1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Câu Được Trùm Xấu Xa - Dư Phàm (11 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10
      "Như Như, giúp thắt lại cà vạt ." Tề Thiếu Yến đứng trước gương, cố ý làm lệch cà vạt, buông tay chờ Vũ Như tới cứu vớt.

      Sau khi cùng chung chỗ với Vũ Như, sinh hoạt của giống hệt thằng ngốc, có việc gì liền Như Như dài, Như Như ngắn, nhõng nhẽo đòi xử lý chuyện vụn vặt thường ngày cho .

      "Trước kia có em, làm thế nào hả?" Vũ Như cười lườm cái, nhưng vẫn đem cà vạt thắt lại cho . "Được rồi đó.” thuận tay lấy xuống sợi bông dính áo sơ mi của . "Đại thiếu gia hài lòng chưa ạ?"

      "Vợ thắt sao có thể hài lòng chứ?" thích cảm giác nhìn vì mình mà loay hoay xoay quanh, cảm giác ấm áp ngọt ngào.

      bây giờ, ăn của em, ở của em, hài lòng cũng phải chịu.” Liếc bóng dáng tuấn trong gương, làm mặt quỷ trêu .

      "Người ở dưới mái hiên, thể cúi đầu." cố ý thở dài. "Ai bảo có nơi nào để , chỉ có thể ở nơi này đây?"

      Kể từ đêm lễ tình nhân kia, gần như mỗi ngày đều qua đêm ở đây, đuổi thế nào cũng . kiên trì mãi, vốn là giường đơn bị đổi thành giường đôi, hộc tủ bên tường chuyển thành nơi để quần áo của , trong phòng tắm nhiều hơn bộ rửa mặt, cùng dao cạo râu của nam.

      tình nguyện ở nhà trọ hẹp của , cũng muốn trở về khu chung cư Tín Nghĩa cao cấp kia, chỉ vì Vũ Như khăng khăng chịu dọn đến chỗ . xấu hổ, muốn người nhà biết ở cùng bạn trai, khi dọn nhà, điều bí mật này lập tức bị phơi bày ra ánh sáng.

      "Ở nơi này làm khó chịu sao?" Lo lắng lên trong đôi mắt .

      "Chỉ cần có em ở đâu cũng được." nhéo cằm của . "Hơn nữa rất nhanh liền đổi thành em ăn của , ở của , tại đừng nghĩ nhiều như vậy.

      Mặt đỏ lên. "Ai muốn ăn của , ở của ?"

      "Đây chính là chúng ta rồi đấy nhé!" nghiêm mặt . "Em phải đáp ứng xây xong nhà, chúng ta kết hôn sao, em phải giữ lời, cho phép đổi ý đâu đấy.”

      "Cũng còn lâu mà…" ngượng ngùng lắp bắp .

      "Nơi nào lâu? Theo thấy đại khái nhiều nhất ba tháng nữa là xây xong nhà, trang trí cũng chỉ mất bốn tháng là cùng.” nâng khuôn mặt nhắn của lên, hôn cái. “Đến lúc đó, em chính là dâu mới của rồi.”

      "..." Đón lấy nụ hôn nóng bỏng của , muốn lại thôi.

      yên lặng nhìn . "Muốn gì sao?"

      "Em..."

      " phải em muốn đổi ý đó chứ?"

      "… Em..."

      "Đổi ý cũng cho." khí phách . "Dù có phải bế em vào lễ đường cũng làm, biết ?"

      " lấy em?" Nhìn tình như thế, đáy lòng Vũ Như vẫn tồn tại tia nghi hoặc, cho dù hai người trải qua thời gian thân mật.

      "Em còn nghi ngờ ?"

      cúi đầu tránh tầm mắt . "Em, em chỉ là có chút sợ."

      "Sợ cái gì?" bỏ ra tất cả chẳng lẽ còn chưa hàn gắn được vết thương cũ cho ?

      "Em sợ … Thay đổi tâm ý…" Hạnh phúc những ngày qua làm luôn lơ lửng giữa trung, thiếu phần thực tế, lại nhiều hơn tầng sợ hãi.

      "Đồ ngốc." khẽ vuốt má ngọc của , trầm giọng . "Nếu em an tâm, ngại lập tức kết hôn ngay bây giờ."

      lắc đầu. "Em phải ý đó, chỉ là..."

      "Chỉ là em còn có trăm phần trăm tin tưởng ." hoàn toàn có thể cảm nhận được bất an trong lòng .

      " xin lỗi, em phải cố ý..." Nhìn thấy thần sắc trở nên ảm đạm, đau lòng dứt, lại biết làm như thế nào mở miệng an ủi, trực giác muốn xin lỗi .

      "Ngoan nào, cần xin lỗi ." vươn tay che cái miệng nhắn của . "Nếu muốn , phải là mới đúng." ôm chặt vào trong ngực. "Chờ chúng ta kết hôn, chuyển vào nhà mới, em thấy nghi hoặc nữa, lúc đó tốt hơn nhiều."

      Áp vào lồng ngực ấm áp của , nghe tiếng tim đập trầm ổn, cảm thấy bình an. Có lẽ lần này... chạm tới hạnh phúc !

      “Có chuyện gì, trực tiếp cho , đừng có để trong lòng buồn bực mình, suy nghĩ lung tung đó.” Mặc dù Vũ Như xem như tương đối bình tĩnh, Tề Thiếu Yến vẫn yên tâm. Khi hai người xuống lầu, quên dặn dò.

      “Em biết rồi, đừng lo lắng nhé.” Thấy yên tâm, thầm cao hứng trong lòng, xem ra lo lắng cho .

      "Đúng rồi, còn có chuyện." đột nhiên nghĩ đến. "Chờ em làm xong case này từ chức nhé."

      "Từ chức?" sửng sốt. "Tại sao?" Chẳng lẽ là người đàn ông thích vợ ra ngoài làm việc?

      "Bởi vì..." do dự lát mới . " sợ Thi Lệ Nhân biết em ở chung chỗ với , kiếm chuyện gây khó khăn cho em, nghĩ em cũng muốn xung đột với ta chứ?” làm gì Thi Lệ Nhân, trong lòng có tính toán, để tránh hậu họa, phải tách hai người này ra mới được.

      " ấy như thế đâu?" thế nào Thi Lệ Nhân cũng là bà chủ lớn, cũng hẹp hòi thế chứ.

      "Phụ nữ ăn dấm chua, chuyện gì cũng làm ra được." khoa trương .

      "Thế sao?" Vừa nghĩ tới cùng Thi Lệ Nhân mặt lạnh xung đột, toàn thân toát mồ hôi lạnh. "Chờ case này hoàn thành, em nên từ chức hơn."

      "Tốt lắm." thấy thành thuyết phục được , thở phào nhõm. "Đúng rồi, em muốn đưa đến công trường sao?"

      " cần, cũng thuận đường mà, em tự đáp taxi là được rồi." Sáng sớm hôm nay cũng đến công ty ngay mà phải công trường chuyến.

      "Chỉ là lượn đường nhiều chút thôi mà..." ước gì 24h đều có thể dính người .

      " phải sắp họp rồi sao? Cũng đừng lãng phí thời gian nữa mà."

      " lại em." mở ra cửa sắt lầu nhà trọ. "Vậy em nhớ cẩn thận đó !"

      cười ra khỏi cửa. "Em biết rồi mà."

      "Chờ chút." kéo lại, mạnh mẽ ấn xuống nụ hôn, mới bằng lòng thả ra.

      "Đừng như vậy, bị người nhìn thấy..." đỏ bừng cả mặt.

      "Em..."

      "Tề Thiếu Yến!"

      Đột nhiên có tiếng thét the thé chói tai cắt đứt chuyện. hồi tiếng giày cao gót lẹp kẹp kèm theo tiếng thét chói tai nhanh chóng tới gần hai người.

      Hoảng sợ quay đầu lại, Vũ Như liền nhìn thấy Thi Lệ Nhân hổ báo xông tới.

      "Là ." Tề Thiếu Yến chợt giận tái mặt.

      "Thế nào? Giật mình?" Thi Lệ Nhân lên giọng quãng tám, trong khí yên tĩnh buổi sớm cực kì chói tai. “ nghĩ tới tôi tới đây bắt gian tại trận đúng hả?”

      "Mời chuyện khách khí chút." quả ngờ tới chuyện nhanh như vậy bị lộ ra ngoài, vốn tưởng rằng có thể chống đỡ dăm bữa nửa tháng nữa.

      “Vốn tôi cũng tin tưởng lắm, ngờ tới vụng trộm với con đàn bà khác!” Thời gian gần đây, thái độ của càng ngày càng lãnh đạm, thậm chí còn cố ý tránh mặt ta, ta ngửi được mùi khác lạ, lập tức sai thám tử điều tra, ngờ vụng trộm ở cùng tình nhân, mà chó chết nhất đối tượng lại chính là nhân viên của mình.

      Thi Lệ Nhân cực kì hối hận giao case này cho Đinh Vũ Như, ta cho là mình dẫn sói vào nhà, nuôi ong tay áo, tạo cơ hội cho đối phương. (Edit bởi *******************). Vừa nghĩ tới màn liếc mắt đưa tình của hai người kia, lý trí ta sớm bị lửa ghen đốt trụi, mặc kệ giơ tay, chỉ vào mũi Vũ Như kêu gào.

      "Xem mày bộ dáng đàng hoàng, ngờ là con hạ tiện đến tận xương tủy, chỉ chực cơ hội bò lên giường đàn ông! Mày cho mày là ai? Dám giành đàn ông với tao?” ta càng càng điên, nhịn được giơ tay tát Vũ Như.

      Cho tới bây giờ, đây là lần đầu bị nghe nhục mạ đáng sợ như vậy. Vũ Như bị chửi đến ngây người, ngây ngốc đứng nơi đó, thậm chí cũng biết né tránh.

      Bốp! —

      Cái tát của Thi Lệ Nhân cũng trúng Vũ Như, ngược lại bị Tề Thiếu Yến giơ tay bắt lấy.

      "Ầm ĩ đủ chưa?" trừng mắt, thanh lạnh như băng tảng. "Xin chú ý bộ dáng của mình, đừng giống người đàn bà chanh chua như thế, nên nhớ là bà chủ của Tân Đô Hội đó." Hất tay ta ra, chỉ vào xe của mình đậu cách đó xa. "Có chuyện gì lên xe hẵng ."

      Lời của Tề Thiếu Yến như thùng nước đá giội thẳng vào người Thi Lệ Nhân. Nếu như người đàn ông này chỉ là gặp dịp chơi, vậy hành động vừa rồi của ta chẳng phải là tự hạ thấp thân phận sao? Đường đường tổng giám đốc, lại cùng nhân viên công ty tranh giành đàn ông, lời này truyền , mặt ta nên chôn nơi nào?

      Mặc dù giận đến cắn răng nghiến lợi, Thi Lệ Nhân vẫn nghe theo lên xe Tề Thiếu Yến, đợi lời giải thích hợp lý của . ta tin với điều kiện của mình lại thua đứa con thua kém mình mọi mặt. Bàn về gia thế, năng lực, ngoại hình, ta rất tự tin, huống chi trong tay ta còn nắm giữ nhược điểm của Tề Thiếu Yến.

      "Hôm nay em đừng công trường nữa." Chờ Thi Lệ Nhân rời , Tề Thiếu Yến đỡ lấy bờ vai mềm mại của Vũ Như dịu dàng . "Chốc nữa, gọi điện thoại đến công ty xin từ chức, kêu người tới công ty thu dọn đồ đạc giúp em."

      Vũ Như sắc mặt trắng bệch, đôi môi run rẩy, muốn lại thành lời. Từ tới lớn đều được người nhà trăm bề che chở, chưa bao giờ gặp qua trận chiến đáng sợ như vậy, hơn nữa trời sinh hơn người khác lá gan, làm sao còn dám bước vào công ty nữa chứ?

      "Đừng sợ, có chuyện gì." đau lòng hôn . " ràng với ta, em về nghỉ trước , tối điện thoại cho em." nữa, cũng phải cách ly hai người này ra, trừ việc để Vũ Như chịu thương tổn, càng là vì phòng từ trong miệng quạ của Thi Lệ Nhân nghe được thông tin gì bất lợi cho . khi Vũ Như biết được thủ đoạn lừa gạt Thi Lệ Nhân, người đơn thuần thiện lương như có cách nào chịu đựng được thực đáng sợ, chừng lại bỏ .

      tuyệt đối cho phép kết quả như thế xảy ra!

      Tuyệt đối !

      "Chúng ta cũng sắp kết hôn, tại sao lại làm chuyện như vậy?" Xe vừa khởi động, Thi Lệ Nhân lập tức quay đầu hỏi Tề Thiếu Yến.

      "Kết hôn?" lạnh lùng hỏi ngược lại. "Thời điểm nào tôi kết hôn với vậy?" Từ đầu chí cuối đều qua những lời này.

      "..." chưa qua, nhưng là thái độ của lại ràng cho ta thấy như vậy mà. " mua đất xây nhà phải để kết hôn sao?" ta tức giận chất vấn.

      "Tôi dùng để kết hôn." Tề Thiếu Yến đến liếc cũng thèm nhìn ta cái. “Nhưng phải với ."

      " cái gì?" ta thể tin vào lỗ tai mình. "Vậy muốn kết hôn với ai?"

      " còn nhìn ra?" Nực cười, phải sáng sớm ta đến gây rồi sao?

      "Làm sao có thể?" Tề Thiếu Yến quyết định kết hôn trước, Đinh Vũ Như nhận case sau, ta thể là đối tượng kết hôn của được! Chẳng lẽ ở bên ngoài còn có người đàn bà khác, chỉ là mình có phát ?

      "Tại sao ?"

      "Chẳng lẽ đột nhiên thay đổi tâm ý sao?" Nếu như đối tượng quả nhiên là Đinh Vũ Như, thay lòng đổi dạ chính là lời giải thích hợp lý nhất.

      " thế nào cũng được, người tôi muốn lấy chính là ấy." đương nhiên cho ta quá khứ của mình và Vũ Như.

      " xem trọng ta điểm nào?" Thi Lệ Nhân truy hỏi đến cùng, nhất định phải cùng đối phương phân cao thấp.

      " ấy cái gì cũng tốt."

      "Điểm nào so với em tốt?" Ít nhất ta thể nhìn ra được.

      " ấy dịu dàng hơn , đáng hơn , làm tôi hạnh phúc hơn ." Nếu muốn so sánh, cho ta đáp án.

      "Tình cảm của chúng ta cũng nhiều năm như vậy, chẳng lẽ lại kém con đàn bà mới quen sao?” Thi Lệ Nhân vẫn mực cho rằng Tề Thiếu Yến chỉ là nhất thời u mê, còn lâu mới chịu tin mình kém đứa con bình thường.

      "Tình cảm?" liếc ta cái."Rất xin lỗi, toàn bộ tình cảm của tôi đều dành cho người khác."

      "…" Thi Lệ Nhân nghĩ tới tuyệt tình như vậy, trong lúc điên cuồng cũng cố kỵ nữa. " đừng quên tôi có thể đưa lên vị trí Tề chủ tịch, cũng có thể kéo xuống bùn!"

      ta ngoài việc đắc ý buông ra cảnh cáo, đồng thời hi vọng vãn hồi lòng Tề Thiếu Yến. ta , chỉ cần chịu quay đầu lại! Chỉ cần cầu xin tha thứ, ta dang tay đón trở về.

      " cho rằng có bao nhiêu cổ phần của Tề thị?" Mặt trầm tia sợ hãi, còn mang theo ý cười mỉa.

      " có ý gì?" Lúc này, Lệ Nhân chợt đổi sắc mặt.

      quên sao? đem cổ phiếu Tề thị thế chấp vay ở ngân hàng tôi.” tốt bụng nhắc nhớ, phòng trường hợp ta mắc bệnh đãng trí rồi.

      "Chỉ cần hoàn tiền, vậy cổ phiếu vẫn là của tôi." ta miễn cưỡng .

      "Hoàn tiền?" cười lạnh. " còn đủ ?"

      "Tại sao ?" Nghĩ đến lợi nhuận dự án đầu tư vào công ty sinh hóa sắp thu về, lâu nữa là tiền vốn lại khả quan, ta sợ hãi . “Chỉ cần tôi bán cổ phiếu công ty sinh hóa kia, sao có thể trả nổi chứ?”

      "Vậy sao? Vậy tốt nhất trước hết nên xác định công ty đó còn ."

      " là..." Nghe vậy, ta toàn thân rét run. Chẳng lẽ... Chẳng lẽ…

      "Thành cho biết cũng sao. Công ty đó, người chủ sớm cầm tiền cao chạy xa bay, giờ chỉ còn cái vỏ trống , tại đừng là đưa ra thị trường, ngay cả kinh doanh cũng khó khăn đấy.”

      Làm sao lại như vậy? ta thể tin số mình lại phân chó như vậy, bất kể kinh doanh hay đầu tư cái gì đều gặp phải số mạng thất bại.

      mượn ngân hàng Tề thị cũng ít tiền, tôi thể cứ nhìn tình trạng xấu mãi như vậy được.” êm ru ra tính toán trong lòng. “Bắt đầu từ mai, toàn bộ tiền mượn phải đóng lãi suất, về phần khoản vay ngắn hạn đến kì phải trả cả vốn lẫn lãi, nếu tôi mời pháp luật can thiệp, đấu giá tài sản của .”

      ", dám..." Thi Lệ Nhân thầm kêu thảm trong lòng, ta biết có gì dám. Lúc trước, là Tề Thiếu Yến dàn xếp, ta chẳng những có thể vay thả phanh, lại cần trả lãi suất, nghĩ tới hôm nay, tất cả những thứ này đều trở thành gánh nặng của mình. Lấy khoản tiền mặt ta có trong tay, đến lãi còn chưa trả nổi chứ gì đến trả sạch vốn, khi pháp luật can thiệp, chỉ là tài sản thế chấp, mà cả tài sản danh nghĩa ta cũng toàn bộ phải giao ra. Chỉ cần lấy khoản vay thôi, có thể cho ta hai bàn tay trắng, bán cả công ty cũng trả nổi.

      "Nhìn phương diện tình cảm trong quá khứ, tôi cũng muốn có kết cục thê thảm như vậy.” Đối với ta, cũng muốn đuổi tận giết tuyệt.

      " muốn thế nào?" giờ sống chết đều nằm trong tay kẻ khác, ta khỏi lo lắng đề phòng.

      "Chúng ta làm giao dịch." ra mục đích bố cục nhiều năm. "Chỉ cần sang tên toàn bộ cổ phần Tề thị cho tôi, nợ lập tức được xóa bỏ."

      ra là…

      Đầu óc của ta bỗng chốc sáng ra. " là cố ý!" ta giận sôi.

      "Cố ý?" thừa nhận cũng phủ nhận.

      " cho tôi mượn tiền, thực chất là vì cổ phần Tề thị trong tay tôi đúng ?” ta phẫn nộ lên án. “ cố ý cho tôi mượn tiền đầu tư mảnh đất, công ty sinh hóa kia, ra thừa biết mảnh đất đó cấm xây dựng, cũng biết công ty thối nát kia có vấn đề! chính là làm tôi mất hết vốn liếng, muốn tôi còn tiền tự động dâng tặng cổ phần cho , có đúng hay ?”

      Mặc cho ta phát điên, Tề Thiếu Yến chỉ là trầm mặc .

      Ba năm trước, từ lần đầu tiên cho ta mượn tiền, mang ý định này, cho vay để ta lơ là tài chính, tiêu hao tài lực ta, lợi dụng quan hệ cho ta đầu tư nhà máy nhiệt, sau đó lại kích động mấy đoàn thể bảo vệ môi trường kháng nghị, tiếp theo gợi ý ta thế chấp cố phần Tề thị mua đất cấm, cuối cùng là công ty sinh hóa đầy rẫy vấn đề kia.

      Hơn ba năm, chuẩn bị kỹ lưỡng từng bước từng bước, dụ ta mắc câu, làm ta mất hết vốn liếng, hao hết của cải, mục đích là ép ta giao ra cổ phần Tề thị trong tay, kể từ đó có thể chân chính nắm toàn cục trong tay, hề bị kẻ khác khống chế nữa.

      Đây cũng là nguyên nhân muốn Vũ Như cho thời gian ba năm, bởi vì chỉ có ở cùng Thi Lệ Nhân ba năm này, mới có thể đạt tới đích cuối cùng, hoàn toàn nắm trong tay tập đoàn Tề thị.

      " mau!" ta tiếp tục nổi đóa. " là cố ý có đúng hay ?" Thi Lệ Nhân tưởng rằng đối tốt với ta, chăm sóc ta, hóa ra chẳng qua là vì ép ta khạc ra cổ phần Tề thị, điều này làm ta thất vọng, đau khổ tới cực điểm.

      "Bất kể có phải cố ý hay , cũng phải chấp nhận thực này." Quá trình quan trọng, chỉ quan tâm kết quả.

      "Chẳng lẽ ngay từ đầu tiếp cận tôi, cũng chỉ là vì cổ phần Tề thị?" ta vẫn cam lòng, giãy giụa lần cuối, hi vọng phải đối với mình hoàn toàn vô tình, cho dù chỉ có điểm thích thôi cũng được.

      " cho rằng tôi dùng chung đàn bà với con heo Tề Thiếu Đình sao?" Hôm nay mục đích đạt thành, chuyện cũng khách khí nữa. Mặc dù có quan trọng trinh tiết, nhưng cực kì ghê tởm với những thứ từng qua tay Tề Thiếu Đình, tất nhiên là trừ tập đoàn Tề thị ra.

      Người ta đàn bà trở mặt giống như lật sách, nghĩ tới đàn ông cũng kém nhiều! Thi Lệ Nhân sững sờ bất động, nghĩ mình thua triệt để thế này.

      "Tôi tuyệt đối dâng tặng cổ phần Tề thị cho ." Phẫn hận tới cực điểm, ta quyết đội trời chung với .

      " muốn cũng phải chịu." có sợ hãi. Bởi vì khi ngân hàng làm căng, cổ phần Tề thị toàn bộ phải bán đấu giá, mà có thể dễ dàng từ ngân hàng của mình mua cổ phần, chỉ là quá trình lâu hơn chút mà thôi.

      Thi Lệ Nhân hiểu luật pháp, đương nhiên biết mình ở chiếu dưới.

      " đúng là đồ ngoan độc!" Trong lúc bất chợt, Thi Lệ Nhân nhớ ra câu Tề Thiếu Đình từng nhắc nhở mình. Lãnh khốc, hung ác, nham hiểm, từ thủ đoạn. Lúc ấy nghe Tề Thiếu Đình nhận xét , ta nào có để trong lòng, ngờ có ngày, chính mình cảm nhận sâu sắc cái gì gọi là lãnh khốc, từ thủ đoạn.

      " ngoan độc sao làm nên đại chứ?" Từ sinh trưởng trong gia cảnh đại gia tộc sớm dưỡng thành bản tính máu lạnh, vô tình của . “ cần giận dỗi cậy mạnh với tôi, giao dịch này ít nhất có thể giữ lại được công ty của cha để lại.”

      ta hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng biết đều là . Giận dỗi chỉ làm cho ta hai bàn tay trắng, chỉ cần nhượng lại cổ phần, ta vẫn là bà chủ Tân Đô Hội.

      " muốn cho !" ta cắn răng nghiến lợi thỏa hiệp, cũng quên quẳng lại lời nguyền rủa. "Họ Tề , đừng cho là tôi dễ dàng bỏ qua cho , ngày nào đó tôi quay lại làm thịt !"

      Đối với uy hiếp của ta, chỉ là cười nhạt tiếng, chút phật lòng. "A Thái, dừng xe." Khi xe theo lệnh dừng ở ven đường, hạ lệnh đuổi khách. "Tôi có thời gian, mời tùy tiện." Nếu phải ta sáng nay dọa Vũ Như sợ, còn lâu mới tiễn ta đoạn đường.

      "Hừ!" Thi Lệ Nhân tức giận xuống xe.

      Nhìn chằm chằm xe mất, trong lòng ta chỉ có duy nhất ý niệm.

      Trả thù!

      ta tuyệt đối cho người đàn ông này đắc ý quá lâu, ta nhất định phải cho trả giá thê thảm vì chuyện này!

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11
      Nhà mới núi Dương Minh rốt cuộc cũng hoàn thành, Tề Thiếu Yến lập tức thông báo tin vui mình chuẩn bị kết hôn, đồng thời cùng Đinh Vũ Như chuyển vào nhà mới.

      Cầm giỏ hoa mới mua, Vũ Như xem xét chung quanh, tự hỏi đặt nơi nào cho tốt.

      Mặc dù trang trí nhà mới cùng những việc lặt vặt khi kết hôn khiến thời gian gần đây thực vừa vội vừa mệt, nhưng mà mỗi ngày đều đắm chìm trong bể tình hạnh phúc, lại càng thêm tinh thần sáng láng, thần thái như bay lên, nhuốm chút mệt mỏi nào.

      Hôn lễ càng tới gần, tâm tình của càng ngày càng an tâm, vốn dĩ cảm giác xác định cũng theo gió bay từng ngày. Tình đối với còn hư vô mờ mịt nữa, còn thành ở cùng mỗi giây mỗi phút.

      Tề Thiếu Yến đứng ở bên, khóe miệng mỉm cười âu yếm nhìn mình nhất.

      Giờ này, ngày này, chẳng những thành công nắm trong tay tập đoàn Tề Thị, đồng thời còn thắng lợi đem trái tim Vũ Như trở về, nếu đứng đỉnh cuộc đời, cũng ngoa chút nào. Với còn giây phút nào có thể hạnh phúc hơn lúc này

      " mang cho em chút nước được ?" Đặt giỏ hoa bên khay trà sofa, cười hì hì nhờ . "Cây của em khát nước rồi."

      "Vậy sao?" xấu bụng : " cũng khát nước rồi, em mớm nước cho sao?"

      sửa sang lại lá cây, thèm để ý . "Nước sôi ở phòng bếp."

      " cần loại nước đó, chỉ muốn..." cong môi tiến sát gần .

      hiểu ý , mặt lập tức đỏ bừng. "Đừng, đừng như vậy mà… Em sắp xếp đồ mà..."

      Gần đây, cứ như con dã thú phát dục, cả ngày cứ như keo dính người , khiến vừa vừa sợ, cố tình càng né tránh, lại càng muốn trêu chọc.

      "Chờ chút." trốn ở sau salon, đưa tay chỉ đồng hồ tường. "Hơn 5h rồi, đáp ứng đưa em tản bộ, thuận tiện ăn tối mà."

      "Ừ, vậy cũng được!" Trò chơi bị dừng làm cho Tề Thiếu Yến mặt như đưa đám, nhưng lại có cách nào từ chối cầu của , huống chi đáp ứng trước rồi.

      "Vậy thôi!" buộc lại tóc, cười híp mắt kéo ra ngoài, cho bất kì cơ hội nào đổi ý.

      đương nhiên biết trong lòng của tính toán cái gì. Hừ, sao cả! Quân tử báo thù ba năm muộn, chờ cơm nước xong trở lại

      " nghĩ gì đó?" Hai người ra cổng gác, trầm mặc khiến cho tò mò cực kì.

      " suy nghĩ..." quyết định dọa chút. " suy nghĩ xem chúng ta có thể nếm thử cái đó lúc dã ngoại... Cái đó..." Khóe miệng của cố ý kéo ra nụ cười xấu xa. "Cảm giác rất giống nhau đó!"

      Cái gì? Trong lòng kít phanh cái.

      ", được!" thầm kêu khổ, quả quyết cự tuyệt. "Nếu như bị người ta phát rất mất thể diện , em mới cần."

      "Nhưng mà rất nhớ mà!" đột nhiên bồng lên, giả vờ nhìn bốn phía, giống như tìm địa điểm thích hợp.

      " được, thả em xuống!" kinh hoảng muốn thoát khỏi ngực . "Em muốn. đừng nghĩ ép em, đừng nghĩ..." Trong miệng kêu, hốc mắt Vũ Như chợt đỏ lên.

      "Đùa em thôi, đừng coi là mà!" vội vàng vừa hôn vừa dỗ dành nín khóc. "Hôn cái, thả em xuống."

      "..." Ý thức được mình bị trêu cợt, biết là nên tức hay nên cười, vì vậy xoay mặt, giận dỗi để ý tới .

      " sao, rất vui lòng ôm em tản bộ." cười hì hì lần nữa hôn má phấn của . "Để cho mọi người biết chúng mình có bao nhiêu ân ái."

      " vô sỉ!" Núi Dương Minh cũng phải sơn dã hoang vu, khắp nơi đều có lữ khách lên núi vui chơi, cho kẹo cũng dám trước mặt mọi người trình diễn tiết mục ân ái này. "Thả em xuống." dùng dằng cầu.

      "Nơi này..." Chỉ vào gò má mình, rất ràng.

      Hết cách, đành hôn vào má .

      "Ngoan." lại hôn đáp lại , lúc này mới vừa lòng buông xuống.

      Hai người đường ân ân ái ái, hoàn toàn chú ý tới chiếc xe BMW đỏ bám đuôi phía sau.

      Thi Lệ Nhân ngồi trong xe thể thao, cặp mắt đỏ ngầu trừng Tề Thiếu Yến và Vũ Như ở phía trước, trong mắt bùng lên lửa giận ghen ghét.

      "Khốn kiếp!" ta rên rỉ mắng, đưa tay với chai rượu vang tu ừng ực, tiếp theo ợ lên tiếng, thoáng chốc mùi rượu nồng nặc trong xe, hiển nhiên là nốc ít rượu.

      ta đọc báo biết tin tức Tề Thiếu Yến sắp kết hôn, mới mở mắt lại nhận được điện thoại từ vị hôn phu cũ Tề Thiếu Đình, nội dung có gì khác ngoài châm chọc, mỉa mai, điều này làm cho ta đau khổ tìm chai rượu mạnh, muốn nhờ vào chất cồn tê dại mình. Tề Thiếu Yến khốn kiếp! như vậy, sao có thể lừa gạt , tại sao cần , ngược lại đem tất cả dâng cho con đàn bà khác? cam lòng!

      Nồng độ cồn trong máu gia tăng, cũng là lúc hận ý càng thêm mãnh liệt.

      Mang theo hơi rượu nồng nặc cùng hận ý mãnh liệt, ta chạy xe tới trước cửa nhà mới của Tề Thiếu Yến, nhìn hai người kia nồng tình mật ý, càng ngừng kích thích thần kinh, có chất cồn trợ lực, ta lâm vào trạng thái điên cuồng, cũng bất chấp tất cả.

      Cầm chai rượu tu ừng ực mấy hớp, ta cáu kỉnh cười to. “Tao muốn giết chết đôi cẩu nam nữ chúng mày, tao muốn giết chết chúng mày…” Trong tiếng cười ré lên điên dại, nháy mắt ta đạp thẳng chân ga. Trong vòng ba giây tốc độ lên tới 100km tuyệt đối phải chỉ là quảng cáo.

      Đột nhiên vang lên tiếng động cơ làm cho Tề Thiếu Yến cảnh giác quay đầu lại, khi liếc thấy chiếc xe điên dùng tốc độ cực nhanh lao về phía hai người họ tất cả còn kịp rồi. Theo bản năng, che lấy Vũ Như, dùng thân thể bảo vệ .

      Còn chưa ý thức được xảy ra chuyện gì, Vũ Như chỉ nghe thấy hai ba thanh kinh khủng vang lên, sau đó cảm nhận thân thể Tề Thiếu Yến áp đảo người.

      Đầu óc trống rỗng, bị thân hình to lớn ép tới thở nổi, cảm giác hoảng sợ từ từ tập kích tới, cả người run rẩy tránh khỏi lồng ngực Thiếu Yến. Khi khí mới mẻ tràn vào lồng ngực, Vũ Như rốt cuộc chú ý tới cách đó xa chiếc xe hơi màu đỏ bẹp dí, còn có Tề Thiếu Yến, nằm đất hề nhúc nhích. Hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, đáng sợ hơn chính là vệt máu đỏ tươi, chẳng những thấm đỏ quần áo , còn chảy ngừng.

      Thân thể của càng run rẩy lợi hại. Sau mấy giây, rốt cuộc tiếng thét chói tai trong cổ họng cũng bộc phát ra.

      Ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, bừng sáng cả phòng bệnh. Kéo rèm che cửa sổ, Vũ Như để xuống bình giữ nhiệt đựng canh nóng, thay bình hoa bằng hoa cúc tươi.

      Nằm ở giường, tầm mắt Tề Thiếu Yến vẫn thủy chung dõi theo bóng lưng .

      "Ngày hôm qua ngủ ngon ?" Làm xong chuyện vụn vặt, tới bên .

      "Cũng tệ lắm." Cổ họng khàn khàn, gật đầu dối. Vết thương đau đớn vật lộn cả đêm chưa chợp mắt, thế nhưng chết cũng chịu thừa nhận.

      Vụ đâm xe mười ngày trước chẳng những làm mất máu nghiêm trọng, còn làm gãy chân, nếu phải nhân viên cứu hộ tới kịp thời, chỉ sợ tới chỗ lão Diêm vương báo danh rồi. Mặc dù nhặt được về cái mạng, nhưng vết thương chưa bình phục ngừng hành hạ , đau đớn như thế, nhưng sống chết kêu tiếng, tất cả thống khổ đều cắn răng thầm chịu đựng.

      "Vậy tốt." nhàng kéo chăn bông đắp cho , đau lòng nhìn chân trái bó bột của . “Hôm nay cảm thấy thế nào? Vết thương có đỡ chút nào chưa?”

      "Tốt hơn nhiều." miễn cưỡng nặn ra nụ cười cho dù vết thương vẫn đau đớn co rút ngừng.

      Kể từ khi gặp chuyện may tới nay, Vũ Như có ngày nào là cặp mắt sưng đỏ, cho dù cố gắng hết sức khóc thút thít trước mặt , nhưng biết vì mình mà rơi lệ ít. Dù thế nào nữa, cũng muốn vì mình mà lo lắng.

      " uống chút canh gà nhé?" kéo cái ghế ngồi ở bên giường bệnh, nắm bàn tay to lớn của dịu dàng hỏi.

      "Lại uống nữa sao." Làm bộ đau rất khó, nếu muốn làm bộ ăn rất ngon, căn bản là khó càng thêm khó.

      "Khi nào muốn uống cho em nha." mỉm cười, mắt chớp nhìn .

      Từ khi quen biết tới nay, lần đầu tiên dùng ánh mắt kỳ lạ này nhìn , dường như muốn nhìn thấu . "Em... Nhìn cái gì?" bị nhìn có chút được tự nhiên.

      "Nhìn !" đáp lại rất tự nhiên.

      "Nhìn ?" cười khổ hiểu chuyện đơn thuần như vậy.

      Trải qua mấy ngày lo lắng phập phồng, tâm tình cũng từ từ bình phục lại, sau khi trở lại bình thường, tất nhiên có bụng chất đầy câu hỏi với .

      "Tổng giám đốc Thi, ta… hinh như xuất viện." Quả nhiên, lập tức nhắc tới Thi Lệ Nhân. "Mặc dù ta đụng phải cột điện, chỉ là hơi chấn động não thôi."

      "Đừng đến cái người đàn bà điên đó nữa." cố gắng trốn tránh đề tài này.

      " ghét ta như vậy, tại sao còn giúp ta thoát tội?" Tề Thiếu Yến bị thương nặng như vậy, thế nhưng có báo cảnh sát cáo buộc Thi Lệ Nhân cố ý mưu sát, chỉ là lấy lý do say rượu ngoài ý muốn đâm phải, làm cho Vũ Như thể nghi ngờ nguyên nhân chân chính đằng sau.

      "Đương nhiên là nể tình ta cuồng dại, bằng còn có nguyên nhân gì chứ?" Tuy thương trường như chiến trường, nhưng dù sao lợi dụng tình cảm của ta, dù sao cũng có chút thương xót muốn làm khó ta. Dĩ nhiên cũng thừa nhận với Vũ Như chuyện gì, muốn thấy được bộ mặt lãnh khốc của , cho dù đó cũng là bộ mặt khác của .

      "Em biết, cái gì em cũng biết." ngoài dự tính của gật đầu.

      "Em biết cái gì?" Trong đôi mắt có nghi hoặc cùng kinh hoàng. Chẳng lẽ biết từ thủ đoạn đạt được tất cả mình muốn? Chẳng lẽ biết nguyên nhân mình bỏ qua cho Thi Lệ Nhân? Nếu như xem thấu được bộ mặt vô tình lãnh khốc của kia, có phản ứng gì? Tức giận? Sợ hãi? Bi thương? Hay là khinh thường? Yếu đuối như có cách nào tiếp nhận , sau đó đẩy ra xa? cứ như vậy muốn rời sao?

      Khi trong bụng chứa đầy nghi hoặc ngón tay nhắn của lặng lẽ dời đến mi tâm của , cố gắng xua khẩn trương của .

      "Em biết chuyện làm nhất định có lý do của nó, em biết bây giờ đối với em rất tốt, em biết lòng em.” dâng lên nụ cười hạnh phúc. “Còn có ai có thể như bất chấp tất cả che chở, bảo vệ em? Em biết, cái gì em cũng biết…”

      Câu trả lời của hoàn toàn vượt ra ngoài dự liệu của , ngạc nhiên há hốc miệng, mà chỉ là mỉm cười nhìn .

      "Đừng nhìn như thế…" Đáy mắt chất chứa thâm tình cùng tin tưởng làm cho nhiệt huyết sôi trào, tinh lực cuồn cuộn, kích động muốn ôm , hôn . Nhưng mà thân thể thể động đậy làm cho vừa tức giận, vừa ảo não thôi, hận chết cái ánh mắt kích thích đàn ông của , vậy mà ánh mắt lại rời bỏ được .

      Trong lúc bất chợt, rất muốn đày Thi Lệ Nhân xuống mười tám tầng địa ngục, nếu phải vì ta

      "Em dựa vào đây." cắn răng, vẫy vẫy tay với .

      "Thế nào?" lo lắng nghiêng người vào .

      chỉ chỉ vào gò má mình. "Nơi này là đau!"

      "Nơi này sao?" đến gần khuôn mặt , quan sát tỉ mỉ chu đáo.

      "Đúng, chính là chỗ này!" Thừa dịp bất ngờ, nhanh chóng hôn lên ngừng khuôn mặt cùng cái miệng nhắn của .

      " đừng lộn xộn, ngộ nhỡ vết thương nứt ra làm thế nào?" Phát mình bị lừa, nghiêm nghị dạy dỗ .

      "Đừng như vậy, để cho hôn em chút thôi..." Đột nhiên rút ra, làm cho cảm thấy mất mát nghiêm trọng.

      " ngoan ngoãn nằm xuống, chờ khỏe lại hãy ." tại là lão đại, dĩ nhiên dễ dàng thỏa hiệp.

      Chờ khỏe lại? Vậy còn muốn lâu là lâu! đáng thương nhìn . "Nhưng mà nhớ..."

      " được." nghiêm túc cự tuyệt. "Tốt nhất nên nghĩ xem hôn lễ hai mươi ngày sau xử lý thế nào đây."

      Hai người chẳng những in thiệp mời cùng đặt tiệc rượu, chú rể lại đột nhiên bị thương nặng, làm cho dâu như biết nên thế nào cho phải.

      "Phải xử lý cái gì? Đương nhiên là đúng hạn cử hành." nghĩ ngợi trả lời.

      "Thân thể của như vậy còn muốn cử hành..." kinh ngạc mở to hai mắt.

      "Cho dù ngồi xe lăn cũng muốn kết hôn!" Đánh chết cũng muốn kéo dài thời hạn.

      "Dời lại ngày tốt cho mà."

      " cần!"

      "Tại sao?" biết người đàn ông cố chấp thế làm gì chứ.

      " muốn sớm chút sinh em bé." thẳng thắn hùng hồn , lại quên mất tội cũ liên quan vẫn còn đó.

      Đây là cái lý do quỷ gì chứ, sinh em bé muốn là được ngay đâu, huống chi...

      "Em muốn nhanh như vậy có em bé." nghĩ đằng nẻo: "Em còn muốn tự do thêm vài năm nữa."

      "Sinh sớm chút được sao! Sinh sớm chút, em bé khỏe mạnh hơn, em cũng có sức khỏe tốt mang thai hơn!” bây giờ cùng với cái người ba năm trước dứt khoát kiên quyết bắt bỏ đứa bé, đúng là hoàn toàn hai người khác nhau.

      "Để sau hãy !" từ chối phát biểu ý kiến.

      "Vợ … Như Như thân ..." cầu xin .

      cười hì hì hưởng thụ vui thú nhìn dây dưa ngớt.

      từng đối bạc tình, để cho rơi vào vực sâu tan nát, thống khổ cõi lòng, hôm nay lại thấy ràng quan tâm lo lắng , để cho chìm trong thiên đường hạnh phúc.

      Những chuyện khác cũng quan trọng nữa, chỉ cần , mới là chuyện lớn nhất đời người!

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :