1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cách làm sủng phi - Bích Vân Thiên (Full+đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Lộc Hàm

      Tiểu Lộc Hàm Well-Known Member VIP Editor

      Bài viết:
      402
      Được thích:
      4,685
      Chương 68

      Edit: tiểu lộc hàm

      Sáng sớm, sắc trời mờ mờ, hoàng đế luyện quyền dần thu lại động tác, tòa cung điện rộng lớn phía sau ông dướiánh nắng mờ ảo tạo cho người nhìn cảm giác uy nghiêm.

      Hình Thượng Thiên tiến lên cung kính đưa khăn sạch qua, hoàng đế tiếp nhận mà cầm lấy chiếc khăn sạch khác trong tay thái giám bên cạnh.

      Hoàng đế xoa xoa mồ hôi trán, quay đầu liếc mắt nhìn Hình Thượng Thiên, vẻ mặt chút biến sắc, tựa hồ hành động vừa rồi của hòang đế chỉ là cử chỉ vô tâm, trong lòng ông thầm vui mừng, thầm nghĩ, ràng bị mài dũa thành tao nhã nội liễm như vậy, vì sao vẫn còn có thể bướng bỉnh thế chứ? Ông chậm rãi tới dưới tàng cây trăm năm, tán cây lớn che khuất nửa hoa viên, hoàng đế nhìn cây đại thụ kia : "Hoàng nhi, ngươi nhìn cái cây này xem, vừa mới bắt đầu sinh trưởng nó cũng chưa được như vậy, nó chỉ là thân cây khẳng khiu, vì muốn nó có thể khai chi tán diệp, tượng sư nhẫn tâm cắt búp ngọn non nớt, nó cố nhịn đau mà chậm rãi phát triển thêm nhiều cành cây khác, cuối cùng trở thành cây đại thụ trong hoa viên."

      Hình Thượng Thiên nhìn hoàng đế, tất nhiên biết hoàng đế muốn cái gì, thời gian trôi qua, trong triều càng lúc càng ầm ĩ về chuyện sắc phong thái tử phi.

      "Trẫm thấy cháu của Ngô Hình Chính và con của Dương Vạn Hiền tệ." Hoàng đế cuối cùng ra.

      Hình Thượng Thiên ngẩng đầu: "Phụ hoàng!"

      "Như thế nào, ngươi vẫn chịu?" Hoàng đế hơi tức giận : "Trẫm với ngươi rất nhiều, ngươi đều nghe ra sao?"

      Hình Thượng Thiên cúi đầu gì, trong ánh mắt lại mang theo vài phần quật cường.

      "Trẫm biết, Cố lương đệ kia tốt , từ lần đầu nhìn thấy trẫm biết." Hoàng đế đến đây thay đổi thái độ: "Nhưng ngươi phải biết rằng, ngươi là thái tử Đại Kỳ, còn là lục công tử của Hoài An vương phủ, làm nhi tử của Hoài An vương ngươi có thể lựa chọn người ngươi muốn, nhưng làm thái tử Đại Kỳ, ngươi lại có rất nhiều chuyện phải làm."

      "Cưới nữ tử nào đó là vì tương lai của Đại Kỳ?" Hình Thượng Thiên lạnh lùng : "Nếu là vì Đại Kỳ, vậy phụ hoàng cứ nhận lấy hai người kia là được rồi."

      "Ngươi... quá hỗn xược!" Hoàng đế quay đầu, cái tát vung tới.

      Hình Thượng Thiên trúng tát nhưng động đậy.

      "Sư phụ ngươi dạy ngươi cái gì cũng tốt, văn thao vũ lược mọi thứ đều tinh thông, nhưng cái thứ nhi nữ tình trường ẻo lả này ngươi học được từ đâu vậy?" Hoàng đế tức giận thôi, miệng bắt đầu lựa lời: "Trẫm vốn nghĩ Cố lương đệ kia tệ, nhưng nhìn ngươi như vậy hiển nhiên đó là cái thứ hồ li tinh chuyên dụ dỗ mà thôi."

      "Nàng phải!"

      "Vốn là phải, nhưng vì ngươi cố chấp như vậy nên chính là phải." Hoàng đế nổi giận : "Ngươi muốn nàng mang lưng thanh danh như vậy?"

      Hình Thượng Thiên nhớ tới ánh mắt như lang sói của mấy kẻ ngôn quan, đột nhiên cảm thấy có chút bất an, thấy Hình Thượng Thiên có chút do dự, hoàng đế tiếp tục : "Ngươi cho rằng thế cục trước mắt ổn? Dư nghiệt tiền triều chưa diệt trừ, triều thần lại kết bè kết đảng tự tung tự tác, Tổng đốc Tứ Xuyên Lý Ngạn Trạch năm nay chưa nộp sổ sách, tay có mười lăm vạn tinh binh tiền triều, Từ Mậu Tín ở Ngọc Môn quan ngoại tộc Tatar lại bắt đầu rục rịch... , loạn trong giặc ngoài, chỉ cần chú ý chút phồn thịnh vinh hoa này giống như giấc mộng cảnh, giấc mơ vỡ nát." Hoàng đế đến đây hung hắng đấm mạnh vào thân cây hồi mới tiếp tục : "Ngươi thấy trẫm cả ngày sống mơ mơ màng màng, là lão già hồ đồ sao?"

      Hình Thượng Thiên tất nhiên biết việc này, nhưng hoàng đế tự mình ra như vậy cũng làm cho tâm tình vô cùng trầm trọng, năm đó thái tử tiền triều thành cá lọt lưới, đại tướng quân Lương Cung thấy thái tử tiền triều bị đám người Ngụy An sát hại, mang theo trưởng tử của thái tử liều chết xông ra ngoài, đến nay tìm được tung tích, khi tiền triều còn sót lại kẻ như vậy, bọn họ thể khinh thường bỏ sót.

      "Ngươi nghĩ muốn cần kiềm chế, muốn làm gì làm sao?" Hoàng đế trừng mắt nhìn Hình Thượng Thiên, giống như nhìn kẻ đáng thương: "Vậy mau chóng hung mạnh lên, đưa Đại Kì trở thành cường quốc mà vạn kẻ kính ngưỡng, phồn thịnh an ổn, đến lúc đó mới có thể sống những ngày mà ngươi mong muốn."

      Ánh mắt Hình Thượng Thiên dần ảm đạm...

      "Hoàng nhi, người cần phải học được nhẫn... , nhẫn cái gì? Khi ngực bị đâm đao, có đau hay ? Khẳng định là rất đau." Hoàng đế tới đây, mắt ửng đỏ, nhớ đến vài năm nay ông phải nhẫn nhường nào: "Nhưng muốn làm lên đại há có thể có chút năng lực này?"

      Hoàng đế nhìn Hình Thượng Thiên, giống như bảo kiếm muốn rút ra khỏi vỏ, trong mắt ánh lên ngọn lửa như muốn thiêu đốt người khác.

      Sắc trời dần dần sáng lên, mặt trời từ phía đông lên cao dần, nháy mắt chiếu sáng toàn bộ cung điện.

      Cố Tương nghe thấy Hình Thượng Thiên muốn dẫn nàng nghỉ hè ở sơn trang cao hứng muốn hỏng luôn rồi, tuy rằng thân mình tiện nhưng đến giữa thai kì, tất cả đều ổn định cho nên chỉ cần chú ý chút là được.

      Sơn trang nghỉ hè của Hoàng gia ở Thông Châu, diện tích mười vạn mẫu, chia làm bốn khu vực chính:cung điện, hồ nước, bình nguyên, dãy núi bao quanh, mất ngày chạy xe ngựa mới tới, trước khi lên đường ,Cố Tương nghe Hình Thượng Thiên kể về sơn trang nghỉ hè này, khu hồ nước bên kia tổng cộng có tám đảo , cá bên trong thậm chí có con còn dài hơn thước, Cố Tương nghe vậy lại muốn làm món cá nướng, Hình Thượng Thiên nhịn được cười, nàng là mèo tham ăn.

      Chờ khi lên xe ngựa, Cố Tương nhìn thấy hoàng đế cảm thấy có chút bất an, bởi vì nàng cảm thấy hoàng đế còn chưa có chơi, mà Hình Thượng Thiên chỉ là thái tử có thể được ?

      Hình Thượng Thiên giải thích rằng hoàng đế thích nơi này cho nên muốn tới đây, Cố Tương nghe vậy an tâm.

      Cố Tương nghỉ hè ở sơn trang tháng mà chơi đến mức muốn phát điên, Hình Thượng Thiên như có việc gì mỗi ngày đều ở bên cạnh nàng, buổi sáng mặt trời lên chưa quá cao dạo bên hồ ngắm mặt trời mọc, ngồi thuyền ngắm nhìn mặt trời đỏ rực từ phía xa chậm rãi lên cao, đó là mỹ cảnh tươi đẹp biết bao, sau đó ở thuyền ăn điểm tâm, chờ bọn thái giám đem cần câu lại để câu cá, Cố Tương có kiên nhẫn, cứ lúc lại nhấc nhấc cái cần kiểm tra, trái lại Hình Thượng Thiên vững vàng yên ổn, câu được vài con cá to bằng cánh tay người trưởng thành, Cố Tương nhìn thấy mà hâm mộ thôi, đoạt lấy con cá lớn nhất cho vào rộ của mình, tự nhận là do mình câu được.

      Chờ tiểu Minh Huệ tới được hai thùng gỗ đầy cá, cá trong thùng gỗ của Cố Tương là lớn đặc biệt, bé nhịn được khích lệ mẫu thân: "Nương, người lợi hại." Cố Tương chút áy náy, trưng ra cái bộ dạng áy náy, Hình Thượng Thiên thấy mà vừa bực mình vừa buồn cười, chỉ có thể bất đắc dĩ cười trừ.

      Giữa trưa mang cá nấu, cá tươi ở thuyền được cho vào nồi, thêm măng tươi, nấm hương, thịt bò, tỏi nấu chung, lúc sau hương cá thơm lừng tỏa ra.

      thuyền ăn cơm cũng là thú vui đặc biệt, tiểu Minh Huệ có thể ăn chút thức ăn cứng, Liễu Chi bên cạnh gỡ thịt cá, dằm nát thịt bò bón cho bé, toàn gia ba miệng ăn tận hứng.

      Giữa trưa trở về ngủ giấc, buổi chiều Cố Tương tới trường đua ngựa để xem Hình Thượng Thiên cưỡi ngựa, tiểu bạch của nàng cũng được kéo lại đây, tiểu Bạch lâu nhìn thấy Cố Tương, nhịn được lại gần làm nũng khiến Cố Tương cười ha ha, bởi vì Cố Tương mang thai thể cưỡi ngựa, nhưng tiểu Minh Huệ như vậy, bé ngồi trong lòng Hình Thượng Thiên, mới đầu lên ngựa bé sợ khóc thét ngừng, sau khi khởi động lúc lại cười khanh khách, Cố Tương nhìn ghen tị muốn chết, nàng thầm nghĩ đứa này nằm trong bụng lâu làm chậm thời gian chơi đùa rồi, -_-|||

      Thời gian vui vẻ nhanh chóng trôi qua, khi phải trở về, Cố Tương rất lưu luyến, Hình Thượng Thiên an ủi nàng là hàng năm đều có thể đến đây chơi, sang năm nàng sinh đứa xong có thể chơi lâu hơn.

      Ngày cuối cùng trước khi về, Hình Thượng Thiên đưa Cố Tương nhìn mặt trời mọc, trời còn chưa sáng gọi Cố Tương dậy, Cố Tương tuy rằng nghe cảnh mặt trời mọc cầu Linh Sơn ở sơn trang là tuyệt nhất, nhưng vẫn chưa từng thấy qua, Hình Thượng Thiên thấy Cố Tương nhắc tới chuẩn bị thỏa mãn nguyện vọng này của nàng, hôm nay buổi sáng Cố Tương ngủ bị người nâng lên núi đỉnh.

      Trời mờ mờ, chung quanh tràn ngập sương mù giống như tiên cảnh, Cố Tương nằm trong lòng Hình Thượng Thiên híp mắt nhìn xa xa, chung quanh đều là hương vị của Hình Thượng Thiên, điều này làm cho nàng dị thường an tâm... , hai người đều gì chờ mặt trời mọc.

      Trong chốc lát, Cố Tương nhìn thấy mặt trời đỏ chậm rãi lên, giống như cái vòng tròn lớn màu đỏ, ngay khi Cố Tương cảm thấy cũng có gì đặc biệt các quầng sáng xung quanh mặt trời đỏ lên cao dần kia rọi lên các đám mây tạo ra rất nhiều màu sắc.

      Đây là cảnh mặt trời mọc đẹp nhất mà Cố Tương từng xem, mặt trời giống như vòng tròn lớn ở ngay trước mắt nàng, chỉ cần nàng vươn tay là có thể chạm đến, bốn phía đều được nhuộm thành màu đỏ.

      Cố Tương quay đầu nhìn Hình Thượng Thiên, khuôn mặt của cũng nhiễm màu của ánh mặt trời, phong tư tú dật như bức trích tiên đồ, giờ phút này, ánh mắt của nam nhân như trích tiên dừng người nàng, chứa đựng nhu tình nên lời, tim Cố Tương rung rinh, nàng nghĩ cho dù về sau... , vì giờ phút này, vì tâm ý này cuả , nàng cảm thấy đáng giá .

      nam nhân sinh ra ở thời đại phong kiến, việc có thể làm cho cơ thiếp chỉ sợ có giới hạn nhất định nhỉ? Mặc dù nó có vẻ hơi ngớ ngẩn.

      Cố Tương vô cùng thân thiết cọ cọ, ôm cổ Hình Thượng Thiên : "Điện hạ, thiếp thích chàng."

      Tâm tư Hình Thượng Thiên cũng bình tĩnh như bề ngoài, biết phải giải thích như thế nào với Cố Tương... , từng nghĩ đến hậu trạch của cũng chỉ biết có nữ nhân này, đáng , hồn nhiên , thiện lương , có đôi khi vẫn có chút bướng bỉnh , nhưng tất cả đều khiến thích, nữ nhân này phù hợp với , biết từ bao giờ nàng khắc sâu vào đáy lòng .

      "Ta cũng vậy." Lần đầu tiên Hình Thượng Thiên mở miệng , thanh trầm ấm.

      Khi xuống núi Cố Tương ngủ, nàng ngủ say, khi tỉnh dậy là buổi chiều nằm xe ngựa lắc lư, Liễu Chi hầu bên cạnh : "Nương nương, chúng ta đến kinh đô ."

      Cố Tương lười biếng lên tiếng, cũng có đứng lên, buổi sáng cảm động có cảm động... , nhưng khi phải đối mặt vẫn cảm thấy là khó chịu a, ┭┮﹏┭┮

      lát sau, Hình Thượng Thiên tiến vào đưa cho Cố Tương bộ quần áo.

      Cố Tương có chút nghi ngờ mở ra xem, đây là bộ quần áo của bình dân, nàng có chút nhìn Hình Thượng Thiên, thấy trong ánh mắt lóe lên hứng thú: " phải nàng muốn ăn lợn sữa nướng ở Thiên Hương lâu sao, lần này vừa vặn mang nàng tới đó."

      "Như vậy cũng có thể?" Cố Tương cảm thấy Hình Thượng Thiên đối với nàng quá tốt, khó có khi phá các quy tắc như vậy. Đây là muốn cải trang lại đó, chỉ có thấy phim truyền hình... , nàng vẫn đều muốn làm như vậy, sau đó gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, sau đó lộ ra thân phận, quá uy phong nha!

      Cố Tương thay quần áo rất nhanh, Hình Thượng Thiên đỡ nàng xuống xe ngựa, Xuân Nha cũng sớm thay quần áo bên cạnh, phía sau còn hơn mười tùy tùng, mặc đồ rất bình thường, nhưng ánh mắt tinh tường, động tác nhanh nhẹn thành thạo, vừa thấy biết phải là người bình thường.

      Ở ngã tư đường có rất nhiều người, Cố Tương bị nhốt trong hoàng cung cũng khá lâu, trừ bỏ cung nữ cũng chỉ là thái giám, tại nhìn thấy được rất nhiều người khác nhau cảm thấy hưng phấn chịu nổi, chút chút lôi kéo Hình Thượng Thiên mua vòng Phật châu, rồi lại mua lược ngọc cho nữ nhi, những đồ hữu dụng hay vô dụng cũng đều mua đống, kỳ Cố Tương cảm thấy mua mấy thứ này đều chỉ là thứ yếu, quan trọng chính là cái loại cảm giác tiêu hoang này, có cảm giác là nhà giàu mới nổi!

      Thiên Hương lâu ở con phố sầm uất phía bắc, cực kì nổi danh, nhã gian nơi đó phải đặt trước cả tháng mới có chỗ, hiển nhiên vì Hình Thượng Thiên là thái tử nên cần phải như vậy, vừa tới có tiểu nhị a dua chạy tới chào hỏi:"Ngài chính là khách quý mà Tần công tử qua ạ? Mời lên lầu."

      Trong nhã gian vị nam tử chờ, khi Cố Tương vào thấy cúi đầu dám nhìn nàng, Hình Thượng Thiên giới thiệu: "Đây là Tần Thịnh Danh, con trai độc nhất của Tần đại nhân. Nàng cũng nghe qua." Cố Tương nhớ là có nghe đến vị Tần Thịnh Danh phải cưới cái vị Tấn Dương công chúa béo phì kia, chẳng lẽ là ? Nghe là còn đào hôn nữa.

      Hình Thượng Thiên với Tần Thịnh Danh: "Ngươi cần quá mức câu nệ, nếu xuất môn ta và ngươi chỉ là bạn bè cũ gặp mặt thôi."

      Tần Thịnh Danh tuy rằng biết ý nghĩ của Hình Thượng Thiên nhưng nào dám tùy ý, đồ ăn đều đem lên, bọn họ liền ngồi xuống .

      Món lợn sữa nướng là danh bất hư truyền, Cố Tương nhớ cầu cao nhất của món lợn sữa nướng đó là lớp da phải có màu hổ phác ánh kim đồng đều, giòn rụm, tiếp đó là lớp thịt thơm ngon như tan trong miệng, Cố Tương ăn miếng lợn sữa nướng cảm thấy đúng là hương vị này.

      Nàng ăn vô cùng vui vẻ, nhưng thỉnh thoảng vẫn gắp cho Hình Thượng Thiên chút rau, Tần Thịnh Danh bên cạnh bất động thanh sắc quan sát mọi chuyện, đây là lần đầu tiên nhìn thấy vị sủng phi thôn nữ Cố Tương, nghe nàng thiên tư quốc sắc, ai có thể địch, những lời này là... , nhưng nếu có ai Cố Tương là người thô lỗ phải thất vọng rồi, Cố Tương tuy rằng chỉ tập trung ăn nhưng dáng vẻ khi ăn lại rất đáng , đôi môi chúm lại phồng lên, hàm răng lộ ra, nhìn như rất hưởng thụ, ngay cả chỉ nhìn thôi mà cũng cảm thấy bàn đều là món ăn mỹ vị quý lạ.

      Quả là mỹ nhân khó có được, trách được thái tử vẫn cứ chậm chạp lập thái tử phi.

      Nhưng điều làm Tần Thịnh Danh kinh ngạc hơn vẫn là cử chỉ của Hình Thượng Thiên với Cố Tương, nhất cử nhất động đều lộ ra thân thiết nên lời, đó là loại cảm tình sâu sắc... , từng thấy nó người phụ mẫu , tình cảm của thái tử đối vị Cố Tương này đơn giản nha!

      Tần Thịnh Danh nghĩ đến đây, lại càng cung kính đối với Cố Tương, mặc kệ về sau ai là thái tử phi, chỉ cần nhìn thái độ của thái tử đối với Cố Tương... , về sau nàng là người thể coi thường.

      Khi mọi người vừa ăn vừa chuyện phiếm, bỗng nhiên nhã gian cách vách truyền đến giọng của nữ tử: "Tiện nhân Ngô Lan Hi kia, dựa vào cái gì mà có thể làm thái tử phi? phải là do đại bá của ả ta là nội các đại thần Ngô Hình Thành, là nực cười, lúc trước bán mạng cho Thái Chân đế tiền triều, lúc này thời thế thay đổi lại mặt đổi sắc đem nữ nhi gả cho thái tử."

      "Ngươi đừng nữa, lời này sao có thể lung tung ?" Sau đó truyền đến giọng hoảng sợ của nam tử.

      "Dựa vào cái gì thể , phụ thân liều chết theo hoàng thượng cũng chỉ được phong cái chức Bình Dương hầu đáng , ta cũng chỉ được làm lương đệ của thái tử, ta cam lòng!" giọng của nữ tử càng lúc càng lớn, hình như uống say, giọng rất hỗn loạn.

      Tần Thịnh Danh đứng lên, vừa mở cửa nhìn thấy cửa của nhã gian cách vách cũng vừa mở ra, nữ tử say rượu lảm nhảm được nam tử đỡ ra.

      Hình Thượng Thiên theo phản xạ đưa mắt nhìn Cố Tương.

      Chú thích:
      Lợn sữa nướng
      [​IMG]
      chau007153, gemikat, Thanh Hằng69 others thích bài này.

    2. Diệp Duệ Linh

      Diệp Duệ Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      367
      Được thích:
      481
      Tiêu a Thiên rùi, bình dấm chua bộc phát :3

    3. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      :yoyo60:theo phản xạ kìa

    4. vo tam

      vo tam Active Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      125
      A hóng chương tiếp a.....

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 69
      Editor: LạcLạc
      Tần Thịnh Danh tiếng với Hình Thượng Thiên liền đẩy cửa nhã gian ra ngoài, ta cảm thấy nên dạy dỗ bọn họ trận, tuy ta rất kính trọng Dương Vạn Hiền, nhưng đôi trai của ông ta thực biết chừng mực.

      Cố Tương thấy Hình Thượng Thiên nhìn mình, cũng nhìn lại Hình Thượng Thiên, trong ánh mắt mang theo uất ức.

      Trái tim Hình Thượng Thiên lập tức quặn đau.

      Ngoài cửa tiếng Tần Thịnh Danh răn dạy và tiếng nam tử bồi tội, còn có tiếng ồn ào kiêu căng của nữ tử cũng ảnh hưởng đến hai người trong phòng, Cố Tương bĩu môi, đứng dậy nhào vào lòng Hình Thượng Thiên.

      Hình Thượng Thiên vươn tay ôm chặt nàng.

      Cố Tương ở trong lòng Hình Thượng Thiên ngọ nguậy như con sâu lông hồi, hơi do dự , “Điện hạ…” Kỳ thực khi Hình Thượng Thiên dẫn nàng sơn trang nghỉ mát Cố Tương biết, có lẽ chuyện sắc phong thái tử phi ngăn được nữa. Nhưng nàng cho rằng dựa theo tác phong của Hình Thượng Thiên, cùng lắm cũng chỉ thông báo chút với nàng, dù gì cho dù Hình Thượng Thiên có sủng ái nàng thế nào, nàng cũng chỉ là thị thiếp của , thời đại này nam nhân mỹ thiếp vờn quanh là chuyện rất bình thường, khác với đại nàng còn có thể chỉ vào đối phương mắng tiểu tam… người ta coi như là tiểu tam hợp pháp mà.

      Đây là chuyện ngay cả chính thê đều có cách nào can thiệp, đâu chỉ có cách nào can thiệp, để biểu rằng mình rộng lượng, có lẽ còn phải giả vờ hào phóng đưa càng nhiều nữ nhân xinh đẹp cho trượng phu mình. Bởi… việc này mới là nữ nhân tốt phù hợp với thời đại này, mà như Cố Tương muốn độc chiếm nam nhân thế, ở bên ngoài chắc có tiếng tốt, ắt hẳn danh hào đố phụ gì đó nhiều vô số kể.

      Do đó khi Cố Tương biết Hình Thượng Thiên phá lệ buông công việc của mình dẫn nàng ra ngoài giải sầu, nàng biết thực dùng hết khả năng có thể có của mình, mặc kệ sau này hai người ra sao, ít nhất lúc này, đặt nàng vào lòng , quan tâm thân phận thấp kém của nàng, quan tâm nàng sinh con cho , cũng quan tâm ánh mắt người ngoài, độc sủng mỗi mình nàng, thậm chí nàng tin nếu có triều thần bức bách, có lẽ Hình Thượng Thiên có mỗi mình nàng thôi.

      Nhưng Hình Thượng Thiên còn đứa con vợ kế chẳng ai để ý ngày xưa, giờ là thái tử Đại Kỳ, tất phải có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ.

      Hình Thượng Thiên nhìn Cố Tương, thoáng biết làm sao, rất sợ Cố Tương ầm ĩ trận… Lẽ nào phải răn dạy nàng lần, sau đó giống như phụ thân trước đây, mỗi lần di nương nào nghe lời liền vắng vẻ mấy ngày? Để nàng biết chừng mực? Mặc dù biết đây là cách mà mỗi nam nhân đều dùng, song biết tại sao nghĩ đến dùng nó người Cố Tương, lại cảm thấy cực kỳ nỡ, cũng muốn làm thế, cảm thấy giữa Cố Tương và phải quan hệ nông cạn, ngay tức khắc lại nghe Cố Tương , “Điện hạ, người có rất nhiều phi tần rồi, quên thiếp ?”

      bậy!” Hình Thượng Thiên thấy Cố Tương ầm ĩ bèn thả lỏng tâm tình, chẳng qua nghe xong lời nàng cũng rất bất đắc dĩ, nhịn được đáp, “Cái đầu khoai lang của nàng nghĩ gì đấy?”

      Tần Thịnh Danh thấy Dương Phong mang muội muội Dương Trúc Quân liên tục bồi tội, khỏi mắng, “Dương huynh, ta kính trọng bội phục Dương tướng quân nên lúc này nhắc nhở các người, quản thúc các miệng này cho tốt, bằng họa từ miệng mà ra cũng chẳng biết.” xong liếc nhìn nhã gian sau lưng mình.

      Dương Phương nhìn về phía nhã gian, sợ đến mức hồn vía lên mây, suýt quỳ xuống, kết quả thấy muội muội còn lẩm bẩm… hung hăng ném bạt tai quát, “Muội đúng là to gan lớn mật! Mau chóng theo ta về nhà!”

      Dương Trúc Quân được nuông chiều từ bé, đâu chịu nổi cơn giận này, thoáng cái bị đánh, sững sốt nhìn Dương Phong, “Ca ca… sao huynh…”

      Trong lòng Dương Phong quả thực ân hận đến mức ruột gan tái mét, nên nhất thời mềm lòng dẫn muội muội ra ngoài, vì nàng sau này nhập cung rồi thể ra nữa, nhất thời ta phòng vệ… Đáng trách , vì bản thân mềm lòng mà suýt gây họa lớn, nếu bên trong thực là thái tử điện hạ, chứng kiến trò hề của muội muội như vậy, về sau còn có thể sủng hạnh ư?

      Càng nghĩ càng hoảng sợ, Dương Phong cũng kịp vỗ về tâm tình muội muội, trong nháy mắt trực tiếp gọi tùy tùng kéo muội muội ra ngoài, ngay sau đó liên tục bồi tội với Tần Thịnh Danh, “Tiểu muội trẻ người non dạ, xin Tần đại ca hãy… vài lời tốt đẹp, về sau cảm kích khôn cùng.”

      Tần Thịnh Danh lạnh mặt , “ tới tuổi cập kê rồi còn trẻ người non dạ à? Haha, Dương huynh, ta hết lòng hết nghĩa, những thứ khác phải xem tạo hóa của Dương huynh.”

      Dương Phong lại vài lời hay, lập tức lau mồ hôi hột ót, vội vàng theo tùy tùng ra ngoài, nhưng trong lòng càng lúc càng bất an… Việc này ảnh hưởng đến tương lai của muội muội chứ?

      Đợi Tần Thịnh Danh trở lại nhã gian, lại thấy đám người Liễu Chi đứng ngoài cửa lắc đầu với ta, ta híp mắt nhìn qua khe hở, hình như thấy hai người ôm nhau thầm, Cố Tương bày vẻ mặt uất ức, lần đầu tiên Hình Thượng Thiên dịu dàng chuyện thế, ta nghĩ… cừ … những vị phi tần kia còn chưa nhập cung nha, bắt đầu trấn an vỗ về rồi?

      Tần Thịnh Danh nghĩ tới ấn tượng về Hình Thượng Thiên, nội tâm trầm tĩnh, nhẫn tàn nhẫn, chưa từng thấy ôm nữ nhân dịu dàng vậy… ta nghĩ ta bắt đầu đồng tình với những nữ nhân còn chưa tiến cung kia, có lẽ cuộc sống về sau chắc chắn được tốt lắm.

      Đợi hồi cung Cố Tương vẫn nằm vạ trong lòng Hình Thượng Thiên, Hình Thượng Thiên cũng ôm chặt nàng, thấy Cố Tương khóc ầm ĩ, chỉ uất ức vài câu chua xót, dỗ mấy lời liền ngoan ngoãn, trong lòng càng mềm nhũn hơn, cảm thấy biết nên đặt nữ nhân này ở đâu mới thỏa đáng, hận thể bỏ vào miệng ngậm, biết phải thương thế nào mới tốt.

      Sau khi trở về, hai người trải qua mấy ngày gắn bó như keo sơn, hình như tình cảm lại sâu thêm tầng.

      Mấy nha hoàn thấy vậy đều thở phào nhõm, Xuân Nha với Liễu Chi, “Liễu Chi tỷ tỷ, ta cảm thấy thái tử phi sau này cũng bằng nương nương chúng ta.”

      Liễu Chi nhịn được , “Sao ngươi biết?”

      “Vì nương nương chúng ta tốt nhất.” Xuân Nha cực kỳ khẳng định.

      Liễu Chi, = =

      Ứng cử viên cho chức thái tử phi trải qua cuộc cãi vã kịch liệt rốt cuộc định, là Ngô Lan Hi – cháu Ngô Hình Chinh, đại học sĩ Văn Uyên các. vị khác nữa là Dương Trúc Quân, vốn có hi vọng làm chính phi, song chỉ được phong làm lương đệ, lại kết quả này mặc dù là kết quả lợi ích của đông đảo đoàn thể chơi cờ, nhưng bất luận từ tướng mạo hay tài hoa mà , Ngô Lan Hi đúng là hơn Dương Trúc Quân bậc.

      Phụ thân Ngô Lan Hi – Ngô Hình Chỉ là Lễ bộ thượng thư, đại bá phụ là Ngô Hình Chinh tiếng tăm lẫy lừng, lại , nếu phải con Ngô Hình Chinh xuất giá từ lâu, cũng chẳng tới phiên Ngô Lan Hi. Tuy nhiên có lẽ lần này cũng là số mệnh. Trước đó Ngô Lan Hi nổi danh, vả lại dung mạo xuất chúng, quả thực là ứng cử viên có hai.

      Đợi thánh chỉ sắc phong đến Ngô gia rồi, cả nhà đều vui mừng hớn hở, việc này coi như bước lên trời.

      Dung mạo Ngô Lan Hi khuynh thành, tính tình càng dịu dàng ngoan ngoãn, tuổi hơn mười tám, song cha nỡ gả ra ngoài vẫn luôn giữ lại, ngờ chung quy lại đợi được cơ hội trời cho này.

      Ngày ấy thánh chỉ hạ xuống, Ngô Lan Hi được cha kéo ra ngoài dạy dỗ phen, chỉ là muốn hầu hạ thái tử tốt, đợi Ngô Hình Chỉ ra khỏi phòng, còn lại Hoàng thị phu nhân Ngô Hình Chỉ, bà ta cũng kéo tay Ngô Lan Hu những lời khác.

      “Con à, vị trí này mặc dù tôn quý vô cùng, nhưng có chút chênh vênh.” Hoàng thị nhớ tới tin tức mình nghe ngóng, lập tức bất an trong lòng.

      “Sao nương lại vậy?”

      “Bên cạnh thái tử điện hạ có vị lương đệ họ Cố, từ rất sớm theo bên người, nghe việc kéo dài lập chính phi chỉ vì Cố lương đệ ngăn cản, thủ đoạn của Cố lương đệ rất cao, giờ mang thai mấy tháng, vậy mà vẫn để người khác đến gần thái tử… Tần phi trong Đông Cung toàn thùng rỗng kêu to.” Hoàng thị càng càng cảm thấy gian nan, “Con nhớ lời nương , đừng quá hấp tấp, cũng đừng ôm vẻ cao ngạo của chính phi, nhất định phải chung sống hòa thuận với vị Cố lương đệ này.”

      “Nương, con biết rồi.” Ngô Lan Hi nhàng .

      Hoàng thị thấy Ngô Lan Hi ngoan ngoãn thế, trong lòng cực kỳ luyến tiếc, , “Nếu có thể, nương hi vọng con gả vào hoàng cung.” xong lại bắt đầu rơi nước mắt, nghiến răng , “Nếu phải tiểu tiện nhân Lan Minh kia bất cẩn đập trúng đầu, để lại dấu vết, mẫu thân còn định để nó thay thế con.” Ngô Lan Minh là đường muội của Ngô Lan Hi, là đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ của đệ đệ Ngô Hình Chỉ mất sớm. Ngô gia tổng cộng có ba huynh đệ, Ngô Hình Chinh, Ngô Hình Chỉ, và vị nữa là Ngô Hình Nhân – phụ thân Ngô Lan Minh.

      Lại vị Ngô Lan Minh này cũng là người đáng thương, phụ thân vốn là học trò, nho sĩ nổi tiếng gần xa, rất được tôn sùng, lại bởi vì trận bệnh bất ngờ mà qua đời, chưa tới nửa năm mẫu thân cũng theo, để lại mỗi mình nàng, được Ngô Hình Chỉ nhận nuôi.

      Từ Ngô Lan Minh đặc biệt thông tuệ, mỹ mạo kinh người, Ngô Lan Hi luôn được tâng bốc thoáng cái bị hạ thấp, điều này khiến Ngô Lan Hi cực kỳ cam lòng, hai người nhìn như hòa thuận, thực tế lại cuồn cuộn sóng ngầm.

      “Nương, đây là số mệnh định trước, nương đừng nữa.” Ngô Lan Hi ôn hòa khuyên nhủ Hoàng thị.

      Đợi Hoàng thị ra khỏi phòng, bên ngoài bắt đầu mưa rả rích, nha hoàn Hương Ngưng mở ô cho Ngô Lan Hi.

      Hai người đường, Ngô Lan Hi nhìn hoa viên mông lung trong màn mưa ở cách đó xa, nét mặt dần dần vẻ đắc ý.

      Bên kia, nha hoàn Thúy Hoàn của Ngô Lan Minh vừa đổi thuốc trán nàng vừa nhịn được tức giận bất bình mắng, “Đúng là nữ nhân lòng dạ rắn rết, chỉ sợ tiểu thư đoạt vị trí thái tử phi kia, nên mới hạ độc thủ như vậy…”

      Nét mặt Ngô Lan Minh bình tĩnh, thản nhiên , “Ngược lại thực ra ta phải cảm tạ ả, ta nghĩ làm sao tránh né cơ hội duy nhất này.”

      “Tiểu thư, người mê sảng ư?”

      “Ngươi tưởng thái tử phi dễ làm lắm à? Nghe thái tử chậm chạp muốn lập chính phi, đều do triều thần ép buộc… là người cực kỳ tôn quý bị ép phải lập phi tử, sao có thể vui chứ? Mỗi lần nhìn thấy thái tử phi nhớ tới bất đắc dĩ mình bị ép buộc, tất nhiên tức giận, cộng thêm bên người có vị mỹ nhân, haha.” Ngô Lan Minh tới đây vẻ mặt lộ mấy phần vui sướng, “Trái lại ta phải đợi nhìn ngày tháng Ngô Lan Hi khóc.”

      “Tiểu thư, ngay cả người như thái tử điện hạ người cũng thích, rốt cuộc người muốn tìm người như thế nào?”

      Ngô Lan Minh nhìn mưa phùn ngoài cửa sổ, nhịn được nghĩ, nam nhân trong lòng nàng chắc chắn giống như phụ thân đỉnh thiên lập địa, cầm sắc hòa hợp với mẫu thân, sống chết chung huyệt, còn thái tử điện hạ… quả thực phải lương phối của nàng.

      Tác giả: Yên tâm, đợi nữ nhân này bị ngược . Sao ta có cảm giác rất kích động nhỉ.

      Bạn buồn ngủ quá, check hàng mắt nhắm mắt mở, chỗ nào bị sai mọi người báo lại nhá :06(1):
      Last edited: 25/4/16
      nkhanh3324, chau007153, gemikat68 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :