Các Anh hùng trên đỉnh Olympus tập 1: Người Anh Hùng Mất Tích - Rick Riordan

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      12. LEO


      Khu rừng giống bất cứ nơi nào cậu từng đến trước đây. Leo lớn lên trong khu căn hộ phức hợp ở bắc Houston. Vật hoang dã nhất cậu từng nhìn thấy là con rắn chuông trong bãi cỏ của bò và bà Rosa trong bộ đồ ngủ, cho đến khi cậu được gửi đến Trường học Hoang Dã.

      Ngay cả ở đó, trường học lại nằm trong sa mạc. có cây cối với rễ cây lắm mấu để vấp ngã. dòng suối nào để rơi xuống. có các cành cây tạo thành những bóng đen rợn tóc gáy và mấy con cú nhìn xuống cậu bằng những con mắt tư lự bự chảng. Đây là Khu vực Chạng Vạng.

      Cậu bước loạng choạng xa cho đến khi chắc rằng ai ở trại có thể nhìn thấy cậu. Rồi cậu gọi lửa ra. Những ngọn lửa nhảy múa dọc theo những ngón tay cậu, tỏa ra ánh sáng đủ để nhìn thấy. Cậu cố thử giữ cho ngọn lửa cháy liên tục kể từ khi cậu năm tuổi, cái bàn picnic đó. Sau cái chết của mẹ, cậu quá sợ hãi để thử bất cứ điều gì. Thậm chí chỉ với ngọn lửa bé tí này cũng khiến cậu cảm thấy tội lỗi.

      Cậu tiếp tục bước , tìm kiếm các manh mối thuộc về con rồng – những dấu chân khổng lồ, cây cối bị giẫm nát, các vệt rừng bị đốt cháy. Thứ to lớn đó thể len lén quanh quẩn đâu đây, đúng ? Nhưng cậu chẳng nhìn thấy được gì. Cậu thoáng thấy cái bóng lớn, đầy lông lá như con sói hay con gấu, nhưng nó tránh xa khỏi ngọn lửa của cậu, điều đó khá tốt với Leo.

      Sau đó, ở phía cuối khoảng rừng thưa, cậu nhìn thấy cái bẫy đầu tiên – cái hố rộng ba mươi mét được bao quanh bởi các tảng đá cuộ lang="FR">Leo phải thừa nhận rằng cái bẫy tài tình. Ở chính giữa hố, cái bồn chứa có kích thước bằng bể nước nóng được đổ đầy chất lỏng sủi bọt đen sì sì – sốt Tabasco và dầu nhớt máy. cái bệ được treo lơ lửng phía bồn chứa, chiếc quạt điện quay tròn, phả khói khắp cánh rừng. Liệu con rồng kim loại có thể ngửi được ?

      Bồn chứa có vẻ như được bảo vệ. Nhưng khi Leo nhìn gần hơn, trong ánh sáng lờ mờ của các vì sao và ngọn lửa tay, cậu có thể trông thấy tia lấp lánh của kim loại bên dưới lớp đất và lá – cái bẫy đồng được lót dưới hố. Hay có thể trông thấy phải là từ đúng – cậu có thể cảm nhận được nó ở đó, như thể máy móc tỏa nhiệt, tiết lộ vị trí của nó cho cậu. Từ bồn chứa, sáu sợi dây đồng to tướng căng ra như những chiếc nan hoa. Chúng nhạy cảm với sức ép, Leo đoán thế. Ngay khi con rồng đặt chân lên, tấm lưới bật ra và khép chặt lại, thế là – con quái vật được đóng gói ra đời.

      Leo lách lên gần hơn. Cậu đặt chân lên sợi dây bẫy gần nhất. Đúng như cậu nghĩ, có gì xảy ra cả. Họ tạo ra chiếc lưới cho cái gì đó nặng. Vì nếu , họ có thể bắt được động vật, con người, quái vật hơn, hay bất cứ thứ gì. Cậu ngờ là chẳng có thứ gì khác có thể nặng bằng con rồng bằng đồng trong các khu rừng này. Ít nhất, cậu hy vọng là nên có.

      Cậu nhanh nhẹn xuống giữa miệng hố và tiến lại gần cái bồn chứa. Khói quá nhiều làm cậu chảy cả nước mắt. Cậu nhớ đến quãng thời gian mà Dì Callida (nữ thần Hera, hay bất kỳ ai) bắt cậu băm ớt jalapeíos trong bếp và mắt cậu trở nên long lanh nước. Cực kỳ đau đớn. Nhưng dĩ nhiên bà ta thích điều đó, “Hãy chịu đựng nó, hùng bé . Thổ dân Aztec ở quê hương của mẹ ngươi thường hay phạt những đứa trẻ hư bằng cách giam chúng phía ngọn lửa với đầy ớt. Họ nuôi dạy rất nhiều hùng theo cách đó.”

      Người đàn bà đó hoàn toàn điên khùng. Leo rất vui sướng khi cậu có mặt trong cuộc tìm kiếm giải thoát cho bà ta.

      Dì Callida thích bồn chứa này, vì nó là điều còn tệ hơn nhiều so với nước ớt jalapeíos. Leo tìm kiếm nút khởi động – thứ gì đó có thể vô hiệu hóa tấm lưới. Nhưng cậu chẳng tìm thấy được gì.

      Trong giây lát, cậu cảm thấy hoảng sợ. Nyssa rằng có vài chiếc bẫy như thế này trong khu rừng, và họ tính đặt thêm nhiều hơn nữa. Chuyện gì xảy ra nếu con rồng đạp lên trong số chúng? Làm thế nào Leo có thể tìm thấy hết tất cả những cái bẫy đó?

      Cậu tiếp tục tìm kiếm, nhưng cậu thấy được bất cứ nút thoát nào cả. hề có chiếc nút khổng lồ có chữ TẮT đó. Cậu chợt nảy ra ý nghĩ rằng đó có thể phải là cái cậu cần tìm. Cậu bắt đầu thất vọng – và rồi cậu nghe được tiếng gì đó.

      thanh đó còn hơn cả cơn chấn động – loại tiếng động ùng ục mà bạn nghe được trong ruột gan chứ phải là trong tai bạn. Nó làm cậu thấy hốt hoảng, nhưng cậu nhìn quanh để tìm kiếm nơi phát ra những tiếng đó. Cậu chỉ tiếp tục nghiên cứu cái bẫy, suy nghĩ, Nó ắt ở cách đây quãng rất xa. Nó chạy rầm rầm xuyên qua khu rừng. Mình phải nhanh lên.

      Rồi cậu nghe được tiếng thở phì phì ken két, như hơi nước bị buộc phải thoát ra khỏi cái thùng kim loại.

      Cổ cậu ngứa ran. Cậu từ từ quay lại. Ở rìa của miệng hố cao mười lăm mét kia, đôi mắt đỏ rực sáng nhìn chằm chằm vào cậu. Con vật trông lập lòe dưới ánh trăng, và Leo thể tin được thứ to lớn như thế lặng lẽ đến gần cậu nhanh như vậy. quá trễ, cậu nhận ra ánh nhìn của nó gắn chặt vào ngọn lửa trong tay cậu, và cậu thu hồi lửa lại.

      Cậu thấy là con rồng trông vẫn rất ổn. Con vật dài khoảng mười tám mét, tính từ đầu mõm đến cuối đuôi, thân mình được làm từ những miếng đồng cài vào nhau. Những chiếc móng có kích thước bằng dao cắt thịt, và trong miệng là hàng trăm con dao găm xếp thẳng hàng – những chiếc răng bằng kim loại sắc bén. Hơi nước phun ra từ hai lỗ mũi nó. Nó gầm như chiếc cưa máy cắt ngang qua thân cây. Nó có thể dễ dàng cắn đứt nửa người của Leo hoặc giẫm cậu bẹp dí. Nó là vật đẹp nhất mà Leo từng nhìn thấy, ngoại trừ vấn đề phá hỏng hoàn toàn kế hoạch của Leo.

      “Mày chẳng có chiếc cánh nào,” Leo .

      Tiếng gầm gừ của con rồng im bặt. Nó nghiêng đầu như thể muốn , Sao cậu bỏ chạy vì sợ hãi?

      “Này, tấn công đâu đấy,” Leo . “Mày trông mới tuyệt vời làm sao! Chúa nhân từ, ai tạo ra mày thế? Mày hoạt động bằng cỗ máy hơi nước, bằng năng lượng hạt nhân hay bằng cái gì? Nhưng nếu là tao tạo ra mày, tao cho mày thêm đôi cánh. Rồng kiểu gì mà chẳng có cái cánh nào? Tao đoán có thể do mày quá nặng để bay phải ? Tao nên nghĩ về điều đó.”

      Con rồng khịt khịt mũi, càng bối rối hơn. Lẽ ra nó nên giẫm lên người Leo. Cuộc thoại này phải là phần trong kế hoạch. Nó bước bước lên phía trước, và Leo hét lên, “!”

      Con rồng lại gầm gừ.

      “Đó là cái bẫy, đồ não rồng,” Leo . “Họ cố bắt mày đấy.”

      Con rồng há miệng và phun lửa. cột lửa màu trắng nóng kinh người cuồn cuộn phát ra phía đầu Leo, nóng hơn nhiều so với những lần cậu cố chịu đựng trước đây. Cậu cảm thấy như thể mình được rửa sạch bởi vòi lửa nóng cháy da thịt và mạnh kinh hồn. Khi ngọn lửa biến mất, cậu vẫn bình yên vô . Ngay cả áo quần của cậu cũng xây xước gì, đây là điều Leo hiểu cho lắm, nhưng cậu rất vui vì điều đó. Cậu thích chiếc áo jacket quân đội này, và việc chiếc quần bị đốt cháy hơi xấu hổ.

      Con rồng nhìn chằm chằm vào Leo. Khuôn mặt nó thực thay đổi, chỉ vẫn là sắt và các thứ khác, nhưng Leo nghĩ mình có thể đọc được biểu cảm của nó: Sao có món sinh vật sống khô giòn? tia lửa bay ra từ cái cổ như thể nó sắp bị chập mạch vậy.

      “Mày thể thiêu cháy tao,” Leo , cố tỏ ra cứng rắn và điềm tĩnh. Cậu chưa bao giờ có chú chó, nhưng cậu chuyện với con rồng theo cách cậu nghĩ bạn có thể với chú chó. “Ở yên đó nào, cậu bé. Đừng đến gần hơn. Tao muốn mày bị bắt. Nghe này, họ nghĩ mày bị hỏng và phải tháo rời mày ra. Nhưng tao tin điều đó. Tao có thể sửa chữa mày lại nếu mày để tao...”

      Con rồng kêu cót két, gầm lên và lao xuống. Những sợi dây bật mạnh ra. Đáy hố bật lên với thanh nghe như ngàn nắp thùng rác đập vào nhau. Đất và lá bay tứ tung, tấm lưới kim loại vọt ra. Leo bị húc ngã lộn đầu vào thùng sốt Tabasco và dầu. Cậu nhận ra mình bị kẹp giữa bồn chứa và con rồng khi nó quẫy đạp, cố tự giải thoát ra khỏi tấm lưới quấn quanh cả hai người họ.

      Con rồng phun lửa ra khắp mọi nơi, thắp sáng cả bầu trời và làm cho các thân cây bén lửa. Dầu và sốt đốt cháy mọi thứ phía họ. Nó tổn hại gì đến Leo, trừ việc để lại vị kinh tởm trong miệng cậu.

      “Mày ngừng việc đó lại được !” cậu hét lớn.

      Con rồng vẫn tiếp tục quằn quại. Leo nhận ra mình bị nghiền nát nếu cậu di chuyển. Điều đó đơn giản, nhưng cậu cố để lách ra khỏi con rồng và cái bồn chứa. Cậu uốn người khắp tấm lưới. May mắn thay, lỗ lưới đủ lớn cho đ gầy nhom như cậu.

      Cậu chạy lên phía đầu con rồng. Nó cố đớp cậu, nhưng răng nó bị mắc lại trong mắt lưới. Nó lại phun lửa, nhưng dường như nó cạn kiệt năng lượng. Lần này ngọn lửa chỉ có mỗi màu cam. Chúng kêu phì phì rồi tắt ngóm trước khi kịp chạm đến mặt Leo.

      “Nghe này, bạn,” Leo , “mày vừa mới chỉ cho họ là mày ở đâu rồi đấy. Rồi họ đến và sử dụng acid cùng những dụng cụ cắt kim loại. Đó là những gì mày muốn sao?”

      Hàm con rồng phát ra tiếng kẽo kẹt, như thể nó cố chuyện.

      “Vậy được rồi,” Leo . “Mày phải tin tao nhé.”

      Và Leo bắt đầu ra tay.

      Cậu mất gần tiếng mới tìm được bảng điều khiển. Nó ở ngay phía sau đầu con rồng, điều đó cũng hợp lý thôi. Cậu chọn cách giữ con rồng ở trong lưới, vì dễ làm việc hơn với con rồng bị chế ngự, nhưng con rồng thích điều đó.

      “Yên nào,” Leo rầy la.

      Con rồng phát ra tiếng kẽo kẹt khác như rên rỉ.

      Leo kiểm tra các dây điện bên trong đầu con rồng. Cậu bị phân tâm bởi tiếng động vang lên trong rừng, nhưng khi cậu nhìn lên đó chỉ là tinh linh cây – nữ thần cây, Leo nghĩ họ bị xem là kẻ phóng lửa lên các nhánh cây của . may là con rồng chưa kịp phun lửa hết toàn bộ khu rừng, tuy thế nữ thần cây vẫn tỏ ra bất bình. Bộ váy của bốc khói. dập lửa bằng chiếc mền óng ánh như tơ, và khi nhận ra Leo nhìn mình, làm cử chỉ chắc chắn là rất khiếm nhã trong thế giới Nữ thần cây. Sau đó biến mất trong màn sương mù màu xanh lục.

      Leo hướng chú ý trở lại với mớ dây điện. Nó khéo léo, và ràng là rất hợp với cậu. Đây là rơ-le kiểm soát động cơ. Quá trình khởi động bằng giác quan ở đôi mắt. Chiếc đĩa này...

      “Ha,” cậu . “Chà, hèn gì.”

      Bị vỡ sao? Con rồng hỏi với chiếc hàm chuyển động của nó.

      “Mày có chiếc đĩa kiểm soát bị mòn rồi. Chắc là để điều khiển các mạch suy luận cấp cao của mày, đúng ? Bộ nã hoen rỉ thôi mà, bạn. có gì lạ khi mày hơi... lộn xộn.” Cậu gần như điên khùng, nhưng cậu kịp ngừng lại. “Tao ước gì mình có được chiếc đĩa thay thế, nhưng... Đây là mạch điện phức tạp. Tao phải lấy nó ra và vệ sinh nó. Chỉ mất phút thôi.” Cậu lấy chiếc đĩa ra và con rồng bất động. Ánh sáng rực rỡ trong đôi mắt nó dần tắt, Leo trượt khỏi lưng nó và bắt đầu đánh bóng chiếc đĩa. Cậu vốc ít dầu và sốt Tabasco lên tay áo, điều đó giúp cho các vết cắt tránh được bụi bẩn, nhưng càng làm sạch chiếc đĩa, Leo càng có nhiều điều phải bận tâm hơn. vài mạch điện hỏng hoàn toàn. Cậu có thể làm cho nó khá hơn, nhưng hoàn hảo. Để làm được điều đó, cậu cần phải có chiếc đĩa mới và cậu biết cách để tạo ra chiếc như thế.

      Cậu cố làm nhanh. Cậu chắc chiếc đĩa kiểm soát của con rồng có thể rời trong bao lâu mà làm hỏng nó – có thể là mãi mãi – nhưng cậu muốn hành động liều lĩnh. Khi làm điều tốt nhất mà cậu có thể, cậu leo lên lại đầu con rồng và bắt đầu lau chùi mạch điện và hộp số, mình mẩy cậu dính bẩn trong quá trình sửa chữa.

      “Hai bàn tay sạch, dụng cụ dơ,” cậu lầm bầm, mẹ cậu từng thế. Lúc xong xuôi, hai bàn tay cậu đều dính dầu đen thui và áo quần cậu trông như thể cậu vừa mới thua trong trận đấu vật bùn, nhưng máy móc của con rồng trông khá hơn nhiều. Cậu nhét chiếc đĩa vào, kết nối các mối dây và những tia lửa điện lóe lên. Con rồng rùng mình. Mắt nó bắt đầu phát sáng.

      “Tốt hơn chưa?” Leo hỏi.

      Con rồng phát ra thanh như máy khoan tốc độ cao. Nó mở miệng và tất cả răng của nó xoay tròn.

      “Tao đoán mày muốn tốt. Yên nào, tao thả mày ra.”

      Phải mất thêm ba mươi phút nữa cậu mới tìm được khóa mở của tấm lưới và gỡ rối cho con rồng, cuối cùng nó đứng lên được và giũ những mẩu lưới còn sót ra khỏi lưng. Nó rống lên hân hoan và phun lửa lên trời.

      “Đừng đùa chứ,” Leo . “Mày có thể phô trương như thế được ?”

      Kẽo kẹt? con rồng .

      “Mày cần cái tên,” Leo quyết định. “Tao gọi mày là Festus.”

      Con rồng làm cho răng mình kêu vù vù và cười toe toét. Ít nhất Leo cũng hy vọng đó là nụ cười kiểu

      “Tuyệt,” Leo . “Nhưng chúng ta vẫn còn rắc rối, vì mày có cánh.”

      Festus nghiêng đầu sang bên và hơi nước bốc ra từ mũi nó. Rồi nó hạ thấp cái lưng xuống với cử chỉ sai vào đâu được. Nó muốn Leo leo lên lưng mình.

      “Chúng ta đâu đây?” Leo hỏi.

      Nhưng cậu quá phấn khích để chờ câu trả lời. Cậu leo lên lưng con rồng, và Festus lao nhanh vào trong rừng.

      Leo mất khả năng nhận biết thời gian lẫn phương hướng. Khu rừng dường như thể quá sâu và hoang vu, nhưng con rồng di chuyển mãi cho đến khi những cái cây cao lớn như những tòa nhà chọc trời và các vòm lá hoàn toàn che khuất các vì sao. Ngay cả lửa tay Leo cũng thể thắp sáng, nhưng đôi mắt đỏ phát sáng của con rồng lại trông như hai cái đèn pin.

      Cuối cùng họ băng qua con suối và đến ngõ cụt, vách đá vôi cao ba mươi mét – vách đá thẳng đứng, rắn chắc mà con rồng thể nào leo lên được.

      Festus ngừng lại dưới chân vách đá và nhấc chân lên như con chó săn chỉ điểm.

      “Đó là gì?” Leo trượt xuống đất. Cậu bước về phía vách đá – có gì ngoài những lớp đá rắn chắc. Con rồng tiếp tục chỉ về phía trước.

      “Nó chẳng tránh khỏi đường của mày đâu,” Leo với con rồng.

      Dây điện lòng thòng ở cổ của con rồng tóe lửa, nhưng mặt khác nó lại đứng yên. Leo đặt tay lên vách núi đá. Đột nhiên những ngón tay của cậu ỉ cháy. Những vệt lửa phân tán khắp các đầu ngón tay cậu như thuốc súng được đốt cháy, kêu xèo xèo khắp mặt đá vôi. Những vệt cháy tỏa ra khắp mặt vách đá cho đến khi chúng in hình cánh cửa đỏ phát sáng cao gấp năm lần Leo. Cậu lùi lại và cánh cửa mở ra, khá lặng lẽ so với tảng đá lớn.

      “Hoàn toàn cân xứng,” cậu lẩm bẩm. “Đó là kỹ nghệ hàng đầu.”

      Con rồng thôi bất động và tiến vào bên trong, như thể nó về nhà vậy.

      Leo bước qua, và cánh cửa bắt đầu đóng lại. Cậu hơi hoảng sợ trong giây lát, nhớ lại cái đêm trong xưởng sửa chữa cách đâyâu, khi cậu bị nhốt ở bên trong. Liệu cậu có bị mắc kẹt trong này ? Nhưng rồi ánh sáng lóe lên – kết hợp giữa đèn huỳnh quang và những ngọn đuốc được gắn các bức tường. Khi Leo nhìn thấy phía bên trong cái hang, cậu quên béng việc rời khỏi đó.

      “Festus,” cậu thầm. “Nơi này là nơi nào thế?”

      Con rồng di chuyển đến giữa căn phòng, để lại những dấu chân lớp bụi dày sàn nhà, và cuộn mình lại cái bệ tròn lớn.

      Cái hang có kích thước của nhà chứa máy bay, với những bàn làm việc dài vô tận và các kho hàng, những dãy cửa có kích thước của garage dọc theo hai bên tường, và cầu thang dẫn đến mạng lưới các lối hẹp ở phía cao. Dụng cụ ở khắp mọi nơi – kích thủy lực, đèn xì, các bộ quần áo bảo hộ, máy thổi khí, xe nâng hàng, cộng thêm vài thứ trông đáng ngờ như khoang vũ khí hạt nhân. Các bảng thông báo bị che phủ bởi các bản thiết kế te tua, bạc màu. Và các loại vũ khí, áo giáp, các loại khiên – quân nhu chiến tranh có ở khắp nơi, rất nhiều trong số chúng chỉ mới hoàn thành có phần.

      Được treo những sợi dây xích phía bệ nằm của con rồng là băng-rôn rách rưới cũ kỹ, quá mờ để đọc. Những chữ đó viết bằng tiếng Hy Lạp, nhưng bằng cách nào đó Leo biết được nó nghĩa là gì: BOONG-KE 9.

      Số 9 là ám chỉ nhà thần Hephaestus, hay là số thứ tự thứ chín so với tám cái khác ? Leo nhìn Festus, vẫn cuộn tròn bệ, và cậu chợt nảy ra ý nghĩ rằng con rồng trông khá hài lòng vì nó ở nhà. Nơi này chắc chắn được xây làm chỗ ở cho nó.

      “Thế những đứa trẻ khác có biết...?” Câu hỏi của Leo ngừng lại khi cậu định hỏi. Cố nhiên, nơi này bị bỏ hoang trong nhiều thập kỷ. Mạng nhện và bụi bám khắp mọi thứ. Sàn nhà chẳng có lấy dấu chân nào ngoại trừ dấu chân của cậu và dấu chân khổng lồ của con rồng. Cậu là người đầu tiên ở trong boong-ke này kể từ... kể từ lâu lắm rồi. Boong-ke 9 bị bỏ hoang với rất nhiều công trình chỉ mới hoàn tất được nửa các bàn làm việc. Bị khóa lại và bị lãng quên, nhưng tại sao?

      Leo nhìn tấm bản đồ tường – bản đồ trận đánh của trại, nhưng giấy bị rạn và có màu vàng như giấy pơ-luya. Ở phía dưới bản đồ có ghi số năm, 1864.

      đùa chứ,” cậu lầm bầm.

      Rồi cậu nhìn bản thiết kếấm bảng kế bên, và tim cậu như muốn vọt ra ngoài. Cậu chạy đến bàn làm việc và ngước nhìn chằm chằm vào bản vẽ đen trắng gần như phai mờ thể nhận ra được: chiếc thuyền Hy Lạp nhìn từ vài góc độ khác nhau. Những chữ nguệch ngoạc mờ nhạt bên dưới đó viết: LỜI TIÊN TRI? . BAY?

      Đó là con thuyền mà cậu nhìn thấy trong các giấc mơ của mình – con thuyền biết bay. Ai đó cố tạo nó ở đây, hay ít nhất vẽ phát thảo ra ý tưởng. Rồi nó bị bỏ lại, bị lãng quên... lời tiên tri chưa xuất . Và điều kỳ lạ nhất là, đỉnh buồm giống hệt như cái mà Leo từng vẽ khi cậu lên năm – đầu của con rồng.

      “Trông rất giống mày, Festus,” cậu thầm. “Điều này làm tao sởn gai ốc.”

      Đỉnh buồm mang lại cho cậu cảm giác khó chịu, nhưng tâm trí Leo được bao quanh với quá nhiều câu hỏi khác để nghĩ trong thời gian dài. Cậu chạm vào bản thiết kế, hy vọng cậu có thể lấy nó xuống để nghiên cứu, nhưng giấy kêu răng rắc khi cậu sờ tay vào, vì thế cậu đụng đến nó nữa. Cậu nhìn quanh để tìm kiếm các manh mối khác. có lấy con thuyền. mảnh nào trông giống với các phần của công trình này, nhưng ở đây còn có rất nhiều cửa và các buồng kho để khám phá.

      Festus khịt khịt mũi như thể nó cố làm cho Leo chú ý, nhắc nhở cậu rằng họ có cả đêm. Điều đó đúng. Leo đoán trời sáng trong vài giờ nữa, nhưng cậu hoàn toàn quên mục đích chính. Cậu cứu được con rồng, nhưng nó giúp gì cho cậu trong cuộc tìm kiếm. Cậu cần thứ gì đó có thể bay.

      Festus đẩy cái gì đó về phía cậu – dây thắt lưng đồ nghề bằng da bị bỏ quên bởi người tạo ra nó. Rồi con rồng bật đôi mắt đỏ phát sáng của mình lên và hướng chúng về phía trần nhà. Leo ngước nhìn lên nơi ánh sáng chiếu vào, và hét lớn khi cậu nhận ra hình bóng mờ ảo của vật được treo trong bóng tối phía họ.

      “Festus,” cậu giọng . “Chúng ta có việc phải làm.”

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      13. JASON


      Jason mơ về những con sói.

      Cậu đứng ở khoảng rừng thưa ở giữa khu rừng tùng bách. Phía trước cậu là tàn tích căn nhà bằng đá. Những đám mây xám la đà quyện lấy sương mù mặt đất, mưa lạnh lẽo lất phất trong trung. bầy quái thú màu xám bự chảng bao quanh lấy cậu, cọ vào hai chân cậu, gầm gừ và nhe răng ra. Chúng nhàng đẩy cậu về phía khu phế tích.

      Jason muốn trở thành món bánh quy dành cho chó lớn nhất thế giới, vì thế cậu quyết định làm theo những gì chúng muốn.

      Mặt đất kêu lép nhép bên dưới đôi giày ống khi cậu bước . Các chóp nhọn bằng đá của ống khói, còn gắn kết với bất cứ thứ gì, dựng đứng lên như những cái cột tô-tem. Căn nhà trước đây ắt hẳn phải rất to lớn, có nhiều tầng với các bức tường gỗ đồ sộ và mái nhà có đầu hồi cao vút, nhưng giờ chẳng còn lại gì ngoài bộ sườn nhà bằng đá của nó. Jason qua bên dưới cánh cửa đổ nát và nhận ra chính mình nơi giống như sân trong.

      Trước mắt cậu là cái hồ phản chiếu(9) dài hình chữ nhật bị tháo hết nước. Jason thể nó sâu như thế nào, vì đáy của nó toàn sương mù. con đường đất tỏa ra khắp mọi hướng, và những bức tường thô ráp của căn nhà mọc lên ở cả hai phía. Những con sói bước chầm chậm bên dưới cổng tò vò làm bằng đá núi lửa đỏ xù xì.

      Ngồi ở phía cuối xa của hồ nước là con sói cái, cao hơn Jason vài phân. Đôi mắt của nó phát ra ánh sáng màu bạc trong màn sương, và bộ lông có cùng màu với màu của đá – màu đỏ nâu ấm áp.

      “Tôi biết nơi này,” Jason .

      Con sói nhìn cậu chăm chú. Nó chính xác là , nhưng Jason có thể hiểu nó. Những chuyển động của đôi tai và ria mép, ánh sáng lóe lên trong đôi mắt cùng cái cách nó uốn cong miệng – tất cả những điều đó là phần ngôn ngữ của nó.

      Dĩ nhiên rồi, con sói cái . Con bắt đầu cuộc hành trình của con ở đây như là chú sói con. Giờ con phải tìm cách quay trở về. cuộc tìm kiếm mới, khởi đầu mới.

      “Điều đó công bằng,” Jason . Nhưng ngay khi cậu vừa mở miệng, cậu biết thể nào kêu ca phàn nàn với con sói cái.

      Những con sói thông cảm. Chúng bao giờ mong chờ công bằng. Con sói : Chiến thắng hoặc chết. Đây luôn là cách của chúng ta.

      Jason muốn cãi lại rằng cậu thể chiến thắng nếu cậu biết mình là ai, hoặc nơi cậu phải đến. Nhưng cậu biết con sói này. Tên nó đơn giản chỉ là Lupa, Mẹ Sói, người đứng đầu giống nòi của nó. Cách đây lâu lắm rồi, nó tìm thấy cậu ở nơi này, bảo vệ, chăm sóc, chọn cậu, nhưng nếu Jason cho thấy yếu đuối, nó xé xác cậu ngay. Thay vì trở thành con, cậu trở thành buổi tối của nó. Đối với bầy sói mà , được phép có yếu đuối.

      “Bà dẫn đường cho tôi nhé?” Jason cầu.

      Lupa phát ra thanh trầm sâu trong cổ, và sương mù trong hồ tan biến .

      Lúc đầu Jason chắc những gì cậu nhìn thấy. Ở phía hai đầu đối diện của hồ nước, hai chóp đen nhọn hoắt nhú lên từ nền xi măng như đầu mũi máy khoan của những chiếc máy đào hầm khổng lồ xuyên qua bề mặt. Jason thể liệu hai chóp đen đó được làm bằng đá hay những thân cây nho hóa đá, nhưng chúng tạo ra các tua to cùng tiến đến điểm ở phía đỉnh. Mỗi chóp cao mét rưỡi, nhưng chúng giống nhau. Cái gần với Jason nhất đen hơn và giống khối rắn chắc, các tua của nó gắn kết với nhau. Khi cậu nhìn đến, nó được đẩy hơi xa hơn so với mặt đất và nở rộng ra hơn ít.

      Nơi cuối hồ chỗ Lupa, đỉnh chóp thứ hai dường như mở ra lớn hơn, như những chấn song của cái cũi. Jason chỉ ang áng nhìn thấy thân ảnh mơ hồ giãy giụa, chuyển động bên trong chiếc lồng giam giữ.

      “Nữ thần Hera,” Jason .

      Con sói cái gầm lên tán thành. Những con sói khác bao quanh lấy bể bơi, lông chúng dựng đứng lên dọc theo sống lưng khi chúng gầm gừ với những cái chóp nhọn đó.

      Kẻ thù chọn nơi này để thức tỉnh đứa con trai có sức mạnh nhất của bà ta, vị vua của những tên khổng lồ, Lupa . Nơi linh thiêng của chúng ta, nơi các á thần được thừa nhận – nơi của cái chết hay sống. Căn nhà bị đốt cháy. Căn nhà của sói. Điều đó đáng ghê tởm. Con phải ngăn chặn bà ta.

      “Bà ta?” Jason bối rối. “Ý bà là, nữ thần Hera ư?”

      Con sói cái nghiến răng cách kiên nhẫn. Hãy sử dụng các khả năng của con, con trai. Ta thèm lo về Juno, nhưng nếu bà ta chết , kẻ thù của chúng ta thức tỉnh. Và điều đó là kết thúc cho tất cả chúng ta. Con biết nơi này. Con có thể lại tìm thấy nó. Hãy tẩy rửa nhà chúng ta. Hãy ngăn điều này lại trước khi quá muộ

      Chóp nhọn màu đen lớn dần lên, như nụ của bông hoa khủng khiếp nào đó. Jason có cảm giác rằng nếu nó mở ra, nó giải thoát cho cái gì đó mà cậu muốn gặp.

      “Tôi là ai?” Jason hỏi con sói cái. “Ít nhất hãy cho tôi biết điều đó.”

      Những con sói chẳng có nhiều tính hài hước, nhưng Jason có thể rằng câu hỏi đó khiến Lupa thích thú, như thể Jason là chú sói con cố thử móng vuốt của mình, luyện tập để trở thành người đàn ông trưởng thành.

      Như mọi khi, con là người giải cứu cho chúng ta, Grace. Con sói cái uốn miệng, như thể nó vừa kể câu chuyện hài hay ho vậy. được thất bại nhé, con trai của Jupiter.





      14. JASON


      Jason thức dậy trong thanh của tiếng sấm. Rồi cậu nhớ ra mình ở đâu. Luôn luôn có tiếng sấm trong Nhà số .

      Phía giường cậu, trần nhà hình vòm được tô điểm bằng bức tranh khảm màu xanh và trắng như bầu trời đầy mây. Những mảng tranh mây di chuyển khắp trần nhà, biến đổi từ trắng sang đen. Sấm chớp ầm ầm khắp căn phòng, những mảnh tranh khảm vàng lóe sáng như những tia chớp.

      Ngoại trừ chiếc giường mà các trại viên khác mang đến cho cậu, căn nhà chẳng có lấy vật dụng thông thường nào – ghế, bàn hay tủ quần áo. Đến chừng mực mà Jason có thể , nó thậm chí chẳng có lấy phòng vệ sinh. Các hốc tường được tạo thành tường nhà, mỗi hốc là lò than bằng đồng hoặc bức tượng đại bàng làm bằng vàng đặt bệ đá hoa cương. Ở chính giữa căn phòng, bức tượng thần Zeus đầy màu sắc, cao sáu mét, khoác lên mình chiếc áo thụng dài kinh điển của người Hy Lạp, đứng sừng sững với cái khiên ở bên tay và tia chớp được nâng lên, sẵn sàng để trừng phạt người nào đó.

      Jason nhìn chăm chú bức tượng, tìm kiếm bất cứ điểm gì đó cậu có chung với Chúa tể Bầu trời. Tóc đen ư? . Vẻ mặt hay càu nhàu ư? Ừm, có thể. Râu? , cám ơn. Với chiếc áo thụng dài và đôi xăng đan, thần Zeus trông như người hip-py cực kỳ đáng sợ, cực kỳ giận dữ.

      Đúng vậy, Nhà số . niềm vinh dự lớn, các trại viên khác với cậu. Chắc thế rồi, nếu như bạn thích ngủ trong ngôi đền lạnh cóng chỉ có mình bạn với bức tượng thần Zeus hip-py cau mày nhìn xuống bạn suốt cả đêm.

      Jason ngồi dậy và xoa xoa cổ mình. Toàn thân cậu vẫn còn căng cứng vì ngủ đủ giấc và do việc gọi tia chớp đến. Trò gian trá đó tối qua thực dễ dàng như cậu từng giả vờ. Nó gần như khiến cậu bị ngất .

      Kế bên giường, quần áo mới được mang đến cho cậu: quần jean, giày đế mềm, và chiếc áo sơ mi Trại Con Lai màu cam. Cậu ràng là cần thay quần áo, nhưng khi nhìn xuống chiếc áo sơ mi màu tía tả tơi của mình, cậu miễn cưỡng thay ra. Việc mặc vào áo sơ mi của trại có gì đó đúng. Cậu vẫn tin mình thuộc về nơi này, bất chấp những gì mà họ với cậu.

      Cậu nghĩ về giấc mơ của mình, hy vọng có thêm nhiều ký ức quay trở lại với mình về Lupa, hay ngôi nhà đổ nát trong cánh rừng tùng bách. Cậu biết mình từng ở đó trước đây. Lũ sói có . Nhưng đầu cậu đau nhức khi cậu cố nhớ lại. Những dấu hiệu cẳng tay cậu dường như bị đốt nóng.

      Nếu tìm được đống đổ nát đó, cậu có thể tìm lại quá khứ của mình. Bất kể thứ gì trỗi dậy bên trong chóp đá nhọn đó, Jason đều phải ngăn nó lại.

      Cậu nhìn lên bức tượng thần Zeus hip-py. “Ông cứ việc giúp đỡ.”

      Bức tượng chẳng gì.

      “Cám ơn, cha,” Jason làu bàu.

      Cậu thay quần áo và kiểm tra lại ảnh phản chiếu của mình chiếc khiên của thần Zeus. Khuôn mặt cậu trông nhợt nhạt và lạ lẫm trong miếng kim loại, như thể cậu tan vào bể bơi bằng vàng vậy. Chính xác là cậu trông cũng chẳng khá hơn chút nào so với những gì Piper nhận được tối hôm qua sau khi đột ngột biến đổi.

      Jason vẫn chắc mình cảm thấy thế nào về điều đó. Cậu cư xử như thằng ngốc, tuyên bố trước mọi người rằng người kỳ lạ. phải là có gì ổn với trước đây. Dĩ nhiên là trông tuyệt sau khi được nữ thần Aphrodite biến đổi, nhưng đồng thời cũng giống với bản thân mình, thoải mái với chú ý.

      Jason cảm thấy chuyện này tệ hại với . Có lẽ điều đó là điên khùng, xét về khía cạnh được thừa nhận nữ thần và biến thành xinh đẹp nhất ở trại. Mọi người bắt đầu xu nịnh , ton hót rằng tuyệt như thế nào và chuyện trong số những người thực cuộc tìm kiếm ra sao – nhưng chú ý đó liên quan gì đến việc là ai. Áo đầm mới, lớp trang điểm mới, cả người phát ra ánh sáng màu hồng, và bùm: đột nhiên mọi người thích . Có vẻ như Jason thấu hiểu được điều đó.

      Tối qua, khi cậu gọi tia chớp xuống, phản ứng của các trại viên khác dường như khá quen thuộc với cậu. Cậu khá chắc là mình phải đối phó với điều đó trong quãng thời gian dài – mọi người nhìn cậu đầy kính sợ chỉ vì cậu là con trai của thần Zeus, đối xử đặc biệt với cậu, nhưng nó chẳng liên quan gì đến cậu. ai lo lắng về cậu, mà là về người bố đáng sợ to lớn đứng đằng sau với tia chớp gây chết người như muốn , Hãy tôn trọng đứa trẻ này hoặc ăn điện!

      Sau phần lửa trại, khi mọi người bắt đầu quay lại nhà của mình, Jason tiến về phía Piper và chính thức đề nghị cùng tham gia vào cuộc tìm kiếm với cậu.

      vẫn còn trong tình trạng choáng váng, nhưng gật đầu, xoa xoa khắp hai cánh tay bị lạnh trong bộ đầm tay đó.

      “Nữ thần Aphrodite lấy áo khoác của tớ,” lầm bầm. “Bị cướp mất bởi chính mẹ mình.”

      Ở dãy đầu tiên của đài vọng, Jason tìm thấy chiếc chăn và quấn nó quanh vai . “Chúng ta kiếm cho cậu chiếc áo khoác mới,” cậu hứa.

      cố mỉm cười. Cậu muốn quàng tay quanh người , nhưng cậu kìm lại được. Cậu muốn nghĩ cậu cũng hời hợt như mọi người – cố tán tỉnh trở nên xinh đẹp.

      Cậu vui mừng vì Piper cùng cậu trong cuộc tìm kiếm. Jason cố hành động dũng cảm trong giờ lửa trại, nhưng nó chỉ có thế – chỉ là giả vờ. Ý nghĩ về việc chống lại thế lực xấu xa hùng mạnh đủ sức bắt cóc nữ thần Hera khiến cậu sợ mất mật, nhất là khi cậu còn thậm chí biết đến quá khứ của mình. Cậu cần giúp đỡ, và có vẻ hợp lý khi Piper đồng hành với cậu. Nhưng chuyện thực phức tạp mà cần đoán cũng biết cậu thích nhiều như thế nào và tại sao. Cậu làm rối tung đủ rồi.

      Cậu trượt chân vào đôi giày mới, sẵn sàng để ra khỏi ngôi nhà trống rỗng và lạnh lẽo này. Rồi cậu nhận ra vài điều tối hôm trước cậu chú ý. lò than được dịch chuyển ra khỏi trong số các hốc tường để tạo thành hốc tường có túi ngủ, cái ba lô, thậm chí còn có vài bức tranh được dán lên tường.

      Jason bước về phía đó. Cho dù ai từng ngủ ở đây, chuyện đó cũng xưa lắc xưa lơ rồi. Chiếc túi ngủ có mùi ẩm mốc. lớp bụi mỏng bám ba lô. vài bức ảnh dán tường mất chất kết dính và rơi sàn nhà.

      Trong bức ảnh là Annabeth – trẻ hơn nhiều, có lẽ được tám tuổi, nhưng Jason có thể đó là ấy: vẫn mái tóc vàng và đôi mắt xám, vẫn cái nhìn lơ đãng như thể suy nghĩ triệu điều cùng lúc. đứng cạnh chàng tóc hung đỏ khoảng mười bốn hay mười lăm tuổi cười láu lỉnh và bộ áo giáp bằng da tả tơi phủ bên ngoài chiếc áo phông. ta chỉ về lối phía sau họ như với người chụp ảnh rằng, Chúng ta hãy giáp mặt với những thứ ở trong lối tối tăm kia và giết chúng nào! Bức ảnh thứ hai là hình ảnh Annabeth và chàng đó ngồi cạnh đống lửa trại và cười ngặt nghẽo.

      Sau cùng Jason nhặt lên trong số các bức ảnh bị rơi xuống. Đó là dãy ảnh như kiểu bạn chụp trong các quầy chụp ảnh tự động: Annabeth và chàng tóc hung đỏ, nhưng cùng với khác ở giữa họ. ấy khoảng mười lăm tuổi, với mái tóc đen – được cắt nham nhở giống tóc của Piper – chiếc áo khoác da màu đen, trang sức bằng bạc, vì thế ấy trông giống như người theo phong cách goth; ngoài ra ấy hé miệng cười, minh chứng ràng cho việc ở cùng với hai người bạn thân nhất của mình.

      “Đó là Thalia,” giọng ai đó vang lên.

      Jason quay lại.

      Annabeth nhìn qua vai cậu. Nét mặt buồn bã, như thể bức ảnh mang lại cho những ký ức đau buồn. “ ấy là đứa con khác của thần Zeus sống ở đây – thời gian ngắn thôi. Xin lỗi, tôi nên gõ cửa trước.”

      sao,” Jason . “Tôi coi nơi này như nhà mình.”

      Annabeth ăn mặc để xa, với chiếc áo khoác mùa đông phủ bên ngoài đồ của trại, dao giắt kèm bên thắt lưng và ba lô vai.

      Jason , “ phải đổi ý về việc cùng chúng tôi đấy chứ?”

      lắc đầu. “Cậu có những người đồng đội tốt. Tôi ra ngoài để tìm Percy.”

      Jason hơi thất vọng chút. Cậu đánh giá cao việc có ai đó cùng biết được họ làm những gì, vì như thế cậu cảm thấy như mình dẫn đường cho Piper và Leo rơi xuống khỏi vách đá.

      “Này, cậu làm tốt thôi,” Annabeth hứa. “Có gì đó mách bảo với tôi rằng đây phải là cuộc tìm kiếm đầu tiên của cậu.”

      Jason hoài nghi mơ hồ rằng đúng, nhưng điều đó làm cậu cảm thấy tốt hơn chút nào. Mọi người dường như nghĩ cậu quá dũng cảm và tự tin, nhưng họ nhận ra được cậu thấy bối rối như thế nào. Sao họ có thể tin tưởng cậu khi mà Jason thậm chí còn biết mình là ai?

      Cậu nhìn vào các bức ảnh Annabeth mỉm cười. Cậu tự hỏi bao lâu rồi kể từ khi nở nụ cười như thế. phải thực thích chàng Percy này mới có thể cực nhọc tìm kiếm cậu ta như thế, và điều đó khiến Jason cảm thấy ganh tị. giờ có ai tìm kiếm cậu ? Liệu có ai đó để tâm đến cậu nhiều đến vậy và lo lắng đến phát điên lên , và thậm chí cậu còn có thể nhớ đến cuộc đời cũ của mình ?

      biết tôi là ai,” cậu đoán. “Phải ?”

      Annabeth nắm chặt lấy cán dao. tìm ghế để ngồi xuống, nhưng dĩ nhiên ở đây chẳng có bất kỳ cái ghế nào. “Thành , Jason... tôi chắc lắm. Theo suy đoán tốt nhất của tôi, cậu là người thích đơn độc. Điều đó đôi khi cũng xảy ra. Vì lý do này hay lý do khác, trại bao giờ tìm thấy cậu, nhưng cậu cũng sống sót được bằng cách di chuyển liên tục. Tự mình rèn luyện cách chiến đấu. Tự mình giải quyết lũ quái vật. Cậu đánh bại những điều kỳ lạ.”

      “Điều đầu tiên bác Chiron với tôi,” Jason nhớ lại, “là cậu đáng lẽ chết rồi.”

      “Đó có thể là lý do,” Annabeth . “Phần lớn các á thần bao giờ tự mình làm những điều đó. Và đứa con của thần Zeus – ý tôi là, nó cũng có bất cứ nguy hiểm nào hơn so với những người khác. Cơ hội của việc cậu mười lăm tuổi mà tìm thấy Trại Con Lai hoặc mất mạng – là rất . Nhưng như tôi , việc đó có xảy ra. Thalia bỏ khi ấy còn rất trẻ. ấy tự mình sống sót trong nhiều năm. Thậm chí ấy còn chăm lo cho tôi trong quãng thời gian. Vì thế có lẽ cậu cũng là người thích đơn độc.”

      Jason chìa tay mình ra. “Còn những dấu hiệu này?”

      Annabeth liếc nhìn vào những hình xăm. điều cà chúng khiến lo lắng. “Ừm, đại bàng là biểu tượng của thần Zeus, thế là hợp lẽ rồi. Mười hai vạch – có lẽ chúng đại diện cho từng năm, nếu cậu có chúng từ khi cậu lên ba. SPQR – đó chính là khẩu hiệu của Đế chế La Mã cổ đại: Senatus Populusque Romanus, nghĩa là Thượng viện và Người dân La Mã. Tuy nhiên, tại sao cậu lại nung chúng lên tay mình, tôi biết. Trừ phi cậu có người giáo viên dạy tiếng Latinh cực kỳ khắc nghiệt...”

      Jason biết rất rằng đó phải là lý do. Điều đó dường như thể xảy ra với chính bản thân cậu, cả cuộc đời cậu. Nhưng còn điều nào khác có lý hơn? Annabeth rất – Trại Con Lai là nơi an toàn duy nhất trái đất này dành cho các á thần.

      “Tôi, ừm... có giấc mơ lạ tối qua,” cậu . Kể chuyện này cho ai đó nghe có vẻ ngu ngốc, nhưng Annabeth trông chẳng ngạc nhiên gì lắm.

      “Điều đó lúc nào cũng xảy ra với các á thần,” . “Cậu nhìn thấy những gì?”

      Cậu kể cho nghe về những con sói, căn nhà đổ nát và hai chóp đá. Khi cậu , Annabeth bắt đầu tới lui, trông ngày càng kích động.

      “Cậu nhớ căn nhà đó nằm ở đâu ư?” hỏi.

      Jason lắc đầu. “Nhưng tôi chắc là mình từng ở đó trước đây.”

      “Rừng cây tùng bách,” suy ngẫm. “Có thể là ở phía bắc California. Và con sói cái... tôi nghiên cứu về các nữ thần, các tinh linh, và quái vật trong suốt cả cuộc đời mình. Nhưng tôi chưa bao giờ nghe đến cái tên Lupa.”

      “Bà ta kẻ thù là ‘bà ta’. Tôi nghĩ có thể đó là nữ thần Hera, nhưng...”

      “Tôi tin nữ thần Hera, nhưng tôi nghĩ bà ấy là kẻ thù. Và vật đó trỗi dậy từ lòng đất...” Nét mặt Annabeth tối sầm lại. “Cậu phải ngăn chặn điều đó.”

      biết đó là gì, đúng ?” cậu hỏi. “Hay ít nhất, đoán được đó là gì. Tôi nhìn thấy nét mặt của tối qua ở lửa trại. nhìn bác Chiron như thể điều đó đột nhiên lóe lên trong đầu , nhưng muốn làm chúng tôi khiếp sợ.”

      Annabeth ngập ngừng. “Jason, về những lời tiên tri ấy... càng biết nhiều về chúng, cậu càng cố để thay đổi chúng, và điều đó có thể là thảm họa. Bác Chiron tin rằng tốt hơn hết cậu nên tự tìm kiếm con đường của riêng mình, khám phá mọi thứ trong thời gian của cậu. Nếu bác ấy cho tôi tất cả những gì bác ấy biết trước cuộc tìm kiếm đầu tiên của tôi và Percy... tôi phải thừa nhận rằng, tôi chắc mình có thể vượt qua được hay . Với cuộc tìm kiếm của cậu, điều đó còn quan trọng hơn.”

      “Nó nguy hiểm lắm sao?”

      nếu cậu thành công. Ít nhất... tôi hy vọng thế.”

      “Nhưng tôi thậm chí biết mình phải bắt đầu từ đâu. Nơi tôi cần phải đến là nơi nào?”

      “Hãy theo những con quái vật,” Annabeth gợi ý.

      Jason nghĩ về điều đó. Tên tinh linh bão, người tấn công cậu ở Grand Canyon ta được chủ gọi về. Nếu Jason có thể lần theo dấu vết của bọn tinh linh bão, cậu có thể tìm được người sai khiến chúng. Và may ra điều đó dẫn cậu đến nơi giam giữ nữ thần Hera.

      “Được rồi,” cậu . “Làm thế nào tôi mới tìm ra được các cơn gió bão?”

      “Theo tôi, cậu nên hỏi thần gió,” Annabeth . “Thần Aeolus là người điều khiển tất cả các loại gió, nhưng ông ấy hơi... khó lường. ai tìm được ông ấy trừ khi ông ấy muốn mình bị tìm thấy. Tôi cố thử với trong bốn thần gió mùa làm việc cho thần Aeolus. Người ở gần nhất, hay tiếp xúc nhiều nhất với các á thần là thần Gió Bấc Boreas.”

      “Vậy nếu tôi tìm kiếm ông ấy bản đồ của Google...”

      “Ồ, ông ấy khó tìm lắm đâu,” Annabeth cam đoan. “Ông ấy cư ngụ ở Bắc Mỹ như tất cả các thần khác. Vì thế dĩ nhiên ông ấy chọn nơi định cư cổ nhất ở phương bắc, khoảng xa xa về phía bắc nơi cậu có thể đến.”

      “Maine?” Jason đoán.

      “Xa hơn.”

      Jason cố hình dung ra tấm bản đồ. Vùng đất nào ở hướng bắc mà còn xa hơn cả Maine? Nơi định cư cổ nhất ở phương bắc...

      “Canada,” cậu quả quyết. “Quebec.”

      Annabeth mỉm cười. “Tôi hy vọng cậu được tiếng Pháp.”

      Jason cảm nhận được tia sáng của phấn khích lóe lên trong cậu. Quebec – ít nhất giờ cậu có đích đến. Tìm kiếm thần Gió Bấc, lần theo dấu của các tên tinh linh bão, tìm ra chúng làm việc cho ai và ngôi nhà đổ nát đó nằm ở đâu. Giải thoát nữ thần Hera. Tất cả chỉ trong bốn ngày. Dễ như ăn bánh.

      “Cám ơn, Annabeth.” Cậu nhìn các bức ảnh được chụp ở quầy ảnh tự động vẫn còn trong tay mình. “Vậy, ừm... là con của thần Zeus nguy hiểm. Vậy chuyện gì xảy ra với Thalia?”

      “Ồ, ấy ổn,” Annabeth . “ ấy trở thành Thợ Săn của nữ thần Artemis – trong số người trợ giúp của nữ thần. Họ rong ruổi khắp đất nước để tiêu diệt quái vật. Chúng ta thường nhìn thấy họ ở trại.”

      Jason liếc về phía bức tượng thần Zeus to lớn. Cậu hiểu tại sao Thalia lại ngủ trong cái hốc tường đó. Đó là nơi duy nhất trong nhà mà ánh mắt của thần Zeus hip-py chiếu đến. Và thậm chí điều đó cũng chưa đủ. lựa chọn theo nữ thần Artemis và trở thành phần của nhóm còn hơn là ở lại trong ngôi đền lạnh lẽo này với người cha cao sáu mét của mình – cũng là cha của Jason – nhìn trừng trừng xuống . Ăn điện! Jason dễ dàng nhận biết được cảm giác của Thalia. Cậu tự hỏi liệu có nhóm Thợ Săn nào dành cho con trai hay .

      “Đứa trẻ còn lại trong ảnh là ai thế?” cậu hỏi. “Người có mái tóc màu hung đỏ.”

      Nét mặt Annabeth căng cứng lại. chủ đề nhạy cảm.

      “Đó là Luke,” . “ ấy chết.”

      Jason quyết định là tốt hơn hết nên hỏi thêm gì nữa, nhưng theo cái cách Annabeth tên của Luke, cậu tự hỏi liệu Percy Jackson có phải là chàng trai duy nhất mà Annabeth từng thích .

      Cậu tập trung nhìn vào mặt Thalia thêm lần nữa. Cậu vẫn nghĩ tấm ảnh này là quan trọng. Cậu bỏ sót điều gì đó.

      Jason cảm nhận được cảm giác liên kết khác lạ với đứa con khác của thần Zeus – người có thể hiểu được bối rối của cậu, thậm chí có thể trả lời vài câu hỏi. Nhưng rồi giọng khác bên trong cậu, lời thầm phản đối, vang lên: Nguy hiểm. Tránh xa.

      “Giờ ấy được bao nhiêu tuổi rồi?” cậu hỏi.

      “Khó lắm. ấy là cái cây trong thời gian. Giờ ấy bất tử.”

      “Gì cơ?”

      Nét mặt cậu chắc hẳn khá thú vị, vì Annabeth cười lớn. “Đừng lo. Đó phải là điều mà tất cả con cái của thần Zeus phải trải qua. Đó là câu chuyện dài, nhưng... ừm, ấy thực nhiệm vụ trong thời gian dài. Nếu tính tuổi đều đặn, ấy có thể ở độ tuổi hai mươi, nhưng ấy trông vẫn giống y như trong bức ảnh đó, như thể ấy khoảng... ừm, bằng tuổi cậu vậy. Mười lăm hay mười sáu gì đó?”

      Điều gì đó mà con sói cái trong giấc mơ giục giã Jason. Cậu thấy mình hỏi, “Thế họ ấy là gì?”

      Annabeth trông lo lắng, “Thực ra ấy thường dùng họ của mình. Nếu buộc phải làm thế, ấy sử dụng họ của mẹ mình, nhưng họ hợp nhau lắm. Thalia trốn khỏi nhà khi ấy còn khá trẻ.”

      Jason chờ đợi.

      “Grace,” Annabeth . “Thalia Grace.”

      Những ngón tay của Jason tê cóng. Bức ảnh nhàng đáp xuống mặt sàn.

      “Cậu ổn chứ?” Annabeth hỏi.

      mảnh ký ức tan chảy – có thể là mảnh bé mà nữ thần Hera quên đánh cắp. Hoặc có thể bà ta để nó ở đó có mục đích – chỉ đủ để cậu nhớ được cái tên đó, và biết rằng việc đào bới lại quá khứ của cậu là hành động cực kỳ, cực kỳ nguy hiểm.

      Cậu đáng lẽ chết, bác Chiron thế. Đó phải là lời bình luận cho việc Jason mình đánh bại những điều kỳ lạ. Bác Chiron ràng biết được điều gì đó về gia đình của Jason.

      Những lời mà con sói cái trong giấc mơ cuối cùng cũng có lý, lời đùa thông minh về cái giá phải trả của cậu. Cậu có thể tưởng tượng ra tiếng cười rền rĩ của Lupa.

      “Có chuyện gì thế?” Annabeth thúc giục.

      Jason thể giữ điều đó trong lòng. Nó giết chết cậu, và cậu phải nhờ giúp đỡ của Annabeth. Nếu biết Thalia, có thể gợi ý cho cậu.

      phải thề được chuyện này cho bất cứ ai khác

      “Jason...”

      “Hãy thề ,” cậu nài nỉ. “Cho đến khi tôi hiểu ra chuyện gì xảy ra, tất cả điều này có nghĩa là gì...” Cậu xoa lên những hình xăm được nung cháy cẳng tay cậu. “ phải giữ bí mật.”

      Annabeth chần chừ, nhưng tò mò của chiến thắng. “Được rồi. Cho đến khi cậu với tôi mọi thứ ổn, tôi chia sẻ những gì cậu với bất cứ người nào khác. Tôi thề với Sông Styx.”

      Tiếng sấm rền vang, thậm chí còn lớn hơn thường lệ ở trong nhà.

      Con là người giải cứu cho chúng ta, Grace, con sói từng cằn nhằn.

      Jason nhặt bức ảnh từ dưới sàn lên.

      “Họ của tôi là Grace,” cậu . “Đây là chị tôi.”

      Mặt Annabeth tái mét. Jason có thể nhận ra vật lộn với bất an, hoài nghi và giận dữ. nghĩ cậu dối. Lời thú nhận của cậu là thể nào. Và phần trong con người cậu cũng cảm nhận như thế, nhưng ngay khi ra những lời đó, cậu biết đó là .

      Rồi các cánh cửa của ngôi nhà được mở toang. Nửa tá á thần tràn vào, dẫn đầu là chàng trọc đầu đến từ nhà nữ thần Iris, Butch.

      nhanh nào!” cậu ta , và Jason thể nét mặt của cậu ta là phấn khích hay sợ hãi. “Con rồng quay lại.”

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      15. PIPER


      Piper thức dậy và ngay lập tức chộp lấy cái gương. Có rất nhiều gương trong nhà nữ thần Aphrodite. ngồi giường, nhìn vào bóng mình trong gương và rên rỉ.

      vẫn xinh đẹp.

      Tối qua sau buổi lửa trại, thử làm đủ thứ. làm cho tóc mình rối tung lên, rửa sạch lớp trang điểm, khóc để làm cho mắt đỏ lên. Vô hiệu. Tóc trở lại tình trạng hoàn hảo. Lớp trang điểm thần kỳ lại tự xuất . Hai mắt chịu sưng húp và đỏ ngầ

      phải thay quần áo, nhưng chẳng có gì để thay. vài trại viên khác trong nhà nữ thần Aphrodite mang đến cho vài bộ trang phục (cười giễu cợt sau lưng , chắc thế) nhưng bộ nào cũng quá thời trang và lố lăng hơn nhiều so với cái mặc.

      Giờ đây, sau giấc ngủ của đêm kinh hoàng, mọi thứ vẫn y như cũ. Piper thường trông giống xác ướp vào buổi sáng, nhưng mái tóc được tạo kiểu như siêu mẫu và làn da hoàn hảo. Thậm chí cả cái mụn nhọt kinh khủng dưới chóp mũi mà có trong nhiều ngày khiến bắt đầu gọi nó là Bob, biến mất.

      rên rỉ vì thất vọng và cào cào mấy ngón tay lên khắp mái tóc. Vô ích. Mái tóc vẫn trở lại trạng thái như cũ. trông giống con búp bê Barbie người Cherokee.

      Từ phía bên kia ngôi nhà, Drew gọi lớn, “Ôi cưng ơi, nó biến mất đâu.” Giọng ta đầy đồng cảm giả dối. “Phúc lành của mẹ tồn tại ít nhất thêm ngày nữa. Có thể là tuần nếu may mắn.”

      Piper nghiến răng. “ tuần?”

      Những đứa trẻ khác trong nhà nữ thần Aphrodite – khoảng mười hai đứa con và năm đứa con trai – cười khúc khích và tự mãn về khốn khổ của . Piper biết nên tỏ ra điềm tĩnh, để cho họ chọc tức mình. phải đối phó với những đứa trẻ nổi tiếng, nông cạn rất nhiều lần. Nhưng lần này lại khác biệt. Đây là chị em của , ngay cả khi chẳng hề giống họ, và làm thế nào mà nữ thần Aphrodite lại có quá nhiều con sàn sàn tuổi nhau như thế... Đừng để tâm. muốn biết.

      “Đừng lo, cưng.” Drew thấm lớp son môi dạ quang của ta. “ nghĩ mình thuộc về nơi này phải ? Bọn tôi thể tán thành hơn. Đúng , Mitchell?”

      đứa trong đám con trai do dự. “Ừm, đúng vậy. Chắc rồi.”

      “Ừm... ừm,” Drew chải lại mascara và kiểm tra lông mi của mình. Những người khác nhìn theo, nhưng dám gì. “Vậy , mọi người, mười lăm phút nữa đến giờ ăn sáng. Căn nhà tự làm sạch nó được. Và Mitchell, tôi nghĩ cậu có được bài học. Đúng , cưng? Vì thế cậu chịu trách nhiệm đổ rác chỉ trong ngày hôm nay, ừm, được ? Hãy chỉ cho Piper cách làm, vì tôi có cảm giác ta sớm làm việc đó – nếu ta sống sót trong cuộc tìm kiếm. Giờ hãy bắt tay vào việc , mọi người! Giờ là thời gian tắm rửa của tôi!”

      Mọi người bắt đầu tản ra khắp nhà, dọn giường và gấp quần áo, trong khi Drew cầm lấy đồ trang điểm, máy sấy tóc, lược và vào nhà tắm.

      Ai đó ở bên trong hét lớn, và bé khoảng mười tuổi bị đá ra ngoài, vội vàng quấn khăn tắm quanh người và xà phòng vẫn còn vương tóc.

      Cánh cửa đóng sầm lại, và bé bắt đầu khóc. Hai trại viên lớn hơn an ủi và lau sạch bọt xà phòng ra tóc bé.

      “Đừng đùa chứ?” Piper cụ thể với bất cứ ai. “Sao các cậu lại để cho Drew cư xử như thế chứ?”

      vài đứa trẻ nhìn Piper đầy lo lắng, như thể hẳn chúng cũng đồng ý, nhưng chúng gì.

      Các trại viên khác tiếp tục công việc, mặc dầu Piper thể hiểu tại sao căn nhà lại cần lau chùi nhiều như vậy. Nó chỉ là ngôi nhà búp bê to y như ngôi nhà , với tường màu hồng và các ô cửa sổ màu trắng. Những tấm màn cửa bằng ren màu xanh thiên thanh và xanh lục nhạt, dĩ nhiên là hợp với ga trải giường và chăn lông tất cả các giường.

      Những cậu con trai có dãy giường được ngăn cách bởi tấm màn, nhưng khu vực của họ trong nhà cũng gọn gàng và ngăn nắp như của các . Có gì đó chắc chắn bình thường về chuyện đó. Mỗi trại viên có cái hòm bằng gỗ được đặt ở phía chân giường và sơn tên mình bên , và theo chừng mực Piper có thể , áo quần trong mỗi hòm gỗ đều được gấp gọn gàng và tông xuyệt tông về màu sắc. Chỉ có chút ít mang tính cá nhân đó là cách các trại viên trang trí cái hòm cá nhân của họ. Mỗi người có những bức ảnh hơi khác nhau về bất cứ nhân vật nổi tiếng nào mà họ cho là nóng bỏng. vài người có ảnh của mình, nhưng phần lớn là các diễn viên hoặc ca sĩ hoặc người nào đó bất kỳ.

      Piper hy vọng nhìn thấy The Poster. gần năm kể từ khi bộ phim được công chiếu, và nghĩ giờ chắc chắn mọi người xé xuống các tấm quảng cáo cũ kỹ rách nát đó và đính lên thứ gì đó mới mẻ hơn. Nhưng may mắn mỉm cười với . nhìn thấy tấm vách tường kế bên tủ chứa đồ, ở giữa ảnh những người nổi tiếng.

      Dòng tiêu đề bằng màu đỏ khủng khiếp: VUA CỦA SPARTA. Bên dưới là hình ảnh thủ lĩnh – bức ảnh với ba phần tư khuôn ngực trần màu đồng, cơ ngực và vùng bụng sáu múi rắn chắc. Ông ta chỉ mặc độc chiếc váy chiến Hy Lạp và áo choàng màu đỏ tía cùng trong tay. Trông ông ta như vừa mới được bôi lớp dầu, mái tóc đen ngắn phát sáng và mồ hôi chảy ròng ròng từ khuôn mặt thô ráp của ông ta, đôi mắt đau buồn đó đối diện với máy ảnh như thể muốn , Ta giết những người đàn ông của ngươi và cưới những người phụ nữ của ngươi! Ha Ha!

      Đó là tấm poster lố bịch nhất mọi thời đại. Piper và cha cười trận thỏa thuê khi nhìn thấy nó lần đầu. Rồi bộ phim thu về được hàng triệu triệu đôla. Bức poster đó xuất khắp mọi nơi. Piper thể thoát khỏi nó ở trường, khi đường, thậm chí cả khi online. Nó trở thành The Poster, điều đáng xấu hổ nhất trong cuộc đời . Và ừm, đó là bức ảnh của cha .

      quay để ai nghĩ rằng liếc nhìn nó. Có lẽ tranh thủ lúc mọi người ăn sáng, có thể xé nó xuống và họ chú ý đến.

      cố làm mình trông bận rộn, nhưng có nhiều quần áo dư để gấp. dọn giường, rồi nhận ra chiếc mền phủ lên là của Jason quàng quanh vai tối qua. cầm nó lên và áp nó vào mặt. Nó có mùi khói củi, nhưng tiếc đó phải là mùi của Jason. Cậu là người duy nhất tử tế cách chân với sau màn thừa nhận, như thể cậu thực quan tâm đến cảm xúc của , phải chỉ về bộ quần áo mới ngớ ngẩn. Chúa ơi, muốn hôn cậu, nhưng dường như cậu thoải mái lắm, điều gần như làm phát hoảng. Thực cũng thể đổ lỗi cho cậu. Cả người phát ra toàn màu hồng.

      “Xin lỗi,” giọng phát ra phía dưới chân . Cậu con trai có nhiệm vụ thu gom rác, Mitchell, bò cả bốn chân, nhặt lên từng mảnh giấy gói kẹo sô--la và các mẩu giấy được vo tròn từ bên dưới mấy cái giường. Hình như suy cho cùng, con cái nữ thần Aphrodite cũng chẳng phải là những kẻ sạch trăm phần trăm.

      dịch khỏi hướng của cậu. “Cậu làm gì khiến Drew điên tiết thế?”

      Cậu ta liếc nhìn về phía cửa phòng tắm để chắc chắn rằng nó vẫn đóng. “Tối qua, sau khi được thừa nhận, tôi rằng có thể tệ cho lắm.”

      Đó hẳn là lời khen ngợi, nhưng Piper vẫn kinh ngạc. đứa trẻ nhà nữ thần Aphrodite thực ủng hộ cho sao?

      “Cám ơn,” .

      Mitchell nhún vai. “Ừm, tốt thôi. Hãy xem điều đó mang lại cho tôi cái gì. Nhưng vì những gì điều đó đáng được nhận, chào mừng đến với Nhà số Mười

      với mái tóc vàng được thắt bím hai bên nhanh với đống áo quần tay. ấy lén lút nhìn quanh như thể vận chuyển nguyên liệu hạt nhân.

      “Tớ mang đến cho cậu mấy thứ này,” ấy thầm.

      “Piper, hãy gặp Lacy,” Mitchell , vẫn tiếp tục bò sàn nhà.

      “Chào,” Lacy hổn hển . “Cậu có thể thay quần áo. Phúc lành ngăn cậu lại. Đây chỉ là, cậu biết đấy, cái ba lô, ít thực phẩm, bánh và rượu thánh dùng trong các trường hợp khẩn cấp, vài chiếc quần jean, áo sơ mi dự phòng, và áo khoác giữ ấm. Đôi giày ống có thể hơi chật. Nhưng... ừm... bọn tớ lấy cho trọn bộ. Chúc cậu may mắn với cuộc tìm kiếm!”

      Lacy tống tất cả mọi thứ lên giường và vội vàng chạy , nhưng Piper tóm lấy cánh tay ấy. “Từ từ nào. Ít nhất để tôi lời cám ơn với cậu chứ! Sao cậu lại vội vàng bỏ thế?”

      Lacy trông như run rẩy vì sợ hãi. “Ồ, ừm...”

      “Drew có thể phát ,” Mitchell giải thích.

      “Tớ phải mang đôi giày hổ thẹn!” Lacy nuốt xuống.

      “Giày gì?” Piper hỏi.

      Lacy và Mitchell cùng chỉ về cái giá màu đen như bệ thờ được gắn ở góc phòng. Trưng bày đó là đôi giày y tá trắng tinh gớm guốc với phần đế dày cui.

      “Trước đây tớ phải mang đôi giày đó trong tuần,” Lacy rên rỉ. “Chúng chẳng hợp với bất cứ cái gì!”

      “Và còn có những hình phạt tồi tệ hơn nhiều,” Mitchell cảnh báo. “Drew có thể dùng lời mê hoặc, cậu biết chứ? mấy đứa trẻ trong nhà nữ thần Aphrodite có được sức mạnh đó; nhưng nếu ta cố hết sức, ta có thể khiến cậu phải làm vài chuyện khá xấu hổ. Piper, cậu là người đầu tiên tôi biết trong thời gian dài có thể chống lại được ta.”

      “Dùng lời mê hoặc...” Piper nhớ đến tối qua, đến cái cách mà đám đông ở buổi lửa trại bị ảnh hưởng tới lui giữa ý kiến của Drew và . “Ý cậu là, giống như, việc cậu có thể ai đó làm điều gì đó. Hoặc... đưa cho cậu thứ gì đó. Như chiếc xe chẳng hạn?”>“Ồ, đừng mang lại cho Drew bất cứ ý tưởng nào!” Lacy há hốc mồm.

      “Nhưng đúng thế,” Mitchell . “ ta có thể làm điều đó.”

      “Vậy đó là lý do tại sao ta là người đứng đầu sao,” Piper . “ ta làm cho tất cả các cậu nghe theo ư?”

      Mitchell nhặt lên đống bã kẹo cao su dơ hầy dưới giường Piper. “, ta được kế thừa vị trí đó khi Silena Beauregard chết trong cuộc chiến. Drew là người lớn thứ hai trong nhà. Trại viên lớn nhất thường nghiễm nhiên có được vị trí đó, trừ phi có ai nhiều tuổi hơn hoặc hoàn thành nhiều cuộc tìm kiếm hơn muốn thách đấu, trong trường hợp đó cuộc tranh chấp tay đôi, nhưng điều đó hiếm khi xảy ra. nữa bọn tớ cũng chịu phụ trách của Drew kể từ tháng Tám. ta quyết định tạo ra vài, à, thay đổi trong cách điều hành ngôi nhà.”

      “Đúng, tôi làm thế!” Đột nhiên Drew xuất , tựa lưng vào giường. Lacy kêu lên the thé như con chuột lang và cố bỏ chạy, nhưng Drew đưa tay ngăn ấy lại. ta nhìn xuống Mitchell. “Tôi nghĩ cậu bỏ qua vài món rác đấy, cưng. Cậu nên quay lại thu dọn nó .”

      Piper liếc về phía phòng tắm và thấy rằng Drew ném mọi thứ trong thùng rác ở phòng tắm – vài thứ cực kỳ bẩn – ra khắp sàn.

      Mitchell bật người ngồi xổm lên. Cậu ấy liếc nhìn Drew như thể chuẩn bị tấn công ta (điều mà Piper trả tiền để được thấy), nhưng cuối cùng cậu ấy đáp lại, “Được thôi.”

      Drew mỉm cười. “Thấy , Piper, cưng, chúng ta là ngôi nhà rất tốt ở đây. gia đình hòa thuận! Silena Beauregard, tuy vậy... nên có được bài học từ ta. ta bí mật chuyển thông tin cho Kronos trong Cuộc chiến với các thần Titan, giúp đỡ cho kẻ thù.”

      Drew mỉm cười đầy ngọt ngào và ngây thơ, với khuôn mặt được trang điểm màu hồng rực rỡ và mái tóc được sấy khô mượt mà và có mùi như hạt nhục đậu khấu. ta trông như nổi tiếng ở bất cứ trường trung học nào. Nhưng đôi mắt ta lạnh như thép. Piper có cảm giác như Drew nhìn thẳng vào tâm hồn và lôi ra các bí mật của trong đó.

      Giúp đỡ cho kẻ thù.

      “Ồ, nhà nào khác nhắc đến điều đó,” Drew thổ lộ. “Họ cư xử như thể Silena Beauregard là hùng.”

      ấy hy sinh tính mạng của mình để sửa chữa sai lầm,” Mitchell cằn nhằn. “ ấy là hùng.”

      “Ừm... hừm,” Drew . “Thêm ngày thu dọn rác nữa, Mitchell. Nhưng dù sao nữa, Silena nắm được nhiệm vụ của nhà chúng ta là gì. Chúng ta kết hợp các cặp đôi dễ thương ở trại! Rồi chúng ta chia tách họ và lại bắt đầu kết hợp họ lại! Đó là điều thú vị nhất. Chúng ta có bất cứ nhiệm vụ nào liên quan đến các thứ như chiến tranh hay các cuộc tìm kiếm. Tôi chắc chắn bao giờ tham gia vào bất cứ cuộc tìm kiếm nào. Chúng mất thời gian!”

      Lacy đưa tay lên đầy sợ hãi. “Nhưng tối qua rằng muốn tham gia vào...”

      Drew liếc nhìn ấy, và giọng Lacy tắt ngóm.

      hết,” Drew tiếp tục , “chúng ta dứt khoát cần hình tượng của chúng ta bị vấy bẩn bởi những kẻ gián điệp, phải , Piper?”

      Piper cố đáp trả, nhưng thể. Drew thể biết về các giấc mơ của hay việc cha bị bắt cóc cả, đúng ?

      tệ là có ở đây,” Drew thở dài. “Nhưng nếu sống sót trong cuộc tìm kiếm bé đó, đừng lo, tôi tìm ai đó để cặp với . Có thể là trong số những chàng gớm guốc nhà thần Hephaestus. Hoặc Clovis? Cậu ta cực kỳ đáng ghét.” Drew nhìn với ánh mắt pha lẫn lòng thương hại và chán ghét. “Thành , tôi nghĩ nữ thần Aphrodite lại có thể có đứa con xấu xí, nhưng... ai là cha thế? Liệu ông ta có phải là người bị đột biến gen, hay...”

      “Tristan McLean,” Piper cướp lời.

      Ngay khi ra cái tên đó, căm ghét chính mình. chưa bao giờ, chưa từng chơi trò “người cha nổi tiếng” trước đây. Nhưng Drew khiến chịu hết nổi. “Cha tôi là Tristan McLean.”

      im lặng choáng váng làm phấn khởi trong vài giây, nhưng rồi cảm thấy ngượng ngùng. Mọi người quay lại và nhìn vào The Poster, cha uốn cong các cơ bắp của mình cho cả thế giới nhìn thấy.

      “Ôi Chúa ơi!” nửa các cùng thét lên lúc.

      đáng !” cậu trai . “ chàng với thanh kiếm giết chết chàng khác trong bộ phim đó ư?”

      “Ông ấy quá nóng bỏng so với người đàn ông lớn tuổi,” , và rồi ta đỏ mặt. “Ý tôi là, tôi xin lỗi. Tôi biết ông ấy là cha . Điều đó kỳ cục!”

      “Nó đúng là kỳ cục ,” Piper đồng ý với ta.

      có thể xin cho tôi tấm ảnh chân dung của ông ấy ?” khác hỏi.

      Piper buộc phải nở nụ cười. thể , Nếu cha tôi còn sống...

      “Ừm, vấn đề,” khẳng định.

      đó kêu ré lên trong phấn khích, và thêm nhiều đứa trẻ khác tràn tới, đặt ra tá các câu hỏi cùng lúc.

      bao giờ lên truyền hình chưa?”

      sống trong biệt thự ư?”

      từng ăn trưa với các diễn viên ?”

      “Thế có nghi thức chuyển giao chưa?”

      Câu hỏi đó khiến Piper bất ngờ. “Nghi thức gì?” hỏi.

      Các và các cậu trai cười khúc khích, đùn đẩy nhau như thể đó là chủ đề gây xấu hổ.

      “Nghi thức chuyển giao là dành cho đứa con của nữ thần Aphrodite,” người giải thích. “ phải làm cho ai đó . Rồi sau đó làm tan nát trái tim họ. Đá họ. khi làm thế, tự chính minh bản thân xứng đáng với nữ thần Aphrodite.”

      Piper liếc nhìn đám đông để xem thử liệu họ có đùa hay . “Chủ tâm làm tan nát trái tim người nào đó sao? Điều đó tồi tệ!”

      Những người khác trông bối rối.

      “Tại sao?” cậu trai hỏi.

      “Ôi trời!” . “Tôi cá là nữ thần Aphrodite làm tan nát trái tim cha ! Tôi cá là ông ấy chưa bao giờ thêm bất cứ ai khác, phải ? Điều đó quá lãng mạn! Khi cậu thực nghi thức, cậu có thể trở nên giống Mẹ!”

      “Quên !” Piper hét lên, hơi lớn hơn dựđứa trẻ lùi lại. “Tôi làm tan nát trái tim người nào đó chỉ vì cái nghi thức ngu ngốc đó!”

      Dĩ nhiên điều đó mang đến cho Drew cơ hội để lấy lại quyền kiểm soát. “Ừm, lại thế!” ta cắt ngang. “Silena cũng như thế. ta phá vỡ truyền thống, phải lòng chàng Beckendorf, và ngủ quên trong tình . Nếu hỏi tôi, đó là lý do mọi thứ kết thúc đầy bi thảm với ta.”

      “Điều đó đúng!” Lacy thét lên, nhưng Drew liếc ấy, và ngay lập tức ấy lùi lại vào trong đám đông.

      “Nhưng có vấn đề gì,” Drew tiếp tục, “vì, Piper, cưng à, dù thế nào chăng nữa cũng thể làm tan vỡ trái tim ai đó. Và về chuyện cha là Tristan McLean vô lý đó – điều đó lời cầu xin chú ý.”

      vài đứa trẻ ngập ngừng lảng tránh.

      “Ý chị là ông ta phải là cha ấy?” ai đó lên tiếng.

      Drew đảo mắt. “Làm ơn . Giờ là lúc ăn sáng, mọi người, và Piper đây phải bắt đầu cuộc tìm kiếm bé đó rồi. Vì thế hãy giúp ta đóng gói và đưa ta ra khỏi đây!”

      Drew giải tán đám đông và buộc mọi người di chuyển. ta gọi họ là “cưng” và “thân ái,” nhưng giọng lưỡi ta tỏ rằng ta muốn mọi người nghe lời. Mitchell và Lacy giúp Piper dọn đồ. Họ thậm chí còn gác ngoài phòng tắm khi Piper vào trong và thay quần áo hợp hơn cho chuyến xa. Bộ quần áo may sẵn này khác thường gì cả – ơn Chúa – chỉ là chiếc quần jean sờn, áo phông, áo khoác mùa đông ấm áp, và đôi giày bộ vừa khít chân . buộc con dao Katoptris vào thắt lưng.

      Khi Piper bước ra, cảm thấy lại trở lại bình thường. Các trại viên khác đứng ở giường của họ trong khi Drew vòng quanh kiểm tra. Piper quay về phía Mitchell và Lacy và , Cám ơn. Mitchell gật đầu dứt khoát. Lacy nở nụ cười đầy dũng cảm. Piper ngờ rằng Drew chưa bao giờ cám ơn họ về bất cứ điều gì. cũng nhận ra tấm poster Vua của Sparta bị tháo xuống, vo lại và vứt vào thùng rác. Lệnh của Drew, nghi ngờ gì. Dù chính Piper cũng muốn lấy tấm poster xuống, nhưng giờ giận đến bốc khói.

      Khi Drew nhìn thấy , ta vỗ tay tán thưởng cách giễu cợt. “Rất xinh! tham gia vào cuộc tìm kiếm bé chúng ta lại mặc áo quần lấy ra từ thùng rác. Giờ , hãy ! cần ăn sáng với chúng tôi. Chúc may mắn với... bất cứ điều gì. Tạm biệt!”

      Piper đeo túi lên vai. có thể cảm thấy ánh mắt mọi người đều tập trung vào mình khi bước về phía cửa. có thể chỉ việc rời và quên hết mọi chuyện. Điều đó dễ dàng. Sao phải lo lắng cho ngôi nhà và những đứa trẻ nông cạn ở đây?

      Ngoại trừ việc có vài người trong số họ cố giúp . trong số họ thậm chí còn chống lại Drew vì .

      Đến cửa ra vào, dừng lại. “Các cậu biết đấy, tất cả các cậu phải làm theo mệnh lệnh của Drew.”

      Những đứa trẻ khác nhúc nhích. vài đứa liếc nhìn Drew, nhưng Drew quá kinh ngạc để đáp lại.

      “Ừm,” người gượng , “ ấy là người đứng đầu nhà chúng ta.”

      ta là bạo chúa có,” Piper chỉnh lại. “Các cậu có thể nghĩ cho bản thân mình. Cần phải có nhiều điều để là con của nữ thần Aphrodite hơn thế này.”

      “Nhiều hơn điều này,” người lặp lại.

      “Nghĩ cho chúng ta,” người thứ hai thầm.

      “Mọi người!” Drew rít lên. “Đừng ngu ngốc nữa! ta dùng lời mê hoặc mọi người.”

      ,” Piper . “Tôi chỉ .”

      Ít ra, Piper nghĩ trong trường hợp này là thế. hiểu chính xác cách sử dụng lời mê hoặc hoạt động như thế nào, nhưng cảm thấy mình đặt bất cứ sức mạnh đặc biệt nào vào lời của mình. muốn chiến thắng trong cuộc tranh cãi bằng cách lừa gạt mọi người. Điều đó làm cho tốt đẹp gì hơn Drew. Piper đơn giản chỉ có ý như những gì . Ngoài ra, ngay cả khi cố sử dụng lời mê hoặc, có cảm giác nó hiệu nghiệm lắm đối với những người cũng sử dụng nó như Drew.

      Drew chế nhạo . “ có lẽ có sức mạnh bé tẹo, Ngôi Sao ạ. Nhưng chẳng biết gì về nữ thần Aphrodite. có những ý tưởng tuyệt vời? Thế nghĩ gì về ngôi nhà này, hả? với họ . Rồi có lẽ tôi với họ vài điều về , thế nào hả?”

      Piper muốn đập lại khinh bỉ đó, nhưng cơn tức giận của biến thành nỗi sợ hãi. gián điệp của kẻ thù, cũngSilena Beauregard. kẻ phản bội lại nữ thần Aphrodite. Liệu Drew biết về điều đó, hay ta chỉ bịp bợm thôi? Dưới cái liếc mắt của Drew, tự tin của bắt đầu tan biết .

      phải thế này,” Piper khẳng định. “Nữ thần Aphrodite phải như thế này.”

      Rồi quay người lại và lao ra khỏi ngôi nhà đó trước khi những người khác có thể thấy xấu hổ.

      Phía sau , Drew bắt đầu cười lớn. “ phải thế này? Nghe điều đó chứ, mọi người? ta chẳng có lấy bằng chứng nào!”

      Piper hứa với bản thân mình là bao giờ quay trở lại ngôi nhà đó. chớp chớp mắt để tránh khỏi phải rơi nước mắt và giận dữ sầm sập ngang qua bãi cỏ, chắc đâu – cho đến khi nhìn thấy con rồng từ trời lao xuống.





      16. PIPER


      “Leo?” hét lớn.

      Chắc rồi, đó là cậu ấy, ngồi vắt vẻo đỉnh cỗ máy khổng lồ gây chết người bằng đồng và cười toe toét như tên điên. Ngay trước khi cậu đáp xuống, chuông báo động vang lên khắp trại. Tiếng tù và bằng ốc xà cừ. Tất cả các thần rừng bắt đầu gào thét, “Đừng ăn thịt tôi!” nửa trại chạy ra khỏi nhà trong bộ đồ pyjama lẫn áo giáp. Con rồng đáp xuống ngay giữa bãi cỏ, và Leo hét lên, “Bình tĩnh nào! Đừng bắn!”

      Các tay cung lưỡng lự hạ cung xuống. Các chiến binh lùi lại, giáo và kiếm của họ vẫn sẵn sàng. Các á thần khác nấp phía sau cánh cửa nhà họ hoặc ló người ra từ các ô cửa sổ. Dường như ai nóng lòng muốn tiến lại gần.

      Piper thể trách họ. Con rồng quá to lớn. Nó phát sáng lấp lánh trong ánh nắng ban mai như tác phẩm điêu khắc bằng đồng xu sống động – các sắc thái khác nhau giữa đồng thau và đồng thiếc – con rắn dài mười tám mét với móng vuốt bằng thép và những chiếc răng như đầu mũi khoan cùng đôi mắt hồng ngọc phát sáng. Cánh nó có hình dáng như cánh dơi, dài gấp hai so với thân hình và trải ra giống hệt những cánh buồm bằng kim loại, tạo ra thanh như lúc các đồng xu tuôn ra như thác từ máy giật xèng mỗi khi v

      “Nó đẹp,” Piper thầm. Các á thần khác liếc nhìn như thể bị mất trí vậy.

      Con rồng ngẩng đầu lên và bắn ra cột lửa lên trời. Các trại viên lùi ra xa và nâng vũ khí của họ lên, nhưng Leo bình thản trượt từ lưng con rồng xuống. Cậu đưa hai tay mình lên như thể đầu hàng, ngoại trừ nụ cười toét mang tai vẫn còn mặt.

      “Này người trái đất, tôi đến trong hòa bình!” cậu hét lớn. Cậu trông như thể vừa mới lăn tròn quanh lửa trại. Áo khoác quân đội và mặt mũi dính đầy bồ hóng. Hai tay đầy dầu nhớt, và cậu đeo chiếc thắt lưng đồ nghề mới quanh eo. Đôi mắt cậu đỏ ngầu. Mái tóc xoăn lem luốc dầu đến nỗi chúng dựng đứng như những cái lông nhím, và cậu có mùi kỳ lạ của sốt Tabasco. Nhưng cậu trông hoàn toàn vui sướng. “Festus chỉ vừa mới gửi lời chào đến mọi người thôi!”

      “Cái thứ đó nguy hiểm!” nhà thần Ares hét lớn và vung giáo của ta lên. “Phải giết nó ngay!”

      “Lùi lại!” ai đó ra lệnh.

      Piper ngạc nhiên, người vừa cất tiếng là Jason. Cậu chen qua đám đông, giữa Annabeth và đến từ nhà thần Hephaestus, Nyssa.

      Jason ngước nhìn con rồng và lắc đầu kinh ngạc. “Leo, cậu làm gì thế?”

      “Tìm phương tiện di chuyển!” Leo tươi cười đáp lại. “Cậu tớ có thể tham gia cuộc tìm kiếm nếu tớ tìm được cho cậu phương tiện di chuyển. Ừm, tớ chàng xấu tính biết bay bằng kim loại hạng A cho cậu rồi đây! Festus có thể đưa chúng ta đến bất cứ đâu!”

      “Nó... có cánh,” Nyssa lắp bắp. Hàm ấy há hốc ra như thể nó có thể rơi xuống khỏi mặt vậy.

      “Ừm!” Leo . “Tớ tìm thấy chúng và gắn chúng vào lại.”

      “Nhưng nó chưa bao giờ có cánh. Cậu tìm thấy chúng ở đâu thế?”

      Leo chần chừ, và Piper có thể cậu che giấu điều gì đó.

      “Ở... trong rừng,” cậu . “Cũng sửa các mạch điện của nó, phần lớn thôi, vì thế xảy ra việc nó bị chạm mạch nữa>“Phần lớn?” Nyssa hỏi.

      Đầu con rồng co rúm lại. Nó nghiêng về bên và dòng chất lỏng màu đen – có thể là dầu, hy vọng chỉ là dầu – tràn ra khỏi tai nó, đổ lên khắp người Leo.

      “Chỉ còn vài chỗ xoắn cần chỉnh sửa,” Leo .

      “Nhưng sao cậu có thể sống sót...?” Nyssa vẫn tiếp tục nhìn con rồng trong sợ hãi. “Ý tớ là, hơi thở lửa...”

      “Tớ nhanh nhẹn mà,” Leo . “Và may mắn. Giờ, tớ được tham gia vào cuộc tìm kiếm này hay có gì nữa ?”

      Jason gãi đầu. “Cậu đặt tên cho nó là Festus? Cậu có biết trong tiếng Latinh, ‘festus’ có nghĩa là ‘hạnh phúc’ ? Cậu muốn bọn tớ cưỡi con Rồng Hạnh Phúc để giải cứu thế giới sao?”

      Con rồng giật giật người, rùng mình và vỗ cánh.

      “Đó là câu trả lời đúng, người em!” Leo . “Giờ, ừm, tớ đề nghị chúng ta lên đường nhé, các cậu. Tớ lấy ít đồ dự trữ trong... ừm, trong rừng. Và tất cả những người có vũ khí này làm cho Festus sợ hãi đấy.”

      Jason cau mày. “Nhưng chúng ta chưa lập ra bất cứ kế hoạch nào. Chúng ta thể chỉ...”

      ,” Annabeth . ấy là người duy nhất chẳng sợ hãi chút nào. Nét mặt của ấy buồn và nuối tiếc, như thể điều này gợi cho ấy nhớ đến khoảng thời gian vui vẻ nào đó. “Jason, từ giờ cho đến ngày đông chí cậu chỉ còn được ba ngày, và cậu bao giờ nên để cho con rồng sợ hãi phải chờ đợi. Đây chắc chắn là điềm lành. Hãy !”

      Jason gật đầu. Rồi cậu mỉm cười với Piper. “Cậu sẵn sàng chưa, bạn đồng hành?”

      Piper nhìn vào đôi cánh rồng bằng đồng sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, và những cái móng có thể nghiền ra thành từng mảnh .

      “Dĩ nhiên rồi,” .

      Bay con rồng là trải nghiệm tuyệt vời nhất từ trước đến nay, Piper nghĩ.

      cao, khí cực kỳ giá lạnh; nhưng lớp da bằng kim loại của con rồng phát ra rất nhiều nhiệt, như thể họ bay trong bong bóng bảo vệ. về chỗ ngồi ấm áp! Và những đường rãnh trênthiết kế như những cái yên ngựa kỹ thuật cao, vì thế chúng cực kỳ thoải mái. Leo chỉ cho họ cách móc chân vào khe hở của lớp vỏ sắt, như bàn đạp ngựa, và sử dụng các bộ yên cương an toàn bằng da được giấu cách khéo léo bên dưới lớp sắt bọc bên ngoài. Họ ngồi thành hàng : Leo phía trước, Piper, rồi đến Jason, và Piper biết rất rằng Jason ngồi ngay phía sau lưng . ước gì cậu có thể giữ chặt lấy , có thể quàng tay quanh thắt lưng ; nhưng buồn thay, cậu làm điều đó.

      Leo dùng dây cương hướng con rồng bay lên bầu trời như thể cậu ấy làm điều này trong suốt cuộc đời mình. Đôi cánh kim loại hoạt động tốt, và chẳng mấy chốc bờ biển Long Island chỉ còn là đường thẳng lờ mờ bên dưới họ. Họ bay ngang qua phía Connecticut và vào các đám mây mùa đông xám xịt.

      Leo quay lại cười toe toét với họ. “Tuyệt, đúng ?”

      “Thế liệu chúng ta bị nhìn thấy sao?” Piper hỏi.

      “Màn Sương Mù,” Jason . “Nó làm cho người thường nhìn thấy những vật bị phù phép. Nếu họ nhìn thấy chúng ta, chắc chắn họ nhìn nhầm chúng ta với chiếc máy bay hay cái gì đó.”

      Piper liếc nhìn cậu qua vai mình. “Cậu chắc điều đó chứ?”

      ,” cậu thừa nhận. Rồi Piper nhìn thấy cậu nắm chặt bức ảnh trong tay – bức ảnh về có mái tóc đen.

      đưa mắt nhìn Jason trêu chọc, làm cậu đỏ mặt và bỏ bức ảnh vào túi mình. “Chúng ta nhanh chóng hoàn thành chuyến . Chắc chắn đến được đó vào tối nay.”

      Piper tự hỏi trong bức ảnh đó là ai, nhưng muốn hỏi; và nếu Jason tình nguyện chia sẻ, đó phải là dấu hiệu tốt. Có phải cậu nhớ được điều gì đó về cuộc sống trước đây của cậu ? Có phải đó là ảnh bạn của cậu ?

      Thôi , nghĩ. Mày chỉ gây đau khổ cho chính mình mà thôi.

      hỏi câu an toàn hơn. “Chúng ta đâu?”

      “Tìm thần Gió Bấc,” Jason trả lời. “Và săn đuổi vài

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      17. LEO


      Leo cực kỳ phấn khích.

      Nét mặt của mọi người khi cậu cưỡi con rồng bay vào trại ấy à? Lố bịch! Cậu nghĩ những người sống cùng nhà với cậu làm hỏng con ốc lớn dùng cho bulông.

      Festus cũng bảnh nữa. Nó thiêu rụi bất cứ ngôi nhà nào và cũng ăn thịt thần rừng nào, ngay cả khi nó để chảy ít dầu từ tai nó. Được rồi, rất nhiều dầu. Leo có thể sửa lại vụ đó sau.

      Có lẽ vì thế mà Leo bị buộc phải cho mọi người về Boong-ke 9 hay bản thiết kế con thuyền bay. Cậu cần có khoảng thời gian để nghĩ về tất cả mấy thứ đó. Cậu có thể kể với họ khi cậu quay lại.

      Nếu tôi quay lại, phần nào đó trong cậu nghĩ như thế.

      Đúng vậy, nếu cậu có thể quay lại. Cậu có được dây thắt lưng đồ nghề ma thuật từ boong-ke, cùng với rất nhiều quân nhu tuyệt vời được cất giữ an toàn trong ba lô của cậu. Ngoài ra, cậu có con rồng chỉ bị hư hỏng có thể thở ra lửa ở phe cậu. Vậy chuyện gì xấu có thể xảy ra được cơ chứ?

      Ừm, cái đĩa kiểm soát có thể bị hỏng, phần tồi tệ trong cậu gợi ý. Festus có thể ăn thịt cậu.

      Được rồi, vậy là con rồng được sửa chữa hoàn toàn như Leo tiết lộ. Cậu làm việc suốt đêm để gắn đôi cánh đó vào, nhưng cậu tìm thấy được bất cứ bộ não rồng dư nào ở bất cứ đâu trong boong-ke. Này, họ ở trong tình trạng thời gian hạn chế! Chỉ còn ba ngày là đến ngày đông chí. Họ phải thực chuyến thôi. Ngoài ra, Leo cũng lau chùi chiếc đĩa khá sạch rồi. Phần lớn các mạch điện vẫn còn tốt. Nó chỉ việc gắn kết lại với nhau thôi.

      Phần tồi tệ trong cậu bắt đầu nghĩ, Ừm, nhưng lỡ như...

      “Câm miệng nào, tôi,” Leo lớn.

      “Gì chứ?” Piper hỏi. lang="PT-BR">“ có gì,” cậu . “Đêm dài. Tớ nghĩ mình gặp ảo giác. Nó tuyệt.”

      Ngồi ở phía trước nên cậu thể nhìn thấy mặt họ, nhưng từ im lặng của những người bạn của mình cậu đoán rằng họ thích thú gì khi có người cưỡi rồng bị ảo giác và mất ngủ.

      “Tớ chỉ đùa thôi.” Leo quyết định rằng tốt hơn nếu thay đổi chủ đề chuyện. “Vậy kế hoạch là gì, người em? Cậu điều gì đó về việc bắt ngọn gió, hay xua tan ngọn gió, hay điều gì đó?”

      Khi họ bay ngang qua bang New England, Jason trình bày kế hoạch trò chơi: Đầu tiên, phải tìm được người tên là Boreas và tra tấn ông ta để lấy được thông tin – “Tên ông ấy là Boreas?” Leo phải hỏi. “Ông ấy là gì, thần của Nhàm chán sao?”

      Thứ hai, Jason tiếp, họ phải tìm ra các con venti tấn công họ ở Grand Canyon. “Liệu chúng ta có thể chỉ gọi chúng là tinh linh bão được ?” Leo hỏi. “Venti khiến chúng trông giống như loại café espresso đáng ghét.”

      Và thứ ba, Jason kết thúc, họ phải tìm ra được bọn tinh linh bão đó làm việc cho ai, vì thế họ có thể tìm được nữ thần Hera và giải thoát cho bà ta.

      “Thế cậu cố ý muốn tìm Dylan, chàng tinh linh bão ác độc,” Leo . “ chàng ném tớ khỏi cầu kính và hút Huấn luyện viên Hedge vào những đám mây.”

      “Là như thế,” Jason . “Ừm... có thể cả chó sói cũng tham gia vào. Nhưng tớ nghĩ nó thân thiện. Nó chắc chắn ăn thịt chúng ta, trừ khi chúng ta cho nó thấy yếu đuối.”

      Jason kể cho họ nghe về giấc mơ của cậu – con sói mẹ cáu kỉnh to lớn và ngôi nhà bị đốt cháy với những chóp đá nhọn mọc lên từ hồ bơi.

      “Ừ... ừm,” Leo . “Nhưng cậu biết chỗ đó nằm ở đâu.”

      ,” Jason thừa nhận.

      “Còn có cả những người khổng lồ nữa,” Piper thêm vào. “Lời tiên tri về báo thù của những người khổng lồ.”

      “Chờ ,” Leo . “Những người khổng lồ – giống như nhiều hơn sao? Sao nó thể là chỉ người khổng lồ muốn báo th

      “Tớ nghĩ thế,” Piper . “Tớ nhớ trong vài truyện Hy Lạp cổ, có gì đó về đội quân khổng lồ.”

      “Tuyệt,” Leo lầm bầm. “Dĩ nhiên, nếu chúng ta may mắn, đó là đội quân. Vậy cậu biết thêm điều gì khác về những tên khổng lồ đó ? Chẳng phải cậu thực đống nghiên cứu về chuyện thần thoại cho bộ phim đó với cha cậu sao?”

      “Cha cậu là diễn viên ư?” Jason hỏi.

      Leo cười ngất ngưởng. “Tớ vẫn cứ quên cái chứng quên của cậu. Hờ. Quên cái chứng quên đó . Điều đó khá thú vị. Nhưng đúng thế, cha ấy là Tristan McLean.”

      “Ừ... Xin lỗi, nhưng ông ấy đóng trong phim nào thế?”

      “Điều đó quan trọng,” Piper nhanh. “Những tên khổng lồ – được rồi, có rất nhiều người khổng lồ trong thần thoại Hy Lạp. Nhưng nếu tớ nhớ ra đúng những tên đó, đó là tin xấu đối với chúng ta. To lớn, gần như thể giết chết. Chúng có thể ném núi và những thứ như thế. Tớ nghĩ chúng có liên quan đến các thần Titan. Chúng trỗi dậy từ đất sau khi Kronos chết trong cuộc chiến – ý tớ là cuộc chiến Titan lần thứ nhất, hàng ngàn năm trước – và chúng cố hủy diệt đỉnh Olympus. Nếu chúng ta về cùng những tên khổng lồ đó...”

      “Bác Chiron nó lại xảy ra lần nữa,” Jason nhớ lại. “ loạt các kiện cuối cùng. Chẳng lẽ đó là ý bác ấy muốn . Hèn gì bác ấy muốn cho chúng ta biết mọi chi tiết.”

      Leo huýt sáo. “Vậy... những gã khổng lồ có thể ném núi. Những con sói thân thiện ăn thịt chúng ta nếu chúng ta lộ ra yếu đuối. Thức uống espresso khó chịu. Hiểu rồi. Có lẽ đây phải lúc về người trông trẻ bị bệnh thần kinh của tớ.”

      “Đó có phải là câu chuyện đùa khác ?” Piper hỏi.

      Leo kể cho họ nghe về Dì Callida, người ra là nữ thần Hera, và việc bà ta xuất trước mặt cậu ở trại như thế nào. Cậu kể cho họ nghe về các khả năng với lửa của mình. Đó vẫn là chủ đề nhạy cảm, đặc biệt sau khi Nyssa kể cho cậu nghe về các á thần lửa hay phá hủy các thành phố và những thứ khác. Ngoài ra, Leo phải nhớ lại chuyện cậu gây ra cái chết của mẹ, và... . Cậu chưa sẵn sàng nhớ tới chuyện đó. Cậu tính kể về cái đêm bà ấy qua đời, đề cập đến gọn lửa, chỉ rằng xưởng máy đó bị sập mà thôi. Điều đó dễ dàng khi cậu cần phải nhìn vào mắt những người bạn của mình, mà chỉ việc giữ cho mắt cậu hướng thẳng về phía trước khi họ bay.

      Và cậu kể cho họ nghe về người phụ nữ kỳ lạ dường như ngủ trong bộ đầm bằng đất, nhưng có vẻ như bà ta biết được tương lai.

      Leo ước lượng họ bay qua toàn bộ bang Massachusetts phía bên dưới trước khi những người bạn của cậu cất tiếng.

      “Điều đó... đáng lo,” Piper .

      “Chúng ta tóm tắt mọi chuyện lại nhé,” Leo đồng ý. “Chuyện là, mọi người tin nữ thần Hera. Bà ta ghét á thần. Và lời tiên tri chúng ta gây ra chết chóc nếu chúng ta giải phóng cơn thịnh nộ của bà ta. Vì thế tớ tự hỏi... sao chúng ta lại phải làm điều này?”

      “Bà ta chọn chúng ta,” Jason , “tất cả ba chúng ta. Chúng ta là những người đầu tiên trong số bảy người được tập hợp lại vì lời Đại Tiên Tri. Cuộc tìm kiếm này là màn mở đầu cho điều gì đó còn lớn hơn.”

      Điều đó khiến Leo cảm thấy tốt hơn chút nào, nhưng cậu thể tranh cãi với ý kiến của Jason. Điều này đúng như thể là khởi đầu cho điều gì đó lớn hơn. Cậu chỉ ước rằng nếu có thêm bốn á thần nữa được định sẵn để giúp đỡ, họ nhanh chóng xuất . Leo muốn ở lâu trong các cuộc phiêu lưu đe dọa mạng sống đáng kinh sợ này.

      “Ngoài ra,” Jason tiếp tục , “việc giúp đỡ nữ thần Hera là cách duy nhất giúp tớ có lại được ký ức của mình. Và những cái chóp đen trong giấc mơ của tớ dường như hút lấy năng lượng của nữ thần Hera. Nếu cái vật đó giải thoát cho vị vua của những người khổng lồ bằng cách hủy diệt nữ thần Hera...”

      phải là thỏa hiệp tốt,” Piper đồng ý. “Ít nhất nữ thần Hera ở về phe chúng ta – hầu như thế. Việc mất bà ta khiến các thần rơi vào hỗn loạn. Bà ta là người quan trọng giữ hòa bình trong gia đình. Và trận chiến với những người khổng lồ có thể còn có sức tàn phá hơn so với Cuộc chiến thần Titan.”

      Jason gật đầu. “Bác Chiron cũng về các thế lực xấu xa chuyển động vào ngày đông chí, đó là thời điểm tốt cho ma thuật hắc ám, và hết – thứ gì đó có thể thức tỉnh nếu nữ thần Hera làm lễ vật hiến tế trong ngày đó. Và bà chủ, người các tên tinh linh bão, người muốn giết tất cả các á thần...”

      “Đó có thể là người phụ nữ ngủ kỳ quái kia,” Leo kết thúc câu của Jason. “Người Đàn Bà Đất hoàn toàn thức tỉnh ấy à? phải thứ tớ muốn nhìn tí nào.”

      “Nhưng bà ta là ai?” Jason hỏi. “Và bà ta có liên quan gì đến những người khổng lồ?”

      Những câu hỏi hay đấy, nhưng ai trong số họ có được câu trả lời. Họ bay trong im lặng trong khi Leo tự hỏi liệu cậu có làm đúng , khi chia sẻ quá nhiều. Cậu chưa bao giờ kể cho bất cứ ai về cái đêm ở nhà kho đó. Ngay cả khi cậu kể cho họ toàn bộ câu chuyện, cậu vẫn cảm thấy kỳ lạ, như thể cậu vừa mở tung ngực mình và lấy ra tất cả các bánh răng làm cho cậu kêu tích tắc vậy. Cơ thể cậu run rẩy, và điều đó phải do cái lạnh. Cậu hy vọng Piper ngồi sau lưng cậu thể nhận ra điều đó.

      Xưởng rèn và chim bồ câu phá vỡ nhà giam. Đó chẳng phải là dòng trong lời tiên tri sao? Điều đó có nghĩa là cậu và Piper phải nghĩ ra cách để xâm nhập vào nhà tù đá ma thuật đó, giả như họ có thể tìm được nó. Rồi họ giải phóng cơn thịnh nộ của nữ thần Hera, gây ra nhiều cái chết. Ừm, chuyện đó nghe có vẻ thú vị! Leo từng nhìn thấy Dì Callida hành động; bà ta thích các loại dao, rắn, và đặt các em bé trong những ngọn lửa cháy. Đúng thế, hãy giải phóng hoàn toàn cơn giận của bà ta. ý kiến tuyệt vời.

      Festus vẫn tiếp tục bay. Gió ngày càng lạnh hơn, và bên dưới họ các cánh rừng phủ đầy tuyết dường như kéo dài mãi mãi. Leo biết chính xác Quebec nằm ở đâu. Cậu Festus đưa họ đến lâu đài của thần Boreas, và Festus cứ tiếp tục bay về phía bắc. Hy vọng con rồng biết đường, và điểm đến của họ là Bắc Cực.

      “Sao cậu ngủ chút ?” Piper bên tai cậu. “Cậu thức cả đêm mà.”

      Leo muốn phản đối, nhưng từ ‘ngủ’ nghe thực êm tai. “Cậu để tớ rớt xuống chứ?”

      Piper vỗ lên vai cậu. “Hãy tin tớ, Valdez. Những người xinh đẹp bao giờ dối.”

      “Đúng vậy,” cậu lầm bầm. Cậu ngả người về phía trước tựa vào phần cổ ấm áp của con rồng bằng đồng và nhắm mắt lại





      18. LEO


      Dường như cậu chỉ ngủ được trong vài giây, nhưng khi Piper lắc cậu tỉnh lại, ánh sáng ban ngày tan .

      “Chúng ta đến nơi,” .

      Leo dụi dụi hai mắt để cho cơn buồn ngủ biến mất. Bên dưới họ, thành phố nằm vách đá nhìn xuống dòng sông. Thảm thực vật quanh đó được phủ đầy tuyết, nhưng bản thân thành phố nóng rực trong ánh mặt trời mùa đông. Các tòa nhà chen chúc nhau bên trong các bức tường cao như thành phố thời trung cổ, trông cũ kỹ hơn bất cứ nơi nào Leo từng nhìn thấy trước đây. Ở giữa thành phố là lâu đài thực – ít nhất Leo cho nó là lâu đài – với những bức tường gạch đỏ khổng lồ và pháo đài vuông vắn với mái nhà hình tam giác, có chóp nhọn màu xanh.

      “Hãy với tớ đó là Quebec chứ phải là xưởng của ông già Noel,” Leo .

      “Đúng, Thành phố Quebec,” Piper xác nhận. “ trong những thành phố cổ kính nhất Bắc Mỹ. Được tìm thấy vào khoảng năm 1600 hay khoảng chừng đó?”

      Leo nhướn mày. “Cha cậu cũng đóng bộ phim về đề tài đó đúng ?”

      nhăn mặt với cậu, điều rất quen thuộc với Leo, nhưng nó ăn rơ lắm với lớp trang điểm xinh đẹp mới của . “Tớ đọc vào lúc nào đó, được chưa? Chỉ vì nữ thần Aphrodite thừa nhận tớ, có nghĩa tớ phải trở thành kẻ đầu đất.”

      hiếu chiến!” Leo . “Vậy cậu biết khá nhiều, thế lâu đài đó là gì thế?”

      khách sạn, tớ nghĩ thế.”

      Leo cười ngất ngưởng. “ phải chứ.”

      Nhưng khi họ tiến đến gần, Leo nhận ra đúng. Những người gác cửa, những người hầu phòng, và những người mang vác hành lý tấp nập ra vào lối vào sang trọng. Những chiếc xe đen bóng sang trọng đậu ở lối . Mọi người trong những bộ trang phục và những chiếc áo choàng mùa đông lịch lãm hối hả ra khỏi xe trong cơn giá lạnh.

      “Thần Gió Bấc ở trong khách sạn này sao?” Leo . “Điều đó thể...”

      thẳng về phía trước, các cậu,” Jason chen vào. “Chúng ta có bạn đồng hành!”

      Leo nhìn xuống bên dưới và nhìn thấy điều Jason muốn đề cập đến. Xuất đỉnh tháp là hai nhân ảnh có cánh – những thiên thần giận dữ, với những thanh kiếm hung ác.

      Festus thích những chàng thiên thần đó. Nó lao xuống nửa chừng giữa trung, đôi cánh đập mạnh và những chiếc móng lộ ra, đồng thời tạo ra tiếng động ùng ục trong cổ họng nó. Leo nhận ra thanh đó, con rồng sẵn sàng để phun lửa.

      “Bình tĩnh nào, chàng trai,” Leo thầm. Có điều gì đó mách với cậu rằng những thiên thần này vừa lòng khi bị đốt cháy.

      “Tớ thích điều này,” Jason . “Họ trông giống những tên tinh linh bão.”

      Lúc đầu Leo nghĩ cậu bạn đúng, nhưng khi các thiên thần đến gần hơn, cậu có thể nhận ra họ rắn chắc hơn nhiều so với các venti. Họ trông như các cậu thiếu niên bình thường ngoại trừ mái tóc trắng như tuyết và cánh lông vũ màu tía. Các thanh kiếm đồng lởm chởm, như các cột băng. Gương mặt họ trông khá giống nhau như thể họ là em, nhưng ràng họ phải là em sinh đôi.

      người có kích thước của con bò, với chiếc áo chơi khúc côn cầu màu đỏ tươi, quần thun rộng lùng thùng, và đôi giày đá banh bằng da màu đen. chàng này ắt hẳn tham gia quá nhiều trận đánh, vì cả hai mắt ta đều bầm tím, và khi ta nhe răng ra, vài cái trong số đó biến đâu mất.

      chàng còn lại trông như vừa mới bước ra khỏi trong số bìa album nhạc rock những năm 1980 của mẹ Leo – Journey, có lẽ thế, Hall & Oates, hay thứ gì đó còn nhàm chán hơn thế. Mái tóc trắng như tuyết dài và dựng ngược thành con cá đối. ta mang đôi giày da mũi nhọn, chiếc quần được thiết kế quá chật, và chiếc áo sơ mi lụa xấu đau xấu đớn với ba nút được mở ra. Có lẽ ta nghĩ mình trông giống vị thần tình bảnh bao, nhưng ta thể cân nặng hơn bốn mươi ký, và bị mụn trứng cá nặng.

      Các thiên thần dừng lại phía trước con rồng và bay lơ lửng ở đó với vũ khí lăm lăm trong t

      chàng bò hockey càu nhàu. “Cấm bay.”

      “Xin lỗi?” Leo .

      “Các ngươi có trong hồ sơ bay,” vị thần tình bảnh bao giải thích. Ngoài mấy vấn đề khác ra, ta bằng giọng Pháp tệ đến nỗi Leo chắc nó . “Đây là khu vực cấm bay.”

      “Tiêu diệt?” chàng bò trưng ra nụ cười toe toét với hàm răng thưa.

      Con rồng bắt đầu xì khói, sẵn sàng để bảo vệ họ. Jason gọi ra thanh kiếm vàng của mình, nhưng Leo la lớn, “Ngừng lại! Chúng ta hãy cư xử lịch chút, các chàng trai. Ít nhất, liệu tôi có thể biết được ai là người có vinh dự giết chết tôi ?”

      “Tôi là Cal!” chàng bò cằn nhằn. ta có vẻ rất tự mãn, như thể ta mất quãng thời gian dài để học thuộc câu đó.

      “Đó là từ gọi thân mật của Calais,” vị thần tình . “Buồn thay, em trai tôi thể từ đó hay những từ có nhiều hơn hai tiết...”

      “Pizza! Khúc côn cầu! Tiêu diệt!” Cal phát biểu.

      “... bao gồm cả tên của chính mình,” vị thần tình kết thúc câu .

      “Tôi là Cal,” Cal lặp lại. “Và đây là Zethes! trai tôi!”

      “Ồ,” Leo . “Đó gần như là ba câu, trời ạ! Cứ tiếp tục như thế.”

      Cal càu nhàu, ràng rất hài lòng với bản thân ta.

      “Thằng hề ngu ngốc,” người trai gắt lên. “Họ cười mày đấy. Nhưng sao. Tôi là Zethes, đó từ gọi thân mật của Zethes. Và quý đây...” ta nháy mắt với Piper, nhưng cái nháy mắt đó giống khuôn mặt nhăn nhó hơn. “ ấy có thể gọi tôi bằng bất cứ tên nào ấy muốn. Liệu có muốn ăn tối với á thần nổi tiếng trước chúng tôi tiêu diệt ?”

      Piper phát ra thanh nôn khan như khi mắc viên thuốc ho ở họng. “Đó là... lời đề nghị kinh khiếp.”

      hề gì.” Zethes nhướn mày. “Chúng tôi là những người rất lãng m chúng ta là các Boread.”

      “Boread?” Jason chen ngang. “Ý là, các con trai của thần Boreas sao?”

      “A, vậy cậu cũng nghe về chúng tôi!” Zethes trông rất hài lòng. “Chúng tôi là những người gác cửa cho cha. Vì thế các cậu hiểu cho, chúng tôi thể để cho những người được phép bay trong phận của ông ấy những con rồng kêu cót két, gây sợ hãi cho dân thường ngốc nghếch.”

      ta chỉ xuống bên dưới, và Leo nhìn thấy mọi người bắt đầu chú ý. vài người chỉ lên trời – phải để hoảng hốt, nhưng – đầy bối rối và bực mình, như thể con rồng là chiếc trực thăng quan sát giao thông bay quá chậm.

      “Đó là lý do đáng tiếc, trừ khi đây là cuộc hạ cánh khẩn cấp,” Zethes , gạt tóc ta ra khỏi khuôn mặt đầy mụn trứng cá, “chúng ta phải tiêu diệt các cậu cách đầy đau đớn.”

      “Tiêu diệt!” Cal đồng ý, hơi nhiệt tình hơn so với Leo nghĩ là cần thiết.

      “Đợi !” Piper . “Đây là trường hợp đáp khẩn cấp.”

      “A a a!” Cal trông khá thất vọng, Leo gần như cảm thấy thương hại ta.

      Zethes chăm chú nhìn Piper, dĩ nhiên đó cũng là điều ta làm nãy giờ. “Vậy làm thế nào mà xinh đẹp lại quyết định đây là trường hợp khẩn cấp thế?”

      “Chúng tôi phải gặp thần Boreas. Chuyện này hoàn toàn khẩn cấp! Làm ơn mà?” ép mình mỉm cười, điều mà Leo đoán ắt giết chết ; nhưng vẫn còn chịu tác động của phúc lành mà nữ thần Aphrodite ban cho, và trông tuyệt. Có điều gì đó nữa về giọng của – Leo nhận ra bản thân cậu tin vào mọi lời . Jason gật đầu, có vẻ như hoàn toàn bị thuyết phục.

      Zethes sờ sờ lên chiếc áo sơ mi lụa của mình, chỉ để chắc chắn rằng nó vẫn mở đủ rộng. “Ừm... tôi ghét phải làm thất vọng quý xinh đẹp, nhưng biết đấy, chị tôi, tạo ra trận tuyết lở nếu chúng tôi cho phép các người...”

      “Và con rồng của chúng tôi gặp cố!” Piper thêm. “Nó vỡ tan bất cứ lúc nào!”

      Festus rùng mình đầy hữu ích, rồi nghiêng đầu sang bên và làm cho chất bôi trơn đặc àn ra khỏi tai nó, rơi lộp độp lên chiếc Mercedes đen trong bãi đỗ xe bên dưới.

      tiêu diệt?” Cal rên rỉ.

      Zethes suy nghĩ về vấn đề. Rồi ta trao cho Piper cái nháy mắt co thắt nữa. “Được rồi, xinh đẹp. Ý tôi là, đúng. con rồng gặp cố – điều này có thể xem là trường hợp khẩn cấp.”

      “Tiêu diệt chúng sau?” Cal gợi ý, điều đó chắc chắn gần với thân thiện mà ta từng có.

      “Việc này phải có vài lời giải thích,” Zethes quyết định. “Cha gần đây đối xử tốt lắm với những người khách. Nhưng, được rồi. thôi, người của con rồng bị hỏng. Hãy theo chúng ta.”

      em nhà Boreas cất kiếm của họ và lấy ra vũ khí hơn từ dây thắt lưng – hay đó là điều Leo nghĩ. Rồi họ bật nó lên, và Leo nhận ra chúng là những cây đèn phát sáng màu cam, như cái mà người điều khiển giao thông sử dụng đường cao tốc. Cal và Zethes quay lại và lao về phía tòa tháp của khách sạn.

      Leo quay lại nhìn những người bạn của mình. “Tớ thích những chàng này. theo họ chứ?”

      Jason và Piper trông chẳng thiết tha chút nào.

      “Tớ đoán là thế,” Jason quyết định. “Giờ chúng ta ở đây. Nhưng tớ tự hỏi sao thần Boreas lại đối xử tốt với những người khách viếng thăm nhỉ.”

      “Phù, ông ấy chỉ muốn gặp chúng ta.” Leo huýt gió. “Festus, theo những ngọn đèn phát sáng đó!”

      Khi họ tiến đến gần hơn, Leo lo rằng họ đâm sầm vào tòa tháp. em nhà Boreas rẽ phải ở đỉnh mái hồi màu xanh lục và hề chậm lại. Rồi mặt cắt nghiêng của mái nhà mở ra, để lộ ra lối vào đủ rộng cho Festus đáp xuống. Phần đỉnh và đáy xếp đầy các cột băng trông giống những chiếc răng lởm chởm.

      “Điều này tốt,” Jason lẩm bẩm, nhưng Leo thúc con rồng bay xuống, và họ lao vào phía sau em nhà Boreas.

      Họ đáp xuống chỗ ắt phải được gọi là phòng thông tầng, nhưng nơi này như được làm đông lạnh. Sảnh vào có trần mái vòm cao mười hai mét, các cánh cửa sổ có màn cửa khổng lồ, và các tấm thảm phương Đông sang trọng. cầu thang ở cuối căn phòng dẫn đếnảnh rộng lớn khác tương tự, và có thêm nhiều hành lang phân nhánh ở cả bên trái lẫn bên phải. Nhưng băng giá khiến cho vẻ đẹp của căn phòng trở nên hơi đáng sợ. Khi Leo trượt xuống khỏi người con rồng, tấm thảm kêu lạo xạo bên dưới chân cậu. lớp sương giá mỏng bao phủ toàn bộ nội thất bên trong. Các tấm màn nhúc nhích vì chúng được đông đặc lại, và các cánh cửa sổ được phủ băng bên ngoài để ánh sáng hơi nước kỳ lạ từ mặt trời lọt vào. Thậm chí ngay cả trần nhà cũng chi chít các cột băng. Còn về phần các cầu thang, Leo chắc điều rằng cậu bị trượt và gãy cổ nếu cậu cố leo lên chúng.

      “Các ,” Leo , “hãy sửa bộ ổn nhiệt ở đây, và tôi dọn hết nhà vào đây.”

      “Tớ ,” Jason nhìn đầy bồn chồn về phía cầu thang. “Tớ cảm thấy có gì đó ổn. Có thứ gì đó ở kia...”

      Festus rùng mình và khịt ra lửa. Sương giá bắt đầu bám vào các móng chân của nó.

      , , .” Zethes tới, tuy nhiên sao ta lại có thể bằng đôi giày da mũi nhọn đó nhỉ, Leo hình dung được. “Con rồng phải ngừng hoạt động. Chúng tôi thể có lửa ở trong này. Nhiệt làm hỏng mái tóc của tôi.”

      Festus gầm lên và quay tròn hàm răng hình mũi khoan của mình.

      “Được rồi, bạn.” Leo quay sang Zethes. “Con rồng này hơi nhạy cảm với khái niệm ngừng hoạt động. Nhưng tôi có giải pháp tốt hơn nhiều.”

      “Tiêu diệt?” Cal gợi ý.

      , trời ạ. phải ngừng ngay việc từ tiêu diệt nhé. Hãy chờ xem.”

      “Leo,” Piper đầy lo lắng, “cậu làm...”

      “Hãy xem và học hỏi nhé, nữ hoàng xinh đẹp. Khi tớ tu sửa lại Festus tối qua, tớ tìm thấy tất cả các loại nút. số, cậu chắc muốn biết về chức năng của nó đâu. Nhưng vài ... À, chúng ta hãy xem nhé.”

      Leo luồn tay vào đằng sau chân trước bên trái của con rồng. Cậu kéo công tắc, và cả người con rồng từ đầu cho đến chân đều rung lên. Mọi người lùi lại khi Festus gập lại như trò xếp giấy. Lớp bọc đồng bên ngoài cơ thể nó xếp chồng lên nhau. Cổ và đuôi lùi lại vào trong cơ thể. Đôi cánh gấp lại và phần thân kết lại thành khối cho đến khi nó trở thành khối kim loại hình nhật có kích thước của cái va li.

      Leo cố nhấc nó lên, nhưng vật đó nặng khoảng gần ba tấn. “Ừm... đúng rồi. Chờ chút. Tớ nghĩ... à há.”

      Cậu nhấn vào cái nút khác. tay cầm búng ra ở phía đỉnh và các bánh xe kêu lách cách ló ra ở phần đáy.

      “Ta-da!” cậu thông báo. “Đây là chiếc túi xách tay nặng nhất thế giới!”

      “Điều đó là thể,” Jason . “Thứ to lớn đó thể...”

      “Ngừng lại!” Zethes ra lệnh. ta và Cal rút kiếm ra và nhìn chằm chằm vào Leo.

      Leo đưa hai tay mình lên. “Được rồi... tôi làm gì nào? Bình tĩnh nào các chàng trai. Các cảm thấy con rồng quá nhiều phiền phức, tôi phải biến nó thành túi xách...”

      “Cậu là ai?” Zethes chĩa mũi kiếm vào ngực Leo. “Con của thần Gió Nam, do thám chúng ta sao?”

      “Gì chứ? phải!” Leo . “Con trai của thần Hephaestus. người thợ rèn thân thiện, nguy hại đối với mọi người!”

      Cal làu bàu. ta áp sát mặt mình vào mặt Leo, và nghi ngờ gì nữa, ta trông chẳng đẹp hơn chút nào khi nhìn thẳng, với đôi mắt bầm tím và cái miệng rách nát. “Có mùi lửa,” ta . “Lửa kinh lắm.”

      “Ồ.” Trái tim Leo đập nhanh. “Ừm, được rồi... áo quần của tôi hình như bị cháy xém, và tôi làm việc với dầu, và...”

      !” Zethes đẩy Leo lùi lại bằng mũi kiếm. “Chúng tôi có thể ngửi thấy lửa, bạn á thần. Chúng tôi cho rằng nó đến từ con rồng kẽo cà kẽo kẹt kia, nhưng giờ con rồng biến thành va li. Và tôi vẫn tiếp tục ngửi thấy mùi lửa... người cậu.”

      Nếu ngôi nhà này ở mức ba độ C, Leo chắc rằng mình bắt đầu vã mồ hôi. “Này... nghe này... tôi biết...” Cậu tuyệt vọng liếc về phía những người bạn của mình. “Các cậu, giúp tớ chút được ?”

      Jason sẵn sàng nắm lấy đồng tiền vàng trong tay. Cậu bước lên phía trước, nhìn thẳng vào Zethes. “Nghe này, chuyện này là hiểu lầm. Leo phải là người lửa. với họ , Leo. Nó cậu phải là chàng người lửa.”

      “Ừm...”

      “Zethes?” Piper cố nở nụ cười chói lói của mình lần nữa, thế nhưng vì lo sợ và lạnh nên thể làm được điều đó. “Tất cả chúng ta ở đây đều là bạn. Hãy đặt kiếm của hai xuống và chúng ta cùng chuyện.”

      xinh đẹp,” Zethes thừa nhận, “và dĩ nhiên ấy thể nào chống lại việc bị thu hút bởi vẻ ngoài kỳ lạ của ta; nhưng buồn thay, ta thể chuyện đương với ấy vào lúc này.”

      ta đẩy mũi kiếm sâu hơn vào ngực Leo, và Leo có thể cảm nhận được lớp sương giá tỏa khắp áo sơ mi, khiến da cậu tê cóng.

      Cậu ước gì cậu có thể khởi động lại Festus. Cậu cần vài hỗ trợ. Ngay cả khi cậu có thể với tới chỗ cái nút, việc đó cũng phải mất đến vài phút, chưa kể đến việc hai gã điên có cánh màu tía chặn đường cậu.

      “Giờ tiêu diệt nó?” Cal hỏi trai mình.

      Zethes gật đầu. “Buồn thay, ta nghĩ...”

      ,” Jason phản đối. Cậu ấy nghe khá bình tĩnh, nhưng Leo đoán cậu ấy phải mất khoảng hai giây để búng đồng tiền đó và rồi hoàn toàn ở trong trạng thái đấu sĩ. “Leo chỉ là con trai của thần Hephaestus. Cậu ấy có nguy hiểm gì. Piper đây là con của nữ thần Aphrodite. Tôi là con trai của thần Zeus. Chúng tôi đến đây trong hòa bình...”

      Giọng Jason trở nên ấp úng, vì hai em nhà Boreas đột nhiên quay sang nhìn cậu ấy.

      “Cậu vừa gì?” Zethes gặng hỏi. “Cậu là con trai của thần Zeus?”

      “Ừm... đúng vậy,” Jason . “Đó là điều tốt, đúng ? Tên tôi là Jason.”

      Cal trông khá kinh ngạc, ta gần như đánh rơi kiếm của mình. “ thể là Jason được,” ta . “Trông giống.”

      Zethes bước về phía trước và nheo nheo mắt nhìn vào mặt Jason. “, cậu ta phải Jason của chúng ta. Jason của chúng ta thời trang hơn. nhiều như ta – nhưng thời trang. Ngoài ra, Jason của chúng ta chết cách đây hàng thiên niên kỷ

      “Chờ ,” Jason . “Jason của chúng ta... ý các là Jason nguyên bản ấy à? chàng Bộ Lông Cừu Vàng ấy hả?”

      “Dĩ nhiên,” Zethes . “Chúng ta là bạn cùng nhóm con tàu của cậu ta, con tàu Argo, cách đây lâu rồi, khi chúng ta còn là các á thần con người. Rồi bọn ta chấp nhận bất tử để phục vụ cho cha, vì thế ta có thể trông lúc nào cũng đẹp đẽ, và em trai ngớ ngẩn của ta có thể thưởng thức pizza và khúc côn cầu.”

      “Khúc côn cầu!” Cal đồng ý.

      “Nhưng Jason – Jason của chúng ta – cậu ta chết như con người,” Zethes . “Cậu thể là cậu ta.”

      “Tôi phải,” Jason đồng ý.

      “Vậy, tiêu diệt?” Cal hỏi. ràng là câu chuyện làm cho hai tế bào não của ta hoạt động nghiêm túc.

      ,” Zethes đầy luyến tiếc. “Nếu cậu ta là con trai thần Zeus, cậu ta có thể là người chúng ta chờ.”

      chờ?” Leo hỏi. “Ý là theo cách tốt lành: cho cậu ấy các phần thưởng quá sức tưởng tượng? Hay chờ theo nghĩa xấu: cậu ấy gặp rắc rối?”

      Giọng vang lên, “Điều đó còn phụ thuộc vào ý của cha ta.”

      Leo nhìn lên phía cầu thang. Tim cậu như ngừng đập. Phía đỉnh cầu thang là mặc chiếc đầm lụa màu trắng. Làn da nhợt nhạt tự nhiên, nó có màu của tuyết, nhưng có mái tóc bờm đen mượt và đôi mắt màu nâu café. nhìn Leo chút cảm xúc, nụ cười, chút thân thiện. Nhưng điều đó thành vấn đề. Leo . là người con chói lọi nhất mà cậu từng nhìn thấy.

      Rồi ta quay sang nhìn Jason và Piper, và dường như ngay lập tức hiểu được tình hình.

      “Cha muốn gặp người được gọi là Jason,” .

      “Thế đó có phải là cậu ta ?” Zethes hỏi đầy hào hứng.

      “Chúng ta biết thôi,” . “Zethes, dẫn khách của chúng ta vào.”

      Leo nắm lấy quai chiếc va li rồng bằng đồng của cậu. Cậu chắc làm cách nào cậu có thể kéo nó lên các bậc thang, nhưng cậu phải đến gần đó và hỏi ấy vài câu hỏi quan trọng – như địa chỉ email và số điện thoại.

      Trước khi cậu bước lên bước, ta làm cậu đóng băng chỉ với cái nhìn. phải đóng băng theo nghĩa đen, nhưng ta cũng có thể làm như thế.

      phải cậu, Leo Valdez,” ta .

      Trong thâm tâm, Leo tự hỏi làm thế nào ta biết được tên cậu; nhưng phần lớn cậu chỉ chú tâm vào việc cậu phải lòng ta như thế nào.

      “Sao lại ?” Cậu chắc mình như thể đứa trẻ giận dỗi, nhưng cậu thể ngăn mình làm điều đó.

      “Cậu ở cùng cha ta được,” . “Nước và lửa – đó phải là lựa chọn khôn ngoan.”

      “Chúng tôi cùng nhau,” Jason , đặt tay mình lên vai Leo, “hoặc ai cả.”

      nghiêng đầu, như thể ta quen việc người khác từ chối lời đề nghị của ta. “Cậu ta bị tổn hại gì đâu, Jason Grace, trừ phi cậu gây rắc rối. Calais, giữ Leo Valdez ở đây. Canh chừng thôi, được giết cậu ta đâu đấy.”

      Cal bĩu môi. “Chỉ tẹo thôi?”

      được,” khẳng định. “Và chăm lo cho cái va li thú vị của cậu ta, cho đến khi cha đưa ra ý kiến.”

      Jason và Piper nhìn Leo, vẻ mặt họ như hỏi thầm cậu: Cậu muốn chơi điều này như thế nào?

      Leo cảm thấy lòng biết ơn dâng trào bên trong mình. Họ sẵn sàng chiến đấu vì cậu. Họ để cậu mình với chàng bò khúc côn cầu này. phần trong cậu muốn làm thế, mở tung cái dây thắt lưng đồ nghề mới của mình ra và xem xem cậu có thể làm những gì, có thể là gọi ra hoặc hai quả cầu lửa và làm cho nơi này ấm hơn. Nhưng hai em nhà Boreas này làm cậu sợ. Và quyến rũ đó còn khiến cậu cảm thấy sợ hãi hơn, ngay cả khi cậu vẫn muốn có được số điện thoại của ta.

      “Tớ ổn mà, các cậu,” cậu . “ là nhảm nhí khi gây rắc rối nếu chúng ta bị buộc phải làm thế. Các cậu trước

      “Hãy nghe bạn cậu ,” nhợt nhạt đó . “Leo Valdez hoàn toàn an toàn. Tôi ước mình có thể hệt như vậy với cậu, con trai của thần Zeus. Giờ thôi, Vua Boreas đợi cậu.”

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      19. JASON


      Jason muốn để Leo ở lại, nhưng cậu bắt đầu nghĩ rằng việc ở cùng với Cal, chàng khúc côn cầu, có thể là lựa chọn ít nguy hiểm nhất ở nơi này.

      Khi họ leo lên cầu thang bằng băng, Zethes sau họ, thanh kiếm của ta được rút ra. ta có thể trông giống người bỏ của thời đại disco, nhưng chẳng có gì đáng cười về thanh kiếm của ta. Jason cho rằng chỉ cú chém từ cái thứ đó chắc chắn biến cậu thành các que kem Popscile.

      Rồi còn vị công chúa băng giá nữa chứ. Cứ thỉnh thoảng ta lại quay lại và mỉm cười với Jason, nhưng chẳng có ấm áp nào vẻ mặt của ta. ta quan tâm đến Jason như thể cậu là mẫu vật khoa học đặc biệt thú vị – thứ mà ta thể chờ để giải phẫu.

      Nếu những người này là con của thần Boreas, Jason chắc về việc muốn gặp người cha. Annabeth với cậu rằng thần Boreas là vị thần gió thân thiện nhất trong các vị thần gió. Hình như điều đó có nghĩa là ông ta giết các hùng nhanh như những người khác.

      Jason lo rằng cậu đưa bạn bè mình vào bẫy. Nếu mọi việc trở nên xấu , cậu chắc mình có thể đưa họ còn sống thoát ra ngoài. suy nghĩ nhiều, cậu nắm lấy tay Piper để thêm vững dạ.

      nhướn mày, nhưng thả tay cậu ra.

      ổn thôi,” hứa. “Chỉ là cuộc chuyện thôi, đúng ?”

      Ở phía đỉnh cầu thang, công chúa băng giá quay lại nhìn và nhận ra họ nắm tay nhau. Nụ cười gương mặt ta biến mất. Đột nhiên bàn tay Jason trong tay Piper trở nên lạnh như băng – cái lạnh như thiêu đốt. Cậu thả tay ra, những ngón tay cậu bốc lên những làn sương giá. Cả Piper cũng thế.

      “Việc sưởi ấm phải là ý hay ở đây,” nàng công chúa khuyên, “đặc biệt cơ hội tốt nhất cho sống sót của cậu. Làm ơn, lối này.”

      Piper nhìn cậu với nét mặt cau có sợ hãi, Chuyện đó là gì thế?

      Jason trả lời. Zethes thúc vào lưng cậu với thanh kiếm băng, và họ theo công chúa xuống hành lang rộng lớn được trang trí bằng các tấm thảm thêu băng giá.

      Những ngọn gió giá lạnh thổi tới lui, và các suy nghĩ của Jason cũng chuyển biến nhanh chóng. Cậu có nhiều thời gian suy nghĩ khi họ cưỡi con rồng về phương bắc, nhưng cậu vẫn cảm thấy mọi việc đều vẫn ràng hệt như mọi khi.

      Bức ảnh Thalia vẫn còn nằm trong túi, dù cậu cần nhìn nó thêm lần nữa. Hình ảnh tự động khắc sâu trong tâm trí cậu. nhớ gì về quá khứ của cậu đủ tệ rồi, nhưng việc biết cậu có người chị ở đâu đó ngoài kia, người có thể có các câu trả lời và có cách nào tìm được – thực dồn cậu vào chân tường.

      Trong ảnh, trông Thalia chẳng có nét gì giống cậu. Mắt họ đều là màu xanh biển, nhưng chỉ có vậy thôi. Tóc màu đen. có nước da giống với người Địa Trung Hải. Nét mặt sắc cạnh hơn – như con chim ưng.

      Tuy thế, Thalia trông rất quen thuộc. Nữ thần Hera để lại cho cậu đủ ký ức để cậu có thể chắc rằng Thalia là chị mình. Nhưng Annabeth tỏ ra cực kỳ ngạc nhiên khi cậu kể cho ấy, như thể ấy chưa bao giờ nghe về việc Thalia có người em trai. Liệu Thalia có biết gì về cậu ? Sao họ lại bị chia cắt như thế?

      Nữ thần Hera lấy các ký ức đó. Bà ta đánh cắp mọi thứ về quá khứ của Jason, quẳng cậu vào cuộc sống mới, và giờ bà ta mong chờ cậu cứu bà ta thoát khỏi nhà tù nào đó chỉ vì cậu có thể lấy lại những gì bà ta lấy . Điều đó khiến Jason tức giận, cậu muốn bỏ , để mặc nữ thần Hera chết dần chết mòn trong cái nhà giam đó: nhưng cậu thể. Cậu bị dính vào. Cậu phải biết nhiều hơn, và điều đó càng khiến cậu bực bội hơn.

      “Này.” Piper chạm vào tay cậu. “Cậu vẫn ở cùng tớ sao?”

      “Ừm... ừm, xin lỗi.”

      Cậu biết ơn Piper. Cậu cần người bạn, và cậu mừng vì bắt đầu mất lời chúc phúc của nữ thần Aphrodite. Lớp trang điểm tan biến . Mái tóc dần trở lại như cũ với những bím tóc rũ xuống hai bên. Và đến chừng mực mà quan tâm điều đó khiến trở nên hơn và xinh đẹp hơn.

      Giờ cậu biết chắc điều rằng họ chưa bao giờ biết nhau trước khi đến Grand Canyon. Mối quan hệ giữa họ chỉ là trò lừa bịp của Màn Sương Mù trong trí nhớ của Piper. Nhưng càng ở lâu bên , cậu càng ước gì điều đó là .

      Ngừng điều đó lại, cậu tự với chính mình. Cách nghĩ đó công bằng đối với Piper. Jason biết điều gì chờ đợi cậu khi cậu quay lại cuộc sống cũ của mình – hoặc ai là người có thể chờ đợi cậu. Nhưng cậu khá chắc rằng quá khứ của cậu liên can gì đến Trại Con Lai. Sau cuộc tìm kiếm này, ai biết được điều gì xảy ra? Cứ cho là tất cả họ đều sống sót.

      Ở phía cuối hành lang, họ nhận ra mình đứng trước bộ cửa làm bằng gỗ sồi, với tấm bản đồ thế giới được khắc đó. Ở mỗi góc là khuôn mặt có râu của người đàn ông, thổi gió. Jason chắc rằng cậu từng nhìn thấy các tấm bản đồ như thế trước đây. Nhưng trong phiên bản này, tất cả những người thổi gió đều là Mùa đông, thổi băng và tuyết từ mỗi góc của thế giới.

      công chúa quay người lại. Đôi mắt nâu của ta sáng lấp lánh, và Jason cảm giác như thể mình là món quà Giáng sinh mà ta hy vọng mở ra.

      “Đây là phòng ngai,” ta . “Hãy cư xử phải phép đấy nhé, Jason Grace. Cha ta có thể... lạnh lùng. Ta phiên dịch cho ngươi, và cố khuyến khích ông ấy lắng nghe lời ngươi . Ta hy vọng ông ấy miễn thứ cho ngươi. Chúng ta có thể có thời gian vui vẻ.”

      Jason đoán định nghĩa vui vẻ của này giống với cậu.

      “Ừm, được thôi,” cậu . “Nhưng ra, chúng tôi chỉ đến đây để ít chuyện. Chúng tôi rời ngay sau khi kết thúc nó.”

      mỉm cười. “Ta thích các hùng. Quá ngu dốt.”

      Piper đặt tay lên con dao của mình. “Ừm, thế có thể khai sáng cho chúng tôi ? phiên dịch cho chúng tôi, và chúng tôi thậm chí còn biết là ai. Tên là gì?”

      khụt khịt chán ghét. “Ta đoán là ta ngạc nhiên khi ngươi nhận ra ta. Ngay cả trong thời kỳ cổ đại, những người Hy Lạp cũng biết về ta. Các hòn đảo quê nhà của họ đều quá ấm áp, quá xa so với lãnh thổ của ta. Ta lKhione, con của thần Boreas, nữ thần tuyết.”

      ta dùng ngón tay làm cho khí chuyển động, và trận bão tuyết thu xoáy tít quanh người ta – các bông tuyết lớn, mịn và như bông rơi xuống.

      “Giờ , vào ,” Khione . Hai cánh cửa gỗ sồi mở ra và ánh sáng màu xanh lạnh lẽo tràn ra ngoài căn phòng. “Hy vọng các ngươi còn sống sau cuộc chuyện của mình.”





      20. JASON


      Nếu sảnh vào lạnh lẽo, phòng ngai giống y hệt phòng chứa thịt đông lạnh.

      Sương giá lan tỏa khắp gian. Jason run rẩy, và hơi thở cậu bị bốc hơi. Dọc theo các bức tường, các tấm thảm thêu màu tía lên hình ảnh của những cánh rừng phủ đầy tuyết, những ngọn núi trơ trụi, và các dòng sông băng. Ở phía cao, những dải ruy băng ánh sáng đầy màu sắc – bắc cực quang – từ trần nhà rũ xuống. lớp tuyết bao phủ mặt sàn, vì thế Jason phải bước cách cẩn thận. Xung quanh phòng là các bức tượng chiến binh băng với kích thước thực đứng sừng sững – số người mặc áo giáp Hy Lạp, số lại mặc áo giáp thời trung cổ, số mặc đồ quân phục đại – tất cả đều đông cứng với các thế tấn công khác nhau, các thanh kiếm vung lên, súng được mở nòng và nạp đạn.

      Chí ít Jason nghĩ rằng họ là các bức tượng. Nhưng khi cậu cố bước qua giữa hai binh sĩ Hy Lạp cầm giáo, họ di chuyển với tốc độ đáng kinh ngạc, các khớp của họ rạn nứt và phun ra các tinh thể băng khi họ dùng hai ngọn giáo của mình chặn Jason lại.

      Từ phía cuối xa của sảnh, giọng người đàn ông vang lên với thứ ngôn ngữ nghe như tiếng Pháp. Căn phòng quá dài và đầy sương mù, nên Jason thể nhìn thấy ở phía cuối phòng; nhưng dù cho người đàn ông đó có chăng nữa, những chàng lính băng này vẫn rút lại các ngọn giáo của mình.

      sao,” Khione . “Cha ta vừa mới ra lệnh cho họ được giết ngươi.”

      “Tuyệt,” Jason .

      Zethes chọc kiếm vào lưng cậu. “Tiếp tục nào, Jason Em.”

      “Làm ơn đừng gọi tôi như thế.”

      “Cha ta phải là người kiên nhẫn,” Zethes cảnh báo, “và Piper xinh đẹp này, buồn thay, kiểu tóc ma thuật biến mất rất nhanh. Sau này, có lẽ, ta cho mượn thứ gì đó từ vô vàn các sản phẩm chăm sóc tóc của ta.”

      “Cám ơn,” Piper cằn nhằn.

      Họ tiếp tục bước , và lớp sương tách ra để lộ người đàn ông ngồi ngai băng. Ông có hình thể cường tráng, mặc bộ vest màu trắng thời trang dường như được dệt từ tuyết, với đôi cánh màu tía đậm trải ra ở hai bên. Mái tóc dài và bộ râu mọc tua tủa được khảm lớp băng, vì thế Jason thể liệu tóc ông ta có màu xám hay chỉ màu trắng được phủ sương giá. Cặp lông mày cong vòng khiến ông trông như giận dữ, nhưng đôi mắt sáng lấp lánh ấm áp hơn nhiều so với mắt của con ông – như thể tính hài hước của ông được chôn vùi đâu đó tận sâu bên dưới tầng đất bị đóng băng vĩnh cửu. Jason hy vọng thế.

      “Chào mừng đến nơi này,” vị vua . “Tên ta là Boreas le Roi. Còn các ngươi?”

      Nữ thần tuyết Khione định lên tiếng, nhưng Piper bước lên phía trước và khẽ nhún gối cúi chào.

      “Cám ơn Ngài,” , “tôi là Piper McLean. Và đây là Jason, con trai thần Zeus.”

      Vị vua mỉm cười đầy ngạc nhiên. “ được tiếng Pháp sao? Tốt lắm!”

      “Piper, cậu được tiếng Pháp ư?” Jason hỏi.

      Piper cau mày. “. Tại sao?”

      “Cậu vừa mới bằng tiếng Pháp.”

      Piper nhấp nháy mắt. “Tớ làm sao?”

      Vị vua thêm điều gì đó, và Piper gật đầu. “Vâng, thưa Ngài.”

      Vị vua cười lớn và vỗ tay, hoàn toàn hài lòng. Ông thêm vài câu rồi khoát tay về phía con mình như thể đuổi ta .

      Khione trông rất phật ý. “Vua ...”

      “Ông ấy tôi là con của nữ thần Aphrodite,” Piper phiên dịch, “vì thế tự nhiênôi có thể được tiếng Pháp, vì đó ngôn ngữ của tình . Tôi hiểu sao nữa. Nhà vua rằng Khione phải phiên dịch nữa.”

      Phía sau họ, Zethes cười hô hố, và Khione trao cho ta cái nhìn chết người. ta cứng nhắc cúi đầu với cha mình và bước lùi lại.

      Vị vua đánh giá Jason, và Jason quyết định tốt hơn hết là nên cúi chào. “Thưa Đức vua, tôi tên là Jason Grace. Cám ơn ngài vì, ừm, giết chúng tôi. Liệu tôi có thể hỏi... tại sao vị thần Hy Lạp lại tiếng Pháp ạ?”

      Piper có trao đổi khác với nhà vua.

      “Ông ấy ngôn ngữ nước chủ nhà của ông,” Piper phiên dịch. “Ông ấy bảo tất cả các vị thần đều làm thế. Phần lớn các vị thần tiếng vì giờ họ cư trú ở Mỹ, nhưng thần Boreas chưa bao giờ được chào đón ở vương quốc của họ. Lãnh địa của ông ấy luôn ở xa về phía bắc. Những ngày này, ông ấy thích Quebec, vì thế ông ấy tiếng Pháp.”

      Vị vua thêm điều gì đó, và mặt Piper trở nên xanh mét.

      “Vị vua ...” ngập ngừng. “Ông ấy ...”

      “Ồ, cho phép ta thay nhé,” Khione . “Cha ta ông được lệnh giết cậu. Ta nhắc đến điều đó lúc sớm chưa nhỉ?”

      Jason cứng người lại. Vị vua vẫn mỉm cười hòa nhã, như thể ông ấy vừa thông báo tin tốt lành vậy.

      “Giết chúng tôi?” Jason . “Tại sao?”

      “Vì,” vị vua bằng giọng tiếng nằng nặng, “vua của ta, thần Aeolus ra lệnh cho ta.”

      Thần Boreas đứng dậy. Ông bước xuống từ ngai của mình, và cuộn cánh lại phía sau lưng. Khi ông tiến đến, Khione và Zethes cúi đầu. Jason và Piper làm theo gương họ.

      “Ta hạ cố ngôn ngữ của các ngươi,” thần Boreas , “vì Piper McLean thể kính trọng ta thông qua ngôn ngữ của ta. Dù sao, ta luôn quý mến con của nữ thần Aphrodite. Còn phần ngươi, Jason Grace, ông chủ Aeolus của ta muốn ta giết con trai của thần Zeus... nếu trước đó chưa lắng nghe cẩn thận những gì ngươi .”

      Đồng tiền vàng của Jason dường như nặng dần trong túi quần cậu. Nếu cậu b phải chiến đấu, cậu thích các cơ hội của mình. Ít nhất phải mất hai giây để triệu hồi thanh kiếm của cậu. Rồi cậu phải đối đầu với vị thần, hai người con của ông, và đội quân bị đông khô.

      “Thần Aeolus là người đứng đầu các vị thần gió, đúng ạ?” Jason hỏi. “Sao ông ấy lại muốn chúng tôi chết?”

      “Vì các ngươi là á thần,” thần Boreas , như thể điều này giải thích tất cả. “Công việc của thần Aeolus là quản lý các ngọn gió, và các á thần luôn khiến ông ấy đau đầu. Họ cầu xin ông ấy đặc ân. Họ thả gió ra và tạo ra hỗn loạn. Nhưng lời lăng mạ cuối cùng là trận chiến với Typhon vào mùa hè năm ngoái...”

      Thần Boreas vẫy tay, và tấm băng như chiếc tivi màn hình phẳng xuất trong trung. Các hình ảnh của cuộc chiến xuất khắp màn hình – người khổng lồ quấn mình trong các đám mây bão, lội ngang qua con sông hướng về phía đường chân trời của thành phố Manhattan. Các hình người bé, phát sáng – các vị thần, Jason đoán – di chuyển quanh ta như những con ong vò vẽ giận dữ, nện lửa và tia chớp vào người con quái vật. Cuối cùng dòng sông biến thành xoáy nước đồ sộ, và hình người khói đó chìm xuống bên dưới những con sóng và biến mất.

      “Gã khổng lồ bão, Typhon,” thần Boreas giải thích. “Lần đầu tiên các vị thần đánh bại ta, nhiều niên kỷ trước đây, ta chết cách êm ả. Cái chết của ta giải thoát loạt các tên tinh linh bão – những cơn gió hoang dại chịu điều khiển của bất cứ ai. Công việc của thần Aeolus là tìm kiếm tất cả và cầm tù chúng trong pháo đài của ông ấy. Những vị thần khác giúp ông ấy. Họ thậm chí còn xin lỗi vì phiền phức đó. Thần Aeolus phải mất nhiều thế kỷ mới tìm hết được tất cả các tên tinh linh bão đó, và tất nhiên điều đó khiến ông ấy bực tức. Thế rồi, mùa hè năm ngoái, Typhon lại bị đánh bại lần nữa...”

      “Và cái chết của ta giải thoát đợt venti khác,” Jason đoán. “Điều đó khiến cho thần Aeolus thậm chí càng giận dữ hơn.”

      “Đúng thế,” thần Boreas đồng ý.

      “Nhưng, thưa ngài,” Piper , “các vị thần có lựa chọn nào khác ngoài việc đánh bại Typhon. hủy diệt đỉnh Olympus! Ngoài ra, tại sao lại trừng phạt các á thần vì điều đó?”

      Vị vua nhún vai. “Thần Aeolus thể trút giận dữ của mình lên các vị thần. Họ là sếp của ông ấy, và rất mạnh thế ông quay sang trả thù các á thần, những người giúp họ trong cuộc chiến. Ông ấy ra lệnh cho bọn ta: bất cứ các á thần nào đến tìm bọn ta nhờ giúp đỡ được khoan nhượng. Bọn ta phải đập nát khuôn mặt người thường bé của các ngươi.”

      khí trong phòng trở nên ngột ngạt.

      “Điều đó nghe như... khá quá khích,” Jason đánh bạo . “Nhưng ông đập nát khuôn mặt của chúng tôi, đúng ạ? Ông lắng nghe chúng tôi trước, vì khi ông nghe về cuộc tìm kiếm của chúng tôi...”

      “Đúng thế, đúng thế,” vị vua đồng ý. “Ngươi biết đấy, thần Aeolus cũng rằng người con trai của thần Zeus có thể đến tìm kiếm giúp đỡ của ta, và nếu điều đó xảy ra, ta nên lắng nghe trước khi tiêu diệt ngươi, vì ngươi có thể – ông ấy diễn tả nó như thế nào nhỉ? – làm cho cuộc sống của bọn ta trở nên rất thú vị. Tuy nhiên ta chỉ bị ép phải lắng nghe. Sau đó, ta tự do phán xét nếu ta thấy thích hợp. Nhưng ta lắng nghe trước. Khione cũng mong muốn điều đó. Biết đâu có thể bọn ta giết các ngươi.”

      Jason cảm thấy như mình có thể thở trở lại. “Tuyệt. Cám ơn.”

      “Đừng có cám ơn ta.” Thần Boreas mỉm cười. “Có rất nhiều cách mà các ngươi có thể làm cho cuộc sống của chúng ta trở nên thú vị. Đôi khi chúng ta vẫn giữ các á thần để làm trò tiêu khiển cho chúng ta, như các ngươi có thể thấy.”

      Ông ra dấu về phía các bức tượng băng khác nhau trong phòng.

      Piper phát ra thanh nghèn nghẹn. “Ý người là... tất cả họ đều là á thần sao? Các á thần bị đóng băng? Họ vẫn sống sao?”

      câu hỏi hay,” thần Boreas thừa nhận, như thể chuyện này chưa bao giờ xảy đến với ông ta trước đây. “Họ di chuyển trừ phi họ nghe theo lệnh của ta. Phần lớn thời gian, họ đơn thuần là bị đóng băng. Trừ khi họ được rã đông, ta cho là, điều đó bẩn.”

      Khione bước ra phía sau Jason và đặt những ngón tay lạnh băng của mình lên cổ cậu. “Cha ta tặng cho ta món quà dễ thương,” ta thầm bên tai cậu. “Hãy gia nhập vào vương triều chúng ta. Có thể ta để cho những người bạn của ngươi .”

      “Gì chứ?” Zethes chen vào. “Nếu Khione có được người này, thế con cũng xứng đáng có được . Khione lúc nào cũng có được nhiều quà hơn!”

      “Thôi nào, các con,” thần Boreas nghiêm nghị . “Các vị khách của chúng ta nghĩ các con hư hỏng! Ngoài ra, các con nhanh nhảu quá đấy. Chúng ta vẫn chưa nghe câu chuyện của họ. Rồi chúng ta quyết định phải làm gì với họ. Giờ , Jason Grace, vui lòng giúp chúng ta giải trí nào.”

      Jason cảm giác như bộ não của cậu tắt ngúm . Cậu nhìn Piper vì sợ hãi mà cậu quên mất nó. Cậu đưa họ tới hoàn cảnh này, và giờ họ chết – hay tệ hơn, họ là trò tiêu khiển dành cho các đứa con của thần Boreas và kết thúc bằng việc bị đóng băng mãi mãi trong phòng ngai, hao mòn dần vì vết ẩm mốc thực phẩm đông lạnh.

      Khione kêu rừ rừ và chọc vào cổ cậu. Jason tính làm điều đó, nhưng tia lửa điện phát ra từ da cậu. tiếng bốp lớn vang lên, và Khione bay ra phía sau, trượt dài mặt sàn.

      Zethes cười lớn. “Điều đó tuyệt! Ta rất vui vì cậu làm điều đó, cho dù ngay bây giờ ta phải giết cậu.”

      Trong giây lát, vì quá kinh ngạc nên Khione chẳng phản ứng gì. Nhưng rồi khí quanh ta bắt đầu xoáy tròn với trận bão tuyết thu . “Ngươi dám...”

      “Ngừng lại,” Jason ra lệnh, với tất cả sức mạnh mà cậu có thể gom góp lại. “Các người giết chúng tôi. Và các người cũng giữ chúng tôi lại. Chúng tôi đường thực cuộc tìm kiếm vì chính nữ hoàng của các vị thần, nên trừ phi các người muốn nữ thần Hera phá vỡ tất cả các cánh cửa của các người, nếu các người phải thả chúng tôi .”

      Giọng cậu tự tin rất nhiều so với cậu cảm nhận, nó cũng thu hút được chú ý của họ. Bão tuyết của Khione ngừng lại. Zethes hạ thấp thanh kiếm của mình xuống. Cả hai ngập ngừng nhìn cha họ.

      “Hừm,” thần Boreas . Đôi mắt ông lấp lánh, nhưng Jason thể liệu nó biểu thị cho giận dữ hay thú vị. “Con trai của thần Zeus, lại giúp cho nữ thần Hera sao? Điều này chắc chắn là lần đầu tiên xảy ra. Hãy kể cho chúng ta nghe câu chuyện của các ngươi.”

      Jason làm hỏng mọi chuyện ngay lúc này. Cậu hy vọng có được cơ hội để chuyện, và giờ khi cậu có thể, giọng lại bỏ rơi cậu.

      Piper cứu cậu. “Thưa Ngài.” lại cúi chào lần nữa với tư thế khác lạ, suy xét đến tính mạng như chỉ mành treo chuông của mình. kể cho thần Boreas nghe toàn bộ câu chuyện, từ Grand Canyon cho đến ời tiên tri, tốt hơn và nhanh hơn nhiều so với Jason.

      “Tất cả những gì chúng tôi cần là lời khuyên,” Piper kết luận. “Những tên tinh linh bão đó tấn công chúng tôi, và chúng làm việc cho bà chủ độc ác nào đó. Nếu chúng tôi tìm thấy họ, có thể chúng tôi tìm thấy nữ thần Hera.”

      Vị vua vuốt các cột băng bộ râu của ông. Phía bên ngoài các cửa sổ, màn đêm buông xuống, và chỉ có ánh sáng duy nhất được phát ra từ cực quang phía đầu, bao phủ toàn bộ mọi thứ trong màu đỏ và xanh biển.

      “Ta biết về những tên tinh linh bão đó,” thần Boreas . “Ta biết nơi chúng ở và nơi chúng giam cầm tù nhân của mình.”

      “Ý ông là Huấn luyện viên Hedge?” Jason hỏi. “Ông ấy vẫn còn sống sao?”

      Thần Boreas bỏ qua câu hỏi đó. “Chỉ lúc này thôi. Nhưng người điều khiển những ngọn gió bão đó... là liều lĩnh khi đối đầu với bà ta. tốt hơn cho các ngươi nếu ở lại đây như các bức tượng băng giá này.”

      “Nữ thần Hera gặp rắc rối,” Jason . “Trong ba ngày, bà ấy bị – tôi biết nữa – phá hủy, tiêu diệt, hay điều gì đó tương tự thế. Và gã khổng lồ trỗi dậy.”

      “Đúng thế,” thần Boreas đồng ý. Liệu có phải là trí tưởng tượng của Jason , hay đúng là ông ấy nhìn Khione đầy giận dữ? “Có rất nhiều thứ khủng khiếp tỉnh thức. Ngay cả những đứa con của ta cũng cho ta nghe về tất cả các tin tức mà chúng nên . Vòng Xoáy Chuyển Động Vĩ Đại của lũ quái vật được bắt đầu với Kronos – người cha thần Zeus của cậu tin cách ngốc nghếch rằng nó chấm dứt khi các thần Titan bị đánh bại. Nhưng tình hình giờ cũng giống hệt như trước đây. Trận chiến cuối cùng vẫn chưa đến, và kẻ thức tỉnh còn khủng khiếp hơn nhiều so với bất cứ Titan nào. Các tên tinh linh bão – chúng chỉ là khởi đầu. Mặt đất còn có nhiều con quái vật ghê sợ hơn nữa. Khi các con quái vật còn ở lại Tartarus, và các linh hồn còn bị kìm chế bởi thần Hades nữa... đỉnh Olympus ràng có cớ để mà lo sợ.”

      Jason chắc những điều này có nghĩa là gì, nhưng cậu thích cách Khione mỉm cười – như thể điều này là niềm vui theo định nghĩa của ta.

      “Vậy ông giúp chúng tôi?” Jason hỏi vị vua.

      Thần Boreas cau mày. “Ta

      “Làm ơn , thưa Ngài,” Piper .

      Mắt của mọi người đều chăm chú nhìn . hẳn phải sợ đến mất trí, nhưng trông xinh đẹp và tự tin – và điều đó chẳng liên quan gì đến lời chúc phúc của nữ thần Aphrodite cả. nhìn lại chính mình, trong bộ áo đường cũ kỹ cùng mái tóc lởm chởm và tô điểm gì cả. Nhưng gần như bừng sáng với ấm áp trong căn phòng ngai lạnh lẽo đó. “Nếu ông cho chúng tôi biết nơi ở của các tên tinh linh bão, chúng tôi có thể bắt chúng và mang chúng đến cho thần Aeolus. Ông tạo được ấn tượng tốt với sếp mình. Thần Aeolus có thể tha thứ cho chúng tôi và các á thần khác. Chúng tôi thậm chí có thể cứu được Gleeson Hedge. Mọi người đều có lợi.”

      ấy xinh đẹp,” Zethes lầm bầm. “Ý tôi là, ấy đúng.”

      “Cha, đừng nghe ta,” Khi one . “ ta là con của nữ thần Aphrodite. Sao ta dám dùng lời mê hoặc với vị thần cơ chứ? Hãy đóng băng ta ngay!”

      Thần Boreas cân nhắc về điều đó. Jason nhét tay mình vào túi quần và sẵn sàng lấy đồng xu vàng ra. Nếu mọi việc trở nên xấu , cậu phải di chuyển nhanh.

      Động tác của cậu đập vào mắt thần Boreas. “Có cái gì cẳng tay cậu thế, á thần?”

      Jason nhận ra cánh tay áo khoác của cậu bị đẩy lên, để lộ mép hình xăm của cậu. Miễn cưỡng, cậu cho thần Boreas nhìn thấy hình xăm.

      Đôi mắt vị thần mở lớn. Khione rít lên và lùi lại.

      Thế rồi thần Boreas tạo ra vài điều bất ngờ. Ông cười lớn, các chóp băng trần vỡ ra và rơi xuống kế bên ngai của ông. Hình dáng của vị thần bắt đầu lấp lánh. Bộ râu của ông biến mất. Ông trở nên cao lớn hơn và gầy hơn, và áo quần ông biến đổi thành áo toga của người La Mã, kẻ vạch màu tía. đầu ông đội vòng nguyệt quế bằng băng, và gladius – thanh kiếm của người La Mã giống của Jason, giắt ngang bên hông.

      “Thần Aquilon,” Jason , mặc dầu chẳng hiểu từ đâu mà cậu lại biết được tên La Mã của vị thần.

      Vị thần cúi đầu xuống. “Ngươi nhận ra ta hơn trong hình dạng này, đúng ? Thế nhưng ngươi mình đến từ

      Jason day day chân mình. “Ừm... đúng vậy, thưa Ngài.”

      “Và nữ thần Hera gửi các ngươi đến đây...” Đôi mắt của vị thần gió chứa đầy vui thích. “Giờ ta hiểu. Ồ, bà ta chơi trò chơi nguy hiểm. Táo bạo đấy, nhưng nguy hiểm! Chẳng có gì ngạc nhiên khi đỉnh Olympus bị đóng cửa. Họ ắt run sợ với trò mạo hiểm bà ta thực .”

      “Jason,” Piper sợ hãi , “sao thần Boreas lại thay đổi hình dáng? Chiếc áo choàng, vòng nguyệt quế. Chuyện gì diễn ra?”

      “Đó là hình dáng La Mã của ông ấy,” Jason . “Nhưng chuyện gì diễn ra – tớ biết.”

      Vị thần cười lớn. “. Ta chắc các ngươi biết điều đó đâu. Việc này chắc chắn rất thú vị đây.”

      “Điều đó có nghĩa là ngài để chúng tôi ?” Piper hỏi.

      “Cháu ,” thần Boreas , “chẳng có lý do gì khiến ta phải giết các ngươi. Nếu kế hoạch của nữ thần Hera thất bại, đó là điều ta nghĩ xảy ra, các ngươi tự cắn xé lẫn nhau. Thần Aeolus bao giờ phải lo lắng về các á thần nữa.”

      Jason cảm thấy như thể những ngón tay lạnh lẽo của Khione lại chạm vào cổ cậu, nhưng ta làm điều đó – đó chỉ là cảm giác về việc thần Boreas đúng. Cảm giác về sai lầm khiến Jason bận tâm kể từ khi cậu đến Trại Con Lai, và lời bình luận về việc xuất của cậu ở đó mang đến thảm họa – thần Boreas biết những điều đó có nghĩa là gì.

      “Tôi cho rằng ông có thể giải thích?” Jason hỏi.

      “Ồ, quên ý nghĩ đó ! Ta được phép can thiệp vào kế hoạch của nữ thần Hera. ngạc nhiên khi bà ấy lấy ký ức của ngươi.” Thần Boreas cười khúc khích, hình như ông ấy vẫn tưởng tượng về việc các á thần cắn xé lẫn nhau. “Ngươi biết đấy, ta nổi tiếng là vị thần gió hữu ích. giống những người em của ta, ta được biết đến với việc những người phàm. Đó là lý do cho việc các con trai Zethes và Calais của ta bắt đầu là các á thần...”

      “Điều đó giải thích lý do tại sao họ lại ngốc như vậy,” Khione làu bàu.

      “Thôi !” Zethes ngắt lời. “Chỉ vì chị được sinh ra hoàn toàn là

      “Cả hai, thôi ngay,” thần Boreas ra lệnh. Hình như những lời đó có sức nặng đối với những người trong gia đình, vì cả hai chị em họ đều hoàn toàn im lặng. “Giờ, như ta , ta nổi tiếng là người tốt, nhưng hiếm khi thấy thần Boreas đóng vai trò quan trọng trong các vấn đề của các vị thần. Ta ngồi đây trong cung điện của ta, ở rìa của nền văn minh, và vì thế hiếm khi có được trò giải trí nào hay ho. Tại sao, thậm chí tên ngốc Notus, tên Gió Nam đó lại có được kỳ nghỉ xuân ở Cancun. Ta có được gì nào? lễ hội mùa đông với những người Quebec trần truồng lăn tròn tuyết!”

      “Con thích lễ hội mùa đông,” Zethes thầm.

      “Ý của ta là,” thần Boreas cắt ngang, “giờ ta cơ hội để trở thành nhân vật chính. Ồ, đúng rồi, ta để các ngươi tiếp tục cuộc tìm kiếm này. Các ngươi tìm thấy các tên tinh linh bão của các ngươi trong thành phố đầy gió, dĩ nhiên. Chicago...”

      “Cha!” Khione phản đối.

      Thần Boreas lờ con mình. “Nếu các ngươi có thể bắt giữ được các ngọn gió, các ngươi có thể tìm được lối vào an toàn đến cung điện của thần Aeolus. Nếu nhờ phép màu nào đó mà các ngươi thành công, hãy nhớ với ông ấy các ngươi bắt giữ các ngọn gió theo lệnh của ta.”

      “Ồ, chắc vậy rồi,” Jason . “Vậy Chicago là nơi chúng tôi tìm được quý bà kiểm soát các ngọn gió đúng ạ? Bà ta là người giam giữ nữ thần Hera?”

      “A.” Thần Boreas cười khúc khích. “Đó là hai câu hỏi khác nhau, con trai thần Jupiter.”

      Thần Jupiter, Jason chú ý. Trước đó, ông ấy gọi mình là con trai thần Zeus.

      “Người kiểm soát các ngọn gió,” thần Boreas tiếp, “đúng vậy, các ngươi tìm thấy ta ở Chicago. Nhưng ta chỉ là người hầu – người hầu chắc chắn tiêu diệt các ngươi. Nếu các ngươi thắng được ta và lấy các ngọn gió, các ngươi có thể được gặp thần Aeolus. Chỉ có ông ấy mới biết về tất cả các ngọn gió trái đất. Tất cả các bí mật cuối cùng cũng bay đến pháo đài của ông ấy. Nếu có bất cứ người nào có thể cho các ngươi nơi nữ thần Hera bị giam giữ, chỉ có thể là thần Aeolus. Còn về phần người các ngươi gặp khi tìm ra được nơi giam giữ nữ thần Hera – , nếu ta cho các ngươi về người đó, các ngươi cầu xin ta đông cứng các ngươi.”

      “Cha phản đối, “người thể đơn giản để họ...”

      “Ta có thể làm những gì ta thích,” ông ấy , giọng ông ấy trở nên cứng rắn hơn. “Ta vẫn là chủ ở đây, đúng thế ?”

      Cái cách thần Boreas liếc nhìn con mình, nó làm điều rằng, giữa họ vài tranh cãi. Đôi mắt Khione lóe lên những tia giận dữ, nhưng ta cắn chặt răng. “Theo như ý của cha, thưa cha.”

      “Giờ , các á thần,” thần Boreas , “trước khi ta đổi ý. Zethes, hộ tống họ ra ngoài an toàn.”

      Tất cả họ đều cúi chào, và vị thần Gió Bấc tan biến vào màn sương mù.

      Quay trở lại sảnh vào, Cal và Leo đợi họ. Leo trông lạnh cóng nhưng vẫn an toàn. Cậu ấy thậm chí còn rửa tay chân sạch , và áo quần trông có vẻ vừa mới được giặt sạch, như thể cậu ấy sử dụng dịch vụ của khách sạn vậy. Festus, con rồng quay trở lại hình dáng cũ, phun lửa ra từ mấy cái vảy để giữ cho nó khỏi bị đóng băng.

      Khi Khione đưa họ xuống cầu thang, Jason nhận ra ánh mắt của Leo nhìn theo ta. Leo bắt đầu dùng tay chải lên mái tóc đen của cậu ấy. Ú òa, Jason nghĩ. Cậu ghi nhớ kỹ cảnh báo Leo về nữ thần tuyết sau. ta phải là kiểu người Leo có thể phải lòng.

      Ở bậc thang cuối, Khione quay về phía Piper. “Ngươi lừa gạt cha ta. Nhưng ngươi lừa gạt được ta. Chúng ta chưa xong đâu. Và ngươi, Jason Grace, sớm thôi, ta nhanh chóng có được ngươi như là bức tượng trong phòng ngai.”

      “Thần Boreas đúng,” Jason . “ chỉ là đứa trẻ hư hỏng. Gặp lại sau, công chúa băng giá.”

      Đôi mắt Khione trắng toát. Trong lúc, ta được lời nào. ta sầm sập lên cầu thang – theo đúng nghĩa đen. được nửa, ta biến thành cơn bão tuyết và biến mất.

      “Hãy cẩn thận đấy,” Zethes cảnh báo. “ ta bao giờ quên những lời lăng mạ đâu.”

      Cal làu bàu đồng ý. “Chị xấu.”

      ta là nữ thần tuyết,” Jason . “Vậy ta làm gì nào, ném tuyết vào người chúng tôi sao?” Nhưng khi thốt ra những lời đó, Jason có cảm giác rằng Khione có thể làm nhiều điều tệ hơn thế.

      “Bọn tớ giải thích sau!” Piper hứa, nhưng khi liếc nhìn Jason, cậu nhận ra mong chính cậu là người giải thích cho Leo.

      Chuyện gì xảy ra đó? Jason chắc lắm. Thần Boreas biến thành thần Aquilon, hình dáng La Mã của ông ấy, như thể diện của Jason khiến ông ấy biến thành người mắc chứng tâm thần phân liệt.

      Ý tưởng về việc Jason được gửi đến Trại Con Lai dường như làm cho vị thần thích thú, nhưng thần Boreas/Aquilon để họ ra phải vì lòng tốt. phấn khích tàn nhẫn trong đôi mắt ông, như thể ông chỉ vừa mới đặt cược vào trận đấu chó.

      Các ngươi cắn xé lẫn nhau, ông ấy với thích thú. Thần Aeolus bao giờ phải lo lắng về các á thần nữa.

      Jason tránh tầm mắt của Piper, cố thể việc mình mất can đảm như thế nào. “Ừ,” cậu đồng ý, “bọn tớ giải thích sau.”

      “Hãy cẩn thận, xinh đẹp,” Zethes . “Các ngọn gió ở giữa nơi này và Chicago rất cáu kỉnh. Có rất nhiều thứ xấu xa chuyển động. Tôi lấy làm tiếc vì ở lại. bức tượng băng xinh đẹp mà tôi có thể kiểm tra hình ảnh phản chiếu của mình trong đó.”

      “Cám ơn,” Piper . “Nhưng tôi chọn Cal để chơi khúc côn cầu.”

      “Khúc côn cầu?” đôi mắt Cal sáng lấp lánh.

      “Đùa thôi,” Piper . “Và các cơn gió bão phải là rắc rối tồi tệ nhất của chúng tôi, đúng ?”

      “Ồ, ,” Zethes đồng ý. “Vài thứ khác nữa. Tồi tệ hơn.”

      “Tồi tệ,” Cal lặp lại.

      “Các có thể cho tôi ?” Piper mỉm cười với họ.

      Lần này, mê hoặc hiệu quả. em nhà Boreas với đôi cánh màu tía cùng nhau lắc đầu. Hai cánh cửa đài kiểm soát mở ra trong bóng đêm giá lạnh đầy sao, và con rồng Festus giậm giậm chân của nó, nóng lòng muốn

      “Hãy hỏi thần Aeolus điều gì còn tệ hại hơn,” Zethes mơ hồ . “Ông ấy biết. Chúc may mắn.”

      ta như thể lo lắng điều gì xảy ra với họ, mặc dầu vài phút trước ta muốn biến Piper thành bức tượng băng.

      Cal vỗ lên vai Leo. “Đừng để bị tiêu diệt,” ta , đó chắc chắn là câu dài nhất ta cố gắng . “Lần tới – khúc côn cầu. Pizza.”

      thôi, các cậu.” Jason nhìn chằm chằm vào bóng đêm. Cậu nóng lòng muốn ra khỏi căn nhà giá lạnh này, nhưng cậu có cảm giác đây là nơi hiếu khách nhất mà họ gặp trong thời gian. “Hãy đến Chicago và cố để bị tiêu diệt.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :