1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Câu được con rùa vàng - Không Hữu Cố Sự

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Hài, cứ , cần gì phải thêm chữ “lắm” vào? Trái tim tôi như nứt ra, dòng máu nóng trào cả ra ngoài. Tôi nhìn Lâm Diệu, nhìn vào khuôn mặt của “ mỳ”, đột nhiên cảm thấy càng hơn. Trong giây trước, tôi cảm thấy tình của tôi dành cho thể nhiều hơn. Chỉ giây sau, tôi phát thực ra mình còn có thể nhiều hơn thế. Hơn nữa chỉ giây tiếp theo, tôi càng càng hơn.





      - Em cũng lắm! - Tôi đáp lời, tự chủ được bản thân thêm vào chữ “lắm”.





      - Tối nay đến nhà nhé! - Lâm Diệu nhàng hôn lên bờ môi tôi, ánh mắt lấp lánh đầy quyến rũ, khiến cho tôi thể chống cự.





      Cuộc đời em may mắn khi gặp được !








      Chương 9: Kết hôn












      Mạc Lãnh bắt đầu làm, Lâm Diệu sắp xếp cho ấy vị trí rất nhàn hạ, em bé được giao cho mẹ Mạc Lãnh trông coi. Còn tôi trở thành con bé thất nghiệp. Lâm Diệu bảo tôi cũng sang làm ở công ty nhưng tôi chịu, chỉ cần còn ngày mẹ đồng ý, tôi quyết đặt chân bào cửa nhà ấy nửa bước. Hừ, mình cũng có khí phách lắm đấy!





      Tôi cũng với Lâm Diệu chuyện định đến chỗ Doctor Hoàng làm trợ thủ cho nhưng Lâm Diệu dứt khoát. được !





      - Tại sao chứ? - Tôi cãi.





      Lâm Diệu ghé lại gần, nhìn thẳng vào mắt tôi.





      - chịu được mùi thuốc sát trùng của bệnh viện cứ bám riết người em! được !





      - ? - Tôi nhìn vào mắt Lâm Diệu, cố ý hỏi.





      - ! - thà” đáp.





      - Thôi được rồi! - Tôi giả bộ thất vọng. Lâm Diệu lập tức trợn mắt lườm tôi. Ha ha, bộ dạng lúc ghen tuông trông càng đẹp trai.





      - Ngày mai làm ? - lâu lắm rồi Lâm Diệu làm, theo như cần ngày nào cũng đến gián sát nhân viên, chỉ cần có mặt lúc họp hành là được, có chuyện gì quan trọng có người thông báo.





      - .





      - Hay là với em đến nhà bà ngoại em chơi , em dạy đánh mạt chược!





      - Ừ, nhưng bây giờ để dạy em “thư giãn gân cốt” nhé - Lâm Diệu “cười dê” rồi lao vào tôi.







      Bà ngoại là người phụ nữ mà tôi kính trọng nhất đời.





      Bà ngoại có cả thảy ba người con, cả trai lẫn , mẹ tôi là con cả. Lúc mẹ tôi có tôi mới mười tuổi, ông ngoại qua đời, thế là bà ngoại bôn ba khắp nơi kiếm tiền nuôi ba con.





      Lúc đó toàn là lao động chân tay, phải gánh là vác. Gánh và vác vẫn chưa nhằm nhò gì, chỉ sợ được làm, vì ngày làm là ngày chịu đói. Vì vậy dù bà chưa già lắm nhưng lưng còng rồi. Chuyện về bà ngoại mãi khi lớn lên tôi mới biết được chút ít từ mẹ hoặc từ miệng những người hàng xóm.





      người phụ nữ, trong năm đói kém, dựa vào sức mạnh nào để khiến cho bản thân và ba đứa con sống sót được?





      Nghe cậu tôi , lúc đó ăn được no, người chẳng có sức lực. Lúc cậu cùng bà ngoại nhặt than gặp phải vũng nước. đứa trẻ hơn mười tuổi, bất lực nhìn mẹ : “Mẹ ơi, con nhảy qua được!”. Lúc nghe kể chuyện mà tôi với em họ rớt nước mắt. Đến giờ, cậu tôi ngoài năm mươi, thỉnh thoảng đêm vẫn còn mơ gọi: “Mẹ ơi, mẹ ơi!”. Có lần cậu tôi say rượu, đứng ngoài cổng gọi: “Mẹ ơi, mở cửa!”





      Cậu mợ ở chung với bà ngoại tôi, mấy năm trước khi bà bị ốm liên miên, kể từ sau khi tròn tám mươi thôi ốm đau nữa mà càng ngày càng minh mẫn. Tôi thường với bà ngoại:





      - Bà ơi, bà phải khỏe lên, giờ bà phải thi với người ta ai sống thọ hơn!





      Bà ngoại cười bảo:





      - Thế này là khá lắm rồi, những người sống sướng hơn bà trước đây đều hết rồi!





      Bà ngoại được học, biết chữ, ăn cũng chẳng khéo, nhìn thấy Lâm Diệu chỉ biết :





      - Được, được!





      Mẹ tôi liền với bà:





      - Mẹ à, mẹ thấy thằng bé có đẹp trai ?





      Bà ngoại cười móm mém:





      - Đẹp trai, đẹp trai!





      Lâm Diệu cứ nắm tay tôi cười suốt.





      Sau bữa cơm là trò giải trí cực kỳ truyền thống của Trung Quốc xưa: đánh mạt chược. Lâm Diệu biết cách chơi của chúng tôi nên bị tôi kinh thường, đành phải ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, giúp tôi đếm tiền.





      Chiến tranh gia đình bùng nổ, bàn cờ có tinh thần. Khả năng đánh mạt chược của tôi chưa bao giờ tiến bộ, ván đầu tiên thua, bị đền cả nhà.





      Tôi than thở:





      - Tại sao, tại sao chứ?





      Lâm Diệu ngồi bên cạn thầm:





      - Sao em lại để bị đền cả ba nhà thế hả?





      Tôi bực mình gắt:





      - Sao, có tiền cho em chứ gì?





      Lâm Diệu ngốc, biết là được phép chọc giận kẻ thua bạc.





      Lâm Diệu cười giả lả:





      - Có nhiều nữa cũng cho được!





      nghiệt, chuyện càng ngày càng bùi tai!







      Trước khi về, tôi nhét ít tiền vào tay bà ngoại, bảo bà đừng có nhịn ăn tiêu. Bà ngoại nhét lại vào tay tôi, bảo bà có tiền, tháng nào cũng có tiền lương hưu. Tôi tiền lương hưu của nhà nước cho bà, còn đây là tiền tôi cho, sao có thể mang so sánh được? Bà ngoại đành phải nhận.





      Sau đó bà vỗ vỗ vào vai Lâm Diệu, :





      - Lí này, sau này thường xuyên đến chơi nhé!





      Lâm Diệu nhăn nhó, đành cúi đầu với bà:





      Bà ơi, cháu họ Lâm cơ mà!





      Từ nhà bà ngoại trở về, Lâm Diệu cười suốt cả chặng đường. Lúc đến nhà tôi, tôi định xuống xe với bố mẹ nhưng Lâm Diệu kéo tôi lại. Ngoảng đầu lại nhìn bố mẹ, hai cụ nháy mắt với tôi rồi tự túc xuống xe.





      Đến nhà Lâm Diệu, tôi trêu :





      - Lâm Diệu, mà rời xa em em phải làm thế nào?





      - Bảo em chuyển qua đây em chịu! - Lâm Diệu quấn khắn tắm từ trong nhà tắm ra.





      - Hứ, em phải là bà Lâm đâu, sao phải chuyển sang đây chứ?





      - Lâm Diệu lấy cái hộp ở trong túi đầu giường ra, ném nó cho tôi, :





      - Đeo vào , đeo nó vào rồi em là bà Lâm!





      - Tôi mở ra, lại là nhẫn.





      - Chẳng phải em cái rồi hay sao? - Tôi ngạc nhiên hỏi.





      Lâm Diệu nằm xuống giường, tay vỗ vỗ vào khoảng giường bên cạnh, ra ý bảo tôi nằm xuống. Tôi nằm xuống bên cạnh , gối đầu vào tay rồi hỏi:





      - có thích gia đình em ?





      - Thích, thích lắm!





      - Về với mẹ , như vậy mới là gia đình.







      Sau khi Mạc Lãnh và Bầu trời ly hôn, chẳng ngờ lại có lúc tôi gặp lại ta, càng ngờ đó là, tôi gặp lại ta ở phòng khám của Doctor Hoàng.





      Nhìn thấy tôi, mặt Bầu Trời liền biến sắc. Doctor Hoàng hết nhìn Bầu Trời lại nhìn tôi, hỏi.





      - Hai người quen nhau à?





      - quen! - Tôi định thần lại. - Hôm qua xem thời thấy ta giống tên tội phạm bị truy nã nên thấy kỳ lạ thôi! ta tìm để phẫu thuật thẩm mỹ à?





      Doctor Hoàng cười như mếu:





      - Lâm Sảng, ở đây làm phẫu thuật thẩm mỹ nhé, nếu có thể làm phẫu thuật thẩm mỹ, người đầu tiên phẫu thuật là em đấy!





      Tôi nổi đóa:





      - Em cần gì làm thẩm mỹ!





      Doctor Hoàng đẩy gọng kính sống mũi:





      - Lâm Sảng, em ra ngoài đợi lát, em ở đây tiện lắm!





      - Có gì mà tiện? ta bị AIDS à? - Tôi cười nhạt nhìn Bầu Trời. Bầu Trời quay lại nhìn tôi, sau đó bảo Doctor Hoàng ta về trước, trước khi về còn thầm vài câu vào tai Doctor Hoàng rồi mới .





      Bầu Trời rồi tôi kéo tay Doctor Hoàng hỏi?





      - ta bị bệnh gì vậy?





      - Đây là vấn đề riêng tư của bệnh nhân, thể tiết lộ được! - Doctor Hoàng lắc đầu, kiên quyết làm trái với đạo đức nghề nghiệp.





      - Tuyệt giao! - Tôi trợn mắt đe dọa.





      - Lâm Sảng à... - Doctor Hoàng năn nỉ. - Em đừng có ngang ngược như vậy có được hả?





      - tuyệt giao! - Tôi kiên quyết.





      - rửa tay cái ! - Doctor Hoàng đứng dạy, tay chỉ vào tập hồ sơ bàn rồi đứng dậy ra ngoài.





      Lúc này, đôi bàn tay tôi run lên, tôi sợ dám giở tập hồ sơ ý ra. Tôi sợ chuyện này giống như trong phim, Bầu Trời mắc căn bệnh nan ý nào đó, vì muốn liên lụy đến Mạc Lãnh nên đòi ly hôn. Tôi lại sợ, sợ nhỡ Bầu Trời bị AIDS, rất có thể tôi cầm dao giết ta. Tôi nhắm mắt, lấy lại bình tĩnh, từ từ mở tập hồ sơ. Sau đó tôi nhìn thấy dòng chữ, mấy con chữ như nhảy múa trong đầu tôi, lồng ngực tôi thắt lại, chỉ đauà còn nghẹn thở. Tôi dám tin vào mắt mình, tôi nghĩ đến nhiều khả năng, nhưng lại nghĩ đến khả năng này.





      - Rối loạn chức năng sinh dục! - Thời gian điều trị mấy tháng trước khi ly hôn với Mạc Lãnh.





      Tôi chống tay vào ghế, cố gắng giữ cho mình khỏi đổ ập xuống, toàn thân tôi như kiệt quệ.





      - Là sao? - Doctor Hoàng vừa vào đến cửa, tôi túm lấy áo mà hỏi.





      - ! - Doctor Hoàng ái ngại đáp.





      - Tại sao ta lại đến tìm ? Tại sao đến bệnh viện?





      - ta ngại bị phanh phui, ta đến đây là do có người giới thiệu!





      - Thế có chữa được ? - Tôi ôm hi vọng hỏi.





      - Khó lắm, trong nước chắc chắn chữa được! - Doctor Hoàng dìu tôi ngồi xuống ghế, rót cho tôi cốc nước nóng. - Lâm Sảng, sao em lại xúc động mạnh thế? Là tiềm nhiệm của Lâm Diệu à?





      Tôi trợn mắt gắt:





      - đãng trí à? Lần trước em uống rượu say gọi đến đón, chẳng phải gặp ta rồi còn gì? ta là ông chủ cũ của em!





      Doctor Hoàng xoa xoa cằm:





      - Chẳng trách cứ thấy quen quen! Ban nãy thấy hai người có vẻ ưa nhau cho lắm, em bị ta đuổi việc à?





      - Em đuổi ta có! ta là chồng của bạn em, tháng trước vì chuyện ta ngoại tình nên bạn em ly hôn với ta!





      - Ngoại tình? Làm gì có chuyện đó? Hoàn toàn thể? - Doctor Hoàng khẳng định chắc nịch.





      Đúng thế, thể nào có chuyện này, tất cả những chuyện này chỉ là để lừa Mạc Lãnh thôi. Hóa ra người có thể đến mức độ này.





      Tôi gọi điện cho Bầu Trời, điện thoại đổ chuông rất lâu ta mới bắt máy.





      - Tổng giám đốc Ngũ... - Tôi kìm được nước mắt.





      - Xin lỗi ! Tôi có lỗi với ! có thể tha thứ cho tôi ? Tôi ngờ tình lại thế này... Tổng giám đốc, xin lỗi !





      - Lâm Sảng, đừng với Mạc Lãnh! - Ngũ Dật Thiên buồn bã, giọng như nghẹn lại.





      Tôi ngồi thu lu trong góc, khóc thành tiếng. Bầu Trời cố giành lấy quyền nuôi con thực ra là bởi vì biết mình khó có thể sinh con được nữa, thế mà tôi lại ép phải quỳ xuống trước mặt Mạc Lãnh lúc ở tòa, tôi làm gì thế này?





      - Lâm Sảng, đừng vậy, Mạc Lãnh có người bạn tốt như tôi mới có thể yên tâm được! - Bầu Trời an ủi.





      - Lúc đó tuyệt tình như vậy, tôi hận vô cùng. Tôi đâu ngờ lại có nỗi khổ tâm riêng, nhưng mà tổng giám đốc, tại sao cho Mạc Lãnh biết, chẳng lẽ tình cứ nhất định phải duy trì bằng tình dục ư?





      - Lâm Sảng, Mạc Lãnh nếu như biết chân tướng việc, chắc chắn chịu rời xa tôi. Nhưng liệu sau này ấy có hạnh phúc ? Lúc đó tôi tuyệt tình như vậy là để khiến Mạc Lãnh còn vấn vương và hi vọng gì, tình nhạt nhòa trong thù hận. Lâm Sảng, cứ coi như biết chuyện gì cả, đừng với Lâm Diệu chuyện này! hiểu chứ?





      - Nhưng mà tổng giám đốc, nếu như bệnh của trị khỏi, Mạc Lãnh lại tái giá rồi phải làm sao?





      - Tôi biết, đừng , tôi thực biết. Nếu như lúc ấy ấy còn tôi, tôi giành lại ấy cho bằng được, mặc dù làm tổn thương người đàn ông khác. Tôi lên kế hoạch ra nước ngoài, nhưng bác sĩ Hoàng cơ hội nhiều, tôi thử xem sao!





      - Tổng giám đốc, tôi có thể đến thăm ? - Tôi rụt rè hỏi.





      Do dự, do dự rất lâu.





      - được! Lâm Sảng, xin lỗi, được! -Bầu Trời khó khăn . Tôi biết, tôi biết có chướng ngại về tâm lý, bởi vì tôi biết được điều bí mật mà khó mở miệng ra nhất.





      - Tổng giám đốc Ngũ... - Tôi còn định gì nữa những cúp máy rồi.





      Lại gọi đến máy của Mạc Lãnh, hỏi ấy liệu có chấp nhận Lưu Hi Hoa , Mạc Lãnh tốt nhất nên hẳng với Lưu Hi Hoa, để cho cậu ta bỏ cuộc. Tôi lại hỏi Mạc Lãnh, trong trường hợp nào mới tha thứ cho Bầu Trời? Mạc Lãnh : “Trừ phi ta chết !” Tôi lặng lẽ cúp điện thoại.







      Tôi biết có nên giữ bí mật này giúp Bầu Trời . Tình của tôi và Lâm Diệu nhận được chúc phúc của những người thân nhất trong gia đình là điều bất hạnh lắm rồi, Mạc Lãnh ràng có thể hạnh phúc mà sống tiếp, Bầu Trời cũng như vậy. Tương lai của họ ra sao đây?





      Lúc này, chuyện của tôi và Lâm Diệu chẳng còn quan trọng nữa, điều tôi lo lắng là nếu Mạc Lãnh chấp nhận theo đuổi của người khác mà bệnh của Bầu Trời cuối cùng lại chữa khỏi, bọn họ liệu có thể tiếp tục được ? Nếu như họ tiếp tực, vậy chẳng phải làm tổn thương người đàn ông vô tội ư?





      Tại sao lại như vậy?





      mãi, mãi, chân tôi dừng lại ở dưới cổng công ty của Lâm Diệu.





      Tôi từng bao giờ bước vào đây, tôi từng nếu mẹ Lâm Diệu đồng ý, tôi quyết bước vào công ty này bước, nhưng giờ tôi vẫn vào, bởi vì tôi muốn gặp Mạc Lãnh.





      Mạc Lãnh có văn phòng riêng. Lâm Diệu đúng là rất chiếu cố cho Mạc Lãnh. Lúc bước vào, tôi thấy Mạc Lãnh tay lật hồ sơ, mái tóc búi qua đằng sau gáy, vẻ mặt hốc hác. Mạc Lãnh gầy nhiều, nhìn mà trong lòng tôi xót xa.





      Tình ơi, đừng có giày vò người ta quá như vậy!





      - Lâm Sảng, sao cậu lại đến đây? Vừa mới cúp máy trông thấy người rồi! - Mạc Lãnh nghe thấy tiếng mở của ngẩng đầu lên nhìn thấy tôi liền nở nụ cười - Có cần tớ gọi cho Lâm Diệu xuống đây ?





      - cần tớ đến thăm cậu thôi!





      - Ngồi !





      - Bận lắm hả? Nhìn cậu gầy nhiều quá, Lâm Diệu ngược đãi cậu à? Tôi cố gượng cười.





      - ấy mà dám? Sợ cậu xé xác ra mất! - Mạc Lãnh bật cười. ấy kiên cường hơn tôi tưởng. Lần trước mất tích thời gian, suýt chút nữa tôi sụp đổ nếu như Lâm Diệu có con với tôi rồi mà lại rời xa tôi như thế này, tôi thể tưởng tượng được mình trở nên như thế nào nữa.





      - Mạc Lãnh này, gần đây tớ rảnh rỗi quá, ngồi nhà xem tivi cũng chán! - Tôi đường vòng.





      - Thế à? Xem những phim gì rồi? - Mạc Lãnh hỏi.





      - Tối qua xem bộ phim, rất cảm động. Nam chính bị bệnh, biết mình thể mang lại hạnh phúc cho nữ chính nên mới quyết tâm giả vờ phản bội nữ chính. Nữ chính vì đau lòng và tuyệt vọng quyết định ly hôn. Nhưng bệnh của nam chính phải là nan y, cho dù chữa được nhưng cũng nguy hiểm đến tính mạng, thế nhưng bọn họ chia tay nhau như vậy đấy! Cuối cũng cả hai người đều sống trong đau khổ, chẳng sống được quá năm mươi tuổi. Cậu xem, có thê thảm ? - Tôi cẩn thận dò hỏi.





      - Cậu đấy, toàn xem mấy bộ phim vớ vẩn! - Mạc Lãnh lườm tôi.





      - Ha ha, đúng đấy! Xem đến nỗi mà tớ nước mắt nước mũi đầm đìa, tớ cảm thấy nam chính hơi quá, chẳng phải là bệnh nam y, cho dù thể chữa khỏi tính mạng vẫn còn, tại sao cứ nhất định phải chia tay? Chắc là kể từ sau khi gặp Lâm Diệu, chỉ số EQ của tớ ngày càng cao lên, bỗng trở nên đa sầu đa cảm lắm.





      Nhìn vẻ mặt thẫn thờ của Mạc Lãnh, tôi thầm chửi mình là đồ ngốc, lúc này lại kể chuyện ngọt ngào với Lâm Diệu, như thế chẳng phải động chạm đến nỗi đau của người ta hay sao? Tôi vội vàng cữu vãn:





      - Thực ra tớ cũng chẳng biết mình với Lâm Diệu có thể chịu đựng được bao lâu. Mẹ Lâm Diệu luôn thấy chướng mắt với tớ, tớ cũng muốn Lâm Diệu khó xử, chỉ cần Lâm Diệu ở bên cạnh, có kết hôn hay cũng quan trọng!





      Mạc Lãnh nắm tay tôi, an ủi:





      - Cậu đừng bi quan, bác Lâm rất hiền từ, lại hay đến công ty nên ai ai cũng thích bác ấy. Rốt cuộc cậu đắc tội gì với bác ấy rồi?





      - Tớ đắc tội cái mốc gì? Tớ xinh đẹp như cậu bà ấy chẳng như vậy. Kén người xinh đẹp, đúng là chẳng làm sao! Ưu điểm của Lâm Sảng này bà ấy phúc phận được hưởng rồi! - Tôi cười như mếu.





      - Đừng nản lòng, từ từ ổn thôi! Cậu rất được lòng người khác, bác Lâm cũng phải là người bảo thủ, mọi chuyện rồi ổn thôi!





      - Thôi bỏ , chuyện này tớ chẳng muốn nghĩ nữa, tớ chẳng có tâm trạng nào mà đôi co với bà ấy, giờ tớ chỉ lo cho cậu thôi. À phải rồi, khi nào cậu rảnh nhớ xem bộ phim ấy nhé, tên là Trái tim dũng cảm. Tớ cảm thấy đời này mà có thể gặp được người lòng mình, mình cũng lòng người ta chẳng dễ dàng, thể dễ dàng từ bỏ đúng ? Cho dù có gì hết, chỉ cần hai người được ở bên nhau là đủ, nhất định phải trân trọng! - Tôi bóng gió, chỉ đến mình mà còn thầm ám chỉ họ, biết Mạc Lãnh có hiểu , tôi thể lộ ra quá nhiều.





      Mạc Lãnh ngẫm nghĩ rồi gật gật đầu.





      Bầu Trời, Mạc Lãnh... cái tôi có thể làm chỉ có vậy, hai người đừng có để tôi phải thất vọng đấy!





      - Tớ về đây, cậu tự chăm sóc bản thân nhé!





      - đến thăm Lâm Diệu à? - Mạc Lãnh tiễn tôi ra tận cửa.





      Tôi lắc đầu:





      - Nếu như phải đến thăm cậu tớ chẳng vào cái công ty này đâu!





      Cánh cửa vừa mở ra, tôi như bị tạt gáo nước lạnh vào mặt. Bà Lâm đứng như pho tượng ở ngay trước cửa.





      - Bác Lâm, bác đến rồi ạ? - Mạc Lãnh lập tức nở nụ cười, trán toát mồ hôi, lấm lét nhìn tôi.





      - Ừ, tôi vừa mới đến, đến thăm mọi người! - Bà Lâm cười .





      Tôi thậm chí còn chẳng buồn cười với bà ta, thản nhiên thẳng qua bà ta. Hừ, bà chỉ biết hằn học với cái mặt của tôi thôi, hừ hừ... Hằn học ai biết chứ? Bà coi tôi ra gì tôi cũng chẳng có nghĩa vụ đối xử tốt với bà!







      Ông trời quả nhiên phụ người có tâm, Mạc Lãnh cũng nhận ra rồi. Mạc Lãnh gọi điện đến hỏi tôi:





      - Lâm Sảng, cậu định gì?





      - Cái gì mà tớ định cái gì?





      - Tớ xem Trái tim dũng cảm rồi, tình tiết đâu phải như cậu kể.





      - Ờ... - Tôi ngập ngừng. - Chắc là tớ nhớ nhầm, thôi nhân tiện cậu cứ nghĩ về những gì tớ !





      - Lâm Sảng! - Mạc Lãnh sốt ruột.





      - Tớ cúp máy đây! - Tôi dám tiếp, chỉ sợ nhỡ miệng ra bí mật của Bầu Trời.





      chợ chuyến, thả sức mặc cả cùng với mấy bà bán hàng rồi xách đống chiến lợi phẩm về nhà. Vừa mở cửa ra thấy mẹ Lâm Diệu và mẹ tôi ngồi ghế ngoài phòng khách bàn bạc chuyện gì đó. Nhìn thấy tôi về, hai người liền ngẩng đầu lên nhìn rồi lại cúi đầu xuống, thầm cái gì đó. Chuyện gì thế này? làm gì được tôi nên đến gây khó dễ cho mẹ tôi hả? Nể mặt Lâm Diệu, tôi nhịn bà vài phần, nhưng nếu bà định đến để gây khó dễ với mẹ tôi, tôi quyết nhường nhìn nữa! Tôi hít thở sâu, chuẩn bị sẵn sàng tâm lý để chửi bới.





      - Con đứng đó làm gì? nhìn thấy trong nhà có khách sao, chẳng có tí phép tắc nào thế! - Mẹ tôi lườm, tôi. Hả? Mẹ, chẳng phải mẹ từng rất oai sao, tại sao hôm nay lại mềm nhũn thế? Rốt cuộc bà ấy ném bao nhiêu tiền cho mẹ để mẹ quỳ gối xuống thế?





      - Em về lúc nào vậy, sắc mặt khó coi quá! Sao thế? - Tôi định về phía mẹ đột ngột Lâm Diệu từ nhà bếp ra.





      Tôi chỉ vào , lắp bắp mãi ra được. Ôi mẹ ơi, cũng làm phản như mẹ hả? ngờ, còn dám chui cả vào bếp nhà người ta nữa chứ. Tôi lấy điện thoại ra, nhắn tin cho bố: “Bố về ngay, có người đến phá nhà!”





      Bố tôi nhắn lại: “ nhận!”





      Tôi ngồi xuống bên cạnh mẹ, bộ dạng như trung thần sẵn sàng hộ giá bất cứ lúc nào. Lâm Diệu ngồi xuống bên mẹ , bộ dạng như đứa con ngoan. khí chuyện hình như rất hiền hòa. Tôi lắng tai nghe, càng nghe càng mơ hồ, bọn họ chuyện gì thế nhỉ? Cái gì là lễ cưới? Cái gì mà tiệc cưới? Tôi nén được tò mò nữa, ngóc cổ lên hỏi:





      - Chuyện mọi người có liên quan đến con ạ?





      Cả ba người cũng lúc ngây ra, mẹ tôi là người phản ứng nhanh nhất, đưa tay gõ cho tôi cái vào đầu:





      - Con ranh con, liên quan đến con mẹ để con ngồi đây làm gì?





      Mẹ Lâm Diệu bật cười, tiếng cười nghe rất vui tai, mấy nếp nhăn nơi khóe mặt lên rệt. Bà ấy với mẹ tôi:





      - Con bé Lâm Sảng này là đáng !





      Hả? Mẹ Lâm Sảng gọi tôi là “Con bé này”? Chẳng phải bà ấy thường gọi tôi là “ Lâm” sao? Tôi thừ ra, thay đổi nhanh thế nhỉ?





      - Con bé này, lúc nào chuyện cũng ra đầu ra đuôi gì sất, thỉnh thoảng tôi cũng chịu nổi nó nữa? - Mặt mẹ tôi lên vẻ hiền từ hiếm có.





      - Đúng thế, mấy bữa trước đến nhà tôi ăn cơm, nó lúc nào cũng làm cho ông nhà tôi cười ha ha, gần đây thấy nó đến, là nhớ nó quá! Vì vậy tôi nghĩ cho Lâm Diệu hỏi cưới nó về luôn, sau này thành ngươi nhà rồi, nếu chúng nó thích có thể chuyển về ở chung với chúng tôi, đỡ phải chạy qua chạy lại! - Mẹ Lâm Diệu hôm nay nhiều .





      - Chuyện này, bác Lâm... - Tôi còn chưa kịp hỏi Lâm Diệu trừng mắt.





      Tôi lập tức đổi cách xưng hô:





      - Thưa bác , về chuyện này... à bác và mẹ cháu định ngày rồi ạ?





      - Định ngày rồi, chính là ngày mùng tháng sau đấy! - Mẹ tôi .





      Mùng tháng sau ư? Ừm, cũng gấp lắm, hôm nay là ngày bao nhiêu rồi? Ngẩng đầu nhìn lên lịch treo tường, tôi la lên - Cái gì, hôm nay là ngày ba mươi rồi ư?





      - Còn ngày ba mốt nữa mà! - Lâm Diệu .





      - Ý của là vẫn còn ngày để chuẩn bị ư? - Tôi hỏi Lâm Diệu.





      - Đều chuẩn bị xong cả rồi! - Mẹ Lâm Diệu .





      Tôi đứng ngây ra đó, đột nhiên nghe thấy có tiếng cửa mở. Bố tôi cầm quang gánh xông vào hỏi:





      - Ai đến phá nhà? Kẻ nào phá nhà hả?





      Tôi vội vàng giả vờ ngất xỉu, ngã vào người Lâm Diệu, làm cho mẹ Lâm Diệu hết vía, trong khi mẹ tôi vô cùng bình thản. Con mẹ hai mấy năm nay rốt cuộc cũng chỉ có mấy trò ngất tỉnh lại thôi mà.





      - Chắc là nhất thời vui mừng quá nên vậy, để con đưa ấy vào giường nằm nghỉ lát!





      Hả? Tôi vui mừng quá ư? Láo toét, dám em vậy à?





      Lâm Diệu cảm thấy tôi nghiến răng bẹo eo . có nhịn cười, bế bồng tôi vào phòng ngủ.





      - Tại sao đến giờ em mới được biết? ngay! - Vừa vào phòng là tôi “tỉnh” ngay lập tức.





      - cũng mới biết đấy chứ! - Lâm Diệu tỏ vẻ vô tội. Hừ, em bao giờ tin nữa!





      - Lâm Diệu này, thế này đâu phải chúng ta lấy nhau? Chúng ta chẳng biết cái gì cả, bọn họ chuẩn bị xong hết rồi, chẳng ra làm sao cả! - Tôi bẹo má Lâm Diệu, nghiêm túc .





      - Đúng là chẳng ra làm sao hết! - Lâm Diệu cũng nghiêm túc trả lời. - Làm sao bây giờ? Hay là em muốn lấy ?





      - Chuyện này... - Tôi ấp úng. - Cũng phải thế...





      Khóe môi Lâm Diệu khẽ nhếch lên. Chỉ giây sau, đôi môi đè chặt lên môi tôi rồi.





      - Cửa... cửa... khóa... chưa? - Tôi giãy giụa, lo lắng hỏi.







      Ngày hôm sau, tôi bận rộn thông báo cho bạn bè, điện thoại rời khỏi tay. Lâm Diệu ngồi bên cạnh thích thú đọc báo, bộ dạng rất an nhàn.





      Tôi vung tay gõ cho cái, gào lên:





      - rảnh gớm nhỉ, còn mau gọi điện thoại giúp em?





      - Em xem, quen được bao nhiêu người bạn của em? Từ khi quen nhau cho đến bây giờ, chỉ được gặp có Mạc Lãnh, Tiểu Phụng, còn cả Lưu Hi Hoa. Những người ấy em thông báo hết rồi. Giờ em bảo thông báo cho ai? Chẳng nhẽ với người ta là: “Này, tôi và Lâm Sảng sắp cưới nhau đấy!” Chắc chắn bọn họ cho rằng bị điên! - Lâm Diệu bị tôi đánh nhiều nên thành thói quen rồi, chẳng buồn xoa đầu như trước nữa, nhưng giờ đến lượt tôi xoa đầu.





      - trách em dẫn giới thiệu với bạn bè chứ gì? - Tôi trừng mắt dọa.





      - Đâu, đâu dám trách em! - Lâm Diệu cười ha ha.





      - Hừ, bạn của em cũng gặp được ai đâu? Có phải sợ mất mặt ? - Tôi phản công. đến vấn đề này mới nhớ đúng là tôi chưa gặp người bạn nào của cả.





      - phải sợ em làm mất mặt, sợ nhỡ em để ý lại vung tay gõ vào đầu bạn . Em nghĩ xem em đánh được mấy người? Em tưởng ai cũng biết kiên nhẫn nhịn như đấy à?





      Tôi ngớ ra, cười như con ngốc, tay xoa xoa đầu nịnh bợ rồi tiếp túc gọi điện. Tôi thầm hứa trong lòng, sau này bao giờ gõ vào đầu nữa.





      Bận rộn cả ngày trời, cổ họng như bốc hỏa. Nhưng kỳ lạ, tôi luôn cảm thấy vẫn còn chuyện quan trọng nhất vẫn chưa làm. Rốt cuộc là chuyện gì nhỉ?





      Chỉ giây sau, tôi mới ngớ ra, hốt hoảng la lên:





      - Lâm Diệu, chúng ta còn chưa đăng ký kết hôn!





      Lâm Diệu gập tờ báo lại, dịu dàng :





      - Cuối cùng em cũng nhớ ra rồi đấy! lo, đợi mai làm đám cưới xong đăng ký! Dù sao em cũng chẳng chạy thoát đâu!







      Hôm cưới, tôi dậy từ sớm, kéo Lâm Diệu xem khách sạn bày trí ra sao. Đến khách sạn, thứ nhất đầu tiên đập vào mắt tôi là bức ảnh cưới to dùng ở trước cổng, đúng là bắt mắt. bức ảnh nam thanh nữ tú, kết hợp hoàn hảo. Tôi thầm mường tưởng ra khuôn mặt của con trai mình sau này.





      Bên cạnh tôi có đôi nam nữa đứng xem aảnh, vừa xem vừa gật đầu, lại còn thầm bàn tán, chắc chắn là khen tôi xinh đây mà. Tôi sướng rơn lên.





      Tôi cố ý đến gần họ, bắt chuyện:





      - Hai người xem, dâu xinh đấy!





      Hai người đó nhìn nhau, vẻ mặt có hơi kỳ quái, cuối cũng chàng kia :





      - Đây chẳng phải là chị sao?





      Hả? Bị nhận ra rồi sao? Tiếp theo đó, tôi nghe thấy tiếng cười của Lâm Diệu.





      - Lâm Diệu, vợ hài hước đấy! - kia mỉm cười với Lâm Diệu.





      - ấy là vậy đấy, ban nãy vẫn chỉ thường thôi!





      rồi ba người họ bật cười, chỉ có mình tôi là nhăn , kéo áo Lâm Diệu:





      - Bọn quen nhau à?





      - Em ngốc , ngoài phù dâu phù rể ai đến đây sớm thế?





      Hả? Sao tôi biết nhỉ? Phù rể tìm còn được nhưng làm gì có quyền tìm phù dâu? Chỉ có điều hình như tôi cũng nhớ phải tìm phù dâu đấy! Thôi được rồi, lần này tha cho đấy!





      Sau đó chúng tôi lái xe đến chỗ spa của Tiểu Phụng để thay quần áo và trang điểm. Tiểu Phụng bận tới toát mồ hôi. Vừa chỉ đạo vừa quên vòi tiền của Lâm Diệu:





      - Lì xì đâu, lì xì đâu? - Tiểu Phụng chìa tay ra. - cẩn thận cái chân của đấy!





      Lâm Diệu chuẩn bị trước, liền đặt cái phong bao đỏ vào tay Tiểu Phụng. Tiểu Phụng cầm lấy, gật gật đầu, tôi lại lắc đầu:





      - Vậy đủ!





      Lâm Diệu định móc tiếp tôi la lên, đứng chắn giữa hai người, đe dọa:





      - Biến ngay! Tiền của ấy cũng là tiền của tớ, cậu vòi tiền của ấy cũng là vòi tiền của tớ, dám vòi tiền của Lâm Sảng này hả? biết cậu của tớ làm gì à?





      Tiểu Phụng bị tôi dọa cho ngây ra, cố gắng nghĩ xem cậu tôi làm chức gì.





      - Cậu của ấy làm Cục trưởng Cục Công an đấy! - Lâm Diệu cố nhịn cười, bổ sung giúp tôi.





      - Cậu của cậu làm cục trưởng lúc nào thế, ràng là nhân viên về hưu mà? - Tiểu Phụng cuối cùng nhớ ra. - Hừm, tớ chẳng hơi đâu đôi co với hai kẻ ngốc các người!





      Tiểu Phụng thấy tôi dán mắt vào cái phong bao tay mình liền vội vàng giữ chặt tay lấy, sợ tôi cướp mất.







      Lúc cử hành hôn lễ, tôi ngây ra như con rối, để mặc cho họ sắp đặt, họ chỉ đâu tôi đánh đó,





      Tên MC vớ vẩn, chẳng chuyên nghiệp tẹo nào. Điên nhất là biết chúng tôi chưa kịp đăng ký, thế mà lại bảo chúng tôi giơ tờ đăng ký ra cho mọi người cùng nhìn.





      Tôi và Lâm Diệu chỉ biết nhìn nhau, cuối cùng trợn mắt nhìn MC, lát nữa tôi biết tay!





      Tôi cười nhạt với MC rồi quay sang cởi áo vest trắng của Lâm Diệu ra, Mặt Lâm Diệu đỏ bừng lên, khách khứa ngồi bên dưới nhộn nhạo hiểu chuyện gì. Tôi quay người lại bảo phù dâu cho mượn thỏi son đỏ, rồi rải cái áo vest ra đất, viết lên đó ba chữ “ kết hôn”, lần lượt ký tên tôi và Lâm Diệu ở bên dưới.





      Tôi chỉ vào dòng chữ áo vest của Lâm Diệu và :





      - Mọi người nhìn , đây chính là giấy chứng nhận kết hôn của chúng tôi!





      Khách khứa bật cười vỗ tay ầm ĩ.





      Lâm Diệu tự hào hôn lên má tôi, thầm :





      - Vợ tuyệt! Thế mà cũng nghĩ ra được!





      - Hứ! - Tôi vênh mặt, cười đắc chí.





      Tôi nhìn về phía mẹ Lâm Diệu, bà mỉm cười gật đầu với tôi, tôi biết bà ấy thực chấp nhận tôi rồi. Người mẹ mạnh mẽ của tôi lén lau nước mắt. Tự nhiên mắt tôi cũng thấy cay xè. Mẹ ơi, con mẹ nuôi dưỡng hơn hai mươi năm trời cuối cùng cũng lấy được tấm chồng tử tế.





      Cuối cùng, chàng MC bảo chúng tôi kể lại ngắn gọn quá trình nhau của chúng tôi, Tôi cướp lời của Lâm Diệu:





      - Lần đầu tiên gặp mặt, ấy phun sợ mì vào bát của tôi, vì vậy bây giờ ấy vẫn có biệt danh là “ mỳ”.





      Khách khứa dưới sân khấu cười rần rần, mặt Lâm Diệu đỏ bừng lên, ái ngại nhìn tôi.





      Đến lượt Lâm Diệu , hắng giọng mấy cái rồi lên tiếng:





      - Thực ra ấy rất hung dữ, luôn luôn mắng mỏ tôi, cứ vui là đánh tôi, vì vậy tôi lén đặt cho ấy biệt danh là “Người đàn bà hung bạo”, nhưng tôi chưa bao giờ gọi ấy như vậy cả!





      Tôi trừng mắt nhìn Lâm Diệu, dám chê bai em à?





      - Chỉ có điều tôi ấy như vậy rồi, có bị đánh bị mắng như thế nào, tôi cũng cam tâm tình nguyện! - Lâm Diệu cười hi hi nhìn sang tôi. Dưới sân khấu vang lên tràng pháo tay ầm ĩ.





      Sau hồi bị MC hành hạ, chúng tôi thay quần áo. Tôi và Lâm Diệu từng bàn chúc rượu. Lâm Diệu sợ tôi chịu nổi nên lén đổi sang nước ngọt cho tôi.





      Các đồng nghiệp đều đến tham dự, ngồi bàn hết. Sếp cũng có mặt, mặc vest rất lịch , còn dùng gel chải mấy sợ tóc lơ thơ đầu ra sau, trông rất buồn cười. Điều bất ngờ là Dương Lệ Lệ cũng có mặt. Dương Lệ Lệ nghỉ việc, hơn nữa tôi hỏi dò chỗ sếp, được biết ta chủ động khai báo với sếp và sẵn sàng đợi lệnh đuổi việc của sếp. Nhưng tôi biết sếp làm như vậy.





      Lần này tôi đổi nước ngọt thành rượu trắng, đặc biệt mời Dương Lệ Lệ ly. Hai chúng tôi nhìn nhau cười, coi như gột sạch thù hận.





      Trương Hạo công tác nên bỏ lỡ mất đám cưới của tôi. Vợ ấy dẫn theo con đến tham dự. Ánh mắt của thằng bé sáng lấp lánh đáng . Vợ ta chỉ với tôi sáu chữ: “Xin lỗi chị, cảm ơn chị!”. Nhớ lại tất cả những chuyện trước đây, tôi lại tự chủ mời ấy ly.





      Đến bàn của Mạc Lãnh, Mạc Lãnh nâng ly chúc mừng hạnh phúc của tôi. Tôi nhìn thấy Bầu Trời. Tôi có gửi thiếp mời cho Bầu Trời, nhưng ta đến. Tôi thở dài, tránh khỏi thoáng buồn.





      - Xin lỗi nhé, tôi đến muộn! - Ngoảnh đầu lại nhìn, Bầu Trời đột nhiên xuất bên cạnh tôi.





      - Hai người... - Tôi kinh ngạc há hốc mồm.





      - Đúng như những gì mà nhìn thấy đấy! - Bầu Trời vòng tay ôm Mạc Lãnh, hai người hạnh phúc mỉm cười với tôi.





      Tôi vô cùng cảm động, đến nỗi hai mắt như mờ . Cuối cùng hai người bọn họ trở lại bên nhau. Mạc Lãnh, chúng ta là chị em tốt, nhất định phải cùng nhau hạnh phúc mới được! Tôi đổi nước ngọt thành rượu trắng, hơi uống cạn, ngẩng đầu lên thấy mắt Mạc Lãnh đỏ hoe vì xúc động.





      Đến bên bàn của Doctor Hoàng, tặng tôi tấm chi phiếu. Tôi cầm lên xem, là mười nghìn tệ, lại là kéo dài thời hạn. Tôi bảo là keo kiệt, vốn dĩ là khoản đó nợ tôi. Doctor Hoàng cười cười: “ nợ em cả đời”. Tôi cảm động quá, lại uống.





      Kết quả là tôi uống rất nhiều. Lâm Diệu đến bàn nào cũng phải uống, nhưng hề say. Tôi thể nghi ngờ dạo cưới Mạc Lãnh, hôm đấy thực ra hề say.





      Cuối cùng, người say mèm là tôi được Lâm Diệu bế về phòng. Nằm xuống giường cái là tôi ngủ như chết chẳng biết trời đất. Lâm Diệu ra sức lay gọi tôi nhưng tôi tỉnh.





      Đêm xuân đáng giá nghìn vàng, thế là đêm này tôi lãng phí “ngàn vàng” rồi.





      Tôi muốn có người đàn ông thương tôi, ấy cần bắt mắt, chỉ cần tôi là đủ.





      Tôi muốn có đứa con trai đáng , mặc dù lúc này chỉ là kỳ vọng, nhưng tôi cố gắng.





      Nếu tôi có thể mỉm cười hạnh phúc mỗi khi thức dậy vậy cuộc đời tôi may mắn. Giờ tôi sở hữu niềm may mắn và hạnh phúc này.







      Cuối cùng Mạc Lãnh và Bầu Trời quay lại với nhau. Nghe Doctor Hoàng , bệnh tình của Bầu Trời có chuyển biến tốt.





      Chị dâu tôi có bầu, họ ngày càng chăm chỉ làm việc.





      Còn về Trần Thi Huy, tôi còn gặp lại nữa, cũng chẳng muốn gặp lại.





      Còn Doctor Hoàng, người đàn ông có mối quan hệ đặt biệt với tôi, chưa đến được tình nhưng sâu đậm hơn tình bạn. Đột nhiên tôi nhớ ra ấy và Lâm Diệu có bí mật là gì nhỉ?





      - Giữa và Doctor Hoàng có bí mật gì? - hôm tôi nén được tò mò, liền hỏi Lâm Diệu.





      - Em muốn biết à? - Lâm Diệu khẽ hỏi.





      - Ừ!





      - Thực ra ta cũng thích em! - Lâm Diệu thầm .





      - ? - Tôi có hơi ngạc nhiên, mặc dù có Lâm Diệu rồi, nhưng khi nghe có nghe có người đàn ông tuyệt vời như vậy thích mình, tôi lại nén được niềm vui trong lòng.





      - Này, này Lâm Sảng, sao em cười dê thế? - Lâm Diệu trợn mắt uy hiếp tôi...
      Hale205 thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 10: Khi người đàn bà hung bạo đụng độ chàng mỹ nam












      năm trước.





      - Cái gì, giao được hàng à? -Tôi nghi ngờ nhìn vào hóa đơn hàng, hai chữ “Cần gấp” to đùng ở bên phải là hóa đơn hàng chẳng nhẽ là đùa? Ngũ Dật Thiên điên rồi hay sao mà dám giao hàng trong tình huống cấp bách này? ta xưa nay chưa bao giờ dám chậm giao hàng với công ty mình, chẳng nhẽ ta quên rằng năm công ty mình hợp tác với ta bao nhiêu vụ?





      Giám đốc bộ phận thu mua sốt ruột thông báo, Ngũ Dật Thiên chậm giao hàng còn dám tắt máy nghe. Ban nãy còn dám lớn tiếng khẳng định trong ngày hôm nay giao hàng, thế mà giờ lại liên lạc được. Ngũ Dật Thiên tắt máy nghe, nhân viên theo dõi đơn hàng bên đó cũng trở nên hống hách, mặc kệ có mắng có chì chiết thế nào ta chỉ câu “ giao hàng kịp”. Giờ muốn giục hàng mà biết làm thế nào. Nghe giám đốc thu mua mà tôi tức sôi gan.





      - Hôm nay chắc chắn thể giao hàng được, nghe là làm lần nào là hỏng lần ấy. Tổng giám đốc Lâm, ngài thấy tôi có nên đổi mô hình ạ? - Giám đốc sản xuất gạt mồ hôi, thận trọng hỏi.





      - Đổi mô hình? Chẳng phải tất cả lên kế hoạch xong rồi, chỉ chờ thử mô hình sao? Giờ mà đổi mô hình thiệt hại bao nhiêu có biết hả? - Tôi vừa vừa gọi đến số mấy đối tác.





      Kể từ khi đảm nhiệm công việc của công ty, đây là lần đầu tiên tôi gặp phải loại người giao kịp hàng lại còn cho người ta giục như thế này. Tổng giám đốc ngang ngược đành, ngay cả nhân viên cũng hống hách, chỉ câu kịp giao hàng là thôi. Tôi phải xem xem cái nhân viên theo dõi đơn hàng này có lý do gì để hùng hồn tuyên bố kịp giao hàng như vậy.





      Giám đốc thu mua nghe điện thoại, :





      - Lâm, tổng giám đốc của chúng tôi muốn chuyện với !





      Họ Lâm à, cùng họ Lâm cơ đấy, tôi hiểu sao người họ Lâm chúng tôi lại có kẻ vô lý như vậy. Nhận lấy ống nghe từ tay giám đốc thu mua, bên kia vọng lại giọng rất ngọt ngào:





      - Chào ngài!





      - Chào chiếc gì nữa, giao được hàng còn chào hỏi cái gì? Tôi gắt lên trong cơn tức tôi.





      - Hàng ư? Khi nào ngài cần? - Đối phương hỏi.





      Nghe thấy đối phương hỏi vậy, tôi lườm hai giám đốc, đấy, các người thúc được hàng, tôi gọi điện thoại cái là sợ ngay. Đúng là hai kẻ vô dụng. Tôi nhìn đồng hồ, giờ là rưỡi, ta dám hỏi như vậy chứng tỏ chắc chắn giao được hàng. Tôi bịt ống nghe hỏi giám đốc bộ phận sản xuất:





      - Mấy giờ thử mô hình?





      - Bảy giờ tối ạ!





      - Tôi liền với đối phương:





      - Ba giờ!





      - OK! - Giọng rất quả quyết.





      - Tôi mỉm cười, hài lòng cúp máy, với hai giám đốc.





      - Ba giờ giao hàng. cần thay đổi mô hình, các người ra ngoài cả ! Sau này chuyện như vậy mà xử lý được đừng trách tôi!





      Hai giám đốc bộ phận nhìn nhau, ủ rũ ra ngoài, tôi loáng thoáng nghe thấy họ với nhau: “Tổng giám đốc giỏi đấy!”





      cảm giác tự hào nho , tôi thích thú nhấp ngụm trà, lắng tai nghe nhạc, đợi đến ba giờ.





      Thời gian chậm chạp trôi qua, cứ được lát tôi lại nhìn đồng hồ, lần đầu tiên cảm thấy cái kim giây quay quá chậm, trong lòng trào lên cảm giác bất an. Ba giờ, có thể giao hàng ? Lúc gọi điện thoại làm rưỡi rồi, lại còn phải giao hàng nữa chứ? Lẽ nào lúc mình gọi điện thoại sang, bọn họ chuẩn bị xong hàng rồi.





      Cuối cùng cũng chờ được đến ba giờ, gọi điện thoại hỏi xem nhận được hàng chưa, câu trả lời là chưa. Dám chưa à? Người đàn bà đó dám giỡn mặt tôi à? Hỏi giám đốc thu mua số điện thoại bên đó, đích thân gọi sang:





      - Lâm à, đến giờ rồi đó!





      - ngại quá, ba giờ chắc chắn được rồi, ngài muốn mấy giờ nhận hàng? - Lại đợi tôi ra quyết định.





      - Bốn giờ! - Tôi chẳng chút khách sáo.





      - OK! - Vẫn đồng ý rất nhanh, trong khi tôi thấy hoài nghi đối phương cúp máy.





      Lúc này tôi chẳng còn hứng thú thưởng thức trà và nhạc. Tôi loáng thoáng cảm thấy đối phương kéo dài thời gian, nhưng cứ kéo dài thời gian thế này đâu phải là cách hay? Thôi được rồi, để tôi xem định giở trò gì?





      Thông báo với tất cả các nhân viên, bốn giờ mà chưa nhận được hàng lập tức thông báo cho tôi.





      Quả nhiên nằm ngoài dự đoán của tôi, bốn giờ vẫn chưa có hàng, tôi nổi điên, gọi điện sang bên đó:





      - Lâm...





      - Tôi còn chưa hết, ta ngắt lời tôi:





      - Lần này đến mấy giờ ạ?





      - Năm giờ, năm giờ bắt buộc phải có hàng!





      - Lần đầu tiên tôi hỏi ngài, ngài ba giờ phải có hàng, ba giờ giao được hàng ngài lại là bốn giờ, bốn giờ giao được ngài lại bảo năm giờ, nếu như năm giờ giao được ngài vẫn sáu giờ, cứ như vậy kéo dài thời gian ra, chẳng phải ngày mai giao hàng cũng làm nhỡ việc của ngài sao? Nếu như làm nhỡ việc, ngài cần gì phải thúc giục chúng tôi như vậy? Chúng tôi có thể giao hàng đâu cần phải kéo dài thời gian? Nếu như giao được, ngài có làm nổ tung điện thoại ra vẫn là giao được. Hàng có để ở trong kho công ty tôi cũng chẳng tự đẻ ra được, đương nhiên hàng đặt ở trong kho công ty ngài cũng vậy. Mong ngài hiểu cho tâm trạng của chúng tôi giao được hàng chúng tôi cũng nóng ruột lắm, tổng giám đốc chúng tôi vẫn ở lỳ trong kho giám sát công việc phải bỏ lại tất cả công việc dang dở để có thể giao hàng cho quý công ty, hi vọng quý công ty sắp xếp thời gian thử mô hình hợp lý để cả hai bên hợp tác vui vẻ ạ!





      Đối phương rất lưu loát, cứ như luyện tập từ trước, chỉ có mấy câu thôi khiến tôi hiểu rằng có thúc ép bây giờ cũng chẳng có tác dụng gì. đời sao có người kỳ lạ như thế cơ chứ, làm sai còn muốn được lợi. Tôi nghe ta nhịn được cười, cuối cùng đành :





      - Thôi được rồi, vậy ngày mai!





      Đặt điện thoại xuống, tôi thông báo với cấp dưới liên hệ với đối tác báo thay đổi thời gian thử mô hình. Sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi việc, đột nhiên tôi nảy ra ý định, muốn gặp người phụ nữ kia.





      Được rồi, đợi đến ngày mai, ngày mai tôi gặp ta, nếu như ngày mai vẫn thể giao hàng, tôi băm Ngũ Dật Thiên ra làm trăm mảnh.





      Tầm gần trưa ngày hôm sau, sau khi giải quyết xong công việc, tôi lên đường, trước khi đến còn gọi cho Ngũ Dật Thiên. Điện thoại thông, tôi nén cười, cuối cùng ta chịu mở máy.





      - Tổng giám đốc Lâm, hàng của chuẩn bị xong rồi, chúng tôi xếp lên xe để chuyển sang đây!





      - Tổng giám đốc Lâm? Thằng ranh Ngũ Dật Thiên, hôm qua tắt máy cả ngày lại bắt đầu gọi Tổng giám Lâm rồi đấy hả? - Tôi cười thầm, cái tên Ngũ Dật Thiên này quả là dân làm ăn.





      - Đâu có, hôm qua máy của tôi hết pin, lại ở trong xưởng suốt nên biết.





      - Chớ có ngụy biện, giờ tôi sang bên đó, ở trong văn phòng đợi tôi.





      - Ha ha, vậy tôi đợi qua ăn cơm, coi như chuộc tội!





      Chỉ bữa cơm mà đòi làm tôi nguôi ngoai à, đừng có mơ! Hừ, tưởng tôi dễ dỗ như thế sao? Ngây thơ quá đấy!





      Đột nhiên nghe thấy “Xịch” tiếng, xe đột nhiên tắt máy. Khởi động lại, nó vẫn nhúc nhích. Tôi tức tối đập tay vào vô lăng, xúi quẩy đúng lúc này nó lại giở chứng chứ!





      Tôi gọi điện cho người đến sửa rồi xuống xe, vào tiệm ăn gần đó. Tôi ngồi xuống và gọi bát mỳ chưa bao giờ ăn thử, dặn dò phục vụ đừng cho ớt.





      Hừ, cái tên Ngũ Dật Thiên đáng ghét, toàn mang lại điều xúi quẩy!





      Ngồi xuống chưa được bao lâu có vào, thong dong nhìn lướt khắp cửa hàng lượt, cuối cùng chọn ngay chỗ ngồi đối diện với tôi để ngồi, cũng gọi bát mỳ như y tôi.





      Trong lúc ăn, tôi bị đứa nhóc chọc cười, vô tình phun ngay sợi mỳ vào bát ngồi đối diện. Lúc ấy tôi xấu hổ đến đỏ cả mặt. Cũng may ta chẳng làm khó tôi, chỉ phủi phủi tay rồi kiêu ngạo bỏ . Nhưng tôi nhận ra vẻ mặt của ta lúc nhìn bát mỳ của tôi, có vẻ khinh bỉ, tôi sao hiểu nổi, tôi ăn mỳ, ta cũng ăn mỳ, tại sao lại nhìn tôi khinh bỉ?





      Lúc đến công ty Ngũ Dật Thiên, ta vẫn chờ tôi đến ăn cơm. Tôi với ta tôi ăn rồi, bảo ta dẫn tôi gặp các nhân viên của ta.





      - Sao thế, lại chạy đến tận công ty tôi để chọn vợ à? - Ngũ Dật Thiên chẳng nhớ gì đến chuyện hôm trước, thản nhiên vỗ vai tôi như bạn bè thân thiết. Đúng là đồ gian xảo!





      Tôi trừng mắt với ta rồi theo ta vào thang máy.





      Đến bộ phận nghiệp vụ, tôi định vào cửa với Ngũ Dật Minh đột nhiên phát gương mặt rất quen, chính là mà tôi phun mỳ vào bát của ta ở quán đấy. Tôi giật mình, ngại ngùng dừng bước chân, kéo tay Ngũ Dật Thiên :





      - Thôi cần đâu, mau cho tôi biết ai là Lâm là được rồi!





      - Lâm Sảng chứ gì? Đó, chính là người đó, cái nghe điện thoại đấy!





      Nhìn theo hướng tay chỉ của Ngũ Dật Thiên, nhìn thấy ta. Sao lại trùng hợp như vậy cơ chứ? Lại chính là cái trong quán mỳ ấy. Tôi cười như mếu. ta tay cầm ống nghe, miệng tía lia nghỉ, mặc dù hai hàng lông mày nhăn tít lại nhưng giọng lại rất dịu dàng và ngọt tai. Tôi thầm nghĩ, chắc lúc chuyện với tôi sắc mặt ta còn khó coi hơn thế này. Nếu như phải tận mắt nhìn thấy, tôi dám tưởng tượng. Ha ha, thú vị đấy!





      - Nhìn thấy chưa? - Ngũ Dật Thiên lay lay tôi. - ấy là người giỏi giang nhất công ty này đấy, khách hàng có khó đến mấy ấy cũng xử lý được. Có thể ấy là báu vật của công ty tôi đấy!





      - khách hàng khó tính có bao gồm cả tôi phải ? - Tôi lườm Ngũ Dật Thiên, ta bật cười thích thú.





      - Tôi định thần lại, chăm chú quan sát đó. Ừm... rất có cá tính!





      - thôi, vào văn phòng ngồi chuyện đền bù thiệt hại cho bên tôi!





      - Hả? - Ngũ Dật Thiên ngây ra.





      Trở về văn phòng của Ngũ Dật Thiên, tôi ngồi xuống ghế đối diện ta, trong đầu vẫn nghĩ kia tên Lâm Sảng là người như thế nào?





      - Chuyện này định ăn ra sao với chúng tôi đây? - Tôi hỏi Ngũ Dật Thiên.





      - Chẳng phải chúng tôi gửi hàng rồi sao? - Ngũ Dật Thiên cười ngọt ngào, ta tưởng rằng là bạn nên tôi tính toán với ta sao?





      - Thời hạn giao hàng là hôm nay sao?





      - Chậm có ngày thôi mà. Lâm Diệu, chúng ta đâu phải mới quen nhau hai ngày, có chuyện gì cứ từ từ thương lượng!





      - Chẳng phải tôi thương lượng với sao?





      - Thế muốn thế nào? Tôi mời ăn cơm có được ?





      - Ăn cơm? - Tôi nhún vai, thờ ơ . - Ăn cơm miễn , tôi muốn đến công ty làm thuê.





      Mắt Ngũ Dật Thiên mở to như ốc nhồi, mặt đờ ra hồi lâu mới thận trọng hỏi lại tôi:





      - Cái gì cơ?





      - Tăng thêm phần ba đơn hàng, báo giá vẫn y nguyên, tiền đề là được chậm hàng của tôi. cầu là: Tôi muốn Lâm Sảng dẫn dắt tôi!





      - Chuyện này hình như hợp với quy định phải? - Ngũ Dật Thiên khó xử vò vò đầu.





      - yên tâm, tôi chỉ muốn xem xem Lâm Sảng kia nhẫn nại được đến đâu thôi, còn về thời gian ấy mà, tôi chơi chán rồi tự , tiền lương cứ trả tôi như các nhân viên khác là được rồi.





      - còn đòi tiền lương ư?





      - Sao, muốn để tôi làm công cho chắc? Tôi bắt bồi thường thiệt hại là may cho lắm rồi! - Ngũ Dật Thiên đúng là kẻ gian xảo.





      Ngũ Dật Thiên đột nhiên cười tinh quái, hỏi.





      - để mắt đến Lâm Sảng rồi chứ gì?





      - Tạm thời là !





      - Vậy khi nào có?





      - Tôi có nhiệm vụ phải báo cáo với khi nào có à? câu thôi, , có đồng ý hay ?





      - OK, tôi đồng ý! Chỉ có điều phải vì đơn hàng hay vì tiền bồi thường. Tôi tin cho dù có đồng ý cũng bắt tôi bồi thường. Lâm Sảng tính tình hơi nóng nảy, nhưng chúng vẫn là tốt, là bạn thân của Mạc Lãnh. Biết đâu chừng sau này tôi có thể giúp tay!





      - Lâm Diệu này mà muốn theo đuổi con chẳng nhẽ cần phải cần giúp?





      - Ừ, cứ đợi đấy! - Ngũ Dật Thiên cười đầy ý.





      ta là người rất độc mồm, hơi tí là mắng mỏ người khác, lại còn thường xuyên lên cơn dở hơi, suốt ngày mơ mộng câu được con rùa vàng. Thế mà tôi, con rùa vàng cỡ bự ở ngay trước mặt ta mà ta chẳng buồn để mắt đến. ta còn đặc biệt tiền, sắp mất mạng đến nơi rồi mà vẫn quên ôm lấy ví tiền của mình. Tôi nghĩ có lẽ đây là nguyên nhân khiến cho ta mãi vẫn chưa tìm được người đàn ông của mình. Ha ha, mặc dù là vậy tôi vẫn cảm thấy này rất đáng . Lúc ấy cõng đồng ngiệp chạy thoát thân khi có động đất, lúc ấy vung tay cho tên móc túi cái tát để bảo vệ tôi, thậm chí cả lúc ấy giơ tay đánh tôi... Từ đến giờ chưa có ai dám làm vậy với tôi. Tôi nghi ngờ biết có phải mình bị điên , tự nhiên trở thành kẻ thích được ngược đãi. Thôi bỏ , cho dù có khuynh bạo thế nào ấy vẫn là người phụ nữ, bị ấy mắng vài câu, đánh vài cái cũng chẳng sút cân thịt nào mà lo. Tôi biết ấy chẳng thể nào mà thoát khỏi sức hấp dẫn của tôi, tôi cứ giả vờ như phát giác ra thực ra tôi biết hết, ấy thường nhìn tôi rất say đắm.





      Khi ấy khăng khăng đòi xuống xe của tôi vì gã đàn ông tên Trương Hạo, tôi thực đố kỵ, thậm chí thấy trong lòng đau nhói. Tôi cũng ngờ bản thân mình lại bị người con như thế này hớp mất hồn. Mà tôi sao thoát khỏi mê hoặc của ấy. Trong đời, đây là lần đầu tiên có cảm giác thất bại. Vào ngày sinh nhật ấy, tôi tự chủ được mua chiếc nhẫn tặng cho ấy, măc dù tôi biết rằng ấy sắp lấy người đàn ông khác. Lâm Diệu tôi sao lại làm việc ngu xuẩn đến vậy? Chỉ vì người con mình? Thậm chí còn tặng cho ấy lời hứa trọn đời? Tôi thầm chúc phúc cho bọn họ, tôi khắc ghi hình ảnh người con khiến tôi cảm nhận được cảm giác thất bại lần đầu tiên trong đời.





      Ngày nào ấy cũng rất vui vẻ, hoàn toàn đắm chìm vào trong tình . Tôi quyết định ta , cứ thế này khiến tôi càng đau khổ hơn. Kết quả đúng vào lúc này, ấy lại lần nữa thất tình, lại còn vì g đàn ông đó mà phải nhập viện. Lúc thông báo với tôi chuyện này, Bầu Trời nhìn thấu tâm tư của tôi rồi. Sau khi hay tin, tôi bỗng thấy vui vui. Tôi lao ngay đến bệnh viện đón ấy, tôi thể đợi thêm phút nữa. Tôi hôn ấy, với cái giá là mười nghìn tệ. Lúc hôn ấy, cuối cùng tôi biết, mặc dù ấy luôn năng với tôi rất dữ dằn nhưng phải ấy hoàn toàn chẳng có chút tình cảm nào với tôi.





      Cuối cùng ấy cũng chấp nhận tôi. Tôi vui lắm nhưng ấy dẫn tôi thăm dự họp lớp, tránh cho tôi gặp người nhà của ấy. ấy dùng đủ mọi lý do để giữ khoảng cách với tôi. Tôi biết vì sao ấy làm vậy, chắc bởi vì tận sâu trong đáy lòng, ấy vẫn chưa thể chấp nhận tôi hoàn toàn, có lẽ cái bóng của người đàn ông đó vẫn chưa hoàn toàn tan biến trong lòng ấy. sao, tôi có thể chờ đợi. Chờ đợi là giày vò, cũng là niềm hạnh phúc. Tôi chờ đợi người phụ nữ hung bạo của mình, chờ đợi ấy mở rộng cánh cửa trái tim cho tôi.





      ấy dám lén lút hẹn hò với bạn học cũ sau lưng tôi. Tôi tình cờ bắt gặp, nhìn thấy ấy căng thẳng, cảm thấy ấy có để tâm đến mình. Tôi nhân cơ hội, quyết định dẫn ấy đến gặp bố mẹ mình, nhanh chóng giành ấy về tay! ràng ấy đồng ý về nhà với tôi, thế mà tối hôm tôi dẫn ấy về, đánh chết ấy cũng chịu vào. Dám giỡn mặt tôi à? Từ trước đến giờ chưa có đứa con nào dám thách thức giới hạn chịu đựng của tôi như vậy! Tôi thừa nhận mình có hơi ngạo mạn, có hơi kiêu căng, nhưng trước mặt ấy, tôi hoàn toàn lép về. Lâm Sảng ơi là Lâm Sảng, rốt cuộc em muốn tôi phải làm sao với em đây?





      - Em , coi như chưa bao giờ quen em!





      Tôi đuổi ấy , nhưng chỉ giây sau, tôi thấy hối hận.





      Suốt cả tối, tôi chờ điện thoại của , chỉ cần ấy cho tôi lý do, cho dù là giả dối tôi cũng tha thứ cho ấy. Tôi sẵn sàng tin tưởng rằng ấy tôi, chỉ cần tôi thôi, chuyện ra mắt bố mẹ lúc nào cũng làm được. Nhưng người phụ nữ, lúc nào cũng có thể khiến tôi vô cùng cảm nhận được tuyệt vọng tột cùng đúng vào lúc tôi vô cùng hi vọng.





      Cuối cùng tôi vẫn thể giữ được người con ấy, tôi phải thừa nhận là mình thất bại, bại dưới tay có tên là Lâm Sảng.





      Tôi ra nước, cắt đứt liên lạc với tất cả bạn bè trong nước. Tôi cần thời gian để bình tĩnh lại, hoặc cần có thời gian để lãng quên. Nhưng hồi ức lại ngoan cố hơn tôi tưởng tượng nhiều. Trong đầu tôi toàn hình ảnh của Lâm Sảng, ấy chiếm giữ suy nghĩ của tôi, ấy thâu tóm toàn bộ trái tim tôi.





      Lần thứ hai tôi cảm thấy mình thất bại, vẫn là bại dưới tay tên Lâm Sảng đó.





      Cuối cùng tôi chịu đựng nổi nữa, liền gọi điện về thăm dò tin tức của Lâm Sảng. Người tôi liên hệ là Ngũ Dật Thiên.





      - Này họ Ngũ kia, Lâm Sảng dạo này thế nào rồi?





      - Lâm Diệu, cuối cùng cũng chịu liên lạc với tôi rồi, người đàn bà nhà sắp phát điên lên đấy! - Nghe giọng đầy phấn khích của Ngũ Dật Thiên, tôi nghĩ ta chắc nhảy cẫng lên vì sung sướng.





      - đùa đâu, tôi đấy! - ta hùng hổ xông vào nhà tôi, tin nổi Lâm Sảng lại ghê gớm như vậy. Câu này của Ngũ Dật Thiên khiến tôi vô cùng phấn khích, ràng ấy có quan tâm đến tôi.





      - còn cười ra được nữa à? Mau mau quay về , Mạc Lãnh mấy lần định giới thiệu bạn trai cho Lâm Sảng rồi đấy!





      - phải quản lý vợ cho kỹ, nhân tiện giám sát Lâm Sảng cho tôi, thời gian nữa tôi về! Đừng có để Mạc Lãnh biết chúng ta liên lạc với nhau. ấy dám giày vò tôi lâu như vậy, tôi cũng phải cho ấy nếm mùi vị của thất tình!





      - Tôi giám sát kiểu gì? Tôi chỉ là ông chủ của ấy, ai mà quản lý được đời sống riêng tư của người ta?





      - Chẳng phải Mạc Lãnh là bạn thân của Lâm Sảng sao? ấy có việc gì, với Mạc Lãnh với ai? Uổng công là chồng Mạc Lãnh!





      - Tôi cố gắng, biết cái gì báo cho ngay! Tôi bảo này, nên về cho nhanh, người đàn bà đó phải dạng tầm thường đâu, lúc nào ta cũng có thể nổ tung đấy!





      chuyến xa ra nước ngoài chẳng uổng phí. Tôi có thể vui vẻ thưởng thức phong cảnh ở nước ngoài. Còn sau khi về nước, tôi và Lâm Sảng vẫn có thể có khởi đầu mới.





      Ngũ Dật Thiên ngày ngày thông báo tình hình của Lâm Sảng cho tôi hay. Ban ngày làm, buổi tối ta sắp xếp Lâm Sảng làm thêm giờ. câu hỏi cửa miệng của Ngũ Dật Thiên là: “Bao giờ về?”.





      Cho đến khi Ngũ Dật Thiên báo cho tôi biết bên cạnh Lâm Sảng có người đàn ông khác, nghe là bác sĩ trông cũng tồi. Tôi cảm thấy đây là chuyện chẳng lành mới bắt đầu cuống cuồng về nước.





      Còn chưa kịp lên máy bay Ngũ Dật Thiên lại bảo tôi Lâm Sảng chuẩn bị xem mặt.





      Hừ, con ranh này! Cứ đợi đấy, tôi về xử lý ! Lần này tôi mà để cho chạy thoát nữa quyết mang họ Lâm theo ! Ờ, nhưng mà hình như tôi cũng mang họ Lâm mà?





      Lâm Sảng, về đây!





      Có những chuyện được an bài phải xảy ra. Có những người sắp đặt phải gặp nhau. Nếu như đây là ý trời, vậy chẳng có cách nào thay đổi…





      HẾT
      Hale205 thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :