1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Câu chuyện hồ đồ - Phong Tử Tam Tam (73/82 + 18NT)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Editor: Thái La


      Chương 66

      Hạ Trầm liếc nhìn dãy số, nhưng có lập tức nhận, chỉ là mày rậm khẽ nhíu, ánh đèn trong căn phòng chiếu người Hạ Trầm làm có mấy phần lạnh lùng.

      Ôn Vãn rất biết nhìn mặt mà chuyện, đứng dậy tránh chỗ cho có thời gian riêng tư: "Em về phòng trước."

      Hạ Trầm ngẩng đầu nhìn , ngoài ý muốn lên tiếng.

      Trở về phòng, Ôn Vãn có chút rối loạn, biết là ai điện tới, nhưng có cảm giác có chuyện chẳng lành, tự trấn an mình. Quả nhiên mới vừa tắm xong ra ngoài, cánh cửa vang lên mấy tiếng gõ, Hạ Trầm an tĩnh đứng ở nơi đó: "Ngày mai có thể dẫn tham quan chút được ?"

      Tóc Ôn Vãn vẫn còn ướt xuống dưới sàn nhà tí tách, vừa đúng có nước từ cái trán trơn bóng của trượt xuống, trực tiếp tan vào đáy mắt, tự dưng có chút đau nhói. chợp chợp mắt, đầu ngón tay nắm khăn lông khô từ từ buộc chặt: "Được."

      hỏi tại sao đột nhiên lại có hứng thú như vậy, cũng giải thích, biết đằng sau ý nghĩa chuyện này —— có lẽ Hạ Trầm muốn .

      ra Ôn Vãn chuẩn bị tâm lí, cho nên cũng quá buồn phiền, ngủ giấc ngon lành tơi sáng, ngay cả giấc mộng cũng có.

      Ngày thứ hai Ôn Vãn dậy, rửa mặt xong ra cửa, thoáng thấy Hạ Trầm chờ ở cửa, trong khoảng thời gian dưỡng thương hút thuốc lá, lúc này lại đứng tựa cửa hút thuốc, bộ dạng mặt ủ mày chau.

      trực tiếp tới, đưa tay lấy điếu thuốc ra khỏi miệng Hạ Trầm vê điếu thuốc, Hạ Trầm giống như lúc này mới phát ra , mỉm cười nhìn chăm chú loạt hành động của : " rất muốn bị em quản như vậy cả đời."

      Ôn Vãn vô cùng bình tĩnh gật đầu cái: "Nếu như cả đời này bệnh liên tục."

      Khóe miệng Hạ Trầm giơ lên, tâm tình cực kỳ có hứng: "Em dẫn đường, hôm nay tất cả đều nghe theo em."

      Ôn Vãn cũng biết lúc trẻ Hạ Trầm có thời gain dài ở Tam giác vàng, mà chỗ ở của bọn họ vừa đúng tiếp giáp Tam Giác Vàng, cho nên tính dẫn đến mấy chỗ đó, ngược lại dẫn đến mấy chỗ vùng lân cận. tới có hơn tháng, nhưng phần lớn thời gian đều hao phí thời gian trong phòng khám, sau đó lại bị thương nên thể đâu.

      Hai người sóng vai ở đường lớn, Hạ Trầm thân cao bước lớn, lại cố ý thả chậm tốc độ chờ , thỉnh thoảng tùy ý cùng mấy câu: "Ban đầu sao em chọn nơi này?"

      Vu vơ câu, Ôn Vãn nghe hiểu, suy nghĩ chút : "Tới Thái Lan là Chu Hiển Thanh đề nghị, sau lại bất tri bất giác tới rồi nơi này, nghĩ đến cũng có người quen ở đây."

      Hạ Trầm ý vị sâu xa nhìn cái, khóe mắt híp cái: " lại tự mình đa tình?" ***************

      Ôn Vãn hếch mày lên, đồng tử đảo qua đảo lại cái nhìn thấy tiệm nước giải khát: "Khát ?"

      Hạ Trầm biết muốn tiếp tục đề tài này, mặc dù trong khoảng thời gian này bọn họ tiến triển tệ, nhưng nếu muốn Ôn Vãn hoàn toàn thuộc về còn phải cố gắng thêm chút nữa. Thấy gương mặt nhẫn nại, gật đầu cái, Ôn Vãn xoay người lập tức liền chạy , bộ dáng thể chờ đợi được.

      Đáy lòng Hạ Trầm than thở, chờ Ôn Vãn tới tiệm giải khát, lúc này mới quay đầu lại nhìn về phía cách đó xa phía sau hai người.

      Hai người thân tiêu sái đều mặc đồ đen, mang theo kính râm, tròng kính phản chiếu hình ảnh của , hai người liền nhìn chớp mắt, thấy quay đầu lại lập tức chuyến sang nơi khác.

      Đáy mắt nhướng lên cái, nhưng cũng có biểu ra mặt, mà là lạnh nhạt nhét hai tay vào túi, khóe mắt hơi híp lại.

      Cho đến khi Ôn Vãn trở lại, đem đồ uống lạnh đưa tới trước mặt : "Này, nếm thử chút, bề ngoài có chút xấu xí nhưng mùi vị rất ngon."

      Hạ Trầm cau mày liếc nhìn vật thể trong tay , màu sắc cũng là lạ , nhưng vẫn là thò tay lấy uống hớp. Ôn Vãn híp mắt cười nhìn : "Như thế nào?"

      Hạ Trầm chuyện, bỗng nhiên giơ tay nắm được cằm của , cúi đầu ngậm cái miệng nhắn của .

      Ôn Vãn trừng mắt, giây kế tiếp cũng cảm giác có man mát lành lạnh chất lỏng chảy vào nơi cổ họng, mặc dù 28 tuổi, nhưng mỗi lần bị trêu ghẹo đều vẫn là đỏ mặt.

      Đầu lưỡi Hạ Trầm vẫn còn ở trong miệng , vẫn chưa thỏa mãn liếm láp vòng, lúc này mới buông ra, chậm rãi lùi ra sau: "Mùi vị tệ, em cũng nếm thử chút."

      Ôn Vãn giận quá, ra trò đùa của sớm bị nhìn thấu, lại còn gậy ông đập lưng ông

      -

      khí ra rất tốt, khó có được buổi thoải mái như vậy, đường có bán đầy đủ các loại đồ chơi , trời càng ngày càng nóng, phần lớn dân bản xứ đều ăn mặc màu trắng trong suốt , thấy bọn họ nhiệt tình chào mời.

      ra Ôn Vãn cũng để ý lắm, nhưng nhìn kỹ thấy chúng có vẻ thú vị, Hạ Trầm vẫn an tĩnh phía sau . cầm hàng mỹ nghệ lên suy nghĩ, lại nghe thấy phía sau cúi người kề mình, ở bên tai giọng nỉ non câu: "Tiểu Vãn, chính em cũng biết giờ phút này em có bao nhiêu vui vẻ?"

      Nụ cười khuôn mặt Ôn Vãn cứng đờ, ở với Chu Hiển Thanh ở Băng Cốc lâu như vậy, vô luận hoàn cảnh như thế nào cũng vui vẻ với Chu Hiển Thanh, nhưng khi đó tâm tình của như thế nào đây? Nụ cười khi đó đều cảm thấy qua loa.

      Bây giờ sao, trông có vẻ rất nhiệt tình vui vẻ?

      biết Hạ Trầm ám hiệu cái gì, lại làm bộ nghe hiểu: "Khó nghỉ được ngày, dĩ nhiên vui vẻ."

      Hạ Trầm cũng vạch trần , đưa tay nhàng ôm bả vai : "Qua bên kia xem chút."

      Thấy bước chân cứng ngắc, Hạ Trầm nhịn cười được: "Em còn do dự, còn làm chưa đủ sao. Nhưng tiểu Vãn, nếu như em mực giả bộ hiểu, biết nên làm gì với em?"

      Ôn Vãn cắn môi nhìn cái, lấy tay đặt bả vai kéo xuống: " chuyện chuyện, làm gì động tay động chân."

      Ánh mắt Hạ Trầm khẽ ảm đạm, bật cười : "Xin lỗi, theo thói quen."

      Mỗi lần trốn tránh, đều vạch mối quan hệ với , nên làm thế nào cũng thử qua hết, bây giờ cũng biết làm sao hết.

      Kế sau đó, Hạ Trầm rất ít chuyện, bắt đầu để ý đến thay đổi của , Ôn Vãn phát như có điều suy nghĩ luôn nhìn về phía xa xăm. Nhưng nhìn kỹ lại phát điều gì, chẳng lẽ mình quá nhạy cảm .

      Hai người đến miếu thờ, đường Ôn Vãn phát thấy , tìm hồi lâu mới thấy ở trong sân chuyện với tăng nhân, đợi chút thấy vị tăng nhân hướng về phía hành lễ rồi rời .

      Hạ Trầm quay đầu nhìn , lộ ra nụ cười đẹp mắt : " thôi."

      "Hai người gì vậy?"

      "Có chút rắc rối, cần người hóa giải mà thôi."

      hời hợt câu liền cho Ôn Vãn ngậm miệng, Ôn Vãn nhìn mặt cũng thấy chút uất ức buồn phiền nào, nhịn được nhíu mày cái.

      có thể cảm thấy trong lòng Hạ Trầm có chuyện, thời điểm hai người ra ngoài, mấy lần muốn hỏi nhưng kiềm nén lại. Nếu như muốn sớm với , có thể đoán được cú điện thoại kia có vấn đề.

      Thậm chí trong lòng có chút dự cảm, liên quan đến chuyện trong nước?

      Thế nhưng cho dù người đàn ông này gặp vấn đề trọng đại khó giải quyết cách mấy cũng chịu với ai chỉ tự mình tìm cách giải quyết, cẩn thận ngẫm lại, cuộc sống hơn 30 năm nay của vô cùng tịch mịch.

      Hai người ra tới ngoài cửa chỉ thấy chiếc Bentley dừng ở ven đường, người đàn ông trẻ tuổi dùng tiếng Thái hướng Hạ Trầm chào hỏi, còn : "Lạc tiên sinh cho mời."
      Last edited: 4/5/16
      Chris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Editor: Thái La

      Chương 67

      Ôn Vãn cảm thấy cái tên"Lạc Hiển" này có chút quen tai, nhưng nhất thời nhớ ra, hình như Hạ Trầm cũng có ý định giới thiệu, chỉ cho biết là trước kia ta có hợp tác làm ăn với nhau.

      Nếu là hợp tác làm ăn, vậy có khả năng là nhớ nhầm, Ôn Vãn cảm thấy là mình quá lo lắng.

      Tài xế đường chở đến nơi nhà họ Lạc, Lạc Hiển là Hoa kiều, cho nên tòa nhà đậm chất Trung Quốc, ngay cả vợ cũng là người Trung Quốc, đối phương mặc bộ sườn xám màu đen quý phái, đứng ở nơi đó giống như bức họa.

      Ôn Vãn và Hạ Trầm cùng vào, Lạc Hiển chủ động chào hỏi Hạ Trầm, tủm tỉm cười: "Nếu như mà tôi phái người mời, sợ rằng Hạ tiên sinh quên mất người họ Lạc này rồi."

      Khóe miệng Hạ Trầm cũng tươi cười, nhưng nụ cười vừa nhìn liền biết phải lòng: "Làm sao quên được, cảm giác tồn tại của Lạc tiên sinh mạnh như vậy, muốn quên cũng quên được."

      Lời này có thâm ý khác, chỉ có Lạc Hiển nghe hiểu, ta giả vờ hồ đồ, nghiêng người mời vào phòng khách, ánh mắt rơi vào người Ôn Vãn: "Ơ, đây chính là Ôn tiểu thư, ngưỡng mộ đại danh lâu."

      Ôn Vãn cùng ta bắt tay cái, chỉ là nhàn nhạt cười tiếng, biết vì sao con người này khiến vui nổi.

      Lạc Hiển cũng chấp thái độ của , vẫn như cũ nửa đùa tựa như : "Thời điểm ban đầu Hạ tiên sinh tìm , tôi cũng giúp chút, công đâu , nếu khi nào hai người làm rượu mừng, nhất định nhớ cho tôi biết ."

      Ôn Vãn ngờ người đàn ông này còn biết chuyện này, ngoài ý muốn liếc nhìn Hạ Trầm.

      Người nọ chỉ là đưa tay đỡ sống lưng của , chờ Lạc Hiển xong mới khẽ kéo kéo khóe môi: "Cảm ơn , nếu có ngày ấy , nhất định phải mời Lạc tiên sinh rồi." ***************

      Hai người này chuyện cực kỳ dối trá, Ôn Vãn nhìn mà thấy mệt mỏi, cũng may tình huống như thế cũng kéo dài quá lâu, quản gia nhà họ khom người: "Tiên sinh, có thể dùng bữa ăn."

      "Xem xem, tôi thất lễ rồi."

      Lạc Hiển dẫn hai người đến phòng ăn, tòa nhà này rất lớn, chỉ là từ phòng khách đến phòng ăn mà khoảng cách rất dài. Thức ăn bàn cũng là dạng cơm, hơn nữa có mấy món Ôn Vãn thích ăn, nhìn ánh mắt của Lạc Hiển có chút đúng, người này phức tạp hơn nghĩ nhiều.

      Lạc Hiển ngồi ở vị trí chủ tọa, Hạ Trầm ngồi bên cạnh, bàn ăn hai người cũng chỉ là cười cười , nhắc gì đến chuyện buôn bán.

      Hạ Trầm ít, phần lớn thời gian đều là Lạc Hiển ..., coi như Ôn Vãn nhìn ra, hai con người này nóng lạnh.

      dứt khoát cúi đầu ăn phần ăn của mình.

      Chờ bữa tiệc kết thúc, quả nhiên Lạc Hiển đánh trọng tâm vào chủ đề, đối với người vợ bên cạnh mềm giọng : "Mới vừa rồi Ôn tiểu thư nhất định rất chán, em dẫn ấy vườn hoa chút."

      Ý này ràng chính là muốn tránh mặt, Ôn Vãn nhìn Hạ Trầm, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn , ra vẻ gật đầu

      biết Lạc Hiển vô duyên vô cớ tìm hai người ăn bữa cơm, ban đầu nhắc đến chuyện của và Hạ Trầm, sợ rằng cố ý nhắc chuyện này với Hạ Trầm. Hôm nay tâm tư Hạ Trầm có chút bất ổn chẳng lẽ liên quan đến chuyện này? Có lẽ Lạc Hiển đưa ra cầu vô cùng khó giải quyết?

      -

      đường Ôn Vãn đều suy nghĩ chuyện này, cho đến khi Lạc mở miệng: "Ôn tiểu thư?"

      Lúc này Ôn Vãn mới từ trong suy nghĩ thoát ra, thấy đối phương vẫn như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm vào , mặt có chút lúng túng: "Xin lỗi, tôi có chút phân tâm."

      Thoạt nhìn Lạc phu nhân rất hiền hòa, chuyện cũng tỉ mỉ mềm mại dáng vẻ hòa thuận: " cần gấp gáp, ngờ và Hạ tiên sinh tình cảm tốt như vậy, tách ra chút liền nhớ nhung , là khiến người ta hâm mộ."

      Ôn Vãn nhìn thấu suy nghĩ của ấy, dứt khoát giải thích, hỏi ngược lại: " và Lạc tiên sinh tình cảm cũng rất tốt." Lời này qua loa lấy lệ, cho dù hai người thể nhiều lắm, nhưng ánh mắt của Lạc Hiển đều ở người ấy. ***************

      Lạc phu nhân kỳ quái trầm mặc, nụ cười có chút miễn cưỡng: "Kết hôn lâu, tình cảm thế nào cũng nhạt ."

      Ôn Vãn ngờ ấy như vậy, vừa mới biết liền hàn huyên tới đề tài này , tiếp tục hỏi tới .

      Hai người đường về phía trước, đại khái Lạc phu nhân cũng có lời để , chỉ vu vơ mở miệng: "Nghe trước kia chuyên về khoa tâm thần, là lợi hại. Tôi cũng có người bạn học ngành này, đáng tiếc về sau làm ngành này, ngược lại thừa kế gia nghiệp."

      Ôn Vãn sững sờ gật đầu cái: " tại công việc tôi làm cũng có tính chuyên môn, nhiều lúc tình thế bắt buộc."

      Ánh mắt Lạc phu nhân có chút lạ, sau khi trầm mặc liền cười tiếng: "Đúng, chẳng qua tôi thấy ấy là bác sĩ mà tự mình thể chữa khỏi bệnh của mình, vấn đề về tâm lí rất nghiêm trọng ."

      Bệnh nghề nghiệp của Ôn Vãn lại nổi lên, thích thú nhìn Lạc phu nhân , tò mò nhìn .

      Lạc phu nhân : "Khi còn bé ấy rất độc, bạn bè rất ít, sau lại càng thêm ảo tưởng ra người bạn cùng vượt qua tuổi thơ. Sau đó lại vẫn quen bạn , thậm chí muốn kết hôn với người ảo tưởng kia, là. . . . . ."

      Ôn Vãn nghe được mất hồn, lạc phu nhân vẫn chuyên chú nhìn : “ biết trường hợp này, Ôn tiểu thư cảm thấy có chữa khỏi được ?"

      Ôn Vãn cảm giác rất là cổ quái, nhưng lại thể được , suy nghĩ chút : "Bạn của bị chứng tinh thần phân liệt, đến bệnh viện điều trị có thể có chút khả quan."

      Lạc phu nhân chợt cười, lắc đầu cái, ánh mắt nhìn về sau lưng kiến trúc cổ xưa, lại thêm đề tài này: "Chắc bọn họ chuyện rất lâu, tôi dẫn xem nơi khác."

      Ôn Vãn mới vừa thấy ấy nhìn về sau lưng nơi nào đó, cũng theo bản năng theo ánh mắt của nhìn sang, chỉ thấy tòa nhà trầm mặc đứng sừng sững trong màn đêm, phần lớn tòa nhà đều là đèn trông vô cùng sáng sủa, trừ vài căn phòng nào đó, mà mới vừa rồi Lạc phu nhân vừa nhìn nơi đó, nơi đó mờ mờ ảo ảo, cảm thấy có điều gì đen tối ——

      Sau lưng chợt rét lạnh, lúc này nghe lạc phu nhân gọi , lập tức trở về tại, lưu loát đuổi theo bước chân của .

      -

      Lúc Ôn Vãn trở về cùng Lạc phu nhân, hình như Hạ Trầm với Lạc Hiển cũng xong rồi, tài xế chở hai người về, lúc trở về Hạ Trầm phát Ôn Vãn vẫn nhìn ngoài cửa sổ mất hồn, nhịn được đưa tay sờ bên má : "Lạnh sao?"

      Ôn Vãn quay đầu lại nhìn , lấy tay kéo ra. Bọn họ ngồi xe Bentley, cho nên cũng lo lắng tài xế nghe được họ chuyện, nhưng vẫn là cực kỳ cẩn thận hạ thấp giọng: "Lạc Hiển cầu điều gì quá đáng chứ?"

      Hạ Trầm nhìn hồi, lúc này mới cười : "Từ khi nào mà em quan tâm đến chuyện kinh doanh của vậy?"

      Ôn Vãn nhìn chằm chằm, Hạ Trầm chỉ đành phải : "Yên tâm, nhân tình về nhân tình, ích lợi về ích lợi."

      Ôn Vãn cũng biết Hạ Trầm lỗ lã, cũng biết tại sao tối nay luôn có cảm giác yên tâm, hình như có vật gì đó mơ hồ xuất trong đầu , nhưng được rốt cục là lạ chỗ nào.

      Ôn Vãn thất thần, thậm chí quên hai người bởi vì cố ý mà tư thế vô cùng trở nên thân mật, rất gần, cơ hồ có thể cảm nhận hơi thở của nhau. Hạ Trầm nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng của , thỉnh thoảng có đèn đường chiếu lên mặt , càng làm nổi bật đôi mắt sáng ngời của , giống như bảo thạch sáng chói, nhất thời khó kìm lòng nổi, chợt cúi đầu ngậm môi .

      Ôn Vãn vốn là suy nghĩ, cảm nhận được môi mềm mại, còn có chút mùi vị ngọt ngào, chờ đến khi phản ứng kịp xông vào miệng. . . . . .

      mặt nóng lên, vừa đưa tay đẩy , bên kia liền cứng đờ ngã phía sau. Ai ngờ phản ứng quá dùng sức có chút phản tác dụng, cái ót trực tiếp đụng vào cửa kiếng xe , còn phát ra thanh lớn"Đông".

      Tài xế kinh ngạc từ trong kính chiếu hậu nhìn , người khởi xướng vẫn còn ở đó khúc khích cười nắc nẻ.

      Ôn Vãn càng phát ra ảo não, tức giận đẩy : "Bệnh thần kinh."

      Hạ Trầm cười đủ rồi, lúc này mới nghiêm túc quan sát tới: "Em quan tâm đến ."

      Đây là câu trả lời khẳng định, cho dù phủ nhận, cũng tin.

      Ôn Vãn mím môi, hồi lâu thừa nhận: "Đúng, tôi lo lắng cho . Mặc kệ chúng ta bây giờ là quan hệ như thế nào, tôi cũng hy vọng gặp chuyện may, Lạc Hiển xem ra. . . . . ."

      ra cảm giác của mình, dùng trí nhớ của mình hình dung: "Rất quái lạ."

      Đúng, Lạc Hiển cho cảm giác rất kỳ quái.

      Hạ Trầm cũng biết có nên để trong lòng lời hay , nghe xong vẻ mặt vô cùng nhạt, còn lười biếng dựa vào thành ghế lên tiếng. Ôn Vãn đợi nửa buổi cũng thấy phản ứng của , lại hỏi: "Lúc trước hợp tác với ta, tin được ?"

      Hỏi xong lại cảm thấy đúng, điều kiện tiên quyết trước khi hợp tác chính là lợi ích, thử hỏi có bao nhiêu độ tin cậy đây, tùy thời mà ứng biến thôi. ***************

      Hạ Trầm thấy khuôn mặt đăm chiêu suy nghĩ, nhịn được đưa tay bóp cằm : "Tiểu Vãn của chúng ta, bây giờ đáng ."

      ". . . . . ." Người đàn ông này từ khi nào trở nên sến súa như vậy.

      Hạ Trầm liếc nhìn ngoài cửa sổ nồng đặc ánh trăng, vẻ mặt khôi phục lại nghiêm túc thường ngày nhìn : " cần lo lắng cho , còn chưa có được tha thứ của em, làm sao để mình gặp chuyện may? Em chỉ cần vui vẻ cho , những thứ khác, đừng nghĩ đến."

      Ôn Vãn nhìn hai mắt nghiêm túc của , mấp máy môi lại lời nào.

      Hạ trầm trầm ngâm chốc lát, : "Chẳng qua về nước thời gian, quá lâu đâu."

      Điều này Ôn Vãn dự trù sai biệt lắm, bình tĩnh gật đầu cái, vừa định để cho yên tâm , ai biết người nọ chợt cúi đầu cách mặt rất gần, nhìn bằng ánh mắt cổ quái.

      Ôn Vãn chân tướng: "Thế nào?"

      " ở đây trong khoảng thời gian, cho em xem mắt, cho lấy chồng trước, lại càng cho phép em gặp em trai em!" Hạ Trầm xong đại khái cảm giác mình có chút bá đạo, lại vô cùng"Thân sĩ" bổ sung câu, "Có được hay ?"

      Ôn Vãn bị bộ dáng của làm cho im lặng, liếc mắt, lại nghe người da mặt cực dày câu, cực kỳ chẳng biết xấu hổ: "Đối với như vậy công bằng, ít nhất cũng phải cạnh tranh công bằng."

      Ôn Vãn liếc cái, im lặng khạc ra mấy hai chữ: "Biến, lăn."
      Last edited: 4/5/16
      caoduongChris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Editor: Thái La



      Chương 68

      Sang ngày thứ hai Hạ Trầm , thậm chí Ôn Vãn cũng đưa tiễn , bệnh viện mới bắt đầu khai trương, bận phụ giúp bác sĩ Lâm chăm sóc. Lấy tính tình Hạ Trầm, xem ra khó tránh khỏi lần này đắc tội với , lúc tới con người lành lặn, lúc rời sứt mẻ đôi chút, sao lại làm thảm hại vậy đây?

      Nha đầu Hỉ Châu còn công kích trước lúc , sáng sớm liền len lén Ôn Vãn đâm thọc : " còn quá kém so với tưởng tượng của em đấy, Cố tiên sinh lúc Ôn Vãn đều tự mình đưa tiễn, còn mua rất nhiều đặc sản cho ấy."

      ràng nha đầu này muốn trả đũa, nhưng trong lòng Hạ Trầm vẫn tránh khỏi có chút thoải mái.

      ràng và Ôn Vãn chung sống rất tốt, nhưng vữa nghĩ tới Cố Minh Sâm và Chu Hiển Thanh, cảm thấy hơi sợ, giống như là có hai quả bom hẹn giờ chực chờ nổ tung bất ngờ.

      Mặc kệ khó chịu đến đâu, chung quy cũng muốn ép buộc Ôn vãn nữa, chỉ là trước khi nắm chặt tay , cuối cùng vô cớ bỏ tay vào miệng ra sức cắn. Sức lực tính là nặng, chỉ dọa Ôn Vãn giật mình, tự mình biết là bị cắn, nhưng hành động này rơi vào trong mắt có chút dụ tình – ý tứ mập mờ.

      Bên cạnh còn có Hỉ Châu và bác sĩ Lâm, mặt đỏ ửng: " điên ư!"

      Người đàn ông này càng lúc càng giống chó.

      Hạ Trầm nào có kiêng kị mọi người xung quanh, ngược lại sáp lại gần hơn, khóe mắt đuôi mày cũng viết đầy cảnh cáo: "Sợ rằng em quên lời tối qua của ."

      Tình của Cố Minh Sâm biết, nghĩ đến ta lại đau đầu, lần trước ta hôn Ôn Vãn, khẳng định ta dùng sức đối với Ôn Vãn!

      biết xấu hổ.

      Hạ Trầm trong lòng hận hận, lần nữa nhìn Ôn Vãn cảm thấy hối hận khi mình về nước , muốn kéo người trước mặt vào trong ngực, trực tiếp trói trở về nước thôi.

      Ôn Vãn suy nghĩ trong lời của ám chỉ điều gì, liếc mắt, xong đều lười phải rồi.

      Hạ Trầm cau mày, đối với bộ dạng lạnh lẽo này của càng buồn bực, nhưng cũng hết cách với , đưa tay hung hăng nhéo mũi , cắn răng nghiến lợi : "Em đừng tưởng là có cách trừng phạt em."

      Ôn Vãn nhìn chằm chằm người đàn ông tràn đầy căm phẫn, cuối cùng cũng học híp mắt mỉm cười: " ra Hạ tiên sinh có cảm giác an toàn?"

      là phong thủy luân chuyển, như thế nào cũng nghĩ đến có ngày Hạ Trầm vì mình mà thấp thỏm lo âu.

      Ôn Vãn xong lời này cho là Hạ Trầm chê cười phản bác, ai ngờ lại chăm chú thâm ý mà nhìn , cuối cùng gật đầu cái thản nhiên thừa nhận: "Cố Minh Sâm tới tìm em sớm hơn , Chu Hiển Thanh cũng thời gian sống với em ở Băng Cốc, những điều này làm ghen tỵ. Cho tới bây giờ cũng biết mình lại để ý những điều nhặt này."

      Ôn Vãn bị lời trắng trợn của làm cho ngân ngơ, cho biết chuyện Cố Minh Sâm đến tìm , quay đầu lại liếc nhìn Hỉ Châu, chợt hiểu ra.

      Hạ Trầm vừa nhắc tới cái này, sắc mặt càng thêm khó nhìn, lại có mấy phần uất ức: "Huống chi em chịu để Cố Minh Sâm hôn em. . . . . ."

      Ôn Vãn bị lời này làm cho hồ đồ, Cố Minh Sâm hôn ? Chuyện khi nào . Nghĩ tới những lời này, có lẽ là Hỉ Châu cho biết, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười: " tin những lời của nha đầu này? Đúng là Minh sâm tới tìm em, chẳng qua là cùng ấy cho ràng."

      mặt Hạ Trầm lên vẻ kinh ngạc cùng vui mừng, Ôn Vãn suy nghĩ chút, còn bổ sung: "Em với ấy hợp lại được, mặc dù Kỷ Nhan chết, nhưng trong lòng ấy vẫn còn hình bóng ấy."

      lấy cái gì tranh người mất?

      Có lẽ chính là thương mới có thể lí trí như vậy, trong lòng người đàn ông nào mà chẳng có ánh trăng sáng mãi, cho dù Kỷ Nhan mất nhưng ánh trăng đó bao giờ lụi tàn, ngay cả khi ấy còn là của , vẫn cất hình ảnh đáng của Kỷ Nhan trong lòng.

      Hạ Trầm sâu nhìn , Ôn Vãn lấy lại tinh thần, bị ánh mắt thiết tha của nhìn đến nóng lên, lúc này mới hơi thẹn thùng rũ mắt: "Em …em phải giải thích với ."

      vừa dứt lời liền bị hung hăng ôm lấy, sức lực quá mức hung mãnh, ngực của ép chặt trong lồng ngực , đau nhịn được cau mày.

      Lại nghe thấy khàn giọng mở miệng, chỉ có hai chữ: "Cám ơn."

      Ôn Vãn giống như hiểu lời "Cám ơn" này, lại giống như có chút .

      Hạ Trầm thêm gì nữa, Ôn Vãn vốn là người mềm lòng, có nên cho cơ hội ?. ***************

      -

      Sau khi Hạ Trầm trở về cũng còn gọi điện tới đây, ngược lại tâm trạng Ôn Vãn bình thản hơn nhiều, tất cả tâm huyết đều dồn vào trong công việc, vừa đúng lúc trong khoảng thời gian này rất bận, bác sĩ Lâm lớn tuổi, nên tất cả mọi thao tác thủ tục trong bệnh viện đều do làm.

      Buổi sáng, Ôn Vãn vào thành phố để mua vài thứ nên phải chuẩn bị các giấy tờ tùy thân cùng với số giấy tờ liên quan, có lẽ là nhờ giúp đỡ của Lạc Hiển, thủ tục cực kỳ thuận lợi.

      Lúc trở về đến khu mua sắm mua áo choàng, mấy ngày nữa là đến sinh nhật bác sĩ Lâm, nghĩ lâu cũng biết nên tặng gì, Hỉ Châu góp ý cho , bác sĩ Lâm rất thích áo choàng, cái áo choàng cũ vẫn cất giữ trong tủ mãi.

      mua đồ xong vào thang máy, trong lòng vẫn còn suy nghĩ tại sao người nghiêm túc như bác sĩ Lâm lại thích loại áo phong tình như vậy? Ánh mắt từ từ ngắm cảnh trong thang máy thủy tinh, bất ngờ khẽ nheo mắt thấy bộ dáng quen thuộc, người đàn ông cao gầy nhưng chỉ thấy loáng thoáng gò má, sao nhìn có chút giống —— Chu Hiển Thanh.

      Ôn Vãn cẩn thận nhìn nhưng khom lưng lên chiếc xe Bentley, xe kia nhìn cũng có chút quen mắt, hình như chính là chiếc xe mà Lạc Hiển phái tới đón và Hạ Trầm .

      muốn ghi nhớ bảng số xe, đáng tiếc xe kia lái rất nhanh, khoảng cách cũng hơi khá xa nên căn bản là nhìn thấy.

      Đầu óc Ôn Vãn có chút rối loạn , trong lòng cũng bất an, cảm giác có chút gì đó lẩn quẩn khó hiểu lại , nếu Chu Hiển Thanh biết Lạc Hiển. . . . . . Vậy điều này cũng lên được điều gì?

      trở về gọi điện cho Hạ Trầm, ít nhất cho biết để có thời gian phòng bị, ngộ nhỡ điều này có liên quan đến an nguy của . Nhưng vừa tới phòng khám bệnh liền bị Hỉ Châu kéo , mặc dù chưa chính thức mở cửa bệnh viện nhưng vẫn có rất nhiều bệnh nhân đến , tất bật bận rộn cuối cùng quên cả thời gian. ***************

      Vội đến hơn nửa đêm, đến ngày thứ hai nghĩ phải gọi điện cho Hạ Trầm, nhưng lại gọi được bởi vì có người quen đến tìm .

      Mà người tới lại là Chu Hiển Thanh.

      -

      Hỉ Châu ngừng nhìn chằm chằm vào Chu Hiển Thanh, Chu Hiển Thanh ngồi ở phòng tiếp khách, ánh mắt nhàn nhạt quét qua từng chỗ, chờ Ôn Vãn bưng chén nước tới trước mặt , lúc này mới thả lỏng: "Cám ơn."

      Giờ phút này Ôn Vãn nhìn khỏi có chút phức tạp, suy nghĩ chút vẫn là cẩn thận hỏi: "Sao em biết mà tới?"

      Chu Hiển Thanh uống hớp trà, lúc này mới nhanh chậm : "Dì Lâm bị bệnh, muốn gặp chị."

      Ôn Vãn bị lời này của làm cho giật mình, dù sao đó cũng là mẹ của , mặc dù trong lòng vẫn còn nhiều khuất mắt nhưng dù sao nữa bà cũng là mẹ . Môi mím chặt, hai bàn tay rũ xuống đầu gối, cố làm trấn định : "Rất nghiêm trọng?" ***************

      Chu Hiển Thanh nhìn , dừng chút mới gật đầu: "Đúng, mặc kệ như thế nào bà cũng là mẹ chị, bà lớn tuổi, chẳng lẽ chị định giận bà cả đời?"

      Ôn Vãn cho rằng giận bà cả đời, chỉ là trong lòng thể buông bỏ đoạn quá khứ kia, bị bỏ rơi nhiều năm như vậy, vậy tại sao tất cả mọi người có thể bồi thường cho , phải tha thứ đây?

      Nhưng bà là người cho xuất cõi đời này, người chảy dòng máu của bà, rốt cuộc sao có thể hận lâu đây. đấu tranh nội tâm, vẫn gật đầu cái: "Chị trở về với em xem chút."

      Ban đầu quyết định rời cũng chỉ muốn cho mình thời gian tỉnh táo lại, bây giờ trở về cũng tốt, còn có thể thuận tiện xem tình hình của Tiêu Tiêu chút, thuận tiện xem chút. . . . . .

      ý thức được mình lại có chút nhớ nhung người kia, trái tim giật mình.

      Chu Hiển Thanh hề phát thay đổi của , chỉ là nghe đáp án của cũng ngoài ý muốn, nhàn nhạt cười, ngón tay thon dài nhàng sờ quanh mép chén, đột nhiên hỏi : "Hạ Trầm đầu tư xây bệnh viện này?"

      Ôn Vãn sững sờ, chân mày nhíu sâu hơn: "Làm sao em biết?"

      Con ngươi Chu Hiển Thanh đen nhánh khẽ co rút nhanh, nụ cười giảm, bình tĩnh nhìn thẳng : "Biết chị ở đây, nhất định là đến tìm chị . Tiểu Vãn, về sau đừng tùy hứng mà chạy mất như vậy nữa, trong nhà lo lắng."

      Điệu bộ cùng với giọng này của làm cho người ta thoải mái, Ôn Vãn cảm thấy lần gặp lại Chu Hiển Thanh này có chút quái dị, chẳng lẽ là mình quá nhạy cảm?

      Ôn Vãn rất muốn hỏi liệu có liên quan gì đến Lạc Hiển, nhưng vừa tới mà hỏi quá đột ngột, cuối cùng lời đến khóe miệng liền quẹo khúc quanh: "Ngày hôm qua. . . . . . Hình như chị gặp em."

      Vẻ mặt Chu Hiển Thanh có chút biến đổi, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại: "Vậy sao, sao gọi em?"

      Ván đề lại ném lại cho , Ôn Vãn sững sờ sau đó cười xấu hổ: "Rời quá nhanh."

      Tròng mắt Chu Hiển Thanh nhìn cái chén trong tay, lông mi khẽ run rẩy tròng mắt thâm thúy, mở miệng : "Tiểu Vãn, nếu em thấy chị, dù xa cách mấy cũng đuổi theo."

      ". . . . . ."

      Chu Hiển Thanh ngẩng đầu lên, đáy mắt giống như là có điều gì đó mãnh liệt cuộn trào, hồi lâu mới khàn giọng câu: "Trong khoảng thời gian này có chị, em rất nhớ chị."

      Buổi tối bác sĩ Lâm và Hỉ Châu làm buổi tiệc chia tay Ôn Vãn, Chu Hiển Thanh cũng đến tham dự, ngồi bên cạnh Ôn Vãn, từ đầu đến cuối đều . Ôn Vãn cũng bởi vì lời trước đó mà xấu hổ, cũng rất kiệm lời, vì vậy bữa cơm này có chút trôi, khí cũng tốt.

      Đợi cơm nước xong xuôi đến khi rửa chén, Hỉ Châu nhịn được len lén kề tai : "Chị Tiểu Vãn, số chị đào hoa , đàn ông tìm đến cửa đều phải dạng tầm thường!"

      Ôn Vãn bật cười: "Là em trai chị."

      Hỉ Châu nhìn chằm chằm đôi mắt nửa nghi ngờ nửa tin, dùng sức chớp chớp, lần trước Hạ Trầm Cố tiên sinh là trai Ôn Vãn, lần này lại là em trai ? Nhưng ràng ánh mắt của hai người này nhìn chị ấy có chút đúng với vị trí của mình cho lắm.

      "Nhà chị loạn. . . . . ." Hỉ Châu nghĩ lâu cũng hiểu nổi mối quan hệ của những người này, cuối cùng nghiêm túc kết luận mọt câu.

      Ôn Vãn cũng lười phải giải thích, cười cười mà đem chén dĩa lau khô.

      Hỉ Châu lại nhìn Chu Hiển Thanh ngồi an tĩnh ghế so pha, miệng méo lệch ba phần, hạ thấp giọng đối với Ôn Vãn : "Thế nhưng em cảm thấy rất kỳ quái, trừ chị ra, ta đối với người khác chẳng nhiệt tình chút nào."

      Mi tâm Ôn Vãn nhíu nhíu, ra lần trước ở Băng Cốc cũng phát ra, chỉ là từ Chu Hiển Thanh lớn lên trong gia đình bình thường, lại là con , có lẽ điều đó ảnh hưởng nghiêm trọng đến cậu về sau.

      Ôn Vãn có quá để ý việc này trong lòng.

      Nhưng rất nhanh tình huống tốt lại xảy ra, hình như Chu Hiển Thanh rất gấp, vé máy bay là sáng ngày mai , vậy mà bây giờ hướng về phía Ôn Vãn vô cùng kiên trì: "Tối nay chúng ta phải trở về cho kịp sáng ngày mai."

      Đây là thông báo, phải hỏi ý kiến , Ôn Vãn đối với Chu Hiển Thanh này càng thêm xa lạ, chần chờ : "Nhưng tối nay, chị ở lại nơi này được sao? Sáng sớm ngày mai chúng ta gặp nhau ở sân bay."

      muốn ngủ lại nơi này bữa cuối cùng, dù sao cũng quen bác sĩ Lâm và Hỉ Châu lâu, đối với phòng khám bệnh này cũng có tình cảm, hơn nữa hiểu vì sao Chu Hiển Thanh kiên trì như vậy, trước kia mặc dù rất cường thế, nhưng đến nỗi bá đạonhư vầy.

      Là sợ chạy lần nữa sao, hay là Lam Hữu Trân bệnh rất nặng?

      Chu Hiển Thanh nhìn , tựa hồ nhẫn nại cái gì, cuối cùng nghĩ lâu mới : "Vậy sáng ngày mai em tới đón chị."

      như vậy, nhưng buổi tối Ôn Vãn chuẩn bị đóng cửa sổ bất ngờ nhìn thấy chiếc xe của Chu Hiển Thanh dừng trước cửa bệnh viện, xuyên thấu qua cửa sổ xe có thể nhìn thấy , ngờ lại đứng đó, ngón giữa có vệt hồng như như .
      Last edited: 4/5/16
      caoduongChris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Editor: Thái La

      Chương 69

      Ôn Vãn ra ngoài gõ cửa xe người nọ lập tức liền mở mắt ra, trong mắt chợt lóe lên tia hiểm, đợi nhìn người trước mặt là vẻ mặt mới chậm rãi giãn ra: "Sao vậy?"

      Ôn Vãn nhìn lông mày nhíu lại lộ vẻ mệt mỏi, bất đắc dĩ thở dài: "Lên lầu , ở đây làm sao ngủ được."

      Chu Hiển Thanh nhìn chăm chú, chợt giọng cười cười, Ôn Vãn hiểu tại sao lại cười, mà cũng có ý định giải thích, trực tiếp mở cửa xe xuống: "Có làm phiền chị hay ?"

      như vậy, nhưng tự do bước vào cửa.

      Trước đó bác sĩ Lâm với Hỉ Châu hình như muốn giữ ở lại, biết vì sao, bà vốn là người ôn hòa, hiếu khách nhưng hiểu vì sao bà lại có vẻ như thích Chu Hiển Thanh lắm.

      Hai người trầm mặc lên lầu hai, Ôn Vãn dẫn đường trước, cảm giác ánh mắt nóng bỏng đằng sau lưng luôn dính chặt vào người mình . lấy hết dũng khí, quay đầu lại nhìn cái, rồi lại phát tư thế như có như từ từ ngẩng lên như là vô tình bắt gặp ánh mắt .

      Ôn Vãn thầm cảm thấy là mình quá mức nhạy cảm, câu để lấy lại khí: "Em đừng lo lắng, chị cũng rất quan tâm đến bà, cho nên chị nuốt lời."

      Ý của bỏ trốn nữa.

      Chu Hiển Thanh vẫn tiếp tục bước vì lời của mà dao dộng, đáy mắt thâm thúy nhưng có chút lảng tránh: "Vậy sao chị còn muốn ở lại nơi này?"

      Ôn Vãn trả lời, chính cũng biết sao cho hiểu, vừa lúc đến cửa, quay đầu lại hướng phía sau cười cười: "Đến rồi."

      Ánh mắt Chu Hiển Thanh phức tạp nhìn cái, lúc này mới nhấc chân vào phòng.

      Những căn phòng khác vẫn chưa có người nào ở qua, bởi vì rất ít khách tới, đồ dùng trong căn phòng cũng có hạn. Cho nên dù biết Chu Hiển Thanh ghét Hạ Trầm Ôn Vãn vẫn phải nhắm mắt cho ở phòng của Hạ Trầm.

      Ôn Vãn nghĩ rằng Chu Hiển Thanh chịu ở phòng của Hạ Trầm, nhưng chỉ hơi hơi quét mắt khắp gian phòng, ngoài ý muốn vào.

      Ôn Vãn nhìn cái mới yên lòng, "Ngủ ngon" rồi chuẩn bị rời , bất ngờ Chu Hiển Thanh lại mở miệng gọi : "Có thể cho nấu cho em ít đồ ăn ?"

      Ôn Vãn nhớ tới bữa ăn tối rất ít động đũa, biết có phải khẩu vị hợp hay , cho dù với có quan hệ máu mủ, nhưng lòng xem là em trai , vì vậy hớn hở đồng ý: "Em tắm , để chị làm."

      Chờ Chu Hiển Thanh tắm xong ra ngoài, tô mì nóng hổi có trứng gà được đặt lên bàn, phía còn trang trí rau dưa, nhìn mà có mấy phần cảm động. ***************\Thái La

      "Nếm thử chút." Ôn Vãn ngồi ở bên cạnh bàn ăn mỉm cười với , cũng nấu cho mình , cười híp mắt , "Lâu lắm rồi mới nấu ăn lại, biết hương vị thế nào, hi vọng là tệ."

      Chu Hiển Thanh đắm chìm nhìn gương mặt dưới ánh đèn, cảm thấy như bây giờ rất tốt , khí ấm áp, rất thích như bây giờ. Lòng vui sướng, hướng về phía ngồi xuống, nhưng có động đũa ngay.

      Ôn Vãn bị nhìn, nghi ngờ mở trừng hai mắt: "Sao ăn, phải đói bụng sao?"

      Chu Hiển Thanh ôn hòa nhìn chăm chú vào , khóe môi nhếch lên: "Chị ăn khuya, sợ mập sao?"

      Ôn Vãn ngờ như vậy, khỏi mỉm cười: " sao, ăn mình rất chán. Chị ăn với em."

      Chu Hiển Thanh nghe lời này lại càng thêm nghiêm túc nhìn chằm chằm vào , Ôn Vãn sờ sờ gò má, còn tưởng rằng mặt mình dính gì. Nhưng giây kế tiếp liền nghe nhanh chậm : "Tiểu Vãn, chị đối với em tốt."

      Ôn Vãn ngẩn người, ngay sau đó bĩu môi: "Chỉ nấu có tô mì mà hạ gục được em, đúng là chẳng có cảm giác thành tựu gì cả."

      " chỉ có mình chị đối tốt với em mà vẫn còn người nữa." mặt Chu Hiển Thanh mang theo nụ cười, lời mơ hồ , cúi đầu ăn mì, để ý đến vẻ mặt sửng sốt của người đối diện.

      Ôn Vãn lại bị lời của là cho nhức đầu, vẫn?

      Hình như có chút hiểu ý tứ trong lời của Chu Hiển Thanh, do dựu hồi lâu, cuối cùng với : "Lâm Hữu Trân là mẹ của chị, điều này là thay đổi , cho nên chị mới đồng ý trở về. Nhưng điều này chẳng chứng minh được là chị tha thứ cho bà ấy, em phải là chị, cho nên hiểu cảm nhận của chị, hận người tất nhiên rất khổ sở, ai mà chẳng muốn sống thanh thản hạnh phúc nhưng để đến quyết định tha thứa này cần có bao nhiêu quyết tâm đây, ít nhất là dưới mắt, chị làm được."

      Chu Hiển Thanh vẫn nhìn , vẻ mặt khôi phục lạnh lùng: "Ý của chị là, chờ dì Lâm hết bệnh, chị lại ?"

      Ôn Vãn cắn răng gật đầu.

      Mặt Chu Hiển Thanh thay đổi nhìn hồi, Ôn Vãn cho là mắng , thế nhưng lại cúi đầu, tiếp tục ăn mì, dứt khoát chữ: "Được."

      -

      Ngày thứ hai Chu Hiển Thanh rời giường rất sớm, Ôn Vãn vừa mới đem hành lý đẩy ra ngoài thấy quần áo chỉnh tề đứng trước phòng. khỏi có chút kinh ngạc: "Sớm như vậy?"

      Tối hôm qua lúc Chu Hiển Thanh về phòng nghỉ ngơi, sắc mặt vẫn như cũ rất khó coi, Ôn Vãn đến tột cùng cũng biết tức giận điều gì, chẳng phải đây là chuyện của hai mẹ con hay sao, nếu tức giận cũng là người trong cuộc mắc gì đến ? Nghĩ lại, có lẽ Lâm Hữu Trân đối với Chu Hiển Thanh như con ruột, cho nên Chu Hiển Thanh mới có thể tức giận đến như vậy?

      Ôn Vãn hiểu sao trong lòng có chút an tâm, ít nhất Chu Hiển Thanh lòng với bà.

      Dưới mắt Chu Hiển Thanh tựa như quên chuyện tối hôm qua, hướng về gật đầu cái, thuận tay nhận lấy hành lí: " thôi."

      Tối hôm qua Ôn Vãn từ biệt với bác sĩ Lâm và Hỉ Châu, có chút nuối tiếc, chỉ nên lặng lẽ rời , sợ nhất cảnh chia ly, thay vì người chịu đựng đơn, còn hơn phải để tất cả mọi người canh cánh trong lòng.

      Xe đường chạy đến sân bay, Chu Hiển Thanh trực tiếp thủ tục, Ôn Vãn cầm điện thoại di động lại bắt đầu chần chừ —— có nên gọi điện cho Hạ Trầm mọt tiếng đây?

      Trong khoảng thời gian này Hạ Trầm biết bận rộn cái gì, mà vẫn chưa gọi điện cho , mới đầu Ôn Vãn còn có thể bình tĩnh, nhưng mấy ngày gần đây có chút bực mình.

      Rốt cuộc là bận rộn đến vậy sao?Ngay cả cuộc điện cũng có thời gian?

      Điện thoại di động cũng bị nắm chặt, giằng co nội tâm, bàn tay cũng nổi gân cả lên chợt điện thoại kêu , giật mình cái, cúi đầu nhìn tên đầu sỏ làm mình bực mình, đúng là nhắc tào tháo, tào tháo liền đến.

      nhìn chằm chằm màn ảnh hai chữ "Hạ Trầm", nhịp tim rối loạn lên xuống.

      Ôn Vãn ngây ngốc nhìn hồi, lúc này mới cố trấn định bắt máy, giọng từ tính truyền tới: "Có nhớ hay ?"

      Ôn Vãn kiên quyết cho biết, tức giận đều là do ! Cho nên hề do dự, lập tức lên tiếng phủ nhận: "Dĩ nhiên có."

      Hạ Trầm nghe xong cũng có tức giận, ngược lại cười : " rất nhớ em, vừa xa em chút mà chịu nổi."

      Cũng chỉ là lời tâm tình thường ngày của cánh đàn ông, nhưng giờ phút này có chút hoảng hốt, Ôn Vãn cầm điện thoại di động, hoàn toàn biết nên trả lời như thế nào, vụng về "ừ" tiếng.

      Giọng cười khe khẽ của Hạ Trầm lại truyền tới, cơ hồ có thể tưởng tượng bộ dạng bật cười của : "Mới xa có mấy ngày, lại muốn làm người xa lạ với ?"

      Ôn Vãn cúi đầu nhìn mũi giày của mình, miệng : "Em biết gì với ."

      Hạ Trầm bị làm tức giận đến chết: "Đúng là trung thực, chẳng lẽ em có gì để với sao?"

      ra có , phòng khám bệnh khai trương, người đầu tiên muốn chia sẻ nhất chính là , các loại chứng thư thành công cũng muốn báo cho Hạ Trầm biết trước tiên, ngay cả chuyện vụn vặt nhặt nhất trong cuộc sống cũng muốn cho biết. . . . . . Thế nhưng thời điểm nghe giọng của , ngược lại được điều gì, ra sau khi về nước khi nào mà nhớ .

      Hạ Trầm chờ cả ngày cũng thấy chuyện, oán trách : "Em đúng là có lương tâm, chờ xem thu thập em thế nào."

      Lúc này Ôn Vãn mới nhớ tới chuyện thông báo cho biết trở về nước: "Hạ Trầm, ra em ——"

      Đột nhiên điện thoại bị người giật lấy, Ôn Vãn quay đầu lại thấy thân tây trang bó sát người, nhìn thấy gương mặt Chu Hiển Thanh lạnh lùng.

      Hình như rất tức giận, khóe môi mím chặt, lộ ra ba đường thẳng nghiêm túc lạnh lùng, cúi đầu nhìn danh sách trò chuyện, trực tiếp cúp điện thoại: "Đến lúc rồi, chờ về nước rồi tiếp."

      Ôn Vãn đối với bộ dạng gia trưởng của cực kỳ tức giận, đứng tại chỗ trầm mặc mấy giây, : "Chị biết gần đây em bị gì, nhưng mà phải em nên tôn trọng chị sao? Chị thích bị người khác ép buộc."

      Chu Hiển Thanh cau mày, ánh mắt lạnh lẽo, chỉ như vậy thôi mà cũng trần đầy cảm giác áp bức, Ôn Vãn nắm chặt quả đấm, xoay người mạch.

      Chu Hiển Thanh lại cúi đầu nhìn điện thoại trong tay, đốt ngón tay dùng sức đến trắng bệch, giống như muốn bóp nát vỡ vụn cái điện thoại trong tay.

      -

      Hạ Trầm nhìn màn ảnh tối thui, lông mày tuấn khẽ nhíu, bên ngoài dòng xe chạy tấp nập, khắp nơi đều là hơi thở ồn ào náo nhiệt, điều này làm cho càng thêm nóng nảy. tới phòng nghỉ ngơi, tâm tư chợt có chút rối loạn , trầm ngâm chốc lát, phân phó cho A Tước ngồi làm việc: "Tìm người tra chuyện này chút."

      A Tước biết Hạ Trầm lo lắng cho Ôn Vãn, nghe lời này lập tức ngừng tay: "Sao vậy?"
      Hạ Trầm nắn vuốt mi tâm : "Hình như ấy có vấn đề."

      A Tước nhìn chút, vẫn gật đầu cái đứng lên: "Tớ gọi điện thoại hỏi chút."

      Hạ Trầm ngồi ghế, vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại, mất hồn, lúc trở về nước có an bài người bảo vệ cho , mặt là lo lắng Lạc Hiển , mặt khác lo lắng Hạ Uyên.

      Chỉ là bây giờ Hạ Uyên lo thân mình còn chưa xong, chắc chắn có ý định động đến Ôn Vãn.

      Nhưng bây giờ lại gọi điện thoại được cho Ôn Vãn.

      Rất nhanh A Tước trở lại, sắc mặt tốt lắm, giọng hơi có vẻ nặng nề: "Xảy ra chuyện rồi, chúng ta phái người theo Ôn Vãn, nhưng bây giờ để lạc mất dấu rồi. Phòng khám bệnh là Ôn Vãn cùng với Chu Hiển Thanh trở về nước rồi, nhưng khi điều tra người bên sân bay là . . . . . ."

      Sắc mặt Hạ Trầm trầm xuống: " gì?"

      "Bọn họ lên máy bay."
      Last edited: 4/5/16
      trangtrongnuocChris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Editor: Thai La


      chương 70:

      Rốt cục Hạ Trầm cũng hiểu cái gì được gọi là như đứng đống lửa.

      biết Ôn Vãn bị Chu Hiển Thanh ép buộc, cũng biết chuyện này có liên quan đến Lạc Hiển, mọi chuyện được thu xếp thuận lợi ai biết như vậy chỉ có thể là ta , trừ Lạc Hiển ra còn ai khác.

      Nhưng cho dù biết là ta sao, Thái Lan rộng như vậy, lại phải là địa bàn của , trong thời gian ngắn tìm được người phụ nữ trong đất nước rộng lớn như vậy phải biết có bao nhiêu khó khăn.

      A Tước phái người khắp nơi dò la tin tức, Hạ Trầm suy nghĩ, bỗng nhiên dập tắt điếu thuốc trong tay: "Tớ tự mình chuyến."

      A Tước nghe vậy lập tức ra tay cản , đồng ý mà lắc đầu: "Cậu cũng vô ích, huống chi tại bố trí người khắp nơi, cậu mà rất nguy hiểm. Hạ Trầm, tạm thời Ôn Vãn vẫn chưa gặp nguy hiểm, Chu Hiển Thanh bước này chính là gậy ông đập lưng ông, sợ Lạc Hiển thuyết phục được cậu."

      Chẳng lẽ Hạ Trầm lại hiểu, biết là có hố lửa, nhưng bên trong có Ôn Vãn, thể lao vào!

      A Tước chưa từng gặp qua bộ dạng mất bình tĩnh này của , từ từ cầm áo khoác lên, giọng dứt khoát: "Tớ thể để ấy thất vọng được, mặc kệ có nguy hiểm hay , có vì lợi ích hay , tớ đều phải ."

      Bởi vì có chuyện gì quan trọng hơn .

      Nhìn đáy mắt kiên định của , cuối cùng A Tước đành mặc kệ .

      -

      Lúc Ôn Vãn tỉnh lại chỉ thấy mảnh chói mắt, híp mắt nhìn chằm chằm trần nhà hồi lâu, dần dần thích ứng với ánh sáng mới cảm thấy toàn thân vô lực, đại não phản ứng chậm chạp, qua hồi lâu mới hoảng hốt nhớ lại mọi chuyện xảy ra.

      Bởi vì gọi điện cho Hạ Trầm, nên Chu Hiển Thanh tức giận với , đành phải tự mình lại máy bay, lại nghe được ở sau lưng gọi .

      Chu Hiển Thanh nhận lỗi với , thái độ thành khẩn, Ôn Vãn cũng so đo với chuyện này nữa.

      Sau đó Chu Hiển Thanh mặt dính gì, cầm khăn tay lau cho , Ôn Vãn hoảng hốt nghe được mùi vị nồng đặc , sau đó cái gì cũng biết. . . . . .

      nhìn tình hình trước mắt cũng biết chuyện gì xảy ra , chỉ là nghĩ nát óc cũng nghĩ ra vì lý gì mà Chu Hiển Thanh lại làm như vậy?

      phải muốn về thăm Lâm Hữu Trân hay sao, mà cũng đồng ý rồi?

      Ôn Vãn quan sát trái phải, xác định gian phòng này hết sức xa lạ,cách bày biện cũng bình thường, hơn nữa toàn thân có chút sức lực nào, cử động cũng được.

      Tên khốn kiếp này.

      Ôn Vãn ở trong lòng thầm mắng câu, giận đến mức phải nhắm mắt lại điều hòa hơi thở.

      may là hành lang rất nhanh truyền đến tiếng bước chân trầm ổn, lắng nghe biết là bước chân của , biết là ai rồi.

      Cánh cửa bị đẩy ra, người xuất chính là Chu Hiển Thanh, khuôn mặt tuấn, thấy tỉnh lại, cũng chút cảm giác hổ thẹn hay quẫn bách nào, ngược lại nhét hai tay vào túi quần chậm rãi bước tới.

      Ôn Vãn tức giận nhìn lên cao chằm chằm hướng về phía, Chu Hiển Thanh xem như thấy, nhàn nhã hướng bên giường ngồi xuống, vẻ mặt ôn hòa: "Tỉnh rồi, đói bụng ?"

      Ôn Vãn có chút nóng nảy, lại có chút bực mình, nhưng vẫn hết sức trấn định hỏi : "Có thể cho chị biết, đến tột cùng xảy là ra chuyện gì ?"

      Ánh mắt Chu Hiển Thanh vẫn thâm thúy mà nhìn , nhìn đến khi Ôn Vãn cảm thấy sau lưng rợn tóc gáy, lúc này mới cúi người nằm cạnh gần chút: "Tiểu Vãn, cảm thấy thời gian chúng ta ở Băng Cốc rất vui vẻ."

      Ôn Vãn chân tướng mà nhìn , điều đó có quan hệ gì chứ ?

      Chu Hiển Thanh dừng chút, thái độ chợt trở nên phức tạp, giống như là có chút khổ sở và tức giận: " cho là chúng ta chung sống rất tốt, đoạn thời gian đó rất vui vẻ. Nhưng tại sao em lại bỏ trốn, coi như thôi , lại còn ở cùng với Hạ Trầm. . . . . ."

      "Em có biết khi nhìn thấy em và ta ở cùng nhau, có bao nhiêu có tức giận ? đối với em tệ như vậy…sao em có thể dễ dàng tha thứ cho ? Trong cảm nhận của , tiểu Vãn phải là người như vậy."

      Chợt nóng nảy như sử tử gầm lên, xong lại dừng lại, vô cùng chuyên chú xoay đầu lại nghiêm túc xem xét kỹ lưỡng: " muốn tìm Ôn Vãn của ngày xưa trở lại."

      -

      Dù sao Ôn Vãn cũng là bác sĩ khoa tâm thần , quan sát hành động của , bình tĩnh nhìn Chu Hiển Thanh cái, đáy lòng ngoại trừ rung động ra còn gì khác.

      gặp qua ít bệnh nhân như vậy, ánh mắt vẩn đục, lời cực đoan, nhưng dưới mắt người này bị biến sắc gì cả .

      Trước kia Chu Hiển Thanh trong lòng người đàn ông trầm ổn, mặc dù có ác miệng chút nhưng chỉ chứ vẫn tỉ mỉ chăm sóc , thậm chí trong thời gian sinh non còn cố ý tìm nhiều bộ phim điện ảnh cho xem sợ buồn, rồi sinh ra trầm cảm.

      phức tạp nhìn Chu Hiển cái, nhất thời biết nên gì.

      Chu Hiển Thanh thấy lời nào, lại lần nữa ngồi trở lại bên người .

      Vẫn là khuôn mặt thâm thúy như cũ, đôi mắt đen sì thấy đáy, : "Hạ Trầm với Cố Minh Sâm rốt cục có chỗ nào tốt? cũng thua kém bọn họ chỗ nào? Chỉ là em chịu tìm hiểu kỹ thôi."

      Lúc này Ôn Vãn mới như ở trong mộng tỉnh dậy, tỉnh táo nhìn Chu Hiển , đè nén cảm xúc cuồn cuộn chảy trong lòng: "Chị ngủ rất lâu rồi nên rất mệt mỏi, chị cần vận động chút."

      Chu Hiển Thanh chỉ nhìn , lời nào.

      Ôn Vãn nuốt nước miếng cái, lại thử dò xét : "Chị muốn ăn cái gì đó, sau đó chúng ta chuyện này , chắc em có rất nhiều chuyện muốn với chị ? Nếu chị hiểu em, vậy em phải cho chị cơ hội chứ."

      Chu Hiển Thanh khẽ chau mày lại, đại khái suy nghĩ lời hay giả, Ôn Vãn ôm vẻ mặt mong đợi nhìn , nhưng chuông điện thoại di động phá vỡ cục diện này.

      Là điện thoại của Chu Hiển Thanh, nhìn lướt qua màn hình, cư nhiên ở trước mặt liền nhận: "Thế nào?"

      Bên kia là thanh của đàn ông, nội dung Ôn Vãn nghe ràng lắm, chỉ mơ hồ cảm thấy thanh kia có chút quen tai.

      Chu Hiển Thanh cũng kiêng dè , chờ trò chuyện kết thúc khóe miệng dẫn theo nụ cười: "Lạc tiên sinh làm việc ta rất yên tâm, ta cam kết nuốt lời, hợp tác vui vẻ."

      Lạc. . . . . .

      Đầu óc Ôn Vãn trong nháy mắt được khai thông, khó trách cảm thấy giọng này có chút quen tai lạc, lần đó Chu Hiển Thanh ở Băng Cốc, trong lúc vô tình nghe được gọi điện thoại, hình như là đề cập tới cái tên như thế. Đáng tiếc lúc ấy cũng để ý , là ngàn tính vạn tính cũng tính đến, Chu Hiển Thanh với Lạc Hiển cấu kết với nhau !

      Ôn Vãn suy nghĩ , ót cũng bắt đầu đổ đầy mồ hôi, ra tất cả là đều là kế hoạch của Chu Hiển Thanh. Mang tới Băng Cốc, có lẽ tiên đoán trước bỏ , sau đó dẫn dụ Hạ Trầm vào bẫy.

      nghĩ đến Hạ Trầm, lòng nhất thời cũng nhói lên, biết có đoán trước tình huống này xảy ra chưa, Chu Hiển Thanh với Lạc Hiển hợp tác biết chuyện gì xảy ra với Hạ Trầm đây. rất lo lắng.

      Nhưng tại là đừng đến bỏ trốn, chỉ là động đậy cũng thấy khó khăn.

      Làm thế nào bây giờ?

      -

      Ôn Vãn mất hồn, Chu Hiển Thanh cúp điện thoại, tới bên cạnh , đưa tay thay lau chùi cái trán đổ đầy mồ hôi, thanh êm ái: "Thế nào? "

      Ôn Vãn nhìn , câu cũng .

      Chu Hiển Thanh vẫn cười cười: "Ngươi đoạn thời gian trước quá mệt mỏi, vẫn cho những người đó xem bệnh, Hạ Trầm cũng thế, điểm cũng biết đau lòng ngươi, còn ra tư xây cái gì phòng khám bệnh. Ngươi xem ngươi bây giờ cũng gầy thành cái dạng gì rồi, hảo hảo ngủ mấy ngày, chờ ngươi tỉnh lại, tất cả chỉ biết càng ngày càng tốt."

      Ôn Vãn nghe được trong lòng run sợ, cảm thấy Chu Hiển Thanh lời này có ý tại ngôn ngoại.

      Chu Hiển Thanh đứng lên: "Ta làm cho ngươi chuẩn bị ăn."

      Ôn Vãn lo lắng gọi lại : "Em phải đối phó Hạ Trầm?"

      Chu Hiển Thanh nhìn cái, cũng phủ nhận: " chỉ là Hạ Trầm, còn có Cố Minh Sâm, những người trước kia biết quý trọng em tôi đều thích."

      Ôn Vãn biết tốn bao nhiêu tâm lực mới có áp chế lửa giận trong lòng xuống, đối mặt với những bệnh nhân khác còn có thể lý trí ứng phó, nhưng lúc này đối với thể bình tĩnh được. Tất cả đều đến quá nhanh, nghĩ tới đứa em trai của mình lại có thể “thích” đến bị bệnh.

      thở ra từ từ, để cho mình bĩnh tĩnh lại: "Em làm chuyện này, mẹ chị có biết ?"

      Lâm Hữu Trân nhất định dung túng cho làm như vậy đối với , hơn nữa Chu Hiển Thanh tỏ thái độ rất kính trọng bà , trong lúc này nhắc đến bà chính là hi vọng có thể nghe đến tên bà mà lấy lý trí lại.

      Chu Hiển Thanh an tĩnh chốc lát, thờ ơ cười cười: "Dì Lâm rất thích chúng ta ở cùng nhau, cho bà biết là đến tìm em, chúng ta bây giờ rất vui vẻ."

      Ôn Vãn nhạy bén bắt được ý trong lời của : ". . . . . . Bà có bị bệnh?" ra tất cả đều là giả, từ đầu tới đuôi đều là Chu Hiển Thanh lừa .

      Ôn Vãn khiếp sợ đến tột đỉnh, chỉ nghe Chu Hiển Thanh hời hợt : " thể để em và Hạ Trầm ở cùng nhau nữa, cho nên mới hành động sớm hơn dự tính. Tiểu Vãn, mỗi ngày nhìn em và sớm chiều bên nhau, em có biết khổ sở thế nào ?. Em an tâm ở đây, chờ mọi chuyện kết thúc, chúng ta trở về Thanh Châu."

      Ôn Vãn biết nên thế nào cho hiểu, đành mặc kệ .

      "Chị nghe lời em, nhưng trước hết, em có thể làm cho chị trở về trạng thái bình thường được , tay chân chị chẳng nhúc nhích được gì?"

      Lòng cảnh giác Chu Hiển Thanh vô cùng cao, nghĩ lâu, cuối cùng cũng chỉ là ném xuống câu: " suy tính chuyện này."

      Sau đó Ôn Vãn rất nhanh phát , mặc dù Chu Hiển Thanh giam ở chỗ này, nhưng làm khó dễ , có lẽ bản chất người đàn ông này cũng xấu, cho nên cho dù trong thời điểm bất lợi này cũng có hành động nào đáng hổ thẹn với .

      Mỗi ngày đều cho ăn đúng bữa, còn rất đa dạng, dĩ nhiên đều là món thích, hơn nữa còn đích thân cho ăn .

      Chu Hiển Thanh còn theo xem ti vi, cũng chính lúc này Ôn Vãn mới biết, bọn họ vẫn còn ở Thái Lan.

      Sau đó Ôn Vãn chỉ có thể ở trong nhà lại lại, biệt thự to như vậy, mà chỉ có và Chu Hiển Thanh ở. Phong cảnh phía ngoài rất đẹp, có vườn hoa rộng lớn, bên trong trồng đầy đủ các loại hoa tươi, đứng ban công nhìn xuống cực kỳ xinh đẹp.

      Bị giam lỏng mà được đãi ngộ tốt như vậy nếu là bình thường hưởng thụ chút, ít nhất Chu Hiển Thanh cũng làm chuyện gì quá đáng đối với .

      Nhưng bây giờ trong lòng khi nào là nhớ Hạ Trầm, cho dù trước mặt phong cảnh đẹp đến đâu nhưng có tự do có nghĩa gì nữa chứ.

      nằm ban công phơi nắng, nhìn chằm chằm cánh cửa đến ngẩn người, trong đầu suy nghĩ trăm ngàn cách bỏ trốn, nhưng trước tiên là Chu Hiển Thanh có mặt ở đây. Bình thường Chu Hiển Thanh dính như dính keo, còn là sợ mình buồn. *************** thai la

      Nhưng ra là sợ chạy chứ gì?

      Ôn Vãn thở dài, tiếp tục nhìn chằm chằm cánh cửa, rất nhanh nghe được tiếng động, là tiếng xe!

      Có người đến.
      Last edited: 4/5/16
      Chris, caoduongtrangtrongnuoc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :