1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cách Vách ! Đừng Nhìn Trộm - Nấm Truân Cua Nhỏ (40C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 20: Bao dưỡng! Giả sao?

      nhạc trong máy tính từ kích động ‘DNA’ xong biến thành ‘Hai tuyền ánh tháng’, Thuần Tưởng rụt lại hai chân ghế sofa, uống một chút sữa tươi, trong miệng có chút khổ sở, trong lòng thê lương vô hạn.



      Phi, thê lương cái cọng lông đầu ấy.



      Sắc mặt Thuần Tưởng hơi chìm xuống một chút, kéo lấy cái áo ôm vào ngực, bắt đầu chà đạp.



      , biết có phải bản thân tiếp xúc nhiều cùng tên bác sĩ biến thái kia, cảm giác mình cũng thay đổi , lúc này, cảm giác như mình chỗ nương tựa, cảm giác bị vứt bỏ.



      Lại phi nữa, phi phi phi cái lông đầu này.



      ra khỏi nhà, hưởng thụ cuộc sống tự do tự tại, bị người nào đó vứt bỏ hay người ta có bạn gái cũng liên quan đến .



      Nên nói là nên vỗ tay khen hay mới đúng, Tô đại ma đầu rốt cuộc cũng có người trị được ta rồi. Có bạn trai như vậy, Thuần Tưởng thấy bắt đầu đồng tình với gái kia, chắc là cảm thấy rất khó ở chung, tính cách kỳ quái, luôn làm người ta bất ngờ, cộng thêm lời ác độc, phiền toái.

      Ặc, sao nghĩ thế nào cũng là khuyết điểm thế này …



      Nhưng …



      Đó là vì chưa từng ở cùng với ta, nghĩ tới đây, Thuần Tưởng khỏi lại thấy nhục chí, , có lẽ ta đối với ai cũng như vậy. Chỉ riêng với gái mình thích là khác.



      Ôi, từ trước đến giờ, nghe người ta nói những người rất mù quáng, chừng bọn họ cũng như thế , bạn trai nên đối với bạn gái cái gì đây ?



      Ôn nhu dịu dàng, muốn gì được đó, Thuần Tưởng vẽ lên cảnh tượng trong đầu, vẻ mặt ân cần của Tô Mộc, nghĩ vậy mà da gà cứ nổi lên người , sờ sờ cánh tay, rụt vai xuống. Biết điều chút , vẻ mặt đó thật sự thích hợp với Tô Mộc.



      phải là khó coi nhưng ngươi thử nghĩ , bình thường luôn ăn nói tuỳ tiện, thỉnh thoảng lại còn chêm thêm hai ba câu làm người ta nghẹn chết, một tên như vậy đột nhiên trở nên ân cần, tốt đẹp, chắc chắn là đầu hàng với ngươi rồi.



      Giả vờ nôn mửa, Thuần Tưởng cũng hiểu, họ Tô làm vậy nhất ̣nh chỉ dùng 2 chữ để hình dung – – cáo già. Được rồi, có lẽ ta già, nhưng nhất ̣nh rất gian xảo.



      Nếu có ngày, Tô Mộc ôn nhu lại hoà ái đến trước mặt nói : “Hàng xóm dễ thương của tôi…”



      Balabala……, nhất ̣nh sẽ chút do dự nghĩ rằng hôm nay ta uống nhầm thuốc chứ phải thật lòng thích .



      Đương nhiên, cũng cần ta thích , Thuần Tưởng hiểu, tên Tô Mộc kia từng có thời gian về về cùng , nhưng rất hiển nhiên, tâm trạng chán ghét từ lúc ban đầu cũng giảm phần nào.



      thật sự rất khó chịu, Thuần Tưởng tự nhận mình đã ́ gắng lắm rồi, nhưng ta vẫn thể nào mà ghét nữa sao ?



      Đúng vậy, vốn còn nghĩ sẽ tiếp tục phát triển, ít nhất quan hệ của hai người còn như lúc trước, nhưng ngày hôm qua kỳ lạ …



      Này ! Rốt cuộc đó là cái thái độ gì chứ !



      ăn thì ăn, chết tiệt, ta nghĩ nịnh bợ ta sao ?



      Thuần Tưởng mất hứng đá cái đệm bên cạnh một cước, “phanh” một tiếng, vừa lúc trúng ngay ly sữa bàn …



      “A a a a…” Thuần Tưởng luống cuống tay chân dọn dẹp, rơi lệ cảm thán, quả là tên xui xẻo, vừa nghĩ đến là có chuyện hay.



      chống nạnh, nhìn dấu vết còn giữ lại ghế sofa, thầm than thở.



      Nhìn đồng hồ treo tường, còn sớm, đến lúc ăn cơm tối rồi.

      Kết quả…



      Trải qua sự quan sát của Thuần Tưởng, suốt thời gian cơm tối Tô đại thiếu gia cũng về nhà, nhất định là vì có giai nhân.



      tthở dài tiếng, lại theo thói quen nhìn đồng hồ, kim chỉ giờ cùng kim chỉ phút vừa lúc thành góc 90 độ, chứng tỏ nó nói cho biết, lúc này – giờ Bắc kinh, là chín giờ ba mươi.



      Thuần Tưởng hưng phấn làm đồ ăn, rồi buồn bực rầu rĩ ăn cơm, ngay cả cũng hiểu mình buồn bực cái gì, cảm giác cũng giống tên kia rồi, biến hoá rất nhanh chóng, từ hưng phấn sang rầu rĩ một cách tự nhiên.



      Dù sao thì làm gì cũng mất hứng. Ăn cơm cũng có vị gì, xem ti vi thì nhàm chán, lại muốn lên mạng. Nói trắng ra là muốn làm gì cả.



      Rốt cục, ngoài cửa cũng truyền về tiếng bước chân.



      Về rồi à ? ! Thuần Tưởng thật sự rất muốn phỉ nhổ mình, chờ cái gì cơ chứ ?



      Lặng lẽ mở cửa ra, Thuần Tưởng căng tròn hai mắt, len lén nhìn ra ngoài, quả bất kỳ nhiên, ngoài cửa xuất hiện hai bóng dáng …



      Tại sao lại có hai người! ! ! !



      Tay Thuần Tưởng giữ chốt cửa run lên, trong lòng thầm nhắc, Tô Mộc a Tô Mộc, đúng là làm người thể nhìn bề ngoài, bình thường mi lên tiếng ai cũng nghĩ mi là chính nhân quân tử … Nhất ̣nh một lúc nào đó, ta sẽ vạch trần mi ra …



      Cái gì ? phải muốn vào chứ ?



      Tim Thuần Tưởng đột nhiên nhảy lên, gương mặt ửng đỏ, hai gò má nóng ran, nín hơi nhìn lén vào bên trong.



      Thật ra chỉ có là nghĩ mình làm chuyện này thần biết quỷ hay thôi, từ khi mới lên, Tô Mộc đã sớm nhìn thấy cánh cửa khép hờ cùng ánh mắt tò mò soi mói của rồi.



      Tên ngu ngốc kia làm gì vậy ? Tô Mộc chợt nhíu mày, nhưng gì, tiếp tục quay đầu nói chuyện với người trước mặt.



      “Bây giờ con ở bên ngoài một mình … Mọi chuyện đều phải cẩn thận một chút, có chuyện gì nên hay thì trở về tìm mọi người, dù sao con cũng là họ Tô …” Lăng Diêu thở dài tiếng, chậm rãi .



      “Được rồi, dì cần nói nữa, những điều dì muốn nói con đều hiểu cả, nếu trong nhà có chuyện gì xảy ra thì cũng đừng gạt con” Tô Mộc nhàn nhạt cười.



      cho cùng, con vẫn muốn trở về nhà ?” Lăng Diêu quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi.



      “Dì Lăng, sao dì cứ nhất quyết ép con về chứ ? Trong nhà có Tô Thần và Tô Viễn là được rồi. Đừng phiền toái thì hơn. Dù sao con cũng đã trưởng thành, đừng nói là con, một đứa bé mười tám tuổi rời khỏi nhà sống một mình cũng là chuyện rất bình thường mà. phải con vẫn sống rất tốt sao ? Mọi người đừng quá lo lắng.” Tô Mộc vẫn từ chối.



      Lăng Diêu hỏi nữa: “Tại sao con lại chịu tha thứ cho cha con chứ ? Hai cha con làm gì có chuyện thù dai nhau … Hay là con với dì …”



      thể nào mà, dì Lăng, xin dì đừng suy nghĩ lung tung.” Tô Mộc nghiêm chỉnh tiếp tục : “Thứ nhất, chuyện giữa con và cha, phải là thù hằn gì mà là tính cách hợp, tính tình con kỳ quái, ba cũng như vậy. Con về nhà cũng là tránh để xung đột với ông ấy, còn nữa, dì Lăng … con đã quen gọi dì là dì rồi, thể thay đổi, dù sao cũng đã hai mươi năm, phải con đã sớm xem dì như mẹ con rồi sao ? … Những chuyện đó dì đừng suy nghĩ nhiều thì tốt hơn”



      Lăng Diêu gật đầu, biết rõ tính tình của cậu bé này kỳ quái, dù sao cũng là cả trong nhà, người một nhà thì làm sao mà thù dai được .”Vậy khi nào rảnh rỗi thì dì sẽ trở về thăm con.”



      “Được rồi, dì mau , Tô Viễn còn đứng ở dưới đợi dì đó.”



      Có lầm lẫn ? !



      Thuần Tưởng trợn to mắt nhìn người phụ nữ “khanh khanh ta ta” (*ý nói cách gọi thân thiết) với Tô Mộc, từ khi nhìn thấy người phụ nữ này, liền thấy bình thường.



      đúng đúng, người phụ này, khí chất thì rất tốt, bề ngoài cũng dễ nhìn, nhưng mà… Dù nhìn thế nào nữa, người này cũng khoảng trong tầm bốn mươi tuổi trở lên, Thuần Tưởng cau mày, chẳng lẽ Tô Mộc thích “phi công trẻ lái mái bay bà già sao ?”



      Nhìn vẻ mặt tràn đầy tình thương của bà ta, hoàn toàn là xem Tô Mộc như con trai. ( rõ ràng là con trai người ta mà ! )



      thể nào!



      Thuần Tưởng bỗng nhớ lại một câu nói đùa lúc trước của mình, một người xa hoa như Tô Mộc làm sao lại ở trong nhà trọ cũ kỹ này được, tám phần là bị bao dưỡng …



      Rất khó… Hay là sự thật ? thể nào, loại người như Tô Mộc, làm sao có thể… Nhưng cũng phải hoàn toàn có khả năng, tính cách Tô Mộc kỳ quặc, khó đảm bảo ta sẽ làm những chuyện ngoài ý muốn. Vậy người phụ nữ là … chủ của , sau đó sao? Nguyên nhân ở chung cùng Tô Mộc là vì – đã kết hôn ? ! Thật nguy hiểm ! Cho nên, Tô Mộc chỉ là tiểu bạch kiểm, mà còn là …. Tiểu Tammmmmmmm !!!!!



      Thuần Tưởng còn kết luận, tưởng tượng ra hình ảnh Tô Mộc quỳ xuống, rửa chân mát xa cho người đàn bà kia, thỉnh thoảng nước mắt lại tuôn rơi ào ào … Mắt thấy người đàn bà kia đã rời khỏi, biết từ đâu, một quyết ̣nh dâng lên trong lòng Thuần Tưởng …



      Mạnh mẽ mở cửa nhảy ra ngoài…



      “Tô Mộc!”



      Tô Mộc hơi giật mình, biết nha đầu này rình trộm nhưng ngờ đột nhiên chạy đến, còn … muốn giả làm hùng, có nhìn sai vậy ?



      Tô Mộc nhanh chậm, nhàn nhạt liếc nhìn : “Có gì sao ?”



      , , tôi … tôi chỉ là…” Thuần Tưởng đột nhiên lo lắng, giống như tiếng la “Tô Mộc” ban nãy vọng lại trong ̉ họng vậy.



      Thuần Tưởng cúi đầu, thắt ngón tay: “Người vừa rồi … người vừa rồi …”



      “A ? Người vừa rồi ?” Tô Mộc nghiêng mặt, nghi vấn hỏi.



      “Thật ra, nói … Cái đó, tôi đã nói với , người như cần bao dưỡng cũng có thể sống được mà … nghĩ , đâu nhất thiết phải dùng khuôn mặt để chạy Mercedes-Benz, Rolls-Royce gì đó … Thật ra Cherry QQ (*là một dòng xe hơi) cũng là một phương tiện giao thông, cũng có thể coi nó như chiếc xe, thật đấy, Mercedes-Benz, QQ đều có thể chạy xe đường, nó cũng tốt mà.”



      Tô Mộc mặc dù hiểu nói gì , nhưng trực giác làm gân xanh mặt nổi cả lên : nói cái quái gì vậy ? Tôi cưỡi xe đạp hay xe BMW thì liên quan gì đến ?”



      phải là, ý của tôi là…” Thuần Tưởng hắng giọng, châm chước dùng từ: đó, đừng làm những chuyện đó nữa, dù sao thì cũng rất mờ ám.”

      Chương 21: Dĩ nhiên, đây … phải sự thật sao ?

      Tô Mộc đứng thẳng tại nguyên chỗ, hồi lâu cũng phản ứng được nha đầu này nói gì, dĩ nhiên, từng câu từng chữ Thuần Tưởng đều hiểu mình nói gì, chỉ là …

      Tại sao cùng là một câu nói, hiểu mà ta hiểu chứ ?

      Có ai có thể nói cho biết, rốt cuộc đã làm chuyện mờ ám gì mà đến nỗi tên ngốc này cũng giả hùng đến đây chất vấn ?

      “Nhưng tôi thấy có gì cả.” Trong lúc bất chợt, Tô Mộc giật mình, đột nhiên ý thức được đã lâu chưa đùa giỡn với nha đầu này. Mặc dù biết nói cái gì, nhưng vẫn muốn bỡn cợt .

      Xem lời của Thuần Tưởng thật đen tối, thuận tiện chọc ghẹo nha đầu này, dường như rất vui. Kết quả, những trò đùa biến thái của Tô đại thiếu gia nhà ta lại sắp bắt đầu.

      Dĩ nhiên, lúc này ta thật sự đoán được một tí xíu ý nghĩa gì trong lời nói của nữ chính, Thuần Tưởng Đại tiểu thư lại hiểu nhầm ý của ta, còn nghĩ ta dương dương tự đắc lên mặt, ứng đối cùng .

      Sợ rằng nếu ta biết nghĩ ta là cái gì thì biết cái mặt kia sẽ đen thế nào, nhưng cũng thú vị, bất quá, Tô đại thiếu gia của chúng ta lại cho rằng nó là thú vị.


      có gì? Sao lại thấy có gì được chứ ?” Thuần Tưởng nhíu mày càng chặt hơn, trong lòng mơ hồ cảm thấy kỳ quái, nhìn bộ dạng của Tô Mộc, rõ ràng là theo chủ nghĩa đàn ông, nhưng tại sao lại dễ dàng chấp nhận những chuyện như vậy ?

      Chẳng lẽ được một người đàn bà bao dưỡng, được một chút phồn vinh, phù hoa đã làm tỏ mặt như thế ? Nhìn vẻ mặt ta thì quả là sao cả, trong nháy mắt, hình tượng tốt đẹp của chàng họ Tô đã hoàn toàn bị phá huỷ trong đầu .

      Nhưng người thần kinh đứng trước mặt Thuần Tưởng kia dĩ nhiên biết tự giác chút nào, dù bận vẫn ung dung nhìn , đến chết chắc cũng biết trong đầu Thuần Tưởng nghĩ đến điều gì.

      “Vậy thấy thế nào ? Tôi nên làm thế nào mới đúng đây ?” Rõ ràng là ông nói gà bà nói vịt, Tô Mộc và Thuần Tưởng hề biết đối phương suy nghĩ cái gì , ngươi tới ta , quả thật làm cho người ta cảm thấy bội phục, nhưng đoán chừng cũng chỉ có hai người mới làm chuyện rảnh hơi như vậy.

      … Thật lòng sao ?” Thuần Tưởng nguyện tin tưởng, thật sự mến người đàn bà kia, mặc dù chuyện “tỷ đệ luyến” làm người ta khó mà chấp nhận nhưng chuyện này cũng gọi là mới mẻ nữa, so với làm tiểu tam, bị nuôi dưỡng, làm tiểu bạch kiểm còn tốt hơn nhiều.

      Nghe ra được đầu mối, nét mặt Tô Mộc dần dần xuất hiện nụ cười mà chính cũng phát hiện: biết tôi thật lòng với ai, hay ai thật lòng với tôi sao ? trông nom nhiều như vậy làm gì ?”

      Thuần Tưởng hơi sửng sờ, giống như bị lời nói của Tô Mộc gõ vào đầu, đúng vậy, cần gì phải trông nom nhiều như vậy, người này, ta coi là hàng sao chứ ! ! ! Hay là ta bảo nhiều chuyện quá ? Tại sao phải thần kinh chạy đến đây nói chuyện với ta chứ !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

      “Mặc kệ , dù sao chuyện này truyền ra ngoài người chịu thiệt mất mặt cũng là , biết xấu hổ …” Thuần Tưởng lẩm bẩm, sau đó trở về phòng.

      “Này, rốt cuộc nói gì vậy ?” Tô Mộc rốt cục nhịn được, đành phải hỏi Thuần Tưởng trực tiếp.

      Thuần Tưởng há mồm, muốn gì đó nhưng phát hiện chuyện này rất khó mở lại, hắng giọng cái: “Hưm … Cái đó, tôi nói gì phải biết rõ lắm sao ? Vừa rồi còn đối đáp trôi chảy … lại bảo biết tôi nói gì ?”

      Người này nói đùa cái gì vậy, rõ ràng hiểu rõ, cố ý đùa bỡn , muốn chế nhạo sao ? Vừa rồi còn trả lời như vậy, vậy mà sao còn hỏi ?

      Tô Mộc nhìn nét mặt ngừng biến hoá của Thuần Tưởng , thật sự thấy thú vị vô cùng, nhưng vân chưa hiểu nói cái gì.

      Thuần Tưởng bên này dĩ nhiên cũng biết Tô Mộc suy nghĩ cái gì, tuy rõ ràng nói chuyện rất nhẹ nhàng với nhau nhưng thực tế, đều là “ông nói gà, bà nói vịt”.

      Thuần Tưởng hít sâu hơi, uyển chuyển hỏi: “Người vừa rồi tôi thấy … có phải là … bạn gái ?”

      Tô Mộc nhíu mày, vẻ mặt có chút phức tạp : “Ngươi hỏi cái này để làm gì?”

      “Tôi biết, lại muốn nói tôi “trông nom nhiều như vậy làm gì ?” đúng ? Vậy coi như tôi chưa nói gì , tôi chỉ là xuất phát từ lòng hảo tâm, cứu vớt những người vì tình mà nhất thời lạc đường như , hi vọng lạc có thể biết đường mà quay lại!”

      Thanh niên lạc đường ? ! Rốt cuộc nói cái gì vậy chứ ? Tô Mộc cười nhạo tiếng : “Rốt cuộc ai mới là ‘thanh niên lạc đường’ đây ! lầm rồi, tôi thấy … Có lẽ còn ‘lạc đường’ nghiêm trọng hơn tôi mới đúng!” Ít nhất theo ý là vậy.

      có ý gì đó ? !” Biết Tô Mộc bắt đầu phát huy công lực đả kích người khác bằng lời nói của mình, Thuần Tưởng vẫn nhịn được cãi lại : “Này này, tôi thật hiểu, sao cứ bắt ép tôi phải nói rõ ra chứ ? Người đàn bà kia mặc dù dễ nhìn nhưng hai người kém nhau nhiều tuổi như vậy … có cần phải quen với bà ta ?!”

      Tuy chưa nói thẳng ra nhưng thông minh như Tô Mộc dĩ nhiên lĩnh hội được tinh tuý trong câu nói này của .

      Sắc mặt Tô Mộc chìm xuống, có chút, hay nên gọi là vô cùng mất tự nhiên. Đã bảo là Thuần Tưởng biết quan sát sắc mặt, nhưng cũng rõ ràng lúc này tâm trạng Tô Mộc tốt.

      Nhưng nghĩ là mình đã nói sai, rõ ràng là tên Tô Mộc này ép nói thẳng ra.

      Cần gì phải tự trách mình chứ ! Thuần Tưởng xưa nay vậy, kết quả vẫn mở miệng, vẫn là như cũ, lại nhìn thấy vẻ mặt này của Tô Mộc, nhịn được thêm dầu vào lửa : “Tiểu bạch kiểm, ăn cơm nhão vui lắm sao ? Mercedes-Benz (BMW) tuy chạy nhanh, Calvin Klein mặc rất đẹp, nhưng có ích lợi gì chứ ? Đều là nhờ vào tiền của người khác thôi …”

      Sắc mặt Tô Mộc càng ngày càng đen, ̣nh mở miệng nói gì đó thì lại bị ngăn lại :

      “Thật đấy, Tô Mộc, biết , tôi thấy là một bác sĩ tốt, đối với bệnh nhân đều rất tốt.” Thuần Tưởng vừa , vừa nhăn mặt, vẻ mặt như rất chân thành : “Mặc dù tôi biết như thế nào, nhưng với tính tình của , thậm chí ngay cả bạn bè cũng có nhiều, nhưng mà … Tô Mộc , … Sẽ thích bà ta thật chứ ?"

    2. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 22: Nín thở! Hậu quả Thuần Tưởng tức giận …



      Vẻ mặt Tô Mộc bị đánh bại, thật sự biết hình dung não bộ của nha đầu này là thế nào : nghĩ tôi là cái gì ? Tiểu bạch kiểm ? Ăn cơm nhão ? biết có nên cảm ơn , đã cho tôi tư cách này … Cần phải đánh một trận thật tốt để cái đầu óc này thông suốt một chút !”



      “Tôi … Tôi nói sai chỗ nào chứ ! mới là người cần thông suốt, tôi cần gì phải thông suốt chứ ! phải tôi nói đạo lý với , chỉ là muốn cho biết, đời này có rất nhiều loại phụ nữ, cần phải lựa chọn làm tiểu tam như thế …”



      “Câm mồm !” Tô Mộc trầm giọng, trợn mắt nhìn Thuần Tưởng



      Thuần Tưởng mím môi, nhìn sắc mặt như vậy, biết mình đã nói sai rồi, lập tức im miệng lại.



      “Thật muốn lấy dao bổ đầu ra xem bên trong là cái gì !” Tô Mộc thở dài hơi, tiếp: nghĩ chúng ta làm gì ? Đóng phim hay là viết tiểu thuyết? Tiểu bạch kiểm, ăn cơm nhão, suy nghĩ cái gì vậy. Người phụ nữ kia là … dì của tôi.” Suy nghĩ chút, Tô Mộc cân nhắc cách dùng từ, cuối cùng cũng ̣nh ra được một từ dùng để chỉ vị trí của người đàn bà kia.



      Dì ? ! Thuần Tưởng chớp chớp mắt đôi mắt to, nhìn vẻ mặt ung dung của Tô Mộc, khỏi sửng sốt, trong giây lát, gương mặt trắng nõn đỏ dần lên.



      Trời ạ, suy nghĩ gì thế này ! Ừ nhỉ, nếu là người bình thường thì phải nghĩ đến khả năng đó chứ, rốt cuộc trong đầu chưa cái gì vậy !!!



      Thuần Tưởng chỉnh lại sắc mặt, mặc dù trong lòng nghĩ vậy nhưng bên ngoài, sẽ thể hiện là người bị bại.



      đúng là, sao lại nói chuyện ác độc như vậy, có cần phải bổ đầu tôi ra !” nhíu mày, lơ đãng lui về sau, lùi về trong phòng của mình, có chút lúng túng : “Tối nay chơi với nữa.”



      Tô Mộc đột nhiên rất muốn cười, nhớ tới vẻ mặt bảy sắc cầu vồng, ngừng chuyển màu của , đột nhiên lại bật cười, biết vì sao, ngay cả còn chưa kịp phản ứng thì đã thốt ra : “Ngày mai tôi đưa làm, nhớ chờ tôi.”



      Bây giờ Thuần Tưởng còn nghĩ việc nhờ xe là phúc lợi nữa, đúng, chính xác là như vậy, trong lòng rất rõ ràng, họ Tô kia sở dĩ đến gần là vì muốn bêu xấu mà !!! Vừa rồi còn làm mất mặt như vậy, biết ta còn chê cười thế nào.



      Thất bại là chuyện nhỏ, mất mặt lâu dài mới là chuyện lớn ! Thuần Tưởng quyết định, bắt đầu từ bây giờ, nhất định, tránh được thì nên tránh. Ở trong mắt , mỗi một câu nói của họ Tô đều mang theo một chút bỡn cợt.



      “Phanh” một tiếng, nhìn bóng lưng Thuần Tưởng biến mất trước cửa nhà mình, hai mắt Tô Mộc khẽ hẹp lại, trong đó bao hàm thêm tâm trạng phức tạp, có lẽ chỉ lúc này mới biết, , ngay cả bản thân còn chưa kịp phản ứng, trong nháy mắt đó, bỗng xuất hiện tâm trạng thể diễn tả thành lời.



      Rạng sáng thứ hai hôm sau, Thuần Tưởng đã rời giường rất sớm, ôm túi xách chạy ra ngoài, vừa đến trước cửa, trong giây lát, phát hiện chiếc xe luôn chờ làm cùng còn đứng đó nữa.



      Thuần Tưởng dừng lai, trong lòng có mùi vị nói nên lời, hình như là rất mong đợi, sau đó lại thất vọng thôi. ràng trong lòng biết, tâm trạng nên như vậy, tránh né họ Tô kia mà !



      Chậm rãi ngồi thẳng lên, Thuần Tưởng vỗ vỗ hai gò má, hít sâu hơi, nhăn mặt nhăn mũi, biết rõ hôm qua Tô Mộc trêu cợt , sao lại tưởng thật chứ. Hơn nữa bây giờ càng muốn gặp lại Tô Mộc, mất mặt như vậy, làm xấu hổ biết bao nhiêu.



      dạo, tản bộ đến một khu dân cư nhỏ, thoáng nhìn thấy chiếc xe kia dừng lại xa xa, dừng bước lại, cau mày, ngẫm lại, chẳng lẽ tên kia thật đợi sao!



      biết nên bày tỏ tâm trạng như thế nào, Thuần Tưởng kiên trì về phía trước, đúng, chừng họ Tô chỉ là vừa lúc đậu xe ở đây thôi, căn bản cần để ý, nếu chú ý quá nhất ̣nh lại càng mất mặt thêm.



      “Lên xe!”



      Khi ngang qua chiếc xe, hai tai đột nhiên truyền đến một câu “ra lệnh”, ra lệnh thì quá đáng tí nào, Tô Mộc ló đầu ra, cũng mở cửa xe, lại càng xuống xe. Nhưng Thuần Tưởng chỉ dùng đầu ngón chân thôi cũng biết rõ vẻ mặt của người kia như thế nào.



      Nhất định là mặt chút thay đổi, vẻ mặt thì “đương nhiên là vậy”.



      Lúc này nên làm thế nào đây ?



      Hờ hững, co cẳng chạy, hay là huýt sáo chuồn mất, tóm lại là cho dù thế nào cũng thể nghe lệnh của ta, dựa vào cái gì mà phải lên xe ta chứ ? Xem Thuần Tưởng là ai vậy ?



      “Nhanh lên xe ! Sắp trễ giờ rồi, muốn trễ giờ lắm sao.” Vẫn là mấy câu nói lạnh lùng.



      Kết quả là, bạn Thuần nhà ta rất có ́t khí, phải miễn cưỡng lên xe bạn Tô. Thuần Tưởng nắm chặt túi xách của mình, cắn môi dưới ngồi cạnh ghế tài xế, mặt ngó ra ngoài, chút phản ứng nào với “đồng chí tài xế”.



      “Này, làm cái gì vậy ? Nét mặt thật là kỳ quái a! Có phải biết bên cạnh có một “tiểu bạch kiểm thích ăn cơm nhão” buồn bực muốn chết vậy ?” Tô Mộc lái xe, vẫn theo thói quen, khi dừng đèn đỏ thì quay qua nhìn đối phương, sau đó lại nghiêng đầu tiếp tục lái xe về phía trước



      Thuần Tưởng, nhẫn nhịn, phải nhẫn nhịn, biết rõ người này làm tức chết thì sống được, nhưng ngẫm lại, quả là đầu óc có vấn đề, vẫn sinh động nghị luận cùng bạn Tô lâu như vậy.



      Rõ ràng có lòng tốt mà còn bị chê, lòng tốt lại coi là lừa đảo, hix! Còn bị họ Tô này chê cười, khẩu khí này phải nhẫn nhịn, nhưng thật sự nghẹn nặng quá!!!



      Thuần Tưởng tức giận, quai hàm nghẹn càng lúc càng cao, rõ ràng rất đáng ghét nhưng biết vì sao, cứ ngồi lên “chiến hạm” của “kẻ thù” vậy ? Rốt cuộc “hoà bình” cùng “kẻ thù” khi “chiến đấu” là sao đây ?

      Chương 23: Tù binh? Vẫn bị tù binh?



      Có thể sống hoà bình cùng kẻ thù chỉ có hai đáp án, đúng vậy, , bị kẻ thù xem như tù binh, hai, kẻ thù là tù binh của mình.



      Vậy Thuần Tưởng thuộc loại nào đây ? biết, dĩ nhiên Tô Mộc cũng biết, hai người đều hồ đồ như nhau, nhưng nguyện hồ đồ mãi như thế để sống.



      Quẹo vào, đậu xe.



      Cuối cùng cũng đến, Tô Mộc đưa đến trước cửa tiệm ăn, dọc theo đường hai người cũng yên lặng . Thỉnh thoảng Tô Mộc mở miệng nói hai ba câu, nhưng khí sau đó vẫn là lạnh nhạt.



      Tô Mộc hiểu rõ Thuần Tưởng nghĩ gì, ̣nh lao ra xe, Tô Mộc đã mở miệng trước một giây đó : “Này, tan việc thì chờ tôi một chút.”



      Thuần Tưởng hơi sửng sờ, phải chứ, ngay cả tan việc cũng muốn buông tha cho sao ? U_U



      cứng ngắc nghiêng đầu lại, khô khốc cười tiếng: “Cái đó … bác sĩ Tô, cần làm phiền , tôi tự về được mà.”



      “Khách sáo cái gì, tiện đường thôi.” Tô Mộc cười cười , khó khi lòng tốt nổi lên, làm sao mà nhẫn tâm để từ chối được chứ.



      Thuần Tưởng lấm tấm mồ hôi trán, thật hiểu, người này lúc trước thì hận thể cách cả đại dương, bây giờ sao lại nhiệt tình vậy chứ. Tục ngữ nói đúng, “ có chuyện gì mà ân cần, phải là kẻ gian thì cũng là đạo chích”



      Vậy còn Tô Mộc ? Rốt cuộc ta có mục ́ch gì ?



      Thuần Tưởng thông minh, đoán thế nào cũng đoán được suy nghĩ kỳ quái của Tô Mộc, nhưng cũng có thể phát hiện hơi khác thường, ít nhất là thái độ với đã thoải mái nhiều



      “Vậy thì …” Thuần Tưởng hơi há mồm, ̣nh nói gì đó thì bị chặn lại.



      “Thuần Tưởng, tới rồi à !” Là Viên Hiểu Phong.



      Lòng Thuần Tưởng nhảy lên “lộp bộp”, vội vàng lui về phía sau, lập tức bị Viên Hiểu Phong vây đến



      “Bác sĩ Tô, xin chào, đưa Thuần Tưởng làm sao ?“ Viên Hiểu Phong nghiêng đầu, cười cười nhìn Tô Mộc, nụ cười mặt hề giảm.



      biết vì sao, tuy Viên Hiểu Phong cười nhưng cảm giác như có một thứ gì đó kỳ quái lan ra.



      “Chúng ta cùng làm !” Viên Hiểu Phong kéo tay Thuần Tưởng vào trong tiệm ăn.



      Thuần Tưởng thở dài một hơi, ít ra cũng cần ở cạnh họ Tô nữa, nhưng sao hôm nay nhìn ai cũng thấy kỳ quái, tính tình Tô Mộc kỳ quặc thì nói, nhưng Viên Hiểu Phong hôm nay khác thường, thật sự rất rất rất kỳ lạ a!



      “Thuần Tưởng…” Viên Hiểu Phong thần bí lôi qua, ánh mắt có chút kỳ quái.



      “Cái gì vậy ?” Thuần Tưởng ngẩn người, hơi nhíu mày, có chút chột dạ đáp một tiếng.



      “Chuyện đó … và bác sĩ Tô…” Viên Hiểu Phong hơi ấp a ấp úng nhưng Thuần Tưởng hiểu, đúng, cần nghi ngờ, chắc chắn ta hoài nghi và Tô Mộc có quan hệ gì đó.



      có gì, phải đã nói rồi sao, Tô Mộc chỉ là hàng xóm thôi, chỉ là vừa lúc thuận đường nên đến, tôi biết muốn hỏi tôi cái gì, yên tâm yên tâm , tuyệt đối giống như nghĩ!” Thuần Tưởng vừa nói vừa cưới, hiểu rõ suy nghĩ của Viên Hiểu Phong



      Cái gì chứ, chỉ là để người ta yên tâm thôi mà.” Viên Hiểu Phong tức giận đẩy Thuần Tưởng ra, xoay người sang chỗ khác: “Được rồi, tôi thay quần áo, cũng nhanh lên một chút …”



      Thuần Tưởng bĩu môi, thật sự biết nên tỏ nét mặt như thế nào cho phải, biết họ Tô này trừ gương mặt dễ nhìn một chút thì có chỗ nào hấp dẫn đến như vậy, chỉ có tính cách kỳ quặc thôi đã chịu nổi rồi, thật biết bọn họ nghĩ như thế nào.



      Len lén nhìn phía Viên Hiểu Phong bỏ , tâm trạng của Thuần Tưởng đột nhiên trở nên kỳ lạ, biết phải hình dung như thế nào, chỉ hy vọng phức tạp như nghĩ là được rồi.



      ***



      Buổi tối, vì ở lại làm thêm nên Thuần Tưởng thuận lợi cần chạm mặt với Tô Mộc nữa.



      khẽ thở dài, có lẽ chọn cách đối mặt với họ Tô kỳ quặc kia thì lại thoải mái hơn.



      “Dì, dì …”



      Thuần Tưởng thong thả lắc lư về nhà, đường, đột nhiên cảm thấy ống quần bị thứ gì kéo lại, sau đó là một giọng nói yếu ớt truyền vào tai.



      “Dì…”



      Đó là một giọng trẻ con non nớt, Thuần Tưởng theo giọng nói cúi đầu nhìn xuống, là một đứa bé trai gầy tong teo, mặc quần áo màu trắng, ̉ áo, ống tay áo đều bẩn hết, song hai tay gắt gao đan chung một chỗ, thứ trong ngực nó co rúm lại, là một chú chó lông xù.



      phải là dì ! Là chị.” Thuần Tưởng có chút so đo, bĩu môi sửa lại.



      “Vâng … chị, chị, chị giữ cái này được ?” Cậu bé đưa chú chó đến trước mặt Thuần Tưởng.



      “Hửm ? !” Thuần Tưởng nhíu mi, cảnh giác lui về sau một bước, đưa tay sờ sờ đầu đứa bé kia: “Bạn nhỏ, có phải tìm được đường về nhà ? Chị dẫn em đến đồn cảnh sát nha ?”



      phải, em muốn tìm người giữ nó.” Cậu bé vừa nghe vậy lập tức lắc đầu, ́nh chính lại lời nói của mình.



      “Vậy bằng chị cho em tiền, lấy tiền mua thức ăn cho nó .” Thuần Tưởng suy nghĩ chút, móc tờ năm ngàn đưa ra trước mặt đứa bé : mua cái chân giò hun khói cho nó ăn .”



      Đứa bé vẫn ́ chấp lắc đầu : “Em lấy tiền, chỉ cần chị nhận nuôi nó là được rồi.”



      Thuần Tưởng nhún vai, bất đắc dĩ nhìn đứa bé, có lầm ? Rốt cuộc bị ai ếm bùa vậy ? Sao ngay cả đứa bé này cũng làm phiền chứ ?



      Nhấc chân, ̣nh rời khỏi thì đứa bé kia lại chồm lên kéo tay áo : “Chị, chị, đừng , xin chị đấy … nó nhỏ như vậy … chị hãy chăm sóc nó !”



      “Tại sao nhất định phải là chị ? Chị biết em, tại sao phải nuôi chó giúp em ? Bạn nhỏ, đừng như vậy được ? được tìm rắc rối cho người lớn …” Thuần Tưởng nhíu mày, thấm thía .



      “Chị cũng thấy nó phiền toái sao?” Vẻ mặt đứa bé đột nhiên ảm đạm, đôi mắt bồ câu mất thần thái vốn có, lông mi rũ xuống. “Em còn nghĩ … chị là một người tốt…”



      Thuần Tưởng sửng sốt chút, câu cuối cùng của cậu bé làm thấy đành lòng.



      “Giúp em nuôi nó , em van chị mà.” Cậu bé cắn môi, ́ gắng cầu xin .” mà, nó rất biết điều, rất nghe lời, lại ăn ít, rất hiểu tính người, rất biết trật tự …”



      Nhà bên cạnh có người thích sạch sẽ, làm sao mà nuôi chó , huống chi… Chỉ sợ chị họ cho thuê nhà cũng đồng ý. Trong thoáng chốc, Thuần Tưởng bỏ quên một chi tiết nho nhỏ, đó là biết từ lúc nào, đã chú trọng đến suy nghĩ của Tô Mộc .

    3. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 24: Ban tên ư? Đồng Tiền !



      Ôm chú chó màu trắng trong tay, Thuần Tưởng bất đắc dĩ than thở, biết có phải dạo này đầu óc bình thường , tự nhiên lại rước phiền toái này về.



      Đứng trước cửa nhà mình, lúc này Thuần Tưởng hiển nhiên còn lựa chọn nữa, nhưng vẫn có một chút do dự.



      Do dự biết có nên ôm vật nhỏ này vào trong , ràng, vật nhỏ ôm trong tay là một thứ rất phiền phức, đại phiền phức.



      vốn phải loại người nhàn hạ thoải mái, nuôi con chó con mèo chơi chơi, huống chi Thuần Tưởng tự nhận vẫn trong giai đoạn xây dựng sự nghiệp, làm gì mà có thời gian trông nom nó.



      Vừa rồi thật sự là đỡ được ánh mắt vô tội đáng thương của cậu bé kia mà …



      Thuần Tưởng bất đắc dĩ lắc đầu, biết có phải dạo này hay đồng cảm với người ta hay , hay là nhất thời vọng động, dù sao thì bây giờ cũng đã ôm về rồi, thể mặc kệ vật nhỏ này được, hay là quay lại tìm cậu bé kia ? Chỉ sợ đã còn tăm hơi nữa rồi U_U



      phiền não do dự nên phía sau có tiếng động, Thuần Tưởng vẫn chút quan tâm để ý đến.



      Tô Mộc đến gần Thuần Tưởng thấy đứng trước nhà mãi mà vào, rõ ràng biết ngây người nhưng lại hiểu suy nghĩ điều gì.



      “Này, làm gì vậy ?” Tô Mộc đưa tay vỗ vào vai .



      “Á -“ Thuần Tưởng kinh hãi kêu tiếng.



      Thật ra rất dễ hiểu, thói quen của con người vốn là như vậy, khi một người suy nghĩ chú tâm, đột nhiên gặp một tiếp xúc chắc chắn sẽ kinh hãi, gan lớn thì còn tỉnh hồn lại được, nhát gan đoán chừng sẽ bị sợ chết, nhưng Tô đại thiếu gia của chúng ta hoàn toàn có tự giác ở phương diện này, chỉ cảm thấy Thuần Tưởng kỳ lạ.



      “Kêu kêu cái gì, gặp ma à ?” Tô Mộc khẽ nhíu mày, càng nhìn càng thấy Thuần Tưởng làm việc trái với lương tâm nên mới như vậy, Thuần Tưởng cũng thấy hơi chột dạ một chút.



      Trong lòng hiểu rõ, người này thích sạch sẽ, nhất ̣nh sẽ chấp nhận những thứ như mèo chó này, đứng quay lưng về phía , ôm thật chặt vật nhỏ vào trong tay, biết là do cảm giác hay thật sự, Thuần Tưởng cảm thấy chú chó cũng run rẩy trong tay mình.



      “Này, làm gì thế ? Gặp ma thật sao ?” Tô Mộc thấy mãi lên tiếng, đành hỏi lại.



      Hừ, gặp ma cũng đáng sợ bằng gặp , Thuần Tưởng thầm nói trong lòng, mặc dù thầm sợ hãi trong lòng như chúng ta thấy thật sự, vô cùng, rất có đạo lý, nhưng bạn Thuần Tưởng của chúng ta chính là như vậy, chỉ biết sợ hãi mà dám phản kháng.



      hít sâu hơi, hắng giọng, xoay người lại: có ma quỷ gì cả, như vậy cũng bị hù chết rồi. Ôi thôi, chết tôi rồi !”



      Tô Mộc nghe Thuần Tưởng oán hận, cẩn thận nhìn từ xuống dưới, phát hiện lớp lông trăng trắng trong lòng , cười hỏi : “Là con chó hay con mèo ?”



      Thuần Tưởng ngẩn người, rụt người lại : “À, là con chó !”



      nhìn thấy nét mặt chán ghét đến nỗi muốn xé nát con chó như trong tưởng tượng, Thuần Tưởng vừa định buông lỏng hơi, một giây sau, lời nói của Tô Mộc lại làm rét mà run.



      nuôi chó, chỉ cần chủ nhà phản đối thì tôi cũng gì nhưng nhớ kỹ, giữ chó của cho kỹ … Nếu , tôi chắc ngày mai sẽ còn gặp lại nó … Hay là ngày mai nó có còn nhìn thấy ánh mặt trời hay …”



      ***



      Quả là súc sinh, quá tàn nhẫn! ta thậm chí còn có thể nói ra những lời như vậy sao …



      Thuần Tưởng ôm chú chó run run trong ngực, khỏi nhớ đến nghề nghiệp của tên kia – bác sĩ, bác sĩ nha ! Mà theo bản năng nghề nghiệp, bác sĩ dường như luôn là nhân vật đại biểu cho phúc hắc và biến thái, cần nói nhiều, chắc chắn chỉ có thể dùng từ siêu biến thái để liên hệ.



      Thuần Tưởng chỉ là người bình thường thôi, cho nên với mà nói, có được suy nghĩ như vậy chắc hẳn cũng rất bình thường, được rồi, ít nhất với , đây là chuyện bình thường.



      Huống chi, Tô đại thiếu gia vốn phải người đàng hoàng, mặc dù những lời vừa rồi thoạt nghe qua thì giống như uy hiếp thôi nhưng ai có thể đảm bảo, ta sẽ thực hiện chứ ?!



      Nhịn được rùng mình cái, Thuần Tưởng vừa vào nhà liền lập tức vứt chú chó xuống sàn nhà, muốn chuẩn bị đồ ăn cho nó nhưng lại sợ nó vệ sinh bậy, đành vừa tìm đồ ăn, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn chú chó kia.



      “Cảnh cáo mày đó, tiểu tiện đại tiện cũng nên thục nữ một chút ! Nhưng mà …” Hình như chưa nghiên cứu xem nó là nam hay nữ thì phải.



      Lò vi sóng “đinh” một tiếng, Thuần Tưởng cẩn thận lấy sữa tươi vừa được đun nóng ra, đến trước mặt chú chó rồi ngồi xuống ghế sofa.



      “Muốn ăn ?” Thuần Tưởng nhíu mày, nhìn đôi mắt to ngây thơ kia, ôm nó vào lòng nhưng đột nhiên nhớ đến điều gì đó, xách nách nó lên đặt trước mặt.



      “Wow, thì ra là một cậu bé nhỏ nha !” Thuần Tưởng có chút kinh ngạc nhìn vật nhỏ lắc qua lắc lại trước mặt, mỉm cười tà ác.



      “Vậy … để chị đây tìm cho mày cái tên !” Thuần Tưởng xong câu này, thoáng nhìn qua lần nữa, đột nhiên liên tưởng đến nồi thịt chó.



      đồng tiền… Mày là nam phải , chị đây nói cho mày biết, có người bảo, đàn ông như một khối tiền xu, và đằng sau đàn ông chính là một đoá hoa cúc.” Thuần Tưởng vừa , vừa quay mặt “Một đồng tiền” về phía mình, làm nó khỏi ngượng ngùng, vặn vặn vẹo vẹo thân thể.



      “Này, “1” mày cũng có, lỗ đít cũng có, đồng tiền, bảo là một đồng tiền mà.” Thuần Tưởng rất đắc ý, cái tên này thật sự quá cá tính, độc nhất vô nhị thì dám nhận, nhưng đó chắc chắn thể đụng hàng. Thuần Tưởng luôn nghĩ như vậy, đã sống thì phải sống cho tốt, thể đánh mất cá tính của mình .



      nhớ có một câu nói như vầy : mỗi người sinh ra đều là một sự khởi đầu mới của một cuốn sách nhưng biết vì sao, có rất nhiều người lại muốn trở thành sách lậu.



      Nhưng cũng hiểu rõ, trong xã hội ngày nay, muốn trở thành một quyển sách trắng thật sự thì rất khó, rất rất khó.



      Đặt chén sữa tươi nóng đến gần môi mình, Thuần Tưởng nếm thử miếng, nhiệt độ vừa đủ rồi !



      “Uống được rồi đấy.” Thuần Tưởng đặt xuống mặt đất, trước mặt Một Đồng Tiền, đẩy đến phía nó.



      đồng tiền phẫn nộ nhìn chén sữa, dường như có hứng lắm, ngừng xoay cái chén vòng vòng, Thuần Tưởng có chút buồn bực, hiểu nó muốn làm gì, nhưng nhìn nó cứ vờn cái chén mãi, đuôi thì cong lên, dường như ́ nhịn …



      Thuần Tưởng tỉnh ngộ!



      ra là nó muốn làm “đại sự” !



      Làm sao mà để nó “làm xằng làm bậy”trong phòng khách được chứ ! Dưới tình thế cấp bách, Thuần Tưởng đẩy Một Đồng Tiền về phía trước, Một Đồng Tiền mất thế cũng nghiêng ngả theo.



      Vội vàng đến cạnh cửa mở cửa ra, bỗng nhiên, vật nhỏ kia như bị điên vậy, lao thẳng ra ngoài …



      “A! Này, Một Đồng Tiền!” Thuần Tưởng kinh hãi kêu tiếng, vội vàng đuổi theo



      ***
      Chương 25: Thương nhân! Thương nhân cáo già!


      “Một Đồng Tiền!”

      Mặc dù vật nhỏ chạy rất nhanh nhưng dù sao nó vẫn còn nhỏ, nhờ vậy nên Thuần Tưởng mới có thể chạy theo nó được đến giờ.

      “Két…” tiếng thắng xe dồn dập truyền đến

      “Hú …” Nơi khúc quanh, Một Đồng Tiền quẹo ngoặt, Thuần Tưởng chạy theo phía sau chỉ nghe thấy tiếng nó kêu đau, sau đó nghe được tiếng gì khác nữa.

      Thuần Tưởng thật sự rất sợ, muốn xem xem sao vật nhỏ lại phát ra tiếng kêu rùng rợn như vậy, nhưng rồi lại sợ sẽ nhìn thấy cảnh vật nhỏ nằm đống máu đỏ tươi, thật sự đáng sợ !

      Thuần Tưởng cúi đầu lưỡng lự, ̣nh lên xem sao, nhưng lại bị sợ hãi kéo về, nghĩ đến thảm trạng gần chết của Một Đồng Tiền, trong đầu suy nghĩ miên man lan man dài dòng, nhưng thật ra cũng chỉ là suy nghĩ của Thuần Tưởng thôi, thực tế thì sau tiếng “hú” kia, còn việc gì xảy ra nữa.

      “Đây là chó nhà ?” Bất chợt, ̉nh đầu bỗng xuất hiện một “bóng ma”.

      Thuần Tưởng ngẩng đầu, người đàn ông trước mắt cao lớn, thoạt nhìn… Dường như … Hơi quen mắt …

      “Đây là chó nhà ?” Người đàn ông kia thoạt nhìn chỉ mới ba mươi, tướng mạo tuy nhan hoặc chúng” như Tô Mộc, nhưng mặt mũi cũng tuấn lãng, làm người ta cảm thấy thoải mái, giọng nói thì trầm thấp, khi nói chuyện cũng rất ôn hoà.

      “Đúng đúng đúng, đây là chó của tôi!” Thuần Tưởng liên tục gật đầu, nhìn Một Đồng Tiền cúi gằm mặt tay ta, cả người dính đầy mỡ, bẩn đến nỗi nhìn ra chó nhà ai nữa, khỏi thở dài một tiếng.

      Nhận lấy Một Đồng Tiền, Thuần Tưởng vội vàng kiểm tra tỉ mỉ vật nhỏ từ xuống dưới, phát hiện vết thương gì nghiêm trọng, lúc này mới yên lòng thả lỏng một hơi.

      “Nó đó, chui vào dưới bánh xe của tôi, người còn bị dính chút xăng, vậy mà bị đả thương gì, thật là lợi hại!” Người đàn ông nhàn nhạt cười, thấy Thuần Tưởng có ý ̣nh mở miệng nói chuyện, ta mới mất hứng mở lời trước.

      Thuần Tưởng rốt cuộc cũng ̣nh hồn lại, lúc này mới nhớ ra là mình nên nói điều gì : “Hại gặp phiền toái, thật xin lỗi … Dù sao cũng là người tốt mà, việc kia …”

      nhớ tôi sao ?” Người đàn ông nhíu mày, cắt đứt lời của Thuần Tưởng.

      “A! !” Thuần Tưởng lộ vẻ khó xử, người ta đã nói như vậy, có nghĩa hai người đã từng gặp mặt, huống chi vừa rồi Thuần Tưởng cũng cảm thấy, cảm giác người này đem đến rất quen thuộc.

      Chỉ là … Rốt cuộc đã gặp ở đâu chứ ?

      thật sự nhớ ra, Thuần Tưởng càng lúc càng thấy khó khăn, nếu nói một người đã từng gặp mặt, mà nhớ rõ tên đối phương thì quả thật là hơi thất lễ, nhưng bây giờ Thuần Tưởng thật sự nhớ được người này là ai.

      “Được rồi, cần suy nghĩ nữa.” Người đàn ông bật cười, bất đắc dĩ lắc đầu: “Xem ra… Tấm danh thiếp tôi đưa cho có tác dụng gì cả.”

      Danh thiếp…

      Thuần Tưởng khẽ nheo đôi mắt to lại, lúc lắc đầu : “A – – là Triệu Cạnh Hàng!”

      “Đã bao lâu gặp rồi ? Tôi mờ nhạt đến nỗi thể nhớ được sao ?” Triệu Cảnh Hàng trêu ghẹo Thuần Tưởng.

      Thuần Tưởng vội vàng khoát tay, cười cười : phải phải. Tôi làm sao mà nhận ra được giám đốc Triệu đây ! Chỉ là … Một nhân vật lớn như , sao lại xuất hiện trong khu phố rách nát này thế ?”

      Triệu Cảnh Hàng đưa tay vỗ vỗ đầu , nhìn ân cần cười, khỏi cảm thán, nha đầu này, quả đúng là chỉ đần một chút.

      “Thật sao ? Thì ra tôi là một nhân vật lớn sao ? Sao tôi còn biết nhỉ ?” Triệu Cảnh Hàng vừa nói, vừa chỉ chỉ chú chó trong lòng Thuần Tưởng : “Có muốn đưa nó đến bệnh viện khám ?”

      “A? Hả … Cái gì? Nó à…” Thuần Tưởng cười phá lên, bứt lấy một móng tay của Một Đồng Tiền, làm nó rét mà run.” có gì có gì, cần đến bệnh viện uổng phí như vậy, nó tốt lắm mà!”

      “Có vẻ rất thích nó, tôi thấy … Hay là , lên ngồi xe tôi , về phần viện phí lo lắng thì cứ để tôi trả. Mặc dù cậu nhỏ này chạy đến nhưng dù sao cũng là tôi đụng.”

      cần cần, khách sáo quá rồi. Cạnh nhà tôi có một bác sĩ mà, cần sợ !” Thuần Tưởng vội vàng từ chối ý tốt của ta, đành tạm thời dùng Tô Mộc làm bia đỡ đạn.

      “Hửm ? Trùng hợp vậy sao ?” Thấy Thuần Tưởng cứ từ chối mãi, Triệu Cảnh Hàng mặc dầu thấy vui nhưng cũng để trong lòng, chỉ là càng lúc càng thấy nghi ngờ thôi.

      Như vậy có tính là nói láo … Tô Mộc vốn là bác sĩ mà, Thuần Tưởng cười thản nhiên rồi gật đầu.

      “Bác sỹ thú y à ? Có thể trị được ?” Triệu Cảnh Hàng từ bỏ ý ̣nh, lại hỏi tiếp một câu.

      Nụ cười lúc này của Thuần Tưởng cứng đờ, ngờ ta lại hỏi như vậy, đành phải thuận thế tiếp tục gật đầu: “Đúng vậy !”

      vẫn thản nhiên như cũ, dĩ nhiên là trong lòng lấy làm thản nhiên là mấy, đành để ai kia chịu thiệt một chút, tuy hơi biến đổi chuyên môn của ai kia nhưng lại cảm giác được mình nói dối, có người đã từng nói mà, người cao cấp thì cũng đều là động vật thôi. Tên kia chữa bệnh cho người, vậy cứ coi như một nửa là trị cho động vật, về phần ta có thể chữa bệnh cho con chó này thì .. cũng rõ lắm, bác sĩ mà, bác sĩ cũng có bằng cao cấp chứ !

      “A, trùng hợp như vậy cũng tốt.” Triệu Cảnh Hàng đáp một tiếng.

      Nói xong, hai người đứng yên tại chỗ, đột nhiên còn đề tài gì để nói. Đứng một hồi lâu, Thuần Tưởng mới phát hiện bây giờ trông cực kỳ mất hình tượng !!!

      Quần ngủ rộng thùng thình mặc ở nhà, dép lê màu xanh lam hình khối vuông, tóc thì rối bời, buộc lung tung, tóm lại là vô cùng xấu xí.

      “Chuyện đó … Nếu có gì thì tôi trước đây…” Thuần Tưởng lấy tay lay lay hai cái bím tóc rối tinh của mình.

      “Đợi chút, tôi muốn tiếp tục hàn huyên với .” Triệu Cảnh Hàng thấy Thuần Tưởng ̣nh bỏ , vội vàng mở miệng trước, ̣nh chuẩn bị nói tiếp thì lại bị một người khác cắt ngang.

      “Ở đây làm gì thế ? Thế nào ? Hai người quen biết nhau ? Sao vào nhà mà hàn huyên ? Đứng ở ngoài này hóng gió sao ?” Giọng nói vô cùng nhẹ nhàng nhưng lực sát thương lại mạnh mẽ đến ghê gớm truyền đến, Triệu Cảnh Hàng và Thuần Tưởng đều ngây ngẩn cả người.

      Giọng nói này, con bà nó ! Thuần Tưởng cần quay đầu cũng biết người nọ là ai, chỉ là … Sao ta lại ra đây chứ ? Còn nói những lời này, vừa rồi muốn tiếp tục nói chuyện với Triệu Cảnh Hàng nên mới kiếm cớ vào trong, ngờ tên kia lại … Đúng là thích làm khó xử mà.

      Dĩ nhiên, muốn gì nhiều, cũng phải do Thuần Tưởng thấy Triệu Cảnh Hàng là người xấu hay thích đến gần gì, đúng ra mà nói thì quen được người có quyền thế thì ở phương diện nào cũng đều tốt nhưng … biết vì sao, Thuần Tưởng lại rất sợ, sợ thương nhân như Triệu Cảnh Hàng đã mò mẫm lăn lộn thương trường nhiều năm, đã tôi luyện thành một thương nhân cáo già.

    4. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 26: Hay là có người khác?


      “Ơ, đây phải là Tô Đại thiếu gia sao, hạnh ngộ hạnh ngộ !” Triệu Cảnh Hàng nương theo giọng nói xoay đầu lại, thấy Tô Mộc, đầu tiên hơi sửng sốt, nhưng nhanh chóng phản ứng kịp, nở nụ cười công thức hoá, chạy đến chào hỏi cùng Tô Mộc chào hỏi.



      Thuần Tưởng ngơ ngác nhìn hai người kia, chắc là quen nhau đây ! Lúc này xoay mặt lại nhìn Tô Mộc, đúng, người này quả là giống Triệu Cảnh Hàng, ngay cả nụ cười hiện giờ cũng giống nhau như đúc.



      “Giám đốc Triệu, người bận rộn như sao lại rảnh rỗi đến đây chứ ?” Tô Mộc hừ hừ cười, đến bên cạnh Thuần Tưởng, đưa tay khoác lên vai , hành động tự nhiên đến ngờ.



      Tôi và quen thuộc lắm sao ? Thuần Tưởng bĩu môi, nhún vai, thôi thì cứ giữ lại chút mặt mũi ít đến đáng thương của ta .



      “A … quen với Thuần Tưởng à ?” Triệu Cảnh Hàng nhìn Tô Mộc, rồi ánh mắt lại ý vị lướt qua đôi tay khoác lên đôi vai kia.



      ta làm sao mà biết tên chứ ? Thuần Tưởng đột nhiên nhớ lại, hình như chưa từng đề cập đến, Triệu Cảnh Hàng hình như cũng chưa từng hỏi, vậy làm sao mà ta biết được ?



      “Bình thường, chỉ là hàng xóm mà thôi.” Tô Mộc buông tay đáp trả, tiếp tục : cũng quen với Thuần Tưởng mà, dù sao ấy làm việc ở chỗ ông ngoại , muốn quen cũng khó.”



      “Sặc ! ! Cái gì?” Thuần Tưởng kinh ngạc mở to hai mắt, hỏi Tô Mộc: vừa nói cái gì vậy ? Chuyện đó…”



      Cái gì gọi là “ ấy làm ở chỗ ông ngoại , muốn quen cũng khó chứ ?” Ai là ông ngoại ta chứ ? Vương sư phụ, Lão Vương sao ? Triệu Cạnh Hàng này thật là ! Đúng là quá mức giảo hoạt! Vì sao nói với chứ ? Triệu Cảnh Hàng biết tên họ của … nhất ̣nh là do Lão Vương nói đây.



      Vậy mà còn làm như quan hệ đến mình, có gì để giấu diếm cơ chứ ? Thuần Tưởng hiểu rốt cuộc người này suy nghĩ điều gì, cũng cảm thấy cảm kích Tô Mộc, tại sao Tô Mộc lại ́ ý nói ra thân phận của Triệu Cảnh Hàng chứ ? Chắc là sợ biết rồi lại mắc bẫy đây mà !



      “A, thì ra là hàng xóm … Lúc nãy Thuần Tưởng có nói đến bác sĩ thú y, chẳng lẽ …” Vội vàng chuyển đề tài, Triệu Cảnh Hàng quả là khôn khéo, nhẹ nhàng chuyển đề tài trở về Tô Mộc.



      “Bác sỹ thú y? !” Tô Mộc thu lại nụ cười, nhăn mày liếc nhìn tiểu nha đầu cúi gằm mặt kế bên.



      Thuần Tưởng làm bộ như nghe thấy, vội vàng : “Nếu hai vị đã quen nhau thì chi bằng cứ tiếp tục nói chuyện , vừa lúc tôi phải về nhà chăm sóc cho cún cưng, làm phiền hai người nữa.”



      Thuần Tưởng vừa nhấc chân đã bị Tô Mộc kéo ̉ áo trở về.



      “Nè, làm gì vậy ? ngăn cản quyền tự do của con người sao ? Đây là phạm pháp nha !” Vẻ mặt Thuần Tưởng cầu xin giãy dụa.



      “Tôi có ngăn cản quyền tự do của , tôi chỉ muốn hỏi một chút điều thôi.” Tô Mộc ngẫm lại, giương mắt nhìn Triệu Cảnh Hàng: “Triệu Cảnh Hàng, hôm nay còn sớm nữa, hôm nào rảnh thì sang ăn bữa cơm, hôm nay tôi phải đưa người này về nhà trước rồi.”



      Triệu Cảnh Hàng lễ phép cười tiếng, khẽ gật đầu, nhìn hai người ồn ào rời khỏi, chân mày càng lúc càng nhíu sâu.



      ***



      “Này này này ! Buông ra ! ! !” Thật sự nể mặt ! Sao lại đối xử với trước mặt người ngoài như vậy ? Thuần Tưởng phản kháng la lên.



      Nha đầu này, lại còn xù lông nhím nữa ! Tô Mộc bĩu môi, phản ứng gì, chỉ rụt tay về, dĩ nhiên, lôi cả thêm con chó của nữa … Vào nhà


      “Này này này, nhà tôi vào làm chi vậy ?” Thuần Tưởng đứng thẳng người, chỉ vào Tô Mộc hô to .



      gái bé bỏng, đừng ầm ĩ nữa, hơn nữa … Tôi hỏi , ai tên “này này này” thế ? Nếu nói chuyện với tôi thì tôi cho biết, tôi cũng có tên ! Tên tôi lại càng phải “này này này”. Tô Mộc quét mắt nhìn Thuần Tưởng, ngượng ngùng .



      “Được rồi, đến nhà tôi hẳn là phải nói về chuyện này!” Thuần Tưởng vỗ vỗ lưng Một Đồng Tiền phía sau lưng, để nó ngồi xuống đất, có lẽ do quá kinh sợ nên vật xám xịt gục mặt đất, cúi gằm đầu.”Có chuyện gì thì mời nói nhanh, tôi còn phải chăm sóc cho cún cưng của tôi.”



      “Cún cưng ? ! Được, ôm chó của lại đây để tôi xem xem.” Tô Mộc hất cằm, chỉ chỉ vật nhỏ trong tay Thuần Tưởng.



      “Tôi thấy … Hình như khỏi thì hơn.” Thuần Tưởng gượng gượng cười hai tiếng, biết Tô Mộc thích sạch sẽ như vậy, đừng nói là bản thân mình, chỉ sợ một ngày tắm nước sát trùng một trăm lần, Tô Mộc vẫn khinh thường những cún cưng này như cũ, khó đảm bảo đưa Một Đồng Tiền đến trước mặt ta, ta sẽ trở mặt !



      là sao chứ ? phải nói tôi là bác sĩ thú y sao ! Sao mau chóng giao cún cưng cho tôi khám bệnh ?” Tô Mộc .



      Thuần Tưởng cười càng lúc mất tự nhiên, người này quả nhiên vẫn còn ghi hận, lòng dạ đúng là hẹp hòi : cần làm phiền , cần cần, ô… A , hải quy sinh viên đại học a, thạc sĩ hay là bác sĩ? Hay là cái gì gì đó ? Làm sao mà để khám bệnh cho cún cưng được…”



      Thuần Tưởng cứng ngắc cười, mở miệng là muốn tiễn khách, Tô Mộc nhân lúc Thuần Tưởng nói, kéo chặt ̉ tay Thuần Tưởng lại.



      Trái tim Thuần Tưởng bỗng lỗi mất hai nhịp, ngẩng đầu, đôi mắt nhìn sâu chăm chú vào ánh mắt loé lên vẻ giảo hoạt của Tô Mộc, ta chầm chậm mỉm cười : “Chó và mèo…”



      phải tôi chưa từng xem.” Khi nói đến đây, Tô Mộc dường như ́ ý, ngồi dịch vào gần Thuần Tưởng, đôi môi để sát vào vành tai , thấp giọng nói nhỏ.



      Khoảng cách quá gần làm tự nhiên đỏ mặt, vội vàng hất con người này ra, Thuần Tưởng lắp bắp: “Tôi, tôi … Aizzz, thì cũng chỉ là chuyện chó và mèo thôi mà ! , nói lẹ … Rồi mau chóng trở về nhà nữa.”



      “Gần đây có chuyện gì làm … Mời tôi thử độc được ?” Tô Mộc chau chau mày, chuyển sang đề tài một cách tự nhiên.



      Có lầm hay ? ta có ý gì chứ ? muốn ăn nữa cũng là ta, hôm nay thì tốt rồi, đột nhiên lại bị bệnh thần kinh gì nữa đây ? biết có phải bệnh nhân cách phân liệt nghiêm trọng ? Thuần Tưởng bĩu môi trả lời.



      “Hay là đã có người khác thử độc giúp rồi ?” Tô Mộc nhăn nhó mặt, nhưng nói ra lại rất nhẹ nhàng: “Là người nói đã từng thích ? Hay là… Người vừa gặp lúc này, Tổng giám đốc Triệu ?”

      Chương 27: Thử độc! có muốn ?




      … Có ý gì?” Thuần Tưởng dùng ngón tay xoa xoa mũi, rụt vai về tạo khoảng cách vừa đủ với Tô Mộc.” nghĩ là … nghĩ là … “



      Thuần Tưởng biết sao nói ra lời được, cứ nghĩ là nghĩ là mãi, vẻ mặt cũng bối rối kém.



      Tô Mộc thú vị nhìn , đợi nói tiếp, cứ nghĩ là nghĩ là, biết nên nói vế câu sau như thế nào sao ? Tô Mộc cảm thấy với trí thông minh của mình, tối thiểu là trí thông minh của người bình thường, đều có thể lý giải những điều mà Thuần Tưởng suy nghĩ .



      , nghĩ là … Tôi là loại người mà ai cũng được sao ? Người bình thường muốn ăn thì ăn sao ? … Nên nhìn xem có giá trị hay mới đúng. Lòng tốt mà bị người như xem như lừa đảo, thật là hiếm thấy !” Thuần Tưởng bĩu môi, nói hết những gì mình suy nghĩ trong lòng ra.



      Dừng một chút, khi Tô Mộc nghe nói như thế, đúng là có chút sửng sốt, ngờ sẽ nói ra những lời này, thật sự, ngờ kết quả đoán tới đoán lui lại như thế này.



      , nghĩ tôi là người mà ai cũng ăn được ? Người bình thường muốn ăn thì có sao’ những lời này có ý gì? Được lắm, mặc dù IQ của Tô Mộc cao, nhưng cũng có thể đoán được ý nghĩa đằng sau lời nói này, hơn nữa, miễn cưỡng lắm thì cũng xem như thông minh hơn một chút.



      Đó là “đãi ngộ khác nhau” mà thôi, những lời của bạn Thuần Tưởng chính là có ý nghĩa như vậy. =o=



      “Hử ? Thật vậy sao ?” Tô Mộc cười: “Vậy tôi phải người bình thường ?”



      “A, ha hả…” bạn Thuần Tưởng giật giật môi, cách nào đáp lại được



      “Hử ? !” Hiển nhiên, Tô Mộc hề chuẩn bị được sẽ trả lời bằng 2 tiếng “ha hả”, lại ̣nh hỏi tiếp thì —



      “Đừng nói nữa, tôi phải tắm cho Một Đồng Tiền đây“ Thuần Tưởng ôm lấy vật nhỏ mặt đất, về phía phòng tắm, lầm bầm lầu bầu: “Nhiều dầu máy như vậy, biết có sạch đây.”



      “Một Đồng Tiền?” Tô Mộc hiển nhiên vẫn chưa muốn nhích mông , biết sao “đãi ngộ đặc thù” này lại làm tâm trạng thấy thoải mái vui sướng vô cùng, đôi chân dài cũng tự giác theo vào phòng tắm.



      Người này còn chưa chịu sao ? Thuần Tưởng khẽ nhíu mày, trong lòng thầm nói nhưng thể bất lịch sự đến nỗi mở miệng trực tiếp đuổi về được, đành giải thích : “Đúng vậy đúng vậy, có lên mạng sao ? Có một câu nói rất hay – – đàn ông chính là một đồng tiền xu!”



      “Chính diện là 1, phía sau… Là hoa cúc.” Nụ cười Tô Mộc cứng đờ, khoé môi co giật hai cái, bổ sung giúp Thuần Tưởng xong mới phát hiện, suy nghĩ của nha đầu Thuần Tưởng này tuyệt đối giống người bình thường!



      Một gái đặt tên cho cún cưng của mình có thể đặt ra cái tên như vậy sao ? Chẳng lẽ thể là Tiểu Bất Điểm, Tiểu Khả Ái, Bạch Bạch hay Tiểu Thỏ sao ? Tại sao lại là một cái tên kỳ cục như vậy ?



      “Thời đại cá tính mà!” Dường như hiểu được nghi vấn của Tô Mộc, Thuần Tưởng quay đầu lại đáp.



      Ặc …



      Nhưng hình như là cá tính quá đáng rồi ! Nhưng nghe mãi cũng khó nghe lắm, Tô Mộc bất đắc dĩ, đành tự an ủi mình, ít ra đây vinh hạnh của cuộc đời , có thể gặp được con chó có cái tên độc đáo như vậy … Cũng xem như có sáng tạo …



      “Tô Mộc.” Thuần Tưởng đột nhiên mở miệng, gọi người mất hồn trở về trần gian.



      “A? !”



      “Tô Mộc, vừa rồi tôi cũng hơi thắc mắc ... Sao lại xuất hiện đúng lúc vậy ? Rốt cuộc, đêm hôm khuya khoắt ra ngoài làm gì ?” Thuần Tưởng nhăn nhó quay mặt nhìn .



      Ra cửa làm gì ư ? Tô Mộc lạnh lùng hừ cười tiếng, đương nhiên nói, vội vã ra ngoài như vậy là vì lúc nãy nhân lúc rảnh rỗi, chuẩn bị quan sát bạn hàng xóm này có nghiên cứu công thức nấu món nào mới , nhưng ngờ lại nghe thấy một tiếng hét vô cùng, rất rất chói tai, cho nên …



      Đầu tiên, khi nghe tiếng la hét của Thuần Tưởng, Tô Mộc chỉ nghĩ là lỗ tai mình sắp hỏng rồi, nha đầu này đâu có đến mức cùng cực như vậy ? Chỉ vì Một Đồng Tiền thôi, có cần kinh hãi đến mức đó ?



      Nhưng sau đó, nghe thấy động tĩnh gì từ nhà bên cạnh nữa, trái lo phải nghĩ, Tô Mộc thậm chí còn có phần an lòng, lại nghe thấy tiếng đóng cửa dồn dập, nghĩ có lẽ nha đầu kia ra ngoài, thử sang nhà bên cạnh gõ cửa, quả nhiên Thuần Tưởng có ở nhà.



      Cho nên, bây giờ Tô Mộc đứng ở nơi này, cũng hiểu được vì sao nha đầu lại khẩn trương đến như thế.



      Dĩ nhiên, đây chỉ là nguyên nhân hậu quả, tự hiểu tự biết là được rồi, cần phải giải thích với tên ngốc kia, Tô Mộc nghĩ như vậy nên tuỳ tiện tìm lý do nào đó, qua loa tắc trách là được rồi, cho nên trả lời —



      xuống lầu mua nước thôi, chuyện đơn giản như vậy cần hỏi sao ?”



      “Cần gì phải xuống lầu để mua nước ? uống nước gì chứ ? Vậy … mua chưa ?” Ánh mắt nghi ngờ rơi vào người Tô Mộc, Thuần Tưởng đâu có đần độn đến thế.



      hỏi nhiều như vậy làm gì ?” Tô Mộc nhịn được trả lời, đánh chết cũng nói là do yên lòng nên mới chạy xuống.



      “Vậy bây giờ còn ở nhà tôi làm gì ?” Thuần Tưởng cau mày, xoa xoa xà phòng lên cho Một Đồng Tiền.



      Dòng nước ấm áp xả xuống, có vài giọt bắn lên người Thuần Tưởng, thấm ướt quần áo , mặt còn sót lại vài giọt nước tinh mịn, vừa đưa tay lau mặt, vừa xả nước cho Một Đồng Tiền.



      Tô Mộc nhìn Thuần Tưởng, những xuất thần mà còn đáp lại vấn đề của .



      “Sao vậy?” nghe thấy câu trả lời của Tô Mộc, Thuần Tưởng nghiêng đầu lại nhìn, phát hiện ánh mắt Tô Mộc nhìn mình chằm chằm, hơi sửng sốt, nhất thời biết vì sao mặt lại nóng bừng lên.



      Tô Mộc bị Thuần Tưởng hỏi như vậy, dĩ nhiên phục hồi tinh thần lại, lắc đầu: có gì nữa, tôi về trước đây.”



      Thấy xoay người rời , Thuần Tưởng đột nhiên mở miệng: “Chờ chút…”



      thật sự đứng lại, chờ câu tiếp theo mà nói, Thuần Tưởng cũng hơi ngây ngốc, hiểu vì sao lại kêu Tô Mộc lại, cũng biết nên nói gì cho tốt.



      “Cái gì?” Rốt cục chờ được nữa, Tô Mộc mới bực mình hỏi.



      “À … … Nếu rảnh rỗi thì … Tôi muốn nói, gần đây mới nghiên cứu ra món mới, có hứng … Thử độc ?”


    5. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 28: Hàng xóm! Cho nên chỉ là…

      biết nên hẹn như thế nào nên hai người cứ thế mà ước định, nói là buổi tối sau khi tan việc, khi Thuần Tưởng chế biến ra món ăn mới thì Tô Mộc sẽ thưởng thức “thử”.



      Mặc dù biết hai người vì sao mà thay đổi, nhưng tâm trạng hôm nay của Thuần Tưởng thoạt nhìn tệ, thấy, có lẽ quan hệ giữa và Tô Mộc đã trở về như trước kia.



      Viên Hiểu Phong cũng thấy hôm nay Thuần Tưởng có vẻ kỳ lạ, trong lòng cũng lẩm bẩm, ngầm suy đoán xem tâm trạng này của Thuần Tưởng có liên quan đến Tô Mộc hay , dĩ nhiên, chỉ là suy đoán thôi nhưng đã sớm làm nội tâm ta thấy bất an, Viên Hiểu Phong nhịn được hỏi :



      “Thuần Tưởng, hôm nay hình như tâm trạng vui vẻ lắm ?”


      “A? ! Có sao?” Thuần Tưởng cười sờ sờ mặt mình, xem thường hỏi ngược lại.



      “Còn có nữa ? Miệng cười ngoác mang tai rồi kìa !” Viên Hiểu Phong cười ha ha, đưa tay kéo lấy hai tai của Thuần Tưởng.



      “Tôi thấy như vậy, tôi cũng giống như ngày thường thôi mà, sao lại khoa trương vậy chứ ?” Thuần Tưởng thật sự thấy hôm nay bản thân mình có chỗ nào kỳ lạ, có lẽ nên đổi sang cách nói khác, thật sự có chỗ kỳ lạ, nhưng bé này lại hiểu được.



      phải vậy, ý tôi là …” Viên Hiểu Phong muốn nói gì đó, lại bị người ta gọi ra đằng sau bếp.



      “Hừ hừ, mạnh miệng cho lắm rồi lại chịu nói, sớm muộn gì tôi cũng biết thôi !” Đối với câu nói cuối cùng trước khi Viên Hiểu Phong ngại ngùng rời khỏi, Thuần Tưởng vẫn thấy hiểu, … Rốt cuộc muốn biết điều gì ?



      Ở phòng khám cạnh bên, tâm trạng của Tô Mộc hiển nhiên cũng rất tốt, mặc dù ngoài mặt thì vẫn lạnh như tảng băng, nhưng khí chung quanh hiển nhiên khác hẳn với ngày thường.



      “Này này này, Trương Gia, có thấy hôm nay Tô đại thiếu gia của chúng ta kỳ lạ ?” Tần Phong Thành bĩu môi, hất cằm nhìn bóng Trương Gia vất vả làm việc



      Trương Gia giả vờ như buồn nôn, nói : “Có ngày nào mà ta kỳ lạ chứ ?”



      Tần Phong Thành chậm rãi quay đầu, dời mắt sang nhìn Trương Gia, sau đó dùng sức gật đầu, vẻ mặt đồng ý một cách nghiêm túc : “Đúng vậy! Tô Mộc có ngày nào là bình thường cả … Cho nên… Hôm nay biểu hiện của ta bình thường, còn làm việc rất chăm chỉ, như vậy có coi như bình thường ?”



      Trương Gia trợn trắng con mắt, nét mặt “lười nói nhiều lời”, vứt bỏ Tần Phong Thành.



      Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên, một tiếng chuông cực kỳ tiêu chuẩn vang lên, Tần Phong Thành thật tin nổi nữa, bây giờ còn có người dùng tiếng chuông này làm nhạc chuông cho điện thoại sao ? Có nhầm lẫn ? Là cái loại nhạc mà bà mụ bên cạnh hay “Em làm gì sai, sao lại chú ý tới em chứ ứ ứ ứ ứ ứ ứ ứ ứ ………………………..”



      Dĩ nhiên, khi Tần Phong Thành còn suy nghĩ miên man, Tô Mộc đã bước nhanh đến bàn làm việc, lấy điện thoại di động ra, ngay khi bấm nút “nhận”, điện thoại lại tắt máy. =o=



      Nhìn kỹ cuộc gọi nhỡ, là Tô Viễn.



      Tâm trạng vừa rồi tệ lắm, nhưng sau khi Tô Mộc nhìn điện thoai xong, khỏi nóng nảy, cũng có cảm giác bất bình thường kỳ lạ trào dâng trong lòng, nhưng lại hiểu rõ nó là cảm giác gì.



      có chút do dự, biết có nên gọi lại hay .



      ***



      Tô Mộc cuối cùng vẫn gọi cho Tô Viễn, nhưng lại nhận được mấy tiếng “tút tút” lạnh như băng — có ai trả lời.



      Tô Viễn rốt cuộc làm gì? Một cảm giác khác thường tăng phanh trong lòng Tô Mộc, cách nào chuyển được, biết rốt cuộc là thế nào ? Chẳng lẽ trong nhà có chuyện gì nên vội vã tìm ?



      Tô Mộc quyết định, nếu quả thật trong nhà có chuyện, Tô Viễn nhất ̣nh sẽ gọi lại lần nữa.



      Song, mãi cho đến khi phòng khám đóng cửa, Tô Mộc cũng nhận được cuộc gọi thứ hai của Tô Viễn nữa.



      Người này rốt cuộc làm gì ? Tô Mộc khỏi nhíu mày, ném điện thoại di động sang ghế phụ, dứt khoát thèm nghĩ đến cậu ta thì hơn.



      Liên tiếp mấy ngày, phòng khám của Tô Mộc cũng khá đông, sau khi tan việc Thuần Tưởng cũng chạy khắp nơi, mua mấy nguyên liệu nấu ăn khó gặp, hay là tìm những món ăn đặc sắc, tóm lại là mấy ngày gặp nhau, cho nên ước ̣nh mấy ngày trước vẫn chưa thực hiện được .



      Thuần Tưởng cảm giác mình đúng là đồ thần kinh, qua lại trong siêu thị nãy giờ, đổi tới đổi lui, mua cả đống đồ, rốt cuộc mua rồi mới phát hiện, đại đa số đều là những món mà Tô Mộc thích ăn.



      biết bắt đầu từ khi nào, lại quen thuộc với khẩu vị của đến như vậy, Thuần Tưởng bĩu môi, nhấc chân ra khỏi thang máy.



      bóng người đứng trước cửa nhà Thuần Tưởng, chậm chạp chịu vào cửa, Thuần Tưởng có chút buồn bực, mở miệng liền hỏi câu: “Tô Mộc? đứng đây làm gì vậy ?”



      Hiển nhiên, người bị hỏi cứng người lại, sau đó từ từ xoay người, khi ta xoay người, Thuần Tưởng mới phát hiện mình nhận nhầm người, người này hiển nhiên phải người “ngẩng đầu thấy cúi đầu thì thấy” – Tô đại thiếu gia, nhưng người này lại có phần tương tự như Tô Mộc, ánh đèn tối tăm làm nhìn rõ, như vậy thì sao, chỉ là …



      “Thuần Tưởng? !” Người đứng trước cửa mặc dù gặp người ngờ đến, nhưng hiển nhiên quen biết , hơn nữa… Hình như còn rất quen thuộc ….



      “Tô… Viễn ?” Người sửng sốt lúc này lại là Thuần Tưởng, chau mày lại, hơi nghiêng đầu, vừa rồi khi Tô Viễn gọi tên cũng có vẻ bất ngờ, có nghĩa người Tô Viễn đợi phải , mà là ….



      đến tìm Tô Mộc?” Thuần Tưởng bình tĩnh, Thuần Tưởng bình tĩnh, ngay cả chính cũng thấy kinh ngạc, có thể nói chuyện với Tô Viễn một cách bình thường đến thể bình thường hơn nữa sao ? Thật là ghê gớm …



      “Tô Mộc? ! Hai người quen nhau ? Hay là … “ Tô Viễn lẩm bẩm trong lòng, biết vì sao, Thuần Tưởng nhắc đến Tô Mộc cũng thấy kỳ lạ, nói được một lúc lại biết nên trả lời vấn đề của như thế nào …



      “Nhà bên cạnh, là hàng xóm của tôi.” Thuần Tưởng chỉ chỉ cánh cửa bên cạnh, gât đầu nói.



      ra chỉ là hàng xóm thôi sao ? !” Tô Viễn cười, nghe giọng điệu của cứ nghĩ hai người thân lắm. Cho nên… Chỉ là hàng xóm thôi, huống chi, tính cách của Tô Mộc hiểu rõ hơn bất kỳ ai, đối với Thuần Tưởng, có lẽ còn chưa đến trình độ “bà con xa, láng giềng gần” nữa !

      Chương 29: Tình địch? Hàng xóm! Huynh đệ!




      ra chỉ là hàng xóm mà thôi…



      Một câu nói của Tô Viễn thôi đã làm Thuần Tưởng sợ đến nỗi sững sờ, là hàng xóm , mà “thôi” là sao ? ta nghĩ ngoài quan hệ hàng xóm ra, và Tô Mộc còn là cái gì của nhau chứ ?



      Thuần Tưởng bĩu môi, hất cằm sang cửa nhà Tô Mộc : “Cứ tiếp tục chờ , tôi nghĩ tên kia chắc sẽ trở về nhanh thôi.”



      Tô Viễn nghe Thuần Tưởng nói vậy, hai tay khoanh trước ngực, khóe môi khẽ vung lên, nở nụ cười tươi tắn nói : ”Em thật nhẫn tâm, nỡ nào để đứng chờ ngoài này mà mời vào nhà một lúc là sao hả ?”



      muốn chờ thì muốn làm gì ?”Nhìn thái độ của ta, Thuần Tưởng bất đắc dĩ mím môi trả lời.



      “Hừ … Thuần Tưởng à … em thật sự vô tình vậy sao !” Tô Viễn đuổi theo mấy bước, nét mặt vờ như rất ấm ức.



      “Rốt cuộc là tôi vô tình … hay là vô tình đây ?” Câu nói của Thuần Tưởng mang theo một hàm ý khác, Tô Viễn hiểu rõ, hai người mặt đối mặt với nhau đều cảm thấy khó xử.



      Thuần Tưởng đột nhiên thấy còn ý nghĩa gì, cũng muốn nói thêm gì nữa, lập tức xoay người quay .



      “Thuần Tưởng, đợi chút đã!” Tô Viễn thấy sắp liền vội vàng chạy lên nắm lấy tay , kéo Thuần Tưởng về.



      Tô Viễn dùng sức khá lớn, làm Thuần Tưởng cau mày bực bội hất tay ra : phải đến chờ Tô Mộc sao … Sao lại đứng đây làm gì ?”



      “Thuần Tưởng, có phải em … Vẫn còn trách ?”Tô Viễn thấy bây giờ là dịp thích hợp để nói cho rõ ràng, biết, nếu cứ để Thuần Tưởng bỏ như vậy, chắc chắn có rất nhiều chuyện sẽ để lỡ mất.



      Thuần Tưởng xoay mặt qua, vờ như hiểu nhìn Tô Viễn, bật cười: “Tô Viễn… Học trưởng, rốt cuộc muốn nói gì với tôi ?”



      Tô Viễn khẽ mỉm cười: còn tưởng em vĩnh viễn cũng gọi như vậy nữa.”



      “Tôi chỉ mong học trưởng nhớ tới thân phận của mình, tôn trọng một chút!” Thuần Tưởng lạnh nhạt, còn cười nữa, nhưng vẻ mặt cũng gọi là oán trách được.



      “Trước kia em rất đáng … Thuần Tưởng, đừng như vậy…” Tô Viễn ̣nh nói thêm nhưng lại bị một giọng đàn ông khác cắt đứt.



      “Nha đầu ngu xuẩn này ! Sao lần này nhìn thấy cũng thấy ở cạnh một đám đàn ông vậy hả ?”



      “Tô Mộc! !” Thuần Tưởng la lên, dùng sức hất tay Tô Viễn ra, bước nhanh đến trước mặt Tô Mộc, nổi giận đùng đùng la : lau miệng cho khô cho tôi ! Nói gì cũng nghe lọt lỗ tai.”



      “Tôi nói đúng sự thật mà, tên họ Triệu kia, cùng với người này, phải đàn ông sao ?”



      “Đúng” Gật đầu.



      “Có phải lần nào cũng thấy trước cửa ?”



      “Đúng.” Gật đầu gật đầu.



      “Vậy những điều tôi nói có phải sự thật ?”



      “… Đúng.” Gật đầu…



      , phải!” Vội vàng lúc lắc đầu, Thuần Tưởng bây giờ cũng rõ mình nói gì nữa : “Sao, sao lần này miệng nói ra cũng phải chuyện tốt vậy?”



      Tô Mộc ha ha cười, vẻ mặt giải thích : “Tôi có ý gì đặc biệt cả, trừ phi …”



      Tô Mộc ngừng lại, liếc mắt nhìn Tô Viễn, lại xoay mặt nhìn Thuần Tưởng, nhàn nhạt nói : “Trừ phi là trong lòng của chính có điều gì đó.”



      “Tô Mộc…” Tô Viễn thở dài lắc đầu, chỉ nghĩ là Tô Mộc để ý đến gái này nên thấy rất vui.



      “Hai người cứ tiếp tục , đừng để bị tôi quấy rầy.” Tô Mộc khoát khoát tay, ngang qua trước mặt hai người đến trước cửa nhà mình, trong nháy mắt, sắc mặt bỗng trở về như bình thường, nhưng đó chỉ là mặt ngoài, còn trong lòng rấm rứt thôi, ngay cả lấy chìa khóa ra, cũng phải dùng sức lắm mới thực được, sau đó lại hung hăng nhét vào chốt cửa, mở cửa vào nhà.



      Phanh !



      tiếng vang lớn làm Thuần Tưởng lập tức phản ứng lại, nhanh chóng bước đến trước cửa nhà Tô Mộc, vội vã : “Tô đại thiếu gia, đừng hiểu lầm, tôi …”



      Dường như ngửi được hơi thở đặc biệt gì đó, Tô Viễn đứng bên lại ngốc, sững sờ nhìn Thuần Tưởng và Tô Mộc.



      “Em giải thích với ta làm gì ?” Tô Viễn trầm mặt hỏi.



      “Để người ta hiểu lầm tốt” Thuần Tưởng như đinh đóng cột.



      “Là để người ta hiểu lầm tốt, hay là muốn để ấy hiểu lầm ?” Tô Viễn buông tha cho Thuần Tưởng, hỏi han liên tục.



      “Để ai hiểu lầm cũng tốt!” Thuần Tưởng nhấn mạnh, dường như có chút mệt mỏi với dây dưa của Tô Viễn.



      “Đúng, để người ta hiểu lầm tốt, nhưng ấy hiểu lầm sao ? Quan hệ của chúng ta vốn dĩ là bình thường mà!” Tô Viễn e dè, lớn tiếng .



      , đừng có vô sỉ quá! Tôi cho phép ăn lung tung ! Hai chúng ta, chút xíu quan hệ cũng có, chút xíu cũng , nghe chưa ? Hay là cảm thấy, những điều làm với tôi vẫn chưa đủ ?”



      “Đủ rồi, đừng ồn ào nữa !” Cánh cửa trước mặt đột nhiên mở ra, gương mặt Tô Mộc đen như than, tay nắm cửa, mắt nhìn hai người càn rỡ trước cửa nhà mình, nhịn được .



      Thuần Tưởng ấm ức giương mắt nhìn Tô Mộc, ta thay đồ ở nhà, quần áo màu lam nhạt, tóc đen, có vẻ mô-đen như ngày thường, ướt sũng mềm xuống đến tận tai, Tô Mộc như vậy, quả so với bình thường nhu hòa hơn nhiều.



      “Được rồi, có chuyện gì ngày mai sau” Tô Mộc đưa tay kéo cổ tay Thuần Tưởng, đẩy vào phòng : “Hôm nay phải làm đúng ước hẹn, Tô Viễn, nếu em tìm ấy có việc để ngày mai hay ngày kia … Tùy em, chỉ cần phải tối nay.”



      Thuần Tưởng hoàn toàn ngờ trong từ điển của Tô Mộc cũng có hai chữ “giải vây”, mặt kinh ngạc, mặt khác cũng có ý cảm ơn, còn Tô Mộc, mặc dù hiểu sao lại nổi hứng muốn làm người tốt nhưng gương mặt vẫn đen như cũ, giảm chút nào.



      Tô Mộc xong, thuận tay đóng cửa lại.



      Tô Viễn nhìn Tô Mộc hành xử như vậy, có mùi vị khiêu khích, khóe miệng ta vẽ ra đường cong cong, mặc dù thấy rất kinh ngạc với cảm giác của mình nhưng thể thừa nhận được.



      Là Tô Mộc sao chứ, ai hiểu Thuần Tưởng hơn , huống chi là tính cách khó hòa hợp như Tô Mộc, nếu đối thủ là Tô Mộc, ngược lại làm thấy dễ dàng vô cùng, bởi vì 2 người đó hiểu họ vô cùng.



      Tô Mộc như thế nào, Thuần Tưởng như thế nào, hai người phát triển như thế nào, Tô Viễn cảm giác như mình hoàn toàn có thể biết trước . Trừ cảm giác dễ đối phó mặt ngoài ra, rất tò mò, đối với người đàn ông như Tô Mộc, như Thuần Tưởng rốt cuộc có lực hấp dẫn như thế nào đây ?



      Thuần Tưởng có nhiều điểm tốt, có nhiều điểm đáng , lại có vài phần đần độn, vài phần ngu ngốc, tất cả Tô Viễn đều có thể thấy, nhưng Tô Mộc có thể hiểu bao nhiêu ?



      Tô Viễn tò mò, đây rất đáng để tò mò, từ lúc bắt đầu, chưa bao giờ có ý định buông tha cho Thuần Tưởng, mà bây giờ, càng có lý do để buông tay.



      ***



      Thuần Tưởng đứng trước mặt, tay chân có chút luống cuống, được rồi, thừa nhận, chỉ là “có chút luống cuống” thôi mà phải là “khoa tay múa chân”.



      “Tôi và ta có gì…” Theo bản năng kéo lấy ống tay áo của Tô Mộc, Thuần Tưởng thốt ra.



      Tô Mộc nhíu mày, ánh mắt nhìn Thuần Tưởng có hơi quái dị, sửng sốt nửa ngày, mới chậm rãi mở miệng: có lầm lẫn ? và nó có chuyện gì liên quan gì đến tôi ?”



      Lòng Thuần Tưởng nhảy lộp bộp, gương mặt đỏ lựng đột nhiên trở nên trắng bệch, cũng hiểu sao mình lại gấp gáp muốn giải thích như vậy, nhưng muốn giải thích, người ta phải nghe mới được chứ.



      “A, ha hả… phải vậy …” Nét mặt lúc này cứng ngắc, miễn cưỡng nở nụ cười đẹp cho lắm : “Tôi … Ý tôi là … Tôi thấy và Tô Viễn hình như quen nhau, tôi sợ hiểu lầm thôi.”



      Rốt cuộc cũng đến Tô Viễn, đến tột cùng cũng là liên quan đến Tô Viễn thôi ! Tô Mộc lại càng vui , làn môi mỏng mím chặt lại, đôi mắt khẽ hếch lên.



      Bị nhìn như vậy, Thuần Tưởng cảm thây rất mất tự nhiên, đành chủ động chuyển chủ đề : “À, Tô Viễn là gì của ? à ?”



      phải, nó phải tôi.” Tô Mộc có tâm trạng gì trả lời.



      Hô…



      Thở dài nhõm, Thuần Tưởng thầm cười bản thân mình, xem nhiều phim kịch quá rồi, cho nên cứ thích suy nghĩ đến mấy tình tiết tầm thường này, sao lại trùng hợp như vậy chứ, và người nhà họ Tô sao có thể …



      “Tôi là nó.” Tô Mộc nhìn gương mặt Thuần Tưởng lại thoắt biến thoắt hóa, thay đổi như bảng pha màu, bổ sung câu.



      Thuần Tưởng sặc nước miếng, gặm gặm ho khan.



      Hữu duyên, là quá hữu duyên ! !



      Thuần Tưởng khóc ra nước mắt, liên tục gật đầu : “Có mắt tròng, Tô Mộc đồng chí, ngờ lại là đại thúc ?”



      Tô Viễn là đàn của Thuần Tưởng, học ĐH 3 năm lẻ mấy tháng, năm nay vừa tròn hai mươi sáu, nếu Tô Mộc là của Tô Viễn, vậy ít nhất cũng hai mươi tám, hai mươi chín rồi.



      “Tôi chỉ lớn hơn đứa con nít như vài tuổi thôi, chưa đến mức như đâu” Tô Mộc khinh khỉnh nhìn Thuần Tưởng.



      Thuần Tưởng khóc ra nước mắt, khó trách khó trách, người ta ba mươi là đạo rãnh, và Tô Mộc tối thiểu cũng phải có hai đạo rãnh rồi.



      : “Tô Mộc à Tô Mộc, đúng là quái, thoạt nhìn đâu có già như vậy.”



      Khóe miệng Tô Mộc co giật hai cái : “Rốt cuộc tôi già lắm sao ?”



      “Trời ạ …” Thuần Tưởng thở dài tiếng : “Chú bác sĩ à, tôi kỳ thị tuổi tác đâu.”



      Tô Mộc : “Mẹ kiếp.”



      Thuần Tưởng lại càng trợn to hai mắt nhìn chằm chằm Tô Mộc.



      “Con ngươi sắp rớt rồi kìa.” Tô Mộc nhắc nhở câu.



      Thuần Tưởng lúc này mới lắc đầu: ra … Chú Tô Mộc, chú cũng thích bậy !”



      Tô Mộc tốn hơi thừa lời: còn dám gọi tôi tiếng ‘chú’ nữa, chỉ là bậy thôi đâu”



      dám đánh người…” Hai mắt to của Thuần Tưởng nước mắt lưng tròng, hai tay nắm lấy trước ngực.



      Tô Mộc tiếp tục tốn hơi thừa lời: “Tôi có đánh người, tôi chỉ trực tiếp dùng dao phẫu thuật cho , sau đó bỏ vào tủ lạnh ướp thôi.”



      Toàn thân Thuần Tưởng run lên, cảm thấy bác sĩ quả là nghề nghiệp cực kỳ biến thái.



      Tô Mộc lắc đầu, tiếp tục chuyện phiếm cùng nữa, đứng đắn : “Tôi và Tô Viễn sinh cùng năm, có nghiêm trọng như nghĩ đâu, hừ… Nhưng tôi nhớ , sau này với tên kia là nó trông còn già hơn tôi, đúng !”



      Thuần Tưởng le lưỡi, cảm thấy có chút khác thường, vừa rồi Tô Mộc mình là của Tô Viễn mà, sao lại có thể cùng năm được chứ ?



      Nhìn vẻ mơ mơ hồ hồ của Thuần Tưởng, Tô Mộc cũng lấy gì làm kỳ lạ, chỉ cười cười giúp Thuần Tưởng giải thích nghi vấn : “Bởi vì tôi và Tô Viễn phải cùng mẹ sinh nên mới ra cùng năm … Như vậy đủ hiểu chưa ? Nếu sau này tôi giải thích thêm cho hiểu.”



      Thuần Tưởng há miệng, chỉ cảm thấy mọi chuyện phức tạp, muốn hỏi thêm nhưng lại thấy đó là chuyện nhà của người ta, tư cách cũng lập trường gì để hỏi cả.



      “Thế nào ? Còn … quan hệ giữa và Tô Viễn … là thế nào vậy ?” đợi Thuần Tưởng hiểu mọi chuyện, Tô Mộc lại xoay sang hỏi .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :