1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cá mực hấp mật ong - Mặc Bảo Phi Bảo (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      CHƯƠNG 44: ĐẠI LỪA DỐI ( ̄(エ) ̄)

      Tất cả đều xong rồi.

      đứng lên, nghiêm túc nhìn cha mẹ Đồng Niên.

      Giống như chờ đợi phán quyết cuối cùng.

      Mẹ Đồng Niên nhịn được, ngây ra nhìn .

      Đứa Hàn gia này cũng thực si tình.

      Bố Đồng Niên ho khan tiếng: “Mặc dù bọn ta cũng hiểu lập nghiệp từ game như thế nào….nhưng nghe cháu làm cũng rất tốt. Cũng mới thành lập, cũng phải dành nhiều thời gian tâm huyết cho nó chút.” Là đàn ông nhưng sẵn sàng vì con mình mà từ bỏ nghiệp, bố Đồng Niên cũng có chút cảm động, nhưng đàn ông mà nghiệp thể tự tin được.

      Thằng nhóc này, ra cái tôi cũng rất cao.

      Đương nhiên đây chỉ là nhìn từ góc độ của người đàn ông. Bố Đồng Niên lại ho khan: “Chẳng qua chú chỉ muốn hỏi, tương lai phát triển sau này của cháu chủ yếu là ở đâu? Nghe tổng công ty đặt ở Mĩ?”

      “Trung Quốc,” Gun đáp rất vui vẻ, “Cái này chú cứ yên tâm, cháu tiếp tục phát triển ở trong nước.”

      Vậy là tốt rồi.

      Cha mẹ liếc nhìn nhau.

      Mẹ Đồng Niên chậm rãi thở dài: “Niên Niên còn , cứ đương trước , cũngđừng cả đời gì cả, thanh niên nhau cũng nên có áp lực lớn quá làm gì. Chuyện sau này…..hai đứa cứ từ từ , tự do đương trước .”

      Đồng Niên (⊙o⊙)… xảy ra chuyện gì rồi…..

      Bầu khí trong phòng khách bình thường trở lại.

      vẫn ngồi ngây ngốc ở đó, nhớ lời , bản thân cần gì, chỉ cần gật đầu là được. Vì vậy, lúc cùng phụ thân đại nhân chuyện nghiệp, mẫu thân đại nhân đứng dậy châm nước pha trà, chỉ đành ngồi ghế sô pha, chớp chớp mắt.

      Mười phút sau, cha mẹ có ý, hai người có thể lên lầu chuyện hai mình .

      Về sau bọn họ can thiệp nữa.

      Đồng Niên gật gật đầu, cũng lên tiếng, đưa lên lầu.

      Gun theo , từng bậc từng bậc lên, đợi đẩy cánh cửa màu trắng ra, cùng vào, trở tay đóng cửa lại, sau đó, việc đầu tiên làm chính là cởi cúc ở cổ áo sơ mi ra.

      Cở áo khoác xuống, nhìn quanh vòng.

      Nhịn được, nhíu mày.

      Mấy cái hộp giống như mấy hộp bánh hôm nay mua, vật dụng trong phòng, đồ dùng, thiết bị đều là màu mà các hay thích. Chỗ này nhìn khô khan………….nhìn bị đau mắt sao? *có cái phòng mới khô ý :v*

      “Bố mẹ……rất nuông chiều em phải ?” thuận miệng hỏi.

      “Ừ,” hơi ngại……..đep con búp bê lớn sô pha để lên giường, “Mẹ em ba mươi sáu tuổi mới mang thai em, nghe còn bị khó sinh……..”

      Đây là lần đầu tiên bọn họ đến chủ đề này nhỉ?

      Gun trầm mặc.

      còn chuyện chậm rãi giống lúc nãy nữa.

      có chút do dự: “Giờ em hỏi chuyện được ?”

      .” ném áo khoác lên sô pha, ngồi xuống.

      “Hai năm trước nhìn thấy em à?”

      “Là giả.”

      “Vậy….lúc ở Quảng Châu……..”

      “Là giả.”

      “Vậy…” Đồng Niên ngẫm nghĩ, “Lúc ăn cơm tất niên, vì Tiểu Bạch nên mới kêu em đóng giả bạn của …”

      “Cũng là giả,” đối với , luôn thẳng thắn, “Hôm đó là tình huống đặc biệt.”

      Nếu thừa nhận hai người nhau, chỉ cần dựa theo lời Tiểu Bạch có thể tưởng tượng ra chuyện tình ông chú đùa giỡn tình cảm với , rồi lại bội tình bạc nghĩa chịu thừa nhận đường đào hoa của mình.

      mờ mịt, tình huống gì vậy?

      Gun nhún vai, muốn giải thích.

      “Vậy……..” hình như cũng hỏi nổi nữa rồi.

      Ánh mắt lung lay, đầu óc hỗn loạn.

      Cuối cùng đâu mới là ?

      Sao cảm giác giống như…mọi thứ đều là giả….

      nhìn thấy ánh mắt của muốn lung lạc, lóe lên, đoán chắc lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, lời, vẫy tay với . Đồng Niên chậm chạp qua………kỳ trọng điểm chỉ muốn hỏi câu, những lời vừa nãy muốn chịu trách nhiệm có phải là hay . Những thứ khác, căn bản quan tâm….

      Kéo lại, dùng lực kéo xuống.

      Để té trước ngực rồi ôm lấy, hai tay để sau lưng , ôm chặt.

      Có nhiều quầng sáng hơn nữa cũng đều là giả.

      Trừ em ra, Hàn Thương Ngôn này có gì cả, hai bàn tay trắng, đơn độc.

      Đây mới là .

      cảm giác được hơi thở của chỗ xương quai xanh của mình.

      Hơi ngứa.

      Bằng trực giác, Đồng Niên cảm thấy hôm nay từ triển lãm tới câu lạc bộ, cho tới bây giờ, hình như tâm trạng ….. giống bình thường lắm. Đứng trước phương diện này, cảm giác của rất kém, cũng bởi vì vậy mà từ cấp ba lên đại học đều là đối tượng bị bạn học xa lánh…….

      Nghĩ tới đây, ngồi thụt xuống, nằm ở đùi , ngửa đầu nhìn ánh mắt của : “Hàn Thương Ngôn…….em biết chuyện, trước kia rất hay làm bạn học mất lòng….”

      nhìn thẳng , ý bảo tiếp tục .

      vui, có phải là tại em ?”

      Suy nghĩ lung tung cái gì vậy.

      nở nụ cười.

      “Nếu vui, sau này em ký tặng nữa.”

      Ký tặng? quên mất chuyện này rồi.

      “Em biết, Weibo cũng hay có bình luận….mấy bạn trạch nam kia cũng đùa quá lố rồi…..” Cái gì mà chân dài, cá mực các loại……. cứ đọc thấy cái là lại thấy đen thui, cũng khó tránh khỏi bị đọc được hết rồi.

      A?

      ngược lại còn chưa đọc xem trả lời thế nào, rất quá lố sao?

      Weibo chỉ dùng đúng lần, về sau liền trực tiếp xóa, cũng chưa có lên lại.

      Lại , vẫn thấy rất kỳ quái, đó toàn là người chẳng quen biết, mỗi ngày cứ lướt qua lướt lại có gì hay ho? Đăng cái gì đó, người khác cũng hiểu mình, mình cũng biết mấy người bình luận kia là ai, có cái gì mà kết nối tốt?

      Hơn nữa phải trong bình luận còn có đầy quảng cáo đấy sao? *giống kiểu mấy bạn bán sim fb :))))))))*

      Còn có nhiều bình luận của “ đơn thiếu phụ, đêm dài khó ngủ vào tám chuyện” nữa……….

      Chướng khí mù mịt.

      Có điều mặc dù cũng theo chủ nghĩa của đàn ông trưởng thành, nhưng cũng tôn trọng sở thích của mấy người trẻ tuổi.

      “Mấy bình luận này, thể cự tuyệt sao?” nghĩ tới đây, thuận miệng hỏi câu.

      “Có thể khóa luôn,” rốt cục cũng nghe được trả lời, lập tức vẫy đuôi chờ mong, “Em khóa lại.”

      Khóa lại cũng tốt.

      coi như chấp nhận đề nghị này.

      Gun ngước mắt nhìn đồng hồ gấu Pooh tường, cảm thấy thời gian cũng sắp muộn rồi, lần đầu tiên tới đây, lại ngồi ở phòng lâu như vậy cũng ổn, vẫn phải chú ý lễ phép chút.

      sắp về à?” lẩm bẩm hỏi câu.

      Ánh mắt quay lại.

      Cái miệng nhắn, môi đo đỏ vểnh lên, có chút…..mất mát.

      nhìn ra ý tứ của , thấp giọng hỏi: “ nỡ để ?”

      “Ừ” tiếng cực kỳ .

      “Làm sao bây giờ đây?” nắm lấy cằm của , đưa tới gần….khẻ cắn cái miệng nho kia, “Vậy, về rồi goi video cho em nhé.” bị cắn tới nỗi toàn thân nóng lên, tiếp tục “Ừ” tiếng.

      “Cần phải tắm rửa trước, làm sao bây giờ?” thè lưỡi liếm qua khóe miệng , “Muốn xem tắm luôn à?”

      “……”

      “Nếu em muốn xem, phải mặc thêm ít đồ cần thiết…”
      Tôm Thỏ thích bài này.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      CHƯƠNG 45: SƯ THÚC?

      “……………….”

      Lại sắc rồi………….

      a tiếng, che lấy cái trán của mình, nước mắt trào ra.

      Sao lại cụng đầu em T.T…………

      “Muốn xem à?” thuận tay nhéo mũi , “ thôi.”

      Đau quá………..

      Vì thế hai người xuống lầu, bởi vì ánh mắt Đồng Niên hồng hồng, chóp mũi hồng hồng, trong mắt bố mẹ chính là………..

      Bị làm cho cảm động ————- chia tay nữa?

      đưa đến cửa.

      Muốn thay giày ra ngoài, bị ngăn lại.

      Vừa rồi trước khi vào cửa phát , tiểu khu này quá mức yên tĩnh, trồng nhiều cây cũng tốt, nhưng người xấu có thể dễ dàng nấp, an toàn. cũng nghe lời,đứng ngay cửa, lưu luyến nhìn bóng dáng biến mất ở cửa lầu. là…………. rồi? Khi nào gặp lại? Được rồi được rồi, Đồng Niên được quá dính người, ấy còn phải làm việc.

      tự nhắc nhở, an ủi mình, chậm chạp lên lầu.

      *******************************

      Chủ nhật, hai người đơn giản là lên Wechat gửi qua gửi lại vài tin nhắn.

      thu thập đồ đạc trở lại ký túc xá, phát Á Á còn chưa về, vì thể chỉ có mình mình đơn, vòng vòng quanh ký túc xá. Thứ hai có tiết tiếng công cộng, đạp xe đạp , vừa uống sữa đậu nành vừa mua ở căn tin vừa cúi đầu nhắn tin cho Á Á: “Alo alo, cậu cúp học được đâu, hôm nay tiếng điểm danh đó.”

      Á Á vẫn chưa trả lời.

      biết là lặn đâu rồi.

      buồn bực hút mấy hơi uống xong, ném bịch sữa vào thùng rác, định xếp xe đạp vào hàng, lúc này chật ních. Đành phải dựng xe bên, di chuyển từng chiếc để lấy chỗ, chợt nghe phía sau có tiếng người : “Làm sao mà để xe được nữa, vội học còn bị chặn đường.” Quay đầu lại, vừa hay là bạn học khoa chính quy ở cùng ký túc xá, lập tức cúi đầu giải thích: “Mình chuyển chỗ chút, lập tức xong ngay………..”. Hai cũng thèm để ý đến , trực tiếp rồi.

      thở dài hơi, thè lưỡi, tiếp tục dịch chuyển mấy cái xe.

      ngờ phía sau có nam sinh chạy vọt vào, cẩn thận đụng trúng thắt lưng , liền lảo đảo.

      Rầm cái……………..

      loạt xe………..đều đổ hết…………

      Tiêu rồi T^T………….

      ngây ngốc nhìn loạt xe bị đổ, nam sinh phía sau cũng choáng váng: “Cái đó……….xin lỗi nha, tiết tới mình điểm danh, lên kịp là tiêu ———-” Lời còn chưa xong, người khác từ phía sau Đồng Niên vươn tay, nâng chiếc xe dậy.

      vội quay đầu lại: “Cám ơn.”

      Giây phút nhìn thấy mặt người kia, miệng hơi nhếch lên, còn tưởng rằng mình chưa tỉnh ngủ ————

      Hàn Thương Ngôn?!!

      Biểu cảm mặt cũng chẳng có gì, cũng lười mắng .

      Vừa nãy cách đó xa, vốn nghĩ muốn xem xe như thế nào, ngờ cảnh lại đẹp. thể , cho dù có cậu nam sinh kia hàng xe cũng đổ thôi.

      “Cảm ơn, trai.” Nam sinh kia đem xe đạp để đại vào góc, sau đó vào lối .

      ……………

      ……….sao lại ở đây?”

      chào đón à?” cứ tay hai cái, hai cái , mấy chục giây liền dựng xong loạt xe, hàng chỉnh tề, thuện tiện đem cái xe đạp màu trắng của xếp vào.

      phải………….” mắt nhắm mắt mở nhìn .

      Mặt nóng hầm hập.

      Đầu óc cũng bất tỉnh…………..

      Thực cảm động, ngoài ý muốn, ……………..tay chân biết để đâu.

      Vì thế, cứ như vậy đưa vào lầu học, thang bộ, cuối cùng vì quá chậm nên bị kéo cổ tay, trực tiếp xách lên lầu bốn, kịp trước chuông vào học vào lớp.

      Vốn là đến dự thính, nếu thầy giáo cũng vào cùng lúc, e rằng ổn.

      Trước khi tiến vào lớp, liền buông cổ tay ra.

      Phòng học đột nhiên im lặng, các ăn uống chuyện phiếm đều dừng lại, nhìn người vào cũng với Đồng Niên, choáng váng. Mẹ kiếp mẹ kiếp, đây là ai vậy? Sao lại đến khoa tiếng ? Để dự thính à? Hay là trợ giảng? đúng, nhất định phải trợ giảng, đẹp trai như vậy, nếu là trợ giảng bị đồn khắp khoa rồi!

      Ơ ơ?

      Ở với lớp thiếu niên kia ————

      Chúng nam sinh ồ lên.

      Tối hôm hai nam sinh còn ở trong phòng ngủ gọi tên ………….

      Vị huynh đệ này là ở đâu tới vậy?

      ————

      Chỉ có Á Á ngồi ở hàng cuối thò đầu ra đằng sau trang sách, cười tủm tỉm, nhìn cảnh đẹp phía xa cười cười, nhân tiện, đem đống sách tuyên truyền cho Gun ký tên thu về.

      Ai, làm cho người ta ghen tị, có thể khiến cho thần tượng Gun đến lớp học tiếng đồ……………đúng là giấc mộng của thiếu nữ mà.

      “Chỉ……còn hàng đầu thôi.” giọng .

      Gun cũng có ý kiến gì.

      Dù sao lúc học đại học cũng thường xuyên ngồi hàng đầu tiên, đến trễ cũng tiện, về sớm cũng tiện.

      theo ngồi xuống, nhìn lấy sách vở ra, còn có túi đựng bút .

      Vốn là định lấy điện thoại ra xem mail………..nghĩ hồi, lấy trong cặp quyển vở, mở ra, đặt điện thoại vào giữa, để đó.

      Ách…………..

      Thầy giáo ở giảng đường này…….tính tình rất kém, có khi nào đuổi ra ngoài ……………

      ngồi yên, tay nắm lấy váy của mình.

      Đột nhiên, mu bàn tay có hơi ấm, bắt lấy tay , đặt đùi mình. Sau đó, vẫn giữ nguyên tư thế này, bắt đầu xem mail.

      Tay Đồng Niên mềm nhũn, đặt đùi …………

      Đừng hoảng đừng hoảng,

      Ở dưới bàn,

      ai nhìn thấy ai nhìn thấy, thấy, thấy…………….

      Ý? Mặc quần jean sao?

      Đây chắc là cái thứ đồ duy nhất trong tủ áo của có màu đen?

      Lần trước nhìn thấy là qua màn hình vi tính?

      Hình như lưng quần hơi rộng, lại còn thắt đai lưng………

      Dừng dừng dừng, học bài học bài.

      hình như ngồi thoải mái, điều chỉnh tư thế.

      liền đỏ mặt theo , điều chỉnh cho phù hợp với tư thế của …….có điều cái tay đặt trê đùi ………..

      kh6ogn dám nhấc lên, mặt lúc trắng lúc đỏ.

      tay giở sách, cũng biết nên mở đến trang nào.

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      CHƯƠNG 46: SƯ THÚC (*/Ω\*)!

      Phía sau cũng có mấy người thích chơi game, cảm thấy gương mặt Gun nhìn rất quen.

      Nhưng mà sau khi liên tưởng, lại cảm thấy………. có khả năng? Phạm vi kia chỉ có số ít người thôi, giới chuyên nghiệp cũng chỉ là số ít trong số ít, thỉnh thoảng xem tin tức cũng nhiều lắm, bây giờ lại xuất trong phòng này? Mấy nam sinh nghi hoặc lập tức bỏ qua giả thiết này, tiếp tục lật sách, cố gắng che mặt lại, để bị thầy giáo chú ý tới.

      Rất nhanh, người đàn ông hơn năm mươi tuổi, mặt mũi nghiêm túc ôm sách từ từ bước vào, tầm mắt nhanh chóng dừng người Gun………….

      Sinh viên ngồi ở hàng đầu rất ít, còn lại đều thích ngồi cách đó hàng.

      Mà hai người này đột nhiên lại sóng vai nhau ngồi ở đây.

      Đồng Niên cẩn thận đẩy giáo trình của mình đế trước mặt , bên viết hàng chữ: Tiết này học về đánh giá phim, mỗi người phải viết bài luận tiếng bình luận phim, nếu ai bị kêu trúng phải đứng dậy .

      quét mắt nhìn hàng chữ kia, có biểu cảm gì đặc biệt.

      Đồng Niên kéo vở về, lại viết thêm dòng khác: Hay là bảo nhầm phòng rồi chạy ra ngoài………..

      Gun nhíu mày.

      Ngay lúc có hành động mờ ám, thầy giáo liền đến trước mặt hai người. Ông gập nón tay lại, gõ gõ mặt bàn Gun: “Bạn học này, hình như phải sinh viên ở đây đúng ?

      Gun thay đổi tư thế ngồi : “Hâm mộ lâu, hôm nay ngàn dặm xa xôi đế dự thính tiết của thầy.”

      Thầy giáo nhíu mi, đánh giá : “Ồ? Nếu là hâm mộ đến dự thính, chắc là biết hôm nay học tiết bình luận điện ảnh và các tác phẩm truyền hình nhỉ?”

      Gun cười trả lời: “Đương nhiên.”

      Hai người này ngay từ đầu dùng tiếng chuyện.

      Đồng Niên ngồi yên, nắm lấy bút, may quá tiếng của có vấn đề gì.

      May quá may quá, đây là lớp tiếng , làm khó được .

      “Tốt lắm, chúng ta cũng nên nhiều lời nữa. xem, gần đây nhất xem phim gì?” Thầy giáo chế nhạo, đem chồng giáo án đặt trước mặt .

      Trong phòng học yên tĩnh như có người.

      Bắt đầu tiết học tiếng như bình thường.

      Trong lúc học tiết tiếng của thầy giáo này, tốt nhất là nên xem bản thân mình như khí mới có thể sống qua hết tiết này đến tiết khác.

      “Gần đây nhất?” Gun rất phối hợp, suy nghĩ chừng phần mười giây, “Nhiều năm rồi xem phim.”

      Mọi người té xỉu.

      Mau chóng dựng thẳng lỗ tai lên, nghe xem cái người cướp điện hạ dễ thương này có gì đặc biệt, đầu cúi rạp xuống bàn, toàn bộ đều nằm úp sấp hết. trai à, cũng nhàm chán………..

      Có thế thôi à? Vậy mà cũng dám cướp người của bọn tôi.

      “Hử?” Thầy giáo nhíu mi, nhìn Đồng Niê: “Bạn cậu cằn nhằn sao? Cậu nhàm chán như vậy làm sao mà hẹn hò đương được?”

      “Cằn nhằn?” có đâu,” quét mắt nhìn nắm chặt hộp bút, “ ấy rất ngoan.”

      Thầy giáo khoanh tay trước ngực, đứng đối diện Gun.

      Lặng ngắt như tờ.

      Mười mấy dãy sau có lác đác mấy nữ sinh ngồi đều im lặng, đổ mồ hôi dùm cho tương lai đen tối của soái ca.

      Đồng Niên đáng thương……….Lần đầu tiên đưa bạn trai đến lớp dự thính liền có thể bắt kịp với thầy giáo như thế này, bóng ma tâm lý lại phát sinh, dẫn đến hiểu nhau, rồi chia tay gì gì đó?

      giống tụi nam sinh, tất cả nữ sinh đều yên lặng cầu nguyện.

      Đứa Đồng Niên này ngoại trừ đọc sách làm gì cũng ngốc, lần đầu tiên đưa bạn trai tới, nếu như thất bại biết làm sao……….

      Còn phải là khóc đến chết.

      Đồng Niên khẩn trương nắm chặt nắp bút trong tay, sợ thầy giáo nổi giận.

      Nhiều môn như vậy, sao lại chọn đến dự thính đúng môn này vậy T^T……………..Nếu cứ im lặng mà nghe có khi thầy cũng chẳng gì.

      Thầy giáo hơn năm mươi tuổi từ từ đứng thẳng người, ánh mắt hơi cong lên, nở nụ cười: “Nhìn cậu vẫn như xưa.”

      Mọi người 0.0………

      “Sư huynh cũng vẫn như xưa,” Gun thong dong , vừa cười: “Vẫn thích đùa giỡn.”

      Thầy giáo mặt tươi cười: “Lâu rồi đùa ai, từ hồi về nước tới giờ, mấy người xung quanh nhàm chán.”

      Mọi người tiếp tục 0.0……………

      “Nào, tôi giới thiệu chút, đây được xem là sư đệ của tôi,” thầy giáo cười ha ha, “Còn nhớ buổi đầu tiên tôi có giới thiệu ? Nửa đời trước tôi học quá nhiều kỹ năng, trong đó có cái chính là công nghiệp thiết kế. Mà người này, chính là vị sư đệ lúc đó của tôi, rất nổi tiếng, làm mưa làm gió thời.

      Thầy giáo hiển nhiên rất thích vị sư đệ này, giới thiệu giản lược chút, lúc trước lúc thầy học thạc sĩ, vẫ học khoa chính quy. Rất có thiên phú, chỉ tiếc muốn ở lại trường, tốt nghiệp xong liền rời .

      …………….

      Mọi người đều giật mình, hiểu ra.

      Mẹ nó, hóa ra bạn trai của tiểu mỹ nữ của chúng ta lại là học đệ của lão ma đầu, nhất thời có cảm giác sảng khoái, kinh mạch được thông, học kỳ này có người nhà che chở, cần sợ lão ma đầu này nữa!

      “Chúng ta……….hình như năm sáu năm rồi gặp?”

      Gun: “Cũng cỡ đó.”

      Thầy giáo lại cười, thích thú nhìn Đồng Niên, mắt nhìn của tồi, rất được: “Lần này về nước làm gì vậy?”

      Gun: “Công tác.”

      “Nghe cậu lập nghiệp? Ngành gì mới à?”

      gật đầu: “Thi đấu thể thao điện tử, thành lập câu lạc bộ.”

      Mấy nam sinh hay chơi game phía sau đồng loạt dựng thẳng lưng, vẻ mặt khiếp sợ.

      Thực ấy sao?!

      ………..

      Thầy giáo lúc này bắt đầu tiết học như bình thường.

      Ông mở sổ điểm danh, bắt đầu đọc từng tên , giữa mấy tiếng “Dạ có” của đám sinh viên, Đồng Niên dùng bút chọc chọc mu bàn tay . Gun nhìn sang, lập tức cúi đầu làm bộ đọc sách.

      Kỳ , cũng biết nên hỏi gì.

      Vừa rồi thấy hai người họ chuyện cũng hiểu được, họ học cùng nhau ở nước ngoài…………

      Lật lật lật tới hơn mười trang.

      Tiếp tục lật, tiếp tục lật………

      “Tay đâu?” Ngón tay lại bắt đầu lướt màn hình, tiếp tục xem mail.

      Nga……..

      Đồng Niên yên lặng vươn tay.

      Đặt tay đùi ………..

      *thấy cưng quá, gato quá[​IMG] *

      “Thi đấu thể thao điện tử là cái gì?” Cuối cùng loạt nữ sinh ngồi bên cạnh Á Á giọng hỏi.

      Á Á nhe răng cười: “Là nghề cực kỳ ngầu, chơi game giành chức quán quân, lấy huy chương vàng, còn có tiền thưởng mấy chục vạn. Mà mà đúng rồi, toàn là đô la Mĩ.”

      0.0……….. kia lập tức giữ chặt người bên cạnh, thầm.

      Cứ như vậy, truyền mười, mười truyền trăm.

      Mấy hàng ghế sau đều nhiệt huyết sôi trào…….

      Mấy người ngồi ở vị trí tốt đều lôi điện thoại ra, lấy giáo trình che chắn, điên cuồng chụp ảnh bóng lưng với nửa bên mặt của soái ca.

      Trong vòng mười phút, weibo của các bạn học đều quay vòng:

      “Đẹp trai đẹp trai ! Học đệ của thầy giáo tụi tui đó!”

      “Nghe là người trong giới game! Có ai biết ? Có người nào chơi game khônggggggg?!”

      “Các huynh đệ, cần nửa đêm khóc than nữa, đóa hoa dịu dàng nhất được gả cho học đệ cùa thầy giáo rồi……….Ai xem vai vế như này sao, gọi là tiểu sư thẩm à………”

      “Khó có dịp trai học sớm………….Gun thần từ trời rơi xuống, mấy người có tin ………..”

      ………….

      Chỉ có hai lúc này làm khó dễ Đồng Niên ngồi trong góc phòng là sắc mặt tốt lắm.

      Vận cứt chó gì đây…..

      “Đúng rồi, người này tự giới thiệu quá khiêm tốn rồi,” Á Á tiếp tục thần thần bí bí phổ cập cho người bên cạnh, “ ấy chính là truyền thuyết trong giới game hồi xưa đó, cấp bổn tọa lận nhé.”

      Mấy người bên cạnh bắt đầu nhao nhao lên: “Cấp bổn tọa là cái gì…………”

      “Chính là……….” Á Á khỏi cảm khái, “Thôi quên , tui kể nữa, khoa tụi mình cũng hiếm khi chơi game, search thử , G,u,n – Gun, tên này Baidu baike có.

      Vì thế,

      Mười phút sau.

      Tất cả mọi người trong phòng học đều ngồi yên………….

      Tuy rằng đa số mọi người hiểu hoàn toàn, nhưng chỉ gần đọc được đoạn giới thiệu kia, huyết áp cũng tăng cao rồi, hoàn toàn thể khống chế được, nhiệt huyết sôi trào. Sau đó nhanh tay tìm weibo, nhìn thấy chỉ có vẻn vẹn dòng trạng thái mà được tới mấy chục vạn comment, lại còn…………chẳng biết tại sao, ràng là chẳng biết gì về game mà cũng cảm thấy hăng tiết vịt muốn bùng cháy rồi……….

      Này bạn!

      Đúng là hoàn toàn triệt để chèn ép người ta rồi….

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      CHƯƠNG 47: HUYỀN THOẠI NGÀY XƯA?!

      Ánh nắng mặt trời lúc mười giờ hơn, đúng là thời điểm tốt nhất rồi.

      Sau khi tan học, tất cả mọi người tự giác đem bài bình luận điện ảnh tiếng đặt bàn, người nào qua hàng ghế thứ nhất để nộp bài cũng nhìn Đồng Niên với ánh mắt “Được đấy”, “Cố lên”, “Đồng Niên bé cũng rất biết tranh thủ thời cơ”………

      ngồi ngay đống bài tập càng ngày càng cao, tiếp tục vẽ vẽ vòng tròn lên sách…………..

      Cho đến khi………..Á Á lặng lẽ tiến lại gần, ghé vào tai hỏi: “Thích , có cảm giác mình được làm nữ chính ?”

      “……….” Mặt nóng ran, giọng trả lời, “Cậu cho ấy biết à?”

      “Đúng vậy, mình đưa nguyên thời khóa biểu với tên giảng viên hết cho ấy,” Á Á nhếch miệng cười, thuận tay nhéo cổ tay , cũng có chút kích động, “Biết thế sớm dùng weibo rồi, vừa nãy mình mới biết, Gun thần vậy mà cũng dùng weibo! Mỗi mình cậu được follow nhé!”

      tiếng, cảm thấy lâng lâng.

      “Thôi quấy rầy hai người nữa, mình rút đây.” Á Á nắm chặt tay .

      Sao tự nhiên lại có cảm giác buồn phiền như gã con ra ngoài……….Aiz……..

      Rất nhanh, sinh viên ở giảng đường đều hết, chỉ còn lại , cùng thầy giáo.

      Thầy giáo vẫn chuyện rất vui vẻ, vỗ vỗ vai Gun, mình còn có lớp phải dạy. Chờ đến khi thầy giáo cũng mất, phòng học chỉ còn lại .

      Hàn Thương Ngôn thấy cầm sách, bộ dáng yên, hồn như bay đâu mất rồi.

      biết sau này ngày càng bận, cho nên mới nhờ 97 hỏi Á Á thời khóa biểu của . Muốn chọn buổi sáng buổi chiều học, cùng lên lớp trải nghiệm hẹn hò tình thân.

      Ngày hôm qua đọc tin nhắn wechat, có thể cảm nhận được có nhiều lời muốn với mình, nhưng lại cố gắng chịu đựng, muốn quấy rầy mình.

      Tình vườn trường cũng có chút ngọt ngào, đoán chừng cũng chưa trải nghiệm qua.

      Nghĩ như vậy cũng coi như nợ ít.

      “Bạn học đối với em cũng tệ nhỉ?” rút cục cũng đóng quyển vở ngụy trang lại, nhét vào ba lô của . Vừa rồi nhìn thấy mấy bạn trẻ qua đều nháy mắt với , hiển nhiên quan hệ chắc phải tốt.

      “Vâng, đều là bạn học cùng khoa chính quy.”

      nhớ em từng , ’em biết cách chuyện, hay làm mất lòng bạn học’ mà?”

      Trí nhớ tốt 0.0……………

      “Lúc học năm ba, có khoảng thời gian…….tất cả mọi người đều thích chuyện với em.”

      gật đầu.

      Nghĩ đến lời Á Á .

      ấy mình làm mất lòng người khác? Suy nghĩ nhiều quá rồi. Chỉ là hồi năm ba, sinh viên lớp thiếu niên bị phân vào các khoa khác, đột nhiên vào lớp mới nên mới bị đối xử như vậy. Trước kia em chuyển trường cấp ba cũng bị như thế.

      Khoa chính quy bọn em luôn nghe câu: Trong khoa có ba vật quý: Đồng Niên, nội mạng và giáo đội.

      Biết vì sao ? Nội mạng là tài nguyên, thay mới rồi còn nhanh hơn mấy trạm Internet khác; đội bóng rổ có vận động viên quốc gia; cuối cùng chính là Đồng Niên bé của chúng ta, ở phương diện làm bài chuyên ngành hay làm bài tập lớn, đối với các bạn học khác mà đúng là cầu được ước thấy.”

      Gun sờ sờ đầu .

      Đồng Niên biết xảy ra chuyện gì: “Chúng ta thôi. Phòng này giờ sau có lớp học.”

      Gun chỉ muốn cùng , nên sao cũng được, đứng lên.

      Chỗ ngồi quá , ngồi suốt hai tiết, châ hoàn toàn duỗi ra được nữa.

      Bây giờ có cảm giác như được phóng thích, hoạt động bả vai, nhìn lưu loát cất sách vở. Bỗng nhiên nhớ lại, biết lúc còn sinh viên mình như thế nào? Hoàn toàn có ấn tượng, quả nhiên cuộc sống của mỗi người khác nhau rất nhiều.

      Hai người ra chỗ cầu thang ngoài phòng học, ngược phía với dòng người chuẩn bị lên lớp, xuống lầu, lấy xe.

      liền tự mình dắt xe đạp màu trắng, bên cạnh , ngừng chỉ trỏ cho : Chỗ đó là khu ký túc xá của khoa chính quy, chỗ kia là ký túc xá của nghiên cứu sinh, chỗ nọ là trung tâm hoạt động, đằng kia là tòa nhà vật lý, còn có hồ uyên ương, chỗ phòng làm việc mình làm thí nghiệm. Gun chưa bao giờ cảm thụ được bầu khí ở trường đại học trong nước, hai tay vẫn đút túi quần, cùng chầm chậm qua.

      Hai người qua ngoại viện.

      “Sao quan hệ của với thầy giáo tốt vậy?” rút cục kiềm chế được, tò mò hỏi .

      “Con người ấy rất được.”

      “……………..”

      “Là như thế nào?”

      “Biệt danh của thầy ấy ở khoa là lão ma vương, dọa rất nhiều người……..”

      Gun à tiếng: “ ấy rất thú vị, đến hơn bốn mươi tuổi vẫn làm giáo viên tiếng , bỗng nhiên lại nghỉ, tiếp tục học thạc sĩ thiết kế công nghiệp.”

      “Sau đó trở về tiếp tục làm giáo viên tiếng ? Vậy học thạc sĩ……” Để làm gì vậy?

      “Chỉ là để tiêu khiển thôi,” Gun nhìn thấy thư viện, cùng tiếp tục lên, đến lầu ba, khu dành cho sách chuyên ngành.

      Bốn phía đều im lặng.

      Sinh viên ngồi ở khu đọc sách đều vùi đầu ghi chép, liền theo , thẳng đến khu giá sách được sắp xếp như giới hạn, lúc nào cũng thấy có người tìm sách, có người cúi đầu gửi tin nhắn, có mấy bạn học nữ trao đổi với giáo viên, còn có……….mấy đôi tình nhân kéo tay thân mật………………..

      Gun dừng lại.

      cũng dừng lại theo.

      Ngẩng đầu nhìn, đều là sách thiết kế. Liên quan đến chuyên ngành của à?

      tùy tiện rút ra quyển, lật lật.

      tới gần, nhìn cái, giọng hỏi: “ vẽ có đẹp ?”

      từ chối cho ý kiến.

      Tốt quá, rất hâm mộ những người vẽ đẹp.

      “Vậy……….sao từ trước giờ thấy vẽ?”

      “Vẽ cái gì?” Gun nhướng mày.

      “Vẽ….người?”

      Hiển nhiên, đâu biết thiết kế công nghiệp là làm về cái gì. đóng sách lại, góc sách chỉ vào trán , dọc xuống chóp mũi: “Em tưởng thiết kế công nghiệp là giống vẽ người rồi hoa văn màu mè à?”

      “……..” Chưa là người với hoa văn mà…………

      Ngay sau đó, có người đến gần giá sách này, phát ra dễ thương nổi tiếng tham dự ACM thế giới, biết làm sao mà mặt đỏ tai hồng, giống như chạy trốn. bạn đứng phía sau lại thảnh thơi, chậm rãi để sách lại chỗ cũ, hiểu sao có cảm giác phấn hồng bay khắp nơi.

      Mặt bạn kia đỏ như vậy……..hay là……….thổ lộ? Hôn trộm?

      là………..

      Đùa nhau à…….chỗ này là thư viện đó, bạn học gì ơi!

      *************************************

      lâu sau, vòng chung kết “Mật thất gió lốc” ở Bắc Kinh bắt đầu.

      Đồng Niên dùng ba tháng nghỉ làm điều kiện, cùng thầy hướng dẫn thay đổi tuần nghỉ lễ, cùng Gun tham gia trận chung kết toàn quốc “Mật thất gió lốc”. Tuần này vừa hay lúc có nhiều hội nghị lớn diễn ra, khách sạn cháy phòng, liền đặt phòng hai giường cao cấp.

      Sau khi hai người vào cửa, tắm trước: “Buổi tối hẹn bạn ăn cơm.”

      đồng ý, ngồi ở giường, buồn chán bật qua bật lại mấy tiết mục tivi.

      bao lâu sau, chợt nghe tiếng phòng tắm mở ra.

      lập tức từ giường nhảy xuống: “ xong rồi à?” Chớp mắt chạy đến toilet, liền ngây ngốc……….

      còn quấn khăn tắm……………

      lập tức xoay người, lại bị ôm lấy từ phía sau, trời đất trước mắt đều đảo lộn.

      Bị đặt bệ đá cẩm thạch.

      giữ chặt cổ chân , vắt ngang thắt lưng mình: “Chạy cái gì?”

      an phận vặn vẹo, muốn tránh , tư thế này………….

      hơi nhớ lúc em uống rượu say,” trêu , đặt cằm ở trán , ôm cả người vào lòng, ánh mắt nhìn vào gương, “Trước khi kể ít chuyện xưa cho em nghe.”

      Chuyện xưa?

      có cảm giác bàn tay an phận, thất thường.

      “Bố mẹ còn nữa,” nhàng thổ lộ, “Có dì, là sau khi mẹ mất được gả tới, sau khi bố qua đời, ở chung với bà ấy, nhưng tất nhiên là nhiều như lúc ở với bố mẹ. Lúc trước, rất ghét bà ấy, bà ấy muốn cho chơi game, cho nên mình trở về nước.” Cho nên………….lúc thành niên rồi mới chọn quốc tịch Trung Quốc sao?

      ngẩng đầu lên, muốn nhìn .

      Bị ngăn lại.

      “Sau này về nước rồi, quen biết cao thủ game, là solo.”

      Ông chủ của SP Trung Quốc?

      “Khi đó ấy cũng có người bạn , là appledog. Lúc đầu chỉ có ba người bọn , muốn thành lập chiến đội, sau đó người càng ngày càng nhiều, rất rất muốn. Người thiếu, chỉ thiếu tiền, liền bỏ về Na Uy, lấy di sản bố để lại cho đem ít.”

      Khó trách ông nội lúc nào cũng mắng .

      Đồng Niên biết an ủi như thế nào, liền gắt gao ôm lấy .

      mảy may phát giác hai chân mình vòng qua thắt lưng , lại làm ra tư thế này, đối với đàn ông bình thường mà , rất ảnh hưởng. Gun hơi nheo nheo mắt, thanh phát ra càng lúc càng thấp: “Bọn giành đượcr ất nhiều chức quán quân, ngay lúc đỉnh cao nhất, bởi vì số nguyên nhân, appledog rời . Lúc ấy solo hỏi có muốn lên làm đội trưởng , từ chối.”

      “Sao lại từ chối?”

      “Con người rất cố chấp, trước kia có nuôi con mèo, nó chết rồi, cũng muốn nhìn thấy mèo nữa,” , “Chiến đội cũng vậy, thay đổi người rồi còn là chiến đội ban đầu nữa. Lúc đó chối bỏ hết tất cả trách nhiệm, trở về Na Uy.”

      nhàng a tiếng.

      Chuyện nuôi mèo ngày xưa, appledog cũng cho biết.

      Có điều hiếm khi có biểu thông minh, giả vờ đây là lần đầu mình nghe được chuyện này.

      “Sau này lại thành lập K&K, tuy rằng khi thành lập, cũng hoàn toàn chấp nhận, nhưng mục đích rất đơn giản, muốn bù đắp lại quyết định năm đó, muốn lần nữa tìm lại những chiến hữu cũ, chiếu cố bọn họ, tạo cho họ câu lạc bộ có thực lực, bắt đầu lại lần nữa.”

      Ánh mắt chớp chớp, nhàng rủ xuống.

      Cảm thấy có chút khổ sở.

      “K&K Trung Quốc thành lập năm 2013, cuối năm 2014 mới trở về, lần đầu tiên lộ diện là ở giải thi đấu “Mật thất gió lốc, ở Hàn Quốc. Khí đó. là mười năm sau, nhìn thấy solo và appledog, còn có tất cả chiến hữu ngày xưa, đều ở SP.” Chỉ có , mình làm ông chủ của K&K.

      Gun gì nữa.

      Vì sao đột nhiên lại muốn ra hết?

      Có lẽ là bởi vì áp lực thi đấu ở vòng chung kết toàn quốc.

      Mười năm rồi………….

      còn chờ kể tiếp chuyện xưa, bị ngăn chặn hô hấp.

      Nụ hôn này rất lưu tình, đoán chừng Hàn Thương Ngôn cũng ngờ tới, ngày, chính mình làm vậy với , kề môi với , giày vò, ôm lấy thân thể bé của vào trong ngực, dùng hành động nhắc nhở , quan hệ của hai người đến tột cùng là cái gì.

      “Nào,” thấp giọng cầu, “ngồi lên đây.”

      ngây thơ, điều chỉnh tư thế ngồi, chậm rãi tới gần .

      Cho đến khi………ngồi xuống mép rìa ngoài cùng của bệ đá, mới cảm giác được cái gì phía sau, theo bản năng rụt người lại. vẫn nhúc nhích, có động tác dư thừa gì, chỉ nhìn .

      ………………..

      Sau khi thi đấu ở Hàn Quốc kết thúc, mất ngủ cả đêm.

      Đêm đó rời khỏi tổng bộ K&K, muốn lái xe về nhà, lại nhất thời thay đổi chủ ý, thẳng từ tòa nhà ra, lưng mang ba lô rất nặng, bộ hơn ba bốn tiếng, tùy tiện tìm tiệm net vào. Đêm đó đối với cũng có gì đặc biệt, cũng biết bán đồ ăn đêm cho lại có ý với mình.

      Vì cái gì ————–

      Lông mi hơi run run, ngửa đầu, cắn môi dưới của , có chút sợ hãi dùng hành động biểu đạt, Hàn Thương Ngôn, em .

      Người như , có gì đáng để em thích?

      Tay phải nắm thành quyền, để phía sau che lấp gương đầy hơi nước, từng vết nước chảy dài xuống dưới. Lưng phập phồng hô hấp kịch liệt, tóc ngắn vẫn còn nước……….

      Đừng rời bỏ .

      Đây là lời muốn , rất nhiều lần rồi.

      Nhưng cách nào ra miệng được.

      “Niên Niên.” Thanh xào xạc.

      đáp lời, tóc bị mồ hôi làm ướt nhẹp.

      “Sợ ?”

      …………….

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      CHƯƠNG 48: HUYỀN THOẠI NGÀY XƯA??!

      Vì thế, Lão đại khu vực châu Á và Trung Quốc của SP là solo, lần đầu tiên gặp bạn Gun, liền có cảm giác mình ngồi đối diện con tôm bị luộc chín.

      Nhận xét của solo là:

      Quả nhiên, lòng vòng nhiều năm như vậy, cậu ta thích nhất vẫn là kiểu bạn hận ngày hai mươi lăm giờ thể quấn quít bên mình, rất dính người, biết nghe lời, lâu lâu lại lấy móng vuốt cào cào mình cái đầy vui sướng……..dáng người nho ……..mèo hay người đều vậy.

      Đầu óc Đồng Niên giờ chỉ toàn là ————-

      Sao lại có thể như thế…………..

      Làm sao có thể…………..đầu óc rối loạn, trước khi còn………….ngón tay khẩn trương vịn vào ghế dựa, thể tin được.

      Xấu xa quá rồi, Hàn Thương Ngôn, đại lưu manh………….

      Gun tất nhiên nhận ra được sau khi làm mấy chuyện này rất ngượng ngùng, nâng mi, tự rót đầy chén cho mình.

      Phòng ăn khách sạn này rất .

      Mặc dù rất sạch , nhưng rất .

      Cũng phải tiệm rượu có tiếng lâu đời, đơn thuần chỉ là tiệm gia đình, ban đầu đồ ăn được dọn lên, Đồng Niên còn nghĩ là đồ ăn được lắ, ăn hai miếng, lại thấy cũng chẳng có gì đặc biệt.

      nhịn được nhìn trộm, lén nhìn solo mấy cái.

      xem mấy trận đấu của câu lạc bộ Gun, nhưng chưa từng gặp qua Lão đại của SP.

      solo, bằng hữu mười năm trước của ấy.

      người đàn ông điềm đạm, tuy rằng ta cũng thích chuyện lắm, nhưng ánh mắt rất ấm áp, lại bình thản, ta cũng cao như Gun, cũng có kiểu sắc bén như Gun, nhưng hiển nhiên ta thực từng là đội trưởng của ………..Chỉ cần ta ngồi ở đâu, dù ngoài kia có long trời đất lở cũng sợ, vì ta ở đây.

      Ừ…………

      Nếu Á Á ở trong này, có khi phát điên mất.

      Ăn bữa cơm tối, bên kia là solo, bên này là Gun.

      Chính là……….cứ uống như thế này có say chết ?

      quét mắt, đếm chai rỗng bên cạnh bàn.

      Bia là 2,4,6………7 chai, rượu đế 1,2……………2,5 chai………

      Đồng Niên bắt đầu tính toán, về sau trước khi gặp solo chắc phải mua chai thuốc Hải vương uống trước.

      *nghe đồn uống cái này bổ gan:v, Baidu bảo thế :3*

      Thuận tiện cúi đầu lên baidu tra: Làm sao để khuyên đàn ông đừng uống rượu nữa…………

      Đinh tiếng.

      Tin nhắn của Á Á lên: Alo alo, mau truyền sóng trực tiếp cho mình.

      : Mình gặp solo rồi 0.0

      Á Á: aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!

      : …

      Á Á: Huyền thoại của mình, huyền thoại của mình…………..T.T………kiếp trước chắc chắn cậu cứu thế giới…………

      Hai tiếng sau, cùng Gun lái xe đưa solo trở về, trở lại khách sạn của mình, liền vào cửa hàng tiện lợi mua đồ uống trước.

      Lưng Đồng Niên vẫn còn đeo ba lô, đứng trước tủ lạnh nhìn tới nhìn lui, phát ra mình biết thích uống loại nước nào? Gun cúi đầu, lấy ra ba cái điện thoại từ trong bóp, bấm khởi động máy, vô số tin nhắn, email dồn dập ập tới, báo liên hồi, liền liếc nhìn cái.

      dùng tay ra hiệu, ý bảo mình ra ngoài gọi điện thoại trước.

      gật đầu, sau khi càn quét vòng từ quầy đồ ăn vặt đến tủ đồ uống, liền đem cái túi to đựng đồ ra ngoài.

      Cửa thủy tinh kêu leng keng tiếng, mở ra.

      đứng ở cửa, cúi đầu chậm rãi bóc viên kẹo trái cây màu xanh, cho vào miệng, nhìn thấy tay cầm đồ, liền vươn tay ra.

      Đồng Niên ngoan ngoãn đưa gói to cho : “Hàn Thương Ngôn?”

      “Ừ?” cắn vỡ kẹo, giọng ràng đáp lại .

      nghiêm túc, biết lấy từ đâu ra cái thẻ, dùng hai tay đưa cho .

      Mắt đảo qua đảo lại, cái gì vậy?

      “Đây là tiền gửi ngân hàng từ tới lớn của em, tiền mừng tuổi, tiền triển lãm, tiền ký bán đĩa, còn có tiền diễn thuyết, học bổng nữa………….” ngại ngùng giải thích, “bảy vạn sáu ngàn chín trăm bảy mươi ba tệ.” *hơn 260tr đấy các bạn =.=*

      đúng là ít.

      Gun cảm thấy mỗi ngày đều phải trang điểm xinh đẹp, vậy mà vẫn có thể tiết kiệm được nhiều tiền như vậy, dễ dàng. vừa tán thưởng khả năng tiết kiệm tiền của , vừa vân vê giấy gói kẹo trong tay thành cục.

      Đếm thời gian, vòng tay ………..chắc cũng dài thêm được hai ba millimet.

      “Đưa cho .” nghiêm túc giao thân mình.

      Ông nội chịu nổi , dì cũng chịu nổi cũng sao, còn có em.

      Gun hoàn toàn đoán được tình huống này.

      ra số tiền tiết kiệm của mình, cũng đoán được mục đích của .

      Lúc này, não vẫn còn say vì đống rượu lúc nãy, cũng thích hợp để đối mặt với tình huống như thế này. Người của , lời của , cũng sợ cái hình Hello Kitty màu hồng nhạt của , đều là loại cảm giác này, đặc biệt vào lúc này thích hợp để bị kích động. Chuyện toàn thân tình nguyện giao phó cho người khác, cũng từng làm qua, chuyện như thế này, rất đơn giản, nhưng rất ít người làm được.

      Cho nhau chỗ dựa mới là khoảng cách an toàn giữa người với người, mặc kệ là tình bạn hay tình .

      Mới vừa quen nhau được mấy tháng mà giao hết thân cho , khó nghe chính là ngốc.

      ………

      được lời, tiếp tục sờ soạng trong túi quần, muốn tìm cái gì đó để khống chế lại tâm tình mình.

      tìm thấy gì cả.

      Bên cạnh có mấy chàng trai trẻ cười , qua, nhìn thấy Đồng Niên đứng trước cửa hàng tiện lợi, nhịn được liền chú ý nhìn, lại bị em bên cạnh làm cho hoảng sợ, bĩu môi, liền vào cửa thủy tinh, nghe leng keng tiếng.

      Phía bên trong tràn ngập tiếng người trẻ tuổi cười đùa vui vẻ.

      mới thèm chú ý đến người khác, cũng nhạy cảm như vậy, cảm giác được có bao nhiêu người thích mình.

      Gun thích như vậy, tiện tay, xoa xoa tai : “Tiền cần, người cho là được.”

      “…”

      “Khi nào sợ nữa .”

      “…” Đại sắc lang, ràng là….

      lúc nào cũng sẵn sàng.” *ổng xỉn shoy :)))))))*

      “…” liền bẻ luôn cái thẻ…

      Trong tầm nhìn của Gun, để ý đến mấy tên con trai trong cửa hàng tiện lợi vẫn nhìn qua lớp kính thủy tinh, cảm thấy thích, đeo túi nhựa từ cánh tay trượt xuống, xách bên tay trái, tay phải bỏ vào túi quần: “ thôi.”

      Hả?

      trước bước, Đồng Niên đuổi kịp, đưa tay kéo cố tay áo .

      Gun quay đầu .

      Nhìn thấy mắt đỏ ửng của , đưa tay dọc theo cổ tay áo của mình, trượt vào túi quần thể thao của , có thể cảm giác được đụng vào tay , sau đó nắm tay lại, nhét tay mình vào tay .

      Giờ phút này,

      Xe taxi, xe buýt vẫn vụt qua bên cạnh.

      Tiếng còi ồn ào, tiếng xe chạy, còn có người xe đạp, chuyển động bên cạnh hai người…… lẳng lặng đứng đó, chờ nhét tay vào vào tay mình, hơi mỉm cười.

      Vẫn là biểu cảm nhàn nhạt lười biếng như cũ, nhưng lại dùng sức nắm chặt lấy bàn tay bé kia.

      Xa xa, mấy tên con trai trong cửa hàng tiện lợi:

      Ý, em dễ thương chủ động sao? Mẹ kiếp, còn có lý lẽ vậy?

      Mẹ kiếp, chân dài thế, chậm chút, em đuổi theo kịp kìa…..

      Ai, mỹ nữ sao lại thích tên đầu heo đó.

      biết xót vợ gì cả.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :