1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Câu được anh trai thân yêu - Dư Phàm ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 10


      Mặc dù trời gần sáng nhưng Đinh Vũ Du muốn nghỉ ngơi.

      vừa ôm bồn cầu mang những thức ăn vừa mới ăn xong toàn bộ nôn ra , tại nằm sofa nghỉ ngơi.

      Mặc dù mang thai cực khổ khiến cảm thấy vô cùng khó chịu, thậm chí khiến tiều tụy gầy gò, chỉ là vẫn thay đổi ước nguyện ban đầu , vẫn mong đợi sinh mệnh bé này ra đời.

      Đứa bé này là nam hay nữ?

      Con giống hay là.... ...... .....

      Vuốt ve bụng , tưởng tượng về hình dáng đứa

      Tinhtoooong.... ...... ....

      Tiếng chuông cửa vang lên trong đêm yên tĩnh này là vô cùng chói tai.

      trễ thế này chắc phải người ngoài, tám chín phần là Trình Sùng Ngạn để quên đồ, cho nên quay lại lấy.

      Đinh Vũ Du rất nhanh chống ghế sofa đứng dậy chuẩn bị ra mở cửa cho cậu

      Trình Sùng Ngạn ở cùng cho đến bây giờ mới chiu về nhà, mặc dù hai người có quyết định kết hôn , nhưng có giữ cậu qua đêm, bất luận là sinh lí hay tâm lí cũng chưa thể nào tiếp nhận người đàn ông khác, mà cậu cũng cảm thông cho , ép buộc phải lập tức chấp nhận cậu. Đối với việc này Đinh Vũ Du vô cùng cảm kích cậu, đồng thời cũng cảm thấy lựa chọn của mình là đúng.

      kéo cửa ra ngờ là ... ...... ...

      Tại sao lại là ?

      Đinh Vũ Du vô cùng kinh ngạc

      Đinh Tử Hạo giống như hồn đứng trước cửa trợn mắt nhìn , nhất thời sửng sốt mấy giây , sau khi lấy lại tinh thần lập tức cắn răng đem cửa đóng phịch cái.

      cần gặp , cả đời này cũng muốn gặp.

      " Tiểu Du, mở cửa"

      Bên ngoài vang đến tiếng gõ cửa cùng giọng của Đinh Tử Hạo, chỉ cần để ý đến là được, để có thể tự

      Từng giây phút trôi qua, tiếng la và tiếng gõ cữa cũng dần lắng xuống, cho rằng rời , tiếng chấn động vô cùng lớn truyền đến.

      Phanh

      Cửa của bị đá văng, vọt thẳng vào trong phòng, trợn mắt nhìn .

      " làm gì?". Đinh Vũ Du sợ hết hồn, chưa bao giờ biết rằng ra cũng có bộ mặt bạo lực này.

      " có chuyện muốn hỏi em". Đối với kiên quyết của , càng tức giận hơn, hơn nữa nghe tin tức muốn kết hôn, càng nóng lòng, thậm chí bất chấp tất cả đạp cửa xông vào

      " Làm sao biết tôi ở đây?" nhớ hôm đó vô tình gặp phải , cũng đuổi theo, phải sao?

      " Em cho rằng em biết sao?" cười lạnh

      Hôm ấy vô tình gặp được , lập tức đến hỏi bạn học của , biết được chỗ ở của , thể nào chịu được khi mình biết tung tích của , cho dù gặp mặt, cũng phải biết được có sống tốt hay .

      " phải muốn nhanh chóng thoát khỏi tôi sao?". cười lạnh trả lời : " LÀm gì phải biết tôi ở đâu?"

      " phải bao nhiêu lần em mới hiểu được?" Đinh Tử Hạo vừa tức giận vừa buồn cười:" cho đến bây giờ vẫn chưa muốn thoát khỏi em, tất cả đều là suy nghĩ của em, là em hiểu lầm ".
      " Muốn nhanh ". Đinh Vũ Du xoay người đưa lưng về phía :" Tôi cần phải nghỉ ngơi". muốn cùng nguời đàn ông này thêm chuyện gì, chỉ hi vọng mau chóng biến mất khỏi .

      " cho biết tại sao em lại muốn kết hôn?" ra câu quan trọng

      " Bởi vì tôi thích". biết nhất định là do mẹ gọi điện cho cho chuyện muốn kết hôn, chắc có việc nhờ vả nên mới đặc biệt tới đây hỏi han, vì nhanh chóng có thể thoát khỏi , nên vô cùng vui mừng, tới nơi đây chúc mừng sao?

      Nghĩ đến đó , trong lòng cảm thấy chua xót

      " Em.... ....." tới trước mặt :" Đây được coi là lí do sao?"

      " là ai? Ai cần lo". Người đàn ông này chẳng muốn quan tâm đến , muốn đến lấy đáp án để cho mẹ thôi, chẳng cần phải quan tâm đến nữa:" Tôi muốn ngủ, nếu có chuyện gì nữa, mời rời cho"

      trừng mắt nhìn :" cho lí do chính đáng rời "

      " Lí do chính đáng là tôi muốn". trừng mắt lai nhìn :" Như vậy hài lòng chưa?"

      " Căn bản là em giận dỗi nên mới kết hôn". Đinh Tử Hạo nắm chặt tay hình quả đấm, giận dữ chỉ ra nguyên nhân

      Vũ Du đối với vô cùng chung tình, căn bản là thể nào trong thời gian ngắn như vậy liền thay đổi, nhất định là chịu đả kích quá lớn nên mới vội vã mang hạnh phúc cả đời của mình ra đánh cược

      " Giận dỗi? Tại sao tôi phải giận dỗi?" lạnh lùng :" Sùng Ngạn tôi vô cùng, có thể lấy cậu ấy tôi vui mừng còn kịp, tại sao tôi phải giận dỗi?"

      " Em cậu ta, tại sao phải lấy cậu ta?" chẳng lẽ do đau lòng nhiều nên muốn tìm chỗ để dựa vào sao?

      " Tôi cậu ấy, nhưng cậu ấy tôi". Có lẽ muốn cảm thấy áy náy, nên mới ra điều này:" Ít nhất tôi bao giờ bị tổn thương".

      " Tiểu Du, em.... .........". Trời ơi, rốt cuộc tổn thương sâu sắc như thế nào chứ? Khiến có tình cảm mà lại muốn kết hôn ?

      Lời của giống như chiếc roi vụt mạnh vào người , khiến cảm thấy vô cùng đau đớn.

      " Nếu như hài lòng với câu trả lời của tôi, vậy ". Điều gì muốn cũng xong cả rồi, người đàn ông này cần phải ở đây nữa.

      " ". cầm chặt tay :" Tiểu Du, em hãy nghe , .... ...."

      " Đừng có gì nữa, bất kể tôi vẫn kết hôn". Cho dù ta thay cha mẹ tới khuyên nhủ , cũng muốn nghe, vì đứa trong bụng , nhất định phải cưới

      "Em thể lấy cậu ta, để cho em lấy câu ấy". Đinh Tử Hạo kiên định

      " Sao lại như vậy?" vô cùng tức giận. Người đàn ông này cần , bây giờ lại còn muốn nhúng tay vào việc hôn của :" có tư cách quản tôi, buông tôi ra"

      Do dùng hết sức tránh khỏi bàn tay của , lại cẩn thận, cho nên cả người té xuống bàn ăn, xui thế nào bụng lại đụng trúng góc bàn.

      " A.... ...... ..." trận đau nhức kéo đến, kìm được mà ngồi ngay tại đó

      " Tiểu Du, em sao chứ?" vô cùng sợ hãi, vội vàng đưa tay muốn đỡ , ngờ lại thấy có vết máu

      " Đau quá...." bụng kịch liệt co rút khiến cuộn tròn người lại, trán ngừng chảy mồ hôi lạnh

      " Tiểu Du, em bị thương chỗ nào? Cho xem.... ........". Cho là bị đụng trúng bụng hoặc dùi, vội hỏi:" Tủ thuốc em để ở đâu? giúp em bôi thuốc".

      " tôi.... ...... ...". cắn môi lắc đầu, đưa tay cầm chặt tay :" Nhanh mang tôi đến bệnh viện, bụng của tôi vô cùng đau".

      Trừng mắt nhìn máu tươi ngừng chảy ra, nỗi sợ mất đứa bé ập đến:" Nhanh giúp tôi, tôi muốn mất con, tôi muốn mất con tôi.... ......"

      Cái gì? .... ......... Có thai

      Nghe , ngây người

      " Cầu xin , nhanh đưa tôi đến bệnh viện". Thấy thờ ơ, kìm được khóc to:" cầu xin nhanh lên.... ........ Đứa bé ... ......cũng là con của .... ...... cứu nó được ?"

      Chỉ sợ xem là phiền phức cần để ý đến, hốt hoảng ra bí mật, hi vọng vì đứa bé mà giúp , đừng bỏ mặc

      Đứa bé.... .........là con của

      Đinh Tủ Hạo im lặng , rơi lệ

      do dự chuyện gì? Chảng lẽ lại tính toán để ý đến rồi sao? Giống như khi đuổi .... ...... ...... ...

      " Cầu xin ........đừng bỏ mặc nó.... .....". Trong mơ màng, lấy hết sức, bật ra trong miệng tiếng cầu xin

      " Tiểu Du, em ráng chống đỡ chút.... ........". Như ở trong mộng tỉnh lại, rốt cuộc có phản ứng

      nhanh chóng ôm lấy dường như sắp ngất xỉu, nhanh chạy xuống lầu, đường lái xe như bay, để ý đến cảnh sát ở phía sau, tốc độ nhanh nhất tới bệnh viện

      Nằm giường bệnh trắng toát, im lặng ngủ say, mặt còn biểu tình hoảng hốt cùng đau đớn, nét mặt trở nên vô cùng bình an

      Đinh Tử Hạo ngồi ghế gần đó, khỏi suy nghĩ về , mặc dù bây giờ vô cùng mệt mỏi, nhưng ngờ xảy ra chuyện này khiến hề có chút cảm giác buồn ngủ.

      Bây giờ hiểu nguyên nhân tại sao lại muốn nhanh chóng kết hôn

      Là do trước đây tiếp nhận , cho nên phải tìm người ba cho đứa bé

      cư nhiên tính toán lừa gạt , mình gánh chịu tất cả.

      Nhìn khuôn mặt nhắn của tái nhợt gầy gò, nhịn được mà đau lòng, nâng bàn tay bé của dặt lên môi mình

      Giống như cảm nhận được thương của , mí mắt hơi động đậy

      " Tiểu Du.... ........ Em tỉnh rồi?" cúi người , nhàng vào bên tai

      " Tôi.......". từ từ mở hai mắt ra, trong mắt ngoại trừ khung cảnh trắng toát cùng với khuôn mặt mệt mỏi của

      Trí nhớ nhanh chóng ùa về, nhanh chóng nhớ đến chuyện quan trọng

      " Con tôi sao rồi?". giẫy giụa muốn ngồi dậy, lại bị ấn nằm lại

      " Bác sĩ chích cho em mũi an thai, đứa bé rất tốt, tất cả đều ổn". cẩn thận dặn dò:" Chỉ là em được cử động mạnh, phải ngoan ngoãn nằm nghỉ ngơi vài ngày, chờ quan sát thêm mới có thể xuống giường lại".

      " Vậy sao?" thở phào nhõm, mặt lên vẻ cảm kích:" Cám ơn đưa tôi đến bệnh viện"

      " cần cám ơn, cần phải làm như vậy". vỗ vỗ đầu , đối cới xa lạ của ngừng khổ sở.

      " Dù sao tôi cũng vô cùng biết ơn cứu con tôi ". Nhũng lời này là lòng, sợ mất đứa bé này.
      " Là con của chúng ta". đặc biệt nhấn mạnh từ" chúng ta"

      Nghe cố ý nhắc nhở, vô cùng chấn động

      " Làm phiền gọi điện cho Sùng Ngạn giúp tôi, cậu ấy đến chăm sóc tôi". Để tránh có ý kiến đối với tồn tại của đứa bé, giả vờ nghe thấy lời :" Ngại quá, để cực khổ như vậy, về nghỉ ngơi trước "

      " ". Đinh Tử Hạo dịu dàng :" ở lại chăm sóc em".

      " .... .....". dịu dàng của khiến kinh hãi( kinh ngạc+ sợ hãi)

      muốn ở lại làm gì? phải muốn đem bỏ đứa bé chứ?

      Nhưng nếu như vậy, tại sao lại đưa đến bệnh viện?

      Chăc chắn do thể đứng nhìn té ở trong nhà, nếu như xảy ra chuyện, biết trả lời như thế nào với ba mẹ cả.... ...

      Trong tích tắc, nghĩ ra vấn đề

      " Ưm, chuyện này.... ...... ...". quyết định cùng vạch phân cách:" Sùng Ngạn cùng tôi chăm sóc đứa bé, cần phải lo chuyện đứa bé, tôi tuyệt đối quấy rầy ".

      " Cái gì mà quấy rầy nữa?" đối với giải thích của vừa bực mình vừa buồn cười

      " là vậy.... .........tôi phụ trách đứa bé, tuyệt đối gây phiền phức cho , cho nên xin đừng can thiệp vào chuyện của tôi và đứa bé, như vậy hiểu chưa?". hơi đem mọi chuyện cho .

      " Tất nhiên.... ........". dường như nghĩ ra việc gì đó bắt đầu tiếp:" Chuyện về đứa bé tôi cho ba mẹ biết, bọ họ chỉ biết rằng đó là con của tôi cùng Sùng Ngạn. Tôi biết muốn làm đứa con hiếu thảo, luôn giữ hình tượng này khổ cực.... ...... .........vậy nên tôi phá hư hình tượng con ngoan của trong lòng ba mẹ, yên tâm".

      " Cám ơn em thay suy nghĩ". nhàn nhạt :" Nhưng mà muốn con mình nhận người khác làm ba"

      " muốn gì?". khỏi hoảng hốt

      " rồi, để em lấy người khác".

      " Làm sao có thể.... ...... ....." nhịn được muốn ngồi dậy cùng chuyện nhưng lai bị đè xuống lại

      " Chính quan tâm tôi, lại muốn người khác quan tâm tôi, như vậy là sao? Tôi tuyệt đối để can thiệp vào quyết định của tôi".
      "Ai nhớ em hả". dịu dàng nở nụ cười vén tóc cho : " Cả đời này em chỉ có thể lấy , được lấy người khác".

      muốn lấy sao?

      Lỗ tai ong ong như có hàng ngàn con ông bay quanh, thể nào tin được những lời mới vừa nghe

      Tại sao?

      Trước đây nhất quyết cự tuyệt , tại sao bây giờ lại thay đổi chủ ý rồi?

      " vì đứa bé chứ gì?" đột nhiên nghĩ đến lí do này

      Dù gì nữa cũng là người đàn ông có trách nhiệm, chuyện cùng với lên giường chỉ là nhất thời xúc động, nhưng khi có đứa bé lại là chuyện khác

      Mới lúc nãy nghe ràng, muốn con mình gọi người khác là ba

      Nếu như vậy......

      có phúc trong hoạ sao, cái gọi là mẹ nhờ con, như vậy có thể ở bên cạnh sao?

      Mặc dù c ô rất muốn ở bên , nhưng nghĩ đến nguyên nhân được ở cạnh, lòng lại cảm thấy chua xót

      " Cần phải miễn cưỡng mình như vậy". quay đầu , giọng vô cùng buồn bã: " hơn nữa tôi cũng khong muốn sống chung với người ghét mình'

      Lúc trước coi là thứ đồ phiền toái, muốn nhanh chóng vứt , giờ lại muộn lượm về, nhưng vẫn vậy vẫn chỉ là món đồ bỏ , dù sao vốn là công chúa được mọi người nâng niu, Cần phải Hạ thấp chính mình, sống hèn mọn như vậy

      cần, cho dù vẫn vô cùng và vô cùng muốn được ở bên cạnh

      " hề miễn cưỡng mình, càng chán ghét em". Đinh Tử Hạo nhàng thở dài : " Nếu như thích em, liệu em có tin ?"

      chớp mắt cặp mắt trừng trừng nhìn

      "Em nhất định tin". cười khổ:" Thử tin lần được em, tin những gì đều là ".

      " Để cho tôi..." sờ soạn khắp nơi nhất định phải ngồi dậy

      " Bác sĩ em được ngồi dậy". cho ngồi

      "Tôi mặc kệ, để cho tôi....." sờ soạn cuối cùng cũng tìm thấy cái nút, giơ tay ấn sau đó kê gối lên

      "Em nghe lời, như vậy sao được ?" trước giờ đều thua , chỉ có thể đứng bên làm nhảm

      "Dù sao cũng vậy, chứ lúc ăn cơm làm sao?" hung hăng

      " được rồi, được rồi, luôn luôn có nhiều lí do". giơ tay đầu hàng

      " tiếp " nhắc nhở

      " cái gì?" giả Bộ quên, muốn chọc

      "....." la lên:"Vừa rồi gạt tôi đúng ? Trí nhớ kém đừng học người ta láo, đến chuyện mình vừa láo cũng quên"

      " láo, những gì đều là ". Vẻ mặt tràn đầy vô tội nhìn

      "Vậy chứng minh cho tôi xem". cầu

      " phải chứng minh như thế nào?" Bé con này nhất định chỉnh thảm

      "Tuỳ ...." nháy mắt mấy cái:" chỉ Cần có thể khiến tôi tin tưởng ..,, ưm"

      Lời chưa hết cái miệng nhắn của bị chặn lại

      hôn , hơn nữa.... Lại vô cùng dịu dàng

      Cách lúc sau....

      "Em vẫn chưa hồi phục, hôm nay chỉ vậy thôi." buông ra ho :" như vậy em tin chưa?"
      " tôi...". hít hơi sâu cho bớt giận, để đầu óc thanh tỉnh sau nụ hôn của :" ai biết có phải phải do phản ứng sinh lý nên nhất thời xúc động."

      Trong lòng tin , chỉ là do thù mới hận cũ, muốn dễ dàng tha thứ cho như vậy

      " xin lỗi em, em đừng nhắc lại chuyện đó nữa được ?". Biết mình là người có lỗi, vội vàng mở miệng cầu xin tha thứ

      " xin lỗi?" cười lạnh:" hề chuộc lỗi, noi xin lỗi làm được gì, xin lỗi, tôi chấp nhận....". Lúc trước cực khổ theo đuổi , bây giờ dễ gì có cơ hội hành Hạ lại, đương nhiên là muốn đòi lại gấp đôi rồi

      "Vậy phải làm sao em mới tha thứ cho ?"
      Haizz? có cách nào hết, thích nàng tinh nghịch, biết trước rằng cái hôn chẳng thể nào giải quyết được vấn đề

      " nực cười, cầu xin tôi tha thứ hay tôi cầu xin tha thứ? Sao lại hỏi tôi chuyện như vậy? Chính phải có cách chứ?" Giọng lên cao

      Khó trị, khó trị quả nhiên là vô cùng khó trợ

      Nhưng có thể trách ai? Là do tổn thương

      " Vậy.... Vậy được". Đến nước này, chỉ nghĩ được cách, nếu cách này được cũng chẳng biết làm sao nữa

      " nếu ...... em, em có chịu tha thứ cho ?" cẩn thận quan sát phản ứng khuôn mặt

      " cái gì? Tối chẳng nghe được....". Nghe được ba chữ kia, vô cùng vui mừng, nhưng phải để nhiều lần mới được
      cố ta vểnh tai, làm bộ như mình nghe được

      " là... em".lúc này to mà kề sát vào tai nhàng

      vui mừng ôm cổ :" lại lần nữa cho em nghe "


      "Em ngoan ngoãn nằm xuống , chờ khi nào em khỏe hẳn, cho em nghe, đến lúc đó em muốn bao nhiêu lần đều cho em". nhân dịp trao đổi điều kiện với

      "Đồ hẹp hòi..." Tuy vậy nhưng vẫn ôm chặt lấy chịu buông tay

      "Em ngoan ngoãn nằm xuống có được hay ?" vỗ vỗ vai muốn buông tay, mặc dù cũng muốn ôm chặt , nhưng lại lo lắng thân thể chịu nổi

      ", em muôn ôm cơ". đễnh gì có được tình sao có thể dễ dàng buông tay

      "Nhưng như vậy tốt ảnh hưởng đến con..,"

      Quả nhiên những lời này vừa ra lập tức đầu hàng

      ngoan ngoãn buông tay, ngoan ngoãn nằm xuống

      " cho em biết 1 chuyện được ?" nháy mắt, giọng trở nên dịu dàng hơn:" tại sao lại thay đổi?"

      " thay đổi". Nhìn giả Bộ ngoan hiền khiến cảm thấy rất vui, thương nhắm chặt bàn tay bé của :" phát ra tình cảm của mình thôi".

      dịu dàng :" sau khi em , mỗi ngày đều nhớ đến em, nghĩ về em, nghĩ đến nỗi đầu đau nhức , lúc đó mới phát ra thể bỏ em được"

      " chỉ là nhức đầu mà phải đau lòng?". lại co ý kiến

      " haizz, vô cùng đau lòng". nhịn được mà bật cười

      "Nhưng mà...." có chút phiền lòng:" nếu va mẹ phản đối ..."

      có thể vì chuyện này buông tay ?

      rất quan tâm đến ba mẹ, khả năng này rất có thể, thể đề phòng

      "Vậy nghĩ cách để họ đồng ý". có nghĩ mình lùi bước

      "Vậy có cách gì ?" biết tính tình ba mẹ mình vô cùng bảo thủ, họ tuyệt đối đồng ý

      " có".

      " Nếu bọn họ phản đối..." nhíu mày

      "Em nghĩ sao?" tò mò làm gì
      " vậy... " cười:" chúng ta bỏ trốn"
      " bỏ trốn". nhịn được mà bật cười

      nhóc này luôn có cách khiến bật cười

      " phải chứ?" bóp cái mũi của :" chúng ta cách họ rất xa, em còn muốn chạy đâu?"

      Ánh mắt long lanh:" ý là coi như chúng ta bỏ trốn , cho nên dù ba mẹ phản đối cũng vô dụng sao?"

      " Cái này..." cười nhạt:" dù sao họ chấp nhận cũng là điều tốt nhất "

      " cái này có gì khác biệt ?" bĩu môi đối với bày tỏ ý kiến

      "Dù sao.." cam kết:" chịu trách nhiệm tới cùng với em, em Cần lo lắng có được ?"

      " Cái gì mà chịu trách nhiệm tới cùng? chút được ?"

      Phụ trách có nhiều loại nha, muốn là cái từ phụ trách kia đâu

      " dù sao em ngoan ngoãn nằm nghỉ ngơi, chờ làm dâu của là được" hôn lên trán cái
      " vậy Lê Anna làm sao?" quên bạn xinh xắn của

      " ấy" cười:" ấy gần đây để ý đến , công khai cùng với người đàn ông khác rồi"

      "Tại sao?" sửng sốt

      "Còn phải vì em sao?"nếu phải suốt ngày nghĩ đến , lạnh lùng với Lê Anna khiến ấy chạy mất

      "Đừng về về em " chuyển đề Tài:" về chuyện Trình Sùng Ngạn em tính sao?"

      "Đợi chút nữa em với cậu ấy, chắc cậu ấy tiếp nhận chuyện này". Nhắc đến cậu sắc mặt ảm đạm

      " xin lỗi" trong lòng áy náy:" tất cả đều là lỗi của , làm khó rồi"

      " thôi chỉ có thể là ý trời.." an ủi , bên nghĩ xem mình phải sao với cậu ấy

      Nhớ đến tình cảm mà cậu ấy bỏ ra vì , mà chưa làm gì cho cậu ấy cả, chắc chắn cậu ấy bị tổn thương, trong lòng vô cùng áy náy, cũng vì vậy niềm vui sướng có được tình cũng phai nhạt thay vào đó là lo lắng.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 11

      giống như ngày thường là ngồi xem phim hoặc đọc báo sôfa hôm nay ăn mặc và trang điểm tỉ mỉ chuẩn bị ra đón ba mẹ và các chị

      Từ hôm ở bệnh viện về, giúp làm thủ tục tạm thời nghỉ học, vốn là đám cưới cũng muốn hoãn lại chờ khỏe hẳn mới làm, nhưng đồng ý, muốn tổ chức đám cưới trước khi bụng to ra.

      muốn bụng to mới kết hôn, phải nhân lúc mình còn xinh đẹp làm, muốn trở thành dâu xinh đẹp nhất của

      Biết được tin sắp kết hôn, ba mẹ vô cùng gấp gáp, ở trong điện thoại đều cho họ biết chú rể là ai, vì vậy đến bây giờ con mình lấy ai, họ tên là gì, họ cũng biết chỉ biết rằng sắp lấy chồng

      Vì vậy hai người họ phải nhanh chóng qua mĩ , biết đâu con rể hợp ý ngăn cản còn kịp

      Về phần 3 chị là do họ tò mò cùng quan tâm , vì vậy mọi người trong nhà đều đến , họ rất muốn xem rốt cuộc là người đàn ông như thể nào khiến em quỷ quái của họ muốn lấy

      Kính koong....

      Hả, thể nào?

      vừa mới ra sân bay đón mọi người, thể trở về nhanh như vậy, huống hồ về cũng phải bấm chuông, bây giờ cho lại nhiều, chỉ sợ sơ ý té ngã, làm tổn thương đến đứa bé

      Ai đến vậy?

      Mang theo nghi ngờ , Đinh Vũ Du chậm rãi xuống lầu, kéo cửa ra khe

      "Xin chào!" Trình Sùng Ngạn đứng trước cửa, hướng về mỉm cười chào hỏi

      "Sùng, Sùng Ngạn..." giật mình há miệng, ngờ người đến lại là cậu ấy
      Ban đầu giải thích mọi chuyện với cậu và xin lỗi, bên kia đầu dây cậu ấy vẫn vô cùng Bình tĩnh, hề có chút tức giận nào

      Từ đó trở cũng gặp lại cậu

      Mặc dù rất muốn tìm cậu để chuyện và ăn cơm , nhưng biết cậu có muốn ập mặt hay , dù sao cũng làm cậu tổn thương, vết thương nặng vô cùng Nặng

      " mơi tớ ngồi sao?" Cậu cười hỏi

      " Mời , mời vào." vội kéo cửa ra cho cậu vào

      " trai cậu đâu? có ai ở đây sao?" Cậu ngồi ghế sôfa nhìn quanh bốn phía hỏi

      " ra sân bay đón ba mẹ tớ rồi." cẩn thận quan sát cậu phát ra dường như cậu gầy :" Cậu gần đây .... Khỏe ?"

      " Cũng tệ lắm". Trình Sùng Ngạn gật đầup, từ trong túi lấy ra hộp quà tặng cho :" Tiểu Du, đây là quà tặng cậu kết hôn".

      " Cám ơn cậu". cầm lấy quà tặng, vô cùng cảm động nhưng cũng kém áy náy:" Sùng Ngạn , tớ ...."

      cúi đầu:" tớ vô cùng xin lỗi cậu ".

      " Tại sao lại phải xin lỗi ?" Cậu vẫn Bình tĩnh như trước : " cậu có lỗi gì hết".

      " Nhưng , nhưng mà..." Tuy vậy nhưng phụ tình cảm của cậu

      " Chỉ Cần cậu hạnh phúc là được". Cậu trừng mắt nhìn

      " Tớ..." Cậu ấy muốn an ủi muốn phải khó chịu

      " Nếu như có kiếp sau, tớ nhất định là trâu làm ngựa báo đáp cậu". kìm lòng được

      " Cần gì phải vậy". Cậu cười nhạt:". Có lẽ kiếp trước tớ nợ cậu quá nhiều nên kiếp này phải trả cho cậu, đúng ?"

      Thấy Thái độ của cậu tâm trạng đỡ hơn nhiều, ít nhất còn tự trách mình nhiều nữa
      biết cậu là bạn tốt của , bạn tốt mãi mãi
      Trình Sùng Ngạn vừa lâu Tử Hạo cùng ba mẹ và các chị cũng về đến nhà

      Nhìn thấy con xa nhà hơn nửa năm, ông Đinh cùng bà Đinh hai người lời còn chưa kịp , nhanh chóng ôm con bảo bối vào trong ngực ôm hôn

      Đây là bảo bối đáng nhất của họ, cũng chính là con gai khiến họ đau lòng, nếu phải Kiên trì, bọn họ quả thực thể nào để đến nước Mĩ xa xôi học

      Sau lúc ôm hôn con , ông Đinh cũng nhớ mục đích chính đến đây

      " Tiểu Du". Sờ đầu con :" làm sao nhanh như vậy muốn lấy chồng? Tại sao chờ học xong rồi tính hả con?"

      Ai da, chờ đến khi học xong còn kịp rồi

      " Ba phải ba thường con Cần học nhiều mà quan trọng là tìm người đàn ông tốt để lấy sao?"

      Đinh Vũ Du híp mắt :" Con vô cùng ngoan nha, con nghe lời ba nhất, cho nên quyết định tìm người chồng tốt để lấy".

      " Con quả sai". Ông Đing nghe vậy cười to mấy tiếng:" Vậy cậu ta đâu? Con rể tương lai của ta đâu? Phải cho chúng ta gặp mặt chứ?"

      Con nhóc này biết có ý đồ gì mà thần thần Bí Bí ngay cả tên cũng chịu tiết lộ, chỉ là mọi người đến dự đám cưới , chẳng lẽ lấy con ông là người ngoài hanh tinh hay có năng lực đặc biệt? Nếu sao phải dấu dấu diếm diếm như vậy?

      Theo tính cách tinh nghịch của con , chuyện đó phải là ó khả năng, từ có sở thích khác ba chị của mình, ba chị của ôm gấu bông cũng là mèo kitty ngủ chỉ riêng - đứa bảo bối của ông lại thích ôm người ngoài hành tinh ngủ

      Đối với lựa chọn của con về người con rể, ông vô cùng sợ hãi, con lại tiết lộ điều gì, người làm cha như ông phải chuẩn bị tinh thần , hỉ cần....chỉ Cần con thích là được rồi

      " ấy ở đây nha". vẫn như cũ cười vui vẻ

      " ta ở đâu? lầu sao?" Liếc mắt nhìn khắp nơi trong nhà, nhà họ chỉ có 7 người làm gì có người thứ 8, hề dư người nào:" Vậy gọi cậu ta xuống, chẳng lẽ phải để a vợ đích thân lên đón?"

      " Chẳng lẽ do xấu hổ?" Ba chị cùng chung cách nghĩ

      " ấy có ở lầu, ấy ở ngay đây, ngay trước mặt mọi người".

      " Ở đây?" Ông Đinh đếm đếm lại vẫn chỉ có 7 người, khiến ông vô cùng sốt ruột hỏi:" Tiểu Du đừng quậy nữa, kêu cậu ta xuất , chẳng lẽ con rể tương lai biết tàng hình? Nếu có như vậy mau kêu cậu ta thân ".

      " ấy đâu có tàng hình." Đinh Vũ Du tới khoác tay Đinh Tử Hạo:" ấy ở đây, ngay bên cạnh con".

      " Ở bên cạnh con? Con là....." Ông Đinh nhìn con lại nhìn đứa con trai , thoáng chốc sắc mặt biến đổi:" con là.... Các con...."

      " phải là chúng con sao?" chỉ chỉ mình, lại chỉ chỉ vô cùng vui vẻ gật đầu

      " Các con...."

      Vào lúc này chỉ ông Đinh mà ngay cả bà Đinh và ba chị đều ngây ngốc , đứng hình tại chỗ

      làm người ta kinh ngạc mà!

      Nếu hôm nay Đinh Vũ Du lấy tổng thống Mĩ làm chồng cũng khiến họ kinh sợ như thế

      Trong phòng khách phút chốc im lặng, dường như nay cả tiếng hít thở cũng nghe thấy

      Chuyện quái quỷ gì xảy ra vậy?" Từ lúc chào đời đến nay đây là lần đầu tiên ông Đinh lớn tiếng quát tháo:" Ta tuyệt đối tin chuyện đùa này của hai đứa con"

      " Ba, ba hãy nghe con ". Nhìn thấy ba tức giận như vậy, Đinh Tử Hạo vội vàng giải thích:" Chúng con.... ...... ...."

      " Câm miệng, cần phải gì hết. cho phép, cho phép". Ông Đinh vẫn quát tháo như cũ.

      " cho phép cũng được". Đinh Vũ Du chu miệng lên:" Trong bụng con có con của ấy, chẳng lẽ ba muốn cháu ba sinh ra có ba?"

      Cái gì? Những lời này như sét đánh giữa trời, khiến mọi người trong nhà suýt nữa té xỉu

      " cả"

      " tiểu Du"

      Đinh Vũ Thiến, Đinh Vũ Khiết, Đinh Vũ Như nhịn được hét chói tai, thể tin trai cùng em lại có thể làm ra chuyện này.

      " Mày, mày là đồ bất hiếu". Ông Đinh chỉ vào người Đinh Tử Hạo mắng to:" Ta mang Tiểu Du đến gần mày là muốn mày chăm sóc em , ngờ mày....mày..mày lại làm nó mang thai? Mày.. Mày muốn chọc ta tức chết có phải ?"

      " Ba, con.." nghe ba chỉ trích, sắc mặt khỏi trắng bệch, hai đầu gối muốn nhũn ra, chỉ còn cách quỳ xuống trước mặt ba để nhận sai lầm, chứ thể gì biện minh cho mình được

      " Mày, đồ bất hiếu". Ông Đinh nhịn được nữa, nhanh chóng bước lê bước, cánh tay vung lên đánh vào mặt đứa con trai lớn

      Cú đánh này quả , Đinh Tử Hạo là người cao lớn, vậy mà cú đánh này khiến lùi lại mấy bước

      " ba , đừng đánh nữa"

      " Ba , đừng như vậy"

      Thấy thế mọi người nhanh chóng chạy lại ngăn cản, cho ông tiếp tục đánh nữa.

      Ông Đinh bị ba con ngăn cản, nhưng vẫn nổi trận lôi đình:" Tiểu Du còn hiểu chuyện, mày là trai sao lại cùng nó làm bậy? Uổng công ta tin tưởng mày như vậy, mày làm ta vô cùng thất vọng"

      " Con xin lỗi ba, con.." nghe ba lên án , khiến vô cùng áy náy, cúi đầu nhìn nền nhà, bây giờ ba muốn đánh chết cũng cam chịu, tuyệt đối đánh trả.

      " ông già, ông làm gì vậy?" nhìn thấy con trai bị đánh bà Đinh vô cùng đau lòng vội chạy đến lau vết máu khóe miệng con:" Có chuyện gì từ từ , nên dùng vũ lực. Ông xem ông đánh con thành như vậy..."

      đến đó mắt bà đỏ lên

      Tuy con là bảo bối, nhưng con trai cũng là như vậy. Mỗi đứa con đều do tận tay bà nuôi lớn, bất luận có chuyện gì xảy ra với chúng, bà đều đau lòng hết.

      Nhìn thấy việc loạn lên trước mắt, bị ba đánh, khóc lớn

      " Ba, có trách ba trách con là được". khóc đến nỗi thở ra hơi:" Là con đúng, tất cả đều do con ép buộc , liên quan đến , ba đánh làm gì?"

      nghẹn ngào :" Hôm nay dù ba có đồng ý hay , cả đời này con chỉ lấy , ba đồng ý ba đánh chết con "

      " Nếu như đánh chết con có thể giải quyết mọi chuyện, hôm nay ba đánh chết con". Nhìn thấy thái độ khăng khăng của con gáu, ông Đinh mắng to:" Nếu chuyện này để người ngoài biết ba mẹ làm gì còn mặt mũi nào nhìn người ta?"

      " Ba, phải ba muốn con như vậy sao?". Đinh Vũ Du làm, hai dứt, khóc lớn chạy lên cầu thang,đứng ở bên cạnh lan can:" Được rồi, nếu ba như vậy, con cũng muốn sống nữa, con nhảy xuống ở đây, cùng với đứa bé trong bụng cùng nhau ngã chết, như vậy làm ba mất mặt rồi"

      " Tiểu Du"

      " Con điên rồi"

      " Nhanh xuống đây"

      Mặc dù đây là ban công lầu hai, nữa cũng khá cao, ở nơi đó tuy té chết, nhưng có thể gãy chân gãy tay, nếu như mà gãy xương sống có thể cả đời này bị tàn phế, hơn nữa Đinh Vũ Du tại mang thai biết ngã xuống có kết quả gì?

      " Con xuống". thậm chí đem cái chân thò ra lan can

      " Tiểu Du". Cả nhà cùng nhau hét chói tai, Đinh Tử Hạo càng như muốn phát điên lên, muốn nhanh chóng xông tới cứu

      " Mọi người đừng lên". Đinh Vũ Du khóc ngồi lên lan can:" Ai dám lên, con lập tức nhảy xuống"

      " Tiểu Du, em đừng như vậy". Đinh Tử Hạo dừng bước lai, cầu khẩn nhìn :" Chuyện gì cũng có thể giải quyết mà em. Cùng lắm chúng ta chuyển đến nơi ai biết chúng ta rồi cùng nhau sống. Em xuống trước có được hay ?

      " gạt em". vừa tức giận vừa khóc :" Ba vừa mắng , cái gì cũng dám , chờ lúc em xuống lại tính toán bỏ rơi em phải ?"

      " làm sao có thể bỏ rơi em?" Đinh Tử Hạo lo lắng :" rồi , chịu trách nhiệm với em đến suốt cuộc đời, em phải tin tưởng được ?"


      " Dù sao mọi người đều giống nhau, luôn miệng em, đến khi có chuyện chẳng ai quan tâm đến em.... .....". xong nhịn được lại khóc lớn

      " Tiểu Du, con, con xuống trước.... ...... ....". Ông Đinh bị con làm cho sợ hãi tới mức huyết áp tăng cao:" Con là con bảo bối của ba, ba làm sao con, con xuống trước.... ...... ..."

      " Ba gạt con! Ba coi mặt mũi còn quan trọng hơn con, con phải là con bảo bối của ba, phải ba muốn đánh chết con sao? tại cần ba đánh, con tự chết cho ba xem"

      " Ai ai, ba nhất thời hồ đồ thôi, con đừng để trong lòng có được ?" ông Đinh sợ con sơ ý mà té ngã, chỉ đành phải đáp ứng con:" CHỉ cần con xuống, moi chuyện ba đều đồng ý hết".


      " Ba phải sợ người ta khó nghe? Khiến cho ba mất mặt sao?"

      " Người ta muốn thế nào là chuyện của người ta, con ngoan ngoãn xuống đây có được ?" bây giờ ai gì đều quan trọng, quan trọng là con bảo bối của ông được an toàn

      " Ba gạt con". vẫn như cũ khóc sướt mướt


      " Ba làm sao gạt con?" nếu để con biết được ông lừa nó, biết còn làm ra chuyện đáng sợ gì nữa


      " vậy ba phải thề.". vẫn yên tâm

      " Được , thề.... ......" Ông Đinh nhìn :" Ta, ta biết.... ......"


      " Được rồi, vậy ba đọc theo con"

      lấy tay lau nước mắt, giọng vì khóc mà khàn khàn:" trời dưới đất làm chứng.... ....."

      " trời,... ...... ......". Ông Đinh quả đọc ra được

      " Tại sao ba đọc? Ba tính lừa con sao?". lại khóc

      " Được, ba đọc, ba đọc". Ông đọc giống như niệm kinh:" trời, dưới đất làm chứng.... ...... ....."

      " Tôi......Đinh Bá Thực nếu ngăn cản con kết hôn.... ...... ....."

      Đinh Vũ Du đọc câu, ông đọc theo câu

      " khiến con .... ........."

      " khiến con .... .......".

      " Chết toàn thây.."

      " Chết, chết.... ......". Câu cuối cùng này, sao ông dám đọc theo?" Tiểu Du con đừng thề nặng nề như vậy chứ? Chuyện gì ba cũng đáp ứng với con rồi, con còn mau xuống ?"

      " Con biết, ba đọc ". đá chân khóc lớn lên

      " Được rồi, được rồi, ba đọc, ba đọc, con đừng lộn xộn được ?" nhìn thấy chao đảo sắp ngã, ông nhanh chóng làm theo:" Chết, chết toàn thây.."

      Tuy là bừa, nhưng ông lại vô cùng sợ nha:" Được rồi, ba thề xong rồi, con còn nhanh chóng xuống?"

      Thấy chuyện xong, cuối cùng cũng hài lòng, ngoan ngoãn từ lan can leo xuống, vừa bước chân xuống, lập tức bị Đinh Tử Hạo ôm lấy ở phía sau

      " Tiểu Du,sao em có thể làm chuyện nguy hiểm như vậy?" ôm chặt vào ngực:" nếu như em có chuyện gì, phải sống sao đây?"

      " Đừng lo". cười híp mắt : " Em giả bộ để gạt ba đó.... ....... Tất nhiên là em nhảy xuống"

      " Em......" ngây ngẩn cả người:" vừa rồi em chỉ giả bộ sao? Vậy em trước cho biết, khiến lo lắng muốn chết"

      " Kĩ thuật diễn xuất của kém như vậy, nhìn thấy ba liền mềm nhũn, làm sao có thể cho biết trước? Nếu làm sao diễn như đây?". cười vô cùng đắc ý

      " Em quá tùy hứng!" mặt hề có nụ cười:" Em biết em làm như vậy vô cùng nguy hiểm? Lỡ như té xuống làm sao?"

      " Em rất cẩn thận.... ...... ...."

      " Cần thận cũng có bất trắc". che giấu được tức giận :" Em cam tâm chịu nguy hiểm cũng chịu tin tưởng lấy em phải ?"

      " Em........em chỉ.... ...... ...". Thấy tức giận , mắt bắt đầu nóng lên:" EM sợ chống cự lại áp lực của ba, đến lúc đó lại muốn em,... ..........nếu như vậy em tình nguyện ngã chết"

      tình nguyện ngã chết.... .....thà chết toàn thây.... .........

      " Tiểu Du.... .......sao em ngu ngốc như vậy?" nghĩ đến thề độc, vừa đau lòng vừa cảm kích:" cần tốt với nhiều như vậy, biết phải làm sao bây giờ?"

      " Làm gì ư?" ôm chặt :" Lấy em phải là chuyện tốt nhất sao?"


      " Bé ngốc!". dịu dàng :" dù cả thế giới có phản đối, vẫn lấy em, em cần phải làm chuyện nư vậy".

      ôm chặt:" Dù sao chúng ta cũng có thể bỏ trốn, đúng em?"

      " Đúng vậy, trốn đến nơi ai biết chúng ta.... ...". dựa sát vào người , hạnh phúc thầm

      --------------

      Hồi kết

      " Oa oa oa"

      Hơn tám giờ sáng, khi Đinh Vũ Du ngủ say, bé con oa oa khóc tỉnh giấc

      " Bà xã, bã xã, dậy dậy". Đinh Tử Hạo thắt cả vạt, vội vàng chạy lại lay Đinh Vũ Du tỉnh giấc:" Con trai giống như đói bụng, em nhanh dậy cho con ăn "

      " Con, con đói bụng.... ......". Đinh Vũ Du nửa mê nửa tỉnh từ giường nò dậy, ôm lấy tiểu quỷ khóc, cởi vạt áo ra bắt đầu cho con bú sữa

      " Em mời vú em sao?" trong lòng vô cùng thương xót vợ,: " Em tìm người đến phụ giúp được ? Như vậy em phải mệt như vậy.... ........"

      " sao". lắc đầu cười cự tuyệt:" Chờ mấy tháng nữa, con lớn hơn rồi như vậy em mệt nữa"

      " Vậy cũng được". Mặc dù đau lòng cho vợ, nhưng vợ kiên trì như vậy cũng thể làm gì


      trước giờ đều như vậy, quyết định chuyện gì đều có khả năng thay đổi, từ đến lớn đều như vậy

      Lấy cà vạt quơ quơ trước mặt con , trêu chọc bảo bối đáng

      " Bảo bối a bảo bối, còn đáng như vậy, khi trưởng thành như thế nào đây?" cười hì hì :" hổ là kết tinh tình của ba mẹ , hoàn mĩ nha"

      " Vậy sao". Trong lòng cực kì vui vẻ , nhưng ngoài miệng cũng quên kể khổ:" Em nhớ có người ....là do nhất thời xúc động, là phản ứng sinh lý , lúc nào trở thành kết tinh tình ?"

      Đinh Tử Hạo chắp tay trước ngực , làm biểu tình biết lỗi

      " Bây giờ đối xử tốt với em, tạm thời tha cho ". nở nụ cười, sau đó lại thở dài

      " Haizz, đáng tiếc, nhân tài như em, lại lưu lạc đến mức ở nhà trông con , sớm biết như vậy kết hôn sớm, rồi sinh con, khiến bây giờ.... ..."

      " Hừm, phải ?" Lúc này đổi lại phiên kể khổ:" mục đích em tới Mĩ đâu phải vì việc học, là vì muốn câu : tại con cá lớn mắc câu , em còn học làm gì?"

      " ..." trợn mắt nhìn lâu , đột nhiên cười:" cũng đúng nha"

      dường như nhớ ra chuyện:" Đúng rồi,hôm qua mẹ gọi cho em , tối mai đến, nhớ ra sân bay đón mọi người đó"

      " Yên tâm, làm sao quên được". cười :" vì muốn gặp cháu trai mà họ trở thành người trung thành với máy bay rồi , chắc phải mang ba mẹ qua đây ở luôn thôi"

      " ha ha, sợ ba nhìn lại tức giận đánh nữa sao?" làm mặt quỷ trêu chọc

      " Nếu như mấy cú đánh có thể đổi lấy người vợ đáng , nhiều hơn cũng chịu". Sờ cằm nhớ đến vụ mình bị đánh đến trật khớp , trong mắt tràn ngập thương:" , cảm thấy mình hạnh phúc"

      " Vậy sao?" cảm động trừng mắt nhìn :" em cũng vậy, em cũng cảm thấy hạnh phúc"

      Bốn mắt nhìn nhau, hạnh phúc lan tràn khắp nơi.


      HOÀN
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :