CHƯƠNG 34: TÙY ĐỘI ( ̄Ε ̄)!
Trời ạ T^T…
Chỉ vì nhìn đến cái bệnh thần kinh kia, đầu óc liền nóng lên, muốn ôm , ngờ tới nhảy lên quá cao, càng ngờ được lại phản ứng rất mạnh, trực tiếp ôm lấy mình.
Hai chân siên dài theo phản xạ kẹp lấy thắt lưng …..
……………..
Gun đúng là thể dự đoán được.
thể ngờ tới.
Bộ phận mềm mại thân thể kề sát người mình, cánh tay ôm lấy cổ mình, đây là tình huống mà cả đời cũng tưởng tượng ra. Đóng cửa lại, hai người dính nhau như thế nào cũng là chuyện của hai người, nhưng ở nơi đông người mà lại bày ra tư thế này đúng là tùy tiện.
“Tiêu rồi, em phải cố ý đâu, nhảy cao quá…..” giọng thào, lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Gun hít thở sâu, cố gắng chú ý đến hơi thở phập phồng của : “Mau xuống dưới!” Tuy rằng thấp giọng quát lớn, nhưng cũng dám buông tay, có kinh nghiệm, sợ làm ngã.
……………..
bé người dạ tiếng, vô thanh leo xuống.
hoạt động cánh tay chút, ngoắc gọi phục vụ của khách sạn tới, số phòng, để họ đem hành lý của tới phòng mình. Lão đại bình tĩnh như vậy, đám người K&K đương nhiên cũng ngay lập tức hoàn hồn, ra vẻ Lão đại nhà bọn tôi đúng là thèm để ý đến người khác, đúng là lợi hại như thế đấy, sau đó tiếp tục đem hành lý của mình trốn .
……………..
Đồng Niên theo Gun, chưa được hai bước, lại nhìn thấy người trước mặt dừng chân.
Tiêu rồi, sắp bị mắng rồi….
“Dây giày.” Giọng rất lạnh lẽo.
Hả?
cúi đầu.
A? Bị tuột rồi.
muốn cúi người xuống, cánh tay lại bị tóm.
A?
Ánh mắt Gun đảo qua quần đùi của , độ dài như thế này đừng tới cúi người, chỉ cần đứng thẳng thôi cũng lộ nhiều lắm rồi: “Theo lại đây.” xong, đem đến phòng bên cạnh thang máy, vốn dĩ muốn bắt tự mình cột dây giày lại, ngờ ở đây cũng có hai nhân viên tám chuyện.
Mọi người nhìn thấy hai vị khách vào, liền dừng lại.
nghiêm mặt, sau khi quan sát bốn phía xung quanh, trầm mặc, chân sải bước lên bậc cầu thang thứ ba, ý bảo đem chân lại đây.
Đồng Niên ngây ngốc dạ tiếng, nhấc chân lên, tới…….
Vì thế liền phải bước lên hai bậc, đưa chân ra.
Tay vịn tường, khoảnh khắc cầm lấy cổ chân , có chút tê dại, đưa khuỷu chân lên, làm cho mơ hồ dao động.
Đôi giày Nike bánh mì , màu hồng được đặt đùi . Gun cúi đầu, ngón tay có chút quen quấn lấy dây giày màu trắng bị tuột ra, rất thành thục thắt thành nút dải rút để vào trong giày, đây là thói quen của .
Ngón tay khẩn trương chống tường, ánh mắt rủ xuống, ngoan ngoãn thu chân về: “Cám ơn….”
Gun đảo nửa mắt nhìn : “Khách sáo rồi.”
“Hồi nãy phải em cố ý đâu…..” giọng giải thích, “Chỉ là hơi ghen, sau đó, muốn ôm , sau đó…..”
“Ghen cái gì?”
“A? là ——-”
Hai ngày gặp, vẫn bộ dáng đó. Hở tí là não lại theo kịp tốc độ chuyện, chuyện ngắc ngứ, lại vẫn như cũ, nghe lời, vẫn thích mặc quần đùi váy ngắn để lộ chân dài…….
Nhưng biết vì sao, đột nhiên cảm thấy, nhìn thấy thoải mái.
Cả cơ thể lẫn tinh thần đều cảm thấy nhàng.
Bỗng nhiên muốn đùa chút, tiến đến bên sườn mặt , giọng cười: “ nghe, bệnh thần kinh đó có mặt loli như em, chân dài như chân em, ngực được như em, đầu óc cũng thông minh bằng em, rốt cục có chỗ nào đáng để em ghen?”
A?
!!!!
Đám người phục vụ bị đem trở thành khí kia nghe được Gun gì, lại nhìn thấy nhảy dựng lên, lảo đảo cái, mắt thấy sắp ngã rồi ———
Đại soái ca kịp lúc đưa tay ra, đỡ lấy hai vai ——-
Bế rồi bế rồi…..
thân nha……
Mọi người nhiệt huyết sôi trào, ngờ, đại soái ca vẫn bình tĩnh, trực tiếp đẩy cửa…………….. ra ngoài……………..
xa K&K, mọi người chính mắt nhìn thấy Lão đại mang chị dâu lên xe, sau đó biết ai phát , dây giày của chị dâu là mỗi chân kiểu, ràng nha, chân trái là thắt kiểu con bướm, chân phải là kiểu mà Lão đại hay dùng………Vì thế cả đường , đám con trai tầm hai mươi tuổi đều thầm thảo luận xem, Lão đại lúc nãy đến tột cùng là làm gì???
Khu thi đấu ở Quảng Châu, là K&K chủ đánh, đối thủ lâu năm SP chỉ đứng ngoài xem.
Cho nên có đối thủ mạnh nhất đấu trường, thế mà hôm qua lại chỉ hòa, nằm ngoài dự đoán của mọi người. Gun đến phòng nghỉ ngơi liền đưa cho Đồng Niên thẻ tác nghiệp, vỗ vỗ lưng , để tự do chơi, còn mình bắt đầu trận đấu cùng đội viên. nghe lời cầm lấy, cúi đầu xem bảng tên K&K: Câu lạc bộ K&K, Đồng Niên.
có hơi kích động, rút ra dây đeo màu xanh, đem bảng tên đeo lên cổ, nhịn được lại cúi đầu xem bảng tên trước ngực. Đây là…….bảng tên K&K của mình.
Câu lạc bộ này đối với hề xa lạ.
Nơi này, có rất nhiều tuyển thủ đẳng cấp, có mười mấy chi nhánh toàn cầu, có tất cả hạng mục quán quân.
Những ngày ở Mĩ, luôn luôn xem diễn đàn cùng tin tức thi đấu. Trận chung kết đó Tiểu Bạch là quán quân, nghe trận đấu hôm đó, người xem trực tiếp cũng hơn hai vạn người, người xem Internet cũng vượt sáu nghìn vạn.
Tuy rằng hiểu, nhưng cũng xem video trận đấu chăm chú.
…………………
“Hey,” có đôi tay vẫy vẫy trước mặt , Appledog cười tủm tỉm, cúi đầu xem bảng tên của , “Gì? có viết chức vị gì à?” giật mình, cười cười, cũng cúi xuống xem: “Chức vị gì a?”
Appledog cầm lấy bảng tên cổ mình, đưa cho xem.
Câu lạc bộ: SP
Chức vị: Người dẫn đầu
Tính danh: Appledog
Cũng đúng nha, quên chú ý, chỗ chức vị vẫn để trống.
“Nên ghi là người nhà,” Appledog làm như với , “Quay về với Hàn Thương Ngôn, nếu ghi người nhà, lần sau theo đội nữa.” nghe thấy hai chữ “tùy đội”, cũng thấy ngượng ngùng.
này mỗi lần gặp ,hình như đều giúp đỡ , Đồng Niên tự nhiên liền cảm thấy gần gũi, hai người vừa cười vừa , hàn huyên lâu. cảm thấy, người SP cũng đối đầu với K&K giống như mạng . tới cuối cùng, Appledog cũng giúp chút, kể lại cho nghe rất nhiều chuyện trong quá khứ của .
………………
“Còn cái gì nữa……..Fan ấy rất đông, biết trách móc khóc lóc đuổi theo đến trận đấu của bao nhiêu lần, còn nghỉ học. À đúng rồi, ngày xưa bọn tôi cũng nuôi con mèo, đều là do ấy chăm sóc, sau đó con mèo chết mất, ngay cả người khác nhắc tới ấy cũng cho ———– cho nên tôi với Solo đều đoán, mối tình đầu của ấy đặc biệt quan trọng.
A?
Bỗng nhiên, Appledog nâng cổ tay xem đồng hồ: “Trận đấu sắp bắt đầu rồi, vào thôi.”
gật đầu, theo ấy về khu nghỉ ngơi của đội viên, ngay lúc sắp vào cửa, bên cạnh bỗng nghiêng qua, ôm cái ôm nặng trĩu: “Khi đó ấy trong nhà có người giúp đỡ, mình hoạt động trong nước, cũng vì ở Trung Quốc giành được huy chương vàng, có bạn , có người thân, chính là muốn thắng, cứ thắng mạch, dùng quốc tịch Trung Quốc chiến thắng trở về. Tôi cứ sợ ai có thể chịu nổi tính tình vừa xấu vừa cố chấp của ấy, cảm ơn , tốt, mọi chuyền càng ngày càng tốt.”
có chút choáng váng.
Đến khi tách ra, trở lại bên cạnh , ngồi xuống, vẫn nghĩ về đoạn chuyện kia.
Chậm rãi, cảm thấy chút chua xót, cũng bất đắc dĩ.
Cho nên……..Đây là nguyên nhân ông nội ghét bỏ sao? nghiệp thành công như vậy, giành được nhiều chức quán quân như vậy, phải trải qua nhiều gian khổ như vậy, người trong nhà vẫn hiểu cho ấy sao?
Gun cảm nhận được cảm xúc của rất sa sút, đoán rằng, lúc sáng hai người gặp mặt quá hung dữ, mặc dù biết sai cái gì, nhưng hiển nhiên, cũng làm sai điều gì, chỉ là bất đồng quan điểm mà thôi.
“Sao lại lời nào?” khó khăn mở miệng, muốn làm dịu khí.
“Dạ?” yếu ớt nhìn về phía .
………….
Ánh mắt này……….
Quá kỳ lạ.
thanh thanh yết hầu, thấp giọng giải thích: “Đóng cửa lại thân thiết ra sao phản đối, nhưng ở trước đám đông, chúng ta cũng nên kín đáo chút. Phô trương quá hay, người khác lại chế giễu, lại nghĩ như em mà biết rụt rè gì, quá tùy tiện.
“Vâng………” ngoan ngoãn gật đầu. sao, em vẫn ủng hộ .
bị nhìn thẳng liền cuống: “ là con trai, cũng chịu thiệt gì, cuối cùng người thiệt thòi cũng là em.”
“Vâng………..” tiếp tục nghe lời gật đầu. sao, bây giờ có em rồi.
phát , căn bản có nghe, chút kiên nhẫn của sắp dùng hết rồi ———-
Đột nhiên, đôi tay bé của vươn tới, kiên định, gắt gao ôm lấy lưng . Em tuyệt đối rồi xa .
hoàn toàn tuyệt vọng, ngừng nhắc nhở bản thân, được tức giận, phải bình tĩnh.
Bình tĩnh.
Mẹ kiếp, làm sao vậy, để chơi mười phút, sao lúc trở về lại thành ra thế này?!
Tác giả ra suy nghĩ của mình: Đoạn trước Hàn Thương Ngôn làm chuyện sai lầm, phải có trách nhiệm, sau này bồi dưỡng tình cảm, tiếp tục dùng búa đập đầu, thông suốt thông suốt……
Last edited by a moderator: 2/5/16
Tôm Thỏ, inbeibe và dhtt thích bài này.