1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cá mực hấp mật ong - Mặc Bảo Phi Bảo (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 4: Tuyển thủ chuyên nghiệp \\(^o^)/ !

      Cứ theo cách đó.



      Đông Niên và màn hình máy tính đều ở trong chăn, ngoan ngoãn nhìn chằm chằm màn hình, đến con chuột cũng dám động...



      Sáu giờ sáng, Sữa Đậu bị điện thoại đánh thức, nghe giọng điệu của kích động chẳng khác nào vừa được cầu hôn ấy.



      "...Cho nên, cậu chơi trò chơi với ta?" Sữa Đậu ngáp dài.



      "Ưm!" Trái tim thiếu nữ của Đông Niên sắp trôi tới nơi vô biên vô hạn, cầm điện thoại, bây giờ nghĩ lại vẫn hơi ngượng ngùng, “Chắc ấy biết tớ biết chơi, nên cho tớ ra khỏi bụi cỏ, đặc biệt bảo vệ tớ...”



      “...” Sữa Đậu còn lời nào để .



      Tuy rằng cậu ta cũng là tên gà mờ, nhưng vẫn có chút khái niệm cơ bản, loại trò chơi này chỉ dựa vào ngừng giết người ngừng kiếm tiền, mới có thể mua trang bị, mới có thể thắng.



      Cho nên, cái gì mà bảo vệ chứ, ta cũng đâu phải Lôi Phong. (Lôi Phong là chiến sĩ quân giải phóng của Trung Quốc, được biết đến với tấm lòng vị tha và khiêm tốn, cả đời hiến dâng vì Đảng, Nhà nước và nhân dân Trung Hoa.)



      Đây ràng là ghét bỏ gà mờ như cậu biết , đại tiểu thư của tôi...



      "Nhưng tớ cứ để ấy bảo vệ như vậy cũng được rồi? Có phải rất mệt mỏi ?" Đông Niên tự giác tự phát kiểm điểm chút.



      "... À, đúng... Ừm... Nghe loại trò chơi này có vị trí phụ trợ."



      "Vị trí phụ trợ?"



      "Chính là... chính là giúp đỡ người khác." Sữa Đậu cũng biết đúng hay , thuận miệng bịa chuyện.



      " á? Thêm máu sao? Thêm lam sao?" Đông Niên chỉ nghe cậu bạn tốt lúc chơi mấy trò game online khác thỉnh thoảng có nhắc tới.



      "Gần như thế...” Sữa Đậu ậm ừ, “Khẳng định khác nhau mấy, cậu xem tiến công chiếm đóng thế nào ."



      "Được!"



      Thế là ngắt được cuộc điện thoại náo loạn của nàng phấn hồng.



      liền bắt đầu chuẩn bị chuẩn bị, chương trình chơi trò chơi hôm nay.



      Buổi chiều, lên?



      Được rồi, đợi buổi tối... Vẫn lên?



      Ầy, được, đợi nửa đêm...





      Thừa dịp này, tranh thủ lên mạng xã hội nghiên cứu cẩn thận về loli cưỡi đại miêu. Hóa ra chỉ có tám kĩ năng công kích, còn có các loại kỹ năng phụ trợ nữa... cầm laptop, còn nghiêm túc ghi nhớ từng công năng , còn cả đủ loại đề nghị diễn đàn, thượng vàng hạ cám, chép hết ra mấy tờ giấy.



      ...



      Ba giờ đêm, đồng hồ báo thức dưới gối đầu bỗng nhiên kêu lên.



      ngồi bật dậy, luống cuống tay chân ấn tắt đồng hồ báo thức, ôm chăn trùm lên màn hình máy tính, thuần thục che kín cả mình trong đó, mở máy tính, đăng nhập trò chơi, tìm kiếm... Lên rồi!



      Hơn nữa mời và nhận đều thuận lợi ngoài ý muốn.



      xe chạy đường quen tiến vào lựa chọn nhân vật, tìm được loli cưỡi đại miêu, có chút yên và kích động chờ lựa chọn chín người còn lại. Bỗng nhiên, hệ thống thông báo: "Có người chơi rời khỏi, xin đợi người chơi mới gia nhập."



      y? xảy ra chuyện gì?



      Bổ sung người chơi mới.



      Hình ảnh trò chơi mở ra.



      Đông Niên vội vã nhìn chung quanh vòng, phát ở ngay bên cạnh mình. Bỗng nhiên, mọi người nhìn lại, xung quanh Grunt phát ra vòng hào quang màu đỏ, 1s biến mất.



      ...



      ...



      Mấy đồng đội cười ngất.



      xảy ra chuyện gì, hệ thống bug sao? Còn chưa bắt đầu thêm huyết??



      đúng, đúng... Đây cũng phải game RPG mà, là trò chơi thi đấu. Tại sao phải thêm huyết... Lúc đầu tự chuẩn bị bình máu, lúc sau ai còn quan tâm có máu hay , đều là giết giết giết thôi! (RPG: dòng game nhập vai)



      Đông Niên vui sướng hài lòng, sau 5 giây phục hồi kỹ năng, lại ném kĩ năng thêm máu cho Grunt.



      ...



      ...



      Bi ai nhất chính là...



      "G đẹp trai? G đẹp trai? Rớt mạng rồi?"



      "Đợi từ chập tối, vất vả đợi được Grunt lên mạng...”



      "Đúng vậy thỏ mao, G đẹp trai gần đây chủ yếu đánh Mật Thất Gió Lốc, rất hiếm khi tới đây đấu mấy trận vòng tròn! Thỏ mao thỏ mao!!"



      Chủ yếu đánh Mật Thất Gió Lốc?



      thầm ghi nhớ trò chơi này, ừm ừm.



      Trong bóng tối, Gun vừa cầm khăn bông tới, mấy lọn tóc còn nước, giọt nước rơi vai, lại chảy tiếp xuống dưới. Bởi vì vừa tắm xong, cũng chỉ tùy tiện mặc quần jean vào, còn cài khuy.



      người cũng mặc áo.



      "Làm gì thế này?" phát mình được thêm máu, giương mắt nhìn màn hình.



      Đây phải nhóc con ngày hôm ấy sao? Sao vẫn còn ở đây? Vừa nãy cũng chú ý.



      Rút lui? ELO rớt quá nhiều.



      lui?



      Ngày hôm qua bởi vì mọi người biết có nhóc con biết chơi trò chơi ở đó, suýt nữa thua trận đấu. Kỳ thực mình , hoàn toàn có thể chống đỡ với hai cao thủ tông sư tổ. Nhưng kiểu "áp lực đối kháng" này nọ rất khó có được, biết khuyết thiếu tay đánh, lại là thi đấu giữa các cao thủ, khó tránh khỏi có gánh nặng tâm lý.



      Phiền ghê...



      tùy tiện lau lau tóc, mái tóc ngắn màu đen được lau , ướt sũng như cũ, bù xù rủ xuống trán. Dường như, trong đôi đồng tử tối đen có tia sáng, bỗng nhiên trở thành... vô cùng thích thú.



      vô thức dùng đầu lưỡi liếm liếm môi dưới.



      Phiền thêm chút cũng tồi, lấy bốn đánh năm kích thích, phải sao?



      Vì thế, trong trò chơi, mọi người liền mắt thấy Grunt thẳng về con đường trung, còn loli cưỡi đại miêu kia liền vui thích theo phía sau , cách mỗi năm giây, ném kĩ năng thêm máu cho Grunt lúc này mãn huyết...



      Đồng thời, trong kênh đồng đội:



      Grunt: Nhóc con nhà ta, ta chịu trách nhiệm. Các vị tự bảo trọng.



      ! ! ! !



      Đông Niên nhịn được, hai tay nâng mặt.



      Im lặng a a a a ước chừng 3s.



      Cho đến khi Grunt biến mất màn hình, mới cấp tốc, gấp rút cưỡi đại miêu nhanh chóng đuổi theo.



      ấy "Nhóc con nhà ta" ! Nhà ta... Nhà ta...



      Mình là nhà ấy...



      Chi chi chi chi.



      Em nhất định thêm máu cho tốt!



      Trong kênh, chúng đồng đội thoải mái.



      ra là Grunt dẫn theo người của mình vào chơi? Vậy mặc kệ , Grunt đứng ra bảo đảm, nhất định thua.



      Vịt Mất Cha: ha ha, dám, G đẹp trai, là người của huynh hiểu rồi.



      Cookicooki: Grunt! Xin nhận của tiểu nhân lạy! Gia nhập K&K là giấc mộng suốt đời của tôi!



      Phim Hoạt Hình: lão G, ba giờ đêm ngủ lên đánh, còn mang theo tài khoản, phải dỗ em chơi chứ? Ha ha ha ha.



      Chuyện này...



      Đông Niên mặt đỏ bừng, bị trêu chọc vô cùng ngượng ngùng.



      Nếu mọi người đều , mình cũng nên vài câu chứ nhỉ?



      Vì thế, vài giây sau, mọi người liền nhìn thấy "Nhóc con nhà ta" của Grunt :



      B Đẹp Trai: (>^ω^<) meo meo, đây là Tiểu Cá Mực, xin mọi người chiếu cố nhiều.



      Vịt Mất Cha:...



      Cookicooki:...



      Phim Hoạt Hình:... Ha ha ha a, xin chào...



      Đông Niên mờ mịt.



      cưỡi đại miêu, đuổi sát theo Grunt: "Là vì tên ID này của em đáng sao? Bọn họ hình như nhiệt tình lắm?"



      Cái tên B Đẹp Trai này ... rất...



      “...” Grunt.



      "... Vậy, hay là em đăng kí tài khoản khác đáng hơn? đợi em chút? Nhiều nhất mười phút thôi!"



      Grunt trầm mặc.



      "Vậy...”



      Grunt ngắt lời : "Thêm máu, đừng có ngừng."



      "Nga, nga, ưm, ưm! Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!"



      lập tức bày trận địa sẵn sàng đón địch, chớp mắt nhìn chằm chằm màn hình, chỉ cần kỹ năng thêm máu ok, lập tức ném tới Grunt. Vì thế... Chín người toàn trường liền nhìn thấy người Grunt vẫn mãn huyết, càng ngừng, càng ngừng phát ra vầng ánh sáng đỏ...



      Mọi người... Ha ha ha ha ha...



      G đẹp trai ấy... có tình thú...



      Lời tác giả: đôi ngốc ngốc dễ thương phối hợp tốt, ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha
      Last edited by a moderator: 2/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 5: Câu lạc bộ chuyên nghiệp?

      Mấy ngày thức đêm liên tục, quả thực là sức cùng lực kiệt.


      Bốn giờ mới thoát khỏi trò chơi, rốt cuộc cũng cố lấy hết dũng khí, thử hỏi Grunt, lần tới đăng nhập là khi nào? Grunt đáp: biết. Rồi nhanh chóng thoát khỏi trò chơi.


      ... cũng chưa kịp xin nghỉ phép, mình có hai ngày thể lên mạng.



      Bốn giờ sáng, bốn phía im ắng, ba mẹ vẫn ngủ say dưới tầng.



      Nhưng phải bắt đầu chuẩn bị hành lý để rồi, bảy giờ máy bay bay ra nước ngoài để tham gia Lễ hội mùa đông. Bên tổ chức cung cấp chỗ ở đêm, vừa lúc tụ tập với mấy người bạn tốt ở đó, vừa rót cho mình chén mật ong ấm, vừa cầm tài liệu tuyên truyền xem kĩ. Rất nhanh, tầm mắt bị “Mật Thất Gió Lốc” hấp dẫn.



      Hả? Hả?



      sáng mắt.



      ...



      Suốt dọc đường cứ nhìn chằm chằm giới thiệu về “Mật Thất Gió Lốc”, định bụng muốn nhân viên quen biết làm việc ở đây giúp mình giới thiệu, nhất định phải giới thiệu với người phụ trách công ty trò chơi, xem có thể mời thêm vài người cos nhân vật trò chơi hay .



      ấy thích trò chơi này như vậy... Nếu có ngày nhìn thấy trang chủ trò chơi bỗng nhiên xuất ảnh mình cos...



      Tiêu rồi, lòng bàn tay sao lại run run thế này…



      hơi đỏ mặt, ra sức xoa xoa hai lòng bàn tay vào nhau, tiếp tục chen chúc trong đám hành khách, chờ hành lý chuyến bay của mình được chuyển ra ngoài.



      CA3901 à, vẫn phải chuyến của mình...



      nhìn di động, giờ vẫn còn sớm, chỉ sợ muộn quá kịp lời khai mạc mất mặt...



      Đến lúc bỏ điện thoại di động vào lại túi áo lông, bỗng nhiên nhìn thấy, đối diện có mấy chàng trai vóc dáng cao cao, đều mặc áo khoác hai màu đỏ và trắng, giống kiểu đồng phục thể thao thống nhất của vận động viên vậy.



      Gặp đội bóng rổ sao? Hay đội bóng đá? đoán, tò mò nhìn thêm mấy lần.



      Những người đó lần lượt xách từng chiếc vali hành lý ra, biết là ai gọi tiếng "Lão đại, xong cả rồi".



      "Ờ." Chàng trai trước sau vẫn ngồi xe hành lý nghịch điện thoại di động giờ mới đứng dậy, đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên, tiếp tục vừa nghịch di động vừa xoay người về phía cửa ra.



      ! ! ! !



      Ảo giác?!



      đờ đẫn giương mắt nhìn, vừa định cất bước, băng chuyền bỗng nhiên bắt đầu chuyển động.



      lô hành lý được chuyên chở ra, “bịch", “bịch" rơi xuống băng chuyền... Đông Niên tan nát cả cõi lòng, mắt dõi theo đoàn người đó ra ngoài, dần xa, đến khi bóng lưng biến mất...



      ấy là vận động viên?



      Đông Niên đoán lung tung, vali màu bạc trôi qua trước mặt, lúc này mới bừng tỉnh, rốt rít xách vali hành lý, vội vã thẳng ra muốn đuổi kịp bọn họ, ít nhất phải nhìn xem đồng phục của họ có kí hiệu gì…



      ngờ, bên ngoài sân bay trống rồi.



      Kết quả là, nhờ lần gặp tình cờ này, suốt cả hoạt động đều lơ ma lơ mơ, ngoại trừ khi lên sân khấu mở màn, theo phản xạ tiến vào trạng thái định, biểu diễn “Rin-ne” (*), vừa xuống đài, các fan chạy tới đưa cho đầy những món quà nho , đều hơi chậm nửa nhịp, trước sau tập trung được.

      (*)Kyokai no Rinne (Cảnh giới luân hồi): tên bộ manga của Nhật Bản, được chuyển thể thành bộ anime cùng tên. Câu chuyện xoay quanh Sakura Mamiya, có khả năng nhìn thấy linh hồn và Rokudo Rinne, chàng trai "nửa tử thần" cùng những người bạn của họ.



      "Cá mực Điện hạ...” Bạn thân Việt Quất phụ trách kết thúc hoạt động thấp giọng trêu chọc , “Độ cao ngạo lạnh lùng lại vừa bước vào cảnh giới mới rồi nha.”



      "Á?" Đông Niên vô cùng mờ mịt nhìn lại nàng.



      Việt Quất cười tiếng: " đùa cậu nữa, cậu xem cậu kìa, lần trước ôn thi IELTS học đến quên mình, còn quên cả cảm ơn các fan, bị người ta chê trách, quên rồi à?"



      ... Làm sao mà quên được, lén ở nhà khóc mất hai ngày đấy...



      "Cậu có biết, dạo này ở đây có trận đấu nào ? Trận bóng rổ? Thi đấu bóng đá? Hoặc là gì đó mà… các vận động viên chuyên nghiệp cùng đến tập huấn?" Việt Quất bị hỏi ngây ngốc, sờ sờ gáy : "Trật tự đảo lộn hết rồi à? Ca sỹ nhạc anime sao lại quan tâm đến trận bóng rổ?"



      Đông Niên thở dài, hơi buồn bực thổi thổi tóc mái của mình, chẳng có chút đầu mối nào cả.



      "Đúng rồi, vừa rồi cậu hỏi mình về ‘Mật Thất Gió Lốc’, trò chơi ấy hình như gần đây có giải đấu chuyên nghiệp."



      "A?" Ánh mắt Đông Niên lại càng mờ mịt.



      "Là tuyển thủ chơi game chuyên nghiệp đó, vòng đấu mới của năm nay bắt đầu rồi, ông xã mình mê E-sports, cố ý cùng mình chính là để xem trận đấu. là... ba giờ?" Việt Quất nâng cổ tay nhìn lát, “ sắp bắt đầu rồi."



      "Tuyển thủ chuyên nghiệp...” Đông Niên tiếp tục tiêu hóa từ mới này, đột nhiên bừng tỉnh, “Giống như vận động viên, mặc đồng phục thống nhất của cả đội ư?"



      "Đương nhiên có thể rồi, cực kỳ chính quy. Hơn nữa cao thủ trò chơi chuyên nghiệp đúng là kiếm được cực kỳ nhiều nhé, nghe hôm nay có đội, nửa năm nay tiền thưởng của mỗi người lên tới... tám trăm nghìn?"



      ...



      Chắc là... ... kì diệu như vậy chứ?



      Dường như tìm được hy vọng, lúc lắc cái đuôi năn nỉ Việt Quất gọi điện thoại cho ông xã, có phải có đội mặc đồng phục hai màu đỏ trắng hay . ngờ trả lời chắc chắn, đúng là có! "Vậy chúng ta thôi." Đông Niên lập tức đứng lên, mình muốn xem trận đấu.



      "Mình được đâu...” Việt Quất dùng ngón trỏ chọc chọc sau ót : "Cá mực Điện hạ, mình phải chờ tới khi toàn bộ triển lãm chấm dứt, kết thúc buổi biểu diễn! Thế này , mình gọi điện thoại cho ông xã mình, bảo ấy cho cậu địa chỉ, mình cậu ."



      "Ưm, ưm."



      Vì thế vị khách quý mở màn buổi biểu diễn như cứ thế biến mất khỏi buổi triển lãm, xách theo hành lý, ngay cả khách sạn ngủ lại cũng kịp tới, cứ lần theo địa chỉ xa lạ kia tìm được sân vận động quy mô . Vòng vo ngoài cổng cả nửa ngày, cuối cùng mới tìm phòng vé mua tấm vé vào cửa, trở ra, thở hồng hộc ngồi xuống, nhìn hình ảnh trận đấu diễn ra gay cấn màn hình lớn, rốt cuộc mới cảm thấy, hình như mình tìm đúng chỗ rồi.



      Nhưng quét mắt vòng, vốn có đội nào mặc đồng phục đỏ trắng cả...



      đâu rồi...



      "Ở đây có người?" Phía sau bỗng nhiên có giọng hỏi , “ có ai tôi ngồi nhé."



      Đông Niên nháy mắt xù lông, xoay người, trợn mắt há miệng nhìn chàng trai cởi áo khoác, chỉ mặc mỗi chiếc áo phông màu đen từ hàng ghế phía sau vọt lên, thuận thế an vị ngay bên cạnh .



      Đôi mắt vừa to vừa đen ấy nhìn quét về phía , nhếch nhếch khóe miệng: "Bạn trai đâu? Chưa tới à?"



      "...”



      "Đặc biệt đến xem trận đấu hả?" Gun liếc nhìn hành lý dưới chân .



      "...”



      "Quên tôi rồi à?" Gun còn tưởng rằng mình dọa bé, bèn hỏi câu thăm dò.



      "...”



      "Đừng sợ, chỉ đơn giản là chào hỏi thôi." Sao Gun lại cảm thấy mỗi lần chạm mặt bé này, hình như đều dọa cho người ta sợ hề nhỉ? lại tiếp tục kiểm điểm bản thân, quyết đoán đứng lên, “Cứ từ từ xem, tôi —— "



      Bỗng nhiên, dừng lại.



      bàn tay bé kéo vạt áo
      Last edited by a moderator: 2/5/16
      inbeibe, Tôm Thỏsanone2112 thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 6: Câu lạc bộ chuyên nghiệp @@!

      Vì thế, tại khu VIP đài chủ tịch cách hai người hơn mười thước, mọi người trong câu lạc bộ K&K mang theo hành lý của mình chuẩn bị rút quân, liền nhìn xuyên qua cửa kính xa xa, nhìn tới mấy hàng ghế trống phía cuối khán phòng, lão đại nhà mình bị nàng ngốc ngốc dễ thương mặc áo sơ mi, cổ áo thắt nơ con bướm, kéo vạt áo lại.

      Ngoại trừ cậu thanh niên đội mũ lưỡi trai, dáng người cao nhất vẫn tiếp tục thẳng về phía trước, những người còn lại đều ngừng bước lại bàn tán.

      Đại ma đầu cùng... người con ?

      ấy còn quen biết kia?

      Chẳng lẽ...

      Ở câu lạc bộ Gun đúng là nổi tiếng cách ly với phái nữ chưa kết hôn, tuyển nữ vào đội đành, ngay cả nữ dẫn đội hiếm có cũng đều kết hôn, đóa hoa trong nghề hiếm thấy vô cùng. Cho nên, trong câu lạc bộ từ lâu truyền thuyết bí : lão đại nhất định có chị dâu cực kỳ cực kỳ thích ghen tuông.

      "Vậy ...” 97 phỏng đoán hợp lý, “Đây chẳng lẽ chính là người con của lão đại?"

      Ơ? Sao lại buông tay nhanh thế?

      cái gì đó? Nhìn làm chị dâu sợ tới mức mặt mũi trắng bệch rồi kìa……

      khán đài.

      "... Em nhớ , tuần trước ở quán net, trúng thưởng." Đông Niên theo phản xạ muốn gỡ rối cho bản thân.

      Kết quả, hết câu xong, liền trực tiếp muốn gõ cái vô đầu cho quên luôn. Tại sao lại chuyện về quán net, Đông Niên chào hỏi nhàm chán...

      "À… đúng, trúng thưởng." Gun hiển nhiên nhớ.

      Bỗng nhiên, xung quanh tối sầm lại.

      đài chủ tịch, người chủ trì mở microphone ra bắt đầu hâm nóng khí, liên tiếp cảm ơn đủ các nhà tài trợ... Trong bóng tối, nhìn ra khu nghỉ ngơi của tuyển thủ ở phía ngoài, có người cực kỳ sốt ruột vẫy vẫy tay với mình, xem ra rất cấp bách.

      "Cứ từ từ xem nhé." Gun để lại mấy lời qua loa, vượt qua mấy hàng ghế trống phía sau, thẳng ra cầu thang tối đen ở bên ngoài.

      Đông Niên nhìn bóng dáng biến mất, có hơi tuyệt vọng đá đá cái vali.

      Tiếp theo làm thế nào đây?

      nhìn ngó bốn phía, vì là lối vào sân đấu nên chỉ có thể ngồi ở hai hàng cuối cùng. Bên cạnh cũng có người, mà người xem gần nhất lại ở hai hàng phía trước, nghĩ nghĩ, nhanh chóng vượt qua hàng ghế, vỗ vai cậu con trai trong đó. Người nọ quay đầu, vốn hơi mất kiên nhẫn, nhưng nhìn thấy nhóc ngốc ngốc dễ thương, lập tức ánh mắt cũng trở nên ấm áp.

      "Ngại quá, mình muốn hỏi chút, đội mặc đồng phục trắng đỏ là đội nào?"

      Cậu con trai hơi bực, xem trận đấu mà lại biết là đội nào, nhưng xét thấy rất ngốc rất dễ thương, vẫn kiên nhẫn trả lời: "K&K, trong hai câu lạc bộ lớn nhất cả nước."

      ...Trâu như vậy?

      "Vậy... Grunt trong đó có lợi hại ?"

      "Grunt?!"

      Ba cậu nhóc đồng thời quay đầu nhìn .

      Trước đây là cao thủ chuyên nghiệp StarCraft 2, mỗi năm thu nhập tám trăm nghìn, tại lại nổi tiếng nhất chiến đội “Mật Thất Phong Bạo” của K&K, tuyển thủ siêu thần tượng, cái tên này vốn dĩ là nạm viền vàng biết .

      "G đẹp trai siêu cấp lợi hại đó nha! Tuyệt đối là tuyển thủ át chủ bài! Mục tiêu suốt đời của tôi đó...” trong đó cậu chàng là fan cuồng của Grunt, “Tôi đến xem trận đấu vì ấy, đặc biệt từ Tô Châu tới đây đó!"

      ... Trâu như vậy?!

      tỏ vẻ dám tin.

      Sau đó vài người liền bắt đầu bô lô ba la phổ cập cho về quãng đời nghiệp của Grunt, làm Đông Niên nghe mà khỏi sửng sốt. Đáng tiếc K&K vừa thắng hai trận xong, sắp lui đội rồi.

      Lui đội? càng ai oán hơn.

      Chiến đội của ấy ở đây, vậy mình đứng đơ ở đây còn có nghĩa lí gì nữa. kéo vali, buồn bực ra khỏi thính phòng, lúc qua cửa soát vé, còn bị hai bảo vệ liếc hai cái. Hiển nhiên, hai người này hiểu, này mười phút trước vô cùng lo lắng kéo vali hành lí chạy vào, bây giờ lại kéo vali cúi đầu ra... Rốt cuộc là muốn làm gì…

      cũng để tâm tới ánh mắt của người khác, lao qua vun vút như gió bắc, chạy về phía cầu thang.

      "Nghe Grunt bị xuất huyết dạ dày, nhưng gắng gượng ở lại sân, còn thắng trận đấu nữa...”

      "Tuyển thủ chuyên nghiệp cũng dễ làm, quả thực liều lĩnh quá." ! ! !

      đột ngột đứng lại.

      Hai nhân viên công tác bên cạnh bước nhanh vào.

      Đầu óc lập tức trống rỗng, kéo vali hành lí đuổi theo, chạy về phía cổng lớn, muốn vào lần nữa, lại bị hai người bảo vệ ngăn lại: " ra ngoài vé mất hiệu lực, thể vào lại."

      "Cháu phải vào gấp, cháu vừa mới ra có phút mà...” Đông Niên sốt ruột thở dài, “Cho cháu vào mà, có việc gấp ạ!"

      Hai người bảo vệ kiên trì, hoàn toàn cho qua.

      Đông Niên tiếp tục thở dài: " đó đó, cháu thề, cháu chỉ vào mấy phút rồi ra ngay, cháu để hành lí ở đây cho hai chú giữ luôn!"

      " sao...” Bỗng nhiên, có cánh tay vỗ vỗ vai , “Tôi dẫn em vào."

      Đông Niên quay đầu, sửng sốt. Ai vậy? quen.

      97 cười với : "Tôi có thẻ công tác, có thể dẫn em vào."

      phải người xấu chứ? hơi do dự: "Tốt đến vậy sao...”

      97 tiếp tục cười với : "Yên tâm, tôi cũng là người của K&K."

      Á? Làm sao ta biết mình muốn thăm Grunt?


      "Vừa rồi tôi đứng ở cửa hông nhìn thấy em, em ở cùng lão đại." 97 kiên nhẫn giải thích, thuận tiện cười cười mờ ám, “Tuy rằng hai người ngồi nghiêng... nhưng vẫn thấy được."

      Hả? Lão đại?

      À, đúng, ở sân bay, bọn họ gọi ấy là lão đại.

      khẽ gật đầu: "Vậy, cảm ơn ."

      97 xuất trình thẻ công tác, dẫn Đông Niên vào cung thể thao lần nữa. ta thẳng mạch, vừa vừa thầm cảm thán mình thông minh, quả nhiên đây là chị dâu vẫn luôn là số đây, ngờ lại là em … ngốc ngếch dễ thương đến vậy? Lão đại làm thế nào lừa được tới tay nhỉ? "Sao lão đại cho em cái thẻ công tác?"

      Á?

      "Em... đâu thể biết ngượng mà cầu như vậy, vừa rồi còn chưa kịp hai câu, ấy rồi...” vừa nghĩ vừa , “Em cũng biết phải dùng thẻ công tác mới có thể vào, em mua vé, mua của đám phe vé."

      Hơn nữa em và ấy cũng quen thân lắm…

      Sao có thể biết xấu hổ mở miệng cầu…

      "Lão đại chính là thế đấy...” 97 cười tủm tỉm an ủi , “Cứ có trận đấu là lại như vậy. Nhưng mà thế này cũng hơi quá đáng rồi, còn bắt em mua vé?"

      "Nên làm, nên làm mà...” vội lắc đầu, “Phải ủng hộ các chứ."

      Nhìn xem bà xã của người ta, quan tâm biết bao! 97 thầm tán thưởng chị dâu.

      Đến khu nghỉ của nhân viên, 97 nhìn chung quanh vòng thấy bóng dáng Gun, bèn kéo người lại hỏi: "Lão đại đâu? dẫn chị dâu đến rồi."

      Chị dâu?!

      Chị dâu gì? mình sao? phải nghe nhầm chứ?

      "Bác sĩ vừa tới, ở phòng họp ." Người nọ rất hưng phấn nhìn Đông Niên.

      "Bác sĩ vừa tới?" 97 nháy mắt ra dấu: bớt lộ liễu chút, cẩn thận bị lão đại đánh.

      "Grunt xuất huyết dạ dày." Người nọ cũng nháy mắt ra dấu: chị dâu xinh đẹp ghê.

      " phải chứ?" 97 giật bắn mình, cũng rảnh mà mắt qua mày lại, “Vừa nãy vẫn ổn mà."
      "Cũng vừa phát ra thôi."

      97 à tiếng, hỏi Đông Niên: "Ở phòng họp, chúng ta nhé?"

      Đông Niên cũng mặc kệ tiếng chị dâu gì đó, vội vàng gật đầu.

      Vì thế, 97 rất quan tâm đặt vali hành lý của ở khu nghỉ của K&K, sau đó liền dẫn vòng qua hành lang, đẩy cửa vào phòng họp. Trong phòng có bác sĩ cùng hai y tá thăm khám cho người, người nọ nằm chiếc giường "giản dị" được ghép lại từ ba chiếc ghế, nhìn thấy mặt. Đông Niên dừng bước chút, cảm thấy mình vừa quen , vào như vậy hơi có chút đường đột, nhưng... nghe ấy xuất huyết dạ dày, thăm lát an ủi câu chắc sao nhỉ?

      nghĩ như thế, lại bước tiếp.

      Đứng bên cạnh bác sĩ, cẩn thận : "Em vốn định rồi, nhưng vừa lúc nghe thấy nhân viên công tác xuất huyết dạ dày... Đồng đội của liền dẫn em vào… thăm ...” Bác sĩ mỉm cười tránh ra khoảng, để Đông Niên có thể tới gần bệnh nhân hơn.

      Grunt nằm ghế quay mặt ra, tay cầm kính mắt che mất nửa khuôn mặt, trong cơn đau nhức, có chút bực bội và khó hiểu nhìn về phía nhóc xa lạ này.
      ...

      ...

      ...

      ...

      Hả? Đây là ai?

      Đông Niên ngây người.

      "Lão đại, à, em vừa lúc thấy chị dâu, liền giúp dẫn vào đây. Nhất định ấy cho rằng cả nhóm đều rút lui rồi nên ra ngoài chờ , chờ mãi thấy, lại có thẻ công tác, bị bảo vệ giữ lại đó." Phía sau, 97 cười hì hì .

      Đông Niên chầm chậm xoay người!

      Phía sau, cách mười bước, chàng trai ấy ngồi cạnh cửa sổ, mặc áo phông màu đen, khoác áo khoác, gọi điện thoại...

      phải là... ấy sao?

      Rốt cuộc là ai... bị xuất huyết dạ dày vậy T.T...

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: 0.0... Cá mực đáng thương...
      Last edited by a moderator: 2/5/16
      Tôm Thỏinbeibe thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 7 : Gun thần?

      Editor: Misali

      vẫn nghe điện thoại, cặp mắt đẹp lại có phần tỏa ra nghị lực, nhìn Đồng Niên hồi, chợt hỏi 97: "Cậu gọi ấy là gì?"

      "Chị, chị dâu..." Hai chân 97 bắt đầu mềm nhũn.

      Ánh mắt thâm trầm, lại nhìn : "Tại sao cậu ta lại gọi là chị dâu?"

      Đồng Niên như sắp khóc: " biết..."

      Có quỷ mới biết tại sao lại gọi là chị dâu...

      nhìn Grunt: "Grunt, cậu biết ấy?"

      Grunt nhắm mắt lại, lắc đầu: " biết."

      " chứ?" ngờ vực.

      " mà... dối lão đại có thể đánh chết em."

      nheo mắt lại, lần nữa nhìn về phía Đồng Niên: " biết cậu ta?" Cằm hướng về phía Grunt.

      Đồng Niên thực thấy uất ức, vội lắc đầu: " biết."

      Có quỷ mới biết là ai...

      trầm mặc vài giây, vài lời tiếng với người phụ trách đội bên phía châu Âu " tiếp , đừng dừng lại". Sau đó đứng lên khỏi chiếc sofa lớn gần cửa sổ, ngoắc tay với Đồng Niên, ý bảo cùng vào căn phòng. Đồng Niên xấu hổ dám ngẩng đầu lên, cũng để ý tới ánh mắt khâm phục của 97 như muốn "đúng là lão đại biết cách quản vợ", cúi đầu, ngoan ngoãn theo vào.

      Cử chỉ của quá đẹp mắt: đóng cửa.

      Đồng Niên suýt nữa va vào cửa.

      Sau khi vào, bật điều hòa, khí rất ổn, ném chiếc áo khoác đen lên ghế salon trống trải, rồi chỉ chỉ vào ghế bên cạnh : ngồi xuống đó.

      Đồng Niên vội vã ngồi xuống.

      Chân ghế vừa trượt , suýt nữa thể ngồi vững...

      Lập tức sửa lại tư thế ngồi, mời phát , dường như phải là mình ngồi vững, mà là chân ghế bị hỏng.

      Nhưng cảm thấy khí ở đây kỳ lạ, dám động đậy, chỉ biết lúng túng, ngồi cái ghế hỏng chân. Cho đến khi nghe xong cuộc điện thoại, ngồi xuống đối diện .

      "Cái ghế hỏng rồi?" nhìn lướt qua chiếc ghế ngồi.

      "À?" Đồng Niên lập tức lắc đầu, " sao, sao, tôi có thể ngồi được."

      ngờ vực nhìn cái chân ghế lắc lư, quan tâm tới nữa, tiện tay mở điện thoại ra chơi Texas Holdem, chơi ván: "Nếu tôi nhớ nhầm, chúng ta gặp mặt hai lần rồi?"

      đáp: "Ừ..."

      Gun hỏi: "Lần đầu tiên là đêm ở quán điện tử, lần thứ hai là vừa rồi?"

      đáp: "Ừ..."

      cúi đầu, nhìn xuống đùi mình, tay để xuống, buồn rầu như muốn khóc.

      Vừa rồi nghĩ trong đầu, có lẽ biết mình phạm phải sai lầm gì, đều là do Đậu Nành kia đáng tin, còn râu ông nọ cắm cằm bà kia sai tên của người ta.

      Tên Grunt đó ràng là tên đeo kính ẻo lả...

      Căn bản phải là ...

      Đánh bài cũng tồi? kiếm được 5000 đồng, tiếp tục hỏi: "Vậy có quen ai trong K&K ? Ngoại trừ tôi ra?"

      "..."

      xác nhận lại lần nữa: "Cho nên, đến đây, chỉ quen mỗi tôi?"

      "Ừ..."

      "Cho nên, tới đây tìm tôi?"

      "À?" giật mình ngẩng đầu lên, vội vã phủ nhận, ", phải, tôi có tìm ."

      Chẳng nhẽ là mấy ngày trước vừa gặp rồi, sáng nay gặp lại ở phi trường, liền hưng phấn hỏi han mọi nơi để tìm , từ hội triển lãm manga Nhật Bản đến tận đây à...

      Dĩ nhiên thể!

      nhíu mày, thành công khiến các đối thủ phải bỏ cuộc, thắng ván, thu về khoản : "Vậy kỳ lạ, chỉ quen tôi, cũng tìm tôi... Thế tại sao lại tới khu nghỉ ngơi của K&K?"

      "Tôi..." lắp bắp: "Tôi chỉ ngang qua mà thôi, cảm thấy ở đây rất vui, nên vào đây xem."

      "Hả? Vào xem?" nhếch miệng, gương mặt lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt, " ngồi máy bay từ ngàn dặm xa xôi tới đây, ngang qua cung thể thao này, cảm thấy rất vui vẻ, nên mua vé để vào đây xem. Rồi sau đó, chợt nghe có người "Grunt bị xuất huyết dạ dày", cảm thấy tên Grunt này rất đáng thương, vì vậy... Liền vào khu nghỉ ngơi của K&K để thăm cái thằng quỷ may bị xuất huyết dạ dày kia?"

      xong, lại nhấn mạnh thêm câu: "A, đúng rồi, còn quen thằng quỷ xui xẻo kia."

      rưng rưng nước mắt: "Tôi biết ta, mà..."

      Mặc dù nghe rất giống như ngụy biện...

      Gun nghĩ lại tất cả lời giải trong chuyện này, cảm thấy cũng có phần đáng tin, nhưng cũng gặng hỏi nữa.

      Nhìn vẻ mặt này chuyện cùng Grunt, biết, thực có khả năng. Nhưng hai người cứ khăng khăng lời biết đối phương, vậy là... mối tình ngang trái? này từ ngàn dặm tới đây lại bị từ chối, nên vì muốn bảo vệ cậu ta nên nhất định ra ?

      Nhưng vì sao lại là người của chứ?

      Khiến lão đại phải chịu tiếng xấu?

      nhíu mày, đột nhiên cảm thấy mấy đội viên chủ lực trong đội lại quan tâm đến vấn đề tình cảm của như vậy sao?

      Mà lại hỏi han gì?

      Đồng Niên lén ngẩng đầu lên, liếc nhìn . ngờ, lại bị bắt gặp.

      Gun tắt trò chơi , giọng chế nhạo: "Sao? Có chuyện muốn hỏi?"

      Hả? ... có thể hỏi ư?

      Đồng Niên chần chừ nửa giây, lấy hết dũng khí : " cũng là tuyển thủ nhà nghề sao?"

      "Tôi?" suy nghĩ lát, "Cũng hẳn."

      "Vậy tại sao bọn họ lại gọi là lão đại?"

      Vấn đề này?

      đúng là phải người ngoài nghề, chỉ lập lờ: "Họ thi đấu, còn tôi lo về mấy việc ăn mặc ngủ nghỉ của họ."

      À... ra là người quản lý trong đội, phụ trách tổ chức tất cả thành viên, sắp đặt chỗ ở và toàn bộ hành trình... Vậy công việc này nhất định là rất vất vả. Haiz, mấy tuyển thủ nhà nghề kia, cầm nhiều giải thưởng như vậy, lại rất nở mày nở mặt, ai có thể nghĩ đến nỗi khổ của những người đứng sau chứ.

      Đồng Niên lặng lẽ, có chút ngượng ngùng: ngộ nhỡ về sau thấy có nhiều fan hâm mộ như vậy, có thể giật mình hay ? Có cảm thấy áp lực ? Đàn ông thường thích những người phụ nữ có nhiều fan hâm mộ hơn mình...

      Chợt, có người gõ cửa.

      "Cái đó... Lão đại, và..." Ho khan tiếng, "Có chuyện gì tốt rồi sao?" Giọng hỏi run lên, hiển nhiên là bị 97 ép buộc như chạm vào họng súng.
      chậm rãi cất điện thoại , bình tĩnh : "Có chuyện gì?"

      "...À , là... bọn em đói bụng..."

      Ngoài lời: và chị dâu nhốt trong phòng biết làm gì, khiến cho mọi người từ sáng đến giờ vẫn chưa ăn gì, tội nghiệp đám người vừa thi đấu xong làm sao mà chịu nổi!

      "Bảo mọi người lên xe trước ," cúi đầu, nhìn thoáng qua bên ngoài, nhận ra thời gian cũng khá muộn rồi.

      Còn này...

      Tạm thời chịu oan ức vậy, đến tối làm chuyện của và Grunt.
      đứng lên, cầm áo khoác ghế salon, lần nữa nhìn tư thế ngồi của : " chắc chắn là cái ghế này hỏng?"

      "." Đồng Niên vội đứng lên.

      Bịch tiếng, cái ghế đổ xuống.

      ...

      ...

      ...

      ...

      nhìn cái ghế đổ xuống đất, nhăn mày, gì, trực tiếp ra ngoài.
      Đồng Niên đứng mình ở đó, cảm giác như muốn khóc, thực muốn chạy thẳng về nhà.

      thề rằng, đời này tất cả những chuyện mất mặt nhất của mình, mấy ngày nay đều xảy ra hết.

      Phòng họp trống , cả tên ẻo lả, mà bác sĩ y tá chữa bệnh cũng hết, bốn phía yên ắng, tự rủa thầm mình chừng ba phút sau, cuối cùng chán nản đẩy cửa ra.

      Đây là khu làm việc, cuộc thi đấu hôm nay vẫn chưa kết thúc, nên vẫn còn rất nhiều nhân viên làm việc ở đây.

      Mọi người thấy Đồng Niên ra từ phòng họp của K&K, nhìn chằm chằm, suy đoán, rốt cuộc này là ai?

      ...

      Đồng Niên lặng lẽ được vài bước, lúc này mới thấy bình tĩnh hơn.

      đúng, còn hành lý.

      Hành lý vừa rồi đưa cho người đàn ông kia khi vào đây.

      lấy lại bình tĩnh, nhìn xung quanh, tìm căn phòng chứa hành lý của mình. Đúng lúc, 97 tươi cười kéo vali màu bạc tới.

      "Cảm ơn." Đồng Niên lúng túng đưa tay ra, nhận lấy hành lý của mình.

      "Chị dâu cần khách khí," 97 mỉm cười, căn bản có ý định trả lại hành lý cho , "Mau lên xe , em giúp chị cầm hành lý."

      "Hả?" đâu?

      "Lão đại chuyện với ban tổ chức, bảo em dẫn chị lên xe trước. ăn mừng."

      "Hả?" Ăn mừng?

      "Trước sau gì chẳng gặp nhau." 97 giọng an ủi, "Đừng sợ, chị dâu, em hề đáng sợ đâu."

      Tác giả có lời muốn : 0.0...

      Kịch tình cao trào , kế tiếp còn hơn chương này. Cao trào này qua , phải liên tục chiến đấu ở nhiều chiến trường mật thất.
      Last edited by a moderator: 2/5/16
      inbeibeTôm Thỏ thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 8 : Thần Gun Q_Q!

      Đồng Niên được xếp ngồi ở hàng ghế đầu xe, vẫn cứ mơ màng, biết vì sao mình lại phải ăn tiệc chúc mừng.

      xe đều là những thành viên giỏi, có thể ở nhiều đội chơi những trò khác nhau, hoặc là ở đội thứ hai, có cả dự bị hỗ trợ, thời điểm ngồi chờ xe, các thành viên chủ lực <Mật Thất Phong Bạo> và các thành viên dự bị mới vội vàng lên xe, mấy người đeo ba lô, bởi vì vóc dáng quá cao, nên đều phải cúi đầu xuống, sợ đụng trần xe, sau đó từng người qua .

      "Chào chị dâu."

      "Chào chị dâu."

      "Chào chị dâu."

      "Chị dâu, lần đầu tiên gặp mặt, chiếu cố cho em nhiều nhé."

      Đồng Niên xấu hổ, cười được, mà cười cũng xong, khóe miệng trước sau chỉ nhếch lên đường cong. Cuối cùng, duy nhất người đội mũ lưỡi trai lên tiếng, ngang qua bước chân ngừng lại chút, trầm mặc khẽ gật đầu với cái, coi như là chào hỏi. Sau đó rất nhanh chóng, người kia ngồi bên cạnh 97, cũng là sau lưng Đồng Niên.

      Tài xế hỏi : "Lão đại của các người khi nào lên xe thế?"

      Người đàn ông kia lặng yên lát: "Chờ chút."

      Vì vậy. mọi người cứ rình coi chị dâu từ trời rơi xuống.

      Đồng Niên chưa bao giờ thấy căng thẳng như vậy, ngay cả lần đầu tiên lên sân khấu hát, cũng chưa từng hồi hộp như vậy, sống lưng thẳng tắp, dám làm điều gì mờ ám, sợ rằng để lại ấn tượng tốt với bất cứ thành viên trong câu lạc bộ của .

      nghe thấy sau lưng, cái tên 97 giúp cầm hành lý giọng hỏi: "Này. Dt, ấy có bạn khi nào vậy? Chẳng phải ấy 24h đều ở câu lạc bộ sao?"

      " biết." Dt hiển nhiên có hứng thú suy xét.

      "Hoạt động bí mật chăng? Lão đại cũng quan tâm đến chuyện này hả? Đây là sợ chúng ta học tập ấy đương, làm ảnh hưởng xấu đến việc thi đấu chăng?"

      Sau khi trầm lặng vài giây, Dt trả lời: " ấy cũng trưởng thành rồi, đương có gì bình thường?"

      Lời này... Rất dễ dàng hiểu ra có rất nhiều ý nghĩa... Đằng sau, tất cả lớn đều lập tức hiểu ngầm trong lòng, xoa xoa tay với ý nghĩ ai cũng có mục tiêu riêng phải đạt được, cười rộ lên.

      Mấy câu kia lọt vào tai , liền cảm thấy tức giận bất bình.

      Trưởng thành chỗ nào chứ...

      ràng là quá đẹp trai lại mạnh mẽ, so với mấy tiểu tử các người đàn ông hơn nhiều...

      Rút cuộc đến cuối, Gun chỉ với đội trưởng thông báo với tài xế, mình có thể tới khách sạn trễ hơn chút, bảo đội trưởng đưa mọi người trước. Đồng Niên liếc nhìn dáng người lướt qua kia, mặc bộ quần áo thể thao nhìn có khí chất rất đặc biệt của nữ đội trưởng, nghe ấy giao phó cho mọi người, sắp xếp thời gian đâu vào đó, đột nhiên cảm thấy, mình và ấy mà so sánh với nhau nhất định là...

      cúi đầu, nhìn chiếc quần ngố cùng đôi tất trắng dài có con mèo của mình...

      Nhìn rất giống đứa nhóc con.

      Xe đưa mọi người ra khỏi cung thể thao, nhìn ra ngoài cửa kính xe thấy bên trong cung thể thao có đôi nam nữ đều rất kích động nhìn về phía chiếc xe này, chỉ chỉ chỏ chỏ, bàn tán về người ở bên trong xe. Tình cảnh này, cảm giác như bọn họ là ca sĩ nổi tiếng mạng, Coser và những tác giả nổi danh, luôn có người hâm mộ chú ý tới.

      Chơi game mà cũng có phong cách hưởng thụ như vậy, tại sao trước kia để ý nhỉ?

      Đồng Niên lặng lẽ tiếc nuối, bắt đầu lắng tai nghe ngóng người xe chuyện, muốn hiểu nhiều hơn về cuộc sống của , nhưng... nghe hoàn toàn hiểu gì cả T.T....

      Cứ như vậy, dọc đường bộ não vẫn luôn hoạt động hết sức, cứ cảm thấy thấp thỏm yên, được 97 quan tâm hỏi han, từ xe đến khách sạn, cuối cùng hành lý còn bị người ta đưa đến phòng ... Nên hai tay đều trống trơn, cầm cái điện thoại, ngồi ở nhà hàng buffet trong khách sạn, vẫn thấy bóng dáng của .

      "Mọi người, lão đại gọi tới, chúng ta ăn trước, ấy muốn kính rượu mọi người, trong tháng này thi đấu khổ cực khắp nơi rồi." Nữ đội trưởng cười, nâng chén lên.

      Đội trưởng xong, tới, khom lưng ghé vào tai Đồng Niên : "Tôi dẫn tới nơi."

      Đồng Niên sững sờ, khuôn mặt nhanh chóng nóng lên, gật đầu cái, đứng dậy theo.

      Mấy người đàn ông phía sau nhìn theo với vẻ "Lão đại hám sắc bị lu mờ ý trí rồi, vứt bỏ cả đồng đội" vẻ mặt vô cùng đau khổ, đắm chìm trong tình , hoàn toàn quên rằng hôm nay còn có thành viên bị xuất huyết dạ dày cần mọi người chăm sóc là chuyện rất nghiêm trọng...

      Đội trưởng đưa Đồng Niên lên tầng mười hai vào căn phòng hành chính.

      Là sao... Tới khách sạn rồi hả? Đồng Niên lặng lẽ nhìn xung quanh.

      Đội trưởng gõ cửa.

      Tiếng bước chân, ngày càng gần.

      Lạch cạch, cửa mở ra, Gun đỡ khung cửa, nhìn đội trưởng, rồi lại cúi đầu nhìn Đồng Niên chiều cao chỉ cao tới ngực mình: "Vào ."

      ...

      Bốn phía yên tĩnh.

      Đồng Niên liếc mắt nhìn đội trưởng, rồi nhìn chăm chăm cằm của ...

      ... phải vào phòng này à...

      "Có chuyện gì phải... ở đây, thể ở phòng ăn sao..." cảm thấy có chút ổn.

      Đáy mắt Gun thoáng vẻ kiên nhẫn: "Chuyện riêng, nghĩ có thể công khai được hả?"

      "À?" Dĩ nhiên được!

      Đội trưởng nhịn được cười, ho khan tiếng: "Tôi đây, hai người từ từ chuyện, ừm, từ từ chuyện nhé." xong, liền xoay người , bước chân uyển chuyển, có thể lên được vui thích khi thoái lui.

      Vì vậy, chỉ còn căng thẳng đứng ở cửa ra vào.

      Gun cảm thấy này còn phải rối rắm thời gian rất lâu, định mở cửa ra, xoay người lại.

      Vào, lại vào?

      Đồng Niên vẫn cúi đầu, tiếp tục đấu tranh mất mười mấy giây, rốt cuộc mới dám vào. qua cánh cửa, tầm mắt trở nên rộng và sáng hơn. Hả? Tên ẻo lả bị xuất huyết dạ dày sao lại ở đây?

      sửng sốt.

      Tên Grunt nằm chiếc giường lớn, vì đeo kính, chỉ có thể híp mắt lại, thấy vào phòng, vẻ mặt vô cùng bất ngờ. Gun ngồi xuống ghế salon, cầm con dao màu bạc gọt trái cây, ngón tay nhanh chóng gọt vỏ: "Hai người, có thể ra chưa?"

      Hả? Đồng Niên mơ hồ nhìn .

      "Em biết ta..." Grunt nghĩ mình bị xuất huyết dạ dày, cũng là do chẩn đoán sai, nên ở khách sạn nghỉ ngơi, bị Gun đánh thức buộc phải ngồi dậy nghe giáo huấn.

      Gun khẽ nhăn mày lại.

      đặt con dao xuống, cắn miếng táo vừa gọt xong, vừa ăn, vừa nhớ lại, dùng chuôi dao giơ thẳng lên cằm Grunt: "Thoải mái chút ."

      ...

      Vẻ mặt Grunt tựa như cứ chém chết tôi .

      Ánh mắt rũ xuống, nhìn chằm chằm Grunt mấy giây, cuối cùng nhìn về phía Đồng Niên trong đầu toàn sương mù: " cũng muốn ?"

      "Hả?" Đồng Niên tiếp tục mơ màng.

      "Còn khăng khăng quen ?"

      " quen mà..."

      " biết có bạn rồi?" Gun nhíu mày.

      " biết..."

      "Bây giờ biết rồi, có ý kiến gì ? Hử?"

      "..." Tại sao phải nghĩ tới chứ...

      Grunt bỗng nhảy từ giường xuống, nghiến răng trợn mắt đeo kính vào, chạy tới, hai tay giữ chặt bả vai Đồng Niên, cố nhịn gằn từng chữ: " à... Tôi xin đấy, tôi có bạn rồi, tôi quen , có được ? Hả? hãy , có được hay ?!"

      Hả?

      Khoan ...

      Bọn họ... Bọn họ nghĩ rằng tôi theo đuổi cái tên ẻo lả này chứ?!

      mở to hai mắt, dám tin, nhìn Grunt, há miệng, ngạc nhiên khiếp sợ đến nỗi nên lời. Sau đó lại hốt hoảng nhìn Gun ăn táo... Rồi lại nhìn về phía Grunt, nhìn qua nhìn lại nhiều lần, rốt cuộc cũng khôi phục được công hiệu lời của mình: "Tôi phải... Tôi quen cái tên... Grunt này, ! đấy, tôi quen , ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, tôi quan hệ gì với ta..."

      Grunt quay lại nhìn , dáng vẻ "Lão đại, xem, này căn bản chẳng có quan hệ gì với em" nhìn rất bi phẫn.

      nhún vai, quăng ánh mắt "tin tên tiểu tử cậu mới là chuyện lạ".

      Grunt khóc ra nước mắt, dứt khoát ra vẻ bình nứt sợ bể: " , , rốt cuộc tại sao lại muốn tìm tôi... Hôm nay chúng ta phải cho ràng ở đây."

      "..."

      "Ký tên, chụp chung cũng được, tùy ra điều kiện, chỉ cần , tôi có quan hệ gì với ! , tôi thề đấy, ra bất cứ cầu gì, chỉ cần phải là bạn của tôi, tôi đều đồng ý với ."

      Trong đầu ngừng hoạt động, buồn bực muốn khóc.

      Sao lại phải tìm ta, có quan hệ gì với ta cơ chứ...

      "Ai muốn làm bạn của hả," nghẹn ngào, hất tay Grunt ra, "Tôi thích ..." xong, ủy khuất nhìn về phía Gun ăn táo xem kịch, mắt đỏ ngầu, muốn khóc ngay lúc này.

      Ánh mắt đó...

      Grunt từng trải qua tình trường, liền hiểu ra ánh mắt này có nghĩa là gì...

      Đây là...

      cũng quay đầu, dám tin, hung hăng khinh thường Gun.

      Thế này ràng là cục nợ của mà, thần côn! (ý nghĩa của từ này về sau mọi người biết thôi ^.^ đọc gần giống như từ thần Gun đó)
      Last edited by a moderator: 2/5/16
      inbeibeTôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :