1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cá mực hấp mật ong - Mặc Bảo Phi Bảo (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 19: Đếm ngược thời gian đến khi chia tay?

      Editor: Misali

      Dĩ nhiên, mẹ Đồng Niên dễ chuyện như vậy.

      Dù sao cũng bắt tay, chỉ cười ha ha, thuận miệng thấy rất nhiều ảnh Gun khi còn bé, cũng gặp ba mẹ , ngờ bây giờ lớn đến như vậy.

      Ba Đồng Niên cảm thấy vợ mình cũng hơi quá đáng, sau khi ngồi xuống, giọng hỏi sao bà nể mặt nó, mẹ Đồng Niên mất hứng, liếc nhìn Gun ngồi cạnh Đồng Niên: "Bọn trẻ giờ giống chúng ta năm đó, kết bạn còn chưa nghĩ đến, chừng ngày mai chia tay cũng nên."

      Ba Đồng Niên suy nghĩ lát, vô cùng tán thành.

      Gun ăn dường như để ý tới khách khứa, chút biểu cũng quá kém cỏi.

      Chẳng hạn như lấy đồ uống cho Đồng Niên, cũng giọng chuyện dỗ dành cho vui, quan tâm tới bữa ăn của , cũng ... Cuối cùng, bác cảm thấy may mắn khi chưa gả con mình cho vị đại thiếu gia này, nếu chỉ có con thiệt thòi thôi.

      Bữa ăn nhanh chóng xong xuôi, Đồng Niên mới lén đưa điện thoại di động đánh hàng chữ ra trước mặt : Tại sao... phải dối?

      Đừng nhìn hàng chữ đơn giản như vậy thôi, phải gõ đến mười phút, thay đổi từ ngữ liên tục.

      Mặc dù biết dối, vẫn có chút mong đợi gì đó, ngay cả có phần nghìn cơ hội... có thể...cảm thấy thích hợp hơn chị họ hay ?

      Gun thấy vấn đề, thấy hơi nhức đầu.

      Vấn đề này giải thích phiền phức, bắt đầu kể từ năm mười hai tuổi Dt trở về nước. Dĩ nhiên, tối nay muốn suy nghĩ thêm bất cứ điều gì nữa, cần nhanh chóng nghĩ ra câu vô hại nhất.

      "Em trai tôi thích mười năm rồi," đứng ở khoảng cách gần nhất, giọng với , "Trước đó nó nhờ tôi nhất định phải giúp nó thoát khỏi lần xem mắt này, rất khó giải quyết, bất đắc dĩ mới phải dùng thủ đoạn vừa rồi. xin lỗi, qua buổi tối hôm nay, em có thể nghĩ ra lý do để chia tay, quan tâm, dịu dàng, có điểm chung, tuổi tác quá lớn - điều gì thích hợp với nguyên nhân chia tay tùy do em quyết định."

      "À..." Ánh mắt trở nên ảm đạm.

      "Xin lỗi." câu hiếm khi được thành khẩn.

      " sao...Cũng là vì giúp cậu ta mà." giọng .

      Ánh mắt lặng lẽ liếc nhìn về phía người đàn ông ăn, chắc hẳn là bởi vì ăn bữa tối cùng trưởng bối, nên thể tiếp tục đội mũ lưỡi trai, đặt chiếc mũ ở đùi. lời, chỉ cúi đầu ăn cơm.

      Thích đến mười năm, giỏi quá, mười năm trước mình mới chín tuổi...

      À? đúng, mười năm trước chẳng phải cậu ta cũng mới mười hai tuổi sao?

      !!!!

      sớm quá!

      Buổi tối, thời điểm mọi người rời , ông nội đặc biệt dặn lái xe đưa ba mẹ và Đồng Niên về nhà.

      Lái xe đến trước cửa nhà, tắt máy.

      Đồng Niên từ từ tháo dây an toàn.

      Mẹ vẫn còn muốn ở lại trong xe nhìn chằm chằm hai người, liền bị ba đẩy bả vai, ý bảo trưởng bối cần phải ý tứ chút khi chuyện.

      Vì vậy, dù muốn nhưng ba mẹ Đồng Niên vẫn phải xuống xe.

      Radio trong xe đột nhiên phát nhạc bài "Con đường bình phàm", mở tiếng rất lớn, cả bên trong xe đều phát ra lời ca: "Tôi từng vượt qua núi cao biển rộng, cùng xuyên qua dòng người tấp nập, tôi từng có tất cả, trong chớp mắt đều tan thành mây khói...Tôi từng phá hủy tất cả mọi thứ của mình, chỉ muốn vĩnh viễn rời xa, tôi từng rơi vào bóng tối vô tận, muốn vùng vẫy cũng thể nào kiếm chề..."

      ...

      "Tôi có thể hỏi về chuyện của ?" Đồng Niên nhìn ba mẹ đứng bên ngoài xe, giọng hỏi.

      Gun hơi thất thần, biết có phải do mình chăm chú nghe nhạc hay , hay do tiếng nhạc quá lớn, chỉ biết được , nhưng nghe gì.

      Tầm mắt hướng ra ngoài cửa xe, rồi lại nhìn về phía : "Vẫn chưa về nhà?"

      "Tôi muốn hỏi chuyện này ." giơ tay, nhắc lại cầu của mình.

      Gun nhíu mày, ý bảo tiếp.

      "Chúng ta...khi nào chia tay?"

      Gun nghĩ tới chuyện này.

      nhìn vào đôi mắt này, thấy rất nhiều cảm xúc, rắc rối, mất mát, bối rối, lời và suy nghĩ đều giống nhau... Tất cả cảm xúc đó thể che đậy, như muốn đè nén chờ đợi.

      Bên trong xe chợt yên lặng khác thường.

      ...

      phút sau, Đồng Niên đành xuống xe.

      Mẹ lập tức kéo áo khoác ngoài của , giọng hỏi: " cái gì đấy? Sao lâu thế?"

      " có gì đâu," Hai tay chà xát mặt, giọng lẩm bẩm: " chỉ là... vài câu thôi."

      *****************************

      Gun đỗ xe vào hầm gara, xuống xe, vào thang máy, ấn lên tầng 20, sau mười lăm giây, thang máy lên tầng . Cửa mở ra, mấy thành viên K&K mang mấy hộp thức ăn khuya tới, lúc thấy Gun, Demo tuổi nhất theo phản xạ lùi lại, rồi theo người trước mặt yên lặng cúi đầu vào thang máy.
      Lão đại... ăn kẹo T.T...

      Đội trưởng, đội trưởng Dt ở đâu, Grunt, G đẹp trai ở đâu, chúng em thể giải quyết được lão đại đâu!

      Cửa từ từ đóng lại.

      Sau lưng, hai cánh tay đặt lên vai Demo và người còn lại: "Ăn cơm tất niên hả?"

      "Dạ đúng vậy... lão đại," giọng Demo có phần lắp bắp, dám quay đầu lại, "Do mua được vé máy bay hay vé tàu hỏa, nên chuẩn bị đến mùng hai mới trở về...ạ..."

      "Ăn xong rồi tới phòng tôi, đo tốc độ tay."

      ...

      xong, suy nghĩ lát, lại hỏi: "Còn ai ở đây , cũng gọi tới đây, đạt cầu sáng mai phạt chạy bộ."

      ...

      Tất cả đều muốn khóc.

      Đêm 30 mà lại đo tốc độ tay sao? Mùng còn chạy bộ buổi sáng?!
      Còn cho người ta tận hưởng năm mới nữa chứ!!! Câu lạc bộ này chút nhân từ!!!!

      Gun phát có ai đáp lại, cau mày, ánh mắt tối lại nhìn vào trong gương: " nghe thấy hả?"

      *****************************

      giờ trước ở trong xe.

      Bài hát sắp kết thúc, Gun cảm thấy nhiệt độ trong xe hơi cao, tiện tay tắt điều hòa, khách khí hỏi lại : "Em nghĩ lúc nào chia tay?"

      Hả? Tôi sao?

      "Sao?" giọng đều đều, " biết phải ?"

      "Tôi cũng biết lúc nào thích hợp..."

      Bây giờ? Bây giờ có vẻ thích hợp lắm? Hay ngày mai? Dường như cũng hơi nhanh... tuần? tuần có vẻ hơi quá 0.0? Hay tháng?

      suy nghĩ ngừng trong đầu, dần dần nghĩ đến thời gian về sau...

      "Thế này ," Gun cắt ngang suy nghĩ lãng phí thời gian của , ấn nút mở khóa xe, cạch tiếng, mở cửa xe đằng trước, "Chờ đến khi em cảm thấy thích hợp, cho tôi biết."
      Last edited by a moderator: 2/5/16
      Tôm Thỏ thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 20: Chia tay đúng lúc ⊙▽⊙!

      Editor: Misali

      Ngày hôm sau, Dt từ khách sạn của ông nội trở về nơi ở của câu lạc bộ, nhận ra mười người trong đội đều mặc áo phông đồng phục câu lạc bộ, cứ nhảy lên rồi xoa xoa cánh tay, vận động làm nóng người tại chỗ, Demo nhìn thấy Dt lập tức mắt đỏ ngầu: "Đội trưởng!" Mọi người xông lên, dù là lớn hơn hay hơn cậu ta, tất cả đều cảm thấy rốt cuộc cũng có chỗ dựa.

      cần phải , người trong gian phòng ở cuối hành lang kia tối hôm qua tâm tình nhất định bị phá hỏng tới cực điểm.

      Dt trầm mặc, gật đầu.

      thẳng tới cuối hành lang, đẩy cửa ra.

      Nhìn thấy trong phòng, dưới đất rải đầy vỏ chocolate, vỏ kẹo trái cây, đều là các loại kẹo... hề bật đèn lên, Gun ngồi máy tính dùng ưu thế tuyệt đối hành hạ đối thủ đến chết, sau đó cũng quay đầu lại: "Trở về rồi hả?"

      Dĩ nhiên, người lúc này đẩy cửa phòng ra chỉ có kẻ dám bán đứng .

      viên kẹo vứt ra, bay xượt qua tai Dt, trực tiếp đập trúng cánh cửa. Ngoài cửa, mọi người nghe lén bỗng run lên, lập tức chậm rãi ra ngoài chạy bộ. Trái lại, Dt suýt bị ném trúng chút biểu cảm, ánh mắt cũng thay đổi, đưa tay đóng cửa phòng Gun lại, lấy thẻ mở cửa căn phòng đối diện.

      Phải nghỉ ngơi thêm lát.

      Người đàn ông ngồi yên vị ghế, cơ thể ngả về phía sau, xem xem lại lịch trình vừa lấy ra. Mùng năm là ngày của lực lượng chính tập họp, đến Tam Á, ngày nữa, đại bộ phận của K&K đến Tam Á, , Dt và Grunt bay sang Mỹ tham gia trận đấu Starcraft 2.

      Sắp xếp rất ổn thỏa.

      trằn trọc, sau mấy lần nhìn tờ giấy, cuối cùng nghĩ đến vấn đề.
      Suy cho cùng, có nên với kia , rằng ra nước ngoài thời gian?

      ...

      Trong suốt 29 năm, chỉ chính miệng nhận lời với người khác hai chuyện, đầu tiên là việc đầu tư cho đội của Solo, thứ hai là đồng ý cho quyết định thời gian chia tay.

      Mềm lòng với có lẽ bởi vì tin lời giải thích của vô điều kiện.

      Điều đó vốn là do bế tắc - bởi vì giúp cho Dt, mới với mọi người giữa - phải giải thích.

      khuôn mặt đẹp của , ngoại trừ cả đêm mệt mỏi ngủ được và tâm tình tốt, và cả tương lai thể nào nắm trong tay phiền phức. Từ tối hôm qua, bắt đầu có dự cảm lành, hành động dạ lần này mang đến cho mình rất nhiều phiền toái.

      Bây giờ... Chính là điều đầu tiên.

      **************************************

      Trước tết hai ngày, bị ba mẹ đưa khắp nơi để chúc tết, điều này vẫn diễn ra như mọi năm.

      Có lúc, thừa dịp người lớn cùng ngồi xuống hàn huyên trò chuyện, đều nghĩ vẩn vơ tới lời của Gun. Đến tối mùng hai, rốt cuộc nhịn được, kéo Đậu Nành cũng bị lôi chúc tết giọng kể chuyện.

      Đậu Nành nghe từ đầu đến cuối, quả so với gánh nặng chúc tết còn có hứng thú hơn.

      "Tất nhiên là có ý với cậu rồi!" Sau khi Đậu Nành nghe được đối thoại giữa hai người tối hôm qua, rốt cuộc kiềm chế được, vụt đứng dậy, thu hút tầm mắt của mấy vị trưởng bối trong nhà... Cậu ta liền lặng lẽ ngồi xuống, ghé vào tai cảm khái: " cho cậu biết, cậu hiểu về đàn ông, hiểu chút nào, vậy phải để tôi, người đàn ông trời phú từng trải giải thích cho cậu nghe."

      " phải cậu từng thầm bảy người con sao?" Đồng Niên nhịn được chế nhạo cậu ta.

      Có chỗ nào là trời phú từng trải chứ...

      "Bảy sao, đó đều là quá khứ đầy máu và nước mắt đấy, mỗi lần đều bày tỏ khác nhau, và cách từ chối cũng khác nhau mà," Đậu Nành đau khổ nhìn , "Nghe câu "cửu bệnh thành y" chưa? Tôi thầm lâu rồi, thành ra rất hiểu biết chuyện đó."

      ("Cửu bệnh thành y" nghĩa là bệnh lâu ngày trở thành bác sĩ chữa trị)

      hoài nghi, vẫn giữ thái độ như cũ.

      "Dù sao là thế này, cho cậu quyết định thời gian chia tay, đúng ra là làm trái ý mình. Đàn ông đều có lòng tự ái, cậu theo đuổi , chẳng nhẽ lại thẳng với cậu là "tôi muốn chia tay" sao? chính là cố tình ra hiệu với cậu đó."

      ...

      hoàn toàn tin lời Đậu Nành .

      Sau khi về nhà, gọi điện ngay cho Việt Quất, người luôn có kinh nghiệm về việc theo đuổi đàn ông.

      "Kịch giả tình đấy! ta chính là kịch giả tình !"

      ...Giọng bên kia điện thoại so với còn kích động hơn...

      vậy ?

      Đồng Niên ôm con gấu Pooh lớn, ngồi trước máy tính, rơi vào trầm tư.

      Nếu như... ngại ra, muốn thử ở bên cạnh nhau, vậy, còn phải chia tay làm gì?

      đặt cằm vai con gấu, vuốt vuốt chân nó, tim đập mạnh và loạn nhịp hồi lâu, cứ nghĩ đến tối hôm đó, nghe bài hát kia đến mất hồn. Lời bài hát...Rất giống như trang web về mười năm trước. Nghĩ như vậy, ném gấu , lập tức tìm kiếm, chăm chú nghe kĩ mấy lần lời bài hát.

      Trước mặt dường như có rất nhiều hình ảnh sinh động.

      từng là người chơi game nhiệt huyết trong tiếng vỗ tay, được người ta hâm mộ, cùng đồng đội từng bước trở thành vô địch, rồi dần dần nổi tiếng khắp thế giới...

      Bỗng nhiên, giải tán cả đội trong thời điểm đỉnh cao chỉ sau đêm.

      Vậy danh hiệu gọi là "người đàn ông có năng lực đạt tới trình độ đỉnh cao của tuyển thủ nhà nghề" chợt tan biến, rời khỏi Trung Quốc.

      ...

      chớp chớp mắt, mũi ê ẩm, có phần khó chịu.

      Ngón tay vô thức trượt qua trượt lại bàn phím.

      Nếu như mười năm trước biết đến , có lẽ dám đến gần . quá chói mắt.

      ...

      A,

      đúng.

      Mười năm trước mới chín tuổi...

      Học lớp ba tiểu học...

      Còn vì đạt thành tích cao môn Tiếng nên khóc lớn...

      Lớp ba sao? Trong đầu nghĩ tới bản thân mình từng đeo cái cặp sách khổng lồ, khóc lóc gấp bài thi lại thành hình vuông be bé, giấu vào cặp để trong góc, sau khi về nhà bị mẹ lục ra, vấn đề đầu tiên lại là: "Tại sao con lại giấu bài thi trong cặp, đây phải là nơi dễ tìm nhất hay sao..."

      Khi đó còn có ý định giấu bài thi .

      là quán quân thế giới rồi.

      Đồng Niên hơi bùi ngùi, mở weibo, lần đầu tiên bỗng nhiên viết câu chẳng liên quan:

      Mười năm trước, mọi người làm gì? Bỗng nhiên thấy xúc động quá, ngày đó tôi còn ngốc đến mức giấu bài thi vào trong cặp xách, nhưng có người là quán quân thế giới.

      Mười giây sau, 30 tin nhắn, hai mươi giây sau, 70 tin nhắn...

      Dù sao cũng có chuyện gì để làm, đọc từng tin nhắn cứ dần dần tăng lên, đây cũng là lâu rồi có post lên... Vô số câu trả lời, rất nhiều kiểu, thậm chí có fan hâm mộ còn phát ra cảm xúc trong đó.

      Người qua đường: ^ω^ mười năm trước à, hehe, tôi phải thi lại!

      Người qua đường: Mark mạnh mẽ, tiện đây xin bày tỏ, mong Điện hạ đồng ý gả cho tôi !

      Người qua đường: Điện hạ! "Có người" là ai vậy!!!!

      Người qua đường: Giống chế ở ! Có người là ai là ai là ai là ai là ai vậy!

      Người qua đường: năm trước tôi có triển lãm, điện hạ điện hạ, tôi có gửi cho thư tình đó, phong bì màu đỏ! Đôi chân của điện hạ rất đẹp!

      Người qua đường: chế ở đừng đùa, điện hạ của chúng ta chỉ có đôi chân đẹp thôi sao?

      Người qua đường: mạo hiểm quá, bài thi sao lại giấu trong cặp xách... Là muốn phô bày ra để bị bắt sao?

      ...

      Số điện thoại 30230333: mấy ngày nay ở trong vùng quốc nội, số điện thoại 18400990+ số nhà Gn.

      ...

      Người qua đường: tôi cũng giấu đó! Là ở góc ngăn kéo! ra tôi cũng phải là đứa ngu ngốc nhất...hahahahahaha...

      Người qua đường: Khoan ...! Ở có ý gì thế????

      ...

      Hả?

      Hả?

      !!!!

      Đồng Niên chợt cảm thấy khó thở, hai bàn tay đặt lồng ngực.

      !!!!

      Tác giả có lời muốn : người đàn ông này tính tình tốt a, là tình lớn gần đây của tôi đấy...

      Còn nữa... 29 năm rồi mà chưa ai phải có nguyên nhân! Nếu như lúc này mới hơn tuần bắt đầu! Thần côn còn đáng giá nữa rồi!!!! 0.0 Hãy nhìn ánh mắt to vô tội này của tôi .
      Last edited by a moderator: 2/5/16
      Tôm Thỏ thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 21: Đôi tất có tai?

      Editor: Misali

      Trong căn phòng tối, Gun nhắm mắt lại, đưa điện thoại cho 97: "Giúp xóa nó ."

      Hả? Lão đại tính làm gì đây? Vừa rồi còn nhờ cài weibo xong bây giờ lại muốn xóa ? 97 cầm lấy điện thoại, cậu ta dám chần chừ nửa phần, trực tiếp xóa bỏ.

      Còn nghĩ rằng lão đại rốt cuộc nghĩ thông suốt, muốn tạo tài khoản Weibo chứ.

      Thời buổi này ai là có nick Weibo, nếu tin Gun tạo tài khoản Weibo truyền ra ngoài, nhất định sau đêm sánh ngang với Solo của SP, còn có Dt, fan của Grunt nữa, à , dĩ nhiên Gun là người đẹp trai nhất, tính cách lạnh lùng như vậy, nên rất hấp dẫn phụ nữ a? Fan hâm mộ nhất định nhiều hơn nữa...

      Khó trách.

      97 đưa điện thoại trả lại Gun hiểu lão đại có ý đồ: sợ chị dâu ghen.

      Nhất thời suy nghĩ, 97 chợt cảm thấy Đại Ma Đầu trước mặt cũng rất có khí chất.

      "Mấy cậu ở Weibo, thường hay chat giao lưu sao?" Hai ngày nay ngủ, luôn luyện tập thi đấu cùng mấy thành viên, lúc này thấy hơi nhức đầu.

      "À? Đúng vậy" Vấn đề này có hơi kỳ lạ, chuyện phiếm cùng người quen qua Wechat được rồi, có mấy khi chat Weibo chứ, đó đều là fan hâm mộ mà, "Chỉ là chat riêng tương đối thuận tiện."

      Chat riêng? Ánh mắt Gun miễn cưỡng mở ra, nhìn về phía 97.

      Đằng sau gáy cậu ta như có cơn gió lạnh thổi qua.

      Thôi, chẳng muốn nghĩ tới nữa, Gun lại mệt mỏi, nhắm mắt lại, tỏ vẻ người ngoài chớ nên quấy rầy.

      Ở K&K có mấy điều cấm kỵ liên quan tới Gun, chẳng hạn như bây giờ, khi buồn ngủ, tốt nhất là hãy biến , nên mở miệng nhảm.

      97 lập tức ngậm miệng, rón rén rời khỏi phòng, từ từ khép cửa phòng lại.

      Haiz, gần đây trong phòng lão đại là bí bức quá...

      Cậu ta đứng ở cửa, vỗ vỗ ngực tự an ủi mình, rồi lấy điện thoại ra, mở Weibo. Đột nhiên, ngón tay dừng lại,...

      Lão đại đặc biệt tạo tài khoản Weibo chính là vì muốn... quan sát chị dâu sao?

      **********************

      Hô hấp, hô hấp , hít sâu vào...

      Đồng Niên gắng tìm lại ý thức, điều đầu tiên chính là ghi lại số điện thoại, nhanh chóng để ý tới tài khoản của , xóa sạch tin nhắn. Tất cả đều làm liền lúc, nhưng vẫn bị fan hâm mộ phát ra.

      Người qua đường: tôi nhìn lầm chứ?! Điện hạ để ý tới tài khoản á!! tài khoản có ảnh đại diện!!!

      Người qua đường: đâu đâu?

      Người qua đường: lạy đó... cầu xin hãy cùng nhau tìm !!

      Người qua đường: phẩm vị Cá Mực của chúng ta quả nhiên giống người bình thường!

      Người qua đường: tôi cũng muốn tìm tài khoản kia!!! Tôi cũng muốn được điện hạ để ý!!!!

      ...

      bị mấy tin nhắn kia làm kinh hãi, nhanh chóng lên weibo của , hù, cũng may, rất đơn giản, thông tin gì, bị cám dỗ. Được. Vì vậy hai đêm liền đều ngủ ngon giấc, cứ nằm ườn ra, ôm số điện thoại kia lên giường.

      Bất kể weibo bị làm loạn thành thế nào, tại trong lòng vẫn chỉ toàn tâm toàn ý nghĩ tới chuyện, còn lại đều chỉ là phù du!

      Dưới ánh đèn ở đầu giường, giơ điện thoại lên cao, nhìn hàng số...

      Bây giờ là tám giờ, chắc phải là muộn chứ?

      Hít sâu vào.

      phải sợ.

      Được rồi.

      Ấn gọi, sau đó, chậm rãi đặt lên tai.

      Tim đập thình thịch...

      Tút, tút, tút... tiếng chờ máy.

      Tim đập thình thịch...

      Tút, tút, tút...

      Đột nhiên, điện thoại được kết nối.

      Sau đó, hề có tiếng động... tiếng cũng có...

      ngây ngốc cầm điện thoại, thử "Alo?" tiếng, vẫn có tiếng trả lời...

      Số điện thoại nhầm rồi sao? thể nào? Mới vừa rồi còn kiểm tra rất nhiều lần rồi mà.

      ...

      Mấy giây sau, ngồi dậy từ giường, chuẩn bị cúp điện thoại, bên đầu kia điện thoại chợt vang lên giọng , rất mơ hồ cũng rất...lạnh nhạt: "Đồng Niên?"

      "Ừ, ừ, là tôi..." lập tức hiểu ra ngủ, "Tôi chính là -"

      gì bây giờ T.T, sao lại quên hết thế này, ngu ngốc...

      "Tôi đến Mỹ từ hôm 24 tháng 2," Giọng của Gun rất , rất , rất ... Tựa như có thể ngủ thiếp bất cứ lúc nào, "19 tháng 3 tôi về, EK306-"

      "À." liền ghi nhớ thông tin này.

      "Có chuyện gì," Giọng của vốn ràng, dường như vật lộn với giấc mơ, " ".

      "ừ" hai tiếng, mình có việc gì, ngờ rằng người bên kia lại yên lặng.

      Alo hai tiếng, biết điều quấy rầy nữa, tự giác cúp điện thoại.
      Sau đó, ngơ ngác nhìn điện thoại chừng hai phút.

      Mỹ sao, còn phải lâu như vậy, là thi đấu chăng? vất vả, còn chưa hết tết mà.

      Vì vậy, gần nửa tháng sau.

      Hai người liên lạc với nhau nữa, mỗi lần Đồng Niên lấy điện thoại ra, muốn gọi cho , liền nghĩ đến việc phải huấn luyện cho các thành viên trong đội, phải thi đấu, phải tham dự tiệc xã giao, phải... Tóm lại là thể bị làm phiền. Sau đó lại lặng lẽ đặt điện thoại xuống.

      Khi đến Tết Nguyên Tiêu, lại cầm điện thoại, vừa nhìn số điện thoại có phần rối rắm, vừa suy nghĩ xem có nên gọi điện thoại cho để chúc tết mẹ từ phòng bếp ra, bưng bát bánh trôi nhân vừng đưa tới cho , dò xét hỏi: "Con và bạn trai chia tay rồi phải ?" "Dạ?" lo lắng, đưa tay nhận lấy.

      "Nóng đấy, mẹ bưng đến cho." Mẫu thân đại nhân muốn bị bỏng, nhìn vẻ mặt ngơ ngác của , nở nụ cười, " sao, chia tay chia tay, cứ tự do đương , mẹ can thiệp đâu."

      "Có phải chia tay đâu ạ." giọng lẩm bẩm, bất mãn theo sau lưng mẫu thân đại nhân. " ấy rất bận mà."

      "Hả, bận sao," Mẫu thân đại nhân cười tủm tỉm, chuyện qua điện thoại rồi ghi ghi chép chép rất ràng, sau gần tháng lại thấy gọi điện gì nữa, " sao, sao," xong đặt bát bánh trôi xuống, xoa xoa mái tóc , "Vậy , nếu như sau này con cảm thấy muốn chia tay, sợ hai nhà phải suy nghĩ nhiều, cứ để mẹ giúp con, được ?"

      ...

      "Con muốn chia tay đâu..." cầm thìa lên, chọc chọc miếng bánh trôi.
      Chợt nghĩ đến, sớm muộn cũng có ngày phải lời chia tay.

      Cảm thấy có chút hụt hẫng, tiếp tục chọc bánh trôi, dần dần chọc nát miếng.

      Sau đó... lại tiếp tục chọc miếng khác...

      Đột nhiên,

      Tay dừng lại, khoan , cho số chuyến bay, có phải nghĩa là, muốn đến đón tại sân bay ? Ách, dường như hề có khả năng... Chỉ là, bạn đón tại sân bay cũng sao chứ?

      sao chứ?

      Nghĩ tới đây, cảm thấy đau khổ nữa, vui vẻ ăn miếng bánh trôi bị chọc nát, lúc ăn hết, sau đó liền lau miệng sạch , đặt chiếc thìa xuống, vội vã chạy lên tầng lựa quần áo.

      Tuy nhiên bây giờ mới là mùng năm, còn nửa tháng nữa...

      Nửa tháng sau, rốt cuộc cũng chọn được bộ trang phục để ra ngoài, còn hiếm khi được giày cao gót, để sánh với chiều cao của , vào trong taxi, tài xế liếc mắt nhìn này qua gương chiếu hậu, nhịn được vui vẻ hỏi: "Đến sân bay đón bạn trai sao?" Thời tiết lạnh như vậy, mặc quần áo đẹp như thế lại để ý tới nhiệt độ ngoài trời, chỉ có vì bạn trai thôi.

      Hơn nữa trời còn mưa như trút nước...

      hơi xấu hổ, vâng tiếng, lấy khăn ướt cẩn thận lau giày bị dính nước...

      Tài xế cảm thấy này rất đáng , nhanh chóng lái xe , nhưng bởi vì kẹt xe, nên đến sân bay khá trễ. Tài xế đặc biệt dừng lại ở chỗ sạch nhất, Đồng Niên liên tục cảm ơn, bước xuống xe, chỉnh lại chiếc mũ dạ, vội vàng chạy tới cổng. Khắp nơi đều rất đông người, nhất là chỗ lối ra, căn bản thể đến đó...

      chỉ có thể liều mình mặt dày mày dạn, ngừng chen tới trước, nhích dần nhích dần.

      Sau đó, có vòng dây cản đường chặn đứng lại.

      Đôi mắt khẩn trương nhìn hành khách ra.

      .

      phải .

      Vẫn phải ...

      Dòng người ngày càng thưa vắng, dần dần, thấy hơi sốt ruột, nhưng ràng là vừa mới hạ cánh, nhầm chứ? Khoan ... Ở đó! xuất rồi, mới ra khỏi cửa liền bị nhìn thấy, chỉ có điều chuyện với hai người đàn ông xa lạ đeo chiếc máy ảnh cổ, Grunt theo phía sau, hai người đều nhìn tới đây, cứ thẳng, thẳng, chỉ cách chừng ba bước qua....

      "Hàn..." gọi , bỗng nhiên cảm thấy có lỗi, chậm rãi hai chữ cuối cùng, "Thương Ngôn..." Tại sao lại thấy mình...

      Đôi mắt chớp chớp đến thất thần có bàn tay quơ quơ trước mắt .

      "Là ," Mỹ nhân tóc ngắn cười, hỏi , "Tới chờ Gun sao?"

      "...Ừ," Là ấy...

      hơi chần chừ, dám chuyện với Appledog, dù sao giờ Gun vẫn quá thân thiết với ấy, nên cũng biết phải làm sao.

      "Dt," Appledog xoay người lại, với người bên cạnh, "Cậu dẫn ấy . Tôi trước đây."

      Dt cũng là vì Appledog nhắc nhở, nên mới chú ý tới Đồng Niên chen chúc trong đám đông, vốn suy nghĩ xem có nên chào hỏi , nhưng mà lúc này ấy như vậy, dĩ nhiên là phải làm tốt nhiệm vụ: "Được thôi."

      "Hẹn gặp lại," Appledog kéo vali, vẫy tay với Đồng Niên, suy nghĩ lát, lại gần câu, "Chúc hai người hạnh phúc, nha."

      ...

      "Cảm ơn." Mặt đỏ ửng lên.

      Cứ nhìn mỹ nhân cùng mấy cậu con trai trẻ tuổi xa dần.

      Dt muốn mấy lời thừa thãi, chỉ về phía cửa chính sân bay, ra hiệu cho Đồng Niên cùng. Đồng Niên lập tức theo cậu ta, ra khỏi sân bay, thấy Gun ngồi trong xe.

      tháng gặp , lúc này ngửa đầu dựa vào ghế nghỉ ngơi, có lẽ bởi vì sợ bị làm phiền, áo khoác cũng cởi ra, dùng để che mặt, ngồi bắt chéo chân...

      "Bạn tới này." Dt chợt lên tiếng, phá vỡ yên lặng bên trong xe.

      ...

      ...

      vẫn nhúc nhích, hiển nhiên biết là mình.

      Sau lưng, Gun gập ngón trỏ, chỉnh lại mắt kính, nở nụ cười gian tà: "A, chào chị dâu."

      Lúc này Gun mới cử động cánh tay, có phần chậm chạp, kéo áo che mặt ra. Vì ngủ thiếp , khó có thể giữ được sắc mặt dễ chịu, lờ mờ nhìn thấy mặc váy kẻ caro xanh, ôm áo khoác nỉ màu đen, còn đội mũ dạ xanh...

      lạnh sao? cử động bả vai, vừa liếc nhìn chiếc mũ, màu xanh... Khiếu thẩm mỹ kiểu gì vậy?

      Sau đó, để hai chân xuống, ngồi thẳng người, hai khuỷu tay đặt đầu gối, nhìn về phía đứng ở bên ngoài cửa xe: "Có chuyện gì sao?"

      Grunt đập tay vào trán, nhảm, còn có thể có chuyện gì chứ?

      " có... Chỉ là em tới đón ." cúi đầu.

      mất hứng.

      Dt cúi đầu nhìn xuống chân Đồng Niên để lộ ra trong gió rét, lặng yên trầm tư. Nếu như để này lên xe, có lẽ ngày mai bị cảm, đến lúc già rồi có khi còn nổi. Lại , xem ra " ấy" rất thích này (Appledog đó!!! :3)... Nghĩ tới đây, cậu ta rốt cuộc đành phải lên tiếng: "Lên xe trước , chờ ấy bảo lên xe, có lẽ chết vì lạnh rồi."

      ...

      dám đến.

      người tài xế, cộng thêm ánh mắt của Grunt và Dt, khiến Gun đành mệt mỏi giữ lại chút nhân tính. cúi đầu trầm mặc, làm cho mình tỉnh táo hơn sau ba giây, quay đầu : "Lên xe ."

      Đồng Niên lúc này mới dạ tiếng, ngoan ngoãn lên xe.

      Gun dịch vào bên trong, nhường chỗ ngồi cho , sau khi ngồi xuống, tấm mắt từ từ nhìn xuống đôi chân để lộ ra ngoài của : " lạnh?"

      "," lắc đầu, " lạnh."

      lạnh mà hai chân trắng bệch ra như vậy sao?

      nhờ đến cảm giác của hai chân mình hồi du lịch ở Nam Cực, lại quét mắt nhìn cặp đùi mảnh mai trắng như tuyết của : "Sao em đôi tất dài có tai kia?"

      Hả? Tất có tai?

      Đồng Niên ngây ngốc, lắp bắp hỏi ngược lại: "...thích em mặc cái đó sao?"

      ...

      ...

      ...

      ...

      Phụt tiếng, Grunt phun ra.

      Chuyện này... là tuyệt!

      Tác giả có lời muốn : <che mặt>, gần đây dù thế nào cũng thoát khỏi mấy đôi tất...
      Last edited by a moderator: 2/5/16
      Tôm Thỏ thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 22 : Đôi tất có tai (._.)!

      Editor: Misali

      ...

      chẳng muốn nữa, để tay vào túi quần, lấy ra ba cái điện thoại.

      Mở máy từng cái .

      báo tin nhắn liên tục vang lên.

      vài tin nhắn rác gửi đến, báo trong hòm thư lại vang lên, Đồng Niên giọng thêm: "Nếu thích, lần sau em mặc. Màu trắng có được ?"

      ...

      Nét cười mặt Grunt trở nên méo xệch, hoàn toàn còn chút hình tượng của mỹ nhân nữa rồi. Còn Dt tự động dịch người về phía sau, sau đó, suy nghĩ lát, lại lấy tai nghe ra rồi nhét vào tai.

      Gun nghĩ rằng suy nghĩ của này giống với mình, trở ngại bên trong xe còn có Grunt và tài xế vẫn lắng tai nghe ngóng, ngoắc ngoắc tay với .

      Hả? Đồng Niên nghe lời sát lại gần.

      Giọng của hướng vào tai : "Em có biết lời vừa rồi có thể khiến người nghe hiểu lầm ?"

      "Hiểu lầm sao?" kịp phản ứng.

      " hiểu?"

      lắc đầu, hiểm lầm cái gì chứ? Loại tất kia, căn bản là cũng có rất nhiều người con thích mặc. Có gì phải hiểu lầm?

      Gun trầm mặc.

      Sau ba giây: "Sau này được đến chuyện này với người khác, nhất là với đàn ông."

      "Vâng." gật đầu.

      thể đến? Tại sao? Còn... nhất là đàn ông?

      Ai lại chuyện đó với đàn ông chứ... Khoan ...!

      !!!!

      Rốt cuộc hiểu, mắt mở to, hoài nghi nhìn .

      Trời ạ, phải là...

      ...

      Sau đó, vốn nghĩ rằng đề tài này rất bình thường, lại bị câu chuyện về đôi tất có tai kia phá hỏng, xe từ sân bay trở về trung tâm thành phố mất hơn giờ, gần như dám liếc nhìn , trong đầu nghĩ đủ thứ, phải làm sao, làm sao bây giờ...

      này bây giờ tức giận trong lòng, dĩ nhiên Gun cũng vứt chuyện này ra đằng sau. Ý thức của nhanh chóng bỏ quên tồn tại của bên cạnh, bắt đầu xử lý mấy chuyện khó giải quyết. Đến khi xe vào hầm gara, mới nhớ rằng quên mất báo tài xế đưa về nhà.

      Hết cách rồi, chỉ có thể đưa lên lầu , có cuộc điện thoại rất khẩn cấp, thể chậm trễ.

      Dt cũng ngờ Gun có thể đưa tới câu lạc bộ, thậm chí xe vào gara được lát, mới suy nghĩ, chẳng lẽ Gun quan tâm tới này? Ngay sau đó, khi họ lên lầu, Gun gọi người đưa vào văn phòng phát ra mình suy nghĩ quá nhiều rồi.

      Đại Ma Đầu có công việc quan trong phải giải quyết ngay, mới bất đắc dĩ phải làm vậy.

      ...

      Đồng Niên được người của dẫn vào căn phòng , cách bức tường kính, nhìn sang đó thấy Gun ở trong phòng hội nghị lớn, cởi áo khoác ra, giữa mùa đông mà chỉ mặc áo ngắn tay ngồi họp bên máy tính. nghe thấy tiếng động, nhìn như vậy cũng cảm thấy trong lòng có phần ấm áp dễ chịu...

      là tốt, sau tháng chờ đợi...

      Có thể nhìn thấy người tốt quá.

      đặt chiếc balo lên bàn, mặt tựa balo, lặng lẽ nhìn .

      Người đàn ông trước mặt giống như nghiêm túc ngồi họp, cánh tay đặt bàn, tay trái ngừng xoay chiếc điện thoại màu đen.

      Ừm...

      Như vậy...

      Chắc sao chứ?

      Dù sao cũng bị phát ...

      lặng lẽ lấy điện thoại trong túi ra, chột dạ mở màn hình chụp ảnh.

      Lưu tấm vào làm kỉ niệm.

      Điện thoại giơ trước mặt, có tin nhắn gửi tới, nhưng chỉ chăm chú điều chỉnh camera.

      Gương mặt quay qua đây chút tốt.

      Điện thoại quay được nữa, bị che mặt mất rồi...

      A? quay mặt lại rồi?

      Tách tiếng, chụp hình thành công.

      Giỏi quá! len lén cười, mở hình ra, kịp nhìn kỹ, chợt có tin nhắn gửi tới.

      Gn: xóa .

      Đồng Niên ngây người.

      thầm tiếng, lại có tin nhắn gửi tới.

      Gn: nghe lời.

      ...

      , sao lại biết... đây là nick Wechat của ...

      , sao lại, hề...cho vào danh sách đen...

      Cách bức tường kính, Gun đứng lên rời khỏi máy tính, tới tường kính, gõ cái. Lúc này Đồng Niên mới hoàn hồn, tay chân luống cuống xóa hình , chậm chạp di tay màn hình, trong đầu cứ nghĩ, trời ạ, sao ấy có thể biết được là mình... Vậy chẳng phải là phát quảng cáo cho đều nhận được sao, là ngu ngốc...

      ngoắc ngoắc tay, ý tới đây.

      Trong đầu vẫn rối bời như bột nhão, di chuyển.

      vẫn tiếp tục ngoắc tay.

      Vẻ mặt vẫn như cũ, thay đổi.

      Bức tường kính cách tốt, chuyện thể nghe thấy gì, cũng thể rời khỏi phòng. Đành tiện tay lấy cây bút, viết hai chữ lên kính: tới đây.

      Sau đó ném bút lên bàn, ngồi xuống ghế, yên lặng bấm điện thoại.

      phút sau, cửa khẽ mở ra.

      Đồng Niên cúi đầu tới.

      Cả gian phòng đều có tiếng điện thoại truyền tới: RAP ở Bắc Mỹ quả là chỉ sau đêm phất lên rất nhanh, có thể mua được ba tuyển thủ giỏi nhất, đội quán quân của năm rồi đội á quân độc nhất cũng bị bọn họ chiếm mất rồi..." Người ở bên kia thao thao bất tuyệt, qua về công việc, "Bên Mỹ có mười đội nằm trong top 10, bị họ mua mất sáu đội rồi, quả là khiến người ta phải tức điên lên, đúng là hành động của mấy tên nhà giàu mới nổi! Còn nữa, ở Đài Loan..."

      Gun vẫn nghe điện thoại, chợt vươn tay ra với , đơn giản với : "Điện thoại."

      ngoan ngoãn đưa tới: "...Xóa rồi."

      vừa nhận lấy, chưa kịp vào album ảnh, liền nhìn thấy nick Wechat.
      Thấy có hai chữ "Thần Gun", nhấn vào.

      Việt Quất: Điện hạ, điện hạ, tớ thể nhẫn nại được nữa, cậu và thần Gun gặp nhau chưa? ấy có thích kết hợp của cậu hôm nay ? Chân dài, chân siêu dài nha, ấy có chảy! máu! mũi! thế!!!!

      ...

      Gương mặt Gun cười như có như , liếc nhìn đôi chân lộ ra dưới chiếc váy ngắn, nên lời.

      Đồng Niên thấp thỏm, đứng thẳng người.

      Wechat của ai gửi đến vậy? Ngàn vạn lần đừng có gửi cái gì lung tung a...

      Ngay sau đó, lại tin nữa gửi đến.

      Việt Quất: à đúng rồi, vừa rồi lúc cậu ăn, để ý là chiếc váy đó lộ ngực a! thể nào khoe được đường cong quyến rũ của cậu rồi! Điện hạ của chúng ta ràng là ngực lớn mà!!!! Tại sao lại thể ưu thế của mình chứ!!!!
      dien.dan.lequydon

      ...

      Gun bật cười, để điện thoại lên bàn.

      Đồng Niên lại càng thấp thỏm hơn.

      Nhưng vẫn lời nào.

      Trong lúc yên tĩnh ngắn ngủi, chỉ có tiếng trong điện thoại tiếp tục oán trách: "Lão đại, chúng ta có nên kêu gọi mấy đội viên trở lại ? Đùa gì thế? K&K của chúng ta mới là tài năng chân chính phải ?!" Người bên trong điện thoại dường như phát , Gun rất lâu sau vẫn lên tiếng, "Lão đại? Lão đại? Lão đại? Ơ? Lão đại bị rớt mạng rồi sao? Sao lại gì? Lão đại à? ~~~~"

      Dĩ nhiên, tiếng kêu này hề được để ý tới.

      Ánh mắt tối đen của nhìn về phía : "Thường về chuyện của chúng ta với bạn bè sao?"

      chột dạ: " phải là thường xuyên, chỉ thỉnh thoảng có chút, chỉ chút xíu thôi."

      "Vậy về chuyện gì?"

      "... với họ, chuyện tuyển thủ nhà nghề."

      " ?" khẽ lên giọng.

      "Vâng." Lại chột dạ.

      "Chỉ thế thôi sao?"

      "Vâng." Tiếp tục chột dạ.

      Người ở đầu dây bên kia gọi tới mười mấy lần từ "lão đại".

      rốt cuộc cũng lên tiếng: "Cậu là host, phát cho hội nghị qua điện thoại, để chủ trì hội nghị."

      "À, à, em quên mất."

      Gun xong, liền ngắt điện thoại. Mở tin nhắn máy tính, nhớ lại dãy số điện thoại đường dài, vào trực tiếp hội nghị tiếng thông qua điện thoại: "Hello everyone, this is Gn."

      "Hi, Gn!" Có giọng phụ nữ vang lên, nghe rất vui tai.

      Trong ánh mắt, nhìn thấy Đồng Niên ngừng nhìn về phía chiếc điện thoại bàn, dáng vẻ dám di chuyển, nhớ lại lời dối tồi tệ của lúc nãy, nhịn được nhếch miệng cười.

      đẩy điện thoại về phía trước, có phần hứng thú nhìn, chờ đợi phản ứng của .

      Đồng Niên biết mình bị quan sát, thở hắt ra, vui vẻ cầm điện thoại về.

      Cũng may là sao.

      Hả?

      Việt Quất ư?

      Wechat của cậu ấy gửi?

      Có chuyện gì sao?

      ...

      !!!!

      gun rất vừa ý với điều mình nhìn thấy, tiếp tục chào hỏi qua điện thoại, rất hiếm khi có tâm tình vui vẻ trò chuyện với mọi người lúc vừa xuống máy bay, khi đó trời mưa ào ào nhìn qua tồi tệ.

      Tác giả có lời muốn : có độc giả hi vọng tôi dịch ra tiếng , xin lỗi, vẫn có chút sơ sót:

      Host - chủ trì, ý ở đây là chủ trì hội nghị.
      Last edited by a moderator: 2/5/16
      Tôm Thỏ thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 23: THIÊN TÀI PHẦN MỀM (1)

      Hội nghị qua điện thoại kết thúc.

      Gun bởi vì vừa trải qua hành trình dài, thắt lưng xương sống có chút đau, có khẩu vị ăn uống gì, nhưng nhìn sang ngồi túng quẫn mười phút kế bên, vẫn là, tạm thời hoãn việc về phòng ngủ, nhấn số nội tuyến: “Có ai ?”

      “Lão đại,” trợ lý hưng phấn kêu lên, “ họp xong rồi à?”

      “Bảo đám 97 bọn họ lại đây, kêu cho tôi phần cơm hộp.”

      thành vấn đề!”

      Ba phút sau, tất cả đội viên ôm phần cơm mình ăn được nửa tới, nối đuôi nhau vào.

      Lúc nhìn thấy Đồng Niên, ánh mắt đều sáng lên, bộ mặt “lại gặp chị dâu rồi”. Sau đó lại nhìn thấy hai chữ “Lại đây” tường thủy tinh nhao nhao nhìn nhau, tiếng động trao đổi suy nghĩ.

      Đây……….là khẩu vị mới của Lão đại sao……..

      thể tưởng tượng được là bọn họ đùa nhau như thế nào nữa?

      ……………………………

      Gun ngồi ở cuối bàn hội nghị, Đồng Niên ngồi ở cuối bàn gần cửa sổ, sát bên . Chờ đến lúc mười bảy mười tám chàng trai ngồi xuống hết, bàn để đầy cơm hộp, đồ ăn McDonald, KFC, đồ ăn cay…

      Có hai nam trợ lý đưa đồ uống đến, xếp bàn.

      khí nhất thời sôi nổi lên.

      Đây là lần đầu tiên Lão đại mang chị dâu tới, cùng mọi người ăn cơm ở câu lạc bộ, cùng lần trước cùng ăn lúc đường dự trận đấu giống nhau, chỗ này mới là ổ của K&K nha.

      Gun nhìn ra ánh mắt như ăn trộm của mọi người, ngoài cười nhưng trong cười, từ trong túi lấy ra nắm kẹo hoa quả.

      Đặt lên bàn.

      Nhất thời, thanh gì.

      Đồng Niên vẫn gắt gao ôm chặt điện thoại, trong đầu ngừng bay ra mấy chữ “chân siêu dài”, “chảy máu mũi”, “Loli ngực lớn”, ngón tay hoàn toàn trắng bệch…

      chưa bao giờ mất mặt như vậy…

      Vẫn ở trước mặt

      mặt bàn thủy tinh, có người dùng điện thoại gõ gõ, đánh thức .

      Đồng Niên ngẩng đầu, thấy Gun vừa tìm trong đống kẹo ra viên màu xanh lá, gập ngón tay lại về phía mình. Kẹo hoa quả trượt mặt bàn, đến trước mặt .

      Gun nâng mi, ý bảo ăn kẹo.

      “Vâng….” Đồng Niên chậm rãi bỏ điện thoại ra, ngoan ngoãn lấy kẹo, bóc vỏ, cho vào miệng.

      Mọi người trợn mắt há mồm, bị cảnh này làm chấn động rồi….

      Này này này,

      Đây là Lão đại………. dỗ chị dâu sao?!

      Gun phát mọi người vẫn còn vây xem chưa thu tầm mắt về, liền đảo mắt qua, cuối cùng, dừng người demo: “ nhớ kết quả đo tốc độ tay lần trước, cậu đứng thứ ba từ dưới đếm lên?”

      “Cái đó…,” demo cảm thấy rốt cục ngày hạnh phúc của mình cũng tới rồi, “Lão đại, kỳ em nguyên tháng này đều tập luyện….”

      phải vẫn còn người đứng thứ nhấtvới thứ hai từ dưới lên sao, tại sao nhất định phải lôi em ra hỏi tội….

      “Phải ?” Gun cũng tự chọn cho mình viên màu tím, chẫm rãi bóc vỏ, đưa lên răng cắn.

      mà Lão đại!” Bây giờ tốc độ phản ứng của em là 201 rồi!”

      Mọi người túng quẫn, tiếc nuối nhìn demo.

      Còn dám khai ra, của đội trưởng là 106 đó.

      “Ồ?” nhớ của Dt tới 106 mà?” Gun quả nhiên ra thành tích của Dt.

      “……………..”, demo đập đầu vào bàn, “Lão đại, em biết sai rồi…”

      Gun cũng vội gì, ăn kẹo, cảm nhận hương vị.

      Mọi người cũng tự cầm đũa, hít vào hơi, im lặng chờ đợi, chờ xem ai là người may kế tiếp, bị điểm danh đặc biệt….

      Bỗng nhiên, ngồi cách đại ma đầu gần nhất, bàn tay ngoan ngoãn giơ lên.

      “Em có thể hỏi vấn đề ?” Đồng Niên giọng .

      Tầm mắt Gun chếch lên, nhìn : “ .”

      Mọi người rơi nước mắt đầy mặt.

      Chị dâu đúng là chị dâu ruột mà, trong nháy mắt giải vây cho mọi người T^T…

      “Đo phản ứng tay là cái gì vậy?”

      Gun cảm thấy mình phải đứng ra giải thích thực phiền phức, liền tùy tiện tìm trong vòng người: “97, giải thích.”

      “Vâng, vâng,” 97 chỉnh lại mắt kính, “ ra bọn em đo tốc độ phản ứng tay, phần mềm này cũng đơn giản, tùy tiện chơi thôi chị dâu. Chỉ cần mở phần mềm lên, nghe trong tai nghe có tiếng lập tức nhấn chuột, thử nghiệm tốc độ phản ứng. “Ồ…………..” Đồng Niên nghĩ nghĩ, “106 là mili giây sao?”

      “Đúng vậy, là mili giây.”

      1 giây = 1000 mili giây.

      201 cũng phải thấp……….. kinh ngạc với tốc độ này.

      Còn muốn được như tốc độ của Dt, cảm thấy khó tin.

      “Vậy tại sao phải nghe tiếng? thể đổi phương thức khác sao? Mọi người chơi game cũng đâu phải là căn cứ vào thanh mà chơi?” Năm mới xem qua vô số trận đấu, biết nó như thế nào, có điều quan trọng là ————– tốc độ phản ứng của mắt và tay.

      Đương nhiên biết biết vậy thôi………….chứ thao tác chưa làm bao giờ T^T………..

      “A…………” 97 cười giễu, “Đúng vậy, cho nên bình thường chỉ dùng để chơi thôi, cũng biết là ai đưa lên web, bọn em chia sẻ để tra tấn nhau, so sánh với các phần mềm khác.

      Nhân tiện, đại ma đầu cũng lấy nó để hành hạ mọi người….

      “Cái đó……….Có thể làm phần mềm, chỉ thứ thách phản ứng của mắt và tay. Ví dụ như lúc đầu mở phần mềm toàn là màu xanh lá, sau đó đổi sang màu xanh dương ———” nghĩ, “Quy tắc là, trong nháy mắt màu thay đổi là phải nhấp chuột, như vậy càng trực tiếp hơn?”

      Mọi người kinh hãi.

      Chị dâu à……….là muốn làm gì vậy………….

      Cho Lão đại công cụ hành hạ bọn em sao? Nghe biến thái!!!

      Lực chú ý của Gun bị hấp dẫn.

      “Cũng có rồi,” Dt ngồi trong góc phòng bỗng nhiên , “Người Hàn Quốc thường xuyên dùng, là phần mềm rất .”

      “Ồ? Có sao?” Gun hỏi lại, “Sao cậu đem ra?”

      Đem ra làm gì? Lại tra tấn mọi người sao? Dt đáp, bình tĩnh hạ tầm mắt, tiếp tục ăn há cảo.

      “Như thế này ,” Đồng Niên tiếp tục suy nghĩ, “Chúng ta có thể làm phiên bản nâng cấp. Ví dụ như biến đổi trăm màu sắc? Bởi vì thời gian đổi màu rất ngắn, đo được gì cả.”

      Gun cũng cảm thấy thú vị: “ trăm màu? ngừng thách thức thần kinh?

      “Nhìn kỹ màn hình máy tính, màu sắc đổi lần phải nhanh tay nhấp chuột, có ghi lại thời gian, trong số liệu trăm lần đó lấy giá trị trung bình, có phải chơi càng hay ?” Đồng Niên biết có thấy hứng thú .

      “Khá hay”, ngón tay Gun xoa xoa huyệt thái dương, càng nghĩ càng thấy thú vị, “Có thể thử xem.”

      thích ?” lập tức vui vẻ, “Cái đó, buổi tối về làm cho , ngày mai là xong rồi.”

      ……………..

      ……………..

      cần đâu!!!! Chị dâu à T^T.

      Mọi người có thể tưởng tượng ra, lúc Gun muốn tra tấn người khác, tự mình giúp đám độc thân bằng cái phần mềm này, liền trợn mắt, kinh hồn bạt vía ngừng bắt đầu sợ con chuột.

      Sau đó là đủ các loại hình trừng phạt thể xác…………..

      “À đúng rồi,” giọng , “ cần bảng sắp xếp thứ hạng luôn ? Có thể mỗi ngày đều có thay đổi, rất thuận tiện.”

      Gun ừ tiếng, càng cảm thấy rất tốt. từ ghế đứng lên, chậm rãi đến bên người Đồng Niên, xoay người, đặt khuỷu tay khoác lên vai phải của : “ thông minh.”

      ấy…… khen mình sao?

      Độ ấm vai……..ngay lập tức đốt cháy các suy nghĩ của .

      Lực chú ý của mọi người đều tụ lại chỗ này, chỗ khuỷu tay đặt lên vai .

      Ầm ầm ầm………

      gần nha………..

      Ầm ầm ầm………….

      Cách nhau gần quá rồi…………

      Lông mi rất dài………thât đẹp……….

      “Còn gì nữa ?” hạ giọng, dẫn dụ , “Hả?”

      “………….,” mặt đỏ lên, ánh mắt tự chủ được nhìn xuống dưới, nhìn chằm chằm giấy gói kẹo trong tay mình, “Chỉ cần…….có ý tưởng, là có thể làm các phiên bản khác nhau, thay đổi đa dạng nhiều kiểu, mọi người……..cũng chơi chán………”

      Chị dâu à!!!!

      Bọn em đặc biệt thích chơi cái đó! Là bị bắt chơi đó!!!!

      Mọi người đồng thời nhìn Dt, Đội trưởng à!!! Bọn tôi muốn sống nữa!!!
      Last edited by a moderator: 2/5/16
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :