1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cá mực hấp mật ong - Mặc Bảo Phi Bảo (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 14: Tình địch (っ*′Д`)っ !

      Editor: Misali

      Việt Quất trố mắt nhìn Đồng Niên, rồi lại nhìn cậu con trai đứng trước mặt, nhìn Đồng Niên, lại nhìn sang cậu kia...

      "Ôi Demo của K&K kìa." Bên cạnh có người giọng .

      "Tôi rất thích ấy, ấy là tiểu nam thần a."

      Xì xầm xì xầm, bàn tán, vừa rồi khung cảnh huyên náo nên để ý, xung quanh bắt đầu xì xào suy đoán vẻ hâm mộ cùng ánh mắt ghen tỵ: " ấy lão đại, phải là -"

      "Gun có bạn rồi sao?"

      " thể nào! Nam thần của tôi chẳng bao giờ gần phụ nữ đâu!!"
      dien.dan.le.quy.don

      ...

      "Vào...đó sao?" Vẻ mặt Đồng Niên tin, giọng hỏi lại.

      cho vào đó?

      ...hay sao?

      Bả vai đột nhiên truyền đến cảm giác đau nhói, móng tay Việt Quất hung hăng nhéo : "Cá Mực , cậu trở thành vợ ta từ khi nào??? Là vợ của sao? Trời ạ, tại sao tớ lại biết hả?"

      " có," Hai chữ này quá mập mờ... Trong nháy mắt, tai nóng lên, giọng giải thích, "Cậu ta linh tinh đấy..."

      "Chuyện này có thể linh tinh được hả?? Điện hạ!" Việt Quất nắm chặt tay, ra sức nhéo vào cánh tay , "Ba năm rồi! Chúng ta quen nhau ba năm rồi! Vậy mà cậu lại tìm -"

      Ách... Tìm cái gì?

      Lão đại sao?

      Việt Quất bế tắc, vội vàng nhìn về phía cậu con trai kia: lão đại của cậu là từ hành tinh nào tới đây!

      Toàn thân Demo bị dáng vẻ nổi giận của Việt Quất trấn áp, ngẩn người ra, cười gượng: "Chị dâu, chỉ còn năm phút nữa là bắt đầu rồi." Bởi vì có fan hâm mộ ở đây, nên từ đầu đến cuối cậu ta vẫn giữ vẻ mặt vô cùng đứng đắn, giọng ngày càng thấp xuống, "Hôm nay lão đại... tâm tình được tốt lắm." xong, dò xét nhìn Đồng Niên, chờ đợi trở thành ngọn cỏ cứu mạng đám rơm rạ họ vào họng súng.

      Nếu , biết lão đại lại trở thành con thiêu thân nổi giận, hủy hoại bọn họ.

      Đồng Niên cảm thấy, bả vai của mình sắp vỡ vụn ra rồi...

      mặt thấp thỏm lo lắng, mặt sợ hãi sức mạnh của Việt Quất, giọng hỏi: "Vậy, tôi có thể đưa bạn mình cùng vào trong được ?"

      " thành vấn đề," Demo lập tức vui vẻ ra mặt, "Bạn của chị dâu, tuyệt đối có thể."

      Cậu ta lui về phía sau bước.

      Ra hiệu cho Đồng Niên ra khỏi phía sau lưng bảo vệ, sau đó cười với Việt Quất, rồi xoay người dẫn đường. Những người xung quanh nhìn trừng trừng , rồi lại bị bảo vệ đẩy ra phía sau, và Việt Quất vốn cũng quen với tình huống này, thỉnh thoảng có lên sân khấu biểu diễn cũng hơi mất bình tĩnh, dù sao ở đất quê nhà vẫn được hân hoan chào đón hơn.

      Bây giờ...

      Quả thực là thù địch của công chúng, phải cẩn thận.

      Nhưng đây chỉ là cảm nhận của Việt Quất.

      Đồng Niên sớm ôm chặt lấy chiếc ba lô của mình, như bay về phía trước, tim đập liên hồi, cố gắng quên ánh mắt xung quanh...

      Bọn họ vào, khung cảnh trước mắt rộng mở, căn phòng nghỉ rất lớn, rất nhiều người ngồi bên trong.

      Phụ nữ trong khu VIP này rất ít, tổng cộng chỉ có mấy người, bỗng nhiên có hai vào từ cửa chính, nên hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người. Đồng Niên lặng lẽ quan sát xung quanh, khắp nơi đều là đủ loại màu sắc quần áo thể thao của câu lạc bộ, từ mười mấy tuổi đến hai mươi tuổi, nhưng ở xa xa còn có người đàn ông ngồi mình ở hàng đầu tiên uống nước...

      là, quá manly.

      Việt Quất vẫn nắm chặt cánh tay của , đến khi nhìn thấy Gun, lắp bắp hỏi: "Đó, đó, đợi chút, người đó, phải là thần gun của chồng tớ sao?"

      muốn xin chữ ký lên áo, năm cũng cần giặt nữa!

      "Ừ..." Đồng Niên ôm túi, giọng trả lời, "Là ấy."

      "Cá Mực ," Việt Quất chợt dừng bước, dùng ánh mắt thành khẩn nhất, nhìn sâu vào mắt , "Mặc kệ người đàn ông của cậu là ai, bảo ta nhất định phải xin chữ ký của Gun giúp tớ, cho chồng tớ chữ ký của Gun , xin cậu đấy, có được , được ."

      "..." Phải giải thích thế nào đây.

      "Cái đó," Demo còn tưởng rằng Đồng Niên do dự, tốt bụng tiếp, "Yên tâm , mặc dù lão đại chưa ký tên cho ai bao giờ... Nhưng bạn của chị dâu nhất định ấy nể mặt." Cậu ta cười ha ha.

      !!!!

      Trước mặt Việt Quất bỗng tối sầm lại: "Cậu ta vừa gì..."

      "..." Đồng Niên cảm giác mình siêu cấp vô tội, " , lão đại của cậu ta chính là Gun đó."

      !!!!

      "Nam thần của chồng tớ là người đàn ông của cậu sao?!" Việt Quất như muốn ngất .

      "..." Đồng Niên cảm thấy mình bị đánh chết, vội vàng giọng cầu xin tha thứ, "Tớ thề, phải là cho cậu biết đâu. Tớ ... chỉ gặp ấy có hai lần, hôm nay là lần thứ ba..."

      !!!!

      "Hai lần là thu phục rồi sao?" Cả người Việt Quất bắt đầu nóng lên.

      Demo cảm giác dường như mình nghe bí mật ghê gớm.

      Nếu như đây là lần thứ ba, lần trước là lần thứ hai gặp mặt, vậy nghĩ lại, lão đại chỉ gặp mặt lần đầu tiên giải quyết được chị dâu rồi ư??!! Đây là hiệu suất gì vậy?! Toàn thân cậu ta đầy nhiệt huyết, trong đầu toàn ý nghĩ kỳ quái, thể chờ đợi để chia sẻ với lão đại và chị dâu ra bí mật, liền ho khan tiếng: "Chị dâu, em phải rút lui đây." xong chạy .

      Cậu ta nhanh chóng trốn , sau đó chui vào đám người của K&K.

      Để lại Đồng Niên và Việt Quất đứng bên cạnh tức tối nhìn cậu ta bất thường...

      mãi mới tỉnh táo hơn chút, suy nghĩ về tình hình bây giờ, giọng giải thích: " ấy... Tính cách được tốt lắm, lát nữa cậu đừng hỏi gì cả, tớ...trở về giải thích cho cậu được ?"

      Nhưng, giải thích gì đây T.T

      Thôi, trở về rồi tính sau.

      Việt Quất lập tức hiểu ý, gật đầu, suy nghĩ lát, lại cảm thấy đúng: " đúng, Cá Mực , cậu biết kiềm chế ta sao? Tính cách của ấy tốt, cậu liền chiều theo ta? Cái này đúng, cái này được, đàn ông càng quen thói càng hư đó -"

      "Trở về rồi hãy được ?" muốn khóc.

      "À, à, yên tâm ," Việt Quất ra vẻ khóa miệng lại, "Bảo đảm tớ giả chết, tuyệt đối quầy rầy hai người tâm đâu."

      ...

      quyết định thèm giải thích nữa.

      Từ từ lại gần trước mặt , rồi dừng lại: "... tìm tôi hả?"

      Gun cầm chiếc bình giữ nhiệt màu đen, rót cho mình cốc nước, thấy , rồi lại nhìn người xa lạ đứng sau lưng , sắc mặt vui.

      "Đây là bạn của tôi," Đồng Niên giải thích , " ấy và tôi cùng với nhau."

      "Ngồi ." bình thản, giọng hơi khàn.

      "Được thôi." Đồng Niên kéo tay áo Việt Quất, vòng ra sau hàng ghế.
      Người phía sau mưa dầm thấm đất (nghe quen tai, nhìn quen mắt), nghe vô số chuyện kể về thần Gun từ chồng mình, biết tính cách ta vốn rất lạnh lùng, nghĩ rằng người đàn ông này lại kiệm lời như vậy, theo Đồng Niên ngoan ngoãn ngồi xuống.

      "Để bạn ngồi hàng sau , qua đây." Gun đưa lưng về phía họ, tự nhiên thêm. Giọng của vốn khàn khàn, bây giờ nghe như bị cảm, càng lộ vẻ dễ tiếp cận.

      hơi khó xử, nhìn về phía Việt Quất.

      Việt Quất nở nụ cười, ánh mắt nhìn với vẻ: cứ tự nhiên, hãy coi tớ là khí.
      Lúc này mới yên tâm hơn, lại cẩn thận quay lại, nhìn ghế ngồi bên cạnh Gun, suy nghĩ có để ngồi sát gần mình... còn cách chỗ ngồi...

      Gun nhíu mày, biết tại sao còn đứng ngây ra đó.

      lập tức ngừng suy tư, mặt hơi nóng lên, ngồi xuống bên cạnh.

      Dù sao... cũng là cho mình ngồi...

      nghĩ thầm.

      tiếp tục uống nước, thấy hơi nhức đầu.

      Từ khi tên tiểu tử thối kia làm ầm ĩ lên, nhìn thấy chị dâu, rồi tranh luận nhao nhao lên, chỉ trích lãnh khốc vô tình, biết thương hoa tiếc ngọc, để nữ chủ nhân của K&K đứng ở khu vực của fan hâm mộ...

      Đau họng, chẳng muốn nhảm với bọn họ.

      Nhìn tình hình này, nhất thời cả hội đều yên tĩnh được, bảo Demo ra ngoài, gọi vào đây cùng xem thi đấu.

      Quả nhiên rất hữu hiệu, bây giờ còn ầm ĩ nữa.

      Chỉ có điều... Phải giải thích cho hiểu cách hợp lý.

      "Thành viên của đội rất thích ." chợt mở miệng.

      "Hả?" Tôi có quen biết bọn họ sao?

      "Cho nên," nở nụ cười, , "Bọn họ muốn mời xem thi đấu miễn phí."

      "À," cố che giấu thất vọng của mình, "Cảm ơn."

      nhận ra: "Sao? muốn xem?"

      "," vội lắc đầu, "Muốn xem."

      "Vậy chờ mười phút nữa, chung ngồi cùng bàn với tôi."

      gật đầu, sau đó nghe lời ôm chiếc túi của mình, yên tĩnh ngồi chờ.

      Chờ...

      Tiện thể, lặng lẽ liếc mắt nhìn sang.

      Hử, lại chơi điện thoại?

      Chơi rất giỏi a...

      phát ra?

      Lại nhìn .

      ...

      Người bên cạnh tay trái chơi trò chơi mới tải, tay phải vẫn cầm cốc giấy, uống từng ngụm nước. Từ đầu đến cuối đều biết Đồng Niên nhìn mình, cho đến khi...

      Bị nhìn chăm chú cảm thấy có chút mất bình tĩnh, giương mắt lên, trực tiếp nhìn thẳng vào mắt .

      !!!!

      Bị phát rồi...
      Last edited by a moderator: 2/5/16
      Tôm Thỏ thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 15: Cao thủ trong cuộc?

      Editor: Misali
      "Muốn làm gì?" hiểu , nhưng vẫn lên tiếng hỏi.

      Đồng Niên lúng túng, lặng lẽ nhìn xuống dưới: "Tôi muốn... giải thích hiểu lầm này với mọi người."

      "Hiểu lầm?"

      "Nhất định phải giải thích, ra tôi phải bạn của ," giọng ra suy nghĩ của mình, "Nếu bị mọi người hiểu lầm tốt. Mặc dù tôi..." tạm dừng.

      "Mặc dù thích tôi? Nhưng muốn gây rắc rối cho tôi?"

      "..."

      dùng ánh mắt hướng về phía mấy người trong K&K: " ."

      "Ừ."

      sao, Đồng Niên, cố lên nào.

      hít sâu hơi, tự động viên mình.

      Gun chợt thêm: "Trong vòng phút phải cho , đừng làm ảnh hưởng đến tinh thần thi đấu của bọn họ."

      " phút ư?"

      "Sao? làm được?"

      "..."

      Làm sao trong phút có thể giải thích được chứ, còn làm cho mọi người hỏi tới hỏi lui rồi nghĩ lung tung...

      " làm được, vậy chờ đến khi cuộc thi đấu kết thúc rồi ," Tầm mắt Gun lại hướng về màn hình điện thoại, xác định thời điểm, " đây."

      xong, bỏ tất cả những thứ lộn xộn ném vào trong túi balo dưới chân, kéo khóa rồi đứng dậy.

      chỉ thấy đau họng, bả vai và cổ cũng hơi mỏi, chắc hẳn là do thức suốt đêm hôm qua thành ra như vậy. Vậy nên sau khi đứng dậy, tự nhiên lắc lắc cổ, đấm đấm vai, sau đó nhìn đám người K&K đối diện nghiêng nghiêng đầu, ý là: vào sân .

      Mọi người trong K&K lập tức lấy chuột và bàn phím của mình, thấy chị dâu và người bạn của chị dâu theo lão đại, giữ khoảng cách nhất định phía sau, vào khu vực chính diện.

      Lối là dài, xa đằng trước, ôm chiếc túi, nhanh chóng chạy theo phía sau.

      Dáng người đẹp...

      lặng lẽ nhìn bóng lưng cao gầy của , thậm chí cảm thấy dáng vẻ thảnh thơi có phần nghiêm chỉnh của cũng phong độ... vừa nhìn, rồi lại cúi đầu, ôm chặt chiếc balô.

      Trong người như có luồng điện xoẹt qua, nhịn được bật cười.

      Quá hạnh phúc... vậy mà có thể cùng xem thi đấu...

      Đây là cung thể thao khép kín.

      Trước khu vực thi đấu là nhân viên làm việc trong câu lạc bộ và số tuyển thủ dự bị, đội K&K vào trễ nhất, hoàn toàn thu hút ánh nhìn của mọi người trong cung thể thao, từng người từng người tới. Đồng Niên theo sau lưng Gun, bên tai đều là tiếng nhạc, liếc nhìn lên võ đài, hai hàng máy tính chia thành hai nhóm ở hai bên, trống trơn, ai.

      Dựa theo kinh nghiệm lần trước, lát nữa thi đấu ở đây?

      "Điện hạ, điện hạ," Việt Quất bên cạnh nhìn xung quanh hồi lâu, rốt cuộc mở miệng, "Nhớ giúp tớ xin chữ ký đấy," nàng vẫn biết rằng lát nữa Cá Mực ngồi bên cạnh Gun, bây giờ là thời điểm tốt nhất để , nếu kịp nữa.

      "Ấy, được," Đồng Niên lập tức căng thẳng, làm như bị kẻ trộm rỉ tai, "Tớ sợ ấy tức giận, đuổi chúng ta ra ngoài..."

      "Hả? Cậu sợ sao?" Việt Quất muốn ngất xỉu, "Xin chữ ký người đàn ông của cậu sao chứ?"

      " ấy phải... Haizzz," Bây giờ dám đến ba chữ "người đàn ông của tớ", nghẹn lời, lặng lẽ giọng , "Tớ thích ấy, còn ấy... thích tớ."

      "Hả?!" Việt Quất dám tin, tuyệt đối thể tin được!!

      Cá lội trong mật thất theo đuổi đàn ông, quả ... thể nào tưởng tượng được.

      Từ ngày nàng quen biết Cá Mực , fan hâm mộ thổ lộ với , người này còn viết mấy vạn chữ để tỏ tình, rồi còn làm video... Mọi phương thức theo đuổi đều gặp qua rồi, cái này hoàn toàn có hiệu quả. Mới vừa rồi nàng còn nghĩ, nam thần của chồng mình có cách gì mà hai lần liền thu phục được ...

      ra là! Là theo đuổi trước?!

      Mấu chốt là! thích là có ý gì? xứng đáng ư?

      ...

      Việt Quất nhìn nét mặt của , dáng vẻ thành , còn tai đỏ ửng lên, quả thực là... giống dối...

      Việt Quất cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, cần được tiếp thu lại chút.
      Cứ ngẩn ngơ như vậy mà quên mất chồng mình giao nhiệm vụ xin chữ ký, tự động ngồi sau lưng hai người, bắt đầu yên lặng suy nghĩ lời của Đồng Niên của phải hay ...

      Nếu như là đơn phương, vậy tên thần Gun này có ý gì?

      Lạt mềm buộc chặt sao?

      ...

      Gun ngồi xuống ghế có dán chữ K&K, bên trái là của đội, còn bên kia chính là câu lạc bộ SP. Đồng Niên ngồi xuống bên cạnh, chợt phát , ở bên SP cũng có vài ánh mắt sáng rực nhìn sang, hơn nữa... còn có tóc ngắn xinh đẹp tốt bụng đỡ đứng lên ban nãy.

      Đối phương nhìn sang, cũng cảm thấy hơi xấu hổ, nở nụ cười với kia.
      Chợt, người ngồi bên cạnh quay đầu sang, nhìn .

      Hả?

      nhìn , sao vậy?

      " biết ấy?"

      ấy? À... " biết," thành , "Vừa rồi ở bên ngoài, tôi chen chúc trong đám đông, ấy đỡ tôi."

      Có vấn đề gì sao?

      Tại sao có vẻ... vui?

      Đúng vậy a, tại sao lại quên chứ, SP đối đầu với K&K mà, yên lặng sám hối.
      Ánh mắt tối sầm lại nhìn lên võ đài, qua mấy giây, chợt hỏi: "Biết ấy là ai ?"

      Hả? lắc đầu: " biết..."

      "Appledog của SP, mười năm trước là player vô địch CS, bây giờ là đội trưởng của SP." xong, cảm thấy mình vừa nhảm, này căn bản hiểu gì về game.

      ??!!

      Trời ơi, là Appledog?

      chợt thấy vô cùng khẩn trương.

      Đây chính là người phụ nữ thích mười năm rồi sao?

      Mười năm...

      Cho nên... mới đặc biệt với ...

      Là muốn nhắc nhở , có người trong lòng rồi sao...

      Mắt khép hờ, nhìn chằm chằm giày của mình, chợt thấy trong lòng vô cùng trống trải, cái gì mà có chút niềm vui mới chớm nở biến mất, chẳng qua là cảm thấy như đứng đống lửa, biết nên đáp lại thế nào... Bây giờ đứng dậy rồi yên lặng rời sao? Mọi người đều phải ràng như vậy. Nhưng... Người dẫn chương trình bắt đầu cất tiếng , trực tiếp ngay lúc này, có ảnh hưởng gì ...

      càng nghĩ càng lo lắng, do dự rất lâu, cuối cùng quyết định: "Tôi có cần... thừa dịp chưa chính thức bắt đầu rời ?"

      Đột nhiên câu như vậy.

      Gun có phần hiểu: "Sao lại ?"

      "Ừ," tiếp tục nhìn chằm chằm giày của mình, nhưng trong ánh mắt lại chỉ có , tất cả đều là , có lẽ... đây là lần cuối cùng được đứng gần như vậy, "Ngồi ở đây, sợ ấy hiểu lầm."

      "Hiểu lầm?"

      Nhất định hiểu lầm... càng cảm thấy chán nản.

      càng nghe càng hiểu: "Hiểu lầm cái gì?"

      "Hiểu lầm tôi là bạn của . Nếu như hiểu lầm, nhất định ấy tức giận, gặp... phiền toái."

      Như vậy việc thành lập K&K, muốn đưa ấy trở về càng khó khăn hơn...

      ...

      rốt cuộc hiểu.

      Hiểu nghĩ gì.

      nghĩ rằng và Appledog có quan hệ? Hoặc là, cho rằng thầm Appledog sao?

      Đùa gì thế?

      nhất thời cảm thấy nực cười, là nằm cũng trúng đạn: " ta tức giận hay , liên quan tới tôi. Chỉ là -"

      Hả?

      Đợi chút...

      liên quan? liên quan?

      Vì muốn tránh để những người ngoài cuộc nghe thấy, Gun cố giọng gần như là sát bên tai, cười nhạo: " à, thông tin của sai rồi. phải thích tôi sao? Sao ngay cả tôi độc thân, hơn nữa còn hứng thú với phụ nữ cũng biết chứ?"

      "Tôi..."

      "À, đúng," thêm, " chỉ là phụ nữ, đối với đàn ông tôi cũng có hứng thú."

      ...

      ...

      Sau đó, mọi người trong K&K ngồi ở hàng ghế thứ ba, cùng với những người trong câu lạc bộ khác gần đó quan sát thấy khung cảnh với vẻ đùa giỡn: lão đại K&K Gun quay đầu sang, rỉ tai với bạn mình câu, thành công biến giây sau mặt đỏ tới mang tai, hai tay che miệng, hai người nhìn nhau chừng mười giây,bỗng nhiên vùi mặt xuống balo...

      Chuyện này...

      Trong tin đồn gần phụ nữ ấy...

      Là đùa giỡn thôi ư?!

      Điều này ràng là cao thủ tình trường a...

      Tác giả có lời muốn : ai là nhìn G của chúng ta xấu xa!!! <Chống nạnh>, ấy là chuẩn mực của con người giàu tình thương đấy!!!!
      Last edited by a moderator: 2/5/16
      inbeibe thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 16: Cao thủ trong cuộc (T__T)!

      Editor: Misali

      chỉ cảm thấy nhàm chán, muốn thay đổi thủ đoạn chèn ép với mấy thành viên trong đội.

      Nhanh chóng bắt đầu thi đấu, vẻ mặt Gun trở lại như cũ, khôi phục vẻ lạnh nhạt, bắt đầu quan sát vòng knockout của SP.

      ...

      Cả hội trường tối sầm lại.

      Sau lưng, đột nhiên có người thầm lay vai .

      quay đầu lại, Việt Quất nháy mắt ra hiệu cho , dùng khẩu hình : toilet.

      nhìn Gun vẫn chăm chú xem màn hình lớn khán đài phát sóng trực tiếp, lặng lẽ đặt ba lô tại chỗ ngồi, khom lưng mình vào nhà vệ sinh cùng Việt Quất. Chân vừa mới bước vào, liền bị Việt Quất giữ lại, kéo tới đại sảnh hẻo lánh: "Cá mực ----" "Tớ cố gắng xin chữ ký cho cậu," giơ tay đầu hàng, tỏ vẻ đáng thương, "Có được ?"

      "Chữ ký để sau ," Việt Quất nheo mắt, tiến lại gần, đôi mắt đen nháy lanh lợi phản chiếu bóng của , " ràng cho tớ, cậu và nam thần của chồng tớ xảy ra chuyện gì rồi?"

      "..."
      dien.dan.le.quy.don
      ...

      Chỉ trong mười phút, ràng mọi chuyện diễn ra trong tuần lễ, sau đó lặng lẽ cúi đầu: " phải là cho cậu biết, cảm giác tỏ tình mà bị từ chối rất mất mặt..."

      chưa dứt lời, ngón tay chọc vào trán : "Tỏ tình? Tỏ tình là điều tối kỵ trong việc theo đuổi đấy có biết ?! Ai lại có cảm tình với người phụ nữ mới gặp hai lần tỏ tình rồi? Hả? Trí thông minh của cậu bị chó tha rồi sao?"

      "...Tớ muốn tỏ tình đâu, nếu ràng bị hiểu nhầm là thích cái tên ẻo lả kia..."

      " có chín phần mười nhan sắc, đến bây giờ ngay cả chín phần tình cảm của người đàn ông kia cũng có, lại còn là mối tình đầu? Thầm mến? Tỏ tình? Cậu như vậy mà đòi theo đuổi được nam thần của chồng tớ sao?"

      "..."

      Việt Quất xoa xoa ngón tay chọc đến đau của mình: "Điều ngu xuẩn nhất trong theo đuổi chính là đối phương chưa thấy bất kỳ ưu điểm gì của cậu mà xông đến thích người ta, có quỷ mới có thể chấp nhận loại rắn thành tinh này. Cậu phải hiểu, muốn ở bên cạnh ấy, phải thể những sở trường, tốt đẹp nhất, đặc biệt nhất, thậm chí là thu hút ánh nhìn của người đàn ông khác, nhưng thể thừa nhận là thích ấy, để ấy lo nghĩ, để ấy suy đoán, ràng cảm thấy cậu thích ấy, nhưng vẫn có được đáp án, hiểu chưa?"

      "...Ừ."

      "Để ấy mở lời hỏi cậu trước, ám hiệu trước, tỏ tình trước, hiểu chưa?"

      "...Ừ."

      ...

      ...

      Sau mười phút nghe giáo huấn như nhồi vịt, lại im lặng, trở về chỗ ngồi cạnh , cứ suy nghĩ về lời của Việt Quất: vẫn chưa chịu giải thích, lên rằng ghét chuyện đó, thậm chí có thiện cảm với .

      Có... sao?

      hơi thấp thỏm, nhìn lén : sao mình nhìn ra...

      Gun hiển nhiên suốt dọc đường rời lần rồi, cầm bình giữ nhiệt từ phòng nghỉ, tiếp tục rót nước vào cốc giấy, uống từng ngụm để thông cổ họng. cảm thấy, ngồi bên cạnh lại bắt đầu an phận ngắm ... cầm cốc giấy, ghé vào môi, phát giác thấy ánh mắt nho yếu đuối lén dời .
      dien.dan.le.quydon
      ...

      Cuộc thi đấu rất ngoạn mục.

      Khi K&K thắng cả bốn vòng toàn hội trường tràn ngập tiếng vỗ tay.

      Tiếng vỗ tay khiến người dẫn chương trình hưng phấn chúc mừng, ngoài ra còn có năm cậu con trai đứng dậy làm động tác cảm ơn, là cảnh tượng xa lạ mà chưa từng nhìn thấy. chưa từng xem thi đấu ở khoảng cách gần như vậy, tựa như trò chơi này lập tức trở nên to lớn vô cùng...

      tự chủ vỗ tay giống như những người trong hội trường đến nỗi đỏ cả lòng bàn tay.

      Năm người kia xuống, tới lướt qua Gun, Gun hơi nhếch khóe miệng, gật đầu với từng người.

      Đây là thắng lợi khá bất ngờ, định xem tiếp trận tứ kết còn lại của SP, đứng lên, vỗ sau lưng Đồng Niên, ý có thể được rồi.

      Vì vậy, giữa trận thi đấu tiếp theo, toàn bộ thành viên K&K đều rời .
      dien.dan.lequydon

      ...

      Đồng Niên theo sau , cảm giác lưng mình thỉnh thoảng lại bị Việt Quất hung hăng chọc chọc liên tục... Cuối cùng theo vào phòng nghỉ VIP mới ra nửa câu: "Chúc mừng... Mọi người thắng rồi."

      Việt Quất muốn té xỉu, lạt mềm buộc chặt là thế này hả?!

      Gun ném bình giữ nhiệt vào trong ba lô, kéo khóa, nhấc lên, đeo lên vai, xoay người nhìn xuống đỉnh đầu .

      Đồng Niên lập tức trở nên căng thẳng.

      " phải muốn giải thích sao?" Bởi vì quá nhiều, giọng của càng khàn, càng lộ vẻ áp bức.

      sửng sốt.

      À, đúng rồi, giải thích, bừng tỉnh, giọng hỏi: "Bây giờ có thể rồi hả?"

      Nghe lén Việt Quất...

      nên giải thích!! Giải thích còn cơ hội đâu!! Để người ta hiểu lầm , đây chính là mở đầu mối tình!!

      Gun phát , xa lạ theo Đồng Niên đứng nghe lén, lạnh nhạt nhìn về phía đó. Người đằng sau lập tức rùng mình cái, tự nhận ra, lui về phía sau bước, hai bước, ba bước...

      "Hoàn toàn có thể rồi," Hai tay Gun đút trong túi quần, cúi người xuống trước mặt , nhìn thẳng vào mắt , "Trước tiên là thử lần với tôi trước , định giải thích thế nào?"

      " thử sao?" lắp bắp.

      "Để tôi nghe xem, có thể giải thích hay ," vẫn nhìn ánh mắt , "Tôi muốn lãng phí thời gian của mọi người."

      "Tôi... , tôi và Hàn Thương Ngôn..."

      Đồng Niên vẫn dám nhìn thẳng vào mắt , lúc này, giờ phút này, ngay bây giờ, trong ánh mắt đó nhìn bóng dáng chính mình, nhưng hoàn toàn biết thế nào.

      Trong tai đều là tiếng thình thịch, thình thịch...

      Tôi và Hàn Thương Ngôn... làm sao đây...

      "Sao nữa?"

      Thình thịch...

      còn muốn gì nữa chứ, cứ như vậy nhìn này với gương mặt trắng bệch dần chuyển sang ửng hồng, quả so với Appledog nổi danh hay đỏ mặt năm đó còn nghiêm trọng hơn... Bỗng nhiên cảm thấy, hình như mình quá đáng rồi? này chỉ thích mày mà thôi, phải là tội ác tày trời, kiềm chế lại, coi như là thành viên trong đội giáo huấn như vậy có vẻ rất quá đáng rồi, tự với mình.

      Vì vậy, giữ lại chút lương tâm, hắng giọng:

      " thẳng ra, tôi muốn có bạn ," đứng thẳng, nhìn về phía mấy đứa thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về, "Những đứa con trai kia, nhất mới mười lăm tuổi, đem tất cả tương lai, tiền đồ giao hết tay mình tôi, chỉ mong có ngày có thể khoác quốc kỳ lên người, vô địch thế giới, chứng minh cho bố mẹ rằng lựa chọn của họ hề sai. Cho nên, tôi có nhiều thời gian, có tinh thần để đối phó với bất kỳ người nào ngoại trừ K&K."

      xong, tầm mắt hướng xuống, nhìn : "Nghe rồi hiểu ?"

      ...

      Đồng Niên ngờ rằng có thể cách thẳng thắn như vậy, tự chủ gật đầu cái.

      Đây là thế giới của , thế giới lạ lẫm.

      Làm cho người ta bái phục, nhưng cũng đáng để ngưỡng mộ.

      ...

      Đúng lúc đó, Dt tới sau lưng , nghe thấy đoạn chuyện kia, khó kìm được tầm mắt nhìn sang, nhìn dáng vẻ cao ngạo, giả bộ lớn lao của Gun đánh lừa đáng thương.

      nhìn nổi.

      Mỗi lần từ chối người khác đều khác nhau, lần này là kì lạ nhất, còn đến chuyện của câu lạc bộ.

      Dt lòng cảm thấy, này hoàn toàn có thể mang tâm hồn mỏng manh, trong sáng như vậy nhất định thể chơi đùa, nếu theo Gun bị hủy hoại... Cho nên lựa chọn yên lặng, xoay người khỏi.
      Sau đó, có thích hay , có xin chữ ký hay ? Hoàn toàn như mây trôi .
      Đồng Niên và Việt Quất cảm thấy thỏa lòng, chúng ta đủ nông cạn, đủ hồ đồ rồi, nhìn Gun và những người trong K&K rời . Mọi người biết tại sao chị dâu lại bất hòa với lão đại, mặc dù có suy đoán, nhưng vẫn dám hỏi, chỉ là lúc rời , rối rít gật đầu với Đồng Niên, chị dâu vẫn niềm nở tươi cười rất nhiệt tình...

      Tác giả có lời muốn : ╮(╯▽╰)╭ Gun bị mọi người gọi là thần côn, phải có nguyên nhân...
      Last edited by a moderator: 2/5/16
      inbeibeTôm Thỏ thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 17: Xem mắt?

      Editor: Misali

      Thất tình...

      Trong trọn ba ngày Đồng Niên rời khỏi nhà, ở trong căn phòng của mình, nhìn vào màn hình xem video thi đấu Mật Thất Phong Bạo. Từ K&K và SP đến chiến tuyến hai đội, cuối cùng xem xong, lên mạng xem những trận đấu đặc sắc. Đến buổi tối thứ ba là giao thừa, xem tất cả video phỏng vấn K&K, tư liệu đều xem hết...

      Gun rất ít khi chấp nhận phỏng vấn, chỉ có vỏn vẹn hai ba lần, lời tổng cộng cũng chưa tới mười câu.

      Cũng quá nghiêm túc.

      Thực quá nghiêm túc, dường như khác hẳn với hôm đó, và hình ảnh hoàn toàn khác biệt Baidu, dường như câu trả lời của hoàn toàn có thể hóa giải được vấn đề của phóng viên, sau đó ném ra năng lực châm biếm.

      Quan trọng nhất là rốt cuộc cũng biết rằng ban đầu đội của Solo giải tán, cũng là thời kì đỉnh cao nhất của Gun nhưng phải nghỉ thi đấu, chỉ để lại lời ngắn ngủi, từ đó biến mất mười năm.

      Đồng Niên nhìn những lời khi nghỉ thi đấu kia, cảm thấy trong lòng đau xót.
      Khi bỏ thi đấu chắc hẳn là rất đau lòng...

      màn hình laptop, lên khung hình , là chính làm. Trong đó có hình ảnh nam nhân hoạt hình, thay đổi nhiều dáng vẻ gương mặt, chuyện với Laury cưỡi mèo lớn. Cứ ba giây, câu khác, đều là những lời từng với , đều bỏ sót từng chữ.

      Vì sợ ba mẹ nhìn lén, nên đổi thành tiếng Nhật.

      Di chuột vào, còn có thể phát ra tiếng, tiếng này được tạo ra đặc biệt dựa theo giọng của ...

      ...

      vô thức nhấn chuột vào nam nhân hoạt hình kia, nhớ lại câu : " à, thông tin của sai rồi. phải thích tôi sao? Sao ngay cả tôi độc thân, hơn nữa còn hứng thú với phụ nữ cũng biết?" Lời vừa phát ra, khiến ngạc nhiên, rồi lại đỏ mặt... Sau đó lập tức cảm thấy đau lòng hơn.

      Được rồi, thất tình cũng phải có thời gian để bình tâm trở lại...

      Bằng quá lụy tình rồi.

      tự an ủi mình.

      Cửa ở đằng sau, lặng yên tiếng động chợt đẩy ra, mẹ tới, nhìn vẻ mặt ỉu xìu của Đồng Niên, cười khuyên bảo: "Chuẩn bị quần áo , lát nữa ra ngoài ăn cơm." Đồng Niên mất hồn quay đầu lại: "Ăn ở trong phòng được ạ..."

      " được, cơm tất niên sao có thể ăn mình được?" Mẹ tiếp tục giọng dỗ , "Trước tiên xuống nhà chào hỏi , bác của con tới rồi đó."

      ...Được thôi.

      Cánh tay di chuyển, đứng lên, đẩy cửa ra, xuống cầu thang.

      Ôi? là đông người -

      !!!!

      Tại sao ở cuối ghế salon, người đàn ông mặc bộ quần áo thoải mái toàn thân đều màu đen ngồi đó, cúi đầu uống trà... Giống như vậy?! Nhất định là mơ rồi...

      buồn bực cúi đầu, hung hăng đá tay vịn cầu thang, xoay người... lên tầng.
      "Niên Niên?" bác đứng tầng dưới gọi vọng lên, "Bác vừa sao con suốt ngày ngồi lì trong phòng, học nhiều đến mụ mẫm rồi hả?" Bác nhiệt tình gọi , "Mau tới đây, chị họ cháu mới trở về, hai đứa lâu gặp nhau rồi nhỉ? Hai ba năm? Sao ngồi tâm với nhau chút?"

      ...

      sợ nhất là gặp lại người chị họ hoàn mỹ kia.

      Nhưng sắp sang năm mới, cũng còn cách nào, dù sao cũng là họ hàng thân thích.

      chỉ có thể buồn rầu quay đầu lại, sau đó, hoàn toàn chết trân ở đó. Người đàn ông ngồi uống trà ngẩng đầu lên, chính là , từ ánh mắt đến tư thế ngồi, đến cảm giác quá bình tĩnh cũng đều là ...

      cứ đứng ngẩn ra như vậy, người mặc bộ quần áo thể thao màu vàng chanh, đứng cầu thang.

      bộ quần áo thể thao còn có đầy hình gấu Pooh...

      Gun khẽ nhíu mày, thu tầm mắt lại, tiếp tục cúi đầu uống trà, dường như mọi người trong căn phòng này đều có quan hệ gì với .

      biết mình xuống tầng thế nào, cũng biết bác và mẹ vây quanh từ lúc nào, thao thao bất tuyệt giới thiệu công việc và việc học của và người chị họ, sau đó giới thiệu cho ông cụ.

      "Mười chín tuổi, mười chín tuổi tốt rồi. Ta có đứa cháu ngoại kém cháu mấy tuổi, cũng học về máy tính. Lát nữa làm quen chút, nhất định có rất nhiều điểm chung," Ông lão nghe mẹ Đồng Niên giới thiệu, ôn hòa với Đồng Niên đứng suy nghĩ đến ngây ra như phỗng, càng nhìn càng cảm thấy xứng đôi với cháu mình, nhịn được nghiêng đầu hỏi Gun: "Tiểu Bạch đâu? Khi nào nó đến nhà hàng?"

      " biết." Gun đáp, giọng hoàn toàn có cảm giác như nên lời.

      "Gọi điện thoại cho nó , bữa cơm tất niên thể tới muộn."

      Ông cụ cười ha ha, so với hiền hòa hơn nhiều.

      Rất nhanh sau khi mẹ chào hỏi xong, mọi người sôi nổi đứng dậy, chuẩn bị đến nhà hàng ăn bữa cơm tất niên.

      Đồng Niên mơ màng mặc áo khoác vào, quấn khăn quàng cổ, theo sau mẹ ra ngoài. Mười mấy người, bốn chiếc xe, chỉ có thể chia nhau ra mà . "Niên Niên," Mẹ tiện tay quấn lại chiếc khăn cổ , giọng , "Giao cho con nhiệm vụ này, chị họ con và cậu con trai kia xem mắt. Mấy đứa đều là thanh niên, con chung xe với hai đứa kia, nghe xem hai người đó gì, tùy cơ ứng biến , ngoan."

      Xem mắt?

      và chị họ xem mắt nhau sao?

      phải là ... muốn có bạn sao...

      Đồng Niên ngẩng đầu, nhìn Gun đứng cách đó xa mở cửa trước, quay lưng về phía mọi người, cởi áo khoác ra ném vào ghế phụ, "Con muốn ngồi xe của ta..." Mũi chua xót, cúi đầu.

      Đồ ngốc, người ta phải là muốn có bạn ?

      ràng là... muốn để ý tới mày mà thôi.

      "Ngoan ," mẹ còn tưởng rằng xấu hổ, "Con qua đó vậy chẳng lẽ tự đón xe đến hả?"

      "Vâng," nắm chặt ống tay áo khoác, "Con tự gọi xe đến..."

      "Em gọi xe làm gì hả?" Sau lưng có người kéo cánh tay , chị họ hạ thấp giọng, cầu xin , "Chị và ta cũng là lần đầu tiên gặp nhau. cùng , khi nào quá tẻ nhạt, chúng ta còn có thể chuyện."

      cần... đánh chết cũng cần.

      cúi đầu, sống chết cũng chịu rời bước.

      Nhưng trong ba phút ngắn ngủi, tất cả mọi người tách ra rồi lên xe, chỉ còn và chị họ đứng ở dưới lầu, người đứng bên cạnh dĩ nhiên biết rất rối rắm, cứ vừa đẩy vừa thuyết phục rồi dẫn lên xe Gun.

      xe, ba người.

      Chị họ vốn là muốn ngồi ở ghế phụ, nhưng thấy người ta để áo ở đó, có ý định lấy , cũng định để chỗ cho chị họ ngồi đó nên cũng có phần khó chịu ngồi ở ghế dưới cùng với Đồng Niên.

      "Xem mắt nhiều lần rồi, lần này là mất phong độ nhất."

      ... ngồi yên lặng, dạ bừa tiếng.

      Cả người giống như bị treo sợi dây thép gai, dám cử động, đành tự cầu nguyện cho mình, mau đến nơi , nhanh chóng xuống xe, ăn uống nhanh, rồi có thể về nhà...

      Xe lái ra khỏi chung cư, rồi ra đường lớn.

      Chị họ bắt đầu phá vỡ yên lặng bên trong xe: "Chúng ta đều là người trẻ tuổi, trước tiên tôi nên tự giới thiệu , công việc của tôi là marketing trong công ty sản xuất hàng cao cấp. Còn ?"

      " có công việc gì đàng hoàng." Gun giữ tay lái, tay còn lại bấm điện thoại.
      lát sau, điện thoại bắt đầu phát ra tiếng hướng dẫn chỉ đường: " thêm 300m về phía bên phải..."

      khí trong xe có chút kỳ dị, chị họ cũng phát ra hề dễ gần, nhưng vẫn rất lịch đáp lại: "Vậy... cũng nên có nghề nghiệp. Nghe gây dựng nghiệp ở đây?"

      "Nghề nghiệp sao?" quá bình tĩnh, "Chơi game có được tính ?"

      ...

      Hướng dẫn: " thêm 200m về phía bên phải, rẽ vào đường ..."

      Hướng dẫn: "Xin chú ý phía trước 100m có thiết bị đo tốc độ..."

      Hướng dẫn: "Xin chú ý..."

      ...

      Chị họ yên lặng, vào tai Đồng Niên: "Đúng là con nhà giàu cần phải làm việc."

      " phải đâu," Đồng Niên thốt lên, rồi lại thấp giọng xuống, "Chơi game cũng là nghề nghiệp chính đáng mà."

      "Nghề nghiệp chính đáng á?" Chị họ nhìn với ánh mắt kỳ lạ.

      "Tuyển thủ nhà nghề có thể giữ chức vô địch, là hạng mục thể thao được quốc gia thừa nhận," Đồng Niên nhịn được tiếp tục giải thích về , "Hơn nữa nếu như họ thắng, tiền thưởng còn rất cao... Tiền thưởng phải là quan trọng nhất, là cảm giác vinh dự, ở Trung Quốc có rất nhiều vị trí thi đấu vô địch thế giới, đem lại rất nhiều huy chương vàng."

      Chị họ nghe nửa hiểu nửa , nhưng suy nghĩ lại, vẫn cảm thấy đáng tin: "Vậy chẳng lẽ chơi game cả đời sao?"

      ...

      Xe chợt dừng lại.

      Đến nơi rồi?

      Đồng Niên nhìn ra ngoài cửa xe, hả? Sao lại dừng ở ven đường...

      thấy khó hiểu người ngồi lái xe quay đầu, lần đầu tiên nhìn thẳng vào đối tượng hẹn hò tối nay - chị họ Đồng Niên: "Có mấy lời, ra khá dễ dàng. Còn tôi, có hứng thú gì với cả, về sau cũng nhất định có hứng thú. Dĩ nhiên, nhất định cũng thích loại người như tôi đâu," cố nén cơn đau họng, khàn giọng : "Chúng ta đều là người trưởng thành, phối hợp với trưởng bối chút, ăn bữa cơm này xong rồi kết thúc. Thế nào?"

      Nét mặt chị họ cứng đờ lại, thề rằng mình tuyệt đối chưa bao giờ gặp người đàn ông như vậy!

      "Còn nữa," Tầm mắt Gun chuyển sang Đồng Niên, " cũng cần giả vờ là quen tôi."

      Tác giả có lời muốn : thần côn ra là danh từ riêng, gần như là...kẻ lừa gạt. 0.0
      Last edited by a moderator: 2/5/16
      Tôm Thỏ thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 18: Xem mắt (⊙x⊙)!

      Editor: Misali

      ...

      Vẻ ngụy trang của bỗng dưng bị vạch trần, hoàn toàn biết phải gì.

      Há miệng, sững sờ, ngây người ra nhìn .

      khí nhanh chóng như bị đóng băng.

      Chị họ tin nổi nhìn Đồng Niên, lại nhìn cũng chính là đối tượng hẹn hò lần đầu gặp mặt. xảy ra chuyện gì? Đây là tình huống gì vậy? Hai người này quen nhau?

      Mà người đàn ông này hoàn toàn nể tình chút nào lại ném hai vào tình cảnh khó xử như vậy, sau đó xoay người lại, thả chân phanh, vào đường phụ, ánh sáng từ dãy đèn đường trong vỉa hè, vượt qua trước mấy chiếc xe, tăng ga đến nơi.

      Chị họ muốn để nghe thấy chuyện với Đồng Niên, giữ lấy tay , dùng ánh mắt hỏi: chuyện là thế nào?

      "Tụi em," Đồng Niên lắp bắp, khẽ : " quen, chỉ là biết nhau thôi..."

      Biết? người sống ở nước ngoài nhiều năm, tháng mười hai năm ngoái mới trở về Trung Quốc, còn người dám máy bay ra nước ngoài, còn chênh lệch những mười tuổi, biết thế nào được chứ?

      Chị họ nhanh chóng nghĩ ra: quen mạng sao?

      Đồng Niên vội lắc đầu: " phải phải đâu, tình cờ biết thôi."

      Chị họ hoài nghi nhìn , có vẻ giống là dối, nhưng vẫn có thể nhìn ra che giấu điều gì đó. Đứa con này từ khá đơn giản, nếu dối, là người bình thường cũng có thể phát ra... Huống chi, chị họ còn là người rất nhanh nhạy.

      Xe đến nơi, và chị họ xuống xe, nhanh chóng bị bác lôi hỏi han tình hình lần đầu gặp mặt. Bởi vì sợ bác và chị họ hỏi chuyện , Đồng Niên liền lấy cớ chờ xe của mẹ tới, lặng lẽ đứng mình ở cửa sau.

      Cách cánh cửa kính, liên tục nhìn xe dừng lại.

      Gun giao chìa khóa cho người đỗ xe, tới cửa quay lớn, rồi nhìn : " vào à?"

      Hai tay để vào túi áo, cố tỏ ra mình có chuyện gì: "Tôi... chờ mẹ tôi."

      Trong mắt Gun, dáng vẻ của này hoàn toàn là "tôi sao", "tôi phớt lờ " vẻ mặt cố chống đỡ.

      nhớ lại câu vừa rồi lúc ở trong xe, xác định là người bình thường nghe cũng hiểu, thấy có phần quá đáng: "Tôi có hứng thú với chị họ , cố gắng để ta sinh ra hứng thú với tôi."

      "..." với tôi điều đó làm gì...

      "Cho nên những lời đó lúc ở trong xe, ràng là phá đám," Gun nhẫn nại, giải thích cho nghe, "Nghề nghiệp của tôi là gì, cần người ngoài phải chấp nhận, nhất là sau này căn bản gặp lại nữa, nên cần giải thích. Hiểu chưa?"

      Mặc dù muốn giải thích, nhưng này cũng xuất khá nhiều trong cuộc đời của , là trong những khó gần, cũng coi như là bạn bè, thể để quá để tâm: "Về phần tại sao lúc ở trong xe tôi chúng ta quen nhau, là bởi vì thể dối mãi được. Lát nữa em trai tôi tới, nó nhận ra , nhất định hết ra, cho nên ban đầu chúng ta cần phải giả vờ là người xa lạ. Hiểu rồi chứ?"

      Em trai của ?

      suy nghĩ, phải là... cái người thường đội mũ đó chứ?

      "Trong lòng thoải mái rồi chứ?" hỏi.

      "...Thoải mái hơn rồi..."

      "Vậy thôi?" cảm giác lần trước mình trở lại Na Uy, dĩ nhiên thoải mái nhận chức trách bảo mẫu, mấy ngày ngắn ngủi, tính kiên nhẫn tăng lên rất nhiều lần.

      Đồng Niên ừ tiếng, ngoan ngoãn theo vào trong.

      Hai người tiến vào căn phòng đặt trước, bởi vì tắc đường, nên ở đây mới có nửa số người.

      Bác vẫn thầm với chị họ , bác chắc hẳn rất hài lòng về gia thế và trình độ học vấn của Gun, còn chị họ khinh thường Gun vì có công việc đàng hoàng và còn vô cùng ngạo mạn. Đồng Niên vừa mới vào, liền bị bác kéo tới, hỏi người đàn ông này là người thế nào, dù sao hai người họ cũng biết nhau.

      Đồng Niên nghĩ đến lời của Gun, biết nên , hay là cố ý xấu đây. Chưa quyết định xong, đành lắc đầu: "Cháu quen ta, mới biết đến tuần trước thôi, cháu cũng chỉ biết là ta chơi game rất giỏi."

      "Tính cách sao? Có phải là có công việc đàng hoàng hay ? Hay là... giả bộ?" Bác vẫn chưa từ bỏ ý định truy hỏi.

      "...Cũng hẳn là có công việc đàng hoàng đâu ạ."

      sợ lại bị hỏi han, có cuộc gọi tới, lấy điện thoại ra, trốn vào trong góc khuất.
      Vừa uống ngụm nước, vừa lặng lẽ lướt lung tung màn hình điện thoại, từ nghe nhạc đến YY, rồi đến Bilibili, weibo, chờ chờ đợi đợi, chỉ cần là có thể giết thời gian, đành dạo vòng.

      Mẹ là người đến trễ nhất, cùng ba vào, rốt cuộc cũng thở phào nhõm, muốn gọi mẹ ngồi cạnh mình, ngờ rất nhanh sau đó, liền thấy người đội mũ lưỡi trai đứng sau lưng mẹ, mặc đồng phục K&K. Người đó trầm mặc, vẻ mặt biểu cảm vào, nhìn xung quanh lát, đầu tiên nhìn thấy Gun, gật đầu coi như chào hỏi.

      Sau đó, liền nhìn thấy Đồng Niên.

      Vẻ mặt có phần Dt khác thường, sau khi nhận ra Đồng Niên, lại khó hiểu nhìn Gun lần nữa.

      "Tiểu Bạch tới rồi hả?" Ông cụ cười ha ha, vội vẫy tay, bảo Dt qua đó, "Cho ông xem nào, đứa cháu này mấy tháng gặp có cao lên chút nào hay ."

      ... Còn cao hơn được nữa sao? Đồng Niên nhịn được ngẩng đầu lên, liếc nhìn chiều cao Dt.

      Cao nữa... đụng vào cửa đó. Hơn nữa, cao hơn trai mình cũng tốt lắm... lặng lẽ nghĩ.

      mải suy nghĩ, bỗng nhiên có cảm giác, cánh tay của mình bị người khác đẩy cái, chợt tỉnh lại, phát tất cả mọi người nhìn .

      Hả?

      Sao lại nhìn ?

      "Niên Niên, tới đây, ta giới thiệu cho cháu đứa cháu trai của ta." Ông cụ này quả thực là hận thể để hai người lập tức thân mật với nhau, có thể ngồi chung với nhau ăn bữa cơm, cuối cùng phát ra hai người rất phù hợp, ngày mai tuyên bố đính hôn, "Ba mẹ cháu từng gặp nó hai lần rồi, lúc nó còn ."

      Đồng Niên nghĩ gì, tới.

      Vừa , lại suy nghĩ, lần này thể giả bộ như nhận ra...

      Dt cũng dễ dàng phát ra ông cậu ta muốn làm gì, vẻ mặt của cậu ta chợt thay đổi, dám tưởng tượng thêm nhìn về phía Gun, bắt đầu dùng ánh mắt trao đổi rất ăn ý với trai: đây là muốn làm gì?

      Gun tỏ vẻ mọi chuyện liên quan tới mình: rất ràng.

      Ánh mắt Dt liếc nhìn về phía Đồng Niên: đùa gì thế?

      Gun nhún vai, ý tứ quá ràng: vấn đề của mình, tự mà giải quyết chứ sao nữa.

      Dt vô cùng khó chịu.

      Người kia tránh được tầm mắt, tiện tay vớ lấy tờ tạp chí ghế salon, lật giở từng trang.

      Dt nhìn cảnh tượng trước mắt, Đồng Niên ngoan ngoãn đứng bên cạnh ông cậu ta, ông nắm lấy tay . Cậu ta dùng giây suy nghĩ, mặc dù lúc trước cậu hi vọng ấy có thể người khác tốt hơn, cần nghe theo những lời bậy bạ của Gun để bị hủy hoại, nhưng dĩ nhiên, so với hạnh phúc của ấy, cậu càng hy vọng chuyện này dính dáng tới mình.

      "Tiểu Bạch à, đây là Niên Niên, chính là cháu của ông Đồng, đứa cháu tuổi nhất, cũng là viên ngọc quý trong nhà đấy." Ông cụ cười cười nhìn Dt.
      Dt bình tĩnh lại, quyết định: "À, cháu biết rồi."

      "Biết rồi sao?" Mọi người bất ngờ.

      Dt hơi gật đầu: " ấy hình như là - bạn của trai."

      thoáng sau, bất kỳ tiếng động bên trong căn phòng này đều biến mất...
      Hoàn toàn rơi vào yên ắng.

      ...

      ...
      dien.dan.lequydon^
      "Tiểu Bạch -" Gun ném tờ tạp chí, vội đứng lên khỏi ghế salon.

      "Cháu được gì cả." Ông cụ chợt lên tiếng, hề dễ chịu nhìn , "Từ biết lòng, ta nghe cháu , Tiểu Bạch, cháu tiếp ."

      Trái lại Dt hiểu phải biết thoái lui, dám thổi phồng chuyện lên, chỉ lắc lắc đầu: "Cụ thể cháu lắm, mọi người trong câu lạc bộ chúng cháu gọi ấy là chị dâu." Dù sao điều này cũng phải là dối.

      Đồng Niên...

      hoàn toàn sợ đến ngây người.

      xảy ra chuyện gì vậy...

      "Niên Niên, tới đây." Sau lưng, mẹ kéo cánh tay , giữ trong ngực, thấp giọng hỏi: "Có ?" Quá đáng sợ, tại sao lại xuất người bạn trai chứ? Nếu là cho chị họ Đồng Niên tính, tuổi tác cũng chênh lệch nhiều, cũng coi như là thích hợp, nhưng cùng với Đồng Niên ...

      Mẹ Đồng Niên cau mày, hài lòng nhìn Gun: tuổi quá cao.

      " phải đâu." Đồng Niên lắc đầu, rồi lại lắc đầu: " phải."

      " có chuyện gì xảy ra?" Mẹ càng cảm thấy bất thường, nét mặt đứa con thể ràng là có chuyện.

      Đồng Niên khóc ra nước mắt, giọng với mẹ: "Con thực phải bạn của ta."

      Trong phòng này, ngoại trừ bốn đứa thanh niên, tất cả đều sống đến hơn nửa đời người rồi.

      Sao có thể nhìn ra ngại ngùng của ?

      Vẻ mặt Dt vô cùng thản nhiên, còn...cảm xúc của Gun rất hỗn loạn.
      Chị họ và bác cũng giật mình.

      Bác có hơi tức giận, nhưng cũng là bất đắc dĩ, da mặt mấy đứa này mỏng manh chịu , có cách nào khác chứ? Bác lắc đầu, có phần tiếc nuối nhìn đứa con rể tương lai lựa chọn kỹ lưỡng khá lâu rồi, thực tồi, sao lại...thích Đồng Niên tuổi còn như vậy? cảm thấy chênh lệch tuổi tác quá nhiều sao?

      Mọi ánh mắt trong phòng, đều muốn gì đó rồi lại thôi.

      Đều là : hiểu, tôi hiểu, mọi người đều hiểu...

      Từ lúc sinh ra tới giờ, đây là lần đầu Gun trải qua cảm giác thất bại, hơi xấu hổ, đứng bên cạnh ông nội, mấy lần muốn , nhưng lại bị ông nội tức giận trừng mắt nhìn. Bất đắc dĩ, dùng ánh mắt vô cùng nguy hiểm nhìn về phía Dt: tiểu tử mày muốn sống nữa phải ?

      Mắt Dt nhìn qua vành mũ, vượt quá trấn tĩnh của người bình thường, hoàn toàn thản nhiên tỏ vẻ "ai bảo đụng tới ranh giới cuối cùng của em, khiến em phải giở trò bất nghĩa".

      Dĩ nhiên, ông nội rất thích nhìn đơn giản này, nhưng cũng hiển nhiên là ông cụ rất muốn giao này cho đứa cháu đích tôn của mình. Nhưng... ây, chuyện của tụi trẻ này đúng là cần ông phải nghĩ tới.

      Ông cụ rốt cuộc thở dài, "Nếu Tiểu Bạch tất cả , cháu cũng cần giải thích nữa, chào hỏi chú Đông , cũng coi như là lần đầu tiên chính thức gặp mặt."

      Hả?!

      Đồng Niên nắm chặt tay áo mẹ , điên cuồng lắc đầu: " phải mà mẹ, mẹ phải phải tin con, con thề đấy, phải đâu..."

      Mẹ xoa đầu , giọng dỗ dành, có chút bất đắc dĩ: "Trưởng bối chuyện, được leo."

      Chao ôi, nếu phải là người của nhà họ Hàn, nhìn lớn tuổi như vậy.

      Mẹ và ba liếc mắt nhìn nhau, rất vui khi nghe thấy hai từ "bạn trai".

      ...

      Đồng Niên nhìn Gun cầu cứu.

      nhanh chóng suy nghĩ đối sách, bây giờ thể nghĩ đến việc ngoài thân. Ông nội cũng hơn chín mươi tuổi, nếu có xung đột biết xảy ra chuyện gì, với lại cũng sắp sang năm mới... lặng lẽ nhắm mắt lại, làm mình tỉnh táo hơn, về mức độ tin tưởng mà , ở trước mặt ông hoàn toàn là giá trị , thể so sánh với Dt.

      Bây giờ trưởng bối ngồi ở đây nhất định cho rằng lừa , còn chịu trách nhiệm thừa nhận.

      Ở tình huống này, giải thích vốn dĩ là ngụy biện.

      Trừ khi tên tiểu tử thối Dt kia thừa nhận nó dối, nhưng dĩ nhiên nó tuyệt đối thay đổi.
      dien.danlequydon
      ...

      "Hàn Thương Ngôn!" Ông nội ngày càng vui, gọi thẳng tên .

      thở dài hơi, bỏ điện thoại vào túi quần, từng bước về phía trước, lại gần Đồng Niên.

      Đến khi chỉ còn bước chân, dần dừng lại.

      Sau đó làm cử chỉ đẹp, đưa tay phải ra: "Dì vẫn khỏe chứ ạ, cháu là Hàn Thương Ngôn, ở bên cạnh Đồng Niên cũng lâu, đồng ý của ấy, nên chưa thể tới chào hỏi dì và chú, xin dì và chú thứ lỗi."
      Last edited by a moderator: 2/5/16
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :