Các Anh hùng trên đỉnh Olypus tập 3: Dấu Hiệu Athena-Rick Riordan

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      The Mark of Athena _ Chương 49


      Annabeth


      ANNABETH ĐẠT TỚI GIỚI HẠN KINH HÃI CỦA BẢN THÂN.

      bị tấn công bởi những linh hồn theo chủ nghĩa sô vanh[0]. bị vỡ mắt cá chân. bị săn đuổi qua vực thẳm bởi đội quân nhền nhện. Còn bây giờ, trong cơn đau dữ dội, với mắt cá chân được bọc trong bìa cứng và túi xốp hơi, mang theo vũ khí ngoại trừ con dao găm, phải đối mặt với Arachne – con người nửa-thân-nhện gớm guốc, kẻ muốn giết và dệt tấm thảm thêu kỷ niệm việc đó.

      Trong vài giờ qua, Annabeth rùng mình, lo lắng, khóc thút thít và nén lại nước mắt nhiều đến nỗi cơ thể thôi còn sợ hãi nữa. Tâm trí điều gì đó tựa như, Được rồi, tôi xin lỗi. Tôi thể kinh hoàng hơn lúc này được.

      Vì vậy, thay vào đó, Annabeth bắt đầu nghĩ cách.

      Sinh vật khổng lồ xuống từ đỉnh của bức tượng bị mạng nhện bao phủ. Mụ chuyền từ sợi tơ này sang sợi tơ khác, rít lên thỏa mãn, bốn mắt mụ lấp lánh trong bóng tối. Có thể mụ vội, hoặc mụ di chuyển chậm chạm.

      Annabeth hy vọng là bà ta chậm chạp.

      Cái đó cũng chẳng phải là qua trọng. Annabeth có khả năng chạy trốn và thích tin vào may rủi của mình trong trận đấu. Arachne nặng phải đến vài trăm pound. Những đôi chân có gai hoàn toàn thích hợp cho việc bắt giữ và giết chết con mồi. Ngoài ra, Arachne có thể có những sức mạnh khủng khiếp khác – nanh chứa nọc độc, hay là khả năng quăng lưới nhện như Người Nhện Hy Lạp Cổ Đại.

      . Đánh đấm phải câu trả lời.

      Bây giờ chỉ còn lại mánh lới và trí tuệ.

      Trong truyền thuyết cổ xưa, Arachne vướng vào rắc rối bởi tính ngạo mạn. Mụ khoe khoang những tấm thảm thêu của mình tốt hơn của Athena, việc đó dẫn tới chương trình trừng phạt thực tế đầu tiên TV của Đỉnh Olympus: Vậy là Bạn Nghĩ Bạn Dệt Giỏi Hơn Nữ Thần? Arachne thua thảm hại.

      Annabeth biết vài thứ về kiêu ngạo. Đó cũng là sai lầm chí tử của . thường phải tự nhắc nhở mình rằng thể làm mọi việc mình. phải luônlà người giỏi nhất trong mọi việc. Đôi khi có cái nhìn phiến diện và quên cái mà những người khác cần, ngay cả Percy. Và có thể dễ dàng bị phân tâm khi về những dự án thích của .

      Nhưng liệu có có thể dụng điểm yếu này chống lại mụ nhện? Có thể nếu trì hoãn ít lâu…mặc dù chắc việc trì hoãn này có tác dụng gì. Các bạn thể đến đây, thậm chí nếu họ biết được nơi nào để mà đến. Đội cứu hộ đến. Tuy nhiên, bị giam cầm còn tốt hơn bị giết.

      cố gắng giữ bình tĩnh, dễ dàng gì với mắt cá chân bị vỡ. khập khiễng về phía tấm thảm gần nhất – khung cảnh thành Rome Cổ Đại.

      tuyệt vời,” . “ cho tôi nghe về tấm thảm thêu này .”

      Môi Arachne cong lên hàm của mụ. “Tại sao ngươi lại quan tâm? Ngươi sắp chết rồi.”

      “À, đúng,” Annabeth . “Nhưng cái cách bà dệt những tia nắng tuyệt vời. Bà sử dụng những sợi chỉ bằng vàng để dệt những tia nắng đúng ?”

      Kiểu dệt lộng lẫy. Annabeth cần phải giả vờ bị ấn tượng.

      Arachne cho phép mình cười tự mãn. “, nhóc con. phải vàng. Ta pha trộn những màu sắc, làm tương phản màu vàng tươi sáng với màu sắc tối hơn. Đó là những gì mang lại cho nó hiệu ứng ba chiều.”

      đẹp.” Tâm trí Annabeth chia thành hai mặt khác nhau: mặt là vào cuộc đối thoại, mặt kia điên cuồng lên kế hoạch để sống sót. ý tưởng nào xuất . Arachne chỉ bị đánh bại lần duy nhất – bởi chính Athena, và cái đó cần đến những phép thuật thần thánh và kĩ năng phi thường trong cuộc thi dệt.

      “Vậy…” . “Bà nhìn thấy cảnh này chưa?”

      Arachne rít lên, miệng mụ sủi bọt theo cái cách -hề-hấp-dẫn-tẹo-nào. “Ngươi cố gắng trì hoãn cái chết của mình. có tác dụng đâu.”

      , ,” Annabeth khẳng định. “Chỉ là tiếc thay khi những tấm thảm đẹp thế này mà thể để mọi người chiêm ngưỡng. Chúng phải thuộc về viện bảo tàng, hay là…”

      “Hay là cái gì?” Arachne hỏi.

      ý tưởng điên rồ nảy lên, hình thành đẩy đủ trong suy nghĩ của Annabeth, giống như cách mẹ nhảy ra từ đầu của Zeus. Nhưng liệu có thể thực nó?

      có gì.” làm ra vẻ nuối tiếc. “Chỉ là suy nghĩ ngớ ngẩn. Tiếc .”

      Arachne vụt qua bức tượng cho đến khi mụ ta ngồi tấm khiên của nữ thần. Thậm chí từ khoảng cách này, Annabeth có thể ngửi được mùi hôi của mụ nhện, giống như cái lò chứa đầy bánh ngọt bị ôi thiu trong tháng.

      “Cái gì?” mụ nhện thúc ép. “Ý nghĩ ngớ ngẩn gì?”

      Annabeth buộc bản thân lùi lại. Mắt cá chân bị vỡ hay cũng thế, từng dây thần kinh trong cơ thể rung lên sợ hãi, với rằng nên tránh xa con nhện khổng lồ lơ lửng phía .

      “Ồ…chỉ là tôi được giao nhiệm vụ tái thiết kế Đỉnh Olympus,” . “Bà biết đấy, sau Cuộc chiến Titan. Tôi hoàn thành hầu hết công việc, nhưng chúng tôi cần rất nhiều tác phẩm nghệ thuật công cộng chất lượng. Phòng ngai của các thần, chẳng hạn…tôi nghĩ các tác phẩm của bà khá hoàn hảo để treo ở đó. Các vị thần Olympus cuối cùng có thể biết bà có tài thế nào. Như tôi , nó đúng là suy nghĩ ngớ ngẩn.”

      Cái bụng đầy lông của Arachne run lên. Bốn mắt của mụ lấp lánh như thể sau mỗi con mắt đó suy nghĩ riêng và mụ cố gắng dệt chúng thành mạng nhện thống nhất.

      “Ngươi tái thiết kế Đỉnh Olympus,” mụ . “Tác phẩm của ta…trong phòng ngai.”

      “À, những nơi khác nữa,” Annabeth . “Ở sảnh chính có thể sử dụng vài thứ trong số này. Cái có cảnh quan Hy Lạp – Chín Nàng Thơ rất thích. Và tôi chắc chắn những vị thần khác tranh cãi về các tác phẩm của bà. Họ phải cạnh tranh để có được những tấm thảm của bà trong cung điện của họ. Tôi đoán, ngoài Athena, chưa vị thần nào từng nhìn thấy những gì bà có thể làm?”

      Arachne cáu kỉnh. “Hầu như . Ngày xưa, Athena xé tất cả các tác phẩm đẹp nhất của ta. Những tấm thảm của mô tả các vị thần theo cách chân , ngươi thấy đó. Mẹ của ngươi đánh giá cao điều đó.”

      “Khá là đạo đức giả,” Annabeth , “bởi vì các vị thần suốt ngày chế nhạo lẫn nhau. Tôi nghĩ mánh lới ở đây là xúi giục vị thần chống lại những người khác. Ares chẳng hạn, thích những tấm thảm chế giễu mẹ tôi. luôn bực tức với Athena.”

      Đầu Arachne nghiêng góc tự nhiên. “Ngươi làm việc chống lại chính mẹ của ngươi?”

      “Tôi chỉ với bà những gì Ares thích thôi mà,” Annbeth . “Và Zeus thích thứ gì đó giễu cợt Poseidon. Ồ, tôi chắc chắn nếu các vị thần Đỉnh Olympus nhìn thấy tác phẩm của bà, họ hiểu bà tuyệt vời thế nào và tôi phải môi giới cuộc đấu giá. Phải làm việc chống lại mẹ tôi, tại sao ? Bà ấy đem tôi đến đây để chết, phải sao? Lần cuối cùng tôi nhìn thấy bà ấy là ở New York, cơ bản bà ấy thừa nhận tôi.”

      Annabeth kể câu chuyện của . chia sẻ nỗi cay đắng và buồn khổ của mình, và hẳn là nghe nó rất chân . Mụ nhện nhào tới.

      “Đấy là bản chất của Athena,” Arachne rít lên. “Ả vứt bỏ ngay cả đứa con ruột. Ả nữ thần đấy bao giờ cho phép những tấm thảm của ta diện trong cung điện của các vị thần. Ả luôn ganh tị với ta.”

      “Nhưng tưởng tượng xem cuối cùng bà cũng có thể trả thù.”

      “Bằng cách giết ngươi!”

      “Tôi cũng nghĩ vậy.” Annabeth gãi đầu. “Hoặc…bằng cách để tôi là mật thám của bà. Tôi có thể đem tác phẩm của bà lên Đỉnh Olympus. Tôi có thể sắp xếp chúng vào cuộc triễn lãm của các thần khác. Đến khi mẹ tôi phát ra quá trễ rồi. Các vị thần Olympus cuối cùng nhận ra tác phẩm của bà đẹp hơn.”

      “Vậy là ngươi thừa nhận điều đó!” Arachne gào lên. “Đứa con của Athena thừa nhận ta giỏi hơn! Ồ, ngọt ngào khi nghe điều đó.”

      “Nhưng bà giàu trí tưởng tượng,” Annabeth lưu ý. “Nếu tôi chết ở dưới này, bà tiếp tục sống trong bóng tối. Gaea hủy diệt các vị thần và họ chả bao giờ biết bà là người thợ dệt tài tình hơn.”

      Mụ nhện rít lên.

      Annabeth lo sợ mẹ đột nhiên xuất và nguyền rủa bằng những tai họa khủng khiếp. Bài học đầu tiên mà mỗi đứa con của Athena phải học: Mẹ là người giỏi nhất trong mọi việc và bạn đừng bao giờ, bao giờ điều ngược lại.

      Nhưng có gì xấu xảy ra. Có lẽ Athena hiểu rằng Annabeth chỉ những thứ đó để cứu mạng sống của . Hoặc có lẽ Athena trong trạng thái rất tệ, bị chia rẽ giữa hai bản thế Hy Lạp và La Mã, thậm chí bà còn thể tập trung.

      “Cứ thế này được,” Arachne càu nhàu. “Ta cho phép.”

      “À…” Annabeth chuyển chân, cố gắng giữ trọng lượng của mình tì vào mắt cá chân đau nhói. vết nứt mới xuất sàn và tập tễnh lùi lại.

      “Cẩn thận!” Arachne cáu kỉnh. “Các phần nền móng của đền thờ này bị ăn mòn trong hàng thế kỉ qua!”

      Tim của Annabeth lạc nhịp. “Ăn mòn?”

      “Ngươi biết có bao nhiêu thù hận sôi sùng sục bên dưới chúng ta đâu,” mụ nhện . “Những suy nghĩ độc ác của rất nhiều quái vật cố gắng đoạt lấy bức tượng Athena Parthenos và phá hủy nó. Lưới nhện của ta là thứ duy nhất giữ căn phòng lại sụp đấy, ! bước sai và ngươi rơi thẳng xuống Tartarus – và tin ta , giống Cửa Tử đâu, đây là chuyến chiều, ngã đau đấy! Ta để ngươi chết trước khi ngươi cho ta về kế hoạch với các tác phẩm nghệ thuật của ta.”

      Miệng Annabeth có vị như gỉ sắt. Thẳng đến Tartarus? cố gắng tập trung, nhưng dễ dàng gì khi nghe mặt sàn kêu răng rắc và rạn nứt, làm rơi đá vụn xuống khoảng bên dưới.

      “Phải, kế hoạch,” Annabeth . “Ừm…như tôi , tôi thích việc đem thảm thêu của bà lên Olympus và treo chúng khắp nơi. Bà có thể nhắc nhắc lại khéo léo của bà trước mặt Athena cho đến muôn đời. Nhưng cách duy nhất tôi có thể làm đó là…. Quá khó khăn. Bà cứ nên tiến tới và giết tôi luôn .”

      !” Arachne gào lên. “ thể chấp nhận được. Nó còn mang đến cho ta bất cứ niềm vui nào đáng để suy ngẫm. Ta phải có tác phẩm Đỉnh Olympus! Ta phải làm gì?”

      Annabeth lắc đầu. “Xin lỗi, tôi nên bất cứ điều gì. Cứ đẩy tôi xuống Tartarus hay gì đó .”

      “Ta từ chối!”

      “Đừng ngớ ngẩn thế. Giết tôi .”

      “Ta nhận lệnh từ ngươi! cho ta nghe ta phải làm gì! Nếu …nếu –”

      “Nếu giết tôi?”

      “Đúng! phải!” Mụ nhện ấn đôi chân trước lên đầu mình. “Ta phải cho Đỉnh Olympus thấy tác phẩm của ta.”

      Annabeth cố gắng kiềm lại hân hoan. Kế hoạch của có thể có tác dụng…nhưng vẫn phải thuyết phục Arachne làm điều gì đó bất khả thi. nhớ lại vài lời khuyên hay ho mà Frank Trương cho : Cứ để nó đơn giản vậy thôi.

      “Tôi nghĩ rằng tôi có thể giật vài cái dây,” thừa nhận.

      “Ta xuất sắc về khoảng giật dây!” Arachne . “Ta là con nhện!”

      “Phải, nhưng để các tác phẩm của bà diện Đỉnh Olympus, chúng ta cần buổi thử tài thích hợp. Tôi phải nắm bắt ý tưởng, trình đề xuất, kết hợp với hồ sơ. Hmm…bà có tác phẩm đỉnh cao nào ?”

      “Tác phẩm đỉnh cao?”

      “Hào nhoáng tuyệt đối…Ồ, đừng bận tâm. Phần thử tài là thứ quan trọng nhất. Những tấm thảm này tuyệt vời. Nhưng những vị thần cầu thứ gì đó đặc biệt – thứ gì đó thể tài năng của bà cách tột bực nhất.”

      Arachne hầm hè. “Ngươi ám chỉ đây phải tác phẩm đẹp nhất của ta phải ? Ngươi thách thức ta so tài có đúng hay ?”

      “Ồ, !” Annabeth bật cười. “Với tôi dao? Quỷ ạ, . Bà quá giỏi. Đó chỉ là cuộc so tài với bản thân bà, để thấy bà thực có đủ phẩm chất để trưng bày các tác phẩm của bà Đỉnh Olympus.”

      “Dĩ nhiên ta làm được!”

      “À, tôi hoàn toàn nghĩ như thế. Nhưng buổi thử tài, bà biết mà…đó là quy định. Tôi e rằng nó rất khó khăn. Bà có chắc là bà muốn giết tôi chứ?”

      “Ngừng cái kiểu đó !” Arachne rít lên. “Ta phải làm gì?”

      “Để tôi chỉ bà.” Annabeth cởi ba lô của xuống. lấy laptop của Daedalus và mở nó ra. Kí hiệu delta tỏa sáng lờ mờ trong bóng tối.

      “Nó là cái gì?” Arachne hỏi. “Là loại khung cửi sao?”

      “Về mặt nào đó,” Annabeth . “Nó là thứ dệt nên ý tưởng. Nó có biểu đồ về tác phẩm nghệ thuật bà làm.”

      Các ngón tay của run rẩy bàn phím. Arachne hạ thấp xuống để ngó thẳng qua vai Annabeth. Annabeth thể ngừng nghĩ những cái răng hệt như kim nhọn kia lún vào cổ của dễ dàng thế nào.

      mở chương trình hình ảnh 3-D. Thiết kế cuối cùng dựng lên – chìa khóa trong kế hoạch của Annabeth, lấy cảm hứng từ nguồn khó ngờ đến nhất: Frank Trương.

      Annabeth thực nhanh vài phép toán. tăng kích thước của hình mẫu, sau đó cho Arachne xem nó được tạo ra thế nào – chất liệu tơ đan dệt thành dải, sau đó bện lại thành hình trụ dài.

      Ánh sáng màu vàng từ màn hình soi sáng khuôn mặt mụ nhện. “Ngươi muốn ta làm cái đó? Nhưng nó chẳng là gì cả! Quá và đơn giản!”

      “Kích thước lớn hơn nhiều,” Annabeth cảnh báo. “Bà thấy những số đo chứ? Đương nhiên nó phải đủ lớn để gây ấn tượng với các thần. Nó nhìn có vẻ đơn giản, nhưng cấu trúc này có đặc tính thể tin được. Tơ nhện của bà là chất liệu hoàn hảo – mềm mại và dẻo dai, nhưng cứng như thép.”

      “Ta hiểu…” Arachene cau mày. “Nhưng thứ này thậm chí còn phải là tấm thảm.”

      “Đó là lý do tại sao nó là thử thách. Nó vượt qua khả năng của bà. thứ như thế này – tác phẩm điêu khắc trừu tượng – là những gì mà các thần tìm kiếm. Nó đứng trong tiền sảnh của phòng ngai Olympus để từng vị khách nhìn thấy. Bà nổi tiếng mãi mãi!”

      Arachne ậm ừ bất mãn trong cổ họng. Annabeth có thể thấy mụ thích ý tưởng này. Tay bắt đầu cảm thấy lạnh và ra mồ hôi.

      “Thứ này hao tốn khá nhiều lưới nhện,” mụ nhện phàn nàn. “Nhiều hơn số lượng ta có thể làm trong năm.”

      Annabeth trông mong điều đó. tính toán khối lượng và kích thước cho phù hợp. “Bà cần phải tháo gỡ bức tượng,” . “Tái sử dụng những sợi tơ.”

      Arachne dường như phản đối, nhưng Annabeth phất tay vào bức tượng Athena Parthenos như nó chẳng là cái gì. “Chuyện nào quan trọng hơn – bọc lấy bức tượng cũ rích đó hay chứng minh tác phẩm nghệ thuật của bà là tốt nhất? Dĩ nhiên, bà phải vô cùng cẩn thận. Bà cần để lại đủ lưới nhện để giữ căn phòng sụp. Và nếu bà nghĩ nó quá khó khăn–”

      “Ta như thế!”

      “Được rồi. Chỉ là…Athena rằng việc tạo cấu trúc bện này đối với bất cứ thợ dệt là thể, ngay cả bà ấy. Vì thế nếu bà nghĩ bà có thể–”

      “Athena thế?”

      “À, đúng vậy.”

      “Nhảm nhí! Ta có thể dệt nó!”

      “Tuyệt! Nhưng bà cần phải bắt đầu ngay bay giờ, trước khi các vị thần Đỉnh Olympus chọn nghệ sĩ khác làm nó.”

      Arachne gầm gừ. “Nếu ngươi lừa ta, con nhóc–”

      “Tôi ở ngay đây làm con tin,” Annabeth nhắc nhở. “Chẳng phải tôi có thể đâu được. khi tác phẩm hoàn thành, bà tán thành rằng nó là thứ ấn tượng nhất mà bà từng làm. Nếu , tôi vui vẻ mà chết.”

      Arachne do dự. Chân gai của mụ ở quá gần, mụ có thể đâm xiên qua Annabeth với cú đánh mạnh.

      “Được,” mụ nhện . “ thử thách cuối cùng – với chính ta!”

      Arachne leo lên mạng nhện và bắt đầu tháo lớp mạng quanh bức tượng Athena Parthenos.






      [0] Chủ nghĩa Sô vanh (chauvinism) là chủ nghĩa sùng bái tinh thần bè phái cực đoan, mù quáng danh nghĩa của nhóm (thường là quốc gia hoặc dân tộc), nhất là khi tinh thần bè phái đó có bao gồm cả thù hận chống lại nhóm địch thủ. Thuật ngữ này có nguồn gốc từ tên của Nicolas Chauvin, người lính cuồng tín của Napoléon Bonaparte mà tôn thờ cuồng loạn của ta đối với Hoàng đế khiến ta liên tục chiến đấu cho nước Pháp ngay cả khi bị thương 17 lần trong các cuộcchiến tranh xâm lược của Napoléon. Tương truyền, trong trận đánh quyết định tại Waterloo khi quân Pháp bị đập tan tác, ta thét lên rằng “Đội Cựu Cận vệ có chết nhưng đầu hàng!”, hàm ý nhiệt huyết mù quáng đối với Tổ quốc hay hội nhóm của mình. (Wiki)













      The Mark of Athena _ Chương 50


      Annabeth


      ANNABETH MẤT LUÔN KHÁI NIỆM VỀ THỜI GIAN.

      có thể cảm thấy bánh mình ăn trước đó bắt đầu chữa lành chân mình, nhưng nó vẫn tệ tới nỗi cơn đau đập rộn lên đến tận cổ. dọc thheo tất cả các bức tường, những con nhện đắm mình trong bóng tối như thể đợi lệnh bà chủ. Hàng ngàn con sột soạt sau các tấm thảm thêu, làm cho những khung cảnh được thêu dệt chuyển động như có gió.

      Annabeth ngồi sàn nhà đổ nát và cố gắng duy trì sức lực. Lúc Arachne để ý, cố gắng bắt lấy loại tín hiệu gì đó bằng máy tính xách tay của Daedalus để liên lạc với bạn mình, nhưng tất nhiên chả có lấy chút may mắn. Việc đấy khiến chả có gì mà làm ngoài việc vừa ngạc nhiên vừa kinh dị nhìn Arachne làm việc, tám chân mụ chuyển động với tốc độ thôi miên, dần dần tháo gỡ các sợi tơ quanh bức tượng.

      Với trang phục bằng vàng và khuôn mặt ngà sáng của mình, bức Athena Parthenos trông còn kinh hơn cả Arachne. Nó lạnh lùng nhìn xuống như bảo, Dâng ta món ăn ngon lành hay gì khác . Annabeth có thể tưởng tượng mình là người Hy Lạp Cổ Đại, vào đền Parthenon và nhìn thấy vị nữ thần khổng lồ này cầm khiên, giáo và cả con mãng xà nữa, tay kia giữ Nike, tinh linh của thắng lợi có cánh. Thế là đủ làm bất cứ người phàm nào xoắn hết cả áo chiton[0] lên rồi.

      Hơn thế nữa, bức tượng còn phát xạ. Khi Athena được tháo bọc, khí quanh bà ấm hơn. Làn da ngà voi của bà tỏa sáng đầy sức sống. khắp căn phòng, những con nhện hơn trở nên kích động và bắt đầu rút lui trở lại hành lang.

      Annabeth đoán rằng mạng nhện của Arachne che lấp và làm yếu pháp thuật của bức tượng kiểu gì đó. Giờ được tự do rồi, bức Athena Parthenos tỏa sức mạnh ma thuật khắp căn phòng. Hàng thế kỷ những lời cầu nguyện của người phàm và lễ tế thiêu[1] tạo nên sức mạnh diện trong nó. Nó được truyền sức mạnh của Athena.

      Arachne có vẻ chú ý. Mụ tiếp tục tự mình lẩm bẩm, đếm các thước tơ và tính số tơ dự án cầu. Mỗi khi mụ do dự, Annabeth lại cất giọng khuyến khích và nhắc nhở rằng những tấm thảm của mụ đẹp biết bao đỉnh Olympus.

      Bức tượng càng lúc càng sáng và nóng nên Annabeth có thể thấy được những chi tiết của ngôi đền – khối nề La Mã có lẽ thời từng trắng bong, những khúc xương xỉn đen sót lại từ những nạn nhân và các bữa ăn trước kia của mụ nhện lủng lẳng treo mạng, những sợi cáp lớn dệt từ tơ nối trần phòng với sàn. Giờ Annabeth mới thấy những miếng gạch cẩm thạch dưới chân mình mỏng manh tới mức nào. Chúng được phủ bằng lớp mạng tốt, như kiểu lưới thép giữ các mảnh kiếng vỡ lại với nhau. Mỗi khi bức Athena Parthenos di chuyển dù chỉ tí xíu, vết nứt lan ra và mở rộng hơn sàn phòng. Ở nhiều chỗ, có những cái hố to bằng nắp cống. Annabeth gần như ước gì mọi thứ chìm trong bóng tối thêm lần nữa. Dù kế hoạch của có thành công và đánh bại được Arachne chăng nữa, chắc làm sao mình có thể sống sót ra khỏi căn phòng này.

      “Nhiều tơ quá,” Arachne lẩm bẩm. “Ta có thể làm được hai mươi tấm thảm–”

      “Tiếp tục !” Annabeth gọi vọng lên. “Bà tiến hành công việc tuyệt diệu đấy.”

      Mụ nhện tiếp tục làm. Sau hồi tưởng chừng như mãi mãi, núi tơ lấp lánh được chất đống dưới chân tượng. Các bức tường của căn phòng vẫn bị bao bởi mạng nhện. Những sợi cáp giữ căn phòng sụp vẫn chưa bị đụng đến. Nhưng bức Athena Parthenos tự do.

      Làm ơn tỉnh dậy , Annabeth cầu xin bức tượng. Mẹ, giúp con với.

      có gì xảy ra, nhưng các vết nứt dường như lan rộng nhanh hơn sàn nhà. Theo như Arachne bảo, những ý nghĩ độc địa của lũ quái vật ăn mòn nơi nền móng ngôi đền hàng thế kỉ nay. Nếu đấy là , việc bức Athena Parthenos tự do thậm chí còn thu hút nhiều chú ý của tụi quái vật dưới đáy Tartarus hơn.

      “Bản thiết kế đây,” Annabeth bảo. “Bà nên làm cho nhanh.”

      nhấc màn hình máy tính cho Arachne xem, nhưng mụ nhện ngắt lời, “Ta nhớ rồi, nhóc. Ta có con mắt nghệ sĩ để nhớ tới từng chi tiết.”

      “Tất nhiên là thế. Nhưng ta phải nhanh vào.”

      “Tại sao?”

      “Ừm…để có thể giới thiệu tác phẩm của bà cho cả thế giới này được biết!”

      “Hmm. Rất tốt.”

      Arachne bắt đầu dệt. Đấy là công việc chậm chạp, dệt sợi thành các dải vải dài. Căn phòng ầm rung. Những vết nứt dưới chân Annabeth toác rộng hơn.

      Nếu Arachne có để ý thấy, mụ cũng chả quan tâm. Annabeth cân nhắc xem có nên cố đẩy mụ nhện vào cái hố bằng cách nào đó được , nhưng bác bỏ luôn ý nghĩ ấy. có cái hố nào đủ lớn, hơn nữa, nếu sàn nhà sụp, Arachne có lẽ có thể treo người bằng tơ và thoát , trong khi Annabeth và bức tượng cổ xưa té nhào xuống Tartarus.

      Dần dần, Arachne hoàn thành những dải tơ dài và bện chúng lại với nhau. Kỹ năng của mụ hoàn hảo. Annabeth thể ngạc nhiên. thấy thoáng nghi ngờ mẹ mình. Nhỡ Arachne là thợ dệt giỏi hơn Athena sao?

      Nhưng kỹ năng của Arachne phải vấn đề. Mụ bị trừng phạt bởi thói kiêu ngạo và thô tục. cần biết bạn tuyệt vời tới mức nào, nhưng thể khắp nơi mà xúc phạm thánh thần được. Các vị thần Olympus chính là lời nhắc nhở rằng luôn có người giỏi hơn bạn, nên đừng có mà ra vẻ ta đây. Dù thế…bị biến thành con nhện quái dị bất tử có vẻ là hình phạt quá nặng cho thói khoe khoang.

      Arachne làm nhanh hơn, bện các sợi lại với nhau. Rất mau, kết cấu hoàn thiện. Dưới chân bức tượng nằm lồng trụ bện từ dải tơ, đường kính năm bộ và dài mười bộ. Bề mặt nó lấp lánh như vỏ bào ngư, nhưng trông có vẻ đẹp lắm đối với Annabeth. Chức năng của nó chỉ là: cái bẫy. Nó chỉ đẹp khi có tác dụng mà thôi.

      Arachne quay sang với nụ cười đói khát. “Xong! Giờ, phần thưởng của ta à! Chứng minh cho ta thấy nhà ngươi có thể thực lời hứa chứ.”

      Annabeth nghiên cứu cái bẫy. cau mày lượn quanh nó, kiểm tra mối dệt ở mọi góc độ. Rồi, cẩn thận với cái mắt cá đau, cúi xuống bằng tay và đầu gối rồi bò vô trong. Những đo đạc trong đầu xong. Nếu tính sai, kế hoạch của tiêu chắc. Nhưng trượt qua cái hầm bằng tơ mà hề đụng vào hai bên. Mạng dệt nhớp nháp, nhưng thế xong. bò ra đầu kia và lắc đầu.

      “Có lỗi,” .

      “Gì?!” Arachne thét lên. “ thể nào! Ta làm theo hướng dẫn của ngươi–”

      “Bên trong ấy,” Annabeth bảo. “Bò vào mà xem lấy . Ngay chỗ giữa đó – lỗi tấm dệt.”

      Arachne sùi bọt mép. Annabeth sợ mình thúc ép hơi quá và mụ nhện chộp lấy mình. thành bộ xương khác mạng nhện mất.

      Thay vào đấy, Arachne dậm tám cái chân hờn dỗi. “Ta mắc lỗi bao giờ.”

      “Ôi, thôi mà,” Annabeth . “Có lẽ bà sửa được. Nhưng tôi muốn cho các thần thấy cái gì ngoài tác phẩm tuyệt nhất của bà. Coi nào, vào trong kiểm tra . Nếu bà sửa được, ta cho các vị thần Olumpus chiêm ngưỡng. Bà thành nghệ sĩ lừng danh nhất mọi thời đại. Có khi họ còn sa thải chín nữ thần Muse [2] và thuê bà giám sát mọi môn nghệ thuật. Nữ thần Arachne…phải, tôi chả lấy gì làm ngạc nhiên đâu.”

      “Nữ thần…” hơi thở Arachne nông hơn. “Phải, phải. Ta chữa lại lỗi này.”

      Mụ chui đầu vào cái hầm. “Nó đâu?”

      “Ngay chính giữa,” Annabeth giục. “ tiếp vô. Có thể hơi chật so với bà đấy.”

      “Ta ổn!” mụ ngắt lời và lách vô trong.

      Như Annabeth hy vọng, bụng của mụ nhện vừa lọt, nhưng chỉ vừa khít thôi. Khi mụ ních vào, các dải tơ bện dãn ra để chứa cho vừa. Arachne cố tới được chỗ ổ tơ của mụ.

      “Ta chả thấy lỗi nào cả!” bà ta báo.

      hả?” Annabeth hỏi. “Ấy, kì . Ra ngoài , để tôi xem lại cái coi.”

      Khoảnh khắc phơi bày. Arachne luồn lách, cố gắng quay lại. Căn hầm đan dệt co rút lại quanh thân mụ và giữ mụ chặt. Mụ cố lách tới trước, nhưng cái bẫy kẹt lại chỗ bụng mụ. Mụ cũng chẳng thể qua được phía ấy. Annabeth sợ rằng chân gai của mụ nhện có thể xuyên thủng lớp tơ, nhưng chân Arachne bị ép vô người mụ quá chặt nên mụ khó mà di chuyển chúng được.

      “Gì – gì thế này?” mụ gọi. “Ta mắc kẹt rồi!”

      “A,” Annabeth . “Tôi quên cho bà hay. Món đồ nghệ thuật này gọi là Khóa Tay Trung Quốc. Ít nhất cũng là biến thể lớn hơn dựa ý tưởng đấy. Tôi gọi nó là Khóa Nhện Trung Quốc.”

      “Phản bội!” Arachne quẫy đạp, lăn lộn và vặn vẹo, nhưng cái bẫy giữ chặt mụ.

      “Đấy là vấn đề sinh tồn,” Annabeth chữa lại. “Đằng nào bà cũng giết tôi, dù tôi có giúp bà hay , phải chứ?”

      “Ừ, tất nhiên là thế! Mày là đứa con của Athena.” Cái bẫy chìm vào yên lặng. “Ý ta là…, tất nhiên là rồi! Ta tôn trọng lời hứa của mình.”

      “À-há.” Annabeth lùi lại khi cái lồng bện hình trụ bắt đầu quẫy đạp lần nữa. “Thường cái bẫy được làm bằng tre đan, nhưng tơ nhện thậm chí còn tốt hơn. Nó giữ thít bà lại và còn quá khỏe để có thể phá hỏng được – kể cả với bà.”

      “Gàooooooo!” Arachne lăn lộn và quằn quại, nhưng Annabeth tránh xa khỏi lối đó. Dù có mắt cá bị vỡ, vẫn có thể xoay sở tránh khỏi cái khóa tay bằng tơ khổng lồ.

      “Ta tiêu diệt ngươi!” Arachne hứa hẹn. “Ý ta là…, ta đối với tử tế nếu thả ta ra.”

      “Tôi giữ sức nếu là bà.” Annabeth hít sâu hơi, thả lỏng lần đầu tiên sau nhiều giờ. “Tôi gọi bạn tôi đến.”

      - gọi cho bạn về tác phẩm nghệ thuật của ta sao?” Arachne hỏi han đầy hy vọng.

      Annabeth nhìn lướt căn phòng. Phải có cách nào gửi thông điệp Iris cho tàu Argo II chứ. còn thừa ít nước trong chai, nhưng làm thế nào tạo đủ ánh sáng và sương mù để thành cầu vồng trong cái động tối tăm nhường này?

      Arachne bắt đầu lăn lộn lần nữa. “Ngươi gọi bạn tới để giết ta!” mụ rít lên. “Ta sẽkhông chết! phải chết thế này!”

      “Bình tĩnh nào,” Annabeth bảo. “Bọn tôi để bà sống. Bọn tôi chỉ cần bức tượng thôi.”

      “Bức tượng?”

      “Phải.” Annabeth cứ nên kệ nó đấy nhưng nỗi sợ trong biến thành tức tối và oán giận.

      “Tác phẩm nghệ thuật mà tôi trưng bày nổi bật nhất Đỉnh Olympus sao? phải của bà đâu. Bức Athena Parthenos thuộc về nơi đó – ngay chính giữa trung tâm khuôn viên của các vị thần.”

      ! , ghê tởm!”

      “Ôi, nó xảy xa ngay đâu,” Annabeth . “Đầu tiên chúng tôi đưa bức tượng đến Hy Lạp. lời tiên tri bảo bọn tôi rằng nó có sức mạnh đánh bại lũ khổng lồ. Sau đấy…ừ, bọn này thể cứ thế trả nó lại đền Parthenon. Thế làm dấy lên nhiều nghi vấn. Nó an toàn hơn nếu ở đỉnh Olympus. Nó thống nhất những đứa con của Athena và mang lại hòaa bình giữa người La Mã với Hy Lạp. Cảm ơn giữ nó an toàn nhiều thế kỷ qua. Bà phụng Athena việc tốt lắm đó.”

      Arachne hét lên và quấy đập. sợi tơ bắn ra từ ổ tơ của mụ quái và dính vào tấm thảm bức tường phía xa. Arachne thót bụng lại và nhắm mắt xé bừa cái lồng dệt. Mụ tiếp tục lăn lộn, bắn tơ bừa bãi, kéo đổ lò lửa ma thuật và dỡ tung gạch khỏi sàn nhà. Các tấm thảm dệt bắt đầu cháy.

      “Dừng lại!” Annabeth cố cà nhắc thoát khỏi đường bay của tơ nhện. “Bà đánh sập cái động và giết cả hai ta mất!”

      “Còn hơn là thấy ngươi thắng!” Arachne gáo thét. “Các con ta! Giúp ta!”

      Ôi, tuyệt . Annabeth hy vọng là vầng hào quang pháp thuật của bức tượng giữ lũ nhện con ở xa, nhưng Arachne tiếp tục thét lên, khẩn nài chúng giúp. Annabeth cân nhắc có nên giết mụ nhện để khiến mụ câm mồm . Dùng dao của bây giờ dễ thôi. Nhưng luôn do dự khi giết bất kì con quái vật nào lúc nó bất lực, kể cả Arachne. Hơn nữa, nếu đâm xuyên qua lớp tơ, cái bẫy có thể bị bung ra. Có thể Arachne thoát được trước khi Annabeth kết liễu được mụ.

      Tất cả những ý nghĩ này đến quá muộn. Lũ nhện bắt đầu lúc nhúc ùa vô trong phòng. Bức tượng Athena rực sáng hơn. Lũ nhện muốn tới gần, nhưng chúng nhích dần tới trước như thu hết can đảm mà làm vậy. Mẹ chúng đáng thét gào kêu cứu. Cuối cùng chúng ào vào, áp đảo Annabeth.

      “Arachne, dừng ngay!” la lên. “Tôi –”

      Thế nào đó, Arachne xoay được người lại trong cái nhà tù của mụ, chĩa bụng mình tới chỗ phát ra tiếng của Annabeth. sợi tơ phóng vào ngực như găng tay của võ sĩ hạng nặng.

      Annabeth ngã xuống, chân nhói lên đau đớn. điên dại chém vào dải tơ bằng dao găm khi Arachne kéo về phía ổ tơ phập phồng của mụ.

      Annabeth xoay sở cắt được sợi tơ và bò ra xa, nhưng những con nhện con tiến gần quanh .

      nhận ra rằng nỗ lực lớn nhất của mình là chưa đủ. ra khỏi đây được. Con cái Arachne giết ngay dưới chân bức tượng của mẹ .

      Percy, nghĩ, mình xin lỗi.

      Khoảnh khắc ấy, căn phòng rên lên và trần hầm nổ tung trong luồng lửa sáng chói.




      [0] Chiton là loại áo cổ của Hy Lạp, thằng được may vá mà là vuông vải quấn quanh người và dùng dây buộc lại. Có rất nhiều kiểu quấn cho loại áo này.







      [1] Tế thiêu là hình thức thiêu vật tế để dâng lên quỷ thần







      [2] Là các nữ thần của cảm hứng văn học, khoa học và nghệ thuật.

      Họ được coi như nguồn kiến thức, được truyền miệng qua nhiều thế kỷ trong các nền văn hóa cổ xưa ở Thơ ca và thần thoại.

      Theo triết gia Plato (427 TCN – 348 TCN), trong tác phẩm Ion, có cả thảy 9 vị Muse. Plato tuy sống trước Pausanias 5 thế-kỷ, nhưng truyền thuyết ông nhắc đến có sau thuyết của Pausanias, và truyền thuyết này được thông dụng nhất ngày nay.



      Tên thường gọi

      Nghĩa gốc

      Biểu tượng lúc đầu

      Sau chuyển biến thành

      Calliope

      Calliopê, “có giọng du dương”

      tài ăn hay

      thiên hùng ca (sử thi)

      Clio

      Kleio, “người ca tụng”

      thiên hùng ca

      sử học

      Erato

      Eratô, “người dể thương”

      thơ trữ tình, thơ lãng mạn, thơ ngày cưới

      nghệ thuật đệm nhạc và hoà

      Euterpe

      Euterpê, “người làm rất hài lòng”

      nhạc khiêu vũ

      nhạc

      Melpomene

      Melpomenê, “ca sĩ”

      bi kịch diễn ca

      bi kịch

      Polyhymnia

      Polymnia, “nhiều bài ca (hymn)”

      bài ca tôn giáo, tang lễ

      thuật hùng biện

      Terpsichore

      Terpsichorê, “người nữ vũ công khêu gợi”

      khiêu vũ và hát bè

      múa và khiêu vũ

      Thalia

      Thaleia, “nở rộ, dồi dào”

      hài kịch cổ Hy Lạp

      hài kịch

      Urania

      Ourania, “thiên nữ”

      chiêm tinh học

      thiên văn học



      Calliope là chị cả và là trưởng nhóm của các nữ thần Muse. Các truyền thuyết cũng rất phong phú về lai lịch của họ: khi họ là con của thần Zeus và Mnemosyne, nữ thần của trí nhớ, khi họ là con của nữ thần Harmonia, con của thần Ares và nữ thần Aphrodite, khi họ là 7 chị em con của Pierus và gọi là chị em Pierides.

      Các nữ thần Muse làm trọng tài cho cuộc thi tài giữa thần Apollo và Marsyas. Họ cũng góp nhặt những mảnh của thi hài của thần Orpheus để chôn cất.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      The Mark of Athena _ Chương 51


      Annabeth


      ANNABETH TỪNG THẤY MẤY THỨ LẠ LÙNG TRƯỚC KIA RỒI, nhưng chưa từng thấy mưa xe hơi.

      Khối nhựa đường to như cửa gara sụt xuống cùng sáu bảy chiếc xe Ý. cái suýt nghiền nát bức Athena Parthenos, nhưng vầng hào quang rực rỡ của nó cóc tác dụng như trường lực và chiếc xe bật ra. Rủi thay, nó rơi thẳng về phía Annabeth.

      nhảy tránh sang bên, xoay đôi chân đau tệ của mình. cơn đau gần như khiến bất tỉnh nhân , nhưng lật ngay lưng lại vừa đúng lúc để thấy chiếc Fiat 500 đỏ tươi đập vào bẫy tơ của Arachne, đâm thủng sàn hang và thất tung cùng chiếc Khóa Nhện Trung Quốc.

      Khi Arachne rơi, mụ hét lên như chiếc tàu hỏa chở hàng gặp va chạm, nhưng tiếng than khóc của mụ nhanh chóng mờ . Quanh Annabeth, càng có thêm nhiều các mảnh vỡ đâm xuyên sàn hang, xâu lỗ chỗ các lỗ là lỗ.

      Bức Athena Parthenos vẫn hư hại gì dù phần đá cẩm thạch dưới bệ tượng gãy thành hình hoa sao mất rồi. Annabeth bị phủ trong mạng nhện. kéo tơ nhện ra khỏi tay chân mình như dây kéo rối, nhưng thế nào đó, đáng ngạc nhiên là mảnh vỡ nào đụng trúng cả. muốn tin bức tượng bảo vệ mình dù ngờ rằng gì ngoài vận may giúp cả.

      Đội quân nhện biến mất. Dù cho chúng có trốn trở lại vào bóng tối hay là rơi xuống vực thẳm chăng nữa. Khi ánh sáng ban ngày ngập tràn trong hang, những tấm thảm của Arachne dọc các bức tường tiêu thành tro bụi, Annabeth hầu như thể nhìn nổi cảnh đó – đặc biệt là tấm thêu với Percy.

      Nhưng tất cả chẳng còn quan trọng khi nghe tiếng Percy phía kia: “Annabeth!”

      “Ở đây!” thổn thức.

      Mọi nỗi sợ dường như rời bỏ trong tiếng thét vang động ấy. Khi Argo II đáp xuống, thấy Percy nghiêng người qua lan can. Nụ cười của cậu đẹp hơn bất kỳ tấm thảm nào từng thấy.

      Căn phòng vẫn rung lắc nhưng Annabeth xoay sở đứng dậy được. Sàn đá dưới chân có vẻ ổn định trong lúc này. Ba lô mất tích cùng chiếc máy tính xách tay của Daedalus. Con dao đồng, cái có từ năm lên bảy cũng mất luôn – có lẽ rơi xuống vực. Nhưng Annabeth quan tâm. còn sống.

      nhích gần hơn tới cái lỗ hổng lớn tạo ra bởi chiếc Fiat 500. Bức tường đá lởm chởm lao vào bóng tối ở độ xa mà Annabeth có thể nhìn thấy được. Vài gờ nhô ra đây đó, nhưng Annabeth thấy gì ở chúng – chỉ có tơ nhện thòng xuống hai bên như nến Giáng Sinh.

      Annabeth tự hỏi có phải Arachne về cái vực. Phải chăng mụ nhện rơi thẳng xuống Tartarus? cố cảm thấy hài lòng với ý nghĩ đó, nhưng nó khiến buồn. Arachne tạo ra vài thứ tuyệt đẹp. Mụ phải đau khổ bao kiếp rồi. Giờ những tấm thảm của mụ tiêu tan. Xét cho cùng, rơi xuống Tartarus có vẻ như là kết cục quá khắc nghiệt.

      Annabeth lờ mờ nhận thấy tàu Argo II lơ lửng dừng cách sàn khoảng bốn mươi bộ. Nó thả xuống chiếc thang dây, nhưng Annabeth đứng ngơ ngác, chăm chăm nhìn vào bóng tối. Rồi đột nhiên, Percy ở ngay cạnh , khẽ vuốt tay .

      Cậu nhàng quay người lại khỏi miệng hố và vòng tay ôm lấy . vùi mặt mình vào ngực cậu và òa lên khóc.

      “Ổn rồi,” cậu bảo. “Ta lại bên nhau rồi.”

      Cậu bảo cậu ổn rồi hay cậu sống rồi. Sau tất cả những gì họ trải qua năm ngoái, cậu biết điều quan trong nhất là họ ở bên nhau. thích cậu như vậy.

      Bạn họ tụ tập xung quanh. Nico di Angelo ở đó, nhưng suy nghĩ của Annabeth quá mơ hồ đến nỗi việc đó cũng khiến bất ngờ. Có vẻ như việc cậu ở bên họ là chuyện đúng đắn hiển nhiên.

      “Chân cậu.” Piper quỳ xuống cạnh và kiểm tra cái nẹp Túi Xốp Hơi. “Ôi, Annabeth, chuyện gì xảy ra vậy?”

      bắt đầu giải thích. chuyện quá khó khăn, nhưng khi , lời ra lại dễ hơn nhiều. Percy buông tay ra, việc này khiến tự tin hơn. Khi xong, mặt các bạn đờ ra kinh ngạc.

      “Ôi Thánh Thần Olympus,” Jason . “Cậu đơn độc làm tất cả những chuyện đấy. Với cái mắt cá chân vỡ nữa chữ.”

      “Ừm…chỉ làm vài việc với cái mắt cá chân bị vỡ thôi.”

      Percy cười toe. “Cậu khiến Arachne tự dệt bẫy chôn mình hở? Mình biết cậu giỏi, nhưng Hera Thần Thánh ơi – Annabeth, cậu làm được. Hàng thế hệ con cái Athena cố gắng và thất bại. Cậu tìm thấy bức Athena Parthenos!”

      Tất cả mọi người nhìn đăm đăm vào bức tượng.

      “Làm gì với bà ấy bây giờ?” Frank hỏi. “Bà ấy khủng .”

      “Ta phải mang bà theo cùng về Hy Lạp,” Annabeth . “Bức tượng rất quyền năng. Có thứ gì đó của nó giúp ta ngăn chặn lũ khổng lồ.”

      “Bả độc của tụi khổng lồ vàng và xanh,” Hazel trích dẫn. “Thắng với nỗi đau bằng ngục tù đan dệt.” ngưỡng mộ nhìn Annabeth. “Đấy là ngục tù của Arachne. Chị lừa mụ dệt nó.”

      Với rất nhiều đau đớn, Annabeth nghĩ.

      Leo giơ tay. Cậu dùng ngón tay khung hình quanh bức Athena Parthenos như đo đạc. “Ừm, cần tái sắp xếp chút, nhưng tớ nghĩ tụi mình có thể đứa bà ấy qua vừa cửa đáy chỗ chuồng ngựa đấy. Nếu có lòi ra phần đuôi, tớ có thể phải quấn lá cờ quay chân bà ấy hay gì đó đại loại thế.

      Annabeth rùng mình. tưởng tượng bức Athena Parthenos nhô ra từ thuyền chiến cổ ba tầng chèo với dòng biển hiệu bệ tượng ghi: TẢI TRÀN[1].

      Rồi nghĩ tới câu khác của lời tiên tri: Cặp sinh đôi dập tắt hơi thở của thiên thần, người giữ chìa khóa tới cái chết vĩnh hằng.

      “Còn các cậu sao?” hỏi. “Chuyện gì xảy ra với tụi khổng lồ?”

      Percy kể nghe việc giải cứu Nico, xuất của Bacchus và cuộc chiến với cặp khổng lồ song sinh ở Đại Hý Trường. Nico gì nhiều. Cậu bé tội nghiệp trông như vừa lang thang qua khu đất hoang trong sáu tuần ấy. Percy giải thích điều Nico tìm ra về các Cửa Tử và chúng phải được đóng từ ở cả hai phía thế nào. Dù có ánh nắng rọi xuống từ kia, tin của Percy khiến hang động dường như lại tối sầm .

      “Vậy phía trần gian là ở Epirus,” . “Ít ra là nơi bọn mình đến được.”

      Nico nhăn mặt. “Những phía kia mới là vấn đề. Tartarus.”

      Lời ấy dường như vang vọng khắp căn phòng. Hố vực phía sau họ hắt lên luồng khí lạnh. Đó là khi Annabeth biết chắc. Vực thẳm này thông thẳng đến Địa ngục.

      Chắc Percy cũng cảm nhận được nó. Cậu nhích ra xa khỏi mép vực chút. Tay chân dính đầy tơ nhện như chiếc tàu cưới[2]. ước gì mình có dao để cắt mấy thứ rác rưởi này . suýt cho Percy vinh dự làm việc đó bằng Thủy Triều, nhưng trước khi mở lời, cậu , “Bacchus đề cập đến cái gì đó về chuyến của mình mà khó khăn hơn mình nghĩ. chắc là tại sao–”

      Căn phòng gầm rên. Bức Athena Parthenos nghiêng sang bên. Đầu nó vướng phải sợi cáp treo nhưng nền đá cẩm thạch dưới chân tượng nứt dần.

      Cơn buồn nôn dâng lên trong ngực Annabeth. Nếu bức tượng rơi xuống vực thẳm, tất cả những gì làm là tốn công vô ích. Nhiệm vụ của họ thất bại.

      “Bảo vệ nó!” Annabeth thét lên.

      Bạn lập tức hiểu ngay.

      “Trương!” Leo hét. “Đứa tớ lên chỗ bánh lái mau! HLV ở đấy mình.”

      Frank biến hình thành chú đại bàng khổng lồ và hai người họ vọt bay lên tàu.

      Jason choàng tay ôm Piper. Cậu quay sang Percy. “ giây nữa mình quay lại đón.” Cậu triệu hồi gió và bắn thẳng lên .

      “Sàn phòng này trụ được lâu nữa đâu!” Hazel cảnh báo. “Mấy người còn lại chúng ta ra chỗ thang thôi.”

      Bụi và mạng nhện phụt lên từ các lỗ hổng sàn. Cáp treo tơ nhện rung lên như dây đàn ghita khổng lồ và bắt đầu đứt tanh tách. Hazel lao đến phía đuôi chiếc thang dây và ra hiệu cho Nico theo sau, nhưng Nico có tâm trí mà chạy nữa.

      Percy nắm tay Annabeth chặt hơn. “ ổn thôi,” cậu thầm.

      Nhìn lên, thấy nhiều sợi dây móc néo bắn ra từ tàu Argo II và quấn quanh bức tượng. sợi quấn cổ Athena như thòng lọng. Leo hét lên ra lệnh từ chỗ bánh lái trong khi Jason cùng Frank điên cuồng bay quanh từ dây này sang dây nọ, siết chúng chặt.

      Nico mới với tới cái thang cơn đau bén ngọt nhói lên ở chân Annabeth.

      “Chuyện gì thế?” Percy hỏi.

      cố loạng choạng với tới cái thang. Sao thay vì thế lại giật lùi? Chân phía dưới bị trượt và ngã dập mặt.

      “Mắt cá chân chị ấy!” Hazel hét lên từ chỗ cái thang. “Cắt ! Cắt !”

      Tâm trí Annabeth mơ hồ vì cơn đau. Cắt mắt cá chân hở?

      Dường như Percy cũng hiểu ra Hazel có ý gì. Rồi thứ gì đó giật Annabeth ra sau và kéo về phía vực thẳm. Percy nhào đến. Cậu nắm lấy tay , nhưng đà kéo giật luôn cả cậu theo.

      “Giúp họ!” Hazel la lớn.

      Annabeth thoáng thấy Nico cà nhắc tới hướng họ, Hazel cố gỡ thanh kiếm kỵ binh của mình khỏi cái thang dây. Những người bạn khác của họ vẫn tập trung vào bức tượng, tiếng thét của Hazel lạc trong đủ các tiếng hét và tiếng ầm ầm của hang động.

      Annabeth nức nở khóc khi tới rìa vực. Chân vượt ra khỏi mép vực. Qúa muộn rồi: biết chuyện gì xảy ra: bị mắc vào tơ nhện. nên cắt nó ngay mới phải. nghĩ chúng chỉ là mấy sợi lòng thòng, nhưng với cả sàn hang bị phủ mạng thế này, nhận thấy có sợi quấn quanh chân mình – và đầu kia của nó dẫn thẳng xuống vực. Nó được nối với thứ gì đó rất nặng trong bóng tối dưới kia, thứ gì đó kéo xuống.

      ,” Percy lẩm bẩm, ánh sáng lóe lên trong mắt cậu. “Gươm của tớ…”

      Nhưng cậu thể với tới Thủy Triều nếu buông tay Annabeth và sức lực Annabeth tiêu tan hết rồi. trượt khỏi mép vực. Percy rơi xuống cùng .

      Thân mình đâm sầm vào thứ gì đó. hẳn phải ngất lát vì đau. Khi lại mở mắt ra nhìn được, nhận thấy mình rơi sâu quãng xuống vực và lơ lửng giữa khoảng . Percy xoay sở nắm lấy được mỏm đá cách mép vực tầm mười lăm bộ. Cậu bám víu bằng tay, tay kia nắm cổ tay Annabeth, nhưng lực kéo dưới chân quá mạnh.

      Thoát nổi đâu, giọng vọng từ bóng tối dưới kia. Ta xuống Tartarus và nhà ngươi cũng thế thôi.

      Annabeth chắc có phải mình thực nghe tiếng Arachne hay chỉ là mình tưởng tượng ra trong đầu thôi.

      Vực thẳm rung lên. Percy là điều duy nhất giữ khỏi ngã. Cậu chỉ bám lấy mỏm đá có kích thước bằng mỗi cái kệ sách.

      Nico tì vào mép vực, vươn tay ra, nhưng tay cậu cách quá xa để có thể giúp được. Hazel hét gọi những người khác, nhưng dù có nghe thấy tiếng trong mớ tiếng hỗn độn này họ cũng đến kịp nữa.

      Chân Annabeth có cảm giác như rời khỏi người. Cơn đau tắm mọi thứ đỏ lòm. Sức mạnh của Địa Ngục kéo xuống như sức hút vũ trụ[3] có sức kháng cự. biết là mình ở quá xa để họ cứu được.

      “Percy, thả mình ra,” rên rỉ. “Cậu kéo mình lên được đâu.”

      Cậu gắng sức tới trắng bệch cả mặt. có thể thấy từ trong mắt cậu rằng cậu biết điều đó vô vọng.

      bao giờ,” cậu bảo. Cậu nhìn lên Nico, cách đó mười lăm bộ. “Phía bên kia, Nico! Bọn mình gặp cậu ở đấy. Hiểu chứ?”

      Mắt Nico mở lớn. “Nhưng–”

      “Dẫn họ đến đấy!” Percy quát. “Hứa với mình!”

      “Mình – mình hứa.”

      Phía dưới họ, giọng cười vọng lên từ bóng tối. Hiến tế. Những tế phẩm xinh đẹp để đánh thức nữ thần.

      Percy nắm chặt cổ tay Annabeth. Mặt cậu hốc hác, xướt xát và đầy máu, tóc cậu phủ bụi với mạng nhện, nhưng khi cậu nhìn đăm đăm, nghĩ cậu chưa bao giờ điển trai đến thế.

      “Ta ở bên nhau,” cậu hứa. “Cậu rời xa mình nữa đâu. bao giờ nữa.”

      Chỉ đến khi ấy mới hiểu chuyện gì xảy ra. Chuyến chiều. cú ngã rất đau.

      “Miễn là ta ở bên nhau,” .

      nghe Nico với Hazel vẫn gào kêu giúp đỡ. thấy ánh mặt trời xa xa phía – có khi là ánh mặt trời cuối cùng còn thấy được.

      Rồi Percy buông tay khỏi vách đá bé và cùng nhau, tay trong tay, cậu với Annabeth rơi vào bóng tối bất tận.




      [1] Tải tràn là vận chuyển vật mà có thừa ra ngoài, chìa ra ngoài. Trong trường hợp ấy có thể có biển cảnh báo hay thứ gì đó tương tự.

      [2] Bridal Train – tàu cưới là 1 đĩa đơn của 1 ban nhạc rock-dân gian, viết bởi Vikki Thorn, lấy cảm hứng từ cuộc hôn nhân của bà . (bình thường người ta trang trí dây nhợ vào xe cưới, mọi người cứ tưởng tượng tàu cưới trang trí như xe cưới nhưng do bộ dạng lúc ấy của Annabeth rất kinh khủng nên thể đẹp như xe cưới và xấu như tàu cưới ấy)

      [3] Các nhà thiên văn học cho rằng mở rộng của vũ trụ được quy định bởi 2 lực, lực hấp dẫn có tác dụng làm chậm nó lại và năng lượng đen bí đẩy vật chất và gian ra xa. Thực tế, năng lượng đen được cho là đẩy gian ra ngoài với tốc độ mỗi lúc 1 nhanh hơn, tăng tốc mở rộng của vũ trụ. Theo nhận thức của người vẽ này(ảnh ), năng lượng đen được hiển thị bởi lưới màu tím phía và lực hấp dẫn là lưới xanh phía dưới. Lực hấp dẫn tỏa ra từ tất cả các vật chất trong vũ trụ nhưng ảnh hưởng của nó chỉ trong phạm vi nhất định và giảm xuống nhanh theo khoảng cách. Kết quả mới từ Kính viễn vọng Thăm dò phát triển của Ngân hà của NASA và Anglo-Australian đỉnh núi Siding Spring ở Australia xác nhận rằng năng lượng đen là năng lượng nhịp nhàng, đồng nhất mà nay chiếm ưu thế hơn tác động của lực hấp dẫn. Các quan sát tiến hành theo các đo đạc cẩn trọng về phân ly giữa các thiên hà(ví dụ minh họa cặp ảnh đây). Kết quả là trong những minh chứng tốt nhất cho năng lượng đen tính đến nay.

      –Cái này tớ dịch nguyên từ web NASA, cũng là bản giải thích về dark energy và dark gravity dễ hiểu nhất tớ tìm được, còn lại các nguồn đều tương tự nhưng nhiều thuật ngữ khó hiểu của Vũ trụ học nên tớ dịch ra–














      The Mark of Athena _ Chương 52(end)


      Leo


      LEO VẪN CÒN BỊ SỐC.

      Mọi chuyện diễn ra quá nhanh chóng. Họ gỡ đống xong búi dây quấn lấy bức Athena Parthenos ngay khi sàn sụp xuống, cột néo cuối cùng bằng mạng nhện đứt tung. Jason và Frank bay xuống để cứu những người khác, nhưng họ chỉ tìm thấy Nico và Hazel treo người thang dây. Percy và Annabeth mất tích. Cái hố dẫn tới Tartarus bị lấp kín dưới hàng ngàn tấn vụn. Leo lái tàu Argo II ra khỏi hang động chỉ vài giây trước khi toàn bộ nơi đó nổ tung, lấy phần còn lại của bãi đỗ xe.

      Tàu Argo II giờ đậu ngọn đồi nhìn ra thành phố. Jason, Hazel và Frank quay trở lại trường vụ thảm họa, hy vọng có thể đào bới qua đống đổ nát và tìm được cách cứu Percy với Annabeth, nhưng họ chỉ mất tinh thần thêm lần nữa mà thôi. Hang động hoàn toàn biến mất. trường nhung nhúc cảnh sát và nhân viên cứu hộ. người phàm nào bị thương, nhưng người Ý chắc gãi đầu hàng tháng trời, tự hỏi bằng cách nào mà hố sụt khổng lồ như thế này lại ra ngay giữa bãi đỗ xe và nuốt chửng hoàn toàn hàng tá xe xịn.

      Bàng hoàng trong nỗi tiếc thương, Leo với những người khác cẩn thận đặt bức tượng Athena Parthenos vào khoang, sử dụng cái tời thủy lực và giúp đỡ của Frank Trương, chú voi bán-thời-gian. Bức tượng vừa khít, mặc dù Leo biết họ làm gì với nó.


      HLV Hedge quá đau khổ để có thể giúp. Ông cứ lại lên boong với những giọt lệ rưng rưng trong mắt, kéo chòm râu dê và táng vào bên đầu, lẩm bẩm, “Đáng ra ta phải cứu chúng! Ta nên bắn nổ nhiều thứ khác nữa!”

      Cuối cùng Leo bảo ông xuống khoang dưới và kiểm tra mọi thứ cho chuyến khởi hành. Tự đánh mình nhừ tử cũng chẳng giúp được gì.

      Sáu á thần tụ lại boong lái và nhìn chằm chằm vào mấy cột bụi vẫn bốc lên từ nơi bị sụp.

      Leo đặt tay lên khối cầu Archimedes nằm bánh lái, sẳn sàng được lắp đặt. Cậu nên tỏ ra hào hứng. Nó là phát lớn nhất đời cậu – thậm chí còn lớn hơn cả Boongke 9. Nếu cậu có thể giải mã cuộn giấy Archimedes, cậu có thể làm vô số điều thú vị. Cậu gần như dám hy vọng, nhưng cậu thậm chí có thể làm đĩa điều khiển mới cho người bạn rồng nào đó của cậu.

      Tuy nhiên, cái giá phải trả vẫn quá đắt.

      Cậu gần như có thể nghe thấy tiếng cười của Nemesis. Ta bảo cậu chúng ta có thể hợp tác, Leo Valdez.

      Cậu mở bánh quy may mắn. Cậu có mã truy cập vào khối cầu và cứu Frank và Hazel. Nhưng tế phẩm là Percy và Annabeth. Leo chắc chắn điều đó.

      “Đó là lỗi của mình,” cậu đau đớn .

      Những người khác nhìn cậu chằm chằm. Chỉ có Hazel dường như hiểu được. cùng cậu tới Hồ Muối Lớn.

      ,” nhấn mạnh. “ phải, đây là lỗi của Gaea. Nó chẳng liên quan gì đến cả.”

      Leo muốn tin điều đó, nhưng cậu thể. Họ bắt đầu hành trình với mớ rắc rối Leo gây ra, khai hỏa vào Rome Mới. Họ kết thúc ở Rome cổ với việc Leo bẻ chiếc bánh quy và trả cái giá đắt hơn bên mắt nhiều.

      “Leo, hãy nghe em.” Hazel nắm chặt tay cậu. “Em cho phép tự trách. Em thể chịu đựng điều đó sau khi – sau khi Sammy…”

      nghẹn ngào, nhưng Leo biết những gì muốn . Ông cố của cậu tự đổ lỗi cho mình về biến mất của Hazel. Sammy có cuộc sống tốt, nhưng ông mất với niềm tin rằng chính mình lấy viên kim cương bị nguyền rủa và đọa đày số phận người con ông .

      Leo muốn làm Hazel đau khổ lần nữa, nhưng chuyện này khác. Thành công thực đòi hỏi hi sinh. Leo lựa chọn bẻ cái bánh nướng. Percy và Annabeth rơi xuống Tartarus. Đó phải là trùng hợp ngẫu nhiên.

      Nico di Angelo lê chân tới, dựa vào thanh kiếm đen của cậu. “Leo, họ chết. Nếu họ chết mình có thể cảm nhận được.”

      “Làm sao cậu chắc chắn được?” Leo hỏi. “Nếu cái hố đó dẫn đến…cậu biết đó…làm sao cậu có thể cảm nhận được họ từ rất xa như vậy?”

      Nico và Hazel nhìn nhau, có lẽ là trao đổi ghi chép từ ra-đa chết chóc Hades/Pluto của họ. Leo rùng mình. Đối với cậu Hazel bao giờ có vẻ giống đứa con của Địa Ngục, nhưng Nico di Angelo – cậu trai đó khá ghê rợn.

      “Chúng em chắc chắn trăm phần trăm,” Hazel thừa nhận. “Nhưng em nghĩ Nico đúng. Ít ra Percy và Annabeth vẫn còn sống…cho đến bây giờ.”

      Jason thụi nắm đấm vào lan can. “Lẽ ra mình nên chú ý mới phải. Mình có thể bay xuống đó và cứu họ.”

      “Mình cũng vậy,” Frank rên rĩ. Cậu trai to con trông như sắp khóc.

      Piper đặt tay lên lưng Jason. “ phải lỗi của cậu, hay của các cậu. Cậu cố gắng giải thoát bức tượng.”

      “Cậu đúng,” Nico . “Thậm chí nếu cái hố được lấp lại các cậu cũng thể vào đó mà bị kéo xuống. Mình là người duy nhất đến Tartarus. tài nào diễn tả nổi nơi đó mạnh đến mức nào. khi chúng ta tới gần, nó hút chúng ta vào trong. Mình có lấy cơ hội thoát ra.”

      Frank sụt sùi. “Vậy Percy và Annabeth cũng có cơ hội?”

      Nico xoay xoay chiếc nhẫn đầu lâu bằng bạc. “Percy là á thần mạnh nhất mình từng gặp. Các cậu đừng buồn lòng, nhưng đó là . Nếu bất cứ ai có thể sống sót, chính là cậu ấy, đặc biệt là khi cậu ấy có Annabeth bên cạnh. Họ tìm được đường qua Tartarus.”

      Jason ngoảnh lại. “Ý cậu là đến Cửa Tử. Nhưng cậu vừa nó được canh giữ bởi lực lượng mạnh nhất của Gaea cơ mà. Làm sao mà hai á thần có thể–?”

      “Mih biết,” Nico thừa nhận. “Nhưng Percy bảo em hãy dẫn mọi người đến Epirus, đến cánh cửa ở trần thế. Cậu ấy lên kế hoạch gặp chúng ta ở đó. Nếu bọn mình có thể sống sót qua Ngôi nhà của Hades, tìm cách vượt qua được lực lượng của Gaea, rồi có thể phối hợp với Percy và Annabeth niêm phong Cửa Tử từ cả hai phía.”

      “Và cứu Percy và Annabeth trở về an toàn?” Leo hỏi.

      “Có lẽ vậy.”

      Leo thích cái cách Nico thế, như thể cậu ta chia sẻ hết những nghi ngờ của mình. Ngoài ra, Leo biết vài điều về những cái khóa và mấy cái cửa. Nếu Cửa Tử cần bị niêm phong từ hai phía, làm thế nào họ có thể làm điều đó nếu có ai đó ở lại Địa Ngục, bị mắc kẹt?

      Nico hít sâu. “Mình biết họ xoay sở thế nào, nhưng Percy và Annabeth tìm ra đường . Họ có hành trình ngang qua Tartarus và tìm thấy Cửa Tử. Khi họ làm được, bọn mình phải sẵn sàng.”

      dễ dàng gì đâu,” Hazel . “Gaea tung ra mọi thứ bà ta có để ngăn bọn mình đến được Epirus.”

      “Còn gì mới nữa?” Jason thở dài.

      Piper gật đầu. “Bọn mình lựa chọn. Ta phải niêm phong Cửa Tử trước khi ta có thể ngăn chăn bọn khổng lồ thức tỉnh Gaea. Mặt khác, đội quân của bà ta bao giờ chết. Và bọn mình phải nhanh lên. Người La Mã đến New York. Ngay sau đó, họ hành quân đến Trại Con Lai.”

      “Chúng ta có nhiều nhất tháng,” Jason thêm vào. “Ephialtes Gaea được đánh thức trong đúng tháng nữa.”

      Leo ngồi thẳng lên. “Chúng ta có thể làm được.”

      Mọi người nhìn chằm chằm cậu.

      “Khối cầu Archimedes có thể nâng cấp con tàu,” cậu , hy vọng cậu đúng. “Mình nghiên cứu mấy cuộn giấy cổ mà bọn mình có. Có tất cả các loại vũ khí mới mà mình làm được. Bọn mình tấn công mấy đội quân của Gaea với kho vũ khí sát thương hoàn toàn mới.”

      Ở mũi tàu, Festus kêu cọt kẹt và phun lửa đầy thách thức.

      Jason cố gắng mỉm cười. Cậu vỗ vai Leo.

      “Nghe giống kế hoạch, Đô đốc à. Cậu muốn thiết lập lộ trình chứ?”

      Họ chơi khăm cậu, gọi cậu là Đô đốc, nhưng lần này Leo chấp nhận danh hiệu đấy. Đây là tàu của cậu. Cậu định xa thế này để bị chặn lại.

      Họ tìm được Ngôi nhà của Hades. Họ vượt qua Cửa Tử. Và thề với thánh thần, nếu Leo phải thiết kế cánh tay túm người đủ dài để bắt được Percy và Annabeth ra khỏi Tartarus, khi đó cậu làm vậy.

      Nemesis muốn cậu trả thù Gaea? Leo vui vẻ giúp đỡ. Cậu bắt Gaea phải hối tiếc vì chọc vào Leo Valdez.

      “Phải.” Cậu nhìn cảnh Rome lần cuối, thành phố chuyển dần sang màu máu đỏ rực trong ánh tà dương. “Festus, nâng buồm cao lên. Chúng ta có vài người bạn cần cứu đấy.”


      END

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :