1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cá cược em yêu - Thiên Mỹ Khả (update c23) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hồ Thiên Khả Du

      Hồ Thiên Khả Du Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      58
      Chương 3: Lời mời. Giám đốc bắt gặp


      Vừa tắm xong, Bạch Mặc Như chuẩn bị nấu cơm tối điện thoại reo, có tin nhắn.


      “Mặc Như, đến giúp tôi ngay nhé.”


      Rồi ok, tự nhận mình ngu ngốc, ngay lúc đầu nên đến cái quán bar đó để giúp cậu bạn thời đại học mới phải. Từ tối đó, cậu ta cứ luôn gọi tới giúp chuyện bưng bê.


      mới là cần, ít nhiều cũng là thư kí giám đốc tập đoàn lớn mà phải làm thứ chuyện phục vụ trong quán bar hay sao? Nhưng chính là thương người được ? Thấy cậu ta năn nỉ ghê quá cũng đành giúp.


      Đúng tám rưỡi, Bạch Mặc Như chấp nhận tiếp tục bán mình cho quỷ dữ, mặc quần áo, bôi chút son, bộ dạng xinh đẹp tới Lights.


      “Mỹ nhân, cậu đây rồi, mau vào mau vào. Soạn rượu mang đến các phòng bàn.”- Lam Kính mang giọng nịnh nọt đến nặng nề mà sáp vào Bạch Mặc Như.


      Bạch Mặc Như chán ngán cầm lấy cái khay, bộ dạng nản đến mức người ta tưởng là doanh nhân đỉnh thành công vỡ nợ.


      “Mỹ nhân, đừng rầu rĩ như vậy.”- Mỹ Mỹ hôn hôn vào má , cười xinh đẹp- “tươi cười lên người .”


      Có chết cũng chẳng cười nổi. Giúp bạn được gần tháng, bị biết bao nhiều đàn ông ve vãn này nọ, k có Mỹ Mỹ giải vây, sô sớm thân tàn ma dại. Lại còn thỉnh thoảng phải để ý xem có ai ở công ty tới đây còn tránh, nếu để bị bắt gặp


      “Như Như, phòng bàn thứ hai cần hai Rémy Martin.”- tiếng nịnh nọt vọng vào. Có chết mà nghe thấy cũng phải vùng dậy. Chỉ sợ giám đốc cũng tới nơi này tiêu khiển, biết giấu mặt vào đâu.


      “Cậu nghĩ hôm nay chúng ta có gặp được ấy ?”- Lâm Nghị Vũ vênh mặt nhìn Doãn Đường Viễn. Tay dốc chai rượu cạn.


      “Tôi gọi rượu rồi. Đừng dốc nữa.”- Kiều Gia Linh giật lại chai rượu .


      Doãn Đường Viễn cười, trả lời, nghĩ đơn giản chỉ là làm việc ở đây gặp lại thôi. Cũng biết tên là Bạch Mặc Như, làm giúp bạn ở đây được gần tháng


      “Ồ rượu tới rồi. Ơ…”- Vương Nhật Hải á khẩu, này thiêng nha…


      Bạch Mặc Như mặc đồng phục của quán, vì thấy nó hở hang đến đáng sợ, nên tự chọn cho mình bộ đồ. Đó lại càng khiến nổi bật hơn.


      Vừa bước vào, cũng để ý phía góc khuất là nam nhân khá quen mắt, chợt nhớ hôm qua cũng mang rượu vào phòng bàn này.


      ra cũng phải chú ý tới , hôm qua, cũng biết có nhìn , hôm nay cũng vậy. Nhưng ánh mắt của hôm nay khiến thấy cả người như nóng lên. quan sát , biết, nụ cười lạnh môi , cũng thấy . Và cũng biết điều, nên dây dưa với loại người như vậy. Lam Kính cũng có kể qua cho về ta rồi.


      hôm nay chỉ thoa chút son, làn da trắng nõn có chút phấn làm Doãn Đường Viễn thấy thực ngạc nhiên.


      chăm chú theo dõi từng động tác của , mở rượu, xếp ly cho gọn gàng rồi đứng dậy quay .


      Mới được vài bước, giọng lạnh lùng cất lên.


      vạn, ở lại đây tiếp rượu.”


      Cả thảy đám bạn kinh ngạc, họ ngờ lại đưa ra cầu trực tiếp như thế.


      Bạch Mặc Như đảo mắt thở dài. từ từ quay lại, giọng nhàng nhưng trong đó là khinh thường cùng mỉa mai.


      “Doãn tổng, nghe ông chủ là người nhiều tiền, vậy mà cũng chỉ ra được cái giá đó thôi sao?”


      Kiều Gia Linh, Lâm Nghị Vũ và Vương Nhật Hải há hốc mồm kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên trong suốt mười mấy năm kể từ khi họ biết mà họ thấy có người dám như vậy với Doãn Đường Viễn. Trước đây bao nhiêu người theo đuổi đều cần. Giờ ngắm được người mị lực lại có tác dụng.


      Phải chăng đây chính là vạn cực tất phản? (Mọi thứ cứ diễn ra đến lúc nào đó lại trở thành phản tác dụng)


      “Báo ứng a…”- Lâm Nghị Vũ ghé tai Kiều Gia Linh thầm, cũng gật gật đầu.


      “Trước đẩy hết người ta , bây giờ lại bị ghét bỏ rồi.”


      Doãn Đường Viễn khẽ nheo mắt nhưng ai nhận ra. nhìn qua được ánh mắt chán ghét cùng mạnh mẽ.- ngờ lại từ chối cách ngoan độc như vậy.


      cất giọng, trầm mà lạnh lẽo.


      “Em nghĩ chỉ trong cả tháng trời làm việc có thể kiếm được vạn à?”


      Bạch Mặc Như nghĩ nhiều, trả lời luôn. Cười khẩy.


      “Vậy nghĩ chỉ cần dùng vạn có thể mua được vài tiếng tiếp rượu của tôi à?”


      “Ồ…”- mọi người lại cùng há hốc miệng, Lâm Nghị Vũ nuốt rượu ừng ực, tai có nghe nhầm ?


      Chẳng cần nghe Doãn Đường Viễn nới thêm, Bạch Mặc Như quay ngoắt .


      “Nghĩ cũng đừng nghĩ, tưởng mình là ai? Mơ .”- vừa vừa lẩm bẩm, đùa, lương tháng làm thư kí tính thưởng cũng được mấy vạn nguyên, lại cần tiền của ta sao?


      Xuống lầu, ngồi bên quầy bar, bartender pha cho ly cốc tai. Nhấp chút, mắt nhìn xung quanh, nhưng cũng đủ khiến bao người bị điện giật.


      “Cậu thấy ấy thế nào? Định nhận thua sao?”- vỗ vai Doãn Đường Viễn, Lâm Nghị Vũ tò mò- “Lần đầu thấy cậu bị người cự tuyệt, đau lòng nha…”


      Doãn Đường Viễn cười thâm trầm, nhìn qua cửa kính của phòng xuống quầy bar. Chưa bao giờ gặp phải thứ tình huống này nên cảm thấy có phần thú vị.


      Coi như là báo ứng những lần từ chối những người kia .


      Nhưng là… từ bỏ. dựa vào gì để từ chối ? Kì quái.


      “Chị Mặc, có người mời chị ly rượu này.”- cậu bồi bàn mỉm cười, đưa cho Bạch Mặc Như ly rượu đỏ rực, mắt nhìn lên phòng bàn tầng hai.


      Câm ly rượu tay, Bạch Mặc Như biết nên khóc hay cười. Tên này thực lì lợm mà.


      Chẳng chẳng rằng, Bạch Mặc Như đặt ly rượu xuống bàn, định đứng dậy bỏ nghe sau lưng thanh trần thấp quen thuộc vang lên.


      “Bạch thư kí, cũng ở đây sao?”


      Này là tiếng của…


      “Giám đốc Ngụy… sao lại ở đây? trùng hợp quá.”


      Bạch Mặc Như cười cười như có chuyện gì, cũng may mặc đồng phục quán, dũng khí hít thở cũng có nữa.


      “Tôi cũng vài người em họ tới đây, nửa chừng họ có việc nên về trước, tôi định ra thanh toán lại gặp . Còn ?”- nam nhân trẻ tuổi đẹp trai thu hút ánh nhìn mọi người lại hỏi hai chữ mà sợ nhất- “Còn ?”


      Bạch Mặc Như cười gượng, bất đắc dĩ qua chút.


      “Tôi chỉ là tới đây cho thoải mái đầu óc chút thôi.”- thái độ cũng khá lung túng, mà Ngụy Dương Quân cũng chỉ mím môi gật đầu như để ý.


      ngồi xuống ghế cạnh .


      “Có phiền nếu tôi ngồi với ?”- Ngụy Dương Quân cầm ly rượu vừa đặt xuống mà nhấp ngụm .


      Bạch Mặc Như thầm bật cười trong lòng. Nếu giám đốc biết ly rượu vừa rồi là nam nhân tặng hiểu có muốn cào ruột mình ra .


      Ngụy Dương Quân ngồi cạnh hỏi chuyện Bạch Mặc Như, hai người ban đầu cũng chỉ là chuyện công việc, nhưng về sau, hai người lại kể về gia đình.


      Ngụy Dương Quân kể về gia đình , còn Bạch Mặc Như, chỉ kể về những tháng ngày ở nhi viện.


      “Mặc Như, xin lỗi, tôi lẽ ra nên hỏi về vấn đề này.”


      sao.”- lắc đầu- “Tôi cũng quên chuyện đó rồi.”


      chuyện đến mãi về sau, hai người như càng ngày càng hiểu nhau hơn. Ngụy Dương Quân thấy con người mạnh mẽ, trưởng thành trong , còn thấy chín chắn, quan tâm người khác trong con người .


      “Ngày mai lại phải làm rồi…”- Bạch Mặc Như nâng ly rượu với Ngụy Dương Quân.


      “Phải, cũng nghỉ lâu rồi. Cái bàn cái ghế, cái đống tài liệu cũng nhớ lắm.”- cười cười, pha trò cho , hiểu vì sao thấy bật cười rạng rỡ, lại thích đến thế.


      Nhưng cả hai cũng biết, có ánh mắt vẫn dõi theo hai người suốt từ đầu tới cuối.

      P/S: Tối mai có chap mới nha :3
      gaubonganvungquỳnhpinky thích bài này.

    2. Hồ Thiên Khả Du

      Hồ Thiên Khả Du Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      58
      Chương 4: Cuộc điện thoại từ Mĩ


      Doãn Đường Viễn ban đầu biết lí do gì khiến Bạch Mặc Như để ý tới , nhưng giờ biết.


      Là do người đàn ông đó sao?


      ánh mắt dõi theo họ từ đầu, thấy cười với người đàn ông kia, nụ cười ấy thoải mái, cũng vui vẻ. như lúc lạnh nhạt nhìn , rồi từ chối thẳng thừng.


      Người kia với là thế nào chứ?


      “Mặc Như này.”- Ngụy Dương Quân mỉm cười- “Có thể bao giờ đưa tôi tới thăm nhi viện chăm sóc được ?”- muốn tới đó xem đó là nơi nào mà có thể nuôi dưỡng nên nữ nhân mạnh mẽ, thông minh và giỏi giang đến vậy.


      Bạch Mặc Như gật đầu.


      “Được thôi, rất hoan nghênh giám đốc.”


      “Giám đốc Ngụy.”- tiếng gọi từ đằng sau làm Bạch Mặc Như hơi giật mình.


      Ngụy Dương Quân quay lại, hơi nhíu mày vì nhìn , khi biết là đứng dậy vươn tay ra.


      ra là Doãn tổng của Doãn Tư, xin chào.”


      Hai người đàn ông đối diện nhau bắt tay có điểm bức người, Bạch Mặc Như lúc này biết được hai người họ quen nhau.


      “Nghe chuẩn bị có thêm dự án, biết có thể cùng chúng tôi hợp tác ?”- Ngụy Dương Quân làm động tác mời ngồi, Doãn Đường Viễn cũng ngồi xuống đối diện Bạch Mặc Như. Mà chỉ chăm chú nhìn ly cốc tai của mình.


      Doãn Đường Viễn hơi cúi đầu.


      “Đúng là chúng tôi có dự án, hơn nữa cũng rất lớn. Hôm nay gặp giám đốc Ngụy ở đây là trùng hợp, chúng tôi cũng có nhã ý hợp tác.”


      Ngụy Dương Quân nâng ly rượu.


      “Vậy tốt quá…”- chợt nhìn sang thấy Bạch Mặc Như trầm tư, vội - “Tôi quên chưa giới thiệu, ấy là Bạch Mặc Như- thư kí của tôi.”


      Bạch Mặc Như thầm kêu ổn, nếu Doãn Đường Viễn làm ở đây, nhất định bị bức chết. Nội quy công ty chính là nhân viên được làm thêm công việc khác.


      lại “giúp bạn” ở nơi này, khẳng định chết toàn thây.


      “Thư kí?”- Doãn Đường Viễn tỏ vẻ ngạc nhiên- “ Bạch, dường như tôi và vừa gặp nhau phòng bàn tầng hai phải ?”


      cố tình khó dễ . nếu muốn chuyện bị lộ, nhất định cầu .


      Ngụy Dương Quân nghe xong cũng rất bất ngờ, quay sang nhìn Bạch Mặc Như như mong đợi lời giải thích.


      thấy tiếp tục như vậy ổn, ngẩng đầu lên cười .


      “Doãn tổng hình như mắt được tinh lắm phải, tôi bước cũng chưa từng lên đó.”


      Phòng bàn tầng hai đa số chỉ dành cho các đôi tình nhân hoặc nhóm bạn cùng nhau, cũng chẳng có ai mình. có bạn chính là cái trường hợp kia. mới cần bị giám đốc hiểu lầm.


      “Ra là vậy, nhưng tôi xác định mắt mình còn tốt lắm.”


      “Ông nội người bạn của tôi cũng biết mình bị quáng gà cho đến khi ông ra đường vào buổi đêm.”- Bạch Mặc Như giương mắt khiêu khích, ý là đó tối tăm, Doãn Đường Viễn có thể nhìn lầm.


      Nhận thấy khí có phần căng thẳng, Ngụy Dương Quân lên tiếng.


      “Được rồi, chuyện này cũng đâu có gì quan trọng?”- rót thêm ly rượu- “Được rồi, coi như hôm nay chúng ta có duyên. Mời.”


      nâng ly rượu lên, cũng biết trong chuyện này nhất định có uẩn khúc, nhưng cũng hỏi thêm gì nhiều.


      Doãn Đường Viễn nghĩ thầm, để rồi xem, khiến phải khuất phục.


      phòng bàn tầng hai, ba người Kiều Gia Linh, Vương Nhật Hải cùng Lâm Nghị Vũ quan sát trận chiến ngầm giũa Doãn Đường Viễn và Bạch Mặc Như phía dưới.


      nghĩ cậu ta có thành công ?”- Lâm Nghị Vũ hỏi Vương Nhật Hải.


      “Cũng chưa biết, thành công cậu ta được lợi lớn đấy, còn cậu lỗ vốn.”- Vương Nhật Hải cười cười.


      Duy chỉ có Kiều Gia Linh nhìn cnahr tượng bên dưới mà im lặng, lát sau, mới lẩm bẩm chỉ mình nghe thấy.


      “Nếu thành công, cậu ta được lợi rất lớn. Nhưng…”- ngừng lại- “Mất cũng rất nhiều. Hơn nữa… cái giá phải trả cũng là .”


      Ánh mắt chứa đựng sâu xa, trước nay, linh cảm của chưa từng sai bao giờ.


      “Ngày mai mong giám đốc Ngụy cùng thư kí Bạch có thể tới Doãn Tư đẻ chúng ta bàn về hợp tác.”- Doãn Đường Viễn nhìn sang Bạch Mặc Như- “Hi vọng gặp lại.”


      “Giờ cũng muộn rồi. Xin lỗi tôi phải về trước, hẹn gặp lại.”


      Doãn Đường Viễn trước khi còn nhìn Bạch Mặc Như cười hiểm, khiến khó biết được trong đầu nghĩ gì.


      Sau khi người kia rời khỏi, Ngụy Dương Quân cũng nhận ra khá muộn, đề nghị đưa Bạch Mặc Như về, có thể bắt taxi nhưng vẫn an tâm, vậy là đồng ý.


      Suốt dọc đường , hai người vẫn chuyện vui vẻ, đến chung cư thuê, tắt máy, xuống xe, mở cửa. Hàng loạt động tác cũng lưu loát .


      “Hôm nay cảm ơn giám đốc đưa tôi về.”- Bạch Mặc Như mỉm cười, vài sợi tóc theo đó xõa xuống.


      Ngụy Dương Quân nhàng vén tóc cho , chạm tay vào má chút khiến tay nóng bừng, tim cũng đập nhanh hơn, trấn an chính mình, ngập ngừng.


      “Ngủ sớm chút, mai phải làm rồi.”


      Bạch Mặc Như vì động tác của cũng cảm thấy ngượng ngùng, gật đầu cười.


      “Vậy chào giám đốc, tôi lên nhà trước.”


      gật đầu nhìn theo khuất vào thang máy, lúc này mới lên xe, ổn định nhịp tim của mình, khẽ cười tiếng, từ khi nào lại làm ra động tác như vậy?


      Chiếc xe chuyển hướng về phía tây thành phố. Ngày mai ngày dài đây.


      Lên phòng, Bạch Mặc Như nhận được cuộc điện thoại từ Mĩ về.


      Nhìn màn hình, chán ghét, hai ngày lại gọi hẹn lần, muốn gặp, ta còn cố cái gì chứ?


      “Tôi nghe đây.”


      Bạch, ngày mai tôi có thể gặp ?”- giọng người đàn ông bên kia xem chừng rất mong mỏi. Nhưng muốn là muốn.


      “Luật sư Ed, tôi rất nhiều lần, tôi chấp nhận đâu.”- Bạch Mặc Như giọng lạnh lùng- “Khi cần để tôi tự sinh tự diệt, khi cần tìm đến sao? Tôi cần cái phúc đó.”


      Bạch, ra mọi chuyện…”


      Bạch Mặc Như cắt ngang.


      “Tôi biết muốn gì, nhưng tôi cần thương hại của họ, nhắn với họ tôi sống tốt vô cùng, cũng sắp kết hôn, nên đừng làm phiền tôi nữa.”


      cúp máy, cũng tắt nguồn, khẳng định sáng mai phải dùng đồng hồ báo thức rồi.


      Thay đồ chuẩn bị ngủ, lúc này mới nhớ ra lúc tối chưa hề ăn gì.


      Mà lúc ở trong bar, còn uống cốc tai.


      “Ôi, bụng tôi.”- Bạch Mặc Như ôm lấy bụng rên rỉ. dường như quên dạ dày mình kém như thế nào rồi.


      Vào phòng bếp úp tạm gói cháo ăn liền. Thầm nghĩ tại sao bụng đau vào ngày mai mà lại đau vào hôm nay cơ chứ?


      Ăn xong bát cháo, bụng vẫn đau. còn cách nào, đành lấy ra hai viên thuốc giảm đau. Hi vọng thuốc ngủ trong thuốc giảm đau đó khiến ngủ đến tận trưa mai.


      Nhưng kì thực, ngủ đến vài ngày sau cũng có vẻ tốt, lo gặp lại người kia.

      P/S: Tối mai có chương tiếp nhé :)
      gaubonganvungquỳnhpinky thích bài này.

    3. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      :yoyo45::yoyo53::yoyo60:thank nàng.hay quá
      Hồ Thiên Khả Du thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      [Chương 5]- Sếp đến thăm- Cá cược em - Thiên Mỹ Khả

      Sáng sớm hôm sau, khi bụng vẫn ê ẩm, lại trong giấc ngủ ngon Bạch Mặc Như bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa.

      Chợt mở mắt, nhìn đồng hồ. mắt trợn tròn.

      Mười giờ trưa.

      Thôi xong, muộn làm rồi.

      Nhưng còn người ngoài cửa?

      Cố gắng sức đứng dậy, dạ dày chỉ giảm đau được chút ít, nên việc lại cũng khổ sở.

      Mở cửa ra, khi thấy đó là ai, sập mạnh cửa rồi quay vào.

      ra cũng dai đến dạng đó rồi.

      Bạch, Bạch, xin hãy mở cửa.”- người đàn ông với giọng New York chuẩn đứng bên ngoài gọi vọng vào, cất công đến tận đây, sao có thể về chứ?

      Bạch Mặc Như mặc kệ tiếng gọi bên ngoài, vào phòng bếp lấy đồ ăn ra nấu bữa trưa, cũng quên mất gọi cho Ngụy Dương Quân báo nghỉ.

      Luật sư Ed sau hồi gọi bên ngoài cùng bấm chuông cũng có hồi đáp, vì vậy mà buồn bã đứng bên ngoài. hứa lo được vụ này, vậy mà đến gặp còn gặp được, gì đến chuyện?

      Thấy bên ngoài có hộp thư , lấy giấy bút cùng tấm card của mình viết lên vài chữ rồi nhét vào hộp thư. biết nên làm gì tiếp theo, chán nản ra về.

      Ăn được chút, bụng dạ đỡ hơn khi nãy, bên ngoài chuông cửa lại kêu.

      bực mình, muốn gặp mà ta còn cố cái gì?

      Có lẽ nên ra cho dứt điểm.

      “Tôi …”- mới đến đây, im bặt vì người đứng trước mặt mình.

      “Giám đốc Ngụy…”

      Chợt thấy giám đốc xuất trước cửa nhà, ngạc nhiên tới cực điểm. Là có chuyện gì mà lại xuất ở đây vậy?

      Ngụy Dương Quân sáng nay thấy làm biết vì sao. Bởi từ khi làm thư kí cho chưa bao giờ nghỉ buổi nào, gọi điện liên lạc được, nên phải gấp rút tiến độ công việc để tới nhà xem thế nào.

      Tới nơi, hỏi thăm được phòng của Bạch Mặc Như, lên tới nơi thấy chàng ngoại quốc mặt thất thểu về, bấm chuông được hai lần Bạch Mặc Như ra, còn tiếng gì đó. Chính xác chính là với người ngoại quốc kia rồi.

      ho tiếng.

      “Tôi chỉ là qua xem có chuyện gì mà tới làm hôm nay thôi.”

      Bạch Mặc Như cứng đờ, lẽ ra nên biết là ai mới chứ?

      “Giám đốc Ngụy, ngại quá, đêm qua về tôi bị đau dạ dày, uống thuốc rồi ngủ tới trưa nay luôn.”- tránh khỏi cửa, làm động tác mời vào- “ vào nhà ngồi chơi, tôi lấy nước.”

      đỡ nhiều chưa?”- tạm bỏ qua bên cái chàng ngoại quốc kia, Ngụy Dương Quân lo lắng hỏi, vào ngồi sofa, quan sát căn phòng này.

      gian tuy rộng lớn, nhưng chính là ấm áp, tường là bức ảnh nhi viện, trong đó có Bạch Mặc Như, các sơ và bọn trẻ chơi đùa.

      đứng ra đó để quan sát kĩ hơn, nhìn trong bức ảnh vui vẻ, nụ cười cũng hồn nhiên, khi đứng cùng lũ trẻ, như hòa vào trong đó, tựa như chính cũng là trong số chúng, khiến khỏi nở nụ cười.

      “Đó chính là nơi tôi lớn lên.”- Bạch Mặc Như rót trà ra cốc, bình thường rất ít khi uống trà, hôm nay pha lại, có cảm giác như nước trà bị quá chút.

      Giọng nhàng.

      “Tôi từ khi năm tuổi nhận thức được việc mình bị bỏ rơi. Cha mẹ gửi tôi lại nhi viện. Suốt hai mươi năm ròng.”

      đến đứng cạnh , chạm tay lên bức ảnh chỗ có tòa nhà và tấm biển phía : “ nhi viện Bảo Hiên”

      “Tôi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện cha mẹ tới tìm tôi. Bởi xác định vứt bỏ chính đứa con của mình, bao giờ tìm lại.

      Tôi cũng hiểu vì sao họ lại bỏ rơi tôi.”- ánh mắt chất chứa bi thương như bốn năm trước. Giờ khác rồi, trong mắt chính là vẻ ngoan cường, mạnh mẽ, chịu thua thứ số phận trớ trêu đó.

      “Tôi sống tốt, cho dù có họ.”

      “Tôi tin làm được.”- Ngụy Dương Quân nhìn mỉm cười, bằng , làm sao có thể tốt nghiệp đại học chỉ với ba năm ngắn ngủi, rồi phát chứng minh được tài giỏi của mình mà vào làm thư kí cho ?

      Bạch Mặc Như mỉm cười . Dù gì chuyện cũng từ thời nào, giờ chút cũng muốn nhớ tới họ.

      tới đây rồi, vậy có thể ở lại cùng tôi ăn trưa ? Dù sao quay lại công ty cũng chẳng còn gì.”- Bạch Mặc Như vào bếp, vọng ra- “Tôi tay nghề có thể coi là có thể ăn, ít nhất khiến chạy qua chạy lại.”

      Ngụy Dương Quân vì pha trò của mà bật cười, vào bếp, thấy ướp thịt cùng xào cần tây.

      “Có cần tôi phụ tay ?”- mỉm cười tiến đến.

      cần đâu.”- nhăn mũi lắc đầu- “Tôi có thể tự làm được.”

      rồi quay lại làm tiếp công việc của mình.

      Thấy biểu cảm đáng của Bạch Mặc Như, Ngụy Dương Quân khỏi cảm khái hôm nay tới Doãn Tư quả chính xác, có thể nhìn thấy biểu cảm dễ thương đó của . Nhìn lúc đó y như con mèo con vậy.

      cũng theo ý ra bàn ăn ngồi chờ, hai người cùng im lặng, chẳng ai với ai câu gì, nhưng gian cũng bình yên.

      “Nào, ăn thôi, xong rồi này.”- Bạch Mặc Như bê từng món ra bàn ăn, mùi thơm lan tỏa vào trong khí.

      Ngụy Dương Quân đỡ lấy từng đĩa tay . Tay hai người chạm nhau, dường như có cảm giác gì đó kì lạ, khiến hai người đều khó mở miệng.

      Bữa trưa diễn ra tạm coi là vui vẻ. Hai người thỉnh thoảng vài chuyện vui gì đó, kể ngày du học bên Mĩ, ở kí túc cùng các bạn, kể những ngày ở nhi viện, mọi người vui vẻ, hòa thuận thế nào.

      nghĩ tìm họ sao?”- Ngụy Dương Quân gật gù- “Cha mẹ ấy.”

      Bạch Mặc Như nhìn , bật cười.

      “Họ bỏ rơi tôi, vậy tôi việc gì phải chạy theo mưu cầu thương hại?”

      Ngụy Dương Quân trầm ngâm lúc mới mở lời.

      “Kì thực sống như cũng là cách, tự lập, tự lo cho mình.”- ngẩng đầu lên- “Đôi khi phải biết chấp nhận cái mình thiệt thòi để mà vươn lên.”

      Bạch Mặc Như mỉm cười , biết mình cần phải làm những gì, càng phải dạng phụ nữ yếu đuối.

      Ăn xong, Ngụy Dương Quân tình nguyện vào rửa bát, Bạch Mặc Như cũng từ chối.

      “Cảm ơn giám đốc nhé, tôi ngại đâu.”- bình thản ra mở tivi lên xem, thoáng nghe bên trong bếp có tiếng cười và tiếng bát đĩa va chạm nhau.

      Ngụy Dương Quân ở bên trong, đường đường chính là giám đốc, ăn cơm nhà thư kí còn phải rửa bát, cái này cũng quá buồn cười .

      Bạch Mặc Như lấy thuốc đau dạ dày uống, lúc nãy lỡ ăn hơi nóng nên bụng dạ có vẻ sắp biểu tình.

      Điện thoại reo, nhìn thấy số điện thoại trong đó, ấn xuống nút tắt.

      có quyền được làm người vô tình chứ.

      Đợi cả sáng cũng thấy Ngụy Dương Quân cùng Bạch Mặc Như, cho trợ lý gọi điện tới nhận được thông tin Bạch Mặc Như nghỉ làm, Ngụy Dương Quân sau khi giải quyết nhanh công việc ban sáng cũng về sớm luôn. Doãn Đường Viễn quả thực có quá nhiều điều hiểu.

      Bạch Mặc Như rốt cục coi là ai?

      Từ chối , thậm chí là mỉa mai , sau đó coi như quen biết . Đến hôm nay lại trốn tránh gặp .

      từ khi nào gặp phải người như chứ?

      Được rồi, cứ chờ xem, nhất định thu phục được .

      P/S: Cảm ơn các nàng ủng hộ và PR :)))
      Ngày mai có chap mới ha :3
      ngocbich518 thích bài này.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      [Chương 6]- Sinh nhật- Cá cược em - Thiên Mỹ Khả

      Đầu giờ chiều, Ngụy Dương Quân nhận được cuộc gọi từ cha, về nhà gấp, cũng nghĩ nên về rồi, hai người chào tạm biệt, Bạch Mặc Như cũng sáng mai làm trở lại.

      Sau khi trở về, Bạch Mặc Như lại nhận được cuộc gọi từ Lam Kính.

      nhất định đến cái quán bar đó nữa. Tránh cho đêm dài lắm mộng.

      Dập máy cách phũ phàng, tiếp tục nằm dài sofa xem tivi. Đúng lúc này, chuông cửa lại kêu.

      mệt mỏi mà, có còn được coi là người ốm đây?

      “Ai đó?”- mở cửa, bên ngoài là chàng cầm bó hoa hồng đỏ.

      “Chào , có phải Bạch Mặc Như ?”- chàng điện hoa lấy ra giấy bút.

      “Phải rồi.”- nhìn bó hoa dò xét. có quen ai có mấy sở thích tặng hoa hòe vớ vẩn này đâu nhỉ?

      “Xin kí dùm vào đây.”

      Dù khó hiểu nhưng Bạch Mặc Như vẫn kí và nhận lấy bó hồng đỏ chói mắt.

      Mang bó hồng vào nhà, nhìn thấy có tấm thiệp rơi ra. cầm lên, mở ra thấy viết trong đó mấy chữ.

      “Mong chờ ở em cuộc hẹn- Doãn Đường Viễn.”

      Mắt đẹp nhíu lại. Là . Sao biết nơi ở chứ?

      Định nhắm bó hoa vào thùng rác, nhưng bó hoa này cũng đẹp, mà lại thích hoa hồng.

      Thở ra tỏ vẻ khó chịu, cắm bó hoa vào chiếc bình thủy tinh trống . Rồi lại tiếp tục nằm dài xem phim.

      Nhưng bộ phim dù hay, vẫn cho nổi vào đầu.

      Cái tên Doãn Đường Viễn kia lí do gì mà tặng hoa cho . phải hôm đó từ chối rồi hay sao?

      Bạch Mặc Như xùy xùy mặc kệ mọi thứ. đứng dậy chuẩn bị cơm chiều. Sáng mai còn làm nữa.

      Sáng hôm sau, làm với khuôn mặt khá mệt mỏi, cả đêm qua ngủ được vì suy nghĩ.

      Chỉ trong cùng ngày có ba người đàn ông đứng trước cửa, trong đó có người là người ngoại quốc, trong lúc ăn cơm, những lời hàng xóm bên ngoài phải nghe thấy.

      Quả là đáng sợ. Đến ngủ cũng yên vì lo nghĩ mọi người nghĩ gì về mình hôm sau.

      “Thư kí Bạch.”

      “Giám đốc.”- quay sang bàn làm việc của Ngụy Dương Quân- “Có chuyện gì ạ?”

      “Xem ra vẫn còn rất mệt phải.”- nhìn , tay xếp gọn giấy tờ trước mặt- “Sáng ăn gì chưa?”

      Bạch Mặc Như lúc này mới giật mình. Sáng nay dậy sớm, cũng lại quên ăn.

      Và thế là sau khi nhìn thấy khuôn mặt cười gượng của Bạch Mặc Như, Ngụy Dương Quân rất bao dung mà xuống canteen mua đồ ăn cho , còn chột dạ ngồi lì ghế.

      Giám đốc Ngụy quan tâm . Nhưng mà… nghĩ tới đây, Bạch Mặc Như mỉm cười. hình như đặt niềm tin nhầm chỗ phải.

      “Mau ăn thôi kẻo nguội.”- đưa suất cơm sáng cho .

      “Cảm ơn giám đốc, phiền quá.”- mỉm cười đón lấy.”

      sau khi đưa cơm xong cũng ngồi vào bàn làm việc, là làm việc nhưng thỉnh thoảng lại nhìn sang . Cũng đôi khi là hai mắt chạm nhau.

      ngày làm việc cũng là bình yên như thế. Cuối ngày, tỏ ý muốn đưa về, nhưng cần.

      Bởi hôm nay, là sinh nhật . Cũng là cái ngày buồn nhất trong năm.

      quyết định bộ ra hồ gần đó, dạo qua lát rồi mới quay về. Lẽ ra về nhi viện. Trong bữa ăn lần trước các sơ cũng dặn nhớ về, mọi người tổ chức sinh nhật cho , nhưng biết, nếu trở về, nhất định nhận được bữa tiệc đầy bất ngờ.

      Nhưng , năm nay về.

      phải muốn về, mà muốn thử cảm giác có sinh nhật năm xem sao.

      dạo được đoạn, dừng lại ở chỗ có vườn hoa sát hồ.

      “Có phải đơn ?”

      Bạch Mặc Như quay ra, khi thấy là ai, cũng chẳng chẳng rằng, lại tiếp tục quay ra ngắm hồ.

      “Em có ngắm nữa ngắm mãi hồ cũng thể trở thành đại dương đâu.”- người đàn ông phía sau vẫn tiếp tục , giọng thản nhiên.

      Bạch Mặc Như quay lại, kẻ có khuôn mặt lạnh như băng kia, giọng cũng thản nhiên vô tình đến vậy.

      chán ghét ta? , ta cũng chẳng làm gì quá đáng để phải ghét cả.

      “Hôm nay là sinh nhật tôi.”- bỗng nhiên ra câu như vậy.

      Doãn Đường Viễn thấy tự nhiên như vậy cũng im lặng nghe .

      “Tôi chưa từng có sinh nhật bên cha mẹ. Nhưng kể từ bốn năm gần đây, tôi cảm thấy nuối tiếc.”

      cúi xuống cười, nụ cười chất chứa nhiều tâm . Bao nhiêu năm nay những tâm từ đáy lòng chẳng biết với ai, hôm nay tình cờ gặp người này lại kể ra hết.

      Vậy gọi là gì đây?

      Xúc động mà ra chăng?

      Chờ cho nụ cười buồn của dần tắt, mới cất tiếng.

      “Nếu còn nuối tiếc, sao phải buồn bã làm gì nữa?”

      nuối tiếc có nghĩa là quên.”- quay ra nhìn .

      Hôm nay mặc vest xám, còn nhớ ngày đầu mặc vest đen, vest đen với mới là hợp nhất.

      “Nhưng nếu quên được, em buồn.”- tiến đến vuốt lên mái tóc . Mùi hương cỏ tươi mát thoang thoảng xung quanh. Hai người cũng gì nữa, lặng yên mà đứng cạnh nhau.

      Đây là lần gặp mặt chính thức thứ hai giữa hai người. Mà sao, cảm giác lại bình yên đến vậy?

      Trong mỗi người có suy nghĩ riêng, chỉ nghĩ đơn giản giờ người cùng mình trải qua sinh nhật trong im lặng.

      Còn , cũng chỉ nghĩ tới kế hoạch sắp tới của mình.

      P/S: Các nàng thân mến, cảm ơn ủng hộ ta trong bộ truyện " bà xã lạnh lùng", nhưng bộ đó ta làm pic nên xảy ra bị cop sang 4 trang lận. Vì vậy ta đặt pic trong bộ này và " hơn cả bằng trái tim" nhưng vài chương thôi nên các nàng thông cảm cho ta nhé. Mục lục ta đặt ở trang 1 để các nàng tự theo dõi :3
      Tối mai có chương mới nhé!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :