúi đầu thưởng thức trà , lông mi dày phủ xuống, che đôi mắt thâm thúy xinh đẹp của đặc : "Tôi nào có khả năng đó, chỉ muốn nhắc nhở đừng làm Chu Hiển Thanh tức giận."

      Ôn Vãn cứ tưởng ấy giúp mình, thất vọng cúi đầu. Lạc phu nhân đẩy ly trà trước mặt tới, cười cười gõ bàn cái: " những thứ này nữa, nghe Chu Hiển Thanh thích loại trà này nên tôi cố ý mang đến đây ít tặng ."

      Bây giờ là lúc nào mà có tâm tình thưởng thức trà? Nhưng Ôn Vãn thấy đối phương nghiêm túc nhìn mình, thể uống, cúi người đón lấy cốc trà, ngờ lúc đón lấy đụng phải vật khi hai người giao nhau!

      - Trái tim Ôn Vãn co rút chặt lại, sau đó trở lại trạng thái bình thường, Chu Hiển Thanh là người đa nghi sao có thể đề phòng mà để Lạc phu nhân tiếp cận .

      trấn định đón lấy ly trà, nếm thử chút: "Mùi vị tệ, cám ơn Lạc phu nhân."

      Tiếng vừa ngừng, tờ giấy trong lòng bàn tay rất nhanh được chuyển sang lòng bàn tay . Ôn Vãn biết Lạc phu nhân có đáng tin hay , cũng đoán ra được tại sao lại giúp mình, nếu giúp ấy được lợi gì chứ, nhưng còn cách nào khác ngoại trừ tin ấy.

      Lạc phu nhân ở lại hàn huyên với chút, toàn những vấn đề đâu làm cho thấy chút manh mối nào, lát sau Chu Hiển Thanh xuống lầu .

      Có vẻ như tâm tình rất tốt, tự nhiên ngồi bên cạnh Ôn vãn: "Buổi tối muốn ăn gì?" Trong khoảng thời gian này cơ hồ đều là Chu Hiển Thanh xuống bếp, mặc dù Chu Hiển Thanh ra vẻ tôn trọng hỏi ý kiến , nhưng ý kiến quan trọng, chỉ hỏi lấy lệ. Đúng như đoán, Ôn vãn còn chưa mở miệng, lên tiếng: "Đúng rồi, em thích ăn mì Ý, buổi tối chúng ta ăn món này. Chỉ Linh ở lại ăn với chúng ta."

      Chỉ Linh chính là Lạc phu nhân, mỉm cười gật đầu cái: " chê tôi làm kỳ đà cản mũi."

      Chu Hiển Thanh cười cười: " ở đây, tâm tình ấy rất tốt."

      Thái độ của Ôn Vãn có chút cứng ngắc khi nghe câu ấy, nhưng Chu Hiển Thanh làm nh thấy, mấy câu với Lạc phu nhân rồi xuống bếp. Ôn Vãn bất đắc dĩ lấy tay cào tóc , thấy buồn cười: " xem, em ấy ảo tưởng đến mức phân biệt được cái nào tôi thích cái nào em ấy thích." .

      Lạc phu nhân nhìn bóng lưng Chu Hiển Thanh biến mất, nụ cười mặt cũng tan biến , nhìn chằm chằm Ôn vãn, bất đắc dĩ thở dài: " Trước kia ấy như vậy."

      Ôn Vãn cũng biết lúc trước như vậy, thời điểm mà bọn họ mới quen Chu Hiển Thanh vẫn là người bình thường. Chẳng lẽ bởi vì tha thứ cho Hạ Trầm, cho nên mới kích thích Chu Hiển Thanh? tại Chu Hiển Thanh bị như vậy , là do và Hạ Trầm sao. . . .

      Lạc phu nhân nhìn mất hồn, giọng : " ra có thể ngồi chuyện với ấy , đây là biểu của căn bệnh, hơn nữa còn là mình tưởng tượng ra nhân cách thứ hai. phải cho ấy nhìn thực tế ."

      Ôn Vãn đồng ý mà lắc lắc đầu: "Như vậy dễ dàng kích thích đến em ấy hơn."

      tại Chu Hiển Thanh bệnh , nếu như dùng cách này trực tiếp thẳng ra, có khi phản tác dụng, kích thích làm chuyện xấu hơn. Huống chi chuyện khó giải quyết nhất là em ấy từng học qua Tâm Lý Học, đối với phương thức của chưa chắc hữu dụng.

      -

      Sau khi Lạc phu nhân , Ôn Vãn tắm rồi sau đó mở tờ giấy ra nhìn kỹ, hình như mảnh giấy ghi vào ba ngày sau.

      Chữ viết này rất quen thuộc, chính là chữ viết của Hạ Trầm, Ôn Vẵn nắm chặt tờ giấy trong tay đến phát run.

      Hạ Trầm tới Thái Lan rồi….

      hiểu tại sao Lạc phu nhân lạ hợp tác với Hạ Traàm, nhưng trong lòng thoáng an định chút, ít nhất cũng biết đây là kế hoạch Hạ Trầm cứu , ba ngày, chỉ cần ba ngày là có thể thấy Hạ Trầm.

      Ba ngày nay, Lạc phu nhân ngọai trừ tặng trà cho cũng có bất cứ hành động gì, Ôn Vãn biết làm gì hơn là ngồi chờ.

      Chu Hiển Thanh coi như là người có quy củ làm việc và nghỉ ngơi bình thường khỏe mạnh, mỗi ngày đều dậy sớm tập thể dục, sau đó cho ăn bữa sáng. Mỗi ngày vẽ tranh mà người mẫu đều là Ôn Vãn, ép buộc đứng vững tư thế cố định, cho dù nhích tới nhích lui, hoặc là ngủ, hình như đối với đều có bất kì ảnh hưởng.

      Kể từ khi Ôn Vãn thấy phòng tranh của , ngược lại tâm tình trở nên tế nhị___cố bắt đầu có chút đồng tình với người đàn ông này.

      “Em và chị đều học chung ngành, là mình cảm thấy hứng thú, hay là bởi vì…chị?” Ôn Vãn hỏi khi vẽ tranh , Chu Hiển Thanh nhíu mày chút, hơi cúi đầu, giờ phút nhìn có chút ngây.

      Khóe miệng cười yếu ớt, có chút do dự trả lời : “Muốn xem em thích ngành gì đặc biệt.”

      Ôn Vãn chăm chú nhìn , xong mới chậm rãi từ giá vẽ ngẩng đầu lên, kết luận : “Quả nhiên tiểu Vãn thích, cũng thích.”

      “…”

      Hai người trầmlặng, biết trải qua bao lâu, lúc này Ôn Vãn mới lấy hết dũng khí thử dò xét : “ ra ban đầu chị chọn nghề này cũng phải là tự mình thích, mà là Cố Minh Sâm chọn cho chị. Chu Hiển Thanh, chị nghĩ chị với em cùng chung…”

      Lời của còn chưa dứt, Chu Hiển Thanh mặt liền thay đổi ngẩng đầu lên nhìn .

      Ôn Vãn bị như vậy, ngược lại bị dọa sợ mà còn ngoan cường : “Nếu như em phát , chị chẳng có gì đặc biệt, giống như những người khác. Em làm sao?”

      Chu Hiển Thanh nhìn hồi, lúc này mới bình tĩnh : “ có. đói em nấu cho ăn, vui em trò chuyện cùng , em khéo léo lại hiểu chuyện, đây chính là tiểu Vãn trong lòng .”

      xong dừng chút lại bổ sung : “Cho dù thỉnh thoảng có giống ngày xưa cũng chẳng sao, cho em thấy rằng em nên tha thứ cho Hạ Trầm, giúp em đúng đường.”

      Ôn Vãn nắm quả đấm trong tay : “Nếu như vẫn được sao đây?”
      Mi tâm Chu Hiển Thanh buộc chặt, cây bút nắm trong tay cơ hồ phát run, nhìn bằng ánh mắt muốn đóng băng.

      Cổ họng Ôn Vãn ngày càng khô khốc, khó chịu, nhưng vẫn trấn định : “Chu Hiển Thanh, em nhìn thẳng vào mắt chị, em thích chị sao?”

      Chu Hiển Thanh nhìn ánh mắt có chút khổ sở, chợt tức giận đá văng cái giá vẽ, sau đó nóng nảy đem tất cả các thứ có liên quan đập vỡ tan nát.

      Ôn Vãn kinh ngạ nhìn , Chu Hiển Thanh lại đem tất cả các bút vẽ bẻ gãy, giải tỏa tất cả các cảm xúc ở bên trong ra bên ngoài xong, đứng phía trước cửa sổ đưa lưng về phía : “ có nếu như, em chính là Ôn Vãn. Nếu như phải là____”

      câu sau, quỷ dị dừng lại, chỉ là từ từ quay đầu liếc nhìn cái, cặp mắt đen láy thâm trầm nhìn giờ phút này hình như có chút oán hận.

      -

      Sau đó Ôn Vãn dám kích thích Chu Hiển Thanh lần nào nữa, nhưng trong lòng thầm đắn đo, cuối cùng nhìn Chu Hiển Thanh lần nữa mới hiểu ra ít chuyện. Mỗi người bị bệnh đều có trạng thái khác nhau, nhưng bộ dạng Chu Hiển Thanh trước mắt, dây cung căng và mũi tên bắn nhưng dây cung sắp đứt.

      Cuối cùng cũng tới ngày hẹn, quả nhiên ngày này giống với ngày bình thường, Chu Hiển Thanh dậy rất sớm ăn mặc sang trọng, bình thường ở nhà chỉ mặc quần áo đơn giản, lúc này tây trang thẳng thớm, cổ áo sơ mi phẳng phiu gọn gang trông rất khoa trương, thoạt nhìn hình như có chuyện rất quan trọng.

      ngồi ở bàn ăn uống xong café, lúc này mới từ từ về phía .

      Ôn Vãn nắm ly thủy tinh trong tay, chỉ nghe giọng trầm thấp từ từ ở bên tai vang lên : “ Lát nữa Chỉ Linh đến với em, còn có chuyện phải làm.”
      xong lập tức rời , mà vẫn duy trì tư thế cũ, sóng mũi cao như có như đến gần sát gương mặt :”Em ngoan ngoãn ở nhà chờ ?”

      Ôn Vãn quay đầu, chống lại ánh mắt của , trong giây phút đó trong lòng có chút chấn động.

      Chu Hiển Thanh thấy chần chờ, con mắt sắc bén hơn, bỗnh dưng đưa tay giữ chặt ót , cúi người lấn đến gần hơn. Ôn Vãn cứng đờ lui về phía sau, sau lưng là ghế dựa bị đè ép chặt phía sau cách nào nhúc nhích.

      khí giữa hai người có chút cổ quái, giống như là thù địch lẫn nhau, cũng mau Chu Hiển Thanh phải là người làm xằng bậy, chỉ là đôi môi lạnh như băng hạ xuống trán , hôn : “ thích em do dự.”

      Sau khi Lạc phu nhân đến Chu Hiển Thanh mới rời , theo sát phía sau là chiếc xe 16 chỗ màu trắng, trong xe nối đuối nhau là đám người đàn ông ăn mặc đều là màu đen, nhưng bọn họ mà là đứng túc trực ngoài sân.

      Sau khi Lạc phu nhân vào nhà hướng Ôn Vãn bật cười : “Nhìn thấy ? Ngay cả tôi ta cũng tin.”


      Ôn Vãn lo lắng nhìn những người ở bên ngoài : “Làm sao bây giờ?”

      Lạc phu nhân nở nụ cười thần thần bí bí với : “Đừng lo lắng, tôi sớm chuẩn bị rồi.”
      Lạc phu nhân vừa xong liền có tiếng súng trong sân vang lên, Lạc phu nhân nhân cơ hội dắt tay chạy ra cửa sau, vừa chạy vừa : “Có xe chờ, cần phải lo lắng, là người của Hạ Trầm.”

      Ôn Vãn nghe lời này liền mừng rỡ : “ ấy đến?”


      Lạc phu nhân đáp lại , mà dẫ tới cạnh chiếc xe, lập tức đẩy vào trong.”

      Ôn Vãn thấy người bên trong xe là Cố Minh Sâm, cả kinh ra lời, ngay sau đó cảm thấy chuyện này nhất định đơn giản như vậy. Nghĩ đến mới vừa rồi Chu Hiển Thanh mình ra ngoài càng thêm chắc chắn dự đoán của mình , lo lắng : “Hạ Trầm mình gặp Chu Hiển Thanh?”

      Lúc này có thể để cho Chu Hiẻn Thanh đích thân tự mình ra ngoài cửa cũng chỉ có Hạ TRầm, đây là địa bàn của Lạc Hiển, cho nên nhất định Hạ Trầm muốn cứu phải dùng kế điệu hổ ly sơn, kêu Cố Minh Sâm tới đây dẫn , còn mình Hạ Trầm, phải làm sao đây?

      Ôn Vãn biết Hạ TRầm như thế nào để thoát ra, còn muốn hỏi nữa, LẠc phu nhân đưa tay đóng cửa xe lại : “Nếu Hạ Trầm an bài thế này, nhất định ấy có tính toán riêng.”

      Cố Minh Sâm khởi động xe, liếc nhìn từ chiếc kính chiếu hậu : “Chúng ta đến sân bay đợi.”
      Last edited by a moderator: 5/5/16
      Chris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Editor: Thái La

      Chương 72

      Lần hẹn này khác gì Hồng Môn Yến, Hạ Trầm cầm điện thoại, nhận được tin nhắn Ôn Vãn ngủ ngon, chỉ mấy chữ ngắn ngủn lại làm cho yên lòng mấy phần.

      Người dẫn đường trước mắt nghiêm túc quan sát cử chỉ của , khẽ chau mày, dùng tiếng Thái: “Tiên sinh, mời vào trong”.

      Hạ Trầm cất điện thoại di động, khóe miệng khẽ nâng lên nụ cười, bước chân càng thêm trầm . Ôn Vãn bình an vô , chuyện còn lại phải giải quyết cho tốt nhất là Chu Hiển Thanh , nếu rất phiền toái về sau.

      Địa điểm là bến tàu bỏ hoang lâu cho nên chung quanh chất đầy container. Buổi trưa ánh mặt trời đầy chói chang, xa xa nhìn thấy bóng dáng kéo dài của Chu Hiển Thanh. Nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của Chu Hiển Thanh, có lẽ biết tin Ôn Vãn rời .

      Quả nhiên, đến gần bắt gặp sắc mặt của Chu Hiển Thanh càng thêm khó coi, cặp mắt đầy lửa hận gắt gao nhìn chằm chằm vào .

      Lạc Hiển khách khí, cười híp mắt bắt tay với : "Hạ tiên sinh quả nhiên đúng giờ."

      Bọn họ giả làm người kiểm hàng, cho nên phải diễn cho giống, Hạ Trầm mắt lạnh nhìn, trong lòng cũng bật cười, mặt cực kỳ bình tĩnh: "Lạc tiên sinh tốn nhiều hơi sức như vậy, sao có thể khiến cho thất vọng."

      Lời này nghe thế nào cũng có thâm ý khác, Lạc Hiển giả bộ nghe hiểu, hướng tới Chu Hiển Thanh giới thiệu: "Đây là bạn của tôi, thời gian trước cũng ở Thanh Châu, biết Hạ tiên sinh có biết ?"

      Nếu Lạc Hiển làm như biết, Hạ Trầm cũng phối hợp làm theo: "Nhìn có chút quen mắt."

      Chu Hiển Thanh đáp lại tiếng hừ lạnh.

      Tất cả mọi người đều giả tạo, Lạc Hiển dẫn Hạ Trầm về phía trước mấy bước, vừa vừa cảm thán: "Mấy ngày này thời tiết càng ngày càng nóng, làm xong sớm chút, về nhà với vợ ."

      Hạ Trầm yếu ớt cười : "Lạc tiên sinh là thương vợ."

      Lạc Hiển làm như rất thương Chỉ Linh , nụ cười sâu hơn: "Đây là điều lẽ nhiên, để cưới được ấy về nhà biết tốn bao nhiêu công sức, dĩ nhiên thể thương ."

      Hạ Trầm chuyên chú nghe, chờ Lạc Hiển xong giống như vô ý ra câu: "Có vẻ như Lạc phu nhân rất có số đào hoa, xem ra Lạc tiên sinh phải quản chặt rồi."

      Lạc Hiển sững sờ, nụ cười mặt ngưng trọng.

      Hạ Trầm nhướng nhướng đuôi lông mày: " Tôi sai sao?"

      Khóe miệng Lạc Hiển co rút, đanh mặt : "Hàng bên này, mời Hạ tiên sinh lối này."

      Chu Hiển Thanh bên cạnh tiếng nào, gương mặt tuấn tú lạnh lùng bất định. Chờ Lạc Hiển mở Container ra , Chu Hiển Thanh rốt cục nhịn được nữa, lạnh lùng liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, lộ
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 72 (tiếp)

      Editor: Thái La



      ghen tỵ, tiểu Vãn từng hận sâu đậm như vậy nhưng chung quy vẫn . Có lẽ đời này bao giờ lần nữa.


      Cố Minh Sâm trầm mặc hút thuốc nhưng mặt mất vẻ kiêu ngạo thường có. Bọn họ có mấy năm tình cảm thân thiết sao đây? Rốt cuộc vẫn chẳng tình cảm bao nhiêu năm có ích gì chứ?


      Hạ Trầm cũng lộ ra vẻ yếu ớt trước mặt Cố Minh Sâm: "Bây giờ nằm mơ cũng thấy ấy hận mình. biết phải làm sao để ấy lại tin mình lần nữa. Đây chính là cơ hội để ấy phải thất vọng về mình!"


      Cố Minh Sâm nhìn cái, Hạ Trầm giơ tay lên ngắt lời : "Ngạn vạn lần đừng đồng tình với tôi. Mặc dù ấy còn chưa tha thứ cho tôi nhưng cũng đến lượt đâu. Bởi tôi là người cuối cùng của ấy!"


      Cố Minh Sâm cười xùy cái: "Ôn Vãn ghét nhất loại đàn ông tự cho mình là đúng!"


      "Đây là tự tin!"


      Sau buổi trưa ấy, hai người vốn hợp nhau nhưng lại ngoài ý muốn có buổi trò chuyện ăn ý. Trước khi , Hạ Trầm chợt dừng lại, ánh mắt thâm trầm, giọng cũng trầm theo: "Nếu như đến lúc đó. . . nhất định phải nghĩ cách mang ấy trở về!"


      Cố Minh Sâm lườm : " tin tôi như vậy sao?"


      Hạ Trầm cười rồi nghiêm mặt : "Bảo vệ ấy cho tốt!"


      Cố Minh Sâm vẫn lạnh nhạt nhìn như cũ nhưng trong lòng lại hơi chấn động, khi đó nghĩ gì thế? xác định trong lòng mình mục đích là mang Ôn Vãn chỉ cần an toàn là đủ rồi.


      Nhưng trước mắt làm cái gì?


      điên theo , dẫn gặp Hạ Trầm.


      Ngay cả cũng điên mất rồi.


      Xe chạy nhanh đường cao tốc, đường trong lòng Cố Minh Sâm còn do dự. muốn trả thù Hạ Trầm, nhưng quang minh chính đại mà đấu chứ dùng thủ đoạn bẩn thỉu nào.


      Thời điểm Hạ Trầm và Chỉ Linh thảo luận đối sách cũng có mặt, nên biết rất , lại có thiết bị chỉ đường nên dễ dàng đến bến tàu đó.


      Ôn Vãn mở cửa xe vôi vàng ra ngoài, chỉ là mới đặt chân xuống nghe thấy tiếng súng. Bước chân của cứng ngắc, đại não trong nháy mắt trống rỗng. Sau đó tiếng súng chói tai lại vang lên như muốn xuyên thủng màng nhĩ.


      sững sờ sau đó quay vào trong xe. Trái tim Cố Minh Sâm căng thẳng, vội vàng đóng cửa xe lại.


      Ôn Vãn chạy tới cách đó vài mét thấy xác chết nằm ngổn ngang, màu máu đỏ tươi chói mắt. Đột nhiên dạ dày muốn trào ra ngoài nhưng vẫn nhẫn nại về phía trước.


      Bên hông bị ai đó giữ chặt, giọng Cố Minh Sâm vang lên bên tai : "Đừng vào! Bây giờ trong đó rất hỗn loạn!"


      Lý trí cho biết là nên vào đó nhưng trong lòng có ý niệm mãnh liệt muốn xác định có an toàn hay ? Ôn Vãn quay đầu lại nhìn Cố Minh Sâm, câu cũng lưu loát nữa: "Nhưng ấy còn ở trong đó. . ."


      Cố Minh Sâm phải chưa từng thấy Ôn Vãn khóc nhưng lần này khiến cho đau đớn thôi. Ánh mắt sợ hãi của lần đầu tiên thấy điều này sau làn nước mắt.


      Ôn Vãn của trước kia mang đến cho cảm giác luôn lạnh lẽo, chút thú vị. Phải là luôn luôn băng lãnh, nhưng bây giờ có tức giận, có vui cười tựa như thiếu nữ.


      Nước mắt của rơi thẳng xuống đất, mỗi khi nghe thấy tiếng súng lại ngừng run rẩy. Cố Minh Sâm ôm chặt, đáy lòng vẫn còn sót lại chút lý trí: "Chúng ta phải thôi!"


      Hai người giằng co hồi lâu bỗng có xe cảnh sát dừng cách đó xa. Ôn Vãn hiểu tại sao lúc nào cảnh sát cũng xuất vào lúc mọi chuyện rồi!
      Last edited by a moderator: 7/5/16
      Chris thích bài này.

    4. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 73

      Vào buổi chiều thời tiết nóng nực làm cho người ta khó chịu chịu nổi, sau đó hiểu sao mưa lại trút xuống ào ào, cảnh sát lật đật lấy ô che, Ôn Vãn chỉ cảm thấy trước mắt mảnh mơ hồ, cảm giác hai chân gần như vô lực chực chờ ngã khụy xuống.

      Cố Minh Sâm ngừng lay bả vai , ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm đám người cảnh sát lần lượt mang thi thể ra ngoài. , hai, ba bốn, …nhưng vẫn chẳng thấy Hạ Trầm đâu?

      Sao ở đây?

      Ôn Vãn nhìn thấy Chu Hiển Thanh nằm băng ca, cũng nhìn thấy Lạc Hiển, nhưng bóng dáng lại thấy, sao có thể như vậy được.

      ngờ kết cục lại như vậy, làm cho người khác bất ngờ.

      Lạc Hiển đột nhiên ngoài ý muốn nhận tội, thậm chí còn khai liên quan gì đến Hạ Trầm , chỉ là công an hỏi thêm chút nữa Lạc Hiển im lặng gì nữa . Chu Hiển Thanh đến giờ vẫn chưa tỉnh nằm hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện . . . . . .

      Trong lúc đó chuyện gì xảy ra ở bến tàu ai biết đến mà cũng chẳng có ai quan tâm.

      "Có lẽ là chuyện tốt cũng chừng." Cố Minh Sâm ở bên cạnh an ủi , thấp giọng , "Có lẽ trốn , nếu như gặp chuyện may——"

      được nửa những lời còn lại nuốt vào bên trong, kinh ngạc chính bản thân mình, lại hy vọng còn sống để trở về.

      Muốn đấu, cũng phải đường đường chính chính chứ? Cố Minh Sâm tự an ủi mình như thế.

      Ôn Vãn từ từ quay đầu nhìn cái: "?"

      Cố Minh Sâm gật đầu cái, trong chốc lát nét mặt Ôn Vãn buông lỏng, trầm mặc đứng ở cửa cục cảnh sát, ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời.

      chính là hận , nhưng dù có hận nhiều chẳng nữa, cũng muốn chết. chỉ hi vọng bình an trở về?

      Nếu thử đứng vào vị trí của , cũng lựa chọn như . có mối thù của , có ân tình phải trả, cũng thể trách . Cũng chỉ vì ân ân oán oán mà thù nghịch lẫn nhau. Thế nhưng vẫn cứ .

      Chỉ cần trả về tha thứ cho , và cho chúng ta cơ hội

      ngốc nghếch vì thêm lần nữa.

      -

      Bọn họ dừng lại ở Thanh Mai, tìm Chỉ Linh, cảm giác tìm ấy chắc có manh mối.

      Nhưng Chỉ Linh : " Mặc dù tôi cũng rất muốn trợ giúp Hạ Trầm, nhưng tôi cũng hi vọng Lạc Hiển với Chu Hiển Thanh xảy ra chuyện gì. Còn rốt cục ở trường xảy ra như thế nào tôi cũng lắm ."

      Ôn Vãn nhìn Chỉ Linh, Chỉ Linh vừa cười vừa xin lỗi: "Xin lỗi, giúp được rồi."

      khay còn để ly trà lài, mùi thơm ngào ngạt, Ôn Vãn cúi đầu nhìn ly trà, lúc này mới : " Nếu như vậy kết cục của bọn họ cũng đâu khác gì."

      Nụ cười bên môi của Chỉ Linh từ từ thu lại , khuôn mặt lạnh nhạt nhận ra nghĩ gì.

      Ôn Vãn nhìn phản ứng của biết mình đoán trúng, rất giống Tưởng Thắng, người phụ nữ này đoán được tâm tư, từ từ đứng lên : “Mục đích thực của là gì tôi biết, tôi chỉ muốn đến tìm tung tích của ấy. Lạc phu nhân, nếu như nhớ lại điều gì hãy cho tôi biết."

      để danh thiếp của mình bàn, Chỉ Linh đứng dậy, hình như suy nghĩ điều gì đến mất hồn. Ôn Vãn rời khỏi, lúc này người phía sau mới lên tiếng: "Tôi có ân oán với Lạc Hiển tiện giải thích với người ngoài, nhưng đây là đây là ấy thiếu nợ tôi, tôi chỉ còn cách liên thủ với Hạ Trầm ."

      Lại thù hận.

      Ôn Vãn xoay người , lúc đó Chỉ Linh thoáng thấy tia khổ sở trong mắt Ôn Vãn , cũng là người từng trải, thế nhưng hận hận, vĩnh viễn người ngoài thể can thiệp vào được.

      "Để đạt được mục đích, sẵn sang chính tay mình đưa người mình mình vào trong ngục giam, thấy thỏa mãn ?" Ôn Vãn bình tĩnh hỏi Chỉ Linh, nhưng ra là tự hỏi lòng mình.

      Ban đầu hận Hạ Trầm được thời gian, ngày vui vẻ, con người sống dựa vào thù hận quá mệt mỏi.

      Chỉ Linh cắn cắn môi, ánh mắt đôi chút giãy dụa: "Chu Hiển Thanh được trị bệnh, bệnh của càng ngày càng nặng, Ôn tiểu thư, tôi cảm thấy làm như vậy có lỗi. Nếu như ấy tiếp tục dây dưa với , sợ rằng Hạ Trầm bắn chết ấy, tôi
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :