1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Các tài phiệt, mời ngả vào lòng ta - Như Ngâm (15)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 11 : Miss Ripley (11-End)


      đường, chiếc xe lao như bay, quẹo qua khúc cua, lại liên tiếp vượt qua mấy cái đèn xanh đèn đỏ, lúc này mới kít lại dừng bên đường. nam nữ cùng xuống xe, chàng trai đóng cửa lại liền sải bước về phía trước, sau lưng mang giày cao gót, lo lắng theo phía sau, ngừng , " Yoo Hyun bình tĩnh chút, chắc chắn Ji Ah cố ý lừa mà, nên hiểu lầm ấy."


      "Ji Ah cũng có nỗi khổ riêng, phải thông cảm với ấy, ai cũng có chuyện muốn để người biết mà..." Song Yoo Hyun phía trước nghe Jang Mi Ri như đổ thêm dầu vào lửa, trong lòng càng thêm bực bội, hận thể nhìn thấy Tiểu Bạch ngay lập tức.


      " Yoo Hyun..." Jang Mi Ri mang giày cao gót vượt qua Song Yoo Hyun, chỉ thấy bước chân của thoáng dừng lại, mắt nhìn chăm chú người con tủm tỉm cười ngay gần đó.


      Tiểu Bạch nhìn sắc mặt biết vui hay buồn của Song Yoo Hyun, sắc mặt vừa lo lắng vừa mừng rỡ của Jang Mi Ri, đứng cách đó xa nghiêng đầu, khẽ nở nụ cười, "Hai người làm sao vậy..."


      Song Yoo Hyun gì, mặt trầm xuống nhanh đến trước Tiểu Bạch hiểu sao, dang tay, vững vàng ôm chặt lấy dáng người bé của Tiểu Bạch, sức lực cực lớn, siết khiến lưng Tiểu Bạch cũng đau, sau đó liền nghe Song Yoo Hyun gian nan mở miệng bên tai , "Ji Ah... có việc muốn hỏi em..."


      "Hỏi cái gì?" Tiểu Bạch bị ôm, nghi hoặc ngẩng đầu.


      "Em... Em trước kia có phải là... Có phải phải bởi..." Đối mặt với ánh mắt trong suốt của Tiểu Bạch, Song Yoo Hyun muốn lại thôi.


      "Á... cứu tôi với... muốn làm gì..."


      "Buông..."


      Song Yoo Hyun miệng còn ra lời, Jang Mi Ri đột nhiên kêu lên hoảng sợ.


      Tiểu Bạch nghe tiếng, nóng nảy đẩy Song Yoo Hyun ra, nhìn thấy ở đầu đường, Takeshi Hirayama cầm trong tay con dao gọt hoa quả, tay bóp cổ Mi Ri, lôi ấy tới gần Tiểu Bạch cùng Song Yoo Hyun.


      " muốn làm gì? Mau buông Mi Ri ra..." Tiểu Bạch mở to mắt, nhìn Takeshi Hirayama đầy cảnh giác.


      "Liệu có phải vì tên này Jang Mi Ri, mỗi lần tìm em em đều muốn thấy , cuối cùng cũng để bắt được, vậy mà em cũng dám phản bội tìm người đàn ông khác." người Takeshi Hirayama đầy tàn bạo, ánh mắt hung ác nhìn Song Yoo Hyun, hận như thể ăn tươi nuốt sống .


      "Tôi, tôi có." Jang Mi Ri sợ hãi, giọng đều run.


      "Còn dối, theo em rất lâu rồi, em gần đây luôn xum xoe quanh tên này, thể dạy dỗ ta..."


      Tiểu Bạch nghe vậy, khẩn trương quay đầu lại, "Yoo Hyun mau , dám làm gì đâu, nhanh lên..."


      "... chuyện này sao được, Ji Ah né lúc ..." Song Yoo Hyun nhìn Takeshi Hirayama cầm con dao sáng loáng, kéo Tiểu Bạch giấu sau lưng, sau đó nghiêm túc với Takeshi Hirayama, "Nếu như tới vì tôi nên đụng tới người vô tội..."


      "Hừ, nhìn ra gan mày cũng lớn .” Takeshi Hirayama hừ lạnh tiếng, nhìn Song Yoo Hyun ngoắc ngoắc tay.


      “Muốn tao thả ấy cũng được, mày qua đây đổi.”


      “Được thôi…” Song Yoo Hyun do dự gật đầu.


      “Yoo Hyun cẩn thận…” Tiểu Bạch thấy Song Yoo Hyun bước chân, kéo tay lo lắng.


      có chuyện gì đâu Ji Ah, đừng lo lắng…” Cảm giác được tay Tiểu Bạch run rẩy, Song Yoo Hyun mỉm cười, giọng , liền quay đầu về phía trước.


      Takeshi Hirayama nhìn chằm chằm Song Yoo Hyun bước từng bước tới trước mặt mình, Song Yoo Hyun có vẻ rất bình tĩnh, nhìn chút Jang Mi Ri hoảng sợ, đột nhiên hỏi, “ có phải ông chủ trước đây của Mi Ri với Ji Ah …”


      Takeshi Hirayama nghe vậy ngẩn người, “Mày… Làm sao mày biết? Hai ấy ?”


      Song Yoo Hyun cười cười, liếc mắt Jang Mi Ri, “ chắc cũng phải vì tiền, cũng phải vì làm hại Jang Mi Ri …”


      “Mày gì…” Takeshi Hirayama gần như nhìn ý đồ của Song Yoo Hyun.


      đuổi tới Hàn Quốc vì Jang Mi Ri tiểu thư, gửi cho ấy ảnh chụp uy hiếp cũng là để ấy cùng .” Song Yoo Hyun tiếp tục những lời kinh người.


      “Làm sao mày biết? Các thế mà ra quá khứ chấp nhận nổi kia? Mày biết bọn họ là bồi rượu mà cũng ngại sao?” Takeshi Hirayama hoài nghi nhìn vẻ kinh ngạc của Tiểu Bạch phía sau Song Yoo Hyun, lại nhìn phía Jang Mi Ri.


      “Mới đây, Mi Ri cho tôi xem ít ảnh chụp, tôi chợt hiểu ra rất nhiều việc trước đây hiểu.” Giọng Song Yoo Hyun thong thả, “Hiểu vì sao Ji Ah có nhiều tâm như vậy, nhiều lần muốn lại thôi, vì sao từ chối lời cầu hôn của tôi.”


      “Mày cầu hôn Ji Ah?” Takeshi Hirayama nhíu mày, “Vậy quan hệ của mày và Jang Mi Ri là như thế nào?”


      có gì.” Song Yoo Hyun trả lời rất dứt khoát, ngẩng đầu lộ nụ cười vô hại với Takeshi Hirayama, đột nhiên chỉ phía sau , “Tuy rằng gần đây Jang Mi Ri tiểu thư đặc biệt thân cận tôi, nhưng… đó mới là bạn trai Mi Ri tiểu thư.”


      “Mày bậy gì đấy? Mày tưởng mày chỉ ngón tay lung tung là tao phải tin tưởng quay đầu lại?”


      gần đây đều theo Jang Mi Ri tiểu thư nên phát ấy luôn cùng tôi và Ji Ah xuất , thực ra ấy chỉ ngẫu nhiên ở tiệc rượu phát thân phận tôi là người thừa kế Mondo Group, phía sau mới là bạn trai ấy.”



      Takeshi Hirayama bị dáng vẻ nghiêm túc giải thích của Song Yoo Hyun lừa gạt, khỏi quay đầu lại theo hướng tay , ngờ thực thấy người đàn ông mặc vest đứng sau cùng Jang Mi Ri.


      “Mày…”


      chỉ kịp chữ với Jang Myung Hoon, Song Yoo Hyun nhanh tay lẹ mắt tiến tới đánh rớt dao trong tay , sau đó dùng sức nắm cánh tay cái, áp mặt đất.


      “A……Khốn nạn.” Takeshi Hirayama giãy giụa gầm lên, “Buông ra.”


      Jang Mi Ri bị vứt té sang bên, quên đau đớn, ngơ ngác nhìn Jang Myung Hoon cách đó xa, trong lòng tự nhủ mình xong đời, cái gì Jang Myung Hoon cũng nghe được.


      Trong khoảng thời gian này, lòng muốn quyến rũ Song Yoo Hyun, ít khi hẹn hò cùng Jang Myung Hoon, nên tìm đủ mọi lý do. Tuy rằng biết Jang Myung Hoon bắt đầu nghi ngờ, lại chỉ nghĩ muốn chiếm được Song Yoo Hyun, mất Jang Myung Hoon cũng chẳng sao. Song Yoo Hyun hơn Jang Myung Hoon nhiều, tuổi còn trẻ, có năng lực, lại còn là người thừa kế của tập đoàn lớn. Có thể rằng phí hết tâm tư, chỉ làm Song Yoo Hyun rung động, trái lại để mình bị nhìn thấu, tại ngay cả Jang Myung Hoon cũng biết tất cả.


      “Mi Ri, cậu sao chứ…” Tiểu Bạch nâng Mi Ri dậy, thấy sắc mặt trắng bệch, lo lắng hỏi.


      “Ji Ah…chết tớ rồi.” Mi Ri mất hồn nhìn Tiểu Bạch, thanh tuyệt vọng.


      “Làm sao có thể, Mi Ri cậu tỉnh táo lại .”


      “Jang Myung Hoon biết hết, ấy tha thứ người lừa dối mình.” Jang Mi Ri rốt cuộc hối hận, hối hận bản thân biết đủ muốn cướp Song Yoo Hyun, cho tới nay, đều cảm giác mình thông minh xinh đẹp hơn Ji Ah ngu ngốc, nhưng Lee Ji Ah có thể gặp người tốt hơn so với , bố mẹ nuôi cũng tốt, Song Yoo Hyun cũng tốt, làm thể ghen tị.


      “Mi Ri, cậu còn có Takeshi Hirayama mà, tuy rằng trong miệng cậu ghét ta, nhưng thời gian ở Nhật Bản, ta vẫn đều chiếu cố cậu, hai người vẫn luôn cùng nhau, trong lòng cậu hẳn ràng , ta đuổi tới Hàn Quốc giống như Yoo Huyn là bởi cậu, so với tham lam lấy bầu trời sao, đèn đường bên người cũng rất ấm áp mà.”


      Tiểu Bạch cố ý nhắc nhở Song Yoo Hyun để phát chuyện Jang Mi Ri biết thân phận của mình, sau đó dựa vào tâm tư của Jang Mi Ri để ta tiếp cận Song Yoo Hyun chút kiêng kị, Tiểu Bạch rất hiểu Song Yoo Hyun, tuy rằng tính cách hiền lành nhưng ngu ngốc, nhiều chuyện xảy ra như vậy, vô cùng dễ liên tưởng đến kết quả, rồi len lén liên lạc, thuyết phục Takeshi Hirayama cùng hợp tác.


      vốn cũng muốn làm vậy với Jang Mi Ri, nhưng phát Jang Mi Ri lòng tham biết đủ, Tiểu Bạch lo lắng Ji Ah chân chính trở về phải đối thủ cho nên quyết định vạch mặt Jang Mi Ri rồi chìa bàn tay xinh đẹp cho ấy, để ấy có cơ hội lựa chọn lần nữa.


      “Tớ…tớ biết.” Lời Tiểu Bạch dấy lên chút hi vọng cho Jang Mi Ri, ấy có vẻ giãy giụa vô cùng.


      “Ji Ah…” biết Song Yoo Hyun gì đó với Takeshi Hirayama chuyện với nhau, Song Yoo Hyun trở lại bên người Tiểu Bạch.


      “Bọn mình kết hôn .” Song Yoo Hyun nhìn Tiểu Bạch thuận thế quỳ xuống, móc hộp nhẫn từ trong túi, tiếp tục phun lời kinh người.


      “Yoo Huyn… biết chuyện trước kia của em, vẫn muốn cầu hôn sao…” Tiểu Bạch xem Song Yoo Hyun, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.


      “Như vừa mới , lúc trước tại sao em từ chối cầu hôn, trong lòng rất lo lắng. Bây giờ hiểu được, tuy rằng đầu tiên rất khiếp sợ, nhưng càng cảm thấy may mắn. Mỗi người đều có bí mật mà, cũng giấy Ji Ah là thừa kế tập đoàn Mondo Group, cho nên bọn mình hòa nhau. Đừng cảm thấy bất an, Ji Ah. Bọn mình kết hôn . Quá khứ của em, cách nào tham dự, tương lai xin em hãy giao cho …”


      Tiểu Bạch nghe lời Song Yoo Hyun , cảm thấy Song Yoo Hyun là người bạn đời rất tuyệt vời, ràng việc Lee Ji Ah giấu diếm quá khứ cùng việc giấu chuyện thừa kế tài phiệt thể đặt so sánh với nhau, Song Yoo Hyun lại có thể dùng cách như vậy qua nhàng, giữ mặt mũi cho người .


      “Được…” Tiểu Bạch rốt cuộc mỉm cười, thuận theo vươn tay, để Song Yoo Hyun đeo nhẫn vào tay mình, khom lưng, đưa lên nụ hôn ngọt ngào.


      …………………………………..


      Hai tháng sau, Tiểu Bạch cùng Song Yoo Hyun cử hành hôn lễ.


      Được giúp đỡ của Tiểu Bạch, Jang Mi Ri quen biết với Lee Hwa, mặc dù quá trình thoải mái, cũng may hai người đều nguyện ý chậm rãi tiếp nhận. Sau khi có mẹ, Jang Mi Ri trở nên hòa nhã hơn nhiều. Jang Myung Hoon biết Jang Mi Ri lừa dối vẫn muốn thấy ấy, nhưng trong lòng mọi người đều ràng, bởi quá để ý mới có thể tức giận như vậy. Takeshi Hirayama cũng quấy rầy Jang Mi Ri nữa, tất cả mọi người đều lẳng lặng đợi, đợi Jang Mi Ri tự mình nghĩ ràng, đưa ra lựa chọn.
      Last edited by a moderator: 24/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 12 : Ngoại truyện Miss Ripley

      *Song Yoo Hyun bị lừa tình quá, đáng thương ~ :'(

      Tuy rằng vợ tôi vẫn cho rằng chúng tôi gặp nhau lần đầu ở cửa nhập cảnh Hàn Quốc, nhưng thực tế lần đầu tiên tôi thấy em ở sân bay Nhật Bản, lúc đó, em cùng khác hoang mang rối loạn mang theo hành lý xuống xe, trong ánh mắt tràn đầy kinh hoảng cùng bất lực, khiến tôi vừa liếc mắt liền chú ý tới.

      Tôi đứng ven đường, nhìn em ở xa xa kéo đống hành lý cồng kềnh, đến trước máy rút tiền lấy ra số tiền lớn, sau đó trở về bên cùng đồng hành, đem hơn nửa số tiền cho đối phương.

      Tôi cứ như vậy thấy hết vẻ tín nhiệm cùng luyến tiếc trong mắt em và tham lam tính toán trong mắt người đối diện.

      Tôi thầm lắc đầu vì lương thiện và ngây thơ của em, có điều nghĩ đến chính mình sắp về Hàn Quốc, cũng xen vào việc của người khác, yên lặng tới phòng chờ.

      nghĩ tới, chỉ sau hơn hai giờ, tôi lại gặp em lần thứ hai.

      Mặc dù tâm có chút vui vẻ, song lực chú ý của tôi rất nhanh... bị bé khóc rống lên thu hút, bé nước mắt giàn giụa, mẹ bé dỗ thế nào cũng được, tôi di chuyển bước chân định tới, có người trước tôi bước ôm lấy bé ấy.

      "Là em." Tôi tự với mình, bên dừng bước, đứng đó nhìn hai mắt em cong cong, nụ cười thân thiết đùa trẻ con.

      Em dường như rất thích trẻ con, dỗ bé khóc rất lợi hại, bé trong ngực em dần yên tĩnh lại, nhìn hình ảnh ấy, tôi khỏi nhớ lại khi còn bé, mẹ bởi vì bệnh tật vẫn luôn ở đảo JeJu tĩnh dưỡng, số lần tôi nhìn thấy mẹ có thể đếm đầu ngón tay, mỗi lần tới lúc phải rời khỏi mẹ, tôi rất khổ sở, bắt đầu khóc nháo, khi đó, mẹ luôn nghiêm túc dỗ dành tôi.

      Bên kia, mẹ bé rất nhanh liền lời cảm tạ, tôi nhìn bé bị ôm , em đứng dậy, tôi thấy bước chân em lảo đảo, đuổi bước lên phía trước đỡ lấy em.

      Eo của em mảnh mai bé, tựa như dùng chút lực thôi gãy, tôi tự chủ cẩn thận hơn mấy lần, đáng tiếc, em mau lấy lại tinh thần rời cái ôm của tôi, thấy vẻ mặt cảnh giác của em, tôi sợ em coi tôi là người xấu, trong lòng nóng nảy, giải thích.

      Em nghe xong lời tôi, bớt chút cảnh giác,nhưng vẫn xa cách như cũ, giọng khác hẳn với lúc cùng bé , trong tim xuất chút mất mát.

      Làm xong thủ tục nhập cảnh, tôi theo bản năng tìm tìm khắp nơi, thấy em, bước ra sân bay cách tiếc nuối, vậy mà lại thấy em đứng lại bên ven đường.

      Có lẽ đây chính là số phận rồi, trái tim tôi nhảy lên thình thịch, em giống như gặp phải việc gì đó khó khăn, lúc trước cũng thấy bên cạnh, nếu như trước kia, tôi tuyệt đối xen vào việc người khác, nhưng gặp phải em, tôi lại tự chủ được muốn tới gần.

      Tôi chủ động tới gần em hỏi có cần giúp đỡ, lúc đầu em uyển chuyển từ chối, tôi nỗ lực chuyện phiếm cùng em, em mới cho tôi biết mình thấy chị .

      Tôi nghĩ lại màn ở sân bay Nhật Bản, có chút suy đoán, em đưa phần lớn của mình cho đối phương, em hẳn rất tín nhiệm ấy.

      Tôi đề nghị em đến chỗ phát thanh tìm người, em đồng ý ngay, đường, tôi lấy hết dũng cảm hỏi tên em, Lee Ji Ah, cái tên trang nhã dịu dàng.

      Phát thanh suốt giờ, người Ji Ah muốn tìm cũng xuất , suy đoán của tôi chắc đúng rồi, mặc dù Ji Ah gọi người kia là chị , hoàn toàn tin tưởng đối phương, nhưng là, em bị bỏ lại rồi.

      Tôi nghĩ ngợi làm sao để lại gần em thêm bước, bạn tốt Cheol Jin xuất , tôi thế mới nhớ ra, cậu ta ngày hôm nay muốn tới sân bay đón tôi, bởi vì Ji Ah, tôi hoàn toàn quên mất.

      Người lạ xuất khiến Ji Ah cảnh giác, em mình phải , tôi muốn giữ lại, lại phát mình cùng em chẳng qua là bèo nước gặp nhau, có tư cách gì giữ lại đây.

      Nhìn em ngồi xe rời , tôi rất là lạc lõng, rồi rất nhanh, lại biến thành ảo não.

      Ngoài trừ tên, tôi dĩ nhiên cái gì cũng quên hỏi. Em muốn đâu? Số điện thoại? Cái gì cũng biết.

      Cùng Cheol Jin trở về khảo thí viện, tôi vẫn luôn mất hồn mất vía, Cheol Jin thấy vậy, cười nhạo tôi lại chỉ vì gặp qua mấy lần mà biến thành như vậy.

      Trạng thái đó vẫn duy trì liên tục đến tối, ăn cơm xong, tôi định ra ngoài, cũng chú ý gì cả trực tiếp mở cửa, lại cẩn thận đụng tới cái hộp đồ ăn nóc tủ ngoài hành lang, nhất thời, cái bát chứa canh cùng đôi đũa thẳng tắp đập vào người xui xẻo ngang qua.

      Tôi biết mình gây chuyện rồi, vội xin lỗi, vừa nhấc mắt, lại phát người trước mắt là Ji Ah, tôi thể tin nổi mà nhìn em, Ji Ah dường như cũng rất kinh ngạc, nhìn tôi gì, cơ mà tôi lại rất nhanh phục hồi tinh thần, người tôi nghĩ đến cả ngày, bây giờ lại xuất ngay trước mắt nhưng tôi lại khiến cả người em đầy canh.


      Tôi vô cùng xin lỗi, Ji Ah cũng tức giận với tôi, mà đến phòng thay quần áo.


      Tôi về phòng mình, gần như nhảy chồm lên ôm lấy Cheol Jin, có lẽ đây chính là duyên phận, sao Seoul lớn như vậy, em vòng lại trở về bên cạnh tôi đây.


      Cheol Jin thấy tôi kích động, đổ gáo nước lạnh nhắc nhở, “Đừng quên cậu vừa hắt canh vào người ta, người ta tỏ thái độ là có lễ phép, cậu mau nghĩ cách đền bù .”


      Cậu ta vừa vậy, tôi lại lập tức khẩn trương, bàn bạc với Cheol chút xem nên mang em ăn gì.


      Vốn khí lúc ăn tốt vô cùng, lúc trở về tôi còn mua sữa tươi cho em, chúng tôi ngồi chỗ rất nhiều chuyện, tôi biết hóa ra em là người Hàn, chỉ là lớn lên ở Nhật Bản, cũng biết em rất muốn sống tại Hàn Quốc, nhưng chỉ có visa du lịch, còn có em bởi vì nguyên nhân gia đình, bỏ dỡ đại học, chuyện đến cuối, tôi hỏi về bố mẹ em.


      Lúc nghe em họ thiên đường, tôi vừa đau lòng vừa hối hận mình lỡ lời, sau đó em khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt, khiến tôi đứng ngồi yên.


      Qua đêm đó, tôi rất muốn gặp lại em, cùng em xin lỗi, nhưng bởi mới về nước, chuyện công ty bận rộn ngóc đầu lên được, vẫn luôn có cơ hội thấy em, tuy nhiên về em luôn tìm kiếm lại có tin tức.


      Cheol Jin cho tôi biết, thông tin từ cục xuất nhập cảnh, gọi Jang Mi Ri em tìm kia, ấy giống như tìm được công việc ổn định, lấy được visa dài hạn, cũng có ý định tìm kiếm Ji Ah.


      Nghĩ đến em còn biết gì, còn bôn ba chạy xung quanh tìm kiếm Jang Mi Ri, trái tim tôi co thắt lại đau vì em, lần đầu tiên tôi ý thức được mình muốn bảo vệ em.


      Mặc dù biết rất lòng mình, nhưng tôi vẫn thể nào thẳng thắn với Ji Ah, xử lý tốt chuyện công ty, tôi và Cheol Jin giữ nguyên kế hoạch dọn ra khảo thí viện.


      Ngày chuyển hành lý hôm đó, Ji Ah cũng tới giúp đỡ, tôi nhìn mặt em như có chuyện gì xảy ra, nhiều lần muốn lại thôi, nếu mời em tới nhà trọ mới, em có thể từ chối hay ? Nếu như vậy muốn giới thiệu công tác cho em, em có thể mất hứng hay ?


      Bụng đầy tâm mang hành lý xong, tôi mới cảm thấy có gì đúng, hành lý của tôi với Cheol Jin ràng nhiều lắm, thế nào mới đó đầy xe, tôi hỏi ra nghi vấn của mình, Cheol Jin cùng Ji Ah đều bật cười, đẹp đẽ vô cùng.


      Đến nơi ở mới, Ji Ah ngoài ý muốn gặp được Hee Joo từng cùng lứa nhi viện, mọi chuyện lại trùng hợp như vậy, ra Jang Mi Ri ở cùng Hee Joo, Ji Ah giờ mới biết Jang Mi Ri có công việc ổn định, sống rất khá, có vẻ rất chịu khó, thấy mình chưa bao giờ được nhắc đến.


      Từ Nhật Bản tôi nhìn ra, Ji Ah rất tín nhiệm cũng rất ỷ lại Jang Mi Ri, coi ấy như người nhà, đây cũng là lý do tôi vẫn tin tức Jang Mi Ri cho em, Jang Mi Ri đối với Ji Ah ra quan tâm giống như của Ji Ah đối với Jang Mi Ri, có lẽ trước đây biến mất, chính là Jang Mi Ri cố ý.


      Thấy Ji Ah biết được mà đau khổ, trái tim tôi bỗng nhiên thắt lại, nhịn được, tôi ôm lấy em, rốt cuộc cũng tỏ tình với em.


      Ji Ah dường như bị dọa, em im lặng, tôi hầu như nghe được trái tim mình khẩn trương nhảy lên, nghe em đáp ứng, trong nháy mắt tôi thấy niềm hạnh phúc to lớn ập đến, tôi tự với mình, đời này, tôi nhất định phải bảo vệ em tốt.


      …………………………………………


      Sau khi Jang Mi Ri trở về, đối xử với Ji Ah và bọn tôi rất lạnh nhạt, lúc ăn cơm sắc mặt cũng chẳng nhiệt tình gì, nhìn ra được cũng phải rất hoan nghênh bọn tôi.


      Jang Mi Ri mình ăn xong liền thẳng về phòng, tôi thấy Ji Ah vẻ mặt buồn bã, bắt đầu tức giận rồi, Jang Mi Ri thực có hơi quá đáng.


      Lúc rửa bát, tôi chủ động đến giúp Ji Ah, dỗ em vui vẻ.


      Tuy rằng vì chuyện Jang Mi Ri rất thoải mái, nhưng tình cảm của tôi và Ji Ah lại dần sâu sắc hơn. Ji Ah cực kì săn sóc tôi, năng lực làm việc cũng tồi, cả cuộc sống lẫn công việc phối hợp vô cùng hòa hợp.


      Ngày qua nhanh, tôi phát gần đây Ji Ah thường thường đờ người ra, hỏi em em gì, nhìn sắc mặt em tiều tụy, tôi cảm thấy có chút bất an. Cheol Jin thấy tôi xoắn xuýt mãi, đề nghị tôi bằng cầu hôn .


      Tôi nghe vậy, trong óc sáng ngời, đây là biện pháp tốt, tôi cho rằng Ji Ah làm bạn đời, tại sao lại cầu hôn luôn nhỉ.


      Nghĩ là làm, tôi nhờ vả bạn bè trang trí nhà hang cầu hôn, còn bảo Cheol Jin gạt em để em đến nhà hang, đáng tiếc vốn là buổi cầu hôn lãng mạn tốt đẹp nhưng có kết quả tốt Ji Ah từ chối.


      Tôi nhìn em vừa cảm động lại giãy dụa, lòng chút chút lại trầm xuống. Lúc Ji Ah hôn tôi, tôi cảm nhận được tình của em, trong giây phút đó, tôi đột nhiên hiểu được, cũng phải em tôi, mà là em có nỗi khổ tâm, phải bất đắc dĩ mà khước từ.


      nghi ngờ này tôi đều giấu sâu đáy lòng, có cơ hội hỏi thành lời, mặc dù Ji Ah và tôi lại khôi phục như thường ngày, tôi vẫn rất lo lắng. Đúng lúc này, tôi phát , Jang Mi Ri bắt đầu mượn Ji Ah cố ý vô tình tiếp cận mình, từ đầu tôi vốn chỉ hoài nghi, sau ngay cả người bên cạnh đều nhận thấy đúng, hết lần này tới lần khác Ji Ah còn đơn thuần như vậy, hề phòng bị để Jang Mi Ri tiếp cận chúng tôi.


      Ngày đó Jang Mi Ri lại tìm Ji Ah, Ji Ah vừa lúc có việc, bảo tôi đưa Jang Mi Ri về nhà, tôi nguyên bản muốn, tôi ít nhiều cũng đoán được Jang Mi Ri tính toán cái gì, lúc trước Hee Joo vô tình qua, Jang Mi Ri có tham dự tiệc rượu ở khách sạn A, tuy là hôm đấy tôi thấy ta, nhưng ta chắc thấy được tôi, cũng biết thân phận của tôi nên mới muốn tiếp cận tôi như vậy, trong lòng tôi bắt đầu chán ghét, nghĩ lại có thể mượn cơ hội này ràng với Jang Mi Ri cũng liền đồng ý.


      đợi tôi cảnh cáo Jang Mi Ri, ta cho tôi quả bom nặng kí.


      Nhìn nữ tiếp viên bồi rượu trang điểm đậm trong ảnh, tôi chợt hiểu được lùi bước thống khổ trong mắt Ji Ah, hiểu tại sao em từ chối lời cầu hôn của tôi, nghĩ đến em ở Nhật Bản mất bố mẹ nuôi cùng con đường sống, trái tim tôi rất đau.


      Tôi lái xe vượt qua biết bao đèn đỏ, Jang Mi Ri ở bên cho là tôi tức giận, lời khuyên bảo dối lòng, kỳ thực phải vậy, tôi chỉ hy vọng có thể nhìn thấy Ji Ah nhanh lên chút, có thể ôm lấy em, với em rằng tôi quan tâm, cho em biết tôi có thể bảo vệ em, dể em sợ hãi mà lùi bước nữa.
      Last edited by a moderator: 3/6/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 13 Future's Choice (1)

      Máy bay bay lượn trong trung, ngoài cửa sổ là bầu trời xanh biếc, những đám mây trắng tưởng chừng như chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới. Giọng ngọt ngào của tiếp viên hàng quanh quẩn bên tai, Tiểu Bạch ngồi ở tại chỗ giật mình tỉnh tại, bởi động tác quá lớn, thậm chí còn hù dọa ông lão bên cạnh. Tiểu Bạch chú ý, rối rít mỉm cười áy náy,

      "Ngại quá ạ, cháu vừa gặp ác mộng."

      Đối phương nghe xong, lúc này biểu tình mới hòa hoãn, gật đầu tiếp tục xem tờ báo tay.

      "Tiểu Hắc, tình huống thế nào?" Tiểu Bạch nhìn xung quanh vòng, phát mình máy bay, vội vã tự hỏi trong đầu.

      Tiểu Hắc thể xuất vào ban ngày, nghe Tiểu Bạch hỏi, yếu ớt trả lời, "Truyền cho tư liệu." liền biến mất.

      Rất nhanh, Tiểu Bạch nhận được thông tin khách hang.

      “Han Chae Ah, 25 tuổi, tốt nghiệp đại học hạng ba, trước là nhân viên vệ sinh đài truyền hình YBS. Bởi quá hiền lành, những người khác luôn đem công việc của mình đẩy cho , lâu sau bị tên quản lý bắt nạt rốt cuộc nhịn được bạo phát, cãi nhau trận sau đó bỏ việc.

      “Tính cách cũng là…” Tiểu Bạch nhìn tư liệu cách nghiêm túc, thấy khá bất đắc dĩ với chuyện cũ của Han Chae Ah, mặc dù có lịch sử đen tối như Lee Ji Ah, nhưng có thể tính tình quá nhẫn nhục chịu đựng, mỗi lần vất vả mới có công việc tốt vậy mà từ chối được người khác khẩn cầu, nhường công.

      “Ủa… Nguyện vọng của ấy là… trở thành chủ nhân cùng YBS.” Mắt Tiểu Bạch đột nhiên sáng ngời, im lặng bật cười. “Chỉ bị kích thích chút, vậy mà gan to bằng trời.”

      “Tiểu thư, xin hỏi muốn đồ uống gì?” Trong lúc Tiểu Bạch suy tư, tiếp viên hàng mỉm cười thân thiết tới bên cạnh hỏi.

      “A, cần.” Tiểu Bạch lắc đầu.

      “Chỗ này, chỗ này, tôi muốn ly cà phê.” Vị trí phía trước Tiểu Bạch lộ ra cái đầu hưng phấn, lớn tiếng.

      Bởi lượng hơi lớn, rất nhiều người đều ngó lại nhìn. bác ngồi bên cạnh vẻ mặt lúng túng kéo ấy lại vị trí, thấp giọng gì đó.

      “Vâng, xin chờ chút.” Tiếp viên hàng sắc mặt đổi đẩy xe về phía trước.

      Nửa giờ sau, máy bay hạ cánh xuống đảo JeJu. Tiểu Bạch tìm hành lý cho Han Chae Ah chuẩn bị ra ngoài, vừa vặn lại gặp hai người máy bay kia, vô tình nghe được họ chuyện.

      “Bác , bác rất giỏi đó, bác còn nhớ gì nữa , ví dụ phần thưởng là du thuyền hoặc ô tô?” trẻ kéo tay bác nhiệt tình hỏi, hai người đều có bộ tóc quăn như sợi mì.

      “Tôi phải tới vì lấy phần thưởng cho mà là vì cuộc đời của , vì để thay đổi cuộc đời của tôi.” Vẻ mặt đại thậm ghét bỏ, kéo vào góc, thấp giọng .

      Tiếc là Tiểu Bạch cũng phải người thường, khả năng nghe tốt hơn người bình thường nhiều, nghe hai người sót chữ.

      “Cuộc sống? Cuộc sống của tôi tốt hay sao?” kì quái hỏi.

      có hạnh phúc ?” Bác nghiêm túc nhìn .

      “Đương nhiên rồi, bây giờ còn muốn đảo JeJu chơi nữa đó.”

      “Thực sao?” Ánh mắt bác càng xem kĩ vài phần, “Làm công việc mãi mãi thay đổi, mỗi ngày bị bắt phải hát, bị cha mẹ mắng.”

      “Nhưng mà…”

      “Nếu người chết sao đây…” Thấy đối phương có vẻ chẳng để trong lòng, bác lại ném ra quả bom.

      “Cái gì vậy” giống như bị dọa, kéo hành lý như chạy trốn nhanh hơn, “Bác đừng linh tinh mà…”

      “Tôi , nhất định phải nghe tôi.” Bác thấy tin, đuổi theo vội vàng, hai người vừa vừa tranh chấp rồi rất nhanh biến mất ở cửa lớn.

      Nghe xong lời hai người , Tiểu Bạch tại chỗ như suy nghĩ cái gì, “Thay đổi vận mệnh? Chẳng lẽ là giống mình?”

      “Quên , nhiệm vụ của mình còn chẳng biết thế nào, quan tâm người khác làm gì.” Tiểu Bạch lắc đầu, kéo hành lý ra sân bay, đón xe khách sạn.

      Đến phòng của mình, Tiểu Bạch mở vali, phát bên trong đầy đồ linh tinh, chẳng có mấy bộ quần áo, lúc này mới nhớ tới Han Chae Ah, thường quen nhịn ăn nhịn mặc, cơ bản cần đồ trang điểm, quần áo cũng mặc nhiều năm, nếu phải gần đây bị kích thích, chắc cũng chuyến du lịch xa xỉ như thế này.

      có cách nào, ấy làm sao có thể mặc mấy cái thứ này, đàn ông nhìn thấy chắc chạy mất dép.” Tiểu Bạch đứng dậy bất đắc dĩ, cầm lấy túi. “Vẫn nên ra ngoài dạo chút, tối thiểu phải giống được người bình thường.

      Tiểu Bạch vừa mở cửa phòng, nhìn thấy cửa đối diện cũng mở, mặc áo tắm, trùm khan tắm ra.

      “Là à, trùng hợp nha.” Đối phương chính là chuyện với bác lần trước, nhận ra Tiểu Bạch là hành khách cùng chuyến bay, cười .

      là đúng lúc.” Tiểu Bạch cũng hơi ngạc nhiên. “ muốn bơi à?”

      “Đúng vậy, thời tiết đẹp như vậy, đương nhiên là phải chơi rồi.” đóng cửa lại với vẻ rất hào hứng, “Ngay phía sau khách sạn, có muốn chung ?”

      “A… cần đâu… tôi dạo xung quanh chút.” Tiểu Bạch xua tay từ chối.

      “Tôi trước vậy.” gật đầu xoay người, bước chân rất rất nhanh.

      Tiểu Bạch thang máy xuống tầng, đến sảnh lớn lại nhìn thấy bác lần trước, chỉ thấy bác ta cầm tấm hình trong tay, hỏi thăm lễ tân gì đó.

      “Người này gọi là Park Se Joo, có tướng quý nhân, còn đây là Seo Joo Kyung, nữ phóng viên rất xinh đẹp.”

      “Chuyện này… Ở đây có rất nhiều khách, chúng tôi cũng thể nào nhớ hết được, nếu ngài nơi khác hỏi chút xem.” Tiếp tân lễ phép .

      Tiểu Bạch đứng lại cách đó xa, thấy vẻ thất vọng của bác , trong lòng cảm thấy kì quái, “Xem ra bác này đến có mục đích khác…”
      Last edited by a moderator: 3/6/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 14 : Future's Choice

      Đảo JeJu những phong cảnh đẹp đẽ, trung tâm thương mại cũng đa dạng vô cùng. Tiểu Bạch dạo nửa ngày, mua được vài bộ quần áo, lại thay mấy cái túi phù hợp, lúc này mới trở về khách sạn.

      Han Chae Ah tuy rằng tính cách yếu đuối nhưng lớn lên cũng tệ, da trắng nõn, hai má lúm đồng tiền, mỗi khi cười rộ lên đôi mắt cong cong như trăng non, khiến người khác có cảm giác cực kì thân thiết.

      Tiểu Bạch cẩn thận chọn bộ trang sức tao nhã, thay cái váy trắng dài nhìn có vẻ giản dị, hẹn nhà hàng sẵn, xuống chuẩn bị ăn cơm. Làn gió thổi nhè , gấu váy khẽ bay lên, nụ cười của xán lạn, khiến ít phái nam phải quay đầu lại nhìn.

      tới bên cạnh bãi cỏ, Tiểu Bạch lại ngoài ý muốn gặp được bác lần trước, bác cầm lọ nước lẩm bẩm gì đó, chốc lại phiền não lắc đầu.

      Nhìn bác xa, Tiểu Bạch mới khẽ mỉm cười cất bước, bất ngờ đụng phải tầm mắt của người trong lều vải, chàng trai trong lều vải tay bưng cà phê, tay tùy ý khoát lên lưng ghế dựa, điệu bộ tập trung lại tao nhã khó tả, ánh mắt nhìn Tiểu Bạch mang thưởng thức thuần túy, thấy phát mình, hơi gật đầu xem như chào hỏi.

      Tiểu Bạch thấy ánh mắt của đối phương, biết cải tạo của mình thành công rồi, tối thiểu hình tượng cũng gọi là bắt mắt.

      hào phóng cười lại, cũng đến bắt chuyện, trực tiếp xoay người .

      Tới nhà hàng phải ngang qua bể bơi sau khách sạn, Tiểu Bạch đường chậm rãi, mới vừa tới bên hồ bơi, liền phát nhiều người đều xì xào bàn tán về bóng lưng lúng túng trong nước. Hóa ra là nút thắt áo của trong nước bị rớt ra, cố gắng mãi nhưng buộc lên được. Mắt thấy rơi hết, Tiểu Bạch cũng kịp nghĩ nhiều, bước chậm vào trong nước, giúp cột chắc nút buộc áo tắm trong ánh mắt soi mói của mọi người.

      "A... thực cảm ơn." thoát khỏi khó khăn, thở phào nhõm quay đầu lại.

      " sao, tiện tay thôi." Tiểu Bạch xua tay ý bảo ấy cần để ý.

      "Hóa ra là à, tôi gọi Na Mi Rae, thực rất cảm ơn ." Na Mi Rae kéo tay Tiểu Bạch, cảm kích .

      "Thực có gì."

      "Na Mi Rae, làm cái gì đấy?" Na Mi Rae còn chuyện với Tiểu Bạch, bác cùng ấy đột nhiên tức giận xuất .

      Na Mi Rae buông tay Tiểu Bạch, vừa hướng bác , vừa , "Bác à, bác biết đâu, nếu có vị tiểu thư này tôi suýt ..."

      "Chát" Na Mi Rae khoa tay múa chân với bác về cuộc mạo hiểm vừa rồi, bác ta liền đen mặt, thẳng cho Na Mi Rae bàn tay, Na Mi Rae nhất thời sửng sốt, tùy ý để bác lôi mình .

      " dữ à..." Tiểu Bạch nhìn bóng lưng bộ đáng thương của Na Mi Rae, có chút đồng tình với ấy, liếc khắp bốn phía, phát mọi người còn nhìn mình, lúc này mới nhớ tới bản thân còn trong hồ.

      Tiểu Bạch di chuyển bước chân tới cạnh hồ bơi, muốn bám vào tay vịn, bỗng dưng xuất trước mắt bàn tay rộng lớn với các ngón thon dài. ngẩng đầu lên, là chàng trai trong lều vừa nãy, "Cảm ơn." Tiểu Bạch cười cảm tạ, kéo tay đối phương thuận thế lên bờ.

      Lên bờ, Tiểu Bạch mới cúi đầu nhìn cái váy của mình, gương mặt có vẻ đau khổ, "Ôi cái váy mới của tôi..."

      "Ha ha..." Chàng trai bên cạnh nhịn được cười lên, "Tôi thấy vừa rồi rất liều đó, làm sao giờ lại đau lòng rồi."

      "Có có lại mà, vừa rồi nghĩ nhiều như vậy, nhưng mà lát tôi phải nhà hàng ăn cơm, cũng thể như vậy được, nếu chậm, ví trí kia liền hủy rồi." Tiểu Bạch chậm rãi thở dài, mím môi đến nỗi hai lúm đồng tiền đều lộ ra,
      thoạt nhìn cực giống bạn bị mất kẹo.

      "Ha ha..." Chàng trai nhìn vẻ mặt lần thứ hai bật cười, thấy Tiểu Bạch xấu hổ nhìn mình mới vội vàng xin lỗi, "Xin lỗi, phải tôi cố ý đâu, hừm... Nếu như ngại, trở lại đổi quần áo rồi chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm , vừa lúc tôi cũng đặt chỗ, còn ven biển nữa, quanh cảnh rất đẹp."

      "Chúng ta quen biết... Tại sao muốn mời tôi ăn?" Tiểu Bạch quan sát đối phương cách nghi ngờ, bộ âu phục định chế, cử chỉ khéo léo, tóc tai chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, hai tròng mắt đen như mực, thoạt nhìn trầm tĩnh lại ôn hòa, giấu những đốm sáng điểm trong đó.

      " cảm thấy chúng ta có duyên sao? Vừa nãy cũng gặp." Chàng trai cười rộ lên đặc biệt có sức quyến rũ.

      "Xin lỗi..." Tiểu Bạch chớp mắt mấy cái, "Tôi có hứng thú với tài phiệt nhị đại*.."---- chủ yếu là bởi tôi có nhiệm vụ.

      *nó liên quan tới mấy chap cuối nên để nguyên cụm này. Tài phiệt nhị đại có thể hiểu là đời con của những người giàu có quyền lực.

      "Cái gì mà tài phiệt nhị đại chứ... Tôi phải đâu..." Đối phương nghe vậy ngẩn người, lập tức xua tay .

      " sao..." Tiểu Bạch thoáng nhìn cái đồng hồ màu bạc tay ta, mặt khắc những viên kim cương chỉnh tề, dáng vẻ đặc biệt tinh xảo mà vừa nhìn thấy lúc dạo cửa hàng xa xỉ nào đó ở trung tâm mua sắm, nghe là bản số lượng có hạn của nhà thiết kế cao cấp. Nhưng cũng vạch trần người trước mắt, sắc mặt buông lỏng, tựa hồ tin lời đối phương, trêu ghẹo , "Nhìn mặc bộ vest phẳng phiu, tôi còn tưởng là kẻ có tiền đấy, mặc quần áo này... Chắc phải vì đặc biệt đến đảo JeJu tán chứ?"

      " đoán đều đúng rồi, kỳ thực tôi là nhân viên bình thường thôi, mặc quần áo thế này cũng hợp với tôi." Chàng trai phối hợp sờ sờ cái đầu, nở nụ cười ngượng ngùng.

      "Rất là hợp đó." Tiểu Bạch khoa trương quan sát chút, trong lòng tựa hồ cũng hiểu lắm ý của đối phương, thấy ràng là đùa, tên kia dĩ nhiên đồng ý lời .

      "Tôi tên Park Se Joo, phải người xấu... Chỉ là vừa rồi thấy cứu người, cảm thấy rất đặc biệt..." Park Se Joo nhìn ra khó hiểu của Tiểu Bạch, lễ phép giải thích.

      Tiểu Bạch nghe xong lời của ta, lúc này sửng sốt, Park Se Joo? Bác vừa rồi ở đại sảnh phải tìm Park Se Joo sao?

      "Như vậy à..." Tiểu Bạch làm ra biểu tình chợt hiểu, hào phóng tự nhiên , "Tôi là Han Chae Ah, thực cũng là tiện tay cứu người thôi, phái nữ rất xấu hổ khi gặp phải loại chuyện này mà, nhìn thấy đương nhiên phải giúp rồi."

      "Vừa nãy tất cả mọi người chỉ xem trò vui, tuy rằng tôi cảm thấy thích hợp nhưng cũng ra tay giúp đỡ, chỉ có
      Han tiểu thư để ý chút nào tiến lên, nên tôi cảm thấy rất đặc biệt." Trong mắt Park Se Joo tràn đầy hiếu kì cùng thưởng thức.

      " quá khen rồi, tôi ngại đó." Tiểu Bạch nghĩ đến bác kia mất công sức lớn như vậy tìm ta, ta khẳng định có chỗ hơn người, còn bằng làm quen chút, biết đâu có lợi.

      "Kỳ thực tôi mặc quần áo này cũng quen, tôi đúng lúc cũng muốn thay đồ. biết Han tiểu thư có nguyện ý cùng tôi ăn tối ?" Park Se Joo thấy vẻ mặt Tiểu Bạch đều buông lỏng, tiếp tục tung cành ô-liu.

      "Chuyện này..." Tiểu Bạch nhìn ánh mắt nghiêm túc của đối phương, chậm rãi gật đầu, "Có thể... Nhưng địa điểm do tôi chọn."

      "Tất nhiên." Thấy Tiểu Bạch gật đầu, Park Se Joo rốt cuộc thở phào nhõm, vẻ tươi cười thoáng cái sáng hẳn lên.
      ... ...... ...... .........

      Trở về phòng, trời sẩm tối, Tiểu Bạch đóng cửa lại, lập tức hô, "Tiểu Hắc."

      "Làm sao vậy?" Tiểu Hắc chậm rãi xuất trong trung, nhàn nhã lên tiếng.

      "Cậu phòng đối diện xem chút, nghe xem họ gì, hai người phòng đối diện có cái gì đó ổn."

      "Được thôi." Tiểu Hắc nghe vậy liếc nhìn cửa, lách người qua trong chớp mắt.

      Tiểu Bạch nắm chặt thời gian mở vali, lấy ra cái váy viền hoa để thay, lại đem mái tóc xõa cột lên. Chuẩn bị tốt, Tiểu Hắc cũng vừa về.

      "Tiểu Bạch. Có tin tức lớn." Tiểu Hắc vừa xuất vọt đến bên người Tiểu Bạch hô.

      "Vừa vừa chuyện, tôi muốn ra ngoài." Tiểu Bạch quan sát bóng người xinh đẹp trong gương, hài lòng ra cửa.

      "Tôi với này, bác phòng đối diện đến từ tương lai đó, với con lại chính là người, chỉ là khoảng thời gian khác nhau mà thôi." Tiểu Hắc bên cạnh Tiểu Bạch liên tục nhấn mạnh.

      Tiểu Bạch nghe vậy cũng cảm thấy kinh ngạc lắm. Chuẩn xác mà , cùng Tiểu Hắc đủ quái, cho nên cái gì nữa cũng có thể xảy ra thế giới này.

      vào thang máy, Tiểu Bạch bấm tầng , suy tư hồi mới thầm hỏi, "Bác kia là tương lai của Na Mi Rae, bác ta có mục đích gì?"

      "Tôi nghe bác cãi nhau với Na Mi Rae trẻ, các loại như phải thay đổi số phận mình, muốn Na Mi Rae trẻ phải chọn công việc khác, trả lại cho bác ta mấy cái mục tiêu, ngay cả đáp án cuộc thi nhân viên công vụ cũng lôi ra được... À rồi.. Hai người họ còn nhắc tới gặp phải Park Se Joo?"

      "Đúng vậy, tôi thấy bác kia cứ mực muốn tìm Park Se Joo..." Tiểu Hắc chuyện, Tiểu Bạch nghĩ tới.

      "Ừ, ừ." Tiểu Hắc thấy con số trong thang máy nhảy đến 1, nhanh hơn, "Tôi nghe bác ta Park Se Joo là người thừa kế YBS đó."

      "Cậu gì cơ..." Tiểu Bạch nghe vậy hai mắt sáng lên, nhìn cửa thang máy từ từ mở ra, bóng lưng Park Se Joo tựa ở góc đại sảnh, Tiểu Bạch ra khỏi thang máy, chậm chậm đến phía ta, "Cậu có xác định nghe lầm?"

      "Đương nhiên rồi, nghĩ tại sao tôi tìm gấp như vậy, chính là sợ bỏ mất cơ hội đấy." Tiểu Hắc cười đắc ý .

      "Tôi biết rồi." Tiểu Bạch thấy Park Se Joo quay đầu nhìn mình, vẫy vẫy tay cái, lộ ra nụ cười nhàng khoan khoái, trong đầu thầm với Tiểu Hắc, "Cậu , tôi tùy thời hành ."

      "Vậy cẩn thận, gặp nguy hiểm kêu tôi." Tiểu Hắc gật đầu cái liền biến mất trong khí.

      "Xin lỗi, để chờ lâu..." Tiểu Bạch khôi phục tâm tình, chậm rãi tới trước mặt Park Se Joo, mỉm cười đẹp đẽ.

      " quan hệ, đến muộn là đặc quyền của phụ nữ mà. Chỉ là... lỡ mất cơm tối rồi... Chúng ta đâu đây?" Park Se Joo cũng đổi bộ quần áo thể thao, cả người thoạt nhìn hoạt bát sạch , cười hỏi.

      Tiểu Bạch đá lông nheo mấy cái, hào phóng kéo tay ta, cố ý thừa nước đục thả câu, " biết."

      Park Se Joo nghe vậy nhướng mày, đáy mắt tràn đầy ý cười cùng dung túng, "Nghe lời ."

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 15: Future's Choice (3)
      Bên cạnh bờ biển JeJu đốt lửa trại rất náo nhiệt, trong tiếng nhạc đoàn người tụ tập chỗ cầm tay nhau khiêu vũ. Bên đống lửa người người tụ tập nướng các loại thức ăn, mùi hương khiến người ta thèm rỏ dãi, phía khác, người pha chế cũng thuần thục pha chế những ly cocktail xinh đẹp, mọi người cùng nâng ly.

      Tiểu Bạch lôi kéo Park Se Joo xuyên qua đám người, bầu khí sôi nổi lan đến cả hai người họ, "Làm sao biết được chỗ này?" Tiếng nhạc rất lớn, Tiểu Bạch thấy Park Se Joo gì đó nhưng lại thể nghe ràng.

      " gì cơ?" Tiểu Bạch trợn to mắt, chỉ chỉ bốn phía rồi chỉ tai mình, "Tôi nghe ."

      Park Se Joo bất đắc dĩ lớn tiếng, "Tôi ... Làm sao biết nơi này?"

      "A..." Gương mặt Tiểu Bạch vẫn mờ mịt, Park Se Joo thấy thế, bất đắc dĩ đưa tay kéo Tiểu Bạch, bước nhanh rời khỏi đám người.

      Hai người tay nắm tay đến bờ biển yên tĩnh, Tiểu Bạch lúc này mới ngập ngừng lên tiếng, "Cái kia... Se Joo... Tay..."

      Park Se Joo nghe Tiểu Bạch , mắt nhìn xuống, thấy tay hai người vẫn nắm chặt, phản ứng kịp cuống quýt buông ra, "Xin lỗi, tại vừa nãy tôi vội quá."

      " sao, vừa thanh quá to, tiện chuyện, lỗ tai tôi còn ong ong này."

      "Vậy chúng ta cứ tản bộ ở đây ... Ở đây rất thanh tĩnh." Park Se Joo đề nghị.

      "Tốt. Đêm nay có nhiều sao . Ở Seoul khó mà nhìn thấy cảnh đẹp như vậy, trong khí còn có mùi mặn của biển..."

      Tiểu Bạch sung sướng chạy về phía trước vài bước rồi xoay người lại, làn váy theo bước chân phập phồng lay động. Trong mắt Park Se Joo lộ ra ý cười, dường như bị lây nhiễm bởi Tiểu Bạch.

      "Được rồi. Làm sao biết ở đây có tiệc tối? Chỗ này dễ tìm nha." Park See Joo nhìn Tiểu Bạch hứng thú dào dạt nhặt vỏ sò, đột nhiên hỏi.

      "A..." Tiểu Bạch ngẩng đầu, "Bởi lúc dạo phố vô tình nghe người qua đường nhắc đến, vốn định ăn tối xong mình đến xem chút, ngờ lại gặp Se Joo."

      "Xem ra chúng ta thực rất có duyên... Chae Ah tiểu thư là đến du lịch hay làm việc?" Park Se Joo mỉm cười nhìn Tiểu Bạch.

      "Tôi à? Vừa mới bỏ việc, đến đây cho khuây khỏa." Tiểu Bạch đứng lên, vỗ vỗ hai tay tràn đầy cát.

      "Công tác trước đây phù hợp sao?"

      "Kỳ thực cũng phải, chẳng qua cảm thấy mình trước kia rất yếu đuối. Đáng ra có thể có công tác tốt, cơ mà chịu được bạn bè thỉnh cầu, mỗi lần đều nhường, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Kết quả là có người biết ơn, trái lại còn cười nhạo bản thân có bản lĩnh mới nhường ra công việc." Tiểu Bạch nhìn về phía biển rộng, giọng bình tĩnh kể ra.

      "Vậy Chae Ah tiểu thư sau này định làm thế nào?" Park Se Joo chậm rãi tới bên người Tiểu Bạch, quan tâm hỏi.

      Tiểu Bạch liếc nhìn ta, vẻ mặt thả lỏng, " biết YBS rồi chứ?"

      "Ừ." Park Se Joo gật đầu.

      "Lúc trước tôi bị quản lý quấy rối mới phải từ chức. tại tôi nghĩ thông, học đại học 4 năm, làm sao có thể lãng phí.
      Tôi quyết định lần nữa phỏng vấn ở YBS, làm việc vặt cũng tốt, bưng trà rót nước cũng được. Chỉ cần có thể làm công tác mình thích, lần nữa chứng minh bản thân mình, tôi sợ gì cả."

      Park Se Joo nhìn Tiểu Bạch tinh thần hăng hái nắm hai tay, cố ý hỏi, "Nếu như bị từ chối làm sao bây giờ?"

      "Tôi sớm nghĩ xong. Nếu như bọn họ thiếu người, tôi đây cũng cần tiền lương, giúp đỡ cần đền đáp, làm nhân viên miễn phí. Như vậy chắc bọn họ cũng để tôi qua ." Ánh mắt Tiểu Bạch sáng lên trong suốt nhìn về phía Park Se Joo, trong lòng thầm nghĩ- Nhìn thấy nỗ lực của tôi cũng nên lén lút chăm sóc tôi nào.

      "Tôi tin tưởng Chae Ah tiểu như nhất định thành công." Park Se Joo cũng phối hợp khích lệ.

      "Tôi cũng tin vậy..." Tiểu Bạch thấy vẻ mặt mềm mại vô hại của ta, thầm nghĩ ràng, Park Se Joo tuyệt đối phải người đơn giản như vậy. Coi như màng tình cảm riêng tư, nghe được bị quấy rầy nên phải từ chức, Park Se Joo kiểu gì cũng giúp tay, cái công việc mới với nhiệm vụ mới này mới có thể tiến thêm bước.

      "Đúng rồi... đừng cứ Chae Ah tiểu thư này Chae Ah tiểu thư nọ, gọi tôi Chae Ah là được."

      "Vậy Chae Ah cũng gọi thẳng tôi Se Joo , chúng ta đều phải khách sáo." Park Se Joo vui vẻ tiếp nhân đề nghị của Tiểu Bạch.

      "Tốt." Tiểu Bạch cười híp mắt bước chân xuống biển, nước biển tràn qua mắt cá chân, hơi lạnh lẽo. vẫy tay với Park Se Joo bờ biển nhìn mình, hô to tiếng, "Se Joo."

      Trong mắt Park Se Joo nhuộm đẫm các vì sao, nhìn Tiểu Bạch mình chơi đến vui vẻ cũng la lớn, "Chae Ah có khát , tôi lấy đồ uống cho ..."

      "Được. nhanh về nhanh."

      Tiểu Bạch nhìn bóng người Park Se Joo rời , quay đầu hỏi Tiểu Hắc xoay quanh, "Tại sao cậu trở lại?"

      "Vừa tôi lại tới phòng của bác , bác kia có cái máy tính xách tay, trong đó viết rất nhiều chuyện xảy ra trong tương lai. Tôi nghe bác ta với tuổi trẻ của mình, điểm mấu chốt khi gặp Park Se Joo chính là nước, dường như Park Se Joo gặp được người vợ chân chính ở đảo JeJu, vì nước mà từ cái nhìn đầu tiên. Hai người họ còn biết Park Se Joo ở cùng , cẩn thận chút."

      "Cậu nghe bác mấu chốt khi gặp Park Se Joo là nước?" Tiểu Bạch nhớ tới lúc mình gặp Park Se Joo, hỏi lại.

      "Đúng vậy, bác kia cùng Na Mi Rae vì cái tát vừa rồi mà cãi nhau trận. Sau đó bác ấy thất nghiệp, sống rất thê thảm, nên Na Mi Rae trẻ nhất định phải nghe bác ta. Nhưng mà hình như Na Mi Rae kia rất phản cảm, dáng vẻ giống như bị đả kích."

      "Sau đó sao..."

      "Sau đó Na Mi Rae ra cửa mình, tôi liền tìm chỗ ." Tiểu Hắc cọ Tiểu Bạch báo cáo.

      " như vậy, mục tiêu của tôi với bác ta là cùng người? Vậy phải cẩn thận với bác ta chút, được rồi, cái ghi chép của bác ta phải nghĩ biện pháp xem được... còn có..." Tiểu Bạch liên miên dặn dò Tiểu Hắc, vừa nhấc mắt, bất chợt thấy người phía xa xa mặc áo trắng có vẻ rất mất tinh thần về hướng biển sâu.

      "Tiểu Hắc, nhìn kìa, người kia... chắc phải tự sát ."

      "Hình như là vậy, ấy xuống chỗ sâu, Tiểu Bạch nhanh xem chút..." Tiểu Hắc bay tới trung, sốt ruột .

      Tiểu Bạch nhìn chằm chằm cách đó xa, bước chân nhanh chóng, gần tiếp cận được kia, Tiểu Hắc đột nhiên , "Hình như là Na Mi Rae."

      "Cậu thấy ?" Tiểu Bạch cố gắng trợn mắt vô ích, đáng tiếc kia được rất xa, nhìn lắm.

      "Tuyệt đối là ấy, a a ... ấy cởi quần áo xuống... Làm sao bây giờ." Tiểu Hắc bỗng nhiên xoay người che mắt.

      "Cởi quần áo? ấy chắc phải tự sát đâu." Làm gì có người tự sát lại cởi quần áo, hơn nữa còn là .
      Tiểu Bạch đứng lại bên bờ, vẫn nhìn Na Mi Rae nhảy vào trong biển, "Chắc là muốn bơi thôi." Tiểu Bạch lẩm bẩm xác định lắm.

      "Tôi xem. chờ ở đây." Hai người chờ cũng phải biện pháp, Tiểu Hắc bay đến phía Na Mi Rae, tính toán xem tình huống.

      Lúc này, Park Se Joo bưng hai ly đồ uống trở về, phát thấy bóng dáng Tiểu Bạch, bãi cát có loáng thoáng vết chân để lại. Park Se Joo có chút lo lắng, tìm dọc theo vết chân.

      "Tiểu Bạch... Na Mi Rae dường như bị sóng đánh ngất xỉu, mau tới a." Tiểu Bạch cũng đợi cách gấp gáp, đột nhiên nghe Tiểu Hắc gọi, kịp nghĩ gì nhiều, chạy vào trong biển, bơi về hướng Na Mi Rae.

      "Chae Ah..."

      Park Se Joo chạy đến vừa vặn thấy bóng lưng Tiểu Bạch, lo lắng gọi to, Tiểu Bạch có biện pháp trả lời . Park Se Joo thấy bơi hướng cái bóng màu trắng như như trong nước, lập tức ràng có người chết đuối, nhanh chóng móc điện thoại báo cứu hộ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :