1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cá mực hấp mật ong - Mặc Bảo Phi Bảo (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 24: THIÊN TÀI PHẦN MỀM (2)

      Vì thế mọi người xem bữa cơm này như là Hồng Môn Yến.

      Ngay từ đầu tới giờ chưa bao giờ nghe thấy chị dâu hăng tiết vịt như vậy……..Gun có được đáp án mình muốn, rất hài lòng đứng dậy, nhìn mọi người: ‘ muốn ăn?” đưa tay lên xem đồng hồ, “Mười phút sau huấn luyện buổi tối, nếu muốn ăn chuẩn bị trước .”

      !!!!!!!!!!

      Mẹ kiếp, ăn nhanh.

      Chuyện sau này sau này tính, phải sống qua đêm nay cái .

      Vì thế, chờ tới lúc Gun kêu người bên ngoài vào dọn dẹp, trong phòng chỉ còn hai người và Đồng Niên.

      vào, dọn dẹp hết hộp thức ăn và bình nước bàn, lúc qua người Đồng Niên, còn tò mò nhìn cái, sau đó cười thân mật gật đầu. Đây là duy nhất xuất ở chỗ này nha, hiếm có…

      Đồng Niên cũng nhìn lại, ngượng ngùng cười cười, còn tưởng người ta ghét mình ăn chậm…

      Hộp cơm cũng chỉ đơn giản là đồ ăn nhanh, mặn chay, bên có thêm hai miếng rau trang trí, thế là xong. Lúc Đồng Niên ăn cơm, ánh mắt vẫn ngắm Gun rời.

      ăn cơm rất nhanh, giống như mấy tên con trai trong câu lạc bộ, vừa ăn vừa chuyện phiếm.

      Hơn nữa dường như cũng để ý đồ ăn là cái gì, ăn có hợp hay , làm cho người khác cảm thấy, ăn cơm chỉ cần nhét đầy bụng là được rồi, ăn xong cho nhanh, rồi lại chạy làm chuyện quan trọng khác.

      Như vậy có thể so ra, lúc ăn cơm tất niên hôm đó, biểu của cũng rất tốt rồi.

      Còn có thể để ý đến tốc độ ăn cơm của trưởng bối, tùy tiện ăn hai miếng rồi dừng lại.

      ngon à?” Gun buông đũa, phát ăn còn chưa được hai miếng.

      có,” lắc đầu, dám mình ăn cơm rất tốn thời gian, chỉ có thể buông đũa, phối hợp với , “Em đói.”

      đói?” đưa tay xem đồng hồ, bây giờ cũng bảy giờ rồi.

      “……., phải, trước khi đến em ăn hơi nhiều bánh ngọt, cho nên mới đói.” bắt đầu năng lộn xộn.

      cũng hỏi nhiều.

      Cầm lấy áo khoác của mình từ ghế, ý bảo rời khỏi phòng họp.

      vội cầm lấy ba lô, từ phòng họp ra, qua phòng máy tính rộng rãi, đám con trai hay đùa giỡn lúc này đều đeo tai nghe màu đen, tay phải cầm chuột, hết sức chăm chú nhìn màn hình trước mặt.

      “Quét qua quét qua .”

      “Phù Vương, ai chơi Phù Vương?”

      “Tôi chơi tôi chơi.”

      “Cậu trung tâm hay là đánh phụ trợ.”

      …………………

      “Tôi đánh ở đây, tí nữa là có thể đánh tháp rồi.”

      “Đối diện có người chơi.”

      “Tôi thèm vào, 2700 con dơi đánh sao đây?”

      “Đội hình bên đối diện khủng quá.”
      ………………

      Hoàn toàn hiểu gì cả.

      Có cảm giác mọi người còn để ý đến thế giới bên ngoài nữa.

      Tất nhiên, trừ nhóm của Dt, nhóm này vây quanh cái bàn trắng, họp, nhóm này là tinh của tinh trong K&K, ngay lập tức tham gia dự tuyển thi đấu mười lăm năm “Mật thất gió lốc” của Trung Quốc. Đêm nay đội trưởng mới vừa từ Mĩ trở về, tiến hành họp trước khi thi đấu.

      tò mò nhìn vài lần, có cảm giác mình vừa vào gian khác.

      Gun cảm giác được bước chân của dừng lại, nhìn cái, nhìn thấy trong ánh mắt sáng kia đều là vẻ tò mò, trông giống như đứa trẻ, bỗng nhiên có cảm giác nhìn em trong nhà.

      đưa tay ra, đem suy nghĩ của trở về: “ thôi.”

      “A?” thốt lên, “Sớm vậy sao?”

      xong lại cảm thấy ngượng ngùng, thào giải thích câu: “Chúng ta…có thể tiếp tục thảo luận về chuyện phần mềm……”. Tùy tiện làm gì cũng được, chỉ cần mặt dày chút, tháng rồi có được gặp

      Đội viên bên bàn họp của Dt đều tập trung dựng lỗ tai lên, nghe xem bên đây chuyện gì.

      Gun liếc mắt qua đó cái, cả đám lại lập tức ngồi đàng hoàng nghiêm chỉnh, giả vờ nghe thấy gì.

      Từ đến lớn, thích kiểu con hay bám người, nhưng tất nhiên, quá khứ của lên toàn là được người ta theo đuổi, chịu qua biết bao nhiêu tiếng xấu. Những này mỗi người đều có ưu điểm riêng, cũng có kỹ xảo riêng, mà bé trước mặt bây giờ kỹ xảo gì cũng có…

      có nhìn ra vẻ mặt chờ mong của .

      Đúng là chờ mong…muốn ở đây thêm chút nữa.

      “Muốn ở lại bao lâu?” cuối cùng mở miệng.

      “Thêm tiếng nữa được ?” vui vẻ đứng lên, “Tới tám giờ, tám giờ vẫn chưa muộn, em về tới nhà cũng chỉ mới tám rưỡi thôi.”

      “Cũng được, nhưng mà tôi có thời gian bồi em đâu.” .

      “Cũng sao.” đáp.

      Chỉ cần được nán lại bên là được, nghĩ.

      Gun suy tư vài giây.

      Để ở chỗ khu làm việc tất nhiên được, chỉ có thể để mấy đội viên thay nhau để ý , vẫn là nên đem tới khu nhà ở cho bớt phiền, chỗ đó trước mười giờ cũng có ai.

      nghĩ như vậy, xem như ngầm thừa nhận, đem ra khỏi khu làm việc.

      Đồng Niên vui vẻ theo sát phía sau, tiếp tục nhìn Đông nhìn Tây, nhịn được lại nhìn câu lạc bộ của . qua khu huấn luyện là hai phòng họp, mấy văn phòng, còn có khu giải trí rất lớn, sau đó là phòng vinh danh.

      Qua cánh cửa thủy tinh có thể nhìn thấy đủ loại cúp, huy chương.

      Những thứ này Baidu baike cũng có về , trước mắt bây giờ đều là , nhìn thấy ràng như vậy, liền kích động.

      bất tri bất giác, liền theo vào tòa nhà khác trước mặt.

      Hành lang rất dài, giống như từ khu làm việc sang khu nhà ở? lặng lẽ nhìn cửa hai bên hông, cho đến khi người đàn ông phía trước dừng lại trước cánh cửa phòng thứ hai.

      lấy thẻ phòng ra, quẹt thẻ, đẩy cửa, làm liền mạch.

      “Đây là phòng cho khách,” đơn giản giới thiệu, “Có ba máy tính, có mật khẩu, tự do dùng. tiếng sau, tôi tới đây tìm em.”

      A?

      Đồng Niên ngây người, nhìn căn phòng tối như mực trước mắt: “Em có thể……..ở cùng với ?”

      Em muốn…..chơi máy tính đâu T^T………..

      “Em quấy rầy đâu,” tiếp tục bổ sung, “ mà. làm gì cũng được, em ở cạnh chơi điện thoại cũng được, cần máy tính.” xong, ủy khuất ngẩng đầu, nhìn thấy người đàn ông của mình đứng đưa lưng về phía ngọn đèn hành lang.

      “Muốn ở cùng tôi?”

      Gun có chút buồn cười, thấp giọng xác nhận với : “Ý em là……muốn đến phòng của ?”
      Last edited by a moderator: 2/5/16
      Tôm Thỏ thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 25: Tặng quà?

      Editor: Misali

      Đồng Niên sửng sốt.

      Vào phòng của ?

      Phòng... sao?

      "Kế hoạch của tôi là tắm trong 10 phút, rồi ngủ chừng 50 phút," Giọng nhàng , "Còn muốn cùng ?"

      Tắm?!

      Ngủ??!!

      vội vã lắc đầu: " nữa."

      " nữa à?"

      "Ừ, mình em... ngồi ở đây chơi máy tính, chờ ..."

      xong, lập tức vào trong nhà, đưa tay mò nút mở đèn, chạm lung tung vách tường vài lần vẫn tìm được, cánh tay đưa vào, từ đỉnh đầu , lạch cạch tiếng đèn bật lên.

      ngẩng mặt.

      ra... Nút mở đèn cũng để cao như vậy sao...

      Người giúp mở đèn bỏ .

      nghe thấy tiếng quét thẻ, cửa mở, rồi tiếng đóng cửa, ôm lấy balo của mình, đứng giữa phòng khách trống trơn, đáy lòng lâng lâng chút cảm giác hối hận...

      Sau đó, ngồi mình trong phòng khách trang hoàng với ba chiếc máy tính chừng tiếng. sai, màn hình máy tính điểm đến tám giờ, cửa được đẩy ra, người đàn ông mặc bộ quần áo thể thao trưng vẻ mặt "chưa tỉnh ngủ, thoải mái", chậm rãi vào.

      Đồng Niên tay chống cằm, nhìn thấy vào, liền vui vẻ đứng lên: "Em làm xong rồi!"

      Ánh mắt miễn cưỡng nghi hoặc nhìn .

      "Nhưng chưa tới trăm màu, trước tiên làm mười màu sắc chồng lên nhau, tới xem thử !"

      "Hử? Nhanh vậy sao?" bất ngờ, lười biếng kéo ghế ra, ngồi xuống. Đồng Niên mở phần mềm mình vừa làm xong, giải thích cho , "Vừa rồi em xem thử phần mềm của Hàn Quốc, gần như dựa theo đó..."

      mở ra, làm gì, chỉ nhìn chăm chăm.

      Cảm thấy rất thú vị.

      Cửa sổ trước mặt ra bảng xếp hạng, chỉ có thành tích: Cá mực , 1009.

      1009 giây?

      đúng là thành tích kém cỏi nhất từng gặp.

      "... có thích ?" Đồng Niên hơi thấp thỏm, giọng hỏi.

      để ý rằng thành tích của mình bị chê bai, khẩn trương theo dõi , chỉ muốn biết có thích phần mềm này hay .

      Có thích vậy?

      Đối với câu hỏi này, đúng là đặc biệt, Gun nhìn , giống như mẹ ở nhà có chuyện gì đó làm được tốt, hỏi chính câu này.

      Khóe miệng khẽ nhếch lên.

      Nhấn chuột, xóa bảng xếp hạng, bắt đầu lại.

      Màu sắc nhanh chóng thay đổi, từ xanh dương đến xanh lá, rồi vàng, hồng... Chỉ có tiếng nhấn chuột.

      Sau mười lần tính điểm, chia đều thành tích: 102.

      ...

      Đồng Niên trố mắt nhìn thành tích kia, 0,102 giây... Đây là tốc độ gì vậy...

      Gun chú ý tới ánh mắt của người bên cạnh, mở lần nữa, thử lại, lần này là 101. Tiếp tục vài lần, chỉ duy trì ở điểm số này. Gương mặt đẹp trai của thoáng tia vui vẻ, đứng lên, tới tủ lạnh lấy ra hai chai bia lạnh, mở ra, uống hơi.

      Sau đó bộ dạng vẫn chưa uống nước của , thuận miệng hỏi: "Khát nước à?"

      Bia sao?

      Đồng Niên ngạc nhiên. chưa bao giờ uống...

      biết... thế nào?

      cúi đầu, thầm động viên mình sau ba giây, ngẩng đầu lên: "Uống ..." xong liền đến, hai tay đưa lên cầm chai khác tay Gun mở ra, uống ngụm lớn.

      ngon...

      Gun khá bất ngờ, nhưng cũng ngăn lại.

      định để cho uống nước chanh hoặc nước khoáng trong tủ lạnh, nhưng nhìn như đứa trẻ sảng khoái như vậy, trái lại cũng gì. Dù sao bình thường ở đây có rất nhiều bia, tất cả mọi người đều uống thứ này để giải trí.

      Chỉ là vài ngụm bia mà thôi.

      nghĩ như vậy, uống hơi hết chai, tiện tay đặt chai bia bệ cửa sổ.

      Đồng Niên nhìn uống xong, sợ nghĩ mình vô dụng, nhất cổ tác khí( cố gắng làm cho xong) uống liên tục đến hết chai. Có hơi…

      Nóng.

      đặt cái chai bên cạnh chai của , xếp thành đôi. Sau đó cười khúc khích.

      Ôi, nóng quá, nóng quá, cố lấy tay quạt cho mình.

      Sao lại nóng như vậy? <công nhận nữ 9 say nhanh gớm!!!>

      lúng túng nhìn bốn phía, lại nhìn thấy

      “Nóng à?” Gun phát ra khác lạ của , tới vách tường bên cạnh, điều chỉnh nhiệt độ điều hòa.

      24 độ xuống 20 độ.

      Cũng khác biệt lắm. thả tay xuống, bỗng nhiên có đôi tay ôm ngang lưng … Sống lưng cứng đờ, từ từ quay đầu lại, thấy hai bên má đỏ bừng lên, nhìn

      Sau rồi sao?

      … có thích ?” giọng hỏi, dán sát mặt vào lưng , “Thích ? Cái em làm đó?”

      say rồi?

      dùng tốc độ nhanh nhất, kéo tay ra, xoay người lại: “Em cái gì?”

      “Em làm suốt tiếng, mà câu là có thích hay ?” phát đẩy mình ra, có chút uất ức, “Mưa lớn như vậy, em ra sân bay đón để am ngồi mình ở phòng khách…Làm phần mềm, cũng là thích…”

      Đúng là say rồi.

      kết luận.

      Nếu như trước mặt là thành viên K&K, sớm bị kéo cổ áo ném ra ngoài rồi, còn chờ đến khi say khướt như vậy?Nhưng nếu là ? Còn là biết mình làm gì…

      thừa nhận là mình có kinh nghiệm.

      suy nghĩ, Đồng Niên lại vươn tay ra ôm…

      Gun dở khóc dở cười, giữ lấy hai tay .

      Trong lòng bàn tay, rất mềm mại, ấm áp, có chút vướng víu, có chút ngọt ngào, từ thân thể đến suy nghĩ đều như muốn xa rời… Trong nháy mắt khiến suy nghĩ xấu xa của đàn ông.

      Gun thở hắt ra, phải tỉnh táo.

      Hô hấp, bình thường.

      Nhịp tim cũng rất bình thường.

      Rất tốt, ra , cũng có ý niệm như vậy.

      … thích ?” Đồng Niên cảm thấy lòng bàn tay của rất nóng, ý thức ngày càng mơ hồ,”Đây là lần đầu tiên em cố gắng như vậy, thể thích được hay sao?”

      “…Thích.” lại thở dài.

      sao?” Ánh mắt lóe lên.

      .” phối hợp.

      Tùy tiện ứng phó người say khó.

      Khó là chuyện kế tiếp- phải làm cách nào để đưa về nhà an toàn, mà lại có thể tránh được cha mẹ

      Gun suy nghĩ mất mấy giây, có thể tưởng tượng ra chào đón chính là hậu quả. suy nghĩ đến mức độ nghiêm trọng và cách giải quyết, mà trước mặt này vẫn chưa phát giác.

      Chỉ vì “thích”, liền cảm thấy vui vẻ, cười khúc khích.

      Nở nụ cười, nhịn được muốn chui vào ngực

      Gun hít sâu, mạnh mẽ chống cự.

      Cánh tay ở trong lòng bàn tay , uốn éo di chuyển, muốn tránh khỏi, vẫn tiếp tục làm chuyện động trời kia… Sát vào người , ôm lấy, ngửi mùi hương của , ôm lấy hông

      Mẹ kiếp.

      muốn phát điên.

      Cách tốt nhất chính là đưa về nhà an toàn, trông chừng rồi tính tiếp, bất kể thế nào, dù sao cũng thể đứng mình với ở đây. nghĩ như vậy, buông tay ra, cơ thể chưa kịp tránh ra, liền bị nhào lên, mãn nguyện ôm lấy hông.

      Mẹ kiếp!

      điên rồi.

      Hơn nữa, này còn cọ mặt vào ngực

      Quần áo cũng bị kéo ra…

      Mấu chốt là tránh phiền phức, căn bản mặc đồ dư thừa bên trong bộ thể thao…

      ,

      ra bị kéo ra rồi….

      cố gắng để mình chạm vào , hai cánh tay nâng lên cao, tránh khỏi thân thể mềm mại của , cả những đường cong đặc biệt của phụ nữ…

      Điều khiến người ta phải buồn bực nhất chính là ngoài cửa có tiếng bước chân, tiếng cười, từng bước lại gần.

      Ngày càng gần…

      Càng ngày càng gần…

      “Đồng Niên,” dứt khoát , “Tôi cho em bí mật..”

      Phải nhanh chóng giải quyết, hơn nữa thể để liều mạng chui vào lòng mình…

      ngọt ngào dạ tiếng, tiếp tục ôm, hít hơi sâu.

      Mùi hương khi mới tắm xong, rất sạch , rất ràng, cũng rất đàn ông, ra già chút nào, vừa nãy thử phản ứng tay nhìn qua rất đẹp trai.



      ….

      hoàn toàn tuyệt vọng.

      thời gian ngắn ngủi yên tĩnh trong phòng, càng làm tiếng chuyện của 97 và Grunt nghe rất ràng ở bên ngoài, tiếp theo đó là tiếng gõ cửa. thể để mặc ôm mình như vậy, rốt cuộc ngăn cản lại lần nữa, cúi thân hình cao lớn xuống, nhìn thẳng vào : “Tôi dẫn em xem quà tôi chuẩn bị ở Mỹ.”

      Vì muốn tin tưởng, lại gần, thấp giọng bên má , có chút khàn khàn: “Em nhất định thích.”

      sững sờ nhìn , nhìn chút, cảm thấy dám nhìn nữa…

      Trời đất quay cuồng…

      Trong tầm mắt, đều là cảnh tượng quần áo thể thao bị kéo lộ hết ra ngoài…

      Cổ…

      Xương quai xanh…

      Trước ngực…

      Cơ bụng…

      Còn ở dưới cơ bụng, thắt lưng bị tháo tuột ra…







      Tác giả còn muốn : Cool!
      Last edited by a moderator: 6/4/16
      Tôm Thỏ thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 26: QUÀ

      Tiếng đập cửa.

      Vẫn là tiếng đập cửa.

      Gun tiếp tục hạ giọng: “Đưa em xem qùa nhé?”

      “Vâng………..” toàn thân như lửa đột, biết có phải thẹn thùng hay , tay gắt gao nắm chặt bộ đồ thể thao của , động chút cũng dám.

      Ngoại trừ ôm cái………còn muốn…………làm gì khác …………

      Lại thêm lần choáng váng.

      Gun muốn xách lên, vác lên vai, trực tiếp lấy từ trong ví tiền ra hai cái thẻ phòng, nhanh chóng nhận , quẹt cửa, vào, dễ dàng đóng cửa.

      Nháy mắt, vào phòng tối om.

      có ánh sáng, là phòng của .

      vai từ vai trượt xuống, nhanh chóng ôm lấy thắt lưng như con bạch tuộc.

      Gun thở ra hơi, cảm giác được tóc chui vào vào ……..Cổ họng hơi khô, may mắn là con bạch tuộc lần này có cọ tới cọ lui nữa, chạm vào số chỗ nên chạm.

      Phòng bên cạnh có người tiến vào rồi.

      Phòng khách có chức năng nghe lén, lúc nãy ngủ có mở riêng cửa ra, đề phòng mình ở phòng bên đó có chuyện gì lại tìm thấy mình…….lúc này………….

      Vừa nãy có đóng lại, phòng bên cái gì, bên này cũng đều nghe được.

      “Lão đại đâu? phải gọi điện thoại bảo chúng ta đến báo cáo à?” Thanh kỳ quái của 97 hỏi.

      “Ai biết, chắc đại chiến ba trăm hiệp rồi?” grunt có ý chỉ.

      97 phụt tiếng, phun ra: “Cũng đúng, tháng rồi gặp.”

      ……………………….

      Trong phòng trống rỗng, cũng chỉ có hai tên con trai thích trêu chọc, thực nghe nổi nữa, đưa tay, ở vách tường mò tới công tắc nghe lén…

      “Quà quà.” Giọng của như làm nũng, ngay ở chỗ xương quai xanh.

      Như thế……….

      Gần sát làn da của ………..

      “Tôi đưa quà cho em,” giọng có chút phiền toái, “Em buông tay ra trước .”

      có động tĩnh gì, dùng mặt cọ cọ da , tỏ vẻ cự tuyệt.

      “Buông tay.” mẫn cảm có thể ngửi được mùi hương người , giống với mùi kẹo trái cây, ngọt ngào tỏa ra.

      Mẹ kiếp!

      nhắm mắt lại.

      Muốn đem phiền toái đá văng ra, nhưng lại xuống tay được.

      “Đồng Niên,” đầu cúi xuống, có chút dao động…”Nghe lời, buông tay.”

      Trong bóng tối, muốn đem hai cánh tay kia buông ra, lại cảm thấy độ ấm xương quai xanh trượt xuống trước ngực…

      Cánh tay vẫn cứng đờ.

      “Quà quà.” mơ hồ, tiếp tục than thở.

      Rầu rĩ, tim đập càng ngày càng chậm.

      sau khi trầm mặc rất lâu, cúi đầu xuống, dựa sát vào mặt .

      “Ăn đậu hũ vui ?” Giọng chậm rãi, thâm trầm…

      đem mặt chôn trước ngực , trong lòng như lửa đốt.

      Ôm chặt, lại ôm chặt.

      “Muốn…” Giọng lại càng thấp, giống như thầm, “Quà gì?”

      “Muốn…” mơ màng nghĩ muốn, phải muốn tặng quà cho em sao?

      “Ừ? Muốn cái gì?”

      “Muốn…”

      Muốn……

      …………..Khuôn mặt kia lại kề sát.

      Nóng bỏng, là mặt , còn có đôi môi mềm mại, từ bên tai , sợ hãi, ôn nhu cọ xát. có kinh nghiệm, lại say rượu, nhưng lại mơ hồ, tìm được chỗ mình muốn tìm.

      nhận ra nôn nóng của .

      Đem mặt quay qua.

      Chiều ý luống cuống.

      ……………………

      Mẹ kiếp!

      bừng tỉnh, nghiêng đầu qua, mạnh mẽ đâm vào vách tường.

      thanh nặng nề ầm ĩ vang lên, rút ục cũng tỉnh táo được chút. Giây tiếp theo, liền ôm , quăng lên giường. Rất nhanh sau đó kéo lại dây kéo đồ thể thao của mình, đưa lưng về phía , cài dây lưng.

      Sau đó bước tới chỗ hành lý của mình, lấy ra hộp gỗ màu đen, xoay người, ném lên giường.

      Đồng Niên bị ném đầu đầy sao, mơ màng bị hộp gỗ rơi trúng bụng.

      Đồng Niên ngồi giường, ôm cái hộp nhìn ba giây, thất vọng bĩu môi, lại ngã xuống giường của , hoàn toàn hôn mê.

      Vì thế, ngày hôm sau tỉnh lại, mặc áo ngủ gấu Pooh, lúc từ giường mình ngồi dậy, còn có chút ảo giác mình nằm mơ? Tại sao……lại mơ như vậy.

      Che mặt che mặt…

      ngượng quá……

      Tại sao cái đứa ngang ngạnh đó lại là

      che mặt, mặt đỏ tai hồng, mười phút, lúc từ giường xuống mang giày, mới phát bàn có hộp gỗ màu đen….

      Trời ạ!!!!

      Tối hôm qua phải là chứ?!

      thất kinh nhìn quanh vòng.

      Bên trái ghế sô pha còn để quần áo hôm qua sân bay cùng ba lô, phía bên phải phía dưới điện thoại có nhét tờ giấy:

      ‘Thương thương, tỉnh dậy phải gọi ngay cho mình!! Việt Quất.’

      kéo tờ giấy, cầm lấy điện thoại, run rẩy bấm, xem nhật ký cuộc gọi tối hôm qua, cái cuối cùng là gọi cho Việt Quất?? Bấm số.

      Ba giây sau, điện thoại được nhận, chờ , đối phương kích động muốn bất tỉnh rồi: “Khốn , mình biết ngay cậu ngủ giấc thẳng tới chiều luôn mà. Mình cho cậu nghe, mình cho cậu nghe, ông xã mình muốn phát điên rồi, tối hôm qua ấy gặp được nam thần của mình, còn bắt tay chụp hình chung a a a a a, đều nhờ phúc của cậu đấy!!!! ấy bảo mình chuyển lời với cậu, phải đối tốt với nam thần, tuyệt đối được hoa tâm lừa dối.”

      …………………….

      nghe nghe, cậu ngàn vạn lần phải đối đáp cho tốt, phải cẩn thận cùng bọn mình uống hơi nhiều!! Mình với ông xã mình đưa cậu về nhà, biết chưa? Mà còn nữa, Điện hạ cũng dọa người quá rồi, uống có 330ml mà bất tỉnh rồi! Còn nữa…..trước khi bất tỉnh, cò làm gì vậy?” Bỗng nhiên giọng của Việt Quất xuống, mang theo ý cười, “Thành khai báo.”

      ………………….

      chữ cũng chưa .

      Ngơ ngác cúp điện thoại.

      Tiêu rồi.

      là……………….

      Động tay động chân với …………

      ngừng cường ôm……….còn hôn mặt ………..

      gục người xuống giường, cả người như rơi vào hố sâu. Nhớ rất ràng, phải uống bia vào ý thức mơ hồ sao, ngay cả lúc mình bị ghét bỏ ném lên giường vẫn còn nhớ ……….Còn có ném hộp quà tới, còn xông ra. Trời ạ…………..tại sao lại có thể như vậy……….

      gắt gao nắm chặt chăn, nước mắt ủy khuất cứ thế xảy ra.

      Cũng tại mình, thích thể , còn uống bia.

      Mặt mũi mất hết sạch rồi………..

      Làm sao có thể có lần nữa………

      ấy chắc chắn là ghét mình lắm……

      Càng nghĩ càng tủi thân, liền tựa vào giường khóc chừng hai mươi phút, mới nức nở, sờ tới điện thoại của mình, nặng nề tìm số điện thoại của ……..Do dự lâu, cũng dám ấn nút, chỉ đành có thể mở Wechat, mở ra cửa sổ của Gn, chậm rãi, đánh vào hàng chữ: Ngày hôm qua xin lỗi, xin lỗi, em sau này quấn lấy nữa….

      Gửi .

      Hơn mười giây sau, vẫn im lặng.

      cắn môi, lại gõ thêm hàng nữa: Chúng ta chia tay , xin lỗi, thực rất xin lỗi.

      Vẫn im lặng.

      có trải lời.

      ném điện thoại xuống, chạy đến WC, lấy nước ấm rửa mặt.

      Càng nghĩ càng khóc, càng khóc càng cảm thấy mình mất mặt, chờ tới lúc từ toilet ra, Wechat di động cuối cùng cũng co trả lời.

      Gn: Nghĩ xong rồi?

      Chẳng lẽ còn tiếp tục bám theo sao……..

      Tối hôm qua như vây………….còn bị ghét bỏ ném lê giường.

      nghĩ xong, ép mình nên ôm hi vọng gì nữa.

      To Gn: Vâng.

      Gn: Ok.
      Last edited by a moderator: 2/5/16
      Tôm Thỏinbeibe thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 27: BẮT ĐẦU LẠI TỪ ĐẦU? (1)

      Gun nằm tựa ghế, chân gác lên bàn làm việc, mặt bình tĩnh, lật từng trang xem báo cáo…….Mấy chục người đều nhồi nhét vào văn phòng, hoặc đứng hoặc ngồi xổm, hoặc dựa vào tường, đều chờ Lão đại dặn dò.

      Rầm tiếng, chồng giấy bị ném lên giường: “Sáng mai bay Quảng Châu.”

      …………………

      Vạn tuế!

      Cả đám người vừa thoát được kiếp hề chần chừ nửa giây, lập tức nhảy cẫng lên, suy nghĩ trước tiên là phải chen chúc ra khỏi văn phòng này.

      97 ra trước, liền nắm chặt cánh tay grunt: “Hey, đầu Lão đại có vết thương.”

      grunt cười tà ác: “Tối hôm qua phải nghe thấy rồi sao? Quá dùng sức, bị đụng đó.”

      Mọi người……………

      Chỉ có mình Demo hiểu, kéo cánh tay Dt: “Gì vậy? Đội trưởng? Lão đại đụng vào đâu?”

      Dt im lặng dùng ánh mắt liếc cậu bé cái, trả lời thà: “Gặp trở ngại.”

      “Gặp trở ngại?” demo hiểu, sờ sờ cái trán đau của mình, “Ý gì vậy?”

      “Đồ ngây thơ.” grunt cười tiếng, bước nhanh chạy ….

      Nam nhân trong phòng ôm văn kiện bàn lên, vù cái ra ngoài.

      Qua vài giây,

      Dt cầm văn kiện tới, từ từ vào, ném cho sô pha: “Hồi nãy quên , hôm qua gnhe điện thoại, dì phải gọi cho em. Dì bảo chụp cho dì cái vòng cổ mà đem về cho ông nội, tiền tháng sau gửi vào tài khoản cho .”

      …………………..

      Gun gì, mu bàn tay hướng ra ngoài, xùy xùy.

      Dt xoay lưng chạy lấy người.

      ***********************************

      Lại thất tình………..

      Đồng Niên rũ mắt xuống, lúc từ lầu xuống, bị mẫu thân đại nhân thần thần bí bí kéo lại: “Niên Niên?”

      “Vâng?” buồn bã hề ngẩn đầu.

      “Sao vừa nãy lại khóc? Chia tay rồi?” Mẫu thân đại nhân suy đoán hợp lý.

      “Vâng….chia tay rồi.” thầm, mũi chua xót, hai giọt nước mắt liền rơi xuống.

      cái ôm ấm áp, đem che chở trong ngực. Đồng Niên được an ủi thân tình như vậy, lại cực kỳ đau lòng, chú ý đến vẻ mặt vui mừng của mẫu thân đại nhân nhìn về phía phụ thân đại nhân mở to mắt nhìn màn này, nhướng mày: Nhìn xem, tôi đúng rồi, chia tay rồi.

      Bố mẹ trao đổi ánh mắt, như trút được gánh nặng.

      Tuần này là tuần khai giảng.

      thu dọn sách vở đến trường, văn phòng làm thủ tục khai giảng tiếng, lúc ra, liền gặp được thầy giáo phụ trách trận đấu ACM, nhìn thấy liền vẫy tay: “Tối hôm qua gọi cho em mấy lần, điện thoại đều tắt máy, còn sợ em quên cuộc thi hôm nay.”

      Cuộc thi??? mờ mịt.

      A!

      Quên mất!

      Là đội ACM triệu tập dự thi.

      Trận đấu này, hàng năm trường đều cử ra tổ , trận đấu phối hợp tổ ba người. Mặc dù là cuộc thi lập trình của khối sinh viên, nhưng cũng nhất thiết phải là chuyên gia máy tính, ví dụ như này, cũng nhất thiết phải học ngành điện tử, giống như đồng đội của ở trận trước có người học ở học viện hàng hải.

      Cho nên, sau khi nhà trường công bố, thống nhất tiến hành triệu tập dự thi, giới hạn chuyên ngành.

      Mà các giáo viên dẫn đội cùng các đội viên chính trong đội, đều trở thành giám khảo tuyển sinh.

      Vậy mà…………..lại quên mất…………..

      liền cầm theo thẻ sinh viên để chứng thực, theo thầy giáo, vào phòng học kế cầu thang ở lầu học thứ nhất. Cuộc thi sắp bắt đầu rồi, hầu hết đều là sinh viên năm năm hai, nhìn ba câu hỏi đề kiểm tra, đều cùng ra nét mặt ————-

      Nghĩ mãi ra.

      Vì thế có vài nam sinh làm làm được liền nằm sấp lên bàn, vừa nghịch bút vừa nhìn các tiền bối tham dự cuộc thi năm ngoái với năm kia. Sau đó từ từ, lực chú ý của tất cả thí sinh đều tập trung lên người con duy nhất ——- Đồng Niên, hơn nữa học tỷ này trông như vừa khóc trắng đêm, bộ dáng cực kỳ mất mát.

      chống cằm, ngồi sau bục giảng, ánh mắt vẫn nhìn các sinh viên phía dưới….

      Đầu óc vẫn nghĩ về tối hôm qua, vẫn nghĩ về lời với lúc sáng.

      “Đồng Niên,” bên cạnh có tiếng, giọng gọi , “Có thể ra ngoài chút ?”

      quay đầu lại, là đội trưởng Trịnh Huy: “Đội trưởng? Có việc gì à?”

      Chàng trai nhìn thấy đôi mắt của trũng xuống, hơi nhíu mày, gật đầu: “Ừ, có việc.”

      tiếng, từ ghế đứng lên, theo ra ngoài. Trịnh Huy ra khỏi phòng học, hai tay đút vào túi quần, cúi đầu nhìn : “Em……….nghỉ đông vừa rồi làm gì vậy?”

      “A? Nghỉ đông?” ngẩn người, có thể làm gì được, chỉ đợi từ Mĩ trở về, “Chỉ vui chơi ăn uống thôi.”

      “Hôm đó……….. qua tiểu khu nhà em,” chàng trai hạ kính mắt màu đen xuống, đôi mắt thẳng tắp nhìn : “Vốn muốn qua thăm em chút…”

      “Ồ? Ngày nào vậy?” hỏi.

      Chàng trai đối diện hắng giọng: “Hình như là ngày 14…….hay 15 tháng hai.”

      “Ồ,” còn thành cố nhớ lại, “Trước tết lịch phải ? May mà tìm em, lúc đó em ở ngoài, tham gia triển lãm.” Ở cùng với …….Lúc đó vẫn ở bên cạnh ………

      Ánh mắt lại xa xăm, nhịn được lại đỏ lên.

      Chàng trai trước mặt ngây người, lời muốn đều nuốt ngược vào, tưởng tượng ra lại cam lòng. Sắp tốt nghiệp rồi…….Chờ đến lúc ra khỏi trường, có dịp lấy cớ cùng trao đổi càng ít, muốn nắm chắc cơ hội này.

      đứng trước lầu học lâu, nhìn sinh viên bộ, đạp xe qua lại, ngẫu nhiên còn có ô tô chạy ngang qua, cũng gì. Trước mặt là vị đội trưởng đưa đội đoạt được huy chương đồng ACM, là thần tượng của toàn bộ sinh viên ngành máy tính, có thể đứng trước mặt , thể ra lời muốn .

      Bây giờ làm gì?

      Có khi nào…….lại bị bắt xem mắt với ai rồi.

      Nghĩ tới đây, đôi mắt lại càng đỏ.

      Mũi ê ẩm, cúi đầu, lấy tay đè mạnh mũi xuống, Đồng Niên, được khóc.

      Trong tầm mắt mơ hồ, mặt đất màu đỏ có chút nghiêng ngả, chỉ có thể cúi đầu, cố gắng lục lọi lấy khăn giấy trong ba lô ra. Đâu mất rồi, mau xuất , mau xuất …..

      Có đôi giầy màu đen tới gần, tới gần……..cho tới khi dừng trước mặt .

      ?

      tự giác ngẩng đầu.

      Trong nháy mắt, hình như cả trời đều sáng lên.

      Cứ như vậy, vụt qua đôi mắt xinh đẹp hơi híp kia, tia rất vui, rất thích, rất bình tĩnh, mà rất…..rất đẹp. Hơn nữa sau khi nhìn thấy nước mắt của , càng cảm thấy phiền toái, quét mắt qua người đứng cạnh , chắp tay sau lưng, dường như tự hỏi đây là tên con trai nào, lại nhìn khóc: “Khóc cái gì?”

      ………..

      nằm mơ sao?

      tỉnh lại: “…..khóc gì cả………”

      càng cảm thấy khó chịu, tháo bên tai nghe xuống, nhìn chàng trai thấp hơn mình nửa cái đầu: “Cậu bắt nạt ấy?”

      có,” chàng trai lắp bắp, đây là ai vậy? Chắc phải người thân đâu nhỉ? trai? Hay là…………chàng trai đầu đầy dấu chấm hỏi, có chút bối rối, “ hiểu lầm rồi……….”

      Lãnh đạm liếc mắt cái, rất sắc bén.

      Chàng trai suýt nữa cắn đầu lưỡi: “Tôi là, là bạn học của ấy, cùng ấy tham gia cuộc thi lập trình.”

      nhờ lợi thế thân cao, thấy hộp quà tặng chàng trai cầm trong tay, đột nhiên, cong khóe miệng: “Ồ? ACM?” phải Dt từng qua cuộc thi lập trình này rồi sao?

      “Đúng đúng, ACM.” Chàng trai lập tức tự tin, muốn tự mình giới thiệu.

      “Có phải đấu với tiểu tử đằng kia ?” Gun nâng cằm, hướng về phía chỗ người đứng giữ xe gần cổng lầu dạy học. Cách đó xa dưới bậc thang, Dt đứng chán đến chết, tạo điều kiện cho mấy nữ sinh nhìn lén………..

      ………………

      Đó là,

      “Quán quân thế giới năm kia sao………..”

      Chàng trai thể tin vào mắt mình, đội trưởng quán quân kia đúng là bộ dáng người Hoa, ở cùng với hai người con trai tóc vàng. Tuy nhiên toàn bộ hành trình đều tiếng , vẫn là quốc tịch Na Uy…..

      Quán quân? Gun cảm thấy Tiểu Bạch cũng rất đỉnh, chịu thua kém ai.

      “Thua cậu ta? sao,” như cười như , vỗ mạnh vai chàng trai, “Trẻ con mà, phải thua thôi.”

      Chàng trai ngây ra như phỗng, bị vỗ cái như lá cây trong gió, xào xạc.

      lại thèm để ý đến người liên quan nữa, xoay người, đối diện với vẫn ngây ngốc nhìn mình hỏi:”Còn có lớp ?”

      có………..” lắc đầu.

      Có cái gì đó đập thình thịch trong lồng ngực.

      có lớp chơi cùng bọn tôi,” xong, đem hai tay từ trong túi quần, lười biếng chỉ về phía ngoài lầu dạy học, “Trước chín giờ về.” liền về phía ngược lại, qua chỗ sinh viên ồn ào vào lầu học chuẩn bị lên lớp.

      Vóc dáng cao như vậy, nhìn rất ràng.

      Đồng Niên thất thần tại chỗ, cho đến khi dừng lại, quay lại nhìn .

      lập tức tỉnh lại, chậm chạp đỏ mặt theo.
      Last edited by a moderator: 2/5/16
      Tôm Thỏinbeibe thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 28: BẮT ĐẦU LẠI TỪ ĐẦU? (2)

      Kết quà là ở đường, cũng còn thái độ giống như lúc ở trường nữa, chỉ im lặng lái xe.

      Đồng Niên ngồi ở ghế phụ, ngắm .

      Đây………..là muốn đâu vậy?

      Nhưng mà bạn học Tiểu Bạch ngồi đằng sau kia cũng hết sức im lặng, quả thực giống máy áp suất thấp, làm chẳng dám hỏi gì. Hơn nữa…….Tiểu Bạch vậy mà lại là Quán quân ACM? Mình thế mà………hoàn toàn chẳng có ấn tượng gì………

      T.T Mỗi ngày mình đều làm cái gì vậy.

      Xe đến trạm xăng phía trước, điện thoại Dt rung lên: “Em có điện thoại, cho em xuống ven đường là được.” Cậu giơ giơ điện thoại lên, xuống xe trước. Xe dừng lại, xếp hàng.

      Đồng Niên lúc này mới trộm nhìn cái trán của cái.

      Gun phát : “Làm gì vậy?”

      chỗ này,” chỉ vào cục u trán , “làm sao vậy?”

      “…………..”

      “Đau ?” tiếp tục hỏi , lo lắng.

      “…………..”

      cười tự giễu, ngược lại nhìn .

      Hử?

      Đột nhiên thấy hoa mắt: “A!”

      Đồng Niên ôm cái trán đau, đau muốn chết.

      Sao lại cụng đầu mình….

      “Đau ?” còn cố ý hỏi.

      nghiến răng chịu đau, nước mắt chảy xuống, nhất thời bị bắt nạt nên lời.

      lúc này mới thuận theo, tùy tay vỗ vỗ đầu : “Đùa em cho vui thôi mà, khóc cái gì.”

      …………….

      Vì thế, sau khi Dt ở cổng trạm xăng lên xe, phát cái trán hồng hồng của ngồi phía , ánh mắt cũng hồng hồng, có chút ngờ tiếp tục nhìn qua người lái xe.

      Chơi đùa kiểu mới à? Dt cảm thấy kỳ quái.

      Xe rời khỏi trạm xăng, phi nhanh đường, chờ đến khi rẽ vào đường , lúc tiến vào tiểu khu, Đồng Niên nhịn được, thấp giọng hỏi câu: “ đâu vậy?”

      “Nhà tôi.” đánh tay lái, rất nhanh ôm vòng xoay qua.

      Thả chân ga xuống, dọc đường xe thẳng hướng khu biệt thự phía bắc mà .

      A? nhìn bốn phía?

      Nhà ?

      Xe rất nhanh tiến vào gara, Dt mở cửa trước, nhảy xuống xe, trực tiếp vào thang máy.

      lúc này mới giải thích: “Ông cụ trong nhà muốn gặp em, cùng nhau ăn bữa cơm.”

      “À.” gật đầu, có chút mất mát.

      ra là để lấp liếm.

      cởi bỏ dây an toàn.

      Cũng có gì, coi như là đến gặp mặt trưởng bối, đúng , Đồng Niên? an ủi chính mình, nhưng vẫn khỏi cảm thấy buồn bã, chỉ nhớ phải cởi bỏ dây an toàn, lại quên mất phải xuống xe.

      Gun nhìn nhúc nhích, vẻ mặt “cực kỳ mất mát”, “ ra là thế”, liền ngoắc tay với .

      Dạ? nghiêng người qua.

      mỉm cười: “Chỉ lần này thôi, lần sau như thế nữa. Sờ cũng cho em sờ rồi, người cũng cho em hôn rồi, cũng nên bồi thường chút đúng ?”

      ……………….

      Ầm tiếng, ngồi thẳng người.

      Bình tĩnh, bình tĩnh.

      Chuyện thôi, chuyện thôi mà………………Đừng đỏ mặt, Đồng Niên, được đỏ mặt.

      Nhưng căn bản là nhịn được, chỉ vì câu này của , liền nhớ lại tối hôm đó ————–

      Ôm lấy cánh tay…………

      Làn da nóng bỏng…………….

      Chân kề sát………………

      Hình như, môi còn lướt qua xương quai xanh……..cằm…….vành tai………..mặt……….mũi……của .

      Đầu ong ong, gắt gao nắm chặt túi xách, trong đầu toàn là ————–

      “Muốn quà gì?”

      “Muốn…………..”

      “Ừ? Muốn cái gì?”

      “Muốn………….”

      Cũng biết xuống xe lúc nào, cho đến khi cửa kính bên cạnh bị gõ, chợt bừng tỉnh, thấy được tay qua cửa kính xe, ý bảo xuống xe, lập tức đỏ bừng mặt mở cửa bước xuống.

      Đầu cũng dám ngẩng lên theo sát .

      Vào thang máy, ra khỏi thang máy, mở cửa, đổ dép lê.

      Ngồi sô pha trong phòng khách, ông cụ đặt quyển sách bìa da đùi, nhìn thấy bọn họ trước sau vào, liền hạ kính xuống, nở nụ cười: “Niên Niên à, lại đây, lại đây.”

      Đầu óc vẫn còn mơ hồ, nghe lời qua.

      “Tên Hàn Thương Ngôn này còn con rảnh, đây phải đến rồi sao? Học xong rồi à?”

      “Vâng, học xong rồi ạ.”

      “Ông nội cuối tuần này lại rồi, có khi, rất khó lại có dịp bay về nước lâu như vậy,” ông nội tủm tìm cười vỗ đầu , hỏi, “Nghe bố ẹm con con từ sợ máy bay? Bây giờ vẫn sợ à?”

      Sợ máy bay? Gun nghi ngờ nhìn cái.

      “À………vâng, hay máy bay ạ.” kiên nhẫn trả lời.

      ra phải sợ máy bay, chỉ là bố mẹ muốn ra khỏi phạm vi quản lý của mình, sợ chăm sóc bản thân tốt, dứt khoát trả lời như vậy, với họ hàng dám máy bay, cũng ngăn được rất nhiều người muốn đem ra nước ngoài chơi.

      Gun liếc cái cũng có thể nhìn thấu dối, có điều, cũng có hứng thú vạch trần.

      “À…….có chút phiền phức,” ông nội khẽ nhíu mày, “Hôn lễ phải tổ chức ở trong nước nhỉ?”

      Kết hôn?! lắp, sao lại thành thế này….

      “Cũng chưa kết hôn.” Gun để ý tiếp lời.

      Vừa mới dứt lời, quyển sách bìa da liền bay vèo qua trước mắt Đồng Niên.

      Gun lấy thân đỡ lấy, suýt nữa bị đụng trúng mặt.

      “Tìm cho con người tuổi thích hợp, con lại lừa tiểu nương, lừa được rồi, lại kết hôn, rốt cục là muốn làm gì!” Ông nội tức giận gõ gõ cây gậy, “Đem sách đưa qua đây!”

      nhún vai, hoạt động cánh tay bị đụng trúng chút, chắc cũng gãy xương…………rất nhanh xoay người cầm quyển sách đưa qua.

      Đồng Niên nhìn thấy màn này liền ngây người.

      “Đứng lại,” ông nội gọi người chuẩn bị rời , “ đâu?”

      “Lên lầu họp, ngày mai phải bay Quảng Châu, cơm chiều để hai người bọn họ ăn với ông là được rồi.” xong, đưa lưng về phía hai người trong phòng khách, phất phất tay.

      qua đây cho tôi.”

      câu văng ra, có đáp lại………….

      Ông nội tức giận gõ gậy: “Lại game, game. Từ lúc mười mấy tuổi tới giờ cũng chỉ biết có game.” Ông cụ ho khan hai tiếng, kéo Đồng Niên ngồi xuống, “Niên Niên à, ủy khuất cho con quá, thằng cháu này của ông biết nghe lời, chỉ biết mỗi game………Lớn như thế rồi, ai. Cũng biết tìm việc nghiêm túc nữa.”

      Cũng………rất tốt mà.

      yên lặng nghĩ, nhịn lát, vẫn là nhịn được thay giải thích: “Cũng ủy khuất gì, con còn thích ấy chơi game mà.” Ông cụ sửng sốt, thở dài, quả nhiên bị tên tiểu tử hư đốn dùng sắc dụ rồi.

      mà ông,” Đồng Niên phát ông tin, còn giải thích, “Tuy rằng con chơi giỏi, nhưng con biết phải ấy chơi đùa, đây là hạng mục thể thao chính thức cấp quốc gia. Mười năm trước lúc ấy bắt đầu, hoàn cảnh trong nước còn rất khó khăn, có người huấn luyện, có câu lạc bộ, có nhiều tiền bối nhiều kinh nghiệm, chiến đội của bọn họ lại có thể ra làm cho mọi người thế giới biết đến chiến đội của Trung Quốc, tên là solo, trong đó có tuyển thủ người Trung Quốc, tên Gun.” giọng , “Hơn nữa lúc ấy tuyên bố nghỉ thi đấu, đặc biệt đau lòng, có thể hiểu được đam mê của ấy lớn như thế nào.”

      “Tuyên bố nghỉ thi đấu?” Ông cụ hiển nhiên hiểu.

      Tuyên bố nghỉ thi đấu.

      Năm đó đỉnh cao, đêm liền biến mất, chỉ để lại câu kia.

      Từng được rất nhiều fan sử dụng làm chữ ký.

      Đến nay vẫn còn lưu lại mấy trăm diễn đàn, trang cá nhân, trang web chính thức.

      “Trải qua hai năm lẻ ba tháng, có thắng, có thua, có khóc, có cười, bị nghi ngờ, bị bêu xấu, bị chê trách, bị hiểu lầm, nhưng chưa bao giờ giải thích, cũng cần giải thích, tối nay bữa tiệc cuối cùng cũng kết thúc, công thành danh toại, trước mắt hoàng đường.”

      thuộc hết.

      chữ cũng thiếu, hết ra.

      Những lời này, ông cụ cũng chưa từng nghe qua.

      Nhưng tất nhiên ông cũng bài xích thể thao điện tử, dù sao trong nhà cũng có hai thằng cháu đắc ý nhất, nội ngoại đều dấn thân vào. Cho nên ít nhiều cũng bị tẩy não, chỉ là nghĩ đến tương lai thông gia biết được cháu trai nhà mình chỉ lòng dạ chơi game, đoán chừng……..cũng phê bình kín đáo.

      Có điều, tâm sùng bái thay nó giải thích.

      Ông cụ cũng coi như an tâm.

      Ngồi chuyện giờ, ông cụ có chút mệt mỏi.

      giúp đưa ông cụ lên phòng lầu hai, ra khỏi cửa phòng, nhàng thở ra cái.

      Xoay người lại, biết Gun khi nào xuất ngay cầu thang, tay bỏ túi quần, tay cầm ly thủy tinh màu đen, vừa từ cao nhìn xuống , vừa uống nước trong ly.
      Last edited by a moderator: 2/5/16
      Tôm Thỏdhtt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :