Cánh Cửa Xanh - Hồng Nương Tử

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 6: Kinh hồn


      Về đến văn phòng, Lạc Uyển liền gọi điện cho Sở , bởi muốn cho Sở biết chuyện kỳ quái này. Nhưng gọi mãi mà điện thoại của Sở vẫn ở chế độ tắt máy, đành thu dọn bàn của Sở . Nếu từ nay về sau lão Hoàng hói quấy rối nữa đúng là chuyện đáng mừng.

      Kéo ngăn bàn Sở ra, chỉ thấy kẹo cao su, pin điện thoại, kẹp tài liệu, trà gói… mấy thứ lặt vặt này đều được để rất gọn gàng, cảm giác rất bình thường, nhưng điều kỳ lạ là tại sao thứ Hai mà ấy làm?

      Lạc Uyển xắn tay áo bắt đầu lau bàn. bàn, máy tính có mấy tờ giấy ghi nhớ, chỉ là số điện thoại tiện tay ghi lại, hay tờ quảng cáo phố. Nhưng có tấm giấy , bên viết:
      à!

      Chín giờ tối, gặp nhau ở phòng số 4 tầng 13 nhé.

       

      thấy đề tên, có lẽ là mảnh giấy hôm qua, xem ra là bạn trai thần bí kia của Sở hẹn gặp. ra là cùng trong tòa cao ốc, tình văn phòng, chẳng trách thần bí thế! chuẩn bị sau khi hết giờ tìm bạn trai kia, hỏi xem Sở rốt cuộc đâu.

      Hoàng hói bước đến giải thích với Lạc Uyển chuyện sa thải vừa rồi chỉ là hiểu lầm, thực ra biểu của Lạc Uyển vô cùng tốt, nên tăng lương. Lạc Uyển gì, biết đây là nhờ uy lực của tập đoHoành Nho, ai mà muốn nịnh bợ người có tiền chứ?

      Lạc Uyển thèm để ý đến , đứng trước máy tính mượn cớ làm thêm để ở lại. phải là sợ, từng bị tiếng khóc trong tòa cao ốc này hù dọa, nhưng thấy việc tìm Sở quan trọng hơn nhiều so với tiếng khóc kỳ lạ mơ hồ kia. Bạn bè lúc nào cũng là báu vật trong suy nghĩ của , thời gian Sở mất tích tuy rất ngắn, nhưng trong lòng như bị mất cái gì đó, luôn có cảm giác chẳng lành. quá hiểu tính cách của Sở , thể vô duyên vô cớ biến mất, cũng thể mở điện thoại như thế. Mấy năm nay hai người luôn thông báo tình hình cho nhau hết, biện pháp duy nhất có thể tìm thấy ấy bây giờ là đến tầng mười ba của tòa cao ốc này. Bàn tay Lạc Uyển từ từ nắm chặt lại, chuẩn bị liều mạng.

      Màn đêm dần buông xuống, đèn đường bắt đầu bật, đèn trong các tầng làm việc ở chỗ công ty của Lạc Uyển cũng thưa thớt dần.

      Tám giờ ba mươi phút, Lạc Uyển cầm túi xách, xuyên qua hành lang quạnh quẽ đến thang máy. Trong lòng vốn có chút lo lắng, lại trách móc mình, chín giờ, chỉ cần đến giờ thôi, mấy ngày gần đây mình sắp tự dọa mình sợ đến phát điên rồi.

      bước vào thang máy, thẳng đến tầng mười ba.

      Các phòng ở tầng mười ba cũng đều tắt hết đèn, duy chỉ có phòng ở gần thang máy đèn vẫn còn sáng. Bước đến trước cửa, Lạc Uyển định đẩy cửa bước vào, chợt thấy bàn tay từ phía sau chìa ra vỗ vào vai .

      Đúng lúc quay đầu lại bàn tay kia liền nhanh như chớp bịt miệng , lạnh giá, cứng như thép. Trước mắt là khuôn mặt đàn ông, người đàn ông kia lắc đầu, ý bảo đừng lên tiếng.

      nhìn kỹ, chính là người bảo vệ mang số 2046 lần trước từng cứu , bên tai vẳng đến giọng thầm: “Ở đây có ma, mau ”.

      Lạc Uyển sợ tái mặt, người bảo vệ thấy sợ như vậy, đành thở hắt ra, rồi : “ cùng tôi!”.

      Khi qua gian phòng sáng đèn kia, Lạc Uyển nén được tò mò liếc mắt nhìn vào bên trong. Hình như có mấy bóng người mặc đồng phục tay cầm cặp tài liệu, hoặc là đứng yên, hoặc là lại lại, qua cửa văn phòng bằng kính nhìn thấy lờ mờ còn có người làm việc trước máy tính.

      Nhưng tất cả đều lặng ngắt như tờ, bầu khí như đông cứng lại, Lạc Uyển nghe thấy ràng hơi thở của mình, cố gắng bước chậm lại, nhưng vẫn có tiếng “Xào xạc… xào xạc…” vọng lại. tha bé này ràng làm chấn động lòng người.

      Bóng đèn kia hề sáng, hành lang chìm ngập trong màu xanh lạnh lẽo.

      Nhờ ánh sáng lọt ra từ văn phòng kia, Lạc Uyển có thể nhìn gấu quần màu xám của người bảo vệ, còn có đôi tất hở ra, đôi tất màu xanh trắng, bên ký hiệu rất ràng.

      Lạc Uyển lần tìm tràng hạt, trong lòng hơi hồi hộp, ký hiệu kia nhìn khá quen, tam giác ngược, hình như nhìn thấy ở đâu đó rồi.

      ký hiệu kia lọt vào tầm mắt, trong ánh đèn lờ mờ, văn phòng rất lớn xuất trước mặt, ký hiệu hình tam giác ngược, Lạc Uyển đứng lại, khẽ hỏi “2046” kia: “Đây là công ty gì?”.

      “Công ty Viễn Nam, có điều mấy năm trước chỗ này xảy ra hỏa hoạn, tất cả đều bị thiêu chết nên đóng cửa. Sau đó tuy được sửa sang nhưng cũng có người thuê, ngay cả biển hiệu cũng bị người ta gỡ bỏ rồi.”

      Lạc Uyển run run hỏi: “Tất cả mọi người đều bị thiêu chết?”.

      “Đúng vậy, lúc đó rất thảm thương, ngay cả bảo vệ cũng bị chết cháy!”, người bảo vệ kia mặt biểu lộ gì trả lời.

      Tim Lạc Uyển đập loạn xạ, người bảo vệ nhìn vẻ mặt hình như có điều gì đó muốn hỏi, thế nhưng thấy dám lên tiếng, liền bảo trước. tranh thủ ánh sáng mờ nhạt phản chiếu qua cửa kính để nhìn chỉ thấy hành lang to lớn thế mà chỉ có mình , hề có bóng người nào phía sau.

      ngoái đầu lại nhìn chỉ thấy bóng người bảo vệ kia cúi đầu về phía cửa cầu thang, nhưng mặt mũi. Trực giác mách bảo , người này nhất định có mặt mũi.

      ba chân bốn cẳng chạy đến nhà vệ sinh nữ phía cuối hành lang, rồi vội vàng lao vào trong mà kịp nhìn màu xanh biếc cánh cửa nhà vệ sinh đó, xanh như ánh mắt long lanh của người con .

      Lạc Uyển vừa chui đầu vào nhà vệ sinh vừa quay ngược tay khóa cửa, lấy hết sức chặn cửa lại.

      ghé tai nghe ngóng tình hình bên ngoài, hình như còn bất kỳ tiếng động nào, gian giống như đột nhiên bị hút mất thanh, trở nên yên tĩnh đến đáng sợ. Tiếng bước chân của người bảo vệ kia mới vừa rồi còn như tiếng trống gõ vào ngực liên hồi, thế mà bây giờ lại im lặng như tờ.

      Lạc Uyển lùi sau bước, chợt có vật cưng cứng chạm vào tay, theo phản xạ có điều kiện liền cầm lấy mà hề suy nghĩ, nhìn kỹ lại, là chậu vạn niên thanh nho , những chiếc lá li ti cố vươn lên. Đây là loại thực vật thường gặp nhất trong nhà vệ sinh ở các văn phòng, nhưng Lạc Uyển nhìn xong còn thấy sợ gấp vạn lần so với gặp ma.

      Những chiếc lá cây này vừa được cắt tỉa, mà còn được cắt tỉa vô cùng đẹp, nhưng có ai lại vô công rồi nghề mà vào nhà vệ sinh để cắt tỉa cây?

      Vết tích cắt tỉa cây vạn niên thanh này ràng chính là do mấy hôm trước buồn chán ngồi trong nhà vệ sinh tiện tay cắt tỉa, lúc đó còn cảm thấy rất đẹp, nhưng nhà vệ sinh đó ở tầng bảy chỗ công ty , còn giờ ở tầng mười ba.

      Sao có thể chạy lên nhà vệ sinh này? Trong đầu Lạc Uyển lúc này là mớ hỗn độn, ngỡ ngàng bước đến cạnh cửa, nghe ngóng xem có động tĩnh gì . Dần dần bắt đầu hiểu ra vì sao bên ngoài có tiếng động, vì người bảo vệ kia tuần ở tầng mười ba, còn quay lại tầng bảy rồi.

      Lạc Uyển dám ra mở cửa nên đành mò tìm điện thoại trong túi, bàn tay run rẩy ấn số cứu trợ, áp điện thoại vào tai. Đột nhiên có tiếng khóc như có như vọng đến.

      Chính là tiếng khóc nghe thấy trong nhà vệ sinh hôm trước, từ từ bò dậy như người bị trúng tà, bước về phía có tiếng khóc.

      Trong khoảnh khắc đó, gương phản chiếu hình ảnh của run bần bật vì sợ hãi, dám mở cửa, còn tiếng khóc kia mỗi lúc hơn. Cuối cùng hạ quyết tâm bước từng bước đến chỗ có tiếng khóc, chỉ thấy lúc cái bóng sắp biến mất trong gương chợt bàn tay vươn ra nắm lấy tóc . Mười ngón tay siết lại, móng tay bị mài mòn, vết máu loang lổ, nhưng vẫn nắm chặt chịu buông.

      Lạc Uyển nhận thấy tiếng khóc kia vọng ra từ trong mấy bức tranh sơn dầu, lẽ nào là người trong tranh sống lại nhưng thành? Trong lúc do dự, lại nghe thấy tiếng cào sột soạt, giống như phía sau bức tranh có người dùng móng tay khẽ cào lên giấy. Lạc Uyển lùi về sau bước, ánh mắt lại chạm vào chân của cung nữ trong bức tranh kia, là đôi giày hoa thêu màu đỏ được vẽ sinh động như , nhưng cái màu đỏ kia nền tranh màu đen lên vô cùng chói mắt.

      Đỏ tươi cách khác thường, khiến Lạc Uyển cưỡng lại được tò mò bước đến khẽ chạm vào, giống như , trong lòng bỗng nảy ra ý nghĩ, run rẩy duỗi ngón tay ra.

      Còn chưa kịp chạm vào, thấy đôi giày k rách soạt cái. Lạc Uyển vội lùi lại phía sau, ngã vào trong nhà vệ sinh, lại thấy chỗ bị rách bức tranh kia xuất ngón tay, liên tục cạy cạy tấm vải vẽ tranh. Lạc Uyển hét to lên tiếng chạy ra ngoài. đường chạy ra ngoài nhìn thấy mỗi bồn cầu đều có lặng lẽ ngồi yên.

      vặn cửa, cho dù ngoài cửa là cái gì cũng phải chạy ra.

      Nhưng có giọng đột nhiên vang lên: “Cứu tôi!”.

      Giọng quen thuộc, là giọng của Sở . Sở ! Lạc Uyển đứng thẳng lưng, quay đầu lại nhìn, trong toa lét mọi thứ vẫn bình thường, nào nữa. Tiếng khóc cũng còn nữa, chỉ có lỗ thủng tranh kia cho Lạc Uyển biết chuyện vừa xảy ra. Lạc Uyển xoa ngực thở hổn hển, đột nhiên xông đến trước bức tranh, tay xé rách nó ra, cảnh tượng bên trong khiến giật mình hoảng hốt.

      Là Sở , Sở ở phía sau bức tranh, im lặng, trừng mắt nhìn , tóc tai rối bù, làn da trắng hồng vô cùng xinh đẹp, mặt vẫn mang nụ cười bí , đẹp như thiên sứ.

      Nhưng Lạc Uyển lại che mặt, nước mắt đầm đìa chảy xuống qua kẽ ngón tay, dám ngẩng đầu, miệng lẩm bẩm: “Sở , Sở ”.

      Đáng tiếc là Sở nghe thấy nữa, bị ngâm trong chiếc hộp lớn bằng thủy tinh. biết ngâm bằng chất lỏng gì, nhưng có thể nhìn thấy vết đứt ở đầu ngón tay , chứng tỏ trước khi chết rất đau khổ, cũng có thể thấy chất lỏng kia từ từ nhấn chìm đầu , ra sức cầu cứu nhưng ai biết.

      Lạc Uyển nghĩ đến tiếng khóc nghe thấy trong nhà vệ sinh hôm đó, có lẽ chính là của Sở . Bất chợt nhìn thấy đôi mắt kia chuyển động, đó là Sở vẫn còn sống.

      đau buồn của Lạc Uyển chiến thắng mọi sợ hãi, bắt đầu xé ba bức tranh sơn dầu khác. Phía sau bức tranh sơn dầu cao bằng người kia đều có chỗ trống, có thể đặt vừa vặn chiếc hộp thủy tinh cỡ lớn, còn trong mỗi chiếc hộp thủy tinh đều đựng . Lạc Uyển vừa xé vừa thở, các mất tích trong tòa cao ốc này đều ở đây.

      Lạc Uyển phát ra những này dường như đều vẫn còn sống, bị thối rữa, đầu của từng người từ từ lệch sang bên. Lạc Uyển xem, đột nhiên cảm thấy cái dáng người kia mình từng nhìn thấy, chính là trong bể bơi. dám đến xem, nhưng lại thấy trong chiếc hộp thủy tinh mặc dù có bất kỳ tác động gì từ bên ngoài nhưng lại từ từ quay đầu nhìn , là gương mặt đ

      Chính gương mặt nhìn thấy trong bể bơi. Chỉ thấy mắt của kia mở rất to, đột nhiên nháy mắt với cười cười, nhìn ra phía sau bên phải , hình như muốn ám thị có vật gì đó.

      Tim Lạc Uyển đau nhói, chậm chạp quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt chút biểu cảm của cơ thể mang đồng phục “2046” nhìn mình.

      Trước mắt tối sầm lại, rồi ngã ra sau, còn biết gì nữa.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 7: Mù



                               Ánh sáng quá chói, Lạc Uyển nghiêng đầu sang bên để tránh luồng ánh sáng kia.

                  Đây là đâu, chẳng lẽ mình chết rồi sao? Lạc Uyển từ t ngồi dậy, chỉ thấy trước mặt xuất khuôn mặt muốn nhìn thấy kia, “2046” ngẩn ra nhìn , thấy tỉnh dậy, ta như nhếch khóe miệng lắp ba lắp bắp. Lạc Uyển lại như sắp ngất , chỉ thấy “2046” kia : “Này, tôi xấu đến thế sao? Vì sao mỗi lần nhìn thấy tôi, đều muốn ngất xỉu thế? là làm tổn thương lòng tự trọng người ta quá đấy”.

                  Mấy người mặc áo trắng vây lại, cẩn thận nhìn Lạc Uyển rồi : “ tỉnh lại rồi, tỉnh lại rồi tốt. vì quá sợ hãi mà ngất , gan dạ của các đúng là , dọa ngất rồi”.

                  vô cùng cảnh giác hỏi “2046” kia: “ là ai?”.

                  “Tôi là ai? Tôi lại muốn hỏi là ai? Sao lại có tràng hạt này, hơn nữa nửa đêm ở trong nhà vệ sinh xé tranh sơn dầu làm gì?”.

                  “Tràng hạt?”, Lạc Uyển há miệng to đến mức có thể nhét vừa nắm đấm.

                  “ tay tôi làm gì có tràng hạt?” Lạc Uyển chìa tay ra, chỉ thấy cổ tay ràng đeo vòng tràng hạt bằng gỗ đàn hương kia, tràng hạt to có khắc kinh văn đen chìm.

                  “ còn muốn dối, người khác biết nhưng tôi sao có thể biết, ăn trộm được vòng tràng hạt này như thế nào? Thứ này là của bà tôi, bà chưa từng để ai ăn trộm được. Có phải giết hại bà?”

                  “Bà Thượng Quan Thanh, chủ tịch của tập đoàn Hoành Nho kia là bà ? là…”, Lạc Uyển lại bị làm cho khiếp sợ lần nữa, xem ra cái này phát bệnh đau tim xa nữa rồi.

                  “Tôi là cháu trai của bà ấy, Thượng Quan Lưu Vân.”

                  Cuối cùng Lạc Uyển cũng tỉ mỉ quan sát ta, người này phải “2046”, tuy trông rất giống, chỉ có điều khuôn mặt của người bảo vệ kia nhìn rất mơ hồ, giống như đồ giả dán mặt vậy, mà khí chất cũng giống. Người này ràng rất đẹp trai, rất cao quý, mà cũng rất có thần khí. Hừ, thần khí đui.

                  Lạc Uyển khẽ : “Tôi nhìn thấy người bảo vệ, rất giống ”.

                  xong câu này lại rúc vào trong, nghĩ rằng Thượng Quan Lưu Vân sắp đánh mình, nhưng sau hồi im lặng, chỉ nghe thấy: “Kể ra cũng lạ, trước đây ở tầng mười ba đúng là có người bảo vệ rất giống tôi, bà tôi với tôi thế, tôi còn tin nên cố tình xem, mã nhân viên cũng rất có ý nghĩa, là số 2046. Có điều lúc tầng mười ba xảy ra hỏa hoạn bị chết cháy rồi, sao có thể gặp ta, gặp ma à?”.

                  Lạc Uyển hoàn toàn hiểu ra, người trước mặt này phải “2046”, mà là đứa cháu quý báu mà bà Thượng Quan Thanh muốn mình lấy. Cảm giác sợ hãi của Lạc Uyển hoàn toàn biến mất, liền vô duyên vô cớ nổi nóng. “ có phải rất vô công rồi nghề ? có việc gì sao nửa đêm nửa hôm qua lại rồi chui vào nhà vệ sinh nữ, là lưu manh!”.

                  “Nha đầu đáng chết, có phải muốn sống nữa , là ăn trộm đồ! Tôi định ra về, lại nhìn thấy máy quay có người mang tràng hạt của bà tôi chui ra chui vào. Đương nhiên tôi phải xem thế nào, ai biết được lại nhìn thấy xé tranh như bị điên, cho nên mới đến xem xem rốt cuộc làm gì, ai ngờ lại nhát gan như vậy!”

                  Lạc Uyển thấy ta làm cho mình sợ ra như thế nhưng chút hối lỗi cũng có, tức đến mức lấy gối ném vào ta.

                  Đúng lúc này điện thoại của ta đổ chuông.

                  “Bà ạ!... Bà có khỏe ? Cái gì… bà tạo cháu cơ hội làm quen…”

                  Khá lâu, chỉ thấy Thượng Quan Lưu Vân mặt lạnh như tiền quay lại, rồi : “Bà bảo tôi kia giống như viên ngọc sáng mà còn đặc biệt xinh đẹp, tôi thấy phải là rồi!”.

                  Lạc Uyển tức điên lên, tháo tràng hạt ra, ném vào người ta: “Ai thèm lấy cơ chứ? như thế ai thèm tình nguyện lấy chứ! Xì, tôi phải về nhà”.

                  Lạc Uyển chân trần chạy bình bịch xuống lầu. phải tìm vị Lý đại tiên lừa lấy tiền của kia.

                  Lạc Uyển bị vận mệnh tàn khốc thiêu cháy ý chí chiến đầu hừng hực. Lúc nhìn thấy Lý đại tiên đứng dựa lưng vào tường mà hề biết cái chết của mình sắp đến. Dù nửa đêm nhưng ràng Lạc Uyển về nhà mà chạy thẳng đến nhà Lý đại tiên ở đầu Nhai Đông kia. Lạc Uyển chợt cảm thấy luồng khí lạnh toát ra từ chân, mùa hè sao có thể lạnh như thế? nhớ lại chuyện xảy ra vừa rồi, trong lòng thoáng sợ, nhưng phẫn nộ vượt qua sợ hãi, nhất định phải tìm kẻ lừa bịp kia để lý.

                  Chạy thẳng mạch đến tòa nhà nguy hiểm kia, thèm quan tâm đến bất cứ thứ gì, nhưng bất chợt cảm thấy phía dưới có vật gì đó rất quen. bước được mấy bước mới có phản ứng, chính là đôi giày hoa thêu màu đỏ đó, cũng vẫn là cách để mũi chân hướng ra ngoài như thế kia.

                  Lạc Uyển quay đầu, cũng dừng bước, gặp phải chuyện như thế này, phản ứng của là cố hết sức chạy đến chỗ Lý đại tiên.

                  Sau khi nhìn thấy cái cửa kia, mọi nỗi sợ hãi của mới biến thành căm hận, liền lấy hết sức đá vào cánh cửa phòng cạnh bể nước. Khá lâu sau bên trong mới có người bật đèn, sau đó giọng khàn khàn vọng ra.

                  Cửa mở rầm cái, ánh đèn chói mắt rọi ra, người đàn ông khỏe mạnh gần như trần truồng đứng đó, ánh mắt vô cùng dâm dục ngẩn ra nhìn .

                  “ tên ma to đầu, trả tôi trăm đồng. lừa của tôi trăm đồng, còn hại tôi suýt nữa bị ma giết chết, có biết ?”, Lạc Uyển gào lên.

                  “Ma, thế gian này ở đâu có ma à? có phải bị điên rồi ?”

                  “Tên lừa đảo.” Lạc Uyển chưa bao giờ bị ai làm cho tức giận như vậy.

                  “Đại tiểu thư à, thực muốn trăm đồng này, cũng cần dẫn theo nhiều người đến như thế đâu!”. Cánh tay Lý đại tiên chỉ về lối bóng người phía sau.

                  Lạc Uyển vội quay đầu lại nhìn, quả nhiên đôi giày hoa thêu màu đỏ kia vẫn bám sát sau lưng. hốt hoảng, nhảy chồm lên người Lý đại tiên.

                  Lý đại tiên nhìn cách kỳ lạ, lúc chuẩn bị vào, vẻ mặt dửng dưng khuôn mặt kia đột nhiên trở nên kinh hoàng, ta cố ý ôm Lạc Uyển, ngón tay chỉ phía trước: “ là người gì?”.

                  Lúc này thứ Lý Đại Lộ nhìn thấy hoàn toàn giống với điều Lạc Uyển trông thấy. ta quen làm kẻ bịp bợm, thế nào cũng tin thế gian này thực có ma, nhưng khi đám người phía sau Lạc Uyển từ từ ngẩng đầu lên, ta mới thực nhận thấy khuôn mặt của những người này bình thường.

                  Đây phải là người, cái đám theo phía sau này phải là người, chân của họ đều lơ lửng, hề giẫm lên đất, cứ bay là là mặt đất.

                  ta cúi đầu nhìn trong lòng mình, này nhìn thấy bất cứ người nào, biểu của ta giống như giả vờ.

                  Lẽ nào trò chơi này chỉ mình có thể nhìn thấy, trán ta ướt đẫm mồ hôi.

                  Đám người kia từ từ bay về phía Lý đại tiên, ta vội lùi lại phía sau.

                  “Đừng tới đây, …”, Lý đại tiên gào to, sắc mặt vô cùng sợ hãi. Lạc Uyển nhìn Lý đại tiên lùi về phía sau, rồi đột nhiên dùng hai tay che mặt, kêu to tiếng.

                  Lúc này Lý đại tiên nhìn thấy, có cánh cửa từ từ mở ra, trong hành lang trống lại có cánh cửa từ từ mở ra. vầng sáng xuất , giữa ánh sáng chói lòa hình như có người chìa tay ra, mười ngón tay thon quét qua quét lại trước mắt ta, rồi trước mắt chợt biến thành màu tối đen.

                  “Tôi nhìn thấy gì nữa!”, Lý đại tiên kêu lên thảm thiết.

                  Lạc Uyển biết mình có nên tin ta , hay lại chỉ là màn lừa bịp. Mắt của Lý đại tiên nhìn vẫn rất bình thường, vết thương cũng có. Nhưng bất luận thế nào, Lạc Uyển cũng còn dũng khí ở trong tòa nhà nguy hiểm này nữa, lại chạy về.

                  May mà chỗ Lạc Uyển ở rất gần tòa nhà nguy hiểm của Lý đại tiên, nên cũng nhanh chóng chạy về đến nơi. Lạc Uyển chạy vào nhà vệ sinh, vùi đầu vào chậu nước lạnh để mình bình tĩnh lại. Sao có thể trong vòng bảy ngày nữa mình phải chết, lẽ nào lời trong giấc mơ kia đều là ?

                  thể nào, thể nào là được, Lạc Uyển lắc đầu, bỗng nhiên phát nước trong chậu có màu đỏ tươi. Máu ở đâu ra? ngẩng đầu nhìn mình, mình ở trong gương hình như già rất nhiều, phải chăng là do tức giận quá khiến chân răng bị chảy máu.

                  há to miệng nhưng cảm giác chân răng như lỏng ra, vì thế lấy tay lắc lắc, chiếc răng trong cùng càng lúc càng lỏng, sợ hãi ngậm ngụm nước súc miệng, lúc nhổ ra có thứ gì đó rơi xuống đất nhìn kỹ chính là chiếc răng!

                  Lạc Uyển thở dài, mình ràng bắt đầu rụng răng rồi, xem ra đúng là mình yếu . Lẽ nào tìm thấy cánh cửa xanh, mình yếu mà chết sao?

                  Nhưng, ở đâu có cánh cửa xanh? Thế giới này rộng lớn như thế, đâu tìm cánh cửa xanh bây giờ?

                    

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 8: Vũ hội
       

      Lạc Uyển luôn đến muộn, nhưng hoàn toàn lo lắng nữa. người trong giây phút đối mặt giữa sống và cái chết bao giờ để ý đến những chuyện nhặt này.

                   Lão Hoàng hói với Lạc Uyển vẻ nịnh bợ: “Lạc Uyển à, vừa rồi tôi nhìn thấy đại thiếu gia của tập đoàn Hoành Nho ở dưới, ấy nhờ tôi chuyển cho tấm thiệp, mời hôm nay tham gia buổi vũ hội ở nhà ấy, nhất định phải nhé!”.

                    xong còn nhìn Lạc Uyển với ánh mắt đáng thương. Lạc Uyển biết bây giờ ta đối đãi tốt như vậy với mình hoàn toàn là vì hiểu lầm mình có quan hệ gì đó với người nhà Thượng Quan, định lợi dụng mình để kết thân với gia đình Thượng Quan.

                   Lạc Uyển nghĩ lúc rồi : “ trả trước cho tôi mấy tháng lương”.

                   “Vì sao vậy?”.

                   “Vì sao? Tôi thay mặt công ty tham dự yến tiệc của tập đoàn Hoành Nho, lẽ nào muốn tôi mặt thứ hàng nhái này ?”

                   Lão Hoàng hói có thể làm được ông chủ cũng phải là có lý, lập tức đưa tiền cho Lạc Uyển. Lạc Uyển lấy được tiền liền làm tóc, mặc dù phải móc ra số tiền lớn nhưng thấy đau chút nào. Mái tóc dài của Lạc Uyển thay đổi, bộ lễ phục tay màu xanh ngọc bích làm nổi bật mọi đường cong cơ thể, màu sắc đó càng làm tôn thêm làn da sáng như ngọc cũng như cái cổ kiêu ba ngấn của Lạc Uyển.

                   Cố gắng đôi giày cao gót, trước gương lập tức xuất mỹ nhân tao nhã, khiến ngay cả Lạc Uyển cũng phải sững sờ.

                    giật mình nhìn vào gương, người này thực là mình sao? Sao xa lạ thế này? Mình mà đẹp thế sao? Lạc Uyển ngày ngày mặc bộ đồng phục viên chức, thắt dây lưng daeo cặp kính to, chưa hề trang điểm, loại giày rẻ tiền kia đâu mất rồi?

                    vẫn còn ngỡ ngàng, chưa có bất kỳ phản ứng gì taxi chở đến trước tòa nhà tráng lệ chiếm trọn cả quả núi, vườn hoa tư gia mà đẹp thế ư? Còn đèn hoa cũng bắt đầu sáng, người giúp việc đeo găng tay trắng đứng ở hai bên cửa chính tòa nhà, những chiếc xe đắt tiền ngạo mạn nhộn nhịp qua chiếc taxi của Lạc Uyển. Con tim của Lạc Uyển chợt thấy bị tổn thương.

                   Người tài xế bước xuống xe, cầm thiệp mời bước vào bên trong.

                   Tất cả mọi người đều lái xe vào, chỉ có Lạc Uyển ôm váy dạ hội bộ vào cửa chính của sơn trang dưới ánh mắt soi mói đầy vẻ ngạc nhiên của những người giúp việc, cố gắng theo con đường dài hun hút dành cho xe ô tô.

                   Đó là con đường rất đẹp. Cây cối ở hai bên, ánh đèn chiếu lên lá cây chốc chốc lại tỏa sáng, hương hoa thoang thoảng. mình về phía trước tòa nhà lớn kia, từ cổng chính đến tòa nhà còn đoạn đường, người những chiếc xe đắt tiền đều quay đầu lại nhìn .

                   Ở chỗ rẽ ngay trước mặt mình hình như cũng có bóng người . Trong lòng Lạc Uyển thấy vui vui, tồi, mãi trong sa mạc cuối cùng cũng nhìn thấy người đông hành, bước nhanh tới.

                   Đó là người đàn ông ăn mặc rất bình dị, nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, ta quay đầu lại nhìn Lạc Uyển. Khuôn mặt khôi ngô thanh tú giống như mỹ nam trong truyện tranh của Nhật, mái tóc lấp lánh dưới ánh đèn, khuôn mặt tươi cười.

                   Người kia nhìn thấy Lạc Uyển bộ liền hỏi: “ bộ vào đây? Sao bảo người lái xe đưa đến, mấy người giúp việc kia làm khó ?”

                  Thực ra, cũng vấn đề gì, con đường đẹp thế này, bộ càng thoải mái,cảm giác dễ chịu này ngồi trong xe thể cảm nhận được”.

                   “ rất đặc biệt!”.

                   “Trông càng đặc biệt hơn, vẫn còn mặc quần áo ngủ à?”. Lạc Uyển cười với ta, có lẽ là người giúp việc. dám tin mặc quần áo như vậy đến vũ hội có hiệu quả gì, có lẽ còn thu hút hơn cả mặc.

                   “Tôi thích mặc thế, tôi thấy cũng thích mặc váy dạ hội!” .

                   “Đúng vậy. giày cao gót kh nhọn, cái váy này khiến tôi thở được, khó chịu”.

                   Người đàn ông nghe rồi quay người ngắt bông ngọc lan trắng bên đường, nhàng cài lên mái tóc , động tác tự nhiên, khiến Lạc Uyển cảm thấy vừa lòng.

                   “Hương hoa có làm thoải mái hơn chút ?”

                   Lạc Uyển kinh ngạc nhìn người đàn ông này. ta giống Lý đại tiên đáng đánh kia, cũng giống như Thượng Quan Lưu Vân khiến người ta tức điên. nho nhã của ta khiến trái tim của rất nhiều ngừng đập, nụ cười của ta trong veo như thế, khiến tất cả những người con đều mê mẩn.

                   Hai người cười cười chẳng mấy chốc đến trước tòa nhà. Có thể nghe thấy tiếng ca hát cười vọng ra, tiếng nhạc du như có như vọng lại. Người kia khẽ gật đầu, tiếng: “Xin lỗi tiếp chuyện được nữa”, rồi biến mất trong đám người, còn Lạc Uyển như lạc vào biển người độc.

                    ngẩn ra ở đó, biết làm thế nào. chẳng quen ai trong số tất cả mọi người ở đây, bắt đầu cảm thấy hối hận rồi.

                  Vừa quay đầu, gương mặt đẹp trai của Thượng Quan Lưu Vân lọt vào tầm mắt.

                   “Cho , tràng hạt bà tôi tặng , sao dám vứt lung tung? Tôi vẫn chưa cho bà biết, nếu rất đau lòng.”

                    vòng tràng hạt được ném vào tay Lạc Uyển. Thượng Quan Lưu Vân tuy miệng liến thoắng là vì bà mình nhưng biểu hình như là sợ Lạc Uyển nổi giận.

                   Nha đầu này tuy tính khí tốt lằm, thậm chí có lúc thần kinh còn bất ổn, nhưng gương mặt trong sáng kia lại có thứ đó khiến người ta muốn kết thân.

                  Lạc Uyển biết vì sao Thượng Quan Lưu Vân lại nhìn mình cười, chỉ thấy Thẩm Cơ cùng người đàn ông bước đến trước mặt và Thượng Quan Lưu Vân.

                   Bốn người đứng rất ý nhị, quan sát lẫn nhau, Lạc Uyển như muốn hét lên, người đàn ông này chính là người mặc quần áo ngủ vừa rồi. Đột nhiên Thượng Quan Lưu Vân chìa tay ra vỗ vỗ vào vai người đàn ông kia, tiếng: “ Tiểu Mộ, mới vừa rồi còn tìm thấy em.”

                   “, em vừa ra ngoài lát.”

                  ? Lạc Uyển tròn mắt, hóa ra người đàn ông nà chính là Thượng Quan Tiểu Mộ, em trai của Thượng Quan Lưu Vân.

                  Xem ra ta chính là con mồi của Thẩm Cơ vô cùng diêm dúa, vốn mất cơ hội tấn công Thượng Quan Lưu Vân nên ta chuyển sang Thượng Quan Tiểu Mộ. Lạc Uyển lo lắng nhìn Tiểu Mộ, quá hiểu thủ đoạn đối phó với đàn ông của Thẩm Cơ.

                   Biểu hôm nay của Thẩm Cơ rất tốt, thái độ với Lạc Uyển rất đoan trang, quan tâm hơn, thấy chút vị chua cay nào, xem ra giống như người có ăn học đàng hoàng, tất cả đều bị khí chất của ta thu hút.

                   Vậy nên ai chú ý đến Lạc Uyển, mặc dù mất rất nhiều công sức để trang điểm, nhưng mỗi người ở đây đều xinh đẹp, cao quý hơn . Quả nhiên khí chất nổi tiếng cũng phải ngày ngày hai mới học được.

                   Sau lưng đột nhiên vang lên giọng : “Vừa rồi còn chưa tự giới thiệu, giận chứ?”.

                   Lạc Uyển quay đầu phát là Tiểu Mộ. Lạc Uyển có cảm giác rất kỳ lạ đối với người đàn ông tuấn tú luôn chiếm lợi thế về tướng mạo này.

                   “ sao, chẳng lẽ phải giới thiệu với từng người là nhị công tử của tập đoàn Hoành Nho sao? Đúng rồi, tại sao tôi chưa bao giờ gặp ở tòa cao ốc?”.

                   “Bởi vì tôi có bản lĩnh gì, mọi chuyện trong nhà đều do trai giải quyết, tôi chỉ thỉnh thoảng đến văn phòng của bà chơi, đương nhiên gặp tôi rồi!”.

                   “ rất có khả năng, sao lại mình có bản lĩnh?”.

                    , Thẩm Cơ nho nhã bước đến từ bên kia, kéo tay Tiểu Mộ, hai người định cùng ra nhảy. Lúc Thẩm Cơ chạm vào vai Lạc Uyển thầm những lời chỉ có Lạc Uyển nghe được, vẻ mặt vẫn xinh đẹp và chân thành, nhưng giọng lạnh như băng: “Đừng có được voi đòi tiên, Thượng Quan Lưu Vân vẫn đủ sao? Tiểu Mộ là của tôi”.

                   Lạc Uyển gần như nghi ngờ mình nghe nhầm. Ở đâu mà lại có người có thể cười tươi như vậy mà lại những lời lạnh lùng đến thế.

                  còn ngơ ngác Thượng Quan Lưu Vân bước tới, vừa đến bắt đầu đấu khẩu với Lạc Uyển.

                   “Đúng rồi, xé bức tranh sơn dầu trong tòa nhà của chúng tôi, có ai tìm đòi tiền bồi thường chưa?

                   “ , ai biết là tôi xé? Còn nữa, có ai lại treo mấy bức tranh sơn dầu trong toa lét? Cũng chỉ có gia đình mới biến thái như thế.”

                   “Biến thái gì, đấy gọi là nghệ thuật hiểu ?”.

                   “Tôi hiểu, tôi chỉ biết đó là hàng giả”. Lạc Uyển nhận định đó phải là hàng .

                   Thượng Quan Lưu Vân lại bắt đầu bốc hỏa: “Lẽ nào nhà treo bức tranh sơn dầu trị giá triệu trong toa lét?”.

                   Chủ đề lại chuyển sang tranh sơn dầu. Đột nhiên, Lạc Uyển nhớ ra, tìm đến trăm nghìn lần bức tường kia trong toa lét, đều tìm thấy chiếc hộp bằng thủy tinh ngâm Sở . Thậm chí còn muốn dỡ bức tường ra, nhưng nhìn bề mặt tường có bất kỳ dấu tích mới tu sửa, lẽ nào hôm đó đúng là mình hoa mắt.

                   Cũng đúng lúc này, đột nhiên nhớ đến, mình chạy từ tầng mười ba đến nhà vệ sinh của tầng bảy, vậy rất có khả năng hộp thủy tinh thực nằm ở nhà vệ sinh của tầng mười ba. đứng dậy muốn , nhất định phải làm .

                   Lúc này trong đầu Lạc Uyển chỉ có Sở , “Tôi phải đây”. Lạc Uyển đứng dậy.

                   Lạc Uyển nhìn Thượng Quan Lưu Vân liền nắm lấy tay ta, Thượng Quan Lưu Vân rất ngạc nhiên nhìn , ngại ngùng : “Tôi, tôi… tôi bây giờ vẫn chưa chuẩn bị xong”.

                   “Chuẩn bị cái gì! cùng tôi đến tầng mười ba”. Lạc Uyển chỉ muốn lôi ta xông thẳng vào nhà vệ sinh tầng mười ba, xem xem suy đoán của mình có chính xác , thực quá sợ rồi.

                   “Tầng mười ba, là cái tầng xảy ra hỏa hoạn kia á? Tôi muốn , ở đó có ma, tất cả mọi người trong tòa nhà đều biết, ai dám lên tầng mười ba?”, Thượng Quan Lưu Vân từ chối thẳng thừng.

                   “Tôi… tôi nhất định phải lên đó lần, tôi có việc gấp”, Lạc Uyển mở to mắt, ánh mắt lộ vẻ mang ơn.

                   “Hay là, sáng mai chúng ta gọi thêm nhiều người cùng lên?”.

                   “ có người dám lên đó đâu, mà nhất định phải lên vào buổi tối, tôi còn nhiều thời gian nữa, thôi được rồi, tôi đây”, Lạc Uyển thấy khẩn cầu cũng vô ích nên bỏ mình “Trong vòng bảy ngày phải tìm thấy cánh cửa xanh, nếu phải chết” lời nguyền rủa này cho là nữa, thời gian còn nhiều, thể lãng phí nữa.

                   Cho dù là chết cũng phải điều tra ra hung thủ thực giết Sở mới được, nhưng bây giờ ngay cả thi thể cũng tìm thấy, điều tra thế nào?.

                   Lạc Uyển gọi người phục vụ đưa đến cổng chính, sau đó gọi xe vào thành phố. Chiếc xe nhanh chóng rẽ vào tòa nhà, lúc này hết giờ làm việc, tối đen, run rẩy vào bên trong.

                    ấn thang máy, cửa thang máy từ từ đóng lại, bỗng nhiên phía ngoài có cánh tay thò vào. Lạc Uyển giật mình, cửa thang máy mở ra, gương mặt Thượng Quan Lưu Vân ra trước mặt .

                    ta gì, hình như rất khó chịu nhìn , sau đó cũng bước vào trong. Thang máy đột nhiên dừng lại, Lạc Uyển ngẩng đầu lên nhìn, con số bên là tầng bốn, thấy kỳ lạ hỏi: “Thượng Quan Lưu Vân, ấn tầng bốn lúc nào?”.

                   Trong thang máy yên lặng lúc, ta chậm rãi phân bua: “Lẽ nào tôi rất giống với Thượng Quan Lưu Vân sao?”.

                   Người đàn ông đối diện kia đột nhiên nhếch mép lộ ra nụ cười, nụ cười rất quen, Lạc Uyển nhìn như nhìn thấy ở đâu. Đây phải là Thượng Quan Lưu Vân, nụ cười nhìn thấy vào lúc gặp “2046” lần trước, đây là “2046” chết rồi?.

                   Lạc Uyển thét lên tiếng, lấy hết sức bám vào cạnh cửa thang máy, chính vào cái giờ khắc đó, trong thang máy đột nhiên tối đen.

                  Lạc Uyển sững sờ trong bóng tối, mãi dám động đậy, cố gắng chống đỡ để mình ngất , tiếng động bên tai cũng có, ngoài hơi thở của mình có bất cứ tiếng động nào.

                   Trong bóng tối nhận thấy có gì đó dựa sát vào mình. Bóng tối vô cùng nguy hiểm, đáng sợ nhất khi bản thân có cách nào để chống đỡ.

                   Bỗng như bên ngoài vọng vào tiếng gõ cửa vô cùng nặng nề giống như tiếng trống trận xuyên qua bóng tối này.

                   Thang máy đột nhiên bừng sáng trở lại, bên trong có ai. Lạc Uyển điên loạn ấn nút mở cửa, mãi hồi lâu sau đó cửa thang máy mới được mở ra, có người đứng ngoài.

                   Lạc Uyển đột nhiên chỉ vào người kia : “Đừng bước vào,nh , phải là Thượng Quan Lưu Vân”.

                   “ điên rồi phải ? Tôi phải Thượng Quan Lưu Vân, lẽ nào là ? Lúc tôi đuổi đến nơi, đúng lúc thấy đóng cửa thang máy, kịp gọi, sau đó tôi nhìn thấy thang máy dừng lại ở tầng bốn rồi chuyển động nữa, chạy hơi lên đây, khó khăn lắm mới ấn cho cửa mở ra, có phải hồ đồ rồi ?”.

                   Tảng đá trong lòng Lạc Uyển rơi xuống, vẫy vẫy tay, với Thượng Quan Lưu Vân: “Vào !”.

                    đường có chuyện gì, thang máy chạy thẳng đến tầng mười ba.

                   Chạy hơi đến đó, Thượng Quan Lưu Vân vừa thở vừa : “ chuẩn bị thi 100m với tôi à?”.

                   “Đừng làm ồn, chính là ở đây”. Lạc Uyển nhìn xung quanh, vừa may có thanh sắt han gỉ ở bên cạnh, cầm trong tay, đến cửa nhà vệ sinh, nhìn cánh cửa kia.

                   “Cánh cửa này có phải là màu xanh ?”.

                   “ mù màu à! ràng là cánh cửa gỗ bị thiêu cháy đen thui, làm gì có màu xanh nào?”.

                   Lạc Uyển nhắm mắt rồi lại mở ra, màu kia giống như sợi tơ màu xanh trôi nổi trong đầm nước mùa xuân, lúc lúc cánh cửa, mặc dù mấy lần nhìn thấy cánh cửa xanh, lẽ nào đây chính là cánh cửa xanh mình phải tìm?.

                   “Tìm thấy cánh cửa xanh, nếu trong vòng bảy ngày phải chết”. Câu này liệu có được hóa giải ở đây? Sau cánh cửa này rốt cuộc có cái gì?

                   Mặc dù rất sợ, nhưng vì có Thượng Quan Lưu Vân ở bên cạnh nên cảm giác sợ hãi cũng giảm khá nhiều, vì thế mạnh dạn đẩy cánh cửa nhà

                  vệ sinh ra.

                   “Đây là nhà vệ sinh nữ, tôi vào tiện lắm!”. Thượng Quan Lưu Vân đứng cạnh cửa thoái thác.

                   Lạc Uyển tay kéo ta vào, “ bị bệnh à! Tầng này cháy cả rồi, còn phân biệt nhà vệ sinh nam với nữ sao?”.

                   Điều kỳ lạ là tầng này tuy bị cháy nhưng gian phòng này lại có vẻ hề bị ngọn lửa chạm tới, vẫn như thường xuyên sử dụng, rất sạch , hình như hay có người tới dọn

                   Lạc Uyển nhìn bức tường đối diện với chỗ rửa tay. Bức tường đó sáng bóng như trứng gà bóc, chút dấu tích ám khói cũng chẳng thấy, nếu có số hiệu tầng mười ba cửa, nhất định tưởng lầm mình nhầm vào tầng khác.

                   Đột nhiên ra oai, cầm thanh sắt chọc chọc vào tường, đâm mấy gậy mặt tường bục ra,nhưng tuy là cái lỗ này phải rất lớn, nhưng ai cũng nhìn ra mặt tường này dày, cơ bản thể đặt vừa cái hộp thỷ tinh chứa người.

                    rất thất vọng, thi thể của Sở rốt cuộc ở đâu?.

                    bỗng nhiên chú ý đến yên lặng xung quanh mình, quay đầu nhìn, ra Thượng Quan Lưu Vân đứng trước gương ở bồn rửa tay nhìn nhìn lại trông vô cùng quyến luyến.

                    định bước đến cười nhạo, bảo ta , đột nhiên đứng sững ở đó, trống ngực đập thình thịch.

                   Lạc Uyển nhìn Thượng Quan Lưu Vân, chỉ sững sờ nhìn chiếc gương kia. , đó phải là mặt gương, tường hề lắp gương, có điều là trong bức tường cũng ra người giống Thượng Quan Lưu Vân. Còn tên ngốc Thượng Quan Lưu Vân lại tưởng lầm kia là cái mặt gương, quyến luyến soi soi lại nhưng lại phải là mình, là “2046” rất giống Thượng Quan Lưu Vân.

                   Lúc Thượng Quan Lưu Vân quay đầu cười với , “Thượng Quan Lưu Vân” trong tường kia lại ngơ ngác nhìn Thượng Quan Lưu Vân.

                   Lạc Uyển phản ứng trở lại, gọi to: “Chạy, chạy, chạy nhanh”.

                   Thượng Quan Lưu Vân lại chẳng có phản ứng gì, chỉ giật mình rồi : “Sao thế?”.

                   Chính vào lúc này, Lạc Uyển nhìn thấy cánh tay thò ra từ trong bức tường, hướng về bờ vai của Thượng Quan Lưu Vân còn sững sờ đứng đó. Cánh tay kia bị cháy đen, còn móng tay, cháy hết cả da lòi ra cả thịt.

                   Rồi trong chớp mắt bức tường trước bồn rửa tay kia bị cháy đen thui, làm gì có gương? Làm gì có Thượng Quan Lưu Vân?.

                   Lạc Uyển xông ra khỏi nhà vệ sinh, xuất trước mặt lại là lối được bày trí rất đẹp, trong văn phòng còn vọng ra cả tiếng đánh máy, cả tầng lầu giống như chưa từng bị hỏa hoạn.

                   Tiếng bước chân chạm xuống nền chỉ vọng lại những tiếng khe khẽ, còn sau lưng luôn có cảm giác có người theo. quay đầu biết bao nhiêu lần, nhưng phía sau lại trống , chẳng có ai.

                   Lạc Uyển lấy hết sức chạy vào trong thang máy, nhưng tiếng bước chân phía sau càng lúc càng gấp, có tiếng kêu gào thảm thiết, bàn tay kia mấy lần nằm vào cổ áo sau của Lạc Uyển nhưng đều tránh được.

                   Thượng Quan Lưu Vân đứng trong thang máy giơ tay ra, còn tay ấn cửa thang máy, máu từ đầu chảy ra, rơi xuống nền nàh tí tách…

                   Lạc Uyển chìa tay cho Thượng Quan Lưu Vân, thực chạy nổi nữa, cố chút nữa thôi đến nơi.

                   Tay của Thượng Quan Lưu Vân nắm chặt cổ tay Lạc Uyển, chuẩn bị chạy vào trong đột nhiên cảm thấy có luồng lực cực mạnh đẩy về phía sau. Định thần nhìn lại, “Thượng Quan Lưu Vân” từng nắm tay mình kia thét lên tiếng, mấy đường kim quang lấp lánh vây lấy ta, bên trong kẹp rất nhiều bùa chữ, những vòng kim quang đó ngừng xuyên qua cơ thể ta, gần như chỉ trong nháy mắt “Thượng Quan Lưu Vân” giả kia bị kim quang biên thành tro tàn. Lạc Uyển vẫn chưa có phản ứng gì, người vừa đến ôm chặt lấy từ phía sau, quay đầu lại nhìn, ra là Thượng Quan Lưu Vân mặt đỏ bừng bừng.

                  “ tiến lên phía trước bước nữa mất mạng rồi”, Thượng Quan Lưu Vân chỉ về phía trước .

                   Quả nhiên đứng bên cạnh cửa sổ tầng mười ba, nếu phải vừa rồi có lực kéo lại chỉ cần bước vào thang máy kia, nhất định chỉ có con đường chờ đó là nhảy lầu chết. Từ tầng mười ba ngã thẳng xuống chắc chắn thịt nát xương tan.

                  đưa cổ tay trái lên xem, ra tràng hạt Thượng Quan Lưu Vân trả cho mình vừa rồi, mặt vẫn còn ít kim quang nhấp nháy. Bùa chữ vừa rồi nhất định là kinh văn khắc tràng hạt, tay của “2046” kia trực tiếp nắm vào tràng hạt này, do vậy mới bị biến thành tro tàn.

                  Hai người gì thêm, vội vàng quay người lại. Ai nấy đều mệt lử, lại còn phải cầu thang bộ, ai nhắc đến nữa chữ cầu thang máy. Bây giờ dù trong thang máy chật ních người, họ cũng dám vào nữa.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 9. Chữa mắt

      #993366;']    Trong xe, Thượng Quan Lưu Vân và Lạc Uyển đều im lặng ai lời nào. Những người vừa trải qua nỗi sợ hãi tột cùng đều muốn nhắc lại.

      #993366;']            Cuối cùng xe cũng nổ máy, Thượng Quan Lưu Vân quanh tòa cao ốc mấy vòng rồi đề nghị: “ ăn đêm nhé!”.

      #993366;']            Vừa mới chạy bán sông bán chết, bây giờ bụng cũng rất đói, vì thế Thượng Quan Lưu Vân dừng xe ở quán ăn lớn bên đường rồi cùng Lạc Uyển bước vào.

      #993366;']            Tất cả những người có mặt trong quán đều bất giác ngây người, ngay cả chủ quán cũng thẫn thờ quên cả việc chế biến món ăn. Cảnh này kỳ lạ, đôi nam thanh nữ tú lái xe đẹp như thế lại ngồi ăn ở chỗ tồi tàn thế này. ăn, chợt chiếc xe sang trọng khác từ đường lớn đến, rồi đột nhiên từ từ lùi lại, cửa xe hạ xuống, khuôn mặt rất điển trai ngó ra. Người đó há hốc mồm, mắt trợn trừng lớn hơn cả chiếc chuông đồng hồ nhìn đôi nam nữ ăn ngấu nghiến.

      #993366;']            bước xuống xe, mang theo nét đẹp mê hồn khiến cả quán ai nấy đều đờ đẫn. Nét mặt lạ thường, ta từ từ bước đến bên cạnh đôi nam nữ, nghi hoặc hỏi: “Thượng Quan Lưu Vân? Lạc Uyển?”.

      #993366;']            Lạc Uyển ngước mắt nhìn thấy khuôn mặt như tiên nữ lắc lư trước mặt, “Thẩm Cơ, , sao lại đến, đến uống vài ly ”. kéo váy dạ hội của Thẩm Cơ, còn Thẩm Cơ vô cùng tức tối. Bộ váy dạ hội đắt tiền của ta vừa bị bàn tay cầm chân gà đầy dầu mỡ làm hỏng.

      #993366;']            Thượng Quan Lưu Vân nhìn thấy Tiểu Mộ xuống xe liền : “Đến đây, đến đây, mọi người cùng uống, ngờ thức ăn ở đây còn ngon hơn vạn món tây chính thống ở các nhà hàng Pháp”.

      #993366;']            “, uống say rồi!”.

      #993366;']            Tiểu Mộ nhìn bộ dạng say rượu của Lạc Uyển, khẽ cười: “ xem uống say bí tỉ rồi kìa”.

      #993366;']            Ánh mắt ấm áp kia của Tiểu Mộ như ôm lấy Lạc Uyển. đột nhiên như đứa trẻ phải chịu ấm ức, nước mắt nước mũi giàn giụa, kéo áo Tiểu Mộ xuống vùi đầu khóc lớn.

      #993366;']            Thẩm Cơ tức đến nổ tung đầu, chẳng biết tại sao ta lại gặp phải khắc tinh này. Cứ chỗ nào xuất Lạc Uyển, y như rằng việc của ta bị phá hỏng. Mới vừa rồi ràng phải dùng kế để dụ Tiểu Mộ đến nhà, đêm xuân tươi đẹp, bây giờ xem ra tất cả xôi hỏng bỏng rồi.

      #993366;']            Đúng lúc này, trong quán ăn đột nhiên có tiếng cãi lộn, có ai đó ửi bới ầm ĩ. Lạc Uyển ngẩng đầu lên nhìn thấy hình như có rất nhiều người vây đánh người.

      #993366;']            đồng cảm vô hạn kia của nhờ có sức mạnh của rượu càng trở nên mạnh mẽ, đứng dậy đập mạnh vào bàn rồi tiện tay cầm theo cái ghế.

      #993366;']            Đến giữa đám người kia, đột nhiên lấy ghế đánh người. Tiểu Mộ, Thượng Quan Lưu Vân, Thẩm Cơ thuỗn mặt ra. Lúc bình thường tay của trói gà chặt, thế mà lúc này lại dám chạy đến giữa đám đàn ông, vừa đánh vừa chửi: “Ai bảo các bắt nạt người, ai bảo các ỷ đông nạt ít, ai bảo các học hành cho tử tế”.

      #993366;']            Đám người quả nhiên bị Lạc Uyển làm cho tức điên lên. Bọn chúng tiếp tục đánh người ngã đất kia nữa, lập tức quay đầu lại hằn học nhìn .

      #993366;']            Mấy người cứ từ từ vây lấy Lạc Uyển. Lưu Vân và Tiểu Mộ đều xông lên, mỗi người bên bảo vệ . Thẩm Cơ nhìn thấy cảnh này mà chỉ hận mình ở bên vây đánh Lạc Uyển để xiên cho ta vài nhát.

      #993366;']            Chẳng biết ai trong đám người đó dùng vỏ chai rượu đập mạnh vào đầu Lạc Uyển. trận hỗn chiến bắt đầu, chỉ thấy Tiểu Mộ lao lên đá ngã mấy người.

      #993366;']            Lạc Uyển vô cùng ngạc nhiên nhìn Tiểu Mộ, trông điềm đạm nho nhã là vậy mà ngờ lại giỏi võ như thế.

      #993366;']            Thượng Quan Lưu Vân thấy Lạc Uyển vô cùng sợ hãi, liền : “Đừng có ngây ra như thế, Tiểu Mộ từng mình Thái Lan đánh hắc quyền, cứ để cậu ấy phát huy !”.

      #993366;']            Tiểu Mộ vừa đánh nhau với đám người kia vừa : “, rốt cuộc có ra tay , mình em đánh chẳng có vị gì”.

      #993366;']            Thượng Quan Lưu Vân cười khẩy cái, chân đá vỏ chai bia, vừa hay đập vào đầu chuẩn bị đánh úp Tiểu Mộ, trước mắt gã đó tối sầm lại, rồi mềm nhũn đổ xuống.

      #993366;']            Rất nhanh hai em quét sạch đám côn đồ, hai người trán đẫm mồ hôi nhìn nhau cười.

      #993366;']            Chủ quán vô cùng tức giận, đành quay lại đá cái người ban đầu bị đánh cho ngã sóng soài dưới đất kia. Nếu phải là ta làm cho cái nhóm côn đồ kia nổi giận thu hút nữ ma đầu kia ra tay, nữ ma đầu ra tay quán thành ra thế này.

      #993366;']            Tiểu Mộ bước tới, rút ra tờ séc, tiện tay viết ra con số, đưa cho ông chủ rồi : “Chừng này đủ rồi chứ!

      #993366;']            Chủ quán nửa tin nửa ngờ cầm tờ ngân phiếu, vừa nhìn thấy con số kia ngã bịch xuống đất, hồi lâu vẫn chưa định thần lại được.

      #993366;']            Lạc Uyển nhìn người ngã dưới đất kia vô cùng đáng thương, liền chìa tay ra đỡ lấy ta. Người kia được đỡ dậy, mặt đầy máu me, đôi mắt sáng ngời, có điều đằng sau khuôn mặt rạng ngời kia có biết bao đắng cay, có lẽ chỉ có mình ta biết.

      #993366;']            ta quay đầu lại đối diện với Lạc Uyển, tuy mắt sáng ngời nhưng lại có tiêu điểm. ta khẽ cười, nụ cười giống như lá liễu nảy mầm trong mùa xuân, tàn khốc của cuộc sống này thể hạ gục: “Cảm ơn trượng nghĩa cứu giúp”.

      #993366;']            Lạc Uyển từ từ chìa tay khua khua trước mắt ta, khuôn mặt rạng ngời kia vẫn trong veo như vậy, chút thay đổi.

      #993366;']            “ mù rồi, mù rồi?”.

      #993366;']            Lạc Uyển bất ngờ lắc mạnh vai người đàn ông kia: “Lý đại tiên, kẻ lừa bịp này, sao lại mù hả? Tại sao? Tại sao?”.

      #993366;']            Giọng buồn bã, Lạc Uyển thét lên rồi đột nhiên ngất xỉu, đỡ nổi cơ thể mình nữa.

      #993366;']            “Tỉnh rồi tỉnh rồi, cuối cùng tỉnh rồi”, có người reo lên.

      #993366;']            Lạc Uyển mở to mắt, ngửi thấy mùi thuốc, buồn bã nghĩ rằng tại sao cứ hễ gặp Thượng Quan Lưu Vân là mình lại phải vào viện?

      #993366;']            “Đại tiên, tên là gì?”, Lạc Uyển đột nhiên dịu dàng hỏi. dịu dàng là vì vị đại tiên này bị mù rất có thể là tại mình. Nếu hôm đó tìm ta, có thể ta bị mù, nếu lúc đó dừng lại xem ta thế nào, biết đâu có thể cứu được đôi mắt của ta.

      #993366;']            “Tôi là Lý Đại Lộ, thực ra chuyện này liên quan đến , chút chuyện này cũng đâu có gì, tôi vẫn có thể xem bói kiếm tiền”, Lý Đại Lộ vẻ phớt lờ.

      #993366;']            Thượng Quan Lưu Vân từ bên ngoài vào, nhìn Lạc Uyển : “ sao rồi, bác sĩ ta chỉ cần nghỉ ngơi lát là khỏe”.

      #993366;']            Lý đại tiên nghe vậy liền đứng bật dậy, đưa tay ra phía trước bắt đầu lần đường, chuẩn bị bỏ .

      #993366;']            Lạc Uyển đành lòng, ngồi dậy : “ đến đây rồi, chi bằng băng bó vết thương lại, tiện thể kiểm tra xem mắt rốt cuộc là bị làm sao”.

      #993366;']            “Bà chị à, bà chị kéo tôi theo cả đêm, tôi mệt rũ người ra rồi”.

      #993366;']            Lạc Uyển vẫn cố chấp kéo ta, bất ngờ ngồi bật dậy, tay đẩy ta ngã xuống nền, làm lọ thuốc rơi xuống đất vỡ tan.

      #993366;']            “ làm gì mà kiêu ngạo vậy hả? thế này rồi, sao còn cố chấp như vậy, bây giờ về bằng cách nào? có biết nhà ở đâu ?”.

      #993366;']            Lý Đại Lộ lổm ngổm bò dậy, bàn tay bị cưa đứt bởi mảnh thủy tinh vỡ.

      #993366;']            ta bình thản với Lạc Uyển: “ phải tôi kiêu ngạo, tôi có quyền lựa chọn cách sống của tôi. Có lẽ tôi sinh ra người may mắn, nhưng tôi cũng có lòng tự trọng của mình. Khi mắt tôi còn tốt, tôi có thể nhìn thấy các đẹp, tận hưởng thế giới tươi đẹp. Bây giờ mắt tôi nhìn thấy nữa nhưng tôi vẫn có thể nghe, tôi nghe thấy tiếng bước chân của y tá biết nên ra thế nào, đến ngày tôi thể nghe cũng thể nhìn, tôi vẫn có thể , xin hãy tôn trọng tôi”.

      #993366;']            Lý Đại Lộ quả nhiên vượt qua số vật cản trở rất chính xác, cuối cùng mất hút ở cuối hành lang bệnh viện.

      #993366;']            Lạc Uyển giậm chân bình bịch nhìn Lý Đại Lộ ra cổng bệnh viện từ cửa sổ. Thượng Quan Lưu Vân bất ngờ chạy xuống, : “ đợi , tôi tin thế giới này còn có người kiêu ngạo hơn tôi”.

      #993366;']            Chẳng bao lâu thấy hai người lao vào đánh nhau mà ai có thể can ngăn, chính là Thượng Quan Lưu Vân và Lý Đại Lộ, Thượng Quan Lưu Vân vừa đánh vừa : “Tôi chỉ muốn khám, muốn kiểm tra mắt mà thôi”.

      #993366;']            Lý Đại Lộ bị buộc nằm đó, vị bác sĩ đức cao vọng trọng có mái tóc bạc phơ khám mắt cho ta.

      #993366;']            Còn Lý Đại Lộ vẫn cãi lộn với Thượng Quan Lưu Vân đè lên người mình.

      #993366;']            “ đường đường là người đàn ông lại đè lên người tôi là sao?”.

      #993366;']            “ cho rằng tôi muốn đè lên chắc, tôi rất mất mặt rồi”.

      #993366;']            Còn vị bác sĩ già kia hình như hề nhìn thấy chuyện này, chỉ chuyên tâm thăm khám đôi mắt trước mặt mình, càng nhìn càng thấy kỳ lạ, cuối cùng nhẫn nại được nữa vỗ mạnh vào mặt Lý Đại Lộ : “Mắt của phải sau này mới bị mù, tôi làm bác sĩ gần bốn mươi năm nay, tôi dám lấy đầu ra đảm bảo, vừa sinh ra mắt mù rồi”.

      #993366;']            Tất cả những người trong phòng đều lặng yên bất động, Lý Đại Lộ giãy giụa. Thượng Quan Lưu Vân đè người Lý đại tiên cũng nhảy chồm lên, cả Lạc Uyển cũng sốt ruột lại lại bên ngoài cửa.

      #993366;']            Khá lâu sau Lý Đại Lộ mới cẩn thận hỏi lại câu: “Bác sĩ tôi mù bẩm sinh?”.

      #993366;']            “Đúng vậy, cho dù đến bệnh viện nào cũng đều có kết luận như vậy”.

      #993366;']            Trong phòng, bác sĩ và Lý Đại Lộ cãi nhau đến mức ai can được. Bác sĩ vẫn mực ta bị mù bẩm sinh.

      #993366;']            “Tôi chắc chắn rằng khi sinh ra bị mù, tin cứ hỏi bố mẹ xem”, cuối cùng vị bác sĩ câu như thế.

      #993366;']            “Nhưng, thưa bác sĩ, từ trước đến nay ta vẫn có thể nhìn thấy mà!”, Lạc Uyển thực nén nổi nỗi kinh ngạc trong lòng.

      #993366;']            “Vậy thế giới ta nhìn thấy có khả năng giống với những gì chúng ta nhìn thấy”, vị bác sĩ dừng lại lát, chậm rãi phân bua. Ông ta là người lớn tuổi, nhìn thấy rất nhiều chuyện kỳ lạ thế giới này cho nên cũng ngỡ ngàng nữa.

      #993366;']            Lạc Uyển, Thượng Quan Lưu Vân và Lý Đại Lộ đều đờ đẫn ngồi băng ghế tại lối .

      #993366;']            Rất lâu sau đó, Lý Đại Lộ đứng dậy. Trông bộ dạng độc đó có thể đoán biết ta chuẩn bị rời . Đối với ta trời đất có lẽ chỉ là màu đen tối, nhưng cuộc sống vẫn luôn tiếp tục, nếu cứ ngồi đây mà tự oán trách, rất có thể bản thân mình cũng mất niềm tin vào cuộc sống.

      #993366;']            Lạc Uyển bỗng : “ ở nhà tôi !”.

      #993366;']            Hai người đàn ông đều sửng sốt, Thượng Quan Lưu Vân nhìn , chỉ tay vào Lý Đại Lộ, rất lâu lên lời.

      #993366;']            “Thế giới nhìn thấy giống với thế giới chúng tôi nhìn được, tôi muốn giúp tôi tìm cánh cửa xanh!”.

      #993366;']            “Cánh cửa xanh, tôi mù rồi sao có thể phân biệt được màu sắc?”. Lý Đại Lộ vừa vừa cười, cầu người mù tìm cánh cửa xanh là vô cùng kỳ quặc.

      #993366;']            “Cánh cửa xanh có lẽ phải đại diện cho loại màu sắc, tôi hy vọng giúp tôi, có lẽ có thể cảm nhận được”. Lúc này Lạc Uyển thực tin rằng Lý Đại Lộ phải là kẻ lừa bịp, ta có thể nhìn thấy nhiều thứ mà người khácthấy được.

      #993366;']            Lạc Uyển xông lên, kéo tay ta : “ nhất đinh phải giúp tôi tìm cánh cửa xanh, nếu tôi chết, tôi có tiền để mời ở nhà của tôi!”.

      #993366;']            Thượng Quan Lưu Vân nhảy dựng lên phía sau, luôn miệng : “Tôi cũng giúp tìm, giúp tìm”.

      #993366;']            “Được rồi, vậy cũng ở nhà tôi ! Có điều phải trả tiền thuê phòng”.

      #993366;']            “Sao lại thiên vị như vậy? Tôi phải trả tiền nhà, tại sao ta lại phải trả?”.

      #993366;']            “Người ta là đại tiên, có phải ?”.

      #993366;']            “Vậy được, phải trả bao nhiêu tiền?”.

      #993366;']            “ trăm nghìn tệ tháng!”.

      #993366;']            “Nha đầu đáng chết, tưởng tôi có thể cướp ngân hàng chắc”.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 10. Cầu tiên


      T hượng Quan Lưu Vân về nhà cùng Lạc Uyển, chỉ đưa hai người về đến cửa nhà Lạc Uyển rồi luôn, truyền thống giáo dục của gia đình gia giáo cho phép ở lại nhà các .

                  Hơn nữa dường như láng máng hiểu ra rằng việc tìm cánh cửa xanh là chuyện vô cùng nguy hiểm. phải sợ mà là bất lực trước nguy hiểm này. có giác quan thứ sáu, vì thế quyết định tìm giúp đỡ.

                  Lạc Uyển và Lý Đại Lộ vào trong nhà, chuẩn bị nước cho Lý Đại Lộ tắm. Bộ đồ cho Lý Đại Lộ thay sau khi tắm do Thượng Quan Lưu Vân bảo nhân viên cấp dưới mua trong đêm đó. Thế lực của gia đình Thượng Quan Lưu Vân khiến Lạc Uyển thể tưởng tượng nổi.

                  Lý Đại Lộ mặc bộ đồ ngủ mát mẻ bước ra khỏi nhà tắm, đúng lúc đó Lạc Uyển cũng bê ra hộp thuốc để trước sofa chuẩn bị thoa cho Lý Đại Lộ.

                  Lý Đại Lộ giằng co cũng chẳng từ chối, ngoan ngoãn ngồi xuống, mắt mở rất to, sáng loáng, trông giống như miếng kính trong suốt.

                  Lạc Uyển thấy khá hồi hộp, nhìn hơi nước mặt cùng mái tóc ươn ướt, phát Lý Đại Lộ thực vô cùng đẹp, cho dù lúc bình thường rất đáng gh nhưng khi ngồi lặng yên trông giống như đứa trẻ được người mẹ thương, đôi mắt to tròn, lông mi rất dài, khuôn mặt phảng phất tủi thân, nhưng lại ánh lên vẻ thông minh.

                  Lạc Uyển biết đôi mắt của ta nhìn thấy mình nữa nhưng nét mặt vẫn bất giác ửng hồng, sau đó nghiêm khắc tự nhủ: “ được lợi dụng thương cảm này, được lợi dụng tình thương của người mẹ”.

                  Lý Đại Lộ được bố trí ngủ sofa ở phòng khách. Lạc Uyển sau khi sắp xếp xong cho Lý Đại Lộ mới tắm. Dòng nước xối vào cơ thể vô cùng dễ chịu, ấm áp lan tỏa toàn thân, cảm giác cực kỳ thoải mái, chỉ có điều bỗng nhiên cảm thấy người nhớt nhớt, giống như có gì đó cơ thể. Mở to mắt nhìn thấy người có rất nhiều tóc.

                  sợ hãi đưa tay sờ lên mái tóc của mình, mới chạm vào thôi mà tóc rụng đến hàng nắm. Thôi xong rồi, nếu vẫn chưa tìm thấy cánh cửa xanh có lẽ mình cũng dần yếu rồi chết, tóc bắt đầu rụng hàng loạt rồi.

                  Lạc Uyển như phát điên chạy lên giường, vùi đầu vào chăn, bất luận ngày mai thế nào, ngủ giấc rồi mai tính.

                  nhanh chóng chìm vào bóng tối vô tận. Cảnh trong mơ như như giả, giữa màn sương dày đặc chỉ thấy bóng người trước mặt, Lạc Uyển biết mình ở đâu bị đối phương đuổi kịp,

                  khuôn mặt ngoái lại nhìn, sao lại là Tiểu Mộ. Tiểu Mộ như dạo bước trong vườn hoa, Lạc Uyển vui mừng chạy về phía đó, vừa chạy vừa gọi: “Tiểu Mộ, đợi tôi, vừa rồi sao ở trong bệnh viện?”.

                  Nhưng Tiểu Mộ vẫn mê mẩn tiến về phía trước, Lạc Uyển vô cùng lo lắng, vừa chạy vừa gọi: “Tiểu Mộ, Tiểu Mộ, đợi tôi với”.

                  Lúc này Tiểu Mộ phía trước bất ngờ quay người lại, nhưng chỉ thấy khuôn mặt của người con . đó vừa xa lạ lại vừa lạnh lùng, ánh mắt như muốn đâm sâu vào trái tim .

                  Lạc Uyển vô cùng sợ hãi, muốn bỏ chạy nhưng sao động đậy được, chỉ có thể đứng lặng yên chỗ nhìn kia từng bước tiến về phía mình, chìa cánh tay ra sờ vào mặt . Cánh tay đó lông lá xồm xoàm, là cơ thể của Tiểu Mộ nhưng lại có khuôn mặt của người con và cánh tay của thú dữ. Trong lúc mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân từ từ tiến lại gần, bước đến bên cạnh, biết là ảo giác hay thực, nhưng dám mở mắt.

                  Rất lâu sau, có vật gì đó lông lá rậm rạp chạmt, chịu được nữa, thét lên ngồi bật dậy rồi điên cuồng ném gối tới.

                  dùng hết sức bình sinh để đánh và chỉ tiếng kêu “Ui da” giúp Lạc Uyển tỉnh lại, vội bật đèn, nhìn kỹ, người ngã ngồi dưới đất là Lý Đại Lộ.

                  Lạc Uyển mở đèn, thở hổn hển gào lên: “Nửa đêm nửa hôm, chạy đến giường tôi làm gì?”.

                  “ tưởng là tôi muốn à, cứ lại lại, làm sao tôi ngủ được?”.

                  Lạc Uyển nén nỗi sợ hãi, cự lại: “Tại sao phải cầm con gấu bông này sờ vào tôi?”.

                  “Tôi nhìn được, sợ sờ trực tiếp vào chẳng may chạm vào chỗ nên chạm, cầm con gấu này cũng đến nỗi khó xử. Được rồi, lòng tốt được báo đáp, tôi chỉ định đến xem có chuyện gì , sợ bị mộng du mà cũng biết”.

                  Lý Đại Lộ chuẩn bị quay lại phòng khách Lạc Uyển đột nhiên gọi ta lại, vỗ vỗ vào giường, rất sợ nhưng lại biết làm thế nào cho phải.

                  “Cái gì, muốn tôi ngủ cùng hả?”, Lý Đại Lộ vừa cười vừa .

                  “ phải, chỉ là muốn chuyện phiếm thôi!” Lạc Uyển biết gì được nữa.

                  Lý Đại Lộ lần sờ mép giường rồi ngồi xuống, sau đó : “ chuyện gì?”.

                  “Sao biết là mình bị mù bẩm sinh?”, Lạc Uyển xong câu này liền tự vả vào miệng mình, đúng là vấn đề nên lại cứ .

                  Ai biết Lý Đại Lộ để bụng, cười : “Bởi vì lúc tôi còn , bị bố mẹ bỏ rơi phải vào nhi viện. Tôi và tất cả giáo ở nhi viện đều cảm thấy rất kỳ lạ, vì sao phải vứt bỏ đứa trẻ khỏe mạnh như thế. Tôi luôn cho rằng tôi có bệnh tật gì đó hoặc có chỗ nào tốt, lúc nào tôi cũng canh cánh trong lòng nỗi bí này”.

                  Lạc Uyển đờ đẫn ngồi đó, biết đáp lời thế nào.

                  “Thực ra cũng có gì, sau khi tôi biết mắt mình bị mù bẩm sinh, trong lòng tôi lại cảm thấy rất vui, bởi lời bí mật kia cuối cùng được vén mở. ra tôi bị vứt bỏ là vì mù bẩm sinh, như vậy tôi cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều rồi, bố mẹ tôi cũng có nỗi khổ của mình, chỉ tiếc là giáo tôi thể biết được nữa”.

                  Lạc Uyển kỳ lạ hỏi: “Vì sao có thể cho giáo của biết mà”.

                  “Nhiều năm trước, nhi viện xảy ra hỏa hoạn, giáo tôi qua đời. Tôi luôn tự truy vấn, trận hỏa hoạn đó có phải là vì tôi nên mới xảy ra. Tôi thực có phải là ngôi sao độc nhất đời, chỉ biết đem lại bất hạnh cho những người xung quanh hay ?”.

                  “Ha ha”, Lạc Uyển cười to, “Làm gì có chuyện là ngôi sao đơn nhất đời như thế, lẽ nào “911” là vì vụ hỏa hoạn do ngôi sao độc nhất đời gây ra? Lẽ nào trận sóng thần ở Indonesia là do ngôi sao đơn nhất đời gây ra? Thiên hạ có nhiều truyện may như vậy, luôn có số vụ tai nạn cần con người đối mặt, liên quan gì đến chuyện của !”.

                  “Ha ha! Được rồi, ngủ ! Ngày mai còn phải làm đấy!”.

                  “ biết ? Mấy ngày nữa là sinh nhật tôi”, Lạc Uyển vẫn kéo Lý Đại Lộ lại để chuyện.

                  “Ồ… sắp sinh nhật, muốn nhận quà gì?”.

                  Lạc Uyển nghĩ lát rồi : “Nếu có thể ăn bánh ga tô tốt rồi. Tôi nghĩ loại bánh ga tô hoa quả hai tầng rất ngon, có hương vị ngọt ngào”.

                  …

                  Lạc Uyển lại tỉnh giấc lần nữa, nhìn thấy ánh nắng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu lên khuôn mặt nghiêng đầu giường của Lý Đại Lộ, ánh nắng như nhảy múa ngừng. Đêm qua chuyện rồi ngủ thiếp lúc nào biết, còn vẫn canh bên cạnh giường, mặc nguyên quần áo mà ngủ.

                  Đây là giấc ngủ đúng nghĩa nhất của trong nhiều ngày qua, đêm ngủ mơ. Có lẽ đây là món quà tốt nhất cho ngày sinh nhật sắp tới rồi.

                  Lạc Uyển nhàng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị bữa sáng, dọn dẹp hết những đồ vật có khả năng gây nguy hiểm, sợ cẩn thận làm Lý Đại Lộ bị thương. Sau đó cầm túi rồi chạy vội đến công ty, vừa xuống dưới nhìn thấy Thượng Quan Lưu Vân đứng ở bên ngoài.

                  lên chiếc xe sang trọng mà Thượng Quan Lưu Vân lái sau đó đóng cửa xe lại. Khi ấy ban công ở tầng cánh cửa sổ mở, Lý Đại Lộ đứng bên, đối diện với ánh mặt trời vốn thuộc về mình mà trầm tư suy nghĩ hồi lâu.

                  Thượng Quan Lưu Vân chở Lạc Uyển ra vùng ngoại ô.

                  “Tôi dùng toàn bộ lực lượng trong thành phố tìm pháp sư đuổi ma giỏi nhất ông ấy hầu như gặp khách, vì nể mặt bà tôi mới đồng ý gặp mặt chúng ta hôm nay”.

                  “Bà, với bà rồi hả?” Lạc Uyển cảm thấy rất phải.

                  “Chưa, chuyện này nếu để bà biết, nhất định bà rất lo lắng”.

                  “Đừng cho bà biết”.

                  chuyện căn nhà xuất trước mặt. Đó chỉ là ngôi nhà bằng gạch rất phổ biến ở vùng nông thôn, nhưng vị trí của nó lại đẹp đến mức ngay cả Thượng Quan Lưu Vân cũng đỏ mắt ghen tị. Mặt trước ngôi nhà là dòng sông , trong đến mức có thể nhìn thấy cả đáy, đưa mắt nhìn ra xa còn có rất nhiều cá. Phía sau ngôi nhà dựa vào núi, nối tiếp là những ruộng lúa màu xanh trùng trùng điệp điệp, bất cứ ai tới đây cũng đều cảm thấy được an ủi vỗ về.

                  Đẩy hàng rào vào sân có thể nhìn thấy những loài hoa cỏ kỳ lạ, hương thơm xộc vào mũi, khiến lòng người tĩnh lặng trở lại.

                  “Đúng là chỗ ở của thần tiên”, Lạc Uyển thán phục.

                  Bên trong phảng phất hương thơm của trà, lối vào nhà có bày bộ bàn trà, khoảng bảy tám tuổi đứng chân trần pha trà, thấy hai người đến mà hề ngạc nhiên, chỉ ngẩng đầu hờ hững : “Ngồi , lát nữa ông ấy mới dậy”.

                  Thượng Quan Lưu Vân và Lạc Uyển dám thêm gì vì sợ phá vỡ bầu khí yên tĩnh ở đây. Hai người ngồi đó uống trà, đợi nhân vật cấp đại sư kia.

                  lát sau, cánh cửa của nhà kề bên kêu két tiếng rồi mở ra, ông già cốt cách phi phàm bước ra, râu tóc bạc phơ, ánh mắt lãnh đạm như nước, nhưng lại cơ hồ như có thể hiểu tất cả.

                  Bé vội tiến lên đỡ ông, ông ta chậm rãi ngồi xuống, uống tách trà rồi : “Thượng Quan Thanh vẫn khỏe chứ?”.

                  “Nhờ hồng phúc của ông, sức khỏe của bà rất tốt!”.

                  “Có thời gian hãy ở bên bà nhiều hơn!”, ông già kia bất ngờ buông ra câu như thế. Thượng Quan Lưu Vân chợt thấy lo lắng, lẽ nào bà có chuyện gì?

                  Ánh mắt ông già chuyển sang nhìn Lạc Uyển thoáng kinh ngạc: “ , xem ra gặp phải rất nhiều phiền phức, có gì muốn hỏi?”.

                  Trong lòng Lạc Uyển tràn ngập hy vọng, rất lâu sau mới ra được mấy chữ: “C”.

                  Tách trà tay ông già rơi xuống khi nghe thấy mấy từ này, mặt lộ sợ hãi: “Cánh cửa xanh, muốn tìm cánh cửa xanh?”.

                  “Dạ đúng, dạ đúng, cháu muốn tìm cánh cửa xanh!”, Lạc Uyển vội gật đầu, chằm chằm nhìn ông.

                  “ còn mấy ngày?”, ông lão đột nhiên hỏi, xem ra là người biết cánh cửa xanh rồi.

                  “Năm ngày”. Lạc Uyển nghĩ bắt đầu từ ngày nghe thấy trong vòng bảy ngày, đến nay qua hai ngày rồi.

                  Ông già đột nhiên với bé : “Tiễn khách”. Rồi đứng dậy phẩy tay áo bỏ .

                  Lạc Uyển như rơi xuống đáy vực, chìm vào nỗi tuyệt vọng vô bờ bến. ngồi đờ người nền đất, động đậy, gió mát thổi vào mặt, cảm giác tê dại, hoàn toàn còn nhận thức được gì nữa.

                  Rất lâu sau mới ngọ nguậy đứng dậy, Thượng Quan Lưu Vân vội đến đỡ lại bị hất tay ra, kẻ sắp chết, sao phải ra sức tìm cánh cửa xanh? Sao phải đầy đọa ?

                  Hỏi trời trời , hỏi đất đất thưa, trời đất đều mù, đều điếc, đều chết hết cả rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :