1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Các tài phiệt, mời ngả vào lòng ta - Như Ngâm (15)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 38 Cheongdamdong Alice 5
      Tiểu Bạch đem chứng cứ nộp lên công ty, công ty giải quyết rất nhanh, Im Yoo Eun cùng Choi Won Young bị khởi tố, bồi thường bằng cuộc đời lao ngục.

      So Jin Chan lần này lại lấy công chuộc tội, chỉ bị khai trừ mà thôi.

      Tiểu Bạch thay thế Im Yoo Eun trở thành tổ trưởng, tuy rằng lượng công việc tăng nhiều, có điều Tiểu Bạch cũng phải chân chính dân mới Shin Hee Joong, mỗi khi đối mặt tình huống đột nhiên phát sinh đều có thể lâm nguy loạn xử lý, dần dần làm cho người tin phục, công tác dần tiến vào quỹ đạo.

      Thời gian thấm thoát đến cuối năm, Tiểu Bạch muốn tan tầm, Cha Seung Jo mặc áo gió, bước chân dồn dập xuất trước cửa phòng làm việc, "Thư ký Kim, sao lại tới đây?"

      Bởi vì cuối năm, các loại hội nghị của công ty ngừng, các buổi gặp gỡ thương nghiệp cũng chật ních nhật trình, Cha Seung Jo vất vả đào ra thời gian, lập tức đến tìm Tiểu Bạch, " Hee Joong có thời gian ? Tôi muốn mang nơi."

      "Có thể... Vừa lúc muốn tan tầm." Tiểu Bạch thấy Cha Seung Jo căng thẳng nhìn mình chằm chằm, cười gật đầu.

      " tốt quá, xe tôi đỗ dưới lầu, chúng ta cùng nhau xuống ." Cha Seung Jo thấy Tiểu Bạch đáp ứng, mắt thoáng cái lòe lòe sáng.

      Tiểu Bạch cùng Cha Seung Jo xuống bãi đậu xe, đến nơi mới phát , bảo là muốn Tiểu Bạch cùng chỗ, ra là muốn thay Tiểu Bạch chọn lễ phục.

      "Nơi này toàn đồ định chế cao cấp, tôi mua nổi." Tiểu Bạch nhìn quần áo xinh đẹp trong cửa hàng, khổ sở .

      "Là công ty tài trợ. Mấy ngày nay Hee Joong đều ở đây vì công ty cuối năm bận rộn. Chủ tịch dặn riêng phải chọn cho bộ lễ phục thích hợp, cần lo lắng giá cả." Cha Seung Jo tri kỉ giải thích.

      Tiểu Bạch nghe xong, liếc mắt nhìn nhân viên cửa hàng đứng thành hàng, thấp giọng , " tốt lắm đâu..."

      "Làm sao lại tốt." Cha Seung Jo phản ứng rất lớn, nghiêm túc , " vì buổi họp hằng năm vất vả như vậy, đêm đó nhất định phải mặc lộng lẫy đến dự."

      Tiểu Bạch thấy Cha Seung Jo là quyết định chủ ý, chỉ có thể đáp, "Được rồi, tôi chọn quần áo..."

      "Này là được rồi, tôi nhìn rồi, cái này rất thích hợp với Hee Joong nha. Cái váy này đường cong thiết kế rất ưu nhã, có thể phụ trợ rất tốt cho khí chất trầm tĩnh của Hee Joong, còn có màu sắc váy cũng rất hợp màu da Hee Joong..." Cha Seung Jo kịp chờ đợi chỉ vào cái váy bên cạnh đề cử nhiệt tình.

      Tiểu Bạch cầm lên lễ phục Cha Seung Jo , tinh tế quan sát, thầm gật đầu. Ánh mắt của Cha Seung Jo rất được, trang phục này đoạt vẻ nổi bật của người mặc, lại có thể sấn ra ưu điểm của Shin Hee Joong.

      " bằng khách hàng thử lần ..." Nhân viên cửa hàng thấy Tiểu Bạch lộ vẻ thỏa mãn, ân cần tiến lên thăm hỏi.

      " Hee Joong có thích ?" Cha Seung Jo mở to mắt, giọng có chút thấp thỏm nhìn .

      Tiểu Bạch quét mắt mọi người xung quanh mặc khẩn trương, trong lòng cảm thấy hơi quái dị, bất quá vẫn , "Được, tôi thử."

      "Mời ngài theo tôi..." Nhân viên cửa hàng phảng phất như thở phào nhõm, cười dang tay dẫn đường.

      Tiểu Bạch với Cha Seung Jo đứng bên người, "Tôi qua đây, chờ chút."

      "Tốt, , tôi ở đây chờ ." Cha Seung Jo cười chân thành, trong mắt tràn đầy chờ mong.

      Tiểu Bạch vào phòng thay quần áo, dưới trợ giúp của nhân viên cửa hàng, tốn sức lực nào đổi xong lễ phục, "Kỳ quái..." Tiểu Bạch nhìn bản thân trong gương, chậm rãi xoay vòng, " vừa vặn..."

      Nhân viên cửa hàng thấy ánh mắt của , đúng lúc cười , "Màu xanh của lễ phục sấn màu da của ngài, chi tiết cũng cần thay đổi, khiến ngài trông có vẻ càng dịu dàng cao quý..."

      "Cũng là, liền chiều dài váy đều hoàn toàn vừa vặn..." Tiểu Bạch thầm .
      "Thứ người ngài mới được chuyển từ Paris sang đây, toàn thế giới chỉ có bộ...." Nhân viên cửa hàng tiếp tục , "Đúng rồi, giày cùng đồ trang sức cũng chuẩn bị xong, ngài hãy thay luôn ..."

      "Còn có giày cùng đồ trang sức?" Tiểu Bạch sững sờ quay đầu hỏi, nhìn nhân viên cửa hàng lại lục đục lấy ra gì đó.

      "Đây là trọn bộ, để chúng tôi giúp ngài đeo ." Mấy nhân viên cửa hàng chia nhau lấy ra giày, dây chuyền, bận rộn mở ra.

      Tiểu Bạch vuốt bộ váy tơ lụa trơn truột, trong lòng có cảm giác sao được quái lạ, nhịn được hỏi, "Những thứ này cũng chuyển tới từ Paris?"
      "Đúng vậy, đến cùng quần áo, đều là làm riêng...." Nhân viên giúp Tiểu Bạch xỏ giày ngẩng đầu lên, cười trả lời.

      Tiểu Bạch gì thêm, tùy ý nhân viên cửa hàng mặc cho mình.
      "Xong rồi..." Xong xuôi, nhân viên cửa hàng đều đứng sang bên, "Ngài xem ..."

      Tiểu Bạch đứng lên, chậm rãi tới trước gương tròn. Nếu như lễ phục vốn sấn ra bảy phần vẻ đẹp của Shin Hee Joong, như vậy sau khi đeo giày, còn có phối sức dây chuyền bảo thạch cổ, liền bạo lộ khí chất của Shin Hee Joong, da thịt như tuyết, tuổi còn trẻ lại mất trang nhã.

      " bộ này xứng với ngài, ngài hãy ra ngoài cho nam sĩ cùng xem chút." Nhân viên cửa hàng cười híp mắt .

      Tiểu Bạch an tĩnh gật đầu, nhấc chân từ từ ra phía ngoài, lúc sắp ra cửa đột nhiên quay đầu lại, mỉm cười nhìn kỹ nhân viên, bất thình lình hỏi, "Chủ tịch hẳn là rất hài lòng chính mình định chế ..."

      "Đương nhiên, chủ tịch vì bộ này tốn ít tâm tư đó..." Nhân viên cửa hàng cũng tưởng nhiều, lưu loát tiếp câu, sau đó những người khác trong phòng sắc mặt đều có chút thay đổi.

      Tiểu Bạch nhưng chỉ cười cười, hiểu được chuyện gì xảy ra, giọng , "Đừng khẩn trương, tôi làm bộ biết."

      "Vâng.." Nhân viên cửa hàng ràng mình bị dẫn mũi, sợ đến mồ hôi lạnh đều chảy ra, nghẹn ngào đáp.


      Tiểu Bạch sửa sang lại váy, ra cửa, nhưng tới bên ngoài lại phát thấy bóng dáng Cha Seung Jo.

      "Cho hỏi người vừa mới cùng tôi tới đâu..." Tiểu Bạch nhìn nhân viên cửa hàng đứng đó.

      "Vừa phu nhân chủ tịch GN Fashion qua đây, hai người cùng ra ngoài, chắc chuyện ngoài cửa." Nhân viên cửa hàng trả lời.

      "GN Fashion?" Tiểu Bạch suy nghĩ chút, bởi vì ở bộ phận ngoại giao, Tiểu Bạch có hơi hiểu đối với cao tầng các xí nghiệp hay lui tới. Vị phu nhân kia dường như là cố vấn tư nhân nhà người ta, sau đó mới trở thành chủ tịch phu nhân, nghe thủ đoạn chỉ gọi là lợi hại.

      Chờ chút... Tiểu Bạch bỗng nhiên nhớ tới người phụ nữ gặp ở tiệm cà phê lần trước, "Người lần kia gặp phải, hình như là phu nhân chủ tịch nhà người ta Seo Yoon Jo..."

      "Ngày đó vừa vặn Han Se Kyung cũng ở đó, mình vừa vào Seo Yoon Jo liền ra, lẽ nào hai người bọn họ gặp mặt, nhưng mà, làm sao hai người đó biết nhau?"

      " tại, làm sao Cha Seung Jo lại cùng phu nhân GN Fashion?"

      Tiểu Bạch càng nghĩ càng lao lực, cuối cùng thể làm gì khác hơn là dứt bỏ các loại tâm tư, lấy điện thoại di động ra, gọi cho Cha Seung Jo. Điện thoại vang lên hồi lâu ai nghe máy, Tiểu Bạch bất đắc dĩ chỉ có thể đổi lại quần áo.
      "Ngài có cần tôi giúp ngài bọc lại ?"

      "Đưa đến công ty thôi, đây là số của tôi."

      Tiểu Bạch để lại số điện thoại của mình, khoác áo khoác ra ngoài cửa tiệm, tìm vòng ngoài cửa nào còn có bóng dáng Cha Seung Jo. siết điện thoại di động, dọc đường chuẩn bị đón xe về nhà. Lúc qua đường, ông lão bước chân rất chậm làn cho người bộ, thấy đèn xanh sắp hết mà mới được nửa. Tiểu Bạch vội trở lại đỡ ông lão, "Để cháu đỡ bác qua..."

      Ông lão thấy Tiểu Bạch hơi bất ngờ, nhưng vẫn gật gù, "Làm phiền cháu."

      " sao ạ." Tiểu Bạch đỡ ông lão qua đường, nhìn đối phương vẻ mặt mê man đứng lại ven đường, "Nhà bác ở đâu? Số điện thoại người nhà bác bao nhiêu, có cần cháu giúp bác gọi ?"

      "Nhà ta chỉ có mình ta, con trai duy nhất lại nghe lời, cũng thèm về nhà." Ông lão việc trong nhà, sắc mặt buồn bã.

      "Vậy bác định đâu?" Tiểu Bạch hỏi.

      "Tôi chỉ muốn dạo loanh quanh, cháu cần để ý ta, làm việc của cháu thôi..." Ông lão phất tay với Tiểu Bạch, buồn phiền lúc chuyện rút , vẻ mặt kiên nghị lên.

      Còn là ông lão bướng bỉnh, Tiểu Bạch vừa lúc có chuyện gì, đề nghị hỏi, "Bác có muốn ăn tối ? Cháu định về nhà làm cơm bây giờ, bác có muốn cùng cháu..."

      "Ta nhà cháu?" Ông lão nghi hoặc hỏi.

      "Đúng vậy a..." Tiểu Bạch lòng gật đầu.

      "Người trẻ tuổi bây giờ, sao ý thức phòng bị điểm cũng có, làm sao có thể mời người xa lạ đây..." Ông lão lập tức nghiêm mặt, giọng điệu trở nên nghiêm túc, "Đặc biệt trẻ mình, làm sao chút nào chú ý..."

      Tiểu Bạch nhìn ông lão phát hỏa, càng xem càng cảm thấy quen mắt, khí thế kia vừa nhìn biết hay giáo huấn người. Vừa nãy còn chú ý, ông lão vậy mà mặc thân tây phục cao cấp, chẳng lẽ xem qua ti vi?

      Tiểu Bạch thầm trong lòng, mặt vẫn cười híp mắt, "Vừa nãy nhìn bác thấy quen mặt, thế nào thành người xấu được, cháu mình ăn cơm cũng buồn. Nếu bác có chuyện gì cùng ăn với cháu , nãy bác cũng rồi, trong nhà chỉ có mình bác..."

      "Ừ..." Ông lão đẩy kỉnh mắt, chậm rãi gật gù, vểnh miệng lên, "Được rồi."

      Tiểu Bạch dẫn ông lão về nhà, trong tủ nhanh cũng thiếu nguyên liệu nấu ăn, "Bác ngồi lát, cháu xong ngay đây."

      "Cha mẹ cháu đâu?" Ông lão xem vòng hỏi.

      "Bọn họ ở nước ngoài, cháu ở mình." Tiểu Bạch trả lời.

      "Nước ngoài à... sống mình dễ dàng, sao tìm bọn họ."

      "Cháu bây giờ có công tác cố định, tạm thời có dự định ra nước ngoài." Tiểu Bạch , di động để ngoài phòng khách vang lên, "Cháu ra xem chút..."

      Tiểu Bạch tới phòng khác cầm điện thoại di động lên, nhìn thấy là Cha Seung Jo gọi, trực tiếp tắt .

      "Tại sao tiếp?" Ông lão ra hỏi.

      " tiếp..." Tiểu Bạch lắc đầu, trở lại nhà bếp, "Bác có thích rau xà lách, rau diếp với cà rốt ?"

      "Cũng được..." Ông lão , điện thoại lại tiếp tục vang lên, " tiếp sao, người ta xem ra rất gấp."

      "Ngày hôm nay cháu bị người ta thả bồ câu*, phải có quyền lợi tức giận chứ." Tiểu Bạch bưng đồ ăn nấu xong ra, nghịch ngợm le lưỡi, "Bác nếm thử rau trộn giấm này, hàng xóm nhà bên cho cháu đó."

      *cho leo cây

      "Được rồi.." Ông lão nhìn mấy món ăn đơn giản bản, khẩu vị phá lệ tốt. Tiểu Bạch tiện tay cầm điều khiển bật TV, bên trong vừa vặn kênh tin tức thị trường ngày hôm qua, "Chờ chút, người TV phải người trước mắt sao?" Tiểu Bạch trừng trừng mắt, vui mừng chưa có bật thanh, dĩ nhiên trong lúc vô tình lượm về được chủ tịch tập đoàn Royal!!

      "Làm sao ăn?" Ông lão phát ánh mắt của , ngẩng đầu hỏi.

      "A, có chuyện gì..." Tiểu Bạch đổi kênh, mở to tiếng, nhìn người trước mặt, hỏi, "Hay cháu lại rán cho bác quả trứng? Món ăn nhà cháu cũng đơn giản quá."

      " sao cả... Rất lâu rồi ta chưa ăn món ăn gia đình, có điều cơm bên dưới hơi khê, tài nấu nướng còn chờ tiến bộ." Ông lão cầm đũa, tựa như chuyên gia ẩm thực bình luận.

      "Dạ, cháu cố gắng..." Tiểu Bạch sờ cái trán, trong lòng toát cả mồ hôi.
      Hai người cơm nước xong, Tiểu Bạch định thu dọn bát đũa, chuông cửa đột nhiên vang lên.

      "Cháu mở cửa..." Tiểu Bạch đoán được là ai, vội .

      "Được rồi... Ta giúp cháu dọn dẹp." Ông lão nghi hoặc liếc nhìn cửa, gật gù.

      Tiểu Bạch ra mở cửa, quả nhiên thấy Cha Seung Jo vẻ mặt sốt ruột, "Sao lại tới đây?"

      "Tôi gọi điện cho tiếp, tôi lo lắng biết có gặp chuyện gì... Tôi bỗng dưng biến mất là đúng, nhưng ra tôi..." Cha Seung Jo cấp bách sắc mặt cũng thay đổi, tốc độ nhanh muốn giải thích.

      " biến mất cũng liên quan tới tôi." Tiểu Bạch cắt đứt , "Tôi thử xong lễ phục liền về nhà. Nếu như xong, tôi vào đây..."

      "Chờ ..." Cha Seung Jo thấy dáng vẻ Tiểu Bạch lạnh như băng, trong tư tưởng lộp bộp mấy tiếng, cái gì cũng để ý, hoang mang rối loạn kéo tay Tiểu Bạch, "Hee Joong, giận rồi phải . Tôi cố ý. Tôi có tình huống đặc biệt. Sau đó tôi quay lại tìm , rồi, gọi điện cho lại nhận... Tôi... Tôi...."

      "Tôi liên quan đến tôi..." Tiểu Bạch liếc mắt cánh tay bị giữ gắt gao, giọng điệu sâu xa, "Chúng ta vốn phải rất quen, cần thiết giải thích với tôi điều này."

      "Hee Joong..." Cha Seung Jo ánh mắt lập tức u ám, vô tội lại luống cuống nhìn Tiểu Bạch, phảng phất như đứa làm hỏng việc lại biết xin tha thứ thế nào, " tức giận ư..."

      " về ..." Tiểu Bạch hạ nhẫn tâm, quyết định đẩy tên đầu đất này phen, ràng thích mình, còn nhát gan rụt rè dám , chỉ có thể ép như vậy thôi.

      "Nhưng mà..."

      Cha Seung Jo lòng loạn thành đoàn, giơ tay lên lại biết gì cho phải, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiểu Bạch vào nhà.

      Tiểu Bạch lạch cạch đóng cửa lại, vừa xoay người liền thấy ông lão yên lặng tiếng động đứng phía sau, nhất thời sợ hết hồn, ôm ngực , "Bác đứng chỗ này làm gì?"

      "Người bên ngoài, là bạn trai của cháu?" Trong mắt ông lão dấy lên ngọn lửa, sáng đến kinh người.

      " phải..." Tiểu Bạch vòng qua ông lão, vào trong phòng.

      "Thế nhưng tên đó thích cháu... Ta đúng rồi ." Ông lão theo sát hỏi tới.

      "Đúng thế nào?" Tiểu Bạch hiểu sao đối phương đột nhiên hưng phấn như thế.

      "Vừa nãy cháu làm được quá tốt." Ông lão nghe trả lời, kích động vỗ tay, "Tên nhóc đầu óc, đáng đời..."

      "A..." Lần này Tiểu Bạch bị làm có chút hồ đồ rồi, đối xử với Cha Seung Jo thế nào, cũng quan hệ với người trước mặt mà nhỉ.

      Chương 39 Cheongdamdong Alice 6

      Tiểu Bạch thấy ông lão ngồi lên limousine rồi biến mất dưới lầu, lúc này mới quay đầu nhìn Tiểu Hắc, "Tiểu Hắc, vừa nãy bác ấy là có ý gì vậy?"

      "Tôi cũng lắm, chung, là muốn dạy dỗ vị cosplay thư ký kia, nhưng cũng được đùa quá đáng..." Tiểu Hắc nhức đầu suy đoán.

      "Tôi cũng hiểu rồi, ý tôi là... Bác ấy và Jean Thierry Cha nhìn thế nào cũng chẳng liên quan đến nhau, bỗng dưng lại..." Tiểu Bạch cảm thấy kì quái, ngồi lên ghế sô pha.

      "Mặc kệ , bây giờ quan trọng là Jean Thierry Cha. vừa nhẫn tâm như vậy, còn biết ta làm cái gì." Tiểu Hắc nhìn Tiểu Bạch nhắc nhở.

      "À há." Tiểu Bạch gật đầu, quyết định thuận theo tự nhiên.

      Đêm khuya, bầu trời tối đen mấy luồng sáng xuất , lập tực vang lên tiếng sấm, trong ban đêm yên tĩnh, phá lệ kinh khủng. Tiểu Bạch bị đánh thức, trở mình trong chăn, mơ mơ màng màng ngủ tiếp. Tiếng sấm lại càng ngày càng vang, rốt cuộc rầm cái, mưa to như trút xuống, đánh lên bệ cửa sổ tí tách liên tục.

      "Đinh linh linh... Đinh linh linh..." Điện thoại di động đặt đầu giường đột nhiên sáng lên, tiếng chuông reo réo rắt.

      Tiểu Bạch vươn tay sờ soạng nửa ngày, mò máy tới nhìn, phát là thư kí Moon, "Chuyện gì vậy, bây giờ mới hừng đông đó..."

      Kết nối được điện thoại, Tiểu Bạch chợt nghe thấy thư kí Moon đầu bên kia thanh như đứng đống lửa như ngồi đống than, " Hee Joong, chủ, à , thư kí Kim có ở chỗ ?"

      " ta á? có đâu? Làm sao vậy?" Tiểu Bạch ngồi dậy, kì quái hỏi.

      " thấy thư ký Kim..." Thư kí Moon giọng khẩn trương vạn phần, "Làm sao . Hôm nay ta mới đến tìm tôi, sau đó lại ." Nghe lời thư ký Moon , Tiểu Bạch thoáng cái triệt để hết buồn ngủ.

      "Tôi biết mà, lúc ta tìm được rồi, tôi vẫn ở dưới lầu. Sau chúng tôi , ta liền bệnh viện thăm người bạn, rồi tìm thấy ..."

      " đừng gấp, ta có phải chỗ nào mà biết? gọi được cho ta sao?" Tiểu Bạch .

      "Tôi gọi, nhưng ta tiếp a.... Tôi thực có biện pháp, mưa lớn như vậy, ta có thể đâu đây..." Thư ký Moon đầu bên kia hoảng được.

      Tiểu Bạch xuống giường xỏ giày, cầm điện thoại di động thong thả quanh phòng, "Tôi gọi cho ta xem sao, đừng vội, hồi tôi gọi lại cho ."

      "Tốt, tôi chờ điện thoại của ." Thư ký Moon vội vã cúp điện thoại.

      Tiểu Bạch nhanh chóng bấm số Cha Seung Jo, "Bip bíp bíp... Hee Joong..." Điện thoại thông.

      "Thư ký Kim, ở đâu?" Tiểu Bạch hỏi.

      "Tôi... Tôi ở bên ngoài..." Cha Seung Jo ấp úng.

      "Bên ngoài?" Tiểu Bạch nghe điện thoại đầu bên kia có tiếng mưa rơi lộp bộp, " trễ thế này, mình ra ngoài làm gì?"

      "Tôi ngủ được nên ra ngoài chút, làm sao gọi cho tôi?"

      "Thư ký Moon thấy . Mọi người rất gấp có biết hay . Vì sao tiếp điện thoại của thư ký Moon..."

      "Tôi muốn mình thôi. Tên đó cứ gọi liên tục tôi mới nhận." Giọng Cha Seung Jo có chút ủy khuất.

      "Được rồi, mau về nhà , bây giờ ở đâu? Có muốn gọi thư ký Moon đón ?" Tiểu Bạch hỏi.

      " cần. Tôi tự về là được rồi..." Cha Seung Jo , trong điện thoại lại truyền ra tiếng còi cảnh báo. Tiểu Bạch nghe thấy được, bước chân dừng lại trong chốc lát, quay đầu nhìn cửa sổ, vừa rồi, ngoài cửa số cũng có cùng tiếng vang đó.

      bước nhanh kéo rèm cửa sổ, bên ngoài đen như mực, căn bản thấy , chỉ có thể thử dò xét hỏi, " đến đâu rồi?"

      "Tôi ở gần nhà rồi. đừng lo lắng, tôi về đây..." Thanh Cha Seung Jo và tiếng mưa rơi lộp bộp cùng nhau truyền đến.

      "Tên ngu ngốc này. Có phải đứng dưới nhà tôi hay ..." Tiểu Bạch cuối cùng nhịn được, cầm áo khoác cùng cái chìa khóa liền ra ngoài, vừa xuống lầu vừa , "Sao còn lên nhanh , muốn phát sốt sao..."

      "Hee Joong, tôi ở dưới nhà , có ở...." Đầu điện thoại bên kia Cha Seung Jo có vẻ rất kinh hoàng.

      Tiểu Bạch chạy tới dưới lầu, trước tòa nhà lớn, bóng dáng lẻ loi đứng dưới mưa thoạt nhìn cực kì đáng thương. Tiểu Bạch cúp điện thoại liền xông ra ngoài, cũng quản mưa đánh lên người, lôi kéo chạy về.

      Cha Seung Jo thấy mình bị phát , rúc cổ dám lời nào. Tiểu Bạch bước chân đạp nặng nề, để bày tỏ rất tức giận. Vào cửa, Tiểu Bạch trực tiếp đem Cha Seung Jo đẩy mạnh vào phòng tắm, bỏ lại câu, "Tắm nhanh, tôi tìm áo cho .", liền "Rầm" đóng cửa lại.

      Cha Seung Jo nhìn Tiểu Bạch thở phì phì biến mất ngoài phòng tắm, sửng sốt ba giây, đột nhiên thể ức chế nở nụ cười, lẩm bẩm, "Thực dùng được, aiz, thực dùng được... Dong Wook là thiên tài, thiên tài a..."

      Bên kia, hoàn toàn biết chuyện gì Tiểu Bạch đổi quần áo người, lục điên đảo kho tìm ra bộ đồ ngủ khá cũ. Đây là quần áo rất nhiều năm trước của cha Shin Hee Joong. tới phòng tắm ném cho Cha Seung Jo, "Mặc cái này vào..." Sau đó lại phòng bếp nấu nước gừng.

      Canh gừng nấu xong, Cha Seung Jo thay xong quần áo ra. Tiểu Bạch nhìn mặc áo ngủ mập mạp, ống quần còn ngắn tũn lên đoạn, nhịn được , "Nhìn cái dạng này, nhìn như mấy người lớn tuổi tản bộ công viên á..."

      " ... Hắc hắc..." Sĩ diện như Cha Seung Jo nghe vậy, chỉ có phản bác, trái lại vuốt cái đầu ngốc nghếch cười rộ lên.

      "Tại sao lại để tóc ướt, sấy khô à?" Tiểu Bạch thấy tóc còn ướt, mang nước gừng đưa cho Cha Seung Jo, bản thân lại xoay người vào phòng lấy máy sấy ra, " lên ghế sa lon ngồi."

      "Tốt." Cha Seung Jo thấy Tiểu Bạch đối với mình tốt như vậy, cười đến xương gò má cũng muốn bắn ra ngoài, thành ngồi xuống ghế sô pha.

      Tiểu Bạch cắm điện, mở máy sấy tới phía sau Cha Seung Jo, bắt đầu sấy tóc cho .

      Cha Seung Jo nghe tiếng gió thổi vù vù bên tai, cảm giác được ngón tay Tiểu Bạch luồn qua da đầu mình, từng chút giúp mình vuốt tóc, thoải mái hơi nheo mắt lại, dường như mỗ mèo vùi trong lòng chủ nhân hạnh phúc phơi nắng.

      "Hee Joong, thích em..." Thoảng thốt, Cha Seung Jo ra những lời này.

      "Ba" tiếng, máy sấy đột nhiên ngừng, " cái gì?" Tiểu Bạch đột nhiên nhô đầu ra từ phía sau, nhìn Cha Seung Jo nghi hoặc.

      ", có gì, nghe nhầm." Cha Seung Jo hốt hoảng xua tay.

      " ? Canh gừng uống ngon ?" Tiểu Bạch hồ nghi buông máy sấy hỏi.
      "Đúng vậy, uống xong cả người tôi đều ấm." Cha Seung Jo cố sức gật đầu.

      "Vậy là tốt rồi." Tiểu Bạch cũng gật đầu, vào phòng ngủ, ôm ra bộ chăn mền, "Đem nay cứ ngủ ở đây , có vấn đề chứ..."

      "Đương nhiên có, ngủ sô pha tôi rất hài lòng, đấy." Cha Seung Jo bận bịu tiếp chăn, nghiêm túc , "Hee Joong nghỉ , tôi tự lo là được rồi."

      Tiểu Bạch thắc mắc nhìn Cha Seung Jo, cuối cùng chỉ gật đầu, "Vậy ngủ ngon." Sau đó xoay người vào phòng.

      "Ngủ.... ngon..." Cha Seung Jo vẻ mặt hạnh phúc, chà tay như mèo, ngốc hề hề nhìn Tiểu Bạch vào phòng đóng cửa, sau đó khoa tay múa chân trong phòng khách tiếng động kêu,"Yes."

      Chương 40 Cheongdamdong Alice 7

      Sáng sớm, Tiểu Bạch mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm thấy có cái gì đè lên người mình, cúi đầu nhìn, thấy cánh tay đàn ông, ngẩn người, vừa nghiêng đầu thấy Cha Seung Jo còn im lặng ngủ.

      "Aaaa...." Tiểu Bạch nhất thời rít gào, cước đạp bay đối phương xuống giường, rống to, "Cha Seung Jo! ngủ cạnh tôi từ lúc nào!"

      Cha Seung Jo ngủ say bị đạp bay xuống đất, hoảng hốt tỉnh lại, còn biết chuyện gì xảy ra, thấy Tiểu Bạch tức giận nhìn mình chằm chằm, lắp bắp , "Là em để ngủ cạnh mà."

      "Chuyện đó thể xảy ra. Làm sao tôi có thể cho nằm chung cái giường." Tiểu Bạch kéo chăn qua, trừng mắt nhìn Cha Seung Jo.

      " mà." Cha Seung Jo đứng lên, vẻ mặt thành , "Phòng khách quá lạnh. gõ cửa phòng em muốn vào ngủ sàn nhà, em liền trực tiếp ngủ cùng là được rồi... là em tự mình a."

      "Tôi làm sao vậy được, tôi có chút ấn tượng vậy... Vậy... có..." Tiểu Bạch , đột nhiên nhớ tới hôm qua mình ngủ chẳng biết trời đất đâu, hình như nghe thấy Cha Seung Jo vào cái gì, lúc đó mình trả lời cái gì giờ cũng chẳng nhớ rồi.

      Cha Seung Jo thấy Tiểu Bạch lời nào, biết có chút ấn tượng, vội vào tiến lên cầm tay Tiểu Bạch, vẻ mặt chân thành, " phụ trách..."

      "Phụ... Phụ... Phụ trách cái gì."

      "Chúng ta đều ngủ cái giường, đương nhiên phải phụ trách...." Trong mắt Cha Seung Jo tràn đầy chuyên nhất, nhếch miệng mang theo ý cười.

      Tiểu Bạch nhìn chòng chọc đánh giá Cha Seung Jo trận, trong tư tưởng cảm thấy đúng, nhưng lại thể được chuyện gì xảy ra. Có điều Cha Seung Jo chủ động như vậy, cũng có thể bớt rất nhiều phiền phức, trước vẫn còn lo lắng tên ngu ngốc này đầu óc chậm chạp đây.

      "Nhìn biểu của ." Tiểu Bạch ngồi thẳng người, cao lãnh hếch cằm, phun ra câu này.

      " sao, em đồng ý? Thực đồng ý?" Cha Seung Jo nghe vậy, dí sát vào Tiểu Bạch, đáy mắt sáng lấp lánh.

      "Đúng, vậy." Tiểu Bạch tức giận trắng mắt nhìn Cha Seung Jo, "Mau làm bữa sáng cho tôi."

      " lập tức ." Cha Seung Jo như nhận được mệnh lệnh, đứng thẳng người, hướng Tiểu Bạch cười hở hàm răng trắng bóng, ra ngoài.

      "Đúng là động kinh." Tiểu Bạch nhìn Cha Seung Jo rời , lần nữa nằm xuống, suy nghĩ hồi lâu, lầm bầm lầu bầu , "Ngày hôm qua mình thực để ta vào phòng sao?"

      ... ...... ...... ...... ...... ...... ........

      "Leng keng..."

      Tiểu Bạch thay quần áo ra khỏi phòng, nghêng tiếp tiếng vang lớn.

      "Chuyện gì vậy?" Tiểu Bạch hướng nhà bếp, ngay sau đó lại "Đùng đùng..." biết thanh vỡ vụn của cái gì rơi mặt đất.

      " muốn phá hủy nhà bếp của tôi sao?" Tiểu Bạch nhìn Cha Seung Jo đứng cứng ngắc giữa đống bừa bộn trong phòng bếp, buồn cười.

      "Xin lỗi, Hee Joong, còn chưa quen lắm...." Cha Seung Jo cẩn thận .

      "Vừa nhìn là biết rồi, ra ngoài . Nếu như lại thêm phiền, làm cũng muộn rồi." Tiểu Bạch đem Cha Seung Jo đẩy ra cửa, chính mình động tác nhanh nhẹn xử lí.

      Kỳ thực Tiểu Bạch cũng có kỹ năng nấu nướng cao thủ gì, nhưng nướng vài miếng bánh mì thêm hai chén sữa nóng, bữa sáng liền hoàn thành.

      "Đúng rồi, danh sách khách mời tiệc rượu của công ty, tại sao có chủ tịch Royal vậy?" Tiểu Bạch trát lát bánh mì đưa cho Cha Seung Jo, thuận miệng hỏi.

      "A..." Cha Seung Jo ngẩng đầu lên, "Tại sao đột nhiên lại hỏi cái này?"

      "Chỉ hơi tò mò thôi." Tiểu Bạch nhìn chằm chằm phản ứng tự nhiên của Cha Seung Jo, "Rất nhiều công ty đều muốn hợp tác cùng tập đoàn Royal, công ty chúng ta lại có bất kì tiếp xúc nào."

      "Hình thức tập đoàn Royal rất lỗi thời, sản phẩm cũng khá bình dân hóa. Artemis là công ty đẳng cấp thế giới, nhất định cần phải hợp tác" Cha Seung Jo khó chịu trả lời.

      "Như vậy à..." Tiểu Bạch từ từ uống sữa bò, thế nào cũng thấy Cha Seung Jo phản ứng mạnh mẽ quá mức, nghĩ đến ông lão ngày hôm qua, trong lòng có suy đoán.

      Hai người ăn xong bữa sáng, Tiểu Bạch cùng Cha Seung Jo xuống lầu, vừa mới tới lầu dưới, Tiểu Bạch đột nhiên , "Tôi quên lấy tập văn kiện hôm qua rồi, chờ tôi chút, tôi vòng lại ."

      "Được rồi." Cha Seung Jo gật gù, "Em ."

      Tiểu Bạch bao lâu, thư kí Moon cùng xe đặc chế cùng nhau xuất , "Chủ tịch, ngài sao chứ."

      "Tôi có thể có chuyện gì." Cha Seung Jo thấy người khác, lại khôi phục dáng dấp tự tin kiêu ngạo trước đó, giả vờ lạnh nhạt .

      "Hôm qua ngài tới bệnh viện, năng gì thấy tăm hơi, thực là vội chết tôi." Thư kí Moon thấy Cha Seung Jo cao hứng, vội vàng giải thích.

      "Thư kí Moon, vừa gọi ta là cái gì? Chủ tịch?" Hai người trò chuyện, Tiểu Bạch đột nhiên lên tiếng.

      Cha Seung Jo nghe thấy thanh phía sau, lúc này liền biến sắc mặt, quay đầu nhìn Tiểu Bạch vừa cầm tập văn kiện trở về. Tiểu Bạch cũng phản ứng đúng lúc, "Chuyện gì thế này?"

      "Hee Joong, em nghe giải thích..." Cha Seung Jo tới cạnh Tiểu Bạch, giữ chặt tay , sốt sắng , " phải cố ý gạt em, vốn định hôm nay thẳng thắn..."

      "Thẳng thắn? Vậy là luôn gạt tôi rồi." Tiểu Bạch nhíu mày.

      "Hee Joong à..." Thất Tiểu Bạch giọng điệu xong, Cha Seung Jo rất căng thẳng, quay đầu lại cho thư kí Moon ánh mắt cảnh cáo, để chạy nhanh, lại quay đầu nhìn Tiểu Bạch vô cùng thấp thỏm, " xin lỗi em, cũng biết em mà biết thực để ý đến , nhưng nhất định phải , nhất định phải xin lỗi em. Kỳ thực ... ... là chủ tịch Artemis Jean Thierry Cha."

      Tiểu Bạch nghe vậy, mở to hai mắt kinh ngạc, .

      " vẫn luôn muốn giải thích, thế nhưng sợ, sợ em thức giận, sợ cũng còn biện pháp tới gần em, em cũng đồng ý tiếp nhận giúp đỡ của . Nhưng lòng tích Hee Joong, kỳ thực lần đầu tiên gặp mặt em sai, có được người , cũng quên cảm giác người... Mãi đến tận khi gặp phải Hee Joong..."

      Cha Seung Jo vẻ mặt chân thành, giọng điệu trầm thấp, nội tâm giãy dụa rất lợi hại, nhìn chăm chú phản ứng của Tiểu Bạch, cũng dám thở mạnh.

      Tiểu Bạch trầm mặc hồi, di chuyển bước chân, về hướng.

      "Hee Joong, em đâu vậy?" Cha Seung Jo sốt sắng hỏi.

      " nữa muộn làm rồi..." Tiểu Bạch quay đầu lại, bỏ lại câu này, chậm rãi rời .

      Cha Seung Jo thấy thế, đứng tại chỗ nắm chặt tay, chân có làm sao cũng thể di động, mặt sâu thất lạc.

      ... ...... ......

      Tiểu Bạch ôm tập văn kiện đến trước cửa phòng chủ tịch, thư kí Moon đứng bên ngoài bất an tới lui, "Làm sao vậy?"

      " Shin Hee Joong, biết rồi mà." Thư kí Moon thấy Tiểu Bạch vội vàng tiến lên.

      "Xảy ra chuyện gì sao?" Tiểu Bạch xuyên qua tấm kính mờ, nhìn qua trong phòng làm việc, "Chủ tịch lại mắng người sao?"

      "Chủ tịch nổi nóng là chuyện thường tình..." Thư kí Moon sắc mặt cứng ngắc cười cười, "Nhưng chỉ cần Shin Hee Jong đến rồi, chủ tịch cả ngày đều rất vui vẻ. Ngài ấy vui vẻ, chúng tôi cũng tốt hơn nhiều."

      "Vì lẽ đó, mấy ngày nay, mọi người mới mặc kệ chuyện lớn hay cũng bắt tôi đến báo cáo..." Tiểu Bạch giọng điệu u ám, "Tôi cũng rất bận rộn, mỗi lần tới phòng chủ tịch đều lỡ nhiều thời gian."

      "Chúng tôi cũng có biện pháp." Thư kí Moon vô cùng đáng thương nhìn Tiểu Bạch, " cũng biết, mấy ngày trước tôi đập bể chuyện tốt của chủ tịch, ngài ấy..." Thư kí Moon còn chưa hết, thanh giáo huấn người lạnh như băng từ phòng làm việc Cha Seung Jo truyền ra, "Chuyện đơn giản như vậy, tại sao lâu như thế vẫn chưa làm xong, các người có phải cảm thấy địa vị của mình ở công ty vững chắc quá, vì lẽ đó cần dụng tâm."

      Thư kí Moon nghe thấy Cha Seung Jo, rụt cổ lại dám hé răng, ra dấu tay với Tiểu Bạch, xin nhờ lát vào, chính mình lại ảo não tới bàn làm việc.

      Cách cánh cửa, đây là lần thứ nhất Tiểu Bạch thấy hình tượng chủ tịch trong truyền thuyết, cũng là hình tượng thông thường của Jean Thierry Cha, bình tĩnh, cao ngạo, bá đạo, cùng thư ký Kim vẫn ở chung khác nhau trời vực, nhất cử nhất động, khí thế mười phần.

      "Đây ta, hay thư kí Kim mới ta." Tiểu Bạch lẩm bẩm, cửa phòng làm việc mở ra, mấy vị quản lý sắc mặt vặn vẹo ra từ bên trong.

      Tiểu Bạch sát qua người bọn họ, vào văn phòng, Cha Seung Jo ngồi ghế đặc chế riêng cao cấp của mình xem văn kiện, đầu cũng thèm ngẩng lên hỏi, "Chuyện gì?"

      "Xem ra ngày hôm nay phát hỏa lớn...." Tiểu Bạch thả xuống tập tài liệu.
      "Hee Joong... Em đến rồi...." Nghe thấy giọng Tiểu Bạch, Cha Seung Jo ngẩng đầu lên, mặt lập tức chất đầy nụ cười.

      "Muốn uống trà ? Hay cà phê? Cũng chuẩn bị sẵn nước chanh em thích..." Phảng mất khí thế hùng hổ mắng người phải người trước mắt vậy, lúc này Cha Seung Jo ôn nhu cẩn thận từng li từng tí .

      " cần, tôi đưa tập tin đến liền ." Tiểu Bạch lắc đầu cái.

      "Ồ..." Cha Seung Jo lập tức xụ mặt xuống.

      "Còn có..." Tiểu Bạch tiếp, "Lần sau loại chuyện nhặt này đừng khiến tôi đích thân đến, tôi nhờ người đưa tới cho ."

      "Tốt..." Cha Seung Jo thanh rầu rĩ.

      Tiểu Bạch nhìn dáng vẻ của thấy buồn cười, rốt cuộc nhả ra , "Tôi tức giận nữa rồi."

      "Ừ....."

      "A..." Cha Seung Jo phản ứng giây, vui mừng nhìn Tiểu Bạch, " sao?"

      "Đúng vậy, nhìn thấy thái độ thành khẩn, cố hết sức tha thứ ." Tiểu Bạch gật gù, nhìn Cha Seung Jo nhanh chóng xông tới trước mặt mình, " vui vẻ.... tha thứ cho sao?"

      "Em lần thứ hai." Tiểu Bạch cố ý nghiêm mặt.

      "Hee Joong, em là thiên sứ." Cha Seung Jo ôm lấy Tiểu Bạch xoay quanh, làm Tiểu Bạch sợ hết hồn ôm lấy cổ , " thả em xuống..."

      " thả, bây giờ chúng ta ra ngoài, tuyên bố với mọi người..."

      "Tuyên bố cái gì?"

      "Tuyên bố em tha thứ nha, tuyên bố bạn của tha thứ nha..."

      " thôi , muốn hù chết mọi người sao." Tiểu Bạch vỗ vỗ phía sau lưng Cha Seung Jo, ra hiệu thả mình xuống, "Em cũng muốn đến công ty mà bị mọi người nhìn như dị vật..."

      "Nhưng mà..." Thấy Tiểu Bạch muốn công bố quan hệ hai người, Cha Seung Jo có chút oan ức, " phải em vui chứ..."

      " phải..."

      "Vậy tại sao chịu thừa nhận ..."

      "Bởi vì là chủ tịch, em là công nhân, hơn nữa... còn trong thời gian thử việc..."

      " biết rồi." Cha Seung Jo vẫn còn có chút rầu rĩ vui.

      Tiểu Bạch nhưng lại để ý đến , "Em xuống, còn làm việc đây."

      "Tan tầm tới đón em nha, cùng nhau ăn bữa tối." Cha Seung Jo vội hỏi.
      "Được..." Tiểu Bạch vừa ra ngoài vừa gật đầu.

      xuống lầu, Tiểu Bạch thấy Choi Ah Joong đứng trước cửa phòng làm việc của mình, tiến tới hỏi, "Sao vậy?"

      "À, có bưu kiện của cậu, cậu có ở đây nên mình ký thay rồi." Choi Won Joong cười .

      " phiền cậu, cậu bận , để mình đỡ cho."

      " có chuyện gì, mình trước." Choi Ah Joong gật gù ra.

      Tiểu Bạch ôm hộp vào cửa, mở ra xem, đào ra được túi xách, mặt nạm rất nhiều đá sáng lấp lánh, bất luận nhìn từ góc độ nào đều rực rỡ hào quang, vừa nhìn liền biết giá trị , trong túi còn có tấm thiệp, "Cám ơn cháu chiêu đãi, hy vọng cháu có thể thích món quà ta tặng..."

      "Cha In Nam?" Tiểu Bạch nhìn chữ kĩ, ngẩn người, "Ông lão kia làm sao tặng quà cho mình?"

      Tiểu Bạch thấy kì quái, điện thoại di động vang lên, "Xin chào."

      "Có thích món quà ." Đầu bên kia truyền đến giọng của Cha In Nam.

      "Đồ bác đưa cho cháu nhận đươc rồi, cháu rất thích. Có điều tại sao bác lại tặng quà cháu vậy?" Tiểu Bạch thấy kỳ lạ.

      "Ăn cơm nhà cháu, đương nhiên muốn cảm tạ."

      "Nhưng cái túi xách này rất đắt giá."

      "Sợ cái gì, ta cảm thấy cái túi xách đó rất hợp với cháu. Ngày hôm nay cháu có rảnh lúc nào ? Sau tan tầm chúng ta gặp mặt ." Ông lão đột nhiên .

      "Gặp mặt?" Tiểu Bạch ngẩn người, "Đương nhiên có thể, nhưng nếu như ăn tối, cháu có hẹn rồi."

      "Hẹn hò? Với tên nhóc lần trước sao?" Ông lão giọng điệu có chút quái lạ.

      "Phải..." Tiểu Bạch trả lời.

      "Ta cũng chỉ muốn mấy câu. Để ta cho người đến đón cháu, lâu đâu." Ông lão trầm ngâm hồi .

      "Vâng, hồi thấy." Tiểu Bạch cúp điện thoại, nhìn đồng hồ đeo tay phát thời gian còn sớm, dặn dò tổ viên vài câu, sau đó mới cầm túi rời văn phòng.

    2. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 41 Cheodamdong Alice 8

      Thư ký dẫn Tiểu Bạch thẳng tới phòng làm việc chủ tịch Royal, “Chủ tịch tại tiếp khách, mời ngài hãy chờ lát.”

      sao.” Tiểu Bạch gật đầu, thừa dịp rảnh rỗi lấy điện thoại di động nhắn tin cho Cha Seung Jo.

      Còn bận hả. -- Tiểu Bạch.

      Rảnh, làm sao vậy. -- Cha Seung Jo.

      Bây giờ em ở ngoài, phải lúc nữa mới về được. – Tiểu Bạch.

      đâu mà em phải tự mình , bữa cơm chúng ta hẹn làm sao bây giờ. – Cha Seung Jo.

      Giờ cơm chắc về kịp, buổi tối đâu đây. – Tiểu Bạch.

      lát có hội nghị qua mạng với giám đốc châu Âu. Hay là nhà của , em còn chưa có qua đây. – Cha Seung Jo.

      Được rồi, cứ quyết định vậy , tí nữa về công ty gặp. – Tiểu Bạch.

      đường cẩn thận nha, chờ em trở về. – Cha Seung Jo.

      Tiểu Bạch cất điện thoại di động, cửa phòng làm việc cũng mở ra, vị vóc người gầy gò ra, thấy sững sờ, " Shin Hee Joong?"

      "Là tôi, biết tôi?" Tuy rằng Tiểu Bạch vậy, trong lòng nhưng cảm thấy kỳ lạ tại sao phu nhân GN Fashion xuất ở đây, sắc mặt khó coi như vậy.

      " quen biết tôi, nhưng tôi nhận ra . Lần trước ở tiệm quần áo gặp phải Cha Seung Jo, ấy cùng . Xin lỗi, sau đó để cho phải chờ mình." Seo Yoon Joo nhìn Tiểu Bạch .

      "Cha Seung Jo?" Tiểu Bạch hơi nghi hoặc.

      "Chính là chủ tịch Jean Thierry Cha của các , làm sao, tên đó quan tâm như vậy, cho biết chuyện của sao? ngay cả tên của cũng biết?" Nụ cười mỉm của Seo Yoon Jo mang theo chút tính toán.

      Nghe ấy như vậy, Tiểu Bạch mới nhớ lại lần trước Jean Thierry Cha mất tích, cũng bởi vị trước mặt này, sau đó cũng có hỏi qua nguyên nhân.

      "Ý của Jean Thierry Cha cũng gọi là Cha Seung Jo? Vậy ấy có quan hệ thế nào với chủ tịch In Nam?" Tiểu Bạch phản ứng lại hỏi.

      Seo Yoon Jo thấy Tiểu Bạch nghĩ thông suốt, thần bí nháy mắt mấy cái, " đoán coi..."

      "Làm sao còn chưa vào, Shin Hee Joong ở bên ngoài à..." Giọng của chủ tịch Cha In Nam từ trong phòng làm việc truyền đến.

      "Mau vào thôi, xem ra ông ấy rất thích , hy vọng hai người ở chung vui vẻ." Seo Yoon Joo xong, mặc áo khoác, khoan thai rời .

      Tiểu Bạch nhíu mày có chút , vừa mấy câu của Seo Yoon Joo, nhìn như là muốn khiến Tiểu Bạch hiểu lầm, thần sắc của ấy lại có đố kị, trái lại có loại đạt được và giải thoát.

      Tiến vào văn phòng Cha In Nam, Tiểu Bạch cung kính chào cái, "Xin lỗi, cháu tới chậm.

      " sao, ngồi ." Cha In Nam chỉ ghế sô pha, cũng đứng dậy ngồi xuống đối diện.

      "Vừa nãy cháu nhìn thấy Seo Yoon Jo rồi ."

      "Vâng." Tiểu Bạch gật đầu.

      " ấy gì với cháu?" Cha In Nam hỏi.

      Tiểu Bạch do dự, " ấy gọi chủ tịch Jean Thierry Cha của bọn cháu là Cha Seung Jo."

      " ấy gọi như vậy?"

      "Vâng." Tiểu Bạch gật gù.

      Cha In Nam ánh mắt dao động hồi rồi thở phào nhõm, " ấy ra cũng tốt, ta cũng dự định cho cháu biết."

      " cho cháu biết cái gì?" Tiểu Bạch cảm giác mình sắp biết chuyện gì đó bình thường.

      "Cháu cùng vị thư ký Kim kia chung đụng thế nào?" Cha In Nam đột nhiên hỏi.
      "Bọn cháu hẹn hò rồi." Tiểu Bạch hơi cúi đầu.

      "Xem ra cháu rất thích tên đó. Ta nghe hai người khoảng thời gian này chiến tranh lạnh, làm hòa rồi sao?"

      "Chuyện này bác cũng biết? ra cháu tức ấy vì chuyện."

      "Vì nó gạt cháu nó là Jean Thierry Cha?" Cha In Nam thẳng.

      "Phải..." Tiểu Bạch .

      "Vậy ta hy vọng, sau khi ta xong chuyện này, cháu nên tức giận với nó, làm bộ biết là được rồi." Cha In Nam dặn dò.

      "Chuyện gì ạ...."

      "Giống như cháu vừa biết, Jean Thierry Cha tên gốc là Cha Seung Jo. Nó chỉ là chủ tịch Artemis, cũng là người thừa kế tập đoàn Royal của ta, ta là cha ruột nó...." Cha In Nam ở trước mặt Tiểu Bạch, thả xuống quả bom.

      Tiểu Bạch nghe Seo Yoon Jo , cộng với hành vi kỳ quái của Cha In Nam thực ra có suy đoán, nhưng nghĩ tới dĩ nhiên thành thực.

      có vẻ rất khiếp sợ, "Bác bác là cha ấy? Nhưng vì cái gì ấy muốn giấu thân phận? Còn có.... Phu nhân GN Fashion, vì sao lại biết những chuyện này?"

      "Ta với đứa bé kia... Có khúc mắc..." Cha In Nam thở dài, "Seo Yoon Jo, ấy từng là người của Seung Jo, sau đó từ bỏ Seung Jo, dùng thân phận mới gả vào Cheongdamdong. ấy cho cháu thân phận Seung Jo, là bởi vì con thứ hai GN Fashion muốn thông gia với Jean Thierry Cha, ấy vì mình, đương nhiên muốn toàn lực ngăn cản."

      "Hóa ra là vậy." Tiểu Bạch minh bạch tổng thể chuyện Cha Seung Jo, "Nhưng mà, thông gia với GN Fashion đối với bác có muôn vàn chỗ tốt, bác lại cho cháu biết nhưng thứ này..."

      "Ta cho cháu biết, hy vọng cháu sau này biết , bớt chuyện hiểu nhầm nó, đứa bé kia rất đơn thuần cũng rất quật cường, sau khi gặp cháu, thay đổi rất nhiều... Ta cũng cần thông gia thương mại. Hôn nhân của chính ta thất bại, ta hy vọng Seung Jo có thể lựa chọn người mình thích." Cha In Nam lời thấm thía.

      ………………………………………………………………………………

      Tiểu Bạch trở lại công ty, sắc trời muộn, bước chân nặng nề hướng văn phòng chủ tịch, trái tim Tiểu Bạch thình thịch nhảy lên, "Người thừa kế tập đoàn Royal còn là chủ tịch Artemis Hàn Quốc... Cha Seung Jo, Tiểu Hắc, có phải tôi vừa nhặt được món hời lớn ?"

      "Coi như thế ...." Tiểu Hắc xuất trong hành lang.

      "Nhưng mà, dựa theo lời chủ tịch Cha In Nam, Cha Seung Jo rời khỏi nhà buông tha quyền thừa kế, quan hệ của họ có vẻ cực kì nghiêm trọng..."

      " muốn giúp bọn họ làm hòa?" Tiểu Hắc hỏi.

      "Tại sao lại chứ? Cha Seung Jo cũng phải thực vô tình vô nghĩa, ấy kỳ thực rất khát vọng được . Cha In Nam cũng ngang ngược như tin đồn, ngài ấy rất quan tâm con trai... Hai người họ, chỉ thiếu người hòa giải."

      " vậy cũng sai, có điều phải cẩn thận phản tác dụng." Tiểu Hắc nhắc nhở.

      "Đương nhiên rồi." Tiểu Bạch gật gù, "Đúng rồi, buối tối ngày hôm đấy xảy ra chuyện gì? Làm sao tôi để Cha Seung Jo vào phòng tôi được hả?"

      "Cái này à..." Tiểu Hắc nở nụ cười, "Đừng xem Cha Seung Jo ngây ngốc, ngày đó nhưng rất thông minh."

      "Có ý gì?"

      "Buổi tối đó tên đó cố ý mắc mưa, chính để áy náy, sau đó nửa đêm đợi ngủ mơ mơ màng màng, ôm chăn hỏi có thể ngủ trong phòng hay , cẩu thả đáp ứng rồi, liền ngủ bên cạnh, vì để buổi sáng phải phụ trách."

      "Tên nhóc kia, lúc nào lại nhanh trí như thế..." Tiểu Bạch kỳ thực cũng cảm thấy đúng, nghĩ tới Cha Seung Jo cũng giở trò tâm cơ.

      "Tên đó a, đoán chừng có cao nhân chỉ điểm." Tiểu Hắc vô cùng thần bí .

      "Cao nhân?"

      "Rất nhanh có thể gặp được." Tiểu Hắc xong, thấy Tiểu Bạch tới trước cửa phòng làm việc, lập tức biến mất trong khí.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :