1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Câu được tổng giám đốc lạnh lùng - Dư Phàm(9c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 8



      Sáng thứ hai, Đinh Vũ Thiến mang theo tinh thần sáng láng trở lại phòng làm việc. Có tình ngọt ngào tưới tắm, khuôn mặt còn nét lo lắng như mấy hôm trước nữa, cả người toát lên vẻ kiều diễm động lòng người giống như đóa hồng kì nở rộ.



      Tối hôm qua lại ngủ được, nhưng lần này là do quá hưng phấn. Ngay khi rất vui vẻ đồng thời chuyện giải trừ hôn ước với Nhan Dật Khải cũng khiến lo lắng yên.



      Đây là vấn đề vô cùng nan giải. Lúc trước cũng tìm mọi cách để giải trừ hôn ước nhưng đều thành công. Mặc dù đính hôn chưa dính dáng gì đến pháp luật, nhưng mà hai nhà đều có địa vị nhất định trong xã hội, hơn nữa việc đính hôn giữa hai người có nhiều người biết, nếu có chia tay việc bị gièm pha là điều thể tránh khỏi, sau này gặp nhau mọi người cũng vô cùng lúng túng.



      Chỉ là bây giờ quyết định, cho dù Nhan Dật Khải có đồng ý hay , lần này nhất định phải chia tay với ta.



      Đồng thời cũng vắt óc nghĩ cho mình lí do để giải thích, hi vọng đạt được mục đích.



      Reng… Reng… Reng…



      Ngay khi chuẩn bị cầm điện thoại lên có người lại gọi tới.



      “Alo.” suy nghĩ bấm nút trả lời.



      “Xin hỏi là Đinh Vũ Thiến phải ?” giọng mềm mại truyền đến.



      “Vâng, là tôi.” ấy là ai? Giọng này vô cùng xa lạ, hề có chút ấn tượng nào cả.



      “Tôi…tôi là Lí Nguyên Du.” Lí Nguyên Du có vẻ khẩn trương: “ Đinh còn nhớ tôi ?”



      Lí Nguyên Du!



      Người khác dám chắc, nhưng lại nhớ rất ấy. Chỉ là tại sao ta lại gọi điện đến cho ?



      Chẳng lẽ vì bạn trai thay lòng nên quay sang tố cáo ?



      hít sâu hơi chuẩn bị nghe những lời trách mắng cùng bới móc. Ai bảo là người thứ ba, tuy trai chưa vợ chưa chồng, nhưng người khác vì mà đau lòng khổ sở là .



      Tuy nhiên, lại hề phải nghe bất kì lời chói tai nào, Lí Nguyên Du đơn giản chỉ muốn mời ra ngoài uống cà phê chuyện.



      Vì là lời mời của tình địch, thể chấp nhận. Nếu cự tuyệt làm đối phương coi thường cho rằng nhút nhát, hơn nữa ta lại dùng thái độ hòa nhã như vậy, thể từ chối.
      ***
      Trong quán cà phê.



      Lí Nguyên Du ngồi đối diện, nhìn chớp mắt về phía .



      Lí mời tôi ra đây, biết là có chuyện gì?” Nhận thấy đối phương chỉ nhìn mình chăm chú, cảm thấy được tự nhiên, thể làm gì khác đành mở miệng chuyện để phá vỡ khí trầm mặc giữa hai người.



      , có gì.” Lí Nguyên Du vẻ mặt đơn, cặp mắt sưng húp chứng tỏ ta khóc: “Tôi chỉ là muốn nhìn .”



      “Nhìn tôi?”



      “Ừ.” ta gật đầu: “Tôi muốn hiểu hơn về , muốn biết tại sao Diêm Trọng Uy lại chọn mà bỏ rơi tôi.”



      ta từng có nhiều bạn trai nhưng là người đàn ông duy nhất lời chia tay với ta chỉ qua cuộc điện thoại mà lí do là người khác.



      Ngoại trừ cam tâm, ta còn tò mò tại sao người có hôn ước như Đinh Vũ Thiến lại có thể làm cho Diêm Trọng Uy động lòng, có thể làm cho ra chữ “ cách rất nhàng?



      “Tôi…rất xin lỗi.” Nhìn thấy đối phương bị thương tổn tự chủ được mà lời xin lỗi.



      cũng muốn kết quả như vậy, nhưng mà tình vốn ích kỉ, cho dù có hàng ngàn hàng vạn đồng tình với này, nhưng mà cũng thể nào buông tay người đàn ông mình được.



      “Xin đừng như vậy.” Lí Nguyên Du lắc đầu cái: “Tôi hiểu chuyện tình cảm là thể miễn cưỡng, Trọng Uy có quyền lựa chọn người mà ấy thích, chỉ là…”



      ta muốn lại thôi.



      “Chỉ là cái gì?” Đinh Vũ Thiến chờ đợi ta tiếp.



      “Tôi, tôi…” Giống như có điều khó , hốc mắt của Lí Nguyên Du cũng đỏ: “Tôi… Đinh, nhất định phải giúp tôi.”



      Đối mặt với phản ứng bình thường của ta, Đinh Vũ Thiến có chút lúng túng.



      Giúp?



      có thể giúp được gì cho ta?



      Giúp ta vượt qua cơn sóng gió trong tình cảm này?



      Hay giúp ta tìm bạn trai mới?



      ra tôi …” Lí Nguyên Du quanh co hồi lâu, sau đó ra câu khiến vô cùng sửng sốt: “Tôi mang thai.”



      Cái gì?



      Nhất thời Đinh Vũ Thiến bị lời này làm cho lỗ tai ong ong.



      “Mang thai!” Trong kích động, tự chủ được mà kêu to.



      Lí Nguyên Du thêm gì nữa, chỉ là cúi đầu, rút khăn từ trong ví da nhàng lau nước mắt.



      Cho dù khóc thút thít, nhưng dáng vẻ của ta lại vô cùng tao nhã và cao quý.



      “Vậy, vậy…” Thần trí của tỉnh táo trở lại, kịp thời ngăn cản lời chưa suy nghĩ kĩ định thốt lên.



      Là con của Diêm Trọng Uy sao?



      Nhưng câu hỏi này thể hỏi mà cũng cần phải hỏi.



      Lí Nguyên Du là bạn của Diêm Trọng Uy, đứa bé chắc chắn là con của thể nghi ngờ, nếu Lí Nguyên Du cần gì phải đến tìm khóc lóc, cầu xin giúp đỡ.



      hơn tháng.” ta khẽ vuốt bụng, nét mặt vừa ngọt ngào vừa thương cảm: “Vốn hai ngày trước tôi định cho ấy ngạc nhiên lớn, nghĩ tới đêm hôm đấy ấy lại gọi điện đến muốn chia tay với tôi.”



      xong, ta nhịn được nước mắt lại tiếp tục rơi xuống.



      ta khóc nức nở : “Vì muốn ở cùng với , ấy liền bắt tôi bỏ đứa bé ngay lập tức. Nhưng mà, nhưng mà tôi ấy, tôi muốn sinh nó ra.”



      ấy muốn bỏ đứa bé?” vô cùng kinh ngạc và sợ hãi.



      Chỉ tại , nếu Lí Nguyên Du chẳng mất người đàn ông ấy , bây giờ sợ rằng đến cả đứa bé trong bụng cũng khó mà giữ được. phá hư chuyện tình cảm của người khác , bây giờ còn có khả năng trở thành thủ phạm giết chết sinh mạng bé .



      “Nếu Trọng Uy muốn, tôi cũng thể sinh đứa bé này. Lí gia có mặt mũi của Lí gia, các trưởng bối trong họ cũng đồng ý chuyện tôi chưa chồng mà có con.” Lí Nguyên Du khóc.



      Đột nhiên Lí Nguyên Du bắt lấy bàn tay của Đinh Vũ Thiến, vẻ mặt buồn bã đau khổ: “ Đinh, tôi biết cầu như vậy là quá đáng, nhưng có thể nể tình chúng ta cùng là phụ nữ mà chủ động rời khỏi Diêm Trọng Uy, cho tôi và đứa bé cơ hội sống sót được ?”



      Vừa khóc ta vừa ngừng nhìn trộm nét mặt của .



      Nhìn biểu cảm của Đinh Vũ Thiến, ta biết cắn câu rồi.



      Mang thai?



      Lí Nguyên Du thầm cười lạnh. Từ khi quen biết Diêm Trọng Uy đến giờ, căn bản chưa từng chạm vào ta thế nên việc ta mang thai là điều thể.



      Khi Diêm Trọng Uy lời chia tay, ta vừa kinh ngạc lại vừa đau khổ, chỉ là ngay sau đó liền trấn định lại, giả bộ bình tĩnh tiếp nhận này.



      ta hiểu cá tính của Diêm Trọng Uy. khi quyết định chuyện gì ai có thể thay đổi. Dù khóc, hai nháo, ba thắt cổ đều thể thay đổi được quyết định của mà chỉ càng làm cho người đàn ông này thêm ghét bỏ và đẩy ta ra xa hơn mà thôi.



      Bởi vậy ta quyết định ra tay từ Đinh Vũ Thiến. Tuy biết Đinh Vũ Thiến có phản ứng như thế nào, chỉ là việc đến nước này, đâm lao đành phải theo lao vậy.



      Nếu như may mắn, Đinh Vũ Thiến đồng tình với ta mà rời khỏi Diêm Trọng Uy, được như vậy còn gì hơn. Nhưng nếu may, Đinh Vũ Thiến để ý đến ta, ngược lại còn đem chuyện này cho Diêm Trọng Uy, tuy nhiên cũng sao, vốn cần mình, tình huống xấu nhất cũng chỉ có vậy thôi, đối với ta chẳng có việc gì to tát cả.



      Nếu như ta thắng, ngồi vào vị trí Diêm phu nhân ai khác chính là ta.



      Đinh Vũ Thiến buồn bã cơ hồ nên lời.



      cần phải bỏ đứa bé.” Đinh Vũ Thiến bi thương : “Tôi biết rồi, tôi rời khỏi Diêm Trọng Uy.”


      Khi thốt ra hai từ “rời khỏi”, lòng cũng theo đó mà bắt đầu rỉ máu.



      Hạnh phúc mà mang đến cho tựa như đóa hoa quỳnh mới nở, chỉ rực rỡ trong chốc lát bắt đầu tàn lụi.



      Tuy rất đau khổ nhưng phải làm như vậy, muốn lương tâm của mình day dứt cả đời, lại càng muốn tình cảm của mình có vết nhơ.



      Diêm Trọng Uy là mối tình đầu tiên của . hi vọng đoạn tình ngắn ngủi này để lại trong những hồi ức tốt đẹp.



      Đinh, cám ơn .” Mắt thấy quỷ kế của mình thành công, Lí Nguyên Du thầm vui mừng, nhưng ngoài mặt vẫn khóc thút thít, ngừng cảm kích.



      Có lẽ ta cảm kích, cảm kích Diêm Trọng Uy ngốc nghếch, cảm kích ông trời cho ta kĩ năng diễn xuất quá tuyệt vời.



      “Mặc dù chúng ta chỉ mới gặp mặt mấy lần, nhưng tôi biết là người hiểu lí lẽ lại dịu dàng, vì thế hôm nay tôi mới lấy hết cam đảm hẹn ra đây. Nếu như đồng ý giúp tôi mong rằng sau khi rời khỏi ấy đừng cho ấy biết là tôi tìm , nếu tôi sợ ấy nghĩ rằng tôi dùng đứa bé để trói buộc ấy mà hận tôi cả đời”.



      Cuối cùng ta cũng quên nghĩ biện pháp chặn miệng Đinh Vũ Thiến lại, tránh cho chuyện ta giả vờ mang thai bị bại lộ truyền đến tai Diêm Trọng Uy. Vậy kế hoạch của ta thất bại chỉ trong chốc lát.
      ***
      đầu khác của quán cà phê.



      “Này, kia nhìn rất quen, hình như là…Đó phải là vị hôn thê của em trai sao?” ăn mặc rất thời trang, diện mạo xinh đẹp, vùi đầu vào trong ngực người đàn ông.



      “Trí nhớ của em quả là tệ, mới gặp qua ở nhà lần mà vẫn nhớ.” Bàn tay xấu xa của người đàn ông dao động khắp người , vuốt ve những đường cong hấp dẫn của .



      cần cũng biết, đôi nam nữ này chính là Nhan Lập Khải cùng bạn minh tinh Trác Tương Tương của ta.



      “Người ta có trí nhớ vô cùng tốt, tất nhiên là nhớ rồi.” Trác Tương Tương làm nũng .



      Người thích trèo cao nơi quyền quý như tất nhiên quên được khuôn mặt của các vị thiếu gia, tiểu thư có tiền rồi.



      “Được, vậy đố em.” Nhan Lập Khải chép miệng : “Người con khóc lóc ngồi đối diện ấy là ai?”



      “Cái đó…” rất nhanh có đáp án: “Đó phải là bạn của tổng giám đốc Diêm sao? Nhưng mà…” Trác Tương Tương cảm thấy có chút kì lạ: “ ta sao lại khóc lóc thảm thương như vậy?”



      “Em nghe thấy sao?” Bàn tay to của ta luồn vào trong váy : “ ta ta mang thai.”|



      Mặc dù khoảng cách hai bàn khá xa, chỉ là vừa rồi Đinh Vũ Thiến nhất thời kích động kêu to, mơ hồ nghe được từ ‘mang thai’ nên đoán vậy.



      “Mang thai, đó phải là chuyện tốt sao?” Trác Tương Tương bắt đầu thở dốc: “Như vậy ấy nhanh chóng trở thành bà Diêm, tại sao còn phải khóc?”



      Lí Nguyên Du tại sao lại khóc?



      Ha ha, có gian tình.



      Bạn của Diêm Trọng Uy lại tới tìm vị hôn thê của em trai , còn khóc lóc kể chuyện ta mang thai.



      Điều này biểu cái gì?



      Ngay lập tức cặp mắt đen của Nhan Lập Khải phát ra ánh sáng.



      quên vẻ mặt của Diêm Trọng Uy hôm trước, quả muốn ăn Đinh Vũ Thiến vào bụng ngay lập tức. quá quen với chuyện tình cảm nam nữ nên nhanh chóng đoán ra mọi chuyện.



      phải biết chuyện gì rồi chứ, nhanh cho em biết với!” Trác Tương Tương nhanh chóng chỉnh lại hơi thở gấp gáp rồi vội vàng hỏi. vô cùng thích nghe mấy chuyện bát quái kiểu này.



      chỉ nhìn ra em muốn…” tà ác cười tiếng, ngón ta gia tăng tốc độ di động.



      Trong tình gia tộc rối rắm tạm thời có ý kiến, cũng có ý định mang mọi chuyện ra ánh sáng, cho nên đương nhiên giấu giếm bà tám Trác Tương Tương. Mà từ trước đến giờ vô cùng am hiểu cách thức để dời lực chú ý của phụ nữ.



      …” Trước mặt Trác Tương Tương sớm mảnh mơ hồ, dần quên mất chuyện mình muốn hỏi.



      ***************.com



      Ngồi trong phòng làm việc, sắc mặt Diêm Trọng Uy vô cùng trầm, nhìn chằm chằm vào tờ giấy mà Đinh Vũ Thiến đưa: Trải qua thời gian suy nghĩ, tôi cảm thấy chúng ta thích hợp.



      thích hợp?



      Đinh Vũ Thiến, đáng chết này, lúc đầu đồng ý làm bạn , bây giờ gửi tờ giấy chỉ vỏn vẹn vài ba chữ liền muốn thoát khỏi , muốn phủi sạch quan hệ với sao?



      Khó trách mấy ngày nay thấy , cũng liên lạc được, xem ra cố ý tránh mặt .



      này giỡn kiểu gì vậy?



      Ngoài tức giận, còn cảm thấy vô cùng mất mát.



      Từ lúc chào đời đến nay, lần đầu tiên có người cự tuyệt , còn là người con thích nữa chứ.



      Đáng giận! Đáng giận! Đáng giận!



      cầm tờ giấy vo thành cục sau đó ném vào sọt rác, nhanh chóng đứng dậy, chuẩn bị đến nhà họ Đinh tìm Đinh Vũ Thiến hỏi cho ràng đột nhiên cửa phòng làm việc bị mở ra.



      Là tên khốn khiếp nào chưa gõ cửa mà dám liều mạng xông vào?



      lúc nổi nóng, thực muốn mở miệng mắng to.



      cho cậu biết tin tức động trời, tháng sau Đinh Vũ Thiến cùng em trai tôi kết hôn.” Nhan Lập Khải dựa vào cánh cửa híp mắt nhìn .



      Nghe vậy sắc mặt Diêm Trọng Uy càng khó coi hơn.



      Giở trò gì đây, vậy mà vội vã lấy người đàn ông mình .



      “Cậu tới làm gì?” Khó kìm được phẫn nộ trong lòng, Diêm Trọng Uy tức giận : “Thay em trai cậu đưa thiệp mừng tới?”



      “Dĩ nhiên là phải.” Nhan Lập khải mỉm cười, cười đến bí hiểm: “Tôi tới để giúp cậu đoạt lại người trong lòng.”



      “Đoạt lại người trong lòng?”



      Diêm Trọng Uy liếc mắt tựa hồ muốn nhìn thấu tâm tư của ta.



      Coi như Nhan lập Khải biết chuyện của và Đinh Vũ Thiến, nhưng chẳng có lý gì để ta giúp đối đầu với em trai của mình cả.



      “Cậu rốt cuộc mưu cái gì?” nghi ngờ hỏi.



      “Có muốn biết tại sao ấy lại vội vàng muốn kết hôn ?” Nhan Lập Khải nhanh chóng rút ra từ trong cặp tài liệu xấp giấy: “Chỉ cần cậu kí vào hợp đồng này tôi liền cho cậu biết lí do. Thế nào?”



      Diêm Trọng Uy nhìn chằm chằm hợp đồng trong tay ta: “Cậu uy hiếp tôi?”



      “Cậu đâu cần phải khó nghe như vậy.” Nhan Lập Khải cười toét cả miệng: “Cái này là điều kiện trao đổi chứ phải uy hiếp.”



      Diêm Trọng Uy rên lên tiếng: “Chẳng lẽ tôi biết hỏi ấy sao?”



      “Cậu có thể hỏi, để xem ấy có cho cậu biết mọi chuyện ?” Nhan Lập Khải vô cùng chắc chắn.



      “Cậu!” Diêm Trọng Uy nghiến răng nghiến lợi.



      biết chắc chắn thêm điều gì nếu cần phải trốn tránh , lại đưa ra lời giải thích qua loa là vì thích hợp.



      “Thế nào? Cậu tính sao?” Nhan Lập Khải cười vô cùng tà ác.



      Diêm Trọng Uy hận thể đánh mấy phát vào khuôn mặt tươi cười đáng ghét kia: “Vì hợp đồng mà đến hôn nhân của em trai mình cậu cũng để ý sao?”



      Nhan Lập Khải nhún nhún vai: “Cưới người phụ nữ thương nó, đối với nó có gì là tốt chứ?”



      “Đưa đây!” Nhận lấy hợp đồng, Diêm Trọng Uy tiếp tục tính toán mà lập tức kí ngay chữ rồng bay phượng múa.



      Nhan Lập Khải vô cùng đắc ý đứng bên, vì mưu kế của mình thành công mà vô cùng hưng phấn.



      nhanh lên!” Bỏ bút xuống, Diêm Trọng Uy thúc giục.



      “Mấy ngày trước tôi nhìn thấy Lí Nguyên Du cùng Đinh Vũ Thiến chuyện ở trong quán cà phê.”



      Nguyên Du cùng Vũ Thiến?



      Nghe thấy tên của hai người phụ nữ có quan hệ mật thiết với mình, Diêm Trọng Uy nhịn được nhíu mày.



      “Sau đó sao?” hỏi lại.



      “Chỉ như vậy thôi.”



      “Chỉ vậy thôi?”



      dùng cả hợp đồng chỉ để đổi lấy câu này?



      “Nhan, Lập, Khải!” Diêm Trọng Uy vô cùng tức giận hét lên.



      Nhan Lập Khải chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng mất bình tĩnh của như lúc này, thế nên tự biết mà tiếp: “Nguyên Du ấy khóc như mưa, sau đó Vũ Thiến đột nhiên quyết định kết hôn cùng Dật Khải, theo cậu tại sao?”



      Diêm Trọng Uy đột nhiên hiểu ra.



      Chắc chắn Lí Nguyên Du ở trước mặt bậy bạ gì đó mới khiến thay đổi như vậy.



      Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt khiến người ta phát điên của Nhan Lập Khải, tức giận : “Cậu rốt cuộc nghe được cái gì?”



      “Ai, ngồi xa như vậy, cái gì tôi cũng nghe ràng lắm, chỉ là…” Nhan Lập khải cố ý dừng lại, ai bảo kí hợp đồng mà cũng cam tâm tình nguyện.



      “Có chuyện gì mau!” mất hết kiên nhẫn.



      “Tôi hình như nghe được hai chữ ‘mang thai’.”



      Mang thai?



      Diêm Trọng Uy ngây ngẩn cả người.



      “Tôi chỉ biết có vậy, những chuyện khác tự cậu tìm hiểu !” đợi Diêm Trọng Uy lên tiếng, Nhan Lập Khải liền cầm hợp đồng bước về phía cửa chính.



      Lúc tới cửa, ta chợt như phát điều gì, nhanh chóng xoay người lại: “Xem ra tôi thực là hồ đồ, kiếm của cậu khá là nhiều tiền mà lại quên tiếng cảm ơn.”



      ta sợ Diêm Trọng Uy còn chưa đủ giận, lắc lắc hợp đồng trong tay: “Đa tạ người em tốt của tôi.”




      Chương 9



      dâu dựa sát vào bên cạnh chú rể chút, chú rể đặt tay ở ngay hông dâu .” Thợ chụp ảnh ngừng cầu dâu, chú rể thay đổi tư thế với những động tác thân mật.



      Mặc dù cả người được tự nhiên, nhưng Đinh Vũ Thiến vẫn tận lực phối hợp với những gì thợ chụp ảnh cầu, cố gắng bày ra tư thế xinh đẹp nhất, nở nụ cười kiều diễm.



      Chỉ tiếc là dù có cố gắng đến mấy cũng thành công.



      Ở trong ngực Nhan Dật Khải, hoàn toàn thể thả lỏng. Chẳng những cả người cứng như khúc gỗ, ngay cả nụ cười cũng được tự nhiên, hơn nữa khi thợ chụp ảnh cầu hai người chạm môi cho thân thiết suýt chút nữa dùng tay đánh vào khuôn mặt của Nhan Dật Khải khi ta muốn tiếp cận .



      “Chị cả, lại uống nước !”



      Khi thợ chụp ảnh tuyên bố nghỉ ngơi ít phút, người hỗ trợ trong quá trình chụp là Đinh Vũ Như vội vàng đưa chai nước suối, tỉ mỉ thay Đinh Vũ Thiến lau mồ hôi trán.



      “Tiểu Như, em vất vả rồi.” Nhìn em bận rộn, trong lòng tràn đầy cảm kích.



      đâu, chị quên là từ em rất thích xem dâu, chú rể chụp ảnh rồi à?” Đinh Vũ Như thay sửa sang lại làn váy: “Khó có cơ hội có thể đến gần xem dâu chú rể như hôm nay, hơn nữa chị cả và rể đều vô cùng đẹp, tựa như đôi kim đồng ngọc nữ. Chỉ nhìn chị chụp ảnh thôi cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.”



      Nhìn mặt em tràn ngập thích cùng ngưỡng mộ, trong lòng chút khổ sở.



      Hạnh phúc?



      hạnh phúc sao?



      Đáp án đương nhiên là . Khi nghe tin Lí Nguyên Du mang thai, biết rằng hạnh phúc của mình thực biến mất.



      Ngày hôm ấy, hoảng hốt rời khỏi quán cà phê, bước chân đường như người mất hồn, hoàn toàn biết mình trở về công ty bằng cách nào nữa.



      Mất mát, buồn phiền cùng đau khổ, cuộn tròn ghế, cố gắng xoa dịu vết thương lòng co thắt từng cơn. Những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống tựa như lau mãi cũng thể hết được.



      Ngay lúc yếu ớt nhất, Nhan Dật Khải đột nhiên xuất ở phòng làm việc của , lần nữa bày tỏ thành ý muốn kết hôn với .



      Hoa tươi xinh đẹp, lời ngọt ngào cùng với lời thề ước mãi mãi, thể nghi ngờ vào lúc này đây chính là an ủi mà rất cần.



      Giống như người sắp chết đuối vớ được cái cọc, chút do dự mà nhận lời cầu hôn của Nhan Dật Khải.



      Nhưng mấy ngày sau khi tỉnh táo lại, phát mình quyết định quá vội vàng. Đến bây giờ còn chưa chấp nhận được những hành động thân mật của Nhan Dật Khải làm sao có thể trở thành dâu của ta được?



      Vì thế, hoảng hốt.



      Giờ thể làm gì được nữa, thiệp mời gửi, ảnh cưới cũng chụp được nửa, còn cơ hội mà đổi ý nữa sao?



      “Tiểu Như, còn nước ? cũng khát khô cổ rồi!” Lúc này Nhan Dật Khải bước đến, nhìn về phía Đinh Vũ Như cười ngừng.



      “Có, có.” Đinh Vũ Như vội vàng lôi từ trong túi ra bình nước suối đưa cho ta.



      “Cám ơn em, em rất chu đáo.” ta mặt uống nước, mặt khen ngợi: “ biết sau này ai là người có phúc lấy được dịu dàng đảm như em nhỉ?”



      ta am hiểu nhất là những lời đường mật khiến phụ nữ phát cuồng.



      “Đâu, đâu có!” Khi thấy ta nhìn mình, Đinh Vũ Như mặt đỏ đến tận mang tai, cúi đầu tiếp tục sửa sang lại làn váy cưới cho Đinh Vũ Thiến, tránh ánh mắt phóng điện của ta.



      chung là có cơ hội.” Đinh Vũ Thiến nhíu mày, trách ta: “ phải là muốn rửa tay ư, sao vẫn còn ở đây? nhanh lên chút, đừng để mọi người phải chờ!”



      “Được rồi, , ngay bây giờ!”



      Nhan Dật Khải nhất thời có chút oán giận.



      Haizz, tại sao vợ ta có chút dịu dàng nào vậy? Vì cái gì mà cứ luôn luôn lạnh lùng như thế?



      ta lén nhìn về phía Đinh Vũ Như cái, mới xoay người về phía phòng vệ sinh.



      Nhìn chằm chằm bóng lưng Nhan Dật Khải rời , Đinh Vũ Thiến khỏi rên lên tiếng.



      ra phải ghen, chỉ là ưa Nhan Dật Khải, cái loại đàn ông chỉ biết những lời ngon tiếng ngọt ấy, trực giác cho biết ta là người đàn ông vô cùng đáng ghét.



      thích người đàn ông trầm ổn, giống như…



      Nghĩ tới đây, khỏi chán nản, nhịn được mà thở dài.



      dâu mới có chuyện gì mà thở dài vậy?”



      Bên tai vang lên giọng vô cùng quen thuộc, khiến trái tim khỏi run lên.



      Đây là…



      xoay người lại, Diêm Trọng Uy đứng ở phía sau, khuôn mặt ai oán nhìn .



      “Là !” Đôi mắt mở to.



      Trong thư phải hết rồi sao? ta còn tới đây làm gì?



      “Xin hỏi là?” Đinh Vũ Như tò mò quay đầu lại, bởi vì thấy dáng vẻ kinh ngạc của chị . Về chuyện Diêm Trọng Uy, Đinh Vũ Thiến chưa bao giờ cho người nhà nghe, cho nên Đinh Vũ Như đương nhiên biết người đàn ông có gương mặt lạnh lùng này, chỉ có thể nghĩ chắc ta là người quen cũ của chị mình.



      “Tôi là rể tương lai của em.” Diêm Trọng Uy trả lời trong cơn giận.



      Chẳng lẽ thể tức giận sao? Đinh Vũ Thiến chưa ràng mọi chuyện bỏ chạy, hơn nữa lại còn nhanh chóng quyết định lấy người khác, là muồn chọc tức chết mà.



      , rể?” Đinh Vũ Như ngớ người.



      phải rể rồi sao? Người này sao lại…



      đừng có bậy!” Nghe thấy tự động giới thiệu bản thân, Đinh Vũ Thiến vô cùng hoảng sợ liền chặn ngay lời định : “ tới đây làm gì? phải tôi ràng mọi chuyện rồi sao?”



      “Có thể để chúng tôi chuyện riêng chút ?” Diêm Trọng Uy nhìn Đinh Vũ Như gật đầu cái, ngụ ý muốn rời để hai người chuyện riêng với nhau.



      Đinh Vũ Như nuốt nước miếng, vội vàng quay lại nhìn Đinh Vũ Thiến cái, muốn xác định xem chị mình có đồng ý chuyện mình cùng với người đàn ông bỗng nhiên chạy đến tự nhận là “ rể” hay .



      sao đâu. Em đến chỗ thợ chụp ảnh chờ chị, lát nữa chị qua.” Đinh vũ Thiến vỗ vỗ bàn tay của em , quyết định cùng ta cho ràng, để ta dẹp ngay cái ý niệm điên rồ này trong đầu.



      Đinh Vũ Như ngoan ngoãn gật đầu, mang theo tất cả lo lắng trong lòng rời .



      Đợi em xa, Đinh Vũ Thiến lập tức hỏi: “ tới đây làm gì?”



      Đinh Vũ Thiến miễn cưỡng chính mình phải bình tĩnh đối mặt với .



      chọn cách gửi thư để cho biết quyết định của mình bởi vì sợ khi đối mặt với bản thân mất khống chế, vẻ mặt giấu được mà tiết lộ tâm cho biết.



      Chỉ là mấy ngày sau, dần tỉnh táo, khôi phục chút tự chủ của mình.



      “Tôi tới để lấy lại thứ.”



      bước về phía , chỉ chừa khoảng cách giữa hai người.



      Diêm, phiền ràng chút.” nhíu mày, cho rằng tới đây để tính nợ cũ: “Tôi dùng thân thể của mình chuộc tội rồi, sớm còn nợ nần gì với , xin đừng dùng lí do này tới làm phiền tôi.”



      chầm chậm : “Em nợ tôi lời giải thích.”



      “Giải thích?” ngơ ngác hiểu. Chẳng lẽ hiểu lầm cái gì sao?



      “Cái gì mà chúng ta hợp?” sưng mặt lên.



      ra là…



      tới tìm tính sổ, mà lại chỉ vì lí do chia tay.



      “Được rồi.” Nếu muốn giải thích, liền cố gắng cho nghe vậy: “Tôi nghĩ chúng ta có tình cảm gì với nhau. Hơn nữa mỗi người chúng ta đều có mối quan hệ cần chịu trách nhiệm.”



      có tình cảm?” Giọng của đầy vẻ châm chọc: “Tôi thích Lí Nguyên Du, em cũng thích Nhan Dật Khải, vậy chúng ta cần gì phải chịu trách nhiệm!”



      “Làm sao có thể như vậy được?” Nhớ tới Lí Nguyên Du mang thai, khỏi tức giận: “ cùng Lí Nguyên Du cái đó…cái đó vậy mà còn chịu trách nhiệm!”



      cũng chịu yếu thế mà lại: “Tôi và em cũng cái đó, cái đó vậy tại sao em muốn tôi chịu trách nhiệm?”



      “Tôi phải cái đó!”



      “Vậy em cái nào?”



      “Tôi là …” cẩn thận tìm từ ngữ thích hợp để tránh tiết lộ bí mật Lí Nguyên Du mang thai. quyết định giúp ấy rồi phải giúp tới cùng.



      “Tóm lại là ấy rất thích , cũng rất cần . thể rời bỏ ấy, nếu lương tâm tôi vô cùng áy náy.”



      “Em muốn về chuyện ta mang thai?” thẳng vào mấu chốt vấn đề.



      biết rồi?” kinh ngạc nhìn .



      Diêm Trọng Uy xác nhận suy đoán của mình, Lí Nguyên Du quả là bịa đặt chuyện mang thai để li gián tình cảm của .



      “Làm gì có chuyện đó!” khinh thường bĩu môi: “Cho đến bây giờ tôi còn chưa chạm vào ta, làm sao ta có thai? Nếu ta mang thai, đứa trẻ đó cũng phải của tôi.”



      Cái…cái gì? chạm vào ấy?



      ngẩn người.



      “Thế nào? tin à?”



      Chẳng lẽ hi vọng có quan hệ với người con khác?



      “Tôi…” nên lời.



      Để biết Lí Nguyên Du mang thai hay giả là chuyện vô cùng đơn giản, đến bệnh viện siêu là biết liền. Hơn nữa nếu có đứa bé nó có phải là con hay chỉ cần xét nghiệm ADN là . biết chắc chắn dối , nhưng mà thực vô cùng kinh ngạc.



      Ngày đó ở quán cà phê, nhìn Lí Nguyên Du khóc lóc vô cùng đau đớn, chẳng lẽ là giả?



      Đến bây giờ vẫn chưa dám tin.



      Chẳng lẽ quá ngốc nghếch, ngốc nghếch đến nỗi bị lừa mà vẫn còn che giấu giúp người ta?



      “Em đúng là vô cùng ngốc nghếch!” có chút tức giận: “Mục đích của ta vô cùng đơn giản chính là muốn em chủ động rời khỏi tôi, mà em lại ngốc đến nỗi tin lời của ta. Chuyện quan trọng như vậy tại sao em trực tiếp đến hỏi tôi?”



      “Tôi…” ấp úng thành lời.



      Từ trước đến giờ đều đặt công việc lên hàng đầu, đối với chuyện tình cảm hiểu biết nhiều. Biết được Lí Nguyên Du mang thai, chỉ nghĩ phải tránh xa , vì muốn trở thành kẻ thứ ba phá hoại tình cảm của người khác.



      ấy, ấy là bạn , tôi làm sao biết được các người…, có…” Qua lúc lâu mới có thể ra câu hoàn chỉnh, gương mặt bây giờ đỏ như trái cà chua.



      Hai người bọn họ chỉ mới gặp mặt mà muốn cùng lên giường, huống chi Lí Nguyên Du là bạn chính thức của , người nào có thể tin rằng bọn họ còn “trong sạch” trong khi hai người họ qua lại với nhau chứ? thục hề nghĩ tới khả năng này.



      “Em cùng Nhan Dật Khải sắp kết hôn, tại sao cũng có, có…” học cách chuyện của để chế nhạo .



      “Chuyện này, sao có thể đánh đồng với nhau như vậy được!” cắn môi.



      thích Nhan Dật Khải nên cố ý giữ khoảng cách với ta, mà Lí Nguyên Du với khác, ta muốn gần còn kịp nữa là, làm sao có thể tránh xa cơ chứ!



      “Tại sao thể?” cười nhạt: “Em cho rằng tôi là người đàn ông tùy tiện có thể lên giường với bất cứ ai sao? Với lại cũng phải người phụ nữ nào cũng có thể làm cho tôi kìm nén được.”



      Những lời này ràng ám chỉ trong mắt , vị trí đặc biệt quan trọng.



      Trong lòng vô cùng cảm động và sung sướng.



      “Tôi hết rồi, bây giờ em vẫn còn muốn gả cho Nhan Dật Khải sao?” đem tay nắm chặt trong bàn tay mình, nghiêm túc hỏi .



      giống như bị dội chậu nước lạnh, đột nhiên tỉnh táo lại.



      Việc chuẩn bị kết hôn cũng tiến hành đến giai cuối, làm sao có thể ’ với Nhan Dật Khải?



      Lúc này mà mở miệng cự tuyệt ta, chẳng những làm ta khó chịu mà còn đả thương lòng tự trọng của ta. Vị hôn phu của mặc dù đào hoa nhưng phải là tên bại hoại có đầu óc, đành lòng làm tổn thương ta.



      “Chưa vào lễ đường chưa tính là trễ. Bây giờ em ’ vẫn còn kịp!” Diêm Trọng Uy giống như nhìn thấu băn khoăn của , vì vậy mở miệng khuyên nhủ: “Biết mình hạnh phúc, sao lại còn ép mình vào ngõ cụt? Nếu như em cảm thấy có lỗi, vậy nên ràng với Nhan Dật Khải, miễn cho ta lại cưới người phụ nữ mình về nhà, chẳng những em tự hại bản thân mà còn hại cả đời ta nữa.”



      Lời này giống như suy nghĩ trong lòng , chỉ là có dũng khí để ra.



      cần lo lắng, tôi ở bên em, cùng em đối mặt với vấn đề này.” hi vọng người phụ nữ mình có thể dũng cảm ; với cuộc hôn nhân mang tính trói buộc này.



      lát sau, gật đầu đồng ý.



      Hạnh phúc của suýt chút nữa biến mất, lần này tuyệt đối đễ dàng buông tay.
      ***
      “Trọng Uy, sao cậu lại ở đây?” Khi Nhan Dật Khải từ phòng vệ sinh trở về nhìn thấy Diêm Trọng Uy khỏi cảm thấy vô cùng kinh ngạc: “Chẳng lẽ cậu cùng Nguyên Du cũng tới đây chụp ảnh cưới?”



      Sau lúc, Nhan Dật Khải tự cho là mình hiểu, cười .



      “Cái này…” Vốn chuẩn bị ra , nhưng nhìn thấy nụ cười mặt người bạn này cảm thấy có chút khó khăn: “Khụ, khụ…Tôi tới là có chuyện quan trọng muốn với cậu.”



      hắng giọng .



      “Có chuyện gì mà gấp gáp như vâỵ, có thể từ từ mà. Tớ cùng tiểu Thiến cũng chụp hình.”



      Để tránh cho ta bị đả kích quá lớn, Diêm Trọng Uy cùng Đinh Vũ Thiến đứng cách nhau khoảng, cho nên ta cảm thấy có gì bất thường.



      “Là như vậy.” Diêm trọng Uy lời hết: “Tôi cùng Vũ Thiến nhau, chúng tôi chỉ hận là mình gặp nhau quá trễ. Hi vọng cậu giải trừ hôn ước, thành toàn cho chúng tôi.”



      Lời này giống như sét đánh giữa trời quang, khiến Nhan Dật Khải vô cùng sững sờ.



      Vị hôn thê của lúc nào học lăng nhăng rồi?



      “Rất xin lỗi, đến lúc gần kết hôn tôi mới cho cậu biết chuyện này.” Mặc dù biết mình vô lí nhưng mà giọng vẫn chứa bá đạo: “Nhưng tôi cũng cho cậu biết, bất luận cậu có đồng ý chia tay cùng Vũ Thiến hay ấy vẫn là của tôi. Sau này có còn muốn làm bạn với tôi hay tự cậu quyết định.”



      ta còn có thể quyết định như thế nào được nữa?



      Nhan Dật Khải nhịn được cười khổ.



      ta hiểu rất cá tính của Diêm Trọng Uy, người này coi trọng thứ gì dễ dàng buông tay, huống chi vị hôn thê của mình lại nhìn người ta đắm đuối, trong mắt hề có ta, có đồng ý hay cũng chỉ là câu , làm sao có thể thay đổi trước mắt này.



      “Hai người hạnh phúc là được rồi, tớ làm sao có thể đồng ý chứ?” Nếu cùng Đinh vũ Thiến chia tay là điều thể tránh khỏi ta quyết định phải dứt khoát chút, đối với mà cứ mực chịu buông tay chỉ làm người khác cảm thấy ta đáng khinh: “Thua cậu tớ tâm phục khẩu phục, chỉ cần ấy vui vẻ là được rồi, tớ có gì để .”



      “Dật Khải, …” Nghe Nhan Dật Khải sảng khoái đáp ứng, trong lòng ngừng đan xen cảm kích cùng áy náy: “Tôi xin lỗi.”



      “Ngàn lần đừng như vậy.” Nhan Dật Khải thở dài: “ biết luôn kém cỏi nên lúc nào cũng khiến em muốn chia tay với , người nên xin lỗi là mới phải.”



      ta dịu dàng cười: “Hai người , tớ muốn yên tĩnh chút!”



      Diêm Trọng Uy tưởng rằng Nhan Dật Khải là người vô cùng coi trọng danh dự, xảy ra xung đột giữa hai người là điều tránh khỏi, nghĩ tới mọi chuyện lại vô cùng thuận lợi, chẳng cần đến lời thứ hai Nhan Dật Khải liền chủ động từ bỏ, khiến cảm thấy vừa kinh ngạc vừa khó hiểu.



      Nhưng mà cũng nghĩ nhiều, bây giờ chỉ muốn tìm chỗ để được ở riêng cùng mà thôi.



      Nhìn cảnh hai người ôm nhau rời , Nhan Dật Khải khỏi giọng than , vẻ mặt đẹp trai có vẻ u buồn khiến người ngoài nhìn mà đau lòng.



      xin lỗi.” Đinh Vũ Như lúng túng đứng bên, chỉ có thể thay chị xin lỗi ta.



      Mặc dù tận đáy lòng luôn hi vọng chị được hạnh phúc, nhưng điều đó lại tổn thương đến rể cũ.



      Từ trước đến giờ luôn hi vọng thế giới được hòa bình, nhưng nhìn thấy kết quả như vậy cảm thấy vừa buồn vừa mâu thuẫn.



      “Em cần thương hại .” Nhan Dật Khải cười khổ .



      “Nếu vậy, tôi trước, hãy bảo trọng.” Chị cũng rồi, có lí do gì ở lại đây nữa.



      , em đừng !” Nhan Dật Khải đột nhiên cầm lấy bàn tay bé của : “Ở đây với chút. tại cảm thấy vô cùng trống rỗng và tĩnh mịch, em có thể ngồi lại nghe chuyện lát được ?”



      Ánh mắt của ta bắt đầu phóng điện với Đinh vũ Như.



      …”



      vô cùng kinh ngạc, ngượng ngùng hất tay ta ra.



      ra trong lòng Nhan Dật Khải có chủ ý. ta nhận ra Đinh Vũ Như là người hiền lành, mềm mại lại đáng , cũng biết mình nhận định sai lầm rồi.



      Người con hiền lành như Đinh Vũ Như dễ dàng theo đuổi hơn chị, nhưng mà bây giờ quá trễ, biết ta có thể thay đổi được gì ?



      Đinh Vũ Thiến là củ khoai lang nóng bỏng tay, bây giờ có người chủ động đón lấy. Nếu ông trời giúp ta ta nhất định phải tận dụng cơ hội này tốt.



      Đúng là sắc lang!



      Thợ chụp ảnh ngơ ngác nhìn màn trước mắt, cho đến khi máy ảnh trong tay rớt xuống mới tỉnh lại.



      dâu chạy trốn cùng người đàn ông khác còn chú rể ở lại câu dẫn em vợ.



      Người mới giận dỗi phẩy tay áo rời đối với ta còn gì xa lạ nhưng mà tình huống hôm nay quả ta chưa từng nghe . Bây giờ lại được tận mắt chứng kiến.



      Thế giới này quả nhiên nhiều chuyện lạ vô cùng!
      ***
      Thay bộ đồ cưới nặng trịch, Đinh Vũ Thiến cùng với Diêm Trọng Uy đến núi Dương Minh.



      Lần này trở lại thăm chốn cũ, tâm trạng hoàn toàn trái ngược, còn buồn phiền, mà thay vào đó là niềm hạnh phúc dạt dào.



      “Ngày đó, em bị ngã ở chỗ này.” đến nơi từng bị trẹo chân, đột nhiên dừng bước.



      “Còn phải là do à!” chu miệng lên: “Ai bảo đột nhiên từ đâu chạy tới hù dọa em!”



      “Chẳng lẽ em cho rằng đó là tình cờ?”



      “Chẳng lẽ…” Nhìn nụ cười xấu xa của , nhất thời hiểu ra: “ theo dõi em?”



      “Sao lại ngạc nhiên như vậy, chỉ là muốn nhìn thấy em mà thôi.” nhún nhún vai: “Ngoài em ra còn ai có thể hấp dẫn được , khiến bỏ lại đống công việc chỉ để chạy lên núi tìm em.”



      “Em hấp dẫn ở điểm nào? Là cặp mắt kính này ư?”



      thầm vui mừng trong lòng nhưng cố ý chỉ chỉ cặp mắt kính của mình.



      Trừ cái này ra, chẳng biết mình có điểm gì đáng để chú ý cả.



      “Quả cặp mắt kính của em hấp dẫn .” Nhìn cái kính mắt gọng đen che khuất nửa khuôn mặt của làm người ta muốn chú ý cũng khó: “Sau khi chúng ta xuống núi, chúng ta mua kính áp tròng được ?” Chuyện này nghĩ rất lâu nhưng tới lúc này mới có cơ hội ra.



      Gì chứ, có phải người đàn ông bá đạo này có ý đồ muốn chi phối thói quen cuộc sống của ?



      cảnh giác nhìn chằm chằm.



      hi vong em mang kính gọng mà hãy mang kính áp tròng.” thèm để ý đến thái độ của , vẫn cười híp mắt suy nghĩ của mình.



      “Tại sao? chê em xấu xí đúng ?” Theo trực giác liền nghĩ tới vấn đề nhạy cảm này.



      “Tất nhiên là rồi!” xinh đẹp như vậy, dù mang cái gì cũng đều đẹp: “ nghĩ rằng em nên dùng cái kính xấu xí này che khuất khuôn mặt của mình, nhưng mà can thiệp vào lựa chọn của em, chỉ là…”



      Lần đầu tiên gặp nhau cũng với như vậy. Nhớ lại lúc ấy khỏi cảm thấy ngọt ngào: “Chỉ là cái gì?”



      “Chỉ là lo lắng lỡ như em đụng phải người đàn ông khác lại nhận nhầm là chồng mình…”



      Mỗi lần gỡ cặp kính ra mọi thứ trước mắt đều trở nên mơ hồ, cho nên phải đề phòng trường hợp nhìn nhầm người đàn ông khác. Khả năng này hoàn toàn có thể xảy ra.



      !”



      Cái này đúng là chiếm được tiện nghi mà còn khoe mẽ mà.



      tức giận đánh vào lồng ngực .



      “Chẳng lẽ em muốn lúc nào cũng có thể nhìn thấy ràng sao?”



      “Em nhìn làm gì?” Mặc dù rất muốn biết lúc kích tình có vẻ mặt gì, nhưng đánh chết cũng thừa nhận.



      “Bởi vì là người đàn ông cùng em hết cả đời.” biết gần đây uống lộn thuốc gì mà lời nào ra cũng vô cùng buồn nôn.



      Cả đời…



      Cái từ “cả đời” này nghe uất ức mà.



      sợ em nhận lầm người?” nhịn được che miệng cười tiếng: “ yên tâm, cho dù có hóa thành tro em cũng nhận ra được!”



      “Em lợi hại vậy sao?” mỉm cười nhìn .



      “Tất nhiên rồi!” khoác cánh tay , nở nụ cười vô cùng hạnh phúc: “Bởi vì em là người phụ nữ cùng đến hết cuộc đời mà.”



      Hoàn

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :