1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cách Vách ! Đừng Nhìn Trộm - Nấm Truân Cua Nhỏ (40C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 11: ta? Coi trọng ta?

      “Gọi cơm!” Tần Phong Thành nở nụ cười tươi đến trước mặt Viên Hiểu Phong .

      “Dạ, bác sĩ Tần, lại đến chọn bữa trưa à… Hôm nay muốn ăn món gì? Món đặc biệt có…” Hai gò má của Viên Hiểu Phong khẽ ửng hồng, xoay người sang chỗ khác, chỉ đại vào dòng chữ menu, giả vờ .

      “Hiểu Phong này, khẩu vị của ba người chúng tôi, chẳng phải là người nhất sao.” Tần Phong Thành cười, vỗ vỗ vai Viên Hiểu Phong, tiếp: “Làm xong đưa tới cho chúng tôi là được.”

      “Vậy được rồi!” Viên Hiểu Phong vừa nghe thấy đưa thức ăn qua, tinh thần trở nên tỉnh táo hẳn.

      Tần Phong Thành hơi ngập ngừng chút, nụ cười rực rỡ vừa rồi trở nên khó xử, giảm tiếng thấp xuống, : “Khoan … Có thể nhờ mới tới làm đưa cơm ?”

      Vừa nghe Tần Phong Thành vậy, sắc mặt Viên Hiểu Phong khỏi thay đổi, nhưng vẫn cố nở nụ cười, mang theo ý vui đùa : “Bác sĩ Tần, sao vậy? Có cơm là được rồi, còn để ý ai mang sao? Đổi người hương vị ngon thêm à?”

      “Hắc hắc, thể như vậy, Hiểu Phong, đừng hiểu lầm.” Tần Phong Thành làm việc lâu trong phòng khám, từ khi nhìn thấy Viên Hiểu Phong vào đưa cơm, đến mỗi bữa ăn đều mang đến đúng giờ, dĩ nhiên hiểu nha đầu này có tâm tư gì.

      “Hiểu lầm cái gì, khó khi… coi trọng Thuần Tưởng?” Viên Hiểu Phong đột nhiên nghĩ điều gì đó, hỏi .

      Biết điều chút, đừng có hiểu lầm…

      Thuần Tưởng, biết Thuần Tưởng là người mới, hơn nữa… Đây là mà Lão Đại của bọn họ có hứng thú, đâu có dám động ý biến thái, huống chi… Ngay cả nhìn cũng chưa nhìn cái, làm sao có thể gọi là “coi trọng” được.

      Sở dĩ gọi Thuần Tưởng đưa cơm dĩ nhiên là muốn tìm hiểu trong truyền thuyết này – ít nhất là trong “truyền thuyết” ba hoa chích chòe của Trương Gia. Hơn nữa, cũng muốn xem khi Lão Đại và Thuần Tưởng chạm mặt, sao hỏa đụng địa cầu kinh bạo thế nào.

      Hôm qua trốn việc, kết quả là bỏ lỡ trò hay, biết vậy chẳng làm, dĩ nhiên, có biện pháp của , nếu thể thấy tự nhiên, cũng có thể tự chế tạo.

      Nhìn nụ cười quỷ dị của Tần Phong Thành, Viên Hiểu Phong nhịn được sờ sờ tay, giả vờ run run : “Được rồi được rồi, chỉ cần kêu Thuần Tưởng đưa qua là được chứ gì? Dù sao ấy cũng bị bệnh, ấy đưa qua rồi nhờ mọi người xem bệnh giùm ấy chút.”

      Viên Hiểu Phong quên hảo tâm nhắc nhở, sau đó chớp mắt mấy cái, dùng giọng mập mờ : “Tôi giúp đó nha, nhớ phải giữ lại ấn tượng tốt với người ta.”

      “Cái gì chứ? Nha đầu này, lấm la lấm lét, còn mau dặn dò nhà bếp, cứ vậy , tôi về trước.” Tần Phong Thành xong, nghênh ngang tự nhiên rời khỏi.

      ra, từ khi Tần Phong Thành bước vào, Thuần Tưởng thấy được, mặc dù biết người này là ai nhưng nhìn bộ dáng ta chuyện với Hiểu Phong, có ý lên quấy rầy, thấy Tần Phong Thành vừa , liền chui ra khỏi góc, kéo kéo tay Viên Hiểu Phong:

      “Này này, tiểu suất ca vừa rồi là ai vậy?” Cười cười lên, đẩy bả vai Viên Hiểu Phong, Thuần Tưởng liếm liếm môi dưới, cười hắc hắc: “Thế nào? Thấy hai người chuyện vui vẻ như vậy, là bạn trai sao?”

      bậy gì đó!” Viên Hiểu Phong trừng lớn hai mắt nhìn Thuần Tưởng, lắc đầu : “Người ta đâu có coi trọng tôi a.”

      “Hừ hừ, tôi thấy… Là chịu người ta có.” Chỉ xem trọng tên họ Tô kia thôi. Bĩu môi, Thuần Tưởng thấy chỉ Hiểu Phong bị mê hoặc mà ngay cả mắt thưởng thức cũng biến mất.

      “Đừng lung tung!!! Người ta chịu tôi!” Vẻn vẹn nửa ngày, rất quen thuộc với nha đầu này, Viên Hiểu Phong vốn hướng nội cũng bày tỏ hết trước mặt Thuần Tưởng, hay là do Thuần Tưởng dễ dàng ảnh hưởng đến người khác? Làm Viên Hiểu Phong vốn rụt rè nhưng khi đứng trước mặt cũng trở nên vui vẻ, tự nhiên.

      “Tôi thấy… là vậy!” Thuần Tưởng hơi hất càm, ánh mắt nhìn phía Tần Phong Thành .

      “Ha hả, đừng tôi, ra là vì…” Viên Hiểu Phong dương dương đắc ý xoay người lại, mặt đối mặt với Thuần Tưởng: “Người ta coi trọng là đấy …”

      “A?! Ha ha, đùa phải ? Tôi quen với ta nha!”

      Thuần Tưởng chỉ cười xem thường, khoát khoát tay : “ thể nào, tôi chưa từng quen ta.” có chút ấn tượng nào với người đàn ông kia, Thuần Tưởng xác định, Viên Hiểu Phong đùa bỡn với .

      “Hơn nữa…” bĩu môi, có chút tức giận ném chiếc khăn lên bàn: “Tôi đâu có dễ nhìn lắm… Chỉ có thể là tôi bọn họ thôi, làm gì có phần bọn họ tôi, thôi .”

      “Hắc hắc, tôi nha, ta là Tần Phong Thành, là bác sĩ của phòng khám bên cạnh.” Viên Hiểu Phong hưng trí bừng bừng giới thiệu cho .

      Vừa nghe thấy bốn chữ “Phòng khám bên cạnh”, Thuần Tưởng liền giật mình búng lên từ ghế, làm Viên Hiểu Phong sợ hãi lui về sau bước, bộ dang chấn kinh, nhìn : “Wow, làm gì vậy? Xác chết vùng dậy cũng kinh khủng như .”

      “Tôi sao chứ, đâu có kinh khủng bằng cái phòng khám bên cạnh chứ.” Thuần Tưởng nhai lại lời của , rầu rĩ hỏi: “Phòng khám bên cạnh, đừng là… Do họ Tô kia mở chứ?”

      “Đúng vậy, là phòng khám của bác sĩ Tô.” Chỉ cần nhắc đến Tô Mộc, Viên Hiểu Phong liền tỉnh táo tinh thần, vừa gật đầu, vừa thao thao bất tuyệt : “Tuy là phòng khám do bác sĩ Tô mở nhưng chỉ có mình ấy là bác sĩ chính, khám cho bệnh nhân rất khổ cực, chỉ dựa vào mình ấy thôi chẳng phải rất mệt sao…”

      “Được được, tôi hiểu.” Thuần Tưởng vội vàng kêu ngừng, rất biết điều, bình thường Viên Hiểu Phong này hướng nội, nhưng chỉ cần đến người kia, ta trở nên YY vô cùng.

      Dĩ nhiên, mặc dù nha đầu này quá rầy rà, nhưng Thuần Tưởng cũng phần nào hiểu được nguyên nhân là vì sao nha.

      Đơn giản mà , Tần Phong Thành chính là bác sĩ của họ Tô kia.

      Thuần Tưởng hiểu gật đầu: “Cứ coi như vậy , nhưng hôm qua tôi đến phòng khám bệnh cũng đâu có thấy ta, thât chưa gặp nhau lần nào nha!”

      sao?” Viên Hiểu Phong hiểu gì, nghiêng đầu: “Nhưng tôi thấy ta rất có hứng thú với … Trưa nay ta đặt đồ ăn, nhất định phải đưa mà.”

      “Cái gì?!” Thuần Tưởng nặng nề hít hơi, lỗ mũi vẫn chưa thông hẳn, dĩ nhiên, cũng ảnh hưởng đến lắm.

      “Ôi, mũi hôm nay nặng quá.” Vẻ mặt Viên Hiểu Phong từ ái, tiếp tục : “ chừng bệnh còn nặng, nhìn ngày hôm qua , nghiêm trọng như vậy, còn té xỉu trong phòng khám của bác sĩ Tô… Sáng hôm nay cũng vậy, nhất định là tự được. Còn phải nhờ bác sĩ Tô đưa đón , tuy là hàng xóm nhưng cũng nên làm phiền người ta như vậy. thuận đường rồi vào xem bệnh cái, rồi sau đó…”

      “Được rồi, được rồi!!! Nếu bị chỉ đích danh, khách hàng là Thượng Đế, tôi đây!” Thuần Tưởng sợ Viên Hiểu Phong tiếp tục nhắc nhắc lại, đành phải liều mạng mà chạy.

      “Ôi chao… Thuần Tưởng, đâu vậy?!” Viên Hiểu Phong thấy chạy ra ngoài, vội vàng gọi lại.

      hơi sửng sốt chút, có chút kỳ quái : “Đưa thức ăn a!”

      Viên Hiểu Phong đứng nguyên chỗ, nhất thời im lặng, mí mắt trái run lên: “Cái đó… Còn chưa có đồ ăn, đưa cái gì?”

      Chương 12: Thức ăn! chỉ dùng để ăn mà thôi

      “Thuốc của !” Tần Phong Thành cười, vẻ mặt rực rỡ như ánh mặt trời, giành lấy đồ ăn trong tay Thuần Tưởng.

      “A! là…” Vừa nghĩ đến người khác, làm Thuần Tưởng cảm thấy có chút khó xử.

      Tần Phong Thành cười hắc hắc, sờ sờ ót, lại vươn tay ra, tư thế bắt tay: “Xin chào, tôi là Tần Phong Thành, cũng là bác sĩ ở phòng khám này, nhưng… so với lão đại có lẽ còn kém xa…”

      Thuần Tưởng cũng mỉm cười, gật đầu với , liếc nhìn đồ ăn cầm tay , nét mặt có lỗi, dường như muốn bắt tay hay gì đó: “Tôi là Thuần Tưởng.”

      Vừa rồi ở tiệm ăn thấy Tần Phong Thành, nhưng vì đứng cách khá xa, lại phải né né tránh tránh, Thuần Tưởng khó mà nhìn kỹ được Tần Phong Thành, lúc này người này đứng trước mặt , dĩ nhiên phải đánh giá tỉ mỉ ta phen.

      Gương mặt như trẻ con, có vẻ khá đáng , khi cười lên cảm thấy như tinh thần phấn chấn, ngũ quan tuấn lãng, quả là chàng đẹp trai rất được, Thuần Tưởng thấy có chút kỳ lạ, nơi này là phòng khám sao?! Hay là khi Tô Mộc kia tuyển người, điều kiện đầu tiên chọn là – ngũ quan đạt tiêu chuẩn, đào thải?!

      Mặc dù cũng khoác áo khoác trắng giống Tô Mộc, nhưng cảm giác với Tần Phong Thành hoàn toàn khác với ta, quả rất giống như bác sĩ tốt, còn Tô Mộc

      Thuần Tưởng bĩu môi, nhìn lại Tô Mộc đứng cạnh, phát ánh mắt ta được tốt lắm, khỏi sửng sốt.

      Biến thái sao! Đúng vậy, đây đúng là biến thái trong truyền thuyết, giống như ai đó từng , bác sĩ ra rất BT(vô cùng)! Tính cách quái dị của Tô Mộc chừng chính là do nghề nghiệp tạo nên!!!

      “Tôi đưa vào cho các .” Vừa , Thuần Tưởng vừa đưa tay đẩy cửa, vào phòng làm việc. Nhưng ngờ Tô Mộc cũng theo vào.

      … Sao lại vào?” Thuần Tưởng xoay người, nhìn Tô Mộc đứng trước cửa, đưa tay chốt lại, trong lòng có dự cảm bất tường.

      “Đây là phòng làm việc của tôi, tôi muốn ra hay vào cần sao? Đặt đồ ăn xuống rồi mau chóng trở về tiệm ăn, tiếp tục lau bàn của .” Tô Mộc vừa , vừa xoay người ngồi xuống ghế.

      Thuần Tưởng bĩu môi, đặt đồ ăn xuống rồi chuẩn bị rời khỏi.

      “Đợi chút!!! Được rồi, tìm Tần… Thôi, hay là theo tôi vậy.” Tô Mộc đột nhiên đứng dậy từ ghế, kéo Thuần Tưởng ra ngoài.

      “Các ngươi trước ăn cơm , đồ ăn mua ngoài ở bàn ta.” Cây gỗ vang tay mang theo Thuần Tưởng, vừa hướng trước mặt hai người .

      Trương Gia và Tần Phong Thành liếc mắt nhìn nhau, cười trộm rồi chạy về phòng làm việc chốt cửa lại.

      “A! Này, làm gì thế? ăn à? Bây giờ thức ăn còn nóng, là lúc tốt nhất cho dạ dày, để nguội ăn hết được rồi!” Thuần Tưởng cau mày với Tô Mộc.

      Khi nhìn lại, người ta ăn sạch hết những mỹ vị này, đó đơn giản là khinh nhờn với mỹ vị!

      “Cứ ăn vậy , dù sao cũng phải lần đầu tiên tôi ăn như vậy.” Nghe Thuần Tưởng như thế, khó khi giọng Tô Mộc nhu hòa dần.

      “Như vậy tốt cho dạ dày.” Thuần Tưởng xong mới phản ứng được, câu vừa rồi như quan tâm ta vậy, ngẩn người rồi nhanh chóng bổ sung: “Thức ăn ngon của tiệm chúng tôi phải thứ để mấy người dễ dàng đạp lên nó, nếu thuần tuý chỉ muốn bỏ vào bụng cũng đừng làm như thế, trừ bổ sung chất dinh dưỡng, năng lượng cho cơ thể, thức ăn cũng có những ưu điểm riêng của nó. Ví dụ, nếu giờ tâm trạng của tốt, chỉ cần ăn món mà mình thích, nhất định thấy tinh thần phấn chấn trở lại.”

      Lực ảnh hưởng của thức ăn lớn đến như vậy đấy, nó thậm chí có thể ảnh hưởng đến chuyện mà chúng ta suy nghĩ trong lòng, khi buồn ăn đồ ngọt, khi vui ăn thức ăn cay…

      “Cho nên, rất nhiều, rất nhiều chuyện, phải đơn giản như nghĩ đâu.” Thuần Tưởng nhìn Tô Mộc, chân thành .

      “Aizzz, ăn cơm ăn cơm thôi, có cần phiền phức phức tạp vậy ?” Tô Mộc khinh thường .

      “Đó chính là điểm mà hiểu!” Thuần Tưởng vẫn còn muốn tiếp nữa.

      Tô Mộc chỉ đứng trước bàn làm việc, kéo hộc tủ lấy chồng giấy ra, tìm kiếm rồi rút ra tờ giấy đưa đến trước mặt Thuần Tưởng.

      “A!!” Thuần Tưởng hơi ngây ngốc chút, nhìn thoáng qua tờ giấy, vẻ mặt khỏi đen lại, ra là cái này.

      “Tham tiền…”

      nhịn được liếc trắng cái, sau đó hằn học lấy tiền từ trong túi ra.

      Đó là danh sách nộp tiền, đó viết tên thuốc, đơn giá, cùng số lượng sử dụng. Ba trăm tám mươi tám đồng tám, quả là con số chi tiết đến thể chi tiết hơn, Thuần Tưởng thầm than giá tiền quá cao, vừa phỉ nhổ thay cho thế giới đầy bi kịch này, vừa rút tiền từ trong túi ra, rút hồi lâu cũng thấy có động tĩnh gì.

      Tô Mộc lúc đầu còn rũ mắt, nhìn chằm chằm tờ phiếu, hồi lâu sau thấy nha đầu kia có động tĩnh gì mới chậm rãi giương mắt lên, dời sang người : “ có tiền à?”

      “Ai có tiền chứ!” Thuần Tưởng đột nhiên đỏ mặt, lấy tấm giấy màu đỏ bạc ra đưa đến trước mặt Tô Mộc: “ phải là có! Là có mang! Nghe thấy chưa? có mang! Ai làm mà lại mang cả đống tiền người thế kia. Cái đó… Ngày mai tôi giao cho , hoặc là sau khi về nhà đưa!” xong, Thuần Tưởng vò nát tờ giấy bỏ vào túi mình, xoay người bước ra ngoài.

      Tô Mộc đưa tay ra đè lấy tờ tiền suýt nữa bị gió thổi bay mất, môi mỉm cười, nha đầu này, có tiền mà còn khí thế hùng như thế.

      Hai người đứng trong phòng làm việc xới cơm len lén nhìn qua khe hở:

      “Ôi chao ôi chao ôi chao! Ha ha ha…” Tần Phong Thành nuốt ngụm cơm lớn, dùng cùi chỏ chọt chọt Trương Gia.

      Trương Gia lại chỉ cười tiếng, khinh thường liếc cái.

      Thuần Tưởng trở về nhà hàng, hồng hộc thở dài, vừa rồi còn khí thế hùng, bây giờ nằm úp sấp lên bàn, rầu rĩ tựa như quả bóng bị xì hơi vậy.

      Phi phi phi!

      Quả thực là quá mất mặt, mất hết cả mặt mũi rồi, mất mặt còn chưa tính, nhưng tại sao hết lần này đến lần khác đều là trước mặt tên họ Tô đó chứ, Thuần Tưởng sau này làm sao mà lăn lộn nữa?!

      Quả là nghiệt duyên giữa và họ Tô quá sâu, làm hàng xóm còn chưa tính, bây giờ ngay cả làm việc cũng là kế bên, a a a a!

      Quả thực là làm người ta thở nổi, Thuần Tưởng bất đắc dĩ chải chải tóc.

      “Muốn lấy lại?” tiếng hồn hậu đột nhiên truyền đến từ phía sau.

      Thuần Tưởng xoay đầu qua, nhìn thấy người đến là Vương Lợi – cũng chính là vị mà tuần đầu tiên đến làm việc Thuần Tưởng gặp phải.

      “Sư phụ, đến khi nào cháu mới có thể theo ông học nấu nướng ạ? Cháu hợp với nghề bán hàng này, cháu…” Thuần Tưởng có chút buồn bực, đẩy toàn bộ tức giận trong lòng mình ra.

      Ông lão nhíu mày, có chút khinh thường nhìn : “Tiểu nha đầu, đừng nóng lòng quá. chút định lực cũng có, còn muốn làm đồ đệ của ta? cứ hỏi những đồ đệ khác , bọn họ đều có thời gian làm phục vụ khá lâu, huống chi…”

      Trong mắt ông lão xuất ánh sáng khó hiểu, ông ta tiếp: “Ta có thể nhìn thấy, tâm trạng của lúc này ổn định. Nếu hy vọng có thể học gì đó từ ta, có thể tiếp tục ở lại, nhưng… Tạm thời ta cho vào bếp. Dĩ nhiên, nếu thích công việc phục vụ này… có thể rời khỏi…”

      “Nhưng mà…” Con ngươi của Thuần Tưởng giật giật, còn muốn gì đó nhưng ông lão sớm quay người .

      “Vị tiểu thư này, xin hỏi món ăn này là gì vậy?” Người đàn ông bên cạnh kéo áo hỏi Thuần Tưởng.

      Mặc dù vừa rồi vui nhưng với thực khách, Thuần Tưởng vẫn gắng gượng mỉm cười: “A, ngài hỏi món này à, đây gọi là ‘Chua trà xào say hà’.”

      “Chua trà… Say hà…” Thực khách kia nở nụ cười gật đầu: “Hay, quả nhiên rất hay, vậy… Có thể cho tôi biết món ăn này làm thế nào ?”

      Trước khi đến công viên Thuý Hương làm việc, Thuần Tưởng sớm học hết các công thức món ăn ở nơi này

      ***

      Món ‘Chua trà xào say hà’ này là trong những món nổi tiếng của công viên Thuý Hương, dĩ nhiên biết trình tự làm món ăn này.

      “Thưa, món ăn này đầu tiên phải lấy thực phẩm chất lượng cao Trà Long Tĩnh phơi khô rồi, bỏ vào ngâm giấm chừng mười phút, sau đó xào với tôm bóc vỏ.” Thuần Tưởng cười trả lời.

      “Nhưng rất kỳ lạ… Nếu ngâm giấm rồi giấm làm mất mùi hương của trà mất.” Thực khách kia quả nhiên phải người thưởng thức món ăn bình thường, trong lời lộ ra vẻ chuyên nghiệp ràng. Hiểu được thấu đáo đạo lý về thứ ăn rất đơn giản này, Thuần Tưởng nghĩ, đây chỉ là người biết thưởng thức, mà còn là chuyên gia!!!

      “Cái này … Rất đơn giản, chỉ cần…”

      Trong lúc trò chuyện với vị thực khách này, Thuần Tưởng vô tình nhìn thấy ánh mắt của ông lão, trong lòng thầm giật mình, nghĩ có lẽ chắc chắn lại sắp bị dạy dỗ rồi.

      Lại chưa từng nghĩ, khi thấy người ta xoay người rời khỏi, khóe miệng vẫn còn chút nụ cười mơ hồ.

      Chẳng biết vì sao nhưng tâm trạng của Thuần Tưởng dường như tốt hơn nhiều, ngồi thẳng lên, gật đầu với vị thực khách trước mặt: “Cám ơn ngài ngại học hỏi người dưới, chỉ tiếc là tôi còn có việc bận, nếu nhất định bị trừ tiền lương!”

      Vị thực khách kia ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào Thuần Tưởng, Thuần Tưởng hơi sửng sốt, hậu tri hậu giác, vị thực khách trước mắt này lộ ra vẻ thành thục của tuổi tác, dưới ba mươi, mắt ngọc mày ngài, rât có khí phách.

      “Tiểu nha đầu, phải chỉ là phục vụ thôi sao.” Cách nhìn người trong mắt cùng năng lực thưởng thức món ăn của , dường như thể phân biệt cao thấp được.

      Thuần Tưởng mím môi, xác nhận, cũng phủ nhận.

      “Chỉ người đưa thức ăn, phục vụ mà thôi, sao lại ràng như vậy.” Người nọ giống như xác định đáp án vậy, tiếp tục : “Làm phục vụ ở chỗ này, quả là đại tài tiểu dụng (*)”

      Vừa , người nọ vừa lấy giấy ra chùi miệng, hiển nhiên ăn no rồi, đứng dậy, lấy tấm danh thiếp từ trong túi quần ra nhét vào tay Thuần Tưởng: “Tin tôi , chúng ta còn có cơ hội gặp lại sau!”

      “Hoan nghênh quang lâm.” Thuần Tưởng hiểu được, nhưng vẫn theo bản tinh thốt ra câu kia.

      Nhìn bóng lưng của người nọ rời khỏi, lại theo bản tính nhìn lại danh thiếp trong tay, trái tim khỏi kinh hoàng.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 13: Nhìn lén! Đây mới thực là bắt đầu.

      Mấy ngày sau đấy, vẫn là Tô Mộc đưa Thuần Tưởng làm cùng, dễ nghe là đưa đón thôi, thực tế chỉ là cùng đường, tiện thể đưa làm tạo phúc thôi.

      Mấy ngày trôi qua, Tô Mộc đưa đến mấy hộp thuốc cao quý, tốt đến nỗi giúp bệnh gì của Thuần Tưởng cũng qua hết, mỗi ngày còn đưa làm, mặc dù cũng có chút tư tâm nhưng muốn xem, con người chuyên làm những việc kỳ quái này khi nào chủ động đuổi xuống xe.

      Như bây giờ thấy rất kỳ lạ, Tô Mộc chậm chạp này dường như có ý đuổi xuống xe, thậm chí khi cố ý ngủ quên, ta còn ngồi xe đứng dưới lầu chờ , mặc dù sau đó dùng lời lẽ ác độc tuôn ra ngừng, nhưng lại chưa từng vội vàng bỏ trước.

      cảm động đó là giả, kết quả, mỗi khi Thuần Tưởng nhớ lại ‘Thôi, nhượng bước, hòa hảo sau.’

      Khi ý niệm như vậy bắt đầu, có thói quen là lên xe sau đó nhìn thẳng về phía trước, cùng người lái xe kế bên đấu võ mồm.

      Lại sau đó…

      Lại sau đó, kế hoạch là tốt, ngay khi Thuần Tưởng thở phì phò muốn nhảy xuống xe chết non cách bất hạnh.

      Thuần Tưởng giận dữ nhớ lại, nhất định vấn đề nằm ở Tô Mộc, đúng, thể nghi ngờ!!!

      Tại sao Thuần Tưởng lại khẳng định như vậy? Đó là có căn cứ đàng hoàng!

      Bình thường trừ Tô Mộc ra, ai là cảm thấy tốt cả, hay chí ít cũng mâu thuẫn cùng , ít nhất là ngoài mặt.

      Kể từ khi Thuần Tưởng đến công viên Thuý Hương làm việc, đồng nghiệp, hàng xóm cũng có thể coi như là Trương Gia và Tần Phong Thành, dĩ nhiên, trừ tên họ Mỗ hàng xóm thực kia ra, mọi chuyện đều rất hài hoà, rất tốt đẹp.

      Điều tốt đẹp chính là biết gì cả, đây là tiền lệ trong tiểu thuyết, dĩ nhiên, ở đời thường cũng thế.

      Cuộc sống, luôn tồn tại những việc mang tính xác định, ví như ngày hôm qua, Thuần Tưởng ở trong phòng bếp, thử làm món ăn mới mà mình vừa suy nghĩ đến.

      Tô Mộc ngồi trong thư phòng, trong tay cầm quyển sách blablabla biết tên là gì cả, sách Nga tác giả chuyển ngữ gì gì đó, vừa ngồi vừa xem chiếc ghế bành.

      Đột nhiên phịch tiếng!

      Giống như nổ tung, giống như văng tung toé, giống như…

      Dù sao đó cũng là thanh quái dị, làm Tô Mộc xem sách đến thất thần té cái, cuốn sách trong tay bị văng cách mạnh mẽ, bây giờ bình phục lại mới ý thức được, lại là người đàn bà kế bên biết lại làm chuyện ngu xuẩn gì.

      cần suy nghĩ nhiều, quả nhiên, mùi hương nức mũi truyền đến từ nhà bên cạnh, chút khói còn lạc lối sang đây.

      xảy ra chuyện gì?

      Tô Mộc khẽ nhíu mày, đến cạnh tường thăm dò tình huống.

      Đưa tay sờ tường, tìm kiếm nơi mà làn khói rất , rất rất ấy phát ra, cứ tiếp tục lại càng thấy kỳ lạ, bức tường này có vẻ kín lắm, mỏng ghê gớm, mặc dù bên ngoài trắng như tuyết, hiển nhiên, cái bà cho thuê nhà tham tiền kia căn bản sử dụng chịu sử dụng vật liệu tốt để xây bức tường này, nếu khói sao mà xuyên qua được?!

      Tay Tô Mộc tiếp tục xuống, chạm lấy chỗ hổng, ở ngay thắt lưng , khó trách bình thường chú ý đến.

      khẽ cong eo, phát lỗ hỏng , chừng hai cái móng tay đắp lại là được rồi, nhưng mảnh hơn chút, hơn nữa thư phòng bình thường cũng ít vào, cho nên có phát được

      Xuyên qua lỗ hỏng đó, có thể thấy hết được tình hình bên nhà bên kia.

      Hình như là phòng bếp của nha đầu kia…

      Thuần Tưởng chống nạnh, ngắm nhìn phòng bếp hỗn độn trước mắt, bất đắc dĩ than thở.

      Còn công thức thức ăn bí truyền gì gì đó, quả thực là bom nguyên tử mà, nghĩ lại tình huống hồi nãy, lòng vẫn còn sợ hãi, may mà phản ứng bén nhạy, nếu biết mọi chuyện như thế nào.

      Tô Mộc ngồi bên này dùng “mắt mèo” thầm ngắm nha đầu kia, khóe môi khỏi quắp lại, chẳng lẽ ta xem phòng bếp là phòng thí nghiệm, làm thí nghiệm hóa học sao?

      suy nghĩ nhiều, Tô Mộc nâng người lên, xoay người ra cửa.

      Cộc cộc cộc…

      Cộc cộc cộc…

      Những tiếng gõ cửa dồn dập nhanh chóng kéo Thuần Tưởng trở về thực tế, cần nghĩ cũng biết là quý nhân nào đến tìm .

      lại làm chuyện tốt gì vậy?” Tô Mộc tay chống lên khung cửa, từ cao nhìn xuống nhưng vẫn hất cằm, vẻ mặt cao ngạo nhìn Thuần Tưởng.

      Thuần Tưởng ngẩng đầu lên, nhưng có chút tâm tư nào để thưởng thức người trước mắt, dù sao nhìn vẻ mặt thối này của ta, biết trước là lại ăn mắng trận rồi.

      trả lời gì, trong lòng Thuần Tưởng rất ràng, người này phải chỉ cần chắp hai tay lại câu “Xin lỗi, quấy rầy” là được, sau đó bỏ qua cho , nếu là như vậy, ta thấy có ý nghĩa gì, cũng thể tha thứ cho bản thân mình (vì quá dễ dãi).

      “Sao vậy?” Phát bình thường nha đầu này nhanh mồm nhanh miệng, hôm nay lại tiếng nào, Tô Mộc cũng thấy kỳ lạ, chau mày hỏi câu.

      có gì, chờ tiên sinh xử lý đây.” Thuần Tưởng cúi đầu, rầu rĩ câu.

      “Tôi xử lý cái gì? Tôi chỉ hỏi tại sao lại xảy ra việc như vậy thôi mà?” Tô Mộc hất càm tiếp: “Tạo phản sao? Chế tạo vũ khí hạt nhân à? Tôi cho biết, làm vậy là phạm pháp…”

      “Sặc …” Thuần Tưởng đột nhiên bị câu của Tô Mộc sặc cười, lau vết bẩn mặt, tâm trạng đột nhiên tốt hơn chút, ngẩng đầu nhìn Tô Mộc.

      Tô Mộc bị ánh mắt này của Thuần Tưởng làm cho sửng sốt, nhưng : “Dù sao mình cẩn thận chút , nhà nổ hay tôi mặc kệ nhưng làm ơn đừng liên luỵ đến tôi, tôi còn muốn sống thêm mấy năm nữa.”

      “Cái đó… Bác sĩ Tô à.” Thuần Tưởng nháy mắt mấy cái, gọi .

      “Hửm?!” Tô Mộc xoay người, vốn định chạy nhưng bị câu của làm cho khựng lại.

      “Cái đó…” Thuần Tưởng lấy tay gãi gãi gáy, cười hắc hắc: “Cái đó, vừa rồi tôi mới làm món điểm tâm, có muốn ăn thử ? À… có biết ăn đồ ngọt vậy?” Nếu nhớ sai viên kẹo lần trước thể là vừa mới mua, cho nên nhất định là ta luôn mang theo bên mình, có nghĩa, ghét ăn đồ ngọt.

      Tô Mộc khựng lại, nhìn lên tiếng.

      Thuần Tưởng bị nhìn như vậy, bắt đầu thấy mất tự nhiên, là, sao lại tìm ta để thưởng thức chứ? phải biết, ta có vách ngăn rất lớn với sao? Có chút hối hận về lời vừa rồi, Thuần Tưởng chỉ đành cười khan hai tiếng, sau đó bổ sung thêm: “Coi như là, cảm ơn … gần đây… cho tôi nhờ xe…”

      Chương 14: Món điểm tâm ngọt giống như hạnh phúc.

      Tô Mộc ngồi trong nhà Thuần Tưởng, có chút thẫn thờ.

      Cái gì gọi là quỷ thần xui khiến, hôm nay rốt cuộc cũng ứng nghiệm lên người , ngẩn người, nhìn mãi về nơi biến mất.

      Thở dài tiếng, sao lại điên rồ đến mức vào cùng với nha đầu này chứ, bất quá , Thuần Tưởng thực chọc trúng nơi mềm yếu của , có lẽ hơi khó tin, nhưng đồ ngọt chính là trong những điểm yếu lớn của .

      Đối với đồ ăn, Tô Mộc có thể để ý, chỉ riêng với điểm tâm ngọt, cũng khác tính cách thích sạch của là bao nhiêu, chấp nhất gần như điên cuồng.

      lâu sau liền ngửi được mùi hương hoa quả, là vị cam, nương theo mùi thơm bánh bao vừa được chín tới, có gì nhiều nhưng cũng đủ làm ngón tay người ta động đậy, bụng nhúc nhích rồi.

      “Tới rồi, tới rồi!” Thuần Tưởng cũng vậy, chỉ vừa mang đồ ăn lên thôi hưng phấn ngừng, cần biết người trước mắt này có phải là kẻ thù của hay .

      Tô Mộc nhìn cái khay trước mắt, bánh quy ra bánh quy, bánh bao ra bánh bao, thực là rất buồn cười.

      “Mau nếm thử !” Thuần Tưởng chống tay lên bàn cơm, nâng cằm mong đợi nhìn Tô Mộc.

      Tô Mộc cau mày lại : “Xấu quá.”

      “Này ! Có ai đánh giá thức ăn miễn phí như vậy hả ? !” Thuần Tưởng cau mày, bất mãn : “Hơn nữa, đây là sản phẩm mới được tôi ‘nghiên cứu và phát triển’ ra, tạm thời tôi quan tâm đến bề ngoài của nó, nếu thấy nó xấu nhắm mắt lại mà ăn, quan trọng nhất là mùi vị, mùi vị đó”.

      Tô Mộc nghe thấy Thuần Tưởng vậy, giây sau mới phản ứng lại, được, hôm nay coi như bị nha đầu này đưa vào bẫy, là con chuột thí nghiệm sống sờ sờ nha!

      Mặc dù bên ngoài hơi xấu xí chút nhưng thực mùi vị rất thơm, cầm lấy cây tăm, đâm lấy cái đưa vào miệng, nhấm nháp vài hớp rồi nhìn Thuần Tưởng cách quái dị.

      “Thế nào ? Thế nào?” Cho dù là đầu bếp, hay là sư phụ làm bánh cũng được, thậm chí là bartender (là người pha chế ấy), mong đợi nhất chính là khi biết được phản ứng về thức ăn của mình.

      “Ừm … Nếu là vị táo hay vị ô mai ngon hơn.” Tô Mộc nuốt thức ăn xuống bụng rồi .

      “Này!” Thuận tay quơ lấy cái mâm gõ lên đầu Tô Mộc, Thuần Tưởng giận dữ : “ cho biết, trong nhà tôi giờ chỉ có cây quýt thôi … Cho nên chỉ có mùi vị này. cũng là, miễn phí còn muốn kén cá chọn canh.”

      Tô Mộc đưa tay sờ sờ đầu mình, tiếp: “Bị lôi làm con chuột thí nghiệm, ngay cả cầu cũng thể ra sao ?” Vừa , lại lấy thêm miếng bánh bỏ tọt vào miệng : “Vật này tên gì?”

      biết, còn chưa nghĩ ra tên, nhưng nó phải bánh ngọt, càng phải bánh bao và càng phải bánh bích quy, ăn thấy nó thế nào ? Trong đó có ba lớp, muốn làm dễ tí nào. Tầng cuối cùng là lớp bánh xốp, bánh ngọt bên ngoài bao bọc lấy bánh xốp giòn bên trong như bánh quy, phía ngoài xen vào giữa như bánh bao. Cho nên cắn miếng, có thể cảm nhận được ba mùi vị khác nhau, thế nào ? Tuyệt ?” Thuần Tưởng .

      Ánh mắt Tô Mộc từ bàn điểm tâm dời sang Thuần Tưởng, này khi đến thức ăn, gò má trắng nõn đỏ hồng, đôi mắt chim bồ câu như có thần thái trong ấy, ngẩn người, hỏi: “ phải bán hàng sao ? Bây giờ bắt đầu làm sư phụ làm bánh rồi à ?”

      “Hả? Tôi á?” Thuần Tưởng cười lắc đầu, khó khi Tô Mộc tâm bình khí hoà chuyện với như vậy : “Tôi phải bán hàng, cũng phải sư phụ làm bánh, tôi là đầu bếp. Nhưng … làm bánh ngọt … cũng coi như niềm thích của tôi ! Vì tôi thấy … Bánh ngọt nhất định mang đến niềm vui cho người khác!”

      Tô Mộc giương mắt, bình tĩnh nhìn Thuần Tưởng.

      Thuần Tưởng bị nhìn như vậy, khỏi sửng sốt, hiểu được ý trong mắt ta, ngơ ngác cũng nhìn .

      “Đẹp ?” Lúc lâu sau Tô Mộc mới với .

      , có ý gì ! đừng nhìn tôi nữa là được rồi.” Thuần Tưởng đầu tiên đỏ mặt, sau đó ngẫm lại, vì sao phải đỏ mặt chứ ? có đạo lý ! Lập tức phản bác: “Cái này gọi là ‘lấy đạo của người vẫn bỉ kia thân’, mà biết cái gì chứ “.

      Tô Mộc thu lại ánh mắt, lắc đầu, cuối cùng mới : “ ngờ”.

      “Cái gì? !” Thuần Tưởng mở to mắt .

      Tô Mộc tiếp: “Những lời vừa đó, cái gì mà thích, cái gì mà hạnh phúc … Cái gì mà đầu bếp cũng được, làm đồ ngọt cũng được, … Đây phải phim hoạt hình, càng phải phim Hàn, phải chỉ cần câu, dùng toàn bộ nhiệt tình là làm được món ăn ngon!”

      Thuần Tưởng cái hiểu cái gật đầu, cảm thấy Tô Mộc cũng có chút đạo lý. Đúng là như vậy, cũng hiểu, chỉ dựa vào chút nhiệt tình đủ, đầu bếp , bản lĩnh tự tin cùng tài năng đúng là thể thiếu.

      nhớ từ khi nào mà bắt đầu thích làm đồ ăn, chỉ là khi còn rất nhà, ở nhà cùng cha mẹ, ba người cùng chung sống trong căn phòng chừng 30 thước, có chiếc bàn 19 tấc, vậy mà vẫn vui vẻ. Cho dù sống rất nghèo khó nhưng hề thiếu niềm vui.

      Đó là khi nghỉ hè, TV có phát tiết mục đặc biệt, cụ thể, ấn tượng nhớ, chỉ nhớ đó là cuộc thi nấu nướng, Trong đó đều là những đầu bếp cao cấp, đầu bếp đặc biệt, mọi người cầm lấy muỗng đũa, chén dĩa, đều là đàn ông như nhau.

      Ba vui đùa câu : “Xem , đầu bếp là đàn ông, phụ nữ chỉ có thể ở nhà làm nội trợ thôi”

      Có lẽ vì những lời này mà lúc ấy, quyết chí mình phải tốt hơn cả đàn ông. Ai bảo phụ nữ chỉ có thể làm nội trợ, tin điều này …

      Nghĩ xa…

      Thuần Tưởng phản ứng lại, cứ nghĩ là Tô Mộc rồi nhưng ngờ, ta vẫn đứng yên tại chỗ.

      Thuần Tưởng đưa tay vào mâm, lấy chiếc bánh bột ngô lên bỏ tọt vào miệng, biết là lầm bầm lầu bầu hay là với Tô Mộc : “Quả nhiên là ngờ, nhưng … Trong phòng bếp có thể giữ lại chút vật phẩm cũng rất tốt mà.”

      Tô Mộc đột nhiên cả kinh, ánh mắt quét đến mu bàn tay của Thuần Tưởng, có chỗ đỏ bừng, dường như là bị phỏng …

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 15: Viên phẩn! Quá TM tinh tinh hấp dẫn nhau.

      “Này…” Thuần Tưởng lui về sau bước, cố gắng rút tay lại.

      “Có phải vừa bị phỏng ?” Tô Mộc khinh thường bắt lấy cổ tay , cảm giác được nha đầu này có chỗ kỳ lạ.

      Thuần Tưởng hơi mất tự nhiên, vội vàng : “ có gì, có gì, cũng đâu có nổi bong bóng, khẩn trương thế làm gì?”

      Câu phía sau của Thuần Tưởng dường như nhắc nhở Tô Mộc, Tô Mộc dừng lại nhưng hất tay ra, chỉ lạnh lùng : “Đây phải khẩn trương, đây chỉ là bản năng xuất phát từ nghề nghiệp thôi.”

      “Bản năng nghề nghiệp?” Thuần Tưởng hỏi ngược lại.

      “Cứu người đó.” Tô Mộc hừ hừ : “Đây là đạo đức cơ bản của nghề bác sĩ, thường cái câu đạo lý gì đó khi làm bác sĩ, sao bây giờ lại quên rồi?”

      “Cứu người…” Thuần Tưởng bĩu môi, giọng : “Tôi đâu có thấy đại gia có nhiều lòng tốt như vậy.”

      Tô Mộc nghe Thuần Tưởng lầu bầu lẩm bẩm, hiểm cười tiếng, lực tay tăng lên ít, mặt Thuần Tưởng trắng bệch, vội vàng kêu to: “A A A A A … Đau quá! chút .” Phi, người nầy, vậy mà gọi là cứu người sao!

      “Đừng mà, đau… hai à, bây giờ làm tôi bị thương đó!” Thuần Tưởng thương xót kêu.

      Dĩ nhiên, Tô Mộc dù cố tình dạy dỗ nhưng lực đạo tăng thêm rất , cùng so đo nữa, chỉ hỏi: “Trong nhà có thuốc ? Nghe vậy chắc là thường xuyên bị phỏng, chắc cũng phải có vài thứ chứ…”

      Có chứ, nhưng là đồ cổ rồi, dám chắc bây giờ mở hộp ra còn có thể thấy được nấm xanh đó. Thuần Tưởng lắc đầu: “ có, tôi thấy có gì đáng ngại mà”

      có gì đáng ngại?!” Tô Mộc bĩu môi cái, bé này, ấn tượng mới tốt lên chút, đột nhiên nhớ lại hình ảnh lần đầu tiên hai người gặp nhau, còn biết tự chăm sóc gương mặt mình, thân là , khi bị phỏng, để lại sẹo là chuyện kiêng kị, nhưng nhìn ta , nét mặt vẫn bình thản, rất rất bình thản, hơn cả bình thản nữa.

      Thuần Tưởng dĩ nhiên biết Tô Mộc suy nghĩ gì trong lòng, cũng lười đoán, chỉ rút tay lại, may mà thuận lợi, rút tay lại, lòng cũng thấy nhàng chút.

      “Sau này cẩn thận chút là được, mọi chuyện đều xong xuôi hết rồi, cũng có vấn đề nghiêm trọng gì đâu, nếu thấy nó ửng hồng tìm kem đánh răng mà bôi lên… Tôi về trước…” Tô Mộc xoay người.

      Thuần Tưởng nhìn bóng lưng của , ta kỳ lạ… nhưng cũng kỳ lạ… Hix hix…

      Tô Mộc tựa vào ghế, tay cầm hộp thuốc bỏng, lăn qua lăn lại nhìn chằm chằm nó, cau mày mở ngăn kéo ra, “ba” tiếng, quăng cái hộp kia vào rồi “phanh” cái, đẩy ngăn kéo vào.

      “Bác sĩ Tô?” Giọng của Trương Gia vang lên dồn dập, tay liên tục gõ cửa.

      “Hửm? Có bệnh nhân à?” Tô Mộc đáp tiếng, tận lực kéo hàng lông mày dính chặt vào.

      “À … Vâng…” Trương Gia ngập ngừng: “… Bác sĩ Tô… Cậu ba đến…”

      Thuần Tưởng nhìn sang kem đánh răng bên cạnh, vừa vừa bôi, ngẩng đầu lên thấy chiếc xe Ferrari.

      “Xe tốt.” Nhịn được gật đầu tán thưởng, thầm nghĩ người bây giờ là quá xa xỉ, toàn mua những thứ đắt tiền này.

      Nhưng chiếc xe này rất thích, hắc hắc cười, trong những hãng xe, thích nhất là Ferrari, cho dù mấy xe khác phong cách bao nhiêu, cao bao nhiêu, cũng bao giờ chảy nước miếng như khi nhìn nhãn xe này.

      nhớ từ khi nào, thích tấm bảng này, có lẽ là vì F1 . ra cũng đều giống nhau thôi, con với xe hơi, phi cơ hay gì gì đó đều có hứng thú.

      biết từ khi nào, bỗng chú ý đến con số F1 nhàm chán này? nghĩ ra, như vậy có gì đáng chú ý.

      Nhưng Tô Viễn lại thích…

      hiểu sao lại thích…

      Tô Viễn thích F1, thích Ferrari, Schumacher, khi chưa giải ngũ, ta thích Schumacher, sau khi giải ngũ lại thích MaMa Maso, nhưng bao giờ ta lại thích Alonso danh tiếng.

      Thuần Tưởng hiểu nhiều lắm. Chỉ biết đồng chí Schumacher rất tuấn tú, hai cái còn lại dám khen tặng, nhưng chỉ cần Tô Viễn thích, cái gì cũng theo cách mù quáng.

      Kết quả, ai cả đường , thích F1, thích Ferrari…

      Nhớ đến Tô Viễn, Thuần Tưởng biết nên thể bằng nét mặt nào cho phải, phải người thích níu kéo, nhưng cũng dễ dàng quên quá khứ.

      đến Tô Viễn… hiểu sao, Thuần Tưởng lại nghĩ đến vị bác sĩ biến thái nhà bên, khà khà, đúng là có duyên cùng họ Tô, hai người kia chỉ cùng họ mà bề ngoài cũng tương tự mấy phần, nếu phải có tính cách khác nhau, sợ rằng cũng nghĩ họ là em.

      Thuần Tưởng vẫy vẫy đầu, dời lực chú ý của mình, biết chủ nhân của chiếc xe trước mắt này là người thế nào, là bà già nhà giàu hay là ông nào nhà giàu? Tốt nhất là chàng đẹp trai…

      Thuần Tưởng cúi đầu, nhìn người đàn ông mặc quần áo màu lam nhạt, thân hình thon dài về phía chiếc xe, mái tóc xoã tung dưới ánh nắng mặt trời trở nên nâu nâu, mặc dù nghiêng mặt, nhưng toàn bộ diện mạo của người này đều ánh vào mi mắt của Thuần Tưởng.

      Tô, Tô Viễn…

      Người cứng đờ…

      Trời ạ, đây là oan nghiệt sao?! Ông trời à, bọn họ sớm qua giai đoạn đó rồi, đừng để bọn họ gặp nhau rồi thành kẻ thù chứ?

      Thuần Tưởng nơm nớp lo sợ nhìn phía trước, khoan ! Tại sao phải sợ chứ…

      Dũng cảm nghênh đón, Tô Viễn nhìn thấy nụ cười cực kỳ xinh đẹp dành cho , sau đó là câu thân mật, gọi là khiêu chiến: “Này! là trùng hợp!”.

      Được, nếu vậy cùng vài câu .

      “Đúng là trùng hợp, ngờ lại gặp em ở đây.”

      “Đúng vậy đúng vậy, ngờ ngờ…”

      “Em làm gì ở đây vậy?”

      nhảm à? Dĩ nhiên là làm việc, còn ? dạo phố sao?”

      “Đúng vậy… Mua tã thấm cho con trai…”

      “Mua tã thấm mà xe Ferrari, khôi hài…”

      Khôi hài! Thuần Tưởng cắn răng nghĩ, chấm dứt đợt suy nghĩ lan man liên miên lúc nãy. trông con đến chết !

      “Lạch cạch”, cây chổi rơi xuống đất, phát ra tiếng vang . Cũng may lúc này có ai ngồi gần, nhưng mấy vị khách đằng trước vẫn tặng cho ánh mắt tức giận.

      Bĩu môi, Thuần Tưởng xoay người lại nhặt, trong giây lát liền thấy Tô Viễn định rời khỏi xoay người vào tiệm ăn.

      “Trời!” thở tiếng.

      Người này chuẩn bị thấy đói sao? trùng hợp vậy chứ?

      Thuần Tưởng vội vàng xoay người chạy, vừa lúc Viên Hiểu Phong bưng đồ ăn từ trong ra, thấy vẻ xun xoe chạy của Thuần Tưởng rất thắc mắc.

      Cháy nhà à? đúng, cháy nhà sao ta lại chạy vào bên trong? Chẳng lẽ mấy người kia lần trước làm phiền lần này lại đến nữa? Viên Hiểu Phong muốn kéo Thuần Tưởng lại hỏi cho , nhưng ngẫm lại thôi, người ta “chạy trối chết”, chừng kéo lại làm hỏng việc tốt của người ta hay. Cho nên chỉ có thể dùng đôi mắt trông mong nhìn Thuần Tưởng chạy vào sau bếp.

      Được…

      trốn!

      Thuần Tưởng dựa vào tường, khẽ thở dốc, tâm trạng hồi phục lại mới biết mình vừa làm chuyện ngu xuẩn cỡ nào.

      Vừa rồi phải tự với lòng, nếu hai người gặp nhau cứ chuyện bình thường, tên Tô Viễn kia vẫn nhàng như trước mà…

      , ra những tình huống hai người gặp nhau, tự diễn chỉ lần. dài, có thể xem như đó là thời gian rất dài, dài… chưa đủ để quên người.

      Mặc kệ thế nào cũng chạy rồi, Thuần Tưởng lắc đầu, đúng là quá hèn yếu, quá vô năng, ngay cả cái mỉm cười, chữ “này!” cũng dám .

      “Vẫn kiềm chế được sao, tiểu nha đầu này, ta biết cháu chịu ngồi yên làm phục vụ mà!”

      Bất chợt, bên tai truyên đến giọng , Thuần Tưởng nghe vậy vội vàng xoay người chào: “Vương sư phụ.”

      “Mới làm nửa tháng thôi ngán rồi?” Lão Vương nhìn Thuần Tưởng từ xuống dưới.

      Thuần Tưởng ngẩn người, len lén nhìn lại ông, phát ông cười, vội vàng liên tục gật đầu: “Dạ dạ, ngán, ngán lắm rồi ạ!”

      “Vậy cháu cũng làm đầu bếp, mấy ngày sau lại ngán?” Lão Vương nhíu lông mày, có biểu tình gì.

      có, tuyệt đối có. Chuyện cháu quyết định làm nhất định phải dùng hết nhiệt tình để làm, cháu nhất định cố gắng!” Thuần Tưởng hiểu, Lão Vương chủ động với có nghĩa là có cơ hội. Khi lời này, tim cứ đập thình thịch mãi.

      “Còn nhiệt tình…” Lão Vương buồn cười nghe Thuần Tưởng , lắc đầu: “Cháu nghĩ kỹ chưa? Những thủ hạ dưới quyền ta đều sống yên đâu!”

      “Dạ, cháu biết.” Thuần Tưởng gật đầu, cười : “Cháu nhất định dùng hết 100% sức để làm”

      Vừa hứa hẹn xong, bạn Tô của chúng ta hưng phấn hơn rất nhiều, hoàn toàn quên mất chuyện vừa nãy…

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 16: Đúng vậy, là bạn trai tôi.

      Tô Mộc ngồi bên kia cảm nhận, cảm nhận nguy cơ ..

      Nguy cơ lớn …

      Dĩ nhiên, nguy cơ này phải xuất phát từ , ví dụ như bị đồng tính, có thể uy hiếp đến đời sau, dĩ nhiên, cho dù biết rồi, lúc này Tô Mộc chỉ xem nó như vấn đề .

      Nhưng thực tế, Tô Mộc gặp nguy cơ khổng lồ.

      Đầu tiên, từ trước đến giờ Tô Mộc thấy sinh lý của mình có vấn đề gì, bất quá chỉ có hai chỗ mà xem như bình thường, là thích sạch , hai là thích ăn ngọt, nhưng thấy nó có gì tốt.

      Nhưng mà … Nhưng mà … Chúng ta hãy tiếp tục trở về đề tài nguy cơ lớn của Tô Mộc. phát , gần đây trừ tượng thích sạch ra, còn xuất thú vui thể tưởng tượng nổi …

      Đó là nghiện rình trộm …

      Ba chữ kia lại xông ra từ trong đầu Tô Mộc lần nữa, sống lưng bỗng lạnh toát, trán còn lấm tấm mồ hôi lạnh.

      Lúc trước, hai tật xấu kia đều dễ dàng bị quên , đó là vì cuồng sạch cũng được, cuồng ngọt cũng được, vậy cũng ngại bị ai thấy, cách khác, mặc kệ là ngươi tắm chết trong nhà tắm, hay dùng kẹo ngọt làm chết mình cũng được, đều là từ bản thân ngươi.

      Nhưng về phần rình trộm …

      Nếu tội danh này bị phát , bị cho là lưu manh, bị đánh trận, nặng là phạm pháp, phạm tội!

      Nhưng Tô Mộc có thể vỗ ngực bảo đảm trước mặt mọi người, tuyệt đối là thanh niên chính trực, mặc dù đôi khi chuyện hơi ác độc chút, thích sạch chút, tự cho là thanh cao chút ….

      thở dài tiếng, lắc đầu, tự nhiên về phía thư phòng.

      Tiếng loảng xoảng truyền đến, chứng tỏ chủ nhân ràng về muộn, khó khi Thuần Tưởng về cùng , có lẽ vì gần đây được lão Vương chỉ dạy, đôi khi còn bị giữ lại để chỉ chút bí quyết. Tô Mộc dĩ nhiên hảo tâm đến nỗi ở lại chờ .

      Cho nên tối nay, hai người đều dính dáng đến nhau.

      Tô Mộc dường như rất quan tâm đến chuyện ở nhà bên, quả là vậy, bởi vì thứ rình coi chính là Thuần Tưởng …

      đến đây, xin để Tô Mộc làm lần thứ trăm ba mươi mốt, tuyệt đối mơ ước đến sắc đẹp của Thuần Tưởng mà làm ra chuyện xấu xa như vậy, mà là…

      Rất muốn rất muốn nhìn cái, muốn xem bộ dạng lại lần nữa phá hủy nhà bếp của chính mình.

      Tô Mộc buông tay, ngồi ghế trong phòng sách, nghiêng mặt nhìn cái lỗ kia.

      Từ khi phát được lỗ hỏng này, trừ khi ở phòng khám có thể len lén quan sát Thuần Tưởng, ở nhà thỉnh thoảng cũng có thể “thưởng thức” mấy màn “trình diễn độc quyền” của . Huống chi từ sau khi Thuần Tưởng chuyển từ “đằng trước” ra “đằng sau”, Tô Mộc cũng ít khi thấy được , đưa đồ ăn cũng còn là công việc của nữa. Mắt thấy tâm phiền, nhưng cũng thúc đẩy ý nghĩ muốn nhìn Thuần Tưởng ở nhà của .

      Dĩ nhiên! Đây chỉ là việc vui đùa. Được rồi, Tô Mộc thừa nhận, cho dù quan sát hơi thú vị chút, nhưng rất tò mò, sao này lại có thể … khác biệt với người khác như thế ? !

      Ít nhất là trong mắt .

      Nghề nghiệp của Thuần Tưởng là đầu bếp, thích nhất là nấu cơm, nên thời gian ở trong phòng bếp chiếm đa số. Dĩ nhiên, thời gian Tô Mộc “quan sát” cũng càng nhiều hơn.

      Đúng lúc đúng giờ, Thuần Tưởng xuất trước phòng bếp, hôm nay nha đầu này mặc chiếc tạp dề màu xanh, có đường ren trắng tinh tế, hoa văn dịu dàng. Tô Mộc cười, phát ngoài những trang phục đơn giản, Thuần Tưởng ít khi mặc những quần áo rực rỡ như thế, ít nhất là khi làm việc trong tiệm ăn. Nhưng ở trong phòng bếp, mỗi ngày đều mặc chiếc tạp dề khác nhau, chiếc tạp dề này Tô Mộc chưa từng nhìn thấy.

      Sao lại thấy được tự nhiên vậy chứ ? !

      Tô Mộc liếc mắt nhìn cột tóc cao, mặc chiếc tạp dề vô cùng dễ thương đánh trứng …

      Đánh ngừng, đánh liên tiếp, hề có dấu hiệu dừng lại, Tô Mộc hiểu , xem ra hôm nay Thuần Tưởng lại làm điểm tâm ngọt rồi.

      Tô Mộc bĩu môi, đứng dậy từ ghế, chuyển đến ghế sofa chờ.

      Từ sau lần lấy ra làm con chuột thí nghiệm đó, Thuần Tưởng trở nên rất cẩn thận, vì đồ ngọt rất “dùng được” với nên lần nào có “sản phẩm mới”, cũng đều lấy ra “thử độc”, còn cho oai là “trả ân”, hừ !

      Hôm nay, Thuần Tưởng lại đứng trước cửa tiệm ăn, đợi Tô Mộc xong việc.

      Được rồi, thừa nhận, nhờ xe nhiều quá thành nghiện rồi, nhưng phải con người keo kiệt, thế mà. Nên biết bây giờ là thời buổi nào rồi, tiết kiệm được giọt nước, tiết kiệm được ít điện cũng là tiết kiệm được nha .

      Cho nên, Thuần Tưởng tin chắc, mình làm vậy chỉ là để tiết kiệm thôi, cũng là số xăng đó nhưng lại được nhờ xe, biết giảm được bao nhiêu tiền, hơn nữa còn rất tiện đường nữa.

      Dĩ nhiên, người cho nhờ xe phải được lợi gì, mỗi lần làm bánh ngọt đều đưa cho Tô đại thiếu gia ăn đầu tiên mà, hơn nữa đó là độc nhất vô nhị, người ta muốn ăn còn được nha~

      Nhưng ra có đôi khi, Thuần Tưởng cũng muốn mình làm số món ăn đem đưa cho Tô Mộc, dù sao cả ngày nàng đúng là ngừng tố thái, tố thái, về phần làm có ăn được hay chuyện, rồi ăn hết hay lại là chuyện khác , cho nên căn cứ thể lãng phí nguyên tắc, tốt nhất vẫn nên tìm người cùng nhau ăn hết.

      Nhưng nghĩ lại tính khí kỳ quái của tên kia phải là chưa từng thấy, có thể đưa bánh ngọt làm vào miệng Tô Mộc là kỳ tích rồi, đừng hỏi là biết ta thích ăn cái gì.

      “Thuần Tưởng!”

      còn suy nghĩ miên man, phía sau lập tức truyền đến giọng quen thuộc, mạnh mẽ quay mặt lại, trong phút chốc, điện giật sấm chớp đùng đùng, kinh ngạc vạn phần ….

      Tóm lại, mấy từ ngữ hình dung này cứ loạn hết lên trong đầu

      So với cách làm việc nhanh chóng nhạy bén của não bộ, miệng phải mất lúc lâu mới nở nụ cười cứng ngắc : “Tô… Tô Viễn … , là trùng hợp …”

      Rồi sao nữa ? Tiếp theo nên gì đây ? Quả đầu óc Thuần Tưởng lúc này rất loạn, loạn vô cùng. Mấy câu chuẩn bị sẵn trong đầu bỗng biến mất hết.

      “Đúng vậy, khéo quá.” Tô Viễn vẫn dịu dàng như cũ, nhịn được ngẩng đầu lên nhìn , bây giờ đổi sang kính sát tròng, còn vẻ thư sinh khi đeo gọng kính như ngày xưa nữa.

      ra rất muốn , , Tô Viễn, mang kiếng dễ nhìn hơn.

      Hơi mím môi, Thuần Tưởng lại gì được.

      làm gì vậy ? Đợi … bạn trai sao ?” Thấy tránh mình nữa, tiếp tục hỏi.

      “Bạn trai, bạn trai …” Thuần Tưởng nghĩ nghĩ, dùng sức gật đầu cười với : “Đúng vậy, chờ ấy.”

      “Để bạn chờ lâu như vậy, người đàn ông như vậy tốt.” Tô Viễn nửa đùa : “Nếu như là , để bạn mình chờ như vậy”

      phải.” Thuần Tưởng lắc đầu : “Là em tan việc sớm, ấy rất bận, đàn ông mà, nên lấy nghiệp làm trọng, em hiểu mà … Cũng là… Tuỳ tiện xấu bạn trai của người ta, người đàn ông như vậy mới là tốt đó …”

      Tô Viễn nghe thấy Thuần Tưởng vậy, khỏi sửng sốt, đưa tay sờ sờ đầu Thuần Tưởng: “Tiểu nha đầu, nhanh mồm nhanh miệng từ lúc nào vậy, bạn trai em dạy dỗ em rất tốt nha, tệ, vậy cũng yên lòng.”

      yên tâm cái gì chứ…” Thuần Tưởng bĩu môi, thuận tay đẩy móng vuốt của Tô Viễn ra.

      khí nhất thời lâm vào khó xử, Thuần Tưởng nghĩ là Tô Viễn rời khỏi, ai mà biết hồi lâu sau vẫn , liếc mắt nhìn Tô Viễn đứng song song với mình, phẫn nộ mở miệng hỏi: “Này, cũng đợi người ta mà phải ? Sao lại đến đây ? Theo em biết, khu người giàu là ở bên kia mà”

      “Người giàu người nghèo cái gì chứ.” Tô Viễn khẽ nhíu mày, lảng sang chuyện khác: “Đúng vậy, cũng đợi người ta ăn cơm chung, em …” Vốn định cầu xem lại bị tiếng chuông ngắt lời.

      “Này… Chương Ngư ca, Chương Ngư ca… Điện thoại tới.” Là tiếng chuông nghe rất kỳ quái, chân mày Tô Viễn nhíu chặt bỗng buông lỏng, nha đầu này, vẫn thích tiếng chuông này sao ?

      Thuần Tưởng lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn thoáng qua người gọi đến rồi quay lưng chuyện điện thoại : “Này ? Sao đến trễ vậy ?”

      Mặc dù Thuần Tưởng cố ý xoay người nhưng dù sao khoảng cách của hai người cũng gần nhau, Tô Viễn vẫn nghe được lời của Thuần Tưởng, trong lòng dĩ nhiên biết đó là ai.

      “A, ra là có tiệc nữa, thôi, cũng may là gọi cho tôi, nếu tôi còn đứng mãi chỗ này như cái hòn vọng phu mất …” Lời còn chưa dứt, Thuần Tưởng đột nhiên đỏ mặt, thay đổi vẻ bình thản vừa nãy, qua loa rồi cúp máy.

      “Cái đó, hôm nay ấy tới, em về trước vậy!” Cú điện thoại này của Tô Mộc như giải cứu vậy, muốn ở cùng Tô Viễn giây phút nào nữa, khí quả còn bết bát hơn những gì nghĩ, thấy thoải mái !

      “A, đường cẩn thận.” Tô Viễn gật đầu, nhìn bóng lưng Thuần Tưởng chạy bỗng mở miệng : “Thuần Tưởng!”

      Tô Viễn kêu tên của , cước bộ của Thuần Tưởng dừng lại, xoay lưng nhìn , trong mắt đầy khó hiểu.

      “Ừm … Có thể cho số điện thoại ? Để sau này … Còn liên lạc …”
      Chương 17: Nếu như hai người bọn họ

      “Tôi mà ! , đấy ! Hôm qua ràng tôi thấy Thuần Tưởng đứng tán gẫu cùng cậu ba mà!” Tần Phong Thành vừa vào phòng khám bệnh liền líu ríu tin tức “sốc” mà ngày hôm qua chộp được.

      Trương Gia liếc Tần Phong Thành cái, khó khi cùng cậu ta nhiều chuyện, chỉ bĩu môi kêu ta qua nhìn Tô Mộc ngồi xem lịch.

      “Lão đại, lời của tôi có nghe được vậy ?” Tần Phong Thành sợ chết hỏi câu, bởi vì căn bản tìm được chút xíu phản ứng nào mặt Tô Mộc, phải là mặt than ít nhất cũng phải tỏ ra nhiệt tình chút với Thuần Tưởng chứ . Ít nhất, nghe thấy em mình có quan hệ với Thuần Tưởng cũng đừng tỏ ra thờ ơ như thế.

      “Có lẽ là hỏi đường thôi.” Tô Mộc rũ lông mi xuống, nhìn cuốn lịch, để ý .

      “Làm sao được …” Hỏi đường… Khoé môi Tần Phong Thành co quắp, bội phục trí tưởng tượng mạnh mẽ của Tô Mộc, lý do như vậy mà cũng suy nghĩ được, “ ràng tôi thấy bọn họ hàn huyên lúc lâu, hơn nữa còn cười vui vẻ, chắc chắn phải hỏi đường !” Hỏi đường có cần hưng phấn vui vẻ vậy , Tần Phong Thành tin !

      Tô Mộc vẫn nhìn , khoé môi khẽ vung lên vòng cung, cười lạnh : “Chẳng lẽ hỏi đường mà làm như hung thần ác sát sao ? Hơn nữa… cần nhiều nữa, sắc tâm của nha đầu này tôi biết . Dựa vào bề ngoài của Tô Viễn, hai câu cũng là chuyện bình thuờng…”

      “Nhưng mà…” Lúc ấy nhìn thấy rất ràng, Tô Viễn vui vẻ vô cùng, Thuần Tưởng lại ngược lại, tuy vẫn hiểm như cũ nhưng dường như sợ hãi.

      Tô Mộc khép quyển lịch “ba” lại tiếng

      Tần Phong Thành hơi lui ra, nháy mắt mấy cái, khỏi thầm bội phục. Nhìn kỹ , khí thế kia hổ là lão đại. Chuyện lớn như vậy mà vẫn còn ngồi xem lịch rung đùi lòng loạn!

      Tô Mộc hừ lạnh tiếng, xoay người trở về phòng làm việc.

      Trương Gia thấy bộ dáng này của Tô Mộc, thấy ra rồi nhịn được “phì” cười, tới bên cạnh Tần Phong Thành

      “Này này này … Cười cái gì vậy, chú ý hình tượng thục nữ chút .” Tần Phong Thành kéo cái ghế Tô Mộc vừa ngồi xuống qua, ngồi thẳng lên ghế, giương hai mắt nhìn Trương Gia cười.

      “Cười mắc mớ gì đến .” Trương Gia ngẫm lại, đưa tay với lấy cuốn lịch vừa rồi Tô Mộc xem.

      Trương Gia đột nhiên sửng sốt.

      Tần Phong Thành tò mò hỏi: “Sao vậy sao vậy ?”

      Trương Gia co rúm miệng, cầm lấy cuốn lịch kia đưa đến trước mặt Tần Phong Thành : “Bác sĩ Tô chăm chỉ của chúng ta vừa rồi nghiên cứu cuốn lịch này chớp mắt suốt hai canh giờ…”

      y tá! y tá…” Bệnh nhân trong phòng kêu to.

      Trương Gia lúc này mới ý thức được mình rời khỏi cương vị hơi lâu, le lưỡi vội vàng chạy vào trong: “A, tới rồi!”

      Tần Phong Thành nhìn lại Trương Gia thần kinh, thuận tay lật cuốn lịch ra, trong nháy mắt -> cứng đờ -> hoá đá -> vỡ vụn …

      cuốn lịch này rất sạch , chỉ viết ba chữ – – thứ Hai.

      Tô Mộc ngồi trong phòng làm việc, tay xoa cằm, tay xao động mặt bàn.

      sai, hôm qua cũng thấy Tô Viễn và Thuần Tưởng đứng chuyện cùng nhau.

      Vốn là hôm qua tan việc, ngờ Tô Viễn đến tìm , vốn định lái xe ra, thuận đường rước Thuần Tưởng về nhà chung, nhưng nửa đườn nhận được điện thoại của Tô Viễn, hỏi hôm nay có rảnh , ăn cùng nhau bữa cơm.

      Tô Mộc mặc dù còn quan hệ gì với người nhà nữa, nhưng quan hệ với đứa em này tuy gọi là thân mật, nhưng thỉnh thoảng cũng còn liên lạc.

      Khi đó Tô Viễn đến trước cửa phòng khám, Tô Mộc đành từ chối, đành để Thuần Tưởng tự xe về, vốn đó là điều hiển nhiên.

      Kết quả, khi vừa xuống liền nhìn thấy màn tình cảm đó.

      Hiển nhiên, hai người vừa vừa cười, con lợn mới nghĩ hai người là người xa lạ. Dĩ nhiên, Tô Mộc ngu, cũng phải là heo, cho nên nhanh chóng đoán được hai người họ có chuyện gì đó.

      Nhưng bọn họ có gì liên quan gì đến chứ ?

      ngẫm lại, cũng đúng. Tô Viễn chắc là coi trọng Thuần Tưởng lắm? Nhưng làm sao mà cho phép em nhà mình ngực lớn, đầu não như ta chứ?

      Lại nhìn nữa, Tô Viễn cười rất to, rất vui vẻ, dường như hoàn toàn mất bóng ma thất tình lần trước ..

      Tô Mộc bắt đầu thấy suy đoán của mình chính xác lắm, Nhưng bạn trước của Tô Mộc, thấy nhiều, nhưng vì số lượng chạm mặt ít nên cũng để lại cho ấn tượng phần nào.

      rất xinh đẹp, nhưng tục khí, dong chi tục phấn, người đẹp thấy nhiều, nhưng chưa ai để lại ấn tượng cho cả. Nhưng bạn trước của Tô Viễn khác hoàn toàn, nhàng, đúng vậy, nên dùng từ “ nhàng” để hình dung, thoáng qua rất nhưng lại làm người ta cảm nhận được sức sống mãnh liệt của nó.

      biết vì sao Tô Viễn lại chia tay cùng đó nhưng hình như người đề cập chia tay trước là đó, Tô Mộc có nghiên cứu nhiều, nếu Tô Viễn muốn nhiều lời, vậy hỏi. Nếu muốn , Tô Viễn chắc chắn tự .

      Vừa mới gặp gỡ vân đạm phong khinh, xinh đẹp tuyệt trần, hẳn là thấy Thuần Tưởng hợp khẩu vị …

      đúng!

      Tô Mộc đột nhiên giật mình.

      Lỡ như Tô Viễn cam chịu, hạng phụ nữ nào cũng muốn ăn … Vậy làm sao bây giờ ?

      Làm sao bây giờ? Chán quá !

      Tô Mộc biết mình phiền não cái gì, Tô Viễn phải đứa bé năm tuổi, lo lắng cái gì chứ ? !

      Hơn nữa, tình giữa người trẻ tuổi, có mấy ai coi nó như chứ ! Nếu Tô Viễn chịu, nhiều nhất chỉ là vui đùa chút, còn nếu đến … tự chủ, thậm chí là tâm trí tâm với Tô Viễn, chỉ ta mới biết thôi.

      Chỉ là còn chưa tới phiên suy nghĩ!

      Nhưng lần này Tô Viễn giống những lần trước , có gì giống ? Là Thuần Tưởng …

      “Hừ …” Tô Mộc đạp bàn cước, khỏi nhíu mày, là Thuần Tưởng giống chỗ nào, còn phải loại phụ nữ thấy tiền mờ mắt, thấy sắc liền động sao .

      Lỡ như Tô Viễn chỉ vui đùa sao ? Như vậy ta có phải hối hận ? Có đau lòng khổ sở ? Nghĩ đến đây, bỗng Tô Mộc liên tưởng đến vẻ mặt Thuần Tưởng khóc nức nở …

      khó xem, bi kịch, đáng thương, … Làm người ta lo lắng…

      Cái gì chứ ! Là do ta gây ra ! Chọn ai chọn, hết lần này đến lần khác đều chọn Tô Viễn!

      Chờ chút…

      Vừa rồi chỉ là giả thiết của sao ?

      Vậy nếu đổi sang giả thiết khác sao ? Giả thiết gì đây ?

      biết nên nghĩ gì …

      Lỡ như Thuần Tưởng và Tô Viễn đều là tâm làm sao bây giờ >

      Người hữu tình thành người thân thuộc …

      Vậy, bọn họ thành thân thuộc…

      Tô Mộc đầu tiên là cau mày, sau đó càng cau mày, sau đó lại đột nhiên buông chân mày ra, trong lòng giật mình, vừa rồi suy nghĩ gì vậy ? làm gì vậy ? Làm cái rắm đó, liên quan gì đến phải tốn công suy nghĩ chứ!

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 18: Từng thích người như vậy

      Thuần Tưởng nghiêng mặt , ắt xì ắt xì ắt xì , vừa lúc phục vụ sinh qua, ân cần hỏi hai câu. “Thuần Tưởng, bệnh cảm của em vẫn chưa hết à ?”

      Thuần Tưởng vẫy vẫy đầu: “Có lẽ là con heo kia chửi em”

      Phục vụ sinh bật cười : “Ắt xì ba cái liên tiếp phải mắng mà là muốn! Chao ôi, có người muốn em nha …”

      Thuần Tưởng liếc trắng : “Tại sao em hắt xì ba cái ta chửi em ba lần ?”

      “Cắt!” Phục vụ sinh phất phất tay rồi bỏ , vẻ mặt khó thông.

      Cắt? ! Phải là cắt mới đúng, xoay người tiếp tục làm đồ ăn.

      Tối hôm đó, Tô Mộc đưa Thuần Tưởng về nhà, Thuần Tưởng cũng gì, dù sao người ta muốn, cũng thể miễn cưỡng.

      Huống chi, cũng hiểu, Tô Mộc chắc chắn là người xã giao nhiều.

      Sau đó, Thuần Tưởng trở về nhà, nhìn lại tương ô mai cầm trong tay, đột nhiên nhớ tới lâu chưa làm bánh vị cam, bởi vì Tô Mộc thích.

      Bĩu môi, bắt đầu công việc đánh trứng.

      Đợi đến khi lò vi sóng “đinh” tiếng, khi đồ ăn xong hết rồi, Thuần Tưởng cũng nghe được tiếng mở cửa và tiếng chìa khoá vang lên bên kia, xem ra họ Tô trở về.

      mang bánh bích quy ra, thổi thổi rồi nếm thử miếng, ngẫm lại, nghĩ nên mua cái lò nướng rồi, mặc dù chất lượng lò vi sóng rất tốt nhưng cảm giác bánh từ trong lò vi sóng mang ra thiếu chút vị.

      Chờ chút, bánh quy lạnh rồi, cắn thêm miếng, bánh vẫn còn giòn, vội vàng chạy ra ngoài cửa.

      Cốc cốc cốc …

      Tiếng gõ cửa rất dồn dập, cần suy nghĩ Tô Mộc cũng biết đó là ai.

      Tô Mộc mở cửa, lập tức thấy nụ cười rực rỡ của , còn chưa kịp cởi tạp dề ra, vội vàng : “Lại đây, nếm thử vị ô mai xem thế nào…”

      Thuần Tưởng tuỳ tiện cầm lấy miếng bánh đưa đến miệng Tô Mộc, , Thuần Tưởng chẳng có tí xíu ý nghĩ nào khác, , có ý gì với .

      Tô Mộc hơi nhíu mày, nét mặt có chút quái dị.

      Thuần Tưởng giữ vững động tác kia, hồi lâu gặp Tô Mộc vẫn có động tĩnh, rốt cuộc cũng cảm thấy mất tự nhiên, chậm rãi thu tay về, cũng quăng miếng bánh vào tọt trong miệng.

      Tô Mộc nhìn Thuần Tưởng, trong lòng cảm giác thấy hơi kỳ lạ.

      Đúng vậy! Hình thức ở chung này rất dị dạng ! phải là đơn thuần, từ lúc mới bắt đầu chán, phải là xem như đồ chơi, nhưng đây giống như quan hệ bạn bè thuần tuý, càng giống quan hệ hàng xóm.

      Hơn nữa… Nha đầu trước mắt này dường như có ý định cắt đứt quan hệ cùng em của .

      Nhưng bất luận trong lòng Tô Mộc nghĩ thế nào, buồn bực thế nào, suy nghĩ thế nào vẫn mời Thuần Tưởng vào cửa.

      Thuần Tưởng đặt hộp bánh bích quy lên bàn trà, nhìn Tô Mộc cái, chủ động ngồi xuống ghế sofa.

      “Lại xem tôi như chuột thí nghiệm”

      Tô Mộc ngồi xuống bên cạnh Thuần Tưởng, cầm lấy miếng bánh bỏ vào miệng.

      Thuần Tưởng mím môi cười cười.

      Tô Mộc nhìn bé trước mắt, đôi mắt tròn căng to, con ngươi đen nhìn chằm chằm vào món bánh mà vừa làm xong, vẻ mặt dường như rất hạnh phúc.

      Trong bất chợt, trái tim đột nhiên đập mạnh hơn chút, kìm được mở miệng hỏi : “ phải thích nấu ăn sao ? Tại sao phải… Làm nhiều bánh ngọt như vậy ?”

      “A … Cái này ..” Thuần Tưởng ngẩn người, cắn cắn môi biết có nên tiếp hay .

      Có vấn đề, có vấn đề !

      Tô Mộc nhìn Thuần Tưởng, muốn rồi lại thôi, sắc mặt có chút thay đổi. Rất nhiều chuyện thường là như vậy, người khác , lòng hiếu kỳ của người nghe càng mạnh, càng muốn nghe tiếp là. Hơn nữa, Tô Mộc bây giờ còn là người bàng quan nữa, muốn càng biết nhiều càng tốt .

      ra Thuần Tưởng cũng thấy tâm trạng hôm nay của Tô Mộc khác mọi hôm, hơn nữa là từ khi mở cửa, thấy bất bình thường.

      Bình thời vẻ mặt ôn hoà cũng được, lời ác độc cũng được, nhưng hôm nay . Chỉ là… Hôm nay Tô Mộc, dường như có rất nhiều chuyện muốn , nhưng lại nghẹn họng được. Cảm giác như vậy giống với Tô Mộc – người có tác phong trước sau như .

      thể sao?” Tô Mộc mím môi cười tiếng, tiếp tục thám thính chuyện muốn biết.

      Thuần Tưởng ngẩn người, ngờ lại muốn hỏi tiếp, lắc đầu : “ phải như vậy, chỉ là mọi chuyện đều qua. Tôi thấy còn gì để nữa.”

      Tô Mộc nghe vậy, đột nhiên thở ra hơi, chờ lời tiếp theo của , dĩ nhiên hành động này thể để cho biết.

      “Bởi vì…” Thuần Tưởng vẫn thể ra rành mạch, mặt đỏ hơn nửa, giọng dịu dàng tiếp tục : “Bởi vì… Trước kia tôi từng thích người, ấy rất thích ăn đồ ngọt, hơn nữa… Có nhớ tôi từng với ? Tôi , đồ ngọt mang đến niềm vui và hạnh phúc cho người ăn nó. Những lời này… Cũng là người đó với tôi .”

      Tô Mộc nghe thấy những lời này của Thuần Tưởng, khỏi sững sờ, bánh quy mới vừa cắn miếng đột nhiên còn mùi vị gì nữa, ngọt, thậm chí còn có chút chua xót.

      Mùi vị ràng này làm muốn xác định lại, Tô Mộc nuốt hết xuống miệng, vẫn thấy vị ngọt này giống thường ngày nữa.

      Đột nhiên tại sao tư vị này lại thay đổi, Tô Mộc muốn biết.

      Nếu nhớ làm, Tô Viễn và từ đầu tới đuôi đều có gì giống nhau.Từ hình dạng đến tính cách ( ít nhất là trong mắt , và Tô Viễn là hai người có phong cách hoàn toàn khác biệt, nhưng dù sao cũng là em, từ người ngoài nhìn vào, vẻ bên ngoài, tính cách đều có điểm tương tự nhau. Đó cũng là lý do Thuần Tưởng thỉnh thoảng lại nhầm lẫn) đều giống, có đôi khi suy nghĩ, mặc dù cùng mẹ nhưng dù sao cũng có nửa là của lão già kia, sao lại khác biệt đến thế ?

      A, nếu tính giống nhau…

      Đều là loại đàn ông có tính xấu, đều thích ngọt …

      sai, Tô Mộc cùng Tô Viễn, , trừ họ Tô ra, sợ rằng điểm này cũng giống nhau.

      Cho tới bây giờ, chưa từng cảm giác được Tô Viễn giống mình chỗ nào nhưng biết vì sao nghe người mà Thuần Tưởng , đột nhiên thấy lo lắng.

      Trong giây lát nhớ tới, khi mới quen Thuần Tưởng, ta còn mơ mơ màng màng nhìn lầm , nhất định là nghĩ là Tô Viễn, mà hôm nay, có thể ngồi ở đây, được Thuần Tưởng phong làm “chuột thí nghiệm” để “thử độc”, có lẽ cũng vì Tô Viễn.

      Bởi vì người trong lòng thích ăn đồ ngọt, cho nên mình cũng bắt đầu thích làm, bởi vì câu của người trong lòng, cũng thấy đồ ăn ngọt mang đến hạnh phúc. Quả là lãng mạn !

      Thuần Tưởng biết cách xem sắc mặt mà đoán tâm trạng, nhưng lúc này cũng biết tâm trạng của đồng chí Tô Mộc tốt, vẻ mặt tốt, ngồi yên lặng, biết vừa rồi sai cái gì, cũng hiểu sao Tô Mộc lại thay đổi như vậy, xoa xoa tay, bắt đầu thấy khó khăn.

      Thuần Tưởng phải con giun trong bụng Tô Mộc , nhưng lúc này sợ là giun đũa cũng biết Tô đại thiếu gia của chúng ta nghĩ cái gì, vậy nên mới , bằng trí thông minh của Thuần Tưởng nương đây, biết được tâm trạng của Tô đại thiếu tốt là kỳ tích rồi.

      Tô Mộc khẽ cắn chặt răng, nửa ngày sau mới mở miệng: “Vì người trong lòng thấy rất vui vẻ sao?”

      Tô Mộc cười…

      Thuần Tưởng nhìn Tô Mộc, mặc dù biết cười nhưng biết tại sao, cảm thấy sống lưng lạnh cả lên, trán lấm tấm mồ hôi hột, muốn phủ nhận cũng nên lời, cười gượng hai tiếng, chuẩn bị kết thúc đề tài này.

      Tô Mộc là ai chứ, cần thông minh bao nhiêu, chỉ cần đoạt được vai nam chính trong truyện là có thể thành thiên tài. chút do dự, Tô Mộc lập tức xác định được, người trong lòng Thuần Tưởng chính là tên kia …

      Tô Mộc thở dài tiếng, lắc đầu, cũng mất hăng hái chuyện với Thuần Tưởng nữa.

      “Thế nào thế nào ? Mùi vị…” Thuần Tưởng đến gần, muốn hỏi xem ý kiến của Tô Mộc với bánh quy, ngờ lại bị nhảy vào miệng :

      “Vậy nếu bây giờ là người trong lòng cùng ăn với , có lẽ ngon hơn nhiều” Khi Tô Mộc lời này, tuy mới nghe qua vân khinh phong đạm nhưng thực tế, lộ ra vị chua nồng đậm : “Tài nấu nướng của có vấn đề gì, còn là đồ ngọt mang đến hạnh phúc cho người ăn … Xì … Tôi thấy nên mang nhấm nháp cùng người kia mới đúng …”

      “Cái gì chứ ?” Thuần Tưởng mở to hai mắt, hiểu Tô Mộc cái gì.

      “Ý của tôi là, mấy món này sau này đừng mang đến cho tôi thử nữa”

      Chương 19: Phụ nữ? Quan hệ với ta là thế nào?

      Thuần Tưởng đứng ở cửa, cau mày, khó chịu, vô cùng khó chịu.

      Người nầy, rốt cuộc có ý gì vậy ! đâu có khiêu khích gì ta !

      ăn ăn, khốn kiếp, giỏi lắm sao chứ ?!

      Thuần Tưởng dậm chân, tức giận về.

      Tô Mộc cuối cùng cũng giật mình tỉnh lại.

      Dĩ nhiên, cho dù là tự ái hay là chủ nghĩa đại nam tử, hay là, đống đạo lý gì đó đó, cũng cho phép tỉnh lạì – – làm những chuyện có đạo lý với Thuần Tưởng như vậy.

      Cho nên nội dung mà Tô đại thiếu gia suy nghĩ là – sao lại làm những chuyên như vậy !!!

      Hình như cũng có gì khác nhau, cơ bản là có gì khác nhau, nhưng Tô đại thiếu gia lại môt mực cho rằng, trong đề mục phân tích này, có hai chữ “Thuần Tưởng” tốt hơn, ít ra suy nghĩ của cũng hỗn loạn như bây giờ.

      Nghĩ cái gì chứ, tạm thời nghĩ nữa.

      Gần đây, rất quái lạ, đáng lẽ ra phải chán ghét Thuần Tưởng mới đúng chứ, nhưng lại hiểu, sao mỗi ngày đều muốn bé kia làm chung, thậm chí là rất rất đáng ghét (ít nhất là trong ấn tượng của ), sao bây giờ lại có thể làm bạn bè ?

      Tô đại thiếu gia của chúng ta chưa bao giờ theo đuổi phụ nữ, dĩ nhiên, cần làm như thế.

      Tiền thiếu, dĩ nhiên là tốt, chỉ cần là công tử nhà giàu, muốn loại phụ nữ nào mà có. Nhưng phúc lợi này ba vị công tử của chúng ta có hưởng nhiều lắm, chỉ riêng Tô Viễn thôi, tuy gọi là Play Boy nhưng cũng thường xuyên quan hệ với phụ nữ. Nhị thiếu gia lạnh lùng ( ít nhất mặt ngoài như thế ), làm gì cũng nhanh chậm, sau này lại thừa kế nghiệp của gia đình cho nên cũng có thời gian quản lý nhiều thứ này.

      Về phần đại thiếu gia … Cũng chính là Tô Mộc của chúng ta, tính tình kỳ lạ, thích sạch , lời ác độc, lại làm nghề bác sĩ, khó tránh liên quan đến những thứ kỳ lạ, chỉ nhìn mà được ăn, tuy vậy, Tô Mộc cũng nhàm chán đến nỗi phải tìm phụ nữ.

      Hiển nhiên, cho dù đến tuổi kết hôn nhưng Tô Mộc cũng chưa từng phiền não vì những chuyện như vậy, mặt, có ý thức tự giác, mặt, thấy đáng xấu hổ khi tin vào những chuyện như duyên phận gì gì đó.

      Cho nên, hồi lâu, rốt cuộc là cái gì vậy ? Được rồi, mặc dù biết về cái gì nhưng động cơ của , mặc dù hiểu, nhưng chỉ là muốn thừa nhận thôi (xí xí chút, này suy nghĩ cái gì thế này, đúng là BT mà)

      Cho nên suy tư hồi lâu, Tô Mộc vẫn biết mình suy nghĩ cái gì?

      Chỉ là vừa nghĩ đến Tô Viễn khẽ nhíu mày, hiểu, em trai đầy sức quyến rũ của rốt cuộc có động tâm với ai chưa ? Nhưng … Vì đoá hoa mà buông tha cho cả khu rừng, ta làm được sao ?

      Khó có thể tưởng tượng…

      Tô Mộc suy nghĩ miên man, bỗng nhiên điện thoại bên cạnh bàn reo lên.

      nhìn người gọi đến điện thoại , khỏi sửng sờ, biết có nên nhận hay tiếng chuông mất kiên nhẫn vang lên lần thứ sáu, đành miễn cưỡng mở máy.

      “A … Là Tô Mộc phải ?” Đầu bên kia điện thoại là giọng nữ trong trẻo.

      Thuần Tưởng ngủ cái, khi tỉnh dậy là giữa trưa.

      làm, dĩ nhiên phải vì thái độ hôm qua của Tô Mộc đả kích, sớm quen với tâm trạng bất định của ta rồi.

      Đúng vậy, nguyên nhân hôm nay Thuần Tưởng làm chỉ có , hôm nay là ngày được nghỉ.

      Vì nơi làm mới là tiệm ăn nên thời gian nghỉ ngơi phải sáng chín chiều năm như bình thường nữa, càng là những ngày mà mọi người rảnh rỗi, càng bận bịu, bận đến nỗi cách nào nghỉ ngơi.

      Nhưng cũng sao, Thuần Tưởng sống thân mình, hoàn toàn cần phải “cả nhà đầy đủ” hay “họp mặt gia đình” gì cả, huống chi mấy thứ đó trong sớm chết thành trứng nước, đến nay cũng có hứng thú gì khác, cũng muốn thứ gì làm phiền đến cuộc sống của mình, cho nên … Ngày nghỉ nằm ở nhà, làm đồ ăn, xem ti vi, lên mạng chút, đó chính là cuộc sống lý tưởng của .

      Mở máy tính ra, Thuần Tưởng bật loa ở mức cao nhất.

      “Cả người ngổn ngang, ngồi trông hướng nằm ghế sa lon…

      Ai dùng kem đánh răng của tôi …

      Ai mang giày và giặt quần áo của tôi …

      Là ai tắm rửa trong nhà tôi…

      Trước gương, chỉ có thân xác tôi …

      Ai di chuyển vào đầu óc tôi …

      Ai trói tay chân tôi lại …

      Là DNA tương phản với tôi

      Hay là do tôi dám nắm lấy vận mệnh của mình …”

      ( DNA – – Ngũ Nguyệt Thiên )

      Thuần Tưởng lấy ly kem lớn từ trong tủ lạnh ra, vừa ca hát vừa nằm lên ghế sofa uống, đồ ngọt nha, tốt nhất là đồ ngọt, lúc nào cũng giúp tâm trạng của thoải mái hơn ít, huống chi là đồ uống lạnh, dĩ nhiên là có thể dập tắt lửa giận trong lòng .

      Bất quá, về chuyện giận cái gì …

      Dĩ nhiên cần cũng biết, bình thường ít khi nghe nhạc, nhất là mấy bài hát này, cho dù là gì DJ cũng có thể chuyển giai điệu, đúng nhàm chán cực độ, chỉ làm mất giai điệu vốn có của bài hát, ngược lại còn làm ra mấy giai điệu nhức óc đinh tai, khó nghe muốn chết.

      Nhưng trong đó dĩ nhiên cũng có ngoại lệ, đó là Ngũ Nguyệt Thiên, nhóm nhạc trữ tình kiêm rock and roll, thỉnh thoảng cũng có mấy bài hát hợp với khẩu vị của .

      “Muốn gọi thế nào gọi …

      Vừa nghĩ mà vừa nhảy lên ..

      Nhảy càng cao, trái tim càng đập mạnh …

      Có muốn người khác giúp bạn quyết định

      Có thể đoạt lại trái tim của mình

      …”

      Khu này vốn là nhà trọ cũ kỹ, cách rất kém, huống chi, phòng của Tô Mộc và Thuần Tưởng vốn là từ căn tách ra, hai bên chuyện lớn tiếng chút bên kia nghe thấy, huống chi là Thuần Tưởng ầm ĩ như vậy.

      Bên cạnh truyền đến tiếng nhạc rầm trời, cùng với … tiếng gào khóc thảm thiết của Thuần Tưởng…

      Tô Mộc bưng trà cho người phụ nữ ngồi sofa run run cái, khóe môi co quắp lại, nhưng vẻ mặt nhanh chóng trở về vẻ nghiêm nghị vốn có.

      Người phụ nữ nhận lấy ly trà từ Tô Mộc, hớp ít rồi cười hỏi: “Bên cạnh cũng là người trẻ tuổi sao?”

      Đúng là người có đầu óc ! Tô Mộc bĩu môi khinh thường, vốn định trả lời như vậy, nhưng lại muốn nhiều, rầu rĩ hừ hừ hai tiếng.

      “Nghe giọng hình như là con , rất có ý tứ.” Người phụ nữ ưu nhã đặt ly trà xuống bàn.

      Tô Mộc lắc đầu, gì, chỉ ngồi sofa, hai chân để thẳng, hai tay tạo thành chữ thập, chuyển đổi đề tài: “Tô Thần Hoà … Bọn họ có khoẻ ?”

      Người phụ nữ cười: “Nếu có việc gì lớn Tô Viễn nhanh chóng báo cho con biết rồi , yên tâm, ba con và Tô Thần rất tốt. Công ty, trong nhà cũng có chuyện gì, chỉ là con …”

      “Vậy là ai đúng là có đủ suy tiểu

      Vậy là ai chỉ cầu xin chỉ biết tát pháo

      Vậy là ai bị truy nã rồi lại chạy trốn

      Mỉm cười vì tội dang bắt cóc

      Ai di chuyển vào đầu óc của tôi …

      Ai trói chặt tay chân của tôi …

      Là DNA tương phản cùng tôi

      Hay do tôi dám nắm lấy cuộc đời mình ..”

      Giọng hát cao vút của Thuần Tưởng lại vang lên lần nữa, Tô Mộc cùng người phụ nữ liếc mắt nhìn nhau, khỏi sửng sốt

      “Tên ngu ngốc này!” Tô Mộc đứng dậy, quay đầu với người phụ nữ : “Dì Lăng, để con ra giải quyết chút …”

      “Thôi, Tô Mộc à…” Lăng Diêu bất đắc dĩ cười cười, lắc đầu, đưa tay kéo lại: “Đừng , dì thấy cũng đâu phải tốt, đừng buồn bực quá, đều là người trẻ tuổi như nhau mà …”

      “Con thấy ta hoạt bát hơi quá rồi.” Tô Mộc bị Lăng Diêu kéo tay ngừng lại, ngẫm lại cũng muốn gặp mặt Thuần Tưởng nên thôi.

      “Tô Mộc, Dì nghĩ …. Mục đich lần này dì đến, con cũng biết.” Lăng Diêu rũ mắt nhìn ngón tay mình đan vào nhau, lại ngẩng đầu lên nhìn thấy gương mặt bình tĩnh của Tô Mộc, trong lòng khỏi bồn chồn, dù sao cũng phải con mình, cảm thấy mở miệng chuyện khó khăn, rồi lại thể , nếu lúc này là Tô Viễn sợ rằng bà thoải mái hơn nhiều, nhưng … Nếu là Tô Viễn nó cũng tha cho bà …

      Tô Mộc mấp máy môi, bên tai lại truyền đến tiếng gào khóc khủng khiếp từ bên cạnh, tâm trạng đột nhiên an tĩnh, còn tâm tình để chuyện nữa.

      “Dì Lăng, bên cạnh ồn quá, bằng chúng ta ra ngoài chuyện .” Tô Mộc nhìn thời gian: “Chúng ta ra ngoài uống nước chút, đợi đến tối rồi hẹn Tô Viễn ra ăn bữa cơm, được ?”

      Lăng Diêu hơi sửng sốt, mặt kinh ngạc nhưng vui mừng , khó khi Tô Mộc chủ động như vậy, chắc chắn bà khước từ.

      Thuần Tưởng ở bên cạnh vừa lúc thay quần áo xong, định làm đồ ăn phát hết muối , rất lười ra cửa, nhưng nhớ lại hôm qua sư phụ đích thân dạy món ăn, lại thấy ngứa tay, còn cách nào, đành mua thôi !

      Thuần Tưởng vừa mở cửa ra, lập tức nhìn thấy Tô Mộc xuống dưới lầu, lòng thầm giật mình. Gì vậy ? Người phụ nữ bên cạnh người này là ai vậy ?

      Có chút ngạc nhiên nghiêng đầu qua nhìn, nhưng chỉ thấy được bóng lưng của họ, thể thấy được gương mặt người kia. Thuần Tưởng thấy rất kỳ quái, khó khi nhìn thấy Tô Mộc cùng người khác, còn là phụ nữ, chẳng lẽ là bạn à ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :