Các Anh hùng trên đỉnh Olympus tập 1: Người Anh Hùng Mất Tích - Rick Riordan

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      41. LEO


      Leo hy vọng chiếc taxi có thể đưa họ lên đến tận đỉnh núi.

      Nhưng cậu chẳng có lấy cái may mắn đó. Chiếc taxi tròng trành, phát ra thanh ken két khi nó bắt đầu leo lên đường lên núi, được nửa đường, họ thấy trạm kiểm lâm bị đóng cửa, dây xích chặn ngang lối .

      “Tôi được đến đây thôi,” người lái xe . “Các cậu có chắc điều này ? rất mất thời gian để quay trở lại, và xe của tôi rất kỳ lạ. Tôi thể đợi mọi người được.”

      “Chúng tôi chắc mà.” Leo là người ra khỏi xe. Cậu có linh cảm xấu về chuyện chiếc xe, và khi nhìn xuống cậu biết mình đoán đúng. Bốn bánh xe lún sâu vào trong mặt đường như thể nó được làm từ cát lún. nhanh lắm – chỉ đủ để khiến cho người lái xe nghĩ bộ truyền động hay trục xe có vấn đề – nhưng Leo biết có nguyên nhân khác.

      Đất của con đường thuộc loại đất cứng. có lý do nào cho việc nó biến mềm, nhưng giày của Leo bắt đầu lún xuống. Gaea can thiệp vào.

      Trong khi các bạn cậu ra ngoài, Leo trả tiền cho người lái xe. Cậu rất hào phóng – khỉ , sao lại như thế chứ? Đó là tiền của nữ thần Aphrodite cơ mà. Vả lại, cậu có cảm giác là cậu có thể bao giờ thoát khỏi ngọn núi này.

      “Cứ giữ lấy tiền thừa,” cậu . “Và ra khỏi đây. Nhanh lên nhé.”

      Người lái xe hề tranh cãi. Rồi sau đó tất cả những gì họ có thể nhìn là làn khói bụi do chiếc xe để lại.

      Quang cảnh từ ngọn núi trông khá ấn tượng. Toàn bộ vùng thung lũng bao quanh núi Diablo là các thành phố được chắp vá vào nhau – các hệ thống đường sá với cây cối được trồng hai bên thẳng tắp và các vùng ngoại ô xinh đẹp của tầng lớp trung lưu, các cửa hàng cùng các trường học. Tất cả những con người bình thường sống cuộc sống bình thường – điều mà Leo chưa bao giờ trải qua.

      “Kia là thành phố Concord,” Jason , chỉ tay về hướng bắc. “Thành phố Walnut Creek ở sau lưng chúng ta. Ở hướng nam, phía bên kia những ngọn đồi đó là Danville. Và hướng đó...”

      Cậu chỉ về hướng tây, nơi đỉnh của các ngọn đồi vàng níu giữ lại lớp sương mù, như vành bát. “Đó chính là đồi Berkeley. Khu vực East Bay. Qua nơi đó là San Francisco.”

      “Jason?” Piper chạm vào tay cậu ấy. “Cậu nhớ được điều gì sao? Cậu từng đến đây sao?”

      “Đúng... .” Cậu ấy đau đớn nhìn . “Nó dường như là thông tin quan trọng.”

      “Đó là vùng đất của các thần khổng lồ Titan.” Huấn luyện viên Hedge hất đầu về phía tây. “ nơi tệ hại, Jason. Tin ta , đây là nơi gần với San Francisco nhất mà chúng ta có thể đến.”

      Nhưng Jason nhìn về phía khu vực phủ sương mù tựa như khát khao khiến Leo cảm thấy lo lắng. Sao Jason lại giống như có mối quan hệ với nơi đó – nơi mà thầy Hedge là nguy hiểm, đầy các ma xấu xa và các kẻ thù cũ như thế? Nếu Jason từng đến đó sao? Mọi người đều gián tiếp cho rằng Jason là kẻ thù, và việc cậu ấy xuất ở Trại Con Lai là sai lầm nguy hiểm.

      phải thế, Leo nghĩ. lố bịch. Jason là bạn của họ.

      Leo cố di chuyển, nhưng gót chân cậu giờ đây hoàn toàn bị đất bao lấy.

      “Này, mọi người,” cậu . “Tiếp tục tiến lên.”

      Những người khác cũng bắt đầu nhận ra rắc rối.

      “Gaea mạnh hơn nhiều ở đây,” thầy Hedge càu nhàu. Ông kéo mạnh chân mình ra khỏi giày, rồi đưa đôi giày cho Leo. “Giữ cho ta, Valdez. Chúng rất xinh đấy.”

      Leo khịt mũi. “Vâng, thưa huấn luyện viên. Thầy có cần đánh bóng chúng ?”

      “Đó là suy nghĩ khôn ngoan đấy, Valdez.” Thầy Hedge gật đầu tán đồng. “Nhưng trước hết, chúng ta tốt nhất nên leo lên ngọn núi này khi chúng ta còn có thể.”

      “Làm sao chúng ta biết được nơi ở của tên khổng lồ?” Piper hỏi.

      Jason chỉ tay về phía đỉnh núi. Ở nơi cao nhất, chùm khói bay lơ lửng. Từ phía xa, Leo nghĩ đó là đám mây, nhưng phải. Có thứ gì đó được đốt cháy.

      “Khói đồng nghĩa với lửa,” Jason . “Tốt hơn hết chúng ta nên nhanh lên.”

      Leo từng thực hành vài lần hành quân cấp tốc khi còn học ở Trường học Hoang Dã. Cậu nghĩ mình đủ sức để leo núi. Nhưng leo núi khi mặt đất cố nuốt chửng lấy chân cậu giống như bộ máy chạy bộ làm từ giấy bẫy ruồi.

      Rất nhanh sau đó, Leo phải xắn hai ống tay áo của chiếc sơ mi cổ, mặc dầu gió thổi lạnh buốt. Cậu ước gì nữ thần Aphrodite tặng cho cậu quần bộ và đôi giày nào đó thoải mái hơn, nhưng cậu cảm kích về chiếc mũ giữ cho ánh nắng chiếu vào mắt cậu. Cậu thò hai tay vào dây thắt lưng đồ nghề và bắt đầu triệu hồi vài vật dụng – các bánh răng, cái tua vít vài sợi dây đồng. Cậu vừa bước vừa lắp ráp chúng – nghĩ gì cả, chỉ chơi đùa với các mẩu dụng cụ đó.

      Khi họ đến gần được đỉnh núi, Leo là hùng lem luốc, đầy mồ hôi, ăn mặc sành điệu nhất mọi thời đại. Hai cậu đầy dầu máy.

      Vật cậu làm giống như món đồ chơi lên dây cót – kiểu hay kêu lách cách và ngang qua bàn café. Cậu chắc nó có thể làm được gì, nhưng cậu vẫn thả nó vào trong dây thắt lưng đồ nghề của mình.

      Cậu nhớ chiếc áo khoác quân đội và cả mấy cái túi của nó. Hơn tất cả, cậu nhớ Festus. Giờ cậu có thể sử dụng con rồng đồng phun lửa. Nhưng Leo biết Festus trở lại nữa – ít ra, phải trong hình dáng cũ của nó.

      Cậu vỗ lên bức tranh trong túi mình – bức vẽ bằng chì màu mà cậu vẽ ở cái bàn picnic bên dưới cây hồ đào pê-can khi cậu lên năm. Cậu nhớ Dì Callida hát khi cậu vẽ, và cậu buồn như thế nào khi những ngọn gió thổi bay bức tranh . Giờ chưa phải lúc, người hùng bé , Dì Callida với cậu. ngày nào đó, ngươi có cuộc tìm kiếm của mình. Ngươi tìm thấy vận mệnh của mình, và cuộc hành trình gian khổ của ngươi cuối cùng cũng có ý nghĩa.

      Giờ thần Aeolus trả bức tranh lại. Leo biết điều đó có nghĩa rằng vận mệnh của cậu đến gần; nhưng cuộc hành trình ngày càng khiến cậu khó chịu như ngọn núi ngu ngốc này. Mỗi khi Leo nghĩ họ đến được đỉnh núi, hóa ra nó lại là đỉnh núi khác với đỉnh còn cao hơn ở phía sau đó.

      Những việc quan trọng phải được giải quyết trước, Leo tự với chính mình. Sống sót trong ngày hôm nay. Và tìm hiểu về bức tranh chì màu của vận mệnh sau.

      Cuối cùng Jason nấp sau vách đá. Cậu ấy ra hiệu cho những người khác làm theo. Leo bò lên kế bên cậu ấy. Piper phải kéo Huấn luyện viên Hedge nằm xuống.

      “Ta muốn trang phục của ta bị dơ!” thầy Hedge than phiền.

      “Suuỵt!” Piper .

      Thần rừng miễn cưỡng quỳ xuống.

      Ngay phía gờ của vách đá mà họ nấp, trong bóng của đỉnh núi cuối cùng là khoảng rừng có kích thước cỡ sân bóng đá, nơi tên khổng lồ Enceladus dựng lên cái trại.

      Cây cối bị đốn ngã làm thành đống lửa trại màu tía cao chót vót. Rìa của khoảng rừng thưa là các khúc gỗ thừa và thiết bị xây dựng được vứt bừa bãi – cái máy ủi đất; cái cần trục lớn với các lưỡi dao xoay tròn ở đầu mũi như lưỡi dao cạo râu điện – ắt đó là cần cẩu giúp đốn cây, Leo nghĩ – và cộ kim loại dài với lưỡi rìu, giống như máy chém nghiêng – cái rìu thủy lực.

      Sao tên khổng lồ lại cần các thiết bị xây dựng, Leo chắc lắm. Cậu thậm chí biết làm thế nào là sinh vật trước mắt cậu có thể ngồi vừa trong ghế lái. Tên khổng lồ Enceladus quá lớn, quá đáng sợ, Leo muốn nhìn thấy .

      Nhưng cậu vẫn buộc mình nhìn chăm chú vào con quái vật.

      Đầu tiên, ta cao chín mét – cao ít nhất ngang với ngọn cây. Leo chắc rằng tên khổng lồ cũng nhìn thấy họ nấp phía sau rặng núi, nhưng ta dường như mải chú tâm vào đống lửa màu tía kỳ lạ, chung quanh nó và ngâm nga những tiếng trầm bổng theo nhịp thở của ta. Từ phần thắt lưng trở lên, tên khổng lồ giống hệt con người, phần cơ ngực được che chắn bởi áo giáp bằng đồng và trang trí các họa tiết lửa. Hai cánh tay áo bị xé toạc . Mỗi bắp tay của ta còn to hơn cả Leo. Làn da màu đồng của bám đầy tro bụi. Khuôn mặt nhìn có vẻ thô tục, như hình nhân bằng đất sét chỉ mới hoàn thành được có nửa, nhưng đôi mắt trắng dã, tóc được bện thành những lọn dài bờm xờm rủ xuống hai vai và trang trí bằng các khúc xương.

      Từ thắt lưng trở xuống, ta thậm chí còn kinh dị hơn nữa. Đôi chân ta có vảy màu xanh lá cây, với móng vuốt thay cho chân – như hai chân trước của con rồng. Trong tay ta, Enceladus cầm ngọn giáo có kích thước của cột cờ. Thỉnh thoảng, ta lại chọc đầu mũi giáo vào trong lửa, biến đầu mũi bằng kim loại đó trở nên đỏ rực.

      “Được rồi,” Huấn luyện viên Hedge thầm. “Kế hoạch là thế này...”

      Leo trêu ông. “Thầy định tấn công ta mình chứ!”

      “A, thôi nào.”

      Piper cố ngăn lại tiếng nức nở. “Nhìn kìa.”

      Ở phía bên kia đống lửa, có thể nhìn thấy người đàn ông bị trói vào cây cột. Đầu ông ta rủ xuống như thể bị bất tỉnh, vì thế Leo thể nhìn thấy mặt ông ta, nhưng Piper dường như khá chắc chắn.

      “Cha,” ấy .

      Leo nuốt xuống. Cậu ước gì đây là bộ phim của Tristan McLean. Khi ấy cha của Piper chỉ giả vờ bất tỉnh. Ông ấy tự thoát khỏi cột trụ và hạ gục tên khổng lồ với loại khí diệt kiến được che giấu cách thông minh. Tiếng nhạc dành cho người vang lên, và Tristan McLean thực cuộc đào tẩu tuyệt vời của mình, trốn thoát khi trong khi sườn núi nổ tung phía sau ông ấy.

      Nhưng đây phải là bộ phim. Tristan McLean sống dở chết dở và sắp sửa bị xơi tái. Những người duy nhất có thể ngừng việc đó lại chính là ba á thần thanh thiếu niên ăn mặc thời trang và chú dê mắc chứng hoang tưởng tự đại.

      “Chúng ta có đến bốn người,” thầy Hedge thầm với giọng khẩn nài. “Trong khi chỉ có mình ta.”

      “Thầy quên là ta cao đến chín mét sao?” Leo hỏi.

      “Được rồi,” thầy Hedge . “Vậy cậu, ta, và Jason làm cho phân tâm. Còn Piper lẻn qua và giải thoát cho cha ấy.”

      Tất cả họ đều nhìn Jason.

      “Gì chứ?” Jason hỏi. “Tớ phải là người đứng đầu.”

      “Cậu là người đứng đầu,” Piper . “Chính là cậu.”

      Họ chưa bao giờ thực về việc đó, nhưng ai phản đối, ngay cả thầy Hedge cũng đồng ý. Đến được tận đây là nỗ lực của cả đội, nhưng khi liên quan đến quyết định mang tính sống còn, Leo biết Jason chính là người để hỏi xin ý kiến. Ngay cả khi còn ký ức, Jason vẫn luôn có bình tĩnh nào đó. Bạn chỉ có thể rằng cậu ấy từng tham gia các trận chiến trước đây, và cậu ấy biết cách để giữ cho mình sáng suốt. Leo phải kiểu người luôn tin tưởng vào ai đó, nhưng cậu tin Jason bằng cả mạng sống của mình.

      “Tớ ghét khi phải điều này,” Jason thở dài, “nhưng Huấn luyện viên Hedge đúng. Lúc xao lãng là cơ hội tốt nhất dành cho Piper.”

      chỉ là cơ hội tốt, Leo nghĩ. chỉ là cơ hội sống còn. Chỉ là cơ hội tốt nhất của họ.

      Thế nhưng họ thể ngồi ở đây suốt cả ngày và về điều đó. Giờ gần đến giữa trưa – hạn cuối của tên khổng lồ – và mặt đất cố kéo họ xuống. Đầu gối của Leo chìm hẳn những năm phân vào trong đất.

      Leo nhìn thiết bị xây dựng và có ý tưởng điên rồ. Cậu lấy món đồ chơi xíu mà cậu làm đường leo lên đây, và cậu nhận ra nó có thể làm được những gì – nếu cậu may mắn, điều mà cậu hầu như chưa bao giờ

      “Hãy tiến lên nào,” cậu . “Trước khi tớ trở nên tỉnh táo lại.”





      42. LEO


      Kế hoạch suýt nữa phá sản ngay lập tức. Piper trườn dọc theo đỉnh núi, cố giữ cho đầu hạ thấp xuống trong khi Leo, Jason và Huấn luyện viên Hedge tiến thẳng vào khoảng rừng thưa.

      Jason triệu hồi ngọn giáo bằng vàng của mình. Cậu ấy khua khua nó phía đầu và hét lớn, “Tên khổng lồ kia!” Điều đó trông khá ổn và liều lĩnh hơn nhiều so với những gì Leo có thể làm được. Cậu suy nghĩ về những câu tiếp theo như, “Chúng tôi là những con kiến đáng thương! Xin đừng giết chúng tôi!”

      Enceladus ngừng hát với đống lửa. ta quay người về phía họ và cười toe toét, để lộ những cái răng nanh như con hổ răng kiếm.

      “Ái chà,” tên khổng lồ quát ầm lên. “ ngạc nhiên thú vị.”

      Leo thích kiểu đó. Tay cậu nắm chặt lấy món đồ vặn dây cót. Cậu bước qua bên, từ từ dịch về phía chiếc xe ủi đất.

      Huấn luyện viên Hedge hét lên, “Hãy thả ngôi sao điện ảnh đó , đồ bánh nướng to lớn xấu xí kia! Nếu ta cắm móng guốc của ta vào ngay...”

      “Huấn luyện viên,” Jason . “Im lặng nào.”

      Enceladus cười rống lên. “Ta quên chuyện các tên thần rừng hài hước như thế nào. Khi chúng ta thống trị thế giới, ta nghĩ mình giữ lại giống nòi của ngươi. Các ngươi có thể giúp ta giải trí trong khi ta ăn thịt tất cả con người.”

      “Đó có phải là lời khen ?” thầy Hedge cau mày nhìn Leo. “Ta nghĩ đó là lời khen.”

      Enceladus mở rộng miệng, và những chiếc răng của ta bắt đầu rực sáng.

      “Tản ra!” Leo hét lớn.

      Jason và thầy Hedge lao người sang trái khi tên khổng lồ phun lửa – lửa của lò luyện kim nóng đến nỗi cả Festus cũng ganh tị. Leo cúi thấp người xuống phía sau xe ủi đất, lên dây cót cho thiết bị tự chế của mình, rồi thả nó vào trong ghế tài xế. Sau đó cậu chạy về phía bên phải, tiến thẳng đến chiếc cần cẩu đốn cây.

      Qua khóe mắt, cậu nhìn thấy Jason đứng dậy và tấn công tên khổng lồ. Huấn luyện viên Hedge xé toạc chiếc áo jacket màu vàng nhạt của mình bị dính lửa và kêu be be đầy giận dữ. “Ta thích cái áo đó!” Rồi ông giơ cao cây dùi cui lên và cũng lao vào tấn công.

      Trước khi họ có thể tiến xa hơn, Enceladus đâm mạnh ngọn giáo của mình vào mặt đất. Toàn bộ ngọn núi rung chuyển dữ dội.

      Sóng xung kích làm cho Leo ngã sóng soài. Cậu chớp mắt, và ngay lập tức cậu cảm thấy choáng váng. Qua làn khói mờ và cay mắt của đám cỏ cháy, cậu nhìn thấy Jason lảo đảo phía bên kia khoảng rừng. Huấn luyện viên Hedge bị đánh bại thê thảm. Ông rơi về phía trước và đâm đầu vào khúc gỗ. Hai chân sau đầy lông lá của ông chĩa lên trời, chiếc quần màu vàng nhạt tụt xuống quanh đầu gối – cảnh mà Leo cần đến.

      Tên khổng lồ rống lên, “Ta nhìn thấy ngươi, Piper McLean!” ta quay lại và phun lửa vào dãy cây bụi ở bên phải của Leo. Piper chạy vào bên trong khoảng rừng thưa như con chim cút chạy trốn, các bụi cây thấp cháy phía sau ấy.

      Enceladus cười lớn. “Ta rất vui khi ngươi đến đây. Và ngươi mang các chiến lợi phẩm đến cho ta!”

      Ruột Leo xoắn lại. Đây là giây phút mà Piper cảnh báo họ. Họ rơi thẳng vào tay Enceladus.

      Tên khổng lồ ắt đọc được biểu cảm mặt Leo, vì ta còn cười lớn hơn. “Đúng thế đấy, con trai của Hephaestus. Ta ngờ là tất cả các ngươi còn sống dai đến vậy, nhưng chẳng sao cả. Với việc đưa các ngươi đến đây, Piper McLean ký vào bản thỏa thuận. Nếu ta phản bội các ngươi, ta làm theo lời ta . ta có thể đưa cha ta . Ta thèm quan tâm gì đến ngôi sao điện ảnh cơ chứ?”

      Leo giờ có thể nhìn thấy cha Piper hơn. Ông mặc chiếc áo sơ mi rách tả tơi và chiếc quần cũng rách thua kém gì. Đôi chân trần phủ đầy bùn. Ông hẳn là bất tỉnh, vì ông nhấc đầu lên và rên rỉ – đúng vậy, Tristan McLean vẫn ổn. Leo nhìn thấy khuôn mặt đó trong khá nhiều bộ phim. Nhưng ông có vết cắt sâu ở bên mặt, ông trông gầy nhom và ốm yếu – chẳng giống người hùng chút nào.

      “Cha!” Piper hét lớn.

      Ông McLean chớp mắt, cố tập trung nhìn. “Pipes...? Đây là...?

      Piper rút con dao của mình ra và đối mặt với Enceladus. “Thả ông ấy ra!”

      “Dĩ nhiên rồi, bé cưng,” tên khổng lồ quát tháo. “Hãy thề trung thành với ta, và chúng ta chẳng có vấn đề gì cả. Chỉ có những tên đó mới phải chết.”

      Piper nhìn tới nhìn lui giữa Leo và cha .

      ta giết cậu,” Leo cảnh báo. “Đừng tin ta!”

      “Ồ, thôi nào,” Enceladus gầm lên. “Ngươi biết ta được sinh ra để đánh bại chính Athena ? Mẹ Gaea tạo ra mỗi người khổng lồ chúng ta với mục đích cụ thể, dành để chiến đấu và tiêu diệt vị thần riêng biệt. Ta là đối thủ bất bại của Athena, người chống lại Athena, ngươi có thể như thế. So với vài người em của ta – ta là người con! Nhưng ta thông minh. Và ta giữ giao kèo của ta với ngươi, Piper McLean. Đó là phần kế hoạch của ta!”

      Jason giờ đứng dậy, lăm lăm ngọn giáo trong tay; nhưng trước khi cậu ấy có thể hành động, Enceladus rống lên – tiếng gọi lớn đến nỗi nó vọng xuống tận thung lũng và chắc chắn mọi người đường đến San Francisco đều có thể nghe thấy.

      Ở bìa rừng, sáu sinh vật trông giống tinh trồi lên. Leo nhận ra với chắc chắn đáng ghê tởm rằng chúng đơn giản là nấp ở đó. Chúng trồi lên từ lòng đất.

      Những con tinh từ từ tiến về phía trước. Chúng hơn so với Enceladus, cao khoảng hai mét. Mỗi con trong số chúng có sáu cánh tay – cặp mọc ở vị trí bình thường, cặp tiếp theo mọc ra từ phía bờ vai, và cặp còn lại mọc thẳng ra từ hai bên lồng ngực của chúng. Chúng chỉ mặc độc những chiếc khố bằng da rách te tua, và ngay cả khi đứng ở phía bên kia khoảng rừng thưa, Leo cũng có thể ngửi được mùi của chúng. Sáu gã chưa bao giờ tắm, với sáu cánh tay mỗi gã. Leo quyết định nếu ngày hôm nay mà cậu sống sót, cậu phải dành ba giờ để tắm nhằm quên mùi hôi thối đó.

      Leo bước về phía Piper. “Chúng... chúng là gì thế?”

      Lưỡi dao của ấy phản chiếu ánh sáng màu tía của đống lửa. “Gegenees.”

      tiếng người ?” Leo cầu.

      “Thứ-được-sinh-ra-từ-đất,” ấy . “Những tên khổng lồ sáu tay, những kẻ đánh nhau với Jason – Jason đầu tiên.

      “Giỏi lắm, bé cưng!” Enceladus nhàng . “Chúng từng sống ở nơi tồi tàn ở Hy Lạp được gọi là Núi Gấu. Núi Diablo tốt hơn nhiều! Chúng là những đứa con yếu kém của Đất Mẹ, nhưng chúng cũng có nhiệm vụ của chúng. Chúng thành thạo thiết bị xây dựng...”

      “Vrùm, vrùm!” trong số sáu tên Sinh-ra-từ-đất rống lên, và những tên khác tiếp nối thanh đó, mỗi tên di chuyển sáu cái tay của mình cứ như lái xe, như thể đó là kiểu nghi lễ tôn giáo kỳ lạ nào đó. “Vrùm, vrùm!”

      “Đúng thế, cám ơn, mấy đứa,” Enceladus . “Chúng từng đối đầu với các hùng. Đặc biệt là những người có tên là Jason.”

      “Yay-son!” những tên Sinh-ra-từ-đất gào thét. Những hòn đất được chúng vốc lên trở nên cứng hơn trong tay chúng, biến nó thành những hòn đá có đầu nhọn đầy nguy hiểm. “Yay-son đâu? Giết Yay-son!”

      Enceladus mỉm cười. “Ngươi thấy đấy, Piper, ngươi có lựa chọn. Cứu cha ngươi, hay ái chà, cố cứu các bạn ngươi và đương đầu với cái chết.”

      Piper bước lên phía trước. Đôi mắt ấy bùng lên thịnh nộ, thậm chí những tên Sinh-ra-từ-đất cũng phải lùi lại. Cả người ấy tỏa ra sức mạnh và sắc đẹp, nhưng việc đó chẳng liên quan gì đến áo quần hay lớp trang điểm của ấy.

      “Ngươi mang những người mà ta quý ,” ấy . “ ai trong số họ.”

      Lời của tác động mạnh mẽ sang phía bên kia khoảng rừng, khiến những tên Sinh-ra-từ-đất lầm bầm, “Được rồi. Được rồi, xin lỗi,” và bắt đầu lùi lại.

      “Đứng yên đó, lũ ngốc!” Enceladus gầm lên. ta cằn nhằn với Piper. “Đây là lý do tại sao bọn ta muốn ngươi còn sống, bé cưng à. Ngươi có thể rất hữu ích với bọn ta. Nhưng đây là mong ước của ngươi. Sinh-ra-từ-đất đâu! Ta chỉ cho các ngươi biết Jason ở nơi nào.”

      Trái tim Leo như thắt lại. Nhưng tên khổng lồ chỉ về phía Jason. ta chỉ về phía bên kia đám lửa, nơi Tristan McLean bị treo thể nhúc nhích và nửa mê nửa tỉnh.

      “Đó là Jason,” Enceladus thích thú . “Hãy xé xác ta ra!”

      Ngạc nhiên lớn nhất của Leo: Chỉ với cái nhìn của Jason, cả ba người họ đều biết kế hoạch của trò chơi có thể dễ dàng đọc được ý nghĩ của nhau xảy ra từ khi nào nhỉ?

      Jason tấn công Enceladus, trong khi Piper chạy nhanh về phía cha mình, còn Leo lao về phía cần cẩu đốn cây nằm giữa ông McLean và lũ Sinh-ra-từ-đất.

      Mấy tên tinh Sinh-ra-từ-đất đó rất nhanh, nhưng Leo chạy như tên tinh linh bão. Cậu lao bổ về phía chiếc cần cẩu cách đó khoảng mét rưỡi và đâm sầm vào ghế tài xế. Hai tay cậu lướt khắp bàn điều khiển, và cái máy đáp trả lại với tốc độ tưởng – nó hồi tỉnh như thể biết việc này quan trọng như thế nào.

      “A ha!” Leo hét lên, và vung tay cẩu xuyên qua đám lửa, làm đổ các khối gỗ cháy lên các tên Sinh-ra-từ-đất và bắn các tia lửa ra khắp nơi. Hai tên khổng lồ ngã xuống dưới cơn mưa lửa và tan chảy lại vào trong đất – hy vọng chúng ở đó được lúc.

      Bốn tên còn lại trượt chân ngã lên các khúc gỗ cháy và những viên than nóng khi Leo hồi sinh chiếc xe cẩu. Cậu nhấn mạnh vào cái nút và ở phía đầu tay cẩu, những lưỡi dao xoay tròn đầy nguy hiểm bắt đầu kêu vù vù.

      Qua khóe mắt, cậu có thể nhìn thấy Piper ở chỗ cái cột, cắt dây giải thoát cho cha ấy. Ở phía bên kia khoảng rừng thưa, Jason chiến đấu với tên khổng lồ, cố tránh ngọn giáo khổng lồ và những luồng hơi thở ra lửa của ta bằng mọi cách. Huấn luyện viên Hedge vẫn ngất đầy dũng với cái đuôi dê chĩa thẳng lên trời.

      Toàn bộ sườn núi nhanh chóng bốc cháy. Lửa ảnh hưởng gì đến Leo, nhưng nếu các bạn cậu bị kẹt lại ở đây – . Cậu phải hành động nhanh thôi.

      trong số các tên Sinh-ra-từ-đất – chắc chắn phải là tên thông minh nhất – tấn công xe đốn cây, và Leo quật mạnh tay cẩu về hướng lao đến. Ngay khi các lưỡi dao chạm vào tên tinh, tan chảy như đất sét nhão và bắn tung tóe khắp khoảng rừng thưa. Phần lớn của ta bay thẳng vào mặt Leo.

      Cậu nhổ đất sét ra khỏi miệng và chuyển hướng chiếc cần cẩu về phía ba tên Sinh-ra-từ-đất còn lại, giờ nhanh chóng lùi lại phía sau.

      “Vrùm vrùm xấu xa!” tên hét lớn.

      “Ừm, đúng thế!” Leo hét lại vào mặt chúng. “Các ngươi muốn vrùm vrùm xấu xa sao? Đến đây!”

      may, chúngàm thế . Ba tên tinh với sáu cánh tay mỗi tên, ném những hòn đá to, nặng trịch với tốc độ siêu nhanh – và Leo biết mọi chuyện kết thúc. Bằng cách nào đó, cậu lộn nhào ra phía sau và thoát khỏi chiếc xe đốn cây nửa giây trước khi tảng đá lớn phá hủy ghế tài xế. Những hòn đá được ném mạnh vào phần kim loại. Vào lúc Leo loạng choạng đứng lên, chiếc xe cẩu trông giống lon soda bị đè bẹp lún sâu vào trong bùn.

      “Xe ủi!” Leo hét lớn.

      Những tên tinh nhặt lên thêm nhiều hòn đất, nhưng lần này chúng lại liếc nhìn về phía Piper.

      Cách đó chín mét, xe ủi đất gầm lên khởi động. Món đồ tự chế của Leo làm tốt công việc của nó, tìm kiếm bên trong phần điều khiển của xe ủi đất và ban cho nó cuộc sống tạm thời. Nó gầm lên về phía kẻ thù.

      Ngay khi Piper cắt đứt dây trói và ôm lấy cha mình trong tay, những tên khổng lồ bắt đầu ném loạt đạn đá thứ hai. Xe ủi quay tròn trong bùn, trượt tới trượt lui để chặn đứng các đợt tấn công, và phần lớn các hòn đá đều đâm sầm vào cái xẻng xúc của nó. Lực ném mạnh đến nỗi có thể đẩy lùi xe ủi. Hai hòn đá bật nảy ra và tấn công kẻ ném chúng. Thêm hai tên nữa tan chảy thành đất sét. may, hòn đá đánh trúng động cơ của xe ủi, tạo nên đám mây khói bốc mùi dầu, rồi chiếc xe ủi gầm lên và ngừng hoạt động. Thêm món đồ chơi tuyệt vời nữa bị hỏng.

      Piper kéo cha mình về phía bên dưới gờ núi. Tên tinh Sinh-ra-từ-đất cuối cùng lao đến tấn công .

      Leo hết bẫy, nhưng cậu thể để cho tên tinh đó tấn công Piper. Cậu chạy về phía trước, băng thẳng qua đám lửa, và chộp lấy thứ gì đó – bất cứ thứ gì – từ dây thắt lưng đồ nghề của cậu.

      “Này, đồ ngu kia!” cậu hét lớn, và ném cái tua vít về phía tên Sinh-ra-từ-đất còn lại.

      giết chết được tên tinh đó, nhưng chắc chắn là nó thu hút được chú ý của ta. Cái tua vít chìm sâu vào giữa trán của tên Sinh-ra-từ-đất đó như thể ta được làm từ đất nặn Play-Doh.

      Tên tinh đó hét lên đau đớn và đứng khựng lại. ta lôi cái tua vít ra, quay người lại và liếc nhìn Leo. Buồn thay, tên tinh cuối cùng này lại là tên to lớn nhất và bẩn nhất trong nhóm. Gaea thực cố hết sức để tạo ra ta – với các cơ bắp được cải tạo nhiều hơn thường lệ, khuôn mặt xấu xí độc nhất vị, cả cơ thể ta có chỗ nào là xấu.

      Ồ, tuyệt, Leo nghĩ. Mình vừa làm quen với người bạn mới.

      “Mày chết chắc!” tên Sinh-ra-từ-đất đó rống lên. “Bạn của Yay-son chết chắc rồi!”

      Tên tinh đó nhặt lên nắm đất, thứ ngay lập tức cứng lại thành những quả đạn thần công bằng đá.

      Đầu óc Leo đột nhiên trống rỗng. Cậu cho tay vào dây thắt lưng đồ nghề của mình, nhưng cậu thể nghĩ ra được dụng cụ nào có thể giúp cậu. Cậu được cho là người thông minh – nhưng cậu thể lắp ráp, gắn kết hay chắp vá bất cứ thứ gì để giúp cậu thoát khỏi tình trạng này.

      Tốt thôi, cậu nghĩ. Mình ra trong vinh quang.

      Toàn thân cậu bùng cháy, hét lớn, “Thần Hephaestus!” và lao tới tấn công tên tinh bằng tay .

      Cậu bao giờ đến được nơi ta đứng.

      vệt màu ngọc lam và đen mờ mờ lóe lên đằng sau tên tinh. lưỡi dao bằng đồng sáng bóng chém từ xuống và từ dưới lên hai bên cơ thể ta.

      Sáu cánh tay to lớn rơi xuống đất, những viên đá lăn ra khỏi các bàn tay vô dụng đó. Tên tinh Sinh-ra-từ-đất nhìn xuống, vô cùng ngạc nhiên. ta lầm bầm, “Các cánh tay lời tạm biệt.”

      Rồi ta tan biến vào trong đất.

      Piper đứng đó, thở mạnh, con dao của phủ đầy đất sét. Cha ngồi bên dưới gờ núi, choáng váng và đầy thương tích, nhưng vẫn còn sống.

      Nét mặt của Piper vô cùng hung dữ – gần như điên cuồng, như con vật bị dồn vào chân tường. Leo mừng là ở phe của họ.

      ai được làm tổn thương các bạn của ta,” , và với xúc cảm ấm áp, Leo nhận ra về cậu. Rồi hét lớn, “ thôi!”

      Leo nhận ra trận chiến vẫn chưa kết thúc. Jason vẫn chiến đấu với tên khổng lồ Enceladus – và nó diễn ra tốt lắm

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      43. JASON


      Khi ngọn giáo của Jason bị gãy, cậu biết rằng mình chết chắc.

      Trận chiến bắt đầu khá ổn. Các bản năng của Jason hoạt động, và ruột gan cậu mách bảo rằng trước đây, cậu từng đấu tay đôi với các đối thủ cũng to gần bằng thế này. Độ lớn và sức mạnh đồng nghĩa với chậm chạp, vì thế Jason chỉ phải nhanh nhẹn – giữ vững tốc độ, làm cạn kiệt sức lực của đối thủ, và tránh bị đâm hoặc nướng trong lửa.

      Cậu lăn tránh cú đâm đầu tiên từ ngọn giáo của tên khổng lồ và đâm mạnh vào mắt cá chân của Enceladus. Ngọn giáo của Jason chọc thủng lớp da rồng dày, và máu thánh màu vàng – máu của những người bất tử – giọt xuống bàn chân móng vuốt của tên khổng lồ.

      Enceladus gầm lên đau đớn và phun lửa vào cậu. Jason bò khỏi đó, lăn tròn ra phía sau tên khổng lồ, và tấn công lần nữa vào phía sau đầu gối ta.

      Mọi việc như thể diễn ra trong vài giây, vài phút – khó để đoán. Jason nghe thấy tiếng trận chiến ở bên kia khoảng rừng – tiếng kêu ken két của thiết bị xây dựng, tiếng gầm lên của ngọn lửa, tiếng la hét của lũ quái vật, và tiếng đá va vào kim loại. Cậu nghe thấy Leo và Piper hét lên đầy thách thức, điều đó có nghĩa là họ vẫn còn sống. Jason cố nghĩ về điều đó. Cậu thể để mình bị sao lãng được.

      Ngọn giáo của Enceladus chỉ cách cậu ly. Jason vẫn tiếp tục né tránh, nhưng mặt đất dính chặt lấy chân cậu. Gaea trở nên mạnh hơn, và tên khổng lồ dần mau lẹ hơn. Enceladus có thể chậm chạp, nhưng ta ngốc. ta bắt đầu liệu trước được những cử động của Jason, và các đợt tấn công của Jason chỉ như chọc tức, khiến giận dữ hơn.

      “Ta phải là tên quái vật yếu ớt nào đó,” Enceladus gầm lên. “Ta là người khổng lồ, được sinh ra để tiêu diệt các vị thần! Cái tăm xỉa răng vàng xíu của ngươi thể giết được ta, thằng ranh con.”

      Jason muốn phí phạm năng lượng để đáp trả. Cậu quá mệt rồi. Mặt đất bám lấy hai chân cậu, khiến cậu cảm thấy như thể mình nặng thêm khoảng bốn mươi lăm cân nữa. khí tràn ngập khói thiêu cháy phổi cậu. Lửagào quanh cậu, được đốt cháy thêm bởi gió, và nhiệt độ tiến dần đến sức nóng của cái lò.

      Jason giơ ngọn giáo của mình lên để chặn cú tấn công tiếp theo của tên khổng lồ – sai lầm lớn. Đừng chiến đấu với sức mạnh bằng sức mạnh, giọng khiển trách cậu – con sói Lupa, từng với cậu điều đó cách đây lâu lắm rồi. Cậu cố làm chệch hướng ngọn giáo, nhưng nó sượt qua vai của cậu, và cánh tay cậu tê dại.

      Cậu lùi lại, suýt nữa ngã nhào lên khúc gỗ cháy.

      Cậu phải trì hoãn – hướng chú ý của tên khổng lồ về phía cậu trong khi các bạn cậu giải quyết những tên Sinh-ra-từ-đất và giải cứu cha của Piper. Cậu thể thất bại.

      Cậu rút lui, cố nhử tên khổng lồ tiến về rìa khoảng rừng thưa. Tên Enceladus có thể cảm nhận được kiệt sức của cậu. Tên khổng lồ mỉm cười, nhe những chiếc răng nanh của ra.

      “Ôi, Jason Grace vĩ đại ơi,” ta chế nhạo. “Đúng thế, chúng ta biết về ngươi, con trai của Jupiter. Người dẫn đầu cuộc công kích lên núi Othrys. Người đơn thương độc mã chém chết Titan Krios và làm đổ ngai đen.”

      Đầu óc của Jason quay cuồng. Cậu biết những cái tên đó, nhưng chúng vẫn khiến cho da cậu tê rần, như thể cơ thể cậu nhớ lại nỗi đau mà trí nhớ cậu thể.

      “Ngươi gì thế?” cậu hỏi. Cậu nhận ra sai lầm của mình khi Enceladus thở ra lửa.

      Mất tập trung, Jason di chuyển quá chậm. Ngọn lửa chạm được vào cậu, nhưng hơi nóng làm bỏng lưng. Cậu ngã sầm xuống đất, áo quần bốc khói. Cậu nhìn thấy gì vì tro và khói, và còn bị nghẹt thở khi cậu cố hít thở.

      Cậu bò lùi lại khi ngọn giáo của tên khổng lồ đâm xuống phần đất giữa hai chân mình.

      Jason cố đứng dậy.

      Nếu cậu triệu hồi được chỉ tia chớp thôi – nhưng cậu kiệt quệ, và trong tình huống này, nỗ lực đó có thể giết chết cậu. Cậu thậm chí còn biết liệu tia lửa điện có thể kết liễu tên khổng lồ này .

      Tử trận là điều vô cùng danh giá, giọng của Lupa vang lên lang="FR">Điều đó an ủi, Jason nghĩ.

      lần cuối cùng: Jason hít sâu và tấn công.

      Enceladus để cậu tiếp cận, miệng cười toe toét đề phòng. Vào thời khắc cuối cùng, Jason làm động tác tấn công giả và lăn xuống giữa hai chân của tên khổng lồ. Cậu nhanh chóng đứng lên, dùng hết sức đâm mạnh, nhắm vào phần eo lưng của , nhưng Enceladus lường trước được trò lừa đó. ta bước sang bên với tốc độ và nhanh nhẹn quá mức đối với tên khổng lồ, như thể mặt đất giúp ta di chuyển. ta quật ngang ngọn giáo của mình, trúng ngay ngọn giáo của Jason – và với tiếng răng rắc như luồng hơi của súng săn, vũ khí bằng vàng vỡ tan.

      Vụ nổ còn nóng hơn cả hơi thở của tên khổng lồ, khiến Jason thể nhìn thấy được bởi ánh sáng màu vàng. Sức mạnh của vụ nổ hất ngã cậu và khiến cậu thể nào thở được.

      Khi định thần lại, cậu ngồi ở vành hố. Tên Enceladus đứng ở đầu bên kia, choáng váng và bối rối. Vụ nổ của ngọn giáo giải phóng quá nhiều năng lượng, tạo thành cái hố hình nón hoàn hảo sâu đến chín mét, nấu chảy đất và đá thành chất bóng loáng như thủy tinh. Jason làm thế nào cậu có thể sống sót, nhưng quần áo của cậu bốc khói. Cậu kiệt sức. Cậu có vũ khí. Và tên Enceladus vẫn còn sống sờ sờ ra đó.

      Jason cố đứng dậy, nhưng đôi chân cậu nặng như chì. Tên Enceladus chớp chớp mắt nhìn vụ tàn phá, rồi cười lớn. “Ấn tượng đấy! may, đó là trò cuối cùng của ngươi, á thần.”

      Tên Enceladus nhảy phốc qua cái hố, đáp xuống ở hai bên người Jason. Tên khổng lồ đưa cao ngọn giáo của lên, mũi giáo lơ lửng gần hai mét phía ngực Jason.

      “Và giờ ,” Enceladus , “món quà hiến tế đầu tiên của ta dành tặng cho nữ thần Gaea!”





      44. JASON


      Thời gian dường như chậm lại, điều đó khiến Jason bực bội vì cậu vẫn thể cử động. Cậu cảm thấy cơ thể cậu dường như chìm vào trong lòng đất như thể mặt đất là chiếc giường nước – thoải mái, thúc giục cậu thư giãn và từ bỏ. Cậu tự hỏi liệu các câu chuyện về Địa ngục có . Liệu cậu s kết thúc ở Cánh đồng Trừng phạt hay Elysium? Nếu cậu thể nhớ bất cứ việc làm nào của cậu, liệu chúng có được tính vào ? Cậu tự hỏi liệu các quan tòa có tính đến điều đó , hay nếu như cha cậu, thần Zeus viết cho cậu vài chữ: “Làm ơn miễn cho Jason việc trừng phạt vĩnh viễn. Nó mắc phải chứng bệnh quên.”

      Jason mất cảm giác về hai cánh tay của mình. Cậu có thể nhìn thấy đầu mũi giáo dần dần tiến về phía ngực cậu. Cậu biết mình nên di chuyển, nhưng cậu dường như thể làm được điều đó. Buồn cười thay, cậu nghĩ. Tất cả nỗ lực đó là để sống sót, và rồi, bùm. Bạn chỉ việc nằm bất động ở đó cho tên khổng lồ thở ra lửa đâm xuyên qua người bạn.

      Giọng Leo hét lớn, “Chuẩn bị đỡ nhé!”

      cái nêm bằng kim loại màu đen lớn đập thẳng vào mặt tên Enceladus với tiếng thịch cực lớn! Tên khổng lồ ngã ập xuống và trượt xuống cái hố.

      “Jason, đứng dậy nào!” Piper gọi. Giọng ấy tiếp thêm sinh lực cho cậu, thức tỉnh cậu khỏi ngẩn ngơ. Cậu ngồi dậy, đầu nghiêng ngả, trong khi Piper nắm chặt hai cánh tay cậu và kéo mạnh cậu đứng lên.

      “Đừng chết vì tớ,” ấy ra lệnh. “Cậu được chết vì tớ.”

      “Vâng, thưa quý .” Cậu có cảm giác mê sảng, nhưng là tạo vật xinh đẹp nhất mà cậu từng nhìn thấy. Mái tóc cháy ỉ. Khuôn mặt đầy bồ hóng. vết cắt cánh tay, áo đầm bị xé rách, và mất chiếc giày ống. Xinh đẹp.

      Cách đó khoảng ba mươi mét, Leo đứng đống thiết bị xây dựng – vật giống súng đại bác dài với cái pít-tông khổng lồ duy nhất, lưỡi cắt biến mất.

      Rồi Jason nhìn xuống hố và trông thấy phần còn lại biến mất của cái rìu thủy lực. Enceladus cố gắng đứng dậy, lưỡi rìu có kích thước của chiếc máy giặt dính chặt vào giáp che ngực của ta.

      Đáng ngạc nhiên là tên khổng lồ kéo được cái lưỡi rìu ra khỏi đó. ta hét lên đau đớn và cả ngọn núi rung chuyển. Máu thánh màu vàng làm ướt đẫm phần trước áo giáp của ta, nhưng Enceladus đứng thẳng dậy.

      Run run, ta cúi người xuống và nhặt ngọn giáo của mình lên.

      “Cú đánh hay đấy.” T cau mày. “Nhưng ta thể bị đánh bại.”

      Khi họ nhìn, áo giáp của tên khổng lồ tự động gắn lại, và máu thánh ngừng chảy. Ngay cả các vết cắt đôi chân vảy rồng mà Jason phải vất vả tạo ra, giờ chỉ là những vết sẹo mờ nhạt.

      Leo chạy về phía họ, nhìn thấy tên khổng lồ, và chửi rủa. “Có chuyện gì với tên này thế? Đáng lẽ phải chết rồi chứ!”

      “Số mệnh của ta được định sẵn,” Enceladus . “Những người khổng lồ thể bị giết chết bởi các vị thần hay các hùng.”

      “Trừ khi cả hai kết hợp lại với nhau,” Jason . Nụ cười của tên khổng lồ tan biến , và Jason nhìn thấy có điều gì đó giống sợ hãi trong mắt ta. “Điều đó đúng chứ nhỉ? Các vị thần và các á thần phải kết hợp với nhau để giết ngươi.”

      “Ngươi sống đủ lâu để thử làm điều đó đâu!” Tên khổng lồ bắt đầu loạng choạng lên mặt dốc của hố, trượt về phía trông như thủy tinh ấy.

      “Có ai có vị thần nào đó để giúp tay ?” Leo hỏi.

      Trái tim Jason tràn ngập sợ hãi. Cậu nhìn tên khổng lồ cố gắng thoát ra khỏi cái hố bên dưới họ, và cậu biết điều gì phải xảy ra.

      “Leo này,” cậu , “nếu cậu có dây thừng trong cái dây thắt lưng đồ nghề đó, hãy làm cho nó sẵn sàng nhé.”

      Cậu nhảy về phía tên khổng lồ chỉ với hai bàn tay trần.

      “Enceladus!” Piper hét lên. “Nhìn phía sau của ngươi kìa!”

      Đó ràng là trò lừa bịp, nhưng giọng ấy quá thuyết phục, nên thậm chí cả Jason cũng dính phải. Tên khổng lồ , “Gì chứ?” và quay người lại như thể có con nhện khổng lồ sau lưng ta.

      Jason chuồi chân vào ngay thời điểm quyết định. Tên khổng lồ mất thăng bằng. Enceladus đâm sầm vào trong cái hố và trượt xuống đáy. Khi ta cố đứng lên, Jason siết hai cánh tay mình quanh cổ ta. Khi Enceladus vùng vẫy để đứng dậy, Jason cưỡi hai vai của ta.

      “Biến !” Enceladus gào lên. ta cố tóm lấy hai chân của Jason, nhưng Jason quờ quạng, bò ngoằn ngoèo và leo lên tóc của tên khổng lồ.

      Cha ơi, Jason nghĩ. Nếu con từng làm bất cứ điều gì tốt đẹp, bất cứ thứ gì khiến cha hài lòng, giờ xin hãy giúp con. Con xin dâng cuộc sống của chính mình – chỉ để cứu lấy các bạn của con.

      Đột nhiên cậu có thể ngửi thấy mùi kim loại của cơn bão. Bóng tối nuốt chửng lấy ánh mặt trời. Tên khổng lồ sững người lại, ta cũng cảm nhận được điều đó.

      Leo hét lớn với các bạn của mình. “Nằm xuống!”

      Và từng sợi tóc đầu cậu dựng đứng cả lên.

      Răng rắc!

      tia chớp lao xuống người Jason, xuyên qua người Enceladus và vào lòng đất. Lưng tên khổng lồ cứng lại và Jason bay ra khỏi người . Khi cậu định hướng được vị trí, cậu trượt xuống bên mặt hố, và cái hố nứt ra làm đôi. Tia chớp tách đôi quả núi. Mặt đất rung chuyển và tách ra làm hai, hai chân của Enceladus trượt vào trong khe nứt. ta vồ lấy phần thủy tinh của miệng hố cách vô vọng, và ngay khi ta cố bám vào miệng hố, hai tay run lẩy bẩy.

      ta nhìn chằm chằm Jason với cái nhìn đầy căm ghét. “Ngươi chẳng chiến thắng được gì cả, thằng ranh con. Các người em của ta trỗi dậy, và họ mạnh gấp mười lần so với ta. Chúng ta tiêu diệt tận gốc rễ của các vị thần! Các ngươi chết, và đỉnh Olympus chết với...”

      Tên khổng lồ trượt tay và rơi vào bên trong khe nứt.

      Mặt đất rung chuyển. Jason rơi về phía khe nứt.

      “Giữ lấy này!” Leo hét lớn. Chân Jason ở ngay rìa của khe nứt khi cậu tóm được sợi dây thừng. Piper và Leo cùng nhau kéo cậu lên.

      Họ đứng cùng nhau, mệt lử và khiếp sợ, khi khe nứt đóng lại như cái miệng giận dữ. Mắt đất còn quấn lấy chân của họ nữa.

      tại, Gaea biến mất.

      Sườn núi giờ bốc cháy. Khói bốc lên cao hàng chục mét trong khí. Jason nhìn thấy chiếc trực thăng – có thể là của những người lính cứu hỏa hoặc là các phóng viên – bay

      Chung quanh họ là chiến địa. Những tên Sinh-ra-từ-đất tan chảy thành những đống đất sét, chỉ để lại duy nhất có thứ vũ khí phóng ra đá và vài mảnh khố bẩn thỉu của chúng, nhưng Jason đoán chúng sớm được tái tạo lại. Thiết bị xây dựng ở trong tình trạng hư hỏng nghiêm trọng. Mặt đất lởm chởm và đen sì sì.

      Huấn luyện viên Hedge nhúc nhích. Ông ấy ngồi dậy và rên rỉ, xoa xoa đầu mình. Cái quần màu vàng nhạt giờ là màu của mù tạc Dijon kết hợp với bùn.

      Ông ấy chớp chớp mắt và nhìn quanh quang cảnh của cuộc chiến. “Ta làm điều này sao?”

      Trước khi Jason có thể trả lời, thầy Hedge cầm cây dùi cui của mình và run rẩy đứng lên. “Ừ hử, các em muốn vài điệu múa chứ gì? Ta tặng cho các em vài điệu múa đây, những chiếc bánh nướng đáng của ta! Ai là dê cơ chứ?”

      Ông ấy thực điệu múa ngắn, đá những hòn đá và làm cử chỉ ắt hẳn là khiếm nhã của thần rừng về phía các đống đất sét.

      Leo bật cười, và Jason thể ngừng việc đó lại – cậu bắt đầu cười lớn. Chắc chắn nghe có vẻ hơi cuồng loạn, nhưng nhõm khi còn sống, nên cậu chẳng quan tâm lắm.

      Rồi người đàn ông đứng lên ở phía bên kia khoảng rừng thưa. Tristan McLean lảo đảo tiến về phía trước. Đôi mắt ông ấy trống rỗng, choáng váng, như người vừa mới dạo bước qua vùng đất bị hạt nhân tàn phá.

      “Piper?” ông ấy gọi. Giọng ông ấy khản đặc. “Pipes, chuyện gì... chuyện gì...”

      Ông ấy thể hết câu. Piper chạy về phía ông và ôm chặt lấy ông, nhưng ông ấy dường như nhận ra .

      Jason từng có cảm giác như thế – buổi sáng hôm đó ở Grand Canyon, khi cậu thức dậy mà chẳng có chút ký ức nào trong đầu. Nhưng ông McLean đây lại gặp vấn đề ngược lại. Ông ấy có quá nhiều ký ức, quá nhiều cú sốc khiến đầu óc ông thể thích ứng được. Ông ấy bị suy sụp.

      “Chúng ta cần đưa ông ấy ra khỏi đây,” Jason .

      “Ừm, nhưng bằng cách nào?” Leo . “Ông ấy thể nào nổi.”

      Jason liếc nhìn về phía chiếc trực thăng, giờ lượn tròn đầu họ. “Cậu có thể tạo ra cái loa hay thứ gì đó ?” cậu hỏi Leo. “Piper có chuyện cần .”





      45. PIPER


      Việc mượn máy bay trực thăng dễ dàng. Nhưng đưa cha lên máy bay .

      Piper chỉ cần vài lời qua cái loa được Leo ứng biến làm ngay để thuyết phục người phi công đáp xuống núi. Chiếc máy bay lên thẳng của Cục Công viên đủ lớn cho việc di chuyển cấp cứu hoặc tìm kiếm và cứu nạn, và khi Piper với viên nữ phi công kiểm lâm rất xinh đẹp rằng việc mang họ đến sân bay Oakland ý tưởng tuyệt vời, ta sẵn lòng đồng ý.

      ,” cha lẩm bẩm, khi họ nhấc ông lên khỏi mặt đất. “Piper, gì thế... lũ quái vật... có lũ quái vật...”

      cần giúp đỡ của cả Leo và Jason để giữ ông lại, trong khi Huấn luyện viên Hedge thu thập các vật dụng của họ. May thay, thầy Hedge mặc lại quần và mang giày vào, vì thế Piper cần phải giải thích về cặp chân dê của ông.

      Trái tim Piper đau đớn khi nhìn thấy cha như thế – vượt quá sức chịu đựng và khóc lóc như cậu bé. biết chính xác tên khổng lồ làm những gì với ông, những con quái vật hủy hoại tinh thần ông như thế nào, nhưng nghĩ là mình có thể chịu được khi khám phá ra điều đó.

      “Mọi chuyện ổn thôi, cha à,” , giọng trở nên càng dịu dàng càng tốt. muốn sử dụng lời mê hoặc với chính cha mình, nhưng dường như đó là cách duy nhất. “Những người này là bạn của con. Bọn con giúp cha. Giờ cha an toàn rồi.”

      Ông ấy chớp chớp mắt và nhìn lên cánh quạt trực thăng. “Các lưỡi dao. Chúng có chiếc máy với rất nhiều lưỡi dao. Chúng có sáu cánh tay...”

      Khi họ mang ông đến cửa máy bay, viên phi công tiến đến giúp đỡ. “Có chuyện gì với ông ấy thế?” ta hỏi.

      “Hít quá nhiều khói,” Jason đáp. “Hoặc kiệt sức vì sức nóng.”

      “Chúng ta nên đưa ông ấy đến bệnh viện, viên phi công .

      sao đâu,” Piper . “Đến sân bay là tốt rồi.”

      “Ừm, sân bay là tốt rồi,” viên phi công đồng ý ngay lập tức. Rồi ta cau mày, như thể chắc lắm việc sao ta lại đổi ý. “Chẳng phải ông ấy là ngôi sao điện ảnh Tristan McLean sao?”

      phải,” Piper . “Họ chỉ trông giống nhau thôi. Quên chuyện đó .”

      “Ừm,” viên phi công . “Chỉ trông giống ông ấy. Tôi...” ta bối rối chớp chớp mắt. “Tôi quên mất những gì mình vừa . Hãy thôi.”

      Jason nhướng mày nhìn Piper, là bị ấn tượng, nhưng Piper cảm thấy vô cùng khổ sở. muốn bóp méo tâm trí của con người, làm cho họ tin những điều mà họ tin. Việc đó khá là hống hách, quá tốt – y như những gì mà Drew làm ở trại, hoặc Medea trong cửa hàng bách hóa ma quỷ của bà ta. Và nó giúp ích cho cha như thế nào đây? thể thuyết phục cha mình rằng rồi ông ổn, hoặc chẳng có điều gì xảy ra cả. Tổn thương về tinh thần của ông quá lớn.

      Cuối cùng họ cũng đưa được ông lên khoang, và chiếc máy bay trực thăng cất cánh. Viên phi công liên tục nhận được các câu hỏi qua sóng vô tuyến, hỏi rằng ta định bay đâu, nhưng ta lờ chúng . Họ đổi hướng, rời khỏi ngọn núi bốc cháy và bay thẳng về phía Berkeley Hills.

      “Piper.” Cha nắm chặt lấy tay và giữ nó như thể ông sợ rằng mình ngã mất. “Là con phải ? Chúng với cha... chúng với cha rằng con chết. Chúng ... nhiều điều tồi tệ khác xảy ra.”

      “Là con đây, cha à.” phải dùng hết sức mạnh ý chí mới khỏi bật khóc. Vì ông, phải mạnh mẽ lên. “Mọi thứ rồi ổn thôi cha à.”

      “Chúng là những con quái vật,” ông . “Những con quái vật . Các tinh đất, giống hệt những câu chuyện của ông nội Tom – và Đất Mẹ nổi giận với cha. Và tên khổng lồ, Tsul’klư, thở ra lửa...” Ông lại chăm chú nhìn Piper lần nữa, đôi mắt ông như thủy tinh bị vỡ, phản chiếu tia sáng điên dại. “Họ con là á thần. Mẹ con là...”

      “Nữ thần Aphrodite,” Piper . “Nữ thần tình .”

      “Cha... cha...” Ông ấy run run hít vào, rồi dường như quên béng chuyện phải thở

      Các bạn của Piper cẩn thận tránh việc nhìn hai cha con họ. Leo nghịch vớ vẩn con ốc lớn từ thắt lưng đồ nghề của cậu ấy. Jason liếc nhìn xuống thung lũng bên dưới – những con đường kẹt cứng khi những người phàm ngừng xe lại và trố mắt nhìn ngọn núi bốc cháy. Thầy Gleeson nhai thân bông cẩm chướng, và lần này vị thần rừng có vẻ chẳng có tâm trạng để la hét hay khoe khoang.

      Tristan McLean đáng ra xuất như thế này. Ông ấy là ngôi sao. Ông ấy tự tin, hợp thời trang và tinh tế – luôn trong tình trạng kiểm soát. Đó chính là hình ảnh trước công chúng mà ông tạo ra. Piper từng nhìn thấy hình ảnh đầy sức sống đó trước đây. Nhưng lần này khác biệt. giờ nó bị phá vỡ và mất mãi mãi.

      “Con biết gì về mẹ,” Piper với ông. “ cho đến khi cha bị bắt . Khi bọn con tìm được cha ở đâu, bọn con thẳng đến đó. Các bạn con giúp con. có ai làm đau cha nữa đâu.”

      Cha ngừng việc run rẩy. “Các con là những hùng – con và các bạn của con. Ta thể tin chuyện đó được. Con là hùng , giống như ta. phải chỉ là diễn. Ta rất tự hào về con, Pipes.” Nhưng ông những lời đó với giọng thầm đầy bơ phờ, trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê.

      Ông nhìn xuống thung lũng, và bàn tay nắm chặt tay của ông lơi ra. “Mẹ con chưa bao giờ kể cho ta nghe gì cả.”

      “Bà ấy nghĩ đó là cách tốt nhất.” Nghe có vẻ khập khiễng, thậm chí cả Piper cũng cảm thấy thế, và chẳng có lượng lời mê hoặc nào có thể thay đổi điều đó. Nhưng cho cha mình về những gì mà nữ thần Aphrodite thực lo lắng: Ông ấy phải dành cả cuộc đời mình cho các ký ức đó, việc biết rằng các vị thần và các tinh linh dạo quanh mặt đất làm ông ngã quỵ.”

      Piper cảm nhận được thứ ở bên trong túi áo khoác. Cái lọ vẫn còn ở đó, làm ấm tay khi chạm vào.

      Nhưng làm thế nào để xóa các ký ức của ông? Cha cuối cùng cũng biết là ai. Ông tự hào về , và lần này hùng của ông, phải ngược lại. Giờ ông bao giờ gởi xa nữa. Họ cùng nhau chia sẻ bí mật.

      Làm thế nào để có thể quay trở lại với mọi việc như trước đây chứ?

      n lấy tay ông, kể cho ông nghe về những điều nhặt nhất – lúc ở Trường học Hoang Dã, nhà của ở Trại Con Lai. kể cho ông chuyện Huấn luyện viên Hedge ăn các bông hoa cẩm chướng như thế nào và bị đánh bại núi Diablo ra sao, cách Leo thuần hóa con rồng, và Jason làm lũ sói lùi lại chỉ bằng vài từ Latinh. Các bạn miễn cưỡng mỉm cười khi nhắc đến các cuộc phiêu lưu của họ. Cha dường như dễ chịu hơn khi chuyện, nhưng ông cười. Thậm chí Piper còn chắc liệu ông có nghe thấy tiếng .

      Khi họ bay ngang qua các ngọn đồi để vào East Bay, Jason trở nên căng thẳng. Cậu nhoài người ra quá xa cánh cửa khiến Piper sợ rằng cậu có thể ngã xuống.

      Cậu ấy chỉ tay. “Đó là cái gì?”

      Piper nhìn xuống, nhưng thấy được gì thú vị – chỉ có những ngọn đồi, rừng cây, nhà cửa, những con đường nho ngoằn ngoèo xuyên qua các hẻm núi. con đường quốc lộ cắt ngang qua đường hầm trong các quả đồi, kết nối với East Bay với các thành phố trong đất liền.

      “Ở đâu?” Piper hỏi.

      “Con đường đó,” cậu . “Con đường chạy xuyên qua các ngọn đồi ấy.”

      Piper cầm chiếc mũ phi công mà viên phi công đưa cho và đặt câu hỏi qua sóng vô tuyến. Câu trả lời nhận được chẳng thú vị chút nào.

      ta đó là Quốc lộ 24,” Piper thuật lại. “Đó là đường hầm Caldecott. Mà sao thế?”

      Jason nhìn chăm chú vào lối vào đường hầm, nhưng cậu gì. Nó biến mất khỏi tầm nhìn khi họ bay ngang qua khu thương mại Oakland, nhưng Jason vẫn liếc nhìn về phía xa xa đó, nét mặt cậu dường như cũng ổn định giống hệt cha của Piper.

      “Những quái vật,” cha , dòng nước mắt lăn dài má ông. “Ta sống trong thế giới của những con quái vật.”

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      46. PIPER


      Trạm kiểm soát gian muốn để cho chiếc trực thăng lên lịch trước đáp xuống sân bay Oakland – cho đến khi Piper chuyện với họ qua sóng vô tuyến. Rồi mọi chuyện được suôn sẻ.

      Họ đáp xuống đường nhựa, và mọi người nhìn Piper.

      “Giờ thế nào?” Jason hỏi .

      cảm thấy thoải mái. muốn là người chịu trách nhiệm, nhưng vì cha, phải xuất đầy tự tin. có bất cứ kế hoạch nào. chỉ nhớ rằng ông bay đến Oakland, điều đó có nghĩa là máy bay riêng của ông vẫn còn ở đó. Nhưng hôm nay là ngày đông chí. Họ phải cứu nữ thần Hera. Họ biết nơi cần phải đến hoặc liệu họ thậm chí còn đến quá trễ. Và sao có thể để cha mình lại khi ông ở trong tình trạng như thế chứ?

      “Điều đầu tiên,” . “Tớ... tớ phải đưa cha tớ về nhà. Tớ xin lỗi mọi người.”

      Mặt ai nấy đều sa sầm lại.

      “Ồ,” Leo . “Ý tớ là, điều đó là hiển nhiên rồi. ông ấy rất cần cậu. Bọn tớ có thể tiếp tục cuộc tìm kiếm từ đây.”

      “Pipes, cha cần đâu.” Cha đứng ở cửa máy bay trực thăng, chiếc mền được quấn quanh vai ông. Nhưng hai chân ông vẫn còn run rẩy. “Con còn có nhiệm vụ. cuộc tìm kiếm. Cha thể...”

      “Ta chăm sóc cho ông ấy,” Huấn luyện viên Hedge .

      Piper nhìn ông chăm chăm. Thần rừng là người cuối cùng mong đợi đưa ra lời đề nghị đó. “Thầy sao?” hỏi.

      “Ta là người bảo vệ,” thầy Gleeson . “Đó là công việc của ta, phải việc chiến đấu.”

      Giọng ông nghe hơi chán nản, và Piper nhận ra có lẽ nên kể lại chi tiết cách ông ấy bị đánh ngất trong trận chiến vừa qua. Theo tính cách của ông, có lẽ thần rừng là người nhạy cảm như cha vậy.

      Rồi thầy Hedge đứng thẳng dậy, tuyên bố. “Dĩ nhiên, ta cũng là người giỏi chiến đấu nữa.” Ông trừng mắt nhìn tất cả bọn họ, thách thức họ dám tranh cãi.

      “Đúng thế,” Leo .

      “Vô cùng đáng sợ,” Leo đồng ý.

      Huấn luyện viên càu nhàu“Nhưng ta là người bảo vệ, và ta có thể làm điều này. Cha em đúng đấy, Piper. Em cần tiếp tục cuộc tìm kiếm.”

      “Nhưng...” Đôi mắt Piper cay xè, như thể quay trở lại trong cánh rừng lửa. “Cha...”

      Ông dang hai tay ra, và ôm chầm lấy ông. Ông cảm thấy yếu đuối. Ông vô cùng run rẩy, việc đó khiến sợ hãi.

      “Hãy để họ được ở bên nhau,” Jason , và họ đưa người phi công ra cách đó vài thước xuôi về phía cuối đường băng.

      “Cha thể tin điều này,” cha . “Cha vô dụng.”

      phải đâu cha!”

      “Những điều chúng làm, Piper à, các cảnh mộng mà chúng cho cha thấy...”

      “Cha ơi, nghe con này.” lấy cái lọ thủy tinh ra khỏi túi áo. “Nữ thần Aphrodite đưa cho con cái này, dành cho cha. Nó mang tất cả các ký ức gần đây của cha. Nó khiến cho bất cứ chuyện này chưa bao giờ xảy ra.”

      Ông nhìn chằm chằm, như thể dịch những lời của từ ngôn ngữ nước ngoài nào đó. “Nhưng con là hùng. Cha quên cả điều đó sao?”

      “Đúng thế ạ,” Piper thầm. với giọng cam đoan. “Đúng thế ạ, cha quên hết. Mọi việc trở lại... trở lại như trước đây.”

      Ông nhắm mắt lại và run rẩy hít vào. “Cha con, Piper. Cha luôn con. Cha... cha gởi con vì cha muốn con lộ diện trong đời sống của cha. phải theo cách cha lớn lên – nghèo đói, tuyệt vọng. Cũng phải trong điên rồ của Hollywood. Cha nghĩ... cha nghĩ rằng cha bảo vệ con.” Ông cố nở nụ cười giòn tan. “Như thể cuộc đời con nếu có cha tốt hơn, hoặc an toàn hơn.”

      Piper cầm lấy tay ông. từng nghe ông về việc bảo vệ trước đây, nhưng chưa bao giờ tin điều đó. luôn nghĩ ông chỉ biện minh. Cha dường như quá tự tin và dễ tính, như thể cuộc đời ông là chuyến đầy vui sướng. Sao ông có thể khẳng định là cần bảo vệ từ điều đó?

      Cuối cùng Piper hiểu rằng ông luôn làm vậy là vì lợi ích của , cố để lộ ra việc ông sợ hãi và thiếu tự tin như thế nào. Ông thực cố để bảo vệ côgiờ khả năng vượt khó của ông bị hủy hoại.

      đưa cho ông cái lọ thủy tinh đó. “Cha cầm lấy nó . Có thể ngày nào đó chúng ta sẵn sàng để về điều này lần nữa. Khi cha chuẩn bị tinh thần.”

      “Khi cha chuẩn bị tinh thần,” ông lẩm bẩm. “Con nghe như thể... như thể ta là người trưởng thành vậy. Ta cho rằng mình mới là bậc làm cha mẹ chứ.” Ông cầm lấy cái lọ. Ánh mắt ông le lói tia hy vọng mong manh nhoi. “Cha con, Pipes.”

      “Con cũng cha.”

      Ông uống thứ chất lỏng màu hồng đó. Đôi mắt ông đảo tròn và rồi ông ngả ập về phía trước. Piper đỡ được ông, và những người bạn của chạy đến giúp đỡ.

      “Giữ được ông ấy rồi,” thầy Hedge . Vị thần rừng hơi loạng choạng nhưng ông ấy đủ mạnh để giữ ông Tristan McLean đứng thẳng dậy. “Ta cầu người bạn kiểm lâm của chúng ta gọi cho máy bay của ông ấy. Nó đường đến đây. Địa chỉ nhà?”

      Piper suýt nữa với ông ấy. Rồi ý nghĩ xuất trong đầu . kiểm tra túi cha mình, và chiếc BlackBerry của ông vẫn còn ở đó. kỳ lạ khi ông vẫn còn có thứ gì đó quá bình thường sau tất cả những gì ông trải qua, nhưng đoán tên Enceladus có lý do gì để lấy nó .

      “Mọi thứ đều ở trong này,” Piper . “Địa chỉ, số điện thoại người lái xe của ông ấy. Nhớ cẩn thận với Jane nhé.”

      Đôi mắt của thầy Hedge sáng lên, như thể ông cảm nhận được trận đấu sắp xảy ra. “Jane là ai?”

      Khi Piper giải thích, chiếc máy bay Gulfstream màu trắng bóng bẩy của ông đậu cạnh chiếc máy bay trực thăng.

      Thầy Hedge và tiếp viên hàng đưa cha Piper lên máy bay. Rồi thầy Hedge xuống lần cuối để chào tạm biệt. Ông ôm Piper, rồi liếc nhìn Jason và Leo. “Hai chiếc bánh nướng các cậu nhớ chăm sóc cho này nhé, nghe chưa? Nếu ta bắt các cậu hít đất đấy.”

      , Huấn luyện viên,” Leo , nụ cười xuất khóe môi cậu.

      hít đất,” Jason hứa.

      Piper ôm vị thần rừng già đó thêm lần nữa. “Cám ơn, thầy Gleeson. Làm ơn chăm sóc cho ông ấy nhé.”

      “Ta biết rồi, McLean,” ông cam đoan với . “Họ có bia xá xị và món enchiladas chay máy bay, và những chiếc khăn ăn làm từ vải lanh trăm phần trăm – ngon quá xá! Ta quen với điều đó thôi.”

      Chạy lóc cóc lên cầu thang, ông đánh rơi mất chiếc giày, và ngay lập tức móng vuốt của ông lộ ra. Đôi mắt của tiếp viên hàng mở lớn, nhưng ta nhìn ngay ra hướng khác và giả vờ như có gì xảy ra. Piper đoán ta chắc nhìn thấy những điều kỳ lạ, khi làm việc cho Tristan McLean.

      Khi chiếc máy bay chạy về phía cuối đường băng, Piper bắt đầu khóc. cố kìm nén điều đó quá lâu và thể nào chịu nổi nữa. Trước khi nhận ra, Jason ôm chầm lấy và Leo đứng bứt rứt kế bên, lôi gói khăn giấy Kleenex ra khỏi dây thắt lưng đồ nghề của cậu ấy.

      “Cha cậu được chăm sóc tốt,” Jason . “Cậu làm rất tuyệt.”

      thổn thức trong áo sơ mi của cậu. cho phép mình được ôm trong sáu lần thở sâu. Bảy lần. Rồi thể nuông chiều chính mình thêm chút nào nữa. Họ cần . Viên phi công trông hơi khó chịu, như thể ta bắt đầu tự hỏi sao đưa họ đến đây vậy.

      “Cám ơn các cậu,” Piper . “Tớ...”

      muốn với họ rằng họ có ý nghĩa nhiều như thế nào với . Họ hy sinh mọi thứ, thậm chí là cả cuộc tìm kiếm của họ, để giúp . thể đáp trả lại họ, thậm chí còn thể bày tỏ lòng biết ơn của thành lời. Nhưng nét mặt của các bạn với rằng họ hiểu.

      Rồi, kế bên Jason, khí bắt đầu tỏa sáng. Lúc đầu Piper cứ nghĩ đó là nhiệt bốc lên từ mặt đường băng, hoặc có thể là khói của chiếc trực thăng, nhưng nhìn thấy thứ gì đó tương tự như thế trước đây ở đài phun nước của Medea. Đó là thông điệp Iris. hình ảnh xuất trong khoảng tóc đen trong chiếc áo lính mùa đông màu bạc, tay nắm cây cung.

      Jason loạng choạng lùi lại trong ngạc nhiên. “Chị Thalia!”

      “Cám ơn các vị thần,” Thợ Săn . Cảnh vật phía sau khó để nhận ra, nhưng Piper nghe thấy tiếng la hét, tiếng kim loại va vào nhau, và các tiếng

      “Bọn chị tìm thấy bà ấy,” Thalia . “Em ở đâu?”

      “Oakland,” cậu . “Chị ở đâu?”

      “Nhà Sói! Oakland tốt rồi; em còn quá xa. Bọn chị cầm chân tay sai của tên khổng lồ, nhưng bọn chị thể chặn chúng mãi. Hãy đến đây trước khi mặt trời lặn, nếu tất cả kết thúc.”

      “Thế giờ quá muộn sao?” Piper hét lớn. Hy vọng lan tỏa khắp người , nhưng nét mặt Thalia nhanh chóng dập tắt điều đó.

      “Chưa muộn đâu,” Thalia . “Nhưng Jason... nó tệ hơn là chị nghĩ đấy. Porphyrion thức tỉnh. Nhanh lên.”

      “Nhưng Nhà Sói ở đâu ạ?” cậu cố hỏi.

      “Chuyến cuối cùng của chúng ta,” Thalia , hình ảnh ấy bắt đầu lập lòe. “Công viên. Jack London. Nhớ ?”

      Điều đó có ý nghĩa gì với Piper, nhưng Jason trông như thể cậu ấy vừa bị bắn. Cậu loạng choạng, mặt cậu xanh mét, và thông điệp Iris biến mất.

      “Người em, cậu sao chứ?” Leo hỏi. “Cậu biết ấy ở đâu đúng ?”

      “Đúng thế,” Jason . “Thung lũng Sonoma. xa lắm. Nếu bằng máy bay.”

      Piper quay người về phía viên phi công kiểm lâm, người theo dõi tất cả những gì xảy ra với vẻ mặt đầy bối rối.

      “Thưa ,” Piper cùng với nụ cười tuyệt nhất của . “ phiền giúp chúng tôi thêm lần nữa chứ?”

      “Tôi phiền đâu,” viên phi công đồng ý.

      “Chúng ta thể đưa người phàm vào trận đánh này,” Jason . “Điều đó quá nguy hiểm.” Cậu quay về phía Leo. “Cậu có nghĩ là cậu lái được thứ đó ?”

      “Ừm...” Nét mặt Leo làm Piper yên lòng chút nào. Nhưng rồi cậu ấy đặt tay lên thành của chiếc trực thăng, tập trung cao độ, như thể lắng nghe tiếng máy.

      “Trực thăng đa năng hạng trung Bell 412,” Leo . “Hệ thống cánh quạt chính là bốnưỡi, vận tốc bình phi 226km/giờ, cao độ tối đa là 6.096 mét. Bình xăng gần đầy. Chắc rồi, tớ có thể lái nó.”

      Piper mỉm cười với người kiểm lâm lần nữa. “ có vấn đề gì với việc đứa trẻ dưới tuổi được cấp bằng lái mượn chiếc trực thăng của , đúng ạ? Chúng cháu trả nó lại.”

      “Tôi...” Viên phi công gần như bật ra thành tiếng, nhưng cuối cùng ta cũng : “Tôi có vấn đề gì với điều đó.”

      Leo cười toe toét. “Lên nào, các cháu. Bác Leo đưa các cháu dạo vòng.”





      47. LEO


      Lái chiếc máy bay trực thăng? Dĩ nhiên rồi, sao lại cơ chứ. Leo làm nhiều chuyện vô cùng điên rồ trong tuần rồi cơ mà.

      Mặt trời lặn dần khi họ bay về hướng bắc, ngang qua phía cầu Richmond, và Leo tài nào tin được là ngày trôi quá nhanh. lần nữa, có gì giống với chứng ADHD và chuyến bay tuyệt vời đến với cái chết lại khiến cho thời gian vùn vụt trôi qua như thế.

      Việc lái máy bay lên thẳng khiến cậu chuyển tới chuyển lui giữa trạng thái tự tin và hốt hoảng. Nếu nghĩ về nó, cậu nhận ra chính cậu tự động bật đúng các công tắc, kiểm tra đồng hồ đo độ cao, nhàng đẩy cần và giữ cho máy bay bay thẳng. Nếu cậu cho phép chính mình nghĩ về việc cậu làm, cậu bắt đầu hoảng sợ. Cậu mường tượng ra bà Rosa hét lớn vào mặt cậu bằng tiếng Tây Ban Nha, bảo rằng cậu là kẻ mất trí lơ là sắp bị rơi máy bay và bốc cháy. phần trong cậu ngờ rằng bà ta đúng.

      “Mọi việc ổn chứ?” Piper hỏi từ ghế lái phụ. ấy nghe có vẻ sợ hãi hơn nhiều so với cậu, vì thế Leo trưng ra bộ mặt vô cùng dũng cảm.

      “Xuất sắc,” cậu . “Vậy Nhà Sói là gì?”

      Jason quỳ giữa hai chiếc ghế của họ. “Đó là dinh thự bị bỏ hoang ở thung lũng Sonoma. Jack London – á thần xây dựng nó.”

      Leo thể nào nhớ được cái tên đó. “Ông ta là diễn viên à?”

      nhà văn,” Piper p. “Chuyên viết về các cuộc phiêu lưu, đúng ? Tiếng gọi nơi hoang dã? Nanh trắng?”

      “Ừm,” Jason . “Ông ấy là con trai của thần Mercury – ý tớ là, thần Hermes. Ông ấy là nhà thám hiểm, khắp thế giới. Ông ấy thậm chí còn trở thành người sống lang thang thời gian. Rồi ông trở thành nhà văn giàu có. Ông mua trang trại lớn ở nông thôn và quyết định xây biệt thự đồ sộ này – Nhà Sói.”

      “Nó được đặt tên như thế vì ông ta viết về sói sao?” Leo phỏng đoán.

      phần thôi,” Jason . “Ngoài nơi chốn và lý do ông ấy viết về những con sói – ông ấy gián tiếp kể về trải nghiệm cá nhân của mình. Có rất nhiều thiếu sót trong câu chuyện về cuộc đời của ông ấy – ông được sinh ra như thế nào, cha ông là ai, sao ông lại lang thang khắp nơi quá nhiều như thế – những điều cậu chỉ có thể giải thích nếu cậu biết được ông là á thần.”

      Vịnh lùi dần phía sau họ, và chiếc trực thăng tiếp tục hướng về phía bắc. Trước mặt họ, những ngọn đồi vàng trải dài ra xa trong tầm mắt của Leo.

      “Vậy ra Jack London đến Trại Con Lai,” Leo đoán.

      ,” Jason . “Ông ấy đến đó.”

      “Người em, cậu làm tớ hoảng sợ với kiểu chuyện thần bí đó đấy. Cậu nhớ lại quá khứ của mình hay chưa thế?”

      vài mảnh ký ức,” Jason . “Chỉ vài mảnh thôi. có ký ức nào là tốt đẹp cả. Nhà Sói nằm vùng đất thiêng. Đó là nơi London bắt đầu cuộc hành trình của mình khi là đứa trẻ – nơi ông khám phá ra mình là á thần. Đó là lý do tại sao ông ấy lại quay về đó. Ông ấy nghĩ mình có thể sống ở đó, thừa nhận mảnh đất đó, nhưng mảnh đất đó lại dành cho ông. Nhà Sói bị nguyền rủa. Nó bị thiêu rụi tuần trước khi ông và vợ ông dự tính chuyển đến. vài năm sau, London qua đời và tro của ông ấy được chôn ở nơi đó.”

      “Vậy,” Piper hỏi, “sao cậu có thể biết tất cả chuyện này?”

      cái bóng lướt ngang qua mặt Jason. Chắc đó chỉ là đám mây, nhưng Leo có thể thề rằng nó trông giống hệt con đại bàng.

      “Tớ cũng bắt đầu chuyến hành trình của mình ở đó,” Jason . “Đó đầy sức mạnh dành cho các á thần, nơi nguy hiểm. Nếu Gaea chiếm được mảnh đất, sử dụng sức mạnh của nó để chôn vùi nữ thần Hera vào ngày đông chí và làm Porphyrion trỗi dậy – điều đó có thể đủ để đánh thức nữ thần đất hoàn toàn.”

      Leo giữ chặt tay cần điều khiển, gia tăng tối đa tốc độ của chiếc trực thăng – lao nhanh về phía bắc. Cậu có thể thấy thời tiết xấu diễn ra ở đằng trước – chấm đen như thể đám mây cuồn cuộn hoặc cơn bão ngay đường bay của họ.

      Ngay từ đầu, cha Piper gọi cậu là hùng. Và Leo thể tin vài việc cậu làm – đánh bại các tên Cyclops, tháo gỡ hết các chuông cửa phát nổ, chiến đấu với những tên tinh có sáu cánh tay bằng thiết bị xây dựng. Những việc đó dường như xảy ra với người khác. Cậu chỉ là Leo Valdez, đứa trẻ mồ côi đến từ Houston. Cậu dành cả cuộc đời mình cho việc bỏ trốn, và phần nào đó trong cậu vẫn còn muốn làm điều đó. Cậu nghĩ gì vậy, bay thẳng tới ngôi nhà bị nguyền rủa để chiến đấu với những con quái vật còn độc ác hơn sao?

      Giọng của mẹ cậu vang lên trong đầu: có gì là thể sửa được.

      Ngoài rằng mẹ ra mãi mãi, Leo nghĩ.

      Việc nhìn thấy Piper và cha ấy đoàn tụ với nhau thực làm sáng tỏ và thuyết phục được cậu về điều đó. Ngay cả khi Leo sống sót sau cuộc tìm kiếm và giải cứu được nữ thần Hera, cậu cũng có bất cứ màn sum họp hạnh phúc nào. Cậu quay trở lại với gia đình đầm ấm. Cậu nhìn thấy được mẹ của mình.

      Chiếc trực thăng tròng trành. Tiếng kim loại kêu kẽo kẹt, và Leo gần như ngỡ rằng tiếng gõ đó là mã Morse: Vẫn chưa kết thúc. Chưa kết thúc đâu.

      Cậu điều khiển cho chiếc trực thăng bay là là, và tiếng kêu kẽo kẹt đó biến mất. Cậu lại vừa nghe thấy vài thứ nữa. Cậu thể nhắc nhắc lại về mẹ cậu, hoặc cái ý tưởng vẫn cứ làm cậu khó chịu mãi được – rằng Gaea mang các linh hồn từ Địa ngục quay trở lại – vậy sao cậu rút ra được điều gì hay ho chút? Việc suy nghĩ như thế khiến cậu trở nên điên mất. Cậu còn có việc phải làm.

      Cậu để các bản năng của mình tiếp quản – như việc lái chiếc trực thăng chẳng hạn. Nếu cậu nghĩ về cuộc tìm kiếm quá nhiều, hay điều gì có thể xảy ra tiếp theo sau, cậu vô cùng hoảng sợ. Mẹo để giải quyết việc đó là nghĩ gì cả – chỉàn thành nó mà thôi.

      “Ba mươi phút nữa đến,” cậu với các bạn của mình, mặc dầu cậu chắc làm thế nào mà mình biết được. “Nếu các cậu muốn nghỉ ngơi, giờ là thời điểm đó đấy.”

      Jason thắt dây bảo vệ ở đằng cuối chiếc máy bay trực thăng và ngủ ngay lập tức. Piper và Leo cùng nhau thức.

      Sau vài phút im lặng đầy ngượng ngịu, Leo , “Cha cậu ổn thôi, cậu biết đấy. ai dám đụng tới ông ấy khi có ông già dê điên khùng đó ở quanh đâu.”

      Piper liếc nhìn cậu, và Leo vô cùng ấn tượng bởi việc thay đổi nhiều như thế nào. chỉ là diện mạo. Mà vóc dáng cũng mạnh mẽ hơn. ấy dường như... khi ở đây. Ở Trường học Hoang Dã ấy dành suốt cả học kỳ cố để bị nhìn thấy, ngồi giấu mình ở hàng sau cùng trong lớp học, chỗ trong cùng xe buýt, ở góc phòng ăn, càng xa càng tốt những đứa trẻ ồn ào khác. Giờ thể nào bỏ qua ấy cả. Dù ấy mặc gì nữa – bạn cũng phải ngắm nhìn ấy.

      “Cha tớ,” ấy đầy vẻ tư lự. “Ừm, tớ biết. tớ nghĩ về Jason. Tớ lo cho cậu ấy.”

      Leo gật đầu. Họ càng đến gần dải mây đen kịt bao nhiêu, Leo càng cảm thấy lo lắng bấy nhiêu. “Cậu ấy bắt đầu nhớ lại. Điều đó làm cho cậu ấy hơi cáu kỉnh.”

      “Nhưng nếu như... nếu như cậu ấy là người hoàn toàn khác sao?”

      Leo cũng có cùng suy nghĩ như thế. Nếu Màn Sương Mù có thể ảnh hưởng đến các ký ức của họ, liệu toàn bộ tính cách của Jason có thể cũng là ảo ảnh ? Nếu như Jason phải là bạn của họ, và họ tiến thẳng đến ngôi nhà bị nguyền rủa – nơi nguy hiểm với các á thần – chuyện gì xảy ra nếu tất cả ký ức của Jason quay trở lại ngay giữa trận chiến?

      đâu,” Leo khẳng định. “Sau tất cả những gì chúng ta trải qua sao? Tớ thể tưởng tượng được điều đó. Chúng ta là đội. Jason có thể lo liệu được mà.”

      Piper vuốt thẳng chiếc áo đầm màu xanh lam bị rách tả tơi và bị cháy sau cuộc chiến núi Diablo. “Tớ hy vọng cậu đúng. Tớ cần cậu ấy...” ấy hắng giọng. “Ý tớ là tớ cần phải tin cậu ấy...”

      “Tớ biết,” Leo . Sau khi cha bị suy sụp, Leo hiểu Piper thể chịu đựng nổi việc cũng mất Jason. chỉ vừa mới nhìn thấy Tristan McLean, người cha ngôi sao điện ảnh ngọt ngào tuyệt vời của , sa sút tinh thần đến gần như mất trí. Leo suýt chút nữa thể chịu được khi chứng kiến điều đó, nhưng với Piper – Ối, Leo thậm chí còn tài nào tưởng tượng ra được. Cậu đoán rằng nó cũng làm ấy vô cùng bất an về chính mình. Nếu yếu đuối được di truyền, ấy tự hỏi, liệu ấy có thể bị suy sụp y như cha mình ?

      “Này, đừng lo lắng,” Leo . “Piper, cậu là người mạnh mẽ nhất, là nữ hoàng sắc đẹp uy quyền nhất mà tớ từng gặp. Cậu có thể tin vào chính mình. Dù gì nữa, cậu cũng có thể tin vào cả tớ nữa.”

      Chiếc trực thăng lao xuống do thay đổi của hướng gió, và Leo gần như hết hồn hết vía. Cậu nguyền rủa và chỉnh lại hướng bay.

      Piper cười đầy lo lắng. “Tin vào cậu sao, hử?”

      “À, im miệng .” Nhưng cậu cười toe toét với , và chỉ trong giây, cậu như cảm thấy mình thư giãn thoải mái với người bạn.

      Rồi họ đâm vào đám mây bão.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      48. LEO


      Đầu tiên, Leo nghĩ rằng các hòn đá trút ào ào xuống kính chắn gió. Rồi cậu nhận ra nó là mưa đá. Sương giá tích tụ lại quanh gờ của mặt kính, và những đợt băng tuyết làm mờ tầm nhìn của cậu.

      “Mưa băng?” Piper hét át cả tiếng động cơ và tiếng của cánh quạt. “Mùa đông ở Sonoma lạnh đến thế này sao?”

      Leo chắc lắm, nhưng có điều gì đó về cơn bão này dường như là cố ý, đầy ác ý – như thể nó cố tình giội vào họ.

      Jason nhanh chóng thức dậy. Cậu bò lên phía trước, bám chặt vào ghế của họ để giữ thăng bằng. “Chúng ta phải tiến đến gần hơn.”

      Leo quá bận vật lộn với cái cần điều khiền để có thể đáp lại. Đột nhiên việc lái chiếc trực thăng chẳng còn dễ dàng nữa. Nó di chuyển chậm chạp và xóc nảy. Toàn bộ máy móc rung bần bật lên trong cơn gió lạnh buốt. Chiếc trực thăng chắc chắn được chuẩn bị cho việc bay trong thời tiết lạnh giá. Các phím điều khiển chịu nhúc nhích, và họ bay cao lên được.

      Bên dưới họ, mặt đất là lớp chăn đen cây cối và sương mù. Đỉnh đồi ra lờ mờ trước mặt họ và Leo kéo mạnh cần điều khiển, vừa kịp né được các ngọn cây.

      “Đằng kia!” Jason hét lớn.

      thung lũng mở ra phía trước họ, ngay chính giữa là tòa nhà có dáng vẻ tối tăm u ám. Leo hướng chiếc trực thăng bay thẳng về phía đó. Bao quanh họ là các tia sáng khiến Leo nhớ đến đạn lửa ở khu vực bao quanh nhà của vua Midas. Cây cối kêu răng rắc và nổ tung ở rìa khoảng rừng thưa. Các bóng người di chuyển xuyên qua làn sương mù. Cuộc chiến dường như diễn ra khắp mọi nơi.

      Cậu đáp chiếc trực thăng cánh đồng phủ băng cách ngôi nhà khoảng năm mươi mét và tắt máy. Cậu gần như thở phào nhõm nghe thấy tiếng rít gào và nhìn thấy bóng đen từ làn sương mù lao nhanh về phía họ.

      “Ra ngoài nhanh!” Leo hét lớn.

      Họ nhảy ra khỏi trực thăng và chỉ vừa vặn thoát khỏi các cánh quạt trước khi tiếng BÙM lớn làm rung chuyển cả mặt đất, hất ngã Leo và bắn băng phủ đầy lên người cậu.

      Cậu run run đứng lên và nhìn thấy quả cầu tuyết lớn nhất thế giới – tảng tuyết, băng và đất khổng lồ có kích thước của cái garage – hoàn toàn làm bẹp dí chiếc Bell 412.

      “Cậu ổn ?” Jason chạy về phía cậu, Piper cùng cậu ấy. Trông họ đều bình an vô ngoại trừ việc lấm tấm đầy tuyết và bùn.

      “Ừm.” Leo run rẩy. “Đoán chừng chúng ta nợ quý kiểm lâm đó chiếc máy bay trực thăng mới đấy.”

      Piper chỉ về phía nam. “Cuộc chiến ở đằng kia.” Rồi ấy cau mày. “... nó ở khắp nơi quanh chúng ta.”

      ấy đúng. thanh của cuộc chiến vang lên khắp thung lũng. khó để đoán chắc mọi chuyện với tuyết và sương mù giăng giăng khắp nơi, nhưng dường như có vòng tròn các trận đánh bao quanh Nhà Sói.

      Thấp thoáng đằng sau họ là ngôi nhà mơ ước của Jack London – tàn tích đồ sộ gồm các khối đá màu xám và đ và các thanh xà bằng gỗ. Leo có thể tưởng tượng ra nó trông như thế nào trước khi bị thiêu rụi – kết hợp giữa nhà làm bằng gỗ nguyên khối và lâu đài, như thợ rừng tỷ phú có thể xây dựng. Nhưng trong làn sương mù và mưa tuyết, ngôi nhà đó mang đến cảm giác độc, đầy đáng sợ. Leo hoàn toàn tin rằng khu tàn tích bị nguyền rủa.

      “Jason!” giọng vang lên.

      Thalia xuất từ trong làn sương, chiếc áo khoác của phủ đầy tuyết. Cây cung nằm trong tay , và bao tên gần như trống rỗng. chạy về phía họ, nhưng chỉ được vài bước tinh sáu tay – trong những tên Sinh-ra-từ-đất – lao ra từ cơn bão phía sau ấy, mỗi tay giơ lên cây dùi cui.

      “Cẩn thận!” Leo hét lên. Họ vội chạy tới để giúp, nhưng Thalia kiểm soát được mọi việc. ấy búng người lên, lắp tên vào khi xoay tròn như huấn luyện viên thể dục và đáp người xuống với tư thế quỳ gối. Tên tinh đó nhận ngay mũi tên ở giữa hai mắt và tan thành vũng đất sét.

      Thalia đứng dậy và lấy lại mũi tên, nhưng đầu mũi tên bị bẻ gãy. “Đó là mũi tên cuối cùng của ta.” bực bội đá vào vũng đất sét. “Đồ tinh ngu ngốc.”

      “Nhưng cú bắn đẹp,” Leo .

      Thalia lờ cậu như thường lệ (điều đó chắc chắn nghĩa là nghĩ cậu tuyệt như mọi khi). ôm Jason và gật đầu với Piper. “Đúng lúc lắm. Các Thợ Săn của chị tạo thành vành đai vây quanh ngôi nhà, nhưng chúng ta bị đánh bại vào bất cứ giây phút nào.”

      “Bởi những tên Sinh-ra-từ-đất sao?” Jason hỏi.

      “Và những con sói – tay sai của Lycaon.” Thalia thổi những hạt băng li ti khỏi mũi. “Có cả lũ tinh linh bão nữa...”

      “Nhưng bọn em đưa chúng cho thần gió Aeolus!” Piper phản đối.

      “Người cố giết chúng ta,” Leo nhắc . “Có thể ông ta lại giúp cho Gaea lần nữa.”

      “Chị biết,” Thalia . “Nhưng những con quái vật tái tạo lại nhanh gần y như tốc độ tấn công của bọn chị. Bọn chị vào vùng đất của Nhà Sói mà chẳng hề hấn gì cả: làm cho những tên bảo vệ ngạc nhiên và tống chúng thẳng xuống Tartarus. Nhưng rồi cơn bão tuyết kỳ lạ này kéo đến. Hết lớp quái vật này đến lớp quái vật khác lao vào tấn công. Giờ chúng ta bị bao vây. Chị biết ai hay là cái gì chỉ huy cuộc tấn công, nhưng chị nghĩ chúng lên kế hoạch hết cả rồi. Đây là cái bẫy để tiêu diệt bất cứ ai cố giải cứu cho nữ thần Hera.”

      “Bà ấy ở đâu?” Jason hỏi.

      “Bên trong,” Thalia . “Bọn chị cố giải thoát cho bà ta, nhưng bọn chị thể nghĩ được cách mở cánh cửa nhà giam. Chỉ còn vài phút nữa là mặt trời lặn. Nữ thần Hera nghĩ rằng đó là thời điểm mà Porphyrion hồi sinh. Ngoài ra, hầu hết lũ quái vật đều trở nên mạnh mẽ hơn vào ban đêm. Nếu chúng ta sớm giải thoát cho nữ thần Hera...”

      cần phải hết suy nghĩ của mình.

      Leo, Jason và Piper theo vào bên trong ngôi nhà đổ nát.

      Jason bước qua ngưỡng cửa và ngay lập tức ngã quỵ xuống.

      “Này!” Leo tóm được cậu. “ thể tin được, bạn. Có chuyện gì thế?”

      “Nơi này...” Jason lắc đầu. “Xin lỗi... Ký ức về nó trở lại đột ngột quá.”

      “Vậy cậu từng ở đây,” Piper .

      “Cả hai bọn chị,” Thalia . Nét mặt ấy buồn rầu, như thể ấy hồi tưởng lại cái chết của ai đó. “Đây là nơi mà mẹ chị đưa bọn chị đến khi Jason còn . Bà ấy bỏ nó lại đây, với chị rằng nó chết. Nó chỉ biến mất.”

      “Bà trao em cho những con sói,” Jason lầm bầm. “Với khăng khăng của nữ thần Hera. Bà trao em cho Lupa.”

      “Chị biết gì về phần đó.” Thalia cau mày. “Lupa là ai?”

      vụ nổ làm rung chuyển cả tòa nhà. Ngay phía bên ngoài, đám mây hình nấm màu xanh dương bốc lên cuồn cuộn, những bông tuyết và băng rơi xuống như vụ nổ hạt nhân, tạo ra lạnh lẽo thay vì hơi nóng.

      “Có lẽ đây phải lúc để đặt ra câu hỏi,” Leo đề nghị. “Chỉ cho bọn em chỗ của nữ thần .”

      Khi vào bên trong, Jason dường như xác định được phương hướng. Ngôi nhà được xây thành hình ữ U khổng lồ, và Jason dẫn họ vào giữa hai chái nhà để đến phần sân sau với hồ phản chiếu cạn khô. Ở phía dưới đáy hồ, giống hệt như Jason miêu tả từ giấc mơ của cậu ấy, hai chóp đá nhọn và xúc tua làm rạn nứt hết nền gạch.

      trong hai cái chóp nhọn đó lớn hơn rất nhiều so với cái còn lại – khối đen rắn chắc cao khoảng sáu mét, và với Leo mà nó trông giống cái túi xác bằng đá. Bên dưới là đống xúc tu mà cậu có thể mường tượng ra hình dáng của cái đầu, hai vai rộng, cái ngực đô và những cánh tay, như sinh vật bị mắc kẹt thắt lưng ở sâu trong lòng đất. phải bị mắc kẹt – mà là trỗi dậy.

      Đối diện với phía đầu hồ, chóp nhọn còn lại hơn và đan kết lỏng lẻo hơn. Mỗi xúc tu dày như cột điện thoại, với chút ít chỗ trống xen giữa chúng, Leo ngờ rằng cậu có thể thò tay mình qua mấy cái kẽ đó. Thậm chí cậu còn nhìn vào bên trong được là đằng khác. Và ở đứng chính giữa nhà giam là Dì Callida.

      Bà ta trông giống hệt những gì Leo còn nhớ được: mái tóc đen được phủ lấp bởi cái khăn choàng, bộ đồ đầm đen của góa phụ, khuôn mặt nhăn nheo với đôi mắt sáng lấp lánh và đáng sợ.

      Bà ta phát sáng hay tỏa ra bất cứ loại sức mạnh nào. Bà ta trông giống hệt người đàn bà phàm trần, người giữ trẻ tâm thần già nua tốt bụng.

      Leo nhảy xuống hồ và tiến về phía buồng giam. “Chào, Dì. gặp rắc rối sao?”

      Bà ta khoanh tay lại và thở dài bực tức. “Đừng xem xét ta như ta là trong số máy móc của ngươi, Leo Valdez. Đưa ta ra khỏi đây!”

      Thalia bước đến kế bên cậu và nhìn vào buồng giam với vẻ chán ghét – hoặc có thể ấy nhìn vào nữ thần. “Bọn chị cố thử làm mọi cách mà bọn chị có thể nghĩ ra, Leo, nhưng có lẽ vì chị đặt lòng mình vào đó. Nếu có quyền quyết định, chị để bà ta lại trong đó.”

      “Ồ, Thalia Grace,” nữ thần . “Khi ta thoát ra khỏi đây, ngươi hối tiếc vì được sinh ra đấy.”

      “Cứ làm thế !” Thalia cáu kỉnh. “Bà chẳng là gì ngoài tai họa đối với mỗi đứa con của thần Zeus trong nhiều thời đại. Bà gởi lũ bò lòi ruột hung dữ đuổi theo Annabeth bạn tôi...”

      ta bất kính với ta!

      “Bà thả rơi bức tượng lên chân tôi.”

      “Đó là tai nạn!”

      “Và bà mang em trai tôi !” Giọng Thalia run rẩy vì xúc động. “Ở đây – ngay tại nơi này. Bà làm hỏng cuộc đời của chúng tôi. Chúng tôi nên để bà lại cho Gaea!”

      “Này,” Jason can thiệp. “Chị Thalia, em biết. Nhưng giờ phải là lúc. Chị nên giúp các Thợ Săn của chị.”

      Thalia nghiến chặt răng. “Tốt thôi. Vì em, Jason. Nhưng nếu em hỏi chị, bà ta xứng.”

      Thalia quay người lại, nhảy ra khỏi hồ, và lao ra khỏi tòa nhà.

      Leo quay lại nhìn nữ thần Hera đầy ác cảm. “Những con bò lòi ruột hung dữ sao?”

      “Tập trung vào buồng giam , Leo,” bà ta cằn nhằn. “Và Jason – ngươi khôn ngoan hơn chị ngươi nhiều. Ta chọn người hùng của mình tốt.”

      “Tôi phải là người hùng của bà, thưa bà,” Jason . “Tôi chỉ giúp bà vì bà lấy cắp các ký ức của tôi và giúp bà là chọn lựa tốt hơn. Nhân tiện về việc đó, chuyện gì xảy ra với cái đó thế?”

      Cậu ấy hất đầu về cái chóp nhọn còn lại, trông giống cái túi xác bằng đá hoa cương cỡ lớn. Liệu có phải Leo tưởng tượng , hay nó hình như mọc cao hơn so kể từ khi họ đến đây?

      “Cái đó, Jason,” nữ thần Hera , “là vua của những tên khổng lồ được tái sinh.”

      “Gớm ,” Piper .

      “Đúng thế,” nữ thần Hera . “Porphyrion, kẻ mạnh nhất của dòng giống ta. Gaea cần nhiều năng lượng để làm cho ta sống lại lần nữa – sức mạnh của ta. Trong nhiều tuần qua ta ngày càng trở nên yếu hơn khi linh hồn ta bị sử dụng để giúp ta hình thành hình hài mới.”

      “Vậy là bà giống như chiếc đèn nhiệt,” Leo đoán. “Hoặc giống phân bón.”

      Vị nữ thần liếc nhìn cậu, nhưng Leo sợ. Quý bà già cả này từng khiến cậu khổ sở kể từ khi cậu còn là đứa bé. Cậu hoàn toàn có quyền chọc ghẹo bà ta.

      “Cứ đùa bỡn như ngươi muốn,” nữ thần Hera ràng và nhanh. “Nhưng vào lúc mặt trời lặn, mọi việc trở nên quá muộn. Tên khổng lồ thức tỉnh. ta cho ta lựa chọn: cưới ta, hoặc bị mặt đất hấp thụ. Và ta thể cưới ta. Tất cả chúng ta bị tiêu diệt. Và khi chúng ta chết, Gaea tỉnh giấc.”

      Leo cau mày nhìn cái chóp nhọn của tên khổng lồ. “Chúng ta thể cho nó nổ tung hay đại loại thế sao?”

      có ta, các ngươi có được sức mạnh,” nữ thần Hera . “Các ngươi có thể cố thử phá hủy ngọn núi cũng được.”

      “Ngày hôm nay chúng tôi làm thế rồi,” Jason .

      “Nhanh lên và đưa ta ra khỏi đây!” nữ thần Hera ra lệnh.

      Jason gãi gãi đầu mình. “Leo, cậu có thể làm được ?”

      “Tớ biết.” Leo cố tỏ ra hốt hoảng. “Ngoài ra, nếu bà ta là nữ thần, sao bà ta tự giải thoát mình ra khỏi chỗ đó?”

      Nữ thần Hera giận dữ bước khắp buồng giam, nguyền rủa bằng tiếng Hy Lạp cổ. “Sử dụng bộ não của người, Leo Valdez. Ta chọn ngươi vì ngươi thông minh. khi bị giam giữ, quyền năng của vị thần trở nên vô dụng. Cha ngươi từng nhốt ta lần trong chiếc ghế bằng vàng. Điều đó nhục nhã! Ta phải cầu xin – cầu xin nó giải thoát và xin lỗi về việc ném nó khỏi đỉnh Olympus.”

      “Nghe công bằng,” Leo đáp.

      Nữ thần Hera nhìn cậu với ánh mắt hằn học. “Ta quan sát ngươi từ khi ngươi còn là đứa bé, con trai của Hephaestus, vì ta biết ngươi có thể giúp đỡ ta vào giây phút này. Nếu có người nào đó có thể tìm được cách để tiêu diệt cái vật ghê tởm này, đó chính là ngươi.”

      “Nhưng nó phải là cái máy. Nó như thể Gaea thò tay bà ta lên khỏi mặt đất và...” Leo cảm thấy choáng váng. câu trong lời tiên tri của họ đột nhiên xuất trong đầu cậu: Xưởng rèn và chim bồ câu phá vỡ nhà giam. “Đợi . Tôi có ý này. Piper, tớ cần giúp đỡ của cậu. Và bọn tớ cần có thời gian.”

      khí trở nên khô giòn với lạnh giá. Nhiệt độ hạ xuống khá nhanh, môi của Leo nứt nẻ và hơi thở của cậu biến thành sương mù. Sương giá bao phủ khắp các bức tường của Nhà Sói. Các tên venti ùa vào – nhưng thay vì những gã có cánh, chúng lại có hình dáng của những con ngựa, với cơ thể và bờm làm từ các đám mây bão cùng những tia chớp kêu tanh tách đó. vài con có những mũi tên bằng bạc chĩa ra từ hai bên sườn. Phía sau chúng là những con sói mắt đỏ và tên Sinh-ra-từ-đất có sáu cánh tay.

      Piper rút dao găm ra. Jason chộp lấy tấm ván đóng băng từ dưới đáy hồ. Leo thò tay vào trong dây thắt lưng đồ nghề, nhưng cậu quá run rẩy, nên tất cả những gì cậu lấy ra được chỉ là hộp kẹo bạc hà giúp hơi thở thơm tho. Cậu nhét chúng vào lại, hy vọng ai chú ý điều đó, và nhanh chóng lấy ra cây búa.

      trong những con sói tới trước. Nó cắn và kéo lê theo chân bức tượng có kích thước của con người. Khi tới rìa hồ, con sói há miệng và thả bức tượng xuống cho họ thấy – bức tượng điêu khắc bằng băng của , cung thủ với mái tóc đen ngắn chĩa ra và cái nhìn sửng sốt khuôn mặt .

      “Chị Thalia!” Jason lao về phía trước, nhưng Piper và Leo kéo cậu lại. Mặt đất quanh bức tượng của Thalia cũng được bao phủ bởi lớp băng. Leo sợ rằng nếu Jason chạm vào ấy, cậu ấy có thể cũng bị đông cứng lại.

      “Ai làm điều này?” Jason hét lớn. Cơ thể cậu phát ra những tia lửa điện kêu lách tách. “Ta tự tay giết chết ngươi!”

      Từ đâu đó phía sau lũ quái vật, Leo nghe thấy tiếng cười của , trong suốt và lạnh lẽo. ta bước ra khỏi đám sương mù trong chiếc áo đầm màu trắng như tuyết, chiếc vương miệng bằng bạc ở phía mái tóc đen và dài của ta. ta nhìn họ với đôi mắt nâu thẫm đó, đôi mắt mà Leo từng nghĩ là xinh đẹp khi ở Quebec.

      “Chào buổi tối, các bạn của tôi,” Khione, nữ thần tuyết cất tiếng. ta trao cho Leo nụ cười đầy lạnh nhạt. “Chao ôi, con trai thần Hephaestus, ngươi ngươi cần thời gian ư? Ta e là thời gian là dụng cụ mà ngươi bao giờ có được.”





      49. JASON


      Sau cuộc chiến núi Diab chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại có thể cảm thấy sợ hãi và xáo trộn như thế này.

      Giờ đây, chị cậu bị đông cứng ở ngay cạnh chân cậu. Cậu bị lũ quái vật vây hãm. Cậu làm gãy thanh kiếm vàng của mình và thay thế nó bằng mẩu gỗ. Cậu có độ chừng năm phút nữa là đến thời điểm vua của những tên khổng lồ vọt ra và tiêu diệt hết bọn họ. Jason lấy ra quân bài chủ lực mạnh mẽ nhất của mình là gọi tia chớp của thần Zeus khi cậu chiến đấu với Enceladus, và cậu nghi ngờ về sức mạnh hay hợp tác để làm điều đó lần nữa từ phía kia. Điều đó có nghĩa là tài sản duy nhất mà cậu có là nữ thần hay cáu kỉnh bị giam cầm, người bạn phần-nào-là-như-thế với con dao găm, và Leo, người hình như nghĩ rằng cậu ấy có thể đánh bại các đội quân bóng tối bằng những viên kẹo bạc hà giúp hơi thở thơm tho.

      hết, những ký ức tồi tệ nhất của Jason lũ lượt ùa về. Cậu biết chắc điều rằng mình làm rất nhiều chuyện nguy hiểm trong đời, nhưng chưa bao giờ cậu ở gần với cái chết như lúc này.

      Kẻ thù rất xinh đẹp. Khione mỉm cười, đôi mắt đen của ta sáng lấp lánh khi con dao băng ra trong tay ta.

      làm gì?” Jason gặng hỏi.

      “Ồ, khá là nhiều thứ,” nữ thần tuyết bĩu môi. “Chị ngươi chưa chết đâu, nếu đó là ý ngươi muốn . ta và các Thợ Săn trong nhóm ta trở thành những món đồ chơi tuyệt đẹp cho lũ sói của chúng ta. Ta nghĩ bọn ta rã đông chúng từng người và săn đuổi chng để giải trí. Lần này hãy để chúng thành con mồi.”

      Những con sói gầm gừ tán thưởng.

      “Đúng thế, các bé của ta.” Khione vẫn tiếp tục nhìn Jason. “Chị của ngươi suýt giết chết vua của chúng, ngươi biết đấy. còn nghi ngờ rằng Lycaon nghỉ ngơi trong hang động ở đâu đó để liếm láp các vết thương, nhưng các tay sai của ông ta gia nhập vào đội quân của chúng ta để trả thù cho chủ nhân. Và rồi Porphyrion hồi sinh, và chúng ta cai trị thế giới.”

      “Đồ phản bội!” Nữ thần Hera hét lớn. “Ngươi, đồ thích chõ mỏ vào việc của người khác, đồ nữ thần hạng D! Ngươi chẳng xứng để rót rượu cho ta, chứ đừng đến việc cai trị thế giới.”

      Khione thở dài. “Luôn khó chịu như mọi khi nhỉ, Nữ hoàng Hera. Ta từng muốn làm cho bà im miệng lại trong hàng thiên niên kỷ qua.”

      Khione vẫy tay và băng bao bọc lấy buồng giam, lấp kín các khoảng trống giữa các xúc tu bằng đất.

      “Thế tốt hơn đấy,” nữ thần tuyết . “Giờ, các á thần, về cái chết của các ngươi...”

      “Chính ngươi lừa nữ thần Hera đến đây,” Jason . “Ngươi gợi ý cho thần Zeus đóng cửa đỉnh Olympus.”

      Lũ sói gầm ghè, và các tên tinh linh bão hí vang, sẵn sàng để tấn công, nhưng Khione giơ tay lên. “Kiên nhẫn nào, các tình của ta. Nếu ta muốn cũng có chết chóc gì đâu nào? Mặt trời lặn dần, và thời gian về phe chúng ta. Đúng thế đấy, Jason Grace. Cũng như tuyết, giọng của ta êm ả, nhàng và rất lạnh nhạt. Điều đó giúp cho ta dễ dàng thầm với các vị thần khác, đặc biệt là khi ta chỉ chứng thực nỗi sợ hãi sâu thẳm nhất của chính họ. Ta cũng thầm vào tai thần Aeolus rằng ông ta nên ban lệnh giết chết các á thần. Đó chỉ là việc làm dành cho nữ thần Gaea, nhưng ta chắc rằng ta được tưởng thưởng khi những người con trai khổng lồ của bà ấy sống lại với đầy sức mạnh.”

      “Ngươi có thể giết bọn ta ở Quebec,” Jason . “Sao ngươi lại để bọn ta sống sót?”

      Khione nhăn mũi. “Việc giết các ngươi trong nhà cha ta là việc khó nhằn, đặc biệt khi ông ấy cứ cương quyết gặp tất cả các vị khách đến viếng thăm. Ta thử, chắc là ngươi có nhớ. tuyệt nếu ông đồng ý biến các ngươi thành băng. Nhưng khi ông bảo đảm cho các ngươi có chuyến an toàn, ta thể công khai vâng lời ông ấy. Cha ta là ông già ngu ngốc. Ông sống trong nỗi sợ hãi thần Zeus và thần Aeolus trong khi bản thân mình là người có sức mạnh. nhanh thôi, khi các người chủ mới của ta thức tỉnh, ta hạ bệ thần Boreas và trở thành người đứng đầu của Gió Bấc, sớm thôi. Ngoài ra, cha ta đúng. Cuộc tìm kiếm của bọn ngươi khá là liều lĩnh. Ta hoàn toàn mong chờ thất bại của các ngươi.”

      “Và để giúp bọn ta thất bại nhanh hơn,” Leo , “ngươi làm cho con rồng của bọn ta rơi khỏi bầu trời phía Detroit. Những mạch điện đóng băng trong đầu nó – đó là lỗi của ngươi. Ngươi phải trả giá cho điều đó.”

      “Ngươi cũng là người thông báo cho Enceladus về bọn ta,” Piper thêm vào. “Bọn ta bị các cơn bão tuyết quấy rầy suốt trong toàn bộ hành trình.”

      “Đúng thế, giờ t cảm thấy cực kỳ gắn bó với tất cả các ngươi!” Khione . “Khi các ngươi qua Omaha, ta quyết định cầu Lycaon lần theo dấu vết của bọn ngươi để Jason có thể chết ở đây, tại Nhà Sói.”

      Khione mỉm cười với cậu. “Ngươi thấy đấy, Jason, máu ngươi tràn ra mảnh đất thánh này vấy bẩn nó trong nhiều thế hệ. Các người em á thần của ngươi oán hận, đặc biệt khi họ tìm thấy xác chết của hai tên đến từ Trại Con Lai. Họ tin rằng người Hy Lạp mưu cùng với người khổng lồ. Việc đó ... vô cùng thú vị.”

      Piper và Leo dường như hiểu những gì ta . Nhưng Jason biết . Các ký ức của cậu quay trở lại đủ để cậu nhận ra hậu quả nguy hiểm mà kế hoạch của Khione mang lại là như thế nào.

      “Ngươi định làm cho các á thần chống lại các á thần sao,” cậu .

      “Chuyện dễ như bỡn!” Khione . “Như ta với ngươi, ta chỉ khuyến khích những gì ngươi làm mà thôi.”

      “Nhưng tại sao?” Piper dang hai tay ra. “Khione, ngươi tàn phá cả thế giới. Người khổng lồ hủy diệt tất cả. Ngươi muốn điều đó đâu. Bảo lũ quái vật của ngươi ra chỗ khác .”

      Khione ngập ngừng, rồi cười lớn. “Sức mạnh thuyết phục của ngươi ngày càng hoàn thiện đấy, . Nhưng ta là nữ thần. Ngươi thể dùng lời mê hoặc với ta. Những thần gió chúng ta là các sinh vật của hỗn loạn! Ta lật đổ thần Aeolus và để cho những cơn bão được tự do. Nếu chúng ta tiêu diệt thế giới của con người, tốt quá chứ! Chúng chưa bao giờ tôn kính ta, ngay cả vào thời Hy Lạp. Con người và những câu chuyện về ấm lên toàn cầu. Chà! Ta nhanh chóng làm cho chúng mát mẻ. Khi chúng ta quay lại những nơi cổ xưa, ta bao phủ Acropolis(18-) trong tuyết.”

      “Những nơi cổ xưa.” Mắt Leo mở lớn. “Đó là những gì mà Enceladus muốn về việc phá hủy cội nguồn của các vị thần. ta muốn đến Hy Lạp.”

      “Ngươi có thể tham gia với ta, con trai thần Hephaestus,” Khione . “Ta biết ngươi thấy ta xinh đẹp. Chỉ cần hai đứa kia chết là kế hoạch của ta có thể hoàn thành. Hãy vứt bỏ cái định mệnh lố bịch mà các Nữ thần Mệnh trao cho ngươi. Thay vào đó là sống và trở thành người hùng của ta. Các kỹ năng của ngươi khá hữu dụng đấy.”

      Leo trông khá kinh ngạc. Cậu ấy liếc nhìn ra phía sau lưng, có lẽ với người nào khác. Trong giây, Jason cảm thấy lo lắng. Cậu đoán Leo chưa từng được các nữ thần xinh đẹp mời mọc như thế này hằng ngày.

      Rồi Leo cười ngặt nghẽo đến nỗi cậu ấy phải gập cả người xuống. “Ừ nhỉ, tham gia với ngươi. Đúng thế. Cho đến khi ngươi chán ta và biến ta thành tượng băng Leo sao? Quý , ai làm hỏng con rồng của ta và rồi bỏ dễ dàng được cả. Ta thể tin rằng mình nghĩ ngươi nóng bỏng.”

      Khuôn mặt Khione đỏ lên. “Nóng bỏng? Ngươi dám sỉ nhục ta sao? Ta là người lạnh lẽo, Leo Valdez à. Rất, rất lạnh.”

      ta bắn luồng mưa đá về phía các á thần, nhưng Leo đưa tay ra. bức tường lửa gầm lên, xuất sống động ngay phía trước mặt họ, và tuyết tan chảy thành đám hơi nước.

      Leo cười toe toét. “Nhìn thấy chứ, quý , đó là những gì xảy ra với tuyết khi ở Texas. Nó... tan chảy... hoàn toàn.”

      Khione rít lên. “Như thế là đủ rồi. Hera yếu dần. Porphyrion trỗi dậy. Giết chết lũ á thần kia. Hãy để chúng trở thành bữa ăn đầu tiên cho vị vua của chúng ta!”

      Jason nhấc thanh gỗ đóng băng lên – vũ khí ngu ngốc để sống mái trong cuộc chiến sống còn – và những tên quái vật lao đến tấn công.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      50. JASON


      con sói tấn công Jason. Cậu bước lùi lại và đập mạnh thanh gỗ phế liệu của mình vào mõm của con quái thú với tiếng răng rắc đầy thuyết phục. Có thể chỉ duy nhất bạc mới giết được nó, nhưng tấm ván lỗi thời còn xịn vẫn có thể gây ra cho nó cơn đau đầu choáng váng.

      Cậu quay người về phía phát ra tiếng móng guốc và nhìn thấy con ngựa tinh linh bão lao xuống chỗ cậu. Jason tập trung và triệu hồi gió. Ngay trước khi tên tinh linh bão đó có thể giẫm nát cậu, Jason quăng người lên trung, tóm lấy cái cổ khói của con ngựa, và xoay tròn lưng nó.

      Tên tinh linh bão lồng lên. Nó cố hất ngã Jason, rồi cố tan biến vào trong màn sương để làm cậu bối rối; nhưng bằng cách nào đó, Jason vẫn ở nguyên lưng nó. Cậu buộc con ngựa giữ nguyên trạng ở thể rắn, và con ngựa dường như thể cự có thể cảm giác được nó chống cự lại cậu. Cậu cảm nhận được những ý nghĩ giận dữ điên cuồng của nó – vô cùng mệt mỏi hoảng loạn và muốn được tự do. Jason phải dùng đến tất cả sức mạnh ý chí để buộc nó làm theo ước muốn và chịu kiểm soát của cậu. Cậu nghĩ đến thần Aeolus, về việc ông phải giám sát hàng ngàn và hàng ngàn những tên tinh linh bão như thế này, thậm chí vài tên còn tệ hại hơn. lạ gì Ông chủ của Các ngọn gió trở nên nơi điên điên chút sau nhiều thế kỷ chịu áp lực. Nhưng Jason chỉ có duy nhất tên tinh linh bão để điều khiển, và cậu phải chiến thắng.

      “Giờ ngươi thuộc về ta,” Jason .

      Con ngựa nhảy cong người lên, nhưng Jason nhanh chóng giữ nó lại. Bờm của nó lập lòe khi nó chạy quanh cái hồ cạn nước, móng guốc tạo những cơn bão sấm sét thu – các cn giông tố – ở bất cứ nơi nào chúng chạm vào.

      “Giông Tố?” Jason . “Đó là tên của ngươi sao?”

      Tên tinh linh ngựa lúc lắc cái bờm, hiển nhiên là hài lòng khi được nhận ra.

      “Tốt,” Jason . “Giờ, chúng ta hãy chiến đấu thôi.”

      Cậu lao vào trận chiến, vung thanh gỗ đóng băng của mình, đánh văng những con sói sang bên và lao thẳng qua những tên venti khác. Giông Tố là tinh linh đầy sức mạnh, và mỗi khi lao xuyên qua trong số em của mình, nó lại phóng điện, và các tinh linh khác bốc hơi thành đám sương mù vô hại.

      Qua màn hỗn loạn, Jason nhìn thoáng qua các bạn mình. Piper bị những tên Sinh-ra-từ-đất bao vây, nhưng ấy dường như kiểm soát được mọi việc. ấy trông rất ấn tượng khi chiến đấu, gần như bừng sáng vì xinh đẹp, khiến những tên Sinh-ra-từ-đất nhìn chằm chằm ấy mà kính sợ, quên mất đáng lý ra chúng phải giết chết . Chúng hạ những cây dùi cui xuống và ngẩn ra nhìn ấy nhoẻn miệng cười và tấn công chúng. Chúng mỉm cười đáp lại – cho đến khi chém chúng thành từng khúc bằng con dao của mình, và chúng tan chảy thành những ụ bùn.

      Leo đảm nhận đối đầu với Khione. Trong khi việc chiến đấu với nữ thần lẽ ra hành động tự sát, Leo lại là người thích hợp nhất. ta tiếp tục triệu hồi những con dao bằng băng và ném về phía cậu ấy, thổi những luồng khí lạnh giá, các cơn lốc tuyết. Leo đốt cháy hết tất cả những đòn ấy. Cả người cậu ấy bập bùng những lưỡi lửa đỏ rực như thể cậu ấy nhúng mình trong xăng. Cậu tiến về phía nữ thần, sử dụng hai cái búa bi với hai đầuạ gục bất cứ con quái vật nào cản đường cậu ấy.

      Jason nhận ra chỉ có nhờ vào Leo mà họ còn sống sót. Hơi lửa nóng của cậu đốt nóng toàn bộ mặt sân sau, đánh trả lại các phép thuật mùa đông của Khione. có cậu ấy, họ ắt bị đóng băng như các Thợ săn từ đời nảo đời nao rồi. Bất cứ nơi nào Leo đến, băng tan chảy khỏi những hòn đá. Ngay cả bức tượng chị Thalia cũng bắt đầu rã đông ít khi Leo bước đến gần chị ấy.

      Khione từ từ lùi lại. Nét mặt ta chuyển từ giận dữ sang choáng váng và cuối cùng là hơi hoảng sợ khi Leo càng lúc càng gần hơn.

      Jason chẳng còn kẻ thù nào mà đánh cả. Lũ sói choáng váng mặt mày nằm chất đống. vài con lẻn vào bên trong phế tích, kêu ăng ẳng do bị thương. Piper đâm vào tên Sinh-ra-từ-đất cuối cùng, vừa đổ ập lên phía đống bùn đặc. Jason cưỡi Giông Tố bay xuyên qua tên ventus cuối cùng, biến nó trở thành hơi nước. Rồi cậu quay trở lại và nhìn thấy Leo hạ gục nữ thần tuyết.

      “Các ngươi quá trễ,” Khione gầm gừ. “Ông ấy thức giấc! Và đừng nghĩ là các ngươi giành được bất cứ chiến thắng nào ở đây, lũ á thần kia. Kế hoạch của Hera bao giờ thực thi được. Các ngươi căm ghét lẫn nhau trước khi các ngươi có thể ngăn bọn ta lại.”

      Leo làm cho những cây búa của mình bốc cháy và ném chúng vào người nữ thần, nhưng ta biến thành tuyết – hình ảnh phủ bột trắng của chính ta. Những cây búa của Leo lao vào người phụ nữ tuyết đó, đập vỡ nó thành đống bột hồ bốc khói.

      Piper thở dốc, nhưng mỉm cười khi nhìn thấy Jason. “Con ngựa đẹp đấy.”

      Giông Tố đưa hai chân sau lên, tạo thành cung lửa điện khắp hai cái móng guốc của nó. kẻ khoe mẽ.

      Rồi Jason nghe thấy thanh rạn nứt ở phía sau lưng cậu. Băng tan chảy buồng giam của nữ thần Hera, để lại lớp tuyết tan mềm, và nữ thần gọi lớn, “Ồ, đừng bận tâm đến ta! Chỉ là nữ hoàng của bầu trời chết dần ở đây!”

      Jason leo xuống và bảo Giông Tố ở yên đấy. Ba á thần nhảy vào cái hồ và chạy về phía chóp nhọn.

      Leo cau mày. “Ồ, Dì Callida, bà trở nên ngày càng thấp hơn sao?”

      , đồ ngu! Mặt đất nuốt lấy ta. Nhanh lên!”

      Cũng nhiều như việc Jason thích nữ thần Hera, những gì cậu nhìn thấy bên trong buồng giam làm cho cậu lo sợ. chỉ nữ thần Hera chìm xuống, mà mặt đất còn trồi lên quanh bà ấy như nước trong bể chứa nước. Đá tan chảy phủ lấy hai cẳng chân của bà ta. “Tên khổng lồ thức tỉnh!” nữ thần Hera cảnh báo. “Các ngươi chỉ còn vài giây thôi!”

      “Do đó,” Leo . “Piper tớ cần cậu giúp. chuyện với cái buồng giam .”

      “Cái gì chứ?” .

      chuyện với nó nào. Tất tần tật những chuyện mà cậu biết đấy. Làm cho Gaea ngủ lại. Ru ngủ bà ta. Chỉ để trì hoãn bà ta thôi, cố làm cho các xúc tu đó thả lỏng ra trong khi tớ...”

      “Được rồi!” Piper hắng giọng và , “Này, Gaea. Đêm tuyệt, nhỉ? Ôi trời, tôi mệt quá . Bà sao? Sẵn sàng để chợp mắt chút chưa nào?”

      càng giọng trở nên càng tự tin. Jason có cảm giác như mắt cậu cũng trở nên trĩu nặng, và cậu buộc chính mình chú tâm vào những lời của . Có vẻ như nó có chút tác dụng lên cái buồng giam. Bùn dâng lên chậm lại. Mấy cái xúc tu dường như nới lỏng ra chỉ tí tẹo – chúng biến thành thứ giống như rễ cây hơn là đá. Leo lấy cái cưa đĩa ra khỏi dây thắt lưng đồ nghề của cậu ấy. Làm thế nào mà nó nằm được trong đó, Jason đành chịu. Rồi Leo nhìn về dây điện và càu nhàu thất vọng. “Tớ có chỗ nào để cắm nó!”

      Con tinh linh ngựa Giông Tố nhảy vào trong cái hố và hí lên.

      vậy sao?” Jason hỏi.

      Giông Tố cúi đầu xuống và chạy nước kiệu về phía Leo. Leo trông có vẻ hồ nghi, nhưng cậu cầm lấy cái phích cắm, và cơn gió lướt vào bên hông của con ngựa. Tia chớp lóe lên, kết nối với các đầu của phích cắm, và cái cưa đĩa quay tròn.

      “Tuyệt!” Leo cười toe toét. “Con ngựa của cậu đến cùng cái phích cắm điện!”

      Tâm trạng vui vẻ của họ kéo dài. Ở phía bên kia của hồ nước, phần chóp nhọn của tên khổng lồ vỡ vụn với thanh nghe như thể cái cây bị bẻ gãy làm hai. Lớp vỏ xúc tu bao bên ngoài nó nổ tung từ xuống, tạo thành cơn mưa đá và gỗ vụn khi tên khổng lồ khoan khoái lắc người và leo ra khỏi mặt đất.

      Jason chưa từng nghĩ có người nào đó có thể đáng sợ hơn Enceladus.

      Cậu sai.

      Porphyrion thậm chí còn cao và rắn chắc hơn. ta tỏa ra nhiệt hay cho thấy bất cứ dấu hiệu nào của việc thở ra lửa, nhưng có gì đó còn khủng khiếp hơn ở ta – kiểu sức mạnh, thậm chí là có từ tính, như thể tên khổng lồ quá to lớn và nặng nề đến nỗi ta có trường hấp dẫn riêng vậy.

      Cũng như Enceladus, vua của người khổng lồ có cơ thể của con người từ phần eo trở lên, được che phủ bởi áo giáp bằng đồng, và từ thắt lưng trở xuống, chân ta có vảy rồng; nhưng da có màu của đậu quyên. Mái tóc ta có màu xanh lục như lá cây mùa hè, bện thành những bím dài và được trang trí bằng các loại vũ khí – lưới kéo, rìu, và những thanh kiếm có kích thước thực, vài vũ khí trong số đó bị cong vẹo và dính đầy máu – có thể đó là các chiến lợi phẩm thu được từ các á thần cách đây hàng niên kỷ. Khi tên khổng lồ mở mắt ra, chúng chỉ toàn màu trắng như hai viên đá hoa cương được đánh bóng. ta hít hơi sâu.

      “Sống lại rồi!” ta rống lên. “Đội ơn mẹ Gaea!”

      Jason phát ra thanh rên rỉ khác thường mà cậu hy vọng các bạn mình thể nghe thấy. Cậu khá chắc rằng có bất cứ á thần nào có thể đấu tay đôi với gã này. Porphyrion dư sức nhấc bổng các ngọn núi. ta có thể đè nát Jason chỉ bằng ngón tay.

      “Leo này,” Jason .

      “Hử?” Miệng Leo há lớn. Cả Piper dường như cũng sững sờ.

      “Hai cậu cứ tiếp tục làm việc ,” Jason . “Hãy giải thoát cho nữ thần Hera!”

      “Cậu làm gì?” Piper hỏi. “Cậu thể...”

      “Đùa vui với tên khổng lồ?” Jason . “Tớ có lựa chọn nào khác.”

      “Tuyệt đấy!” tên khổng lồ gầm lên khi Jason tiến lại gần. “ món khai vị! Ngươi là ai... Hermes? Hay Ares?”

      Jason nghĩ về việc đồng ý với ý kiến đó, nhưng có điều gì mách bảo cậu làm th

      “Ta là Jason Grace,” cậu . “Con trai của thần Jupiter.”

      Đôi mắt trắng dã đó nhìn chằm chằm vào cậu. Phía đằng sau, tiếng cưa đĩa của Leo kêu ro ro, và Piper tám nhảm với cái buồng giam bằng giọng vô cùng êm dịu, cố làm cho nỗi sợ hãi thể ra ngoài giọng của mình.

      Porphyrion ngẩng đầu lên và cười lớn. “Tuyệt đấy!” ta ngước nhìn bầu trời đêm đầy mây. “Vậy, Zeus, ngươi hiến tế con trai ngươi cho ta sao? Hành động đó đáng được khen thưởng, nhưng việc đó cứu ngươi được đâu.”

      Bầu trời có lấy tiếng đì đùng. Chẳng có giúp đỡ nào từ kia. Jason chỉ có mình.

      Cậu thả cây dùi cui tạm thời của mình xuống. Hai tay cậu đầy các mảnh gỗ vụn, nhưng điều đó giờ quan trọng nữa. Cậu phải giúp Leo và Piper có thêm thời gian, và cậu thể làm điều đó mà có lấy vũ khí thích hợp.

      Giờ là lúc để hành động cách tự tin hơn những gì cậu cảm nhận.

      “Nếu ngươi biết ta là ai,” Jason hét lớn về phía tên khổng lồ, “ngươi phải lo sợ về ta, chứ phải với cha ta. Ta hy vọng ngươi thưởng thức trọn vẹn hai phút rưỡi tái sinh của mình, tên khổng lồ kia, vì ta gởi ngươi quay trở lại Tartarus ngay bây giờ.”

      Đôi mắt tên khổng lồ nheo lại. ta thả chân ra bên ngoài hồ và cúi người xuống để nhìn đối thủ của mình hơn. “Vậy... chúng ta bắt đầu bằng cách khoe khoang tí chút, đúng ? Như cái thời xa lắc xa lơ vậy! Rất tốt, á thần. Ta là Porphyrion, vua của những người khổng lồ, con trai của nữ thần Gaea. Ngày xửa ngày xưa ấy, ta trỗi dậy từ Tatarus, vực thẳm của cha ta, để thách thức các vị thần. Để bắt đầu cuộc chiến, ta đánh cắp hoàng hậu của Zeus.” ta cười toe toét về phía buồng giam của nữ thần. “A, chào Hera.”

      “Chồng ta từng tiêu diệt ngươi lần, đồ quái vật!” nữ thần Hera . “Ông ấy lặp lại điều đó lần nữa!”

      “Nhưng ta làm được, em à! Zeus chẳng đủ mạnh để giết được ta. phải nhờ cậy vào giúp đỡ của tên á thần yếu đuối, và ngay cả như thế, bọn ta suýt chút nữa giành chiến thắng. Lần này, bọn ta hoàn tất những gì bọn ta bắt đầu. Mẹ Gaea thức tỉnh. Bà mang đến cho bọn ta rất nhiều tay sai tài giỏi. Đội quân của bọn ta làm rung chuyển cả mặt đất – và bọn ta tiêu diệt tận gốc các ngươi.”

      “Ngươi dám làm thế đâu,” nữ thần Hera , nhưng bà ta yếu dần . Leo có thể cảm nhận thấy điều đó qua giọng của bà. Piper vẫn tiếp tục thầm với cái buồng giam, và Leo miệt mài cưa, nhưng đất vẫn trào lên bên trong nơi giam giữ nữ thần Hera, phủ kín đến tận eo của bà ta.

      “Ồ, đúng thế,” tên khổng lồ . “Các tên khổng lồ Titan cố tiêu diệt nhà mới của ngươi ở New York. Táo bạo, nhưng hiệu quả. Mẹ Gaea khôn ngoan và kiên nhẫn hơn nhiều. Và bọn ta, những đứa con vĩ đại nhất của bà, là những người cực kỳ mạnh, mạnh hơn nhiều so với Kronos. Bọn ta biết cách để lấy mạng những kẻ ở đỉnh Olympus như ngươi lần cho mãi mãi. Các ngươi bị đào xới lên hoàn toàn như những cái cây bị mục nát – khi nơi chôn nhau cắt rốn của các ngươi bị tàn phá và đốt rụi.”

      Tên khổng lồ cau mày nhìn Piper và Leo, như thể ta vừa chú ý đến việc họ làm với cái buồng giam. Jason bước tới trước và hét lớn để lấy lại chú ý của Porphyrion.

      “Ngươi á thần giết chết ngươi,” cậu hét vọng lên. “Là như thế nào, nếu chúng ta quá yếu đuối hả?”

      “Ha ha ha! Ngươi nghĩ ta giải thích điều đó với ngươi sao? Ta được tạo ra để trở thành người thay thế chỗ của Zeus, được sinh ra để tiêu diệt chúa tể bầu trời. Ta chiếm lấy ngai của ta. Ta đoạt lấy vợ ta – hoặc, nếu ta chịu chấp nhận, ta để mặt đất hấp thụ hết sức mạnh của ta. Những gì mà ngươi thấy trước mặt ngươi, thằng nhóc, chỉ là bản thể yếu ớt của ta mà thôi. Ta trở nên mạnh hơn hằng giờ, cho đến khi ta là vô địch. Nhưng mà ta cũng đủ sức đè bẹp ngươi thành đống mỡ rồi đấy!”

      ta vươn vai đứng thẳng lên và đưa tay ra. ngọn giáo dài sáu mét bắn lên từ mặt đất. ta tóm lấy nó, rồi giậm mạnh xuống nền đất với đôi chân vảy rồng của ta. Phế tích rung chuyển dữ dội. Quanh sân sau, lũ quái vật bắt đầu tập hợp lại – các tinh linh bão, chó sói, và các tên Sinh-ra-từ-đất, tất cả đáp lại lời triệu hồi từ vua của người khổng lồ.

      “Tuyệt,” Leo lầm bầm. “Chúng ta cần thêm nhiều kẻ thù nữa.”

      “Nhanh tay lên,” nữ thần Hera .

      “Tôi biết mà!” Leo b

      “Hãy ngủ , buồng giam,” Piper . “Cái buồng giam xinh đẹp, ngái ngủ. Đúng thế đấy, tôi chuyện với đống xúc tu bằng đất. Chuyện này chẳng kỳ cục chút nào.”

      Porphyrion lia ngọn giáo của mình ngang qua đỉnh của phế tích, phá hủy cái ống khói và làm gỗ đá bắn tung tóe khắp mặt sân. “Vậy, con trai của thần Zeus! Ta vừa mới kết thúc màn khoe khoang của ta. Giờ đến lượt ngươi đấy. Ngươi về việc tiêu diệt ta như thế nào nhỉ?”

      Jason nhìn vòng tròn các tên quái vật sốt ruột đợi lệnh của ông chủ để xé xác họ ra thành từng mảnh. Cái cưa đĩa của Leo vẫn kêu ro ro, và Piper vẫn tiếp tục tán gẫu, nhưng việc đó dường như vô vọng. Cái buồng giam của nữ thần Hera bị đất lấp gần đầy.

      “Ta là con trai thần Jupiter!” cậu hét lớn, và để tăng thêm tính thuyết phục, cậu triệu hồi các ngọn gió, nâng cậu lên khỏi mặt đất vài phân. “Ta là con của Rome, người đại diện cho các á thần, pháp quan của Quân đoàn số .” Jason hoàn toàn cậu những gì, nhưng những lời đó cứ mạch tuôn ra như thể cậu từng rất nhiều lần trước đây. Cậu đưa hai cánh tay mình ra, để lộ hình xăm con đại bàng và dòng chữ SPQR, và ngạc nhiên là tên khổng lồ dường như nhận ra các dấu hiệu đó.

      Trong giây lát, Porphyrion trông lo lắng .

      “Ta chém bay tên quái vật biển ở thành Troy,” Jason tiếp tục . “Ta lật đổ cái ngai đen của Kronos, và chính tay ta ra tay tiêu diệt tên Titan Krios. Và giờ ta tiêu diệt ngươi, Porphyrion, và dùng ngươi làm thức ăn cho chính những con sói của ngươi.”

      “Ồ, chàng trai,” Leo làu bàu. “Dạo này cậu cũng ăn thịt đỏ sao?”

      Jason lao người về phía tên khổng lồ, nhằm xé xác ra.

      Cái ý tưởng về việc chiến đấu với người bất tử cao chín mét với tay vô cùng lố bịch, ngay cả tên khổng lồ dường như cũng bị kinh ngạc. Nửa bay, nửa nhảy, Jason đáp xuống đầu gối đầy vảy bò sát của tên khổng lồ rồi leo lên cánh tay trước khi Porphyrion kịp nhận biết điều gì vừa mới xảy ra.

      “Ngươi dám?” tên khổng lồ gầm lên.

      Jason leo đến được vai ta và rút ra thanh kiếm từ các bím tóc trang trí đầy các loại của tên khổng lồ. Cậu hét lớn, “Vì Rome!” và đâm thẳng thanh kiếm vào mục tiêu gần nhất – cái tai to lớn của tên khổng lồ.

      Tia chớp phóng từ trời xuống và làm nổ tung thanh kiếm, ném Jason rơi tự do xuống. Cậu lăn tròn khi chạm vào mặt đất. Khi cậu ngước nhìn lên, tên khổng lồ lảo đảo người. Tóc ta bốc cháy, và bên mặt bị nám đen vì tia chớp đó. Thanh kiếm vỡ ra thành từng mảnh trong tai. Máu thánh màu vàng chảy xuống cằm . Những vũ khí khác sáng lóe lên và cháy ỉ trong những bím tóc của ta.

      Porphyrion gần như ngã xuống. Những tên quái vật bao quanh đồng loạt cất tiếng gầm gừ và tiến về phía trước – những con sói và lũ tinh sáu tay chăm chăm nhìn vào Jason.

      !” Porphyron hét lớn. ta lấy lại được thăng bằng và giận dữ nhìn về phía á thần. “Ta tự tay giết .”

      Tên khổng lồ giơ ngọn giáo lên và nó bắt đầu phát sáng. “Ngươi muốn chơi với chớp đúng , nhóc? Ngươi quên mất rồi sao. Ta là tai họa của Zeus. Ta được tạo ra để tiêu diệt cha ngươi, điều đó có nghĩa là ta biết chính xác cái gì giết chết ngươi.”

      Có điều gì đó trong giọng của Porphyrion bảo với Jason rằng ta phải lừa gạt cậu.

      Jason và các bạn của mình cuộc hành trình tốt đẹp. Ba người bọn họ đều làm những việc kỳ lạ. Đúng thế, thậm chí cả những việc liều lĩnh. Nhưng khi tên khổng lồ giơ ngọn giáo của lên, Jason biết cậu có cách nào để làm chệch hướng cú tấn công đó.

      Đây chính là kết thúc của cậu.

      “Được rồi!” Leo hét lớn.

      “Ngủ !” Piper thốt lên cực kỳ mạnh mẽ, những con sói ở gần gục ngã xuống đất và bắt đầu ngáy.

      Cái buồng giam bằng đá và gỗ sụp đổ. Leo cưa xuyên qua phần gốc của xúc tu dày nhất và hình như cắt đứt được phần kết nối giữa cái buồng giam với nữ thần Hera. Những cái xúc tu hóa thành bụi. Bùn đất bao quanh nữ thần Hera rã hết cả ra. Nữ thần lớn dần lên, đồng thời rực sáng với năng lượng sức mạnh thoát ra.

      “Đúng thế!” nữ thần . Bà ta trút bỏ bộ đầm đen, để lộ ra chiếc áo đầm dài màu trắng, hai cánh tay được tô điểm với đồ trang sức bằng vàng. Khuôn mặt bà ta vừa kém sắc lại vừa xinh đẹp, và chiếc vương miện vàng lấp lánh mái tóc đen dài của bà ta. “Giờ ta đáp trả lại chứ nhỉ!”

      Tên khổng lồ Porphyrion lùi lại. ta gì, chỉ liếc mắt nhìn Jason đầy căm ghét lần cuối cùng. Thông điệp của : Lần khác nhé. Rồi ta gõ mạnh ngọn giáo xuống mặt đất, và rồi tên khổng lồ biến mất vào lòng đất như thể ta vừa mới lao xuống cái cầu trượt.

      Quanh sân, lũ quái vật bắt đầu run sợ và tìm đường tháo chạy, nhưng chẳng có tên nào có thể thoát được.

      Nữ thần Hera mỗi lúc sáng rực hơn. Bà ta hét lớn, “Nhắm mắt lại, các hùng của ta!”

      Nhưng Jason quá sửng sốt. Cậu hiểu ra quá muộn.

      Cậu nhìn vào nữ thần Hera biến thành siêu tân tinh, nổ tung, phát ra vòng tròn sức mạnh, ngay tức khắc khiến lũ quái vật biến thành hơi nước. Jason ngã xuống, ánh sáng thiêu đốt bên trong tâm trí cậu, và ý nghĩ cuối cùng của cậu là cơ thể cậu bị bốc cháy.





      51. PIPER


      “Jason!”

      Piper liên tục gọi tên cậu khi ôm lấy cậu trong tay, mặc dầu gần như mất hết hy vọng. Cậu ấy bất tỉnh được hai phút. Người cậu ấy bốc khói, hai mắt trợn ngược lên . liệu cậu có còn thở .

      “Chẳng ích gì đâu, bé.” Nữ thần Hera đứng phía họ trong bộ áo đầm màu đen đơn giản và mạng che mặt.

      Piper nhìn thấy nữ thần nổi giận. May là nhắm mắt lại, nhưng có thể nhìn thấy dư của việc đó. Mỗi vết tích của mùa đông đều biến khỏi thung lũng. Cũng chẳng có bất cứ dấu hiệu nào của trận đánh. Lũ quái vật bị bốc hơi sạch sành sanh. Phế tích vẫn ở trong tình trạng mà họ thấy trước đây – đổ nát, nhưng có bất kỳ bằng chứng nào cho thấy nơi đây bị giày xéo bởi lũ sói, các tinh linh bão, và những tên tinh sáu tay.

      Ngay cả các Thợ Săn cũng được hồi sinh. Phần lớn lễ phép chờ đợi ở phía xa xa phía bên đồng cỏ, nhưng Thalia quỳ g bên cạnh Piper, tay đặt trán Jason.

      Thalia giận dữ nhìn lên nữ thần. “Đây là lỗi của bà. Hãy làm điều gì đó !”

      được với ta kiểu đó, . Ta là nữ hoàng...”

      “Chữa cho nó !”

      Đôi mắt nữ thần Hera lấp lánh, tỏa ra sức mạnh. “Ta cảnh báo nó rồi mà. Ta bao giờ cố tình làm đau thằng bé. Nó là người hùng của ta. Ta bảo chúng nhắm mắt trước khi ta lộ ra hình dáng thực của mình.”

      “Ừm...” Leo cau mày. “Hình dáng thực là nguy hiểm, đúng ? Vậy sao bà lại làm điều đó?”

      “Ta giải phóng sức mạnh của mình để giúp các ngươi, đồ ngốc!” nữ thần Hera la lớn. “Ta biến mình thành năng lượng thuần túy để có thể làm tan rã lũ quái vật, giữ lại nơi này, và thậm chí còn cứu được những Thợ Săn đáng thương thoát khỏi lớp băng đông cứng.”

      “Nhưng người phàm thể nhìn bà trong hình dáng đó!” Thalia hét lại. “Bà giết chết nó!”

      Leo lắc đầu hoảng sợ. “Đó là những gì mà lời tiên tri của chúng tôi ám chỉ. Cái chết được giải thoát, qua cơn giận của nữ thần Hera. Thôi nào, quý bà. Bà là nữ thần cơ mà. Hãy làm vài ma thuật bùa mê nào đó với cậu ấy ! Hãy mang cậu ấy quay trở lại.”

      Piper nghe được cuộc chuyện của họ có phân nửa, phần lớn chỉ chú tâm nhìn vào mặt của Jason. “Cậu ấy thở!” thông báo.

      thể nào,” nữ thần Hera . “Ta ước gì điều đó là , bé, nhưng chưa từng có người phàm nào...”

      “Jason,” Piper gọi, tập trung mọi sức mạnh ý chí của vào việc gọi tên cậu. thể mất cậu. “Nghe tớ này. Cậu có thể làm được điều này. Quay trở lại. Cậu ổn thôi.”

      có gì xảy ra cả. Liệu có phải chỉ tưởng tượng ra về hơi thở nhè của cậu ?

      “Việc chữa trị phải là sức mạnh của Aphrodite,” nữ thần Hera đầy tiếc nuối. “Ngay cả ta cũng thể cứu chữa được, bé à. Linh hồn phàm trần của cậu ta

      “Jason,” Piper lặp lại lần nữa, và hình dung ra giọng mình vang vọng xuyên qua mặt đất, luồn lách khắp mọi nẻo xuống Địa ngục. “Tỉnh dậy nào.”

      Cậu thở hổn hển, và mắt cậu mở ra. Trong giây, chúng chứa đầy ánh sáng – thứ ánh sáng vàng tinh khiết rực rỡ. Rồi ánh sáng tan biến và đôi mắt cậu trở lại bình thường. “Chuyện gì... chuyện gì xảy ra thế?”

      thể thế được!” nữ thần Hera .

      Piper ôm chầm lấy cậu cho đến khi cậu rên rỉ, “Cậu nghiền nát tớ.”

      “Xin lỗi,” , vô cùng nhõm, cười lớn trong khi lau nước mắt.

      Thalia túm lấy tay em trai ấy. “Em cảm thấy thế nào?”

      “Nóng,” cậu lầm bầm. “Miệng khô khốc. Và em nhìn thấy thứ gì đó... rất kinh khủng.”

      “Đó là nữ thần Hera,” Thalia càu nhàu. “Nữ hoàng, Người Thất Thường.”

      “Đúng thế, Thalia Grace,” nữ thần . “Ta biến ngươi thành con lợn đất nhé, vì thế hãy giúp ta...”

      “Ngừng lại , cả hai người,” Piper . Ngạc nhiên thay, cả hai người họ đều im miệng lại.

      Piper giúp Jason đứng lên và cho cậu uống những giọt rượu thánh cuối cùng từ mớ vật dụng của bọn họ.

      “Giờ ...” Piper đối mặt với Thalia và nữ thần Hera. “Nữ thần Hera – thưa Nữ hoàng – chúng tôi thể cứu thoát bà nếu có các Thợ Săn. Và chị Thalia, chị bao giờ có thể gặp lại Jason – cả em cũng thế – nếu như có nữ thần Hera. Hai người hãy làm lành với nhau , vì chúng ta còn có các rắc rối lớn hơn nữa.”

      Cả hai người đều trừng mắt nhìn , và trong ba giây dài đằng đẵng, Piper chắc ai trong số họ là người giết đầu tiên.

      Cuối cùng Thalia cằn nhằn. “Can đảm lắm đấy, Piper.” lấy từ trong áo khoác ra tấm danh thiếp màu bạc và nhét nó vào túi áo khoác của Piper. “Nếu bất cứ khi nào em muốn trở thành Thợ Săn, gọi. Bọn chị có thể chiêu mộ em.”

      Nữ thần Hera khoanh tay lại. “May mắn cho Thợ Săn này, ngươi đúng đấy, con của Aphrodite.” Bà đánh giá Piper, như thể đây là lần bà nhìn thấy ràng hơn. “Ngươi tự hỏi, Piper, sao ta lại chọn ngươi cho cuộc tìm kiếm này, sao ta tiết lộ các bí mật của ngươi ngay từ ban đầu, ngay cả khi ta biết Enceladus lợi dụng ngươi. Ta phải thừa nhận rằng, cho đến lúc này ta vẫn chưa tin chắc lắm. Có điều gì đó mách bảo với ta rằng ngươi là người quan trọng đối với cuộc tìm kiếm. Giờ ta mới thấy là ta đúng. Ngươi thậm chí còn mạnh hơn ta tưởng. Và ngươi đúng về các nguy hiểm xảy đến. Chúng ta phải hợp tác với nhau.”

      Piper cảm giác mặt mình ửng lên. chưa biết phải đáp lại lời khen ngợi của nữ thần Hera như thế nào Leo chen ngang.

      “Ừ,” cậu ấy , “tớ cho rằng tên Porphyrion đó tan chảy và toi đời, nhỉ?”

      ,” nữ thần Hera đồng ý. “Bằng việc cứu ta, và cứu mảnh đất này, các ngươi ngăn được Gaea thức tỉnh. Các ngươi mang đến cho chúng ta ít thời gian. Nhưng Porphyrion trỗi dậy. Đơn giản biết rằng tốt hơn hết là nên ở đây, đặc biệt khi ta vẫn chưa hoàn toàn có đầy đủ sức mạnh. Các tên khổng lồ chỉ có thể bị giết chết nếu như vị thần và á thần liên kết lại và cùng nhau thực điều đó. Khi các ngươi giải thoát cho ta...”

      ta bỏ chạy,” Jason . “Nhưng là đến đâu cơ chứ?”

      Nữ thần Hera trả lời, nhưng cảm giác khiếp sợ bao phủ lấy Piper. nhớ lại những gì Porphyrion về việc giết các vị thần đỉnh Olympus bằng cách tàn phá nơi chôn rau cắt rốn của họ. Hy Lạp. nhìn nét mặt nghiêm nghị của Thalia, và đoán rằng Thợ Săn có cùng kết luận với .

      “Chị cần phải tìm Annabeth,” Thalia . “ ấy cần phải biết những gì xảy ra ở đây.”

      “Chị Thalia...” Jason nắm chặt tay ấy. “Chúng ta chưa bao giờ về nơi này, hay...”

      “Chị biết.” Nét mặt dịu . “Chị mất em ở đây lần. Chị muốn phải rời em lần nữa. Nhưng chúng ta sớm gặp lại nhau. Chị gặp em tại Trại Con Lai.” ấy liếc nhìn nữ thần Hera. “Bà đưa họ đến đó an toàn chứ? Ít nhất đó là việc bà có thể làm.”

      “Ngươi có cửa để với ta

      “Nữ hoàng Hera,” Piper can thiệp.

      Nữ thần thở dài. “Tốt. Được rồi. Chỉ thân thiện với thôi, Thợ Săn!”

      Thalia ôm chầm lấy Jason và lời tạm biệt. Khi các Thợ Săn rời , sân sau dường như tĩnh lặng cách kỳ lạ. Hồ phản chiếu khô cạn có bất cứ dấu hiệu nào của các xúc tu đất mang vua của các tên khổng lồ quay trở lại hoặc giam cầm nữ thần Hera. Bầu trời đêm quang đãng và lấp lánh ánh sao. Tiếng gió thổi xào xạc trong khu rừng tùng bách. Piper nghĩ về cái đêm ở Oklahoma khi và cha mình ngủ ở sân trước của ông nội Tom. Cả cái đêm mái ký túc xá ở Trường học Hoang Dã, khi Jason hôn – dù sao đó cũng chỉ là các ký ức bị Màn Sương Mù biến đổi.

      “Jason, chuyện gì xảy ra khi cậu ở đây thế?” hỏi. “Ý tớ là... tớ biết mẹ cậu bỏ rơi cậu ở đây. Nhưng cậu từng đây là vùng đất thiêng dành cho các á thần. Tại sao? Điều gì xảy ra khi cậu ở đây mình?”

      Jason lắc đầu bứt rứt. “Nó vẫn mờ mịt lắm. Những con sói...”

      “Ngươi được ban cho số mệnh,” nữ thần Hera . “Ngươi được sinh ra để phục vụ ta.”

      Jason cau có. “Vì bà buộc mẹ tôi làm thế. Bà thể chịu được việc Zeus có đến hai đứa con với mẹ tôi. thể chịu được rằng ông ấy mẹ tôi đến những hai lần. Tôi là cái giá mà bà cầu cho việc để cho gia đình tôi được yên.”

      “Đó cũng là lựa chọn đúng đắn dành cho ngươi, Jason,” nữ thần Hera khăng khăng. “Lần thứ hai mẹ ngươi gài bẫy để có được tình cảm của Zeus, đó là vì bà ta hình dung ông ấy trong bản thể khác – bản thể của Jupiter. Điều đó chưa bao giờ xảy ra trước đây – hai đứa trẻ, Hy Lạp và La Mã, được sinh ra trong cùng gia đình. Người phải được tách khỏi Thalia. Đây là nơi mà tất cả các á thần kiểu như ngươi bắt đầu cho cuộc hành trình của mình.”

      “Kiểu như cậu ấy?” Piper hỏi.

      “Ý bà ta là người La Mã,” Jason . “Các á thần được bỏ lại đây. Bọn tớ gặp nữ thần người sói, Lupa, con sói bất tử nuôi dạy Romulus và Remus(19).”

      Nữ thần Hera gật đầu. “Và nếu ngươi đủ mạnh, ngươi sống sót

      “Nhưng...” Leo trông vô cùng bối rối. “Điều gì xảy ra sau đó? Ý tôi là, Jason chưa bao giờ đến trại mà.”

      phải Trại Con Lai mà thôi,” nữ thần Hera .

      Piper cảm thấy như thể bầu trời quay mòng mòng đầu , khiến cảm thấy choáng váng. “Cậu đến nơi nào khác. Đó là nơi cậu từng ở trong suốt chừng ấy năm. nơi nào đó dành cho các á thần – nhưng là ở đâu?”

      Jason quay sang nhìn nữ thần. “Các ký ức quay trở lại, nhưng vị trí của nó tôi biết được. Bà cho tôi, đúng ?”

      “Đúng thế,” nữ thần Hera . “Đó là phần số mệnh của ngươi, Jason. Ngươi phải tự mình tìm ra cách quay trở lại đó. Nhưng khi ngươi làm thế... Ngươi hợp nhất hai nguồn sức mạnh vĩ đại với nhau. Ngươi mang lại cho chúng ta hy vọng chống lại các tên khổng lồ, và quan trọng hơn là – chống lại chính Gaea.”

      “Bà muốn chúng tôi giúp bà,” Jason , “nhưng bà lại giữ lại thông tin.”

      “Việc đưa cho ngươi các câu trả lời khiến cho những câu trả lời đó trở nên vô hiệu,” nữ thần Hera . “Đó là cách làm của Ba nữ thần Mệnh. Ngươi phải tự mình tiến lên con đường của chính mình, vì nó khiến mọi việc trở nên có ý nghĩa. , cả ba ngươi đều khiến ta ngạc nhiên đấy. Ta chưa bao giờ nghĩ việc đó có thể...”

      Nữ thần lắc đầu. “Chỉ cần rằng, các ngươi hành động rất tốt, các á thần. Nhưng đây chỉ là khởi đầu. Giờ các ngươi phải quay trở lại Trại Con Lai, nơi các ngươi bắt đầu lên kế hoạch cho giai đoạn tiếp theo.”

      “Điều mà bà cho chúng tôi chứ gì,” Jason gắt gỏng. “Và tôi e rằng bà tiêu diệt con ngựa tinh linh bão dễ thương của tôi, vì thế chúng tôi phải cuốc bộ về trại sao?”

      Nữ thần Hera lờ câu hỏi đó. “Các tinh linh bão là các sinh vật được tạo ra từ hỗn loạn. Ta tiêu diệt con đó, thế nhưng ta biết được nơi nó đến, hoặc khi nào ngươi gặp lại nó. Nhưng có cách dễ dàng hơn để đưa các ngươi về nhà. Vì các ngươi phục vụ ta rất tốt, vì thế ta có thể giúp các ngươi – ít nhất là lần này. Tạm biệt, các á thần, chỉ lúc này thôi!”

      Cả thế giới như lộn ngược, và Piper gần như ngất lịm .

      Khi nhìn được mọi thứ lần nữa, ở trong nhà ăn của trại vào giữa giờ ăn tối. Họ đứng bàn của nhà nữ thần Aphrodie, và chân của Piper giẫm vào đĩa pizza của Drew. Sáu mươi trại viên cùng đứng bật dậy, há hốc miệng, nhìn họ hết sức ngạc nhiên.

      Cho dù nữ thần Hera làm bất cứ điều gì để bắn họ bay ngang đất nước, điều đó tốt cho dạ dày của Piper. chỉ vừa vặn kiểm soát được cơn buồn nôn của mình. Leo chẳng được may mắn như thế. Cậu ấy nhảy khỏi bàn, chạy đến lò than bằng đồng gần nhất và nôn thốc nôn tháo vào trong đó – và chắc hẳn đó phải là lễ vật được đốt cháy tốt nhất dành tặng cho các vị thần.

      “Jason?” Chiron chạy nước kiệu về phía trước. Chắc chắn người nhân mã già đó nhìn thấy nhiều chuyện kỳ quái trong nhiều năm qua, nhưng ngay cả ông cũng trông hoàn toàn sửng sốt. “Có chuyện gì... Làm thế nào...?”

      Các trại viên nhà nữ thần Aphrodite ngước nhìn Piper chằm chằm với những cái miệng mở lớn. Piper đoán ắt trông phải tệ lắm.

      “Chào,” , cố hết sức tỏ ra bình thường. “Bọn tớ quay lại.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :