1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cá cược em yêu - Thiên Mỹ Khả (update c23) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      [Chương 21]- Xin lỗi- Cá cược em

      Ở bệnh viện gần tuần, đối với Bạch Mặc Như, việc chôn chân ở bệnh viện là vô cùng khốn khổ. người chân như sao có thể ở nguyên chỗ được?

      Khang Dật Long tới thăm .

      Đây quả là tin mừng. Doãn Đường Viễn cũng phải tới công ty, các sơ cũng về chuyện này, chỉ có Khang Dật Long hôm qua sinh nhật, gọi điện cùng đến nhà cũng thấy. Mãi khi tỉnh lại mới dùng điện thoại gọi lại. mới biết trong bệnh viện.

      là… tôi biết cậu quá mà. Ăn uống sao chịu đầy đủ, lại uống thuốc giảm đau như vậy. Quá có hại.”- Khang Dật Long mở hộp sữa dành cho người vừa thực phẫu thuật uống đưa cho .

      Bạch Mặc Như cười gượng.

      “Đừng trách tôi nữa, bây giờ tôi cũng sao rồi.”

      “Phải phải, sao.”- Khang Dật Long đảo mắt quay . Bạch Mặc Như lúc nào cũng vậy, thực ngang bướng.

      Hai người ngồi chuyện lát Bạch Mặc Như buồn ngủ. Nên Khang Dật Long ra ngoài cho được yên tĩnh.

      thấy đó quen sao?”- Khang Dật Long thấy Trầm Khải nhìn theo mặc toàn đồ đen phía xa có điểm cảm thấy hiếu kì.

      Trầm Khải hừ tiếng, đó chẳng phải là Vương Tri Dao- quỷ y của ngành y học hay sao?

      Nhưng dù gì điều này vốn là ít người biết, nên nhiều tốt hơn.

      lắc đầu, rồi hai người cùng ăn. Dự định chiều tới gặp người nào đó để hỏi tội.

      Nhìn Bạch Mặc Như ngủ say giường bệnh, Doãn Đường Viễn trong lồng ngực tránh khỏi cảm giác quặn lại.

      ăn uống gì, chỉ muốn chờ về. Vậy mà lại giận dữ với .

      Giờ thấy như vậy, cũng biết làm sao cho phải. xin lỗi , nhưng thực chất người có lỗi là , vậy mà vẫn chưa chính thức xin lỗi .

      Gần tuần nay, đều ngại nhắc lại chuyện hôm đó, kì thực cảm thấy mình tồi tệ.

      Cánh tay Bạch Mặc Như khẽ động, Doãn Đường Viễn mừng rỡ nắm lấy tay .

      “Em có muốn uống thêm gì ?”

      Bạch Mặc Như thấy Doãn Đường Viễn tới mỉm cười lắc đầu.

      “Em muốn uống gì đâu.”- thấy thấy mừng rồi. ở mãi trong này cảm giác thực đơn lắm.

      Doãn Đường Viễn thở dài, cầm tay , cúi sát vào môi hôn .

      “Như, cho tôi xin lỗi.”

      Lời của nhàng, cũng tỏ ra vô cùng ân hận.

      “Lẽ ra tôi nên làm vậy với em. Tôi nên quên em bị đau dạ dày, tôi nên tới nửa đêm mới về.

      Lẽ ra tôi nên nhớ, em quan trọng thế nào.”

      Giọng ngày , nhưng chứa đựng biết bao điều trong đó.

      Vốn Doãn Đường Viễn chủ trương ra, nhưng cũng hiểu sao, mình lại muốn với và giải thích như vậy.

      Bạch Mặc Như cũng thêm gì sau đó, chỉ mỉm cười nhàng rồi ôm lấy bằng tay, bởi tay kia của vẫn truyền nước.

      Thời gian còn lại trong ngày, Doãn Đường Viễn dành hết cho Bạch Mặc Như, hai người cùng ngồi chuyện, thỉnh thoảng cũng tiếp chuyện công việc qua điện thoại. Điều đó là thể tránh khỏi.

      Gần tối, khi ngồi chuyện, Khang Dật Long và Trầm Khải quay lại.

      có biết ấy thể trạng rất yếu ? Sao có thể đối xử với ấy như vậy?”-Khang Dật Long tức giận gân cổ lên mắng Doãn Đường Viễn.

      Người đàn ông này hiểu phong tình, cho dù ghen đến mấy cũng nên ý tứ chút, nên bộc lộ quá như vậy, dọa Bạch Mặc Như chạy mất.

      Trầm Khải ngồi yên ổn sofa, chút muốn cùng Khang Dật Long lên tiếng. Trong lòng hừ .

      Còn phải chỉ biết miệng? Cậu ta ghen lúc nào sói hổ bằng, còn người khác.

      Nhưng kệ , dạo này Khang Dật Long gặp nhiều chuyện bực mình, cho cậu xả hơi có vẻ tốt.

      Vậy là trước bốn con mắt của Bạch Mặc Như cùng Trầm Khải, Doãn Đường Viễn bị Khang Dật Long mắng xơi xơi vào mặt, cái gì mà được tái phạm lần nữa. Rồi phải chăm lo cho Bạch Mặc Như tốt.

      “Được rồi, tôi hiểu rồi.”- qua hồi bị tổng sỉ vả, rốt cục Doãn Đường Viễn mặt tái ngồi xuống giường bệnh với Bạch Mặc Như, ghé vào tai nửa đùa nửa - “Xem ra tôi cũng sắp bị bạn em bức tới muốn nhập viện.”

      Bạch Mặc Như bật cười. với ba người.

      “Thôi được rồi, sức khỏe của tôi giờ cũng tốt lắm. Cũng gần tuần rồi. Có lẽ mai tôi xuất viện.”

      Gần tuần nay, Doãn Đường Viễn là người duy nhất chăm sóc , Ngụy Dương Quân cũng có ghé qua đôi ba lần, nhưng cũng biết vì sao mà dạo này các dự án dồn dập kéo tới khiến kịp ngơi tay. Mỗi lần tới thăm chỉ chừng vài phút là lại có điện thoại gọi tới.

      Bạch Mặc Như cũng muốn bàn, mới nhậm chức, chắc chắn lượng công việc dồn dập tới là rất nhiều.

      Cũng khó trách, dù sao Ngụy Đằng cũng mở rộng ra nước ngoài được năm năm rồi.

      “Em có muốn dạo chút ?”- thấy Bạch Mặc Như có thể đứng dậy lại, Doãn Đường Viễn hỏi . Nhưng cho dù được, vẫn là để ngồi xe lăn an toàn hơn.

      “Em lại được bình thường rồi mà.”- Bạch Mặc Như nhìn Doãn Đường Viễn chỉnh lại chiếc xe lăn cho vừa tầm mà bật cười.

      hồi phục rồi, lại cũng có gì khó khăn, đâu cần phải dùng thứ đó.

      “Tôi chỉ muốn đảm bảo mọi chuyện suôn sẻ thôi. Bác sĩ em nên hạn chế chút.”

      “Vâng.”- Bạch Mặc Như gật đầu, làm theo cũng tốt, trải qua lần vừa rồi, cũng biết quý trọng sức khỏe của mình hơn.

      đưa thang máy xuống vườn hoa bệnh viện, hai người cùng dạo xung quanh.

      khí thoáng mát trong lành, tuy đôi khi có chút nắng, nên mở ô cho .

      Dừng lại ở ven hồ, hai người cùng im lặng. Vẫn là nhớ tới sinh nhật của . Nhưng ai thêm điều gì, chỉ là im lặng, rồi nhớ về cái ngày hôm đó.

      Quyết định của họ phải sai lầm. cho dù mai sau có thế nào, họ cũng đều nhớ về ngày đó, hai người từng ở bên nhau trọn vẹn.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      [Chương 22]- Công việc- Cá cược em - Thiên Mỹ Khả

      Bạch Mặc Như bình phục, trở về với công việc thường ngày.

      Doãn Đường Viễn sau lần Bạch Mặc Như phải vào viện, trong lòng luôn cảm thấy áy náy.

      sợ nếu lỡ làm tổn thương, buồn, từ đó hại đến chính bản thân .

      Nhưng cũng vì vậy, lại muốn làm nữa.

      “Nghỉ làm có gì tốt?”- Doãn Đường Viễn ôm lấy Bạch Mặc Như, hiểu vì lí do gì mà cứ khăng khăng muốn làm, ở nhà phải tốt rồi sao?

      Bạch Mặc Như kéo tay ra, nhanh chóng cầm lấy túi xách.

      “Em muộn làm rồi.”- muốn cùng cãi nhau vì chuyện này nữa, từ hôm ra viện, chỉ duy nhất vấn đề này, chút cũng biết phải làm sao.

      Nhìn Bạch Mặc Như rời , Doãn Đường Viễn cũng khó giữ lại, đây lại là điều thể quản, muốn làm, cũng thể ngăn cấm tự do cùng quyết định của .

      Chỉ là dạo này Bạch Mặc Như rất hay phải nhận điện thoại từ người nào đó. Mà mỗi lần chuyện xong, phần lớn là Bạch Mặc Như giập máy khi chưa đầy hai câu, đều tỏ ra rất khó chịu.

      cho là ai, chỉ qua loa nhầm máy, nhưng ngày nào cũng có vài lần như vậy. có lúc, giận tới mức ném hỏng cả điện thoại.

      biết rốt cục là sao, mặc dù rất muốn biết, nhưng lại muốn giữa hai người có bất cứ hiểu lầm nào nữa.

      “Thư kí Bạch, em mang tài liệu này gửi sang bên Hoàng Kim, với họ hai ngày nữa chúng ta tới kí hợp đồng.”- Ngụy Dương Quân đưa tài liệu sang bên Bạch Mặc Như.

      Từ sáng tới giờ, khí trong phòng vô cùng gượng gạo, hai người thỉnh thoảng chỉ vài câu về công việc, ngoài ra ai đề cập tới chuyện riêng tư.

      “Vâng.”- Bạch Mặc Như cầm lấy tập tài liệu, tay khẽ chạm vào tay , nhưng cũng nhanh chóng quay về bàn làm việc.

      Doãn Đường Viễn đúng, và Ngụy Dương Quân vô cùng khó xử nếu còn làm, nhưng biết sao được, lại làm rất tốt.

      Gần đây luật sư Ed liên tục gọi điện cho , ta cái gì mà vì ta ở Mĩ gọi về nên thể dùng luật của Trung Quốc để kết tội ta quấy rối đời tư.

      hết sức bực mình.

      mang tài liệu ra bên ngoài giao cho phòng thư kí đánh máy, rồi họ đánh máy xong gửi cho luôn. ngờ nghe được vài lời đồn đại khá thú vị.

      “Mọi người ơi, nghe hôn thê của Ngụy tổng ngày mai tới đây đó.”- thư kí Ất bộ mặt xem chừng rất hứng khởi.

      “Còn có hôn thê nữa sao?”- thư kí Giáp nghi hoặc.

      nghe cái tin đó ở đâu? Có bằng chứng gì ?”- thư kí thám tử chỉnh chỉnh kính mắt.

      “Đương nhiên là có chứ, trai tôi là bạn của trai may mắn đó cho tôi nghe mà.”- thư kí Ất khẳng định.

      Mấy người nữa nhao nhao lên, cũng biết điều vặn lượng xuống thấp chút.

      “Ai nha… cho dù có hôn thê thế nào tôi vẫn thấy Thư kí Bạch là hợp với Ngụy tổng nhất.”- thư kí Bính vừa dũa móng tay vừa gật gù.

      “Phải đó, trông họ đẹp đôi.”- thư kí đam mê tiểu thuyết hai tay ôm má mơ màng- “Cái bữa tiệc đó, trông họ nhảy với nhau tuyệt a… như thể là vợ chồng son vậy đó.”

      Mọi người cũng đồng ý với ý kiến này, ai nấy lên trang web của Ngụy Đằng ngắm nghía ảnh chụp của bữa tiệc mà đặt tay lên ngực thở dài ngưỡng mộ.

      Hai người này… quá giống vua và hoàng hậu .

      Bạch Mặc Như ban đầu là để ý tin tức hôn thê của Ngụy Dương Quân, nhờ vậy mà cũng có chút mừng, chí ít thoát khỏi cái cảnh này sớm.

      Nhưng sau khi nghe mấy nữ đồng về chuyện của với Ngụy Dương Quân, thở nổi, chứ đừng là cười.

      Lúc này, muốn gặp Doãn Đường Viễn. Chỉ có mới giúp thoát khỏi tình trạng biết phải làm sao này.

      Trở về phòng sớm hơn, nên Bạch Mặc Như cũng biết ngày mai, những thư kí tốt bụng ngoài kia làm những gì.

      Cả ngày mớ công việc trôi qua khá là nhàm chán. Ngụy Dương Quân vì biết mới trải qua phẫu thuật được gần tháng nên cũng giao nhiều việc cho lắm, bản thân ngày nào cũng thức tới nửa đêm để làm cho xong công việc. cần thêm thư kí, chỉ làm mình. Giờ Bạch Mặc Như làm rồi, cũng muốn phải quá mệt mỏi.

      “Em có cần tôi đưa về ?”- thấy Bạch Mặc Như sắp xếp đồ đứng dậy chuẩn bị về, Ngụy Dương Quân cũng muốn về cùng luôn.

      “Ngụy tổng, cần đâu, em về cùng bạn được rồi mà.”- Bạch Mặc Như mỉm cười, muốn hai người gặp những tình huống khó xử nữa.

      Ngụy Dương Quân gật đầu, cười nhàng.

      “Hi vọng quyết định của em là đúng.”

      Bạch Mặc Như quay lại, ánh mắt dường như rất mệt mỏi, môi cũng cười nữa.

      “Cảm ơn Ngụy tổng.”- rồi quay , hai người nếu thể, cớ gì phải cố? Chi bằng làm bạn bớt khó xử hơn.

      Bắt taxi về nhà, Doãn Đường Viễn nhắn tin cho có cuộc họp gấp, nhắn về nhà trước. lo lười nấu ăn nên nhắn vú Trương tới nấu cơm cho cả .

      Sức khỏe của Bạch Mặc Như vẫn còn yếu, cũng cần phải kiêng nhiều nên Doãn Đường Viễn nghĩ cũng phải cẩn thận chút. Đề phòng quá mệt mỏi mà làm bệnh tái phát.

      Ngồi trong phòng họp, tâm trí Doãn Đường Viễn cứ lửng lơ tận đâu, Bạch Mặc Như muốn làm, cản nữa, nhưng cứ nghĩ tới tám tiếng đồng hồ làm việc cạnh Ngụy Dương Quân, lỡ có chuyện gì, ngăn cản liệu có kịp ?

      Muốn thuê người theo bảo vệ , nhưng sợ biết mà giận tôn trọng tự do của .

      Muốn cài người vào bên trong Ngụy Đằng, nhưng nghĩ thế nào cũng ra liệu có thể 100% có gì sơ suất hay .

      Nghĩ lại nghĩ muốn điên đầu, Doãn Đường Viễn đứng dậy cầm áo vest ra khỏi phòng họp, bỏ mặc quan chức cấp cao ngồi đó, thậm chí có cả cha .

      có hội nghị này còn có hội nghị khác. Họp gấp hôm nay xong mai làm tiếp. Chỉ có Bạch Mặc Như là duy nhất, còn cách nào vãn hồi.

      P/S: Thứ 7 có chương tiếp, chúng ta đc xem màn đáng của vị hôn thê của Ngụy Dương Quân. :))

    3. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 23: Truy tìm trợ giúp


      có thể đừng ngang tàn cách vớ vẩn như vậy được ?”- xinh đẹp nhưng có ánh mắt lạnh đến đáng sợ cất tiếng , tay nhàng đẩy cái người dính môi cổ nãy giờ ra.

      Doãn Đường Viễn hừ tiếng, mắt liếc qua cái người Cố tổng cao cao tại thượng bị nữ nhân đẩy ra kia.

      “Em ai ngang tàn? Em chính là tôi hẹn năm lần bảy lượt đều gặp ấy.”- ngồi xuống ghế, nhìn chăm chăm Triệu Mạn Di- em kết nghĩa độc ác của mình- “Em xem, tôi nên làm gì?”

      Triệu Mạn Di cố dùng ánh mắt thuyết phục ông xã bực bội của mình ra chỗ khác, rồi nhìn Doãn Đường Viễn.

      “Làm gì? hỏi em câu đó à?”- châm điếu thuốc, hít hơi- “ có thể chưa nhận ra, nhưng ta rồi Viễn ạ.”

      Triệu Mạn Di thầm nghĩ, cái người kết nghĩa này của , đầu óc cũng biêng biêng , lo lắng cho kia như vậy, phải là gì?

      “Ngụy tổng chỉ làm việc của ta, Bạch Mặc Như kia cũng chỉ làm việc của ta, chả dựa vào cái gì mà có thể tách họ được.”

      “Nhưng muốn như thế, ngày ấy ở bên ta tám tiếng, liệu ai biết có gì xảy ra?”- Doãn Đường Viễn cướp lấy điếu thuốc tay Triệu Mạn Di- “Đừng có hút mấy thứ này nữa, ông xã em cũng thích đâu.”

      Triệu Mạn Di nhìn về phía sofa, Cố Hạo Thần mắt trợn trừng lên nhìn , thế nhưng khi thấy nhìn mình, ánh mắt rất nhanh chuyển thành rưng rưng muốn khóc, ra bộ: “Vợ đừng như vậy nữa, sợ.”

      cũng gạt , lúc này trước mặt người khác mà còn như vậy được là…

      “Chung quy lại, em từ trước rồi, ấy là cùng loại người, nếu còn tiếp tục trò chơi này, có lúc hối hận muốn chết cho xem.”- thừa biết cái Bạch Mặc Như kia thế nào, phải tự dưng quỷ y ra tay cứu ta, phải chỉ là cùng loại người hay sao?

      “Tới nhờ em nghĩ kế, ai ngờ cũng chẳng ích gì…”- Doãn Đường Viễn bực bội đứng dậy- “ về, nếu thay đổi gọi lại cho .”

      Sau khi Doãn Đường Viễn rời khỏi, gian có vẻ im lặng.

      “Di, em nghĩ liệu chuyện bọn họ ra sao?”

      Triệu Mạn Di nhắm hai mắt lại, giọng lạnh đến ngờ.

      “Rồi có lúc, ấy hối hận vì cái cách ấy chọn để bắt đầu.”

      “Giống chúng ta sao?”- Cố Hạo Thần hôn lên vai .

      “Đúng, giống chúng ta.”- Triệu Mạn Di mỉm cười- “Và giờ chúng ta có cậu nhóc kháu khỉnh, phải sao?”

      Đại sảnh Ngụy Đằng ồn ào trận, các nhân viên dường như hướng chú ý vào nhân vật nào đó.

      “Trời đất, là sao? Trước tôi cứ nghĩ cái người có phúc phận ấy là Bạch thư kí chứ?”

      tôi cũng nghĩ vậy, họ xứng đôi.”

      “…”

      “Mọi người quay lại làm việc chứ, bàn tán cái gì?”- viên quản lý mệt mỏi cũng cố quát đến trời long đất lở. mấy người này nghĩ ông muốn Bạch kia trở thành Ngụy phu nhân chắc, hiểu cái Viên tiểu thư kia là người thế nào?

      “Ngụy tổng, tôi muốn gặp Ngụy tổng.”- tiểu thư tên Viên Ái My trừng mắt lên với Bạch Mặc Như. Khuôn mặt xinh đẹp nhưng cũng là người đanh đá đến đáng sợ.

      “Xin lỗi , Ngụy tổng họp, mong thông cảm, có thể vào phòng chờ lát.”

      Viên Ái My bỗng im lặng, quan sát trước mắt mình.

      này chẳng phải thư ký xinh đẹp nhảy cùng Ngụy Dương Quân tại bữa tiệc đó sao?

      Bỗng nhiên, ánh mắt Viên Ái My rưng rưng, đôi môi mếu đến đáng thương.

      là thư ký Bạch phải ?”- nắm lấy hai tay Bạch Mặc Như- “Tôi xin , làm ơn hãy cướp ta , cướp Ngụy Dương Quân , tôi muốn lấy ta đâu…”- giọng khẩn khoản đến đáng thương, tay lại càng nắm chặt tay Bạch Mặc Như.

      “Này …”- Bạch Mặc Như có chút chẳng biết làm sao. phải này khi nãy hét ầm dưới đại sảnh mình là hôn thê của Ngụy Dương Quân hay sao? Giờ lại như vậy có phải rất mâu thuẫn ?

      “Tôi cần biết là vì cái gì mới bên ta, chứ tôi thể lấy ta được, tôi muốn, xin …”

      “Ơ… cái gì thế này?”- thư kí Ất qua, khuôn mặt tràn đầy khó hiểu nhìn Viên tiểu thư này, phải ta mê mệt Ngụy tổng lắm sao?

      Xem chừng Bạch Mặc Như khả quan, Viên Ái My kéo luôn thư kí kia lại.

      … gì cũng được, có thích Ngụy Dương Quân ? Nếu thích ta… cứ việc cướp lấy ta… chỉ là đừng bắt tôi phải lấy ta…”

      Viên Ái My bắt đầu khóc, chỉ là giọng khi gào ra còn to hơn.

      Cha mẹ là, nhiên lôi ra cái kẻ họ Ngụy, bắt kết hôn. Làm ngày đêm nghĩ kế, đầu tiên phải làm cho ai ai cũng đều ghét mình, sau đó là kiếm lấy bình phong đẩy sang cho Ngụy Dương Quân, là tránh được số kiếp hôn nhân sắp đặt.

      cũng thông minh .

      Thế nhưng, trường hợp kẻ họ Ngụy đột nhiên xuất phía sau chưa hề nghĩ tới.

      “Aiz…”- Viên Ái My cúi đầu thở dài, Ngụy Dương Quân tin nổi vào mắt mình, Bạch Mặc Như cũng cái thư kí kia cũng vẫn chưa hoàn hồn trở lại.

      “Ngụy Dương Quân… coi như tôi xin , có thể từ chối tôi được ?”- Viên Ái My cười hề hề xoa xoa hai tay, giờ bắt nhảy từ tầng lên tầng thượng chỉ để Ngụy Dương Quân đồng ý, cũng làm. ( :)) nguyên văn đấy )

      Mọi người im lặng…

      Thế gian này, kẻ bất bình thường vốn dĩ có rất nhiều.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :