1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cái thùng cơm sát vách - Tửu Tiểu Thất (Full- Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      [ đại] Cái thùng cơm sát vách - Tửu Tiểu Thất


      Chương 21: Tọa đàm


      Cái mà Kiều Phong gọi là “báo cáo quan trọng” thực ra là buổi tọa đàm phổ cập khoa học, còn sở dĩ vì sao là quan trọng là bởi vì nó được nhà trường xếp vào “ Hệ tọa đàm phổ cập khoa học cấp năm”, đương nhiên mức độ quan tâm tăng lên gấp bội.


      Thời gian diễn ra buổi tọa đàm là từ 7.30 đến 9 giờ tối, Lam Sam xin lão Vương về sớm nửa giờ. Lam Sam cùng ăn cơm tối với Kiều Phong, sau đó giám sát mặc lại bộ âu phục màu đen lần trước mua, nhưng vẫn được đeo cà vạt như cũ. Vốn tham dự buổi tọa đàm hầu hết là các sinh viên, bản thân Kiều Phong vẫn còn cực kỳ trẻ tuổi, phong thái trẻ trung đầy sức sống nay lại được phô diễn toàn bộ, đeo cà vạt cái gì mà đeo cà vạt, đánh cho trận bây giờ!


      Kiều Phong bất đắc dĩ bỏ cái cà vạt xuống, hỏi bằng giọng thương lượng:

      - Tôi nhất định phải đeo nơ à? – chung là chẳng mạnh mẽ chút nào.


      Lam Sam cười:

      - Có thể thay, nhưng nhất định phải đội đầu.


      Kiều Phong đành phải theo thôi.


      Lam Sam hỏi:

      - Cuối buổi tọa đàm có phải phải trả lời trực tiếp các câu hỏi phỏng vấn của người nghe ? Có cần tôi lừa họ giúp ?


      Kiều Phong lắc đầu:

      - cần, tôi biết họ hỏi gì rồi.


      Lam Sam nghe vậy lại thấy hiếu kỳ:

      - Hỏi cái gì thế?


      - Hỏi tôi có bạn chưa.


      …. Được rồi, đương nhiên là có người hỏi như vậy.


      Lam Sam lại hỏi:

      - Vậy từ trước đến nay trả lời thế nào? Ăn ngay à?


      - Đương nhiên là ăn ngay rồi. Những chuyện như vậy tôi đâu cần thiết phải dối chứ.


      - đẹp trai, như vậy là được đâu. Chẳng lẽ người ta hỏi có bạn trai hay chưa cũng à?


      Kiều Phong ném cho cái nhìn đầy kì quái.

      - Đương nhiên.


      Lam Sam hoảng hốt:

      - với họ là có bạn trai á?


      - . Tôi làm gì có bạn trai. – Kiều Phong hơi mất hứng. Tôi đâu có bị đồng tính luyến ái đâu.


      thấy hơi thất vọng, tuy trước đây từng có nhiều người hiểu nhầm khuynh hướng giới tính của , thậm chí ngay đến người nhà cũng từng nghi ngờ , nhưng từ trước đến nay đều tỏ ra rất thản nhiên quan tâm…. thế nhưng bây giờ nghe Lam Sam lên tiếng tưởng tượng lung tung như vậy lại khiến đặc biệt khó chịu.


      - Bớt giận bớt giận. – Lam Sam cảm thấy mình hơi quá đáng, đáng nhẽ nên suy nghĩ của mình ra miệng, chọc ngoáy đúng chỗ đau của người ta kể cả là những người có giáo dục cũng thể chấp nhận nổi đâu nhé. cười cầu tài: - Tôi chỉ đùa chút thôi….


      Kiều Phong dường như đột nhiên phát ra chân tướng:

      - Có phải thử thăm dò tôi?


      - À? Đúng đúng, tôi thử thăm dò .


      nhìn đầy ý, cuối cùng dường như bừng tỉnh mà gật đầu:

      - Tôi hiểu rồi.


      Lam Sam cũng chẳng biết vị tiểu thiên tài này hiểu cái gì, mà cũng dám hỏi. Hai người cứ vậy bước ra cửa. Kiều Phong hiên ngang thẳng đường đạp cát bay đá trời long đất lở đến trường. Khi bước vào phòng hội trường, ngoài dự liệu của Lam Sam, toàn phòng đều kinh diễm. Có nữ sinh còn kiềm chế nổi mà che miệng thấp giọng hét chói tai, nhiều còn giơ điện thoại di động lên chụp lấy chụp để.

      Kiều Phong điểm ngón tay chỉnh lại microphone, đến khi xác định mở hệ thống thanh, vào microphone với kinh nghiệm lãnh đạo lâu năm:

      - Có thể chụp ảnh nhưng xin miễn đăng lên các phương tiện online.


      Tôi tớ bên dưới mãnh liệt gật đầu.


      Toàn bộ các chỗ ngồi đều chật kín, vài chỗ trống linh tinh cũng sớm bị chiếm mất, Lam Sam hết đường xoay xở, chẳng lẽ lại bắt đứng phía sau nghe giảng hai tiếng đồng hồ à? nhìn về đằng sau, phát chỗ để ghé ngồi cũng chẳng còn.


      Rơi vào đường cùng, thể làm gì khác hơn là đành phải huy động đến “sắc đẹp”, dù sao đây cũng là loại vũ khí có uy lực cực lớn nhé. Lam Sam cười và với bạn nam ngồi cạnh chỗ trống:

      - Bạn học ơi, bên cạnh bạn có ai ngồi chưa?


      - Có… À , có! – Bạn nam nhanh nhẹn cất quyển sách , mời Lam Sam ngồi vào đó. Cậu ta thầm nghĩ, người em, thành xin lỗi….


      Lam Sam ngồi xuống, lát sau buổi tọa đàm bát đầu, cả hội trường trở lại yên tĩnh. ngồi ngoan ngoãn chăm chú nghe giảng như cục cưng. Nội dung bài giảng của Kiều Phong rất sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, ban đầu còn nghe hiểu phần nào đó, đến nửa giờ sau hoàn toàn như nghe thiên thư. Nếu muốn trách chỉ cỉ có thể trách kiến thức căn bản các môn khoa học tự nhiên cơ sở quá tệ, hơn nữa tốt nghiệp nhiều năm nên chữ thầy toàn bộ sớm trả lại cho thầy mất rồi.


      Chán chết mất, chẳng biết làm gì khác hơn đành tay chống cằm nhìn .


      khí trong phòng hội thảo tương đối nóng, Kiều Phong cởi oái vest khoác ghế, chỉ mặc chiếc áo sơ mi màu đen. Chiếc áo sơ mi được nhét trong quần cách sạch thẳng thớm, vững vàng thỏa đáng. đứng bục giảng, thân hình thẳng tắp cao ngất, như thân tre đen tuyền. giảng bài vô cùng nhập tâm, giọng ôn nhuận như dòng nước suối róc rách chảy.


      Lam Sam nhếch miệng nhe răng cười với .


      Kiều Phong giới thiệu đến công thức màn chiếu nên nhìn thấy .


      Lam Sam càng hăng hái, nhăn mày nhíu miệng ngừng thay đổi biểu cảm khuôn mặt với . Sau cùng, hướng ngón tay xuống dưới đè chop mũi xuống, mắt trợn trắng, lè lưỡi, giả heo cho xem.


      Kiều Phong vừa giảng xong công thức, quay lại ma xui quỷ khiến thế nào mà hơi thoáng nhìn về phía Lam Sam. Vốn giảng đến phần trọng tâm bỗng nhiên nhìn thấy cái "mặt heo” mắt nghiêng miệng lệch kia, quên sạch toàn bộ trong đầu, trợn mắt há miệng nhìn .


      - Khụ khụ khụ. – Lam Sam tiện tay vớ đại quyển sách lên che mặt.


      - Khụ. – Kiều Phong thu mắt, thấy toàn bộ sinh viên đều kinh ngạc nhìn , thấy hơi chột dạ, cúi đầu nhìn xuống.


      Chỉ trong chớp mắt, lúc cúi đầu, nhịn được mà cong cong khóe môi.


      Lam Sam trốn mặt sau quyển sách, nghe thấy tiếng các nữ sinh sau lưng khẽ hô:

      - A a a! Mau chụp lại ảnh! Mau chụp lại ảnh!


      giờ còn lại, Lam Sam quyết tâm chỉ cắm cúi chơi game di động, cuối cùng cũng đến phần trả lời vấn đáp. Quả nhiên có người đứng dậy hỏi Kiều Phong có bạn .

      Lam Sang chợt có thể lí giải được tâm lý của bé này. Kiều Phong chỉ đẹp trai mà quan trọng nhất là tính tình vừa ôn hòa vừa kiên trì., rất thích hợp để người ta trêu đùa nhé. Các nàng này nhất định có tình ý với , thế nhưng… lưu manh đùa giỡn chút cũng rất thú vị, tệ đâu nhỉ.


      Kiều Phong :

      - Vẫn đề này liên quan đến đến nội dung buổi toạ đàm ngày hôm nay, xin lỗi tôi thể trả lời được.


      Lam Sam hiểu, đây chính là cách “ăn ngay ” của . Thiệt thòi cho còn tưởng tên tiểu tử ngốc này trực tiếp cho người khác biết rằng mình có bạn cơ.


      nữ sinh đề cập đến vấn đề này hì hì ngồi xuống, trả mic lại cho người dẫn chương trình. Người dẫn chương trình có kinh nghiệm, đưa mic cho nam sinh giơ tay. Bạn nam đó hỏi Kiều Phong số vấn đề tương đối chuyên nghiệp, nhưng dù sao Lam Sam nghe cũng hiểu nổi. Kế tiếp còn cơ hội cuối cùng, hầu hết tất cả sinh viên đều giơ tay lên, Lam Sam cũng giơ tay góp vui, còn giơ cao là cao, còn lắc trái lắc phải giúp Kiều Phong gia tăng khí thế.


      Đại khái biết do tay dài hơn hay vì trông xinh đẹp, chung là người dẫn chương trình đưa mic cho .


      Lam Sam:

      - … - ngã cú này đủ đau


      Kiều Phong rất bình tĩnh nhìn Lam Sam, đợi vấn đề của . giảng hai giờ đồng hồ, tin nàng này ngốc nghếch đến nỗi vấn đề cũng chẳng nghĩ ra.


      Đầu Lam Sam trống rỗng, những thứ vất vả lắm mới nghe hiểu hiểu chút sớm quên sạch từ lâu, bây giờ căn bản chẳng biết phải hỏi gì. Hầu hết tất cả mọi người đều chăm chú nhìn về phía , hình như tại gì cũng chẳng thích hợp nữa. cầm mic, tự nhiên thấy khẩn trương, bật thốt lên:

      - có thể mời tôi ăn bữa khuya ?


      Cả hội trường rộng lớn đều ồ lên, tất cả mọi người đều cảm thấy da mặt nữ sinh này quá dày , dĩ nhiên họ dõi mắt nhìn Kiều giáo sư và nghĩ, nữ sinh biết xấu hổ thế này chắc chắn bị Kiều giáo sư thẳng thừng từ chối rồi!


      Tất cả mọi người đều đợi lời từ chối của .


      Kiều Phong mím môi, đáp:

      - Được.


      Quần chúng vây xem thầm lệ rơi trong gió, chó má mà! Vậy mà cũng được sao?


      Hóa ra Kiều giáo sư cũng khéo miệng!




      Tan cuộc, Lam Sam kịp đợi Kiều Phong, vô số ánh mắt cừu thị của rất nhiều nữ sinh chĩa vào , cảm thấy chỉ cần chậm chút chừng bị xuyên thủng mất.


      như chạy ra khỏi phòng hội trường, được lúc, Lam Sam nhận được điện thoại của Kiều Phong.

      - ở đâu?


      - Tôi cũng biết….


      Kiều Phong hơi bị bất đắc dĩ:

      - Ngu ngốc, đứng im tại chỗ được nhúc nhích.


      Lam Sam mở định vị GPS trong di động ra, Kiều Phong nhanh chóng tìm được . định thực lời hứa, đưa ăn đêm.


      Bóng đêm mờ ảo, hai người cùng dạo bước trong sân trường.


      Để phù hợp với buổi tọa đàm, Lam Sam mặc cái áo khoác cổ tròn có điểm vài bông hoa cùng chiếc váy ngắn đến đầu gối, chân đôi giày đế bằng mõm tròn màu kẹo ngọt phô bày trọn vẹn toàn bộ đường cong duyên dáng của đôi chân dài và cái mắt cá chân xinh xắn, mái tóc vẫn buông xõa như mọi ngày cùng với khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm nhàng làm tăng thêm quyến rũ. bên cạnh Kiều Phong chính là đôi kim đồng ngọc nữ điển hình thu hút chú ý của mọi người qua đường ùn ùn ghé đến vây xem.


      Lam Sam chắp tay sau lưng đứng trước mặt Kiều Phong, đứng đối diện , rồi họ cùng khuất.


      Tiết trời tháng năm, những chiếc lá bay bay sân trường, các tán cây khẳng khiu trơ trụi, chỉ còn duy nhất cây hoa xưa yên tĩnh nở rộ điểm xuyết trong màu xanh rậm rạp của lá cây đầu mùa hạ. Gió đêm khẽ thổi qua mang theo hương thơm thoang thoảng man mát của hoa nhài khiến làn váy của khẽ tung bay, y mệ phiêu hương.


      - Kiều Phong, hôm nay biểu của tồi nhé. – Lam Sam cười.


      - Cảm ơn… Căn bản nghe cũng chẳng hiểu.


      - Tôi.. hì hì hì hì….


      Lại cơn gió nữa thổi qua, Kiều Phong hỏi:

      - có lạnh ?


      - Gì mà có lạnh hay định mời tôi ăn gì đây?


      - Tùy muốn ăn gì ăn.


      - Tốt lắm tốt lắm, tôi phải chọn lựa cẩn thận mới được.


      - Thùng cơm à, lẽ nào hôm nay tôi cho ăn no hay sao?


      - Khụ khụ khụ khụ khụ khụ…. học mấy từ ngữ này ở chỗ nào thế ?

      …..


      Giọng của hai người văng vẳng xa dần trong hương đêm càng ngày càng nồng đậm.
      trạch nữPhan Hong Hanh thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      http://***************.com/images/spacer.gif
      http://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gif
      Chương 22: Chuyện xấu

      Trong giờ làm việc, Lam Sam nhận được cuộc điện thoại từ Tiểu Du Thái, đầu dây bên kia nàng gào thét thảm thiết:
      - Lam Sam! Lam Sam!

      Bởi vì quá kích động giọng của nàng rất cao, giống như tiếng chuông báo động vậy, đâm vào da đầu Lam Sam tê dại. cực ít khi thấy Tiểu Du Thái táo bạo thế này.

      Lam Sam:
      - Rốt cuộc là làm sao?

      - Công ty tớ sắp bị thu mua rồi.

      - Tớ biết , đây phải là chuyện vui hay sao? Đáng nhẽ cậu phải sung sướng mới đúng chứ.

      - Hôm nay tổng giám đốc Ngô ký kết hợp đồng chuyển giao, đồng thời thị sát toàn bộ công nhân viên trong công ty tớ.

      Lam Sam mạnh mẽ gật đầu với cái điện thoại:
      - Chuyện này có thể lý giải được, sếp nào cũng đều thích làm công tác này, ta bắt các cậu làm bảng điều tra công nhân viên chứ?

      - .

      - Sau đó sao? Chuyện đó sao, giá trị của cậu bỗng nhiên thay đổi à.

      - Sau đó tớ liền được điều lên làm việc ở phòng tổng giám đốc.

      - … - Lam Sam hiểu ra sao. – Đợi chút , cậu phải đọc đoạn thoại trong vở kịch đấy chứ? Tớ sao nghe chẳng hiểu gì hết thế?

      - Tớ tớ tớ….

      nàng cứ “tớ” nửa ngày còn chẳng bằng gà mái đẻ trứng, kết quả cũng chẳng đẻ ra nổi câu. Lam Sam tính tình mạnh bạo, vội đến độ toàn bộ răng trong hàm đều ngứa, mới ngắt lời :
      - Được rồi, trước tiên cậu cho tớ, văn phòng làm việc của tổng giám đốc công ty cậu ở đâu, còn công ty nằm ở đâu?

      - Là ở chỗ của tổng giám đốc Ngô đó đó.

      - Ngô Văn? Hẳn ta mới chỉ gặp cậu có hai lần thôi mà? Thế mà đưa cậu lên văn phòng tổng giám đốc để làm việc á?

      - Ừ!

      - ta coi trọng cậu nhất ở điểm nào chứ?

      - Làm sao tớ biết được.

      Lam Sam tò mò chết mất thôi, thấy chuyện qua điện thoại cũng thể được nên hẹn Tiểu Du Thái cùng ăn trưa ngay sau đó, vì dù sao cũng có việc cần ra ngoài đây.

      Vì buổi chiều rời khỏi công ty nên tại trong công ty Tiểu Du Thái cũng có việc gì, liền chạy sớm tìm Lam Sam. nhanh chóng kể lại diễn biến ly kỳ diễn ra sáng nay.

      Lại , các bộ phận trong công ty đều nghiêm trang đứng thẳng tại vị trí làm việc của mình đợi tổng giám đốc Ngô đến khảo sát. vốn chỉ là nhân vật nền lướt ngang sân khấu thế nhưng vẫn cứ bị Ngô Văn nhận ra, thậm chí còn gọi đích danh tên .

      Tiểu Du Thái vô cùng vinh hạnh cùng kích động , mà cứ kích động lại bị lắp:
      - Tổng giám đốc Ngô Ngô Ngô Ngô Ngô….

      Các đại tỷ rất hiểu ý, giới thiệu với Ngô Văn:
      - Tổng giám đốc Ngô, Thải Vi là quản lý của bộ phận nhân ở công ty chúng ta.

      Ngô Văn gật đầu, nhìn Tiểu Du Thái, như đinh đóng cột:
      - nhất định có điểm hơn người.

      câu đầu đuôi khiến tất cả mọi người biết tiếp nhận như thế nào, cũng chẳng biết làm gì khác hơn là cười cười theo, các đại tỷ rất hăng hái khen ngợi Tiểu Du Thái hết lời.

      Ngay sau đó Ngô Văn liền hỏi:
      - Ở chỗ văn phòng tổng giám đốc còn thiếu người, có muốn tới đó ?

      Tiểu Du Thái dám đến nửa chỗ “”.

      Lam Sam nghe Tiểu Du Thái giảng giải, càng cảm thấy khó hiểu hơn, trước tiên cần đến các sở trường đặc biệt của Tiểu Du Thái, sao Ngô Văn có thể cứ như vậy khẳng định Tiểu Du Thái tầm thường chứ?

      - Có hai hai người các cậu sớm quen biết nhau rồi ? – Lam Sam hỏi.

      Tiểu Du Thái lắc đầu:
      - , ta tuyệt đối biết tớ đâu.

      - Vậy tại sao cậu biết ta?

      Cái này … Tiểu Du Thái nghĩ dù sao Lam Sam cũng phải người ngoài, ngay sau đó nàng kể lại toàn bộ mọi chuyện với Lam Sam.

      Lam Sam cảm thấy đời này mọi cố đều là hữu duyên.

      Lại kể lúc Tiểu Du Thái mới lên đến năm thứ nhất cao trung, trong lần từ trường về nhà, đường gặp phải toán côn đồ chặn lại trấn tiền. Tiểu Du Thái sợ phát khóc đứng nguyên tại chỗ, vừa hay gặp lúc Ngô Văn ghé ngang, chấp ba, võ công rất điêu luyện đánh đuổi mấy tên côn đồ chạy mất dẹp. Tiểu Du Thái sinh lòng cảm phục với khí phách hùng của Ngô Văn, coi là mối tình đầu của mình, thể ngăn được lòng thầm mến ngưỡng mộ .

      Thế nhưng thời gian trôi qua, câu đầu tiên và duy nhất Ngô Văn với đó là: “Đừng khóc!”

      Sau đó vẫn thầm quan tâm đến . Khi Ngô Văn lên năm thứ ba mới học năm thứ nhất, cả hai học cùng khối nên rất ít khi gặp nhau, chỉ lần duy nhất gần gũi đó là giải giao hữu bóng đá giữa các trung học, Ngô Văn đến trường Tiểu Du Thái đá cầu. Tiểu Du Thái lấy hết can đảm để chuyện cùng nhưng căn bản hề nhận ra .

      năm thầm mến cứ vậy trôi qua, năm sau đó Ngô Văn đỗ vào trường đại học A, nghe quen bạn vô cùng xinh đẹp, khoảng cách chênh lệch giữa hai người càng ngày càng lớn, sau này Tiểu Du Thái cũng dám hỏi thăm tình hình của nữa.

      Nghe xong câu chuyện của , Lam Sam :
      - Tiểu Du Thái, nghe chị này, dù sao cậu cũng được tiến đến phòng làm việc của ta, gần quan được ban lộc, chi bằng…

      - Chi bằng đánh gục ta luôn, giải quyết luôn tâm nguyện bao năm qua, thế nào? - Tiểu Du Thái vỗ bàn rầm cái, hai mắt sáng lóa.

      Lam Sam há hốc miệng, sau đó lặng lẽ giơ ngón tay cái lên:
      - Rất tốt !

      biết Tiểu Du Thái định lên kế hoạch cường X tổng giám đốc như thế nào, chiều hôm đó nàng chuyển đến tổng công ty.

      Kỳ thực Tiểu Du Thái vốn là nhân viên phòng nhân , đột nhiên chuyển lên phòng thư kỳ hình như có phần hơi lạc đề. Dù sao con người Ngô Văn vốn cực kỳ theo khuôn mẫu. Lúc đó muốn với Tiểu Du Thái hết cả câu là: “ bị lắp như , có thể lên đến chức quản lý nhân , có thể thấy được nhất định phải có chỗ hơn người.” Nhưng chọc ngoáy ngay vào khuyết điểm của người khác ngay trước mặt người ta thiếu đạo đức quá nên lược bỏ phần nguyên nhân mà chỉ nhắc đến kết luận.

      Tiểu Du Thái đương nhiên biết chuyện này. Ngày đầu tiên làm việc ở văn phòng tổng giám đốc, công việc chính của là làm các thủ tục hành chính, làm xong việc nhàn nhã lên mạng, đăng nhập vào diễn đàn đại học B.

      Trước đây vì muốn nghiên cứu về kiều đại thần, đăng ký vào diễn đàn của trường họ, sưu tầm được tương đối tin tức bát quái. Mặc dù sau này dùng tới tài khoản này nữa nhưng Tiểu Du Thái cảm thấy diễn đàn này tồi, mấy ngày nay dần dần có xu thế như vậy.
      top đầu của diễn đàn có chủ đề rất hot gây xôn xao, ồ lại có quan hệ đến vị đại thần Kiều Phong này: Kiều giáo sư có bạn ! đại mỹ nữ! Có kèm cả ảnh minh họa luôn!

      trong những quần chúng biết chân tướng việc, Tiểu Du Thái mỗi lần trông thấy mấy tin đồn đại kiểu này, hiểu sao trong lòng bỗng dâng lên cảm giác thương cảm cho ưu việt của chỉ số thông minh. mở ra bài post, định kiêu ngạo mà dìm hàng nữ nhân vật chính chút.

      … Gì gì gì, Lam Sam á?

      Tiểu Du Thái bị kinh động, vội kéo thanh cuộn để nhanh chóng xem ảnh minh họa phía dưới, sai, chắc chắn là Lam Sam rồi!

      Lại tiếp tục nhòm ngòm, có kẻ dám xấu Lam Sam á? Tiểu Du Thái giận dữ xắn tay áo, quyết định mắng cho cái loại dở hơi có mắt đấy trận thậm tệ.

      Đột nhiên , sau lưng xuất giọng :
      - xem gì đấy?

      Tiểu Du Thái sợ đến mức suýt nữa ném văng con chuột trong tay:
      - Tổng tổng tổng tổng….

      - im miệng lại ngay. – Ngô Văn xong, nhìn vào màn hình máy tính, thấy này có đăng ảnh người, ràng người đó là em trai nhé, còn kia chính là Lam Sam. Ngô Văn ngửi thấy mùi bát quái rồi, cong lưng cúi xuống, càng sát vào gần, tay định di chuyển chuột.

      Bàn tay của Tiểu Du Thái vẫn để con chuột, trơ mắt nhìn tổng giám đốc Ngô tiến về phía này.

      Biết làm sao bây giờ, sắp bị đàn ông nắm tay rồi, ôi, bối rối quá!

      Ngô Văn đột nhiên dừng lại. dùng hai ngón tay nắm lấy bàn tay Tiểu Du Thái ném ra ngoài, sau đó mới cầm lấy con chuột.

      - … - Tiểu Du Thái bi phẫn quay mặt .

      Ngô Văn trượt con chuột, xem qua lượt toàn bộ các hình. Ảnh chụp rất ràng, đúng là em trai và Lam Sam, tuấn nam mĩ nữ trong ảnh cười tươi như hoa tình tứ trong bóng đêm, hai người còn cùng ăn đêm, nhìn thế nào cũng thấy gian tình bắn ra tứ phía.

      Tên tiểu tử thối này, trông thế mà biết chuyện đương phết nhé, xem cái cách ăn mặc kìa, phong cách Tây hơn trước đây rất nhiều. Mấy năm nay thấy em trai có động tĩnh gì, cầu của Ngô Văn càng ngày càng thấp hơn, tại, em trai hẹn hò với ai quan trọng, chỉ cần là phụ nữ là được, dù sao so với đàn ông vẫn tốt hơn nhiều, đúng ? Huống chi trước mắt lại là đại mỹ nhân nhé.

      Cho nên Ngô Văn rất phấn khởi. Dĩ nhiên trước mặt nhân viên của mình vẫn phải giữ được vẻ mặt vững vàng uy nghiêm, cười mà để yên khuôn mặt nghiêm túc xem lại toàn bộ ảnh chụp.

      Tiểu Du Thái nghiêng đầu nhìn , vì khom lưng nên khuôn mặt rất gần, toàn bộ gò má tuấn mỹ đều ngay ra trước mắt. nuốt nước bọt.

      Sau cùng, Ngô Văn chỉnh lại thẳng thắt lưng, ra lệnh:
      - In toàn bộ các bức ảnh trong bài viết này ra mỗi tấm bản mang đến chỗ tôi.

      Tiểu Du Thái gật đầu làm theo.

      - Làm tồi. – Chỉ biết đây đúng là nhân tài.

      Tiểu Du Thái căn chỉnh các tấm ảnh xong, lúc in ra, đột nhiên nhớ ra vấn đề nghiêm trọng – Lam Sam vướng phải scaldal là bạn của Kiều đại thần, chẳng phải có nghĩa là muốn chơi trò tranh dành tình với tổng giám đốc Ngô ư? Má ơi, đáng sợ…

      bên là Boss, bên là bạn thân thiết, cuối cùng quyết tâm lựa chọn bạn thân, ngay sau đó gửi các tấm ảnh cho Lam Sam, đồng thời viết cảnh cáo với lời khuyên nhủ tận tình: Cướp người là rất táng tận lương tâm đấy nhá, còn chưa đến vấn đề là tổ tông nhà cậu có thể làm ơn mở to đôi mắt chó của mình mà tính toán xem nhắm trúng ai nữa chứ….

      Đến khi tan làm Lam Sam mới nhìn thấy tin nhắn này, mở 3G gói mười mấy tệ, chưa tải về xong về đến nhà Kiều Phong. Ngay sau đó Lam Sam hỏi mật khẩu wifi nhà Kiều Phong.

      Kiều Phong mở mồm đọc chuỗi mật mã mà đối với Lam Sam căn bản chỉ là chuỗi kí tự loạn xạ linh tinh. thẳng thắn đưa di động cho để hỗ trợ.

      Tốc độ của Kiều Phong rất nhanh, chỉ xoẹt cái tải xong tin nhắn về. Lam Sam đứng sau lưng kiểm tra lại hình ảnh, vừa xem vừa đối chiếu với tin nhắn của Tiểu Du Thái, liền hiểu ra chút.

      đưa ảnh chụp cho Kiều Phong xem.

      Kiều Phong thường xuyên được đăng hình lên mạng, kiểu chuyện thế này đối với quá quen thuộc, lên lơ đễnh, đặt di động xuống và :
      - lúc nữa tôi xóa bài viết này .

      - Tôi cảm thấy cần thiết đâu. xem, phản hồi cực kỳ tốt. chỉ cần quay sang giải thích với tổng giám đốc Ngô chút là được.

      Kiều Phong kinh ngạc liếc sang nhìn .

      Lam Sam :
      - ra nên nhìn vào ưu điểm của vấn đề, nếu mọi người biết có bạn khẳng định từ bỏ ý định thương nhớ , bản thân bớt được phiền phức, phải sao? – Là tiểu thụ mà suốt ngày bị con quấy rầy sao có thể thấy phiền hà chứ nhỉ.

      Kiều Phong gật đầu.

      - Cho nên nhé, bây giờ tôi làm tấm bình phong miễn phí cho , để ai quấy rầy , còn gì hài lòng nào? – Lam Sam cảm thấy mình làm việc thiện cách hoàn toàn vô tư nhé, công đức viên mãn chưa.

      Kiều Phong đột nhiên nghi ngờ nhìn .

      Nếu có , lần đầu tiên gặp bạn đòi sờ mặt tụt quần bạn, sau đó chạy đến nhà bạn khoa tay múa chân, đòi này đòi nọ - tổng kết lại chính là ấy có ấn tượng với bạn, vì có ấn tượng nên mới muốn thân mật, mới động chân động tay, sờ vai túm cổ cái đó nha; sau đó lại cố tình thăm dò phương hướng giới tính của bạn; thậm chí ấy còn áp dụng thái độ cam chịu với tin đồn tình ái liên quan đến bạn và ấy….

      như vậy, còn cần phải hỏi mục đích của ấy là gì sao?

      Kiều Phong nhìn Lam Sam, thầm nghĩ, ai tâm tư của con là khó đoán nào?
      ngocanhPhan Hong Hanh thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 23: Cọp cái

      Đoán được tâm của Lam Sam, Kiều Phong cảm thấy mình cần phải vài lời làm mọi chuyện. Ngay sau đó nghiêm nghiêm túc túc :
      - Tôi định chuyện đương với phụ nữ có chỉ số thông minh dưới 104.

      Lam Sam vẫy vẫy tay:
      - Được rồi, thẳng thắn rằng chuyện đương với phụ nữ, tôi hiểu mà.

      Kiều Phong cau mày:
      - Tôi tôi phải là….

      Lam Sam để giải thích, cắt lời :
      - phải là gay, là chuẩn man, vô cùng đàn ông, máy bay chiến đấu!

      Kiều Phong hơi khó xác định:
      - hiểu đấy?

      - Hiểu chứ!

      rộng lòng gật đầu, hiểu là được rồi.

      Hai người liền bắt đầu dọn cơm ra để chiến đấu. Trước khi Kiều Phong kịp động đũa có chuông báo email di động. mở ra xem, là Carina gửi cho tấm hình, bức ảnh chụp bát mì có trứng gà ốp la, màu vàng và màu đỏ hòa quện rất đẹp mắt.

      Kiều Phong vờ như thấy, đặt điện thoại xuống bắt đầu ăn.

      Reng, lại thấy tiếng chuông báo.

      Carina: ngon bằng làm.

      Kiều Phong do dự chút rồi trả lời: Sinh nhật vui vẻ.

      Carina: Cảm ơn ! Em cứ tưởng quên rồi cơ! [​IMG] [​IMG]
      Kiều Phong: Ừ , tôi định ăn cơm.

      lại lần nữa đặt di động xuống, nhưng nó lại nghe lời nhất định buông tha mà vang lên.

      Carina: Em thấy hơi nhớ .

      Kiều Phong: cần nhớ , định ăn cơm.

      Carina: Em muốn được gặp .

      Kiều Phong ngẩng đầu suy nghĩ chút rồi trả lời: Em chuyện với thế này, bạn trai em có biết ?

      Carina: Chúng em chia tay rồi.

      Kiều Phong: Vậy à, định ăn cơm.

      Carina: Kiều Phong!

      Kiều Phong biết phải làm như thế nào để kết thúc câu chuyện này, ám chỉ đưa ra ràng đến vậy nhưng vẫn chịu bỏ qua.
      Lam Sam vừa ăn vừa xem Kiều Phong “cứ đặt đũa xuống rồi cầm di động lên” và “cứ đặt di động xuống rồi cầm đũa lên” với thái độ hơi lưỡng lự, sau cùng cầm di động trong tay, thoạt nhìn hơi khó chịu.

      - Làm sao thế? – Lam Sam hỏi.

      Căn cứ vào những ngày chung đụng gần đây, Kiều Phong cho rằng, tuy Lam Sam có hơi ngu ngốc nhưng khả năng giao tiếp của tồi. Ngay sau đó đưa di động cho :
      - có thể giúp tôi kết thúc cuộc trò chuyện này được ?

      Dựa nguyên tắc tôn trọng quyền riêng tư của người khác, Lam Sam đọc các tin nhắn trò chuyện phía mà bắt đầu xem từ bức ảnh bát mì trứng gà ốp la. Vừa nghĩ đến Kiều Phong từng nấu cơm cho người này, tâm tình Lam Sam khỏi cảm thấy chua xót thoải mái, giống như bảo bối của mình bị chia xẻ với người khác vậy. nhìn bằng cái nhìn tìm tòi nghiên cứu:
      - ấy là gì của nhỉ?

      - người bạn bình thường.

      Lam Sam bĩu môi:
      - tin, từng nấu cơm cho ấy.

      Kiều Phong mím môi cái:
      - Chỉ mỗi bát mì.

      Chỉ bát mì? Trong giây lát, lòng Lam Sam chợt dâng trào cảm giác đắc ý, :
      - Người này ràng ủ mưu với mà.

      Kiều Phong chắc như đinh đóng cột mà lắc đầu:
      - có khả năng.

      - Vì sao?

      trả lời.

      Lam Sam đọc lại đoạn hội thoại vừa xong, lại thấy Carina gửi tới tin nhắn, thầm:
      - Vì sao để ý đến em? Lại còn khóc, khóc thầm nữa chứ…. Kiều Phong, quen với người này à? Sợ tội à?

      - quen, sợ.

      - Vậy để tôi giúp trả lời nhé?

      - Tốt lắm.

      Lam Sam liền trả lời: Chán ghét em nữa kìa.

      Sau đó đưa trả di động cho Kiều Phong, hỏi:
      - Mai định làm gì? – Mai là đến phiên nghỉ của , còn về phần Kiều Phong, ta dường như ngày nào cũng chẳng có việc gì để làm.

      Kiều Phong đáp:
      - Sáng sớm chợ mua thức ăn với , đến chiều đánh tennis.

      - Hẹn với ai rồi à?

      - người vẫn chơi tennis được mà.

      - Chơi mình mất vui, thôi để tôi chăm sóc sức khỏe cho .

      - Được thôi.

      …****….

      Tống Tử Thành đặt trước mặt tập tài liệu, bên cạnh là cái mà hình laptop bật sáng cứng nhắc, cầm từng trang từng trang tư liệu cứng nhắc kia lên kiểm tra với thần thái chăm chú.

      Đàn Tử lời ngồi xán lại bên cạnh , cũng chú ý binh tình xuy chuyển kia.

      Lúc này hai người họ ngồi yên tĩnh trong quán cà phê , mỗi người uống ly trà mạn Trung Hoa. Ánh sáng trong quán cà phê này hơi tối, tia sáng từ chiếc bình phản chiếu phác họa đường cong khuôn mặt họ tạo nên lạnh lẽo u.
      Nhìn lúc, Đàn Tử :
      - Điều tra cũng tỉ mỉ, hổ là thám tử chuyên nghiệp.

      Tống Tử Thành thèm để ý tới cậu ta.

      Đàn Tử lại :
      - Thành, điều tra về Lam đại mỹ nữ thế, nếu ấy biết liệu có còn thích ?

      - Có, nên để cho ấy biết.

      Đàn Tử chỉ xuống dưới:
      - Quen biết bao nhiêu năm, em chưa bao giờ thấy đối xử với ai mà để tâm như vậy đấy, thậm chí phải dùng đến thám tử tư nữa. Phí nhiều công sức vậy có đáng , Thành, này có gì hay chứ? Chẳng phải chỉ được mỗi xinh đẹp chút thôi à….

      Tống Tử Thành đem chú ý chuyển sang cái màn hình cứng ngắc, vẫn nhìn về trước mặt nhưng dường như ánh mắt chuyển đến nơi nào xa xăm lắm. Mấy ngày nay, vừa nhắc đến Lam Sam, Tống Tử Thành liề lập tức nhớ đến vẻ xinh đẹp mê mệt chết người của , bóp chết kiêu ngạo của . hẳn là người lòng dạ rộng rãi, sao có thể ghi hận chứ, hận đến nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng càng hận bao nhiêu lại càng cảm thấy cam lòng bấy nhiêu và điều đó cũng chỉ riêng biết được. Càng hận, lại càng muốn chinh phục , giẫm nát kiêu ngạo của , càng muốn….

      - Đàn Tử, phụ nữ cũng giống như đồ ăn. Vừa mềm mại vừa ngon miệng khó nuốt, chỉ là người phù hợp. Món ăn ngon phụ thuộc vào những điều đó, phải tốn công mất sức nhai. Phụ nữ chính là vậy, càng nhai càng có mùi vị, ăn nhiều vẫn ngấy. – Tống Tử Thành .

      Đàn Tử cảm thán từ đáy lòng:
      - Thành, đê tiện.

      Tống Tử Thành vẫn để ý đến cậu ta, lại cúi đầu tiếp tục xem tư liệu.

      Đàn Tử hỏi:
      - Vậy cảm thấy Tô Lạc có mất công nhai ?

      - Tô Lạc là phụ nữ thông minh thức thời, để người phụ nữ như vậy bên cạnh cậu cần phải bận tâm nhiều.

      - Vậy sao lại chia tay với ấy? - Đàn Tử cảm thấy hơi bất bình thay cho vị nữ thần trong lòng mình, cậu ta chỉ vào tấm ảnh chụp Lam Sam cứng nhắc nằm bàn: - Vì cái kẹo mè xửng này của á? – Thế là cậu ta đặt cho cái biệt danh khá hay nhé.

      - Thứ nhất, Tô Lạc muốn rất nhiều, thể đáp ứng được; Thứ hai, chán ngấy ả; nếu có Lam Sam có Hoàng Sam, Lục Sam…. – Tống Tử Thành vừa bật hình ảnh tư liệu lên xem. Lật mấy tờ, nhân vật chính trong bức ảnh chụp từ biến thành hai người.

      Đàn Tử ngạc nhiên :
      - Đâu ra cái tên tiểu bạch kiểm này thế? Bạn trai ấy à?

      Tống Tử Thành nheo mắt nhìn đôi Kim Đồng Ngọc Nữ trong hình:
      - phải.

      - Sao biết?

      - Tiền của phải để vứt .

      Đàn Tử có phần phục:
      - Em thấy chàng này cũng tồi, chừng sau này trở thành kình địch của đấy.

      Tống Tử Thành cười nhạo, nụ cười của che giấu khinh miệt, nhướn lông mày:
      - Là ta?

      Đàn Tử kỳ quái nhìn Tống Tử Thành:
      - Thành, biết tên này à?

      Tống Tử Thành trả lời.

      …..****……

      đánh tennis nên Lam Sam đặc biệt thay đổi bộ trang phục tennis. Áo thun Polo màu đỏ, quần short thể thao màu vàng nhạt, giầy thể thao màu đỏ trắng, tóc buộc cao. Cách phối hợp màu sắc này giống như chim công, nếu mà người bình thường mặt chả khác gì lôi thần, thế nhưng ai bảo từ vóc dáng cho đến khuôn mặt của đều đẹp đây nên hoàn toàn trấn áp được những màu sắc khó chơi này.

      Nếu so sánh, Kiều Phong khiêm tốn hơn nhiều. Trang bị từ xuống dưới là cây trắng đen hai màu, Lam Sam quan sát từ xa đến gần từ xuống dưới rất nhiều lần, sau cùng lắc đầu than thở:
      - Thôi, quay lại tôi chọn cho mấy bộ quần áo khác .

      Sân vận động cách đó xa, hai người định bộ đến. Lam Sam từ chối ý tốt của Kiều Phong tự cầm vợt tennis của mình, cả đường vừa vừa nghịch vợt. Chiếc quần short thể thao ngắn khoe toàn bộ cặp đùi thon dài tuyệt đẹp vô cùng cân đối của , hấp dẫn vô số ánh mắt của người đường.

      Lam Sam phía bên ngoài, ngay sát lề đường, Kiều Phong ở bên trái . Có cậu thiếu niên tầm mười tám đôi mươi đạp chiếc xe đạp điện lái qua, gần tới phía sau họ. Thấy Lam Sam, chàng sáng mắt lên, cố đổi hướng tạt vào gần lề đường.

      Lam Sam vốn chuyện với Kiều Phong, đột nhiên thấy mông mình bị người nào đó vỗ mạnh cái, ngay sau đó cảm thấy cơn gió phóng vù qua người. Trong nháy mắt hiểu ra mình bị người ta sàm sỡ rồi, lập tức nổi giận:
      - Đồ lưu manh! Mày đứng lại cho tao!

      Lam Sam hề nghĩ ngợi, vắt giò chạy theo.

      Vốn người thường sao đuổi kịp động cơ xe, nhưng con người Lam Sam này sống lại quá mạnh mẽ rồi, vừa chạy vừa cầm vợt tennis tay phi cái mạnh, vừa nhanh vừa chuẩn trúng ngay giữa gáy tên tiểu lưu manh kia.
      Tên tiểu lưu manh mất thăng bằng, ngã xuống.

      Lam Sam xông lên, bất chấp việc cậu ta nhổm dạy mà giơ chân đạp điên cuồng cách sảng khoái, lại cầm vợt tennis đập ta, vừa đánh vừa chửi:
      - Đồ lưu manh, đánh mù cái mắt chó của mày luôn, dám sờ mó bà à, bà đánh chết mày luôn!

      Kiều Phong hơi bị khớp. Ngay từ đầu , khi kịp phản ứng với việc Lam Sam bị sàm sỡ, bản thân là người đàn ông, việc đầu tiên nghĩ đến là phải bảo vệ . Thế nhưng bây giờ xem ra hình như người cần được bảo vệ lại là tên tiểu lưu manh nằm dưới đất kia kìa…

      Kiều Phong lặng lẽ quay , nhặt quả bóng tennis. Lúc trở về, tên nhóc kia thôi còn phản kháng, chỉ biết kêu rên:
      - Tôi báo công an.

      - Báo báo báo mày là con tao!

      Kiều Phong móc di động ra:
      - Hay để tôi báo cảnh sát vậy, kiềm chế đánh bớt thôi.

      - cần, cảnh sát quá phiền hà. – Lam Sam ngừng tay, đá tên tiểu lưu manh thêm vài đá: - Hôm nay tạm tha cho mày, nếu lần sau còn dám…

      - Chị hai! Em dám nữa đâu ạ!

      Lam Sam gật đầu, cất vợt , phất tay gọi Kiều Phong:
      - thôi.

      Kiều Phong ngoan ngoãn theo bên cạnh , lại định cầm vợt hộ , nhưng Lam Sam cho, tự vác vợt vai. Động tác này kết hợp với sắc mặt trầm của giống như phải khiêng vợt bóng bàn mà là khiêng Đại Khảm Đao.

      này có phần hơi bạo lực….

      Chờ họ đủ xa, tên tiểu lưu manh cảm thấy đủ an toàm mới đứng sau lưng Lam Sam hô to:
      - Cọp cái! Cẩn thận sau này ai thèm lấy đâu.

      - Mày….. – Lam Sam xoay người định chạy lại đánh , nhưng đạp như bay chạy mất tiêu rồi.

      Kiều Phong kéo tay Lam Sam:
      - Lam Sam đừng nóng giận.

      - Hừ!

      Khuôn mặt của Lam Sam vẫn trầm như cũ, dù sao bị sàm sỡ chẳng ai giữ nổi tâm trạng vui vẻ bao giờ. vác cây vợt như hung thần ác sát, khí thế này giống như gặp người giết người gặp Phật giết Phật ai cản nổi. Kiều Phong yên lặng bên cạnh Lam Sam, cầm vợt quy củ sau lưng, thân dài dáng thẳng, như kiếm khách tiêu sái tuấn dật.

      lúc, Lam Sam đột nhiên ngang ngược quay sang hỏi Kiều Phong:
      - có thấy tôi giống cọp cái ?

      - giống. vốn là như vậy.

      Người này, vài lời hữu ích chút được sao! Lam Sam bất mãn, trừng mắt nổi giận với :
      - sợ tôi à?

      Trong đôi mắt Kiều Phong hàm chứa nụ cười thản nhiên, :
      - Hổ cũng cắn được người dậy thú đâu.
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 23: Cọp cái

      Đoán được tâm của Lam Sam, Kiều Phong cảm thấy mình cần phải vài lời làm mọi chuyện. Ngay sau đó nghiêm nghiêm túc túc :
      - Tôi định chuyện đương với phụ nữ có chỉ số thông minh dưới 104.

      Lam Sam vẫy vẫy tay:
      - Được rồi, thẳng thắn rằng chuyện đương với phụ nữ, tôi hiểu mà.

      Kiều Phong cau mày:
      - Tôi tôi phải là….

      Lam Sam để giải thích, cắt lời :
      - phải là gay, là chuẩn man, vô cùng đàn ông, máy bay chiến đấu!

      Kiều Phong hơi khó xác định:
      - hiểu đấy?

      - Hiểu chứ!

      rộng lòng gật đầu, hiểu là được rồi.

      Hai người liền bắt đầu dọn cơm ra để chiến đấu. Trước khi Kiều Phong kịp động đũa có chuông báo email di động. mở ra xem, là Carina gửi cho tấm hình, bức ảnh chụp bát mì có trứng gà ốp la, màu vàng và màu đỏ hòa quện rất đẹp mắt.

      Kiều Phong vờ như thấy, đặt điện thoại xuống bắt đầu ăn.

      Reng, lại thấy tiếng chuông báo.

      Carina: ngon bằng làm.

      Kiều Phong do dự chút rồi trả lời: Sinh nhật vui vẻ.

      Carina: Cảm ơn ! Em cứ tưởng quên rồi cơ! [​IMG] [​IMG]
      Kiều Phong: Ừ , tôi định ăn cơm.

      lại lần nữa đặt di động xuống, nhưng nó lại nghe lời nhất định buông tha mà vang lên.

      Carina: Em thấy hơi nhớ .

      Kiều Phong: cần nhớ , định ăn cơm.

      Carina: Em muốn được gặp .

      Kiều Phong ngẩng đầu suy nghĩ chút rồi trả lời: Em chuyện với thế này, bạn trai em có biết ?

      Carina: Chúng em chia tay rồi.

      Kiều Phong: Vậy à, định ăn cơm.

      Carina: Kiều Phong!

      Kiều Phong biết phải làm như thế nào để kết thúc câu chuyện này, ám chỉ đưa ra ràng đến vậy nhưng vẫn chịu bỏ qua.
      Lam Sam vừa ăn vừa xem Kiều Phong “cứ đặt đũa xuống rồi cầm di động lên” và “cứ đặt di động xuống rồi cầm đũa lên” với thái độ hơi lưỡng lự, sau cùng cầm di động trong tay, thoạt nhìn hơi khó chịu.

      - Làm sao thế? – Lam Sam hỏi.

      Căn cứ vào những ngày chung đụng gần đây, Kiều Phong cho rằng, tuy Lam Sam có hơi ngu ngốc nhưng khả năng giao tiếp của tồi. Ngay sau đó đưa di động cho :
      - có thể giúp tôi kết thúc cuộc trò chuyện này được ?

      Dựa nguyên tắc tôn trọng quyền riêng tư của người khác, Lam Sam đọc các tin nhắn trò chuyện phía mà bắt đầu xem từ bức ảnh bát mì trứng gà ốp la. Vừa nghĩ đến Kiều Phong từng nấu cơm cho người này, tâm tình Lam Sam khỏi cảm thấy chua xót thoải mái, giống như bảo bối của mình bị chia xẻ với người khác vậy. nhìn bằng cái nhìn tìm tòi nghiên cứu:
      - ấy là gì của nhỉ?

      - người bạn bình thường.

      Lam Sam bĩu môi:
      - tin, từng nấu cơm cho ấy.

      Kiều Phong mím môi cái:
      - Chỉ mỗi bát mì.

      Chỉ bát mì? Trong giây lát, lòng Lam Sam chợt dâng trào cảm giác đắc ý, :
      - Người này ràng ủ mưu với mà.

      Kiều Phong chắc như đinh đóng cột mà lắc đầu:
      - có khả năng.

      - Vì sao?

      trả lời.

      Lam Sam đọc lại đoạn hội thoại vừa xong, lại thấy Carina gửi tới tin nhắn, thầm:
      - Vì sao để ý đến em? Lại còn khóc, khóc thầm nữa chứ…. Kiều Phong, quen với người này à? Sợ tội à?

      - quen, sợ.

      - Vậy để tôi giúp trả lời nhé?

      - Tốt lắm.

      Lam Sam liền trả lời: Chán ghét em nữa kìa.

      Sau đó đưa trả di động cho Kiều Phong, hỏi:
      - Mai định làm gì? – Mai là đến phiên nghỉ của , còn về phần Kiều Phong, ta dường như ngày nào cũng chẳng có việc gì để làm.

      Kiều Phong đáp:
      - Sáng sớm chợ mua thức ăn với , đến chiều đánh tennis.

      - Hẹn với ai rồi à?

      - người vẫn chơi tennis được mà.

      - Chơi mình mất vui, thôi để tôi chăm sóc sức khỏe cho .

      - Được thôi.

      …****….

      Tống Tử Thành đặt trước mặt tập tài liệu, bên cạnh là cái mà hình laptop bật sáng cứng nhắc, cầm từng trang từng trang tư liệu cứng nhắc kia lên kiểm tra với thần thái chăm chú.

      Đàn Tử lời ngồi xán lại bên cạnh , cũng chú ý binh tình xuy chuyển kia.

      Lúc này hai người họ ngồi yên tĩnh trong quán cà phê , mỗi người uống ly trà mạn Trung Hoa. Ánh sáng trong quán cà phê này hơi tối, tia sáng từ chiếc bình phản chiếu phác họa đường cong khuôn mặt họ tạo nên lạnh lẽo u.
      Nhìn lúc, Đàn Tử :
      - Điều tra cũng tỉ mỉ, hổ là thám tử chuyên nghiệp.

      Tống Tử Thành thèm để ý tới cậu ta.

      Đàn Tử lại :
      - Thành, điều tra về Lam đại mỹ nữ thế, nếu ấy biết liệu có còn thích ?

      - Có, nên để cho ấy biết.

      Đàn Tử chỉ xuống dưới:
      - Quen biết bao nhiêu năm, em chưa bao giờ thấy đối xử với ai mà để tâm như vậy đấy, thậm chí phải dùng đến thám tử tư nữa. Phí nhiều công sức vậy có đáng , Thành, này có gì hay chứ? Chẳng phải chỉ được mỗi xinh đẹp chút thôi à….

      Tống Tử Thành đem chú ý chuyển sang cái màn hình cứng ngắc, vẫn nhìn về trước mặt nhưng dường như ánh mắt chuyển đến nơi nào xa xăm lắm. Mấy ngày nay, vừa nhắc đến Lam Sam, Tống Tử Thành liề lập tức nhớ đến vẻ xinh đẹp mê mệt chết người của , bóp chết kiêu ngạo của . hẳn là người lòng dạ rộng rãi, sao có thể ghi hận chứ, hận đến nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng càng hận bao nhiêu lại càng cảm thấy cam lòng bấy nhiêu và điều đó cũng chỉ riêng biết được. Càng hận, lại càng muốn chinh phục , giẫm nát kiêu ngạo của , càng muốn….

      - Đàn Tử, phụ nữ cũng giống như đồ ăn. Vừa mềm mại vừa ngon miệng khó nuốt, chỉ là người phù hợp. Món ăn ngon phụ thuộc vào những điều đó, phải tốn công mất sức nhai. Phụ nữ chính là vậy, càng nhai càng có mùi vị, ăn nhiều vẫn ngấy. – Tống Tử Thành .

      Đàn Tử cảm thán từ đáy lòng:
      - Thành, đê tiện.

      Tống Tử Thành vẫn để ý đến cậu ta, lại cúi đầu tiếp tục xem tư liệu.

      Đàn Tử hỏi:
      - Vậy cảm thấy Tô Lạc có mất công nhai ?

      - Tô Lạc là phụ nữ thông minh thức thời, để người phụ nữ như vậy bên cạnh cậu cần phải bận tâm nhiều.

      - Vậy sao lại chia tay với ấy? - Đàn Tử cảm thấy hơi bất bình thay cho vị nữ thần trong lòng mình, cậu ta chỉ vào tấm ảnh chụp Lam Sam cứng nhắc nằm bàn: - Vì cái kẹo mè xửng này của á? – Thế là cậu ta đặt cho cái biệt danh khá hay nhé.

      - Thứ nhất, Tô Lạc muốn rất nhiều, thể đáp ứng được; Thứ hai, chán ngấy ả; nếu có Lam Sam có Hoàng Sam, Lục Sam…. – Tống Tử Thành vừa bật hình ảnh tư liệu lên xem. Lật mấy tờ, nhân vật chính trong bức ảnh chụp từ biến thành hai người.

      Đàn Tử ngạc nhiên :
      - Đâu ra cái tên tiểu bạch kiểm này thế? Bạn trai ấy à?

      Tống Tử Thành nheo mắt nhìn đôi Kim Đồng Ngọc Nữ trong hình:
      - phải.

      - Sao biết?

      - Tiền của phải để vứt .

      Đàn Tử có phần phục:
      - Em thấy chàng này cũng tồi, chừng sau này trở thành kình địch của đấy.

      Tống Tử Thành cười nhạo, nụ cười của che giấu khinh miệt, nhướn lông mày:
      - Là ta?

      Đàn Tử kỳ quái nhìn Tống Tử Thành:
      - Thành, biết tên này à?

      Tống Tử Thành trả lời.

      …..****……

      đánh tennis nên Lam Sam đặc biệt thay đổi bộ trang phục tennis. Áo thun Polo màu đỏ, quần short thể thao màu vàng nhạt, giầy thể thao màu đỏ trắng, tóc buộc cao. Cách phối hợp màu sắc này giống như chim công, nếu mà người bình thường mặt chả khác gì lôi thần, thế nhưng ai bảo từ vóc dáng cho đến khuôn mặt của đều đẹp đây nên hoàn toàn trấn áp được những màu sắc khó chơi này.

      Nếu so sánh, Kiều Phong khiêm tốn hơn nhiều. Trang bị từ xuống dưới là cây trắng đen hai màu, Lam Sam quan sát từ xa đến gần từ xuống dưới rất nhiều lần, sau cùng lắc đầu than thở:
      - Thôi, quay lại tôi chọn cho mấy bộ quần áo khác .

      Sân vận động cách đó xa, hai người định bộ đến. Lam Sam từ chối ý tốt của Kiều Phong tự cầm vợt tennis của mình, cả đường vừa vừa nghịch vợt. Chiếc quần short thể thao ngắn khoe toàn bộ cặp đùi thon dài tuyệt đẹp vô cùng cân đối của , hấp dẫn vô số ánh mắt của người đường.

      Lam Sam phía bên ngoài, ngay sát lề đường, Kiều Phong ở bên trái . Có cậu thiếu niên tầm mười tám đôi mươi đạp chiếc xe đạp điện lái qua, gần tới phía sau họ. Thấy Lam Sam, chàng sáng mắt lên, cố đổi hướng tạt vào gần lề đường.

      Lam Sam vốn chuyện với Kiều Phong, đột nhiên thấy mông mình bị người nào đó vỗ mạnh cái, ngay sau đó cảm thấy cơn gió phóng vù qua người. Trong nháy mắt hiểu ra mình bị người ta sàm sỡ rồi, lập tức nổi giận:
      - Đồ lưu manh! Mày đứng lại cho tao!

      Lam Sam hề nghĩ ngợi, vắt giò chạy theo.

      Vốn người thường sao đuổi kịp động cơ xe, nhưng con người Lam Sam này sống lại quá mạnh mẽ rồi, vừa chạy vừa cầm vợt tennis tay phi cái mạnh, vừa nhanh vừa chuẩn trúng ngay giữa gáy tên tiểu lưu manh kia.
      Tên tiểu lưu manh mất thăng bằng, ngã xuống.

      Lam Sam xông lên, bất chấp việc cậu ta nhổm dạy mà giơ chân đạp điên cuồng cách sảng khoái, lại cầm vợt tennis đập ta, vừa đánh vừa chửi:
      - Đồ lưu manh, đánh mù cái mắt chó của mày luôn, dám sờ mó bà à, bà đánh chết mày luôn!

      Kiều Phong hơi bị khớp. Ngay từ đầu , khi kịp phản ứng với việc Lam Sam bị sàm sỡ, bản thân là người đàn ông, việc đầu tiên nghĩ đến là phải bảo vệ . Thế nhưng bây giờ xem ra hình như người cần được bảo vệ lại là tên tiểu lưu manh nằm dưới đất kia kìa…

      Kiều Phong lặng lẽ quay , nhặt quả bóng tennis. Lúc trở về, tên nhóc kia thôi còn phản kháng, chỉ biết kêu rên:
      - Tôi báo công an.

      - Báo báo báo mày là con tao!

      Kiều Phong móc di động ra:
      - Hay để tôi báo cảnh sát vậy, kiềm chế đánh bớt thôi.

      - cần, cảnh sát quá phiền hà. – Lam Sam ngừng tay, đá tên tiểu lưu manh thêm vài đá: - Hôm nay tạm tha cho mày, nếu lần sau còn dám…

      - Chị hai! Em dám nữa đâu ạ!

      Lam Sam gật đầu, cất vợt , phất tay gọi Kiều Phong:
      - thôi.

      Kiều Phong ngoan ngoãn theo bên cạnh , lại định cầm vợt hộ , nhưng Lam Sam cho, tự vác vợt vai. Động tác này kết hợp với sắc mặt trầm của giống như phải khiêng vợt bóng bàn mà là khiêng Đại Khảm Đao.

      này có phần hơi bạo lực….

      Chờ họ đủ xa, tên tiểu lưu manh cảm thấy đủ an toàm mới đứng sau lưng Lam Sam hô to:
      - Cọp cái! Cẩn thận sau này ai thèm lấy đâu.

      - Mày….. – Lam Sam xoay người định chạy lại đánh , nhưng đạp như bay chạy mất tiêu rồi.

      Kiều Phong kéo tay Lam Sam:
      - Lam Sam đừng nóng giận.

      - Hừ!

      Khuôn mặt của Lam Sam vẫn trầm như cũ, dù sao bị sàm sỡ chẳng ai giữ nổi tâm trạng vui vẻ bao giờ. vác cây vợt như hung thần ác sát, khí thế này giống như gặp người giết người gặp Phật giết Phật ai cản nổi. Kiều Phong yên lặng bên cạnh Lam Sam, cầm vợt quy củ sau lưng, thân dài dáng thẳng, như kiếm khách tiêu sái tuấn dật.

      lúc, Lam Sam đột nhiên ngang ngược quay sang hỏi Kiều Phong:
      - có thấy tôi giống cọp cái ?

      - giống. vốn là như vậy.

      Người này, vài lời hữu ích chút được sao! Lam Sam bất mãn, trừng mắt nổi giận với :
      - sợ tôi à?

      Trong đôi mắt Kiều Phong hàm chứa nụ cười thản nhiên, :
      - Hổ cũng cắn được người dậy thú đâu.
      hazjk thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 24: Chơi tennis

      Lam Sam cảm thấy Kiều Phong quả thực đúng là người rất bình thường trong số những người khác thường. Có đôi khi người này ngớ ngẩn chẳng thấy thông thái đâu, tùy tiện câu cũng đủ có thể khiến người nghe tức chết, nhưng thỉnh thoảng lại câu rất tình cảm dễ dàng xua cơn nóng giận của bạn tan thành mây khói. Nếu ta định dỗ dành bạn hình như phải, làm gì có chuyện cái đồ ngu ngốc đó lại hiểu chuyện tình cảm chứ; nhưng nếu ta nghiêm túc hề trêu đùa bạn hình như cũng đúng…

      Mẹ nó chứ, rốt cuộc đây là chủng loại gì thế !

      Lam Sam cũng thôi tức giận, đưa cái vợt trong lòng cho Kiều Phong.
      - Cầm giúp tôi.

      Kiều Phong ôm hai cây vợt. nghiêng đầu nhìn thấy bóng dáng nụ cười khẽ nở khuôn mặt Lam Sam, hiểu sao tâm trạng lại trở nên dễ chịu hơn.

      Hai người họ đến sân tennis của trường đại học, vì Kiều Phong là cán bộ công chức ở đây nên được làm thẻ giảm giá, tính ra rất lợi nhé.

      Dĩ nhiên, Kiều Phong cũng mình có bao nhiêu tiền, sử dụng cái thẻ này hai năm rồi, Lam Sam hỏi làm từ năm nào, sững người đáp biết.

      Lam Sam phát con người Kiều Phong này có phần ngốc nghếch. ta mua hàng mà bao giờ hỏi giá, lại càng chẳng biết mặc cả là gì, từ trước đến nay người ta bảo bao nhiêu trả bấy nhiêu mà thèm quan tâm có bị lừa hay , đây phải tên ngố điển hình hay sao? Còn nữa, ta cực kỳ giỏi tính nhẩm nhé, ví dụ như bạn hỏi ta là 10 đồng 3 cân cam, mua 2 cân 6 phải trả bao nhiêu tiền, có thể cần suy nghĩ mà thốt ngay ra miệng là 8, 67 đồng, thế nhưng ta lại hoàn toàn hề có khái niệm đối với tiền bạc của bản thân. Tờ 100 tệ hay tờ 10 tệ đối với ta đều đầy vi khuẩn như nhau, chỉ khác nhau ở chỗ là tờ có in hình đại hội nhân dân, tờ kia là hình Tam Hiệp Trường Giang thôi. Căn cứ vào vấn đề vi khuẩn, Kiều Phong thường tiêu tiền mặt, khi mua sắm thích dùng thẻ tín dụng. Về điểm này Lam Sam lại khá giống , mặc dù động cơ hoàn toàn giống nhau, Lam Sam thích thẻ tín dụng đơn giản là bởi vì phải đứng trơ mắt nhìn nhân dân tệ ra khỏi túi mình khiến rất đau lòng huhu…

      là Lam Sam có phần đố kị với Kiều Phong. Cái đồ trứng thối còn chẳng có khái niệm với tiền kia lại có biết bao nhiêu tiền, nhưng biết làm sao đây, ai bảo người ta là ngôi sao sáng chói đột phá bầu trời kỹ thuật đây. Làm nhân vật trâu bò cũng cần có cảnh giới nhất định, tiền tài của ta nhất định phải đè chết ta khóc thét luôn, có đuổi cũng , người như vậy hoàn toàn khác với những kẻ phàm nhân tục tử chết vì danh lợi, nên thông thường chúng ta hay gọi là “thần”.

      Thế nhưng có vấn đề Lam Sam khỏi lo lắng thay cho Kiều Phong, hỏi:
      - tự quản lý tài sản của mình à? Tiền của gửi ở tài khoản Caly nào đó chứ? - Nghìn vạn lần đừng trả lời là đúng vậy nhé….

      Ánh mắt Kiều Phong thoáng lên vẻ khinh thường:
      - Sao có thể ngốc đến thế chứ, gửi ngân hàng là phương thức kiếm lời có lãi suất thấp nhất đấy.

      Lam Sam đen mặt, thầm nghĩ tôi biết chứ, phải tôi sợ là ngốc quá nên biết hay sao! lại hỏi:
      - Vậy gửi theo kỳ hạn à? – Vời trình độ của Kiều Phong, quả thực nghĩ được ra phương thức nào khác.

      Kiều Phong lắc đầu đáp:
      - Tôi biết, toàn bộ tiền bạc của tôi đều giao cho cố vấn quản lý tài sản xử lý.

      vậy sao, người ta còn có cố vấn quản lý tài sản nữa, ôi dù sao đây chẳng phải bối cảnh của những kẻ có tiền à. Lam Sam đột nhiên choáng váng, hỏi:
      - Vậy cái vị quản lý tài sản đó, dựa sổ sách à?

      - nghi ngờ trình độ kỹ thuật của tôi đấy à?

      - A…a ? – Lam Sam nghĩ ra, - phương diện quản lý tài sản có kỹ thuật gì mà chứ?

      - phải kỹ thuật quản lý tài sản, mà là hệ thống điều tra kỹ thuật.

      Lam Sam hiểu, cái này có điểm giống với khái niệm thông báo tuyển dụng nhân , tuy rằng chuyên về lĩnh vực này nhưng địa vị của lĩnh vực này, từng tham khảo. Kiều Phong quá đáng, sao gọi là hệ thống điều tra cho dễ nghe có mất miếng thịt nào đâu. Với trình độ của Kiều Phong, nếu muốn tìm người, khẳng định tìm cái quần đùi của ta cũng thừa khả năng… Lần này Lam Sam tràn đầy thông cảm.

      có phần hưng phấn:
      - Đại thần, đưa đây tôi chơi cùng với?

      Kiều Phong vô cùng hào phóng đọc dãy mật mã quản lý tài sản cho , ra cũng định dùng cố vấn quản lý tài sản lâu dài, về tiền bạc, sau này kết hôn giao lại toàn bộ cho vợ mình quản lý. Hơn hai mươi năm qua bị quy tắc này tiêm nhiễm vào đầu rồi, đương nhiên hình thức gia đình bền vững chính là người đàn ông nuôi sống gia đình, người phụ nữ quản lý tiền bạc.

      Nhàn nhã trò chuyện, tiếp theo hai người khởi động cơ thể trước khi bước vào trận đấu, họ cầm vợt bước vào sân.

      Sau trận, Lam Sam nhận ra kỹ thuật chơi tennis của Kiều Phong tồi đâu nhé, ít ra là hơn hẳn phán đoán của mọi người về . như thế nào đây… có chút chút chút đa trứng nha…

      luôn cho rằng sức hấp dẫn của thể thao là ở tính thắng thua, nên phong cách chơi của thiên về tấn công, thậm chí có thể gọi là chỉ tấn công, thay đổi linh hoạt, chiếm tối đa diện tích, thế mới sung sướng chứ. ngờ hôm nay lại gặp phải đối thử chỉ chơi thuần phòng thủ, bị người ta đánh cho thắng thua, lại kín kẽ sơ hở, mọi cú đánh bóng qua lưới đều có thể đón được cách vững vàng, sau đó ôn hòa đánh trả.

      Chỉ có câu , kẻ tám lạng người nửa cân, cứ hết ván này đến ván khác.

      Lam Sam bị phòng ngự đến đau cả đầu, ngăn cơn giận trong lồng ngực, quả thực sắp tắt thở mà chết rồi. Đến lúc nghỉ ngơi, hỏi Kiều Phong:
      - Sao đánh hẳn hoi thế?

      - Mục đích của vận động chỉ là rèn luyện sức khỏe thôi, cần phải đánh đánh giết giết sống tôi chết làm gì. – rất có đạo lý nhé.

      Lam Sam thèm:
      - chút xíu tinh thần quyết chiến cũng có.

      Kiều Phong phản bác:
      - Tính hiếu thắng của quá mạnh mẽ đấy.

      - Ừ ừ ừ, hiếu thắng là bản chất con người phải sao, từ trước đến nay chưa từng quyết chiến bao giờ à? Ví dụ như lúc học chưa bao giờ cố gắng để đứng đầu kỳ thi à?

      - Tôi luôn đứng đầu.

      - … - khờ quá , sao lại đưa cái ví dụ như thế cho tên đầu bò thế này, nghĩ nghĩ lại, lại hỏi: - Ví dụ như thích , liệu có bao giờ hi vọng mình chiến thắng những người theo đuổi ấy ?

      - Từ trước đến nay đều là người khác theo đuổi tôi.

      - … - là được rồi….

      Lam Sam bị trúng tim đen, cả giận :
      - chung là tiếp theo nhất định phải chà đạp tôi! Chà đạp tôi! Đừng vì thấy tôi là hoa đẹp mà thương tiếc làm gì!

      Kiều Phong khiếp sợ nhìn , sau đó gật đầu:
      - Được thôi!

      Trận tiếp theo, Kiều Phong nhớ sứ mệnh Lam Sam đưa ra, từ thủ pháp nhàng liền biến thành trận cuồng phong bạo vũ. Đầu tiên đánh những cú đánh thấp, Lam Sam ngờ mới vừa rồi ta còn như con cừu nên chú tâm đỡ nổi.

      lại chuyện sang những cú đánh cao, lùi về kịp, cũng tiếp được.

      điều chỉnh tâm trạng, thấy Kiều Phong chuyển thành đùa giỡn với , à , chà đạp , cũng phải… chung là căn cứ theo phán đoán của , liên quan đến vị trí của Kiều Phong nay, cảm thấy kế tiếp cố gắng hết sức để tiêu diệt .

      Khi thực bước vào quá trình hủy diệt, lúc Kiều Phong hăng say phát bóng, Lam Sam nhấc chân chuẩn bị sẵn sàng, lúc này phán đoán của khá chuẩn xác, tràn đầy tự tin nhằm trúng điểm bóng rơi.

      Trái bóng tennis xanh biếc thuận gió bay tới mỗi lúc gần tuy bé là thế nhưng như cuốn theo ngàn vạn tinh tinh ầm ầm kéo đến, vận tốc bóng phải quá nhanh nhưng càng tiếp cận càng cảm thấy mơ hồ.

      Lam Sam bắt được bóng, trong nháy mắt cảm thấy có gì đó đúng.. Định giết người đấy à? Đường cong hình như biến đổi? Đây là… bóng bổng!

      Mặc dù bừng tỉnh, nhưng quả bóng ở giữa trung đột ngột biến đổi quỹ đạo lao xuống, rơi cách ba bước chân.

      Cự ly này chỉ dài bằng sải tay của Lưu Bị, nhưng thể đánh tới.

      Lam Sam phản ứng rất nhanh, nhanh chân vọt tới, thế nhưng trái bóng xoáy ngược lại rất xảo quyệt bất chợt bay nhanh hơn, lao đến, nhưng còn kịp chạm được đến cái bóng của nó.
      Nhìn thấy trái bóng bay ngày xa, Lam Sam ngoại trừ khiếp sợ chỉ có khiếp sợ. Bóng bổng đôi khi cũng đánh được, vấn đề là trái bóng đánh chỉ có vận tốc vừa vừa thôi, cũng bay theo đường banh ràng như vậy, lực sát thương rất . Đa số người chơi tennis phát bóng bổng cũng chỉ đạt trình độ như . Trâu bò chân chính chính là đánh bóng vừa cao vừa mạnh, điều đó có thể khảo nghiệm lực bắp tay và thắt lưng của người chơi. Lam Sam bỏ lỡ mất trái bóng này, Kiều Phong rất điềm nhiên lấy từ trong rổ ra quả bóng khác, lại phát bòng. Lúc này hạ thủ lưu tình, hẳn phải dễ dàng đỡ được.

      Lam Sam ngẩn người trơ mắt nhìn thấy trái bóng đập ngay trúng gáy .

      Kiều Phong:
      - …

      Lam Sam:
      - ….

      xoa xoa gáy, thu vợt lại:
      - Tạm dừng, tạm dừng!

      Hai người liền tạm dừng trận đấu ngôi xuống hàng ghế bên ngoài sân. Kiều Phong phải cố kiềm chế hết sức nhưng vẫn đúng là cái đồ cực kỳ kém cỏi.” trái bóng đơn giản thế mà đỡ nổi. Tuy rằng bị khinh thường nhưng Lam Sam thực muốn quỳ xuống mà hôn chân , được rồi nhưng mà bao giờ làm những chuyện đáng xấu hổ thế đâu. mở chai nước, vô cùng nịnh bợ mà đưa cho Kiều Phong:
      - Quả bóng lúc nãy làm thế nào mà đánh ra thế?

      - May mắn thôi.

      Khiêm tốn rất tốt nhưng vẫn hề làm hao tổn hình tượng vĩ đại của lúc này.
      Lam Sam gạ gạ cánh tay :
      - Dạy cho tôi với nhé?

      Kiều Phong nghiêng đầu hờ hững nhìn :
      - học được đâu.

      Có cần phải thẳng thắn thế …..

      Lam Sam tự mở chai nước cho mình, vừa uống vừa lén nhìn sang Kiều Phong. Vì vừa vận động mạnh, chảy ít mồ hôi, thái dương ướt đẫm, mồ hôi tụ lại thành từng giọt từng giọt lớn lung lay như sắp rơi xuống.

      Người đàn ông đổ mồ hôi trông gợi cảm, có thể phát huy hết toàn bộ hormone nam tính trong cơ thể họ. Lam Sam ngắm nhìn gò má vô cùng tuấn mỹ của Kiều Phong cùng những giọt hormone mồ hôi của , đột nhiên :
      - Tôi phát … Ừm, cũng rất đàn ông.

      Chẳng có người đàn ông đời này thích bị người ta khen như vậy, Kiều Phong cũng ngoại lệ. Huống chi, rất ít khi bị người khác nhìn như vậy…
      mỉm cười:
      - Xin cảm ơn.

      Sau đó lấy trong túi ra túi giấy ăn, rút tờ, cẩn thận lau mồ hôi đầu mặt, cổ… Động tác của vô cùng nhã nhặn và đẹp mắt, Lam Sam nhìn nổi nữa.

      Lại còn mùi hương vương lại giấy ăn gào thét….

      Kiều Phong cho rằng Lam Sam cũng muốn lau mồ hôi nên đưa túi giấy ăn cho .
      Lam Sam nhìn dòng chữ “Hương hoa nhài” giấy, mặt 囧囧 :
      - Tôi xin được rút lại lời vừa , vẫn là thiên kim tiểu thư ạ.

      Kiều Phong vứt tờ giấy ăn, bực mình cầm vợt:
      - thôi!

      Lam Sam vẫn uống nước:
      - làm gì?

      - Tiếp tục chà đạp .
      ngocanhPhan Hong Hanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :