1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Câu chuyện hồ đồ - Phong Tử Tam Tam (73/82 + 18NT)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Editor: Thái La

      Chương 56:

      Đầu tiên Ôn Vãn bị động tác của Chu Hiển Thanh làm cho mặt đỏ ửng, tiếp đó bị mập mờ giải thích cho bị sặc, che miệng lại ho khan hồi mới : "Em đừng trêu chọc ấy."

      Thấy dáng vẻ Cố Minh Sâm giống như đối đầu với đại địch, trong lòng chỉ còn dư thổn thức, bình tĩnh giúp giới thiệu: "Đây là Chu Hiển Thanh, Con trai của cha dượng."

      Cố Minh Sâm với Tiêu Tiêu đều là sững sờ, nhất thời kịp phản ứng từ trong miệng Ôn Vãn : “Cha dượng”.

      "Cố Minh Sâm, Tiêu Tiêu, bạn chị." Ôn Vãn chỉ chỉ hai người, giới thiệu tùy ý, Cố Minh Sâm lại bị hai chữ "bạn bè" của chọc giận gần chết. Dầu gì cũng là chồng trước chứ? Quan hệ so với bạn bè hình như xa qua rồi.

      Chu Hiển Thanh khóe miệng chứa đựng nụ cười, tùy ý cùng hai người gặp mặt, lúc nhìn tới Minh Sâm ánh mắt cổ cổ quái quái : " ra là chính là Cố Minh Sâm, nghe danh lâu."

      Mặt Cố Minh Sâm lạnh lùng cùng bắt tay, cảm giác lời của tiểu tử này có ý khác liền nghe đối phương : "Sớm như vậy liền chạy tới, bạn của có ý kiến sao?"

      Sắc mặt Cố Minh Sâm trầm xuống, cười nhạt : "Chu tiên sinh biết đùa, ai sánh nổi vị trí của Ôn Vãn trong lòng tôi."

      Chu Hiển Thanh"Oh" tiếng, vừa cười vừa hỏi ngược lại: "Cố tiên sinh đây là để ý đến chuyện Ôn Vãn vừa làm?"

      Cố Minh Sâm hoàn toàn mặt lạnh, nếu phải tiểu tử này là “em trai” tren danh nghĩa của Ôn Vãn , sớm khách khí.

      Tiêu Tiêu nhìn bộ dạng hai người đàn ông này , hơi nhếch khóe môi lên, lần này có trò hay để xem. Tiêu Tiêu tới ngồi xuống bên cạnh Ôn Vãn, nhìn lên nhìn xuống đánh giá cái: " có sao chứ?"

      Ôn Vãn lắc đầu cái, muốn hỏi chút tình hình của Tiêu Tiêu gần đây, nhưng thấy hai người đàn ông này nhất thời tiện mở miệng, thể làm gì khác hơn là trực tiếp lấy cái chén trong tay Chu Hiển Thanh: "Tự chị ăn , cũng phải là tay chân bị thương."

      Chu Hiển Thanh ép buộc , từ trong trong bình giữ nhiệt múc chén canh ra ngoài, : "Đây là canh dì cố ý nấu cho chị, dì khi còn bé chị sợ uống thuốc nên rất thích uống thứ này, nếm thử chút."

      Ôn Vãn nhìn bình giữ nhiệt, ánh mắt khẽ ảm, lông mi rất nhanh rũ xuống: " uống được nữa."

      Trong phòng bệnh cực kỳ an tĩnh, mọi người ở đây đều phải là người ngoài, biết Lâm Hữu Trân bỏ rơi Ôn Vãn khi còn bé, việc làm này phải hai câu là có thể tha thứ được.

      Chu Hiển Thanh cầm chén của đặt xuống, hai tay chống ở mép giường cuối xuống, liếc xéo cái: "Cần gì chứ? Em tin chị hận dì mà lòng vẫn thoải mái, cuối cùng cũng chỉ la hai người tổn thương lẫn nhau."

      Cố Minh Sâm vẫn luôn nhìn Chu Hiển Thanh vừa mắt, hơn nữa lại thấy hành động thân mật của Chu Hiển Thanh hoàn toàn để vào trong mắt, tiến lên bước nghiêm nghị : "Chuyện củaTiểu vãn cần ngươi chen miệng vào, để cho ấy an tâm dưỡng thể trước ."

      Chu Hiển Thanh nhướng mày, tà tà nâng lên môi: "Có phải Cố tiên sinh quên và Ôn Vãn ly hôn rồi , tôi nhắc cho nhớ người có tư cách đứng đây nhất chính là đấy” .

      Cố Minh Sâm bị lời của Chu Hiển Thanh tức muốn hộc máu, Ôn Vãn giương mắt nhìn hai người, day day huyệt thái dương: "Hai người là đến thăm bệnh nhân hay sao?"

      Cố Minh Sâm nhìn ánh mắt hơi khiêu khích kia, thể nhìn khiêu khích lại .

      Chu Hiển Thanh xưng hô Lâm Hữu Trân là dì , hơn nữa hai người lại có máu mủ, Ôn Vãn giới thiệu là con trai của cha dượng, nhưng khi nhìn bộ dạng này của ta, ràng đối với Ôn Vãn chỉ đơn thuần là chị em.

      híp híp mắt, ngược lại gì, chỉ là trong lòng quyết định điều tra đối phương cho kỹ càng, bên đề phòng Hạ Trầm, bên này cũng thể phớt lờ ta. dieeeeeeeeen\dannnnnnn\lllllllle\qyyyyyyyyyyu\\dooon

      Ôn Vãn biết trong lòng Cố Minh Sâm có nhiều suy nghĩ biến thái vậy , chủ động : " phải về công ty?"

      Cố Minh Sâm gật đầu cái, thanh lập tức mềm dịu: "Tối nay mẹ đến thăm em , trước, có chuyện gọi điện thoại cho ."

      như vậy, trong lòng cũng biết tất nhiên Ôn Vãn điện thoại cho , liếc nhìn Chu Hiển Thanh cái, nhíu mày rồi rời .

      Chu Hiển Thanh chờ vừa xong, lập tức xùy mà cười lên tiếng: "Sớm biết có ngày hôm nay sao lúc trước còn như thế, tại thừa lúc vắng mà vào, đúng là biết sĩ diện."

      Ôn Vãn bị Chu Hiển Thanh làm cho chọc cười: " ấy làm gì mà bị em ghét thế."

      Chu Hiển Thanh chợt cười nữa, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

      Nếu cười chút trông gương mặt của còn có chút đơn thuần, lúc này bộ dạng nghiêm túc trông hơi có vẻ dọa người, Ôn Vãn cũng khỏi nghiêm chỉnh lại, chỉ nghe từng chữ từng chữ : "Tất cả ai khi dễ chị, đều đòi lại từng người ."

      Ôn Vãn nhìn cặp mắt đen của , đột nhiên cảm thấy có cái gì đúng, nhưng dám loạn tưởng, chê cười ánh mắt dời chỗ khác: "Sống nhiều năm như vậy chị mới biết có đứa em trai tốt."

      Chu Hiển Thanh nhìn nhíu nhíu mày, giống như là muốn gì, cuối cùng liếc nhìn Tiêu Tiêu, lại mím môi gì thêm.

      -

      Chu Hiển Thanh đợi đến buổi trưa mới rời khỏi, ở nước ngoài Chu gia là gia tộc lớn, lần này và Lâm Hữu Trân đồng thời trở về là muốn ở trong nước phát triển, tại chính là kỳ khảo sát, mỗi ngày đều phải vội vàng cho kịp kế hoạch.

      Tiêu Tiêu chờ , rốt cuộc có cơ hội cùng Ôn Vãn tán gẫu: "Em trai này của cậu hình như có chút kỳ quái."

      Ôn Vãn như có điều suy nghĩ liếc nhìn cửa phòng bị khép lại, lắc đầu xóa di cái ý niệm quái dị trong đầu: "Nghe khi còn bé mẹ cũng ở bên cạnh, cũng rất đáng thương, sau lại gặp gỡ. . . . . ."

      Ôn Vãn có gọi Lâm Hữu Trân là mẹ, mà là dùng"" thay thế: "Sau lại gặp gỡ , nghe coi nó như con trai ruột, đại khái chỉ là muốn giúp mình thôi."

      Tiêu Tiêu nghi ngờ nhìn chằm chằm Chu Hiển Thanh biến mất ở cửa hồi, cuối cùng cũng lắc đầu cái: "Đại khái là vậy. Đúng rồi. . . . . . ta có làm khó cậu chứ?"

      Đương nhiên là Tiêu Tiêu ám chỉ Hạ Trầm, Ôn Vãn mới vừa bình tĩnh lại dâng lên cảm giác khó chịu, nhưng biết nên gì sau cuộc đối thoại mặn nhạt kia , tuy nhiên có vẻ như và Hạ Trầm còn quan hệ gì rồi.

      Tiêu Tiêu nắm tay của , nhịn được than thở: " sao, đứa bé sau này vẫn có lại, nếu lúc này sinh cũng tiện. Bà mẹ độc thân rất vất vả ."

      Sắc mặt Ôn Vãn được tốt, nhưng vẫn cố gắng cười cười, hỏi ngược lại : "Cậu sao? Hạ uyên hiểu lầm cậu‘ mang thai ’, có làm sao khồng?"

      Tiêu Tiêu nhớ tới cái này liền trợn mắt nhìn thẳng, tức giận : "Đừng nữa, mình lớn như vậy còn chưa gặp qua người đàn ông nào như vậy!"

      Ôn Vãn nhìn vẻ mặt của Tiêu Tiêu tràn đầy căm phẫn, cho là có chuyện lớn xảy ra, ai biết nghe Tiêu Tiêu kể tiếp quả dở khóc dở cười. Tiêu Tiêu : " trực tiếp lái xe đến công ty, lúc mình họp, tiểu Vãn cậu biết mình vẫn muốn chức vị Tổng giám đốc này! Ngày đó chờ kết quả, thế mà xông tới hai lời liền đem mình vác rồi."

      Ôn Vãn tưởng tượng bộ dạng ốm yếu của Hạ Uyên vác Tiêu Tiêu lên vai, cảm thấy có chút khó tin.

      Tiêu Tiêu nhìn sắc mặt cũng biết, giơ tay lên: " sai, có phải cậu nghĩ ta vác mình nổi phải ? Mình cho cậu biết ta giả bọ đấy, sức lực lớn , tính khí cũng hoàn toàn khác nhau. Bộ dáng thân sĩ trước kia đều là giả đấy."

      Ôn Vãn nửa buổi nghe xong lại thấy trọng điểm ở đâu: " ta gánh cậu đâu?"

      Tiêu Tiêu tức giận tới mức cắn răng: "Cục dân chính!"

      Ôn Vãn buồn cười, vẫn là nhịn được: "Các cậu kết hôn?"

      "Kết hôn cái rắm ." Tiêu Tiêu nhất thời kích động liền văng tục, cái miệng thở hổn hển lấy hơi, " ta trực tiếp về nhà hỏi hộ khẩu đâu, nhưng mà mình lại cho ta biết mình có mang thai."

      Ôn Vãn bình tĩnh nhìn trước mặt , ánh mắt Tiêu Tiêu trở nên đơn, giọng cũng lộ ra thê lương: "Tiểu vãn, mình vừa cự tuyệt ấy, vừa nghĩ tới ấy và kia liền chịu nổi. Hơn nữa cậu biết ? kia tìm mình."

      Ôn Vãn cả kinh: " bị ta khích bác thành công chứ?"

      Tiêu Tiêu trầm mặc, hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn : "Tiểu Vãn, ta chỉ đến cho mình xem bộ mặt của Hạ Uyên. Trước kia chúng ta cảm thấy Hạ Trầm là người ra gì, nhưng bây giờ so sánh , cậu mới có thể phát Hạ Trầm còn là người đàn ông tốt chán."

      Ôn Vãn thể được gì, Tiêu Tiêu trầm ngâm chốc lát, : "Còn nhớ trước kia cậu Hạ Đình Diến bị hạ độc , đúng, đều là Hạ Uyên làm. Hạ Đình Diễn luôn tin cậy Hạ Uyên, mà ta lại làm thế đối với đứa trẻ, còn cố tình cái gì cũng biết, từ trước đến nay Hạ Trầm bị nghi ngờ nhưng phải là ta làm. Còn có ông Hạ chết , cũng là do Hạ Uyên làm ra , tạo ra quá nhiều nghiệt rồi."

      Ôn Vãn nhìn hốc mắt Tiêu Tiêu hơi đỏ lên , đưa tay ôm bả vai phát run của , hồi lâu mới : "Nếu ta là người ác độc vậy, cậu cũng cự tuyệt ta, vậy cậu khổ sở cái gì?"

      Tiêu Tiêu cắn môi, hồi lâu mới giọng : "Mình bỏ được, rất có tiền đồ có đúng , người như vậy mà mình cũng ."

      Ôn Vãn nhìn ngoài cửa sổ cỏ xanh mơn mởn đầy sức sống, khe khẽ thở dài: "Trong tình nào có tiền đồ hay tiền đồ , nếu cậu là người có thể kiểm soát được tình , đó mới là đáng sợ."

      Cặp mắt Tiêu Tiêu sương mù nhìn tới trước Ôn Vãn, nhịn được hỏi : "Vậy cậu vẫn thích ta sao?"

      trải qua nhiều như vậy, còn là vấn đề hay nữa.

      Ôn Vãn cười cười trả lời.

      Tiêu Tiêu nhìn hồi, đưa tay cho ôm cái: "Tiểu Vãn, nếu té ngã, chúng ta cùng nhau bò dậy. Cõi đời này đàn ông nhiều như vậy, có đàn ông Hạ gia chúng mình cũng chết được."

      Ôn Vãn mím môi cười khẽ: "Mới vừa rồi cậu còn ám hiệu với tớ Hạ Trầm là người tốt mà. dieeeen\dannnnn\leeeee\quyyyyyy\dddooooooooon

      Tiêu Tiêu cảm thấy khó xử, phất phất tay: "Làm như mình xằng bậy vậy, mình khẳng định cậu gặp được người cậu đến tận xương tủy. Thầy bói đều cậu có số đào hoa đấy."

      Ôn Vãn bị lời của chọc cho cười ngừng: "Cậu chém gió đấy."

      "Người nào bậy, tớ đấy."

      ". . . . . ."

      -

      Tiêu Tiêu làm gì đến Ôn Vãn, hai người hi hi ha ha, ra cùng cuộc sống trước kia có khác nhau bao nhiêu, nhưng ngầm thỏa thuận với nhau nhắc đến tên hai người đàn ông này.

      Thân thể Ôn Vãn khôi phục rất nhanh, đến thời điểm xuất viện, Lâm Hữu Trân kiên trì muốn trở về Chu gia ở. Ôn Vãn muốn , bị người mẹ từ bỏ nhiều năm như vậy, muốn lập tức tiếp nhận đối phương quá ép buộc làm khó người khác.

      Lâm Hữu Trân cũng biết tâm tư của con , thử thăm dò : “Bây giờ con là bệnh nhân , phải phục vụ tốt, người ở đâu được?"

      Tiêu Tiêu suy nghĩ chút, đứng ở bên Lâm Hữu Trân : "Dì tương đối có kinh nghiệm, cậu đừng làm khó dì nữa."

      Chu Hiển Thanh trực tiếp đến giúp đỡ thu dọn đồ đạc, hai lời liền đem túi hành lý đưa cho tài xế.

      Ôn Vãn còn do dự, nhìn người mẹ mặt mũi già nua đáy lòng vẫn là hơi có chút xúc động, mấy người giằng co xong, cửa phòng bệnh bị người đẩy ra.

      Ôn nhìn người đến, đầu ngón tay khỏi khẽ run lên, mấy ngày thấy, gặp lại trái tim vẫn như cũ đau nhức.

      Hạ Trầm ăn mặc âu phục đơn giản , áo sơ mi trắng, cổ áo được ủi thẳng tắp, mặt mày mang theo vẻ mệt mỏi nhàn nhạt, ánh mắt quét qua lần, lập tức trở nên thâm trầm.

      Trong phòng an tĩnh có người chuyện, ánh mắt của mọi người đều dừng lại ở hai người, là Hạ Trầm mở miệng trước : "Có thể cùng chút chuyện riêng được ?"

      Chu Hiển Thanh biết vì sao sao liền nghiêng người đứng trước Ôn Vãn, điệu lạnh lẽo: "Còn có thể có chuyện gì sao, chuyện này nên sớm xong rồi."

      Hạ Trầm cũng nhìn , ánh mắt lướt qua đầu vai, ngoan cường nhìn chăm chú vào Ôn Vãn.

      Ôn Vãn nắm chặt quả đấm, ngón tay chạm đến ngón áp út lạnh lẽo, vẻ mặt chợt bình thường trở lại: “Được."
      Last edited by a moderator: 1/4/16
      Tuyết Liên, Christrangtrongnuoc thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Editor: Thaobn99
      Chương 57:

      Hạ Trầm nghĩ đến Ôn Vãn đồng ý sảng khoái như vậy, chờ cửa phòng đóng lại, cả gian phòng bệnh yên tĩnh chỉ còn lại hai người bọn họ, ngược lại biết nên gì.

      Xem đến ngày xuất viện, trong lòng càng ngày càng sợ, trực giác liền muốn tới nhìn thấy , quang minh chính đại gặp mặt lần. Nhưng sau khi thấy, cái loại nhớ nhung đó hình như lên men càng phát ra lợi hại, cho dù đứng ở trước mặt, vẫn cảm thấy đủ.

      Muốn ôm lấy , còn muốn thương với ——

      Nhìn chậm chạp chịu mở miệng, Ôn Vãn cắn cắn môi, từ từ đem cái nhẫn cưới từ ngón vô danh hái xuống: "Cái này, trả lại cho ."

      Lúc lấy chiếc nhẫn đưa tới, vừa đúng có ánh mặt trời từ cửa sổ phóng vào, từng sợi ánh sáng chiếu xạ ở phía , sáng mà chói mắt, lại đâm hốc mắt Hạ Trầm đau.

      Đêm đó lau ngón tay cho , lúc bắt đầu căn bản dám nhìn kỹ, cho đến khi ở đầu ngón tay vuốt ve chút xíu, xác định nó còn hoàn hảo chút tổn hại ở nơi nào, trong lòng mới bắt đầu mừng như điên, rồi lại hàng trăm tư vị tại trong lòng.

      bỏ xuống được, hay thuần túy là quên mất?

      Hai ý niệm trong lòng rối rắm hành hạ, hàng đêm trằn trọc trở mình, lại nhịn được kích động mừng rỡ. Nhất định là để xuống được mới đúng, người phụ nữ trọng tình nghĩa như vậy, đoạn cảm tình này ném vào bao nhiêu là có bao nhiêu con mắt cùng nhìn thấy, phải quên liền có thể quên?

      Nhưng trước mắt, nhìn bình tĩnh đưa chiếc nhẫn tới trước mặt, bộ dáng kia giống như là làm chuyện dễ ợt, đáy mắt có nửa phần lưu niệm. Vẻ mặt của xơ cứng, hồi lâu, mới khiến cho mình phát ra thanh: "Nó là của em, đưa ra ngoài cũng tính toán thu hồi lại."

      Ôn Vãn nghiêng đầu, như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm chiếc nhẫn kia hồi lâu, lúc ngẩng đầu nhìn anhánh mắt hết sức Thanh Minh: "Vậy tôi có quyền quyết định xử trí nó như thế nào?"

      Hạ Trầm nhìn , trái tim chợt căng thẳng, gần như có lẽ dự liệu được làm gì, nhưng vẫn trấn định gật đầu cái: "Tùy em." ...

      Ôn Vãn cười cười, bước lên phía trước mấy bước, chần chờ chút nào giơ tay ném chiếc nhẫn ra ngoài cửa sổ.

      Rèm cửa sổ ở trong gió chập chờn, lầu bảy, ngay cả điểm tiếng vang cũng nghe được. . . . . .

      Hạ Trầm đứng ở nơi đó, mặt có bất kỳ biểu gì, chỉ có chính biết giờ phút này đáy lòng có cái địa phương là hoàn toàn trống rỗng, giống như có đồ vật gì đó theo chiếc nhẫn kia hoàn toàn biến mất, tựa như tự nhiên bị khoét mất lỗ.

      "Hạ Trầm, chúng ta kết thúc." Ôn Vãn quay đầu lại, thanh vô cùng thấp, nhưng xác định đối phương cũng có thể nghe được, "Đừng đến tìm tôi nữa, vô dụng thôi tôi phải người mềm lòng."

      Hạ Trầm canh chừng bóng lưng của , quả đấm nắm vô cùng chặt, tiến lên bước, đưa tay vững vàng bóp chặt lấy bả vai .

      So với trong trí nhớ gầy hơn, người tràn đầy vị nước sát trùng nhàn nhạt, còn là mùi vị quen thuộc trước kia, cái gì cũng giống nhau. Hạ Trầm cố tình cam lòng, chịu đựng trong ngực trận buồn bực kia, thanh buồn bực ở bên tai nỉ non: "Tiểu Vãn, cho cơ hội, lần này để cho em thất vọng, em tin ."

      Ôn Vãn cúi thấp đầu, nhiệt độ mùa xuân ở Thanh Châu thích hợp, chỉ mặc cái áo long màu tím, tóc bị buộc cao lập tức có 1 cái đuôi, lộ ra đoạn cổ trắng noãn thon dài.

      Hạ Trầm cúi đầu ở gáy nhàng rơi xuống nụ hôn, xúc cảm man mát lành lạnh, lại làm cho bỏ được: " biết mục đích của lúc bắt đầu đến gần, đối với em mà cảm thấy nhục nhã, nhưng là chỉ là muốn chào em. Chính tại lúc đó chỉ thích em, em so với bất kỳ người phụ nữ nào mà biết đều giống nhau, mặc kệ tình cảm của đối với Tưởng Thắng là cái gì, nhưng mà lại chưa bao giờ nghĩ tới xảy ra cái gì với chị ấy. Hôn, lên giường, thậm chí là kết hôn, đều chỉ muốn người làm là em." ...

      Cặp mắt Ôn Vãn đăm đăm nhìn hình ảnh hai người sàn nhà, vẫn lý trí mà lắc lắc đầu: "Vô dụng, Hạ Trầm, bây giờ như vậy, tôi còn nhịn mà hoài nghi, hiềm khích sinh ra. Chính tôi sống dưới bóng dáng của Kỷ Nhan suốt hai mươi mấy năm, muốn người đàn ông trong mắt có người khác nữa. Tình như vậy, cách tôi dự tính quá xa, tôi muốn chính là cái gì, cho tới bây giờ cũng hiểu qua."

      Hạ Trầm như nghẹn ở cổ họng, nghĩ mình hiểu, nhưng ngôn ngữ yếu ớt như vậy, nếu như hiểu, như thế nào khiến tình thế phát triển đến đây?

      Ôn Vãn muốn , Hạ Trầm làm thế nào cũng buông lỏng tay, dưới tình thế cấp bách đành phải dùng sức lộn tới đây, thấy hốc mắt đỏ lên, trái tim vừa hung hăng kéo ra: "Đến tột cùng em muốn làm sao làm mới bằng lòng trở lại bên cạnh ?"

      Ôn Vãn kinh ngạc mà nhìn xem , bộ dạng này của như mắc chứng cuồng loạn, bộ dạng sắp đại loạn, hề để cho trong lòng dễ chịu hơn nửa phần. cấp cấp lỗ mũi, hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào cặp mắt : "Vậy cho tôi biết, muốn như thế nào mới có thể tin tưởng, bây giờ lời đều là ?"

      Tay Hạ Trầm vai nắm càng ngày càng gấp, trố mắt như muốn nứt: "Cưỡng từ đoạt lý, em biết ràng có biện pháp chứng minh, coi như móc tim ra ngoài em cũng sẽ tin.”

      Ôn Văn lạnh nhạt cười nói: “Cho nên a, tôi muốn tin nữa, cũng cần tiếp tục chứng minh, như vậy phải rất tốt.”

      “…….”

      Chu Hiển Thanh chợt đẩy cửa vào, cặp mắt khẽ nheo lại, quan sát tình hướng hai người trước mắt, thanh thấp xuống: “Phòng bệnh ở bệnh viện rất nhiều người còn muốn vào, nếu nói chuyện phím xong, thôi.”

      Lúc này, con mắt Hạ Trầm mới nhìn hắn, giữa lông mày tràn đầy xem kỹ và đo lường. Nhân cơ hội này, Ôn Văn tránh ra cánh tay của , dẫn đầu bước lên phía trước một bước: “ thôi, chúng ta nói xong rồi.”

      Chu Hiền Thanh đưa tay qua tới nắm ở bả vai , Hạ Trầm lo lắng gọi lại: “Em còn có đồ để ở chỗ .”

      Ban đầu Ôn Văn bị bức trả phòng, xác thực có rất nhiều đồ còn đặt ở chỗ của , bao gồm đồ vô cùng trọng yếu, mặc dù cũng rất muốn tiêu sái vẫy vẫy đầu nói “ cần”.

      Bước chân Ôn Văn ngừng lại một chút, vừa ̣nh mở miệng, Chu Hiền Thanh liền nói tiếp. Hắn lưu manh nhìn tới Hạ Trầm phía trước, đôi môi hơi nhếch lên: “Loại chuyện nhỏ này kia đừng phiền toái ấy, đến lúc đó tôi cho người một chuyến là có thể.:

      Lông mày Hạ Trầm rét buốt, ánh mắt tốt liếc hắn một cái: “Tôi và Ôn Văn cũng hơn cậu bao nhiêu tuổi, trưởng bối nói chuyện, có phần cho cậu chen miệng vào sao?”

      Sắc mặt Chu tiên sinh trầm trầm: “Tôi là nửa người nhà của ấy, đương nhiên là có tư cách ra mặt cho ấy, tôi chính là thật lòng vì tốt cho ấy, giống những người khác, nói đối với ấy thật tốt nhưng lại nhiệt tình tổn thương ấy.”

      Hạ Trầm có một giây khó chịu, nhưng rất nhanh khinh thường ngoắc ngoắc khóe môi: “Cậu cũng nói là nửa, huống chi, nếu là trước tôi có nghe sai lời, Tiểu Văn cũng muốn cùng các người trở về cùng nhau. Hai người một xướng một họa để cho ấy làm ra quyết ̣nh khổ sở, thật sự là vì tốt cho ấy sao?”

      Lúc này, Chu Hiển Thanh mới phát hiện ra, người đàn ông trước mặt có thể so với chồng trước của Ôn Vãn khó đồi phó hơn nhiều.

      Ánh mắt Hạ Trầm khẽ dời xuống, ́nh tại cánh tay Chu Hiển Thanh rơi vào bả vai Ôn Vãn kia,lại lạnh nhạt nói: “Còn nữa, dù sao các người cũng là cùng huyết thống, cử động suồng sã với ấy như vậy, thật sợ để cho danh dự của ấy bị tổn thương?”

      Mắt Chu Hiển Thanh thấy liền liên tục bại lui, trong mắt tinh quang chớp lóe, dứt khoát ôm Ôn Vãn càng chặt hơn chút, thâm chí khẽ cúi đầu chống cằm ở ̉nh đầu của .

      Ôn Vãn sững sờ còn Hạ Trầm lại là hoàn toàn lạnh mặt.

      Chu Hiển Thanh như nguyện lấy bình thường, khóe miệng chứa đựng cười yếu ớt: “Nếu như mà tôi theo đuổi ấy thì sao? Cứ động như vậy sợ rằng rất hợp lý chứ?”

      Đầu óc Hạ Trầm ông một cái, tay xuôi ở bên người bỗng chốc buộc chặt: “Cậu……”

      Chu Hiển Thanh nhướng mày, lúc này ngũ quan tuấn mới giãn ra một chút xíu nị cười sáng láng: “Hạ tiên sinh, bây giờ phải là mới suy nghĩ ra, bỏ lỡ đồ là quý báu như thế nào? Chỉ là cái thế giới này rất công bằng, cũng phải tất cả bỏ lỡ, cũng có thể tìm trở về.”

      Hạ Trầm bị lời này của hắn chọc thẳng ngực, thừa nhận cái gì cũng sợ, chỉ sợ đơn. Nếu Ôn Vãn vẫn tha thứ cho , thật biết nên làm làm sao đây? Cảm giác trong tiềm thức, mặc kệ bao lâu, người phụ nữ này đúng là vẫn sẽ trở lại.

      dám nghĩ, nếu như thật cũng quay đầu lại rời , hoặc là tiếp nhận người khác…..

      Nhìn Chu Hiển Thanh ánh mắt của càng phát ra hung dữ đứng lên: “Tại sao cậu cảm thấy, cậu theo đuổi ấy sẽ tiếp nhận?”

      Lúc nói lời này thì vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Vãn quan sát, ́ gắng muốn từ mặt mày sưu tầm đến một chút đầu mối có thể dùng, nhưng chỉ an tĩnh đợi tại trong ngực Chu Hiển Thanh, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mím lại liền giống như khi đó tựa sát , nghe như thế nào chọc giận ́ Minh Sâm vậy.

      Phong thủy luân chuyển, có vết xe đổ, ́ tình vẫn cầm chắc cơ hội như cũ.

      Chu Hiển Thanh nhìn sắc mặt càng ngày càng khó coi, trong lòng thầm thoải mái, mặt vẫn giữ vững trấn ̣nh như cũ: “Bây giờ nói được, nhưng chuyện tương lai ai biết được. Có hai vị Hạ tiên sinh và ́ tiên sinh làm tiền lệ, tôi nghĩ, tôi sẽ là lựa chọn tốt nhất của Tiểu Vãn. biết ? Tốt nhất luôn là sau cùng mới xuất hiện.”

      Hạ Trầm nghe trong lời nói của hắn ý tại ngôn ngoại, hình như chỉ là một khách qua đường trong đời Ôn Vãn thôi, thời gian ngắn như vậy, sẽ rất nhanh bị trôi .

      tiếp thụ nổi, chỉ suy nghĩ một chút đã cảm thấy khó thừa nhận, quả đấm bóp chặt khớp xương vang lên, vẫn kiềm chế: “Đều có thể tùy thời trở về lấy, nếu như phải là em, ai cũng đừng nghĩ bước vào gian phòng kia nửa bước.”

      nói xong cũng sập cửa , cửa phòng bệnh rung trời, thoạt nhìn là thật giận kiềm chế được.

      Ôn Vãn bị Chu Hiển Thanh nửa nắm nửa kéo sau đó cũng rời , cho đền khi vào thang máy vẫn còn thât thần, nhìn tư thái hai người thân mật dán sát bên vách trong thang máy, lúc này mới như ở trong mộng mới tỉnh lại khẽ tránh ra.

      “Cám ơn cậu giúp tôi giải vây.” Ôn Vãn chỉ có thể nghĩ tới một lý do như vậy, Chu Hiển Thanh nhỏ hơn , vừa độc thân, vô luận gia cảnh hay là ngoại hình thấy thế nào cũng thể thật có ý tứ đối với .

      Huống chi, bọn họ mới nhận thức được bao lâu?

      Ôn Vãn càng nghĩ thì càng xác ̣nh ý nghĩ trong lòng, ngẩng đầu hướng hắn tim phổi cười nói: “ ngờ cái người này lời nói sao lại ác độc, bình thường phải để cho bạn gái sao?”

      Chu Hiển Thanh nghe vậy, chậm rãi cúi đầu nhìn một cái, ánh mắt hơi phức tạp: “Tôi có bạn gái.”

      Ôn Vãn sững sờ, ngay sau đó chợt nói: “Chia tay?”

      Chu Hiển Thanh vừa nhìn thấy kì quái tới trước , giống như nhẫn nại cái gì: “Tôi có kết giao qua bạn gái.”

      Lần này, Ôn Vãn là kinh hãi, năm nay Chu Hiển Thanh hai mươi sáu tuổi, ngoại hình cũng dạng các gái trẻ thích, đến bây giờ cũng có bạn gái….. Vậy cũng chỉ còn dư lại một khả năng.

      rủ mắt xuống, lúng túng tằng hắng một cái, gương mặt mang theo nhàn nhạt mấy phần hồng hồng: “Thật ra thì, tôi kì thị cùng----“

      Lời nói còn chưa dứt, bổng chốc thân thể đã bị vặn lại, cảm xúc của Chu Hiển Thanh ẩn nhẫn hình như đến một điểm giới hạn, lông mày khí như ngọn núi vặn lại, nghiêm mặt lạnh giọng nói: “Ôn Vãn, lời này em hãy nghe cho kỹ, tôi cũng vậy chỉ nói một lần.”

      Ôn Vãn trừng mắt nhìn, Chu Hiển Thanh vô cùng rõ ràng từng chữ nói: “Tôi có kết giao qua bạn gái, cũng còn nói qua , tôi tính hướng bình thường, tôi thích chính là phị nữ, tôi cũng phải đối với người nào cũng lời nói ác độc-----“

      Ôn Vãn nhìn đáy mắt của hắn nghiêm túc, chợt trái tim hung hăng giật mình.

      Chu Hiển Thanh thấp người chống lại tầm mắt của , phụ sự mong đợi của mọi người ném xuống một đạo sấm sét: “Ôn Vãn, tôi chính là thích em, hơn nữa, so với em tưởng tượng còn phải lâu hơn.”
      Last edited by a moderator: 30/3/16
      Tuyết Liên, Christrangtrongnuoc thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Editor: Thái La

      Chương thứ 58

      Ôn Vãn cố gắng tiêu hóa ý tứ trong những lời của Chu Hiển Thanh, đối phương thành như vậy, thể giả bộ là hiểu, thế nhưng lời . . . . . . Vì sao nghe kỳ quái như thế?

      "Thời gian chúng ta quen biết cũng hẳn là lâu. Ôn Vãn vòng vo, trực tiếp hỏi thẳng nghi vấn ở trong lòng ra.

      Đối mặt chất vấn, Chu Hiển Thanh chỉ hơi hơi rủ lông mi, rất nhanh trấn định mà nhìn . mặt chút xíu quẫn bách, chỉ là đôi tay giấu ở trong túi quần lặng lẽ tiết ra tầng mồ hôi mỏng, dù sao cũng là lần đầu tiên tỏ tình, có trời mới biết có bao nhiêu khẩn trương.

      "Em muốn biết biết em trong bao lâu sao?" Chu Hiển Thanh tránh nặng tìm trả lời, thang máy vừa kêu tiếng “đinh” báo hiệu tầng đến, tay vịn ở lưng , đẩy ra hướng cạnh xe, "Ôn Vãn, em là người đáng giá nhận được hạnh phúc từ người mình . Mặc kệ là khi còn son trẻ em Cố Minh Sâm, hay là nhất thời bị mê hoặc bởi Hạ Trầm, những cảm giác này mỗi người đàn bà đều trải qua trong cuộc đời họ, nhưng về sau, em phát mới là người phù hợp với em nhất."

      Ôn Vãn bị lời liên tiếp của làm cho im lặng, nhưng có khúc mắc, Chu Hiển Thanh tuổi hơn , hơn nữa lại là em trai danh nghĩa pháp lí, những thứ này làm tiếp nhận nổi.

      "Tôi cảm thấy. . . . . ."

      "Tôi dẫn em đến nơi."

      Chu Hiển Thanh cho nhiều lời, trực tiếp mở cửa xe đẩy người vào, còn cúi người hướng về phía thần thần bí bí mở trừng hai mắt: " sống 28 năm đời mà ánh mắt chọn lựa đàn ông của em vẫn chẳng tốt lên chút nào, lần này chẳng lẽ còn làm theo ý mình?"

      Ôn Vãn liếc mắt: "Bây giờ tôi quan tâm đến vấn đề này nữa."

      còn có tâm tình để quan tâm sao? Lần này chia tay với Hạ Trầm hẳn khắc cốt ghi tâm lắm đây.

      Chu Hiển Thanh đưa tay ra vò đầu , lộ ra hàm răng trắng tinh: "Tôi ép buộc em tiếp nhận tôi ngay, tôi chỉ muốn cho em biết tâm ý của tôi thôi."

      Ôn Vãn còn lời gì để , đối phương vòng qua bên cánh cửa xe, ngồi vào ghế khởi động xe: "Dì Lâm về, tối nay chúng ta có thể trở về."

      -

      Chu Hiển Thanh lái xe được chặng đường khá xa, xe rẽ bảy tám ngã rẽ con đường này rất vắng vẻ rất ít người qua lại, sau khi xuống xe lại dẫn tới con hẻm . Ôn Vãn nhìn con hẻm vắng vẻ, nhịn được hỏi tới: "Rốt cục là muốn đem tôi đâu?"

      Chu Hiển Thanh cũng quay đầu lại khoát khoát tay: "Yên tâm, tôi đem em bán đâu."

      Ôn Vãn bất giác nhíu mày, chỉnh sửa lại trang phục theo. Hai người cũng rất xa, rất nhanh nghe được thanh trầm thấp của Chu Hiển Thanh truyền tới: "Đến nơi rồi."

      Ôn Vãn lướt qua thân hình thấy được quán cơm, từ cửa nhìn vào cũng có gì đặc biệt, chỉ là người ra vào cũng ít, chính là giờ cơm, xem ra món ăn chay. Chu Hiển Thanh quay đầu lại nhìn , hất hất cằm với : "Vào xem chút."

      như vậy, chứ ra chẳng thèm hỏi ý kiến , trực tiếp nắm lấy tay kéo vào trong. Ôn Vãn nhíu mày cái, cũng chỉ có thể theo sát bước chân của , người này rốt cuộc làm gì đây?

      Hai người đợi hồi lâu mới có bàn trống, bên trong quán lắp đặt thiết bị cũng rất đơn giản, nhưng rất sạch , khách mới vừa bà chủ tới hỏi bọn họ, Ôn Vãn nhìn bà chỉ cảm thấy quen mắt, nhưng lại nhớ nổi là gặp ở đâu.

      Chu Hiển Thanh rất tự nhiên hỏi ăn gì, trực tiếp cầm thực đơn liền . Chỉ là Ôn Vãn mới vừa nghe tên vài món thức ăn sắc mặt hơi biến đổi, thế nào toàn là món mình thích? Nếu là hai món coi như trùng hợp, nhưng tất cả đều là thích nhất.

      Bà chủ ghi chép xong, hướng về phía bọn họ cười ha hả : "Chờ chút, lập tức tới ngay."

      Chu Hiển Thanh đợi bà , lúc này sờ sờ cằm, miệng cười dứt nhìn Ôn Vãn: " sao, làm gì nhìn tôi như vậy?"

      Ánh mắt Ôn Vãn phức tạp nhìn , Chu Hiển Thanh lại nghiêng người về phía trước, thanh thấp thấp trầm trầm : "Hạ Trầm với Cố Minh Sâm, bọn họ biết em thích cái gì sao?"

      Ôn Vãn vốn là muốn hỏi nhưng đều bị chặn ở cổ họng, cầm ly thủy tinh lên sờ sờ, rồi rủ mắt xuống: "Cậu hiểu , chính là về mặt này?"

      Chu Hiển Thanh nhìn phản ứng , trong lòng có chút thoải mái, nhưng biểu ra: "Dĩ nhiên phải."

      "Ôn Vãn. . . . . ." trầm ngâm, đại khái do dự có muốn kế tiếp , chần chừ hồi sau, "Tôi nghe dì Lâm kể rất nhiều chuyện về em, từ khi bà ấy chăm sóc tôi đến bây giờ, bà ấy kể rất nhiều."

      Ôn Vãn ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn , chuyện này thực có chút ngoài ngoài dự liệu của . Chu Hiển Thanh cũng nhìn , bên môi dâng lên nụ cười ôn hòa: “Lúc tôi còn có nhiều bạn bè, ba tôi bận làm việc, tôi luôn chơi mình, có lúc nghe dì Lâm kể nhiều chuyện về em rất lý thú, có đôi khi tôi ảo tưởng rốt cục em có bộ dạng gì.”

      Chu Hiểu vừa hết dừng lại, cũng quá nhiều, cuối cùng nhìn khuôn mặt biến đổi của Ôn Vãn, cúi đầu cười nhạo cái: “ ra quá trình em lớn lên, tôi cũng biết chút…”

      Vừa đúng lúc bà chủ dọn thức ăn lên, liền đúng lúc dừng lại, giờ phút này Ôn Vãn có chút được tự nhiên, đứng ngồi yên. Có lẽ là trước kia chỉ đơn thuần xem như người em trai, tại liền có chút

      -

      Ôn Vãn chút để ý nếm thức ăn, lập tức trợn to mắt, kinh ngạc bật thốt lên: “Mùi vị này!”

      Chu HIểu Thanh cầm lấy chiếc đũa, nhìn ý vị sâu xa mà cười: “Có pahir rất quen thuộc ?”

      Đương nhiên rất quen, giống như mở ra chiếc hộp Pandora, trong nháy mắt Ôn Vãn nhớ lại tuổi ấu thơ: khi còn bé Lâm Hữu Trân từng làm ở quán ăn, quán ăn đó rất ngon. Thỉnh thoảng Lâm Hữu Trân có mang đồ ăn về nhà, Tiểu Ôn Vãn rất nhớ mùi vị này, cả nhà ngồi quanh trước bàn cười . Mẹ cùng bố vẫn là như vậy ân ái, mà , lúc đó còn là hạnh phúc, được bố mẹ cưng chiều.

      Những mùi vị cảu món ăn này, đối với tượng trưng cho tuổi thơ hạn phúc nhất của .

      Chu Hiển Thanh thấy trầm mặc , đưa tay cầm lấy mu bàn tay mềm mại của , cố ý hạ thấp giọng: “Tiểu Vãn, về sau em bao giờ đơn nữa.”

      Ôn Vãn hít mũi cái, từ trong tay rút ra từ từ, thuận thế dụi dụi vành mắt: “Cậu làm tôi mất thể diện rồi.”

      Chu Hiển Thanh thấy đôi mắt hồng của , ràng rất là cảm động, nhưng có thói quen tự lập kiên cường, dễ dàng ở trước mặt người khác lộ ra vẻ yếu đuối. cố gắng cười, lại cúi đầu nhấp hớp nước ấm che giấu bối rối.

      Chu Hiển Thanh động chút đũa, im lặng thở dài: “Muốn cho em vui mừng, nên rất vất vả tìm được chỗ này.”

      Ôn Vãn khuấy khuấy đũa trong chén cơm, hốc mắt mơ hồ có chút nóng, chỉ gật đầu ngừng: “Cám ơn.”

      Mái tóc Ôn Vãn đen nhánh, ở dưới ánh mặt trời chiếu sáng xem ra đặc biệt óng ả, từ góc độ của Chu Hiển Thanh thấy được vòng xoáy nho đầu , liền do dự, hồi lâu mới : “Tiểu Vãn, chúng ta rời khỏi Thanh Châu được chứ?”

      Ôn Vãn kinh ngạc ngẩng đầu lên, Chu Hiển Thanh suy nghĩ chút, : “Tôi biết em còn có dì Lâm, nhưng ở lại nơi này, chỉ sợ em bao giwof vui vẻ. Tôi có dự án đầu tư, nhưng lại muốn rời khỏi Thanh Châu.”

      Ôn Vãn nắm ngón tay, nhất thời biết nên đáp lại như thế nào.

      -

      Tất cả mọi người nhìn ra Hạ Trầm gần đây hay mất hồn, nhân viên báo cáo xong mấy phút, thế nhưng lại vẫn lên tiếng. A Tước nắm quyền, hắng giọng cái, hạ thấp giọng nhắc nhở: “Báo cáo xong rồi.”

      Hạ Trầm như có việc gì thu hồi tầm mắt, nghiêm nghị quét vòng quanh phòng họp, tùy ý giao phó mấy câu liền giải tán.

      Bọn người rời , lúc này A Tước mới nhíu mày nhìn : “Cậu để việc riêng ảnh hưởng đến công ty, tại chính là thời điểm mấu chốt, cậu có biết quyết định vừa rồi của cậu có chút thỏa đáng ?”

      Cũng may là hội nghị nội bộ, nghiêm trọng lắm.

      Hạ Trầm chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt: “ theo để bị kích thích? phải cậu hận chính là thể ngày ngày đem ấy bên mình, liếc mắt nhìn cũng ngại cản trở.”

      A Tước “Chậc” tiếng: “Ghen tỵ.”

      Hạ Trầm cười lạnh tiếng, ra trong lòng rất , sai, chính là ghen tỵ.

      Mùa xuân đến, tất cả mọi người bên cạnh đều . Trước kia biết tịch mịch là như thế nào, cũng chưa bao giờ thiếu phụ nữ, theo điều kiện của , ai cũng sẵn sàng ở bên tai “thích”, ”.

      Nhưng bây giờ, đột nhiên cảm thấy rất vắng vẻ, và Ôn Vãn ở chung thời gian với nhau thể là dài, nhưng xác định là dài nhất trong đời , trước đây quen biết những người kia, ngay cả tên còn nhớ.

      Ôn Vãn là đặc biệt, càng ngày càng xác định, phải tiếc nuối, càng phải là thói quen, là cảm giác khắc xương tủy đó, rất nhớ nhung.

      “Có phải ấy muốn gặp cậu?” A Tước nhìn sắc mặt của liền đoán ra tám chín phần, tại người duy nhất có thể để cho Hạ Trầm phiền muộn thành như vậy cũng chỉ có Ôn Vãn.

      Hạ Trầm vuốt đầu thuốc lá, thanh trầm xuống: “Xuất viện đến bây giờ cũng nửa tháng, điện thoại cũng gọi cho lần, cố tình cắt đứt quan hệ với .”

      Lần đầu tiên thấy như vậy, muốn điên rồi, nếu như phải là sợ chọc giận lần nữa, muốn vọt thẳng vào Chu gia cướp người. Trước kia quen thói bá đạo rồi, bây giờ cũng biến thành đàn bà do dự, giống như !

      Nhưng như vậy có thể như thế nào chứ? cũng chẳng có biện pháp bắt trở về bên mình.

      A Tước nhìn bộ dạng chán nản của , sáng tỏ nhướng nhướng lông mày: “Cũng thể trách ấy, đầu tiên là phát cậu tiếp cận ấy là có mục đích, sau đó lại bị cậu ngăn cản trả thù cha, tiếp đứa bé cũng mất…”

      Hạ Trầm tức giận nhìn cái.

      A Tước buông tay ra: “Xin lỗi, tớ chỉ nhắc nhở những chuyện sai trái của cậu trước kia thôi, bệnh nào thuốc nấy.”

      Hạ Trầm nhức đầu nhắm mắt lại, vừa muốn gì, bàn điện thoại di động liền bắt đầu rung, tùy ý liếc cái, giây kế tiếp, chợt tốc độ cực nhanh lấy di động: “Alo.”

      Đầu kia quản gia còn chưa kịp phản ứng, chưa từng thấy qua lại nhận điện thoại nhanh như vậy, giọng điệu chậm rãi mới giọng : “Ôn tiểu thư tới, mới vừa lên lâu.”

      “Ta lập tức trở về.” Hạ Trầm trực tiếp bấm điện thoại, lấy áo khoác ghế nhanh ra ngoài.

      A Tước trừng mắt, kinh ngạc vì giống như bộ dạng chết sống lại.

      Hạ Trầm tới trước thang máy, vẫn như cũ tích tụ khó dằn. đoạn thời gian trước đem công việc chuyển hết về nhà làm,ở nhà ôm cây đợi thỏ hết nửa tháng, kết quả vẫn xuất .

      vừa mới tới công ty, quả nhiên lập tức tới ngay.

      Cứ như vậy muốn gặp ? tuyệt tình đến như vậy sao.

      Thang máy giống như chậm hơn bình thường, bấm nút liên tục, cửa thang máy vừa mới mở ra xác định cũng nhìn vào trong. Lướt qua nhau có người gọi lại, điệu quen thuộc: “Hạ Trầm.”

      quay đầu nhìn lại, khỏi ngơ ngẩn, lại là Tưởng Thắng.
      Last edited by a moderator: 1/4/16
      Chris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Editor: Thái La

      Chương 59

      Kinh ngạc cũng chỉ trong chớp mắt, Hạ Trầm rất nhanh thu lại tinh thần, đứng ở bên trong thang máy đối với xa cách gật đầu: "Tôi còn có chuyện, trước. "

      Tưởng Thắng nhìn dáng vẻ vội vội vàng vàng, suy nghĩ chút
      “chuyện” trong miệng của đại khái cũng biết có liên quan đến ai, nhưng rất gấp, nếu bỏ qua lần này khó có thể gặp lại Hạ Trầm lần nữa.

      "Hạ Trầm, cho tôi mấy phút." đưa tay ngăn cửa thang máy lại, nhìn thấy khuôn mặt kiên nhẫn của , thanh cơ hồ như nghe thấy, "Mấy phút mà thôi, làm trễ nãi chuyện của cậu đâu."

      Nếu là ngày trước, bộ dạng điềm đạm đáng này đúng là làm cho người ta đau lòng, nhưng giờ phút này, Hạ Trầm chỉ lòng hướng về Ôn Vãn, muốn mất quá nhiều thời gian người Tưởng Thắng.

      cũng kiêng dè, thản nhiên lạnh lung nhìn thẳng vào , giọng lộ ra vẻ nguy cường, quan tâm: "Nếu có chuyện có thể tìm Phùng Tước."

      Tưởng Thắng cắn môi cái: ". . . . . . Là chuyện riêng."

      Hạ Trầm nhìn , mặt có quá nhiều biểu cảm, như vậy nhìn đáng sợ, Tưởng Thắng lại ngoan cường nghênh cằm đối diện với ánh mắt của .

      "Có thể giúp giúp, Tưởng Thắng, tôi phải là Hạ Phong." Hạ Trầm câu đánh trúng điểm yếu của , đúng, thế giới chỉ có Hạ Phong mới toàn tâm toàn ý giúp , , trừ Hạ Phong ra có người nào khác.

      Hạ Trầm đối với , ra cũng chỉ là vì ích lợi chứ hơn kém gì.

      Tưởng Thắng thả tay xuống, rất nhanh vừa giống như nhớ lại cái gì, lần nữa đưa tay ngăn cửa thang máy khép lại, người bên trong rất nhẫn, bây giờ tức giận rồi.

      khẩn trương nuốt nước bọt xuống, lúc này mới : "Lâm Hữu Trân tìm được chứng cứ của vụ án năm xưa, nếu việc bị lộ ra, chẳng lẽ Hạ gia chịu ảnh hưởng sao? Hạ Trầm, ngươi đồng ý với Hạ Phong ——"

      May là Hạ Trầm đối với có mấy phần kính trọng, lúc này bộ dạng của làm cho mất hết kiên nhẫn, bước lên phía trước bước, khuôn mặt đầy khí lạnh. Tưởng Thắng tự chủ lui về phía sau, ràng cách đoạn, nhưng vẫn cảm nhận được người đầy nộ khí muốn thiêu rụi .

      Chỉ nghe lãnh khốc từng chữ : "Nếu như biết tính toán như vậy, ban đầu cần gì để cho mình Hạ Phong xử lí chuyện này. ràng muốn kéo ấy xuống nước, cầu được Hạ gia đời che chở, biết Hạ gia sợ những chuyện như thế này."

      Tưởng Thắng trắng bệch nghiêm mặt, phản ứng kịch liệt phủ nhận: " phải
      vậy, tôi có."

      Hạ Trầm cũng vạch trần , ngược lại nhếch miệng lên cười yếu ớt: " thử chút xem, xem cơ nghiệp trăm năm của Hạ gia rốt cuộc có thể chịu được cửa ải này ? diiiiien\daaaaan\llle\quyyyy\ddddooon

      Sắc mặt Tưởng Thắng càng thêm khó coi, trong mắt có giãy giụa thể tin, khống chế được buộc miệng to: "Hạ Trầm, ngươi đừng ép ta."

      Mi tâm Hạ trầm khẽ nhíu lại, ngón tay mới vừa chạm được nút thang máy, người phụ nữ đối diện té ngã trước mặt .

      Tưởng Thắng lại tái phát bệnh cũ, Hạ Trầm cắn răng, trong lòng rủa thầm câu. Mới vừa rồi hai người giằng co, nên phần lớn nhân viên đường vòng, tại muốn bắt người giúp tay cũng được.

      Thở khò khè phải là vấn đề , Hạ Trầm thể làm gì khác hơn là sải bước ra khỏi thang máy, tìm thuốc trong túi xách .

      Tưởng Thắng giống như là tìm được cọng cỏ cứu mạng, gắt gao đưa tay nắm lấy Hạ Trầm, giống như là muốn gì, nhưng cổ họng vẫn ra được chữ nào .

      Hạ Trầm đẩy tay ra: "Tôi thể , nếu để cho tiểu Vãn thất vọng, nhưng dù sao cũng là chị dâu tôi, tôi đến nỗi thấy chết mà cứu, chớ chuyện."

      Tưởng Thắng nhắm lại mắt, hô hấp càng dồn dập.

      Hạ Trầm lật trong túi xách của nửa ngày cũng thấy thuốc đâu, cuối cùng trực tiếp đem mấy thứ trong túi đổ ra, nhưng vẫn như cũ thể tìm được. Mắt thấy mặt Tưởng Thắng sớm còn huyết sắc, bộ dáng kia giống như giây kế tiếp ngừng hô hấp.

      .

      "Ngươi cố ý!" Hạ Trầm cơ hồ cắn răng ra câu này, Tưởng Thắng đánh cuộc, có lẽ cho rằng mềm lòng, người cẩn thận như tuyệt đối bao giờ mang theo thuốc khi ra khỏi cửa.

      Chung quanh có nhân viên vội vội vàng vàng vây quanh, xung quanh rất ầm ĩ, Hạ Trầm nhìn cặp mắt đen nhánh của Tưởng Thắng, nhếch miệng lên đường cong lạnh lùng. diennnn\daaaaan\lllle\quyyyy\dddonnnnnnn

      chậm rãi đứng lên, cao nhìn xuống Tưởng Thắng cái, nếu như trước kia đối với Tưởng Thắng còn có điểm đồng tình, tại chút cũng còn rồi, lòng thay đại ca chăm sóc hai mẹ con, chợt phát người phụ nữ này ở trong Hạ gia như tưởng tượng, quy tắc trò chơi còn am hiểu hơn cả .

      "Đưa đến bệnh viện." lạnh lùng bỏ lại câu liền xoay người vào thang máy, thậm chí nhìn vẻ mặt kinh ngạc của mọi người.

      Tất cả mọi chuyện cũ lại lên trong đầu , vẫn cho là Ôn Vãn luôn kiên cường, giờ phút này nhớ tới lại tất cả đều là bóng lưng đơn của trong bệnh viện, ban đêm nắm chặt góc chăn khóc ra tiếng. ràng mới là người cần bảo vệ nhất, nhưng bỏ quên, đúng là đáng chết mà.

      sai rồi. . . . . .

      Hạ Trầm lòng như lửa đốt, cảm giác muốn gặp Ôn Vãn càng mãnh liệt hơn, dùng sức nhấn nút thang máy liên tục, hận thể giây liền ở trước nhà . Cửa thang máy hoàn toàn khép lại, mơ hồ thấy làn môi Tưởng Thắng tái nhợt muốn câu gì đó.

      lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, mặt còn bất cứ biểu cảm gì nữa.

      -

      Ôn Vãn từ lầu xuống, thấy quản gia đứng ở cửa tới lui, như thế nào lại hiểu bộ dạng khẩn trương, lo lắng của quản gia đại biểu cho cái gì, tới, khẽ cười cười: "Cháu xong rồi."

      Quản gia sửng sốt: "Nhanh như vậy?" Sao giờ này tiên sinh còn chưa trở lại!

      Ông quét mắt nhanh nhìn đồ đạc trong tay Ôn Vãn, vẻ mặt lại càng thêm vi diệu: "Ôn tiểu thư, đồ của nhiều như vậy, thế nào chỉ có lấy ít?"

      Trong tay Ôn Vãn ngoại trừ cái ba lô cũng có gì khác, lắc đầu cái: " cần, những vật khác quan trọng, làm phiền chú giúp cháu nhé."

      xong nghiêng người qua, quản gia vội vàng đưa ra cánh tay chặn trước mặt .

      Ôn Vãn ngạc nhiên nhìn ông: "Sao vậy?"

      Quản gia sắp khóc rồi, trong đầu nhanh xẹt qua cái, rốt cuộc nghĩ đến: "Lâu như vậy thấy , tất cả mọi người đều rất nhớ , ít nhất cũng phải cáo biệt mọi người ."

      Nét mặt Ôn Vãn ngưng trọng mấy giây, có lập tức chuyện, mà là đưa tay cầm lấy bàn tay già nua của ông: "Chú Lưu, cám ơn chú khoảng thời gian này chăm sóc cháu."

      Quản gia được tự nhiên kéo kéo khóe môi, đại khái là Ôn Vãn nhàng cám ơn ông, ông cũng quanh co lòng vòng nữa, thẳng thừng : "Ôn tiểu thư, đợi tiên sinh chút sao? Trong khoảng thời gian này cậu ấy rất nhớ , tôi chưa từng thấy tiên sinh nghiêm túc với người nào như vậy. cũng biết tính tình của cậu ấy, chính là giỏi biểu đạt, ra trong lòng rất để ý đến ."

      Ôn Vãn nhìn ông, cuối cùng yên lặng thở dài: "Cháu với ấy bây giờ rất khó ở chung chỗ."

      Mặc dù quản gia mặc dù hai người xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn là hết sức khuyên lơn: "Sao lại được, phạm nhân còn có cơ hội chuộc lỗi, tử hình cũng có thời hạn, thể trực tiếp phán cho cậu ấy án tử hình ngay được."

      Ôn Vãn lại nhìn ông, khỏi cười: "Chú với A Tước ở đây chăm sóc ấy, cháu cũng yên tâm."

      xong cũng trực tiếp ra cửa, quản gia lại gấp gáp theo sau, ở phía sau cố gắng thuyết phục: " ràng lời này của vẫn còn tình cảm với tiên sinh, hay là ở lại ăn cơm , cùng tiên sinh ràng? Gần đây tiên sinh ăn cơm tốt, mỗi lần đều ngồi ở trước bàn ăn ngẩn người. Bao tử cậu ấy tốt, thế nào cũng xảy ra vấn đề ."

      Ôn Vãn dừng chút, quay đầu lại phức tạp nhìn quản gia cái: "Chú Thúc."

      Quản gia nhìn nghiêm túc, vẻ mặt cũng nghiêm túc theo.

      "Hạ Trầm thay đổi muốn cháu quay lại, nhưng ai cũng có quy định cháu phải tiếp nhận ngay đúng ?"

      "Đúng. . . . . ." Quản gia xong lại phát hình như có chút sai sai ở đâu đó, lập tức lại đổi lời , " phải, cậu ấy thay đổi, phải là muốn lấy được hiểu? Nếu tha thứ cho cậu ấy, vậy cậu ấy thay đổi là cho ai nhìn đây."

      Ôn Vãn nhìn tòa nhà xa lạ lại có chút quen thuộc này, từng muốn cùng nhau cả đời, nhưng thực tế lại luôn phũ phàng, bây giờ tất cả mọi chuyện đều là quá khứ rồi.

      lần nữa nghiêm túc nhìn quản gia cái: " bằng, chú giúp cháu chuyển lời cho ấy câu?"

      -

      Vì để tránh cho kẹt xe, Hạ Trầm đường vòng, cho dù tốc độ xe nhanh, bước vào cửa trái tim liền đập mạnh, đợi quản gia liền hỏi: "Người đâu?"

      Quản gia nhìn trán đẫm mồ hôi, căn bản là liều mạng : " rồi, căn bản ngăn được, Ôn tiểu thư mang đồ quá ít."

      Hạ Trầm sững sờ, ràng nhớ Ôn Vãn có rất nhiều đồ, lần đó giúp đỡ trả phòng, cơ hồ là cả gia sản cũng dời qua ! Làm sao có thể ít?

      Quản gia nhìn vẻ mặt biến đổi liên tục, lại thấp bổ sung câu: "Ôn tiểu thư , những thứ đó cần nữa."

      Hạ Trầm xoay người muốn ra cửa, quản gia theo rất nhiều năm, làm sao nhìn ra ý đồ của , ở phía sau nhanh chóng kêu to: "Tiên sinh, người sớm , đuổi kịp đâu."

      đuổi kịp. . . . . .

      Hạ Trầm nắm chặt quả đấm, quay đầu lại cặp mắt đỏ ngầu nhìn ông chằm chằm. Quản gia khẽ run rẩy, cúi đầu tránh tầm mắt bén nhọn của , vội vàng giải thích: " hồi lâu, mới vừa chuyện điện thoại xong có mấy phút , khuyên như thế nào cũng khuyên được."

      Hạ Trầm giống như là nghĩ đến cái gì, sắc mặt bỗng dưng càng thêm trở nên khó nhìn hơn. Quản gia chân tướng, chỉ thấy sải bước xông lên cầu thang, bước chân vội vàng vào phòng Ôn Vãn .

      Thô bạo mà đẩy cửa phòng ra, tất cả đò đạc của Ôn Vãn đều ở đây, tựa như lúc mới sáng vừa vậy, cơ hồ có thể nhìn ra sau khi vào, chút do dự, trực tiếp tới tủ đầu giường. Đúng, tủ đầu giường. . . . . . Hạ Trầm đưa tay từ từ kéo ngăn kéo ra, sắc mặt hung hăng trầm xuống.

      thấy, thẻ căn cước, hộ chiếu tất cả chứng kiện cũng bị mang .

      lựa chọn lúc này trở lại, hơn nữa những vật khác đều mang , những hành động này sao Hạ Trầm hiểu, muốn rời khỏi Thanh Châu, cái ý niệm này vừa nhô ra, toàn thân cũng cứng lại.

      1 giây trước còn đắm chìm trong vui sướng vì sắp thấy , giây kế tiếp, lại bị này đâm nhát đau.

      Coi như tha thứ cho , nhưng cùng sống chung trong thành phố khó chịu như vậy sao?

      Hạ Trầm lập tức gọi cho A Tước, trong lúc gọi điện thoại cả người đầy căng thẳng, chờ đối phương nhận liền rống lên: "Cho người tìm Chu Hiển Thanh, Bọn người kia là phế vật hay sao? Ôn Vãn chút tin tức?"

      A tước bị đổ ập xuống bối rối lúc mới hiểu: "Ôn Vãn rồi?"

      Hạ Trầm đè ép hoảng sợ trong lòng: "Lập tức cho người tìm, phi trường trạm xe lửa cũng cho người theo dõi hết."

      "Được." A tước xong, cúp điện thoại trước lại an ủi đôi câu, "Thời gian ngắn như vậy, ra khỏi nước rất có khả năng, chỉ cần ở trong nước là có thể tìm được."

      Hạ Trầm chuyện, cũng cắt điện thoại.

      chậm rãi ở bên giường ngồi xuống, đây là phòng của Ôn Vãn, khắp nơi đều tràn đầy hơi thở thuộc về , nhưng , bây giờ còn muốn xa, tới nơi mà .

      Giống như tất cả ngọt ngào trước kia của bọn họ đều quan trọng, sao có thể quên là quên liền cơ chứ? Sao có thể để cho mình ở trong hồi ức chứ?.

      Quá tàn nhẫn, Hạ Trầm chưa từng trải qua cảm giác nào như thế, Ôn Vãn người phụ nữ nhẫn tâm.

      Hạ Trầm cảm thấy ngực hồi co rút, quá khó chịu, giống như bị cái gì thắt lại, cũng thở được, ánh mắt liếc cái, lại thấy quản gia lo lắng đứng ở cửa.

      thuận mắt: "Sao chú còn ở đây."

      Quản gia thấy muốn đứng dậy, vội vàng chuẩn bị đỡ , Hạ Trầm khoát khoát tay: "Chú thương hại tôi?"

      Quản gia thương xót thở dài: "Tiên sinh cần gì phải tức giận như vậy, nếu cậu gặp được Ôn tiểu thư chưa chắc ấy muốn gặp cậu ."

      Hạ Trầm nhạy bén nắm bắt được trọng điểm trong câu của quản gia: " và chú cái gì rồi hả ? Chú có biết ấy đâu ?"

      Quản gia bị bộ dạng của làm cho hoảng sợ, vội vàng phủi sạch: " có, Ôn tiểu thư chỉ nhờ tôi nhắn lại với cậu câu thôi."

      Đôi mắt Hạ Trầm đen tối , hồi lâu cắn răng : "."

      Quản gia nuốt nước miếng cái, lặng lẽ lui về phía sau bước: "Ôn tiểu thư , đâu, sớm muộn gì cậu cũng biết , cũng chỉ là vấn đề thời gian. Nhưng vẫn là suy nghĩ muốn cậu đừng tìm ấy nữa, , . . . . . ."

      Quản gia khó có thể mở miệng, có chút hối hận vì lỡ hứa giúp đỡ, nghĩ kỹ lại làm quản gia dễ tí nào?

      Mặt Hạ Trầm biến dạng , hung tợn nhìn ông, quản gia thể làm gì khác hơn là nhắm mắt lại, sợ chết : " ấy , muốn ấy tha thứ rất đơn giản, chính là cho tự do."
      Last edited: 4/5/16
      Chris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Editor: Thái La


      Lời của quản gia vừa xong, cả căn phòng hoàn toàn lâm vào tĩnh mịch, ông dám nhìn sắc mặt của Hạ Trầm, lặng lẽ bước ra khỏi cửa: "Tôi xuống dưới lầu xem chút ——"

      Hạ Trầm đáp lại ông, vẫn im lặng. Quản gia vừa mới hai bước, sau lưng liền truyền đến tiếng vang lớn, ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn thấy dưới chân Hạ Trầm đầy mảnh vụn vỡ thủy tinh, còn bàn tay máu từng giọt.

      Ông lo lắng chạy tới: "Tiên sinh, sao chứ?" ông biết phải khuyên như thế nào, nhìn Ôn Vãn tuy bề ngoài yếu đuối nhưng bên trong rắn còn hơn cả thép, tiên sinh cũng phải là dạng người dễ mất kiểm soát như vậy, hai người này. . . . . . ràng lọt vào tử cục.

      Quản gia cuống quít xuống lầu dưới lấy hòm thuốc, ai biết chỉ trong chớp mắt, còn thấy bóng người.

      Hạ Trầm lái xe đến Chu gia, vết thương đau đớn ở lòng bàn tay ma sát với tay lái, thấm ướt lên hết cả , nhưng làm như thấy .

      Trong đầu quá loạn, chỉ còn dư ý niệm, phải gặp được , tin lại là ngươi nhẫn tâm như vậy? từng bên nhau rất ngọt ngào, ràng là người rất dễ mềm lòng, nhẫn tâm hành hạ như vậy.

      cầu kia, ràng chính là muốn cả đời gặp

      Đến vườn Chu gia, xa xa liền nhìn thấy có người mang hành lý, vừa nhìn biết chính là công ty chuyên dọn nhà. Hạ Trầm bắt được người trong vườn , há mồm liền hỏi: "Chu Hiển Thanh ở đây?" dieeeen\dannnn\llle\qyuuuu\dooon

      Người nọ quan sát cái: " là ai?"

      Hạ Trầm híp mắt, lực đạo tay tự chủ tăng thêm chút, gằn từng chữ : "Tôi hỏi Chu Hiển Thanh ở đây?"

      Người này coi như cũng có thân hình chắc chắn, đều là làm công việc thể lực đương nhiên gầy yếu, nhưng dưới mắt bị Hạ Trầm bóp cổ cái cái sức lực rất mạnh, ta há miệng run rẩy : "Tôi biết, ngay cả người chủ mướn tôi tới đây."

      Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến. Lâm Hữu Trân bọc áo choàng từ trong nhà ra, bà đứng ở bậc thang, khóe miệng chứa đựng nụ cười : "Hạ tiên sinh làm gì vậy?"

      Hạ Trầm thả tay người kia ra, giọng gần như đóng băng: "Tôi muốn gặp Ôn Vãn."

      Lâm Hữu Trân cười càng thêm rực rỡ : "Hạ tiên sinh gấp gáp như vậy sợ chuyện gì , ta đúng là biết ngượng ngùng, tiểu Vãn còn ở Thanh Châu này nữa."

      Ánh mắt Hạ Trầm lạnh lẽo, sắc bén quan sát vẻ mặtv Lâm Hữu Trân . Dáng vẻ của bà ấy giống như là dối, hơn nữa từ đầu đến cuối cũng trông thấy Chu Hiển Thanh, cho dù trạm xe lửa với sân bay đều có người của , nhưng nếu như Ôn Vãn có lòng rời , bằng mọi cách cho bằng được.

      "Chu Hiển Thanh dẫn ấy đâu?" hỏi câu này trong thâm tâm vừa đau mà vừa muốn phát điên, vừa nghĩ tới Ôn Vãn cùng Chu Hiển Thanh rời , nam quả nữ, đường biết xảy ra chuyện gì nữa.

      Lâm Hữu Trân từng bước bước xuống bậc thang, đến gần chút, dò xét thấy đôi mắt hỏa khí của , tâm tình trong nháy mắt khá hơn nhiều: "Ai biết được? Người trẻ tuổi làm gì người già như ta làm sao biết được, tâm tình của tiểu Vãn lại tốt, muốn giải sầu đây đó."

      Hạ Trầm khí lạnh đứng ở đó, biết Lâm Hữu Trân cố ý chọc giận , thế bà ấy đạt được mục đích rồi.

      Lâm Hữu Trân đứng bên cạnh , bỗng nhiên lại : "Chỉ là, Hạ tiên sinh, vào thời điểm này đáng lẽ cậu nên giúp chị dâu của cậu mới phải? Tình trạng của ấy quá tốt nhỉ, trước kia lòng bảo vệ , lúc này đáng lẽ ra cũng phải làm như vậy chứ?"

      Hạ Trầm liếc bà, cũng để ý đến lời của bà, ngược lại : "Tôi muốn tìm ấy, chắc chắn có cách, tốt nhất Chu Hiển Thanh đừng động đến thứ thuộc về mình, nếu , đừng trách tôi."

      Lâm Hữu Trân thấy ánh mắt dấy lên tia sắc bén, đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó khỏi cười lạnh thành tiếng: "Đến tột cùng ngươi lấy dung khí ơ đâu ra tiểu Vãn tha thứ cho ngươi? Hiển Thanh so với ngươi còn mạnh gắp tram ngàn lần, ít nhất nó đối với tiểu Vãn là toàn tâm toàn tính, trong lòng chẳng có người phụ nữ nào khác."

      Hạ Trầm lạnh nhạt nhìn nhìn bà, cười càng thêm lạnh nhạt: "Bác Lâm, đến tột cùng là tiểu Vãn được Chu Hiển Thanh chú ý, vậy bác được lợi gì? Hoặc là , bác nhắm vào Chu gia?"

      mặt Lâm Hữu Trân quẫn bách, nhưng lại lộ ra điều gì, nghiêng người tránh tầm mắt thâm trâm của : "Mặc kệ bên nào, ít nhất Hiển Thanh đối xử tốt với tiểu Vãn. Cả đời người phụ nữ chỉ có mong ước tột cùng nhất là được người đàn ông đối xử tốt với mình."

      là người từng trải , sâu trong nội tâm cũng phủ nhận mình trọng vật chất, ban đầu bỏ con lại bà rất có lỗi, bây giờ bà muốn thay thu xếp chuyện hôn nhân trong tương lai để chuộc lỗi.

      Bà nhàn nhạt liếc nhìn Hạ Trầm, giọng châm chọc : "Hạng người như cậu, ban đầu cho nó tình oanh oanh liệt liệt, nhưng cuối cùng là két quả gì đây?"

      Hạ Trầm nhíu nhíu mày, Lâm Hữu Trân cho là có điều gì để , chợt kiên định khạc ra câu: "Nếu như vậy tiểu Vãn tiếc nuối cả đời." diênnnn\daaan\leee\quyyyy\doon

      Lâm Hữu Trân sững sờ, Hạ Trầm lễ phép gật đầu cái: "Bác Lâm, bây giờ bác và cháu cùng là dạng người, tự cho là muốn tốt cho , nhưng ra ấy cần gì, bác cũng biết. Tạm biệt bác"

      Sau khi Hạ Trầm , Lâm Hữu Trân đứng tại chỗ hồi lâu cũng nhúc nhích, Ôn Vãn cần gì? Đúng là bà nghĩ tới điều này, chẳng lẽ bà tìm người phù hợp với là sai sao?

      -

      Chuyện tiến triển cũng thuận lợi, sân bay cùng trạm xe lửa có tin tức gì, những điều này Hạ Trầm cũng đoán được. A Tước báo cáo xong, sau đó bổ sung: " ngoại trừ Chu Hiển Thanh dẫn đến thành thị rồi đổi xe, như vậy rất khó khăn tìm ra."

      Hạ Trầm nâng nâng tay: "Tiếp tục theo dõi Lâm Hữu Trân, Chu Hiển thanh nhất định liên lạc với bà ấy."

      A Tước gật đầu cái, chần chừ chưa , Hạ Trầm xoay người lại nhìn cái: "Còn có việc?"

      "Tưởng Thắng bên kia, mặc kệ ? Nghe sắp mở phiên tòa, nếu như ấy đem toàn bộ mọi chuyện ra, đồ sứ buôn bán Hạ gia . . . . . ." nửa dừng lại, năm nay Hạ gia liên tiếp gặp chuyện may, gia nghiệp lớn bằng lúc trước, nếu phải còn có lửa , chỉ sợ sớm thành tro tàn.

      Bị người làm khó những năm này Hạ Trầm vẫn liều mạng chèo chống, đáng tiếc vẫn là bị người nhà họ Hạ hiểu lầm thành như vậy, A Tước tức giận: "Chính cậu là người quá nặng nghĩa khí."

      Hạ Trầm giống như là nghe mà cũng như nghe, A Tước cũng đoán ra nghĩ cái gì, lại tăng thêm giọng : "Lần trước Tưởng Thắng bị công kích, ngộ nhỡ ấy nhất thời bị kích thích, xoay người lại liên hiệp với Hạ Uyên đối phó với chúng ta."

      Hạ Trầm cũng có dáng vẻ gì, trầm mặc như trước có trả lời ngay, A Tước đợi hồi lâu, chỉ nghe phân phó : "Đình Diễn bên kia, phải lừa gạt chút, đưa Quốc thôi."

      A Tước tích tụ khó dằn, tiếng thở dài rồi nghe an bài: "Được."

      Dù sao Đình Diễn cũng là con trai duy nhất của Hạ Phong, Hạ Trầm cũng thể nào vứt bỏ được.

      Nhất thời tìm được Ôn Vãn, Hạ Trầm thay đổi ít, thậm chí còn lấy lòng những người đắc tội trước kia, bởi vì muốn lấy tin tức sớm nhất của . Nhưng thời gian chờ đợi khá dài, Hạ Trầm dứt khoát đến công ty, A Tước sắp bị tức chết: "Rốt cục cậu muốn thế nào đây? Đây mà là cậu sao? Vì phụ nữ mà biến cậu thành như vậy."

      Hạ Trầm nhắm mắt , ngồi ở trong phòng nửa ngày trả lời.

      Cuối cùng A Tước cũng nổi giận: "Tùy cậu, nếu cả đời tìm được Ôn Vãn, cậu cứ như vậy luôn ."

      Hạ Trầm nghe tiếng bước chân nặng nề xuống lầu, lúc này mới chậm rãi mở ra đôi mắt thâm thúy.

      Gian phòng này vốn là phòng của Hạ Phong, là người thích hội họa, còn rất đam mê. Những thứ đồ này tất cả đều là của sinh mạng của , Hạ Trầm cũng giúp bảo quản. Thời gian qua lâu, tới đây đợi hồi, nhớ tới từng cùng Phong ở Tam Giác Vàng trải qua những chuyện kia, vào sinh ra tử, chuyện gì cũng chia sẻ.

      Nhưng là bây giờ, đợi ở chỗ này nhưng mà chút cảm giác an ủi cũng có.

      Trước kia hiểu ái tình, cùng mẹ ở hộp đêm lớn lên, thường thấy nam nam nữ nữ gặp dịp chơi, sau đó lại thấy Hạ Phong và Tưởng Thắng nhau nên rất hâm mộ. Phần lớn gặp phụ nữ cũng chỉ đùa giỡn, họ cũng chỉ vì tiền của thôi, xem , cái thế giới này giữa nam nữ chẳng qua cũng chỉ là như thế, cho nên mới vẫn cảm thấy, Tưởng Thắng khác với những nguwoif phụ nữ khác .

      Nhưng nhìn lầm, người phụ nữ kia tâm kế đa đoan, ban đầu đối với Hạ Phong cũng phải là đơn thuần.

      lại nghĩ tới Ôn Vãn, nghĩ tới thân thể gầy yếu mà lại đỡ đạn thay , thương như vậy , rốt cuộc làm gì với để ra nông nỗi này .

      là, đáng chết.

      -

      Thời gian ngày lại ngày trôi qua, hai người này going như mất tích, thẻ tín dụng cùng với những chi tiêu sinh hoạt đều tra ra được, chẳng lẽ vào rừng sâu núi thẳm? Nghĩ đến đây, Hạ Trầm lập tức nghĩ tới cậu của Ôn Vãn, người khác Ôn Vãn có thể thèm để ý, nhưng cậu là người thân nhất của , nhất định có liên lạc.

      Hạ Trầm nghĩ tới đây liền xuất phát sớm, sáng sớm chạy tới nông thôn. ngờ cậu còn nhận ra , thấy liền nhiệt tình thu xếp: "Hạ tiên sinh, mau vào ngồi."

      Hạ Trầm bị ông gọi cho ngơ ngẩn, cậu cười híp mắt : "Tiểu Vãn cho ta biết."

      Hạ Trầm để ý tới điều khác, khẩn trương hỏi: "Lúc nào ấy gọi điện thoại cho cậu?"

      Lời ra khỏi miệng, lúc này mới phát ra giọng mình khàn đến lợi hại, cậu liền pha trà cho , : "Tiểu vãn cho em học nghề ở Thanh Châu. Lần đó gặp mặt nó với ta, chia tay với Minh Sâm rồi, còn gặp được người tốt, cảm giác rất thỏa mãn."

      Hạ Trầm sững sờ nghe, cũng biết đáp lại gì.

      Cậu còn : "Sau lại bao lâu nó gọi điện thọa tới, cậu cầu hôn với nó, mình rất hạnh phúc. Hạ tiên sinh, ta chưa từng nghe tiểu vãn cười vui vẻ như vậy, nó hạnh phúc , ta mừng thay cho nó, cám ơn cậu."

      Hạ Trầm cảm giác trong lòng nặng trĩu, câu này"Cám ơn" giống như là tăng thêm gánh nặng trong lòng .

      Ban đầu ở Italy cầu hôn với , lộ ra vui vẻ cùng mừng rỡ, đối với chỉ là cảm giác thỏa mãn mà thôi, lại nghĩ rằng này điều này lại mang cho ý nghĩa lớn trong đời.

      đúng là tệ , tiểu Vãn khát khao hạnh phúc như vậy, mà lại chưa bao giờ để tâm đến.

      Cậu Ôn vãn nhìn ra sắc mặt có điểm đúng, còn chuẩn bị đứng dậy lấy đồ ăn cho : "Sáng sớm tới , khẳng định là chưa ăn gì, ta làm bát mì."

      Hạ Trầm ngăn ông lại, lúc chuyện giọng càng thêm khàn khàn: "Gần đây ấy có hay gọi điện ?"

      Cậu Ôn Vãn sửng sốt, lúc này mới nghe ra đúng , hướng đối diện ngồi xuống: "Có, mấy ngày trước có gửi tiền cho ta, hai người cãi nhau?"

      Hạ Trầm phản bác được, thậm chí cũng dám nhìn thẳng cậu, ánh mắt ân cần, hàm hồ gật đầu cái: "Cháu chọc giận ấy rồi, ấy bỏ hai ngày rồi, đều nhận điện thoại của cháu."

      Cậu đơn thuần cười ra tiếng: "Ta còn tưởng rằng là chuyện lớn gì, tiểu Vãn là người có tâm mềm mỏng, để bụng chuyện quá lâu. Trở lại liền hết chuyện, điện thoại gọi được sao, ta hôm qua ta còn điện được, là tắt máy."

      Trái tim Hạ Trầm đập thình thịch, bắt được tia hy vọng cuối cùng: "Hóa đơn gửi tiền vẫn còn chứ?"
      Last edited: 4/5/16
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :