1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cầu vồng trên thiên đường - Yao Yao (5C+VT+End)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 5



      Iris ngồi lọt thỏm thềm đài phun nước, làn hơi bắn ra khiến vùng gian xung quanh nó có màu nhàn nhạt. Iris khẽ cười, tỉ mĩ quan sát đồng xu tay trước khi vươn tay quẳng nó xuống mặt nước sóng sánh. tiếng “bõm” vang lên, và gian lần nữa lại trở về với vẻ im ắng vốn có của nó.


      Thoáng chốc 2 năm, mỗi ngày Iris đều đến bên cái hồ này, quẳng xuống 1 đồng xu cùng với lời ước nguyện, dù nó thậm chí còn chẳng bao giờ tin vào diện của thượng đế.


      Khi con người cảm thấy tuyệt vọng họ thường viện vào những thế lực vô hình mà họ nghĩ có thể che chở ình. Và với những đứa như Iris, giả vờ có chút đức tin để bám víu dù sao vẫn còn hơn là có gì cả.


      -Iris, thầy Phong đến rồi.


      Giọng Gia Hy í ới từ ngoài cổng khiến Iris vui mừng bật hẳn dậy. Nó nở nụ cười rạng rỡ khi nhìn thấy Dĩnh Phong lững thững vào.


      -Dĩnh Phong ca.


      quen với tính cách mưa nắng thất thường của Iris, nhưng gương mặt hớn hở đó vẫn khiến cảnh giác lùi lại. Tự dưng linh cảm có chuyện hay.


      -Ừm, chào em, Iris.


      -Hôm nay trông Dĩnh Phong ca rất đẹp trai.


      Iris hồn nhiên tiếp. Điều này khiến Dĩnh Phong thích thú và lấy làm tự hào lắm, lâu rồi ai khen đẹp trai. Bất giác xoa xoa chiếc cằm láng bóng được tỉa gọt sạch của mình. ngượng nghịu, cười hì hì chống chế:


      -Đừng có nịnh đó


      -, Iris mà. – Iris mở to mắt, đáp cách thà. Hiển nhiên cũng biết Iris . Trước giờ chẳng ai phải bỏ công khen xã giao những thằng như cả, với Iris càng .


      hắng giọng:


      -Thôi nhiều lời nữa, về lớp thôi. Hôm nay thầy chuẩn bị bài giảng mà chắc rằng Iris rất thích.


      Iris gật gật, đoạn khoác tay kéo vào lớp. bị lôi xềnh xệch , ngừng thắc mắc sao con bé lại có thể cười cách ngờ nghệch đến thế.


      .


      -Iris, em có thể thôi nhìn chằm chằm vào tôi ?


      quẳng cây bút bảng xuống đất, thốt lên sau hai giờ đồng hồ đánh vật với mớ lý thuyết về hội họa, trong khi Iris ngồi bên dưới vẫn nhìn , thỉnh thoảng lại cười tủm tỉm như bài giảng của là câu chuyện hài. thở dài, ngồi bệch xuống bàn. Uổng công thức suốt đêm soạn giáo án này, cứ nghĩ Iris thích, nào ngờ…


      -Thôi được rồi – –Giờ Iris cho thầy biết , em muốn học gì?


      Iris đáp, chỉ tủm tỉm cười, rồi bất thình lình thấy nó rút mảnh giấy bàn ra, vo tròn lại. Trước ngạc nhiên của , nó ném thẳng mẩu giấy về phía .


      -Iris, thầy giỡn.


      vừa hét lên vừa xoay người né. Nhưng Iris chẳng vì mấy lời đó mà dừng lại, nó vẫn liên tục rút giấy, vò và ném, kèm theo đó là tiếng cười khúc khích.


      -I…


      vừa thò đầu ra khỏi chỗ núp liền lãnh ngay viên giấy vào đầu. Iris thấy vậy bèn ôm bụng cười ngặt nghẽo. Dĩnh Phong sờ tay vào trán, nơi vừa bị ném trúng thấy tay mình dính đầy màu vẽ, màu vung vãi cả chiếc áo sơ mi tươm tất duy nhất của .


      -IRIS…


      thét lên giận dữ. Dường như thấy mình cũng hơi quá đà, Iris dừng tay lại, mặt nó cúi gầm xuống, tránh cái nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống của .


      Bộp.


      Iris ngẩng lên, người nó dính đầy màu vẽ từ mấy cái lọ cất ngay ngắn kệ tủ. Lúc này đến lượt Dĩnh Phong phá lên cười, túm ngay lấy can màu khác gần đó rồi nấp vào hốc tường vừa kịp lúc cơn bão… màu khác đổ tới từ phía Iris.





      Iris thả người xuống sàn nhà, hỗn hợp mồ hôi và màu nhầy nhụa phủ người nó cũng như dưới chỗ nó nằm. Dĩnh Phong cũng ở vào tình trạng khá hơn. ngồi bệch xuống, hàm như tê lại vì cười quá nhiều. nhìn quang cảnh căn phòng, đoạn thốt lên:


      -Gia Hy giết mình mất


      Iris tủm tỉm cười, lết lại ngồi chỗ bàn của nó rồi đập đập tay vào vị trí còn trống bên cạnh, ra hiệu cho Dĩnh Phong ngồi đó. nhướng mày khó hiểu, nhưng cũng nghe theo.


      -Ngồi từ vị trí này, Dĩnh Phong ca thấy thế nào?


      nhìn quanh căn phòng trống dùng cho việc dạy học, cảm thấy ngạc nhiên lạ. Hai tuần qua, mỗi ngày đều đứng trong phòng này, phía kia để nhìn xuống. tưởng rất thân thuộc căn phòng bé, vốn chỉ có đúng chiếc bàn cho Iris. Nhưng giờ, khi ngồi cạnh con bé, chợt nhận ra căn phòng rất rộng, và hóa ra, nhìn lên vị trí vốn dành cho có thể thấy cả bầu trời.


      -Khi Dĩnh Phong ca giảng bài, trông rất “đẹp” –Iris –Cứ như cả vũ trụ này thuộc về . Ánh sáng của rất lấp lánh. Iris cũng muốn lần trong đời có thể tỏa sáng như .


      nhìn Iris, bỗng dưng quả tim đánh thót nhịp. thấy đau, chỉ vì vẻ mặt long lanh của con bé khi những lời đó mà còn là cảm giác thân quen đến lạ. Từng lời từng chữ vừa rồi, cứ như từng xảy ra trong cuộc đời . cố nghĩ, nhưng dường như nó thuộc về mảng ký ức trước tuổi 18 mà cố quên . cười gượng, xoa đầu nó:


      -Thỉnh thoảng Iris chuyện cứ như lên đồng ấy. Nghe rất đáng sợ…


      Dĩnh Phong được hết câu vì Iris gạt tay sang bên, mắt nó nhìn cương quyết:


      -Cũng chính vì vậy mà Iris rất thích Dĩnh Phong ca.


      Thích Dĩnh Phong ca.


      Thích Dĩnh Phong ca.


      Thích…


      sững người, cả gian như quay mòng mòng quanh . Giọng của Iris vang vọng quanh bốn bức tường, đập rền rĩ vào màng não. Tự cổ chí kim chỉ thấy con trai tỏ tình với con khiến mấy nàng khóc hét hoặc mừng quá lăn ra ngất xỉu chứ việc bị tỏ tình mà chàng trai muốn xỉu đúng là mới lần đầu.


      Iris vẫn hiểu chuyện gì xảy ra với . Nó đặt tay lên tay , lần nữa đưa vào thế bị động:


      -Còn Dĩnh Phong ca? có thích Iris ?


      lùi lại phía sau để tránh tấn công có-chủ-đích của Iris


      .. có thích Iris ?





      -Còn Dĩnh Phong ca? có thích Iris ?


      Dĩnh Phong nhún chiếc áo sơ mi vào bồn nước, bọt xà phòng vấy lên vung vãi xung quanh, nhưng mặc kệ. mải nghĩ về câu hỏi của Iris.


      … có thích con bé ?


      Dĩ nhiên là , làm sao có thể thích con bé được chứ. Cho dù là Dĩnh Phong của trước đây hay bây giờ, dạng con như Iris cũng tuyệt nhiên thể xuất trong lựa chọn của . Huống chi, có Hải Như.


      cười cợt, rút mẩu khăn giấy lau cho khô tay, đoạn túm lấy chiếc áo thun Gia Hy để sẵn ngoài cửa khoác vào. Lúc nãy vừa may Gia Hy xuất , nếu cũng chẳng biết phải xử lý ra sao. Đầu vẫn còn vang ong ong tiếng thét của nàng cũng như hàng tá lời mắng chửi khác khi nhìn thấy và Iris biến căn phòng thành bãi chiến trường như thế nào.


      Nhưng nếu có Gia Hy ở đó, liệu gì với con bé?


      -Dĩnh Phong! xong chưa?


      Tiếng gõ cửa của Gia Hy kéo ra khỏi dòng suy nghĩ. túm vội chiếc áo cũ. Khi bước ra ngoài, Gia Hy đứng vắt chân bên cửa đợi. nhìn lượt dò xét, tự dưng cảm thấy có chuyện hay.


      .


      -Cái gì? muốn tôi giả vờ quen Iris?


      thốt lên, hồ như dám tin vào lời đề nghị tưởng mà Gia Hy vừa nêu. Đáp lại kinh ngạc của , Gia Hy vẫn thản nhiên.


      -Đừng nhìn tôi như vậy. Đây là lời đề nghị nghiêm túc. Những gì và Iris lúc nãy tôi đều nghe hết. Tôi xuất , chẳng qua chỉ muốn ra những điều nên thôi.


      -Làm sao biết? đứng ngoài à? – ngẩn người, đột nhiên hiểu ra –Các người gắn camera theo dõi Iris và tôi?


      - phải theo dõi , chỉ là Iris –Hân tiếp –Chúng tôi chỉ muốn con bé an toàn tuyệt đối. chỉ phòng học mà tất cả mọi nơi trong căn nhà này đều có thiết bị theo dõi.


      cười cười, tự dưng thấy đắng nghét ở cổ.


      -Các người coi Iris như bênh nhân tâm thần sao?


      -Là đề phòng bất trắc.


      Vẻ ngang nhiên của Gia Hy khiến Dĩnh Phong khó chịu, ráng kèm cự lắm mới nổi nóng. khoác tay:


      -Tôi cần biết các người làm gì. Chuyện vừa rồi đề cập tôi coi như hề nghe thấy. Tôi về đây, mai tôi đến dạy như bình thường.


      -30.000 Mỹ kim


      Dĩnh Phong xoay người, nhưng Gia Hy lần nữa lại khiến sững lại, nhìn ta trân trối.


      - gì vậy?


      -Hãy cho Iris tháng. Chỉ cần tháng thôi, chúng tôi chuyển cho số tiền đó –Gia Hy -Tôi biết cần tiền. mượn bọn xã hội đen con số . Với 30.000 Mỹ kim, chỉ trả hết nợ mà còn dư dả nữa kìa.


      thở dài.


      -Tôi thể.


      -Tại sao?


      -Tôi có bạn rồi. Tôi thể chấp nhận Iris.


      Rốt cuộc Dĩnh Phong cũng toạt ra cái điều suy nghĩ. Thực tế phải chê tiền, cũng ko phải từ chối vì thương hại Iris, chẳng qua thể hy sinh Hải Như. Đối với , người mới chính là gia tài lớn nhất.


      -Là trong bệnh viện? –Gia Hy hỏi


      -Phải.


      -Vậy đơn giản thôi. Đừng cho ấy biết. Chỉ tháng thôi. Sau tháng đó ông chủ tôi đưa Iris sang Mỹ. Chúng tôi có bất cứ liên hệ nào với nữa.


      Dĩnh Phong cắn môi, tâm có chút lung lay.


      -Như vậy là lừa dối tình cảm của Iris.


      -Tôi cũng bắt phải tiếp nhận nó mà –Gia Hy –Chỉ cần là đừng từ chối nó, hãy cứ để nó hy vọng. Rồi mọi việc đâu vào đấy.


      khoanh tay lại nhìn Gia Hy, chần chừ?


      lời đề nghị tồi.


      Nhưng Gia Hy, ta có cái quyền gì xem Iris như con rối mà giật lên giật xuống?


      , có quyền gì gieo cho con bé niềm hy vọng hư ảo?


      Bất giác, liếc mắt nhìn về phía phòng học, tự hỏi Iris làm gì. Rồi cũng tự dưng, thấy đau đau.
      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 6



      Hạnh phúc của người đôi khi phải được đánh đổi bằng hạnh phúc của người khác


      Hải Như giật mình choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng. Bên cạnh , những bệnh nhân khác vẫn chìm sâu trong giấc ngủ, trời chưa hửng sáng.


      Hải Như khẽ thở dài, tự rót ình cốc nước.


      Mấy ngày nay Như cảm thấy sức khỏe của mình khá hơn rất nhiều, những cơn khó chịu do thuốc kháng sinh còn nữa, bác sỹ cũng bảo tình hình ổn. Thế nhưng, điều lạ là cả Dĩnh Phong lẫn bác sỹ đều bảo phải ở viện theo dõi thêm thời gian nữa.


      Như bước đến cạnh cửa sổ, tia sáng vàng vọt vừa lóe lên phía trời đông. Đột nhiên có cảm giác như tù nhân bị giam lỏng. nhớ Dĩnh Phong, nhớ rất nhiều. Trước kia dù bận việc đến nhưng lúc nào rảnh đều nhắn tin cho co, nhưng hai ngày rồi, đáp lại tin nhắn của chỉ là những cuộc gọi thưa thớt.


      Dĩnh Phong ở đâu? làm gì ngoài kia?


      Như cắn môi, chưa khi nào thấy ở xa đến thế.





      Cách bệnh viện của Hải Như xa, Dĩnh Phong ngồi ngó đăm đăm vào màn hình tivi,, tay choàng qua vai Iris, giữ cho con bé có thể tựa vai thiếp bị ngã.


      Hai tuần rồi, giả vờ ở cạnh Iris cách hoàn hảo, đến mức có lúc gần như phát điên vì chính hoàn hảo đó.


      Gương mặt Iris chập chờn qua ánh sáng hắt ra từ màn hình tivi.


      Con bé ngủ. Rất say.


      nhìn vẻ mặt thanh thản đó, nhòe lệ. căm hận chính bản thân mình.


      -Dĩnh Phong ca, có thích Iris ?


      Iris vẫn luôn hỏi như thế mỗi khi có thể.


      Những khi cùng nó dã ngoại, đạp xe, nó ngồi phía sau tựa đầu vào lưng , thể nào nó cũng thốt lên:


      -Lưng của Dĩnh Phong ca rất rộng, rất ấm, tựa vào Iris rất thích.


      -Vậy sao? – đáp hời hợt


      -Ừm, còn Dĩnh Phong ca, có thích Iris ?


      -…


      Lúc khác, và nó cùng xem bộ phim tivi. Trước cảnh sụt sùi của nhân vật nữ chính, nó bảo:


      - này ngốc , vậy mà chàng Sam cũng .


      nhìn nó, khì cười:


      -Iris cũng ngốc vậy .


      -Vậy… Dĩnh Phong ca có thích Iris ngốc ?


      -…


      .


      Câu hỏi đó, chưa bao giờ trả lời. Nhưng Iris cũng chẳng vì vậy mà bận tâm, nó thường khiến khỏi lúng túng bằng cái ôm chặt.


      Giả vờ thích người là việc rất mệt mỏi.


      Nhưng càng mệt mỏi hơn nữa khi cứ cố giả vờ rằng mình thích người đó…


      Tuy vậy, trong trò chơi này, Iris cũng phải hoàn toàn bị động, nó cũng rất thích giả vờ. Bằng chứng là những lúc nó và cãi nhau ỏm tỏi, nó bắt chịu thua bằng cách… ngất . Khi đó lo lắng đến mức quên rằng mình giận nó, xốc nó tay và phóng trước cả khi Gia Hy gọi cấp cứu. Còn nó nằm yên trong vòng tay và phì cười.


      có thích Iris ?


      Nếu là hai tuần trước, chắc chắn tự tin trả lời “”, bởi vì lòng tuyệt nhiên ai thay thế được Hải Như cả. Hải Như là người đầu tiên của . Bây giờ là như vậy, mãi mãi cũng là vậy. tuyệt đối cho phép mình thay lòng đổi dạ.


      Nhưng… còn bây giờ.


      ngẫm nghĩ, rồi lại tự xua tay. Câu trả lời lần nữa lại là “”, sao có thể thích Iris được?


      Màn hình tivi vẫn phát ra những thanh nhạt hoét. với tay lấy promote tắt hẳn. Thoáng chốc căn phòng được trả lại tĩnh lặng vốn có. thở dài, tựa hẳn vào ghế sofa.


      Bởi vì câu trả lời luôn luôn là: “ có Hải Như.”


      Trong bóng tối thinh lặng, chỉ có tiếng thở nhàng của Iris phà vào cổ . Tay , nhưng bận tâm mà chỉ nhìn chằm chằm vào khoảng có nó.


      Trước đây Dĩnh Phong luôn nghĩ rằng thế giới này chỉ có màu xám. Những người ngoài sáng có màu xám tươi tắn hơn, còn những người đứng trong bóng tối màu xám càng đậm hơn. Người đứng trong ánh sáng luôn có phần bóng tối và ngược lại, ai phân biệt nếu chỉ quan sát bằng mắt thường.


      Thế nhưng từ khi gặp được Iris, thế giới của hầu như bị đảo lộn.


      Iris bảo rằng mỗi con người sinh ra luôn có màu sắc riêng biệt, ai lẫn lộn với ai. Cũng như những chấm trong bảng màu, mỗi người đều có vai trò và số phận riêng của mình.


      -Vậy Dĩnh Phong ca có màu gì? – hỏi, cười khì khi nghe nó .


      -Màu xanh. Bởi vì Dĩnh Phong ca rất gần bầu trời.


      Trong mắt Iris, Dĩnh Phong ca luôn là bầu trời.


      .


      ngửi thấy mùi hương quen thuộc phảng phất. Iris vẫn thở nhè bên cạnh . nhắm mắt lại, để mặc cho bóng tối trôi .


      .


      Ánh sáng ban ngày đập vào mắt khiến Dĩnh Phong giật mình tỉnh dậy. Lúc mở mắt ra cũng vừa lúc bắt gặp cái nhìn của Iris. Nó ngồi chống cằm, miệng vẫn ngừng cười tủm tỉm ngay cả khi thấy thức giấc.


      -Iris, em làm gì đó? – hỏi ngạc nhiên


      Iris vẫn cười, trả lời. Dù quen với biểu cảm đó vẫn cảm thấy lúng túng. gãi đầu gãi tai, chợt phát bàn có chiếc bánh kem bèn lấy đó làm đề tài thoát thân.


      -Cái này… Hôm nay là ngày gì à?


      -Hôm nay là ngày rất đặc biệt


      Iris vòng ra sau chiếc bàn, bước đến trước mặt . nhìn nó rồi lại nhìn chiếc bánh,cười cười


      - biết rồi. Là sinh nhật Iris phải ?


      Nhưng Iris chỉ lắc đầu, nó cúi người xuống, mặt đối mặt với . nghe tiếng nó thầm:


      -Dĩnh Phong ca, có thể trở thành bạn trai của Iris ?


      để kịp trả lời, nụ hôn lướt nhanh qua môi

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 7



      Có ai đó từng bảo rằng đừng bao giờ khẳng định bất cứ điều gì nếu bạn chưa chắc chắn về nó.


      Dĩnh Phong sửng người trước nụ hôn của Iris, tay chân gần như tê cứng lại. biết, nụ hôn này là sai trái. Lý trí ngừng nhắc nhở rằng vẫn còn có Hải Như, và phi vụ làm ăn này chỉ là cách để vượt qua cơn túng quẫn. tuyệt đối thể có cảm giác với Iris.


      Nhưng khi môi Iris vờn môi , con tim lại đập loạn nhịp, và lúc nhận ra chính mình cũng hôn đáp trả lại con bé tất cả quá muộn.


      Iris giống như loại thuốc phiện, khiến người ta dù biết rằng bước vào chỉ có con đường chết cũng thể rời khỏi.


      Liệu có con đường khác dành cho ?





      Trong gian phòng riêng của mình, Gia Hy với tay tắt lấy màn hình tivi, khẽ mỉm cười. biết Iris mãn nguyện, cũng mãn nguyện.


      Cuối cùng , cũng có thể làm chút gì đó cho Iris.





      Dĩnh Phong nhìn Iris ngủ thiếp trong lòng mình, bỗng thấy tim đập thình thịch. Chưa bao giờ nghĩ gương mặt quen thuộc của con bé lại có lúc đẹp đến vậy. Đôi môi mơ màng với cặp mi lim dim ngủ, gương mặt bầu bĩnh tinh nghịch. đưa tay vuốt dọc sóng mũi con bé, khẽ cười.


      gian bên cạnh chợt lặng , như thể chỉ còn và nó.


      “Tại sao trước đây chưa bao giờ có cảm giác này? Sao lại cảm thấy hạnh phúc với những điều tưởng chừng như ngớ ngẩn như vậy?”


      tự hỏi, rồi lại chợt à lên thành tiếng.


      Thực ra , trước giờ chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc cả.


      Cuộc sống của luôn trôi vật vờ, vô cảm. cần biết đến tương lai hay điều gì chờ đợi ở phía trước. sống, đơn giản vì Hải Như cần có . thương , nương tựa vào , và vì mà sống.


      Nhưng nếu cuộc sống chỉ đơn giản như thế cái cảm giác chết tiệt dâng lên trong là gì đây?


      nâng niu bàn tay Iris, nước mắt chực trào ra.


      Thượng đế sao lại dạy cho biết hạnh phúc là gì nếu trước sau gì cũng lấy lại nó? Hạnh phúc này của có thể kéo dài bao lâu?


      .


      -Dĩnh Phong ca, khóc à?


      Iris đột ngột tỉnh dậy khiến phải ngó nơi khác. rón rén lấy tay chùi khóe mắt, gượng gạo đáp:


      -Đâu có


      -Sao có nước rơi trúng mắt Iris này?


      -À… à. Chắc trời mưa đấy.


      - ? Nhưng trời trong xanh như vậy, làm gì có đám mây nào?


      Iris có vẻ tin lắm nhưng mừng vì nó hỏi nữa. đứng dậy, kéo Iris ra khỏi tán cây.


      -Vào nhà thôi, tới giờ cơm rồi. Gia Hy lại mắng à xem.


      -. Chân Iris bị đau rồi –Nó đáp hờn dỗi.


      -Lúc nãy còn bình thường mà.


      -Bây giờ đau rồi


      -Đừng nghịch nữa. Iris trước đó.


      Như chỉ chờ có thế, Dĩnh Phong vừa quay là Iris nhảy lên lưng . xiểng niểng lấy lại thăng bằng, la lên:


      -Iris, giỡn đâu, buông ra


      - –Iris vừa vừa ôm chặt hơn. Nó tì đầu vào vai –Iris bắt được Dĩnh Phong ca rồi. Em bao giờ buông ra đâu.


      cười tủm tỉm, nhưng cũng đáp lại:


      -Cứ ôm thế này mãi à?


      Iris gật gật


      -Vậy bám chặt nhé. Con đường rất gập ghềnh đó – cười, đoạn xốc nó lên. Khi ngang qua đài phun nước nghe tiếng nó thầm:


      -Dù là trắc trở đến đâu Iris cũng sợ. Bởi vì Iris biết Dĩnh Phong ca bao giờ buông tay em ra.


      Sóng mũi đột nhiên cay xè


      bao giờ buông tay nó ra?


      .


      -Iris, em định cứ thế này mà ăn cơm sao?


      Cuối cùng cả đến Gia Hy cũng khó chịu trước cái cảnh Dĩnh Phong ngồi ăn với Iris lưng. Đáp lại, con bé vẫn ngoan cố.


      -Em thấy có vấn đề gì cả, phải Dĩnh Phong ca?


      -À, ừ – ậm ừ đáp


      -Em muốn ăn soup


      Vậy là khệ nệ vươn người tới trước múc đầy chén soup rồi đút ngược ra sau cho nó. Nó bật cười thích thú.


      - chiều nó quá rồi –Thấy thế Gia Hy đành chịu thua. bỏ đũa xuống, chuyển sang đề tài khác –Chút nữa có việc phải ?


      -Ừm, tôi có ít việc ở gara


      Dĩnh Phong đáp cầm chừng, biết Gia Hy nhắc nhở .


      - có cần mượn xe ?


      -, tôi có xe rồi, sáng nay tôi xe máy đến.


      gắp thêm thức ăn đút ra sau cho Iris, nó bất thần xiết chặt lấy .


      - xe máy, Iris cũng muốn .


      - được, Iris sao lại có thể xe máy –Gia Hy


      -Được mà–Iris nũng nịu


      - sao, cứ để Iris với tôi.


      Dĩnh Phong đáp vội. biết Gia Hy lo ngại thay cho , nhưng chính lúc này lại là kẻ muốn rời xa Iris. Thời gian dành cho con bé còn nhiều, cứ cho là ích kỷ. Lần đầu chạm ngõ hạnh phúc này, muốn trân trọng từng chút từng chút . nắn tay nó:


      -Chút Dĩnh Phong ca giao hàng, Iris cứ ngồi ngoài. Xong việc Dĩnh Phong ca đưa Iris chơi nhé.


      Iris gật gật, ghì chặt lấy . Cạnh bên Gia Hy liếc xéo , biết phải giao hàng, mà là trả nợ. Nhưng gì thêm nữa.


      .


      -Aaaaa! Ngồi sau xe Dĩnh Phong ca còn vui hơn ngồi lưng nữa


      Iris hét lên. Tốc độ xe nhanh khiến chỉ nghe bập bõm những gì Iris . giả vờ lẫy:


      -Sao lại so sánh lưng với yên xe?


      -Haha, cũng có tác dụng như nhau thôi.


      -Cái con bé này.


      đề ga, phóng vọt lên khiến nó bất thần phải ôm chặt lấy . Thấy nó sợ, bật cười ha hả:


      -Phạt em này.


      -Dĩnh… xấu, … em lại…


      -Hở, Iris nghe ?


      -Em tại sao em lại thích ?


      Nó hét lên, nghe từng lời nhưng vẫn giả vờ:


      - vẫn nghe được.


      -EM THÍCH


      Iris hét lớn hết mức có thể, trước khi nó nhận ra dừng hẳn lại và người đường chung quanh nhìn nó với đôi mắt… kỳ thị.


      - chết Dĩnh Phong


      Nó đấm túi bụi vào lưng , trong khi vẫn ôm bụng cười ngặt nghẽo.


      - đâu bắt em , là tự em thốt ra đó thôi.


      - chuyện với nữa.


      -Thôi mà, vậy cho em phạt đó


      Nó bậm môi


      -Phạt gì cũng được à?


      -Ừ


      vừa dứt lời là nó chồm lên, bất ngờ đặt nụ hôn vào môi . Lần này để mất quá nhiều thời gian, liền choàng tay qua lưng nó, xiết chặt. Mùi hương từ tóc nó khiến lịm .


      -Phạt thế này có lợi cho quá – thầm


      -, đây là khởi đầu thôi. Phạt cái khác cơ –Nó hếch mỏ đáp


      -Cái khác là cái gì?


      -Chưa đâu.


      cười cười, luồn tay vào mái tóc thơm dày của nó, tiếp tục nụ hôn còn dang dở.


      Khi nào cũng vậy, chỉ cần ở bên cạnh nó là cứ như chẳng còn bao nhiêu thời gian để sống nữa





      chạy xe chầm chậm trước khi dừng hẳn trước cổng nhà Iris, nó vẫn tựa đầu lên vai ngủ khì. mỉm cười, hương vị của hạnh phúc cứ mon men lan tỏa.


      Có phải sai rồi ? Lý trí bảo được có cảm giác này, nhưng con tim dường như chẳng chịu nghe thấu. Nếu được bắt đầu lại lần nữa, vẫn đồng ý với Gia Hy, vẫn chấp nhận ở bên Iris tháng. có quá ích kỷ ?


      -Hơ… Tới nhà rồi à?


      Iris choàng tỉnh. Nó buông ra, bước xuống xe. Chẳng hiểu sao chỉ động tác đơn giản ấy cũng khiến thất vọng. muốn nó ở cạnh thêm tí nữa.


      -Iris vào nhà đây. Dĩnh Phong ca cũng về nghỉ sớm nha.


      -Ừm, tạm biệt Iris.


      đáp, nhưng vẫn chưa chịu nổ máy. nhìn theo dáng nó bấm chuông, bỗng nhiên thấy khó chịu, cổ họng khô khốc. buông hẳn, chạy đến nắm tay nó.


      -Chuyện gì vậy Dĩnh…


      Iris được nữa vì giữ chặt lấy đầu nó bằng đôi bàn tay rồi đặt vào đôi môi sửng sốt ấy nụ hôn. hôn rất sâu, rất nồng nhiệt, và nó đáp trả cũng mãnh liệt kém. Mũi cạ vào mũi nó, nó nghe thầm:


      - xong rồi. Giờ chỉ có ước muốn là bắt cóc em về nhà thôi Iris à. nghiện em mất rồi.


      -Thuốc phiện mắc lắm đó, thể mua mãi được đâu –Iris đáp


      - mua được chỉ còn cách… cướp.


      Nó bật cười khanh khách khi nghe những lời ấy, bất giác nó nhìn nghiêng. Dáng người con trai đứng sững trước cửa nhà khiến nó chú ý. Nụ cười môi nó lại càng rạng rỡ hơn.


      -Văn Tường ca


      Dĩnh Phong đưa mắt nhìn theo Iris. Tên con trai vừa trông mặt lại càng sửng sốt hơn nữa, môi gã lắp bắp:


      -Dĩnh Phong? Là cậu?
      lazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 8



      Có nằm mơ Dĩnh Phong cũng dám tin quả đất này lại tròn đến thế


      Trong trí nhớ mơ hồ của , vào những ngày xa xưa, khi vẫn còn đó mái ấm gia đình Văn Tường từng là thằng bạn thân nhất của . Nhà Tường chỉ cách nhà mấy bước , lúc nào và cậu ta cũng kè kè nhau như hình với bóng. Nhưng năm 16 tuổi Tường theo gia đình sang nước ngoài định cư. Từ đó mất hẳn liên lạc với cậu ta.


      -Văn Tường ca, sao mấy tháng rồi về thăm em?


      ngồi chống cằm, lẳng lặng quan sát Iris và Văn Tường. thể phủ nhận việc gặp lại bạn cũ, và được Văn Tường nhận ra cũng khiến cũng có đôi chút bồi hồi, nhưng so với việc Iris cứ bám theo cậu ta và ra rả cái điệp khúc Văn Tường ca Văn Tường ca khiến rợn da gà.


      Gì chứ? Hóa ra trước giờ chỉ mình được con bé gọi như thế. ghen tị. Phải ?


      - có việc mà. Bù lại Văn Tường ca có mua quà cho Hiểu Đồng nè.


      hơi giật mình khi nghe cái tên đó. Iris vẫn hay biết gì, nó niềm nở nhận quà của Văn Tường, vui vẻ khui ra. Đôi mắt Tường nhìn có gì đó là lạ. xoay người, bắt gặp Gia Hy vừa bưng nước vào. Ngay lập tức kéo tay ta ra ngoài.


      .


      - làm cái gì vậy? –Vừa ra khỏi tầm nhìn của Iris và Văn Tường Gia Hy lập tức giằng khỏi tay


      -Ngay từ đầu biết, đúng ?


      -Biết cái gì? Tôi hiểu gì cả


      -Những chuyện xảy ra trước đây của tôi, Văn Tường và Hiểu Đồng


      Gia Hy ậm ừ, đáp lời .


      -Tại sao với tôi Iris chính là Hiểu Đồng?


      Dĩnh Phong còn kiềm chế được cơn giận của mình, ánh mắt nhìn Gia Hy tóe lửa khiến ta cũng phải lùi lại. Những lúc như thế này trông Dĩnh Phong rất đáng sợ. gằn từng tiếng:


      -Được rồi, vậy tôi biết, chuyện 1 tháng đó là sao? bày ra trò chơi này rốt cuộc là có ý gì?


      Gia Hy có vẻ lưỡng lự, mắt ngừng dòm chừng Văn Tường và Iris bên trong.


      -Tôi chỉ muốn làm chút gì đó cho Iris


      -Nghĩa là sao?


      -Hết tháng này Iris sang Mỹ. Ông chủ với nó là sang đó chữa trị, nhưng thực tế là để cưới Văn Tường –Gia Hy thở dài, giọng ngắt quãng – Ông chủ mở rộng thị trường làm ăn, ông ấy muốn liên doanh với cha của Văn Tường để thực nhiều dự án lớn. Cuộc hôn nhân này được sắp đặt từ trước.


      -Vậy còn Văn Tường?


      -Văn Tường thích Iris gần 10 năm rồi. Trước đây từng là bạn thân của cậu ấy, tôi nghĩ cũng biết.


      bất giác dõi mắt vào nhà, Văn Tường và Iris cùng nhau săm soi chiếc Ipad mới cáu mà Tường tặng. Tự dưng thấy đắng nghét ở cổ.


      -Nhưng Iris trước giờ chỉ coi Văn Tường là trai – –Con bé chắc chắn đồng ý.


      -Vì vậy mà ông chủ mới bắt tôi được tiết lộ việc này, và cả nữa, Dĩnh Phong à. tháng của sắp hết rồi. Đừng gì cả, hãy để Iris ra


      Giọng Gia Hy như vọng lại từ nơi nào đó xa lắm. nghe, muốn nghe nữa. Để việc đến nước này, can tâm.


      -Việc chú Tùng đến tìm tôi là do sắp đặt, đúng ?


      hy vọng Gia Hy phản bác, nhưng những gì đáp lại lại là cái gật đầu.


      -Phải. Chú Tùng vốn là tài xế của Iris. Tôi biết con bé vẫn luôn tìm . 2 năm trước khi vừa trở về nó đến biệt thự trước đây ở, nhưng mọi cố gắng của nó là vô ích. Iris vẫn chưa bao giờ từ bỏ. là lý do duy nhất khiến nó vượt qua những ngày tháng độc khủng khiếp ở Mỹ. Cho đến 2 tháng trước tôi tình cờ gặp trong bệnh viên, tôi ngờ ngợ. Vì thế tôi bảo chú Tùng điều tra và sắp xếp mọi việc. –Gia Hy mỉm cười tiếp –Buồn cười nhất là lần đầu gặp, Iris lại nhận ra . thay đổi rất nhiều.


      Dĩnh Phong dở khóc dở cười. thay đổi rất nhiều, biết chứ. Nhưng trớ trêu là đến tận bây giờ vẫn tài nào nhận ra Iris chính là nhóc Hiểu Đồng năm xưa, dù nó vẫn giữ cái tính khí thất thường đó, cách chuyện như người cõi lẫn cách xưng hô ca ca kỳ lạ. Sao lại có thể nhận ra?





      -Dĩnh Phong, để tớ giới thiệu với cậu, đây là Hiểu Đồng. Ba em ấy ở nước ngoài nên Hiểu Đồng ở lại đây thời gian.


      Dĩnh Phong ngờ ngợ nhìn con bé thắt bím nép sau lưng Văn Tường. Con bé có đôi mắt sáng tinh nghịch, thằng bé vừa nhìn có cảm tình. Nó cười xã giao, chìa tay ra trước mặt con bé:


      -Chào em, là Dĩnh Phong, bạn thân của Văn Tường. Em cần phải sợ như vậy đâu.


      Hiểu Đồng rụt rè tiến đến trước, nó lấm lét nhìn Tường rồi lại nhìn Dĩnh Phong, bàn tay nhắn xinh xinh cũng chìa ra.


      -Chào , em là Hiểu Đồng…


      Năm đó 15, còn Hiểu Đồng chỉ vừa bước sang tuổi 12.





      -Dĩnh Phong ca, sau này em lớn cưới em nhé


      Hiểu Đồng thò đầu ra khỏi tầm nhìn quyển sách mà Dĩnh Phong cầm, nó vừa vừa hí hoáy mấy cọng tóc thắt bím gọn gàng. Thằng bé liếc nhìn tên con trai còn lại trong phòng, khẽ cười:


      -Ừ, nếu ai chịu lấy Hiểu Đồng đành chịu thiệt vậy.





      -Dĩnh Phong ca, nếu em sang Mỹ nhớ em chứ?


      -, nhớ Văn Tường hơn –Thằng bé châm chọc


      -Thế em nữa.


      -Sao lại ? Chẳng phải ba em bác sỹ đó có thể chữa khỏi bệnh cho em sao?


      -Nhưng nếu được gặp Dĩnh Phong ca nữa –Con bé trề môi, nũng nịu.


      -Khờ quá, em chữa khỏi bệnh rồi ngày nào cũng có thể Dĩnh Phong ca cũng có thể gặp em mà.


      -Là hứa đó, mình nghéo tay nha…





      Những ký ức xưa cũ bỗng dưng lại ùa về trong . cố cười, nhưng nước mắt cứ lã chã rơi xuống. Ngày trùng phùng chừng cũng có thể là lúc sắp biệt ly. Xe cứ lao trong vô thức, lúc giật mình tỉnh lại ở trước cổng ngôi nhà cũ.


      Iris là Hiểu Đồng. Hiểu Đồng cũng là Iris. Nên vui chăng?


      Điện thoại bất giác lại reo. cũng chả buồn bắt máy. Chuông reo hồi dài, rất dài… tưởng như cả thế kỷ trôi qua, cho đến khi nhìn vào màn hình máy.


      Là Hải Như…

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 9



      Thế gian này có rất nhiều thứ thể phân định rạch ròi giữa trắng và đen, giữa cái thể và có thể.


      Có những người vì tình mà bất chấp tất cả để đến được với nhau


      Cũng có những người lòng thương nhau…


      Nhưng đôi khi, chỉ có tình thôi chưa đủ…





      Nếu tình là tin tưởng và thương đối phương vô điều kiện Hải Như có thể tự hào rằng Dĩnh Phong theo đúng cái cách như thế.


      Khi Như gặp Dĩnh Phong lần đầu, chỉ là tên sinh viên trói gà chặt, thân mang khoản nợ lớn và thậm chí suýt bị đuổi học. bạn bè, người thân, chỉ có số tiền tích góp cả nửa đời nhưng vì , chấp nhận đánh đổi tất cả. Và biết chọn lầm người.


      3 năm sau đó, dù thay đổi rất nhiều, nhưng thứ tình cảm dành cho đổi. Với người con , bạn trai ta là người thế nào, đẹp xấu ra sao… tất cả đều quan trọng, chỉ cần ta lòng với , đối tốt với là đủ.


      Ấy vậy mà nay, ngay cả thứ hạnh phúc nhoi ấy cũng cảm thấy trọn vẹn.


      ngồi trước mặt Dĩnh Phong, mặt đối mặt. ta ở rất gần , chỉ cần chạm tay cái là có thể đến được, nhưng chẳng hiểu sao vẫn thấy mông lung. Dường như tháng nằm trong bệnh viện này, thuốc men chỉ giúp khỏi bệnh tật mà nó còn kéo bạn trai rất xa… Đến mức thứ duy nhất có thể níu giữ lại là thể xác ta cũng còn trọn vẹn nữa.


      - ra làm gì bên ngoài? – hỏi, mắt ngấn nước –Tại sao lại bảo bác sỹ dối em? ràng bệnh của em khỏi, vẫn cho em xuất viện. Nếu phải lúc nãy tình cờ nghe được 2 y tá chuyện với nhau, có phải nhốt em ở đây mãi ?


      Dĩnh Phong đứng bất động, đôi mắt đau đáu nhìn Hải Như. Tối nay xảy ra rất nhiều việc khiến mệt mỏi, muốn buông xuôi tất cả, nhưng trách nhiệm với Hải Như lần nữa vực dậy. thể dối Hải Như. Dối người duy nhất thế gian này cưu mang, giúp đỡ và thương mình chẳng khác nào tội ác.


      -1 tuần nữa thôi – –Cho tuần, khi làm xong mọi việc trở lại đón em.


      -… làm gì bên ngoài?


      - được


      - phải là giết người, đốt nhà, cướp giật… chứ? –Như hỏi, vẻ mấy tin


      -Em nghĩ là hạng người đó sao?


      rồi bất ngờ ôm lấy , ấn vào lồng ngực của mình. Giọng nhàng:


      -Hãy tin . Dù có làm bất cứ điều gì, xuất phát điểm cũng là vì muốn tốt cho em.


      Như lưỡng lự áp tai vào tim , rồi quyết định đặt niềm tin vào lần nữa. :


      -Em tạm tin lần này. Nhưng sau này có bất cứ gì cũng được giấu em nữa.


      - hứa – đáp gượng gạo.


      -Gì gì chứ ngày mốt phải vào thăm em đó – mỉm cười, đập đập tay vào ngực .


      -Ngày mốt?


      - nhớ à, hôm đó là sinh nhật .


      - đãng trí quá – cười –Được rồi, hôm đó vào thăm em


      -Tha cho đó


      Như ngẩng người, véo lấy hai má . Trước đây mỗi khi làm vậy dẫu thấy đau đến đâu cũng ráng cười, nhưng giờ cả cảm giác đau cũng thấy.





      loạng choạng. Con đường từ quán rượu về nhà chỉ có mấy bước vậy mà suýt té ngã mấy lần. Hôm nay cố uống rất nhiều, hy vọng rượu có thể khiến tạm quên mọi thứ, vậy mà càng uống càng tỉnh ra. Hồi ức ngày trước cứ ào ạt về, nhớ Văn Tường, nhớ Hiểu Đồng, nhớ ba , nhớ cả mẹ, cái hình ảnh mẹ nằm sóng xoài sàn xe cứ bám riết lấy . uống tới đâu nhớ tới đó, rồi lại òa khóc. quên, quên, cả ba nếu còn sống hẳn cũng quên.


      Mẹ chết để bảo vệ


      nhớ khi toa tàu bị trật bánh, quệt vào đoàn tàu khác, , thằng thanh niên 17 tuổi khỏe mạnh lại co rúc vào lòng mẹ. Mẹ ôm lấy , lấy cái thân còm cõi che chắn cho khỏi va đập. Cuối cùng mẹ mất, chấn thương sọ não, trong khi chỉ bị vài vết xây xát .. khóc, ba cũng khóc. Ông mắng , chửi bới là đồ ăn hại. Kể từ đó, hồ như ngày nào ông cũng chửi như thế. , cố gắng mà sống. phải vì tham sống, chỉ là vì biết cái mạng này là do mẹ đánh đổi. Nhưng hầu như đêm nào cũng gặp ác mộng. biết xứng với hy sinh đó.


      ngã vật xuống trước nhà, nước mắt cứ tuôn rơi. khóc tức tưởi. gã như , chẳng ra gì, thậm chí cả đến làm người cũng chẳng xong.


      ôm chai rượu, lại uống. Máu nóng dâng lên nhưng muốn tỉnh. ước gì mình có thể say. Nếu say cần phải lựa chọn nữa…


      Tự dưng thấy người bỗng. Hình như có ai đó vừa lôi dậy, kéo . thấy nước tưới đầy người mình. Rồi kẻ đó nhúng đầu xuống nước. ngạt thở,. la lên oái oái cho đến khi kẻ đó bỏ ra. ngồi bệt xuống, thở hồng hộc.


      -Dĩnh Phong, cậu tỉnh chưa vậy?


      Là Văn Tường, người cậu ta cũng ướt sũng, trông như kẻ vừa hết hơi. Ra cậu ta chính là người lôi


      -Sao cậu lại ở đây? – hỏi, vẫn còn chóng mặt nhưng ít ra nhìn mọi thứ.


      -Tới tìm cậu, còn phải hỏi à? 2 ngày nay cậu đâu thế hả?


      -Sao lại tìm tớ? Mà tìm tớ có việc gì? – vẫn ngơ ngác.


      -Đồ ngốc. Cậu mất tích mà lại với ai, Hiểu Đồng tìm cậu suốt, nó làm cả Gia Hy cũng quýnh lên –Văn Tường –Là Gia Hy chỉ tớ chỗ của cậu. Hiểu Đồng vẫn chờ cậu ở nhà. Nó bảo hôm nay sinh nhật cậu, thể nào cậu cũng đến.


      xoa xoa lấy đầu, cố gắng định thần lại. Hiểu Đồng. Iris. Phải rồi. à lên.


      -Khoan , cậu bảo hôm nay là ngày gì? – hỏi


      -Sinh nhật cậu. 4- 5 đấy cậu khỉ.


      thấy có gì đó là lạ, thơ thẩn hồi mới nhớ ra.


      - phải cậu sắp cưới Iris sao? Sao lại bảo tớ tìm con bé? sợ tớ giành mất vợ sắp cưới của cậu à?


      Văn Tường thoáng ngập ngừng :


      -Thỏa thuận của cậu và Gia Hy tớ nghe rồi


      -Rồi sao? Cậu thấy buồn cười lắm à? – chọc ngoáy


      -… chỉ là…–Văn Tường ấp úng –Dĩnh Phong này, tớ hỏi cậu. Nếu phải lựa chọn giữa bạn cậu và Hiểu Đồng, cậu chọn ai?


      cúi gầm mặt xuống, đáp.


      -Cậu biết là, tớ thích Hiểu Đồng từ hồi ấy –Chí Tướng –Suốt bao nhiêu năm nay con bé vẫn đồng ý tớ vì vẫn nhớ cậu. Giờ Hiểu Đồng tìm được cậu. Ok. Nếu cậu chọn Hiểu Đồng, tớ chấp nhận rút lui và chúc phúc cho hai người. Nhưng trong trường hợp ngược lại, đừng phí thời gian của đôi bên nữa. Hãy dứt khoác lần, cho Hiểu Đồng biết mọi thứ, trả lại cuộc sống bình yên cho nó có được ?


      hiểu ý, mỉm cười cay đắng. Việc Văn Tường thích Iris phải bây giờ mới biết. Lẽ dĩ nhiên, cũng hiểu cho dù bắt lựa chọn thêm trăm lần, ngàn lần kết quả cũng chỉ có . :


      -Văn Tường, cậu yên tâm. Tớ biết mình phải làm gì rồi.





      Lúc đến nhà Iris cũng khá muộn, men rượu vẫn còn chếnh choáng. Con bé ngủ gà gật bàn, nhìn thấy liền vội vã chạy vào bưng ra ổ bánh kem, bắt ngồi im rồi hát bài chúc mừng sinh nhật. tuần tự làm theo lời nó.


      Những gì cần phải đều chuẩn bị. kiên nhẫn chờ thời cơ thuận lợi. hết lần. Có lẽ cú sốc lần này khiến nó rất đau, cả cũng vậy, nhưng như thế lại là cách giải quyết tốt nhất cho tất cả mọi người.


      -Dĩnh Phong ca, chúc mừng sinh nhật


      Cuối cùng Iris cũng hát xong. Nó chìa ổ bánh lung linh nên đến trước mặt . chu mỏ, vừa định thổi nó hét toáng lên.


      - được được. chưa ước mà.


      nhìn nó rồi lại nhìn ổ bánh, chắp tay lại. Trước giờ vốn có thói quen ước vào ngày sinh nhật, nghĩ điều đó vô ích. Nếu quả ông thượng đế đời chắc hẳn số phận chẳng bi thảm như vậy. Nhưng hôm nay, trước mặt Iris, cũng chính phá vỡ quy tắc đó. ước rằng Iris mãi mãi sống hạnh phúc.


      - ước xong rồi – mở mắt ra, thổi hết nến bánh. Iris vẫn tủm tỉm nhìn , gương mặt con bé hân hoan đến khó tả.


      -Em cũng ước xong rồi –Nó


      -Sinh nhật sao em lại ước? – ngạc nhiên hỏi.


      -Gì chứ, miễn là sinh nhật, ai ước cũng được mà –Nó bễu môi đáp –Thế vừa ước gì vậy?


      cười


      - được, rồi mất linh.


      -Xí, Dĩnh Phong ca xấu, như Iris –Nó chống tay lên cằm, cười –Dĩnh Phong ca biết Iris vừa ước gì ?


      nhìn nụ cười của nó, rất ngây thơ, rất cuốn hút. Đột nhiên thấy nóng ran ở cổ. Cái cảm giác dai dẳng đó khiến chột dạ. xoa xoa cổ áo, cố gắng trấn tĩnh. phải phải , ngay bây giờ.


      -Iris à,


      -Năm nay Dĩnh Phong ca 22 tuổi, còn Iris 19 tuổi –Iris , vô tình khiến lời bị cắt ngang – Iris hy vọng có thể cùng trải qua sinh nhật 32… 42… 52… 62… 72… 100 tuổi, đến khi còn diện cõi đời này nữa.


      Iris chồm tới trước bàn, bất luận là giọng điệu hay cách đều rất thành nhưng lại khiến tim đau nhói. muốn cũng được, lưỡi như mắc nghẹn, ú ớ. Mắt nhòe lệ. Sao lại có thể làm tổn thương Iris?


      -Dĩnh Phong ca, em gì sai à?


      lắc đầu, lý trí lần nữa thôi thúc . Nếu bây giờ quỵ ngã mất.


      -Iris à,


      -Aaa, em nhớ ra chuyện. đợi em chút.


      Iris đột ngột thốt lên rồi chạy ù khỏi bàn, thổi bay luôn chút dũng khí còn sót lại nơi . thở dài đánh thượt. Muốn với Iris chẳng phải là chuyện đơn giản như nghĩ.


      Vài phút sau, Iris tập tễnh ra, tay nó là hai con thú rối. Nó ngồi xuống trước mặt Dĩnh Phong, tự diễn tự lồng tiếng cho con rối của mình


      -Kiu kiu nè, em biết gì . Hôm nay là sinh nhật Dĩnh Phong của chúng mình đó -“Con rối thứ nhất”


      -Ừm, em nhớ mà. Nhưng sao Miu Miu lại lớn thế, chị Iris mình được cho Dĩnh Phong biết mà. Như vậy làm lộ bí mật mất–“Con rối thứ hai” đáp lời


      -Vậy Kiu Kiu tính tặng Dĩnh Phong cái gì vậy?


      -Chúng mình cùng tặng ấy bài hát nha…


      Iris vẫn say sưa đạo diễn cho vở kịch lan man của nó, còn Dĩnh Phong mải nhìn. Iris có nụ cười rất đẹp, gương mặt liếng thoắt ngừng của nó khiến ngây ra. lần nữa cái cảm giác cổ họng bỏng rát, tay chân như có hàng vạn con kiến bò lại thôi thúc


      Thịch. Thịch.


      nhắm mắt lại, cố điều hòa nhịp tim. tự nhắc mình phải trấn tĩnh.


      Thịch. Thịch.


      mở mắt. Nó vẫn cười vui vẻ. lấy tay xoa xoa quả tim, nhưng… vẫn là cảm giác đó.


      Như con nghiện tìm cách thoát thân, đứng bật dậy, túm lấy chiếc áo khoác ngoài vội


      -Iris, có chuyện, về trước.


      mạch ra cửa nhưng Iris chạy theo. Nó đứng chắn ngay cửa, ngăn lại.


      -Sao lại về? Có phải vở kịch của Iris khiến chán lắm ? –Nó hỏi .


      Thịch. Thịch.


      Tay co rút lại. né cái nhìn của nó.


      - có việc gấp – vội


      - dối. Nhìn thẳng vào mắt em mà này.


      từ từ ngước mặt lên. Ma lực của người con trước mặt đáng sợ. thở khó nhọc, đôi tay run rẩy như bóp nghẹn mọi nỗ lực của .


      quyết định buông xuôi…


      .


      Hải Như lật nghiêng đồng hồ tay, mới đó hơn 11 giờ, các bệnh nhân đều lục đục ngủ. Dĩnh Phong hẹn với . Tại sao lại chưa đến?


      .


      Dĩnh Phong lao vào Iris như cơn lốc. Đôi tay giữ chặt lấy gương mặt ngơ ngác của nó, ấn vào môi nó nụ hôn mãnh liệt. Nó đứng sững như vừa tiêm liều thuốc mê cực mạnh, mùi rượu phảng phất trong trong miệng khiến nó lâng lâng. ôm chầm lấy nó.


      -Tại sao lại như vậy? Cứ đứng trước mặt em là lại còn là mình nữa. cho biết. Làm cách nào mới có thể thoát khỏi cơn bạo bệnh này đây?


      Giọng rất thành khẩn, rất thực. Nó áp đầu vào ngực , phải đến bây giờ nó mới nhận ra người run bần bật. Đôi mắt nó nhìn chăm chú:


      - bảo em là căn bệnh của ?


      gật gật, đáp.


      - muốn bỏ về chỉ vì muốn thoát khỏi căn bệnh này thôi sao?


      lưỡng lự, gật, lắc. Mắt liếc bờ vai nó, cái bờ vai được đặt tay lên vốn còn bình thường khi dây áo nó bị kéo trễ xuống, lộ phần áo bên trong. Nó nhìn xuống khuôn ngực mình rồi lại nhìn . Nó nheo mắt, vẻ mặt rất hình .


      -Dĩnh Phong ca à, phải có ý đồ xấu với em đó chứ?


      bậm môi, có vẻ hơi sượng sùng vì bị dò trúng tim đen nhưng tay vẫn rời khỏi bờ vai trần của nó mà ngược lại, tay kia còn mon men đặt lên bờ vai còn lại của nó. nhìn nó, hồi hộp chờ đợi.


      -Dĩnh Phong ca ngốc –Nó vươn người đến sát mặt , cười láu cá –Iris có phản đối ý đồ xấu của đâu.


      cười tươi hơn, để lộ ra bên lúm đồng tiền. Với đôi tay của mình, bế xốc nó lên, hôn dồn dập vào khóe môi nó. Sức nóng của làm từng thớ thịt trong người nó nóng ran. Nó choàng tay ôm lấy , luồn sâu vào làn da nơi cổ áo, đáp lại nụ hôn ấy bằng nồng nhiệt nhất có thể của mình.





      Hải Như lại xem đồng hồ, quanh ánh đèn phòng tắt hẳn. nhấc điện thoại, quyết định gọi nhưng bên kia đầu dây chỉ là những tiếng bip bip kéo dài.





      loạng choạng thả nó xuống ghế bành, nó vẫn rướn người lên để hôn . Chuông điện thoại réo hồi dài, nhưng mặc. Trong mắt lúc này chỉ có Iris. nó, mân mê nó, cần có nó… vô điều kiện.


      thở sâu, gấp gáp. Đôi mắt nó nhìn mãn nguyện. giật phăng hàng cúc áo ra, lao vào nó như còn rào cản nào nữa. Đôi môi nhấn chìm nó trong nụ hôn dài vô tận…





      Đồng hồ bước qua 12 giờ, Hải Như nằm vật xuống giường. Chưa bao giờ cảm thấy lo lắng đến vậy.


      Dĩnh Phong chưa từng thất hứa với . Lòng bỗng thấy bất an. Hay là… xảy ra chuyện gì?





      mở toan cửa phòng Iris bằng chân, sức nặng của nó khiến chệnh choạng. lảo đảo, môi vẫn rời vùng cổ nó. Mùi hương toát ra từ nó khiến lâng lâng. Nếu con nghiện Iris chính là loại thuốc phiện thăng hoa nhất, hoàn hảo nhất mà từng nếm trải.


      đặt nó xuống giường, sức nóng từ khiến cơ thể nó như muốn vỡ tung ra. giúp nó giải phóng khỏi chiếc áo vướng víu rồi tự mình cởi nốt chiếc sơ mi. nhìn nó, ánh mắt nồng nàn


      -Cứ như sống cả đời chỉ để đợi điều này.


      -Vậy chắc là đợi lâu lắm rồi –Nó đùa


      -Từ trước khi em sinh ra


      đáp, rồi cúi xuống hôn lên môi nó. Tay ghì sát mái tóc thơm dày, nụ hôn bắt đầu lan xuống cổ, xuống nơi trái tim nó rộn rã từng hồi. Nó thở mạnh, hôn lên vành tai , cánh tay choàng qua quấn chặt vòm cổ . hiểu ý, luồn tay xốc mạnh bờ eo nó lên. Hơi thở của và nó hòa quyện vào nhau, thêm nụ hôn nữa, sâu hơn, mãnh liệt hơn.


      .


      Cánh tay tìm thấy bàn tay co rúm của nó, xiết chặt rồi ấn nó xuống giường


      Nó thở dốc, nhắm nghiền mắt lại. Bàn tay chạm vào da thịt khiến nơ tron xúc giác của nó lịm .


      Khoảng khắc này… nó mang theo đến tận cuối đời…





      Iris mở mắt ra. Bên ngoài trời sáng hẳn. Nó hít , mùi hương ngòn ngọt lan tỏa khiến nó cảm thấy dễ chịu. Nó trở người, vừa định bước xuống giường cánh tay choàng qua ôm lấy eo nó.


      -Dĩnh Phong ca, dậy rồi à? –Nó hỏi


      -Chưa.


      ậm ừ đáp, hơi thở của phà vào cổ khiến nó nóng ran. Nó ngọ nguậy, thúc chỏ vào người .


      -Đừng giỡn mà Dĩnh Phong ca. Dậy thôi, chị Gia Hy la đó.


      Nó cố ngồi dậy, nhưng bàn tay rất khỏe, vẫn xiết chặt lấy nó.


      -Hiểu Đồng – , mắt vẫn nhắm nghiền–Tại sao lại giấu ?


      Tiếng “Hiểu Đồng” phát ra từ môi khiến nó im bặt. Rất lâu, thấy nó vẫn bèn xoay người nó lại. Gương mặt nó bầu bĩnh, đôi mắt nhìn long lanh. kiềm được đặt nụ hôn lên đó.


      -Sao em rằng em chính là Hiểu Đồng? – hỏi lại.


      -Bởi vì em nhận ra trong lòng Hiểu Đồng vốn là gì cả -Nó , đôi mắt cúp xuống–Em thay đổi, vẫn là Hiểu Đồng của ngày xưa, vẫn gọi là Dĩnh Phong ca, vẫn thích được cùng ngắm mặt trời mọc. Với Hiểu Đồng, Dĩnh Phong ca luôn là bầu trời.


      Nó cười, nụ cười nhàng nhưng cũng buồn đến xé gan.


      -Nhưng khác, còn nhớ Hiểu Đồng là ai. Bởi vì thực tế thích Hiểu Đồng như cách Hiểu Đồng vẫn thích . Tình cảm của Hiểu Đồng giống như bông hoa hướng dương, luôn hướng về phía mặt trời nhưng mặt trời thể chỉ chiếu sáng ỗi mình bông hoa ấy. Vì vậy sau hôm ở bãi biển, em nhận ra . Nhưng nếu em thừa nhận em chính là Hiểu Đồng, vậy chẳng khác nào chấp nhận làm chiếc bóng của chiếc bóng khác.


      nhìn nó, ngẩn người lúc lâu. tưởng tượng được Iris lại có thể những lời như vừa rồi. véo mũi nó:


      -Em có phải Iris đó? Nếu em mới là Iris cái người trước giờ biết là ai vậy?


      đáp, chỉ sung sướng mỉm cười. ôm nó vào lòng, đặt vào gáy nó nu hôn. Nó run khẽ, cảm giác được âu yếm dễ chịu. Nó :


      -Dĩnh Phong ca, em quyết định. Hai ngày nữa em về Mỹ với Văn Tường ca


      sửng người. Lời nó nhắc nhớ đến những lời với Văn Tường. vờ hỏi:


      -Em về Mỹ làm gì?


      -Chị Gia Hy bảo có phương pháp điều trị mới cho em ở Mỹ. Chị ấy nhắc nhiều lần rồi nhưng em đồng ý –Iris tiếp –Nhưng giờ em có Dĩnh Phong ca bên cạnh. Cho dù chỉ là cơ hội mong manh em cũng phải thử. Em muốn được sống với đến bạc đầu.


      Dĩnh Phong cười mà như mếu. Nước mắt chảy ngược vào trong khi đặt lên môi Iris cái hôn khác.


      Nụ hôn này…


      Hẳn cũng là lần cuối…
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :