1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cái thùng cơm sát vách - Tửu Tiểu Thất (Full- Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11: Thiết lập quan hệ ngoại giao.

      Thứ hai là đến lượt nghỉ của Lam Sam. sao dậy sớm nổi, có thói quen nằm ườn giường lâu, cuối cùng ngủ cho đến khi đầu óc tỉnh táo đến mức gì sánh nổi mới đành lưu lưu luyến luyến tạm biệt chiếc giường để đứng dậy.

      Tống Tử Thành gọi điện đến rất đúng lúc.

      Lam Sam lười biếng nhận điện thoại:
      - Alo, tổng giám đốc Tống ạ?

      Vì vừa mới dậy, giọng vẫn hơi khàn khàn mang theo chút nhừa nhựa nghe vô cùng trêu hoa ghẹo nguyệt nhé, đặc biệt là qua tai người đàn ông có khả năng liên tưởng cực lớn vô cùng gợi cảm.

      Tống Tử Thành hắng giọng, :
      - Tối nay có thời gian ? Tôi muốn mời em ăn cơm.

      Đầu óc Lam Sam vẫn chưa ràng, hỏi:
      - Vì sao?

      - Coi như là nhận lỗi, vì tôi làm hỏng điện thoại của em.

      Lam Sam thầm nghĩ, đại khái hẳn vì lần trước ta nhận ra đổi di động khác rồi. Khả năng quan sát của người này cũng tỉ mỉ. Thế nhưng, cơm nước nhiều cũng chẳng có thành ý, thà ngài đền luôn cho tôi cái máy mới còn hơn, giống hệt cái cũ cũng được, cần lo ngại tổn hại đến sĩ diện của tôi đâu, chị đây sớm đem cái thứ đồ chơi trẻ con đó bán muối lâu rồi…

      còn suy nghĩ miên man, Tống Tử Thành lại bổ sung:
      - Nếu thuận tiện có thể thương lượng chút về hình thức loại xe tôi dự định mua.

      Ngay sau đó, Lam Sam vô cùng sảng khoái đồng ý.

      Vứt điện thoại sang bên, rửa mặt, lại ngơ ngác lúc lâu, mắt thấy cũng đến giữa trưa rồi. Lam Sam lúc này mới nhận điện thoại, do nhân viên chuyển phát nhanh vừa gọi tới. Đại khái vì ta quá khó coi, chung là được bảo vệ cho vào tòa nhà, cho nên cầu Lam Sam đích thân xuống cổng lấy thư chuyển phát.

      Lúc Lam Sam lấy bưu phẩm, thấy ven đường có bán đào, quả vừa to tròn, trông hãy còn tươi mới, có vẻ khá ngon. liền mua hộp, nghĩ chút, lại mua thêm hộp nữa. Khi về, ngang qua cửa phòng 303, nhàng gõ cửa phòng Kiều Phong.

      chẳng qua chỉ thử gõ lần, ngờ cửa lại mở ra. Bây giờ tuy vẫn trong giờ hành chính, nhưng Kiều Phong lại cần đến trường, Lam Sam nhớ đến nhận xét “Đại gia làm” của Tiểu Du Thái, xem ra lời này cũng sai đâu.

      Lam Sam quơ quơ hộp đào tay:
      - Tôi tặng này.

      Kiều Phong biết muốn cảm ơn bữa cơm chiêu đãi của ngày hôm qua, bởi vậy cũng từ chối mà nhận hộp đào luôn.
      - Cảm ơn.

      Lam Sam lại hít sâu hơi, ngửi thấy mùi cơm rang thơm nức, ra cũng đói bụng từ lâu, nhưng lại chẳng biết nên ăn gì, mơ mơ hồ hồ đến giờ vẫn chưa thèm ăn uống.

      ra, sâu trong tiềm thức, vẫn luôn nhớ về bữa tối đó…

      Kiểu Phong vẫn nhớ cái vẻ say mê này của , ngay lập tức rất thức thời mà :
      - Tôi nấu cơm, có muốn ăn ?

      Lam Sam nhàng huơ tay:
      - Ai chà, nếu thành ý mời, tôi đành cung kính bằng tuân lệnh vậy. – xong, nhanh chân vào phòng . Trái lại Kiều Phong vẫn đứng sau lưng , chủ liền theo chân khách.

      Hôm nay, Kiều Phong nướng cánh gà, tổng cộng là sáu cái. Vốn định dành hai cái cho Schrodinger, nhưng xem ra bây giờ nhất định là có phần rồi. Lam Sam nhìn Kiều Phong lấy cánh gà từ trong lò ra, hương thơm ngào ngạt lan tỏa khắp bếp, trong chớp mắt, thấy trở nên vĩ đại.

      Ngoài cánh gà, bàn bầy vài đĩa đồ ăn sáng bóng, thoạt nhìn có vẻ đủ. Cân nhắc đến hôm qua Lam Sam đến ăn sạch cơm gạo như vậy, Kiều Phong đành xào thêm đĩa thịt bò xào nấm, lại lấy thêm ít dưa muối làm món khai vị.

      Trong khi Kiều Phong đứng trong bếp chuẩn bị món ăn, Lam Sam ngồi ở phòng khách chơi đùa với Schrodinger. Schrodinger thèm phản ứng với , nó nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ vài lần, sau đó khẽ kêu meo meo, như là ra lệnh tiễn khách với .

      Ừ, đương nhiên là mặc kệ nó.

      Bữa cơm này, Lam Sam ăn tương đối nghiền. Kiều Phong cảm thấy dạ dày của này quả thực sâu thể lường được, làm nhiều như vậy, thế nhưng vẫn ăn sạch toàn bộ….

      Sau khi ăn cơm, Lam Sam chủ động chạy rửa đào, rửa xong, để lên đĩa thủy tinh, bê ra ngoài. đào màu đỏ thẫm như những viên ngọc mã não đặt đĩa thủy tinh, Lam Sam bốc quả lên cắn, ngọt và khá nhiều nước, cũng tồi.
      như tiến cống chân phẩm dâng lên Kiều Phong.

      Kiều Phong có thói quen là ăn cơm xong, nghỉ ngơi lúc rồi mới ăn hoa quả, nhưng vì thấy Lam Sam quá nhiệt tình, nên cũng hề từ chối, ngay sau đó, ngồi ăn đào với Lam Sam.

      Bầu khí có vẻ rất hòa hợp, nhưng ra lại có chút xâu hổ. Hai người mới gặp nhau có vài lần, còn chưa thể gọi là thân quen, nhưng Lam Sam ăn chực nhà hai bữa cơm, tại lại ngồi ăn hoa quả với nhau cứ như là rất thân thiết…

      Cũng may là Lam Sam là người cởi mở, ngồi chuyện phiếm với Kiều Phong, hỏi này hỏi nọ. Kiều Phong tuy ít , nhưng may mắn là hỏi gì vẫn trả lời câu đó.

      Lam Sam hỏi:
      - có biết sửa máy tính ?

      Kiều Phong gật đầu:
      - Nếu là số lỗi đơn giản có thể.

      - Đúng lúc máy tính của tôi bị hỏng, hay sang xem giúp tôi chút nhé?

      Lam Sam mới mua máy tính chưa được bao lâu, là chiếc máy tính để bàn. Ban đầu định mua máy tính để chơi game với Tiểu Du Thái, về sau mới chơi được vài lần, chuyển sang dùng để xem phim. Máy tính tuy mới bị hỏng có hai ngày, nhưng vì mua online nên thủ tục bảo dưỡng và sửa chữa khá phiền phức, cũng lười tìm hiểu.

      Ngay sau đó, Kiều Phong theo Lam Sam sang nhà .

      Vừa vào đến phòng khách, đập vào mắt đống hổ lốn, quần áo vứt lung tung salon, bàn trà bày bừa đống hộp thức ăn linh tinh, gần ban công còn có đôi dép… Kiều Phong cảm thấy dường như xâm nhập vào gian bất quy tắc, thế giới ổn định, điều này khiến cảm thấy vô cùng thiếu cảm giác an toàn.

      Sau đó, thấy con gián cách rất lanh lợi trong phòng khách - rất vui vẻ. Kiều Phong cho rằng Lam Sam hét lên cơ, bình thường con mà nhìn thấy gián đều hét chói tai nhỉ? Nhưng mặt Lam Sam hề biến sắc mà tới, nhấc chân, đạp cái mạnh, tiếp đó còn ra sức dí thêm cái nữa.

      Có thể dễ dàng nhận ra con gián vừa phải chịu đựng tra tấn cực kỳ tàn ác đến thế nào.

      Lam Sam cười nhạt:
      - Dám giương oai tác quái địa bàn của chị à, tìm đường chết nhé ku!

      Lông mày Kiều Phong giãn thẳng.

      Xử lý xong thi thể của con gián, Lam Sam đưa Kiều Phong đến trước cái máy tính bãi công của mình.

      Dường như máy tính hỏng hoàn toàn, khi Kiều Phong nhấn nút khởi động, hề thấy có phản ứng nào. ngồi xổm xuống đất để kiểm tra lại các mạch nối, thấy có lỗi hở, đoán có lẽ bị lỗi thẻ nhớ hoặc có vấn đề với nguồn điện.
      Ngay sau đó, bảo Lam Sam đưa cho mình vài dụng cụ, rồi mở nắp máy ra.

      Sau khi mở ra, Kiều Phong liền bối rối.

      - Thẻ nhớ đâu rồi?

      Lam Sam gãi đầu:
      - Là cái gì cơ?

      - Thẻ nhớ. –Kiều Phong chỉ vào cái rãnh, khoa tay múa chân. – Chính là cái thẻ cắm vào vị trí này, sao lại thấy. Có phải ăn trộm rồi ?

      - . – Lam Sam mắt sáng ngời. – Cái đó lúc trước tôi có lấy ra lấn.

      Kiều Phong nghiêng đầu quan sát , nhìn như sinh vật lạ:
      - lấy nó ra làm gì?

      - Tôi thử xem bỏ nó ra có sửa được thôi.

      - Ngay đến thẻ nhớ cũng nhận ra, còn đòi sửa máy tính?

      Trong thâm tâm, Lam Sam cảm thấy hơi chột dạ, ngồi chồm hổm dưới chân bàn bên kia, giọng hỏi:
      - đẹp trai ơi, cần phải chuyện thẳng thắn vậy chứ.

      Kiều Phong nhìn :
      - Vậy rốt cuộc là giấu thẻ nhớ ở đâu?? – cảm thấy quá tàn nhẫn, đối xử với con gián tán nhẫn như vậy còn có thể lí giải, vì sao đến cái máy tính cũng đối xử tàn nhẫn thế này.

      Lam Sam yếu ớt đáp:
      - Tôi biết, tôi tháo ra xong lại để nguyên lại mà…

      Mặc dù thêm ra vài thứ, nhưng xin thề, những thứ thêm ra chỉ có ốc vít, ngoài ra còn gì khác.

      Kiều Phong hết đường xoay xở, kỹ thuật có trâu bò đến đâu, cũng chẳng có khả năng hô biến trực tiếp ra cái thẻ nhớ.

      Lam Sam lục lọi loanh quanh dưới chân bàn, sau đó lấy từ dưới đáy bàn ra cái thẻ nhớ xanh biếc đưa cho . cười hì hì:
      - Ặc, chính là nó hả?

      Kiều Phong vẫn chưa nhận thẻ nhớ, nhìn thẳng vào mặt chằm chằm, trong ánh mắt chứa đựng thẳng thắn thành khẩn:
      - là người cực kỳ đặc biệt.

      Đôi mắt rất đẹp, độ cong hoàn mỹ ràng như được vẽ tỉ mỉ. Lông mi dày như đôi bàn chải nho nhỉ. Đôi đồng tử đặc biệt trong sáng, như viên chân châu bảo thạch pha tạp chất.

      Lam Sam ngẩn ngơ, được khen lại thấy hơi ngượng ngùng:
      - Tôi, tôi đặc biệt chỗ nào?

      - Đặc biệt ngu ngốc.

      - … - Lam Sam lại lặng lẽ trở lại vị trí ngồi chồm hổm dưới chân bàn.

      Kiều Phong rất nhanh tay sửa xong máy tính. đưa mắt nhưng muốn nhìn những thứ lộn xộn mặt bàn, ngay lập tức lắp lại máy. màn hình máy tính màu xanh lam, kiều Phong quét lại lần nữa đống icon lộn xộn desktop, thấy thư mục có tên “ Cởi, cởi nữa này”.

      … Cái đồ lưu manh này.

      Tuy bị khách sáo vài câu, nhưng Lam Sam vẫn vô cùng cảm ơn Kiều Phong như cũ. Đến buổi chiều, khi ra ngoài dạo, Lam Sam mua cho vỉ thuốc mỡ tiêu viêm, lúc ngang qua tiệm thú cưng, lại mua thêm vài món đồ chơi cho Schrodinger.

      Kiều Phong rất có qua có lại, đưa cho Lam Sam hai lọ thuốc diệt gián đặc hiệu gia truyền.

      Đến lúc này, hai người coi như chính thức thiết lập quan hệ bang giao.
      trạch nữPhamthanhhuong thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 12: Ám chỉ

      Ngay từ đầu, Lam Sam cảm thấy thà Tống Tử Thành trực tiếp đền tiền cho còn có thành ý hơn là ta cứ mời ăn, nhưng khi đến nhà hàng mới phát ra ta quả thực rất có thành ý.

      Mẹ nó, gọi ngay chai rượu vang ngoại còn đắt hơn cả cái di động của nữa.

      Lam Sam có phần động cơ của Tống Tử Thành. Muốn câu xin lỗi cũng đâu cần bỏ nhiều vốn thế này chứ? Nghe các đại gia đều để ý đến chuyện tiền nong, nên tùy tiện bảo trợ lý câu “Tôi muốn tiếp khách.”, thế là trợ lý liền đặt cho phòng bao ở đây luôn?

      Sau khi gọi món, đồ ăn còn chưa được bê lên, Lam Sam nhìn thấy kẻ khá quen mặt.

      phải là Đàn Tử đó sao? ta dẫn theo , hai người ngồi đối diện nhau, đó ngồi quay lưng về phía Lam Sam, tóc dài, mặc bộ quần áo trắng tinh.

      Lam Sam rốt cuộc thể hiểu nổi là Tống Tử Thành đưa Đàn Tử tới hay tự ta lăn tới đây? Hay chỉ là cuộc gặp tình cờ của những kẻ có tiền?

      Trong khi còn nghi ngờ, Đàn Tử vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy , cậu ta rất kinh hoàng, đồng tử đảo loạn xa, rồi nháy mắt với .

      Lam Sam hiểu, Đàn Tử sợ Tống Tử Thành phát ra cậu ta. Cũng may là Lam Sam tốt bụng, thấy mắt van nài của cậu ta chằm chằm về phía mình, gật đầu trấn an cậu ta cái.

      Bởi biểu cảm của cả hai quá ràng, Tống Tử Thành và áo trắng kia đều nhận ra điểm kỳ lạ và quay đầu lại.

      Vừa thấy mặt đó, Lam Sam hiểu lí do vì sao Đàn Tử lo lắng. đó chẳng phải chính là bạn cũ của Tống Tử Thành hay sao.

      Tô Lạc gặp Tống Tử Thành và Lam Sam, nàng đứng dậy, về hướng này. Lam Sam phát ra này chỉ có khuôn mặt xinh đẹp mà vóc dáng cũng rất hoàn mỹ, chiếc quần suông trắng dài đến mắt cá chân khiến trông thướt tha như nàng tiên.

      ta đến trước bàn họ, dùng ánh mắt từ cao liếc Lam Sam. Ý nghĩa của ánh mắt kia, Lam Sam quá hiểu, còn lợi hại hơn trăm ngàn lời , tràn đầy khinh bỉ như người bị sỏi thận vô cùng mót tè, sao có thể nhịn được.

      Lam Sam sờ sờ mũi, hơi mơ hồ. đâu xấu xí lắm? Tại sao lại bị người ta khinh thường thế chứ?

      Tô Lạc liếc mắt nhìn Lam Sam, sau đó nhìn về phía Tống Tử Thành, khẽ cười:
      - Em còn tưởng tiên nữ phương nào, hóa ra chỉ là nàng tiếp rượu. Tống Tử Thành, mắt càng ngày càng kém rồi.

      Cuối cùng Lam Sam cũng ràng tại sao ta lại tỏ ra coi thường . Vị đại tiểu thư này nhìn thấy ở KTV nên có vẻ hiểu lầm . Còn về phần tại sao lại hiểu lầm, có thể vì hai khác trong phòng bao đều là tiếp viên, cho nên người thứ ba cũng vậy, hoặc có người dối Tô Lạc nên ta biết.

      Lam Sam khá tức giận. Cân nhắc đến mối quan hệ của Tổng giám đốc Tống và Tô Lạc, cố gắng nổi nóng, chỉ nghiêm mặt giải thích:
      - Thưa quý , tôi là nhân viên cố vấn tiêu thụ của công ty mua bán ô tô XX, phải là tiếp viên.

      - Bán xe? – Tô Lạc hơi ngây người, lập tức hiểu ra. ta kinh ngạc nhìn Tống Tử Thành, đôi mắt đỏ ngầu, khẽ cắn đôi môi mọng, tỏ ra vô cùng đáng thương.
      Cái dáng vẻ này mới đau khổ làm sao, nhưng tại Lam Sam tuyệt đối đồng tình với ta.

      - Tống Tử Thành. – Tô Lạc cắn răng. – Có phải thân thiết với ấy từ lâu rồi ? chia tay với em là vì ấy?

      Tống Tử Thành hơi khẽ cử động, đôi lông mày cũng biểu chán nản phiền phức. nhìn cái ly trước mặt, :
      - Chia tay chính là chia tay, hà tất phải tính toán nhiều.

      - là đồ bắt cá hay tay.

      - A. – Tống Tử Thành đột nhiên giương mắt nhìn , trong ánh mắt tràn đầy trào phúng. – cứ như là em chưa bao giờ bắt cá hai tay vậy.

      Sắc mặt Tô Lạc đại biến. chỉ vào mũi , vì phẫn nộ, đầu ngón tay hơi run nhè .
      - Tống Tử Thành, là đồ khốn nạn.

      xong câu này, nước mắt cuối cùng cũng tuôn rơi, ta thèm lau, quay người chạy thẳng ra khỏi cửa nhà hàng.

      Đàn Tử lại đuổi theo.

      Lam Sam lén quan sát Tống Tử Thành, phát ra khuôn mặt hề có chút đành lòng hoặc buồn bã nào, có thể dễ dàng nhận ra trong lòng người này hoàn toàn dứt khoát với Tô Lạc rồi. Đáng tiếc là Tô Lạc cứ khăng khăng nhất định cam tâm. Dù thế nào, những đau khổ vì tình đều rất đáng thương.

      Nhất thời Lam Sam cũng thể căm ghét Tô Lạc được, liền tha thứ cho vô lễ của ta.

      Thế nhưng nếu Tô Lạc từng bắt cá hai tay, vậy Tống Tử Thành cũng từng bị cắm sừng ư? Nghĩ đến đây, Lam Sam lại hề đồng tình với Tống Tử Thành.

      Tống Tử Thành hít sâu hơi, quay lại với thái độ nho nhã lễ độ nhưng cũng rất lạnh lùng cuốn hút đầy nam tính của mình, nhìn Lam Sam bằng ánh mắt đầy thương xót:
      - Xin lỗi.

      Lam Sam vội xua tay:
      - sao, sao, chẳng qua… ấy nhận nhầm tôi thành kẻ thứ ba, Tổng giám đốc Tống, sao ngài giúp tôi giải thích? Nhỡ ta trả thù …. – Những phụ nữ điên dại vì tình là đáng sợ nhất đời đấy, nào là giết người diệt khẩu, tạt axit….., chỉ nghĩ thôi cũng run bắn cả người.

      Tống Tử Thành đối diện với ánh mắt của , dường như đào ra chân tướng gì đó. Sau cùng, chẳng còn gì khác, đành thu mắt, gật đầu đáp:
      - Được.

      Thức ăn lần lượt được bê lên, toàn là cao lương mỹ vị hề khó ăn, nhưng cũng chẳng ngon chút nào. Hơn nữa cái dạ dày vốn quen được nuôi dưỡng bằng ngũ cốc hoa màu của Lam Sam cũng thích ứng lắm với con đường thực phẩm phương Tây này. lại hơi nhơ nhớ món cơm nóng với cá kho của Kiều Phong rồi.

      Tống Tử Thành thấy cứ liên tục thất thần, liền hỏi:
      - nghĩ gì vậy?

      - À, tôi đoán xem biết Tổng giám đốc Tống đây ưa thích loại xe nào, hay gợi ý giúp tôi nhé?

      Tống Tử Thành đáp, chỉ cúi đầu cắt thịt bò bit tết. Tư thế ăn cơm Tây của rất đúng quy chuẩn, giống như Lam Sam, quên hết tất cả mà khuỳnh tay như chuẩn bị bay lên bằng.

      - Tôi vẫn chưa nghĩ ra, em có thể giải thích cho tôi thêm được ? – Tống Tử Thành .

      Lam Sam cảm thấy rất nhiều khả năng là ta lại đùa giỡn . :
      - Gần đây có khách hàng mua của tôi con R8, ta rất hài lòng. – Đương nhiên nên nhắc đến chuyện hủy hợp đồng rồi.

      - phải vừa hủy hợp đồng rồi sao? – Tống Tử Thành hỏi.

      Lam Sam….

      biết giao tình giữa tổng giám đốc và người này là thế nào, đến cái chuyện này cũng với ta. Lam Sam vội ho tiếng, :
      - hề hủy hợp đồng, tiền đặt cọc vẫn giữ lại nhưng chẳng qua khách hàng hoãn lại chút, hoàn toàn có vấn đề gì với chiếc xe. – vậy cũng phải là sai nhé.

      Tống Tử Thành gật đầu, cùng trò chuyện với về R8. Khi Tống Tử Thành nhắc đến vấn đề công nghệ, Lam Sam nhếch miệng, cười :
      - Ngài là người trong nghề nên hẳn cần tôi nhiều lời. Mua siêu xe có ai để ý đến vấn đề công nghệ đâu, chắc chắn họ đều quan tâm đến tính năng của xe hơn. Nếu ngày mai tôi sắp xếp cho ngài buổi thử xe, để ngài có thể cảm nhận thêm được chứ?

      Tống Tử Thành từ chối cho ý kiến, lại :
      - Tôi thấy mạng người ta cũng đánh giá tính năng cao lắm.

      - mạng người ta cũng có người bị tai nạn chết người vì ăn đậu, tôi ăn mãi có thấy sao đâu. Người đánh giá chưa chắc dám bỏ ra mấy triệu để mua xe, có khi chỉ bỏ ra mấy trăm mua hai cái đèn xe dám bình luận rồi. Có hay phải đích thân trải nghiệm mới biết được. – Lam Sam xong, nhịn được mà đưa mắt nhìn : - Ai dùng người nấy biết.

      Tống Tử Thành bị hớp hồn bởi ánh mắt đẹp đẽ của , nở nụ cười. Dường như nụ cười này hơi xứng đôi với khuôn mặt ta. :
      - Vài ngày tới tôi rảnh, hay để khi nào rảnh rỗi nhé.

      Được rồi, lại đùa giỡn người ta đây.

      À, đến rượu. Họ gọi chai rượu. Tống Tử Thành vì phải lái xe nên chỉ uống chút, Lam Sam trong lòng nhức nhối, uống nhiều thêm chút để chiếm tiện nghi, nếu uống hết tương đương với vừa đổ vào bụng chiếc di động đoản mệnh của mình rồi, nước phù sa chẳng đổ ruộng ngoài, thế cũng tốt.

      Nghĩ đến đây, Lam Sam để ý là mình uống khá nhiều, đến mức khuôn mặt nhắn của đỏ bừng, đôi mắt to tròn lâng lâng, miễn bàn đến ngon miệng cỡ nào.

      Dĩ nhiên vẫn chưa say, về khoản đúng mực vẫn ý thức được.

      Tống Tử Thành lái xe đưa về. Lam Sam ngồi ghế phụ bên phải ghế lái, đầu hơi dựa vào cửa kính, đưa mắt ngắm nhìn ánh đèn rực rỡ đầy màu sắc xẹt qua. Ánh mắt hơi mê ly, thấy cảnh tượng bên ngoài, chỉ cảm thấy vô số các hình khối chen chúc với nhau giống như bức tranh màu nước ngừng vặn vẹo.

      Vừa lái xe, Tống Tử Thành vừa phân thân để nhìn . Thấy ngây ngốc nửa tỉnh nửa say, mở miệng hỏi:
      - nghĩ gì vậy?

      - biết nữa.

      - Nhớ nhà à?

      Lam Sam giật mình, gật đầu :
      - Cũng từng nghĩ đến.

      - Em đến Bắc Kinh được mấy năm rồi?

      - Gần mười năm. Tôi học ở đây, sau đó ở lại đây làm việc.

      - bé phải mình bôn ba bên ngoài, hẳn cũng dễ dàng ?

      - Tạm được. – Lam Sam vừa , ánh mắt dường như rơi vào hư , như chăm chú hồi tưởng lại những năm tháng chẳng mấy dễ dàng. , ngoại trừ những kẻ có tiền, có chỗ dựa, làm gì có ai được dễ dàng đâu? Làm nghề gì cũng có cái khó của nghề đó, muốn nhận được phải luôn cố gắng dốc sức làm việc, cũng may là cầu gì được nấy hơn thôi.

      Trong khi cả hai rơi vào trầm mặc, Tống Tử Thành đột nhiên :
      - ra em cần phải vất vả đến thế đâu.

      Lam Sam nghe vậy, xoay nửa người, dựa vào ghế, nhìn Tống Tử Thành. vẫn nhìn thẳng về phía trước, chăm chú lái xe, Lam Sam chỉ có thể nhìn thấy gò má của . Ừ, gò má này cũng đẹp mắt đấy, đường cong của cơ thể cũng rất cường tráng, dưới ánh sáng của ánh đèn đường hắt vào trở nên ôn hòa hơn chút, còn cái vẻ lạnh lùng thường ngày.

      Thưởng thức lúc, Lam Sam lên tiếng:
      - Tổng giám đốc Tống, ngài có muốn nghe lời khuyên của tôi dành cho ngài ?

      Tống Tử Thành nghĩ rằng hỏi câu này, hỏi:
      - Là gì vậy?

      - Chính là chữ ký email của tôi.

      - Ừ. – Tống Tử Thành gật đầu, cũng nhớ chữ ký email của là gì.

      Câu chuyện rẽ sang hướng khác thể giải thích, sau đó cả hai trở nên trầm mặc, đến tiểu khu Lam Sam mở cửa xuống xe, Tống Tử Thành nửa đùa nửa hỏi:
      - mời lên nhà ngồi chút à?

      Lam Sam cười:
      - Hôm nay đủ phiền ngài rồi, tôi cũng dám chiếm dụng thêm thời gian của ngài đâu.

      Tống Tử Thành cũng miễn cưỡng thêm, chào tạm biệt .

      Ngay sau khi bóng dáng Lam Sam khuất dần, Tống Tử Thành lấy di động của mình ra, đăng nhập email, mở phần thông tin tư liệu của Lam Sam. Chữ ký của cá tính đến mức trắng phớ:
      Bán xe bán thân.
      Phamthanhhuong thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 13 : Bát quái
      Tuần này Lam Sam nhảy nhót nhoằng cái hết ngày nghỉ, sau ngày nghỉ ngơi lại hăng hái làm. Tối nay, Lam Sam có hẹn với Tiểu Du Thái ở quán lẩu nổi tiếng, đến giờ tan tầm, Lam Sam nhận được cuộc điện thoại, máy có báo tên là “Hoàng tử ưu phiền”.

      Ừ, ra đó chính là Kiều Phong. Lam Sam có sở thích lưu vào danh bạ các loại biệt danh mà trực tiếp lưu tên.

      Kiều Phong cũng thể biết được trong danh bạ của Lam Sam, trở thành “Hoàng tử ưu phiền”, khi gọi điện cho , vô cùng chú tâm.

      - Alo, Kiều Phong à?

      - Lam Sam.

      Lam Sam lấy vai đỡ di động, vừa sửa soạn các vật dụng bàn để chuẩn bị đến lúc chuông reo hết giờ cướp đường mà chạy. hỏi:
      - Có chuyện gì à?

      - Schrodinger nhờ tôi hỏi xem hôm nay có tiếp tục ăn trực nữa hay .

      Trong đầu Lam Sam lập tức lên hình ảnh chú mèo mập ngạo mạn Schrodinger mặt biến sắc vừa huơ huơ bộ móng vuốt về phía Kiều Phong vừa :
      - Tiểu Phong Tử, gọi điện hỏi Tiểu Lam Sam xem hôm nay còn đến cướp đồ ăn của bản meo meo ta hay , còn đến nữa ta liền cào chết nàng luôn!

      Ặc….

      Lam Sam bị hình ảnh đó dọa hoảng sợ, bất thình lình giật mình, nhún vai, điện thoại rơi xuống va vào chân bàn kêu “Đông” tiếng.

      Đầu bên kia, Kiều Phong nghe thấy tiếng vang chói tai. kéo di động ra xa, lại nghe thấy giọng Lam Sam truyền tới:
      - Hôm nay tạm tha cho , tôi đến chỗ khác ăn trực.

      Kiều Phong cảm thấy nên bỏ nghề tiêu thụ, mà chuyển sang nghề ăn trực cũng nghiễm nhiên đầy tiềm năng luôn. “Ừ” tiếng rồi tạm biệt, vừa định hẹn gặp lại, lại nghe Lam Sam :
      - Tối mai định ăn gì? Tôi mua thức ăn đến đáp lễ nhé.

      Lam Sam sợ lời lẽ của mình quá hàm súc nên hiểu được, dừng lại chút, rồi bổ sung:
      - có hiểu dụng ý tôi muốn ám chỉ ?

      - Tôi bị thiểu năng.

      …….*****……..

      Bữa tối nay ra là do Lam Sam mời, lý do hoàn toàn thể từ chối:
      ăn trực nhà Kiều Phong biết bao nhiêu cơm, nên bây giờ báo đáp quần chúng nhân dân cũng là hợp lý.

      Tiểu Du Thái rất tò mò với tài nấu ăn của Kiều Phong. Chủ yếu là vì trong mắt Kiều Phong vẫn tồn tại như cao nhân thế ngoại, vừa nghĩ đến hình tượng con người vĩ đại đến điên cuồng như vậy lại cầm muôi cầm xẻng cảm thấy thế giới này loạn hết rồi.

      - Lúc nấu cơm ta trông như thế nào, có đẹp trai ? Có tấm ảnh nào chụp ? Kể cả chỉ có bóng lưng thôi cũng được.

      Lam Sam hơi sửng sốt, ra chưa bao giờ để ý xem nấu cơm như thế nào, , chỉ cần biết cơm ta nấu thế nào thôi. Kiều Phong đẹp có đẹp, nhưng chẳng phải dạo này đem mắt bón phân rồi sao, nên lúc nào nhìn mặt đều có cảm giác tội tội, như kiểu tâm tính đà điểu muốn ai đến gần. Vừa nghĩ đến đây, chẳng phải càng lúc càng dựa dẫm vào y hệt Schrodinger sao?

      Nhớ đến chú mèo ú có cái tên kỳ quái này, Lam Sam liền hỏi Tiểu Du Thái:
      - Cậu bao giờ nghe đến Schrodinger chưa?

      - Nghe rồi, tên biến thái.

      - Như thế nào?

      - ta nhốt con mèo vào phòng khí đốc rồi hỏi liên tục ngừng hỏi xem con mèo đó chết chưa, chung là bị thần kinh. – Để nghiên cứu về Kiều đại thần, Tiểu Du Thái từng điều tra về cái tên này nhưng vẫn mãi thể hiểu nổi tại sao có kẻ đối xử tàn nhẫn với con mèo như thế.

      Nghe tới đây, Lam Sam nhận ra chú mèo mập này cũng đáng thương nên đến cái tên cũng bị đặt từ kẻ biến thái. Chẳng trách tính tình nó kỳ quái thế.

      Tiểu Du Thái :
      - Cậu thử kể thêm cho tớ nghe chút về Kiều đại thần , tớ muốn tìm hiểu tất cả các phương diện thêm chút nữa. Bây giờ cả hai đều hòa giải, biết đâu tớ lại có cơ hội mời được ta về công ty.

      Lam Sam cũng hiểu đạo lý này, ngay sau đó liền đem hết những lý giải đầy sầu não của mình về Kiều Phong tuôn ra tuốt tuồn tuột.

      Tiểu Du Thái nghe nghe, mắt nheo nheo ra vẻ trầm tư suy ngẫm, nghĩ nghĩ lại nửa ngày bỗng đột nhiên hỏi:
      - Lam Sam, cậu thấy kỳ lạ à?

      Lam Sam cùng quen biết Tiểu Du Thái bao lâu nay, vô cùng hiểu những suy nghĩ kiệt xuất trong đầu Tiểu Du Thái:
      - Kỳ lạ chỗ nào?

      - ta có bạn . người đàn ông có điều kiện tốt đến thế, quả có thể so sánh với Đường Tam Tạng nhé, sao lại có nữ quái nào đến bắt chứ?

      Lam Sam cũng chẳng thấy kỳ lạ lắm:
      - Tớ đoán là vì tính cách ta.

      Tiểu Du Thái nghiêm túc nhìn :
      - , chắc chắn phải vì nguyên nhân tính cách ta đâu.

      - ???

      Gương mặt Tiểu Du Thái trở nên bí hiểm:
      - Kiều đại thần chắc chắn được Ngô thổ hào kia bao rồi.

      Phụt!

      Lam Sam kinh hoàng phun ngụm nước chanh ra ngoài, lúng túng rút khăn ra lau bàn, lau xong đẩy Tiểu DU Thái cái:
      - nhăng cuội gì đấy, đó là trai người ta.

      - Nếu là trai ruột, tại sao người họ Ngô, ông em họ Kiều? Hai người họ lớn lên có điểm nào giống nhau ?

      - Cái này… - Lam Sam do dự lắc đầu, rồi giải thích: - Cái này, có thể là em họ, hoặc gia đình tái hợp.

      - Cậu hiểu gì hết. – Tiểu Du Thái xua tay với : - Những chuyện kiểu này tớ thấy nhiều rồi, giữa em với nhau vẫn có tính toán, chỉ là mới rộng rãi thế thôi.

      Ặc, hình như cũng có lý? Dù sao tay thổ hào kia vừa ra tay vứt ra hơn 200 vạn đấy…
      Tiểu Du Thái thấy Lam Sam dao động, lại tiếp thêm:
      - Tớ lại hỏi cậu, sở thích của ta thế nào? Gu thẩm mỹ có bình thường ?

      Lam Sam nghĩ nghĩ lúc, thấy hàng ngày Kiều Phong ăn mặc cũng tồi.

      , cái này thể lôi ra làm bằng chứng được. Tên nhãi này vóc dáng cũng đẹp, vai thẳng lưng con cao ngất, người cũng chẳng có sẹo lồi sẹo lõm, chân còn dài, mặc bất cứ cái gì cũng đẹp hết. lại suy nghĩ đến phong cách bài trí trong phòng khách của , đều được lắp đặt thiết bị rất tốt nhưng biết có phải do chính ta làm ra đây.

      cau cau mày:
      - Cái này, gu thẩm mỹ của ta cũng tạm được. – Ít ra cũng tồi đâu.

      - Vậy là được rồi. – Tiểu Du Thái vỗ tay cái đét, tràn đầy tự tin: - Đàn ông đều có gu thẩm mỹ rất oai vệ mạnh mẽ, chỉ có mấy chàng "bóng bóng" mới thích cái đẹp kiểu thế thôi.

      Cái này cái này….

      Lam Sam nhận ra thể nghe tiếp được nữa, thế giới của lung lay chuẩn bị sụp đổ rồi.

      Tiểu Du Thái lại nghĩ đến lí do:
      - Cậu vừa trong nhà ta có nuôi con mèo .

      - Đúng vậy.

      - mạng đều , phần lớn đàn ôn nuôi mèo toàn bị gay.

      Cuối cùng cũng có cái để phản bác, Lam Sam thèm nghe mà hừ :
      - Chuyện vớ vẩn, đâu phải là tuyệt đối.

      - Chuyện này đương nhiên phải là tuyệt đối, nhưng chúng ta đến xác suất. – Tiểu Du Thái đếm đầu ngón tay mà khoa chân múa tay: - nhiều đến thế, mỗi điều kiện chỉ có xác suất là 80% khả năng thôi, 80% cộng với 80% là bao nhiều? 160% rồi nhé! Ôi chao?

      Lam Sam đỡ trán, muốn phản bác nàng. Tuy rằng khả năng toán học của Tiểu Du Thái kém đến nghịch thiên nhắc nhở rằng cái đầu ngu ngốc này hoàn toàn hề đáng tin nhưng Lam Sam vẫn…. Thực nhanh chóng bị những lí do chó má nào đó tẩy não…

      Bất đắc dĩ, thể làm gì khác hơn là bịt lỗ tai:
      - Tớ nghe tớ nghe tớ nghe nghe nghe cái gì cũng nghe!

      Tiểu Du Thái bình tĩnh uống hớp nước chanh, dường như vô cùng tang thương mà lắc đầu cảm thán:
      - Ôi, tiểu tinh này cực khổ quá!

      Lam Sam:
      -….

      Thế là thế nào với thế nào thế!
      Phamthanhhuong thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 14 : Hiểu lầm

      Lam Sam và Tiểu Du Thái vừa ăn vừa tám, đến khi ra về 9 giờ. Cũng may vẫn chưa quên sứ mệnh của mình là phải đến siêu thị chuyến, tiếc là quên mất Kiều Phong nhờ mua gì nên lập tức thấy chột dạ, thuận mắt cái gì là mua luôn cái đó, chọn hồi được túi lớn. Dù sao ăn gì chả được, cũng quá kén ăn.

      Lúc gõ cửa phòng 303, Kiều Phong vừa tắm rửa cho Schrodinger xong. Schrodinger như chú chó bị rơi xuống nước nhưng vẫn tỏ ra vô cùng ngạo mạn, lúc Kiều Phong định sấy lông cho nó, trông nó vẫn còn rất tình nguyện.

      Kiều Phong mở cửa, Lam Sam tay xách nách mang túi ny lon to bước vào, đưa cho Kiều Phong cách rất khoe khoang. Kiều Phong nhìn thoáng qua, bất mãn:
      - mua nhiều thế này làm gì, ăn hết lãng phí. – xong lại nhìn lần nữa, càng thêm hài lòng: - Cũng tươi nữa chứ, có biết chọn lựa thực phẩm đấy.

      Tất nhiên là rồi….

      Lam Sam vò đầu cười khúc khích:
      - Siêu thị sắp đóng cửa nên sale đống vậy đấy.

      Lý do này đủ sức để giải vây cho đâu, chỉ có cái đồ ngu si dốt nát mới đến siêu thị mua thức ăn vào giờ sắp đóng cửa thôi.

      Kiều Phong nhận túi thức ăn, ghét bỏ mà lắc đầu, biết là ghét vì nhiều đồ ăn quá hay càng ghét đây. lạnh nhạt lườm :
      - Ngu ngốc.

      Ánh mắt đầy khinh bỉ của khiến Lam Sam đột nhiên sững sờ liên tưởng đến “hờn giỗi” mà Tiểu Du Thái từng nhắc đến, rồi lại nghĩ đến những điều Tiều Du Thái thao thao bất tuyệt cả tối nay, sau đó hoảng hốt lo sợ biết đâu sau giây Kiều Phong quay sang dí trán giống như Lan Hoa Chỉ của các má mì.

      … Mẹ ơi!

      Lam Sam cố gắng ra sức lắc đầu vứt bỏ những suy nghĩ bát nháo này, phát ra đáng lẽ thể tiếp tục đùa cợt với Tiểu Du Thái nữa…

      Kiểu Phong nhìn thấy thái độ kỳ quặc của , cho rằng chột dạ. là người hay mềm lòng, định an ủi Lam Sam hai câu, lại thấy Schrodinger vừa rời mắt kêu meo meo bên cạnh.

      Lam Sam dám để Kiều Phong đợi lâu, vội vàng chạy mất.

      …..****…..

      ngày làm việc thứ hai đầu tuần vô cùng thuận buồm xuôi gió, hoàn thành công việc và tan ca sớm hơn tầm 10 phút đồng hồ. Đúng lúc Kiều Phong phải trì hoãn ở lại trường lúc, nên khi Lam Sam gõ cửa nhà , vẫn nấu cơm.

      Kiều Phong đeo cái tạp dề màu xanh da trời, đầu buộc cái khăn hoa theo phong cách hiphop thay cho mũ đầu bếp, bộ trang phục hình thù kỳ quái nhưng thoạt nhìn dĩ nhiên cũng tồi. Hốc mắt vẫn chưa đỡ hơn, cùng lúc này các diễn đàn của đại học B vẫn ngừng nóng hổi với các chủ đề được nữ sinh khởi xướng, treo giải thưởng tiền mặt nhằm chóc nã tên hung thủ can đảm đánh Kiều giáo sư.

      Chỉ sau mấy ngày, Lam Sam rất tự nhiên ra vào nhà Kiều Phong. còn ngồi đợi ở phòng khách mà theo Kiều Phong vào bếp, định chiêm ngưỡng tư thế oai hùng của Kiều đại đầu bếp lúc làm cơm.

      Bếp nhà khá rộng, thêm Lam Sam cũng phải chen chúc. Thoạt đầu, Lam Sam đứng dựa vào cửa bếp nhìn Kiều Phong từ phía sau lưng. phát ra bất kể là lúc ngồi, lúc giảng bài, .. dáng vẻ của đều vô cùng đĩnh đạc. Đôi vai cong cùng với tấm lưng thẳng tắp, cả người đều cực kỳ đầy khí chất, như cây bạch dương hiên ngang vững chãi. Bờ vai thẳng, rộng mà dày, phần eo hẹp, vóc dáng này chính là cái móc treo quần áo trời sinh, mặc gì cũng đều đẹp mắt. Mẹ nó chứ.

      bỗng nhiên cảm thấy thượng đế công bằng mà, vừa để có được trí tuệ, vừa ban cho khuôn mặt tuấn tú, có muột khuôn mặt tuấn lại còn có vóc dáng tuyệt đẹp, rồi còn cho công việc nhà hạ, thừa thãi thêm tài nấu ăn thiên thú gì sánh kịp. Mẹ kiếp!

      Lam Sam chuyển động bước chân, đến bên cạnh , yên lặng ngắm nhìn gương mặt . Gò má tinh tế hài hóa chứ đẹp cách lạnh lùng như Tống Tử Thành. Tuy cả hai người đều rất đẹp trai lại tuấn nhưng mỗi người lại theo phong cách khác nhau.

      Ánh mắt Kiều Phong rất chăm chú, dường như hề nhận ra tiếp cận . Ở bên cạnh mấy ngày nay, Lam Sam cũng phát ra người này bất kể làm gì đều dồn 100% chuyên chú, tỉ tỉ mẩn mẩn, thậm chí ngay cả việc ăn uống cũng rất tỉ mỉ.

      dường như vĩnh viễn bao giờ dung hết tinh lực vậy.

      Người ta thường người đàn ông khi nghiêm túc rất hấp dẫn, vậy chẳng phải mỗi giờ mỗi phút ta đều trong trạng thái đầy hấp dẫn hay sao, che miệng ho tiếng.

      Kiều Phong nghiêng đầu nhìn , nghi hoặc hỏi:
      - vào đây làm gì?

      - Tôi… vào xem thôi.

      Kiều Phong vớt xu hào thái cực mỏng từ trong nước ra, ngẫu nhiên chỉ chỏ, lên án cách đầy ý:
      - Cái này tuyệt đối hề mới mẻ nhé.

      Lam Sam thè lưỡi, ta vẫn còn nhớ đến chuyện đó.

      Nhưng dù sao, đúng là cũng chẳng mới mẻ, các ngón tay của vẫn trắng trẻo thế.
      Lam Sam thấy xấu hổ:
      - Ừ, tôi có thể giúp gì cho ?

      Kiều Phong cũng hề khách sáo với :
      - lấy giúp tôi cái bánh kem ra, chìa khóa ở trong cái bát bên cạnh TV đấy.

      Với câu thành công đuổi Lam Sam ra ngoài. Lam Sam quay lại phòng khách, vừa tìm thấy cái chìa khóa đột nhiên thấy tiếng di động bàn uống nước vang lên.
      Lam Sam hô vọng vào nhà bếp:
      - Kiều Phong, có điện thoại này.

      Kiều Phong to giọng hỏi:
      - Ai vậy?

      Lam Sam liếc nhìn điện thoại di động:
      - Số lạ.

      Có thể dễ dàng thấy được đây phải là cuộc gọi quan trọng, Kiều Phong liền bỏ qua:
      - Phiền nghe hộ tôi chút.

      Lam Sam cũng hiểu rằng đây phải cuộc điện thoại quan trọng, phần lớn là cuộc gọi quảng cáo, hào phóng nhận lời:
      - A lo?

      Sao bên kia có tiếng nhỉ. Lam Sam nghe , hỏi lại hai câu, nhưng vẫn thấy trả lời. Điều này trái lại gợi cho hiếu kỳ, hỏi:
      - bán gì đấy, thử lại xem nào?

      Điện thoại đột nhiên treo máy.

      vô cùng kỳ diệu nhé, chắc là tín hiệu tốt rồi. Lam Sam lơ đễnh, trả di động lại chỗ cũ, lấy chìa khóa xuống lầu lấy bánh kem.

      Bữa cơm tối gồm các món khoai sọ ninh nhừ, xu hào xào thịt bò, hoa cải xào nấm, rau diếp trộn, còn có canh cá nấu củ cải trắng.

      Schrodinger rất cao hứng vì có món cá. Bởi tâm trạng thoải mái nên khi Lam Sam vuốt ve đầu nó, nó cũng thèm lườm .

      Lam Sam vừa ăn vừa thở dài:
      - Hóa ra cà chua có thể ăn cùng cải sao… Hóa ra canh cá có thể nấu cùng củ cải trắng, trước đây tôi chưa hề biết nhé.

      Kiều Phong lạnh nhạt trả lời :
      - đương nhiên là biết rồi.

      - Vì sao?

      - Vì là đồ ngốc.

      Lam Sam liếc mắt:
      - đẹp trai à, tìm ra câu gì mới mẻ hơn để chửi mắng người khác à?

      Kiều Phong rất nghiêm túc nhìn :
      - Tôi có mắng đâu, tôi chỉ trần thuật lại thôi.

      Lam Sam vỗ đét cái:
      - Nhìn xem, cái này là mới đấy.

      Ăn xong cơm tối, Lam Sam lại vô cùng chân chó mà chạy rửa hoa quả. rửa sạch hai quả táo cho mình quả cho Kiều Phong quả, đặt khay bê ra ngoài phòng khách. Lần này Kiều Phong chịu nhận.

      - Đừng tươi nhé, bây giờ là mùa táo, táo cực kỳ tươi luôn. – Vừa xong, Lam Sam vừa chà chà rồi cắn miếng.

      Kiều Phong vẫn chịu nhận, bất mẫn nhìn :
      - có thành ý.

      Lam Sam thấy rất kỳ lạ:
      - Tại sao tôi lại có thành ý? Chẳng lẽ tôi phải quỳ xuống dâng lên cho à?

      Cũng biết Kiều Phong biến đâu ra con dao gọt hoa quả, đưa chuôi dao về phía Lam Sam:
      - Gọt .

      Lam Sam nhận dao bắt đầu gọt hoa quả, lầu bầu:
      - quá để ý đấy, cứ như là lão phật gia bằng.

      Kiều Phong chân chính ngồi ngay ngắn ghế salon như lão phật gia, nhưng mắt thể nhìn tiếp được. Gọt táo ai chẳng gọt được, nhưng gọt xong trông như thế nào cơ, Lam Sam dĩ nhiên thuộc về kiểu người gọt xong ai nuốt nổi kia.

      Xem xét đến giá trị chung cũng như các giá trị ứng dụng khác đều vô cùng khiếm khuyết, quan trọng nhất là Kiều Phong sợ nếu cứ để gọt xong chắc chỉ còn cái hạt táo mà ăn.

      Ngay sau đó thể làm gì khác hơn là đuổi ra để tự gọt, vừa gọt táo vừa lầu bầu:
      - Người khôn trí tuệ toàn tài, kẻ vô dụng chẳng biết để đâu.

      Lam Sam đứng bên cạnh xoa cằm nhìn . gọt hết lớp vỏ táo mỏng rất đều đặn, hơn nữa gọt mạch mà hề bị dán đoạn, lại còn đặc biệt nhanh, thần kỳ nhé. vừa gặm quả táo vẫn còn nguyên vỏ của mình, vừa thở dài:
      - Tôi vừa sai rồi, phải lão phật gia, phải là tiểu thư khuê các mới đúng.

      Kiều Phong hừ mắt lườm bằng ánh mắt hề thiện cảm. Bất kể người đàn ông bình thường nào đều hề thích bị so sánh với con .

      Lam Sam bị lườm vội rụt đầu rụt cổ, thầm nghĩ, đôi mắt này tuy nhưng rất bá đạo nhé.

      nhìn miếng táo Kiều Phong vừa gọt xong, cắt thành từng miếng vuông vức, lúc này mới nhanh chậm khai phá, trong đầu Lam Sam lại lên những lý luận bất thường của Tiểu Du Thái, ra, đối với phương hướng giới tính của Kiều Phong, cũng rất tò mò…

      Kiều Phong thấy ngây người, lại hỏi:
      - nghĩ gì đấy?

      - từng được tặng xà phòng chưa? – Hỏi xong câu này Lam Sam cảm thấy rất choáng váng, sao tự nhiên lại buột miệng thốt ra những suy nghĩ trong lòng thế này? Kể cả có hiếu kỳ đến đâu cũng được hỏi chứ, mà kể cả có hỏi cũng được hỏi trực tiếp như vậy chứ…

      Vậy mà Kiều Phong lại trả lời trực tiếp hơn:
      - Được tặng rồi.

      Lam Sam há to miệng , hai mắt đăm đăm như bệnh nhân hội tụ 21 bệnh trạng vậy.

      Kiều Phong biết chuyện này có gì đáng để kinh ngạc thế, :
      - Tôi cũng từng được tặng kem, kẹo, khăn quàng, bit tất, đèn pin... Schrodinger cũng là được tặng.

      Lam Sam nhận ra cuối cùng Kiều Phong cũng biết uyển chuyển hơn, còn biết che giấu lấp liếm chuyện này nữa.

      - chung là từ tôi thường được tặng những thứ rất kỳ quái. – Kiều Phong tổng kết thành đạo lý. ra có lần từng được người khác tặng cho hộp bao cao su, lại còn có vị ô mai – ý vị nhé. Lúc đó vì còn ít tuổi nên hiểu còn lôi ra thổi bóng, sau này bị cha nhìn thấy. Kiều Phong mãi mãi bao giờ quên được biểu tình đặc sắc của cha lúc đó đâu.

      Khụ, sao tự nhiên lại nghĩ đến những chuyện như thế này chứ, Kiều Phong hơi thẹn thùng, lén liếc mắt sang nhìn trộm Lam Sam, nhận ra Lam Sam vẫn gương mắt nhìn thẳng vào mặt để quan sát, giống như là muốn nhìn thấu vậy. lại càng ngượng hơn, mặt hơi đỏ lên. cúi đầu, gì thêm, chỉ ngừng lo ăn táo.
      Cứ bị Lam Sam nhìn chằm chằm như thế, tai dần chuyển sang màu hồng nhạt, như để hòa hợp với màu má.

      Lam Sam lặng lẽ nhìn, cảm thấy mình biết được thêm nhiều điều.
      Phamthanhhuong thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 15 : Sếp tổng

      Lam Sam biết mình rời khỏi nhà Kiều Phong như thế nào. ngồi salon phòng mình nhưng linh hồn bé dường như vẫn quanh quẩn bên nhà .

      Hóa ra…

      Dĩ nhiên….

      Quả nhiên…
      .
      ----- Chỉ biết rằng, đàn ông tốt đều chạy theo đàn ông hết cả rồi !

      Tâm trạng Lam Sam cực kỳ phức tạp, vô cùng khiếp sợ, nhưng lại có phần tiếc nuối. Thế nhưng như , với người đàn ông hiền lành như , cũng thể tưởng tượng được nếu sống cùng phụ nữ biến thành cái dạng gì nữa, nên chắc những người như cũng chỉ có thể dành để thỏa mãn đàn ông thôi.

      Trừ việc đó, đứng phương diện cá tính để đánh giá, có phần đố kị với Kiều Phong… Tâm trạng này cũng rất dễ hiểu, bất kỳ nào nếu bị so sánh với thông minh xinh đẹp hơn mình đều cảm thấy vô cùng đố kỵ ghen ghét mà.

      ra nếu ví von như vậy cũng thỏa đáng lắm, dù nhan sắc của Kiều Phong có mỹ mạo hiền lành cũng phải là bé. Khí chất của hề trầm nhu nhược mà trong sáng sạch như những tia nắng mùa đông, quá gay gắt, sáng chói vừa đủ, khiến cho người ta cảm thấy ấm áp.

      Sau hồi cảm thán, tâm trạng kích động của Lam Sam cũng dần dần hồi phục, có thể khai thông sáng tỏ. Làm người cũng cần quá hẹp hỏi như vậy. Tình vốn là điều gì đó rất cao thượng, thể phân biệt giới tính nam nữ với nó được. Thích ai, ai, đó hoàn toàn phụ thuộc vào sở thích cá nhân, đó là nhân quyền do thiên phú, đâu có liên quan mắc mớ đến người khác đâu.

      Hiểu hiểu, nhưng khi đột nhiên biết được bí mật của người khác, Lam Sam vẫn cảm thấy rất áp lực. cảm thấy hơi oán giận Tiểu Du Thái, sao nàng yên yên lặng lặng mà trọn vai người ngu ngốc , sao đột nhiên lại mò ra chân tướng làm gì.

      Ngay sau đó, nhắn cho Tiểu Du Thái cái tin: Tớ hận cậu!

      Tiểu Du Thái nhắn lại rất nhanh: A, cậu cũng biết rồi hả?

      Lam Sam: Hừ (╰_╯)

      Tiểu Du Thái: Cậu nghe tớ giải thích ! Tuy rằng đứa trẻ đó phải là của cậu, nhưng tớ luôn mãi mãi cậu mà!@

      Lam Sam: ….

      Sao lại có con bạn biết điều thế chứ. Đồ chết bầm mà!

      .....***......

      Vừa chuẩn bị vào chỗ làm việc, Lam Sam nhận được cuộc điện thoại khiến vô cùng phấn chấn : Ngày hôm nay, Tống Tử Thành muốn chạy thử xe R8.

      Có hi vọng rồi.

      sớm hẹn chạy thử xe với , mà vị khách Tống Tử Thành này vốn bình thường, nên Lam Sam đồng ý ngay.

      Lam Sam khẳng định Tống Tử Thành hề thiếu tiền, cách khác nếu hứng lên ta có thể vung tiền mua xe ngay lập tức. Dĩ nhiên Lam Sam hề tự kỷ mà cho rằng Tống Tử Thành đến đây vì . Với người thành công như Tống Tử Thành, dùng tiền mua sắc lúc nào chẳng được, đây thuộc loại giao dịch căn cứ vào tự nguyện của đôi bên dưới tiền đề là tiền bạc nhé, nếu bạn tình nguyện, cũng chẳng ai thèm ép buộc bạn. Cho dù bạn tình nguyện, chưa chắc có ai chịu bỏ tiền mua, đối với đàn ông có tiền mĩ nữ cũng phải là hạng mục đầu tư khan hiếm.

      Trong buôn bán thể chuyện nhân nghĩa, đối với Tống Tử Thành, Lam Sam cũng hề thấy mình làm gì xấu hổ. Thế nhưng cũng chẳng vui vẻ được lâu bị lão Vương gọi vào phòng làm việc.

      Lam Sam làm nhân viên dưới quyền lão Vương nhiều năm, mối thâm giao của hai người rất tốt, nếu đứng trước mặt người ngoài, tất nhiên chẳng kiêng nể gì khi chuyện với ông ta. Cho nên vừa thấy lão Vương, Lam Sam lấy chuyện Tống Tử Thành để khoe khoang công trạng với ông ta.

      Lão Vương cười lạnh lẽo:
      - ta là ai thế? Có đẹp trai đấy? đến quấy nhiễu tình dục người ta nữa chứ?

      - Khụ khụ, tôi giải thích biết bao nhiêu lần rồi, tất cả chuyện đó chỉ là hiểu lầm thôi, nếu sao khách hàng đó vẫn để tiền đặt cọc chỗ chúng ta thế? Ai da, lão Vương tôi với sếp rồi…

      - trước với tôi, nên tôi cũng trước với , - Lão Vương phất tay: - Tôi gọi đến đây là để trước với tiếng, thời gian tới nhớ an phận chút cho tôi nhờ, đừng phạm lỗi nữa.

      Lam Sam nhếch miệng:
      - Giám đốc Vương ơi, ông biết đùa với tôi đấy, tôi có thể phạm lỗi gì được, tôi có bao giờ dây vào những chuyện độc ác vô bổ thế đâu.

      - đừng có đứng đây luyện mồm mép với tôi. Tôi cho hay, sắp tới tổng giám đốc dự định đến thị sát tại công ty chúng ta. Ở chỗ tổng giám đốc Trương tôi còn có thể áp chế giúp chút, còn nếu để rơi vào mắt sếp tổng…. Ừ, cứ yên tâm, tôi để tranh thủ phát tờ rơi tiếp thị.

      - Là sếp tổng đứng đầu hả? – Lam Sam hơi ngạc nhiên, sau đó vỗ trán cái, nhớ ra tổng giám đốc điều hành Trương của họ chỉ là CEO quản lý, còn gara ô tô này vốn là thuộc về vị sếp tổng khác, nhưng vị sếp tổng đại thần bí kia từ trước đến nay vẫn chưa từng xuất , cho nên tất cả mọi người đều mấy khi để ý đến chuyện này.

      Lão Vương gật đầu:
      - Đúng, chính là vị sếp Tổng đó.

      - Giám đốc Vương ơi, ông có thông tin của ông ta ? Nếu để tôi chuẩn bị trước chút?

      - , tôi cũng chưa bao giờ được gặp ông ta.

      là, sao lại thần bí vậy chứ.

      Ngược lại Lam Sam cảm thấy hề lo lắng, đại Boss nhiều năm quản lý công ty, nếu ông ta mà đến thị sát phần lớn chỉ là giả vờ giả vịt, liệu có thể làm mưa làm gió được gì đây?

      So với vị sếp tổng hư vô mờ mịt nào đó, trước mắt Lam Sam càng hiếu kỳ với Tống Tử Thành hơn. hiểu biết quá ít về Tống Tử Thành, trước kia vì có hứng thú, tại nếu có hi vọng bán được xe cho ta, cảm thấy nên tìm hiểu thêm. hỏi lão Vương:
      - Giám đốc Vương, ông có biết về Tống Tử Thành ? ta lai lịch thế nào? Có mối quan hệ thế nào với tổng giám đốc Trương?

      Lão Vương lắc đầu:
      - Tôi biết ta, nghe ta vừa về nước, có quen biết với tổng giám đốc Trương, nhưng mới chỉ nghe ông ta nhắc đến lần, sau đó tổng giám đốc Trương chưa bao giờ nhắc lại chuyện ta.

      A, là như thế này? Xem ra Tống Tử Thành cũng quá thân thiết với tổng giám đốc.

      rất phấn khởi, ít nhất phải lo Tống Tử Thành ăn bậy bạ về với tổng giám đốc Trương.

      ***…

      Buổi chiều, khoảng gần 5 giờ Tống Tử Thành mới ghé qua. Lam Sam cảm thấy thời gian lựa chọn rất thiếu thành ý - đến chạy thử xe vào thời điểm chuẩn bị hết giờ làm việc sau đó sao có thể bàn bạc tiếp được?

      thấy rất nhiều khả năng là ta lại đùa giỡn , lập tức cảm thấy bất mãn trong lòng.

      Lam Sam cảm thấy công ty các chọn lựa lộ tuyến để chạy thử xe rất tốt, phong cảnh bên đường khá đẹp, rẽ qua núi Ngọc Tuyền và khu vườn cây ngay dưới chân núi, nếu quá thêm chút là tới Hương Sơn. Núi ngọc tuyền trông hơi u, phù hợp để ngắm cảnh, Lam Sam còn nghe bên trong có ít khu vực quân bị cấm, thế nên muốn vào đó, nhỡ bị bắt phải làm sao bây giờ. Đáng sợ nhất là phải bị coi là thành phần phản động gây nguy hiểm cho Tổ quốc, chưa cần hỏi bị bắn hai phát chết ngay tại chỗ.

      Trước đây từng gặp vị khách hàng, khi còn bé, ta chơi đá cầu bên ngoài Nam Hải, tên nhóc chân khỏe trong đám đá cầu vào trong bờ tường, kết quả là quả cầu vừa đến giữa trung bị đạn bắn Pằng pằng pằng, vô cùng đáng sợ…

      Ôi, thôi ngay thôi ngay. Lam Sam khẽ cử động, xoa cằm, quay sang ngắm nhìn bầu trời xanh biếc dào dạt ý xuân bên ngoài cửa sổ. bỗng nhiên cảm thấy cảm giác quen thuộc sao có thể giải thích, giống như trước đây lâu có người từng đưa đến núi Ngọc Tuyền, nhưng cảm giác này quá ràng, như có như , gắng nghĩ lại, nhưng càng nghĩ càng ra.

      Tống Tử Thành thấy hoảng hốt, liền hỏi:
      - Sao vậy?

      Lam Sam giật mình:
      - Tôi cảm thấy giống như kiếp trước mình từng được chôn tại đây vậy. – Cũng chỉ là lời giải thích…

      Tống Tử Thành lắc đầu, đạp mạnh ga, nhanh chóng đưa khỏi nơi kiếp trước từng được chôn cất.
      Phamthanhhuong thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :