1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Càng Béo Anh Càng Yêu - An Tựu (update Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      ☆, PART 38
      edit: thuythuy2203

      Ăn cơm mình, dạo phố mình, cũng có tinh thần để tìm bạn bè cùng nhau chơi đùa, tan tầm là về nhà ngồi xem tivi mình. Được ăn ngon, được chơi vui, nhưng có Phương Cảnh Xán ở bên, vui sướng đều giảm nửa…

      Lúc ở chung với Phương Cảnh Xán, hầu như phần lớn thời gian ấy mới là người kề cận mình, nhưng mà sau khi tách ra lại phát rằng, trong vô thức, mình ỷ lại ấy nhiều đến vậy.

      Hôm kia ba mẹ nghỉ phép du lịch, mấy ngày nay việc xã giao tương đối nhiều, thường xuyên nửa đêm mới trở về nhà, hoàn toàn thành người đơn.

      Nhìn xuống lịch, Phương Cảnh Xán ngày kia mới trở về, đêm dài đằng đẵng, Quả Quả nằm giường, cảm thấy ảo não, Phương Cảnh Xán mới rời có vài ngày thôi, mà trong đầu cũng nào cũng nghĩ đến , đây phải là tín hiệu tốt.

      Quả Quả nhìn giờ, rất trễ , mười hai giờ đêm, nhưng mà lúc này con mèo đêm Tống Kiêm Hà kia chắc chắn còn chưa ngủ, vì thế liền gọi điện thoại cho bạn thân.

      Quả nhiên, chuông vừa vang lên tiếng, Tống Kiêm Hà nhận điện thoại, giọng vẫn rất tỉnh táo: “Trễ thế này mà lại gọi điện cho mình, chậc chậc, nhất định là nhớ đến Boss nhà cậu ngủ được đúng ?”

      Quả Quả cười khẽ tiếng, “Ừ, nhớ ấy”.

      Đầu di động bên kia Tống Kiêm Hà lập tức oán trách ào ào, “Ôi, mọe! Tròn Tròn, cậu có phát ra rằng cậu tại càng ngày càng nữ tính !”.

      Quả Quả mặt đầy hắc tuyến, rốt cục làm cái gì khiến Tống Kiêm Hà nghĩ như vậy chứ? phải chỉ thừa nhận nhớanh ấy thôi sao?

      “Thôi được rồi, thanh niên nghiêm túc, cậu tìm mình có việc gì?”

      “Ngày mai cuối tuần có rảnh ? dạo phố với mình”.

      “Được! Nhưng mà buổi sáng mình dậy nổi dâu, hẹn buổi chiều gặp chỗ cũ nha!”

      “Ok, cậu ngủ sớm chút , đừng thức đêm muộn quá, ngủ ngon”.

      “Biết rồi, biết rồi! Ngày mai gặp”.

      *

      Chạng vạng tối ngày hôm sau.

      Chỗ hẹn cũ của Quả Quả cùng Tống Kiêm Hà là phố ẩm thực ở rìa trung tâm thành phố.

      Hai nàng từ lúc có việc làm rất lâu tới đây, vui vẻ ăn từ đầu đường tới cuối phố. làm việc về sau rất lâu có cùng chỗ tới bên này, vui vẻ đến từ đầu đường ăn vào cuối phố. Cuối cùng mỗi người hài lòng cầm ly rươu đậu đỏ vừa uống vừa tản bộ tiêu cơm.

      “A, ăn no quá!” Tống Kiêm Hà vừa vừa thuận tay mua thêm gói hạt dẻ rang đường.

      Quả Quả nhìn nàng rồi than thở, “Mỗi lần ăn cậu đều ăn nhiều hơn mình nhưng thấy béo lên, biết thức ăn đằng nào rồi!”

      “Ai da, hai chúng ta giống nhau, cậu là kiểu mãn tính, mình là kiểu bạo phát, mình thỉnh thoảng mới có vài bữa ăn nhiều chút, bình thường người lười ăn lắm!”

      Có loại người đến ăn cũng lười sao... Quả Quả lười chuyện cùng nàng.

      Tống Kiêm Hà đột nhiên nhìn chằm chằm Quả Quả, “Lúc cậu thất tình vất vả lắm mới gầy được chút, bây giờ lại béo trở lại rồi!”

      Quả Quả thở dài, “Đừng nữa!”

      “Bình thường Phương Cảnh Xán có ám chỉ với cậu , bảo cậu giảm béo chút?” Tống Kiêm Hà hơi hơi lo âu nhắc nhở câu.

      Quả Quả lập tức dở khóc dở cười, “Giảm béo? ấy ép mình tăng cân là tốt lắm rồi!”

      “Hả? Ý cậu là sao?” Tống Kiêm Hà mê man.

      Quả Quả lập tức khởi động máy hát, oán giận kể lể với bạn thân: “Đừng giảm cân, bình thường chỉ cần mình ăn thiếu miếng cơm, ấy đều cuống quýt cả lên, nếu mình lộ ra ý muốn giảm cân xíu thôi, ấy lập tức trở nên cực kì khẩn trương, mỗi ngày đều trưng ra gương mặt oán phụ, lải nhải đau cả đầu.

      Còn mang đủ các loại thức ăn ngon đến gần mình, cứ câu ‘Thân ái, bảo bối mau tới ăn, em béo tí nào hết’.

      Cứ như mình mà giảm béo là như cắt thịt người ấy vậy.

      Người ta sợ kẻ thù mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo’. Có đồng đội như ấy quấy rối, mình cảm thấy cả đời này cũng gầy được...”

      Nhắc tới chuyện này, Quả Quả liền liên tục ngừng, mãi tới khi Tống Kiêm Hà GATO đủ rồi, bóng nát cái ly trong tay, “Oa, Tròn Tròn, số cậu tốt quá! Đây chính là tú ân ái đó! Chính là hành động đương ngọt ngào của các cặp đôi đó! Cậu để cho thiếu nữ FA sắp luống tuổi như mình sao có thể chịu được đây!”

      “Ách, đây cũng coi là tú ân ái sao...”

      “Cái này còn phải đương ngọt ngào à?” Tống Kiêm Hà nhịn được hát lên, “Nếu đây là tình , ta sao phải bi ai...”[1]

      “Cậu đủ rồi...”

      ...

      [1] Bài hát Nếu đây là tình – của Jacky Cheung (如果这都不算爱 -张学友)

      Các bạn có thể nghe tại: (Theo baidu.com và google.com)

      Vốn định dạo thêm lúc, bỗng nhiên gió càng lúc càng lớn, bầu trời cũng nhanh chóng tối đen, nhìn như sắp mưa, vì thế hai người tạm biệt nhau, nhanh chóng trở về nhà sớm.

      Quả nhiên, Quả Quả vừa về tới nhà, sấm rền vang liên tục, mấy phút sau, ngoài cửa sổ mưa xối xả, gọi điện cho Tống Kiêm Hà, may mắn ấy cũng vừa về đến nhà trước trời mưa.

      Cái này có tính là nhà dột còn gặp mưa nhỉ? Trong buổi tối gió táp mưa sa thế này, nỗi nhớ càng trở nên dạt dào...

      Quả Quả mở nhạc, trong lòng cũng hề yên tĩnh chút nào, tập yoga lát, sau đó tắm.

      Tắm rửa xong, cầm di động lên, vừa cầm lên thấy ba cuộc gọi nhỡ, đều là Phương Cảnh Xán gọi tới, nhìn kĩ lại lần nữa mới xác nhận đúng là .

      Tim Quả Quả đập dồn dập, sau đó nhanh chóng gọi lại.

      “Alo, xin lỗi, em vừa mới tắm, biết có điện thoại...”

      Vừa mới dứt lời, ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên trân sấm sét ầm ầm, mà Quả Quả cũng nghe thấy tiếng sấm bên kia di động, vẻ mặt sửng sốt, “... về rồi à?”

      “Ừ, vừa trở lại thành phố A”.

      Như này, cho dù ban đêm ầm ầm giống tố cũng đột nhiên trở nên thân thiết dễ thương, Quả Quả giọng nhàng hỏi: “Công việc đều thuận lợi chứ?”

      “Ừ, rất tốt, em ở nhà sao?” Phương Cảnh Xán hỏi.

      “Ừm! Hôm nay cuối tuần, buổi chiều em hẹn Nhị Nha dạo phố, sau đó thấy trời như sắp mưa nên về nhà sớm! Đúng rồi, phải tối mai mới về sao...” Quả Quả liên miên hồi, đột nhiên theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó chậm rãi lại, nhìn xuống dưới lầu.

      Ánh mắt xuyên thấu qua ô cửa kính mờ hơi nước, chiếc xe màu đen quen thuộc lẳng lặng đứng trong màn mưa, đưới ánh đèn đường mờ nhạt, trông hơi đơn.

      ràng ở dưới nhà, nhưng lại .

      Hô hấp hơi chút kiềm hãm, Quả Quả khẽ gọi: “Phương Cảnh Xán...”

      “Làm sao vậy?”

      Quả Quả do dự chút, sau đó tiếp: “ lên đây , ba mẹ em du lịch rồi, hai em chưa về, ừm... trong nhà có người...”

      xong cũng lập tức cúp điện thoại, sau đó khẽ vuốt vuốt khuôn mặt nóng bừng, vội vàng sửa sang lại phòng ngủ, lại tìm quần áo ngủ thích hợp thay ra...

      Chuông cửa vang lên, Quả Quả vội vàng ra mở cửa, nhìn thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc, trong lòng sợ sệt lúc, sau đó vội vàng cầm đôi dép đem đến.

      “Mau vào! Người ướt hết cả rồi, xe có sẵn ô sao? Sao với em tiếng, em xuống đón a!”

      Phương Cảnh Xán để ý vuốt vuốt mái tóc ướt nước, “ sao mà”.

      “Vào trong phòng ngồi , em lấy cho chén trà nóng.” Quả Quả chỉ hướng phòng của mình cho , sau đó lập tức pha trà.

      lát sau, Quả Quả bưng tách trà nóng thơm tới, “ cởi áo khoác ra , ướt hết cả rồi, uống chén trà cho ấm người, em lấy khăn khô cho ...”

      Còn chưa kịp xoay người, Phương Cảnh Xán lời nào tới giữ tay .

      “Sao vậy?” Quả Quả hiểu nhìn .

      Phương Cảnh Xán đón lấy tách trà trong tay Quả Quả, để lên bàn, sau đó cánh tay vươn ra sau lưng , “Cạnh” tiếng, cửa phòng ngủ khép lại, cùng lúc đó, Quả Quả khẽ lùi về sau tránh , tựa lưng vào cánh cửa...

      Vẻ mặt Quả Quả đầy nghi hoặc, hơi hé môi muốn gì đó, lại vừa đúng lúc nghênh đón nụ hôn của , mang theo vị ướt của nước mưa.

      Phương Cảnh Xán vẫn duy trì tư thế tay chống cánh cửa, tay kia ôm eo Quả Quả càng ngày càng chặt, giống hệt như sư tử đói lâu ngày, hôn sâu, so với những lần trước đó đều mạnh mẽ hơn rất nhiều, tiếng mưa rơi rào rạo bên ngoài hòa cũng tiếng thở dốc của ...

      Thời điểm Quả Quả bị hôn đến sắp thở nổi, rốt cục ngừng lại. Kết quả, vừa nhàng thở ra, thân thể đột nhiên lơ lửng, giây sau đó, lưng Quả Quả đặt chiếc giường hồng xinh xắn.

      Vừa mới tắm xong, tóc Quả Quả còn hơi ướt, trải dài sau lưng , vẻ mặt đầy kinh ngạc nhìn Phương Cảnh Xán, tinh tường phát hầu kết chuyển động, khẽ giật giật nuốt nuốt....

      “Ách, giỏi , có thể ôm bổng em lên..” Quả Quả hơi bối rối, tìm đề tài lái .

      Cũng biết sai chữ nào chạm đến dây thần kinh của , tiếp tục ấn xuống, cúi đầu, kích động hôn , bàn tay thuận theo hông rà xuống đầu gối, đem váy ngủ Quả Quả vén càng lúc càng cao lên... rất nhàng, lại rất chắc chắn...

      Lúc này, thế giới của Quả Quả đều bị hơi thở ướt át nước mưa của vây quanh, đầu óc giống tô cháo sườn được ninh nhừ, thần trí dần dần xa...

      Mãi cho đến lúc có tiếng cọt kẹt, cửa phòng đột nhiên bị người bên ngoài đẩy ra, truyền theo tiếng kinh hô của mẹ Quả Quả.

      “Quả Quả, mẹ mang cho con...A —— này… đây là...” Mẹ Tiêu theo bản năng đóng cửa phòng lại lần nữa.

      phút sau, thiếu chút nữa bị dọa đến mất mật, Phương Cảnh Xán như ngồi đống lửa, gọi điện thoại cho của mình, “! Cứu em! Đường XX, khu XX,nhà số 2.”

      Quả Quả sửa sang lại quần áo, đỡ trán, ngồi ở mép giường, nhức đầu thôi hỏi, “ gọi trai tới làm gì?”

      Phương Cảnh Xán vô cùng nghiêm túc : “Ba mẹ lúc này ở nước ngoài, nước xa cứu được lửa gần, chỉ có thể nhờ trai đến đây giúp hỏi cưới”.

      Quả Quả lắp bắp kinh hãi “Hỏi cưới?”(*〇□〇)……!

      “Đúng vây!” Phương Cảnh Xán hai lời, lập tức quỳ gối xuống trước mặt , “Quả Quả, em có nguyện ý gả cho ?”

      Quả Quả trán đầy gân xanh giật giật, “ nhân lúc cháy nhà hôi của phải ?”

      Phương Cảnh Xán vô tội : “Nhưng mà chỉ có như vậy mới chứng minh tấm lòng của , em nhẫn tâm nhìn ra khỏi cửa bị ba mẹ em đánh chết sao?”

      Quả Quả trợn mắt trắng nhìn , “Ba mẹ em phải kiểu người biết đạo lý như vậy”.

      Phương Cảnh Xán nhìn lâu, hỏi lại: “Vậy trai em sao…”

      Quả Quả ngẩn ngơ: “Xong phim...” Nếu như biết bằng mặt bằng lòng, thiếu chút nữa cùng Phương Cảnh Xán làm cái gì đó...

      Phương Cảnh Xán giang hai tay, “ cảm thấy chỉ có trai mới thu phục được trai em!”

      Quả Quả suy sụp, “ trai của cũng chấn được trai em sao?”

      Đáng thương cho hai bạn , đều có trai khó trị.....

    2. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      ☆, PART 39
      edit: thuythuy2203

      Việc cần đối mặt sớm muộn cũng phải đối mặt, hai người sửa soạn chút sau đó ra ngoài.

      Hai vợ chồng già xì xào bàn tán nhìn thấy hai đứa ra lập tức ngồi ngay ngắn, vẻ mặt phức tạp nhìn bọn họ.

      Quả Quả vụng trộm cầm tay Phương Cảnh Xán, nắm chặt lại : “Ba, mẹ, giới thiệu lại với hai người. Đây là bạn trai con Phương Cảnh Xán.”

      Phương Cảnh Xán nghe thế lòng run lên, nắm chặt tay, “Cháu chào bác trai, bác .”

      Mẹ Tiêu oán trách nhìn con , “Ai, cái đứa này... như thế nào chút cũng tiết lộ ra vậy! Đây là muốn hù chết mẹ con sao? trai con cũng vậy, mẹ vừa gọi điện thoại cho nó hỏi chuyện này, ra nó biết lâu rồi, lại còn giúp con lừa gạt chúng ta nữa!”

      “Xin lỗi mẹ...” Quả Quả thè lưỡi.

      “Hai đứa quen nhau được bao lâu rồi?”,ba Tiêu nghiêm mặt hỏi.

      Quả Quả gãi gãi đầu, “Hơn ba tháng ạ.”

      Phương Cảnh Xán nghiêm túc trả lời: “Hôm nay vừa tròn trăm ngày.”

      Quả Quả kinh ngạc, “Hả? Phải ? Thảo nào lại về sớm ngày...”

      Nhị vị phụ huynh đối với Phương Cảnh Xán lộ ra tia tán thưởng, sau đó lại nhìn đứa con vô tâm vô phế nhà mình.

      Phương Cảnh Xán thành khẩn : “Xin lỗi để hai bác thấy được chuyện ban nãy, con vừa mới từ nước ngoài trở về, tuần gặp, con rất nhớ Quả Quả, cho nên mới hơi thất lễ...”

      Mẹ Tiêu nhìn thấy bộ dang này của , lập tức mềm lòng, “ sao, chúng ta phải người hiểu chuyện, tiểu biệt thắng tân hôn, lý giải được mà, chỉ là hai con nên giấu chúng ta lâu như vậy, con xem chúng ta cái gì cũng biết, bị hoảng sợ đó...”

      Quả Quả chủ động thừa nhận sai lầm, “Việc này là lỗi của con, ấy luôn muốn con dẫn về gặp ba mẹ, nhưng do con lo lắng ba mẹ có ý kiến với ấy, cho nên muốn chờ cho quan hệ ổn định chút mới cho ba mẹ biết, con định đợi ấy trở về sau chuyến công tác này , nào biết... ách, đúng rồi, ba mẹ phải muốn chơi tuần sao? Sao lại trở về sớm như vậy?”.

      Mẹ Tiêu trừng mắt tức giận liếc con cái, “Còn phải lo cho con ở nhà mình có ai chăm sóc sao?”

      Quả Quả thở dài, “Con lớn như vậy rồi, còn luôn xem con là trẻ con, chẳng lẽ con ở nhà còn có thể chết đói được...”

      Phương Cảnh Xán lần này lại thuận theo ý bạn , phản bác: “Dù lớn tới đâu trong lòng ba mẹ, em vẫn là trẻ con.”

      Mẹ Tiêu gật đầu, “Tiểu Phương trúng tâm ý của bác rồi.”

      Phương Cảnh Xán tiếp tục xin lỗi: “Xét đến cùng vẫn là lỗi của con, là con làm chưa tốt, nên mới khiến các bác yên tâm gửi gắm Quả Quả cho con”.

      Ba Tiêu nãy giờ vẫn trầm ngâm lúc này mới : “Thực ra, sau khi cháu , chúng ta có nghĩ đến chuyện của hai đứa, nhất là sau khi Quả Quả đột ngột từ chức, bác cùng mẹ nó vẫn hơi lo lắng, muốn quản lí Quả Quả chặt, dù sao chúng ta là cha mẹ, đều đứng ở góc độ khách quan nhìn nhận vấn đề mà chưa từng hỏi ý kiến của Quả Quả...”

      Quả Quả nhân cơ hội thể tấm lòng của mình, “Con cũng thích ấy”.

      Phương Cảnh Xán lập tức cảm động thôi nhìn , như thể đây là lần đầu tiên chính miệng thích vậy.

      Gặp cặp vợ chồng son tình ý triền miên nhìn nhau, mẹ Tiêu ho tiếng, “Quả Quả, con có thể lý do vì sao đột nhiên đồng ý quen với Tiểu Phương ?”

      Vì thế Quả Quả bắt đầu lại thời điểm hai người quen nhau, từng chuyện từng chuyện...

      Đây cũng là nguyên nhân dự tính thẳng thắn với ba mẹ chuyện của hai người họ, những câu chuyện được tích lũy trong quá trình hai người quen nhau, đây chính là lý do mà định dùng để thuyết phục ba mẹ.

      Bên này Phương Cảnh Xán cùng ba mẹ vợ làm thành hội, dưới lầu, hai ông trai cũng bắt đầu chạm trán nhau.

      Tiêu Mộ Bạch sau khi nhận được điện thoại của mẹ Tiêu, đầu tiên là giải thích với bà phen, sau đó nhanh chóng trở về nhà, vừa đến dưới lầu, cùng lúc gặp phải Phương Cảnh Thâm từ trong xe bước ra.

      Tiêu Mộ Bạch hơi nhíu mày, ngờ được Phương Cảnh Thâm tới, còn đến nhanh như vậy, “Có thể chuyện riêng được ?”

      Phương Cảnh Thâm gật đầu, “ Đương nhiên”.

      Vì thế hai người đến quán café gần đó ngồi xuống.

      “Đúng là lâu gặp, nghĩ tới từ lần gặp cuối, Phương tổng hoàn toàn quy giang hồ.” Giọng Tiêu Mộ Bạch mang theo chút rầu rĩ cũng tiếc nuối.

      Khi đó tập đoàn Phương thị vẫn do Phương Cảnh Thâm quản lý, hai người qua lại mấy lần, rất tán thưởng đối phương, nhưng mà quân tử chi giao đạm như nước[1], hai người bình thường cũng thường xuyên qua lại chuyện.

      “Chi là chuyển công việc càng thích hợp với tôi hơn thôi.” Phương Cảnh Thâm thoải mái .

      [1] Quân tử chi giao đạm như thủy (君子之交淡如水): Tình cảm giao hảo của người quân tử nhạt nhẽo như nước lã. Nghĩa là giao thiệp giữa những người bạn (trong hàng quân tử) là như nước lã, tình hữu nghị này được xây dựng cơ sở của nhất trí về tư tưởng, lý giải với nhau, nên nó bằng phẳng, nhạt nhẽo như nước lã nhưng mưa gió lại cùng thuyền, sống chết thay đổi.

      Nhớ tới danh tiếng của Phương Cảnh Thâm trong giới y học, Tiêu Mộ Bạch thán phục gật đầu tỏ vẻ đồng ý, lập tức sửa lại xưng hô, trực tiếp thẳng vào vấn đề hỏi: “Bác sĩ Phương lần này tới đây có phải vì chuyện của hai đứa nhóc kia ?”

      “Đúng vậy, tôi cũng vòng vo nữa, chắc là Tiêu tổng điều tra ràng Phương gia từ trong ra ngoài, đứa em này của tôi, cái khác tôi dám , nhưng tác phong lối sống tuyệt đối là tử tế.” Phương Cảnh Thâm .

      Tiêu Mộ Bạch cũng phủ nhận, “Đúng vậy”.

      Đây là thừa nhận điều tra qua Phương Cảnh Xán, thừa nhận Phương Cảnh Thâm sai, kết quả điều tra cho thấy, Phương Cảnh Xán chỉ tác phong lối sống đĩnh đạc tử tế, mà thậm chí phương diện tình cảm cũng chỉ như tờ giấy trắng.

      “Cảnh Xán từ đều đối địch với tôi, rất ít khi cầu xin tôi việc gì, có thể thấy được là nó rất để ý Quả Quả.”

      “Điều này tôi phủ nhận...” Tiêu Mộ Bạch nhìn người đàn ông đối diện, đôi mắt khẽ chớp dưới đèn vài lần, ngừng chút, sau đó , “Chỉ là gần đây, tôi nghe được ít tin đồn, biết có phải là hay ?”

      Phương Cảnh Thâm hơi nheo nheo mắt, “Tin đồn?”

      Tiêu Mộ Bạch cười cười, “Nghe thẩm mĩ của em trai bình thường?”

      Mặc dù hơi đoán được, nhưng nghe Tiêu Mộ Bạch ra , Phương Cảnh Thâm cũng vẫn giật mình, dù sao việc này trừ cùng ba mẹ ra, ngay cả vợ Tô Tiểu Đường cũng biết, làm sao có thể tùy tiện “nghe được”? Rốt cục Tiêu Mộ Bạch tra được điều này ở đâu?

      Nhưng mà, Phương Cảnh Thâm rất nhanh chóng tỉnh táo lại, vẻ mặt thản nhiên, “Đúng vậy, nhưng điểm này, cũng phải chuyện gì nghiệm trọng mà?”

      “Đương nhiên, đây cũng phải chuyện gì xấu, cũng có thể coi đó là may mắn của Quả Quả, nhưng mà, khi bắt đầu quen nhau, em trai vẫn điều này, có gì đó ổn ở đây đúng ?" Ánh mắtTiêu Mộ Bạch đầy bức khí hỏi tiếp.

      Phương Cảnh Thâm vẻ mặt thay đổi ,“Trong chuyện này, Cảnh Xán đúng là vì cái lợi trước mắt chút, có tâm tư dấu diếm. Xin hãy tha thứ cho nó, bởi vì người 28 năm trời lần đầu tiên thích , khó tránh khỏi việc IQ của nó bị tụt dốc thành thằng ngốc. Tôi lấy nhân cách của tôi cùng y đức bản thân ra đảm bảo, Sau này Cảnh Xán tuyệt đối làm ra những việc tổn thương Quả Quả, nếu , người làm này đánh gãy chân nó.”

      Tiêu Mộ Bạch còn cách nào thở dài, thể , bác sĩ Phương rất biết chuyện, tức giận ngập tràn đến đây, lại phát hỏa được, “Bác sĩ Phương quá lời, chỉ là, chuyện này, nếu tôi biết rồi, như vậy tôi phải trở về cùng Quả Quả thương lượng chút, nghe xem ý tứ của Quả Quả ra sao, dù sao mọi quyền quyết định đều là của em ấy”.

      “Được.” Phương Cảnh Thâm nhàng thở ra.

      Thằng nhóc chết tiệt, đúng để cho người khác bớt lo được mà, cũng chỉ giúp chú được tới đây thôi...

      tại phải xem Quả Quả quyết định thế nào .

      Nhưng mà vẫn nghĩ ra, Tiêu Mộ Bạch từ đâu biết được chuyện này?

      *

      Phương Cảnh Xán được ba mẹ Quả Quả đồng ý cho quen, khi về đến nhà tràn ngập vui sướng, chờ đợi tin tức từ phía trai.

      ở trong phòng tắm chuông cửa réo rắt vang lên như đòi mạng.

      Phương Cảnh Xán còn tưởng là trai đến, cũng thèm để ý mình mới tắm rửa được nửa, vội vàng mặc quần áo, nhanh chóng chạy mở cửa, kết quả, cửa vừa mở ra nhưng lại thấy Mục Dao thở hồng hộc, ướt sũng.

      Mục Dao cũng chờ đợi Cảnh Xán mở miệng la lên: “Phương nhị thiếu, sao nhận điện thoại của mình, xảy ra chuyện lớn rồi! Quả Quả biết được bản chất của cậu rồi!”

      Đêm hôm khuya khoắt, đột nhiên chạy tới, dáng vẻ còn trông như vậy, Phương Cảnh Xán vẫn chưa kịp thích ứng, hiểu chuyện gì xảy ra hỏi: “Bản chất gì cơ?”

      “Chính là việc cậu thích mập mạp á!” Mục Dao vừa thở vừa .

      Phương Cảnh Xán giống như bị điểm huyệt, cứng ngắc tại chỗ, nửa ngày sau mới hồi phục tinh thần, “Cậu cái gì? Quả Quả làm sao mà biết?”

      “Bởi vì trai ấy biết!”

      của ấy làm sao mà biết được?”

      Mục Dao ho tiếng, “Mình cho ấy biết…”

      Phương Cảnh Xán quả thực sắp điên rồi, “Mọe! Giỏi ! Thừa nhận Mục Dạo, cậu có phải là vì sinh hận cố ý trả thù mình phải ?”

      Vẻ mặt Mục Dao so với Cảnh Xán còn kích động hơn, “Thối lắm! Lão nương là trúng kế mới kích động ra!”

      Phương Cảnh Xán chữ cũng tin, “Cái kế gì có thể khiến cậu phun ra toàn bộ vậy hả?”

      Mục Dao vẻ mặt đầy khuất nhục “Mỹ nam kế.”

      Phương Cảnh Xán nóng nảy vòng vòng lại chỗ, “Cậu lừa ai chứ? Cậu nhìn gương mặt của mình nhiều năm như vậy mà vẫn còn bị người khác dùng mỹ nam kế?”

      “Mình nhổ vào! Cậu có cái khí chất khiến cho đối phương vừa nhìn thấy nghĩ đến việc xé quần áo sao? Biết cái gì gọi là khí chất cấm dục ?” Mục Dao hừ tiếng.

      Phương Cảnh Xán gào lên: “Nhưng cậu phải đối với đàn ông có hứng thú sao?”

      “Cho nên mình mới càng thất vọng đây? Lần đầu tiên bị người ta dùng mỹ nam kế, lại còn dùng thành công nữa chứ. Mọe nó! Cậu biết a, vợ tương lại của cậu vẻ mặt vô hại, bên trong bụng xấu xa, ta ở quán bar mình thường tới ngồi hơn tuần lễ, mỗi ngày đều làm gì cả, chỉ gọi ly rượu đỏ ngồi trong góc mặt đầy u buồn, moẹ nó, mỗi ngày có biết bao nhiêu ong bướm bỏ mình quỳ rạp dưới quần ta, sau đó tối mình cùng bạn bè uống quá say liền đánh cược nhau xem ai có thể giải quyết được ta, đám con , có cả con trai luôn, ai cũng thành công…”

      Phương Cảnh Xán cười lạnh, trưng vẻ mặt 'Cậu đúng là đồ ngu ngốc' rồi : “Sau đó tới cậu hả?”

      Mục Dao lau nước mưa mặt, “ tới mình, mình vừa mới đứng lên lại gần, ta chủ động đáp lời a! Cậu có biết ta với mình cái gì ?”

      gì?”

      ta chờ mình rất lâu rồi ! Con mọe nó, toàn thân mình đều mềm nhũn đó? Giọng kia quả như đợi mình mấy đời rồi ý! Nhưng cái quan trọng nhất là ta cự tuyệt toàn bộ mọi người trong phòng, duy nhất chọn mình, cậu có hiểu niềm vui này ?”

      Phương Cảnh Xán đỡ trán, có thể nghĩ đến tình huống tiếp theo rồi đó.

      “Sau đó mình cùng ta tới khách sạn, đem người ta áp lên giường, cắn xé nút áo người ta, mình tiện thuận miệng hỏi câu, soái ca, còn biết tên là gì…”

      —— Tiêu Mộ Bạch, trai Tiêu Quả Quả.

      trai họ Tiêu trả lời y như vậy.

      Mục Dao vừa , vừa hoảng loạn cầm tay bạn thân, “Mợ nó, quần áo của lão nương đều cởi rồi, ta lại với mình điều này! Mình cảm thấy đây là bóng ma cả đời mình, Phương Nhị à, mình là bị cậu hại chết rồi…”

      “Rốt cục là ai hại ai đây?” Phương Cảnh Xán gào lên, suy sụp ngồi xuống ghế sa lon, ôm đầu, mặt xám như tro tàn thào, “ Mình lần này là xong rồi…”

      “Cậu hiểu à, bây giờ Quả Quả khẳng định mình và Thẩm Nham là cùng loại người, cảm thấy mình thích ấy chỉ vì bề ngoài, ở tình huống biết yếu tố này, mình làm tất cả mọi chuyện, đều là lành mạnh, lợi ích, hoạt bát đáng , lúc này bị vạch trần, mình hoàn toàn từ tác phẩm nghệ thuật xuất sắc biến thành tác phẩm cây nhà lá vườn, Quả Quả nhất định chia tay mình…”

      cái gì mà thẹn với lương tâm, kết quả bị vạch trần còn phải là chột dạ muốn chết, đủ mọi áp lực lo lắng trong lòng lúc này tất cả đều bừng lên.

      Mục Dao nhìn thấy bộ dạng này của Cảnh Xán, cảm thấy rất có lỗi, dù sao họa này cũng do chính mình gây ra, an ủi khuyên nhủ câu: “Cũng cần phóng đại như vậy chứ?”

      Phương Cảnh Xán cười khổ, “ ra trong lòng mình hiểu , nếu lúc trước mình với ấy, mình trời sinh thích người mập mạp, nhìn thấy người gầy đều đau đầu, ấy chắc chắn quen mình…”

      Mục Dao phản bác: "Mình cảm thấy đến mức như vậy đâu, nhiều lắm là ầm ỹ trận, đương nào có gây gổ, làm gì tới mức chia tay nghiêm trọng như thế chứ! Cậu cũng phải làm chuyện gì quá đáng, ra ngoài tìm tiểu tam gì đó, những chuyện lớn gì đó... cậu nghĩ quá nghiêm trọng rồi, Quả Quả vì chuyện này mà ghét bỏ cậu đâu…”

      Phương Cảnh Xán ôm đầu, “Hạnh phúc của mình bây giờ đều là trộm được, sớm biết như vậy mình từng bước từng bước chân theo đuổi, nên dùng mấy trò qua mặt này, bây giờ cái gì cũng còn kịp rồi, nếu ông trời cho mình thêm cơ hội...”

      Mục Dao nhức đầu thôi nhìn cái người nào đó hoàn toàn đắm chìm trong đại dương bi thương, thể tự kiềm chế, “Này này này, cậu rốt có nghe mình hay vậy? cần tự bổ não bằng mấy chuyện tào lao đó, được ? Lúc này tốt nhất vẫn là nghiêm túc gọi điện thoại cho Quả Quả tâm ?”

      chuyện, đột nhiên “Cốp” tiếng.

      Phương Cảnh Xán cùng Mục Dao đồng thời xoay đầu lại, nhìn thấy Chu Tiểu Nam đứng ở cửa, vẻ mặt khiếp sợ, di động rơi xuống đất.

      “Em…em cùng Lâm tiểu Vũ gây gổ, muốn tìm tới chỗ ở nhờ, em… nghe thấy gì hết!”

      Mục Dao “…” biểu cảm kia của em ràng là nghe thấy hết rồi, đúng ?

      họ, yên tâm, em ra ngoài đâu!”

      biết chuyện tình khó , lo lắng bị giết người diệt khẩu, Chu Tiểu Nam như làn khói chạy biến , vừa chạy vừa gọi cho Lâm Vũ, “Ông xã, em sai rồi, mau tới đón em…”

      Phương Cảnh Xán có thời gian chú ý đến người khác, dường như đắm chìm trong kiện bị Quả Quả vứt bỏ, lần nữa biến thành cẩu độc thân, sống quãng đời còn lại trong thế giới độc bi thảm...

    3. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      ☆, PART 40
      edit: thuythuy2203

      Cùng lúc đó ở Tiêu gia, sau khi dỗ được nhị vị phụ huynh vui vẻ nghỉ ngơi, Quả Quả còn ngồi ở phòng khách chờ về.

      lát sau, cửa chuông vang lên, Quả Quả bò dậy chạy ra.

      về rồi!”

      Quả Quả tay cầm dép lê, tay cầm khăn nóng, ân cần tiếp nhận cặp xách từ tay Tiêu Mộ Bạch, giúp thay dép xong, hai tay dâng khăn cho lau mặt, sau đó lại sốt sắng chạy tới rót cho tách trà nóng, Tiêu Mộ Bạch cởi áo khoác xuống, lập tức được Quả Quả nhận lấy, treo lên giá áo.

      Tiêu Mộ Bạch nhíu mày nhìn em cái, nới lỏng caravat, ngồi xuống ghế salon.

      Quả Quả từ từ ngồi gần , đấm đấm bóp bóp vai, : “, gặp trai Phương Cảnh Xán à?”

      Tiêu Mộ Bạch được nịnh bợ, tâm tình tệ, bởi vì chuyện lúc trước làm khó , giọng ôn hòa: “Ừ, gặp rồi, Phương Cảnh Xán rồi? Cùng ba mẹ trò chuyện thế nào?”

      Quả Quả ngượng ngùng đỏ mặt, “Ba mẹ đồng ý cho bọn em quen nhau... Đúng rồi, cùng bác sĩ Phương trò chuyện như thế nào? Hai người những gì?”

      Tiêu Mộ Bạch nhìn bộ dạng ngọt ngào hạnh phúc của em , những lời sớm chuẩn bị, lúc này chữ cũng được.

      “Làm sao vậy ?” Quả Quả thấy vẻ mặt mình có vẻ tốt lắm, khẩn trương hỏi.

      Tiêu Mộ Bạch sờ sờ đầu em , : “ có việc gì, trò chuyện linh tinh thôi mà, bác sĩ Phương lấy nhân cách cùng y đức của ta cam đoan với , cậu ta tuyệt đối làm những chuyện tổn thương em, còn nếu về sau Phương Cảnh Xán bắt bạt em, ta là người đầu tiên đánh gãy chân cậu ta.”

      “...” Quả Quả lau mồ hôi, bác sĩ Phương cũng là dám lắm a.

      “Tuy còn chưa gặp ba mẹ cậu ta, nhưng mà, bác sĩ Phương bày tỏ thái độ của mình, đại biểu cho cả nhà ta đều đồng ý, về mặt này, hai đứa có trở ngại gì cả.” Tiêu Mộ Bạch phân tích.

      Quả Quả nâng má hỏi: “Phương Cảnh Xán vẫn liên tục với em, ba mẹ ấy thấy ảnh em rồi, đối với em rất hài lòng, nhưng mà, em vẫn hơi lo lắng. Cho dù ấy quan tâm, nhưng mà, biết ba mẹ ấy có cảm thấy em béo quá ...”

      đâu, về mặt này, bình thường chỉ cần con cái thèm để ý, ba mẹ chắc chắn cũng có ý kiến gì, chưa kể, đại đa số ba mẹ đều hi vọng con dâu mình béo chút tốt hơn.” Tiêu Mộ Bạch .

      Quả Quả ho tiếng, nghĩ thầm, chẳng lẽ bởi vì béo chút dễ đẻ con sao?

      Mặc kệ như thế nào, chuyện với hai cũng khiến an tâm hơn.

      *

      Ngoài cửa sổ mưa dần dần tạnh, sau khi cùng em trò chuyện xong, Tiêu Mộ Bạch đứng ở ban công, hút điếu thuốc.

      Cuối cùng vẫn thể ra.

      ràng thằng nhãi Phương Cảnh Xán kia làm chuyện xấu, sao lại phải giúp cái tên xấu xa này chứ?

      Vì sao mỗi lần đều muốn làm người xấu?

      Lần trước Thẩm Nham cũng như thế, làm hại Tiêu Mộ Bạch bị Quả Quả ghét đến mức sắp đoạn tuyệt quan hệ...

      Gạt tàn đựng đầy đầu thuốc lá, cuối cùng Tiêu Mộ Bạch quyết định gọi cú điện thoại cho Phương Cảnh Thâm.

      “Này, bác sĩ Phương, tôi trở về và suy nghĩ kỹ, chuyện này bằng để cho em trai tự mình cho Quả Quả hơn là tôi , thấy thế nào?”

      Phương Cảnh Thâm nhận được điện thoại, rất ngạc nhiên, rất vui vẻ, “Đúng vậy, ra vừa rồi tôi nghĩ đến đề nghị này, nhưng lời này hơi khó , nếu bị nghĩ là bao che khuyết điểm, Tiêu tổng chịu cho em trai tôi cơ hội chính là còn gì tốt hơn cả, tôi lập tức gọi điện thoại cho nó biết”.

      “Ừ, tôi cũng là nể mặt bác sĩ Phương.” Tiêu Mộ Bạch nghiêm túc .

      Phương Cảnh Thâm khẽ cười, “Cảm ơn".

      Sau khi kết thúc cuộc gọi, Phương Cảnh Thâm lập tức gọi cho Phương Cảnh Xá,n “Này, có chuyện này muốn cho em biết.”

      Ở đầu bên kia, giọng Phương Cảnh Xán hệt như tro tàn : “ cần , em biết hết rồi, Mục Dao vừa mới cho em biết...”

      “Mục Dao?” Phương Cảnh Thâm cuối cùng cũng biết tin tức kia từ đâu lộ ra.

      , cho ba mẹ, em xin lỗi họ, lại để họ thất vọng rồi, xin họ tha thứ cho em, nếu còn có kiếp sau...”

      Phương Cảnh Thâm đánh gãy di ngôn có phần tào lao của em trai, “Tiêu Mộ Bạch chưa cho Quả Quả biết, là cho em cơ hội nữa, để em chính mình thẳng thắn ra”.

      Phương Cảnh Xán ngây người, gần như hoài nghi lỗ tai mình, “... gì cơ? là Quả Quả còn chưa biết? Bây giờ ấy vẫn còn là bạn của em, Quả Quả vẫn còn là của em... , đúng là ruột em mà!”

      Đầu bên kia di động, Phương Cảnh Xán dở khóc dở cười lắc đầu, “ có phải ruột em vậy” - thằng nhãi này câu này suốt từ đến lơn, đây là lần đầu tiên nó thừa nhận ruột nó, đúng là chuyện lạ khó tin.

      “Em đừng vui mừng quá sớm, việc này lớn lớn, cũng phải là , biết điều phải với Quả Quả, trong chuyện tình cảm, thẳng thắn là điều quan trọng nhất." Phương Cảnh Thâm căn dặn.

      biết ! Em ! Em cúp máy a! Em phải nhanh nhanh nghĩ biện pháp mới được! Đợi , khi nào ba mẹ trở về?”

      mới gọi điện thoại hỏi rồi, nhanh nhất là chiều mai mới về”.

      “Được, em biết! Bye~”

      Mục Dao ngồi bên cạnh chỉ cảm thấy, vừa nãy Phương Cảnh Xán còn như mưa dầm dề liên lục, giờ đột nhiên lại như mặt trời chui ra khỏi tầng mây đen, sáng đến chói lòa, vô cùng tò mò hỏi, “Chuyện gì vậy? cậu vừa Quả Quả còn chưa biết à?”

      “Đúng vậy, của Quả Quả cho mình cơ hội nữa, để tự mình thẳng thắn thừa nhận!” Phương Cảnh Xán sờ lên trái tim cuồng loạn nãy giờ của mình.

      nhận ra ta lại tốt bụng như vậy a!” Mục Dao tặc lưỡi, “Theo mình đoán, ta chắc muốn làm người xấu! Chậc chậc, đúng là thương em ! Phương Nhị, đừng trách mình nhắc nhở cậu, có người trai thương em như vậy, về sau gặp chuyện gì, cậu nhất định bị hành!”

      Phương Cảnh Xán thèm để ý, “ , về sau mình se cũng bắt nạt Quả Quả”.

      “Vậy bây giờ cậu chuẩn bị làm gì? Đây chẳng qua chỉ là đổi từ tử hình thành tự tử mà thôi.” Mục Dao hỏi.

      “Nhưng bây giờ tình thế có lợi với mình hơn, tố giác cùng tự thú khác nhau mà, giống nhau ?” Phương Cảnh Xán phản bác .

      Mục Dao gật đầu, “Cũng đúng, nhưng mà có chuyện mình nghĩ mãi mà ra, nếu chuyện này bị Tiêu Mộ Bạch phát , cậu định giấu diếm đến khi nào? Về sau hai người càng ngày càng thân mật, có khả năng giấu diếm cả đời đâu?”

      Phương Cảnh Xán nháy măt, “ ra, mình chuẩn bị rồi, tốt nhất là chờ sau khi kết hôn cho ấy biết! , , , tốt nhất là chờ sau khi có con ”.

      Mục Dao khinh bỉ, “Cậu, cái thằng này! Thoạt nhìn cực kì thuần khiết trong sáng, ra là xấu xa xấu tính vô cùng.”

      “Mình chỉ muốn mạo hiểm thôi, có gì sai sao?” Phương Cảnh Xán vẻ mặt vì tình mà đau đớn, “Vừa nghĩ tới chuyện Quả Quả có khả năng rời xa mình, bầu trời của mình, vì sao của mình đều mất hết...”

      Mục Dao lườm cái, cũng chả muốn phản biện cậu ta nữa, “Vậy cố lên ha! Mình về trước! Nếu như có gì cần giúp cứ gọi điện thoại cho mình.”

      Phương Cảnh Xán lập tức ánh mắt sáng rực nhìn : “Bây giờ có đó!”

      Mục Dao đỡ trán, “Moẹ, có luôn hả, mình khách sáo vậy thôi mà!”

      “Ngày mai hai nhà Thẩm Diệp tổ chức lễ đính hôn, cậu biết ?” Phương Cảnh Xán vừa , sắc mặt trầm xuống vài phần.

      “Có nghe , sao vậy?” Mục Dao hiểu.

      Phương Cảnh Xán bước thong thả, , “Giúp mình liên hệ đám kí giả, truyền thông tới! Càng nhiều càng tốt!”

      Mục Dao kinh ngạc nhìn , “Cậu nổi cơn gì á, sao lại tốt bụng tiêu tiền tìm phóng viên giúp bọn họ tuyên truyền? Mặc kệ cậu định làm gì, mình cho cậu biết, chuyện này khó lắm, ông rể của cậu biết tính làm cái gì nữa. Tiêu Mộ Bạch sớm ra tay, đám phóng viên nhà báo chủ chốt thành phố A mấy nhà tới! Chỉ có mấy hãng hạng hai hạng ba thôi...”

      “Chỉ kêu họ viết báo về lễ đính hôn hai nhà Thẩm Diệp thôi, cần lo đắc tội với người ta, cậu giúp mình đem tất cả bọn họ mời tới đó , trực tiếp lấy danh nghĩa của mình.”

      Mục Dao nhìn Phương Cảnh hăng say như vậy, hiểu ra làm sao, “Cuối cùng cậu muốn làm gì đó?”

      Khóe môi Phương Cảnh Xán khẽ cong, “Đến lúc đó cậu biết.”

      Mục Dao bất đắc dĩ : “Được rồi, mình giúp cậu sắp xếp. Cậu chú ý kiềm chế chút , đừng đùa quá đáng a!”.

      Mục Dao rồi, Phương Cảnh Xán lại gọi điện thoại cho mẹ mình, hàn huyên hơn nửa giờ.

      Sau khi chuẩn bị mọi việc xong xuôi, Phương Cảnh Xán nhàng thở ra, vô lực nằm ghế sa lon, đảo đảo danh bạ, muốn nhấn nút gọi, di động lại phát sáng, màn hình là tấm ảnh chụp chung của cùng Quả Quả.

      Ôi, và vợ có thần giao cách cảm~

      Phương Cảnh Xán vừa ngọt ngào vừa sầu bi nghe điện thoại, “ Alo, Quả Quả...”

      “Alo, ngủ chưa?”

      “Chưa đâu, vừa tắm xong, trai em khi nãy trở về như thế nào?” Phương Cảnh Xán hơi thấp thỏm.

      biết có xấu , hoặc có gì bất mãn với đây, sợ Tiêu Mộ Bạch.

      Quả Quả nghe được giọng khẩn trương của , khẽ an ủi: “Cũng có gì, yên tâm, chưa hề tốt, nhưng mà, nghe trai dùng nhân cách cùng y đức của mình đảm bảo, về sau tuyệt đối làm những chuyện gây thương tổn em đâu! Tuy rằng luôn trai đối với rất nghiêm khắc, nhưng mà của đối với rất tốt đó! À, giống như trai em vậy, đều độc miệng nhưng tâm lại mềm như đậu hũ ~”

      Dùng nhân cách cùng y đức của Phương Cảnh Thâm!! Sao đột nhiên cảm thấy áp lực trở lên lớn thế này?

      quyết định về sau nhất định phải hiếu kính ông của mình cho tốt mới được, bao giờ giận ấy nữa!

      chuyện phiếm lát, nghe thấy giọng Quả Quả hoàn toàn bình thường, Phương Cảnh Xán lúc này mới thở phào nhõm cái, "Đúng rồi, mai em tan làm xong, có rảnh ?”

      “Có, muốn ăn ?” Tiêu Quả Quả hỏi.

      , , phải, ý có thể đến nhà em ăn cơm được ?” Phương Cảnh Xán căng thẳng.

      Quả Quả sảng khoái đáp ứng: “Đương nhiên là được! Để em báo cho trước cho ba mẹ em là được!”

      “Tốt, quyết định như vậy , ngày mai gặp!”

      A, ra đây chính là ưu điểm của việc chuyển qua chế độ công khai chính thức, cảm giác quang minh chính đại đương, hạnh phúc quá !

      “Ừm, chúc ngủ ngon.”

      “Bảo bối, chúc ngủ ngon.”

    4. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      Hu hu lâu lắm rùi mới dc đọc chuong mới.thanks bạn nhiều vì làm tiếp truyện

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      ☆, PART 41
      editor: thuthuy2203

      Buổi sáng ngày hôm sau, cách vách Tiếu gia, trong biệt thự Trầm gia, mọi người vào vào vô cùng bận rộn.


      Ở trước cửa, vẻ mặt Diệp Vi lộ vẻ vui, trách cứ “Đây là những cái gì vậy? Tất cả đều xé xuống cho tôi!”


      “A! Nhưng đây là Trầm phu nhân cầu !” đám người giúp việc khó xử trả lời


      Mẹ Trầm nghe tiếng liền tới hỏi “Làm sao vậy tiểu Vi, ta bảo bọn họ dán, có vấn đề gì ?”


      Diệp Vi nhíu nhíu mi “ Bác , mấy thiếp giấy chữ hỉ này nhìn vô cùng tệ!”


      Nghe xong, mẹ Trầm vô cùng thoai mái hỏi: “Đúng ? Nhiều vui mừng mà!”


      “Bác , là quá tục khí! Hôm nay đều là những người có mặt mũi tới đây, thành chuyện tiếu lâm cho người ta. Bác , người nghỉ ngơi ! Bên này để con bảo bọn họ là tốt rồi!” Diệp Vi xong xoay người phân phó “Tất cả đều xé , nhanh chút, thời gian sắp tới rồi!”


      Mẹ Trầm muốn lại thôi, cuối cùng vẫn là rầu rĩ vui xoay người .


      Trầm Nham vừa vặn ra, thấy mẹ mình có vẻ vui, quan tâm hỏi câu “Mẹ, làm sao vậy? Dường như mất hứng?”


      Mẹ Trầm hừ tiếng “ Mẹ nào có mất hứng, mẹ rất cao hứng!”


      Trầm Nham cũng biết mình làm gì khiến bà vui, bất đắc dĩ dỗ dỗ “ Mẹ, mẹ mới ra viện, nếu thấy thoải mái vào trong phòng ngủ lát ! Bên này có tiểu Vi lo!”


      “Tiểu Vi, tiểu Vi, con chỉ biết có tiểu Vi! Biết các người đều chê ta nhiều chuyện! Ta mặc kệ được chưa, các người thích làm gì làm!” mẹ Trầm thở phì phò tức giận rời .


      Trầm Nham thở dài, đến trước mặt Diệp Vi “Tiểu Vi, em đối với mẹ thái độ tốt chút, lão nhân gia có vẻ mẫn cảm”


      Diệp Vi nghe vậy có chút vui, nhưng hôm nay tâm tình tốt, cũng so đo, kéo tay Trầm Nham làm nũng “Em rất ôn nhu mà, đều là ôn tồn chuyện cùng bà, giấy này đủ loại màu sắc quả thât quá tục khí, cùng với phong cách tổng thể hoàn toàn thống nhất, chẳng lẽ muốn mọi người chế giễu? Trầm Nham lại đây, xem xem em mua quần áo cho ...”


      Hai người vừa vừa , vài người giúp việc nhịn được xì xào bàn tán.


      “Còn chưa thành phu nhân Trầm gia đâu, kiêu ngạo như vậy, nếu gả tới biết chừng còn thành như nào nữa”

      “Cách vách so với nhà này còn có tiền hơn, nhưng gia chủ dễ tính hơn, trong nhà có mời người giúp việc theo giờ, còn đối với người ta thái độ thoải mái vô cùng, làm việc ở nhà kia khỏi phải bàn luận, bớt nhiều lo lắng...”


      “Trầm gia là mặt mù, thông gia tốt như vậy cần, tiếc Tiếu gia, bé kia...”


      “Ai, đừng nữa, mau làm việc ! Khách khứa đều sắp tới! Nếu làm xong việc bị trừ tiền đó!”

      ........

      Ban đêm vừa mới lên đèn, trong cổng và sân nhà Trầm gia dần dần náo nhiệt, khách khứa lục tục đến, trước cửa ngừng những chiếc xe sang trọng, từng tốp người thượng lưu chuyện trò vui vẻ hàn huyền, lát sau đám truyền thông tốp năm tốp ba cũng chạy tới


      Diệp Vi nhìn đám người hoàn toàn thấy nổi hai chữ truyền thông, liên tục phiền chán, oán giận “Trầm Nham, những người tìm được là loại nào vậy? Hoàn toàn thể nhìn lên nổi mà!”


      “Có thể tìm được đám người này dễ dàng” Trầm Nham có chút khổ sở


      , đột nhiên có số lớn phóng viên nối đuôi nhau dứt chạy tới, khiến cho khách khứa lập tức càng thêm thẳng sống lưng, sửa soạn tư thế mặt mỉm cười lộ ra vẻ thong dong khéo léo.


      Diệp Vi thấy thế mừng rỡ thôi “Nhất định là ba em tìm đến, biết là đáng tin cậy...”


      Trầm Nham sắc mặt khẽ trầm xuống cái, trong con ngươi lên tia nghi hoặc, qua loa lấy lệ “ Ít nhiều nhờ cha vợ!”


      Cha Diệp thấy thế vội vàng tới, đối với con câu “ Tiểu vi à, mau đưa các vị bằng hữu truyền thông mời vào, tiền lì xì có vẻ chuẩn bị dủ, con xuống dưới an bài chút...”


      Diệp Vi cảm kích nhìn cha mình, sùng bái “Được, con biết!”


      Mà lúc này cha Diệp nhìn về phía Trầm Nham lộ vẻ mặt tán thưởng “Việc này, Trầm Nham làm rất tốt! Đừng tiếc tiền, quay đầu tất cả đều nhét nhiều vào điểm, những người này khẳng định cũng hề dễ dàng cho chúng ta mặt mũi, gần đây bởi vì chuyện của con, dư luận khiến cho Diệp gia rơi vào thế bị động a..”


      “Cái gì? Trầm Nham?” Diệp Vi sửng sốt


      phải con mời tới” Trầm Nham dừng như có điều suy nghĩ, nhìn nhìn đám phóng viên tụ tập với nhau chỗ.


      phải con? Như vậy là..” Cha Diệp cũng sửng sốt, khỏi nhìn về phía những đám phóng viên đó.

      Chỉ thấy dường như đám phóng viên kia tựa hồ có chút bất thường, từng người, từng người đều đứng ngoài cửa bước vào, toàn bộ lực chú ý đều để bên này, bộ dạng kiên nhẫn chờ đợi, cũng biết là chờ đợi cái gì, mà tân khách chung quanh cũng dần dần phát ra điểm này.


      trong lúc mọi người hoài nghi có chuyện gì đó, chiếc xe màu đen có vẻ khiêm tốn chậm rãi từ từ tới rồi dừng lại.


      Cửa xe mở ra, cái chân dài bước xuống, người trong xe từ từ bước ra, lập tức giống như nam châm hấp dẫn mọi ánh mắt của mọi người.


      Xung quanh, tiếng nghị luận đột nhiên lớn dần.


      thể tưởng tượng nổi, Diệp gia mặt mũi lớn như vậy, ngay cả Phương Cảnh Xán cũng tới!”


      “Đúng thế, đúng thế, khó trách đám truyền thông tới đây chứ!”


      “Diệp tổng, ông cũng suy nghĩ, mời đại nhân vật tiếng tăm như vậy, chút gió cũng lọt ra”


      Cha Diệp cười gượng vài tiếng, trong lòng vừa đắc ý, lại có cả sợ hãi, đây rốt cục là chuyện gì? Gần đây ông ta quả có ý muốn tích cực cùng bên kia đặt quan hệ, thế nhưng dường như vẫn được đáp lại a! Chẳng lẽ ông tới thời điểm may mắn?


      Phương Cảnh Xán mở cửa xe sau, Phương phu nhân cùng chủ tịch Phương lục tục ra, hai người ăn mặc có phần chú trọng, giống như là muốn tham dự vào kiện quan trọng gì đó


      Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người nhìn Diệp gia ánh mắt có giống nhau. Diệp Vi kích động tới mức thiếu chút nữa cắn đứt móng tay, ánh mắt mọi người đều cực kì hâm mộ dừng lại người ta, nịnh nọt khen ngợi, ánh mắt ngưỡng mộ khiến cho mọi lỗ chân lông người ta vô cùng khoan khoái...


      Đứng bên cạnh, vẻ mặt Trầm Nham hề thay đổi nhìn mọi người sôi nổi nịnh bợ Diệp gia, trong con ngươi lại lên tia trào phúng.


      Này, đúng là truyền thông quả nhiên hướng về phía Phương Cảnh Xán mà tới, nhưng cũng hiểu Phương Cảnh Xán việc này vì sao, vì thế mồm năm miệng mười bắt đầu đặt vấn đề.


      “Phương tổng, xin hỏi ngài, cả gia đình ngài tới tham dự lễ đính hôn của hai nhà Trầm Diệp sao?”


      “Đúng vậy, Phương tổng, nghe chủ tịch cùng phu nhân lúc trước đều ở nước ngoài, đây là cố ý trở về sao?”


      “Là vì gần đây có hạng mục lớn muốn hợp tác cùng nhau sao? Phương tổng có thể tiết lộ chút hay ?”

      ...

      Phương Cảnh Xán nhất mực thủy chung vô cùng tốt cục nghe những vấn đề của đám phóng viên, thăng tới khi bọn họ hỏi sai biệt lắm, mới giơ tay ý bảo bọn họ ngừng chút, tiếp theo là nhanh chậm “Chư vị dường như là hiểu lầm cái gì đó”


      Hiểu lầm? Mọi người đưa mắt nhìn nhau.


      Phương Cảnh Xán mỉm cười, thái độ lễ độ “Chúng tôi chỉ là ngang qua mà thôi, mọi người có thể nhường đường ?”


      Ách, đường, ngang qua? Tình huống gì a! hao tâm khổ tứ bảo chúng tôi tới, chi vì để bảo chúng tôi “nhường đường chút”sao? Đừng làm rộn được !


      Đám gia hỏa vất vả chạy tới lập tức muốn khóc thét lên...


      Lúc này Phương Cảnh Xán bởi vì thân hình ưu việt, cao lớn, lướt qua đám người nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp quen thuộc, thốt lên tiếng “ Quả Quả bên này!”


      đổ rác, Quả Quả theo giọng cất lên nhìn sang, kết quả chỉ thấy mảng nhốn nháo đầu người đen lòm.


      “Tại sao dường như nghe được giọng của Phương Cảnh Xán...”


      Lúc này, Phương Cảnh Xán lại kêu lên tiếng, Quả Quả rốt cục xác định là người mình ở bên kia.


      Đêm nay Trầm Nham đính hôn, cực kì muốn nhìn tới hướng bên kia, nhưng bất đắc dĩ Phương Cảnh Xán luôn luôn gọi tên, biết xảy ra chuyện gì, đành phải nhanh chóng chạy tới.


      đau đầu bởi bị đám người vây quanh, mình làm sao có thể qua, kết quả là vừa hướng bên kia tới, những người đó tự động nhường cho con đường.


      Đầu Quả Quả nóng đến cực điểm, bị ánh mắt bát quái nhìn mình chằm chằm có chút tự nhiên, kiên trì đến trước mặt Phương Cảnh Xán hỏi “ tại sao lại chạy tới đây a?”


      Phương Cảnh Xán kéo tay lại, vẻ mặt vô tội đáp “ cũng biết được, tới đây bị đám người ngăn chặn!”


      Lời vừa dứt, đám phóng viên, nhà báo, quay phim tất cả đều nghẹn họng trân trối trợn tròn mắt lên, người này mở mắt ra có thể dối như vậy, có lầm hay a? Bộ dạng đẹp trai là có thể khí dễ người sao? ràng là ta gọi bọn họ tới đây a!


      Cạnh đó, mẹ Phương chăm chú nhìn từ xuống dưới, đôi mắt tròn ngọc châu sáng nhìn bé có hai má lúm đồng tiền đáng , hỏi “Vị này phải ...”

      Phương Cảnh Xán vẻ mặt tự hào ôm bả vai Quả Quả “Đúng vậy, đây chính là con dâu út của mẹ”


      xong, lại quay sang Quả Quả giới thiệu “ Quả Quả, người này là mẹ !”


      Quả Quả vẻ mặt hoàn toàn biết chuyện gì xảy ra, ngây dại hỏi “Mẹ?”


      “Ai!” mẹ Phương vui vẻ thôi lên tiếng, cởi chiếc vòng ngọc cổ tay đưa cho Quả Quả “ ngoan! Đây là lễ vật gặp mặt đưa cho con!”


      Quả Quả đầu óc toàn bộ đều muốn choáng váng “Cái này..này quá quý trọng, cháu thể nhận!”


      Phương Cảnh Xán thèm để ý khuyên nhủ “ có việc gì,cầm ! Đây là mẹ cho!”


      Quả Quả đành phải nhận lấy cẩn thận cất , nhưng trong lòng vẫn yên.


      Ba Phương hiểu cá tính con trai út nhà mình, biết đứa này thích nhất cùng trai mình cạnh tranh, vì thế giải thích câu “Đây là đồ cưới của mẹ con, bà ngoại giao cho, có kém hơn ngọc bội của trai con”


      Phương Cảnh Xán ôm Quả Quả “ Cám ơn ba mẹ! Nhưng mà dù sao kém cũng sao, ấy là đại ca, truyền cho ấy đồ chi bảo là điều nên làm, vợ con sau này con thương gấp bội là được!”


      Ba mẹ Phương nghe vậy đưa mắt nhìn nhau, đồng thời lộ ra vẻ mặt vui mừng. Quả nhiên sau khi có bạn giống với trước kia, con dâu này quả sai!


      Quả Quả cuối cùng vẫn là nhịn được, ngầm vụng trộm huých khuỷa tay Phương Cảnh Xán cái, dùng ánh mắt ý hỏi, rốt cuộc đây là chuyện gì.


      Bị nàng dâu huých khuỷa tay, Phương Cảnh Xán ngược lại vô cùng cao hứng, nhìn Quả Quả cười ha hả, sau đó mới thầm giọng vào tai “Quay về giải thích với em!”


      Vì thế sau khi gây nhiễu loạn đoạn bát nháo nơi nào đó, Phương Cảnh Xán cứ như vậy phủi mông cái ra , để lại hai nhà Diệp Trầm sắc mặt vô cùng khó coi, trở thành đề tài cười trộm tháng thôi của các vị khách trong những buổi tiệc trà. Đương nhiên còn có đống lớn phóng viên kí giả phấn khởi thôi hỏi như là “Phương tổng, vị này có phải là bạn trong truyền thuyết của ngài hay ?” “ Lần này tới đây chẳng lẽ vì chuyện hai bên phụ mẫu gặp mặt” “Phương tổng, chuyện tốt tới gần, khi nào tổ chức hôn lễ” linh tinh và vân vân…


      Phương Cảnh Xán chỉ chọn câu trả lời - - “ Chỉ cần ấy gật đầu, thời gian nào cũng có thể”
      Last edited: 18/4/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :