1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cá mực hấp mật ong - Mặc Bảo Phi Bảo (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 34: TÙY ĐỘI ( ̄Ε ̄)!

      Trời ạ T^T…

      Chỉ vì nhìn đến cái bệnh thần kinh kia, đầu óc liền nóng lên, muốn ôm , ngờ tới nhảy lên quá cao, càng ngờ được lại phản ứng rất mạnh, trực tiếp ôm lấy mình.

      Hai chân siên dài theo phản xạ kẹp lấy thắt lưng …..

      ……………..

      Gun đúng là thể dự đoán được.

      thể ngờ tới.

      Bộ phận mềm mại thân thể kề sát người mình, cánh tay ôm lấy cổ mình, đây là tình huống mà cả đời cũng tưởng tượng ra. Đóng cửa lại, hai người dính nhau như thế nào cũng là chuyện của hai người, nhưng ở nơi đông người mà lại bày ra tư thế này đúng là tùy tiện.

      “Tiêu rồi, em phải cố ý đâu, nhảy cao quá…..” giọng thào, lòng bàn tay đầy mồ hôi.

      Gun hít thở sâu, cố gắng chú ý đến hơi thở phập phồng của : “Mau xuống dưới!” Tuy rằng thấp giọng quát lớn, nhưng cũng dám buông tay, có kinh nghiệm, sợ làm ngã.

      ……………..

      người dạ tiếng, vô thanh leo xuống.

      hoạt động cánh tay chút, ngoắc gọi phục vụ của khách sạn tới, số phòng, để họ đem hành lý của tới phòng mình. Lão đại bình tĩnh như vậy, đám người K&K đương nhiên cũng ngay lập tức hoàn hồn, ra vẻ Lão đại nhà bọn tôi đúng là thèm để ý đến người khác, đúng là lợi hại như thế đấy, sau đó tiếp tục đem hành lý của mình trốn .

      ……………..

      Đồng Niên theo Gun, chưa được hai bước, lại nhìn thấy người trước mặt dừng chân.

      Tiêu rồi, sắp bị mắng rồi….

      “Dây giày.” Giọng rất lạnh lẽo.

      Hả?

      cúi đầu.

      A? Bị tuột rồi.

      muốn cúi người xuống, cánh tay lại bị tóm.

      A?

      Ánh mắt Gun đảo qua quần đùi của , độ dài như thế này đừng tới cúi người, chỉ cần đứng thẳng thôi cũng lộ nhiều lắm rồi: “Theo lại đây.” xong, đem đến phòng bên cạnh thang máy, vốn dĩ muốn bắt tự mình cột dây giày lại, ngờ ở đây cũng có hai nhân viên tám chuyện.

      Mọi người nhìn thấy hai vị khách vào, liền dừng lại.

      nghiêm mặt, sau khi quan sát bốn phía xung quanh, trầm mặc, chân sải bước lên bậc cầu thang thứ ba, ý bảo đem chân lại đây.

      Đồng Niên ngây ngốc dạ tiếng, nhấc chân lên, tới…….

      Vì thế liền phải bước lên hai bậc, đưa chân ra.

      Tay vịn tường, khoảnh khắc cầm lấy cổ chân , có chút tê dại, đưa khuỷu chân lên, làm cho mơ hồ dao động.

      Đôi giày Nike bánh mì , màu hồng được đặt đùi . Gun cúi đầu, ngón tay có chút quen quấn lấy dây giày màu trắng bị tuột ra, rất thành thục thắt thành nút dải rút để vào trong giày, đây là thói quen của .

      Ngón tay khẩn trương chống tường, ánh mắt rủ xuống, ngoan ngoãn thu chân về: “Cám ơn….”

      Gun đảo nửa mắt nhìn : “Khách sáo rồi.”

      “Hồi nãy phải em cố ý đâu…..” giọng giải thích, “Chỉ là hơi ghen, sau đó, muốn ôm , sau đó…..”

      “Ghen cái gì?”

      “A? là ——-”

      Hai ngày gặp, vẫn bộ dáng đó. Hở tí là não lại theo kịp tốc độ chuyện, chuyện ngắc ngứ, lại vẫn như cũ, nghe lời, vẫn thích mặc quần đùi váy ngắn để lộ chân dài…….

      Nhưng biết vì sao, đột nhiên cảm thấy, nhìn thấy thoải mái.

      Cả cơ thể lẫn tinh thần đều cảm thấy nhàng.

      Bỗng nhiên muốn đùa chút, tiến đến bên sườn mặt , giọng cười: “ nghe, bệnh thần kinh đó có mặt loli như em, chân dài như chân em, ngực được như em, đầu óc cũng thông minh bằng em, rốt cục có chỗ nào đáng để em ghen?”

      A?

      !!!!

      Đám người phục vụ bị đem trở thành khí kia nghe được Gun gì, lại nhìn thấy nhảy dựng lên, lảo đảo cái, mắt thấy sắp ngã rồi ———

      Đại soái ca kịp lúc đưa tay ra, đỡ lấy hai vai ——-

      Bế rồi bế rồi…..

      thân nha……

      Mọi người nhiệt huyết sôi trào, ngờ, đại soái ca vẫn bình tĩnh, trực tiếp đẩy cửa…………….. ra ngoài……………..

      xa K&K, mọi người chính mắt nhìn thấy Lão đại mang chị dâu lên xe, sau đó biết ai phát , dây giày của chị dâu là mỗi chân kiểu, ràng nha, chân trái là thắt kiểu con bướm, chân phải là kiểu mà Lão đại hay dùng………Vì thế cả đường , đám con trai tầm hai mươi tuổi đều thầm thảo luận xem, Lão đại lúc nãy đến tột cùng là làm gì???

      Khu thi đấu ở Quảng Châu, là K&K chủ đánh, đối thủ lâu năm SP chỉ đứng ngoài xem.

      Cho nên có đối thủ mạnh nhất đấu trường, thế mà hôm qua lại chỉ hòa, nằm ngoài dự đoán của mọi người. Gun đến phòng nghỉ ngơi liền đưa cho Đồng Niên thẻ tác nghiệp, vỗ vỗ lưng , để tự do chơi, còn mình bắt đầu trận đấu cùng đội viên. nghe lời cầm lấy, cúi đầu xem bảng tên K&K: Câu lạc bộ K&K, Đồng Niên.

      có hơi kích động, rút ra dây đeo màu xanh, đem bảng tên đeo lên cổ, nhịn được lại cúi đầu xem bảng tên trước ngực. Đây là…….bảng tên K&K của mình.

      Câu lạc bộ này đối với hề xa lạ.

      Nơi này, có rất nhiều tuyển thủ đẳng cấp, có mười mấy chi nhánh toàn cầu, có tất cả hạng mục quán quân.

      Những ngày ở Mĩ, luôn luôn xem diễn đàn cùng tin tức thi đấu. Trận chung kết đó Tiểu Bạch là quán quân, nghe trận đấu hôm đó, người xem trực tiếp cũng hơn hai vạn người, người xem Internet cũng vượt sáu nghìn vạn.

      Tuy rằng hiểu, nhưng cũng xem video trận đấu chăm chú.

      …………………

      “Hey,” có đôi tay vẫy vẫy trước mặt , Appledog cười tủm tỉm, cúi đầu xem bảng tên của , “Gì? có viết chức vị gì à?” giật mình, cười cười, cũng cúi xuống xem: “Chức vị gì a?”

      Appledog cầm lấy bảng tên cổ mình, đưa cho xem.

      Câu lạc bộ: SP

      Chức vị: Người dẫn đầu

      Tính danh: Appledog

      Cũng đúng nha, quên chú ý, chỗ chức vị vẫn để trống.

      “Nên ghi là người nhà,” Appledog làm như với , “Quay về với Hàn Thương Ngôn, nếu ghi người nhà, lần sau theo đội nữa.” nghe thấy hai chữ “tùy đội”, cũng thấy ngượng ngùng.

      này mỗi lần gặp ,hình như đều giúp đỡ , Đồng Niên tự nhiên liền cảm thấy gần gũi, hai người vừa cười vừa , hàn huyên lâu. cảm thấy, người SP cũng đối đầu với K&K giống như mạng . tới cuối cùng, Appledog cũng giúp chút, kể lại cho nghe rất nhiều chuyện trong quá khứ của .

      ………………

      “Còn cái gì nữa……..Fan ấy rất đông, biết trách móc khóc lóc đuổi theo đến trận đấu của bao nhiêu lần, còn nghỉ học. À đúng rồi, ngày xưa bọn tôi cũng nuôi con mèo, đều là do ấy chăm sóc, sau đó con mèo chết mất, ngay cả người khác nhắc tới ấy cũng cho ———– cho nên tôi với Solo đều đoán, mối tình đầu của ấy đặc biệt quan trọng.

      A?

      Bỗng nhiên, Appledog nâng cổ tay xem đồng hồ: “Trận đấu sắp bắt đầu rồi, vào thôi.”

      gật đầu, theo ấy về khu nghỉ ngơi của đội viên, ngay lúc sắp vào cửa, bên cạnh bỗng nghiêng qua, ôm cái ôm nặng trĩu: “Khi đó ấy trong nhà có người giúp đỡ, mình hoạt động trong nước, cũng vì ở Trung Quốc giành được huy chương vàng, có bạn , có người thân, chính là muốn thắng, cứ thắng mạch, dùng quốc tịch Trung Quốc chiến thắng trở về. Tôi cứ sợ ai có thể chịu nổi tính tình vừa xấu vừa cố chấp của ấy, cảm ơn , tốt, mọi chuyền càng ngày càng tốt.”

      có chút choáng váng.

      Đến khi tách ra, trở lại bên cạnh , ngồi xuống, vẫn nghĩ về đoạn chuyện kia.

      Chậm rãi, cảm thấy chút chua xót, cũng bất đắc dĩ.

      Cho nên……..Đây là nguyên nhân ông nội ghét bỏ sao? nghiệp thành công như vậy, giành được nhiều chức quán quân như vậy, phải trải qua nhiều gian khổ như vậy, người trong nhà vẫn hiểu cho ấy sao?

      Gun cảm nhận được cảm xúc của rất sa sút, đoán rằng, lúc sáng hai người gặp mặt quá hung dữ, mặc dù biết sai cái gì, nhưng hiển nhiên, cũng làm sai điều gì, chỉ là bất đồng quan điểm mà thôi.

      “Sao lại lời nào?” khó khăn mở miệng, muốn làm dịu khí.

      “Dạ?” yếu ớt nhìn về phía .

      ………….

      Ánh mắt này……….

      Quá kỳ lạ.

      thanh thanh yết hầu, thấp giọng giải thích: “Đóng cửa lại thân thiết ra sao phản đối, nhưng ở trước đám đông, chúng ta cũng nên kín đáo chút. Phô trương quá hay, người khác lại chế giễu, lại nghĩ như em mà biết rụt rè gì, quá tùy tiện.

      “Vâng………” ngoan ngoãn gật đầu. sao, em vẫn ủng hộ .

      bị nhìn thẳng liền cuống: “ là con trai, cũng chịu thiệt gì, cuối cùng người thiệt thòi cũng là em.”

      “Vâng………..” tiếp tục nghe lời gật đầu. sao, bây giờ có em rồi.

      phát , căn bản có nghe, chút kiên nhẫn của sắp dùng hết rồi ———-

      Đột nhiên, đôi tay bé của vươn tới, kiên định, gắt gao ôm lấy lưng . Em tuyệt đối rồi xa .

      hoàn toàn tuyệt vọng, ngừng nhắc nhở bản thân, được tức giận, phải bình tĩnh.

      Bình tĩnh.

      Mẹ kiếp, làm sao vậy, để chơi mười phút, sao lúc trở về lại thành ra thế này?!

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Đoạn trước Hàn Thương Ngôn làm chuyện sai lầm, phải có trách nhiệm, sau này bồi dưỡng tình cảm, tiếp tục dùng búa đập đầu, thông suốt thông suốt……
      Last edited by a moderator: 2/5/16
      Tôm Thỏ, inbeibedhtt thích bài này.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      CHƯƠNG 35: NHỚ NHUNG?

      Hôm nay là ngày hai đội “Mật thất gió lốc” của K&K dự tuyển thi đấu.

      Ngày hôm qua đội ngoài ý muốn đánh hòa ván, tách riêng với các nhóm ở vòng loại thứ hai, điều này làm Gun rất vui. Trận đấu bắt đầu, bắt đầu tập trung, hết sức chăm chú quan sát tình hình chiến đấu.

      Đồng Niên cũng cố gắng học xem, bỗng vai bị vỗ cái.

      Quay đầu lại, là người lúc nãy gặp ở đại sảnh khách sạn, theo phía sau xoay người, giọng : “Cơm hộp đến rồi, cùng ăn .” sửng sốt, ánh mắt nhìn Gun, khẽ mỉm cười giải thích: “Là Lão đại đặt cho chị.”

      À.

      ngoan ngoãn đứng dậy, cũng dám quấy rầy , xoay người ra khu nghỉ ngơi.

      Đội viên K&K từng người , còn có mấy nười dự bị đều cúi đầu, tay cầm hộp cơm ăn ngấu nghiến. Hội trường này hơi , có phòng họp riêng, cho nên tất cả mọi người đều ngồi ghế cầm cơm hộp ăn. kia nhìn nhìn bốn phía, đem hành lý của đội viên ở giữa ra: “Chị ngồi ở chỗ này , lấy ghế làm bàn, chờ em tìm tấm áp phích rồi trải lên cho chị.”

      Umm.

      Mở hộp cơm ra, đồ ăn thoạt nhìn cũng tồi.

      kia lại đưa đồ uống cho , mở ra, đặt bên cạnh hộp cơm.

      lâu sau, mấy đội viên bên cạnh cũng ăn xong, tất cả mọi người cười với , cũng dám cùng người chị dâu quen thuộc này chuyện, lấy khăn giấy, lau khô miệng, từ trong thùng đồ uống của K&K lấy ra thứ mình muốn uống, sau đó rời , vào sân xem trận đấu.

      Vì thế, cuối cùng chỉ còn mình , ngồi chỗ này, ăn ăn ăn.

      nhiều nha, ăn hết có sao vậy………………

      Lần trước để thừa rồi…………

      Có khi nào bị ghét vì tội lãng phí T^T…………….

      rối rắm, ghế bên cạnh có người ngồi xuống. Đồng Niên ngẩng đầu, nhìn thấy Gun, tay trái cầm hộp cơm mở ra, nhìn cái, lại nhìn : “Đủ ăn ?”

      “Đủ…………”

      ràng lượng thức ăn được chia ít đến nỗi dám nhìn, đổi thành mấy miếng liền xong rồi. Gun nhíu mi, thích lãng phí, mỗi hộp cơm đều được chuẩn bị đúng số lượng, vì thế, thể dư ra phần cho thêm đồ ăn. cũng nghĩ nhiều, đem tất cả đồ ăn trong hộp của mình đưa sang cho .

      Đồng Niên choáng váng: “ ăn thức ăn à?”

      Con trai sao lại ăn ít như vậy, ăn no phải được rồi sao.

      “Chỗ đồ ăn này ăn hợp,” thuận miệng , đũa trong tay khua trong hộp cơm của : “Cố gắng ăn hết, đừng để thừa.”

      “Vâng…………..” tiếp tục rưng rưng, cúi đầu ăn.

      Gun cúi đầu, thuần thục ăn hết cơm tẻ, khép hộp lại, ném vào túi rác trong góc tường, cả quá trình cũng tới năm phút, trờ về khu sat VIP.

      Đồng Niên mình hì hục, ăn từ lúc trận đấu bắt đầu, cho tới hiệp hai, rút cục đến khi toàn đội quay trở lại lấy đồ, mới nặng nề khép hộp cơm lại………

      No chết rồi…………

      Hai đội đều thua, nhóm thứ bảy, thành tích vòng sau là thứ hai từ dưới đếm lên.

      Thành tích liên tiếp hai ngày này, mọi người đều rớt mắt.

      Cả quãng đường trở về, khí bên trong xe rầu rĩ, về tới khách sạn vẫn vậy. đặt cho phòng, lại qua, lại ở sô pha trong phòng khách của , vừa chơi máy tính, vừa nghe họp ở ngoài, tâm tình cũng kém hẳn , cơm tối trực tiếp kêu nhà ăn khách sạn đem lên, mọi người tụ lại ăn, sau đó tiếp tục họp.

      Họp mạch tới chín giờ, nghỉ ngơi chút, từ phòng khách vào, thấy ôm máy tính, chân cuộn ghế sô pha ngủ gà ngủ gật. Trông như nửa tỉnh nửa mơ, thường xuyên giật mình tỉnh lại, ngay cả mắt cũng mở nổi, tự động điều chỉnh tư thế, đầu lệch qua bên ngủ tiếp.

      nhìn thấy , có chút suy nghĩ muốn bỏ trốn.

      biết Grunt cũng những người khác bình thường ở chung với bạn như thế nào, cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi như vậy, cường độ huấn luyện cao, còn phải thi đấu, căn bản có thời gian ở chung.

      Cho nên, Đồng Niên, thích có được cái gì đâu?

      Bất kể là đón máy bay, vẫn là đến trận đấu tùy đội, ăn cũng chỉ có cơm hộp, có gì giải trí, ngày chủ nhật trôi qua cũng chỉ có thế, thấy ủy khuất sao? Đây là hoạt động bình thường, tuyển thủ còn có ngày nghỉ đấu, còn mình trừ khi về hưu, căn bản ngày thoải mái vui chơi.

      qua, xoay người, lấy máy tính mà ôm ra.

      Động tác như vậy làm bừng tỉnh, mơ hồ hỏi : “Họp xong rồi?”

      “Chưa,” thấp giọng trả lời, “Ôm em lên giường nằm.”

      ừm tiếng, ôm lấy cổ .

      Cánh tay nho , mềm mại quấn quanh, làm cho bình ổn lại, cũng gì thêm ôm lấy , chỉ thuận theo động tác của , đặt trán mình lên trán , nghỉ ngơi trong chốc lát.

      Giữa phòng khách và phỏng ngủ của khách sạn có cửa, cũng có khả năng làm gì, liền dựa vào nhau như vậy, nhắm mắt dưỡng thần cũng thoải mái.

      Môi có cái gì sáp lại.

      biết là gì, chỉ là nghĩ tới, đến lúc này.

      Nóng bỏng.

      Lòng bàn tay dán lên cổ , hàm răng cắn cắn môi dưới của , sau đó lại ngửa đầu ra. Sau khi đấu tranh phần mười giây, tiếng động, tiếp nhận nụ hôn của .

      Góc độ thoải mái, dứt khoát nửa quỳ ngồi xuống.

      Nếu đàn ông ngay cả mình muốn cái gì cũng biết, vậy ràng là nghiêm túc, từ lần đầu tiên hôn , rất ràng, ràng rất muốn . Cuộc sống có điểm chung cũng sao, cũng cần có tiếng chung, muốn làm gì, cũng cần nhọc công tìm hiểu, mà làm gì, cũng cần hỏi xem có đồng ý .

      ràng chút là đủ rồi.

      nhớ nhiều thế nào, cũng nhớ nhiều như thế.

      Trừ ra, ai cũng đều được.

      Trong phòng khách, biết là ai mở tivi, các tiết mục nhảy tới nhảy lui xen kẽ. Nhóm tuyển thu căng thẳng cả ngày cười ầm ĩ, khuôn mặt này, lời thoại kia, hoàn toàn như xem thế giới mới lạ. Bây giờ bọn họ cũng chỉ là những đứa trẻ lớn xác, từ mười mấy tới hai mươi tuổi, còn thanh xuân nhiệt huyết, thích cười ồn ào.

      Đương nhiên, bọn họ hiển nhiên biết.

      Phòng ngủ ngay cả đèn cũng chưa mở, nhưng cũng ai dám bước tới bước.

      ……………

      “Làm gì đấy?” cười, lôi bàn tay bé của luồn vào áo mình ra.

      mù mịt, khẽ thở gấp……

      Căn bản biết tay của mình đâu.

      “Cái này, thắt như thế nào?” Tay ở sau lưng , chạm vào cái kia.

      phiền toái.

      Trời ơi……………

      Đồng Niên cảm nhận được cái gì nới lỏng ra.

      Nghe được………..

      nghe được gì nữa rồi!

      biết………….

      cái gì cũng biết!

      chụp phía sau lưng , nhúc nhích tí nào. Bất đắc dĩ, chỉ có thể tự lực cánh sinh, lấy điện thoại từ trong túi quần sau ra, trong phòng tối đen, đèn di động chiếu sáng lưng trắng nõn của .

      Yết hầu khô khốc, có chút luyến tiếc dời tầm mắt. Nhắm mắt lại, để bản thân bình tĩnh lại chút, lúc này mới giữ điện thoại trong miệng, dùng tốc độ nhanh nhất giúp thắt lại.

      Sau đó kéo áo khoác lên.

      loạt động tác làm xong, còn cố chấp dính lên người .

      ra ngoài.” với .

      lên tiếng.

      “Đồng Niên?”

      vẫn phản ứng.

      Xấu hổ?

      Được rồi……….

      Nhưng vẫn phải ra ngoài, còn rất nhiều việc chưa xử lý. đầu tư rất nhiều tinh lực vào Trung Quốc, chỉ tới nửa đêm mới có thể lo giải quyết chuyện ở các khu vực khác. Người ở Navi, Đài Loan đều đag khiếu nại………..

      Nhưng mà ràng ,

      ,

      muốn buông tay.

      sau khi tự hỏi rất lâu, rút cục đành hành động.

      Cũng quan tâm còn dính người mình hay , hai tay trực tiếp cởi bỏ thắt lưng. Hả? ngơ ngác, rụt lại, mắt thấy cởi thắt lưng, rớt mặt đất……Sau đó, kéo vạt áo thun.

      ??!!

      vội vàng túm quần áo : “Bên ngoài, bên ngoài, có nhiều người………..”

      sao, làm cho bọn họ .”

      “………………”

      “Đêm nay ngủ ở đây?”

      “……………….”

      được à?” Thanh của ràng mang theo hi vọng.

      “…………Công việc quan trọng……..”

      Ngón tay vặn véo quần áo .

      Ngàn vạn lần cần………..

      Còn chưa chuẩn bị tâm lý ————————-

      Rút cục, nghe được thứ mình chờ đợi nhất —————- thỏa hiệp.

      “Ok,” cười , dùng trán chạm vào chóp mũi của : “Vậy, ra ngoài?”

      “Ừ,” ngừng gật đầu, “ cần lo cho em đâu, đấy, em tự chơi, chơi mệt rồi về ngủ.”

      Tốt lắm.

      đạt được hiệu quả mong muốn.

      ………………..

      ………………..

      Vài phút sau, đám người đáng thương ngồi xem tivi, cầu nguyện người trong phòng kia sa vào nữ sắc, ra, liền nhìn thấy Lão đại nhà mình đột nhiên xuất , hoàn toàn kịp tắt tivi.

      Gun nhíu mi: “Xem vui quá hả?”

      , xem hay, chỉ nghỉ ngơi thôi.” 97 chạy nhanh tìm điều khiển từ xa, mẹ kiếp, người nào vậy, bắt tôi đứng lên, mau cùng nhau tìm ! Ngồi đó chờ chết à! Tất cả mọi người đều đứng lên, tìm điều khiển.

      “Cũng xem hai mươi phút rồi mà.” demo thào.

      “Hai mươi phút? Chê ít?” đến, vặn vòi nước nóng, vấp hớp nước lên mặt, thêm, “Thừa 50, tuần sau mỗi ngày đều huấn luyện dài.”

      Mọi người……….

      Lão đại T^T…………Bọn em sai rồi!

      nên ngay lúc và chị dâu thân thiết mở tivi xem phá hỏng khí…….
      dhttTôm Thỏ thích bài này.

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      CHƯƠNG 36: NHỚ NHUNG  ̄▽ ̄

      Gần rạng sáng.

      rút cục ra khỏi phòng , trở về phòng mình.

      Thực ra là ở cùng tầng với , cũng phòng ngủ và phòng khách riêng biệt, lẻ loi mình rửa mặt xong, mặc áo ngủ chui vào chăn, cảm thấy trong phòng cực kỳ lạnh lẽo. Nằm giường lăn qua lộn lại đến hơn ba giờ, vẫn ngủ được, đáng thương lôi điện thoại ra, gửi cho tin nhắn.

      : meo.

      Gun: …….

      : Em nhớ .

      Gun: Nhớ qua đây.

      sao?!

      Tốt quá!

      từ giường nhảy dựng lên, cầm lấy thẻ phòng rồi chạy ra ngoài, ngay cả điện thoại cũng cầm, đợi tới lúc chạy đến trước cửa phòng , phát cửa mở ra rồi, trong phòng vẫn tối đen như mực, có bật đèn. có chút hoài nghi, tiến vào, nhìn bên trong cái, phòng khách chỉ có ánh trăng ảm đạm, bóng người cao lớn ra, đem điện thoại di động ném lên sô pha, vừa hay nhìn thấy .

      Trong bóng đêm, vẫy tay với .

      vui vẻ chạy vào, nhìn thấy vươn hai cánh tay ra hiệu, lập tức hiểu ý, vèo cái nhảy lên.

      Cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy .

      Ban ngày làm tư thế này ở đại sảnh làm cho người ta xấu hổ, nhưng ngay lúc này, cái ôm như vậy……….. ngượng ngùng ôm lấy cổ , nhàng hô hấp, cảm giác vành tai bị cắn.

      “Ngoan, tới rồi.”

      Giọng có ý đè thấp, mờ mịt dẫn đường cho .

      ……………….

      lặng lẽ nhắm mắt lại.

      Trong tai nghe tiếng tim đập của chính mình, chậm rãi tìm đến, lướt qua mặt , cằm , lại ngẩng lên chút.

      Rút cục chạm tới.

      Gun ôm lấy , như có như đáp lại nụ hôn chưa thành thục của , thuận tiện đến bên cửa, dùng chân đẩy cửa đóng lại. Sau đó, trong bóng tối, dùng sức đem cả người đặt dựa vào tường…….

      Trước lúc trời sáng, lại đem về giường, duỗi cánh tay mỏi nhừ ra chút, cũng nằm lên, tựa vào đầu giường.

      mệt mỏi dựa vào, kề sát : “ buồn ngủ à?”

      thuận miệng đáp: “Qua ba giờ cái là ngủ được, đợi đến sáng mới ngủ bù.”

      Thói quen kỳ quái.

      tiện tay mở bài Porker, khai cuộc: “Sinh nhật em là ngày 20 à?”

      hiểu ý , chỉ nhìn.

      “Đậu hũ ăn chưa đủ à? Nhìn làm gì?” miễn cưỡng hỏi.

      ràng toàn là ăn ————–

      giọng than thở: “Ngày đó phải chia tay sao………..chẳng có tâm trạng, cũng tổ chức.”

      “Ừ, chia tay,” hệ thống chia bài, nhìn bài trong tay, cũng tệ, chắc là thắng: “Có muốn cái gì ?”

      “Dạ?” kinh ngạc, “Qua ngày rồi cũng được sao?”

      “Được chứ, muốn gì cũng được,” ngồi trong bóng đêm, nở nụ cười xấu xa , “Muốn người cũng được.”

      Sao mà lúc nào cũng………….

      đỏ mặt, yên lặng suy nghĩ lâu, tay chân bò lên đùi , ghé vào tai giọng : “Muốn…….tụi mình bao giờ chia tay, có được ?” Trong thời gian ngắn ngủi đến Quảng Châu, có thể nhớ , nhớ đến đau lòng, lại nghĩ đến hai chữ ‘chia tay’ liền cảm thấy tim chùng xuống, cứ nghĩ đến lại thấy đau.

      Gun vốn nghĩ muốn mình nghỉ ngơi chút để chơi với , hoàn toàn dự đoán được câu trả lời như vậy.

      Cửa ban công mở rộng, để cho mùi trong phòng, mùi đồ ăn với các mùi khác bay bớt, cảm thấy lạnh tay, tiện tay kéo áo thể thao để tủ đầu giường, che lại áo ngủ của , cái gì cũng trả lời.

      Loại cảm xúc muốn chia xa này, cũng từng trải qua, giống như muốn làm cho thời gian đóng băng, chỉ dừng lại ở giây này, trôi qua, thấy tương lai, ở lại tại mà ở đó tình cảm bền chặt nhất, nương tựa vào nhau nhất, cũng là khoảng thời gian khỏe mạnh nhất, dừng lại lâu.

      Đêm khuya như thế này, trong phòng chỉ có hai người.

      loại cảm giác thể giải thích.

      Đồng Niên chờ đợi, chờ đợi, dần có chút sợ hãi.

      vì sao lên tiếng?

      Sau khi trầm mặc hồi lâu, vẫn còn do dự: “Nhanh chút.”

      Hả?

      0.0?

      Cái gì nhanh?

      “Sốt suột lắm sao?” Lợi thế của bắt đầu gia tăng, bàn mấy người chọn rút lui rồi.

      Hả?

      Sốt ruột cái gì?

      “Mới vừa xác định quan hệ ——-” đưa mắt nhìn ngày màn hình điện thoại, “ngày thứ ba?”

      Hả? Từ thứ bảy đế thứ hai? Hình như là vậy.

      “Vâng………….”

      “Nghĩ lại ,” cân nhắc, mười chín tuổi theo luật pháp trong nước hình như chưa đủ tuổi kết hôn, mới có ba ngày, liền chạy tới cửa đổi quốc tịch cho rồi gả cho mình? Trăm phần trăm bị bố mẹ chém chết, “Nghĩ cái khác .”

      Ít nhất………….phải bao lâu nữa?

      Ý nghĩ này Gun nghĩ tới lại thấy đau đầu, trực tiếp all in, đem hết bài trong tay đánh ra.

      Thua…………….

      Đồng Niên ngây ngốc ôm lấy cánh tay , từ đầu đến cuối đầu óc vẫn quay vòng vòng, chút tình cảm vừa rồi bồi dưỡng được đều mơ hồ mất hết rồi, đơn giản là biết, hành vi cầu hôn lần đầu của mình lại cần phải xem xét lại…………

      **************************

      Sáng sớm hôm sau.

      Tất cả đội viên K&K ở tầng mười tự mình ăn sáng, Dt bưng chén nước canh cùng bát rau dưa rồi trở lại. Mọi người đặt xuống bàn, 97 vừa chét tương hoa quả lên miếng bánh mì của mình, vừa cảm khái: “Thân thể của Lão đại, chắc là cũng phải cỡ machine gun?”

      Có người hiểu ngay lập tức, có người vẫn ngơ ngác.

      Ý gì vậy?

      Grunt cười tà ác: “Biết Lão đại ngày xưa chơi cái gì ? Ai chưa hiểu hỏi đội trưởng ?”

      “CS chứ gì……….” Mấy tên con trai hiểu quay đầu, nhất loạt nhìn Dt, “Machine gun là cái gì vậy? Đội trưởng?”

      Dt vẻ mặt khổ sở nhìn bọn họ: “Súng máy, khả năng bắn trăm phát cần nạp đạn.”

      97 cười tủm tỉm bổ sung: “Đây là loại vũ khí ở CS, có thời gian công kích dài nhất. giống những súng khác bắn mười đến hai mươi phát là hết đạn, phải nạp thêm đâu.”

      À……. coi như phổ cập khoa học.

      Mấy tên con trai lại tiếp tục vùi đầu ăn cơm

      Ăn ăn ăn, đột nhiên đám ngẩng đầu, hiểu!
      Tôm Thỏ thích bài này.

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      CHƯƠNG 37: MẬT THẤT GIÓ LỐC?

      nhảy xuống giường, chân ra ngoài, phòng khách trống trơn, bàn để đầy gói đồ ăn vặt, máy tính, giấy ném lung tung, lộn xộn, nhưng có ai. Cửa ban công lại mở.

      ra ngoài, cái ghế dựa thấp bé, hai tay khoanh trước ngực, đắp áo khoác của chính mình.

      ngủ?

      chậm rãi qua, ngồi xổm xuống, vủi vẻ nhìn , nhìn nhìn rồi leo lên……… vừa mới ngủ được mười phút, nửa tỉnh nửa mơ, cảm giác người mình có cái gì đó mềm mềm dán lên, cũng lười mở mắt, xoay người, đem vị trí của hai người đảo lại: “Buổi sáng, đừng làm động tác này.”

      0.0?

      “Tại sao?” Sớm hay muộn có liên quan gì ?

      Gun đặt cằm ở bả vai , để ý trả lời: “ có phản ứng.”

      …………..

      …………..

      Chỉ câu thôi, thành công làm giãy dụa chạy .

      Gun thành công, liền giữ nguyên tư thế nằm sấp, lập tức ngủ say.

      Nhưng vẫn chưa kịp sâu giấc, lại bước chạy đến, chọc chọc lưng , mơ hồ đáp lời, nghe thấy hỏi, có thể lấy cái áo của ? cũng lười nghĩ, thuận miệng đáp ứng, giống như với , tự đến rương của mình tìm….

      Thứ hai, trận đấu ở đây chấm dứt, bọn họ buổi tối bay thẳng đến Tam Á giao lưu hoạt động. đưa vé máy bay cho , thời gian cất cánh cách nhau nhiều lắm, vừa hay có thể cùng nhau đến sân bay.

      khéo, hai cửa đăng ký cũng kế nhau.

      Vì thế, trước khi đăng ký, toàn đội viên K&K cuối cùng cũng thỏa mãn xem xem Lão đại nhà mình đương như thế nào.

      Tinh thần Gun có chút tốt, đem áo khoác trùm lên đầu, to lớn nằm ghế ngủ bù. Đồng Niên từ sáng sớm bắt đầu ôm máy tính, tập trung tinh thần làm việc, biết là làm cái gì, nhưng hiển nhiên tập trung đến mức mất ăn mất ngủ, hoàn toàn để ý cửa đăng ký của mình sớm bắt đầu check-in.

      “Được rồi!” vui vẻ gõ bàn phím.

      Người bên cạnh vẫn nhúc nhích.

      lặng lẽ nhấc cái áo che mặt ra, chui vào ————–

      Mọi người…………….

      Mẹ kiếp, che làm gì vậy!

      đương bình thường thôi mà! Còn cho xem, biết suy nghĩ!

      Gun liền bỏ áo ra, ngồi thẳng, bộ dáng hoàn toàn là vừa bị đánh thức. Đồng Niên hai má hồng hồng, giơ máy tình hồng nhạt của mình lên, đưa qua cho xem: “Chính là phần mềm này này.”

      “Dùng như thế nào?” hạ tầm mắt, nhìn màn hình.

      Mọi người vểnh tai.

      “Tổng số bài có năm mươi hai thẻ thôi,” giọng giải thích, “Vòng thứ nhất ở dưới rồi, trong tay còn lại năm mươi thẻ, vì vậy xác suất các thẻ được xuất ra ở các vòng tiếp theo là ————–”

      Mọi người khó hiểu, chị dâu cái gì vậy.

      Chỉ có Gun, Dt cùng 97 nghe có thể hiểu được, đây là tính xác suất thẻ thắng và tỷ lệ cược, nhưng đến năm phút sau, 97 bắt đầu nghe hiểu.

      “Lật bài bị đối thủ áp đảo, tiếp tục chú ý……” Đến đây, Dt cũng nghe hiểu, cậu chơi ————–

      “Cách thức tính của phần mềm là……..vẫn còn phải cộng thêm xác suất thắng hòa……..” Đến chỗ này, 97 cũng hiểu rồi ———–

      *Đừng hỏi Linh, Linh ngay từ đầu hiểu ;_;*

      Cuối cùng, chỉ còn mình là còn giải thích, gun càng nghe càng có hứng thú.

      Đợi tới lúc hoàn toàn xong.

      Đồng Niên căn bản biết, mọi người phía sau hoàn toàn là bộ dáng ‘mẹ kiếp chị dâu cái gì vậy’ cùng với ánh mắt hết sức sùng bái nhìn bộ dáng nghiêm túc giảng giải của Đồng Niên.

      “Em lúc nào lại biết cái này vậy?” Gun hồ nghi.

      Đồng Niên đỏ mặt lắc đầu: “Em chơi, bây giờ chơi cũng giỏi, chỉ đơn giản là tính toán…….Chính là, ừm, từ lần thứ hai gặp liền bắt đầu chơi, em thấy tò mò, trở về liền mua mấy quyển “Lý luận cùng thực tiễn”, “Cách tạo bài”, “Tôi vs. Porker” —”

      Thực ra chính là làm phần mềm tính toán xác suất, muốn làm vui [che mặt]

      “Thích ?” Ngón trỏ đối nhau, để dưới cằm, mong chờ khen.

      Gun nâng mi, khen thưởng sờ sờ khuôn mặt nhắn của .

      lập tức đung đưa cái đuôi.

      Mặc dù, đối với nghề tuyển thủ mà , trong đầu đều có hệ thống tính toán xác suất, đều là qua hằng năm tích lũy được, sơ sơ so với phần mềm này thực tế bằng. Tuy nhiên……….. nhìn mọi người phía sau, ngẫu nhiên giúp mọi người rảnh rỗi hơn, tham gia trận đấu vân vân, cũng là ý tồi: “Dạo gần đây chơi chán rồi, nội bộ tổ chức mấy trận đấu ,” tay khoác lên lưng ghế, xoay người phân phó cho mấy đội trưởng cùng người dẫn đầu: “Chơi giỏi rồi, K&K hằng năm cũng có thể đầu tư môt giải đấu.”

      Mọi người: xảy ra chuyện gì?!

      nhìn Đồng Niên: “Ở đây vừa làm xong phần mềm, vừa hay có thể bồi dưỡng năng lực tính xác suất của mấy đứa.”

      Mọi người: ……………Xác suất gì?? Cấp ba đâu có học qua………….

      Mọi người mãnh liệt quay đầu, đội trưởng!!

      Dt trầm mặc.

      Mấy người này thích hợp suy nghĩ những thứ này, chưa kể, trong đó còn có rất nhiều người chỉ học tới cấp ba, liền trực tiếp vào thế giới game, nếu thực muốn giảng cho bọn họ biết xác suất là gì……….cuối cùng vẫn là làm khó mình thôi.

      Vì thế, Dt rút cục cũng có hành động, nâng cằm lên, chỉ về cửa đăng ký phía trước: “Mau lên máy bay kìa.”

      Hả?

      Đồng Niên quay đầu lại.

      Đồng hồ điện tử chỉ……….chỉ còn năm phút? luống cuống tay chân đem máy tính nhét vào ba lô, nhảy dựng lên, hướng về phía cửa đăng ký chạy. Được vài bước, lại vòng trở lại.

      Gun còn cân nhắc chuyện đầu tư giải đấu, nhìn thấy chạy đến, nũng nịu đứng trước mặt mình.

      Giờ khắc này, trong đầu, tất cả nội dung về trò chơi bỗng dưng biến mất.

      “Em về…….” giọng báo cáo.

      thản nhiên đáp lời.

      Vươn tay, sờ sờ mặt , lại xuống đến dưới cằm, nhéo nhéo.

      còn chưa …………thích đâu.” giọng nhắc nhở.

      “Thích?” cố ý nghe hiểu, “Thích cái gì? Tối hôm qua? Hay là sáng nay?”

      ………………

      nhăn nhó, hai tay túm dây ba lô.

      “Nhanh .” buông tay, cười cười vỗ đầu .

      Nếu , bị gọi tên.

      nhìn thấy mắt vẫn còn lưu luyến, từng bước cẩn thận đến cửa đăng ký, qua bức tường kính, sau đó là hành lang dài, bóng dáng bé biến mất. Năm phút sau, máy bay bắt đầu di chuyển………..Phía sau, cửa đăng ký của bọn họ cũng bắt đầu xếp hàng dài, tiếng máy quét tít tít, mọi người xách ba lô thể thao của mình, chờ Lão đại cùng đội trưởng trước.

      Gun thu hồi tầm mắt, lấy áo khoác của mình từ ghế, lời, đưa mọi người đăng ký.

      *************************

      Đồng Niên buổi tối trực tiếp đến trường học, cùng Đậu Nãi ăn cơm tối.

      Trở lại ký túc xá hai người, hành lý đem để ở góc tường cái, còn người ngã lên giường.

      Lăn qua lăn lại, trong đầu toàn là , hồn phách lại chu du phen nhớ lại, liền đứng lên, từ trong va li hành lý lấy ra áo thun tay dài, áo màu đen có chữ K&K màu bạc, là đồng phục của .

      Dùng mặt cọ cọ, mềm mềm, là vải cotton, còn có mùi của .

      biết vì sao, lại nghĩ đến hình ảnh trong camera ngày hôm đó……….. biết đến Tam Á, có thể lại………..

      *cái đồ thần kinh xông vào phòng quấy rối Gun thần ý :3*

      có chút lo lắng, gửi tin nhắn Wechat cho .

      : Buổi tối ……..phải hết sức cẩn thận, đừng để người khác vào phòng.

      chưa trả lời.

      Sau lưng, bạn cùng phòng Đỗ Á Á, bên lau tóc, bên nhìn :’ “ về rồi?” ừ, người đằng sau liền phát đúng, trừng mắt chỉ vào cái áo trong tay : “Khoan ! Là của con trai!

      “………….” ngượng ngùng gấp lại, bỏ vào trong va ly, giọng thầm, “Là của bạn trai.”

      Tin sét đánh.

      Á Á nắm chặt khăn mặt, ngây dại………..Đứa ngoan ngoãn này, làm sao tự nhiên lại có bạn trai?! đúng, từ từ, đằng sau cổ còn có ——- mẹ kiếp! Là ai làm?

      “Lại đậy lại đây,” Á Á kéo cánh tay , nhìn kỹ xem, lập tức trong não đầy chữ……..Trung tuần nghỉ đông còn gặp qua, người hoàn toàn có bạn trai, làm sao lại như vậy?

      Người mê chơi StarCraft, người chưa bao giờ có hứng thú với chuyện đương Á Á hoàn toàn phát điên.

      hiểu, Á Á sao lại cứ nhìn cổ của .

      Còn vươn tay sờ sờ: “Làm sao vậy?”

      Á Á ho khan, quay trái quay phải hỏi : “, , báo cáo cho chị đây nghe, bạn trai cậu……..bao nhiêu tuổi?”

      Đồng Niên nghĩ nghĩ: “Hai mươi chín, sắp ba mươi.”

      Mẹ kiếp!! “Quen ở đâu?”

      mạng.”

      công ăn việc làm, thích tụ tập ——- Á Á chậm rãi thay đổi sắc mặt: “Quen bao lâu rồi…….”

      chưa từng biết Á Á cũng nhiều chuyện như vậy, nhưng trong lòng cũng muốn chia sẻ hạnh phúc, ngoan ngoãn khai hết ra: “Mới gặp hôm Tết, nhưng chưa quen sau này ngẫu nhiên gặp bên ngoài, liền quen……… Sau đó, mơ mơ hồ hồ nhau. Cũng đúng, phải là mơ mơ hồ hồ, là tại uống rượu, phát sinh chút chuyện , liền . Mình mới từ Quảng Châu về, là cùng ấy,” mặt đỏ hồng, duỗi cánh tay, ôm lấy cổ Á Á, “Á Á, mình thực cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ thích ấy, ……”

      Á Á bị lung lay, tim muốn vỡ ra rồi: “Bên nhau bao lâu rồi…….”

      “Ba ngày, hôm nay là ngày thứ ba, qua mười hai giờ là bốn ngày.”

      Ba ngày mà biến thành như vậy……..

      Rượu vào…….

      Còn lập tức Quảng Châu với nhau……..

      ấy làm gì,” Á Á đau khổ nhắm mắt, “Làm gì cũng được, đừng với mình là chơi game……….”. Quen mạng, chắc chắn có việc làm đàng hoàng, thứ đàn ông suốt ngày chỉ biết chơi game, có lý tưởng…….

      “Đúng là chời game đó!” buông Á Á ra, nghịch ngợm le lưỡi, làm mặt ngáo ộp, “Chơi giỏi hơn cậu nhiều ~”

      xong, tâm tình rất tốt, liền cầm quần áo vào phòng tắm.

      Á Á hỗn loạn đứng tại chỗ, trong đầu mường tượng ra ông chú trung niên ba mươi tuổi ngồi ở tiệm net, ngón tay kẹp thuốc lá, miệng đầy răng vàng, cười tủm tỉm ôm Đồng Niên…….Trời sập mất. Lúc trước hai người cùng từ khoa chính quy lên, có điều ở ban phổ thông, còn Đồng Niên ở ban thiếu niên.

      Nhưng ít nhiều luận án cũng do tay Đồng Niên giúp, làm cho đại trạch nữ mê game có thể thuận lợi bảo vệ thành công……

      được được!

      thể nhìn ấy bị ông chú mạng lừa mất.

      Ba mươi giây sau, Á Á quyết định, tuy rằng dễ gặp đội trưởng ACM kia, nhưng so với ông chú vẫn tốt hơn, tốt xấu gì cũng là tiểu thư sinh khỏe mạnh, ngày mai . Ngày mai liền hẹn cho hai người gặp mặt! Về phần ông chú kia, nhìn Đồng Niên mặt đầy hoa đào chìm đắm trong đó, thể mạnh tay được……….Phải dùng trí, dùng tình bình thường dời chú ý , tiện thể thăm dò đối phương, chia rẽ bọn họ!

      Á Á quyết đoán suy nghĩ kế hoạch tác chiến, lập tức rời .

      Đồng Niên tắm xong ra, phát thấy Á Á đâu, có chút kỳ quái.

      Gn: Lo lắng bên ngoài……?

      : ………..Đâu có [chỉ ngón tay]…………..
      Tôm Thỏ thích bài này.

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      CHƯƠNG 38: MẬT THẤT GIÓ LỐC ▔□▔

      Đồng Niên nhìn thấy mật mã kia, lặp lặp lại mười mấy lần, xác định đúng là tên ghép vần của , hưng phấn ôm điện thoại, cũng biết phải trả lời tin nhắn Wechat này như thế nào, nhưng cũng muốn lại chút, cho đến khi ———

      Gn: Bắt đầu huấn luyện rồi. cần trả lời.

      À đúng, bây giờ là thời gian huấn luyện tối của K&K.

      ngoan ngoãn ôm điện thoại.

      Á Á rất nhanh liền trở về, nhìn thấy chơi máy tính, trờ chơi bắn nhau mới “Mật thất gió lốc”. Bắn nhau?! Á Á suýt chút nữa bất tỉnh, liên tục nhìn trước giờ biết chơi game, làm sao lại bắt đầu thích chơi trò bắn nhau? cần phải , nhất định là có liên quan đến ông chú trung niên kia. vô cùng đau đầu, nhưng vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, tới: “Ăn kem ly ?”

      Tải xuống cũng mất bảy tám tiếng, ràng là kịp nha?

      Phải tăng tốc?

      Đúng rồi.

      Đồng Niên hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của chính mình, ngừng thử hết các phương pháp tăng tốc download, căn bản biết người phía sau mời mình ra ngoài. Cho đến khi Á Á đem mũ với áo khoác của tới, lôi từ ghế dậy, nhanh chóng trùm vào, kéo rời khỏi ký túc xá, còn mù mờ: “ đâu vậy?”

      “Ăn kem ly.”

      “A?” Tháng ba mà ăn kem ly gì?

      lơ mơ, cùng ra ngoài, bị đưa tới trung tâm thương mại cách ký túc xá xa, tiệm kem ly.

      Trong tiệm có hai ba người, nhưng ra có người àm biết, đội trưởng ACM, cười rộ lên: “ khéo quá.” Chàng trai đứng dậy kéo ghế. “Đúng vậy, trùng hợp quá, hai em muốn ăn gì?” Á Á nhìn xung quanh: “Em sao cũng được, đúng rồi, Đồng Niên, con chuột của mình hư rồi, phải lên lầu mua trước .”

      Đồng Niên ừ tiếng.

      Chờ Á Á rời , lại cảm thấy đúng. Ở ký túc xá của các cũng nhiều chuột lắm mà, mấy cái phần mềm tăng tốc download kia, biết bao giờ mới tải xong? Vì thế suốt tiếng ăn kem, chàng trai trước mặt tìm đủ mọi loại đề tài để chuyện phiếm với , cuối cùng lại chỉ muốn hỏi về mấy cái phần mềm kia….

      Chờ tới lúc Á Á mua chuột trở về, nhìn thấy hai người trò chuyện khí thế ngút trời, đứng ở ngoài cửa thủy tinh lộ ra vẻ vui mừng tươi cười, chàng kia cũng tệ lắm, xem ra rất có triển vọng.

      Trở lại ký túc xá, Á Á lại tiếp tục kế hoạch khác: “Đúng rồi, sao cậu lại muốn chơi “Mật thất gió lốc” vậy?” Đồng Niên vui mừng phát , tải xong rồi! Tuyệt quá, vẫn còn hai mươi phút đăng ký tài khoản để xem đột kích. “Bạn trai mình chơi,” mừng như nhặt được vàng, “ ấy muốn chơi với mình.”

      ………..Quả nhiên.

      Á Á giả vờ bình thường: “Dù sao gần đây chơi mấy trò khác cũng chán rồi, nghe trò này hot, để mình chơi cùng cậu.”

      ?” Vậy tốt quá, vừa hay có người giúp mình, dù sao Á Á nhất định gây cản trở gì!

      “Đương nhiên, lúc trước làm luận án cũng là cậu giúp mình, yên tâm, giờ chơi game, cậu cứ yên tâm giao thân cho mình là được, “Á Á thở dài, “Mình cũng nhẫn tâm nhìn cậu bị người ta chém giết, ai biết được bạn trai cậu có phải cao thủ hay .”

      0.0? “ mà, ấy chơi giỏi lắm.” lập tức thay Gun xưng danh.

      Á Á nhếch miệng cười: “Giỏi tới mức nào?”

      Giỏi tới mức nào? nhớ tới hôm đó Weibo, grunt có : “Cấp bổn tọa.”

      Mẹ kiếp………….

      Á Á muốn phỉ nhổ.

      Ông chú kia vậy mà cũng dám chém gió, còn dám mình cấp bổn tọa, trong game cũng có quá hai mươi người cấp bổn tọa nha. “Cái đó…………Đồng Niên, nhân vật cấp bổn tọa là của các tuyển thủ thi đấu thể thao điện tử dùng để xưng hô, dẫn đầu xu hướng trò chơi, thay đổi trò chơi, vận mệnh của trận đấu, lưu lại vô số chiến thuật kinh điển, mới có thể được gọi như vậy…………”

      Ừ, mình biết, ấy rất lợi hại.” Có thể nghe thấy chính bạn cùng phòng của mình như vậy, đáy lòng tự nhiên nảy sinh cảm giác tự hào làm hết sức thỏa mãn, đến nỗi cứ cười mãi, còn cười rất vui vẻ…………

      Mẹ kiếp……….

      phải ông chú nhà cậu, ông ta chém gió đó.

      Á Á cố làm cho mình bình tĩnh: “Nhân vật cấp bổn tọa nào cũng đều được lưu danh sử sách, ví dụ như StarCraft Hàn Quốc, tình từ Boxer cũng có bảy tám nhân vật cấp bổn tọa, người ta cũng phải mười mấy năm mới xuất bảy tám con người của thời đại đó.”

      “Oh,” còn nghe, mỗi câu đều nhớ kỹ, “Vậy CS sao?”

      “CS……………Trò chơi này hơi xa xôi, đây được xem là trò chơi bắn súng đầu tiên thế giới. Lúc đó châu Âu khá mạnh, nhưng chúng ta cũng có chiến đội tốt, rất lợi hại, cực kỳ lợi hại. Chủ yếu nhất, bọn họ ngừng cống hiến cho hạng mục CS này, lại góp phần đem lại khí game sôi nổi trong nước, coi như là người khai phá núi sông.

      “Chiến đội……..solo?” Đồng Niên càng nghe càng kích động, thậm chí còn dám xác định Á Á có phải về chiến đội solo hay .

      Tuy rằng đọc từ bình luận mạng, cũng khác gì những điều Á Á .

      Nhưng mặt đối mặt như vậy, từ trong miệng bạn tốt của mình nghe từng câu, vẫn làm cho có cảm giác chân .

      “Đúng vậy!” Á Á có chút kích động, “Trong đó có rất nhiều người là thần tượng của mọi người nha! Gun, solo, Appledog, All, Tiểu Mễ ————-” Á Á trước giờ ngang ngược cũng có chút kiềm chế được, cảm thấy mình cũng kích động, đè ngực xuống thở hơi, “Lúc còn sống, nhất định phải gặp bọn họ, nhất định phải gặp, đây chính là chiến đội trong mơ của mình.”

      0.0……….

      Đồng Niên cảm thấy hơi ngượng ngùng, nhưng cũng có chút kiêu ngạo cho nghe: “Bạn trai mình chính là Gun.”

      ?

      ??

      ??!!

      Mẹ kiếp!

      Á Á muốn điên rồi.

      Ông chú này khoác lác cũng phải giả mạo cho tốt có được ? bảo lừa chơi game bao giờ, lại còn tùy tiện mình chơi rất giỏi, chức nghiệp tuyển thủ còn rất lớn, cũng đừng có lừa mình là công thần khai sơn có được ? giả mạo, cũng là nhờ vào Baidu baike. Á Á đứng lên, lập tức lại ngồi xuống.

      Bình tĩnh bình tĩnh. Đứa trẻ ngốc này, ngoại trừ đọc sách biết gì, thể trách ấy được.

      đúng. Vẫn là nhịn được. Lão đại K&K làm sao có thể xuất ở tiệm net bên đường được! Người đàn ông cao lãnh, tính tình khó chịu kia làm sao trong ba ngày có thể đem tiểu nương lừa ? tức giận dậm chân, nghiêng người qua nhìn thấy khuôn mặt thỏa mãn của Đồng Niên, yên lặng đem cục tức nuốt trở về.

      Dù sao buổi tối cũng gặp! Đồ giả.

      Á Á lập tức nâng cấp trò Mật thất gió lốc của mình.

      Nhìn đến ID của Đồng Niên, lại muốn ói ra máu, ông chú cũng đáng khinh. Còn lolicat?

      sao, vào game liền .

      Lúc đăng ký tài khoản, trò chơi này được quảng bá toàn cầu, đều đem hết ID của tuyển thủ đăng ký nội bộ, sau đó đem tặng, nếu muốn giả mạo Gun, lại phải tạo cái ID như của ấy nhỉ? Tạo cái mới? Á Á bên phỉ nhổ, bên tiến vào trò chơi, ngồi sóng vai cùng Đồng Niên, có thể tưởng tượng ra ông chú trung niên kia chơi game, bắt đầu lấy cớ “Bởi vì mình là nhân vật cấp bổn tọa, thể dùng quý danh…” vân vân……

      Tiến vào.

      Liên tuyến.

      Chờ phòng chat được thành lập.

      Đồng Niên rất nhanh liền được mời vào, sau khi chấp nhận xong, rất nhanh, dựa theo những gì Á Á chỉ, gửi lời mời tới người bên cạnh. Á Á muốn phát điên, ngồi ghế nhìn chằm chằm màn hình lúc lâu, cũng thấy lời mời đâu: “Á Á,” Đồng Niên đẩy cánh tay , “Mình gửi lời mời cho cậu rồi đấy.”

      Ừ, mời rồi.

      Được rồi, tôi đến đây.

      Á Á hít vào thở ra, lại thêm lần nữa, làm cho đầu óc mình tỉnh táo, để có thể thuận lợi hoàn thành —- nhiệm vụ gian khổ vạch trần ông chú kia.

      Hình ảnh thay đổi.

      Bên trong phòng chat , phía bên phải, có năm tài khoản online.

      Á Á liếc mắt nhìn danh sách cái.

      ?

      ?!

      ………………………………………………………….

      Gun, grunt, 97, demo……………Gun, grunt, 97, demo………….Gun, grunt, 97, deomo…………..

      …………………….

      Tim đập mãnh liệt, thình thịch trong lồng ngực, đây là……… nằm mơ sao………..

      Lolicat: Bạn cùng phòng của em cũng muốn chơi, có được …….

      Grunt: thành vấn đề, demo, cậu ra .

      Demo: Được! Vẫy tay chị dâu, demo lướt rồi ~ lộc cộc lộc cộc ~

      Hệ thống: demo cách tuyến.

      97: “Chị dâu, trực tiếp dùng giọng , em mở kênh nội bộ, tí nữa tiện đánh chữ.”

      Đồng Niên hiểu ý, đem tai nghe màu trắng treo màn hình máy tính lấy xuống, đeo lên, thuận tiện khó hiểu nhìn qua Á Á ngồi kế bên. Còn choáng váng cái gì………… phải vừa nãy còn rất mong chờ sao? CÒn mực khen ngợi chiến đội solo, sao bây giờ gặp được rồi lại gì?

      Lolicat: “Vừa nãy em có xem đột kích, cũng rành lắm, mọi người đừng ghét bỏ em. Nhưng mà bạn cùng phòng của em chơi được lắm, đừng xem ấy là con , từ hồi cấp hai là bắt đầu chơi rồi, chơi giỏi hơn em nhiều, hơn gấp trăm lần ấy.”

      Á Á……………quỳ xin đừng khoe ta nữa, họ là tuyển thủ chuyên nghiệp mà………….lại còn từ câu lạc bộ K&K đỉnh nhất……………..

      Grunt nhịn được, xuy xuy cười: “ sao đâu chị dâu, giỏi hay giỏi, cũng thành vấn đề, cứ coi như chơi giải trí thôi.”

      97: “Đúng đó, chị dâu đừng lo lắng, Lão đại cùng đội với chúng ta mà. Tuyệt đối cần phiền đến ai đâu.”

      Á Á rút cục nghe được thanh của chính mình hỏi: “……………Mọi người, là K&K……….. sao………..”

      Grunt ngáp cái: “Tạm thời là vậy, năm sau SP trả nhiều tiền hơn đổi chỗ khác.”

      97 cười mỉa: “Chào bạn học của chị dâu……..A, Lão đại, chị dâu vào rồi, còn đem bạn học theo.”

      ???

      đến rồi? Đồng Niên lập tức cười rộ lên.

      Lão đại?! là Gun! Á Á cảm thấy mình sắp bất tỉnh rồi….

      Đồng Niên tay cầm chuột, nín thở, chờ lên tiếng chuyện. ràng mới chỉ xa nhau nửa ngày, nhưng trong lòng tràn đầy chờ mong , lướt ngón tay qua mũi mình, cười : “Vậy chia tay nữa”; rồi lúc ở sảnh khách sạn vững vàng ôm lấy , có chút khó chịu “Mau xuống”; bước lên mấy bậc cầu thang, đặt chân của đùi, cúi đầu buộc dây giày cho ; còn có trong đêm tối, đặt trán mình ở trán , nhắm mắt nghỉ ngơi lát…………

      Còn có…….

      Đêm đó, đem đặt tường, thanh từ chỗ sâu nhất trong yết hầu phát ra: “Tiếp tục?”

      ……………..

      Trong tai nghe, Gun hình như ăn kẹo, mơ hồ câu: “Ai cho mấy đứa bắt đầu trước vậy?”

      Giọng quen thuộc, khàn khàn, nam tính, quá kiên nhẫn của .

      Chiếm giữ nội kênh của cả đội.

      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :