1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cầu vồng trên thiên đường - Yao Yao (5C+VT+End)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 10



      Lúc trở về bệnh viện xế trưa. Hải Như ngủ gà ngủ gật bên giường, cần hỏi cũng biết thức trắng đêm qua để chờ . từ tốn thu dọn hết quần áo cho vào giỏ, tiếng động lạch cạch kéo ra khỏi giấc ngủ.


      -Dĩnh Phong –Hải Như ngồi bật dậy ôm chầm lấy . Mi mắt ứa nước –Đêm qua sao đến? Em cứ sợ xảy ra chuyện gì.


      - xin lỗi, có việc đột xuất – , cúi xuống lau những giọt lệ mắt Như. Rồi ôm chặt lấy , giọng suýt chút vỡ òa -Ổn rồi, đưa em về nhà. Từ giờ làm gì khiến em phải lo lắng nữa.


      Như vẫn thút thít bên cạnh . mỉm cười xoa lưng trấn an , cố để cố thấy những giọt nước vừa tuôn ra khỏi mí mắt.


      Ổn rồi.


      Thỏa thuận với Gia Hy kết thúc, cũng để lại những lời chia tay Iris, có lẽ sang đến Mỹ nó nhận được.


      Ổn rồi. Mọi thứ đều ổn.


      Nụ cười môi bất giác trở nên cay đắng…





      Iris ngồi trong phòng chờ. biết là lần thứ mấy nó bấm số gọi cho Dĩnh Phong, nhưng đáp lại chỉ là những tiếng ngắt dài và báo liên lạc được. Mỗi lần như thế, quả tim yếu ớt của nó lại trĩu năng hơn.


      Dĩnh Phong biết hôm nay nó lên đường sang Mỹ. Tại sao đến tiễn nó?


      -Iris, đừng chờ nữa. Máy bay sắp cất cánh rồi –Gia Hy , nhìn lại đồng hồ. Tiếng loa nhắc nhở vang lên mấy lần nhưng Iris vẫn mảy may động đậy.


      -. Dĩnh Phong ca nhất định đến –Nó ngoan cố


      Gia Hy định thêm vài lời nữa, nhưng vừa lúc ấy Văn Tường chạy đến. Cậu ta hồ hởi


      -Mọi thứ xong cả rồi, Iris, sao em còn ngồi đây? Máy bay sắp cất cánh rồi?


      Iris chu chu mỏ, hếch mặt lên. Nó vẫn làm thế mỗi khi Văn Tường làm nó vừa lòng. Biết ý, vội cúi xuống dỗ dành nó


      -Sao vậy? Hiểu Đồng vui à? Ai bắt nạt em sao?


      -Văn Tường ca, Dĩnh Phong ca vẫn chưa đến –Iris đáp – ấy hứa nhất định đến tiễn em mà


      Có cái gì đó vừa rơi trong lòng Văn Tường. Bất giác liếc sang nhìn Gia Hy, này vẫn im lặng gì. Tự dưng Văn Tường thấy giận, rất giận. kéo tay Iris, lôi nó về phía cửa kiểm soát.


      -Văn Tường ca, làm gì vậy? –Iris hét lên, nó cố phản ứng lại nhưng Văn Tường quá mạnh, vẫn lôi nó xềnh xệch. Cả Gia Hy chạy theo cũng làm gì được. Nó la lên –Dĩnh Phong ca đến em đâu.


      -Được, vậy cho em biết –Văn Tường bất ngờ dừng lại, như quát vào mặt nó – ta đến đâu.


      - dối. –Iris cãi lại – ấy hứa, nhất định ấy đến


      -Nối dối? biết ai mới là kẻ dối đây?


      Văn Tường cười cay đắng. trước mặt đây là người , có thể hy sinh tất cả mọi thứ cho ấy nhưng cuối cùng người ấy lựa chọn vẫn phải . chấp, ấy theo cách của mình, nhưng nhìn như thế này thể chịu nổi nữa.


      - ta đến – ta vốn dĩ em, Hiểu Đồng à. Trước đây là vậy, bây giờ cũng vậy. Em đừng ngu muội nữa được ? Tỉnh táo lại


      -Có mới tỉnh táo ấy –Iris –Dĩnh Phong ca em, tất cả mọi người đều biết…


      - có bạn rồi.


      Lần này tiếng quát của Văn Tường thực có hiệu lực. Iris đứng sững lại, đôi mắt nó nhìn đau đáu.


      - gì?


      -Văn Tường, quá đáng rồi


      Gia Hy lao vào định xô Văn Tường ra nhưng cả cũng bị giữ lại. Tường nắm chặt lấy tay , dí đến sát mặt Iris.


      -Em hỏi ta , xem có phải ? Chính ta nhờ Dĩnh Phong quen em, đổi lại nhận được tiền để chữa trị cho bạn . chỉ xem em là công cụ thôi, bé ngu ngốc à. Em ngây thơ quá.


      Iris đứng sững, đầu óc như muốn vỡ tung. Nó muốn nghe Gia Hy lời lòng, nhưng nhìn vẻ mặt của Hân nó cũng đoán được. Nó cười điên dại, bước chân lùi dần… và cả vũ trụ như thể trôi tuột về phía nó.





      Iris mở mắt. Bầu khí quen thuộc của bệnh viện lần nữa vây lấy nó. Nó khẽ cười. Đôi mắt trĩu nặng. Tự dưng nó ước mình có thể ngủ giấc dài.


      Có tiếng bước chân đến gần. Iris nhắm mắt lại, vờ như vẫn chưa tỉnh. Giọng Gia Hy vang lên có phần gay gắt.


      -Ông chủ vừa gọi về. Ông ấy rất tức giận vì đám cưới thể diễn ra đúng kế hoạch. thấy tai hại rồi chứ?


      -Tôi mọi việc để tôi chịu trách nhiệm. có thể thôi càu nhàu được chưa?


      Văn Tường . Suốt cả ngày túc trực trong bệnh viện khiến mệt mỏi. Mắt liếc chừng qua Iris, con bé vẫn ngủ rất say. Tự dưng thèm vị thuốc đến lạ. bước lệch kệch qua cửa hành lang thoát hiểm, châm thuốc, rít hơi dài.


      -Nếu phải vì giờ cả hai người đều ở Mỹ rồi –Gia Hy , ta vẫn lẽo đẽo theo sau –Sao vậy? Thấy hối hận rồi à?


      - hiểu cái quái gì mà hối với chả hận –Văn Tường đáp, nụ cười môi có phần chua chát –Đám cưới đó chẳng là gì cả. Cho dù đưa được Iris sang Mỹ sao? ấy chấp nhận lấy tôi sao?


      Giọng nghèn nghẹn của Văn Tường khiến Gia Hy im bặt.


      -Lấy người toàn tâm toàn ý với mình còn tệ hơn việc nhìn thấy ấy lấy người khác.


      Tường nốt. quẳng điếu thuốc xuống sàn rồi giẫm lên đó, đoạn bước trở lại phòng Iris. Nhìn thấy như thế đột nhiên Hân thấy đau. Tất cả lỗi đều thuộc về . Nếu phải do Dĩnh Phong bao giờ gặp lại Iris. phải Iris sống trong niềm hạnh phúc ảo tưởng, và Văn Tường cũng đau khổ đến vậy. chỉ muốn Iris lần nếm trải hương vị hạnh phúc, tại sao lại ra nông nỗi này?


      Đột nhiên bước chân Văn Tường sững lại, gương mặt hoảng hốt của báo cho Hân biết có chuyện chẳng lành. bước như chạy về phía .


      Đúng như dự đoán, Iris biến mất.





      Quãng đường dài khiến Iris lả . 2 năm từ khi trở về nước, chưa bao giờ nó cảm thấy cơ thể kiệt quệ đến vậy. Nó suýt ngã mấy lần, nhưng mỗi lần như thế nó lại tự trấn an mình được bỏ cuộc. Nó phải tìm Dĩnh Phong. Chỉ có mới có thể trả lời câu hỏi của nó.


      Càng gần đến con phố nhà , mồ hôi nó càng tuôn ra nhiễu nhại.


      Cố lên. Chỉ còn vài bước nữa.


      Nó thở dốc, cố ngước mặt lên hớp lấy khí, nhưng lần này cả bước chân cũng nghịch ý. Nó loạng choạng. Trước khi ngã xuống, nó nghe tiếng ai đó chạy đến


      - ơi, có sao ?


      Dĩnh Phong? Nó mơ hồ nghĩ


      , phải, giọng này nhàng hơn rất nhiều…


      -Này ơi


      Người đó kéo nó dậy, nhưng nó quá yếu để có thể trả lời. Nó thả lỏng, để mặc bóng tối nhấn chìm vào tiềm thức.
      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 11



      đời này có rất nhiều chữ tình


      Vậy “tình ” liệu có phải là điều quan trọng nhất?





      Dĩnh Phong mở cửa gara, ánh sáng đập vào mắt khiến thị giác của nhòe trong tích tắc. Hôm nay ở bãi mấy thằng bạn đồng nghiệp mời rất nhiều rượu để chúc mừng Hải Như xuất viện. Tội lỗi là ở chỗ cố uống rất nhiều, uống cho say khước chỉ để quên hình bóng người phải Hải Như.


      sà vào bồn rửa mặt, tát lấy tát để nước vào người. ngẩn mặt, đôi mắt đỏ ngầu phản chiếu trong gương khiến bất giác lùi lại.


      Quên người có là khó đến vậy ?


      túm lấy khăn mặt, lảo đảo ra, bất giác va phải Hải Như


      - lại uống rượu à? Đừng là viện cớ mừng em xuất viện đó nha –Như lườm


      -Chỉ uống chút thôi mà – cười hiền –Sao mặt em xanh vậy? Em thấy khỏe à?


      -. Chỉ là… lúc nãy đổ rác em nhìn thấy bị ngất bên ngoài –Như ta mặc áo bệnh nhân, trong người lại có giấy tờ gì nên em phải kéo ta vào nhà. Em phân vân biết có nên báo cảnh sát


      -Sao lại kéo ta vào? Em phải cẩn thận chứ. Người lảng vảng ở khu này phải làng chơi cũng là dạng đàng hoàng – đáp –Để vào xem ta thế nào.


      Bước chân chỉ vừa định nhấc lên dừng hẳn lại, sượng trân nhìn “lạ”, lúc này tỉnh và cũng trố mắt nhìn .


      -Dĩnh Phong ca?


      -Iris.


      Cổ họng nóng ran, nỗi hân hoan vì được nhìn thấy Iris bất giác biến mất. liếc sang Hải Như lúc này cũng chăm chú nhìn. Tự dưng ước gì mình có thể bốc hơi ngay lập tức.





      -Vậy ra… Iris là học trò của ?


      Hải Như kết luận sau câu chuyện mà vừa kể, hiển nhiên trong suốt phần đầu câu chuyện… trừ đoạn cuối. Người Iris run bần bật, mắt nó có vẻ đỏ hơn bình thường nhưng nó gì.


      -Ừm – gật, đoạn quay sang Iris –Bé con à, lúc nãy Gia Hy có gọi cho để tìm em. Đừng nghịch nữa, Gia Hy lo lắm.


      Tất nhiên dối, Gia Hy chưa từng gọi cho . Iris dần ngước mặt lên, mắt chuyển sang màu đỏ. Tim Dĩnh Phong bắt đầu đập thình thịch, lần này phải vì Iris mà vì lo sợ . cố liếc sang Hải Như. hẳn cũng rất ngạc nhiên. Nếu Hải Như hỏi trả lời thế nào? quen dối Như, thể nào cũng lộ ra mất. Rồi Hải Như thế nào đây.


      Đôi mắt nhìn đau đáu vào Iris, mồ hôi vã ra. Nước mắt Iris bắt đầu tuôn xuống, nó kềm được cảm xúc của mình. Nó ôm lấy Dĩnh Phong, người cứng đờ ra.


      -Dĩnh Phong ca. Em chịu nổi chị Gia Hy nữa. Em đến sống với có được ?


      Nước mắt Iris rơi xuống vai . biết nó khóc , từng giọt từng giọt khiến mũi cay xè . Nếu có thể, thà buông xuôi tất cả để khóc cùng nó. Tay bất giác vuốt lên lưng nó.


      Cảm giác này…


      ước gì có thể tồn tại mãi mãi…


      .


      Nhưng rồi cuối cùng cũng gỡ tay nó ra. Từ tốn, lau nước mặt nó. vỗ đầu nó, khẽ cười:


      -Ngốc ạ, Gia Hy chỉ là lo lắng cho em thôi. , đưa em về.


      Nó cúi mặt, đáp.


      .


      Khoảng khắc đó…


      Qủa tim của nó và đều nhói đau.





      Dĩnh Phong chở Iris về nhà. Việc nó gì khiến thầm cảm kích. vốn quen dối, nhưng nếu vì bản thân mình mà khiến người khác phải dối còn tệ hơn.


      đưa nó vào nhà, thắp sáng căn biệt thự vốn bị nhấn chìm trong bóng tối rồi nhét vào tay nó cốc nước để nó trấn tĩnh lại.


      Vậy thôi sao?


      Nước mắt nó ngừng rơi. vờ như nhìn thấy. quay , giọng run run:


      - gọi cho Gia Hy. ấy và Văn Tường về ngay thôi. Mọi thứ ổn.


      ổn…


      ?


      muốn bỏ chạy. sợ, rất sợ việc nán lại đó thêm chút nữa thôi khiến nước mi chực tràn ra. Nhưng đồng thời lại cảm thấy mình hèn nhát. thằng như lại có gan đối diện với 2 người con sao?


      Iris thôi khóc, Nó bước đến và ôm lấy từ phía sau. Phải rất cố gắng nó mới tránh được tiếng nấc dài. nghe giọng nó thỏ thẻ:


      -Dĩnh Phong ca, cho Iris biết đây chỉ là giấc mơ . Chỉ cần em mở mắt ra là mọi thứ trở lại như cũ. Phải ?


      thở dài, quay lại đối mặt với nó. Đôi mi sưng húp của nó khiến tim quặn đau. từng tiếng :


      -Iris à. Hải Như là bạn của .


      Iris lùi lại bước. Dù chuẩn bị trước nhưng những lời này thốt ra từ chính miệng Dĩnh Phong vẫn khiến nó đau gấp bội phần. Nó cười cười, đôi mắt trơ , cố tìm chút hy vọng.


      -Vậy… chị ấy ?


      Mắt nhòe . xoay người, tránh mặt đối mặt với ánh mắt đó. lần nữa sợ. Nỗi đau đè nén khiến thở nổi nữa.


      -Em biết, chị ấy đúng ? –Iris , nụ cười môi nó thoáng chốc trở nên ngây dại


      nuốt nước mắt. thể để mọi thế này, phải làm cái gì đó.


      -Nếu lo sợ chị Gia Hy và Văn Tường ca, sao cả -Iris tiếp, nó nắm chặt tay –Chúng ta cùng nhau bỏ trốn. Em sợ gì cả, em chỉ cần bên cạnh…


      - điên đủ chưa?


      bất thần vùng ra khỏi tay Iris khiến nó mất đà ngã xuống. Trong thoáng, định đỡ nó lên nhưng rồi dừng lại được. quát vào mặt nó.


      -Tất cả những gì thấy ban nãy là . Hải Như, đó là bạn tôi, là người duy nhất tôi muốn cưới và chung sống trọn đời trọn kiếp này. hiểu ? Tất cả chỉ là vở kịch thôi. Hạ màn rồi.


      -Em tin.


      Iris lồm cồm bò dậy. Nước mắt nó thấm ướt cả góc sàn. Nhìn thấy cảnh ấy chỉ có thể đưa mắt sang nơi khác, sợ mình lại kiềm được lòng mà ôm lấy nó.


      -Cho dù thêm trăm lần, ngàn lần em cũng tin. Những gì chúng ta trải qua thể nào là giả dối được –Iris –Có phải là chị Gia Hy ép ? Hay là Văn Tường ca?


      -Đủ rồi – đáp dứt khoác. Đoạn nhìn thẳng vào mắt nó, nhếch mép cười, cố giăng ra bộ mặt đểu cáng nhất có thể –Nếu tôi đến vậy chấp nhận làm tình nhân của tôi .


      dấn lên bước. Gương mặt bạo tàn đó cuối cùng cũng làm Iris hoảng sợ. Nó hơi lùi lại.


      -Dĩnh Phong ca…. gì vậy?


      -Tôi bảo làm tình nhân của tôi .


      rít qua kẽ răng, vừa sấn tới trước vừa cởi cúc áo ra. Iris hiểu ra ý , nó định vụt chạy nhưng rất nhanh, túm lấy nó rồi quẳng lên ghế sofa dễ như quẳng cái gối vài mươi ký. Khi nó chưa kịp phản ứng giữ chặt lấy nó.


      -Làm tình nhân của tôi, giống như thế này. Khi tôi cần tôi tới tìm . Vài năm nữa tôi cưới Hải Như cũng thế. Có lẽ 1 lúc nào đó, nếu Hải Như chết trước tôi, có khi tôi nghĩ lại mà cho danh phận.


      -Dĩnh Phong ca –Iris , nước mắt nó trào ra nhưng chỉ cười gằn.


      -Đây phải là điều muốn sao?


      Iris lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt bắn tung tóe. Nó biết Dĩnh Phong ca của nó vốn phải loại người thế này nhưng hôn thô bạo vào cổ nó. Tất cả có phải chỉ là trò chơi? Và nó là quân cờ trong tay người khác hơn kém?


      Nó cười nhạt. Hơi thở phà vào cổ khiến toàn thân nó nóng ran. Nó còn sức chống trả nữa.


      Khi nụ hôn của lướt qua môi nó, nó tự động phản ứng lại. có vẻ cũng ngạc nhiên song cưỡng lại là điều thể.


      nụ hôn rất sâu.


      Nụ hôn sau cuối…


      Nước mắt hòa lẫn vào nó…


      -Em điên rồi, Iris – , lần này kiềm được nữa, giọng run run –Cho dù em có làm bất cứ điều gì tôi cũng bao giờ em. Người tôi là Hải Như, em chưa?


      Dứt lời đợi nó phản ứng mà vụt chạy . Bởi sợ, sợ ở lại đó quá lâu lại tự chôn mình dưới cặp mắt ma mị đó, sợ kiềm được mà nó.


      .


      Cơn mưa đầu mùa lần nữa kéo tới, nhấn chìm trong giá rét. mặc.


      Đau ư?


      Có chứ.


      Nhưng Iris và ai đau đớn nhiều hơn?


      .


      Iris nằm cuộn tròn ghế sofa. Dĩnh Phong rồi, nó cũng chẳng buồn ngồi dậy. Nó cười, nhưng nước mắt cứ ứa ra.


      Ê chề? Tủi nhục? Bấy nhiêu đó chẳng là gì với nỗi thất vọng về con người.


      Nó ngồi dậy, nụ cười môi trở nên ngây dại.


      khóc nữa. Nước mắt cạn khô cả rồi.


      Có tiếng bước chân vội vã, Văn Tường xuất ở ngưỡng cửa, theo sau là Gia Hy. Vừa nhìn thấy điệu bộ của Iris Tường lao ngay lại.


      -Hiểu Đồng, em sao thế này? Ai làm gì em? Có phải là… Dĩnh Phong…


      Văn Tường thể thốt hết câu vì Iris đặt lên môi nụ hôn . Trong lúc còn chưa hết sững sờ, bàn tay nó chạm khẽ vào gương mặt . Nó thỏ thẻ.


      -Văn Tường ca, Hiểu Đồng mãi chứ?


      Văn Tường có vẻ hiểu, nhưng vẫn gật đầu.


      -Chỉ cần là em từ chối


      Iris dường như chỉ đợi có thế. Nó mỉm cười, ôm chầm lấy Văn Tường.


      -Vậy… chúng ta cưới nhau .


      Thịch


      Trái tim Văn Tường như dừng hẳn lại, bất giác vỡ òa trong sung sướng. gỡ tay nó ra, giữ cho nó mặt đối mặt


      -Hiểu Đồng. Em chứ? Em đồng ý cưới sao?


      Iris đáp lại bằng cái gật , ánh mắt nó buồn đến nao lòng nhưng giờ phút này Văn Tường lại thể nghĩ đến điều gì khác. Là Hiểu Đồng của chính miệng đồng ý lấy , toàn tâm toàn ý muốn cưới làm chồng.


      sung sướng ôm lấy nó. cười, nụ cười rất tươi trong khi nó chỉ đáp lại bằng cái nhếch môi .


      Cuối cùng hiểu ra…


      đời này có rất nhiều chữ tình…


      Và tình hoàn toàn phải là điều quan trọng nhất…
      lazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 12



      Những ngày đầu tiên của tháng mưa trôi chầm chậm. Mới đó mà 3 tháng kể từ ngày Iris cùng Văn Tường rời khỏi thành phố, Dĩnh Phong lại trở về với nhịp sống bình thường của mình…


      Hoặc chí ít là cố gắng như thế.


      Có những đêm say rượu bí tỉ, lại loạng choạng đến nhà Iris. đứng đó, chỉ đơn giản là ngắm nhìn yên tĩnh đáng kinh ngạc của ngôi nhà, bần thần nhớ lại những ký ức cũ. Rồi bật người, cười ngây dại, nhưng lại đau đến tận tâm can.


      Tháng thứ 2 sau khi Iris rời khỏi, nhận ra căn nhà mãi chìm trong bóng tối ảm đạm, Gia Hy dọn . Từ đó, ngay cả nụ cười cũng nở rổi nữa.


      Hải Như hiển nhiên thể nhận ra đổi khác của . bảo vẫn vậy, thay đổi, nhưng tận sâu kín trong cõi lòng, biết mối quan hệ giữa mãi mãi cũng thể trở lại như trước kia nữa.


      .


      của trước kia chưa bao giờ trở về nhà trong trạng thái nát rượu, ôm chặt lấy chỉ để ngừng thốt lên “ em”.


      của trước kia có những khoảng khắc vô hồn, chỉ nhìn đăm đăm vào bóng tối.


      của trước kia cũng có nhưng cơn mê sảng giữa đêm để liên tục gọi tên Iris.


      Hiển nhiên, Như biết Iris là ai.


      cũng muốn biết lời giải cho câu hỏi vẫn luôn ám ảnh người ngay cả trong giấc mơ:


      “Iris, em có hạnh phúc ?”


      .


      ngày hiếm hoi nọ, Dĩnh Phong trở về nhà trong thể trạng còn tỉnh táo. nhìn thấy Văn Tường đứng chờ ở đầu con ngõ, với chiếc giỏ xách nặng chịch. Qủa tim vỡ ra thành từng mảnh.


      Cuối cùng , Iris cũng vượt qua được tuổi 19.


      -Nửa tháng sau khi trở lại Mỹ, căn bệnh của Hiểu Đồng đột nhiên trở nặng, đám cưới bị hủy bỏ. Dù thử nhiều biện pháp trị liệu khác nhau nhưng Hiểu Đồng cũng chỉ cầm cự được vài tháng –Văn Tường , đoạn ấn chiếc túi giấy vào tay –Cái này Hiểu Đồng muốn tôi gửi cho cậu.


      đứng sững, nước mắt lặng lẽ chảy dài. tưởng thể khóc được nữa, vậy thứ dung dịch quái quỷ rơi ra khỏi mi là gì đây?


      Iris…


      rồi…


      bao giờ trở lại nữa.


      rồi…


      Đôi chân bất giác khụy xuống. Thứ nước mắt cố kiềm nén bao nhiêu ngày qua như được giải thoát.


      mệt mỏi rồi, buông tay rồi, bám víu nữa.


      Iris…


      rồi…


      lời từ biệt…


      rồi…


      Tâm trí lẩm bẩm ngừng.


      .


      Đến giờ mới biết… Cảm giác đau là như thế nào.





      Chiếc túi giấy mà Văn Tường đem đến cho toàn bộ là đĩa thu hình. Bàn tay run run của cầm lấy đĩa cho vào máy phát. Đôi mắt thâm quầng, lơ đãng, nhưng cũng muốn biết Iris gửi gì cho .


      đến tận cùng đau đớn rồi còn gì thể chịu nổi nữa?


      -Dĩnh Phong ca, là Iris đây.


      Gương mặt Iris bất giác xuất màn hình khiến thoáng giật mình. tiến đến gần tivi hơn, nước mắt tràn ra. Vẫn là nụ cười đó, nhưng sao yếu ớt đến kỳ lạ. Dựa vào quang cảnh quanh nó hẳn đoạn phim này được quay trong bệnh viện.


      Giọng nó run rẩy, răng cắn chặt vào môi để ngăn nước mắt rơi ra.


      -Những ngày qua… em rất đau –Nó chậm rãi –Trước đây em vẫn nghe người ta những người sắp chết nhớ rất những gì xảy ra trong cuộc đời họ. Chưa bao giờ em lại thấy như vậy. Em nhớ khi chúng ta còn , nhớ việc 3 chúng ta từng hứa với nhau… Từng việc từng việc cứ như cuốn băng tua lại trong đầu em. Và Dĩnh Phong ca à, hơn hết, em nhớ ….


      Đột ngột bàn tay Iris giăng ra che kín màn hình sau tiếng nấc. Dĩnh Phong biết lý do Iris được nữa. Qủa tim vẫn gào lên đau đớn, nhưng hơn hết việc nhìn thấy Iris lại khiến hạnh phúc.


      -Em cố gắng để hận , nhưng càng cố em càng thể -Iris tiếp với đôi mắt mộng nước – và chị Hải Như thế nào rồi? Hai người phải hạnh phúc nhé…


      Lần này sụp đổ . Những ngón tay khẽ chạm vào màn hình tivi. khóc, làm sao có thể sống hạnh phúc khi có nó bên cạnh đây?


      lần tìm những chiếc đĩa còn lại, tất cả đều có chủ đề là chúc mừng sinh nhật.


      -Dĩnh Phong ca, em từng có lời hứa. Iris hy vọng có thể cùng trải qua sinh nhật 32… 42… 52… 62… 100 tuổi, đến khi còn diện cõi đời này nữa. Nhưng mà.. em nghĩ mình có cơ hội đó nữa rồi. Thế nên em thu những đoạn băng này, xem như cùng trải qua được . Đến đó nhớ phải mở ra xem đó.


      -Dĩnh Phong ca, chúc mừng sinh nhật thứ 32 của . Chắc là bây giờ giảng viên rồi nhỉ, giống như giấc mơ thưở bé của chúng ta. Iris rất thích lúc đứng giảng bài, những lúc đó, rất oai vệ, cứ như cả thế giới này thuộc về . Em đoán được chị Hải Như sinh cho bao nhiêu đứa con, nhưng em hy vọng chúng giống chị Hải Như, đừng giống , dễ mập lắm. Hạnh phúc nhé, Dĩnh Phong ca của Iris…


      -Chúc mừng sinh nhật thứ 42 của , Dĩnh Phong ca. sắp phát tướng rồi đó, đừng uống rượu nhiều nữa, chết sớm đó. Các con của lúc này lớn cả rồi, phải sống tốt để chăm sóc chúng, biết ? Còn phải cạo râu thường xuyên nữa. trông già 10 tuổi, như ông cụ ấy. Hãy sống hạnh phúc nhé


      -Mừng sinh nhật lần thứ 52 của , Dĩnh Phong ca. Tóc bạc nửa rồi kìa, đừng che lại, em thấy rồi đó. Chắc là con lấy chồng lấy vợ rồi phải ? Cũng đừng vì vậy mà bỏ bê bản thân. còn phải chăm sóc chị Hải Như nữa biết . chỉ mới 52 tuồi thôi, quãng đời phía trước vẫn còn rất dài, hãy dành thời gian ở bên cạnh chị ấy. Hãy sống hạnh phúc nhé


      -Sinh nhật thứ 62, Dĩnh Phong ca của em chắc già họp hẹp rồi. Em biết là khi xem đoạn băng này ganh tị với em, bởi vì Iris vẫn còn rất trẻ, phải . Nhưng cũng đừng vì vậy mà so sánh em với chị Hải Như. Chị ấy vẫn rất đẹp, rất xứng với . Chị ấy mới là người nắm tay hết quãng đời này. Hãy trân trọng chị ấy ạ.


      Khuôn mặt Iris vẫn ngừng liếng thoắt màn hình tivi. chăm chú nhìn vào đôi mắt mọng đỏ, biết mắt mình cũng trong cùng tình trạng đó.





      -Dĩnh Phong ca, năm nay 100 tuổi. Sở dĩ là 100 vì em cũng biết có sống đến 102 tuổi –Iris trong đoạn băng cuối cùng, trong quang cảnh khác, giọng điệu ngắt quãng. biết, lúc này nó yếu ớt lắm rồi –Chắc rằng lúc này hiểu cảm giác của em. Em rất sợ, giống như những người già thường hoảng hốt khi nghĩ đến cái chết của chính mình. Nhưng em chỉ mới 19 tuổi thôi, có quá nhiều điều em biết. Dĩnh Phong ca, có thể trả lời em ? Tại sao ông trời lại muốn tước đoạt cuộc sống của em sớm đến vậy?


      có nhớ cái lần chúng ta ở bãi biển ? Chắc cũng gia đến mức nhớ nỗi nữa rồi, nhưng chính vì vậy mà em mới có thể tiết lộ với . ra, hôm ấy em định tự sát. Em muốn mỗi ngày đều phải lo sợ phập phồng nữa, cảm giác chờ đợi rất mệt mỏi à. Nhưng khi nước ngập đến cổ em, cảm giác trong em chỉ có sợ. Lúc ấy em mới nhận ra mình ham sống đến mức nào. Vẫn còn may là có níu tay em lại…


      Em nghĩ là lý do khiến em có thể sống và tồn tại. ra, em chỉ viện cớ thôi. Người em nhất đời vốn phải , là bản thân em. Vì vậy khi từ bỏ em em mới có thể tiếp tục sống, tiếp tục , hận . Cũng đừng nghĩ em khoan dung khi gửi cho đoạn băng này. Em chỉ muốn sống tiếp cuộc sống mà em mường tượng ra. Bằng cách đó, suôt cuộc đời này, nợ em, luôn phải nhớ em. Haha, có phải nghĩ em ác lắm ? Bởi vì nhớ người rất đau khổ. Em tin rằng cũng hiểu cảm giác đó rồi.


      có nhớ trước đây có lần em hỏi sau cơn mưa có cầu vồng, sau bóng tối là ánh sáng, vậy sau cái chết là gì ? Em tìm được câu trả lời ạ. sau cái chết chính là sống.


      Khi nhận được đoạn bặng này, đồng nghĩ với việc em còn nữa, nhưng cũng đừng vì vậy mà đau lòng vì em. Em sống cuộc sống khác, trong những con người khác. Nếu cái chết của 1 người có thể đem lại sống cho nhiều người khác em tin là rất xứng đáng. Cả cũng nghĩ vậy đúng ?


      Vậy có thể sống hạnh phúc thay cả phần của em , Dĩnh Phong ca?


      .


      Hình ảnh tivi bắt đầu nhòe , nước mắt rơi lã chả. gật gật, như thể bản thân đối diện với nó


      -Có. Iris à, em an tâm. Những gì em muốn thay em thực . sống tốt… cho cả 2 chúng ta.


      Iris cúi mặt. Dường như nó cũng biết những gì .


      Nụ cười môi nó nở ra…


      Đau nhói…


      -Lần sau gặp chúng ta chụp bức hình nhé -Iris tiếp, giọng như hơi thở – Iris có hình nào của cả.


      - - lẩm bẩm –Lần sau gặp lại cùng em chụp nhiều hình


      Phút chốc màn ảnh vụt tắt, căn phòng chỉ còn lại mỗi mình .


      Yên ắng…


      ôm lấy mớ đĩa, òa khóc.


      Iris rồi.


      Ngay cả 1 lời lòng cũng chưa kịp với nó…


      -Iris, em rất ác độc – –Em bắt phải nhớ em suốt đời sao?





      Cánh cửa bên ngoài dần khép lại. Hải Như cúi mặt, lau nước mắt.


      Cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện.
      lazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 13: Vĩ Thanh



      Mỗi người trong chúng ta đều mang theo mình mảnh của thiên đường


      3 năm sau…


      -Dĩnh Phong, còn mau là muộn đó.


      Tiếng Hải Như bất ngờ vọng vào khiến Dĩnh Phong đánh rơi chiếc dao cạo râu xuống đất. cúi xuống lụm, hét vọng lại.


      - xong ngay đây.


      bước đến gần hơn chiếc máy tính vẫn ra rả bàn, mỉm cười nhìn trong đó.


      -Vậy có thể sống hạnh phúc thay cả phần của em , Dĩnh Phong ca? –


      - cố đây.


      thầm, đoạn bấm chuột để hình ảnh đứng lại. lặng lẽ quan sát gương mặt . Từ ánh mi dài, chiếc mũi cong cong, đến làn môi thanh tú, từng nét từng nét đều in sâu trong lòng .


      -Iris, hôm nay là ngày đầu tiên đến trường để giảng dạy – – 3 năm qua sống và làm theo những gì em muốn. làm rất tốt. Em nhìn xem, có phải rất có khí chất ?


      -DĨNH PHONG


      Như réo gọi lần nữa khiến thể típ tục rề rà. cúi xuống để tắt màn hình, bất giác sóng mũi cay cay.


      -Iris. rất nhớ em.





      bước xuống vừa lúc Hải Như đứng chờ ở cửa. lườm lườm khi thấy bộ dạng của .


      -Lại nữa rồi. xem, cà vạt lệch cả sang bên rồi kìa.


      - biết có người thắt lại cho mà.


      cười hì hì, đứng nghiêm lại cho Như chỉnh lại cà vạt. Xong xuôi vỗ mạnh vào vai đùa


      -Ngày đầu tiên đừng dọa cho bọn trẻ chạy hết đó nha ông tướng.


      -Tất nhiên là rồi – đáp – Sáng nay Hạo Khang đến đón em à? phải lục đục gì chứ?


      - bắt đầu nhiều chuyện từ lúc nào vậy? Còn mau ?


      Chọc được Hải Như khiến khoái chí cười phì. túm lấy cặp xách, như chạy ra bến xe buýt gần đó, để lại Như dõi mắt nhìn theo.


      .


      Ba năm qua Dĩnh Phong thay đổi rất nhiều. đến trường trở lại, vừa học vừa làm để theo đuổi giấc mơ thuở bé của mình, rượu cũng bỏ hẳn. Nhờ tiết kiệm, dần dà và Như thuê được căn hộ tốt hơn. Như cũng bỏ việc ở gara để nhận công việc thủ công ở cơ quan gần đó. Tất cả mọi thứ dường như đều chuyển biến theo mặt tích cực nhất.


      Nhưng mối quan hệ giữa thể trở lại như xưa nữa.


      Chẳng phải Dĩnh Phong dần rời xa , chỉ là người con nào có thể chấp nhận việc bạn trai mình lúc nào cũng nhung nhớ người con khác. Và dù người đó chết chăng nữa, mọi việc cũng khác là mấy.


      .


      chiếc mô-tô dừng lại trước sân khiến Như sực tỉnh. mỉm cười với chàng trai ngồi đó, buông vài câu hờn dỗi rồi mới chịu ngồi lên sau lưng .


      Đúng vậy, giữa và Dĩnh Phong giờ phải là tình nữa.


      Nhưng có hề chi khi tình chưa bao giờ là điều quan trọng nhất.


      ——–


      The End :


      Nếu bạn hài lòng với kết thúc này, hãy kéo xuống dưới để đọc thêm đoạn kết khác.





      Dĩnh Phong dựng xe ở bãi cỏ rồi mình bộ ra biển. Gió chiều phất phới tát mạnh khiến mái tóc bay lòa xòa. Đến đoạn nọ, lấy camera ra quay lượt quang cảnh biển rồi đặt nó triền dốc. ghi hình chính .


      -Đây là cái hoàng hôn thứ 1121 em ở cạnh – Sáng nay đến trường. rất run. biết làm sao để đối mặt với bọn trẻ đó, biết làm cách nào để bắt chúng nghe lời . Rồi khi nhìn ra hành lang trông thấy em, em ngừng cổ động phải tiếp tục, bảo cố gắng hết mình. Iris à, có phải nằm mơ ? Hay em trở thành thiên sứ để tìm đến bảo vệ ?


      -3 năm qua làm theo những gì em muốn, có công việc, nơi ở ổn định, mình có thể chăm sóc cho Hải Như. Nhưng Iris à, việc em bảo phải sống hạnh phúc làm được. làm sao có thể người con khác trong khi tâm trí lúc nào cũng chỉ nghĩ đến em? Iris, có phải em trừng phạt ? Sao em lại tàn nhẫn như vậy? Sao em lại ra ? Em bắt phải nhớ em suốt đời sao?


      Dĩnh Phong được nữa. Môi run rẩy, nước mắt giọt ngắn giọt dài. hạ camera xuống để lau mi bất ngờ xảy ra.


      Trước mắt là Iris bằng xương bằng thịt.


      sững sờ, lắp bắp:


      -I… Iris…


      Nó nhìn , mỉm cười nhưng đáp.


      -Em… phải em chết rồi sao?


      Lại cái cười khác.


      vượt qua nỗi sợ hãi ban đầu. tiến lại gần Iris hơn, ngón tay run rẩy định chạm vào nó.


      -Có chết rồi ấy –Nó bất thần đáp, xô ra –Muốn tôi chết lắm hay sao mà hỏi vậy?


      -Nhưng… chẳng phải đoạn phim… – lắp bắp –Chẳng phải Văn Tường


      -Đoạn phim đó là –Iris đủng đỉnh đáp – Nhưng sau đó bác sỹ của tôi tìm ra được liệu pháp mới để chữa trị nên tôi có hy vọng sống sót


      -Vậy sao Văn Tường lại


      -Là trò chơi khác – Iris tiếp – và chị Gia Hy có thể bày trò chẳng lẽ tôi thể à?


      vỡ lẽ ra. Nhưng nỗi vui mừng được gặp lại Iris khiến nhanh chóng quên bẵng những gì cần phải , mãi mới có thể ấp úng


      -Sáng nay… là em đứng ngoài hành lang cổ vũ cho đúng ?


      -Tôi sẵn tiện ngang qua


      Nó đáp sẵn, ngó lơ nơi khác.


      -Đoạn băng đó em gửi về phải vì muốn trừng phạt , mà vì muốn sống tốt hơn đúng ? Có phải Gia Hy những gì xảy ra với cho em biết?


      -…


      -Sau đó em cho biết là em còn sống, chỉ vì em muốn phải chọn lựa giữa em và Hải Như đúng ?


      -…


      -Nhưng Iris à, 3 năm là quá dài – tiếp, nghẹn ngào – Em có biết 3 năm qua sống thế nào ? Mỗi ngày đều xem xem lại những đoạn băng của em, nó khiến rất đau rất đau. Từng lời từng chữ em đều thuộc, rửa ảnh em treo khắp phòng chỉ vì 1 câu muốn được chụp ảnh chung với . Mỗi ngày đều tự chuyện với bức hình em như kẻ điên dại. Tất cả những việc đó em có biết ?


      ôm chầm lấy nó, xiết chặt


      -Hứa với , đừng bao giờ với những lời như thế nữa. Chỉ 3 năm thôi muốn sống rồi, nếu cả đời này còn em nữa… em bảo phải sống thế nào đây?


      - phải em muốn gặp – Iris bất thần , nươc mắt rơi từ đôi mi long lanh của nó – Nhưng quá trình điều trị rất đau đớn. Các bác sỹ còn dám khẳng định liệu em có thể sống hay làm sao em có thể gieo hy vọng cho ? Điều em làm chỉ có thể là chờ đợi.


      -Khờ quá. Sau này dù bất cứ điều gì xảy ra cũng đừng gánh chịu mình. Hãy để cùng em gánh lấy, được ?


      Iris cười tủm tỉm, nó hếch mỏ, thúc khúy tay vào người để xô ra


      -Em thèm à?


      - thèm mà lại có người bay từ Mỹ về đây để gặp sao?


      -Vì em nhớ nhà


      - phải nhớ à?


      choàng tay qua để ôm lấy nó từ phía sau. Gió biển thổi nhè , hòa lẫn cùng tiếng sóng rì rào và những tia sáng cuối cùng của tịch dương.


      Hăn nhắm mắt lại, tận hưởng giây phút đó.


      -Iris này, có 1 điều luôn muốn với em.


      -Hở


      - em…


      thầm liên tục vào tai nó. Nó mỉm cười mãn nguyện.


      Hạnh phúc này…


      nắm giữ đến trọn đời.


      HẾT
      lazybee thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :