Các Anh hùng trên đỉnh Olympus tập 4: Ngôi Nhà của Thần Hades - Rick Riordan

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 61: Percy




      PERCY CHƯA CÓ CHẾT, nhưng mà cậu chán làm cái xác khô lắm rồi.

      Trong quãng đường lê lết đến trái tim của Tartarus, cậu cứ liên tục liếc xuống thân mình, thắc mắc là làm sao mà nó lại thuộc về cậu. Tay cậu trông như cái que bọc da tẩy trắng. Đôi chân trơ xương của cậu trông như tan vào trong khói từng bước . Cậu học được cách di chuyển bình thường với màn Tử Sương, ít nhiều, nhưng cái vỏ ma thuật vẫn làm cậu cảm thấy như được bọc trong tấm áo bằng khí Heli.

      Cậu lo rằng màn Tử Sương bám lấy cậu cả đời, kể cả khi bằng cách nào đó họ sống sót mà ra khỏi Tartarus. Cậu muốn dành phần đời còn lại đóng vai con zombie trong The Walking Dead.

      Percy cố gắng tập trung vào cái gì đó khác, nhưng ở đó chẳng có hướng nào an toàn để mà nhìn cả.

      Dưới chân cậu, mặt đất lấp lánh màu tím buồn nôn, những mạng chằng chịt đập thình thịch. Trong ánh mờ đỏ của những đám mây máu, Annabeth – khoác làn Tử Sương trông như con zombie vừa mới đội mồ sống dậy.

      Phía trước bọn họ mới là khung cảnh chán nản nhất.

      Trải dài đến tận chân trời là đội quân quái vật – hàng đàn Arai, cả mấy bộ lạc những tên Cyclopes kềnh càng, hàng cụm những linh hồn ác quỷ trôi nổi. Hàng ngàn những kẻ xấu, có khi là hàng vạn, tất cả đều chen chúc cọ sát ngừng nghỉ, xô đẩy lẫn nhau, gầm gừ và đánh cãi nhau giành chỗ – như hành lang để tủ của môt trường học quá tải giữa các tiết học, nếu mà tất cả học sinh đều biến thành những kẻ đột biến xấu xí ngang ngược và bốc mùi thực khó chịu.

      Bob dẫn họ đến rìa của đội quân. Ông ta còn chẳng thèm cố gắng trốn, nhưng mà việc đấy có khi chẳng để làm gì. Cao đến ba mét và phát sáng bạc, Bob tàng hình tốt lắm.

      Đến khi chỉ còn cách con quái vật gần nhất khoảng ba mươi mét, Bob quay sang đối mặt với Percy.

      ‘Giữ im lặng và ở yên đằng sau tôi,’ người khổng lồ khuyên. ‘Chúng chú ý đến hai cậu đâu.’

      ‘Hy vọng là thế,’ Percy càu nhàu.

      vai người khổng lồ Titan, Bob thức dậy sau giấc ngủ. Chú mèo meo khe khẽ rung rung và cong lưng, biến thành mèo xương rồi biến trở lại thành cục bông trắng. Ít nhất chú ta cũng có vẻ lo lắng gì.

      Annabeth nghiên cứu đôi tay xác sống của chính mình. ‘Bob này, nếu như chúng tôi tàng hình… làm sao ông lại thấy chúng tôi? Ý tôi là về mặt kỹ thuật mà ấy, ông biết đấy…’

      ‘Đúng vậy,’ Bob . ‘Nhưng mà chúng ta là bạn mà.’

      ‘Nyx và đám con cũng có thể thấy chúng tôi,’Annabeth .

      Bob nhún vai. ‘Đó là lãnh địa của Nyx. Lại là chuyện khác.’

      ‘Ờ…đúng rồi.’ Annabeth nghe có vẻ yên tâm cho lắm, nhưng mà họ ở đây rồi. Họ còn lựa chọn nào khác ngoài cố đấm ăn xôi.

      Percy nhìn vào cả biển quái vật xấu xa. ‘Ờ , ít ra chúng ta cũng phải lo về việc đụng phải người bạn nào khác trong cái đám đông này.’

      Bob cười toe toét. ‘Đúng, đó là tin tốt đấy! Còn bây giờ thôi. Cái chết ở rất gần rồi.’

      ‘Cánh cửa của Cái Chết ở rất gần rồi,’ Annabeth sửa lại. ‘Để ý câu cú chứ.’

      Họ lao vào đám đông. Percy run đến nỗi cậu sợ rằng màn Tử Sương có khi bị giãy bay khỏi mình cậu luôn. Cậu nhìn thấy nhiều nhóm đông quái vật trước đây. Cậu từng đánh nhau với cả đội quân của chúng trong suốt Trận chiến ở Manhattan. Nhưng chuyện này khác.

      Mỗi lần đánh nhau với quái vật ở trần gian, Percy ít nhất còn luôn biết rằng cậu bảo vệ ngôi nhà của mình. Điều đó cho cậu lòng dũng cảm, cho dù vận may có tệ hại như thế nào. Còn ở đây, Percy mới là kẻ xâm nhập. Cậu thuộc về đám đông quái vật này hơn là Minotaur thuộc về Bến Penn vào giờ cao điểm.

      Cách đó vài feet, nhóm empousai xông vào xả thịt con điểu sư, trong khi các con điểu sư khác kêu quang quác phẫn nỗ. tên khổng lồ sáu tay Sinh-ra-từ-đất và tên khổng lồ Laisrygonian chọi nhau bằng đá, mặc dù là Percy cũng chẳng biết là chúng choảng nhau hay chỉ là đùa chút thôi. đám khói đen – Percy đoán chắc đó phải là oan hồn eidolon – nhập vào Cyclops, làm cho con quái tự đấm vào mặt mình, rồi thoát ra nhập vào nạn nhân mới.

      Annabeth thầm, ‘Percy, nhìn kìa.’

      Cách đó tầm ném đó, là thằng cha mặc đồ cao bồi quất roi vào đám mấy con ngựa thở ra lửa. Tên cai ngựa đội chiếc mũ cao bồi mớ tóc nhờn nhớt, mặc chiếc quần bò cỡ siêu-lớn và đôi ủng da. Nhìn từ bên, có thể nhầm lẫn ta với người phàm – cho đến khi ta quay người lại, và Percy thấy thân của chia ra thành ba bộ ngực riêng biệt, mỗi cái mặc chiếc áo cao bồi Viễn Tây có màu khác nhau.

      Đó chắc chắn là Geryon, kẻ định giết Percy hai năm trước ở Texas. ràng là tên ác ma này nhanh chóng gây giống bầy ngựa mới. Cái ý tưởng về cái thằng cha này cưỡi ngựa phi ra từ cửa tử làm cạnh ngực Percy đau trở lại. Cú đập ngang bên ngực là nơi mà bọn arai giải phóng lời nguyền rủa phút hấp hối của lúc ở trong rừng. Cậu chỉ muốn xông đến chỗ tên nài ngựa ba –thân, táng cú vào mặt rồi hét, Cám ơn nhiều lắm, Tex!

      Nhưng mà buồn thay, cậu lại chẳng thể.

      Còn bao nhiêu kẻ thù cũ nữa trong cái đám đông này? Percy bắt đầu nhận ra rằng mọi trận chiến mà cậu từng thắng đều chỉ là những chiến thắng tạm thời. cần cần biết cậu mạnh mẽ hay may mắn cỡ nào, cần biết bao nhiêu quái vật cậu đánh bại, đến cuối cùng Percy cũng phải thất bại. Cậu chỉ là phàm nhân. Cậu trở nên quá già, quá yếu, quá chậm. Cậu chết. Và lũ quái vật này…chúng dai dẳng mãi mãi. Chúng chỉ việc quay lại mà thôi. Có thể phải mất đến hàng mấy tháng hay mấy năm để chúng có thể tái tạo lại, có khi đến hàng thế kỉ. Nhưng chúng lại tái sinh.

      Nhìn thấy chúng tụ tập ở Tartarus thế này, Percy thấy tuyệt vọng như linh hồn dưới dòng Cocytus. Cậu là hùng làm sao? Cậu làm hàng đống chuyện dũng cảm làm sao? Ác quỷ luôn luôn ở đây, tái sinh, trồi lên từ bề mặt nơi này. Percy chỉ như là nỗi quấy rầy thứ yếu với những giống loài bất tử này. Chúng chỉ có việc phải rình cậu. ngày nào đó, con trai hay con của Percy có thể lại phải đốt mặt với chúng tiếp.

      Con trai và con

      Cái ý nghĩ đó làm cậu gai người. Nhanh như lúc nỗi tuyệt vọng xâm chiếm cậu, nó biến mất tăm luôn. Cậu liếc sang Annabeth. vẫn trông giống như cái xác khô phủ hơi nước, nhưng cậu tưởng tượng ra hình dạng của – đôi mắt xám luôn có vẻ cương quyết, mái tóc vàng óng buộc ra sau với chiếc khăn tay, khuôn mặt mệt mỏi và sọc vết bụi bẩn, nhưng đẹp hơn bao giờ hết.

      Được thôi, có thể lũ quái vật cứ mãi quay trở lại. Nhưng á thần cũng thế. Hết thế hệ này rồi lại đến thế hệ khác. Trại Con Lai chịu đựng được. Và Trại Jupiter cũng vậy. Mặc dù cách biệt, nhưng cả hai trại đều sống sót. Bây giờ nếu như người La Mã và người Hy Lạp bắt tay nhau, họ còn mạnh nữa.

      Vẫn còn có hy vọng. Cậu và Annabeth xa đến như thế này. Cửa Tử ở ngay trước mắt kia rồi.

      Con trai và con . ý nghĩ ngớ ngẩn. ý nghĩ tuyệt vời ông mặt giời. Ở ngay dưới đây, giữa miền Tartarus, Percy nở nụ cười.

      ‘Cậu làm sao thế?’ Annabeth thầm.

      Với lớp cải trang Tử Sương xác sống, Percy chắc chắn trông như nhăn nhó đau đớn.

      có gì,’ cậu . ‘Mình chỉ vừa –‘

      Đâu đó phía trước họ, giọng trầm trầm gọi: ‘IAPETUS!’

      Chương 62




      GÃ KHỔNG LỒ TITAN SẢI BƯỚC VỀ PHÍA HỌ, vô tư đá những con quái vật hơn tránh đường. ta cao xêm xem cỡ Bob, với bộ giáp sắt Stygian, viên kim cương duy nhất lấp lánh ở chính giữa mảnh giáp ngực. Đôi mắt màu xnh trắng, như mẫu lõi từ dòng sông băng và lạnh cũng tương tự như thế. Tóc cũng cùng màu – cắt theo kiểu quân đội. chiếc mũ chiến có hình như đầu gấu kẹp dưới tay. Lủng lẳng bên hông đeo thắt lưng là thanh kiếm to cỡ ván lướt sóng.

      Mắc dù đầy những sẹo chiến trường, gương mặt tên Titan này vẫn cứ điểm trai quý phái và quen đến kì lạ, Percy khá chắc là chưa bao giờ trông thấy gã này, nhưng đôi mắt và nụ cười của gợi Percy nhớ tới ai đó…

      Tên Titan đứng lại trước mặt Bob. vỗ lên vai ông. ‘Iapetus! Đừng có là chú mày nhận ra thằng này đấy nhá!’

      !’ Bob lo lắng đồng ý. ‘Em thế đâu.’

      Tên Titan kia ngửa đầu ra sau cười lớn. ‘ được nghe rằng chú mày bị ném xuống dòng Lethe. Chắc phải tệ lắm! Bọn đều biết rốt cục chú mày cũng hồi phục lại mà. Đây là Koios! Koios đây.’

      ‘Tất nhiên rồi,’ Bob . ‘Koios, Titan của…’

      ‘Phương Bắc!’ Koios .

      ‘Em biết!’ Bob hét.

      Hai tên khổng lồ cười lớn với nhau và lần lượt đập vào tay nhau.

      ràng là khó chịu về việc lắc lư xóc nẩy, Bob leo lên đầu Bob và bắt đầu làm tổ mái tóc bạc của Bob.

      ‘Iapetus già nua tội nghiệp,’ Koios . ‘Chúng thực hạ chuẩn của chú mày rồi. Nhìn lại mình ! cây chổi? bộ quần áo tạp dịch? con mèo làm tổ tóc? lòng, Hades phải trả giá cho xúc phạm này. Cái đứa á thần chết bằm nào xóa mất kí ức của chú mày vậy? Mịa! Mình phải xé nó ra thành thịt vụn, em mình, nhá?

      ‘Ha-ha.’ Bob nuốt khan. ‘Ừ, chắc rồi. Xé nó ra thành thịt vụn.’

      Các ngón tay của Percy siết chặt hơn quanh chiếc bút của cậu. Cậu chưa bao giờ nghĩ nhiều về lão của Bob, kể cả có lời đe dọa xé nó ra thành thịt vụn. So sánh với lối chuyện đơn giản của Bob, Koios nghe giống như Shakespeare ngâm thơ. Chỉ mỗi cái đấy thôi cũng làm Percy hăng tiết rồi.

      Cậu sẵn sàn mở nắp Thủy Triều nếu cần, nhưng đến nay Koios vẫn chưa có vẻ gì là chú ý đến cậu. Và Bob cũng chưa phản lại họ, cho dù ông ta có vô số cơ hội.

      ‘Afh, là tốt khi được gặp lại chú mày…’ Koios nhịp các ngón tay của lên chiếc mũ đầu gấu. ‘Chú mày vẫn nhớ ngày xưa bọn mình vui vẻ thế nào chớ?’

      ‘Tất nhiên rồi!’ Bob thỏ thẻ. ‘Hồi bọn mình, ờ…’

      ‘Giữ lão già Ouranos nhà mình dưới đất.’ Koios .

      ‘Đúng rồi! Bọn mình thích vật nhau với Bố…’

      ‘Bọn mình khống chế lão mà.’

      ‘Ý em là thế đấy!’

      ‘Trong lúc Kronos băm lão thành vụn với cái lưỡi hái của lão.’

      ‘Đúng rồi, ha – ha.’ Bob trông như ốm. ‘Vui lắm.’

      ‘Chú mày giữ chân phải của Bố, theo như nhớ,’ Koioi . ‘Và Ouranos đạp vào mặt chú mày trong lúc lão giãy giụa. Bọn vẫn hay trêu mày về chuyện đấy!’

      ‘Em ngốc ,’ Bob đồng ý.

      ‘Đáng buồn thay, cái thằng em Kronos của bọn mình bị bọn á thần mặt dày vô liêm sỉ đấy làm cho thất tán.’ Koios hất ra cái thở dài. ‘Chỉ còn mấy mảnh vụn của bản chất còn sót lại của lão, nhưng mà còn cái gì có thể ghép lại nữa. đoán là cũng có những vết thương đến cả Tartarus cũng thể chữa lành.’

      ‘Trời ơi!’

      ‘Nhưng mà mấy đứa tụi mình vẫn còn có thêm cơ hội nữa để tỏa sáng đúng , nhể?’ ta vươn người ra trước với vẻ đầy mưu mô. ‘Cái lũ Gigantos đó có thể nghĩ rằng chúng thống trị. Cứ để cho chúng làm quân tiên phong và tiêu diệt đỉnh Olympus – tất cả đều tốt và đẹp. Nhưng khi Mẹ Đất của chúng ta thức dậy, bà nhớ ra rằng chúng ta là những đứa con lớn nhất của bà. Nhớ lấy lời ta. Người Titan chúng ta rồi thống trị vũ trụ.’

      ‘Hừmm,’ Bob . ‘Bọn Gigantos thích đâu.’

      ‘Kệ xác bọn nó thích gì.’ Koios . ‘Dù sao bọn nó cũng qua Cửa Tử sẵn rồi, quay trở lại trần gian. Polybotes là thằng cuối cùng, chưa đầy nửa giờ đồng hồ trước, vẫn còn càu nhàu về chuyện để mất mất con mồi của . ràng là mấy đưa á thần nào đó mà đuổi theo bị Nyx nuốt sống rồi. Chào hẹn gặp lại, tao cá luôn!’

      Annabeth nắm lấy cổ tay Percy. Qua màn Tử Sương, cậu đọc nét mặt tốt lắm, nhưng cậu thấy được báo động trong ánh mắt .

      Nếu mà bọn Gigantos qua Cửa Tử sẵn rồi, thế ít nhất chúng còn săn đuổi Percy và Annabeth xuyên Tartarus nữa. Nhưng may, thế cũng có nghĩa là bạn bè của họ ở trần gian còn phải đối mặt với mối nguy hiểm còn kinh khủng hơn.

      ‘Được rồi!’ Koios vung thanh gươm to tổ bố. Lưỡi gươm phát ra khí lạnh còn sâu hơn cả sông băng Hubbard Glacier. ‘ phải đây. Leto bây giờ chắc tái sinh rồi. thuyết phục nó chiến đấu.’

      ‘Đương nhiên rồi.’ Bob lầm bầm. ‘Leto.’

      Koios cười lớn. ‘Chú mày cũng quên luôn cả con rồi sao? đoán rằng khá lâu rồi từ lần cuối chú mày thấy nó. Những đứa hiền lành như nó thương mất nhiều thời gian lâu nhất để tái tạo. Lần này, tuy nhiên, chắc rằng Leto tham gia chiến đấu để trả thù. Cái cách mà Zeus đối xử với nó, sau khi nó mang thai hai cái đứa sinh đôi đấy cho ? Nhục nhã quá!’

      Percy suýt nữa hớp hơi thành tiếng.

      Sinh đôi.

      Cậu nhớ ra cái tên Leto: mẹ của Apollo và Artemis. Cái tên Koios này trông quen cách mơ hồ như thế bởi vì có đôi mắt lạnh lùng của Artemis và nụ cười của Apollo. Tên Titan này là ông ngoại của họ, cha của Leto. Ý nghĩ đó giáng cho Percy cú thiên đầu thống.

      ‘Được thôi! Hẹn gặp lại chú mày ở trần gian!’ Koios đấm vào ngực Bob, suýt nữa làm văng cả con mèo ta khỏi đầu ông. ‘Ồ, với lại hai thằng em còn lại của bọn mình canh giữa mặt này của Cửa đấy, thế nên chú mày gặp lại bọn nó sớm thôi!’

      ‘Thế sao?’

      ‘Tin !’ Koios kềnh càng ra , suýt nữa đấm ngã Percy và Annabeth trong lúc họ lật đật tránh đường cho .

      Trước khi đám đông quái vật có thể lấp đầy lại chỗ trống, Percy dịch ra để Bob len vào.

      ‘Ổn chứ, bạn to lón?’ Percy thầm.

      Bob cau mày. ‘Tôi cũng biết nữa. Tất cả mọi thứ này –‘ người khổng lồ ra hiệu xung quanh họ – ‘ổn có nghĩa là sao?’

      Được đấy, Percy nghĩ.

      Annabeth nhón chân lên ngóng về phía Cửa Tử, mặc dù đám đông quái vật chắn tầm nhìn của họ. ‘Mình nghe có đúng nhỉ? Hai Titan nữa canh lối ra? Thế tốt rồi.’

      Percy nhìn qua Bob. Nét mặt của người khổng lồ Titan làm cậu lo.

      ‘Ông có nhớ Koios ?’ cậu hỏi nhàng. ‘Và tất cả những thứ mà đến?’

      Bob nắm cán chổi của mình. ‘Lúc kể, tôi nhớ ra. đưa lại cho tôi quá khứ như… ngọn giáo. Nhưng tôi biết có nên nhận lấy hay . Nó vẫn là của tôi, nhưng mà nếu tôi muốn nó?’

      ,’ Annabeth kiên quyết. ‘Bob, giờ ông khác xưa rồi. Ông tốt hơn.’

      Con mèo con nhảy khỏi đầu Bob. Nó vòng quanh chân người khổng lồ Titan, dụi dụi đầu vào ống quần ông. Bob trông như để ý.

      Percy ước chi cậu cũng có thể kiên quyết như Annabetj. Cậu ước gì có thể với Bob với lòng tự tin tuyệt đối rằng ông khổng lồ nên quên quá khứ.

      Nhưng mà Percy hiểu nỗi phân vân của người khổng lồ. Cậu nhớ lại cáo ngày cậu mở mắt ở Nhà Sói ở California, trí nhớ cậu bị Hera tước sạch. Nếu mà có sẵn ai đó ở đó với Percy vào lúc cậu vừa mới thức giấc, nếu họ thuyết phục Percy rằng tên cậu là Bob và cậu là người bạn của Titan và Gigantos…liệu Percy có tin? Liệu cậu có cảm thấy bị phản bội khi tìm lại được nhân dạng ?

      Việc này khác, cậu tự với bản thân. Bên mình là người tốt.

      Nhưng có thự như thế? Percy bỏ Bob lại ở cung điện của Hades, trông chờ vào thương hại của chủ nhân mới là người căm ghét ông. Percy cảm thấy rằng mình có quyền để bảo Bob bây giờ phải làm gì – cho dù mạng sống của họ có phụ thuộc vào điều đó.

      ‘Tôi nghĩ là ông có thể chọn, Bob à,’ Percy mạo hiểm. ‘Giữ lại những phần của Iapetus mà ông muốn giữ lại. Bỏ phần còn lại. Tương lai của ông là do chính mình định đoạt.’

      ‘Tương lai…’ Bob trầm ngâm. ‘Đó là khái niệm của phàm nhân. Tôi được sinh ra để thay đổi, bạn Percy à.’ Ông khổng lồ đăm đăm nhìn ra xung quanh đám quái vật. ‘Chúng tôi luôn giống như thế…mãi mãi.’

      ‘Nếu mà ông cũng giống như thế,’ Percy , ‘ tôi và Annabeth chết từ lâu rồi. Có thể chúng ta được tạo ra là những người bạn, nhưng mà có. Ông là người bạn tốt nhất mà chúng tôi có thể mong đợi.’

      Đôi mắt bạc của Bob trông tối hơn bình thương. Ông đưa tay ra và mèo con Bob nhảy vào đó. Người khổng lồ Titan đứng thẳng dậy. ‘ thôi nào, các bạn của tôi. còn xa nữa đâu.

      Dậm chận lên tim của Tartarus hề vui như là nghe .

      Mặt đất màu tía nhớp nháp và đập ngừng nghỉ. Nó trông như bằng phẳng nếu nhìn từ xa, nhưng ở gần nó được làm bằng các nếp gấp, các đường gờ và càng xa càng khó định hướng. Những cục u lồi lõm của động mạch và tĩnh mạch cho Percy chỗ đặt chân những lúc phải trèo, nhưng rất là chậm.

      Và, tất nhiên, là quái vật ở khắp mọi nơi. Hàng đống chó ngao địa ngục lảng vảng khắp vùng đồng bằng, sủa, gầm gừ và tấn công bất kì con quái vật nào mất cảnh giác. Bọn Arai bay vòng vòng đầu họ với những đôi cánh da, tạo thành những đám mây độc tối đen khủng khiếp.

      Percy vấp. Tay cậu chạm phải động mạch và cảm giác ngứa râm ran lan lên cánh tay. ‘Có nước ở đây,’ cậu . ‘Nước thực .’

      Bob càu nhàu. ‘ trong năm con sông. Máu của ông ta.’

      ‘Máu của ông ta?’ Annabeth bước ra xa khỏi đám động mạch gần nhất. ‘Mình biết rằng các con sông dưới phủ đều đổ cả xuống Tartarus, nhưng mà –‘

      ‘Đúng vậy,’Bob đồng ý. ‘Chúng đều chảy qua tim .’

      Percy lần tay mạng các mao mạch. Có lẽ là nước của sông Styx chảy dưới tay cậu, hay là Lethe? Nếu mà những mạch máy này vỡ ra khi cậu đặt chân vào. Percy rùng mình. Cậu nhận ra rằng mình dạo hệ thống tuần hoàn nguy hiểm nhất vũ trụ.

      ‘Chúng ta nên nhanh lên,’ Annabeth . ‘Nếu như chúng ta …’

      Giọng dần.

      Phía trước họ, những vệt bóng tốt hình rằng cưa xé ngang khí – như là chớp, nhưng mà có màu đen thuần khiết.

      ‘Cánh Cửa,’ Bob . ‘Chắc phải có nhóm lớn qua.’

      Miệng Percy có vị như máu gorgon. Kể cả nếu như bạn bè cậu Argo II xoay sở để đến được phía bên kia Cửa Tử, họ cũng làm sao đánh lại được đợt quái vật vừa mới qua, đặc biệt là nếu như toàn bộ bọn Gigantos sẵn ở đó chờ họ?

      ‘Có phải toàn bộ quái vật đều qua Ngôi nhà thần Hades?’ cậu hỏi. ‘Nơi đó lớn cỡ nào?’

      Bob nhún vai. ‘Có thể bọn chúng được chuyển tới nơi nào đó khi bước qua. Ngôi nhà Hades ở trong lòng đất, đúng ? Đó là lãnh địa của Gaia. Bà ta có thể gửi thuộc hạ tới bất kì nơi nào bà ta muốn.’

      Tinh thần của Percy rớt cái độp. Quái vật qua Cửa Tử đe dọa bạn bè họ ở Epirus – thế là tệ lắm rồi. BÂy giờ cậu tưởng tượng ra lòng đất ở trần gian như là hệ thống tàu điện ngầm, gửi bọn khổng lồ và những thứ kinh tởm khác đến bất kì nơi nào Gaia muốn chúng đến – Trại Con Lai, Trại Jupiter hay đường của tàu Argo II trước khi nó có thể tới được Epirus.

      ‘Nếu như Gaia có sức mạnh cỡ đấy,’ Annabeth hỏi, ‘chẳng lẽ bà ta thể điều khiển nơi chúng ta đến?’

      Percy thực ghét câu hỏi đó. Thỉnh thoảng cậu ước chi Annabeth đừng có quá thông minh như thế.

      Bob gãi cằm. ‘Các cậu phải là quái vật. Có thể với các cậu khác.’

      Tuyệt, Percy nghĩ.

      Cậu thích cái ý tưởng rằng Gaia chờ họ ở phía bên kia, sẵng sàng dịch chuyển họ tới giữa vùng núi non nào đấy, nhưng ít nhất cánh Cửa cũng là cơ hội để thoát khỏi Tartarus. Có vẻ như họ chẳng có lựa chọn nào tốt hơn cả.

      Bob giúp bọn họ leo qua dãy thịt khác. Đột nhiên cánh Cửa Tử thần ở trọn trong tầm mắt họ – hình chữ nhật bóng tối đứng biệt lập đỉnh của ngọn đồi cơ tim tiếp theo, cách đó khoảng bốn trăm mét, ở giữa bầy quái vật dầy đặc đến nỗi Percy có thể đầu chúng đến tận nơi luôn.

      Cánh Cửa vẫn ở quá xa để có thể nhận ra các chi tiết, nhưng hai tên Titan ở hai bên khá là quen. Tên ở bên trái mặc bộ giáp vàng sáng rực và mờ ảo vì sức nóng.

      ‘Hyperion,’ Percy lầm bầm. ‘Cái tên đó chịu nằm chết luôn .’

      Tên ở bên phải mặc bộ giáp mà xanh thẫm, với sừng cừu xoăn tít ở hai bên nón giáp. Percy trước đây chỉ thấy ở trong mơ, nhưng đó ràng là Krios, tên Titan mà Jason chết trông trận chiến đỉnh Tam.

      ‘Các em khác của Bob,’ Annabeth . Màn Tử Sương lấp lánh xung quanh , tạm thời biến khuôn mặt thành cái hộp sọ nhăn nhở. ‘Bob, nếu mà ông phải đánh nhau với chúng, có được ?’

      Bob nhấc cây chổi lên, như thể sẵn sàng cho công việc lau dọn đống rất bừa bãi. ‘Chúng ta phải nhanh lên thôi,’ người khổng lồ Titan , điều mà Percy để ý thấy rằng thực câu trả lời. ‘ theo tôi.’

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 63




      CHO ĐẾN NAY, KẾ HOẠCH DÙNG MÀN TỬ SƯƠNG để ngụy trang của họ có vẻ hoạt động tốt. Thế nên, như lẽ tự nhiên, Percy đợi màn thất bại khổng lồ vào phút chót.

      Mười lăm mét cách Cửa Tử, cậu và Annabeth đông cứng cả người.

      ‘Ôi thần thánh ơi,’ Annabeth lẩm bẩn. ‘Nó giống y hệt.’

      Percy hiểu ý . Với bộ khung bằng sắt Stygian, cánh cổng ma thuật là chiếc thang máy – hai cánh cửa màu bạc và đen được chạm khắc theo kiểu Art Deco [1]. Ngoại trừ điều là màu sắc bị đảo lộn, nó trông giống y hệt thang máy ở trong Tòa Nhà Empire State, lối vào đỉnh Olympus.

      Nhìn thấy nó, Percy cảm thấy nhớ nhà đến thở nổi. Cậu chỉ nhớ Đỉnh Olympus. Cậu nhớ mọi thứ mà mình bỏ lại phía sau: Thành phố New York, Trại Con Lai, mẹ và bố dượng của cậu. Mắt cậu cay cay. Cậu đủ tin vào bản thân để mà lên tiếng.

      Cánh Cửa Tử thần giống như là xúc phạm cá nhân, được thiết kế ra để gợi cậu nhớ tới tất cả những thứ mà cậu thể có.

      Khi vượt qua được cơn sốc ban đầu, cậu bắt đầu để ý các chi tiết khác: sương giá lan bệ cánh Cửa, ánh tía lấp lánh xung quanh và những sợi xích quấn chặt.

      Sợi dây bằng sắt đen chạy xuống hai bên khung, như là dây căng của cây cầu treo. Chúng được móc gắn vào mặt đất thịt. Hai tên Titan, Krios và Hyperion, đứng gác ở hai điểm móc.

      Trong khi Percy nhìn, toàn bộ bộ khung rung lên bần bật. Sét đen lóe bầu trời. Các sợi xích cũng rung bần bật, và hai tên Titan đặt chân chúng lên hai cái móc để bảo vệ. Cánh Cửa trượt mở ra, để lộ nội thất mạ vàng của khoang thang máy.

      Percy căng người, sẵn sàng lao tới trước, nhưng Bob đặt tay giữ vai cậu lại. ‘Chờ ,’ ông cảnh báo.

      Hyperion hét lên với đám đông xung quanh: ‘Nhóm A-22! Nhanh lên, cái bọn lười chảy thây kia!’

      tá Cyclopes vội vã chen lên trước, vẫy vẫy những chiếc vé mà đỏ và le hét sung sướng. Chúng đáng ra thể chui vào vừa được những cánh cửa cỡ con người kia, nhưng khi đến gần thân thể bọn Cyclops móp méo và thu lại. Cửa Tử thần hút chúng vào trong.

      Tên Titan Krios nhấn ngón tay lên nút LÊN ở phía phải thang máy. Cánh Cửa trượt đóng lại.

      Bộ khung lại rung lên. Những tia sét đen nhạt dần.

      ‘Các cậu phải hiểu cách chúng hoạt động,’ Bob thầm. Ông đặt con mèo lên lòng bàn tay, có lẽ là để lũ quái vật xung quanh thắc mắc rằng ông chuyện với ai. ‘Mỗi lần cánh Cửa mở ra, chúng cố nối đến địa điểm mới. Thanatos sửa nó thành như thế, để chỉ ta mới có thể tìm ra. Nhưng mà bây giờ cánh Cửa bị xích lại. Nên thể di chuyển được.’

      ‘Thế chúng ta hãy chặt sợi xích ,’ Annabeth thầm trả lới.

      Percy nhìn vào hình dạng chói lọi của Hyperion. Lần cuối cùng cậu đấu với người khổng lồ Titan, việc đó lấy đến giọt sức lực cuối cùng của cậu. Rồi sau đó Percy suýt chết. Còn bây giờ có đến hai tên Titan, với vài ngàn quái vật hỗ trợ.

      ‘Lớp ngụy trang của chúng tôi,’ cậu . ‘Liệu nó có biến mất nếu chúng tôi làm gì đó mạnh tay ? Như là chém đứt sợi xích ấy?’

      ‘Tôi cũng biết,’ Bob với con mèo con’

      ‘Mrow,’ Bob trả lời.

      ‘Bob này, ông phải đánh lạc hướng chúng,’ Annabeth . ‘Percy và tôi lẻn ra đằng sau hai tên Titan và chém đứt sợi xích.’

      ‘Ừ, cũng được,’ Bob . ‘Nhưng đó chỉ là vấn đề. khi ở trong Cánh Cửa, phải có ai đó đứng bên ngoài nhấn nút và bảo vệ nó.’

      Percy cố nuốt khan. ‘Ờ…bảo vệ cái nút?’

      Gãi cằm chú mèo con của mình. ‘Phải có ai đó liên tục giữ nút LÊN trong mười hai phút, nếu chuyến hoàn thành.’

      Percy liếc qua cánh Cửa. Đúng vậy, Krios vẫn giữ ngón cái chặt vào nút LÊN. Mười hai phút… Bằng cách nào đó họ phải giữ hai tên Titan tránh xa khỏi hai cánh cửa kia. Rồi Bob, Percy hoặc Annabeth phải đứng giữ cái nút kia trong mười hai phút đằng đẵng, ở giữa đột quân quái vật trong trái tim của Tartarus, trong khi hai người kia trở về trần gian. Nhiệm vụ bất khả thi.

      ‘Tại sao lại là mười hai phút?’ Percy hỏi.

      ‘Tôi cũng biết,’ Bob . ‘Tại sao lại có mười hai Olympian và mười hai Titan?’

      ‘Được đấy,’ Percy , mặc dù mồm miệng cậu đắng nghét.

      ‘Ý ông chuyến hoàn thành là như thế nào?’ Annabeth hỏi. ‘Chuyện gì xảy ra với hành khách?’

      Bob trả lời. Đoán từ vẻ mặt đau đớn của ông khổng lồ, Percy quyết đinh là cậu muốn ở trong cái thang máy đó lúc khoang máy kẹt giữa Tartarus và trần gian.

      ‘Nếu như chúng ta giữ được cái nút đó trong mười hai phút,’ Percy , ‘và sợi xích bị cắt –‘

      ‘Cánh cửa tự thiết lập lại,’ Bob . ‘Đó là cách mà nó phải hoạt động. Nó biến mất khỏi Tartarus. Rồi xuất nơi nào đó khác, nơi mà Gaia thể sử dụng được.’

      ‘Thanatos chiếm lại nó,’ Annabeth . ‘Tử Thần trở lại như bình thường, và quái vật mất mất đường tắt để trở lại trần gian.’

      Percy thở hắt ra. ‘Dễ xơi đó. Chỉ trừ….ờ, mọi thứ.’

      Bob rên lên khe khẽ.

      ‘Tôi giữ cái nút,’ Bob xung phong.

      hỗn hợp các thứ cảm giác trồi lên trong dạ dày Percy – đau đớn, buồn bã, biết ơn và tội lỗi dày thành xi măng cảm xúc. ‘Bob, chúng tôi thể cầu ông làm thế. Ông cũng muốn qua Cánh Cửa mà. Ông muốn được lại nhìn thấy bầu trời, các ngôi sao và –‘

      ‘Đúng là tôi muốn,’ Bob đồng ý. ‘Nhưng phải có ai đó giữ nút. Và khi sợi xích bị cắt … em của tôi đánh ngăn cho hai cậu qua. Họ muốn Cánh Cửa biến mất.’

      Percy nhìn đăm đăm vào biển vô tận quái vật. Kể cả nếu cậu để cho Bob hy sinh như thế, làm sao mà Titan có thể tự vệ trước nhiều kẻ địch như thế này trong mười hai phút, và giữ ngón tay cái nút?

      Tảng xi măng đó đông thành tấm trong dạ dày Percy. Cậu luôn nghi ngờ về kết cục của chuyện này. Cậu phải đứng lại đằng sau. Trong khi Bob ngăn chặn quân địch, Percy có thể giữ được nút thang máy và đảm bảo rằng Annabeth thoát an toàn.

      Bằng cách nào đó, cậu phải thuyết phục được ra có cậu. khi an toàn và Cánh Cửa biến mất, cậu có thể chết mà biết rằng mình làm chuyện đúng đắn.

      ‘Percy …?’ Annabeth nhìn cậu chăm chú. hơi ngờ vực trong giọng .

      quá thông mình. Nếu mà cậu nhìn vào mắt , có thể thấy được chính xác điều cậu nghĩ.

      ‘Việc nào trước làm trước ,’ cậu . ‘ cắt cái mấy cái xích kia thôi nào.’

      ————–

      [1] Art Deco: là trường phái nghệ thuật và trang trí mang tính triết trung được bắt đầu tại thành phố Paris vào thập niên 1920 và phát triển ra toàn thế giới trong thập niên 1930. Phong cách này ảnh hướng đến mọi lĩnh vực của thiết kế, bao gồm kiến trúc và thiết kế nội thất, thiết kế công nghiệp, thời trang và trang sức, và cả lĩnh nghệ thuật thị giác như hội họa, nghệ thuật tạo hình và điện ảnh. Khái niệm “art deco” được nhắc đến rộng rãi lần đầu tiên vào năm 1966 sau cuộc triển lãm tại Paris mang tên ‘Les Années 25′ và đề dưới ‘Art Deco’, kỷ niệm Triển lãm thế giới về công nghiệp đại và mỹ nghệ năm 1925. Nghệ thuật Art Deco tiêu biểu bởi tính thanh lịch, quyến rũ, công năng và đại.

      Kiến trúc : tòa nhà Chryler Building, NYC:

      p

      :)) đùa chút



      áp phích (poster):



      Tranh



      Họa Tiết



      Chương 64




      ‘IAPETUS!’ HYPERION GẦM LÊN. ‘Chà chà. cứ tưởng mày trốn trong cái xô lau nhà ở đâu đấy rồi.’

      Bob kềnh càng đến, cau có. ‘Em có trốn đâu đâu.’

      Percy trườn lên phía bên phải Cánh Cửa. Annabeth lẻn sang bên trái. Hai tên Titan có vẻ gì là chú ý đến họ, nhưng mà Percy đánh liều. Cậu giữ Thủy Triều ở dạng bút máy. Cậu cúi thấp, bước nhất có thể. Các con quái vật hơn giữ khoảng cách tôn kính với các Tian, thế nên có đủ chỗ đế mà ngụy trang quanh cánh cửa, nhưng Percy nhận thức được sâu sắc cái đám đông gầm gừ sau lưng cậu.

      Annabeth quyết định chọn phía Hyperion canh, dựa giả định rằng Hyperion có nhiều khả năng cảm nhận được Percy hơn. Dù sao, Percy vũng là người cuối cùng giết trần gian. Với Percy thế cũng tốt. Sau khoảng thời gian ở dưới Tartarus qua lâu, cậu thể nào nhìn vào bộ giáp cháy vàng rực của Hyperion mà nổ đom đóm mắt.

      Ở bên của Percy, Krios đứng đó tối tăm và lặng lẽ, chiếc mũ trụ sừng cừu che khuất mặt . giữ chân dẫm lên chiếc neo của sợi xích và ngón tay cái nút LÊN.

      Bob đối mặt với hai người em của mình. Ông cắm ngọn giáo xuống và cố ra vẻ ngầu hết sức có thể với con mèo con vai. ‘Hyperion và Krios. Tôi nhớ cả hai .’

      ‘Thế hả, Iapetus?’ Tên Titan vàng cười vang, liếc qua Krios để chia sẻ câu chuyện cười. ‘Thế tốt đấy! nghe rằng Percy Jackson biến chú mày thành con hầu rửa bát. Nó đặt lại tên cho chú mày là gì nhỉ…Betty à?’

      ‘Bob,’ Bob gầm gừ.

      ‘Thế , đến lúc chú mày nên xuất đầu lộ diện rồi đó, Bob. Krios và tao bị kẹt ở đây mấy tuần rồi –‘

      ‘Mấy giờ thôi.’ Krios sửa lại, giọng trầm ầm ầm bên trong chiếc mũ trụ.

      ‘Sao cũng được!’ Hyperion . ‘Đây là công việc buồn chán, canh giữ mấy cái cánh cửa này, đẩy bọn quái vật vào theo lệnh của Gaia. Krios, nhóm tiếp theo là lũ súc sinh nào đấy?’

      ‘Đỏ Đúp,’ Krios trả lời.

      Hyperion thở dài. Lửa sáng rực nóng hơn vai . ‘Đỏ Đúp. Tại sao chúng ta lại nhảy từ A-22 đến Đỏ Đúp chứ? Cái hệ thống đánh số kiểu gì đấy?’ nhìn Bob chằm chằm. ‘Đây phải là việc dành cho tao – chúa tể của Ánh sáng! Titan trấn giữ phương Đông! Chủ nhân của Bình Minh! Tại sao tao lại bị ép phải đứng đây trong bóng tối trong khi lú Gigantos được ra trận và nhận hết các loại vinh quang? , Krios, tao có thể hiểu –‘

      ‘Tao luôn nhận được những nhiệm vụ tệ nhất,’ Krios làu bàu, ngón tay vẫn giữ cái nút.

      ‘Nhưng còn tao?’ Hyperion . ‘ nực cười! Đây đúng ra phải là việc của mày, Iapetus. Lại đây, thay mày lúc .’

      ‘Bob nhìn chằm chằm vào Cánh Cửa, nhưng cáo nhìn của ông khổng lồ xa xăm – lạc trong quá khứ. ‘Bốn chúng ta giữ chặt Ouranos, cha chúng ta dưới đất,’ ông nhớ lại. ‘Koios, tôi và hai người. Kronos hứa cho chúng ta cai quản bốn phương mặt đất để giúp hăn giết người.’

      ‘Chứ còn gì nữa,’ Hyperion . ‘Và tao vui vẻ về chuyện đó! Tao tự tay cầm liềm nếu như có cơ hội! Nhưng mà chú mày, Bob …mày luôn là mâu thuẫn về việc giết chóc, đúng nhỉ? Tên Titan mềm yếu của Phương Tây, mềm như là hoàng hôn! Tại sao cha mẹ chúng ta lại đặt tên mày là Xiên Nhân,tao thể hiểu nổi. Phải là Thút thít mới đúng.’

      Percy đến được cái móc neo. Cậu mở nắp bút và Thủy Triều dài ra hết cỡ. Krios phản ứng gì. chú ý của đặt hẳn vào Bob, người vừa mới hạ mũi giáo chĩa vào ngực Hyperion.

      ‘Tôi vẫn có thể xiên người,’ Bob , giọng thấp và bình bình. ‘Ạm khoe khoang quá rồi đó, Hyperion. sáng chói và rực lửa, nhưng rồi cũng bị Percy Jackson đánh bại. Tôi được nghe rằng trở thành cái cây đẹp ở Central Park.’

      Mắt Hyperion cháy ỉ. ‘Cẩn thận đấy, em trai.’

      ‘Ít nhất công việc của lao công cũng lương thiện,’ Bob . ‘Tôi dọn dẹp cho người khác. Tôi để lại cung điện tốt hơn là lúc tôi thấy nó. Nhưng các … các quan tâm các bày bừa ra như thế nào. Các theo đuôi Kronos mù quáng. Còn bây giờ các nhận lệnh từ Gaia.’

      ‘Bà là mẹ chúng ta!’ Hyperion gầm lên.

      ‘Bà ta thức giấc cho cuộc chiến của chúng ta đỉnh Olympus,’ Bob nhớ lại. ‘Bà ta thiên vị cho lứa con thứ hai, bọn Gigantos.’

      Krios càu nhàu. ‘Cũng đúng đấy. Những đứa con của cái hố.’

      ‘Hai thằng mày cẩn thận cái mồm đấy!’ Giọng Hyperion căng thẳng nỗi sợ hãi. ‘Bọn mày biết được khi nào ông ấy lắng nghe đâu.’

      Chiếc thang máy gõ cái ĐING. Cả ba Titan nhảy dựng lên.

      mười hai phút rồi sao? Percy mất mất cảm giác thời gian rồi. Krios thả tay khỏi cái nút rồi gọi lên, ‘Đỏ Đúp! Đỏ Đúp đâu?’

      Cả đàn quái vật khuấy động và xô đẩy lẫn nhau, nhưng chẳng có con nào tiến lên trước.

      Krios buông tiếng thở dài. ‘Tao bảo chúng là phải giữ vè rồi mà. Đỏ Đúp! Bọn mày bị mất chỗ trong hàng!’

      Annabeth vào vị trí, ngay phía sao Hyperion. giơ thanh kiếm xương drakon lên bệ của sợi xích. Trong ánh lửa của bộ giáp của tên Titan, lớp Tử Sương ngụy trang của làm trông giống như con ma cháy.

      giơ lên ba ngón tay, sẵn sàng đếm ngược. Họ phải cắt sợi xích trước khi đám tiếp theo vào thang máy, nhưng đồng thời họ cũng phải đảm bảo rằng hai tên Titan bị đánh lạc hướng hết mức có thể.

      Hyperion lẩm bẩm chử thề. ‘Tuyệt . Việc này hoàn toàn làm rối tung lịch của chúng ta.’ ta cười đểu Bob. ‘Chọn , thằng em. là đánh nhau, hai là giúp. Tao có thời gian lên lớp mày đâu.’

      Bob liếc qua Annabeth và Percy. Percy đoán rằng ông khổng lồ nhào vào đánh nhau, nhưng thay vào đó ông nhấc đầy nhọn mũi giáo lên. ‘Tốt lắm. Tôi nhận nhiệm vụ gác. Ai trong hai nghỉ trước?’

      ‘Tao, đương nhiên rồi,’ Hyperion .

      ‘Là tao!’ Krios gắt. ‘Tao giữ cái nút này lâu quá ngón cái sắp gãy ra rồi.’

      ‘Tao đứng đây lâu hơn,’ Hyperion càu nhàu. ‘Hai thằng mày canh Cửa trong khi tao lên trần gian. Tao có mấy thằng hùng Hy Lạp để trả thù ở đấy!’

      ‘Ồ, !’ Krios cự lại. ‘Cái thằn ranh La Mã đấy tới Epirus – cái đứa giết tao đỉnh Othrys. Nó gặp may. Bây giờ đến lượt tao.’

      ‘Bah!’ Hyperion giơ kiếm lên. ‘Để tao moi ruột mày ra trước, Đầu Cừu!’

      Krios giơ gươm của lên. ‘Bơi vào đây, nhưng mà tao ở dưới cái hố hôi hám này nữa đâu!’

      Annabeth bắt ánh mắt Percy. ra khẩu hình: , hai -

      Trước khi bọn họ có thể chặt dây xích, tiếng rên rỉ cao vút xuyên qua tai cậu, như là tiếng xé gió của quả rốc két. Percy chỉ có đủ thởi gian mà nghĩ: Uh-oh. Rồi tiếng nổ rúng động cả sườn đồi. đợt sóng nhiệt đẩy Percy ngã ngửa ra sau. Những mảnh đạn bóng tối xé qua Krios và Hyperion, xé chúng ra dễ dàng như máy cắt giấy.

      CÁI HỐ HÔI HÁM. giọng rùng rợn vang qua cánh đồng, rung chuyển cả mặt đất thịt.

      Bob lảo đảo. Bằng cách nào đó mà vụ nổ hề chạm tới ông. Ông quét mũi giáo ra trước, cố gắng xác định nguồn phát ra giọng . Bob chui vào bộ quần áo liền quần của ông.

      Annabeth tiếp đất cách Cánh Cửa sZu mét. Khi đứng nên, Percy nhõm vì vẫn sống và cậu mất lúc mới nhận ra bây giờ trông giống chính . Màn Tử Sương bay mất.

      Cậu nhìn xuống hai bàn tay của chính cậu. Lớp ngụy trang của cậu cũng mất luôn.

      BỌN TITAN, giọng khinh thị. GIỐNG LOÀI KÉM CỎI. HOÀN HẢO VÀ YẾU ỚT.

      Phía trước Cánh Cửa Tử thần, khí đen lại và đặc lại. Thứ ra quá sức to lớn, phát ra tà ác thuần khiết, đến nỗi Percy chỉ muốn bò và trốn vào cái hốc nào đấy.

      Thay vào đó, cậu ép mắt mình lần theo hình dạng của vị thần đó, bắt đầu từ đôi ủng sắt đen, cái nào cái nấy to như là cỗ quan tài. Chân của ta được quấn trong xà cạp đen; da thịt nổi cuồn cuộn cơ bắp tím ngắt, như là mặt đất dưới chân. Váy giáp của ta dược làm từ hàng ngàn khúc xương đen, xoắn xuýt, dệt vào nhau thành tấm xích và móc vào người bằng cái thắt lưng bằng những đôi tay quái dị.

      mặt của tấm giác ngực người chiến binh, những khuôn mặt u ám lên rồi chìm vào – bọn khổng lồ, lũ Cyclope, lũ gorgon và drakon – tất cả đều đẩy vào bộ giáp như thể muốn thoát ra.

      Đôi tay của tên chiến binh để trần – đầy cơ bắp, tím ngắt và long lanh – đôi bàn tay ta bự như gàu múc máy xúc.

      Tệ hơn cả là cái đầu: chiếc mũ giáp làm từ kim loại và đá tảng xoắn xuýt ra hình thù gì cả – chỉ là giáo răng cưa và những miếng vá magma đập thình thịch. Toàn bộ khuôn mặt ta là cái xoáy – vòng xoáy hướng vào trong của bóng tối. Trong lúc Percy nhìn, những phần bản chất Titan còn sót lại của Hyperion và Krios bị hút vào lỗ mồm của tên chiến binh.

      Bằng cách nào đấy mà Percy lấy lại được tiếng của mình. ‘Tartarus.’

      Tên chiến binh phát ra tiếng động như núi vỡ làm đôi: tiếng cười phá lên, Percy dám chắm.

      Hình dạng này chỉ là biểu bé của quyền lực của ta, vị thần . Nhưng cũng thừa đủ để xử lí ngươi. Ta tay đâu, á thần bé . Xử lí cái loại muỗi mắt như ngươi chẳng là gì với sức mạnh của ta.

      ‘Ờ…’ Chân Percy đe dọa muốn sụp. ‘ muốn … ông biết đấy … vướng vào rắc rối nào đâu.’

      Ngươi thể được linh hoạt đến đáng ngạc nhiên, Tartarus . Ngươi được quá xa rồi. Ta thể đứng bên và nhìn ngươi tiến thêm được nữa.

      Tartarus dang tay. Khắp cả thung lũng, hàng ngàn con quái vật kêu gào, đập vũ khí vào nhau và gầm lên chiến thắng. Cánh Cửa Tử thần rung bần bật với sợi xích.

      Hãy tự hào , á thần tí xíu kia, vị thần của chốn Hố sâu Thăm thẳm . Đến cả lũ thần thánh đỉnh Olympus cũng còn chẳng đáng để ta chú ý đến. Nhưng mà ngươi, được chính Tartarus tự tay kết liễu!

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 65: Frank





      FRANK CỨ HY VỌNG LÀ CÓ PHÁO HOA.

      Hay ít nhất cũng là cái băng rôn viết: CHÀO MỪNG VỀ NHÀ!

      Hơn ba ngàn năm trước, tổ tiên Hy Lạp của cậu – Perciclymenus già nua tốt bụng, kẻ biến hình, giong buồm về phương đông với các Argonauts. Hàng thế kỉ sau con cháu của Periclymenus phục vụ trong quân đoàn La Mã đông phương. Rồi, sau loạt các trắc trở, dòng họ định cư ở Trung Quốc, cuối cùng lại di cư đến Canada vào thế kỉ mười tám. Bây giờ, Frank trở về Hy Lạp, có nghĩ là gia đình họ Trương hoàn thành vòng quanh quả địa cầu.

      Đó nghe có vẻ như là lí do để ăn mừng, nhưng mà ủy ban đón tiếp cậu chỉ là đàn harpy (nữ quái mình người cánh chim) đói điên cuồng lao vào tấn công tàu. Frank cảm thấy đại loại là tệ khi bắn rụng chúng bằng cung tên. Cậu cứ nghĩ về Ella, bạn harpy thông minh quái dản của họ đến từ Portland. Nhưng những con harpy này phải là Ella. Chúng vui vẻ nhai nát cái mặt Frank ra. Thế là cậu đành bắn chúng thành những đám mây bụi và lông vũ.

      Địa hình của vùng đất Hy Lạp bên dưới rất khắc nghiệt. những ngọn đồi rải rác những hòn đá tảng và những cây hương còi cọc, tất cả lung linh trong làn khí mờ ảo. Mặt trời dội nắng xuống như muốn nện vùng nông thôn thành cái đĩa đồng Celestial. Kể cả đây cao hơn ba chục mét, Frank cũng có thể nghe tiếng ve ve ngớt của những con ve sầu cây – thứ tiếng động buồn ngủ, thuộc về thế giới khác làm mắt cậu nặng trĩu. Kể cả hai vị thần chiến tranh vốn đấu khẩu trong đầu cậu có vẻ cũng lăn ra ngủ luôn rồi. Họ hầu như làm phiền Frank nữa kể từ khi tàu Argo II vào đến Hy Lạp.

      Mồ hôi rịn xuống cổ cậu. Sau cái lần bị đóng băng dưới khoang tàu bởi cái mụ thần tuyết điên khùng đó, Frank nghĩ rằng mình có thể chẳng bao giờ cảm thấy ấm áp lần nữa, nhưng bây giờ lưng áo cậu sũng mồ hôi.

      ‘Nóng và ẩm!’ Leo toe toét cười ở chỗ lái. ‘Làm tớ nhớ nhà ở Houston! Cậu nghĩ thế nào hả Hazel? Tất vả những thứ gì chúng ta cần là ít muỗi khổng lồ, và thế là giống y hệt như Gulf Coast!’

      ‘Cảm ơn nhiều lắm lắm đấy, Leo,’ Hazel lầm bầm. ‘Chắn chắn bây giờ chúng ta bị tấn công bởi đàn quái muỗi Hy Lạp cổ.’

      Frank quan sát hai người bọn họ, lặng lẽ kinh ngạc vì căng thẳng giữa họ biến mất. Bất cứ thứ gì xảy ra với Leo trong năm ngày lưu vong, thay đổi cậu ta. Cậu ta vẫn đùa nghịch vòng quanh, nhưng Frank cảm thấy được có thứ gì đó khang khác ở Leo – như là con tàu với bộ khung mới. Có thể rằng bạn thể thấy được bộ khung, nhưng bạn có thể nhận ra đợc điều đó khi trông thấy con tàu xé sóng lao .

      Leo còn có vẻ hăng hái trong việc trêu Frank nữa. Cậu chuyện dễ dàng hơn với Hazel – còn trộm những ánh mắt đăm chiêu tròn xoe từng luôn làm Frank thoải mái.

      Hazel chẩn đoán vấn đề riêng với Frank: ‘Cậu ta gặp ai đó.’

      Frank hoài nghi. ‘Như thế nào? Ở đâu? Làm sao mà em biết được?’

      Hazel mỉm cười. ‘Em chỉ biết thôi.’

      Như thể là con của Venus ấy chứ phải con của Pluto. Frank chẳng thể hiểu nổi.

      Tất nhiên là cậu nhõm vì Leo cảm nắng của cậu, nhưng mà Frank cũng khá là lo cho Leo. Tất nhiên rồi, họ có những khác biệt, nhưng sau tất cả những chuyện trải qua cùng nhau Frank muốn thấy Leo tan nát trái tim.

      ‘Ở đó!’ Tiếng Nico giật Frank khỏi ý nghĩ. Như thường lệ, di Angelo lại vắt vẻo buồn trước. Cậu bé chỉ đến con sông xanh lá uốn khúc qua các ngọn đồi trước họ tầm cây số. ‘Điều khiển tàu chúng ta theo hướng đó. Chúng ta gần ngôi đền lắm rồi. Rất gần.’

      Như thể để chứng minh lời cậu bé, chớp đen xé ngang bầu trời, để lại những điểm đen trước mắt Frank và làm cho lông tay cậu dựng đứng hết lên.

      Jason buộc dây đai kiếm. ‘Tất cả mọi người, sẵn sàng vũ khí. Leo, lái tàu gần vào, nhưng đừng tiếp đất – thêm động chạm nào với mặt đất hơn mức cần thiết. Piper, Hazel ra chỗ dây neo.’

      ‘Rồi đây!’ Piper .

      Hazel thơm Frank lên má rồi chạy giúp.

      ‘Frank,’ Jason gọi, ‘xuống dưới khoang tìm Thầy Hedge.’

      ‘Yep!’

      Cậu leo xuống tầng và hướng đến cabin của thầy Hedge. Lúc đến gần cánh cửa, cậu chậm lại. Cậu muốn làm kinh động đến ông nhân dương bởi bất cứ tiếng động lớn nào. Huấn luyện viên Hedge có thói quen là nhảy ra hành lang với cây gập bóng chày tay nếu ông nghĩ rằng có kẻ tấn công tàu. Frank suýt ăn mấy cú bay đầu vài lần đường vào nhà vệ sinh.

      Cậu giơ tay lên để gõ cửa. Rồi cậu nhận ra là cánh cửa vốn hé mở. Cậu nghe thấy Huấn luyện viên Hedge chuyện phía bên trong.

      ‘Thôi nào, em !’ ông nhân dương . ‘Em biết rằng điều đó giống như thế mà!’

      Frank cứng người. Cậu có ý nghe trộm, nhưng mà cậu dám chắc phải làm gì. Hazel đến rằng lo cho ông thầy dê. khăng khăng rằng có gì đó làm ông lo lắng, nhưng Frank chưa hề nghĩ gì nhiều về điều đó cho đến bây giờ.

      Cậu chưa bao giờ nghe thấy ông thầy dê chuyện nhàng đến thế bao giờ. Thường thường những thứ tiếng động duy nhất Frank nghe từ cabin của ông huấn luyện viên là tiếng các chương trình thể thao TV, hay tiếng ông ta la hét, ‘Yeah! Bắt lấy chúng!’ khi ông xem các chương trình phim ảnh võ thuật ưa thích. Frank khá chắc là ông thầy dê bao giờ gọi Chuck Norris là em cả.

      giọng khác trả lời – giọng nữ, nhưng hầu như thể nghe thấy, như thể nó phát ra từ đâu đó xa lắm.

      ,’ Huấn luyện viên Hedge hứa. ‘Nhưng, ờ, bọn tiến vào chiến trận –‘ ông hắng giọng – ‘và chuyện có thể tồi tệ. Em hãy cứ ở yên đó an toàn nhé. trở lại. Thực đấy.’

      Frank thể chịu được thêm nữa. Cậu gõ cửa to. ‘Ê này, thầy ơi?’

      Tiếng chuyện ngưng bặt.

      Frank đếm đến sáu. Cánh cửa bật mở.

      Thầy Hedge đứng đó nhăn nhó, mắt vằn tia máu, như thể ông xem TV quá nhiều. Ông đội chiếc mũ bóng chày thường thấy và mặc quần short thể thao, với áo giáp da mặc ra ngoài áo polo và lủng lẳng cái còi đeo cổ, chắc là dành cho trường hợp ông muốn làm chói tai các đội quân quái vật.

      ‘Trương. Cậu muốn gì?’

      ‘Ờ, chúng ta chuẩn bị cho trận chiến. Bọn em cần thầy khoang.’

      Chòm râu dê của ông thầy run run. ‘Yeah. Đương nhiên là cần rồi.’ Ông nghe kém vui cách kì lạ về cái viễn cảnh được oánh nhau.

      ‘Em có ý – ý em là, em nghe thầy chuyện,’ Frank lắp bắp. ‘Có phải thầy gửi tin nhắn Iris?’

      Huấn luyện viên Hege trông có vẻ như sắp sửa đặt vào mặt Frank cái bạt tai, hay ít nhất cũng phải tuýt còi là to. Rồi vai ông sụm xuống. Ông buông tiếng thở dài và quay vào trong, bỏ lại Frank đứng đó ngượng ngùng ở cửa.

      Ông huấn luyện viên ngồi phịch xuống cái giường gấp. Ông khum tay đỡ cẵm và nhìn đăm đăm rầu rĩ quanh cabin. Nơi này giống như phòng kí túc xá trong trường đại học sau trận bão – sàn nhà vương vãi quần áo (có thể để mặc, cũng có thể để ăn vặt: với nhân dương khó có thể khẳng định), đĩa DVD và vụn đĩa bẩn tủ quần áo. Mỗi khi tàu nghiêng, đám những đồ thể thao chẳng liên quan tới nhau lăn qua sàn – bóng bầu dục, bóng rổ, bóng chày và, vì lí do nào đó, quả bóng bi-a duy nhất. Những túm lông dê trôi nổi trong khí và tập hợp lại dưới đồ đạc thành khối. Bụi dê? Lông tơ dê?

      giường ông thầy là bát nước, đống những đống drachma, cái đèn pin và lăng kính để tạo cầu vồng. ràng là ông thầy chuẩn bị để gửi rất nhiều tin nhắn Iris.

      Frank nhớ lại những gì Piper từng kể cho cậu về bạn tinh linh mây của ông thầy, người làm việc cho bố Piper. Tên của bạn là gì nhỉ …. Milinda? Millicent? , Mellie.

      ‘Ờ, bạn Mellie của thầy ổn chứ?’ Frank mạo hiểm.

      phải chuyện của cậu!’ ông thầy gắt.

      ‘Được rồi.’

      Thầy Hedge đảo đảo mắt. ‘Được rồi! Nếu mà câu phải biết – ừ, ta vừa chuyện với Mellie. Nhưng ấy còn là bạn của ta nữa.’

      ‘Ôi..’ Tim Frank chùng xuống. ‘Hai người chia tay rồi à?’

      , đồ khờ! Bọn ta cưới nhau rồi! ấy là vợ ta!’

      Frank có thể ít đơ hơn nếu như ông thầy tát cậu. ‘Thầy, là – là tuyệt! Lúc – bao -?’

      phải chuyện của cậu!’ ông ta lại hét lên.

      ‘Ừm … được rồi.’

      ‘Cuối tháng NĂm,’ ông thầy . ‘Chỉ ngay trước khi tàu Argo II ra khơi. muốn làm to chuyện đấy.’

      Frank cảm thấy như con tàu lại nghiêng cái nữa, nhưng chắc hản phải là do cậu. Đám đồ thể thao điên cuồng kia vẫn cứ đụng liên tiếp vào tường.

      Toàn bộ thời gian vừa qua ông thầy dê kết hôn rồi sao? Thay vì làm đôi vợ chồng mới cưới, ông lại đồng ý tham gia nhiệm vụ này. lạ gì chuyện thầy Hedge lại gọi về nhà nhiều thế. lạ gì chuyện ông cứ cáu kỉnh và hiếu chiến.

      Nhưng…Frank vẫn cảm thấy rằng có chuyện gì nữa xảy ra. Giọng của ông thầy trong lúc nhắn tin Iris nghe như là họ tranh cãi vấn đề.

      ‘Em có ý nghe lén,’ Frank . ‘Nhưng … ấy ổn chứ?’

      ‘Đó là cuộc chuyện riêng tư mà!’

      ‘Đúng rồi, thầy dúng.’

      ‘Được rồi! Ta kể cho cậu.’ Hedge nắt đám lông dê khỏi đùi và thả nó trôi trong khí. ‘ ấy xin tạm nghỉ việc ở L.A., tới Trại Con Lai trong mùa hè, bởi vì chúng ta tưởng –‘ Giọng ông vỡ ra. ‘Chúng ta tưởng rằng ở đó an toàn hơn. Còn bây giờ ấy bị kẹt ở đó, với người La Mã chuẩn bị tấn công. ấy… ấy khá là sợ hãi.’

      Frank trở nên rất ý thức về huy hiệu bách đội áo, hình xăm SPQR cẳng tay.

      ‘Xin lỗi,’ cậu lẩm bẩm. ‘Nhưng mà, nếu như cố ấy là tinh linh mây, liệu ấy có thể…thầy biết đấy, trôi ?’

      Ông thầy dê nắm tay quanh tay nắm của chiếc gậy bóng chày. ‘Bình thường , có. Nhưng mà thế này… ấy ở trong tình trạng nhạy cảm. Như thế an toàn.’

      ‘…nhạy cảm…’ mắt Frank mở lớn. ‘ ấy sắp sửa có em bé? Thầy sắp sửa làm bố?’

      ‘Hét to thêm tí nữa,’ Hedge càu nhàu. ‘Ta nghĩ rằng ở Croatia họ chưa nghe thấy đâu.’

      Frank thể nhịn cười toe toét. ‘Nhưng mà, thầy ơi, tuyệt vời quá! em bé thần nông? Hay là tiên nữ nymph? Thầy ông bố tuyệt vời.’

      Frank chắc là cậu cảm thấy như thế, xét đến chuyện là ông thầy nhân dương thích gậy bóng chày và và đá song phi, nhưng cậu chắc.

      Thầy Hedge trở nên cau có hơn. ‘Chiến tranh đến rồi, Trương. đâu an toàn cả. Ta đáng ra nên ở đó vì Mellie. Nếu như ta phải chết ở đâu đó –‘

      ‘Hey, ai chết cả,’ Frank .

      Hedge gặp ánh mắt cậu. Frank có thể rằng ông thầy tin điều đó.

      ‘Luôn luôn có điểm yếu ở con cái nhà Ares,’ Hedge lẩm bẩm. ‘Hay là Mars – ai cũng được. Có thể đó là lí do tại sao mà ta nghiền cậu ra cám bởi vì hỏi nhiều câu kiểu đấy.’

      ‘Nhưng em –‘

      ‘Được rồi, ta cho cậu!’ Hedge thở dài lần nữa. ‘Hồi ta vẫn còn được phân công làm người tìm kiếm, ta chạy khỏi Arizona. Mang theo đứa trẻ tên là Clarisse.’

      ‘Clarisse?’

      ‘Chị em gì đấy của cậu,’ Hedge . ‘con Ares. Bạo lực. Thô lỗ. Rất nhiều tiềm năng. Dù sao, khi ta đường, ta có giấc mơ về mẹ ta. Bà – bà cũng là tiên mây như là Mellie. Ta mơ rằng bà gặp rắc rối và cần ta giúp ngay lập tức. Nhưng mà ta tự với mình rằng, Nah, đó chỉ là giấc mơ. Ai lại làm hại bà tiên mây già hiền lành chứ? Hơn nữa, ta phải đưa đứa con lai này đến nơi an toàn. Thế là ta hoàn thành nhiệm vụ của ta, đưa Clarisse đến Trại Con Lai. Sau đó, ta tìm mẹ ta. Nhưng mà muộn.’

      Frank nhìn túm lông dê đậu đầu cây gậy bóng chày. ‘Chuyện gì xảy ra với bà ấy?’

      Hedge nhún vai. ‘Chịu. Chưa bao giờ gặp lại bà. Có thể nếu như ta ở đó với bà, nếu như ta quay lại sơm hơn…’

      Frank muốn điều gì đó an ủi, nhưng cậu chắc phải gì. Cậu mất mẹ mình ở chiến trường Afghanistan, và cậu biết ba từ em rất tiếc rỗng tuyếch ra sao.

      ‘Thầy làm nhiệm vụ của thầy,’ Frank thử. ‘Thầy cứu mạng á thần.’

      Thầy Hedge càu nhàu. ‘Còn bây giờ vợ và đứa con chưa ra đời của ta gặp nguy hiểm, cách đây nửa vòng Trái Đất, và ta thể làm gì giúp.’

      ‘Thầy làm gì đó mà,’ Frank . ‘Chúng ta ở tận đây để ngăn bọn Gigantos đánh thức Gaia. Đó là cách tốt nhất để giữ cho bạn bè chúng ta an toàn.’

      ‘Đúng vậy. Đúng vây, ta cho là thế.’

      Frank ước chi mình có thể làm điều gì đó nhiều hơn để vực tinh thần thầy Hedge dậy. Cậu thắc mắc rằng ai bảo vệ trại Jupiter khi giờ đây quân đoàn đống tiến, nhất là khi với toàn bộ đám quái vật mà Gaia thả ra từ Cửa Tử. Cậu lo rằng bạn bè cậu ở Đội Năm và những điều mà họ phải chịu khi Octavian ra lệnh cho họ tấn công Trại Con Lai. Frank muốn quay trở lại đó, dù chỉ để tọng con gấu teddy xuống cổ họng cái tay tư tế gầy nhẳng đó.

      Con tàu chồm tới trước. Đám đồ thể thao lăn lông lốc dưới giường ông thầy.

      ‘Chúng ta hạ độ cao,’ thầy Hedge . ‘Chúng ta nên lên thôi.’

      ‘Đúng rồi,’ Frank , giọng cậu khàn khàn.

      ‘Cậu đúng là đồ La Mã tọc mạnh, Frank Trương.’

      ‘Nhưng –‘

      nào, Hedge . ‘và đừng có gì với những người còn lại, cái đồ bép xép kia.’



      Khi tất cả mọi người khẩn trương đến chỗ neo, Leo nắm lấy cánh tay Frank và Hazel. Cậu ta lôi họ đến chỗ máy bắn đá đằng đuôi. ‘Okay, kế hoạch là như thế này.’

      Hazel nheo mắt. ‘Mình ghét các kế hoạch của cậu.’

      ‘Mình cần cái mảnh củi đó,’ Leo . ‘Nhanh lên nào!’

      Frank suýt nữa bị chính lưỡi mình làm nghẹt thở. Hazel lùi lại, tự động che túi áo khoác lại theo bản năng. ‘Leo, cậu thể -‘

      ‘Mình tìm ra phương án.’ Leo quay qua Frank. ‘Đây là quyết định của cậu, chàng to lớn, nhưng mà mình có thể bảo vệ cậu.’

      Frank nghĩ về vô số lần nhìn thấy các ngón tay Leo bùng lên ngọn lửa. động tác sai, Leo có thể thiêu rụi mẩu gỗ dạt điều khiển sinh mạng của Frank.

      Nhưng vì lí do nào đó mà Frank hề kinh hãi. Từ lúc đối mặt xuống đám quái bò ở Venice, Frank hầu như nghĩ về cái cuộc sống mong manh của mình. Đúng vậy, đốm lửa nhất cũng có thể giết cậu. Nhưng cậu cũng sống sót qua rất nhiều chuyện bất khả thi và làm cho cha tự hào. Frank quyết định rằng cho dù định mệnh của mình có là cái gì, cậu cũng chẳng lo về nó nữa. Cậu làm tốt nhất có thể để giúp đỡ bạn bè mình.

      Hơn nữa, Leo rất nghêm túc. Mắt cậu ta vẫn đầy u sầu, hồn cậu ở nơi khác, nhưng có biểu mặt cậu thể rằng đây là kiểu trò đùa gì đó’

      ‘Cứ làm , Hazel,’ Frank .

      ‘Nhưng…’ Hazel hít hơi dài. ‘Được rồi.’ bé lấy ra mảnh củi và trao cho Leo.

      Trong đôi bàn tay của Leo, nó chẳng lớn hơn là cái tuốc vít. Mảnh củi vẫn cháy xém đầu nơi Frank dùng để đốt đứt sợi xích băng trói thần Thanatos ở Alaska.

      Từ cái túi thắt lưng dụng cụ, Leo lấy ra mảnh vải trắng. ‘Xem đây!’

      Frank nhíu mày. ‘Khăn mùi soa à?’

      ‘Cờ đầu hàng?’ Hazel đoán.

      đâu, hỡi những kẻ có lòng tin!’ Leo . ‘Đây là cái túi làm bằng loại vải siêu tuyệt vời – món quà từ người bạn của mình.’

      Leo nhét mảnh củi vào chiếc túi và thắt túi lại bằng sợi chỉ đồng.

      ‘Dây rút là sáng kiến của mình,’ Leo đầy tự hào. ‘Tốn ít công, luồn nó qua vải, nhưng mà cái túi mở ra trừ khi cậu muốn. Vải bông thông hơi được như là vải áo, nên mảnh củi cũng bị bí hơi hơn là ở trong túi áo của Hazel.’

      ‘ờ..’ Hazel . ‘Thế làm sao mà đó lại là tiến bộ được?’

      ‘Giữ nó để mình làm cậu lên cơn đau tim.’ Leo tung cái túi cho Frank, người suýt nữa lóng ngóng đánh rơi nó.

      Leo triệu hồi quả cầu lửa nóng đến trắng xanh bàn tay phải. Cậu giơ cẳng tay lên ngọn lửa, cười toe toét khi lưỡi lửa trăng liếm vào vạt áo jacket.

      ‘Thấy chưa?’ cậu hỏi. ‘Nó có cháy.’

      Frank có thích tranh cãi với thằng cha cầm quả cầu lửa, nhưng mà cậu , ‘ờ..nhưng mà cậu miễn dịch với lửa cơ mà.’

      Leo đảo đảo mắt. ‘Đúng vậy, nhưng mà mình phải tập trung nếu muốn quần áo bị cháy. Và mình hề tập trung, thấy ? Đây chính xác là loại vải kháng lửa. Có nghĩa là mảnh củi của cậu bao giờ cháy khi nằm trong cái túi đó.

      Hazel trông chưa được thuyết phục cho lắm. ‘Làm sao mà chắc được?’

      ‘Sheesh, những vị khán giả khó tính.’ Leo tắt lửa. ‘Chắc rằng chỉ có cách duy nhất để minh họa thôi.’ Cậu đưa tay ra cho Frank.

      ‘Ôi, , .’ Frank lùi lại. Đột nhiên những ý nghĩ dũng cảm về việc chấp nhận số mệnh đâu như xa tận đẩu tận đâu. ‘Được rồi mà, Leo. Cám ơn, nhưng mình – mình thể -‘

      bạn, cậu phải tin tưởng ở mình.’

      Tim Frank phi nước đại. Cậu có tin tưởng ở Leo ? Ờ , tất nhiên rồi … với cái động cơ. Với trò đùa khôn khéo. Nhưng với cả tính mạng mình?

      Cậu nhớ lại cái ngày họ bị kẹt trong ở cái xưởng dưới lòng đất Rome. Gaia đảm bảo rằng họ chết trong căn phòng đó. Còn Leo đảm bảo rằng đưa Hazel và Frank thoát khỏi cái bẫy. Và cậu thực nó.

      Giờ đây Leo lại với cùng vẻ tự tin đó.

      ‘Được rồi.’ Frank đưa cho Leo cái túi. ‘Cố đừng giết mình đấy nhá.

      Bàn tay Leo bùng cháy. Cái túi ám đen hay cháy.

      Frank chờ đợi cái gì đó khủng khiếp. Cậu đếm đến hai mươi, nhưng cậu vẫn còn sống sờ sờ. Cậu cảm thấy như thể khối băng tan chảy ngay dưới ức cậu – nỗi sợ đông cứng ở đó mà cậu quen với nó đến nỗi cậu thậm chí còn chẳng để ý tới nó cho tới khi nó biến mất.

      Leo dập tắt ngọn lửa của mình. Cậu nháy nháy lông mày với Frank. ‘Ai là bạn thân nhất của cậu nào?’

      ‘Đừng có mà trả lời đấy,’ Hazel . ‘Nhưng mà, Leo, đó quá là tuyệt vời!’

      ‘Đúng rồi, phải ?’ Leo đồng ý. ‘Thế ai muốn cầm mảnh củi mới đặc biệt an toàn này đây?’

      ‘Mình giữ nó,’ Frank .

      Hazel mím môi. cúi gằm xuống, có lẽ để Frank nhìn thấy được nỗi buồn trong mắt . bảo vệ mảnh củi đó cho cậu qua rất nhiều trận chiến. Đó là biểu của lòng tin giữa họ, biểu tượng của mối quan hệ giữa họ.

      ‘Hazel, phải là do em,’ Frank , nhàng nhất có thể. ‘ thể giải thích, nhưng cảm giác rằng cần bước lên trước khi chúng ta vào Ngôi nhà Hades. phải mang gánh nặng của chính mình.’

      Đôi mắt vàng của Hazel đầy vẻ quan hoài. ‘Em hiểu. Em chỉ…em lo.’

      Leo tung cho Frank cái túi. Frank buộc nó lên thắt lưng. Cậu là kì lạ khi mang theo điểm yếu chết người của mình cách hở hang thế này, sau hàng tháng trời giấu kín nó.

      ‘Và, Leo,’ cậu , ‘cảm ơn.’

      Thế có vẻ như quá nghèo nàn so với món quà Leo tặng cậu, nhưng Leo cười toe toét. ‘Có bạn thiên tài để làm gì?’

      ‘Này, mọi người!’ Piper gọi từ đằng mũi. ‘Tốt hơn là qua đây . Mọi người phải thấy cái này.



      Họ tìm ra nguồn của những tia sét đen.

      Tàu Argo II liệng thẳng đến nó dòng sông. Cách đó vài trăm mét, đỉnh của ngọn đồi gần nhất là quần thể đổ nát. Chúng thực giống cái gì – chỉ là những bức tường vụn bao quanh những vỏ đá vôi của vài tòa nhà – nhưng từ đâu đó trong đống tàn tích, những tua khí đen xoắn xuýt lên bầy trời, như là con mực khói thò tay ra khỏi hang. Trong khi Frank nhìn, tia sét năng lượng tối xé xuyên trung, làm rung chuyển con tàu và phát ra cơn sóng sốc lạnh tỏa ra khắp địa hình xung quanh.

      ‘Đền Chiêu Hồn,’ Nico . ‘Ngôi nhà thần Hades.’

      Frank bám chắc vào lan can. Cậu đoán rằng quá muộn để đề xuất ra ý kiến nên quay về. Cậu bắt đầu cảm thấy nhớ bọn quái vật cậu đánh ở Rome. Quỉ , đuổi theo lũ bò độc xuyên Venice còn hấp dẫn hơn chốn này.

      Piper tự ôm tay. ‘Mình cảm thấy nguy hiểm nếu đậu đây như thé này. Chúng ta có thể đậu xuống dòng sông dưới kia được ?’

      ‘Mình làm thế đâu,’ Hazel . ‘Đó là Sông Acheron.’

      Jason nheo mắt trong ánh mặt trời. ‘ nghĩ rằng sông Acheron ở dưới Phủ chứ.’

      ‘Đúng thế,’ Hazel . ‘Nhưng đầu nguồn lại ở trần gian. Cái con sông bên dưới chúng ta? ràng là nó chảy xuống lòng đất, thẳng xuống lãnh địa của Pluto – ờ, Hades. Hạ con tàu á thần xuống dòng nước đó –‘

      ‘Được ròi, chúng ta hãy ở này,’ Leo quyết định. ‘Mình muốn loại nước zombie nào chạm vào tàu của mình đâu.’

      Nửa cây số về phía hạ lưu, vài thuyền đánh cá trôi theo dòng nước. Frank đoán rằng họ chẳng biết hay quan tâm về lịch sử của dòng sông này. Phải tuyệt lắm, việc được làm phàm nhân bình thường.

      Bên cạnh Frank, Nico di Angelo giơ lên cây trượng Diocletian. Quả cầu sáng lên tia tím, như là cộng hưởng với cơn bão đen. Dù có phải là di sản LA MÃ hay , cây trượng cũng làm Frank bối rối. Nếu mà nó thực có quyền năng triệu hồi binh đoàn người chết…ờ , Frank chắc rằng đó có phải là ý tưởng tuyệt hay .

      Jason lần bảo cậu rằng con cái của Mars cũng có khả năng tương tự. Có lẽ là, Frank có thể gọi vài những tên lính ma ở bên thua cuộc của bất kì cuộc chiến tranh nào ra giúp cậu. Cậu chưa bao giờ gặp nhiều ma mắn với thứ quyền năng đo, có lẽ bởi vì nó làm cậu sợ xoắn hét cả lên. Cậu lo rằng cậu có thể trở thành trong số những con ma đó nếu họ thuy trận này – vĩnh viễn chịu đày đọa để trả giá cho thất bại, giả sử còn có ai để mà triệu hồi cậu.

      ‘Thế, ờ, Nico …’ Frank chỉ cây trượng. ‘Em học cách sử dụng nó chưa?’

      ‘Chúng ra được biết thôi.’ Nico nhìn chằm chằm vào những tua bóng tối uốn lượn từ đống tàn tích. ‘Em có ý định thử cho đến khi phải làm. Cửa Tử phải làm việc quá giờ để chuyển quái vật cho Gaia sẵn rồi. Bất cứ hành động dựng dậy cái chết nào và cánh Cửa có thể vỡ vụn vĩnh viễn, để lại lỗ thủng ở trần gian thể đóng lại được.

      Huấn luyện viên Hedge càu nhàu. ‘Ta ghét những lỗ hổng thế gian. đánh văng đầu mấy con quái vật thôi nào.’

      Frank nhìn sang vẻ mặt u ám của ông thần rừng. Đột nhiên cậu có ý tưởng. ‘Thầy, thầy nên ở tàu. Yểm trợ bọn em bằng máy bắn đá.’

      Hedge cau mày. ‘Ở sau? Ta? Ta là người lính tốt nhất của các cậu mà!’

      ‘Chúng em có thể cần yểm trợ ,’ Frank . ‘Như hồi ở Rome. Thầy bảo vệ braccae(quần) cho bọn em.’

      Cậu thêm: Thêm nữa, em muốn thầy có thể sống sót trở về với vợ con.

      Hedge lập tức hiểu thông điệp. Vẻ cau có biến mất. nhõm trong ánh mắt.

      ‘Rồi…’ ông lẩm bẩm, ‘ta đoán rằng ai đó phải giữ braccae cho các các cậu.’

      Jason vỗ vai ông huấn luyện viên. Rồi gật đầu cảm kích với Frank. ‘Xong rồi nhá. Những người khác – đến đống tàn tích kia thôi. Đến giờ nghiền nát bữa tiệc của Gaia rồi.

      Chương 66





      MẶC KỆ CÁI NÓNG GIỮA TRƯA và cơn bão năng lượng chết ác liệt, vẫn có nhóm du khách leo lên đống tàn tích. May mắn là họ đông lắm và họ thèm nhìn nhóm á thần đến lần thứ hai.

      Sau khi những trải nghiệm với đám đông ở Rome, Frank thôi quá lo về việc bị chú ý. Nếu họ có thể bay tàu chiến vào Đấu trường Colosseum với máy bắn lửa mà cả làm tắc đường, cậu nhận ra rằng họ có thể thoát khỏi mọi thứ.

      Nico dẫn đường. Lên đến đỉnh đồi, họ trèo qua bức tường cổ còn sót lại và leo xuống cái rãnh khai quật. Cuối cùng họ đến cái cổng vòm đá dẫn thẳng vào sườn đồi. Cơn bão năng lượng chết hình như được hình thành ngay đầu họ. Nhìn lên những xúc tu bóng tối cuộn tròn đó, Frank cảm thấy như bị kẹt dưới đáy của cái toa lét xả nước. Việc đó thực làm cậu đỡ lo hơn tí nào.

      Nico quay lại đối diện với nhóm. ‘Từ đây, khó khăn đấy.’

      ‘Tuyệt,’ Leo . ‘Bởi vì từ nãy đến giờ mình chán sắp gục rồi đây.’

      Nico nhìn Leo trừng trừng. ‘Chúng ta xem xem còn giữ được tính hài hước đó trong bao lâu. Nhớ điều này, đây là nơi khách hành hương đến để giao tiếp với tổ tiên quá cố. Dưới lòng đất, mọi người có thể thấy những điều khó mà chịu được, hay nghe những giọng cố dẫn ta lạc trong đường hầm. Frank, có giữ những chiếc bánh lúa mạch ?’

      ‘Gì cơ?’ Frank nghĩ về bà và mẹ cậu, tự hỏi liệu họ có ra với cậu . Lần đầu tiên trong ngày, hai giọng của Mars và Ares lại bắt đầu cãi nhau sâu trong đầu cậu, tranh luận về các loại chết chóc bạo lực mà họ thích.

      ‘Chị giữ những cái bánh,’ Hazel . rút ra những cái bánh quy đại mạch họ làm từ lúa mạch mà Triptolemus cho họ ở Venice.

      ‘Ăn ,’ Nico khuyên.

      Frank nhai cái bánh quy của cái chết mà cố nghẹn. Nó gợi cậu nhớ đến cái bánh quy làm với mùn cưa thay vì đường.

      ‘Yum,’ Piper . Đến cả con nữ thần Aphrodite cũng thể tránh làm mặt xấu.

      ‘Được rồi.’ Nico nuốt xuống miếng bánh cuối cùng. ‘Chúng bảo vệ chúng ta khỏi chất độc.’

      ‘Độc á?’ Leo hỏi. ‘Mình bỏ lỡ mất độc à? Bởi vì mình thích chất độc.’

      ‘Sớm thôi,’ Nico bảo đảm. ‘Hãy bám sát lấy nhau, và có thể chúng ta tránh được bị lạc hay phát điên.’

      Sau lời nhắc nhở hạnh phúc đó. Nico dẫn họ xuống lòng đất.

      Đường hầm xoắn ốc thoai thoải xuống dưới, trần hầm được chống bằng những hàng cột đá trắng gợi Frank nhớ đến bộ khung sường của con cá voi.

      Trong lúc họ , Hazel lướt tay qua vết xây cất. ‘Đây khôi phải là phần của ngôi đền,’ thầm. ‘Đây là…tầng hầm của thái ấp, được xây khoảng cuối thời Hy Lap.’

      Frank thấy lạ lùng cái cách mà Hazel có thể biết nhiều thứ thế về nơi chốn dưới lòng đất chỉ bằng cách ở trong đó. Cậu chưa từng thấy nhầm bao giờ.

      thái ấp?’ cậu hỏi. ‘Xin đừng có với mình rằng chúng ta ở sai địa điểm.’

      ‘Ngôi nhà Hades ở bên dưới chúng ta,’ Nico bảo đảm với cậu. ‘Nhưng mà Hazel đúng đó, những tầng này mới hơn nhiều. Khi các nhà khảo cổ khai quật nơi này lần đầy tiên, họ nghĩ rằng tìm được Đền Chiêu Hồn. Rồi họ nhận ra rằng tàn tích này quá mới, nên họ quyết định rằng tìm nhầm chỗ. Họ đúng từ đầu. Họ chỉ đào đủ sâu thôi.’

      Họ rẽ ở khúc quanh và dừng lại. Trước mặt họ, đường hầm kết thúc bởi tảng đá lớn.’

      cái hang sập?’ Jason hỏi.

      bài kiểm tra,’ Nico . ‘Hazel, chị có lãnh cái vinh hạnh này ?’

      Hazel bước lên. đặt tay lên tảng đá và đá tảng tan vụn thành bụi.

      Cả đường hầm rung chuyển. Những vết nứt toạc ra qua suốt trần hầm. Trong thời khắc hoảng loạn, Frank tưởng tượng rằng họ bị đè bẹp dưới hàng tấn đất đá – cái chết đáng thất vọng, sau tất cả những gì họ trải qua. Rồi cơn rung chấn ngừng lại. Đất đá yên vị.

      Những bậc cầu thang cong sâu hơn suống lòng đất, trần vòm được nâng đỡ bằng những hàng cột lặp lặp lai, càng ngày càng gần nhau hơn và được tạc từ đá đen bóng. Những thanh vòm dần làm Frank thấy chóng mặt, như thể cậu nhìn vào cái gương phản chiếu ngừng. Sơn tường là những hình vẽ thô sơ về những đàn gia súc đen tiến xuống dưới.

      ‘Mình thực thích bò,’ Piper lẩm bẩm.

      ‘Đồng ý,’ Frank .

      ‘Chúng là gia súc của Hades,’ Nico . ‘Chỉ là biểu tượng của –‘

      ‘Nhìn kìa.’ Frank chỉ.

      bậc cầu thang đầu tiên, ly rượu vàng lấp lánh. Frank khác chắc rằng nó ở đấy giây trước. Trong cái cốc đầy thứ chất lỏng xanh lá cây thẫm.

      ‘Hoan hô,’ Leo gượng . ‘Mình đoán rằng đó là món độc dược của chúng ta.’

      Nico bưng cốc rượu lên. ‘Chúng ta đứng ở lối vào cổ xưa của Đền Chiêu Hồn. Odysseus từng đến đây, và hàng tá các hùng khác, tìm kiếm lời khuyên từ những người chết.’

      ‘Những người chết đó có khuyên họ phắn ngay lập tức ?’ Leo hỏi.

      ‘Mình thấy ổn với điều đó.’ Piper thừa nhận.

      Nico uống cốc rượu, rồi mời Jason. ‘ đòi hỏi em tin tưởng và mạo hiểm? Thế , mời , con trai thần Jupiter. tin em đến đâu?’

      Frank chắc Nico về chuyện gì, nhưng Jason hề do dự. Cậu ta nhận lấy chiếc cốc và uống.

      Họ chuyền nó vòng quanh, mỗi người uống ngụm độc. Trong khi đợi đến lượt, Frank cố ngăn cho chân mình run và ruột mình nhộn nhạo. Cậu tự hỏi bà cậu gì khi nhìn thấy cậu như thế này.

      Đồ ngốc Fai Trương! Bà chắc chắn mắng. Nếu tất cả bạn bè con cùng uống độc dược, con có uống cùng ?

      Frank uống cuối. Vị của chất lỏng xanh gợi cậu nhớ đến nước táo hỏng. Cậu nốc cạn ly rượu. Nó hóa thành khói trong tay cậu.

      Nico gật đầu, hiển nhiên là hài lòng. ‘Chúc mừng. Giả sử chất độc giết chết chúng ta, chúng ta tìm đươc đường qua tầng đầu tiên của Đền Chiêu Hồn.’

      ‘Chỉ mỗi tầng đầu tiên thôi á?’ Piper hỏi.

      Nico quay sang Hazel ra xuống cầu thang. ‘Chị dẫn đường .’

      Chẳng bao lâu sau, Frank hoàn toàn lạc đường. Những bậc thang chia ra những hướng khác nhau. Mỗi lần Hazel chọn lối, những bậc thang lại chia ra. Họ chọn đường của họ qua những đường hầm chằm chịt và những phòng lăng đẽo thô trông giống hệt nhau – những bức tường được khắc những hốc đất chắc từng giữ những xác chết. Vòm những cánh cửa được vẽ những con bò đen, cây dương trắng và cú.

      tưởng rằng con cú là biểu tượng của Minerva chứ,’ Jason thầm.

      ‘Cú mèo cũng là trong những con vật thiêng của Hades,’ Nico . ‘Tiếng kêu của nó mang điềm xấu.’

      ‘Lối này.’ Hazel chỉ vào cánh cửa trông giống hệt những cái khác. ‘Đó là cái duy nhất sập lên đầu chúng ta.’

      ‘Thế đó là chọn tốt đấy,’ Leo .

      Frank bắt đầu cảm thấy như thể rời bỏ thế giới người sống. Da cậu râm ran, và cậu thắc mắc liệu đó có phải là tác dụng phụ của món độc dược hay . Cái túi với mảnh củi của cậu trịu nặng hơn thắt lưng. Trong ánh lóe kì lạ của những vũ khí ma thuật, các bạn cậu trông như những con ma nhấp nháy.

      Khí lạnh lướt qua mặt cậu. Trong tâm trí, Ares và Mars im lặng, nhưng Frank nghĩ rằng cậu nghe thấy những giọng thầm bên hành lang, vẫy gọi cậu xoay chuyển lời nguyền, đến gần hơn và nghe họ .

      Cuối cùng họ đến cái cổng vòm khắc những hình xương sọ người – hay có lẽ chúng là xương sọ người gắn vào đá. Trong ánh sáng tím từ cây trượng Diocletian, những hố mắt trống rỗng như chớp chớp.

      Frank suýt nữa cộc vào trần nếu như Hazel đặt tay lên tay cậu.

      ‘Đây là lối vào tầng hai,’ . ‘Em nên nhìn qua trước.’

      Frank nhận ra rằng mình vừa về phía cổng vòm.

      ‘Ờ, đúng rồi…’ Cậu tránh đường cho

      Hazel lần ngón tay dọc những hộp sọ khắc. ‘ có bẫy cổng, nhưng có gì đó kì lạ ở đây. Linh cảm lòng đất của em nó – nó mập mờ, như có ai đó ngăn cản em, che giấu những gì phía trước chúng ta.’

      ‘Mụ phù thủy Hecate cảnh báo với em?’ Jason đoán. ‘Cái mụ Leo thấy trong giấc mơ? Tên mụ ta là gì nhỉ?’

      Hazel cắn cắn môi. ‘ nhắc đến tên mụ ta an toàn hơn. Nhưng phải giữ cảnh giác đấy. điều duy nhất em chắc: từ điểm này, cái chết mạnh hơn sống.’

      Frank chắc làm sao mà biết được điều đó, nhưng cậu tin . Những giọng trong bóng tối có vẻ như thầm to hơn. Cậu nhin thấy những cái bóng lướt qua trong bóng tối. Theo cái cách mà mắt các bạn cậu liên tục liếc xung quanh, cậu đoán rằng họ cũng nhìn thấy điều gì đó như mình.

      ‘Bọn quái vật đâu hết rồi?’ Cậu thắc mắc thành tiếng. ‘Mình nghĩ rằng Gaia phải có đội quân giữ cánh Cửa chứ.’

      ‘Chịu,’ Jason . Làn da nhợt nhạt của cậu nhìn xanh như là độc dược trong cốc rượu. ‘Lúc này mình gần như muốn trận đấu trực diện hơn.’

      ‘Cẩn thận với những gì mình ước đấy, bạn.’ Leo triệu hồi quả cầu lửa tay, và lần này Frank thực vui mừng khi nhìn thấy lửa. ‘Với mình, mình muốn có ai ở nhà đâu. Bọn mình vào, tìm Percy và Annabeth, phá hủy Cửa Tử và ra. Có lẽ nên dừng ở cửa hàng quà lưu niệm.’

      ‘Chuẩn đấy,’ Frank . ‘Đấy là những chuyện xảy ra.’

      Cả đường hầm rung chuyển. Xà bần rơi như mưa từ trần.

      Hazel nắm chặt tay Frank. ‘Nguy hiểm quá,’ thầm. ‘Các hành lang này chịu được lâu nữa đâu.’

      ‘Cửa Tử lại vừa mới mở ra,’ Nico .

      ‘Nó xảy ra sau mỗi mười lăm phút,’ Piper để ý.

      ‘Mỗi mười hai phút,’ Nico chữa lại, nhưng giải thích vì sao cậu lại biết. ‘Chúng ta nên nhanh lên. Percy và Annabeth ở rất gần rồi. Họ gặp nguy hiểm. Em có thể cảm nhận thấy.’

      Càng vào sâu, đường hầm càng mở rộng. Trần nhà cao lên đến sáu mét, trang trí bằng những bức họa tỉ mỉ những con cú đậu những cành dương trắng. gian rộng thêm đáng ra phải làm Frank cảm thấy khá hơn, nhưng tất cả những gì cậu có thể nghĩ đến toàn là những tình huống chiến thuật. Các đường hầm đủ rộng để chứa những con quái lớn, kể cả bọn Gigantos. Các góc khuất ở khắp mọi nơi, hoàn hảo cho phục kích. Bọn họ có thể dễ dàng bị đánh táp sườn hay bao vây. Họ có kế hoạch rút lui nào khả thi.


      Toàn bộ bản năng của Frank đều bảo cậu rằng cậu nên chuồn ngay khỏi những đường hầm này. Nếu nhìn thấy con quái nào, thế chỉ có nghĩa rằng chúng nấp, chờ đợi để bung ra cạm bẫy. Cho dù biết thế nhưng Frank lại chẳng có thể làm được gì. Họ phải tìm ra Cửa Tử.

      Leo giữ ngọn lửa của cậu gần với bức tường. Frank thấy những hình vẽ bậy từ thời Hy Lạp cổ xước đầy mặt đá. Cậu thể đọc chữ Hy Lạp cổ, nhưng cậu đoán đó là những lời cầu nguyện hay cầu xin những người chết, được viết bơi những người hành hương hàng ngàn năm trước. Sàn hầm rải rác những mảnh gốm và đồng xu bạc.

      ‘Lễ vật?’ Piper đoán.

      ‘Đúng vậy,’ Nico . ‘Nếu ta muốn tổ tiên xuất , phải có lễ vật.’

      ‘Thế đừng có dâng lễ vật,’ Jason đề nghị.

      ai cãi lại cả.

      ‘Đường hầm từ đây ổn định,’ Hazel cảnh báo. ‘Sàn nhà có thể … thôi, cứ theo mình. Dẫm vào chính xác chỗ mình dẫm vào.’

      mở đường tiến lên. Frank bước ngay sau phải do cậu cảm thấy đặc biệt dũng cảm mà bởi vì cậu muốn ở ngay cạnh nếu Hazel cần trợ giúp. Hai giọng của hai vị thần chiến tranh lại tranh cãi nhau trong tai cậu. Cậu có thể cảm thấy nguy hiểm – ở rất gần rồi.

      Fai Trương.

      Cậu cóng người dừng bước. Giọng đó… phải của Ares hay Mars. Nó như là phát ra ngay cạnh cậu, như thể có ai thầm vào tai cậu.

      ‘Frank?’ Jason thầm đằng sau cậu. ‘Hazel, chờ chút . Frank, có gì ổn à?’

      có gì cả.’ Frank lẩm bẩm. ‘Mình chỉ-‘

      Pylos, giọng đó . Chờ con ở Pylos.

      Frank cảm thấy như chất độc lục bục cổ họng. Cậu sợ hãi nhiều lần trước đây rồi. Cậu thâm chí còn đối diện với Tử Thần.

      Nhưng giọng này làm cậu kinh hãi theo cách khác. Nó dội xuống xương cốt cậu, như thể nó biết mọi thứ về cậu – lời nguyền của cậu, quá khứ của cậu, tương lai của cậu.

      Bà cậu luôn nghiêm trọng trong việc vinh danh tổ tiên. Đó là việc của Trung Hoa. Ta phải làm những hồn ma yên lòng. Ta phải nghiêm túc đón nhận họ.

      Frank luôn nghĩ rằng mấy thứ mê tín dị đoan của bà nội cậu ngu ngốc. Giờ đây cậu thay đổi ý kiến. Cậu nghi ngờ gì nữa…giọng với cậu là trong những tổ tiên của cậu.

      ‘Frank, đừng nữa.’ giọng Hazel đầy báo động..

      Cậu nhìn xuống và nhận ra rằng mình sắp bước ra khỏi hàng.

      Để sống sót, ngươi phải dẫn đầu, giọng đó . Đến thời điểm, ngươi phải lãnh lấy trách nhiệm.

      ‘Dẫn đâu?’ Cậu hỏi to tiếng.

      Rồi giọng còn. Frank có thể cả thấy nó biến mất, như là độ ẩm giảm đột ngột.

      ‘Ờ này, bạn to lớn?’ Leo . ‘Cậu có thể thôi dọa chúng tớ được ? Làm ơn và cám ơn nhiều.’

      Tất cả bạn bè của Frank đều nhìn cậu lo lắng.

      ‘Mình ổn mà,’ cậu gượng gạo. ‘Chỉ là … có giọng .’

      Nico gật. ‘Em cảnh báo rồi mà. Nó chỉ tệ hơn thôi. Chúng ta nên –‘

      Hazel giơ tay ra hiệu im lặng. ‘Mọi người, chờ ở đây.’

      Frank thích thế, nhưng tiến lên phía trước mình. Cậu đếm đến hai mươi ba rồi quay trở lại, gương mặt mệt mỏi và trầm ngâm.

      ‘Có căn phòng đáng sợ phía trước,’ cảnh báo. ‘Đừng có hoảng.

      ‘Hai thứ đó ăn nhập với nhau,’ Leo lẩm bẩm. Nhưng họ theo Hazel vào trong động.

      Chốn này như thánh đường hình tròn, với trần nhà quá cao đến nỗi chìm vào trong bóng tối. Hàng tá các đường hầm khác dẫn đến nhiều hướng khác nhau, mỗi cái đều vang vọng những giọng ma quái. Thứ mà làm Frank lo lắng lại là sàn nhà. Đó là bức tranh khảm bằng xương và đá quý – xương đùi, xương hông và xương sườn ngời xoắn xuýt lẫn lộn vào nhau thành bề mặt nhẵn, điểm những viên kim cương và hồng ngọc. Các bộ xương tạo thành các hình hài, như những nghệ sĩ uốn dẻo xương xoắn vào nhau, cuộn vào nhau để bạo vệ những viên đá quý – điệu nhảy của cái chết và giàu có.

      ‘Đừng chạm vào cái gì,’ Hazel .

      có ý định làm thế luôn,’ Leo lầm bầm.

      Jason quét mắt qua các lối ra. ‘Lối nào bây giờ?’

      Lần đầu tiên, Nico trông còn vẻ chắc chắn. ‘Đây phải là căn phòng nơi các tu sĩ gọi ra những linh hồn hùng mạnh nhất. trong những lối này dẫn sâu hơn vào trong đền, vào tầng ba và bàn thờ của thần Hades. Nhưng là -?’

      ‘Lối đó.’ Frank chỉ. Ở cánh cửa ở phía đốt diện ở căn phòng, bóng ma người lính Lê dương La Mã ra hiệu cho họ đến gần. Gương mặt ta mờ nhạt ràng, nhưng Frank có cảm giác rằng bóng ma nhìn thẳng vào cậu.

      Hazel cau mày. ‘Sao lại lối đo?’

      ‘Em nhìn thấy con ma à?’ Frank hỏi.

      ‘Ma?’ Nico hỏi lại.

      Được rồi … nếu như Frank nhìn thấy bóng ma mà đứa trẻ của Cõi cũng thể thấy, chắc chắn có gì đó sai rồi. Cậu cảm thấy như sàn nhà rung nhè dưới chân. Rồi cậu nhận ra rằng đó chính là rung .

      ‘Chúng ta phải vào lối đó,’ cậu . ‘Ngay!’

      Hazel gần như phải bay tới kéo cậu để ngăn cậu lại. ‘Chờ , Frank! Cái sàn này chắc chắm, và bên duới…em chắc có cái gì bên dưới. Em cần phải xác định lối an toàn.’

      ‘Thế , nhanh lên,’ cậu giục.

      Cậu vung cây cung ra và lùa Hazel theo nhanh nhất mà cậu dám. Leo lật đật chạy theo để cung cấp ánh sáng. Những người còn lại gác ngoài rìa. Frank có thể rằng cậu dọa các bạn mình, nhưng cậu làm khác được. Cậu biết trong tâm can rằng họ chỉ có vài giây trước khi…

      Phía trước họ, bóng ma người lính quân đoàn bốc hơi. Căn động vang dội tiếng rống quái vật – hàng ta, có thể là hàng trăm quân địch đến từ mọi hướng. Frank có thể nhận ra giọng gầm khàn khàn của lũ Sinh-ra-từ-đất, tiếng rít của bọn điểu sư, tiếng rống xung trận của quân Cyclopes – tất cả những thanh cậu nhớ từ trận New Rome, được khuếch đại lên trong lòng đất, vang dội trong đầu cậu thậm chí lớn hơn cả giọng hai vị thần chiến tranh.

      ‘Hazel, đừng dừng lại!’ Nico ra lệnh. Cậu rút kéo trượng Diocletian từ thắt lưng ra, Piper và Jason rút kiếm ra khi lũ quái vật tràn vào động.

      đoàn tiên phong những tên sáu tay Sinh-ra-từ-đất ném những quả cầu đá làm vụn cả sàn nhà xương và đá quí như là băng mỏng. vết nứt lan qua trung tâm căn phòng, kéo thẳng đến chỗ Leo và Hazel.

      giờ để cảnh báo. Frank bay người tới ôm hai người bạn cậu vọt , và ba người họ trượt qua căn động, tiếp đất ở rìa của cái đường hầm của con ma trong khi đá và lao bay đầu.

      !!’ Frank hét. ‘, mau!’

      Hazel và Leo lồm cồm vào đường hầm, có vẻ như là cái duy nhất có quái vật. Frank chắc đó có phải là dấu hiệu tốt hay .

      Vào được hai mét, Leo quay lại. ‘Những người kia!’

      Toàn bộ hang động rung chuyển. Frank nhìn lại đằng sau và mọi dũng cảm của cậu tan thành bụi đất. Chia đôi cái động bây giờ là vết nứt rộng mười lăm mét, nối với nhau chỉ bởi hai đoạn sàn xương ọp ẹp. Phần lớn của đám đội quân quái vật ở phía bên kia, gào thét trong thất vọng và ném tất cả những thứ chúng tìm thấy, kể cả lẫn nhau. số cố gắng vượt qua hai cây cầu, với tiếng cọt kẹt và răng rắc dưới sức nặng của chúng.

      Jason, Piper và Nico đứng ở bên này rìa hố – điều tốt, nhưng họ bị bao vây bởi vòng những tên Cyclop và chó địa ngục. Thêm nhiều quái vật tiếp tục túa ra từ các hành lang bên, trong khi các con điểu sư vần vũ đầu, bị cái sàn nhà đổ nát làm cho nao núng.

      Ba á thần thể nào đến được đường hầm. Kể cả khi Jason có cố nhấc cả ba cùng bay, họ cũng bị bắn rơi khỏi trung.

      Frank nhớ đến giọng của tổ tiên cậu: Đến thời điểm, ngươi phải lãnh lấy trách nhiệm. (At the break, you must take charge.)

      ‘Chúng ta phải giúp họ,’ Hazel .

      Đầu óc Frank chạy nước rút, tính toán chiến thuật. Cậu nhìn thấy chính xác điều gì xảy ra – việc lúc nào và ở đâu bạn bè cậu bị áp đảo, việc cả sáu người bạn họ chết như thế nào dưới cái hang động này … trừ khi Frank thay đổi cả cái phương trình.

      ‘Nico!’ cậu hét. ‘Cây trượng.’

      Nico giơ cây trượng Diocletian lên, và khí trong hang động lấp lánh ánh tím. Các bóng ma trèo từ khe nứt và thấm ra từ các bức tường – cả quân đoàn La Mã với khiên giáp đầy đủ. Họ bắt đầu định hình thành cơ thể thực, như là những xác sống, nhưng họ có vẻ bối rối. Jason hét lên bằng tiếng Latin, ra lệnh cho họ tập hợp thành hàng ngũ và tấn công. Những người chết chỉ lê bước giữa những con quái vật, gây ra hoảng loạn tạm thời, nhưng điều đó kéo dài.

      Frank quay sang Hazel và Leo. ‘Hai người tiếp .’

      Đôi mắt Hazel mở lớn. ‘Cái gì? !’

      ‘Hai người phải .’ Đó là việc khó nhất Frank từng làm, nhưng cậu biết rằng đó là lựa chọn duy nhất. ‘Tìm Cánh Cửa. Cứu Annabeth và Percy.’

      ‘Nhưng –‘ Leo liếc qua vai Frank. ‘Cúi xuống nhanh!’

      Frank cúi xuống che đầu ngay khi tảng đá vụt qua bên . Khi cậu xoay sở gượng dậy được, ho sặc sụa và phủ đầy đất đá, lối vào đường hầm biến mất. Cả khoảng tường đổ sụp, để lại sườn dốc mù bụi.

      ‘Hazel …’ Giọng Frank vỡ ra. Cậu phả hy vọng rằng và Leo sống sót ở phía bên kia. Cậu đủ khả năng để mà nghĩ khác.

      tức giận trào dâng trong lồng ngực. Cậu quay lại và xông thẳng vào cả đội quân quái vật.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 67




      FRANK PHẢI CHUYÊN GIA VỀ MA QUỶ, nhưng toàn bộ đám lính lê dương chết này chắc đều là á thần, bởi vì chúng chắc chắn bị ADHD.

      Chúng cào cấu mở đường lên khỏi hố, rồi lại hỗn loạn vu vơ, đập ngực nhau vì lí do ràng nào cả, đẩy từng thằng khác xuống khe nứt, bắn tên vào khí như thế cố giết ruồi và đôi khi, với may mắn tuyệt đối, là ném lao và kiếm hay lẫn nhau về hướng kẻ thù.

      Trong lúc đó, đoàn quân quái vật ngày càng dày đặc hơn và giận dữ hơn. Bọn sinh-ra-từ-đất ném những quả đá cày qua cả đội lính lê dương zombie, cán chúng ra như giấy. Những con nữ quỷ với đôi chân cọc cạch và tóc lửa (Frank đoán rằng chúng là bọn empousai) nghiến nanh ken két và thét các mệnh lệnh với lũ quái vật. tá Cyclopes tiến đến hay cây cầu đổ nát, trong khi bọn hải cẩu hình người – telekhines, giống bọn Frank thấy ở Atlanta – bắn những bình lửa Hy Lạp qua khe nứt. Còn có cả số tụi nhân mã hoang trong đám tạp nham, bắn những mũi tên lửa và dẫm đạp lên các loại đồng đội hơn dưới móng guốc. Thực tế, hầu hết quân địch đều có vẻ được vũ trang với thứ vũ khí lửa nào đó. Mặc dù có chiếc túi chống lửa mới, nhưng Franl vẫn thất đặc biệt dễ chịu.

      Cậu chen qua đám đông quân lính ma La Mã , bắn hạ quái vật cho đến khi hết sạch tên, từ từ mở đường đến với các bạn của mình.

      Hơi chậm chút, cậu nhận ra – duh – đáng lẽ ra cậu nên biến thành con gì đó to khỏe, như là gấu hoặc là rồng. Ngay lúc cái ý nghĩ đó ra, cơn đau bùng lên nơi cánh tay cậu. Cậu lảo đảo, nhìn xuống và kinh ngạc nhận ra có thân tên thòi ra từ bắp tay mình. Tay áo cậu ướt đẫm máu.

      Cái cảnh đó làm cậu chóng mặt. Phần lớn là khiến cậu tức giận. Cậu cố biến hình thành con rồng, nhưng có chút may mắn nào cả. Cơn đau làm cậu khó mà tập trung được. Có thể là cậu thể biến hình khi bị thương.

      Tuyệt, cậu nghĩ. Bây giờ mình mới phát ra.

      Cậu thả rơi cây cung và nhặt lên thanh kiếm từ … ờ, cậu thực ra chắc đó là cái gì – loại nữ chiến binh bò sát với thân rắn thay cho chân – gục. Cậu vung kiếm mở đường, cố lờ cơn đau và những giọt máu giọt xuống cánh tay.

      Khoảng năm mét phía trước, Nico vung thanh kiếm đen của cậu với tay, giơ cây trượng Diocletian với tay còn lại. Cậu bé liên tục thét ra lệnh với những tên ma lính quân đoàn, nhưng chúng chẳng thèm dành cho cậu bé tít chú ý nào.

      Đương nhiên là rồi, Frank nghĩ. Cậu ta là người Hy Lạp mà.

      Jason và Piper đứng sau lưng Nico. Jason triệu hồi từng đợt gió mạnh đánh bạt lao và tên sang bên. Cậu đánh chệch hũ lửa Hy Lạp thẳng xuống cổ họng con điểu sư, thứ sau đó nổ tung lửa và rơi xuống hố. Piper dùng cây kiếm mới khá tốt, trong lúc phụt ra thức ăn từ chiếc sừng sung túc bằng tay kia – sử dụng thịt hun khói, gà, táo và cam làm tên lửa đánh chặn. trung bên hẻm vực biến thành màn pháo hoa bởi những vật thể tóe lửa, đá nổ tanh bành và đồ ăn tươi.

      Nhưng mà, các bạn của Frank thể cầm cự mãi được. Khuôn mặt Jason lấm tấm những giọt mồ hôi. Cậu liên tục hét bằng tiếng Latin: ‘Tập hợp đội hình!” Nhưng đội quân ma lính Lê Dương cũng chẳng thèm nghe theo cậu. số trong đội zombie đó cũng hữu dụng chỉ bằng cách đứngc ản đường, chặn quái vật và bắt lửa. Nếu mà chúng cứ tiếp tục gục như thế, , chẳng mấy chốc chẳng còn đủ để mà chỉ huy nữa.

      ‘Tránh ra!’ Frank hét. Trong ngạc nhiên của cậu, những tên lính Lê Dương chết rẽ lối nhường đường cho cậu. Tên gần nhất quay lại và nhìn chằm chằm vào cậu với đôi mắt trống rỗng, như thể là chờ thêm lệnh mới.

      ‘Ồ, tuyệt …’ Frank lẩm bẩm.

      Ở Venice, Mars cảnh báo cậu rằng bài kiểm tra thực về khả năng chỉ huy sắp đến. Hồn ma lão tổ tiên của Frank giục giã cậu hãy lãnh trách nhiệm. Nhưng, nếu như những quân lính người chết La Mã này còn chẳng thèm nghe Jason, sao chúng lại nghe cậu? Bởi vì cậu là con trai của Mars, hay có thể bởi vì…

      đập thẳng vào cậu. Jason còn hoàn toàn La Mã nữa. Thời gian ở Trại Con Lai làm thay đổi cậu. Reyna nhận ra điều đó. Hiển nhiên, cả đội lính Lê Dương bất tử này luôn. Nếu Jason còn phát ra đúng loại khí chất hay hào quang của chỉ huy La Mã…

      Frank tới được chỗ các bạn mình khi đợt Cyclopes đâm sầm vào họ. Cậu giơ kiếm gạt cây chùy của tên mắt, rồi thọc thẳng vào chân con quái, gửi trả nó xuống hố. Lại con nữa xông vào. Frank xoay sở đâm chết nó, nhưng mất máu làm cậu yếu dần. Mắt cậu mờ , tai ong ong.

      Cậu lờ mờ nhận ra Jason ở bên sườn trái mình, đánh chệch viên đạn bay tới bằng gió; Piper ở bên phải, dùng Mị Ngôn ra lệnh – khuyến khích lũ quái vật đánh lẫn nhau hay là làm cú nhảy xuống vực đee đổi gió.

      ‘Làm thế thích cực!’ bảo đảm.

      vài tên nghe theo, nhưng ở bên kia hố, bọn empousai ra lệnh ngược lại . Hiển nhiên là chúng cũng có Mị ngôn luôn. Đám đông lũ quái vật dày đặc đến nỗi Frank khó mà vung được kiếm. Chỉ mỗi hơi thở khó chịu và mùi cơ thể hôi thối của chúng gần đủ để đánh gục cậu luôn, kể cả khi mũi tên rung bần bật tay cậu.

      Frank phải làm gì bây giờ? Cậu kế hoạch, nhưng ý nghĩ của cậu trở nên quay cuồng.

      ‘Lũ ma ngu ngốc!’ Nico hét.

      ‘Bọn chúng nghe!’ Jason đồng ý.

      Là thế đấy. Frank phải làm cho lũ ma nghe lệnh.

      Cậu tập trung toàn bộ sức lực hét, ‘Đại đội – khóa khiên lại!’

      Những tên thây ma quanh cậu chuyển động. Chúng xếp hàng trước Frank, ghép khiên vào nhau thành đội hình phòng ngự rách rưới. Nhưng mà chúng cử động quá chậm chạp, như là những kẻ mộng du, và chỉ có ít là nghe theo lệnh cậu.

      ‘Frank, sao mà cậu lại làm được?’ Jason hét.

      Đầu óc Frank quay quay vì đau. Cậu cố ép mình được ngất. ‘Mình là sỹ quan mới lên hạng của quân đoàn La Mã,’ cậu . ‘Chúng – ờ, chúng nhận ra cậu. Rất tiếc.’

      Jason nhăn mặt, nhưng cậu trông ngạc nhiên gì cho lắm. ‘Bọn mình có thể giúp gì ?’

      Frank ước gì cậu có câu trả lời. con điểu sư sà xuống, suýt nữa bứt đứt luôn đầu cậu bằng móng vuốt. Nico quật nó bằng cây vương trượng Diocletian và con quái lệch hướng đâm thẳng vào tường.

      ‘Đội hình vòng tròn!’(Orbem formate!) Frank ra lệnh.

      Khoảng hai tá thây ma tuân lệnh, lảo đảo vật vã tập hợp thành vòng tròn quanh Frank và các bạn. Như thế là đủ cho các á thần nghi ngơi tí, nhưng có quá nhiều quân địch dồn lên trước. Đa số lũ ma lính Lê Dương vẫn còn lanh thang loanh quanh trong bối rối.

      ‘Cấp bậc (1) của mình,’ Frank nhận ra.

      ‘Toàn bộ lũ quái này mới là đồ hạ cấp(1)!’ Ppiper hét, đâm con nhân mã hoang.

      ,’ Frank . ‘Mình chỉ là bách đội trưởng.’

      Jason nguyền rủa bằng tiếng Latin. ‘Ý cậu ấy là cậu áy thể điều khiển cả quân đoàn. Cấp bậc của cậu ấy đủ cao.’

      Nico vung kiếm chém con điểu sư khác. ‘Ồ, thế , thăng cấp cho cậu ta !’

      Tâm trí Frank hơi chậm chạp. Cậu hiểu Nico vừa gì. Thăng cấp cho cậu? Bằng cách nào cơ chứ?

      Jaon hét bằng giọng chỉ huy oai nghiêm nhất của mình: ‘Frank Trương! Tôi, Jason Grace, phán quan của Quân Đoàn Mười Hai Fulminata, cho cậu mệnh lệnh cuối cùng: tôi tự nguyện từ chức và thăng cấp cậu khẩn cấp theo tình hình chiến trường, lên thay chức vụ phán quan của tôi, với mọi quyền hạn của cấp bậc đó. Hãy lãnh quyền chỉ huy quân đoàn này!’

      Frank cảm thấy như thể có cánh cửa mở ra ở đâu đó ở trong Ngôi nhà Hades, để cho cơn gió tươi mát tràn vào quét qua các đường hầm. Mũi tên cắm tay cậu đột nhiên còn là vấn đề nữa. Ý nghĩ cậu thông suốt. Cái nhìn cậu trở nên sắc bén. Hai giọng của Mars và Ares cất lên trong đầu cậu, ràng và thống nhất: Hạ chúng!

      Frank hầu như nhận ra chính giọng mình khi cậu thét: ‘Quân đoàn, đội hình khối!’ (agmen formate!)

      Ngay tức khắc, mọi tên ma lính Lê Dương trong động đồng loạt vung kiếm nâng khiên. Chúng chen lấn để đến chỗ Frank, xô đấy và chém các con quái vật tránh đường cho đến khi đứng vai kề vai với các đồng đội, tự xếp thành đội hình hình vuông. Đá, lao và lửa dội xuống như mưa, nhưng giờ đây, Frank hàng phòng ngự đầy kỷ luật che chở cho họ sau bức tường bằng đồng và da thuộc.

      ‘Cung thủ!’ Frank thét. ‘Bắn phản công!’ (Eiaculare flammas!)

      Cậu đặt nhiều hy vọng rằng mệnh lệnh đó phát huy tác dụng. Cung tên của thây ma thể nào trong tình trạng tốt được. Nhưng, trong ngạc nhiên của cậu, vài tá ma lính tiên phong đồng loạt rút tên ra. Các đầu tên của chúng bốc cháy cách tự nhiên và đợt lửa chết chóc phóng từ hàng ngũ quân Lê Dương, thẳng vào quân địch. Những tên Cyclop gục ngã. Những tên nhân mã ngã nhào. con telekhin la hét inh ỏi và chạy vòng quanh với mũi tên bốc lửa cắm trán.

      Frank nghe thấy tiếng cười đằng sau lưng. Cậu liếc lại và tin nổi vào mắt mình. Nico di Angelo thực cười.

      ‘Có thế chứ,’ Nico . ‘Phản công thôi!’

      ‘Đội hình tam giác!’ (Cuneum formate!) Frank hét. ‘Nâng giáo (pila) tiến lên!’

      Đội thây ma dồn chặt hơn vào trung tâm, thành hình cái nêm(3) đâm xuyên qua đám đông quân địch, hạ giáo xuống thành hàng tua tủa, thúc lên phía trước.

      Bọn Sinh-ra-từ-đất gào thét và ném đá lung tung. Bọn Cyclop quật côn và chùy xuống hàng khiên, nhưng quân Lê Dương thây ma giờ còn là loại mục tiêu giấy nữa. Họ có sức mạnh phi nhân, hầu như nao núng trước sức tấn công dữ dội. Nhanh chóng sàn động dày đặc những bụi quái vật. Hàng lao móc nhai xuyên qua quân địch như bộ rằng khổng lồ, rơi xuống lũ tinh, nữ quỷ rắn và quân quái vật phía bên kia vực.

      Lực lượng của Frank bắt đầu kiểm soát được phía bên này vực. trong hai cây cầu đá đổ sập, nhưng thêm nhiều quái vật tiếp tục tràn lên cái còn lại. Frank phải dừng việc đó lại.

      ‘Jason,’ cậu gọi, ‘cậu có thể đưa ít lính quân đoàn qua vực được ? Cánh trái quân địch khá yếu – thấy ? Xử lí bên đấy !’

      Jason mỉm cười. ‘Rất hân hạnh.’

      Ba tên ma lính La Mã bay lên và vụt qua phía bên kia vực. Rồi ba tên nữa sang cùng. Cuối cùng Jason tự mình bay qua và đội của cậu bắt đầu cắt xuyên qua những tên telekhin còn kinh ngạc, gieo giắc sợ hãi vào hàng ngũ quân địch.

      ‘Nico,’ Frank , ‘tiếp tục gọi thêm người chết . Chúng ta cần thêm quân số.’

      ‘Rồi đây,’ Nico giơ cây trượng Diocletian lên, thứ giờ đây còn tỏa ra ánh tính sẫm hơn nữa. Thêm nhiều ma lính La Mã trồi ra từ các bức tường và tham gia trận chiến.

      Bên kia vực, những con empousai hét lệnh bằng thứ ngôn ngữ mà Frank hiểu, nhưng mà ý định quá ràng. Chúng cố vực dậy tinh thần đồng đội và giữ cho chúng tiếp tục tiến lên qua cầu.

      ‘Piper!’ Frank hét. ‘Xử lí lũ empousai kia ! Chúng ta cần tí hỗn loạn.’

      ‘Cứ tưởng cậu bao giờ hỏi chứ.’ bắt đầu huýt gió đá xoáy lũ nữ quỷ: ‘Phấn son của các chảy hết ra rồi kìa! bạn của vừa gọi là đồ ma lem kìa! kia lại vừa làm mặt xấu sau lưng đấy!’ Nhanh chóng các nàng ma cà rồng trở nên quá bận với việc đánh nhau thay vì ra lệnh.

      Quân Lê Dương tiếp lên trước, gia tăng áp lực. Họ phải kiểm soát được cây cầu trước khi bên Jason bị áp đảo.

      ‘Đến lúc dẫn đầu tiền tuyến rồi,’ Frank quyết định. Cậu giơ thanh kiếm mượn và ra lệnh xung phong.







      ————

      (1) Nguyên bản dùng từ ‘rank’

      (2) Các phần chú thích chữ nghiêng trong ngoặc là các câu ra lệnh nguyên bản bằng tiếng Latin, ở đây mình dịch theo các nghĩa dùng cổ trong quân đội, chứ phải tiếng Latin đại

      (3)



      Chương 68




      FRANK ĐỂ Ý RẰNG MÌNH PHÁT SÁNG. Sau đó Jason có với cậu rằng lời chúc phúc của Mars tắm cậu trong ánh sáng đỏ, như hồi ở Venice. Các mũi lao thể chạm đến cậu. Đá tảng bằng cách nào đó đều bị đánh chệch . Cho dù có mũi tên cắm ở bắp tay, Frank chưa bao giờ cảm thấy tràn trề sức mạnh như lúc này.

      Tên Cyclops đầu tiên cậu hạ nhanh đến như trò đùa. Frank xẻ làm hai từ vai đến eo. Tên to xác nổ tung thành bụi. Tên Cyclop tiếp theo lùi lại hoảng hốt, nên Frank chém đứt luôn chân từ bên dưới và gửi trả xuống vực.

      Lũ quái vật còn lại ở bên bờ này vực cố rút lui, nhưng đều bị quân đoàn hạ sạch.

      ‘Đội hình con rùa!’ Frank thét. ‘Hàng , tiến lên!’

      Frank là người đầu tiên băng qua cầu. Quân đoàn người chết theo, khóa khiên họ vào nhau ở hai bên và đầu, đánh bật mọi tấn công. Lúc tên thây ma cuối cùng qua, cây cầu đá vỡ vụn vào bóng tối, nhưng mà đến lúc đó chẳng hề gì nữa.

      Nico liên tục triệu hồi thêm nhiều lính lê dương. Xuyên suốt lịch sử đế chế, hàng nghìn quân La Mã phục vụ và hy sinh tại Hy Lạp. Bây giờ họ quay trở lại, trả lời lời kêu gọi của cây vương trượng Diocletian.

      Frank lội lên phía trước, tiêu diệt mọi thứ đường .

      ‘Tao đốt mày ra tro!’ con telekhine rít lên, tuyệt vọng vung vẩy bình lửa Hy Lạp. ‘Tao có lửa đây!’

      Frank hạ gục . Khi cái bình rơi xuống đất, Frank đá nó xuống vực trước khi nó có thể nổ.

      con empousai cào vuốt qua ngực Frank, nhưng Frank cảm thấy gì cả. Cậu chém con quái ra thành bụi và tiếp tục tiến lên. Đau đớn quan trọng. Thất bại là chuyện tưởng.

      Cậu giờ đây là lãnh đạo của quân đoàn, làm việc cậu sinh ra để làm – đánh với kẻ thủ của Rome, phát huy di sản của nó, bảo vệ bạn bè và đồng đội cậu. Cậu là Pháp Quan Frank Trương.

      Lực lượng của cậu đánh bạt kẻ thù, bẻ gẫy mọi nỗ lực tái tập trung của chúng. Jason và Piper đánh ở hai bên cậu, hét lên bướng bỉnh. Nico lội qua đám Sinh-ra-từ-đất cuối cùng, chém chúng thành những đống sét ướt với cây kiến sắt Stygian đen.

      Trước khi Frank có thể nhận ra, trận chiến kết thúc. Piper đâm xuyên con empousai cuối cùng, kẻ sau đó bay hơi với tiếng khóc thống khổ.

      ‘Frank,’ Jason , ‘cậu bị cháy rồi kìa.’

      Cậu nhìn xuống. Chắc vài giọt dầu rơi xuống quần của cậu, bởi vì nó bắt đầu cháy ỉ. Frank đập đập vào đó cho đến khi khói còn bốc nữa, nhưng cậu chẳng còn phải lo nữa. Nhờ có Leo, cậu còn phải sợ lửa.

      Nico đằng hắng. ‘ờ … còn có mũi tên đâm xuyên tay nữa đấy.’

      ‘Mình biết.’ Frank giật bay đầu mũi tên và cầm vào đuôi kéo thân tên ra. Cậu chỉ cảm thấy giật cái ấm ấm. ‘Mình ổn thôi mà.’

      Piper bắt cậu ăn miếng bánh thánh. Trong lúc băng bó vết thương cho cậu, , ‘Frank, cậu tuyệt đấy. Hoàn toàn đáng kimh hãi, nhưng mà tuyệt.’

      Frank gặp rắc rối trong vấn đề xử lí từ ngữ của . Đáng kinh hãi thể ấp dụng với cậu được. Cậu chỉ là Frank thôi.

      Lượng andrenalin trong người cậu trôi . Cậu nhìn quanh, tự hỏi tất cả kẻ địch biến đâu. Những tên quái vật còn lại bây giờ chính là quân La Mã zombie của cậu, đứng trong trạng tháy tây tây với vũ khí hạ thấp.

      Nico giơ cây trượng lên, quả cầu tối đen và tắt ngấm. ‘Những người chết ở lại lâu thêm được nữa, bây giờ chiến trận kết thúc rồi.’

      Frank quay qua đội quân của cậu. ‘Quân đoàn!’

      Những tên lính thây ma bật dậy chú ý.

      ‘Các ngươi chiến đấu rất cừ,’ Frank với chúng. ‘Bây giờ các ngươi có thể nghỉ ngơi. Giải tán.’

      Chúng rã ra thành những đống xương, khiên, giáp và vũ khí. Rồi cả những thứ đấy cũng phân hủy nốt.

      Frank cảm thấy rằng mình cũng sắp gục luôn. Mặc dù ăn bánh thánh, cái tay đâu của cậu bắt đầu nhức. Đôi mắt cậu trĩu nặng kiệt sức. Lời chúc phúc của Mars nhạt dần, để lại cậu kiệt sức. Nhưng mà công việc của cậu còn chưa hoàn thành.

      ‘Hazel và Leo,’ cậu . ‘Chúng ta phải tìm họ.’

      Các bạn cậu nhìn chăm chú qua vực. Ở đầu bên kia căn động, đường hầm mà Hazel và Leo vào bị chôn vùi dưới hàng tấn đất đá.

      ‘Chúng ta thể đường đó,’ Nico . ‘Có thể …’

      Đột nhiên cậu bé loạng choạng. Cậu có thể ngã nếu như Jason kjp thời đỡ được cậu.

      ‘Nico!’ Piper hỏi. ‘Có chuyện gì vậy?’

      ‘Cánh Cửa,’ Nico . ‘Có gì đó xảy ra. Percy và Annabeth … chúng ta phải ngay.’

      ‘Nhưng mà bằng cách nào?’ Jason hỏi. ‘Đường hầm sập rồi còn gì.’

      Frank nghiến hàm. Cậu thể đến xa như thế này để đứng bên ngoài vô dụng, khi bạn bè của cậu gặp rắc rối. ‘ vui đâu,’ cậu , ‘nhưng mà có con đường khác.’

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 69: Annabeth




      BỊ GIẾT BỞI TARTARUS có vẻ giống vinh dự cho lắm.

      Khi nhìn vào cái mặt xoáy nước đen ngòm của lão, quyết định rằng mình thà chết theo cách ít đáng nhớ còn hơn – như là ngã cầu thang, hay là ra lặng lẽ trong giấc ngủ ở tuổi tám mươi, sau cuộc đời thanh bình với Percy. Chuẩn đấy, như thế rất tuyệt.

      Đây phải là lần đầu tiên Annabeth đối mặt với kẻ thù mà thể đánh bại bằng sức mạnh. Bình thường, đây là lúc để câu giờ với cuộc tán gẫu thông minh theo phong cách Athena.

      Ngoại trừ việc là thể . còn chẳng thể ngậm mồm lại. Tất cả những gì biết, là chảy dãi tệ như Percy vẫn bị lúc cậu ta ngủ.

      lờ mờ nhận thức được rằng đội quân quái vật vẫn quay cuồng xung quanh , nhưng sau tiếng rống chiến thằng ban đầu tất cả rơi vào im lặng. Annabeth và Percy đáng lẽ bây giờ bị xé ra thành từng mảnh rồi. Thay vào đó, bọn quái vật giữ khoảng cách, chờ đợi Tartarus hành động.

      Vị thần của hố sâu uốn ngón tay, thử bộ móng vuốt sáng bóng. Lão có biểu cảm mặt, nhưng vai lão thẳng ra như thể rất hài lòng.

      Có hình dạng cụ thể cũng hay, lão ngâm nga. Ta có thể moi ruột các ngươi ra.

      Giọng lão như là phát ngược – như thể các từ ngữ bị hút vào trong cái xoáy mặt lão chứ phải là thoát ra. Thực tế, hình như mọi thứ đều bị hút vào khuôn mặt của vị thần này – ánh sáng lờ mờ, các đám mây độc, bản thể của các con quái vật, kể cả sống mong manh của Annabeth. nhìn quanh và nhận ra tất cả các vật thể vùng đồng bằng rộng lớn này đều tỏa ra cái đuôi hơi nước – tất cả đều bốc về phía Tartarus.

      Annabteth biết rằng mình phải cái gì đó, nhưng mà bản năng của lại bảo trốn , từ chối làm bất cứ điều gì có thể làm thu hút chú ý của vị thần.

      Bên cạnh đó, có thể cái gì đây? Lão được yên đâu!

      Như thế đúng. và Percy sống sót được lâu đến thế này chỉ bởi vì Tartarus còn tận hưởng hình hài mới của lão. Lão muốn cái thú vui được xé xác họ ra theo nghĩa đen. Nếu mà Tartarus muốn, Annabeth nghi ngờ gì việc lão có thể hút sạch tồn tại của trong nốt nhạc, dễ dàng như lúc lão làm bay hơi Hyperion và Krios. Liệu còn có thể có tái sinh nào sau vụ đấy? Annabeth hề muốn tìm hiểu.

      Bên cạnh , Percy làm việc mà chưa bao giờ thấy cậu làm. Cậu đánh rơi kiếm. Thanh kiếm chỉ đơn giản tuột ra khỏi tay cậu và đập xuống đất xoảng cái. Màn Tử Sương còn phủ mặt cậu, nhưng mặt cậu vẫn còn làn da của cái xác khô.

      Tartarus lại huýt cái nữa – có khả năng là cười.

      Nỗi sợ của các ngươi có mùi tuyệt lắm, vị thần . Ta hiểu cái thống khoái của việc có thân xác thực vơi mọi giác quan. Có khi Gaia dấu của ta đúng, muốn thức dậy khỏi giấc ngủ say.

      Lão xòe bàn tay tím khổng lồ ra và đáng lẽ bứng Percy lên như nhổ cỏ dại, nhưng Bob cắt ngang.

      ‘Cút !’ Ông Titan giơ giáo chĩa vào vị thần. ‘Ngươi có quyền!’

      Quyền? Tartarus quay qua. Ta là chúa tể của mọi tạo vật bóng tối, Iapetus bé à. Ta có thể làm bất cứ thứ gì ta thích.

      Khuôn mặt lốc xoáy đen của xoay nhanh hơn. Tiếng rít khủng khiếp đến nỗi Annabeth phải ngã quỵ gối xuống và bịt chặt lấy tai. Bob lảo đảo, làn hơi năng lượng sống của ông bốc dài thêm ra, bị hút về phía mặt của vị thần.

      Bob gầm lên thách thức. Ông xông tới và đâm mạnh ngọn giáo của mình vào ngực Tartarus. Nhưng trước khi ngọn giáo có thể chạm đến, Tartarus đập văng Bob sang bên như thể đập con côn trùng quấy rầy. Ông Titan nằm đo ván.

      Tại sao ngươi lại tan ra? Tatarus trầm ngâm. Ngươi chẳng là cái gì cả. Ngươi còn yếu hơn cả Krios và Hyperion.

      ‘Tôi là Bob,’ Bob .

      Tartarus rít. Là cái gì? Bob là cái gì?

      ‘Tôi chọn trở nên khá hơn Iapetus,’ Ông Titan . ‘Ông điều khiển được tôi đâu. Tôi giống như em của tôi.’

      Cái cổ áo của bộ áo lao công rớt ra. Bob trượt xuống. Chú mèo con tiếp đất phía trước chủ nhân, rồi cong lưng và rít lên với chúa tể của chốn thăm thẳm.

      Trước mắt Annabeth, Bob bắt đầu lớn lên, toàn thân nhấp nháy cho đến khi chú mèo con bé trở thành con hổ răng kiếm xương trong lờ mờ to lớn đầy đủ kích cỡ.

      ‘Còn nữa,’ Bob tuyên bố, ‘Tôi có chú mèo rất ngoan.’

      Bob -Còn- bật nhảy lao vào Tartarus, bấu ngập vuốt vào bắp đùi Tartarus. Chú hổ thoăn thoắt trèo lên chân lão, thẳng vào trong cái váy xích của vị thần. Tartarus nhảy chồm chồm và hú lên, hiển nhiên là còn thống khoái với việc có hình dạng . Trong lúc đó, Bob đâm mạng ngọn giáo vào sườn vị thần, ngay bên dưới giáp ngực.

      Tartarus rống lên. vung tay đập Bob, nhưng ông Titan lùi ra ngoài tầm đánh. Bob bật các ngón tay ra. Ngọn giáo của ông tự giật ra khỏi thịt của vị thần và bay ngược trở lại tay Bob, là Annabeth nuốt ực cái ngạc nhiên. chưa bao giờ tưởng tượng rằng cây chổi lại có thể có nhiều chức năng hay ho đến thế. Bob rơi ra khỏi váy của Tartarus. Chú chạy đến bên chủ nhân, hai cái nanh kiếm ròng ròng máu thánh màu vàng.

      Ngươi chết đầu tiên, Iapetus, Tartarus quyết định. Rồi sau đó, ta thêm linh hồn của ngươi vào bộ giáp của ta, nơi nó từ từ phân rã, hết lần này tới ần khác, trong đau đớn vô tận.

      Tartarus đấm tay vào giáp ngực. Những khuôn mặt trắng đục cuộn xoáy trong kim loại, gào thét trong im lặng đòi thoát ra.

      Bob quay lại Percy và Annabeth. Người khổng lồ Titan toe toét cười, biểnucảm mà chắc chắn phải là phản ứng của Annabeth trước lời đe dọa phải chịu đau đớn vĩnh viễn.

      ‘Qua Cửa ,’ Bob . ‘Tôi đối phó với Tartarus.’

      Tartarus ngửa đầu ra sau và gầm lên – tạo ra lực hút lớn đến nỗi con quái bay gần nhất bị kéo vào cái mặt xoáy của lão và bị nghiền ra.

      Đối phó với ta? Vị thần châm chọc. Ngươi chỉ là tên Titan, đứa con yếu ớt của Gaia! Ta ngươi phải khốn khổ với kiêu ngạo của của ngươi. Và còn với mấy tên bạn phàm nhân bé tí xíu của ngươi…

      Tartarus khoát tay về phía đội quân quái vật, ra hiệu cho chúng tiến tới. TIÊU DIỆT BỌN NÓ.

      Chương 70




      TIÊU DIỆT CHÚNG

      Annabeth nghe mấy từ đó quá thường xuyên đến nỗi chúng giật phăng luôn khỏi trạng thái tê liệt. giơ kiếm lên và hét, ‘Percy!’

      Cậu nhanh chóng chụp lấy Thủy Triều.

      Annabeth nhảy nhào tới những sợi xích giữ Cửa Tử. Thanh kiếm xương drakon của cắt qua những sợi xích giữ bên trái chỉ với nhát chém. Trong lúc đó, Percy đánh lùi đợt quái vật đầu tiên. Cậu đâm xuyên mội con arai và hét, ‘Gah! Lời nguyền khỉ gió!’ Rồi cậu lia kiếm qua nửa tá telekhine. Annabeth lao đằng sau cậu và chém qua những sợi xích bên còn lại.

      Cánh Cửa rung lên, rồi mở ra với tiếng Ding! dễ chịu

      Bob và chú trợ thủ nanh kiếm tiếp tục vờn quanh chân Tartarus, tấn công và tránh né ngoài tầm vuốt của lão. có vẻ là họ gây được nhiều thương tổn gì lắm, nhưng Tartarus chỉ lảo đảo vòng quanh, ràng quen chiến đấu trong cơ thể hình người. cứ liên tục cào rồi trượt, cào rồi lại trượt.

      Thêm nhiều quái vật lao tới Cánh Cửa. ngọn giáo phi qua đầu Annabeth. quay người lại đâm thủng ruột con empousai, rồi nhảy nhào tời cánh Cửa khi nó bắt đầu đóng lại.

      chặn cho nó đóng bằng bàn chân trong khi chến đấu. Ít nhất khi quay lưng lại với khoang thang máy, còn phải lo với việc bị đánh từ phía sau.

      ‘Percy, lại đây mau lên!’ hét.

      Cậu lùi về với trong khung cửa, gương mặt lấm tấm mồ hôi và máu chảy ra từ vài vết cắt.

      ‘Cậu có sao ?’ hỏi.

      Cậu gật đầu. ‘Bị dính loại lời nguyền gây đau đớn gì đó từ con arai đó.’ Cậu chém rụng con điểu sư khỏi trung. ‘Đau đấy, nhưng chết được. Vào thang . Mình giữ nút.’

      ‘Ờ, được đấy!’ đập vào mõm con ngựa ăn thịt bằng chuôi kiếm khiến nó hoảng hốt chạy lẫn vào đám đông. ‘Cậu hứa rồi mà, Óc Tảo Biển. Chúng ta bao giờ chia lìa nữa! bao giờ nữa!’

      ‘Cậu khó chiều quá!’

      ‘Mình cũng cậu!’

      Cả đội phalanx Cyclops lao tới trước, đấm văng các loại quái vật hơn khỏi đường . Annabeth nhận ra rằng mình sắp chết rồi. ‘Cứ phải là Cyclops sao?’ lầm bầm.

      Percy thét lên tiếng thét xung trận. Dươi chân bọn Cyclops, động mạch dưới đất vỡ tung ra, tắm lũ quái vật trong lửa lỏng của dòng Phlegethon. Thứ nước-lửa đó có thể chữa trị cho người phàm, nhưng hề tốt cho bọn Cyclops tí nào. Chúng nổ tung thành làn sóng nhiệt. Mạch máu bị vỡ tự đóng lại, nhưng còn gì của lũ quái vật còn sót lại ngoại trừ những hàng chấm đen mặt đất.

      ‘Annabeth, cậu phải !’ Percy . ‘Chúng ta thể cùng ở lại được.’

      !’ hét. ‘Cúi xuống!’

      Cậu cần hỏi tại sao. Cậu cúi mình xuống, và Annabeth cong người qua cậu, xả kiếm xuống đầu con tinh xăm trổ đầy mình.

      và Percy đứng vai kề vai trong khung cửa, chờ đợi đợt tấn công tiếng theo. Cái mạch máu nổ khiến lũ quái vật phải chững lại, nhưng mất nhiều thời gian trước khi chúng nhớ ra: Ê này, chờ phát, bên ta có đến bảy mươi lăm tỉ tỉ tỉ, mà bọn nó chỉ có hai đứa.

      ‘Ờ, thế ,’ Percy , ‘cậu có ý tưởng nào hay hơn ?’

      Annabeth ước gì có.

      Cánh Cửa Tử thần đứng ngay sau họ – lối ra của họ để thoát khỏi cái thế giới ác mộng này. Nhưng họ thể dùng cánh Cửa nếu như có ai đó đứng đó bấm nút mười hai phút. Nếu như họ bước vào trong và để cho cánh cửa đóng mà có ai giữ nút, Annabeth nghĩ rằng kết quả tốt lành gì. Nếu như họ bước khỏi cánh Cửa vì bất cứ lí do gì, tưởng tượng ra rằng cánh cửa thang máy đóng lại và biến mất mà có họ.

      Tình huống này buồn thối ruột đến nỗi nó hơi buồn cười.

      Đám đông quái vật nhích phân tới trước, gầm gừ, thu hết can đảm lại.

      Trong lúng đó, các đòn tấn công của Bob chậm dần. Tartarus dần học được cách điều khiển cơ thể mới. Bob răng kiếm nhào tới vị thần, nhưng Tartarus tát chú mèo văng sang bên. Bob lao tới, gầm lên giận dữa, nhưng Tartarus tóm lấy ngọn giáo giật luôn. Lão đá Bob lăn lông lốc xuống đồi, đánh văng cả hàng telekhine như đống chai bowling hình thú biển.

      ĐẦU HÀNG ! Tartarus như sấm dậy.

      ,’ Bob . ‘Ông phải là chủ của tôi.’

      Thế , chết trong khinh bỉ , vị thần của hố sâu . Lũ Titan các ngươi với ta chẳng là gì cả. Những đứa con Gigantos của ta luôn giỏi hơn, mạnh hơn và xấu xa hơn. Chúng làm cho thế giới kia tối tăm như lãnh địa của ta!

      Tartarus bẻ ngọn giáo gãy làm đôi. Bob thét lên đau đớn. Bob răng kiếm nhảy tới an ủi, nhe răng gầm gừ với Tartarus. Người khổng lồ Titan gằn sức đứng dậy, nhưng Annabeth biết thế là hết rồi. Đến cả lũ quái vật cũng quay lại nhìn, như thể cảm thấy được rằng chúa tể Tartarus của bọn chúng sắp diễn đến cảnh hay. Cái chết của Titan là việc cực kì đáng xem.

      Percy siết tay Annabeth. ‘Ở yên đây. Mình phải đến giúp.’

      ‘Percy, được,’ khàn khàn. ‘ thể đánh lại Tartarus được. Chúng ta làm đươkc.’

      biết rằng mình đúng. Tartarus tự mình là tầng lớp riêng. Lão quá mạnh so với thánh thần hay Titan. Á thần chẳng là cái đinh gỉ gì với . Nếu như Percy lao đến giúp Bob, cậu bị lão đập nát như con kiến.

      Nhưng Annabeth cũng biết rằng Percy chẳng nghe đâu. Cậu thể để cho Bob phải chết mình được. Như thế phải là cậu – và đó là trong rất nhiều lý do khến cậu, mặc dù cậu là cái nhọt to như đỉnh Olympus nơi bàn tọa.

      ‘Chúng ta cùng nhau,’ Annabeth quyết định, thấm thía rằng đây là trận cuối cùng của bọn họ. Nếu như họ bước khỏi cánh Cửa, họ bao giờ thoát khỏi chốn Tartarus. Ít nhất họ cũng được chết vai kề vai.

      định : .

      làn sóng nháo nhác xuyên qua cả đội quân. Từ xa xa, Annabeth nghe tiếng la, tiếng hét và những tiếng bùm, bùm, bùm liên hồi, quá nhanh để có thể là nhịp tim đập dưới đất – nghe giống như cái gì đó to và nặng, chạy hết tốc lực hơn. con Sinh-ra-từ-đất bay lên trời như bị người ta liệng. Cả cột khí ga màu xanh sáng cuồn cuộn qua lũ quái vật như thuốc xịt từ chai diệt bọ. Mọi thứ đường tan sạch.

      Ở bên kia cánh đồng nóng bỏng, qua khoảng trống mới hình thành, Annabeth thấy được nguyên nhân của cơn bạo động. bắt đầu cười toe toét.

      Con drakon xứ Maeon xòe vành da cổ xếp nếp ra và rít lên, hơi thở độc hại của nó nhấn cả vùng chiến trường ngập trong mùi thông và gừng. Nó oằn cái thân mình dài mấy chục mét, quật cái đuôi xanh lá và quét sạch cả tiểu đoàn tinh.

      Cưỡi lưng nó là người khổng lồ da đỏ với hoa lá gắn đầy bím tóc màu sắt gỉ, mặc áo chẽn da xanh và cầm cây thương sườn drakon.

      ‘Damasen!’ Annabeth la lớn.

      Người khổng lồ Gigantos nghiêng đầu. ‘Annabeth Chase, tôi nghe lời khuyên của . Tôi tự chọn cho mình số mệnh mới.’

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :