1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Các tài phiệt, mời ngả vào lòng ta - Như Ngâm (15)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 6 : Miss Ripley (6)

      Tiểu Bạch bận rộn cả tuần, lấy được hai tin tức hữu dụng, thứ nhất là cục cảnh sát nơi khai báo mất tích, báo tin rằng Jang Mi Ri làm xong visa dài hạn.

      Tin tức thứ hai, lần thứ hai gặp viện trưởng, phát Cheol Jin và Lee Ji Ah hóa ra từng cùng nhi viện, hơn nữa dựa theo lời của viện trưởng, Cheol Jin làm ở công ty xây dựng.

      Mỗi ngày Cheol Jin cùng Song Yoo Hyun như hình với bóng, Song Yoo Hyun vừa về nước, xem ra bây giờ cũng chưa chính thức thừa kế gia nghiệp, như vậy chủ công ty xây dựng Cheol Jin công tác cần là ai cũng biết.

      "Ji Ah tiểu thư..." Tiểu Bạch im lặng nhớ kỹ thông tin trong tài liệu, chợt nghe giọng Cheol Jin.

      "Ah. Tôi tới liền." Tiểu Bạch đem đồ trong tay đặt về vị trí cũ, nhấc lên cái hòm đất trở về phòng mình, tự nhiên hỏi,

      " chuẩn bị xong đồ đạc rồi à."

      " xong rồi." Cheol Jin gật đầu, do dự giơ lên ảnh chụp trong tay, "Xin lỗi, cái này tôi thấy đặt giường, tại sao lại có ảnh chụp của nhi viện vậy?"

      "Ảnh?" Tiểu Bạch giả bộ kinh ngạc nhìn ảnh chụp trong tay cậu ta, "Có vấn đề gì sao?"

      " phải, chỉ là..." Cheol Jin vẫn do dự, biết có nên hỏi hay .

      "Cũng có gì..." Tiểu Bạch thản nhiên cười cười, " ra tôi là trẻ mồ côi, ngày xưa từng ở nhi viện này, sau đó được nhận nuôi sang Nhật."

      "Hóa ra là vậy." Cheol Jin nghe vậy, cũng biết được đôi chút, chỉ vào bé trai trong hình , "Có thể nhớ , đây là tôi này."

      " á." Tiểu Bạch mở to mắt, bước về phía trước với vẻ tin được, "Tôi thực nhận ra đó."

      "Thực ra từ đầu tôi thấy quen quen rồi, còn nhớ hồi chơi rất thân với Hee Joo ?"

      "Tất nhiên rồi, khi đó Hee Joo nhất, hồi vừa tới nhi viện rất nhát, lại khóc rất lợi hại, chúng tôi ngày nào cũng ở cùng nhau."

      "Đúng vậy, đúng vậy... Khi đó..."

      "..."

      Bởi vì mối quan hệ này, Cheol Jin và Tiểu Bạch cũng trở nên thân cận hơn.

      Dọn dẹp xong này nọ, Cheol Jin chủ động mời Tiểu Bạch cùng nhau ăn cơm.

      "Tôi nghe Yoo Hyun cha mẹ của qua đời... Vậy bây giờ sống mình sao?" bàn cơm, Cheol Jin nhìn Tiểu Bạch đầy quan tâm.

      "Đúng vậy." Tiểu Bạch thở dài, "Ban đầu lên hết kế hoạch sinh hoạt rồi, nhưng vì cố, tất cả đều tong."

      "Nghe tìm chị mất tích, có chuyện gì xảy ra vậy?"

      "Là Jang Mi Ri, ấy cũng ở cùng nhi viện với chung ta, bố mẹ ấy mất từ lâu , mấy năm nay chúng tôi sống nương tựa lẫn nhau, gần đây mới bàn nhau trở về Hàn Quốc, ai dè qua cửa kiểm an, cũng biết ấy đâu rồi."

      Cheol Jin thấy vẻ lo lắng của Tiểu Bạch, nghĩ đến Song Yoo Hyun nhờ vả mình tìm kiếm tung tích Jang Mi Ri, tra được ấy lấy được visa dài hạn, mà Tiểu Bạch lại
      [​IMG]

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 7 : Miss Ripley (7)

      Tiểu Bạch cùng Song Yoo Hyun, Cheol Jin lái xe thẳng đến nhà mới, đến nơi, nghĩ tới lại bất ngờ gặp Moon Hee Joo chờ ở cửa.

      " Cheol Jin đưa cậu tới, tớ còn tưởng oppa xạo đấy." Moon Hee Joo thấy Tiểu Bạch, vui vẻ kéo tay , niềm nở .

      "Tớ cũng nghĩ gặp cậu đấy." Tiểu Bạch nhìn Cheol Jin vẻ mặt đắc ý, hướng Moon Hee Joo cười .

      Song Yoo Hyun lên trước, thấy các thân thiết, tò mò hỏi, "Hai người quen nhau à?"

      "Bọn em quen biết từ , còn học cùng đại học nữa đấy, đáng tiếc về sau Ji Ah lại nghỉ học." Moon Hee Joo vẻ mặt thương tiếc lại chuyện cũ.

      Nếu Moon Hee Joo , Tiểu Bạch chưa chắc nhớ được Lee Ji Ah cùng học đại học với Moon Hee Joo, nhưng Moon Hee Joo là người đơn giản, ra rất dễ chơi.

      " sao, và Hee Joo cùng nhau học đại học Tokyo? vậy, hai người đều là đàn em của tôi rồi." Song Yoo Hyun nghe vậy, nhìn Tiểu Bạch mừng rỡ.

      "Vậy mong đàn nhiệt tình giúp đỡ." Lúc xe, Cheol Jin giải thích bọn họ về sau cùng làm việc, Tiểu Bạch cười trêu .

      "Đương nhiên." Song Yoo Hyun nghe vậy, gật đầu cách nghiêm túc, nụ cười càng thêm xán lạn.

      "Chúng ta mau chuyển đồ vào , xong cùng ăn cơm." Cheol Jin cắt đứt cuộc chuyện tưởng như bao giờ ngừng của ba người, mọi người lúc này mới nhớ tới việc chính, khiêng đồ xe vào nhà, Hee Joo cũng nhiệt tình giúp đỡ.

      vất vả mới mang được hết đống hành lý vào, Tiểu Bạch liền bắt đầu sắp xếp phòng mới của mình, Hee Joo cầm tấm hình biết lấy từ đâu, quay đầu với Tiểu Bạch, "Được rồi, còn có người nữa, nhìn thấy cậu chắc ấy vui lắm."

      "Ai vậy?" Tiểu Bạch đóng kỹ ngăn tủ, chớp mắt mấy cái hỏi.

      "Chính là Mi Ri đó, gần đây lúc làm việc ở khách sạn gặp ấy, ấy làm ở đó, tớ nghe ấy có chỗ ở nên mời ấy ở cùng tớ." Hee Joo cách vui vẻ.

      "Cậu , Jang Mi Ri?" Tiểu Bạch liếc mắt thấy Song Yoo Hyun chú ý bên này, giọng mất tự nhiên chậm rãi .

      "Đúng vậy, cậu chắc nghĩ tới ấy cũng trở về Hàn Quốc , sau này ba người bọn mình lại có thể ở cùng nhau rồi, để tớ gọi điện thoại cho ấy, bảo ấy tối về ăn cơm." Hee Joo vừa nghĩ là làm, xong liền ra ngoài phòng khách.

      Tiểu Bạch đứng tại chỗ, sắc mặt có chút phức tạp, Jang Mi Ri những có công việc, giải quyết được vấn đề visa, thậm chí còn ở cùng Hee Joo, vậy mà lần nhắc tới Lee Ji Ah cũng cùng ấy, hoàn toàn coi như tồn tại.

      "Ji Ah, có ổn ." Thấy vẻ mặt Lee Ji Ah kinh ngạc, Song Yoo Hyun đặt đồ trong tay xuống, quan tâm đến gần hỏi.

      Tiểu Bạch lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu kiên cường giả bộ trấn tĩnh, lộ ra nụ cười khổ, " sao, biết Mi Ri xảy ra chuyện gì là tôi yên tâm
      [​IMG]

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chuơng 8 : Miss Ripley (8-)

      Sau khi tiễn Song Yoo Hyun và Cheol Jin, Tiểu Bạch đến phòng Mi Ri, "Mi Ri..."

      biết Jang Mi Ri bận cái gì mà khi thấy vào, hốt hoảng giấu tập văn kiện trong tay, sắc mặt khó coi, "Tại sao cậu vào gõ cửa."

      "Xin lỗi, tại tớ gõ vài tiếng thấy cậu trả lời, tưởng cậu giận tớ, nên.." Tiểu Bạch vẻ mặt lo sợ giải thích.

      Jang Mi Ri nghe vậy, vẫn rất vui, cố gắng nhịn xuống , "Có chuyện gì nữa ? Tớ muốn ngủ."

      Tiểu Bạch cũng khó chịu, nhẫn nại, biểu cảm như dâu bị ủy khuất đến gần Jang Mi Ri, "Lúc thấy cậu tớ rất lo lắng đấy, tớ biết Mi Ri phải người chào nếu phải có chuyện rất nghiêm trọng, có phải hôm đó cậu thấy người nào ?"

      "Tên đó đến tìm cậu?" Jang Mi Ri thay đổi sắc mặt ngay lập tức.

      "Cậu đến Takeshi Hirayama sao?" Từ trong trí nhớ Lee Ji Ah, hồi còn làm bồi rượu, ông chủ quán rượu này cực kì thích Jang Mi Ri, còn thích cách cố chấp điên cuồng, nếu thấy ấy, khẳng định bỏ qua như vậy.

      "Nếu như Takeshi Hirayama tìm cậu, cậu nhất định phải cho mình ngay, biết ?" Jang Mi Ri lúc này còn bình tĩnh, ràng là rất kiêng kị Takeshi Hirayama, cầm lấy cánh tay Tiểu Bạch cảnh báo.

      "Tớ biết, nhưng ông chủ đối với cậu cũng tốt lắm, ngài ấy hẳn là..."

      "Hẳn là cái gì chứ?" Jang Mi Ri kích động cắt đứt lời Tiểu Bạch, "Nếu tên đó tìm được bọn mình, bọn mình từng là tiếp viên bồi rượu, bọn mình liền xong."

      "Cơ mà... " Tiểu Bạch biết tình chỉ đơn giản như vậy.

      "Tớ với cậu, tớ và đại biểu khách sạn chỗ làm quan hệ rất tốt, ấy rất thích tớ, bọn tớ bây giờ xác định quan hệ, công việc của tớ rất ổn định, lại có chỗ dựa vững chắc là ấy, tớ quyết để bất kì ai làm hỏng." Jang Mi Ri có vẻ rất khẩn trương, tức giận.

      Điều Jang Mi Ri lo lắng cũng có lý, nếu Lee Ji Ah và Song Yoo Hyun muốn ở cùng nhau, ngoại trừ khoảng cách về thân phận, chắc chắn người nhà Song Yoo Hyun điều tra quá khứ của Lee Ji Ah, đến lúc đó, giấy gói được lửa, "Tớ biết rồi, cậu yên tâm , bọn mình là đồng minh, tớ giúp cậu."

      "Cậu biết là tốt rồi." Jang Mi Ri nhìn chằm chằm Tiểu Bạch .

      "Được rồi, tớ muốn cho cậu biết là tớ với Song Yoo Hyun tiến triển rất nhanh, vừa mới chính thức hẹn hò."

      "Song Yoo Hyun?"

      "Đúng vậy, ấy cực kì tốt."

      "Người tốt có ích lợi gì chứ, địa vị tiền tài mới là nhất." Jang Mi Ri nhớ lúc vừa ăn cơm, Hee Joo hai người họ chỉ là viên chức , liền cho là đúng, "Cậu thích tớ cũng có gì để , muộn rồi, tớ muốn ngủ."

      "Ừm, cậu nghỉ sớm, tớ ra ngoài đây." Tiểu Bạch thấy vậy, vội vàng gật đầu, chậm rãi ra khỏi phòng.

      ... ...... ...... ...... ...... .........

      Sau đó, Tiểu Bạch chính thức trở thành đồng nghiệp với Cheol Jin và Song Yoo Hyun, mỗi ngày tiếp xúc từ sáng tới chiều, cùng Song Yoo Hyun càng ngày càng ăn ý.

      Tiểu Bạch có Tiểu Hắc giúp đỡ, nên mỗi lần giao bản thiết kế lại khiến Song Yoo Hyun vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ, cảm giác được mình lại phát ở Tiểu Bạch điều thu hút mới, càng khẳng định mình tìm được người phù hợp nhất với mình.

      Về phần Jang Mi Ri, cùng Tiểu Bạch, Hee Joo quan hệ cũng thân thiết mấy, ngược lại phát triển quan hệ rất nhanh với người kia, thường thường đêm về, trong tủ cũng treo rất nhiều quần áo, túi xách đắt tiền, công tác thuận lợi, đương thuận lợi, mỗi ngày mặt mày đều hớn hở.

      ... ...... ...... ........

      ngày đẹp trời tháng sau đó, bởi vì Moon Hee Joo vừa học được món ăn mới nên nhất định phải thử làm, đặc biệt mời Tiểu Bạch cùng mọi người tới nhà, vậy là bận rộn cả buổi.

      "Ôi trời, tớ quên siêu thị mua nước tương rồi, ai giúp tớ với." Hee Joo cầm thìa đảo đảo trong nồi, phát đáng buồn này, làm bộ đáng thương nhìn phòng khách .

      Song Yoo Hyun và Cheol Jin trong phòng thảo luận về thiết kế mới nhất, Jang Mi Ri lại tựa như có nghe được, đổi đổi kênh truyền hình, Tiểu Bạch thấy thế, đứng dậy bất đắc dĩ, "Để tớ cho."

      "Ji Ah tốt nhất." Hee Joo lập tức cảm kích nhìn Tiểu Bạch.

      "Được rồi được rồi, cẩn thận cái nồi
      [​IMG]

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 9 : Miss Ripley (9)

      Vài ngày liên tiếp, Tiểu Bạch luôn buồn phiền vì chuyện của Lee Ji Ah, cũng may Takeshi Hirayama xuất lại, và Jang Mi Ri đều lén thở phào nhõm.

      Hôm nay Song Yoo Hyun chưa tới làm, Tiểu Bạch hỏi Cheol Jin cũng thấy, vốn thèm để ý, nghĩ là Song Yoo Hyun có việc riêng, buổi tối lúc tan làm, Song Yoo Hyun gọi điện thoại hẹn cùng ăn cơm tối.

      "Em biết rồi, em tới đúng giờ, vâng, tạm biệt." Tiểu Bạch cúp điện thoại, thấy Cheol Jin híp mắt đến gần.

      "Buổi tối nhớ phải mặc đẹp nha, có niềm vui bất ngờ..." Cheol Jin vỗ vỗ vai Tiểu Bạch, ý tứ sâu xa .

      "Có ý gì vậy?" Tiểu Bạch ngẩng đầu, kì quái hỏi Cheol Jin đứng bên.

      "Bí mật." Cheol Jin phun hai chữ liền thần thần bí bí ra ngoài.

      "Cái gì vậy." Tiểu Bạch nhìn bóng lưng Cheol Jin, lại cúi đầu nhìn đồng hồ, dọn dẹp bàn làm việc chút, lúc này mới cầm túi rời phòng làm việc.

      Nhà hàng Song Yoo Hyun , vị trí tương đối yên tĩnh, bình thường phải cần lên có hẹn mới đến được.

      Tiểu Bạch tìm được địa chỉ Song Yoo Hyun cho, đẩy cửa ra thấy phòng ăn đen như mực, mặt đất hai hàng nến đỏ kéo đến phía cuối hình trái tim, phía sân khấu khỏ, con rối mặc váy ba lê nhảy múa dưới nền nhạc của con rối khác thổi saxophone.

      Lẽ nào... định cầu hôn?

      Tiểu Bạch nhớ tới nụ cười thần bí của Cheol Jin, còn có Song Yoo Hyun biến mất cả ngày, trong lòng hơi bồn chồn.

      Chờ tới giữa hình trái tim vây quanh bởi ánh nến, yên lặng thưởng thức màn múa rối gỗ, đèn phía trước sân khấu chợt sáng lên, Song Yoo Hyun mặc bộ vest trắng xuất dưới ánh đèn, mỉm cười dịu dàng, ngồi trước đàn dương cầm, bắt đầu hát giai điệu tình sâu như biển.

      thanh dịu dàng tràn đầy tình vang vọng trong nhà hàng, màn hình lớn từng chút từng chút chiếu ảnh chụp hai người từ khi quen nhau, toàn bộ đều là nụ cười hạnh phúc.

      Đánh xong khúc, Song Yoo Hyun rời đàn dương cầm, mang theo tâm tình thấp thỏm mà kích động chậm rãi tới trước mặt Tiểu Bạch, mở hộp nhẫn trong tay, "Ji Ah... băn khoăn lâu, cuối cùng vẫn quyết định ngỏ lời cầu hôn, bất kể tương lai xảy ra chuyện gì, hy vọng chúng ta mãi mãi ở cùng chỗ."

      Ánh mắt Song Yoo Hyun mang tình cảm nồng nàn nhìn Tiểu Bạch, dáng tươi cười tha thiết ấm áp, Tiểu Bạch trong lòng lại hết sức xoắn xuýt, tuy rằng được cầu hôn rất vui vẻ, nhưng vui vẻ này tới đúng lúc.

      Takeshi Hirayama cùng với việc từng làm bồi rượu sớm muộn gì cũng ra ánh sáng, Tiểu Bạch khẳng định, nếu như bây giờ đáp ứng lời cầu hôn của Song Yoo Hyun, vậy cái lời dối này gây ra hậu quả càng lớn, mọi chuyện có thể phát triển đến nỗi có biện pháp giải quyết, bộc lộ mặt xấu sau khi nhận lời cầu hôn với bộc lộ mặt xấu khi hẹn hò có tính chất hoàn toàn khác nhau.

      "Yoo Hyun..." Tiểu Bạch đắn đo làm sau mở miệng, "Lời cầu hôn hôm nay khiến em rất cảm động, cũng rất cảm kích...

      Nhưng mà, kỳ thực cũng hoàn toàn hiểu em, em cũng chưa hoàn toàn hiểu , hết thảy đều quá đột nhiên, em rất xin lỗi, em thể..."

      Thấy Tiểu Bạch từ chối, ánh sáng trong mắt Song Yoo Hyun dần trở nên ảm đạm, trong lúc nhất thời, hai người đều im lặng, bầu khí xấu hổ.

      hồi lâu, Song Yoo Hyun lặng lẽ cất hộp nhẫn trong tay, ngược lại cầm tay Tiểu Bạch, nỗ lực khiến ngữ điệu thoải mái chút, "Hôm nay là quá đột ngột nhưng... phải là em thích chứ."

      "Làm sao có thể." Thấy Song Yoo Hyun khẩn trương nhìn mình chăm chăm, Tiểu Bạch cầm ngược trở về tay của Song Yoo Hyun, "Tại em chưa chuẩn bị sẵn sàng..."

      "Tại đúng... nên dẫn em tới gặp cha mẹ trước, trong khoảng thời gian này là quá chìm đắm trong hạnh phúc, em lo lắng cũng phải, hôm nào em cùng về nhà ."

      Tiểu Bạch thấy Song Yoo Hyun cố sức tìm lý do cho , cho rằng đều là mình chu đáo, trong lòng cảm giác ấm áp, người đàn ông này, luôn khiến người khác an tâm.

      "Em có đói , khiến em xa từ công ty tới, bọn mình ăn cơm trước ." Song Yoo Hyun dẫn Tiểu Bạch đến chỗ ngồi cạnh cửa sổ, cẩn thận tỉ mỉ giúp kéo ghế.

      Món ăn bưng lên rất nhanh, ngửi mùi làm người ta thèm chảy nước miếng, "Đồ ăn ở đây rất được, cố ý gọi riêng, em nếm thử ..." Song Yoo Hyun mỉm cười nhìn Tiểu Bạch .

      Tiểu Bạch nhìn bàn toàn món ăn mình thích, lại nhìn Song Yoo Hyun cố gắng che giấu mất mát trong lòng, mềm mại , " cũng ăn , cả người đều toát mồ hôi kìa."

      "Được, cùng ăn thôi." Song Yoo Hyun nghe vậy gật đầu.

      Cơm nước xong, hai người sóng vai từ nhà hàng ra, lúc ra cửa Tiểu Bạch lần cuối nhìn thoáng qua trường cầu hôn được bố trí cẩn thận, ngọn nến đều tắt, nhân viên bắt đầu thu dọn, Song Yoo Hyun nhận thấy động tác của , cũng theo tầm mắt quay đầu lại, thấy thành quả mình tự sắp xếp ngày, tâm tình mất mát cũng che giấu được nữa.

      Tiểu Bạch ngẩng đầu thấy ánh mắt , giật mình, kéo Song Yoo Hyun vào con hẻm , nghiêng người đến xoa xoa mồ hôi trán Song Yoo Hyun, "Xin lỗi, làm thất vọng rồi..."

      " đâu, ..." Song Yoo Hyun vừa muốn chuyện, Tiểu Bạch lại cho cơ hội, nhón chân lên đặt nụ hôn lên gò má , nụ cười gian xảo, đưa tay vòng qua cổ , "Thích ..."

      Song Yoo Hyun nghe lời tựa như giỡn của Tiểu Bạch, mặt hơi đỏ, hơi thở có chút ổn định, "Ji Ah..."

      "Xem ra là thích..." Tiểu Bạch cười càng quyến rũ, giơ tay kéo đầu Song Yoo Hyun, trực tiếp hôn lên môi . Song Yoo Hyun ngửi thấy mùi thơm gần trong gang tấc, nhoáng cái quên chuyện cầu hôn thất bại, ôm ngược lấy Tiểu Bạch, lập tức làm nụ hôn này thêm sâu hơn, đầu lưỡi ấm áp dò vào trong miệng Tiểu Bạch, tham lam nếm lấy ngọt ngào của , gắn bó dây dưa, hô hấp hai người gần như khống chế được, Song Yoo Hyun ôm Tiểu Bạch, thoáng cái đặt tựa vào tường.

      "A..." Tiểu Bạch sợ hết hồn, vừa giương mắt muốn bị Song Yoo Hyun chặn lại lần nữa.

      Giọng Song Yoo Hyun trầm thấp lại dịu dàng, càng khiến cả người tê dại, dụ dỗ , "Ngoan... Đừng ."

      ... .........

      Song Yoo Hyun đưa Tiểu Bạch về đến cửa, cũng cùng xuống xe, là có tiệc rượu, cho Tiểu Bạch nụ hôn ngủ ngon, dặn dò vài câu rồi lái xe . Tiểu Bạch nhìn xe xa, yên lặng thở dài, làm thế nào lại có cảm giác như mình phụ tình nhỉ.

      chưa kịp xoay người vào cửa, thấy chiếc xe khác từ từ lái tới, Tiểu Bạch dừng bước liền thấy Jang Mi Ri bước xuống từ xe.

      "Ji Ah? Tại sao cậu lại đứng ở cửa?" Gần đây thái độ Jang Mi Ri với tốt hơn nhiều.

      " định vào đó." Ánh mắt Ji Ah chuyển sang người đàn ông ngồi xe.

      Jang Mi Ri phát ánh mắt hiếu kì của Tiểu Bạch, quay đầu với người đàn ông, "Để em giới thiệu hai người chút nhé."

      Người đàn ông nghe vậy, gật đầu cởi ra dây an toàn, mở cửa xe.

      "Đây là Jang Myung Hoon, đại biểu khách sạn của bọn tớ, đây là Lee Ji Ah, vừa là bạn thân với em vừa là bạn cùng phòng." Jang Mi Ri chỉ vào hai người .

      "Xin chào, lần đầu gặp mặt, ngưỡng mộ tên ngài lâu."
      Tiểu Bạch lên trước, lễ phép chào.


      “Xin chào, thường nghe Mi Ri nhắc tới bạn cùng phòng, cao hứng nhìn thấy .” Jang Myung Hyun mặc bộ vest cắt may khéo léo, mỉm cười ung dung hào phóng, vừa nhìn biết là người đàn ông thành công.


      “Mi Ri vẫn thường với tôi về ngài dứt miệng đó… Tôi vẫn luôn tò mò ngài là người thế nào đây.” Tiểu Bạch dối, bản nháp cũng chẳng cần, dù sao Jang Mi Ri ngốc vạch trần.


      …” Jang Myung Hyun nghe vậy, ánh mắt lập tức mừng rỡ nhìn về phía Jang Mi Ri.


      Jang Mi Ri tự nhiên cười lại, kéo tay Tiểu Bạch , “Vào thôi, tớ và Jang Myung Hoon tí còn có việc, tớ về để lấy mấy thứ rồi lại .”


      “Được.” Tiểu Bạch gật đầu với Jang Myung Hoon coi như chào, khéo léo theo Jang Mi Ri vào phòng.


      “Buổi tối các cậu cũng muốn công tác, mệt vậy sao?” Tiểu Bạch thấy Jang Mi Ri vội vội vàng vàng đổi giày vào trong, kì quái hỏi.


      “Buổi tối có tiệc rượu, có rất nhiều công ty lớn đến hợp tác, đương nhiên phải rồi.” Jang Mi Ri vào phòng rất nhanh cầm ra gì đó, vội vã đổi giày rồi mở cửa .


      “Được rồi, đúng là biến thành phụ nữ giới thượng lưu đó.” Tiểu Bạch nhìn cửa đóng lại, bất đắc dĩ thở dài.


      ………………….


      Tiểu Bạch vào nhà đến phút đồng hồ, điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, móc ra nhìn, là dãy số hoàn toàn biết.


      “Xin chào, xin hỏi tìm ai?” Tiểu Bạch lễ phép .


      “Đây chắc là Lee Ji Ah tiểu thư rồi, Phó chủ tịch của chúng tôi muốn gặp mặt .” Đầu điện thoại bên kia vang lên giọng nam cứng nhắc.


      “Xin lỗi, Phó hội trưởng của các là ai?” Mặc dù trong lòng Tiểu Bạch có đáp án, biết vẫn hỏi.


      “Ngài đến biết, xe chúng tôi chờ phía trước, làm phiền ngài ra.”


      “Được.” Tiểu Bạch đứng dậy tới bên cửa sổ, quả nhiên thấy chiếc xe dừng trước cửa. “Tôi ra ngay đây.”


      Cúp điện thoại, Tiểu Hắc xuất trong phòng, “Người bên ngoài… Có phải là mẹ kế của Song Yoo Hyun ? Lúc trước điều tra bà ta?”


      sai.” Tiểu Bạch mặc áo khoác, chút hoang mang, “Vậy làm sao bây giờ, có phải bà ta là đến ngăn cản với Song Yoo Hyun?” Tiểu Hắc hỏi.


      “Sợ gì chứ? Mỗi lần muốn gả vào nhà giàu chẳng phải đều thế này sao…” Tiểu Bạch vừa vừa xoay người vào phòng.


      “Nhưng là…”


      “Đừng như là, cậu đừng quên chuyện xưa tôi đều tra hết, lúc này biết ai cầu ai đâu, tôi còn lo lắng có lý do chính đáng gặp bà ta đây, đến đúng lúc.” Tiểu Bạch rất bình tĩnh, lấy từ trong ngăn kéo vật giơ lên.


      “Cũng phải, vậy cẩn thận.” Tiểu Hắc thấy thứ trong tay , suy nghĩ chính ra cũng phải lo lắng cái gì, “Tôi theo .”


      Tiểu Bạch gật đầu, ung dung ra cửa.


      Lên xe,Tiểu Bạch mới nhìn khuôn mặt của người phụ nữ, quả nhiên là Phó chủ tịch Mondo Group, mẹ kế Song Yoo Hyun - Lee Hwa.


      “Tôi là Lee Hwa, Phó chủ tịch Mondo Group.” Lee Hwa kiêu ngạo, lạnh nhạt .


      “Phó chủ tịch Mondo Group? Xin hỏi ngài tìm tôi có chuyện gì?”


      “Tôi cũng muốn nhiều lời, Song Yoo Hyun là con trai tôi, tôi biết nó cầu hôn với , nhưng hai người thích hợp… Tôi hy vọng có thể tự mình hiểu lấy.” Lee Hwa nhướng mày, ánh mắt có chút khinh thường.


      Ánh mắt này Tiểu Bạch thấy người rất nhiều phu nhân, cũng cảm thấy chói mắt, nghiêm túc nhìn lại, lát sau lẳng lặng nở nụ cười, “Hóa ra bạn trai tôi còn có thân phận như vậy… là làm người ta biết phải làm sao.”


      nhìn qua tuyệt đối giống biết làm sao.” Lee Hwa quay đầu nhìn thẳng Tiểu Bạch đánh giá.


      “Ngài thất vọng?” Tiểu Bạch cười hỏi.


      “Xem ra sớm biết thân phận của Yoo Hyun… hẳn là người thông minh, Yoo Hyun thiên kim tiểu thư phù hợp với nó, cũng thích hợp, rời nó .” Trong miệng Lee Hwa căn bản là mệnh lệnh.


      “Nếu như tôi từ chối sao?” Tiểu Bạch nhìn lại yếu thế chút nào.


      Lee Hwa nhìn Tiểu Bạch, hiểu được trước mắt là biết trời cao đất rộng, cúi đầu rút ra tập ảnh chụp, vứt lên người Tiểu Bạch, “Quá khứ của như vậy, làm sao có tư cách mặc cả với tôi.”


      Tiểu Bạch nhìn ảnh chụp, trong đó Lee Ji Ah cùng Jang Mi Ri trang điểm đậm, quần áo hở hang, giơ chén bồi người đàn ông uống rượu, mắt giật giật vài cái, đời này quả nhiên có bí mật, nhưng…


      “Nếu ngài tặng tôi lễ vật to lớn như vậy, tôi cũng phải đáp lại mới được, ngài hẳn xem qua những hình này .” Tiểu Bạch hỏi.


      “Đương nhiên…” Lee Hwa giọng khinh thường.


      “Ngài thấy trong ảnh này có khác nhìn quen mắt sao.”


      có ý gì?” Lee Hwa nghi ngờ nhìn ảnh chụp hỏi.


      kia là bạn tốt của tôi… Người bạn tốt này, lúc bị mẹ vứt bỏ, cha mất đến ở nhi viện, sau đó bị nhận nuôi đến Nhật Bản giống tôi, ấy có dây chuyền hết sức quý giá, nghe là mẹ đưa ấy, đúng rồi, tên mẹ ấy là Kim Jeong Soo…”


      Mỗi câu Tiểu Bạch , mặt Lee Hwa càng trắng hơn, đến cuối cùng, hoàn toàn còn huyết sắc.


      mẹ ấy tên gì…” Lee Hwa sắc mặt nôn nóng.


      “Kim Jeong Soo a… Phó hội trưởng, ngài biết bà ấy sao… Nếu ngài biết, nhất định phải cho tôi đấy, bạn tốt Jang Mi Ri của tôi rất muốn tìm được mẹ của mình… Tôi biết ngài khinh thường bọn tôi, sau khi bọn tôi được nhận nuôi đến Nhật Bản, bố mẹ nuôi ngày nào cũng say rượu, còn bị đòi nợ, đói bụng… chỉ có thể uống nước lạnh cầm cố, mỗi ngày phải làm việc như người hầu, được học, ngài biết tại sao chúng tôi làm bồi rượu sao? Để ăn miếng sủi cảo đó, còn nữa…”


      Tiểu Bạch còn muốn tiếp, “Được rồi…” Lee Hwa run rẩy cắt lời , “ biết trước, giờ muốn uy hiếp tôi?”


      “Làm sao có thể gọi là uy hiếp được, tôi trong quá trình giúp ấy tìm mẹ chẳng may phát ra, ngài xem, nếu như con ngài biết được ngài vất ấy lẻ loi hiu quạnh, còn mình lại ở khu nhà cao cấp, ngồi tít cao, còn đặc biệt tìm những bức ảnh khó coi này, ấy có bao nhiêu khổ sở đây…”


      “Tôi làm sao phải tin ?” Lee Hwa chưa đến mỗi mất lý trí.


      Tiểu Bạch mỉm cười, đưa qua văn kiện trong tay, “Ngài xem biết…”


      Lee Hwa nhanh chóng cầm lấy văn kiện, từng trang từng trang lật qua, mặt biểu tình dần dần thay đổi, Tiểu Bạch thấy bà tỏ vẻ kinh ngạc vô cùng rồi đau lòng, khổ sở, do dự muốn làm dịu lại cảm xúc, trong lòng cảm thấy may mắn lúc đầu cầm ảnh chụp ở nhi viện, tìm được Lee Hwa - manh mối quan trọng này.


      muốn gì? được đụng tới Mi Ri.” Lee Hwa xem xong, trong đầu hạ quyết tâm, hô hấp dồn dập, khẩn trương nhìn Tiểu Bạch.


      “Đơn giản lắm…” Tiểu Bạch cười vẻ mặt vô hại. “Tôi muốn đụng đến ai, chỉ muốn sống lại lần nữa thôi, ngài phản đối tôi với Song Yoo Hyun là tốt rồi.”


      “Tôi nó cũng phát thôi.” Lee Hwa bị uy hiếp, rất khó chịu.


      “Tôi tự mình với ấy, về phần Mi Ri, ấy bây giờ hẹn hò với đại biểu khách sạn A, ngài cũng rất muốn ấy hạnh phúc .”


      Lee Hwa yên lặng hồi, lát ngẩng đầu phức tạp nhìn Tiểu Bạch, “ thắng rồi, nhưng nếu tưởng có thể muốn làm gì làm là sai rồi, tôi nhìn , nếu làm ra chuyện gì thương tổn Yoo Hyun, tôi tha cho .”


      “Tất nhiên là rồi.” Tiểu Bạch nhận thấy hai người có chung nhận thức, mỉm cười .
      Last edited by a moderator: 20/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 10 Miss Ripley 10

      Sáng sớm yên tĩnh, Hee Joo cùng Jang Mi Ri ăn sáng cùng nhau. Tiểu Bạch vẫn đăng mặc bộ quần áo ngủ hoảng loạn từ phòng ngủ lao vào nhà vệ sinh, miệng hô, " kịp rồi... còn kịp nữa... Tớ bị muộn rồi."

      "Ji Ah... Cậu làm gì đó?" Hee Joo cầm bánh mì trong tay đến trước cửa nhà vệ sinh, nhìn Ji Ah cấp tốc đánh răng, kì quái hỏi.

      "Sao cậu đánh thức tớ dậy, bây giờ mấy giờ rồi, tớ bị muộn giờ làm rồi." Tiểu Bạch phun ra nước súc miệng, lại cầm lấy khăn bắt đầu rửa mặt.

      "Hôm nay... là cuối tuần mà.."

      "Ai, tại sao các cậu lại vội gì hết thế, ăn nhanh lên nào, tớ thay quần áo rồi luôn." Hee Joo còn hết lời, Tiểu Bạch rửa mặt xong, mạch trở về phòng thay quần áo.

      Hee Joo theo đến cửa phòng, "Ji Ah cậu đừng gấp mà."

      "Cậu xem mấy giờ rồi, tớ đương nhiên phải gấp." Tiểu Bạch thay xong quần áo, cầm lấy túi vọt qua người Hee Joo ra ngoài.

      "Ji Ah... Cậu chậm nào... Hôm nay là thứ bảy mà..." Hee Joo thấy Tiểu Bạch nóng nảy ra ngoài, vội vàng kéo lại .

      "Thứ bảy?" Tiểu Bạch nghe vậy dừng bước, đứng tại chỗ suy nghĩ 3 giây, lúc này mới phản ứng, đúng rồi, hôm nay là cuối tuần.

      "Sao cậu sớm?"

      "Tớ rồi, cậu căn bản nghe mà..." Hee Joo ủy khuất nhìn Tiểu Bạch, "Cất túi , tớ làm bữa sáng rồi, cùng ăn thôi."

      Tiểu Bạch buông túi xuống, theo Hee Joo ngồi xuống bàn ăn, Jang Mi Ri vẫn chậm rãi ăn bánh mì, "Chào buổi sáng, Mi Ri."

      Nghe Tiểu Bạch , Jang Mi Ri ngẩng đầu, trong mắt lên tia phức tạp, "Xem ra cậu rất thích công việc tại, cuối tuần mà cũng quên, vội vã làm."

      "Đúng vậy, gần đây bận quá, đầu óc tớ loạn hết cả rồi." Tiểu Bạch nhấp hớp sữa tươi, gật gật đầu .

      "Mi Ri à, tớ nghe đồng nghiệp cậu cùng đại biểu dự tiệc rượu ngày hôm qua, thế nào, có gì hay ?" Hee Joo tò mò hỏi.

      "Tiệc rượu... ngày hôm qua?" Ánh mắt Jang Mi Ri chậm rãi bay về hướng Tiểu Bạch chăm chú ăn, như cười như , "Rất tuyệt, gặp được những người cậu nghĩ đến được đâu."

      " , ngưỡng mộ cậu đấy, khẳng định là toàn nhân vật lớn." Hee Joo trề môi hâm mộ .

      "Hừ..." Jang Mi Ri cũng vui vẻ khi được Hee Joo hâm mộ, từ từ để ly xuống, "Tớ no rồi, các cậu ăn tiếp ."

      "Mi Ri làm sao vậy, thấy là lạ, vui sao?" Hee Joo thấy Jang Mi Ri về phòng, kề sát Tiểu Bạch .


      Tiểu Mặt giương mắt, vừa rồi cũng thấy Jang Mi Ri có gì đó đúng, trái hẳn với vẻ kiêu ngạo khi giới thiệu Jung Myung Hoon hôm qua, ngày hôm nay ấy hoàn toàn là vẻ mặt cam lòng,
      "Có chút kì lạ... Có lẽ là ngày hôm qua quá mệt mỏi ."
      "Vậy à... Được rồi, hôm nay tớ và Cheol Jin hẹn nhau xem bóng chày, cậu có ? Tiện gọi cả Yoo Hyun nữa..."
      Hee Joo nhìn Tiểu Bạch đầy chờ mong. "Nhìn qua cậu và Cheol Jin tiến triển rất nhanh đó..."

      Tiểu Bạch nghe vậy trêu ghẹo . "Cậu cần cười tớ, cùng nhé, có được hay ?" Hee Joo hơi ngượng ngùng lôi kéo Tiểu Bạch.

      "Tốt thôi, để tớ gọi điện thoại." Dù sao có việc gì, Tiểu Bạch rất sẵn lòng ra ngoài chơi. Song Yoo Hyun nhận điện thoại, hai lời, bốn người rất nhanh tập trung ra cửa. Cheol Jin cùng Hee Joo đường đều cười cười , rất thân mật, Tiểu Bạch thấy vậy, trong lòng cũng vui vẻ vì bọn họ, Song Yoo Hyun cầm tay Tiểu Bạch phía sau, bầu khí ấm áp hiếm thấy.

      "À, tiệc rượu ngày hôm qua thế nào?" Tiểu Bạch đột nhiên nhớ tới Song Yoo Hyun ngày hôm qua cũng tham gia tiệc rượu, thử thăm dò . "Đều là những người cùng hợp tác, cũng có gì."

      Song Yoo Hyun căng thẳng nắm tay Tiểu Bạch, cười mất tự nhiên . " sao..."

      Tiểu Bạch đánh giá vẻ mặt Song Yoo Hyun, biết hơi chột dạ rồi, lại hỏi, "Đại biểu khách sạn A gần đây hợp tác với chúng ta có ?"

      "Em đại biểu Jang Myung Hoon sao? Đương nhiên rồi." Song Yoo Hyun trả lời, "Sao tự nhiên lại hỏi cái này?"


      Hóa ra là cùng tiệc rượu, thấy mình đoán đúng, Tiểu Bạch dần dần nở nụ cười, giống như vô tình , “ có gì, có biết Mi Ri cũng ở khách sạn A , ngày hôm qua em gặp ấy với đại biểu Jang Myung Hoon, nghe họ cũng muốn tới tiệc rượu, hai người thấy nhau sao?”


      , có đâu, chỉ thấy đại biểu Jang Myung Hoon thôi.” Song Yoo Hyun có chút hốt hoảng, bắt đầu nghĩ lại việc xảy ra tối hôm qua, lúc và Jung Myung Hoon gặp mặt, Jang Mi Ri cũng ở bên cạnh , sau cũng chú ý.


      thôi, em chỉ hỏi chút thôi mà, bọn Hee Joo xa rồi, chúng ta cũng nhanh lên nào.” Tiểu Bạch kéo Song Yoo Hyun nhanh hơn, sang chuyênh khác.


      “Ừm thôi.” Song Yoo Hyun gật đầu, trong lòng có chút hoài nghi.


      …………………


      Sau đó, Jang Mi Ri chủ động thân cận với Tiểu Bạch hơn, những đặc biệt quan tâm tới sinh hoạt của mà còn thường xuyên tới chỗ làm chờ tan tầm, mỗi lần phải lôi dạo phố ăn, dính lấy như hai đứa trẻ sinh đôi vậy.


      Mà Tiểu Bạch cũng mặt vui mừng, lần nào gặp nhất định gọi Song Yoo Hyun cùng xuống theo, mỗi ngày như vậy, ngay cả Song Yoo Hyun vốn tốt tính bao nhiêu cũng bắt đầu oán giận vì thời gian riêng tư của hai người ít rất nhiều, Tiểu Bạch cũng chỉ kiên nhẫn an ủi , cảm thấy vô cùng vui vẻ vì bạn tốt thân thiết với mình, trong lời hoàn toàn tin tưởng và bảo vệ Jang Mi Ri.


      Tiểu Bạch biết Jang Mi Ri bề ngoài là tìm mình, nhưng thực tế thường xuyên chuyện cùng Song Yoo Hyun, ở trước mặt biểu cực lỳ ngây thơ hiền lanh, hối hận vì trước kia Song Yoo Hyun làm bạn trai của mình. Tuy nhiên, chính thái độ của Jang Mi Ri trước đó, Song Yoo Hyun trong khoảng thời gian ngắn khó có thể tiếp nhận được thay đổi này, cũng đừng là có tâm tư khác.


      Liên tiếp dung túng Jang Mi Ri nửa tháng, ngay cả Hee Joo cùng Cheol Jin cũng thấy đúng, bóng gió bắt đầu nhắc nhở . Tiểu Bạch lúc này mới chọn ngày, mượn cớ có việc, để Song Yoo Hyun đưa Jang Mi RI về nhà.


      Song Yoo Hyun vốn muốn, mấy ngày nay, mơ hồ cảm thấy Jang Mi RI chú ý tới mình, nhưng bạn lại rất tin cậy bạn tốt, cung xkhông tiện mở miệng, sợ là bản thân suy nghĩ nhiều làm tổn thương Tiểu Bạch.


      Cảm giác ánh mắt nóng bỏng của Jang Mi Ri, Song Yoo Hyun do dự cuối cùng cũng gật đầu, quyết định phải dùng cơ hội này ràng.


      “Hai người đường cẩn thận nha… Yoo Hyun phải đem Mi Ri về nhà an toàn đó.” Tiểu Bạch vẫy tay với hai người trong xe, dáng tưoi cười rực rỡ.


      “Em cũng cẩn thận, về sớm.” Song Yoo Hyun vẻ mặt dịu dàng nhìn Tiểu Bạch, dặn dò.


      “Vâng, yên tâm .” Tiểu Bạch xong, nhìn Yoo Hyun lái xe rời , dần thu lại dáng tươi cười, lấy điện thoại di động bấm dãy số lạ, “Là tôi, tiếp tục kế hoạch .”


      Song Yoo Hyun cùng Jang Mi Ri đường về nhà, Jang Mi Ri vẫn nhìn Song Yoo Hyun muốn lại thôi, “Có việc gì thế?” Lòng Song Yoo Hyun tuy rằng nảy sinh cảnh giác, nhưng vẫn duy trì lễ phép.


      “Em có hơi đói bụng, hay là bọn mình quán ăn vặt gần đây .” Jang Mi Ri giống như vô tình .


      “Quán ăn vặt… Được thôi.” Song Yoo Hyun hiểu được Jang Mi RI phải loại người thích những thứ này, nhưng ta chủ động đề nghị, cũng liền thuận tiện đáp ứng.


      Đỗ xe xong, Jang Mi Ri quen đường quen nẻo dẫn Song Yoo Hyun đến quầy tokbokki, “Em thường đến tiệm này, cũng biết có thích hay , điều kiện chỗ này cũng tốt lắm.” Jang Mi Ri quay đầu cười vẻ xin lỗi.


      Song Yoo Hyun phải người hay xoi mói, lắc đầu, “ sao cả.”


      “Vậy tốt quá, em vốn tưởng rằng Yoo Hyun chắc nguyện ý tới chỗ này, bình thường thấy với Ji Ah thường nhà hàng lớn với khu thương mại, thực ra em hiểu được mà, sinh hoạt đơn giản vẫn tốt hơn, Ji Ah hay thích mua những món xa xỉ, quần áo trong tủ nhiều đến chứa nổi, nên khuyên ấy .”


      câu này Jang Mi Ri , liền đặt Tiểu Bạch vào vị trí lúng túng, lại ra vẻ mình hiền lành. Tiếc là trong mắt Song Yoo Hyun, Tiểu Bạch thế nào cũng tốt, hơn nữa Tiẻu Bạch cũng thích mua đồ như Jang Mi Ri , hai người cùng nhau, Tiểu Bach để mua món quà đắt tiền, ngược lại gần đây lại bị Jang Mi Ri kéo nhiều nơi trước đó chưa bao giờ đến.


      “Nếu Ji Ah thích, mua nhiều hay ít tôi đều vui vẻ, tiền quan trọng.” Song Yoo Hyun ngồi xuống, ung dung .


      Jang Mi Ri nghe Song Yoo Hyun , vẻ mặt thoáng cái cứng đờ, lời kịch chuẩn bị sẵn liền nghẹn lại trong họng, nhìn biểu tình dịu dàng chiều chuộng khi Song Yoo Hyun nhắc tới Tiểu Bạch làm thấy ghen tị.


      Yoo Hyun như vậy vẫn chưa hiểu Ji Ah rồi, trước đây ở Nhật Bản, ấy phải như thế.” Thần xui quỷ khiến, Jang Mi Ri nghĩ tới ảnh chụp hôm nay nhận được, chủ động đề cập tới chuyện ở Nhật Bản ta chưa bao giờ nhắc tới, “Ji Ah uống rượu rất được, có thể lúc ấy ham chơi cực, đêm thường về, em nhiều lần khuyên mà ấy chẳng hề để tâm.”


      Song Yoo Hyun nghe xong Jang Mi RI , vẻ mặt nghi ngờ, biết tại sao Jang Mi Ri có thể bạn tốt của mình như vậy, nghĩ tới Ji Ah hoàn toàn đề phòng, lúc nào cũng tin cậy Jang Mi Ri, khỏi hơi phản cảm Jang Mi RI, “Mi Ri tiểu thư như vậy có hơi quá phận rồi đó.”


      “Em biết tin mà, em… cũng vì muốn tốt cho , em biết được quá khứ của Ji AH, cũng nên tìm hiểu chút.” Jang Mi Ri bị ghen tị đốt sạch lý trí, lấy ra tấm ảnh thời gian còn làm tiếp viên bồi rượu Takeshi Hirayama gửi, tuy nhiên nhân vật chính trong ảnh chỉ có mình Ji Ah.

      Last edited by a moderator: 23/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :