1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cá cược em yêu - Thiên Mỹ Khả (update c23) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      [Chương 7]- Rượu vào làm loạn- Cá cược em - Thiên Mỹ Khả
      Rate: Có H a~ :3 hôm qua quên cảnh báo trước :))) thôi ta miễn phí giấy ăn vậy :))

      Mọi chuyện sau đó trở nên bình thường, mời uống vài ly, cũng ngờ vài ly lại trở thành ba chai rượu nặng, khiến chút cũng nhận ra mình là ai.

      say nhưng loạn, chỉ là gục đầu sang bên mà ngủ, định đưa lên xe đến nơi ở của mình, nhưng nhất quyết muốn về chỗ . cũng từ chối.

      Tới nơi, lục trong ví của thấy có chùm chìa khóa, bế lên thang máy, tới phòng của , mở ra cánh cửa, mang vào bên trong.

      Đặt lên giường, Doãn Đường Viễn ngắm nhìn gương mặt của . xinh đẹp, thanh tú, nhưng cá tính cũng rất mạnh, tuy vậy, bên trong cá tính đó cũng là con người chất chứa đầy tâm biết tỏ cùng ai.

      Hôm nay, lại lựa chọn là người để bày tỏ, chắc cũng dễ dàng gì.

      Nhưng dường như chỉ ngắm nhìn thôi cũng khiến kìm lại được. cúi xuống đặt nụ hôn lên môi , rồi cũng nỡ rời xa tư vị ngọt ngào ấy. biết mình muốn gì.

      Cởi quần áo người, cũng lột bỏ bộ đồ công sở người , cảm giác của cũng khá hồi hộp.

      Điều này, có vẻ dễ như trong phim ảnh đâu.

      đẹp, thân hình quyến rũ như ác ma dụ người khác phạm tội.

      Doãn Đường Viễn tiếp tục hôn lên môi , lấy sức mút vào, cũng ngọt ngào, đáng .

      Bạch Mặc Như thấy trong người nóng, cảm giác ham muốn chẳng hiểu từ đâu xông tới, lại có gì đó ngưa ngứa môi. tham lam hôn lại, quản đây là ai, vì thấy trong người nóng quá. Thứ cảm giác này chưa từng thấy qua bao giờ.

      “Ưm…”- tiếng rên rỉ kiều mị phát ra, Bạch Mặc Như vòng tay qua ôm lấy Doãn Đường Viễn, chủ động chạm thân thể mình lên người , chỉ biết, người này có thể giúp giải được thứ cảm giác người.

      Doãn Đường Viễn ngờ chủ động, cũng biết làm thế nào. Dành ra vài giây chiến đấu với lí trí, rốt cục bộ ngực áp sát người khiến thở nổi nữa.

      Bạch Mặc Như chỉ nhắm nghiền mắt. mặc kệ cho việc đến đâu .

      Doãn Đường Viễn dịu dàng hôn khắp cơ thể . Ánh mắt lóe lên tia gian trá, mở miệng.

      “Làm cho tôi hài lòng trước, tôi thỏa mãn em.”

      Bạch Mặc Như chịu nổi nữa, mở mắt, ôm lấy Doãn Đường Viễn rồi vật xuống, ngồi lên bụng . cúi xuống, áp thân thể lên , dùng đôi môi miết từ từ đường từ môi Doãn Đường Viễn xuống cổ, xuống qua cơ bụng rắn chắc.

      Chỉ là Doãn Đường Viễn ngờ được lại chủ động đến mức này.

      thở nổi nữa, chủ động, quá quyến rũ.

      “Mau hôn nó …”- vuốt tóc , giọng chút lạnh, sau đó, hành động tiếp theo của Bạch Mặc Như khiến Doãn Đường Viễn cũng phải rên lên.

      Cái miệng nhắn khẽ hôn lên nơi kia giữa hai chân . dùng tay cầm lấy bộ phận đó dao động lên xuống, tay vô thức chạm vào nơi tư mật của mình. cũng chảy ít xuân dịch.

      Vật đó càng trở nên thô to, dùng miệng hàm trụ nó, dao động phun ra lại nuốt vào.

      Doãn Đường Viễn cảm thấy trong miệng cảm giác rất tốt, ấm áp, đẩy thân dưới lên để nuốt sâu hơn, Bạch Mặc Như cũng vì động tác này mà hơi nhíu mày, thể ngậm vào được hết, nhưng vẫn làm theo trong vô thức.

      nhàng dao động trong , vẫn phát ra những tiếng ưm ưm thở dốc. Đó càng làm thấy muốn hơn nữa, đẩy thân nhanh lên nhiều lần nữa, thở dốc càng đậm, cuối cùng trong miệng mà xuất ra.

      Bạch Mặc Như nhíu mày, liếm tinh dịch môi. Người có cảm giác lạ.

      Doãn Đường Viễn cảm thấy trận khoái cảm chưa từng có, ngồi dậy, ôm lấy Bạch Mặc Như, hôn môi cuồng nhiệt rồi đặt xuống dưới thân.

      “Chúng ta thử xem rốt cục ai thắng.”

      nhàng tiến vào, Bạch Mặc Như tuy là lần đầu nhưng dưới tác dụng của rượu cồn, chỉ bị đau chút, lại thêm cảm giác khoái lạc chưa từng có, dướn người lên đón nhận ra vào của Doãn Đường Viễn, môi rên rỉ kiều mị.

      “Em chặt, a…”- dòng nhiệt nóng chảy ra, Doãn Đường Viễn cúi đầu nhìn xuống.

      ra… là lần đầu tiên.

      biết nên lo lắng hay vui mừng nữa. làm thế này… liệu có bị coi là cưỡng hiếp ?

      Thôi kệ , đàn ông khi làm là làm tới cùng, dừng lại.

      Cả đêm dài đó là những tiếng rên rỉ kiều mị, những tiếng xin dừng lại, tiếng cả hai cùng đạt đến cực điểm khoái lạc.

      Sáng hôm sau, Bạch Mặc Như theo đồng hồ sinh học tỉnh dậy để làm phát toàn thân đau nhức.

      còn bị vây lại bởi vòng tay chặt.

      Đêm qua… rốt cục xảy ra chuyện gì?

      tỉnh sao?”- giọng vang lên từ phía sau. giật mình, biết cái giọng này của ai rồi.

      Mọi việc diễn ra đêm qua ùa về trong trí nhớ. Là và Doãn Đường Viễn phát sinh quan hệ đêm qua.

      Có nghĩ thế nào cũng tin được hai người xảy ra tình đêm. Hơn nữa, cũng quá mức chủ động .

      “Sao trả lời tôi?”- ghé sát vào tai , đêm qua thực mê người. Lần đầu tiên của là do có được, hai người cùng lăn lộn tới tận tờ mờ sáng, mới mệt quá mà thiếp .

      Bạch Mặc Như thở dài trong lòng, làm cũng làm rồi, ngồi dậy, nén cảm giác đau đớn lại.

      “Em định đâu?”- Doãn Đường Viễn nắm lấy tay . Sáng dậy nằm yên còn định làm gì chứ?

      “Tôi phải làm.”

      “Khỏi cần, hôm nay em nghỉ .”- phất tay, hôm nay muốn ở bên .

      Bạch Mặc Như vẫn đứng dậy. hôm trước nghỉ rồi, hôm nay cũng thể nghỉ được, lỡ giám đốc lại tìm đến tận đây phải chết sao?

      Sau mọi ngăn cản của Doãn Đường Viễn Bạch Mặc Như vẫn quyết định tới công ty làm việc.

      còn mau .”- còn nằm lì giường làm gì biết.

      Doãn Đường Viễn nheo mắt.

      “Em xác định muốn tôi đứng dậy?”

      “Vậy chứ còn sao nữa.”- chẳng lẽ ta muốn nằm lì giường của mãi sao?

      Doãn Đường Viễn nhún vai cái rồi hất chăn ra ngồi dậy.

      Bạch Mặc Như lập tức biết mình sai lầm, quay vội người ra. Miệng lẩm nhẩm.

      “Đồ biến thái.”

      thế nào lại quên ta mới dậy nên mặc đồ chứ?

      Ra phòng bếp nấu tạm bữa sáng cho hai người, Bạch Mặc Như cũng có suy nghĩ hiểu tại sao Doãn Đường Viễn cứ như hồn bám theo vậy? xác định đâu làm gì ta?

      Điện thoại để bàn lại reo liên hồi. Cầm lên, thấy dãy số chợt thấy việc mình say rượu thất thân còn may mắn hơn việc này.

      “Tôi đồng ý, nên mong đừng làm phiền tôi nữa, nếu còn, tôi kiện tội quấy rối đời tư, lúc đó hãy tự bào chữa chính mình cho tốt.”- nhấc điện thoại lên chính là nguyên tràng như vậy rồi cúp máy.

      Người đầu dây bên kia thở dài thườn thượt, cũng quá cứng rắn .

      “Chuyện gì vậy?”- Doãn Đường Viễn dựa vào cửa nhà bếp nhìn Bạch Mặc Như khó chịu dập điện thoại.

      có gì.”- nhanh chóng mang ra hai đĩa trứng tráng đặt lên bàn, rồi lại pha thêm hai cốc sữa.

      Nhìn Bạch Mặc Như tất bật chuẩn bị bữa sáng, Doãn Đường Viễn có cảm giác thích hợp làm người vợ, người phụ nữ của gia đình.

      “Chuyện tối qua…”- mở lời ngắt .

      “Chúng ta đều là người trưởng thành, phải sao?”- vẫn khuấy sữa, miệng trả lời - “Tôi lại bắt chịu trách nhiệm, lo cái gì?”- chính là như vậy, đối với mọi chuyện đều là để tâm.

      Doãn Đường Viễn ban đầu nghĩ muốn chịu trách nhiệm hay gì đó, nên có nhiều cơ hội với . ngờ lại ra như vậy.

      Chẳng lẽ, cần điều gì từ hay sao?

      “Em nghĩ cho chuyện của chúng ta cơ hội à?”- Doãn Đường Viễn khoanh tay trước ngực, hỏi , đây là điều thấy băn khoăn nhất, thích , hay cảm thấy họ có cơ hội?

      Đặt hai cốc sữa lên bàn, ngồi xuống.

      “Cơ hội?”- thầm nghĩ trước giờ bỏ qua biết bao nhiêu cơ hội rồi, cơ hội có gia đình mới, cơ hội có cuộc sống sung túc hơn, cơ hội có tình đầu đời tươi đẹp.

      gác tất cả để đến với mục tiêu của đời mình: Thành đạt.

      muốn thành đạt để chứng minh cho các sơ biết, trưởng thành, và luôn luôn nhớ đến công ơn nuôi dưỡng của các sơ, cũng là để cho hai người kia biết, có họ, vẫn sống tốt, và hạnh phúc.

      Giờ đây, cơ hội có tình , hay đơn giản chính là đoạn tình cảm đầu đời xuất . liệu có nên nắm lấy?

      người đàn ông mới gặp qua ba lần, liệu có thể gạt rào cản để đến với cơ hội này ?

      Có lẽ nên để thời gian quyết định.

      trả lời , thay vào đó im lặng ngồi ăn, thấy muốn trả lời nên cũng thêm gì.

      Sau khi ăn xong, tới công ty, mà cũng rời , trước khi , còn nghe loáng thoáng mấy cụm từ “ăn gì” hay “ chợ” gì đó, cũng muốn để ý. Giờ chỉ lo chuyện.

      Làm thế nào để giải thích với sếp vì mệt mỏi của hôm nay đây?

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      [Chương 8]- Ăn cơm- Cá cược em - Thiên Mỹ Khả
      Ta trở lại nha... :-*

      Suốt nửa ngày làm việc, Bạch Mặc Như phải chiến đấu với toàn thân mỏi nhừ, cộng với tác dụng phụ của thuốc tránh thai, thể nào tập trung làm việc được vì quá buồn ngủ.

      đạo lý luôn đúng ở chốn công sở, giám đốc nghỉ thư kí được về sớm hoặc nghỉ hẳn ngày hôm đó, lại nhận được thông báo nghỉ của Ngụy Dương Quân, nên cố gắng làm việc tới trưa rồi về.

      Phòng thuê ở chung cư khá lớn, phòng tầng năm, nhưng đứng từ dưới sân lên cũng quan sát được khá ràng.

      biết cái người đàn ông đứng trước cửa nhà mình là ai.

      Bạch Mặc Như nghĩ có lẽ đến lúc phải cần nhờ đến bảo vệ can thiệp.

      “Tôi tới là muốn gặp Bạch có việc, tôi là luật sư, có giấy phép hành nghề rồi.”

      “Nhưng ấy quen biết .”- bảo vệ lắc đầu, nhìn sang Bạch Mặc Như lắc đầu chầm chậm.

      “Tôi có quen ta.”- rồi nhìn luật sư Ed- “ là luật sư, chẳng lẽ cũng hiểu luật xâm phạm đời tư của người khác sao?”

      hiểu cứ hai ngày ta lại phải tới đây để làm gì, giờ lại ngày nào cũng tới.

      Bạch, hiểu,…”- chàng ngoại quốc vừa bị bảo vệ giải , vừa ngoái đầu lại.

      “Tôi muốn nghe thêm nữa, các giải ta .”- Bạch Mặc Như mở cửa phòng vào, mới cần quan tâm mấy thứ chuyện thiếu muối đó.

      Về căn phòng thân , chợt thấy mình hạnh phúc làm sao khi trở về nhà.

      Ba năm, ở bên ngoài ba năm rồi. Hồi mới chuyển ra ngoài, vừa học vừa làm thêm. Những chuyện đó bây giờ nghĩ lại mới thấy thời gian trôi qua nhanh.

      ở với các sơ mười chín năm rồi dọn ra ngoài, kiếm tiền tự nuôi bản thân, giờ tìm được công việc, lại lấy số tiền đó để vừa trang trải cuộc sống, vừa gửi về nhi viện giúp cho bọn trẻ.

      cũng như chúng, cha mẹ, bị cha mẹ bỏ rơi, cảm giác thấy đơn đáng sợ như thế nào.

      nằm suy nghĩ vẩn vơ, bên ngoài lại có tiếng chuông cửa. thầm nghĩ nếu lại là chàng luật sư kia, suy nghĩ thêm mà tát cho ta vài phát.

      Nhưng cho thấy, người này còn đáng sợ hơn tên luật sư kia nhiều.

      Cũng đẹp trai, nhưng cũng lãnh khốc bức người. đứng trước mặt mà chắn hết cả ánh sáng, rốt cục ta cao bao nhiêu?

      có chuyện gì mà tới đây?”- lạnh nhạt hỏi, vẫn đứng chắn trước cửa như có ý mời vào.

      Doãn Đường Viễn giơ lên hai chiếc túi khá nặng hai bên.

      “Tôi qua đây ăn trưa cùng em. Em quên sao?”

      Sáng nay qua vào buổi trưa mà dám quên sao? thậm chí nghỉ cả làm để tới đây.

      “Tôi có qua là đồng ý?”- Bạch Mặc Như nghiêng đầu dò hỏi. nhớ mình gật đầu hay đồng ý với ta. Hơn nữa cũng là có khả năng, bao giờ đồng ý chuyện đó.

      Doãn Đường Viễn hơi nhún vai.

      “Dù sao tôi cũng tới, em định đuổi tôi đấy chứ?”

      Bạch Mặc Như mệt mỏi thở dài, cũng chưa có chợ, bây giờ cũng buồn ngủ, nếu ta muốn nấu nướng hay gì cũng kệ . Dạ dày được tốt lắm, nên có người nấu ăn đúng bữa dù chỉ ngày cũng được.

      “Tôi ăn được cay đâu.”- Bạch Mặc Như xong quay vào. Doãn Đường Viễn cũng hiểu đồng ý nên tiến vào theo .

      “Em có ăn được hải sản ?”- từ trong bếp vọng ra.

      “Có, nhưng đừng thêm rong biển, rất khó ăn.”- nằm sofa vào, tay còn đọc qua chút tài liệu để hôm sau đàm phán với Ngụy Dương Quân.

      Trong bếp tiếng băm chặt vang lên, cũng có đôi chút rơi rớt, nhưng đích xác là nhiều, rơi nhiều lắm cũng chỉ mất hai cái đĩa và cái bát. Bạch Mặc Như cũng muốn quan tâm.

      Rơi bao nhiêu rơi, vẫn được ăn đúng giờ là được.

      “Hôm trước tại sao em và Ngụy Dương Quân tới Doãn Tư? Chúng ta định bàn hợp tác mà.”- Doãn Đường Viễn mỗi lần nhắc tới cái tên Ngụy Dương Quân lại thấy có chút khó chịu trong lòng.

      “Hôm đó tôi mệt, còn giám đốc tôi biết.”- nhắc tới hôm đó làm thấy bụng mình lại đau.

      Doãn Đường Viễn cũng gì thêm, chỉ tập trung nấu nướng.

      Nấu gần xong, mới nghĩ ra, có ý định mang thức ăn sang đây để nấu, thế nào lại thành băm chặt trong bếp?

      Nhìn qua cửa kính, thấy ngủ gật sofa, nghĩ thế nào lại thấy cũng có vẻ đáng .

      “Mau dậy, đồ ăn xong rồi.”

      Cái cảm giác ngủ ngon mà có người gọi dậy chẳng thoải mái chút nào. Bạch Mặc Như khẽ xoay người rồi mở mắt, sao có cảm giác mình ngủ đến tận sáng hôm sau vậy?

      Mệt mỏi, ngáp ngắn ngáp dài tiến vào phòng ăn, trước mắt biết bao nhiêu đồ ăn đầy màu sắc, nhìn qua cũng có thể coi như đẹp mắt, lại có dinh dưỡng.

      “Mau ăn thôi.”- Doãn Đường Viễn kéo ghế cho rồi ngồi xuống ngay bên cạnh.

      “Bàn này rộng lắm, ghế cũng nhiều nữa.”- quay mặt sang với , ngồi ngay sát là sao?

      Doãn Đường Viễn gì, nhưng thủy chung xê dịch ghế, Bạch Mặc Như cũng thèm tiếp tục tranh cãi, cũng ngồi xuống luôn.

      Đúng là thiếu muối mà.

      Bữa cơm diễn ra cũng khá yên lặng và bình yên nếu chen ngang khá vô cớ.

      “Em cứ ăn , tôi ra mở cửa.”- Doãn Đường Viễn định đứng dậy, Bạch Mặc Như lắc đầu.

      cần, tôi tự mở được rồi.”

      Đặt bát xuống, ra mở cửa, luôn tự hào về giác quan thứ sáu của mình, tuyệt đối chính xác 100% người này là…

      “Giám đốc Ngụy.”- cười gượng nhìn cấp của mình đứng ngoài cửa, len lén quay lại nhìn về phía bếp.

      “Em có khách à?”- nhìn , tuy giờ là giữa trưa nhưng cũng muốn qua đây hỏi thăm chút, vì hôm nay nghỉ làm cũng cho .

      Bạch Mặc Như tiến thoái lưỡng nan ngó quanh, cũng biết trả lời thế nào, đằng sau lại có tiếng chân tới.

      thầm kêu ổn.

      “Giám đốc Ngụy, tới đây chơi sao?”- Doãn Đường Viễn phía sau tới, giọng mang đầy hàm ý khiêu khích.

      Là muốn cướp khỏi sao?

      Ngụy Dương Quân thấy Doãn Đường Viễn, trái lại trong lòng có chút khó hiểu, chẳng phải hôm trong quán bar Bạch Mặc Như quen người này sao? Vậy mà giờ người này lại xuất trong nhà , mà tay người này...

      Là bát cơm sao?

      Doãn Đường Viễn vốn có ý định bỏ bát cơm này xuống, muốn tận mắt người kia thấy và Bạch Mặc Như có quan hệ như thế nào.

      Mà Bạch Mặc Như, cũng biết nên làm gì vào thời điểm này mới là thích hợp.

      “Tôi bị mất điện thoại, sáng nay lại có việc nên thông báo cho em được, giờ qua đây chỉ để như vậy, ngày mai chúng ta quay lại làm việc như bình thường.”- Ngụy Dương Quân xong chào hai người rồi quay .

      mong chờ điều gì đây? Đó chính là đáp án. Do chậm bước, hay do người kia quá nhanh?

      Hay là , vốn dĩ thích người kia trước rồi?

      Quay trở vào nhà, hai người lại tiếp tục bữa ăn, nhưng dường như chẳng ai ăn vào miếng nào.

      “Em với tay giám đốc đó…”- im lặng, Doãn Đường Viễn chợt .

      ấy là giám đốc của tôi.”- Bạch Mặc Như xong cũng đứng dậy, sao đầu có cảm giác đau đến vậy chứ? thiếu ngủ trầm trọng, ăn uống giờ cũng vào nữa, lại thêm việc vừa rồi.

      Rốt cục có còn được coi là người bình thường ? Ông trời chẳng lẽ muốn cho ngày bình thường sao?

      Doãn Đường Viễn có điện thoại. Là của gia đình gọi tới. Công ty có việc gọi về.

      “Tôi lát, giải quyết xong công việc tôi lại tới đây. Tối nay nấu cơm cả tôi nữa nhé.”- Doãn Đường Viễn hôn lên môi Bạch Mặc Như, cũng khó mà đẩy ra vì chẳng còn chút sức nào cả.

      Sau khi Doãn Đường Viễn rời khỏi, Bạch Mặc Như mới thầm.

      “Ai thèm nấu cơm cho ?”- còn nữa, đồng ý đâu mà dám tự mình chủ trương như vậy?

      Nghĩ vẫn nghĩ, cũng vẫn , mắng cũng mắng, nhưng chiều muộn vẫn vô thức mà nấu ăn cho cả hai người.

      Này là khẩu thị tâm phi* trong truyền thuyết sao? (*Khẩu thị tâm phi: đằng làm nẻo)

      Thế nhưng mãi đến tận hơn bảy giờ, rồi tám rưỡi, chín giờ hơn cũng thấy Doãn Đường Viễn quay lại, cũng thèm gọi điện thoại cho , đến tận lúc bụng đau thể đau hơn, mới vào bếp xới lấy bát cơm lớn vừa hậm hực ăn vừa mắng.

      nghĩ là ai? tới là tới, tới rồi lại tới? coi đây là nơi nào chứ?”

      Mắng thỏa thích xong, ăn cũng xong rồi, bụng cũng còn đau nhiều nữa, mới nhận ra điều.

      mong đợi ta đến sao?

      Nghĩ lại nghĩ, cuối cùng Bạch Mặc Như quyết định nghỉ lát rồi ngủ, muốn quan tâm tới chuyện Doãn Đường Viễn đến hay nữa.

      Kì thực… đúng là cũng có chút thất vọng khi thấy Doãn Đường Viễn quay lại.

      Kệ , chuyện này lại thể quản.

      P/S: Ngày mai vì ta chơi trung thu nên hôm nay ta post 1 chương và trưa mai post 1 chương nhé. Và thứ 3 post 2 chương để bù vào những ngày qua :3
      Cảm ơn các nàng theo dõi và ủng hộ. Mục lục ở trang 1 nha :-*

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      [Chương 9]- Thư kí tổng giám đốc- Cá cược em - Thiên Mỹ Khả

      “Tôi đồng ý là đồng ý, sao cậu phải dông dài vậy?”- Doãn Đường Viễn với người bạn thân đến mấy trăm năm gặp trước mặt, ánh mắt còn biểu lộ bất mãn.

      “Tôi đột nhiên lại có hứng.”- Vệ Quân Dương nhìn tách cà phê nguội ngắt chẳng muốn động, đối với cái loại bạn như trước mắt này, chút cũng cho chiếm nửa phần lợi thế.

      Doãn Đường Viễn nheo mắt.

      “Cậu vậy là sao? Cậu là người muốn hợp tác, giờ lại muốn hủy bỏ?”- đột nhiên cảm thấy năm xưa dùng cái ám hiệu kia là hoàn toàn sai lầm, hợp tác đó rất có ích trong thời điểm này.

      Vệ Quân Dương thở dài. Nghĩ tới điều muốn nghĩ.

      ấy bỏ .”

      “Bỏ ?”- Doãn Đường Viễn khó hiểu, ràng chuẩn bị đám cưới rồi, tại sao lại bỏ ?

      chút hiểu lầm thôi.”- Vệ Quân Dương đột nhiên nở nụ cười, trái lại làm cho Doãn Đường Viễn lạnh sống lưng.

      “Đủ rồi, vậy bao giờ ấy quay về, nhớ phải tới đây với tôi cùng bàn chuyện hợp tác, cậu trốn được đâu.”

      “Tôi mừng còn chẳng được.”- Vệ Quân Dương đứng dậy, chào tạm biệt rồi quay . Kì người phụ nữ của cũng chẳng đáng sợ gì, chỉ là năm ngày ba trận lấy cớ giận dỗi mà thôi.

      Còn lại mình trong phòng, Doãn Đường Viễn chợt nhớ đến tối hôm qua, khi cha mẹ gọi về.

      Cũng chỉ là nghỉ làm hôm thôi, vậy mà công việc cũng dồn dập kéo đến, làm phải lao lực đến nửa đêm mà vẫn còn nhiều văn kiện phải xử lí, bận đến nỗi thể có thời gian mà gọi cho Bạch Mặc Như.

      Nhưng có chuyện hiểu. Tại sao gọi cho ?

      đồng ý cho đến ăn cơm, lúc tối cũng có từ chối đến, vậy sao gọi điện cho ?

      Chẳng lẽ, coi là gì cả sao?

      Nhưng biết, nhất định là của , đoạt lấy bằng được.

      Các phòng ban bên Ngụy Kim xì xào bàn tán, Ngụy giám đốc giờ lên chức tổng giám đốc, thay cha kế nghiệp, vậy thư kí là ai?

      Bạch Mặc Như làm thư kí cho giám đốc hơn năm nay, nhưng nếu để giờ làm thư kí cho tổng giám đốc, quen chứ?

      Dù sao quyết định cũng là của cấp , mọi người có bàn tán cũng chẳng để làm gì.

      Bạch Mặc Như đối với chuyện này cơ hồ quan tâm lắm, với , chỉ cần có công việc là được. Còn là làm với ai, điều đó quan trọng lắm.

      Tất nhiên, nếu là thư kí cho tổng giám đốc, đãi ngộ gấp nhiều lần so với thư kí giám đốc. Mọi quyết định giờ thuộc về cấp , mà , cũng chỉ làm cho tốt công việc của mình.

      Có email gửi đến.

      Mở ra, đọc xong lượt, cũng chỉ nhún vai, thôi trời cho sao được vậy, tránh cũng được mà.

      Thu dọn đồ đạc hết tầm hai mươi phút, ra khỏi phòng, cũng đối diện biết bao ánh mắt, chúc mừng có, ghen ghét có, thích thú cũng có.

      Bởi vì từ hôm nay là thư kí của tổng giám đốc Ngụy Đằng Ngụy Dương Quân.

      Mọi người cũng chúc mừng nhiều, trợ lí cũ của tổng giám đốc còn cầm đồ mang lên giúp . cũng lời cảm ơn với mọi người rồi vào thang máy.

      Tất cả như cơn mơ vậy. Chỉ trong buổi sáng trở thành thư kí của tổng giám đốc, giờ cùng tổng giám đốc làm việc lầu cao nhất của Ngụy Kim.

      Nhất định các sơ rất tự hào về . Chiều nay làm về nhất định phải qua đó báo tin cho các sơ mới được.

      “Con chắc chắn về quyết định của mình rồi chứ?”- giọng đàn ông trầm trầm bên trong phòng làm Bạch Mặc Như định gõ cửa dừng lại.

      “Con chắc rồi mà cha.”- Ngụy Dương Quân trả lời, giờ mỗi ngày chỉ cần nhìn thấy Bạch Mặc Như, vậy là đủ rồi.

      Cha gật đầu.

      “Vậy được, tối nay con nhớ đến đúng giờ để dự tiệc, thiệp mời cha gửi cả rồi.”

      “Vâng, con biết rồi.”

      Bạch Mặc Như lúc này mới gõ cửa.

      “Vào .”

      Bạch Mặc Như mở cửa, bên trong là Ngụy Dương Quân cùng cha của .

      cúi đầu chào.

      “Ngụy lão gia, Ngụy tổng.”

      “Thư kí Bạch.”- Ngụy Dương Quân thấy Bạch Mặc Như mỉm cười rồi quay sang cha- “Cha à, đây là Bạch Mặc Như- thư kí của con.”

      Cha đây là lần đầu tiên gặp qua , nhìn thoáng qua, ông bỗng giật mình.

      này, rất giống…

      Thấy cha mình ngỡ ngàng khi gặp Bạch Mặc Như, Ngụy Dương Quân đánh tiếng.

      “Cha à…”

      Bạch Mặc Như cũng vì sao ông lại ngạc nhiên như vậy. Ông thấy con trai gọi mới hoàn hồn.

      Bạch, tôi thấy rất giống người bạn cũ trước kia của tôi.”

      Ông ngờ đời lại có hai người giống nhau đến khó tin như vậy, khuôn mặt, ánh mắt, cái mũi, đôi môi cũng giống.

      Bạch Mặc Như lúc này cũng hiểu được là gì, .

      “Ngụy lão gia, đời này có rất nhiều người giống nhau.”- mỉm cười xinh đẹp.

      Ông nghe xong cười lớn.

      “Phải rồi, rất nhiều. Tối nay là tiệc mừng Ngụy Dương Quân lên chức tổng giám đốc, hi vọng Bạch cùng nó xuất .”

      “Tôi rất vinh dự.”- dù sao đây cũng là điều hiển nhiên, Ngụy lão gia cũng vẫn phải có mặt.

      Hôm nay chỉ là liên hoan trong nội bộ, ngày mai mới là liên hoan trong giới. Xem ra hôm nay phải về muộn rồi.

      P/S: Trưa mai có chương mới nhé. :3
      Xì poi: Ngày mai có H a... he he he... mà H của chị Khả các cưng đọc " bà xã lạnh lùng" biết ròiiii :))

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      [Chương 10]- Em về muộn- Cá cược em - Thiên Mỹ Khả
      Có H a~

      Bữa tiệc nhà họ Ngụy tổ chức cũng long trọng, chỉ là trong nội bộ thôi mà làm lớn như vậy, mấy hôm nữa tổ chức trong giới ngoại giao biết còn như thế nào nữa.

      Trong suốt bữa tiệc, được giao “trọng trách” ngồi cạnh Ngụy Dương Quân, trò chuyện cùng mọi người xung quanh, khi đứng dậy cùng tiếp rượu các bàn.

      Mỗi lần như vậy lại bị mọi người xung quanh hiểu nhầm là người , giải thích đôi chút, nhưng vì giải thích nhiều cũng chẳng ai tin nên cũng đành thôi, dù gì cũng gặp lại họ nhiều.

      Còn với Ngụy Dương Quân, thấy mọi người như vậy cũng thấy dễ hiểu, nhưng cũng giải thích, chỉ là đôi khi nhìn qua cười cười.

      biết mình khó có cơ hội, bởi cũng có người rồi.

      Mà người đó, thân phận cũng đơn giản.

      Sau khi tiệc ăn xong, chuyển sang màn nhảy, biết bao nhiêu mỹ nữ trong công ty, Ngụy Dương Quân chọn nhảy cùng Bạch Mặc Như.

      tuy được học nhảy nhiều, nhưng hồi còn ở nhi viện, mỗi năm các sơ mở vài bữa tiệc , cũng cùng nhảy với con trai của sơ ở nhi nên cũng biết đôi chút. cũng dạy nhảy vài điệu đơn giản.

      Hôm nay, khi dùng nó vào đời , đó là thể tốt hơn.

      Bước chân nhàng theo , tay đặt vai , hai người như trở thành trung tâm của bữa tiệc vậy, sau hồi nhảy đến mỏi chân, rốt cục nhạc cũng dừng lại.

      Bạch Mặc Như trở về bàn trong háo hức của mọi người. Ai cũng công nhận và Ngụy tổng rất đẹp đôi.

      Về bàn, chợt nhìn đến điện thoại, giờ cũng gần mười giờ rồi chứ đâu có sớm? Sao lại cảm thấy có chút nóng ruột nhỉ?

      Toàn bộ những lời phát biểu của Ngụy lão gia và Ngụy Dương Quân đều nghe vào tai, trong đầu rối, cũng biết mình lo nghĩ cái gì.

      Cuối cùng mãi hơn mười giờ, tiệc tàn, Ngụy Dương Quân đưa trở về.

      “Hôm nay rất cảm ơn em.”- dừng xe trước cửa chung cư, quay sang nhìn .

      “Cũng có gì, em là thư kí của Ngụy tổng mà.”- mỉm cười, đây dù sao cũng là công việc của , cố cũng đâu có được.

      Ngụy Dương Quân cười, nụ cười của cũng ấm áp.

      vuốt tay lên mái tóc , thản nhiên , nhưng lại nhìn sâu vào mắt .

      “Chỉ là thư kí của tôi vẫn chưa đủ, em có biết ?”

      Bạch Mặc Như mặt lạnh , cúi xuống rồi lại ngẩng lên, cười gượng.

      “Giám đốc, cũng muộn rồi, em về đây.”

      Rồi mở cửa ra. hiểu ý của , nhưng lúc này, chẳng biết nên nghĩ gì và gì nữa.

      Sau khi Bạch Mặc Như khỏi, Ngụy Dương Quân cúi đầu cười khổ, tay đặt lên vô lăng nhưng cũng chẳng nhấc tay lái nổi. Mãi lát sau, mới đạp ga rời .

      Lên nhà, thấy kì lạ, mọi lần tăng ca đến muộn, đèn hành lang vẫn sáng, sao lần này lại tối đen vậy?

      Tra chìa khóa vào ổ, chợt giọng đằng sau khiến giật mình.

      “Em về muộn.”

      giật mình quay lại, ra từ bóng tối là Doãn Đường Viễn. thở hắt ra hơi.

      là ma sao? tới đây làm gì chứ?”

      mở cửa rồi vào, mặc cho đứng ngoài, nhưng cũng quên đóng cửa lại.

      quên, hay ý muốn cùng vào?

      Doãn Đường Viễn vào bên trong rồi đóng cửa lại, đến bên rót nước uống.

      “Tại sao em về muộn vậy?”- cất giọng chất vấn. màn khi nãy phải nhìn thấy, nhưng muốn nghe chính giải thích.

      Bạch Mặc Như thở dài mệt mỏi.

      “Doãn tổng, đó lại phải chuyện của , quan tâm làm gì?”- giương mắt nhìn - “Chuyện của làm, lại tới đây theo dõi rồi chất vấn tôi. nghĩ mình là ai?”

      Doãn Đường Viễn nghe trả lời trái lại biết thêm gì, nhưng cái cảm giác sau lưng mình lại với người đàn ông khác làm thấy tức giận.

      “Buông ra, làm gì vậy hả?”

      lấy tay kéo vào lòng, mặc cho vùng vẫy cũng buông ra, cho thấy giới hạn chịu đựng của là rất ít.

      Cúi xuống hôn môi , cũng kệ cho cắn mình đến chảy máu, tiếp tục chiếm giữ môi , tay bên dưới cởi toàn bộ quần áo người .

      “Tôi cho phép em coi thường tôi.”- gầm . tay ôm chặt lấy Bạch Mặc Như, tay cởi quần áo người mình, rất nhanh đem ấn xuống sofa rồi nằm đè lên.

      “Tránh ra, được làm vậy.”- Bạch Mặc Như hét lên, càng đẩy, càng làm Doãn Đường Viễn thêm kích thích, ghì chặt lấy , từ bên dưới chuẩn bị gì liền tiến vào.

      có thể nhận thấy ràng tiến vào , của lớn, như thể đâm sâu vào trong vậy. Vì lần này tỉnh táo, hơn nữa chuẩn bị gì nên có cảm giác đau.

      bị đau mà kêu lên, hai chân cũng vô thức kẹp chặt lại làm Doãn Đường Viễn thấy có cảm giác thoải mái.

      “Đúng rồi, đúng là như vậy, Như… em tuyệt.”

      Bạch Mặc Như há miệng thở dốc, dao động nhanh, hai tay bóp chặt lấy ngực , rồi lại cúi xuống gặm cắn ngực , khiến xung quanh nụ hoa ra từng mảng tím đỏ.

      Bên dưới Doãn Đường Viễn dao động liên tục khi nhanh khi chậm, nhưng mỗi lần vào lại sâu, khiến Bạch Mặc Như cũng cảm thấy có cảm giác tê dại khác thường, vô thức rên lên.

      … đừng mà…”

      Doãn Đường Viễn mỉm cười sâu, bàn tay vẫn tiếp tục đùa nghịch cơ thể .

      Da cũng mềm mại, giọng cũng dễ nghe, ghé sát tai .

      “Mau gọi tên tôi.”

      Bạch Mặc Như Doãn Đường Viễn gì, chỉ vô thức làm theo.

      “Viễn… làm ơn…”

      Doãn Đường Viễn sau khi nghe gọi, động càng nhanh, lát cả hai cùng thỏa mãn, nằm xuống bên cạnh .

      “Em bao giờ thoát khỏi tôi, cho tới khi tôi đạt được mục đích.”

      Bạch Mặc Như chìm vào giấc ngủ cũng vì hôm nay quá mệt, cũng hôm sau có thể dậy đúng giờ .

      P/S: Trưa mai có chương mới nha :3

    5. Hồ Thiên Khả Du

      Hồ Thiên Khả Du Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      58
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]

      Hai người bắt đầu làm việc, giải quyết xong cũng tới giờ ăn trưa. Bạch Mặc Như xuống nhà ăn lấy cho cả hai người, còn lại mình Ngụy Dương Quân phòng.

      mở tập thư vừa được gửi tới, xem qua tài liệu, mắt mở to như thể tin vào những gì mình vừa xem.

      Nếu quả có chuyện đó… Có nghĩ cũng muốn nghĩ.

      Bạch Mặc Như mang đồ ăn lên, hai người vừa ăn vừa chuyện, tuy nhiên, cuộc chuyện được tự nhiên lắm. Bởi qua việc tối hôm trước, cả hai đều muốn nhắc lại.

      “Hôm nay là tiệc trong giới.”- Ngụy Dương Quân ngẩng lên với Bạch Mặc Như.

      “Phải.”- gật đầu- “Em nhớ mà.”

      Tiệc trong giới, chỉ mong gặp lại người kia. Tâm tình cực kì rối loạn.
      Last edited by a moderator: 17/9/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :