1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Câu chuyện hồ đồ - Phong Tử Tam Tam (73/82 + 18NT)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Editor: Thái La

      Chương 52:

      Ôn Vãn mở điện thoại ra, nội dung rất đơn giản: là chịu trách nhiệm về việc đụng xe, hãy gọi cho tôi.

      Rất nhanh trong đầu lên người đàn ông mới vừa gặp hồi chiều, ra ta tên là Chu Hiển thanh. Phía dưới là mười số điện thoại, Ôn Vãn suy nghĩ chút, ngón tay gõ bàn phím: có thể đưa tôi số tài khoản của . D.d.l.q.d

      duỗi lưng cái, chuẩn bị đứng dậy vận động lên xuống, ngờ bên kia trả lời rất nhanh: Chẳng lẽ nhìn ra được là tôi hẹn ?

      Lại thêm người đàn ông kiêu ngạo, Ôn Vãn bị ta chọc cười, giống như Tiêu Tiêu có số đào hoa rồi sao ? Nhưng bây giờ có tâm tư suy nghĩ chuyện này, huống chi đây là người đàn ông cợt nhã, vì vậy đánh trống lảng: số tài khoản.

      Lần này đợi hồi , Ôn Vãn trực tiếp đứng dậy tắm, lúc tùy ý liếc nhìn màn hình máy tính, ai biết lại có email chưa đọc.

      Lần này mở ra, sững sỡ hồi.

      Cho dù qua 22 năm, nhưng hình dáng mẹ của bao giờ quên, huống chi tấm hình này còn chụp với mẹ lúc 5 tuổi.

      gõ chữ mà ngón tay hơi run, chỉ có 3 chữ mà tim đập thình thịch: ngươi là ai?

      Người bên kia giống như chờ hồi , trả lời nhanh, nhưng mỗi lần đều là đáp án rất ngắn gọn: Hãy giữ liên lạc, an tâm đợi tôi tới rất nhanh chúng ta gặp mặt.

      Hiển nhiên đối phương hiểu biết rất rỗ về , xem những tấm hình này, hốc mắt bắt đầu ươn ướt.

      biết vì sao , có thể xác định đối phương cùng với mẹ có liên quan , cũng từng ảo tưởng qua vô số lần mẹ trở lại tìm , thế nhưng đợi rất lâu, ngày lại ngày, năm qua năm, từ sáu tuổi, trải qua cuộc hôn nhân, rồi cuối cùng lại hủy hôn, vậy mà người cho gia đình hạnh phúc vẫn chưa xuất .

      muốn hỏi mẹ chút, tại sao cần ? Bà sống rất hạnh phúc sao?

      Quá nhiều cảm xúc trộn lẫn, bi phẫn, uất ức, thậm chí là tức giận, cơ hồ muốn nổ tung. Hít sâu cái, khắc chế nhịp tim rối loạn cùng hô hấp đều, bình tĩnh trở lại.

      Liên tiếp mấy đêm Hạ Trầm cũng phát Ôn Vãn ngủ tốt, thường xuyên giật mình, trán ướt nhẹp mồ hôi, giống như thấy ác mộng. ôm vòng ở trước ngực, lau mồ hôi trán , lại nhàng vuốt mi tâm , dịu dàng ở bên tai dụ dỗ: "Chỉ là nằm mơ, đừng sợ."

      Trong miệng Ôn Vãn giọng lầm bầm, Hạ Trầm cố gắng lắm mới nghe , mực gọi"Bố."

      phải lần đầu tiên Hạ Trầm thấy Ôn Vãn yếu ớt, nhưng lại là lần đầu tiên phản ứng mạnh như vậy, tiếng gọi"Bố" làm cho cảm thấy mình giống như là tên tội đồ. Nhìn nhẫn bên cạnh mình, ý thức được có phải là dồn vào bước đường cùng hay ?

      Biết chỗ nương tựa, vẫn như cũ ép buộc thỏa hiệp, biết muốn trả thù cho bố, nhưng vẫn ích kỷ ngăn trở . . . . . . Nhưng nguyện giam cầm , dù hận đến mức nào cũng được, miễn là vẫn ở bên cạnh .


      Lúc này Hạ Trầm mới hiểu được, có những thứ làm được, ánh mắt nhìn còn như trước, còn đơn giản như ban đầu nữa mà là hận thù, cho dù về sau có được tha thứ, nhưng cũng thể giống như ban đầu.

      Hạ Trầm khó chịu ôm càng chặt hơn, đưa tay nhàng vuốt ve bụng của , trong cơn ngủ mơ giống như cảm giác được cái gì, mồ hôi chảy ròng ròng lòng bàn tay đặt lên , chút do dự đẩy ra, câu: "Đừng đụng tôi."

      lật người tiếp tục đưa lưng về phía , sống lưng gầy khẽ run rẩy, Hạ Trầm xác định tỉnh rồi. Trong khoảng thời gian này mối quan hệ của hai người rất tệ, ai cũng ngủ ngon giấc, nhưng lại người nào chịu hạ mình.

      Hạ Trầm đứng dậy cầm lấy bao thuốc lá ở đầu giường, vài bước nghe được thanh đuối truyền từ sau lưng,: "Làm như vậy có ý nghĩa sau?"

      Hạ Trầm cũng biết có ý nghĩa, nhưng thể buông tay, mở miệng, nhưng vẫn là thể ra cái gì . ra hai người đến mức biết gì với nhau——

      -

      Buổi tối A tước về nhà, Hạ Trầm ra ngoài đúng lúc thấy nằm so pha nghe điện thoại , thấy Hạ Trầm ra ngoài, liền vội vã nhanh"Ngủ ngon" .

      Bộ dạng kia chính là vẻ ngọt ngào, là chói mắt.

      Hạ Trầm híp híp mắt, phiền não mà tới đá cước: "Muốn ân ái cút trở về ngay."

      A Tước liếc mắt liền nhìn ngọn lửa bừng bừng trước mắt, cười cười cũng còn tức giận, lười biếng đứng dậy tựa vào sô pha. Hạ Trầm ném hộp thuốc vào trong ngực A Tước cái, A Tước rút từ trong bao điếu rồi đốt lên, Hạ Trầm giống như là nghĩ đến cái gì, lại rất mau giật lấy điếu thuốc từ trong miệng ra vê vào tàn thuốc.

      A tước sửng sốt chút, rồi lại lên tiếng thở dài: "Khi nào cậu cho ấy biết đây, chuyện mang thai thể cứ giấu giếm mãi được."

      Hạ Trầm đè ép trán, mở miệng nhưng lại là chuyện khác: "Gần đây ấy tiếp xúc với những ai?"

      A Tước chân tướng mà nhìn , Hạ Trầm cúi thấp đầu, vẻ mặt hơi được tự nhiên: "Gần đây ấy có quá nhiều email, luôn nhìn máy vi tính cười khúc khích, tìm người tra chút."

      A Tước cũng bị chọc cười: " ấy trừ cậu ra còn có thể ở bên giống sinh vật đực nào nữa chứ, cậu cho là ấy qua mạng à?”
      Hạ Trầm có chút phiền não, lại tiện thể cho người ta thấy là người nông nổi hay ghen: "Cho người điều tra, lời vô dụng làm gì."

      A Tước sáng suốt hề trêu chọc Hạ Trầm nữa, giơ tay lên “ok” được chưa.

      ra Hạ Trầm cũng tin Ôn Vãn lại làm ra chuyện ngoại tình, nhưng biết tính ngoan ngoãn ở nhà như vậy, mỗi giây phút ấy đều muốn báo thù cho bố. Bọn họ đều ở đya đánh cuộc, đánh cược lần cơ hội tốt, còn là vận số của mình.

      Hôm sau, Hạ Trầm đẩy cửa vào lại thấy mặt có chút gì đó lạ lạ, ngược lại có biểu cái gì khác thường, chỉ : "Nhàm chán sao? Dẫn em ra ngoài dạo."

      Ôn Vãn nghi ngờ nhìn , đây là lần đầu tiên Hạ Trầm chủ động muốn dẫn ra ngoài. d.d.lq.d

      Hạ Trầm nhìn vẻ mặt có điều suy nghĩ của , làm sao đoán được ấy nghĩ có tâm cơ , đứng bên cửa chỉ cười thấp tiếng: "Chỉ dạo, đừng lo lắng."

      Đừng lo lắng gì cần cũng biết, Ôn Vãn nhìn bộ dạng tự đắc của lại càng muốn , nhưng nghĩ lại, thân thể bây giờ thích hợp đợi, vì vậy thay đồ ra ngoài cùng .

      -

      Hạ Trầm là dẫn chút, ra chỉ thay đổi hoàn cảnh thôi, trực tiếp dẫn Hạ thị. Đây là lần đầu tiên Ôn Vãn tới đây, nơi mà em Hạ gia đấu đá lẫn nhau để tranh giành.

      Hạ thị huy hoàng dĩ nhiên là cần phải , cao nhất phồn hoa nhất Thanh Châu, ngạo nghễ đứng sững dưới bầu trời xanh. theo bản năng liếc nhìn ánh mắt Hạ Trầm, trong mắt người đàn ông này chẳng che giấu dục vọng chinh phục chút nào, đúng là bản tính bẩm sinh khát khao quyền lợi của giống đực.

      đường đều có nhân chủ động cùng Hạ Trầm chào hỏi chào hỏi, xem ra mặc dù thất thế với hạ uyên, Hạ thị địa vị còn chưa phải cho khinh thường.

      Ôn Vãn bị người ta nhìn chăm chú vào, phần lớn đều là tò mò , cho dù lúc trước Hạ Trầm có loan tin hôn ước giữa , rất ít người biết được bộ dạng của đó.

      Hạ Trầm tự nhiên quàng bả vai , vào thang máy chuyên dụng, sau đó mới khẽ với : " cuộc hội nghị quan trọng cần phải tham gia, quá lâu."

      ra là vậy, Ôn Vãn trầm mặc nhìn cái, cũng lười phải chỉ trích .

      Hạ Trầm cũng quen để ý đến mình, sau lát mới giống như vô ý : "Em cứ việc dùng máy tính, đừng sợ đối với thân thể tốt? Em cứ việc tham quan nơi này."

      Ôn Vãn lặng yên đến chỗ : "Nhìn lung tung thôi."

      Đương nhiên Hạ Trầm tin câu này của , nhưng mà có như cười cười, theo thang máy"Đing" tiếng đến lầu cuối, đưa tay nhéo ở sau gáy , ghé vào lỗ tai nửa nửa giả thầm câu: "Sau lưng quyến rũ người đàn ông khác?"

      Mắt Ôn Vãn hơi biến đổi chút, bỗng chốc ngẩng đầu lên, đáy mắt ràng là cười nhưng lại chẳng có tí xíu nhiệt độ nào. Hình như cần trả lời, trực tiếp dẫn về phía trước: "Tới nơi rồi."

      Ôn Vãn bị bắt buộc phải ngồi chờ trong phòng làm việc của , còn bắt chơi ghép hình, dù sao cũng có ai để tán gẫu, cũng kháng nghị. Hạ Trầm rất hài lòng khi ngoan ngoãn nghe lời mình, , thừa dịp cúi đầu ở hôn cái: "Chơi vui vẻ."

      Ôn Vãn tức giận nhìn cái, nhẫn nhịn gì.

      Tâm tình của giống như lại lên cao, phân phó thư ký đem cho thức uống nóng, sau đó mình rời .

      Sau lát có người gõ cửa vào, Ôn Vãn cho là thư ký, ngẩng đầu nhìn qua. Đưa thức uống nóng giả, chỉ là đưa lại là mộ người khác —— Tưởng Thắng.

      -

      Người ta khi bị hạn chế trong gian chật hẹp dễ bị nổi nóng, cho nên khi Ôn Vãn nhìn thấy"Người khởi xướng" , cảm xúc liền có chút khó khống chế. hề có ý tốt, lạnh lùng liếc nhìn Tưởng Thắng, cúi đầu tiếp tục chơi đồ của mình.

      Bộ dạng lạnh lùng của Ôn Vãn khiến Tưởng Thắng vô cùng khó chịu, cũng ngờ ở công ty nhìn thấy Ôn Vãn, lúng túng : "Tôi tiện đường bưng thức uống tới, Hạ Trầm. . . . . . có ở đây sao?"

      Ôn Vãn cúi đầu: " có mắt?."

      Tưởng Thắng biết để ý đến mình, định lập tức rời , được mấy bước chợt sực nhớ: "Tôi có chuyện muốn với ."

      Ôn Vãn từ từ ngẩng đầu lên, khóe miệng khẽ nhếch lên đường cong miệt thị: "Nếu chuyện đó có liên quan đến bố tôi, còn chuyện ngoài lề miễn bàn."

      mặt Tưởng Thắng nổi lên tầng hó xử, nhắm mắt : " mang thai?"

      mặt Ôn Vãn thay đổi nhanh chậm nhìn ta.

      Tưởng Thắng cắn cắn môi, lúc này mới : "Tôi biết hận tôi, tôi...tôi vẫn muốn chuộc tội. . . . . . Tiểu Vãn, nếu như bởi vì mang thai mà có cách nào rời , tôi có thể giúp ."

      Ôn Vãn nhìn ta hồi lâu, đối với lời này của ta Ôn Vãn lười ứng phó, chỉ là nhịn được cười ra tiếng: " luống cuống? Sợ tôi mang thai, Hạ Trầm quan tâm nữa?"

      Nếu như biết gì gả vào Hạ gia, sợ rằng Tưởng Thắng vui mừng mà lương tâm an ổn, nhưng bây giờ biết chút chân tướng, trong lòng ta liền bắt đầu run sợ. d.d.l.q.d

      Ý định bị vạch trần, Tưởng Thắng nhanh chóng che giấu cảm xúc trong lòng, chậm rãi lắc đầu cái: " sai lầm rồi, tôi chỉ quan tâm thôi. Chẳng lẽ muốn biết, tại sao Hạ Trầm lại cứ duy trì tôi ở lại? là tình ?"
      Last edited by a moderator: 30/3/16

    2. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Con người khi yếu đuối hay tham lam làm việc xấu dù họ tốt bụng, thiện lương đến cỡ nào haiz

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Editor: Thái La

      Chương 53:

      Ôn Vãn nhìn Tưởng Thắng, khẽ gật đầu cái: "Tôi biết tại sao, là bởi vì Hạ Phong."

      Tưởng Thắng ngạc nhiên hồi, đương nhiên là ta thể ngờ tới là Ôn vãn biết, ngược lại đứng sững sờ biết gì.

      Ôn Vãn từ từ đến gần ta bước, giọng : "Muốn trả thù cho bố tôi, đương nhiên tôi phải điều tra ràng. Năm đó, Hạ gia mặt lo chuyện này, người duy nhất giúp chỉ có thể là Hạ Phong . Mặc dù có tin đồn mối quan hệ giữa Hạ Trầm và Hạ Phong tốt, nhưng Hạ Trầm cứ nhất quyết bảo tôi hãy bỏ qua chuyện này, cho nên tôi đoán, muốn người như Hạ Trầm hoàn toàn tiếp nhận người bố lăng nhăng còn có đấu tranh lợi ích giữa các trai, nên Hạ Phong phải làm cái gì thôi. Ân cứu mạng?"

      Tưởng Thắng nhìn cái, sắc mặt trắng bệch từ từ khôi phục huyết sắc, cảm xúc cũng dần dần trấn định lại, vô cùng tỉnh táo : "Bọn họ ở Tam Giác Vàng vượt cùng vượt qua gian nan bốn năm. Đây là con cháu Hạ gia đều phải trải qua cuộc huấn luyện tư chất, cho nên tình cảm của bọn họ rất thân thích, có thể là cùng vào sinh ra tử."

      ta cố ý tăng thêm lượng bốn chữ cuối cùng, mặt Ôn Vãn cũng có biến đổi, ngược lại trong lòng hơi ngẩn ra.

      Lúc trước có nghe Hạ Trầm , khi bị Hạ gia đưa về liền ném vào"Bản doanh" , lúc ấy cũng có hỏi kỹ"Bản doanh" là như thế nào. Tam Giác Vàng, biết đây là trại huấn luyện đầy đủ các loại người tư nhân tài phiệt cũng có, lính đánh thuê cũng có, và còn rất nhiều..

      Nếu như chính tại nơi đó sinh ra tình cảm em giữa họ, ngược lại vấn đề có chút khó giải quyết—— Hạ Trầm nhất định trơ mắt đứng nhìn Hạ Phong mực thương người vợ của mình lại bị chính mình đưa vào ngục giam.

      Tưởng Thắng nhìn gì, lại mở miệng tiếp: "Chúng tôi còn bởi vì hợp tác lợi ích, Hạ Trầm nghĩ vào ngày giỗ của Hạ Phong mà lại bắt trói hung thủ lại là tôi, chuyện này lộ ra chỉ có hại chứ có lợi. Cho nên Ôn Vãn, có làm gì nữa cũng vô dụng. Hạ Trầm vẫn bảo vệ tôi, bằng hãy rời khỏi Hạ Trầm, tội gì hành hạ lẫn nhau?"

      Ôn Vãn đợi ta xong, nghiêm túc quan sát người trước mặt này.

      Quả nhiên trước kia bị vẻ bề ngoài của ta lừa gạt, chỉ coi ta là người hơi có tâm cơ chút, bây giờ nhìn lại, người này ngược lại vẫn luôn tính toán tỉ mỉ, cái gì cũng suy tính vô cùng ràng. Chỉ cần Hạ gia vẫn luôn che chở cho ta, ta liền vẫn có thể như cá gặp nước, chẳng thể làm được gì ta.

      Ôn Vãn nhịn cười được: "Năm đó Hạ Phong thay giải quyết chuyện, có biết là người như thế nào ? ."

      Tưởng Thắng nghe vậy tròng mắt đen căng thẳng, khóe môi run rẩy, đại khái là chọt trúng chỗ đau, hồi lâu cũng có thể ra câu. Nhưng ta che giấu cảm xấu rất tốt, cũng nhắc tới chuyện năm đó, chỉ : "Tôi và Hạ Phong bị tai nạn xe , vì cứu tôi mới chết. Còn tôi bị hôn mê, đưa tới bệnh viện dưỡng xa lạ, đoạn thời gian đó bởi vì não bộ bị đụng nên mất trí nhớ thời gian ngắn, đó là khoảng thời gian vui vẻ nhất của tôi trong thời gian đó."

      Mặt Ôn Vãn thay đổi khi nghe ta kể, căn cứ khoảng thời gian khi ta ở với chú Thúc, sợ rằng tuổi thơ của Tưởng Thắng mấy tốt đẹp, thế nhưng đó phải là lý do lên rằng buộc tội người vô cớ.

      Tưởng Thắng dừng chút, lộ ra nụ cười khổ sở: "Trong thời gian này cám ơn chăm sóc Đình Diễn, tiểu Vãn, tôi hiểu biết mình rất ích kỷ, tôi cũng phủ nhận điểm này. Nhưng tại tôi phải ở đây, đây là thời điểm mấu chốt của Hạ gia, nếu như Hạ Uyên được thế, sợ rằng người đầu tiên gặp nạn chính là Hạ Đình Diễn. Hạ Sơn chết chính là do ta giết, tôi phải tận mắt nhìn thấy ta gặp quả báo."

      "Vậy trừng phạt bằng cách nào?" Ôn Vãn đợi xong, cũng có quá nhiều tâm tình kích động, nhìn từng chữ , "Làm xong những thứ này, cam lòng tự thú?"


      -

      Tưởng Thắng ngớ ngẩn, cứng đờ đứng tại chỗ.

      Ôn Vãn lắc đầu cái: "Tưởng Thắng, ích kỷ điểm là sai, nhưng còn muốn bày ra bộ dạng làm bộ làm tịch cũng có chút ghê tởm rồi. vốn có cơ hội được tha thứ, nhưng bỏ lỡ rồi."

      Tưởng Thắng nhìn Ôn Vãn trong mắt chợt lóe lên tối tăm, hiểu sao chợt căng thẳng. nuốt ngụm nước miếng, hốt hoảng cúi đầu: "Tôi chưa có ngày nào là tự trách bản thân."

      Ôn Vãn nghĩ ra, lời như vậy ta cũng ra khỏi miệng được , ta nghĩ tin sao?

      "Nếu như hy vọng người hại chết Hạ Sơn bị trừng phạt. tôi cũng như vậy, ai cũng ngăn được tôi." Ôn Vãn khác thường nghiêm túc ra những lời này, mặt đổi "Bao gồm cả Hạ Trầm."

      "Nếu như nắm chặt Hạ Trầm truy cứu chuyện này tại so phải khẩn trương như vậy tới khuyên bảo tôi, hoặc là biết, Hạ Trầm quá khát vọng thân tình, muốn đứa bé?" Ôn Vãn lời này vẻ mặt rất kỳ quái, tự dưng khiến Tưởng Thắng sau lưng lạnh cả người, còn chưa có gặp qua Ôn Vãn lộ ra tàn nhẫn như vậy vừa đau vừa mỉm cười, này ở trong ấn tượng của vẫn luôn là ôn hòa, lý trí.

      "Tưởng Thắng, mặc dù rời cũng tốt, nếu như mà tôi muốn báo thù, đầu tiên khiến Hạ Trầm buông tha ? , rốt cuộc làm sao làm mới có thể để cho buông tha ?" Ôn Vãn giống như là mê sảng, hoặc như là hỏi ta, nhưng ánh mắt kia thấy thế nào cũng làm cho lòng sợ hãi.

      Tưởng Thắng bị buộc lui về phía sau bước, từ Ôn Vãn ôn hòa trở thành người qua mức lý trí, vậy quá đáng sợ, nghĩ Ôn Vãn thiện lương như vậy chắc chắn đối phó với bằng cách đó.

      Cửa phía sau bị người dùng sức đẩy ra, Hạ Trầm đứng ở cửa, ánh mắt rất nhanh thấy Ôn Vãn, từ xuống dưới quét qua cái, tựa hồ xác nhận có chuyện gì .

      Tâm Tưởng Thắng ngày càng hạ xuống, quả Hạ Trầm rất coi trọng đứa bé này.

      Bộ dáng kia của ràng là có lời gì muốn , nhưng đứng ở nơi đó, cuối cùng vẫn đến hỏi, chỉ là quay đầu liếc nhìn sắc mặt khó chịu Tưởng Thắng, : " thôi."

      Tưởng Thắng cầm túi xách vội vã tới, Hạ Trầm lại liền, mà là đem ly sữa bò cố ý cầm tới: " kêu thư ký đổi ly sữa khác."

      Ôn Vãn nhìn Hạ Trầm rời , lúc này mới từ từ ngồi trở lại sô pha xem ti vi, từ từ cúi đầu.

      -

      Cơn ác mộng của Ôn Vãn ngày càng nhiều thuyên giảm, liên tiếp mấy ngày cũng như vậy, mớ cũng càng ngày càng có tính logic, Hạ Trầm có thể nghe được đứt quãng đọc lên mấy cái tên, gần đây số lượng nhiều nhất chính là và Tưởng Thắng.

      Hạ Trầm kêu bác sĩ đến khám cho , kết quả cũng có bệnh gì, chỉ là áp lực trong lòng quá lớn.

      Chủ nhật, Hạ Trầm chuẩn bị dẫn tham gia bữa tiệc, khách mời muốn hợp tác.

      Khí sắc Ôn Vãn tốt, làm cái gì cũng mau mệt, Hạ Trầm tự mình giúp đeo đồ trang sức, từ trong gương nhìn mỉm cười: "Rất đẹp."

      Ôn Vãn cũng chuyện, chút phản ứng cũng có.

      Điện thoại di động Hạ Trầm vang lên, ra ngoài nghe điện thoại, Ôn Vãn từ từ tới mở máy vi tính trước mặt, mở hộp thư ra. Quả nhiên Chu Hiển Thanh lại gởi mail tới, người này mặc dù tuổi còn nhưng lòng dạ hiểm sâu, sau khi đọc mail xong là lập tức bị hủy, cho nên mặc dù Hạ Trầm hoài nghi, nhưng đến bây giờ cũng tra ra cái gì.

      Ôn Vãn mở ra vừa nhìn, thấy dòng chữ: Tưởng Thắng tính toán ra khỏi nước.

      nhìn hàng chữ ngắn ngủn, nhịp tim cũng nhanh dừng lại, trong đầu chỉ còn ý niệm: Tưởng Thắng ra khỏi nước, coi như tìm thêm chứng cớ cũng kịp!

      Hạ Trầm nghe điện thoại trở lại phát sắc mặt Ôn Vãn tốt, miễn cưỡng nhắm mắt lại dựa lưng vào ghế, tới sờ vào trán : " thoải mái?"

      Ôn Vãn mở mắt ra, hồi lâu mới : "Tôi muốn , muốn ngủ."

      Hạ Trầm an tĩnh nhìn chăm chú vào , giơ tay lên sờ sờ đầu : " bảo bác sĩ tới đây xem em chút."

      Ôn Vãn đem tay hất ra, mất hứng nghiêng đầu sang chỗ khác: "Ngay cả thời gian riêng tư tôi cũng có sao?"

      Bên tai hồi lâu cũng động tĩnh, Ôn Vãn thăm dò , ngón tay nắm chặt thành quyền, sau lát mới nghe được giọng khàn khàn : "Chăm sóc cho mình tốt."

      Lời này có chút kỳ quái, chỉ có mấy giờ thôi, Ôn Vãn nghi ngờ là nhìn ra được điều gì, mở mắt nhìn nhìn , bị bắt quả tang.

      Trái tim Ôn Vãn nhói đau cái, trong khoảng thời gian này bọn họ đối chọi gay gắt, ngay cả ánh mắt nhìn thẳng cũng có. Lúc này nghiêm túc nhìn nhau, hình như gầy ít.

      Ngũ quan của tệ, đôi mắt đen sì thấy đáy, giống như là có cảm xúc khó , cũng dò xét cẩn thận , như là nhớ lại cái gì đó, lát sau chợt giữ chặt gáy , cúi đầu ở môi hung hăng mút - hút.

      Ôn Vãn giơ tay lên nghĩ đẩy ra, giơ tới nửa lại dừng lại.

      Sợ là lần cuối cùng. . . . . . Nghĩ như vậy, từ từ hợp ở nhắm mắt.

      -

      Hạ Trầm lái xe, vẫn dừng ở cách đó xa bờ sông, A Tước ngồi trong xe chỉ có thể nhìn bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi hòa tan vào trong màn đêm, ngón giữa như như chút tinh hồng.

      biết trải qua bao lâu, điện thoại di động của bắt đầu điên cuồng rung, điện thoại di động bị cố ý để lại trong xe, A Tước nhìn phía màn hình thấy số Tưởng Thắng, tiếng động thở dài.

      Điện thoại là nhận, Tưởng Thắng bên kia hoàn toàn luống cuống: " kêu Hạ Trầm qua đây nhanh lên, Ôn Vãn xảy ra chuyện."

      A Tước mấp máy môi, liếc nhìn cách đó xa người đàn ông trầm mặc, : "Bệnh viện nào?"

      Hạ Trầm dụi tần thuốc, từ trong bóng đêm ra, ánh sáng đèn yếu ớt chiếu xuống thấy chẳng khác thường chỗ nào.

      A Tước cúp điện thoại, nhìn cái mới : " sao?"

      Hạ Trầm cũng nhìn , môi mỏng khẽ động, nhưng có lên tiếng.

      Bọn họ trực tiếp nhà bệnh viện tư nhân kia, sắc mặt Tưởng Thắng tái nhợt ngồi ở ngoài phòng giải phẫu, nhìn bọn họ tới, lảo đảo đón. Cảm xúc của ta rất suy sụp, lời mạch lạc : " ràng phải , tôi...tôi. . . . . . ấy gạt tôi, Hạ Trầm, tin tôi."

      Hạ Trầm bởi vì nhíu chặt tay áo nhíu mày, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm" giải phẫu" ba chữ lớn đỏ tươi.

      A tước giúp tay đỡ Tưởng Thắng đỡ qua bên, Hạ Trầm giống như còn tri giác đứng tại chỗ động, trong mắt của hình như ai cũng thấy được, cũng nghe được, chỉ là nhìn chằm chằm cánh cửa.

      Nơi đó, còn chưa sờ nó lần mà đứa bé rời . . . . . .
      Last edited by a moderator: 30/3/16
      Tuyết Liên, Christrangtrongnuoc thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Editor: Thái La

      Chương 54:

      Cuối hành lang chợt truyền đến hồi tiếng bước chân hỗn loạn, Hạ Trầm quay đầu lại, thấy được dẫn đầu là người phụ nữ hơn năm mươi tuổi. Cho dù khuôn mặt bà để lại dấu vết năm tháng, nhưng vẫn có thể nhận ra loáng thoáng —— Chính là mẹ của Ôn Vãn-Lâm Hữu Trân.

      Sau lưng Lâm Hữu Trân còn có người đàn ông cao theo sau, vẻ mặt trầm ngưng mà nghiêm túc.

      Bọn họ bước nhanh tới, ánh mắt của hai người đều hẹn mà cùng rơi vào Hạ Trầm đứng đó. Đối với xuất bất ngờ của bọn họ, Hạ Trầm có bất kỳ kinh ngạc, mấy người nhìn nhau, khí khác thường cổ quái.

      Ai cũng có tự giới thiệu mình, tuy nhiên bọn họ rất biết lòng dạ lẫn nhau.

      Lâm Hữu Trân mở miệng trước , cơ hồ là từ trong kẽ răng nặn ra câu: "Nếu đứa bé có chuyện, tôi tha cho hai người đâu."

      Hạ Trầm nhìn bộ dạng tức giân của bà, sắc mặt trắng bệch, hề gì, tại hứng đối phó với bất kỳ ai, cũng muốn chuyện bất kỳ ai.

      Ánh mắt Lâm Hữu Trân tối tăm liếc mắt người ngồi ở ghế dài là Tưởng Thắng, hai mắt liền đỏ lên, ánh mắt như vậy giống như là mang theo kim, hận thể hung hăng ghim vào trong cơ thể .

      Chu Hiển Thanh thấy được toàn thân bà đều tức giận run rẩy, ở bên tai bà giọng : "Xem tình hình Ôn Vãn trước, đừng náo loạn."

      Lâm Hữu Trân giận đến nổ đom đóm , khó chịu đập ngực: "Tiểu Vãn quá đáng thương, đều là ta có lỗi với nó, từ có mẹ, tại đứa bé cũng sắp bị mất rồi."

      Tưởng Thắng ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn sang, mặt trắng bạch dọa người: "Tôi có, phải tôi làm."

      Chu Hiển Thanh cười như cười nhìn cái: "Có sao?"

      Tưởng Thắng cắn môi, môi cũng rách, khó chịu liếc nhìn Hạ Trầm, phát đối phương hoàn toàn để ý động tĩnh sau lưng, lại tiếng động cúi đầu xuống.

      Giống như trải qua thời gian khá dài, cửa phòng giải phẩu rốt cuộc mở ra, hai cánh cửa gỗ chậm rãi kéo ra, ra là Lưu Chủ Nhiệm. Bà mệt mỏi tháo khẩu trang ra, ánh mắt hướng về phía Hạ Trầm, tầm mắt khẽ ảm đạm, dừng chút: "Đứa bé giữ được, vô cùng xin lỗi."


      Tưởng Thắng từ sau lưng truyền ra tiếng động nghẹn ngào vụn vặt, còn có Lâm Hữu Trân đè nén tự trách. Hạ Trầm dùng sức nắm chặt quả đấm, gân xanh trán cũng dữ tợn giần giật. Sau đó Ôn Vãn được đưa ra ngoài, hai chân của nhưng giống như đổ chì, có dũng khí lên.

      Đối mặt ra sao? Phải đối mặt làm sao đây?

      Lâm Hữu Trân với Chu Hiển Thanh bước nhanh đến nghênh đón, Chu Hiển Thanh bước qua ngang , ghé mắt: " phải là vẫn còn giữ người phụ nữ kia bên cạnh chứ?"

      Hạ Trầm có trả lời, chỉ là ngẩn ngơ nhìn tới người nằm giường bệnh-sắc mặt Ôn Vãn tái nhợt.

      A Tước thấy bất động, cuối cùng chủ động tới, lấy tay đặt lên bả vai động viên.

      Hạ Trầm vẫn đứng yên tại chỗ nhìn được đưa vào phòng bệnh, giường bệnh được đẩy vang dội tiếng động hành lang, mỗi vòng chuyển động , tim của liền trầm xuống tấc, giống như rơi ở trong hầm băng.

      Tưởng Thắng lo lắng tới, cổ họng giống như bị nước tiêu nóng ngâm qua đau rát, hồi lâu phát ra thanh yếu ớt: " phải là tôi...tôi có chạm qua ấy ——"

      Hạ Trầm quay đầu lại, điệu hoàn toàn nghe ra cảm xúc gì, lạnh nhạt khạc ra ba chữ: " về trước."

      mặt Tưởng Thắng lộ ra khổ sở mà dáng vẻ kinh hoảng: "Hạ Trầm, tin tôi...tôi hại ấy."

      Hạ Trầm lúc này mới xoay người lại liếc nhìn ta cái, ánh mắt lộ ra khí lạnh, ngũ quan lạnh lùng: "Tôi , trở về! ấy muốn nhìn thấy ."

      "Ngươi tin ta đúng ?" Tưởng Thắng bật thốt lên, vội vã muốn tìm đáp án từ Hạ Trầm. vẫn là quá đánh giá thấp Ôn Vãn, cho là hung ác đến mức này, ngờ vì ngăn cản ra khỏi nước, vì để cho Hạ Trầm ghét , lại muốn bày ra chiêu này hay sao .

      Tưởng Thắng giống như rối loạn hồi, càng càng mạch lạc: " ấy cố ý hãm hại tôi, Hạ Trầm, ấy vì trả thù mà ngay cả đứa bé cũng dám. . . . . . Quá đáng sợ."

      Đáy mắt Hạ trầm cuồn cuộn nổi lên hồi lo lắng, tâm tình của chợt mất khống chế, hung hăng đưa tay bắt được cổ áo Tưởng Thắng dùng sức đè ép ta vách tường.

      Đôi mắt đỏ ngầu, cũng phải tức giận, mà là bi thương, rất khổ sở, Tưởng Thắng chưa từng nhìn thấy ánh mắt của người nào lại có nhiều cảm xúc trong lần đến vậy, Hạ Trầm là người đầu tiên thấy.
      mặt đầy vẻ đau khổ, giọng khàn khàn giống như bị mất tiếng: "Vẫn ? tồn tại của đối với ấy mà chính là loại tổn thương. Là với tôi, bức đến mức này ."

      Tưởng Thắng sửng sốt ra lời, Hạ Trầm như vậy có chút đáng sợ, giống như giây kế tiếp giết .

      Hạ Trầm nhìn , chán nản buông tay ra.

      Tưởng Thắng nhìn người đàn ông cao cao tại thượng, lúc này sớm còn lý trí, hướng phòng bệnh tới, mỗi bước giống như là ngàn cân treo.

      -

      Hạ Trầm xuyên qua phòng bệnh thủy tinh nhìn vào trong, tỉnh , nhìn nóc nhà ngẩn người. cho là khóc, nhưng chỉ là đôi mắt ráo hoảnh, ngây ngốc nhìn trần nhà.

      Tay của đặt ở cửa phòng bệnh, lại từ từ rũ xuống.

      Chu Hiển Thanh và Lâm Hữu Trân mực chuyện với , nhưng chữ cũng đáp, Ôn Vãn như vậy so với bình thường đối với rằng còn đáng sợ hơn.

      Nhớ tới lúc mới gặp gỡ bộ dạng hoạt bát, đối lập tại, đến tột cùng làm gì với ? Lòng tự trách và áy náy, càng có mặt mũi vào.

      Chu Hiển Thanh thấy bóng dáng Hạ Trầm biến mất ở cửa ra vào, lúc này mới cau mày cúi xuống, hai cánh tay chống bên người Ôn Vãn, nhìn cặp mắt vô hồn: "Việc này quá liều rồi, mặc dù đứa bé là thai ngoài tử cung vốn là muốn nổi, nhưng chị có biết chuyện này nguy hiểm cỡ nào ? Ngộ nhỡ chị xảy ra chuyện gì ——"

      Lâm Hữu Trân rất nhanh tiếp lời : "Tiểu Vãn, tại sao con thương lượng với mẹ? Chúng ta cùng lên kế hoạch? Con quá nóng lòng."

      Bà nhìn Ôn Vãn vẫn có phản ứng, sắc mặt tái nhợt, suy nghĩ chút cuối cùng có nhẫn tâm , giọng điệu dỗ dành: " cái này nữa, quản gia nấu canh, lập tức liền đưa tới. Có nơi nào khó chịu , cho mẹ biết?"

      Trước đó họ có cơ hội gặp mặt nhau, mỗi lần là Chu Hiển Thanh gởi hình của mẹ qua, tham lam nhìn, ngàn vạn lần cũng nghĩ hơn hai mươi năm gặp lại, mà lại ở trong tình trạng như vầy.

      Cánh môi Ôn Vãn khô nhàng động , : "Con muốn yên tĩnh mình."

      Thái độ Lâm Hữu Trân cứng đờ, được tự nhiên khóe môi cười gượng: "Mẹ với con, có được hay ?"

      Ôn Vãn nhắm mắt lại lời nào, Chu Hiển Thanh lặng lẽ nhìn , cuối cùng đối với Lâm Hữu Trân : "Dì, để cho chị ấy yên tĩnh mình ."

      Lâm Hữu Trân biết lần này trở về thể nào dễ dàng được con tha thứ, bà là người mẹ tốt, bà vuốt vuốt khóe mắt, cánh môi khẽ run rẩy, gì liền ra ngoài.
      -

      biết trải qua bao lâu, Ôn Vãn nghe được thanh cửa phòng bệnh khe khẽ đẩy mở ra, biết đại là ai, nhưng lại muốn mở mắt ra.

      Tiếng bước chân quen thuộc dừng ở trước giường, có lẽ biết giả bộ ngủ, chỉ là mở miệng tố giác , ngược lại đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Trong bầu khí ngột ngạt, sắp giả bộ được nữa, mới trầm giọng mở miệng: " thả em ."

      Ôn Vãn lặng lẽ cắn chặt hàm răng, ngón tay cũng dùng sức siết chặt góc chăn, lại nghe đến thanh khàn khàn nhàng truyền đến: "Chuyện của Tưởng Thắng cũng dừng tại đây."

      Mục đích cũng đạt được, nhưng Ôn Vãn cũng rất muốn khóc, lông mi kịch liệt lay động, nhưng vẫn là dám mở mắt ra. Sợ mở ra bị nhìn thấu .

      thấy được ve mặt của Hạ Trầm, biết vẻ mặt của thế nào khi đưa ra quyết định này với , nhưng cũng muốn nhìn, từ bây giờ trở với Hạ Trầm trở thành người lạ rồi.

      Hơi thở Hạ Trầm dần dần sát gần chút, cảm thấy nhích lại gần , đột nhiên toàn thân cứng ngắc. Cho đến khi bờ môi của mang theo nhiệt độ lạnh như băng dán lên , cực kỳ cẩn thận mút - hút, mùi vị cũng thay đổi gì, động tác thân mật như thế , nhưng đáy lòng hai người có chút đau nhói.

      ở bên tai nho ba chữ.

      Sau khi Hạ Trầm rời , trong phòng tĩnh lặng chút xíu tiếng vang, Ôn Vãn mở mắt ra, từ từ xoay mặt hướng cửa sổ, nước mắt mãnh liệt trào ra.

      Kết thúc, đoạn tình này từng thấy điểm cuối cùng của hạnh phúc, bởi vì sinh linh bé bỏng mà chấm dứt. Tình lúc kết thúc, như cũ là ba chữ kia: " xin lỗi."

      -

      Hạ Trầm đứng ở ngoài phòng bệnh, nhìn bóng đơn bạc dùng sức co rúc ở trong chăn, toàn thân của đều khó mà át chế đau nhức. Nếu như đây chính là muốn, vậy đáp ứng .

      Cũng ai biết trong 10 phút này vượt qua như thế nào, trải qua cảm giác vào sinh ra tử, chảy qua vô số lần máu, nhưng cũng có lần lại khó chịu như lần này.

      Đúng, cái gì cũng biết, biết diễn kịch dưới mắt . Từ ban đầu suy đoán mang thai, liền đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc, sắp làm bố, người phụ nữ của mang thai con của , điều đó làm cho vui sướng.

      Đứa bé kia chinh là quà tặng đẹp nhất, vì vậy thậm chí mừng thầm khi có đứa bé, cuối cùng Ôn Vãn bao giờ rời nữa. Đời này cũng buông tay.

      Nhưng hạnh phúc quá ngắn, ngắn ngủi đến mức còn kịp nghe từ trong miệng có con của , tin dữ liền truyền đến. A Tước tìm đến người liên lạc với Ôn Vãn qua máy vi tính, chặn lại được vài email, tận mắt thấy những bức thư có nội dung muốn tính toán Hạ gia, đau lòng, cũng có nơi phát tác. Hơn nữa thấy được tin có thai ngoài tử cung, cả người đều giống như trời sụp.

      Cái gì Ôn Vãn cũng , đau , trong lòng đè nén cũng .

      Mỗi ngày nhìn bộ dạng u sầu, thử dò xét, dụ dỗ, nhưng luôn luôn có kết quả.

      hoàn toàn tin tưởng nữa.

      đứng ở bờ sông nhìn ngọn đèn thành thị lúc sáng lúc tối , trong lòng vô cùng hâm mộ những người bình thường kia, có tính toán, có lợi dụng, chỉ là đơn giản Thiên Luân Chi Nhạc (hình như là quan hệ bình thường), thế nhưng hạnh phúc đơn thuần, vuột mất cơ hộ rồi. Nếu như Tưởng Thắng chưa có trở về, cùng Ôn Vãn kết hôn, tại chính là nhà ba người.

      Lần đầu tiên Hạ Trầm ý thức được, mình sai lầm rồi, sai rồi.

      Khi nghe bác sĩ câu kia"Áp lực trong lòng quá lớn" , bắt đầu cơn ác mộng triền miên, mỗi ngày ngủ ngon, căn rứt lương tâm, nhưng vẫn là buông tay được. Thậm chí may mắn nghĩ, nếu đứa bé này muốn được, cũng thương tình, tâm Ôn Vãn quá thiện, lại khao khát thân tình, đây là bản tính sửa được của .

      Nhưng Ôn Vãn hận chết , tình trạng cơn ác mộng bắt đầu nghiêm trọng, mớ cũng khóc kêu đứa bé. Đó là giãy dụa đến tột cùng có muốn hay lợi dụng sinh linh ra đời được? Cho dù là tiểu sinh mệnh bất hạnh, cũng giống như bỏ được.

      Nếu như phải là Tưởng Thắng đột nhiên quyết định ra khỏi nước, chỉ sợ bỏ qua cơ hội mà bước này.

      Hạ Trầm đứng đó vẫn nhúc nhích, cho đến khi A Tước tới, thậm chí cố gắng kêu : "Tam ca."

      Hạ Trầm khoát tay áo: " sao."

      A Tước là chính mắt thấy thẳng tới được, trừ bất đắc dĩ ở ngoài biết nên gì, liếc nhìn bên trong phòng bệnh tình huống, giọng : " mặc kệ? Tưởng Thắng bên kia gặp chuyện may, chúng ta cũng có đại phiền toái."

      Hạ Trầm xoay người lại, đen nhánh đáy mắt kéo căng tia máu, giống như đêm ở giữa tiều tụy ít. A Tước quả thể tin được đây là cái đó dẫn đánh rớt xuống Bán Bích Giang Sơn Tam ca.

      "Đây là chúng ta nợ ấy." Hạ Trầm chỉ câu này liền chậm rãi xoay người sang chỗ khác.

      A Tước nhìn bóng dáng tiêu điều, trong lòng chỉ ý niệm: tình đúng là muốn mạng người.
      Last edited by a moderator: 30/3/16
      Tuyết Liên, Christrangtrongnuoc thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Editor: Thaobn99
      Chương 55:

      "Mời vào." Chủ nhiệm Triệu ngẩng đầu nhìn thấy người tới, vẻ mặt chỉ hơi hơi chậm lại, rất nhanh vẻ mặt như thường,"Đến rồi, ngồi ."

      Người đàn ông gì, thân hình rắn chắc ngồi xuống ghế da, nhưng mở miệng.

      Chủ nhiệm Triệu cất bút máy trong tay xong, lúc này mới : "Giải phẫu rất thuận lợi, chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng có vấn đề. Chính ấy cũng là bác sĩ, cũng chỉ là giả bộ thương dọa Tưởng Thắng chút, lúc đến bệnh viện tình trạng đều rất ổn định, ấy lấy mệnh chính mình giỡn. Cho nên cần lo lắng."

      Hạ Trầm gật đầu cái, cả người giống như du hồn phía chân trời, hồi lâu mới : "Tôi biết ."

      Chủ nhiệm Triệu nhìn , bộ dáng kia nơi nào giống như là "Biết", tất cả lo lắng đều viết ở mặt, khỏi sinh lòng thở dài: "Cậu và tôi lo vấn đề tâm lý, tôi lén an bài bác sĩ tán gẫu với ấy, trong khoảng thời gian này. . . . . . Cậu phối hợp chút, cần thường xuyên xuất ."

      Hạ Trầm ngẩn ra, ngược lại phản bác, lại hỏi: "Đối với về sau có ảnh hưởng gì ?"

      Chủ nhiệm Triệu cúi đầu uống trà, nghe vậy nhấc lên tầm mắt nặng nề nhìn : "Cái vấn đề này trước cậu hỏi tôi."

      Từ lúc Hạ Trầm xác định Ôn Vãn là thai ngoài tử cung đến bây giờ cũng mấy ngày, ngược lại tựa như muốn xan bằng cửa phòng làm việc của bà ngày nào cũng hỏi hỏi lại.

      Lúc bắt đầu bởi vì quan hệ với Tiêu Tiêu, bà đối với người đàn ông này có nửa phần hảo cảm nào, sau lại nhìn thấy ra những lời đó, nhìn dáng dấp cũng là bỏ ra khá nhiều công sức đối với việc cẩn thận nghiên cứu chuyện thai ngoài tử cung. Hơn nữa trong tay có chứng cớ, chủ nhiệm Triệu hề che giấu nữa, thẳng lời .

      Nét mặt người đàn ông kia sau khi nghe xong làm cả đời bà cũng quên được, cặp mắt đỏ lên, cầm điếu thuốc muốn đưa lên miệng, lại nhiều lần cũng thất bại, cuối cùng chỉ là cường ngạnh bỏ lại câu: "Lập tức an bài phẫu thuật."

      Chủ nhiệm Triệu nhìn như vậy có chút hả giận, nhưng vẫn lý trí cực kỳ: "Bây giờ, trạng thái của ấy tốt, các chỉ tiêu đều phù hợp điều kiện lập tức giải phẫu được, cần điều dưỡng trước, cái này tôi thương lượng với ấy tốt lắm, phải lo lắng."

      Sau đó bà cũng nghe Ôn Vãn nhắc qua, còn nghi ngờ hỏi bà có phải Hạ Trầm biết cái gì hay , nếu vì sao đối với thân thể khỏe mạnh của giống như cực kỳ khẩn trương.

      Chủ nhiệm Triệu nghĩ, giữa hai người nếu như đến loại trình độ này, tính toán lẫn nhau, rồi lại cẩn thận từng li từng tí, đây rốt cuộc là bi ai hay là. . . . . .

      Bà đặt ly trà lên bàn, ngón tay đập mặt bàn, hơi trầm ngâm mấy giây: "Ảnh hưởng nhất định là có, tình trạng cơ thể mỗi người giống nhau. tại, ở trong nội tâm Tiểu Vãn để ý gánh nặng tương đối nặng, phải giữ tâm tình vui vẻ, cho nên tôi mới đề nghị đừng xuất tại bên canh ấy, phải biết, tại làm cho tâm tình ấy chập chờn chỉ có , vừa xuất , ấy nghĩ đến đứa bé."

      Những lời này nghe bình thản lễ độ, nhưng mỗi câu đều giống như bén nhọn chỉ trích, thế nào cũng nghĩ đến chuyện phát triển đến bước này, xuất của thế nhưng thành thứ nhất kháng cự với Ôn Vãn.

      Đứa bé có, thế nhưng ngay cả cơ hội đến gần cũng bị phủ quyết.

      -

      Buổi tối Hạ Trầm vẫn , vẫn an vị ở ghế ngoài phòng bệnh lạnh lẽo, ra cũng biết việc này có ý nghĩa gì, nhưng cảm giác như vậy liền có thể ở cạnh gần chút.

      Bên trong bồi là Lâm Hữu Trân, có mấy lần nghe thấy có tiếng vang, bỗng chốc đứng lên, nhớ tới lời chủ nhiệm Triệu lại khó khăn lắm mới dừng lại. Toàn thân cứng đờ đứng tại chỗ, nhúc nhích nghe bên trong thỉnh thoảng truyền ra thanh, là Ôn Vãn chuyện, nhưng cái gì hoàn toàn phân biệt .

      Chờ đêm quay lại yên tĩnh, khống chế được nhàng tới cạnh cửa.

      Lâm Hữu Trân đại khái quá mệt mỏi, tuổi quá lớn, tựa tại bên ngủ thiếp , nhưng người nằm ở giường ràng ngủ quen, từ góc độ Hạ Trầm vừa đúng có thể nhìn thấy khuôn mặt nhắn tái nhợt của , mi gian nhíu rất sâu, sợ là lại gặp ác mộng rồi.

      nhịn được đẩy cửa vào, trán tầng mồ hôi rịn, ở dưới ánh đèn phiếm nhàn nhạt tầng trong suốt, bờ môi run rẩy giống như cực kỳ khó chịu, cúi người xác nhận, nghe "Đau" .

      Bình thường, rất hiếu thắng, nơi nào đau hay khó chịu cũng im miệng , Hạ Trầm nhìn ở trong mắt, trong lòng vừa hồi khó chịu. Cầm khăn lông thấm ướt, thử chút nhiệt độ mới thay lau trán, giống như bị sợ hãi, chậm rãi mở mắt ra.

      Hạ Trầm chống lại tầm mắt của , trái tim đột nhiên nhảy kềm chế được. Đây là lần đầu tiên sau khi chuyện phát sinh mở mắt nhìn , đối mắt nhìn nhau, bên lỗ tai cũng là hô hấp và nhịp tim rối loạn của mình.

      Sợ đẩy mình ra, mở miệng trước tiên, lại giọng dịu dàng cực kỳ: "Nơi nào đau? gọi bác sĩ tới đây."

      Ánh mắt có chút mê mang, có lẽ cho là nằm mơ, nhìn chút lại mệt mỏi khép lại cặp mắt, thấp lầu bầu câu: "Gặp lại , nơi nào cũng đau."

      câu khiến Hạ Trầm còn lời nào để , nếu như phải là mơ, bị lời này của đâm vào làm đau, nếu như là mơ, càng cực kỳ khó chịu.

      khắc chế đôi tay phát run, hỏi cái gì nữa, dắt tay của thay lau từng ngón tay , chờ làm xong tất cả lại thay vuốt khẽ mi tâm, đợi hoàn toàn an tĩnh lại, lúc này mới đứng ở bên giường có chút bỏ được.

      Có thể có cơ hội nhìn như vậy sợ rằng nhiều lắm, cứ như vậy si ngốc canh chừng, từ lúc nào bắt đầu cảm thấy cứ như vậy an tĩnh nhìn chăm chú vào người cảm giác cũng rất tốt? Là từ lúc vì mình ngăn cản súng bắt đầu? Hay là để ý từ khi đó, dưới ánh mặt trời nhàng gật đầu đồng ý lời cầu hôn của mình? Hoặc là, khắc vì mình gay gắt chỉ trích Tưởng Thắng kia?

      Khi đó, long tràn đầy vui mừng, mặc dù xác định tình cảm của mình, nhưng có loại cảm giác vui sướng cách nào , giống như là tìm được cái gì. . . . . .

      Đúng, lòng trung thành. Sau khi mẹ qua đời, cái loại có người chú tâm, để ý đến cảm giác của mình.

      Hiếm khi có chuyện Hạ Trầm phải hối hận nhưng giờ phút này cũng thể nghiêm túc xem kỹ nội tâm của mình, thừa nhận, rất hối hận. Có hạnh phúc dễ như trở bàn tay, lại bị từng điểm nghiền nát mất.

      còn kịp rồi, tổn thương quá sâu, sợ là làm cái gì cũng bù đắp được, làm thế nào? Hạ Trầm nhìn dáng vẻ ngủ say, nhàng sờ sờ gương mặt của , cúi người ở bên tai hết lời còn chưa hết ban ngày: "Tiểu Vãn, bỏ được em ——"

      Trời tờ mờ sáng, Hạ Trầm phân phó quản gia mang canh tới đây, còn có việc phải xử lý phải trực tiếp trở về Hạ thị, lúc chuẩn bị vào thang máy lại đụng phải người.



      Thân hình kia quá quen thuộc, tế bào toàn thân cũng cảnh giới, bước chân bỗng chốc dừng lại, ánh mắt tốt quan sát người nọ.

      Giờ phút này, thái độ Cố Minh Sâm cũng từ lo âu rất nhanh chuyển đổi thành tức giận, hung ác nhìn Hạ Trầm, mấy giây sau đưa tay liền hướng mặt quơ quyền: "Con mẹ nó mày còn có mặt mũi ở nơi này?"

      Hạ Trầm tránh, cứng rắn trúng đòn.

      Hơi sức đàn ông cộng thêm cảm xúc giận dữ, bên má Hạ Trầm đỏ mảnh rất nhanh, giơ tay nhàng sờ áp hạ xuống, cảm thấy đau, lúc này mới kéo kéo khóe môi.

      Cố Minh Sâm muốn bỏ qua cho , tiến lên bước lại kìm ở vạt áo của , cặp mắt giống như muốn bắn ra ngọn lửa: "Mày biết Tiểu Vãn thích đứa bé nhiều thế nào? Mày cho ấy hạnh phúc được cũng nên trêu chọc ấy!"

      Lúc này, Hạ Trầm mới nhìn về phía đối phương, đen nhánh trong con ngươi có tâm tình bị đè nén sôi trào, lưu loát tránh thoát kiềm chế của , giọng lạnh lùng: "Tôi có lỗi với ấy, nhưng cũng đại biểu như vậy có tư cách chỉ trích tôi. cưới ấy lại dùng phương thức như vậy nhục nhã ấy, lại cao cao tại thượng hơn tôi bao nhiêu?"

      Nét mặt Cố Minh Sâm nặng nề, câu môi châm chọc : "Vậy như thế nào, tại tôi có thể thăm ấy."

      Tròng mắt đen của Hạ Trầm co rút nhanh, hai lông mày giận đến sâu vặn ở chung chỗ, thừa nhận mình bị chọc giận, Cố Minh Sâm vừa lúc đoán trúng chỗ đau của .

      Cố Minh Sâm nhìn như vậy, trong lòng khoái, trước kia ăn mệt tại toàn bộ đòi trở lại, là báo ứng xác đáng. khẽ sửa sang lại cà vạt, bên môi mang theo nụ cười khiêu khích: "Lại còn phải cám ơn Hạ tổng, nếu tôi có cơ hội đến gần Tiểu Vãn. A, đúng, Hạ tổng xưng hô này cũng quá thích hợp, sợ rằng rất nhanh phải?"

      Mặt Hạ Trầm thay đổi nhìn .

      Cố Minh Sâm đến gần , giọng : "Cho nên đừng vui mừng quá sớm, cười đến cuối cùng là ai, đúng là khó mà ."

      Giống như để chứng minh lời của , quản gia của Hạ Trầm khổ não từ trong phòng bệnh ra, nhìn đến vẻ mặt úc của , khổ sở : "Ôn tiểu thư ấy có khẩu vị, còn về sau đừng mang đến nữa, mùi vị này nghe thấy. . . . . . Ghê tởm."

      Sắc mặt Hạ Trầm vừa đen tầng, Cố Minh Sâm ở bên cạnh cười lạnh: " mực cảm giác mình hiểu ấy, ra hiểu ấy nhất chính là . Có lẽ Tiểu Vãn cái gì cũng quan tâm, nhưng tôn nghiêm, đây thứ duy nhất ấy có nhưng cũng để ý nhất."

      Hạ Trầm giật mình tại chỗ, Cố Minh Sâm rồi, cửa phòng bệnh đóng chặt thấy được cảnh tượng bên trong, nhưng tưởng tượng thấy vẻ mặt Ôn Vãn lúc đối mặt Cố Minh Sâm, quả đấm của nắm lên chặt.

      Điện thoại của A Tước gọi tới rất nhanh, thanh hơi trầm xuống: "Về công ty trước, chuyện quan trọng."

      Hạ Trầm quay đầu lại nhìn phòng bệnh, mi tâm căng thẳng, thu hồi điện thoại di động rời .

      -

      Tiêu Tiêu cũng sáng sớm chạy tới, vào phòng bệnh lúc thấy Cố Minh Sâm ngẩn người, người đàn ông kia cầm thìa cứng rắn uy Ôn Vãn ăn cái gì, động tác mặc dù đủ dịu dàng, lại cực kỳ cẩn thận.

      nhịn được liếc nhìn mặt trời ngoài cửa sổ, hoàn toàn chính xác là phải mọc từ hướng tây .

      Sắc mặt Ôn Vãn tốt lắm, nhưng vẫn có chút tự tại, mấy lần đưa tay cản : "Tôi có thể tự ăn ."

      "Nghe lời." Cố Minh Sâm để ý , vẫn tự thân tự lực.

      Nhưng dù sao phục vụ cũng ra sao, uy vụng về cực kỳ, Tiêu Tiêu nhìn đặng, vừa định mở miệng ngăn lại, đạo bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi liền dẫn đầu chặn lại tầm mắt của .

      Lúc này, mới lưu ý đến người đàn ông từ cửa vào, vóc dáng cao vô cùng, từ gò má vừa nhìn, phải là người đàn ông ngày đó ở bãi đậu xe bệnh viện đụng xe với Ôn Vãn sao?

      Chu Hiển Thanh tay cầm khăn giấy thay Ôn Vãn lau miệng, tay nhận lấy chén cháo trong tay Cố Minh Sâm: "Để tôi thôi."

      Cố Minh Sâm cũng ngây ngẩn cả người, lưu ý đến tuổi tác và diện mạo đối phương, hơi nhíu mày: "Cậu là ai?"

      Chu Hiển Thanh nhìn gương mặt Cố Minh Sâm, lộ ra hàm răng chỉnh tề mà trắng noãn, cười vô cùng hữu nghị, có thể lời ra lại làm cho người mộng tưởng: "Tôi à, nên như thế nào đây, quan hệ với Tiểu Vãn tương đối đặc biệt."

      Cố Minh Sâm nguy hiểm quan sát người này, Hạ Trầm, lại tới đối thủ mới?
      Last edited by a moderator: 30/3/16
      Tuyết Liên, Christrangtrongnuoc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :