1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Càng Béo Anh Càng Yêu - An Tựu (update Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      ☆,PART 32

      Phương Cảnh Xán cả ngày hôm nay đều đắm chìm trong liều buff mang tên “Quả Quả cuối cùng cũng đáp ứng làm bạn ta”, toàn thân giống như lên dây cót, phấn khởi trong lòng căn bản ngừng lại được, hơn nữa lại vừa rồi lại bị Thẩm Nham chích thêm phát, buff càng thăng cấp, nhiệt huyết lại càng sôi trào mạnh hơn.

      Kết quả của việc phấn khởi này là miệng vết thương bị vỡ ra, đau đến mức gào thét.

      Vì thế Tiêu Quả Quả dĩ nhiên được, nhanh chóng tìm bác sĩ.

      Phương Cảnh Thâm cũng bị kinh động tới, ánh mắt lạnh lùng nhìn vị bác sĩ bôi thuốc cho em trai, sau đó với Quả Quả, “Quả Quả, về nghỉ ngơi , cần để ý đến nó.”

      Phương Cảnh Xán dùng ánh mắt ‘Vị bác sĩ này đáng sợ’ liếc nhìn Phương Cảnh Thâm,khẩn trương : “Quả Quả, em đừng nghe lời ấy, đấy phải ruột của !”

      “Đừng lung tung!” Tiêu Quả Quả vỗ cái, “Được rồi, em vẫn nên ở lại chăm sóc ấy.”

      Tránh khỏi nửa đêm lại gây ra chuyện gì, xem như sợ rồi.

      Phương Cảnh Xán cảm động hai mắt ngấn lệ, quả nhiên vợ vẫn thương nhất!

      “Bên gia đình nhà em sao chứ?” Phương Cảnh Thâm hỏi.

      có việc gì, em gọi điện với trai em tiếng”.

      lát sau Phương Cảnh Thâm rời , vết thương lại lần nữa được xử lý tốt, Phương Cảnh Xán lại mặt nặng mày hừ hừ.

      sao vậy?” Quả Quả bất đắc dĩ hỏi.

      Phương Cảnh Xán bĩu môi quay mặt , mất hứng lầu bầu: “ Phụ nữ bọn em có phải đều thích kiểu người như Phương Cảnh Thâm ?”

      Quả Quả nháy nháy mắt, trả lời: “Người khác sao em biết, nhưng em thích.”

      Phương Cảnh Xán quá tin tưởng quay đầu lại hỏi tiếp, “?”

      Quả Quả chút do dự gật đầu, “ Ừm,cảm giác rất nghiêm chính, em thích người giống hơn, trong sáng tự nhiên, thoải mái đáng ”.

      Nhưng còn lại là hung hăng càn quấy, cố tình gây . . .

      Phương Cảnh Xán nghe xong hết sức vui mừng, trong lòng thỏa mãn, thoải mái, tiếp theo đều người dỗ chính mình ngoan ngoãn ngủ.

      Sau khi Phương Cảnh Xán ngủ, Quả Quả sợ đánh thức , liền ra ngoài gọi điện cho .

      Trầm Nham cùng Diệp Vi lúc này còn ở hành lang, biết trở về chưa hay còn trong phòng bệnh.

      Tiêu Mộ Bạch lập tức nhận điện thoại, giọng có chút vội vàng hỏi: “Quả Quả, em ở đâu? Có bị thương ?”

      “Ách...em ở bệnh viện, sao lại biết...”

      “Vừa mới nhận được tin tức, muốn gọi điện thoại cho em em gọi tới, chuyện lớn như vậy tại sao cho người nhà biết? Ba mẹ cũng biết, đều rất lo lắng cho em”.

      “Em phải đây sao, có việc gì lớn, tuy rằng lúc ấy em có mặt ở trường, nhưng bị thương. Những người đó cũng được giải quyết, để bảo đảm an toàn bệnh viện giờ cũng phái người bảo vệ, cần lo lắng cho em”.

      “Nghe Phương Cảnh Xán bị thương rất nặng?” Tiêu Mộ Bạch hỏi, nhưng trong giọng cũng có bao nhiêu lo lắng, hiển nhiên là quá tin câu trả lời này.

      “Đó cũng là do đối thủ cạnh tranh cố ý thả tin đồn, gây nhiễu loạn lòng người. Phương Cảnh Xán có việc gì lớn, bị đâm vào dạ dày, trải qua phẫu thuật, có gì đáng ngại, em lúc này ở bệnh viện chăm sóc ấy, ách, cái kia, em gọi điện cho cũng vì việc này, buổi tối nay em muốn ở lại bệnh viện, có khả năng về nhà, đừng nghĩ nhiều nha, chỉ bởi vì ấy là tổng giám đốc của em, cho nên em mới...”

      “Ban đầu cũng suy nghĩ nhiều” Nghe giải thích như vậy, muốn nghĩ ngợi nhiều cũng được.

      “Ách, dù sao cũng giúp em với ba mẹ tiếng, bảo ba mẹ đừng lo lắng. Chuyện khác, chờ ngày mai gặp mặt em với ...”

      Chuyện cùng Phương Cảnh Xán xác lập quan hệ đương thể ràng qua điện thoại được ngay.

      Vừa mới cúp điện thoại, phía sau truyền đến thanh chanh chua của Diệp Vi.

      “A, đúng là thức trắng đêm bồi bên giường bệnh nha! Cậu biết xấu hổ, muốn làm tình nhân của người ta, người nhà cậu có biết ?”

      Tiếu Quả Quả liếc mắt nhìn ta cái, nhàng câu: “Câu này nên dành cho mới đúng.”

      Diệp Vi cắn răng hừ tiếng, “Cậu bớt dát vàng lên mặt mình , tôi cùng Thẩm Nham quang minh chính đại kết giao, cậu và Phương Cảnh Xán sao?Mục Dao mới là vợ ta, cậu nghĩ mình là gì? Người tình? Hay bạn giường?”

      Thẩm Nham mới từ trong phòng bệnh ra vừa vặn nghe thấy thế, cực kì vui, thấp giọng gằn tiếng, “Tiểu Vi em bậy bạ gì đấy?”

      “Sao em lại bậy? đều bày ra trước mắt, còn muốn vì cậu ta mà chuyện! Cậu ta trong lòng chính là ánh trăng sáng, câu em đều đúng, đúng ?” Diệp Vi đại khái có chỗ dựa, ngay có chuyện cũng có chút khích bác.

      bây giờ mệt muốn chết, em có thể đừng cố tình gây được ?”

      “Em như thế nào là cố tình gây , ràng bị em trúng tâm thẹn quá hóa giận...”

      "Vợ chồng son phải lý giải cho nhau chứ, cả ngày cứ cãi nhau ồn ào ra thể thống gì nữa, để cho người ta chế giễu à." Sau lưng truyền đến giọng trầm thấp đầy uy nghiêm của nam giới.

      “Ba...”

      “Bác Diệp.”

      Hai người lập tức ủ rũ.

      Người đàn ông trung niên đến trước mặt Quả Quả, mỉm cười xã giao, “Vị này chắc là trợ lý Tiêu phải ?”

      Quả Quả trả lời mà nhìn ông, “Ngài là?”

      Theo như xưng hô ban nãy của Diệp Vi, người này chính là ba của Diệp Vi, nhưng nhớ mình từng tiếp xúc với ông ấy, vì thế cẩn thận hỏi lại câu.

      “Ha ha, trợ lý Tiêu biết tôi, lúc trước tôi ở vài tiệc rượu thấy qua trợ lý Tiêu với Phương tổng cùng tham dự với nhau. Hôm nay vừa vặn có việc tới đây, nghe Phương tổng ở phòng bên cạnh, biết có tiện vào chào hỏi với Phương tổng hay ?” Ba Diệp khách khí .

      Lúc này, Tiếu Quả Quả tự nhiên muốn hoàn thành trách nhiệm của trợ lí, từ chối : “ ngại quá, Phương tổng vừa mới nghỉ ngơi, bằng sáng mai vào thời gian thăm bệnh ngài lại đến?”

      “Như vậy a... khéo rồi! Vậy quấy rầy Phương tổng nghỉ ngơi, tôi ngày khác lại tới”.

      Diệp Vi đứng bên cạnh khinh thường giọng thầm : “ Kiêu ngạo cái gì, chẳng qua chỉ là trợ lý nho ai biết...”

      “Tiểu Vi...” Ba Diệp cảnh cáo tiếng.

      Diệp Vi lập tức tiếp .

      “Vậy tôi cáo từ trước, hi vọng Phương tổng sớm khôi phục sức khỏe”.

      “Ba, con đưa ba xuống lầu”.

      Cha con hai người xuống tầng dưới.

      Sắc mặt ba Diệp lên vẻ bất mãn trách cứ: “Tiểu Vi, như thế nào càng sống càng như trẻ con vậy? Ba bình thường dạy dỗ con như thế nào?”

      Diệp Vi tranh cãi, “ Ba, ba biết, ta chính là bạn trước kia của Thẩm Nham, tại lại qua lại cùng Phương Cảnh Xán, khắp nơi đều đánh vào mặt con, khiến con tức giận...”

      “Ba mặc kệ ta trước kia là ai, bây giờ ta là người của Phương Cảnh Xán, đánh chó phải ngó mặt chủ, chút đạo lý này mà con cũng hiểu? Đắc tội với ta đối với con có lợi gì?”

      Ba Diệp nhìn đứa con vô luận là dáng người hay dung mạo đều là trăm dặm mới tìm được người, trong con ngươi vài phần tiếc hận.

      ta chỉ là...”

      “Mặc kệ ta có thân phận gì chăng nữa, tại cũng là người Phương Cảnh Xán cưng chiều, là người có thể ở bên cạnh câu ta có thể chuyện được. Đến ta đều phải cho ta ba phần mặt mũi!” Ba Diệp nhìn thần sắc con mình còn tức giận, hừ tiếng,“Như thế nào? phục? Con nếu có bản lĩnh đem Phương Cảnh Xán bắt lại trong tay, toàn bộ thành phố A này con đều có thể ngang dọc được, cũng cần phải nhìn sắc mặt ta mà làm việc! Cũng cần ta phải hao hết tâm lực thu phục dư luận thừa nhận con là đại tiểu thư Diệp gia?”

      Diệp Vi hai tay nắm chặt lại, sắc mặt tái mét, che giấu ánh mắt cam lòng , “Ngay cả loại người như Tiêu Quả Quả mà ta cũng có thể trèo lên người, con còn trị được? Con cùng ThẩmNham là nhau lòng, sao giống nhau vậy được, với cả, Thẩm Nham cũng kém a”.

      Ba Diệp thở dài tiếng, “Gia thế của Thẩm Nham kém, nhưng đặt cạnh Phương Cảnh Xán chẳng là cái thá gì, ba lần này vì con mà ra mặt, cũng là do con tâm thích con người cậu ta”.

      “Ba, con biết ba thương con, lần này con cám ơn ba...”

      .......

      Sau khi Diệp Vi cùng ba mình rời , Thẩm Nham vẫn như trước đứng nguyên tại chỗ.

      Tiêu Quả Quả thấy ta cũng cùng , có chút kì quái, cũng để ý, chuẩn bị tiến vào phòng bệnh, Thẩm Nham đột ngột mở miệng ——

      “Em cùng Phương Cảnh Xán kết giao?”

      Tiếu Quả Quả ngừng chân, chậm rãi xoay người, ánh mắt lãnh đạm, nhìn vào ánh mắt đè nén cảm xúc phức tạp kia, thản nhiên “Đúng sao?”

      Trầm Nham nghe xong lập tức bùng nổ, “Tiêu Quả Quả, em điên rồi! Em có biết ta là ai ? Em lãng phí bản thân mình đó!”

      “Thành đôi với lãng phí bản thân mình sao?”

      Thẩm Nham thể tin được, nhìn Quả Quả, “Sao em lại có thể đem ta so với ?! Mặc kệ em tin hay , ít nhất trong lòng vẫn luôn đem em trở thành vợ của mình, nếu phải... Nếu phải việc náo loạn đến mức này... Nhưng Phương Cảnh Xán ? ta cưới em sao? Em sao lại hồ đồ như vậy!”

      “Kẹt kẹt” tiếng, cửa phòng bệnh phía sau lưng Quả Quả được đẩy ra

      Đôi mắt vẫn còn nái ngủ của Phương Cảnh Xán híp lại, khuôn mặt lạnh lùng nhìn về phía người đàn ông phẫn nộ ở đối diện, cánh tay duỗi ra, đem Tiêu Quả Quả ôm vào lòng.

      Tiêu Quả Quả đầu tiên là giật mình, sau đó nhận ra hơi thở quen thuộc của người nào đó, lập tức nổi giận đùng đùng quay đầu trừng mắt mắng, “ Phương Cảnh Xán, sao lại chạy loạn xuống giường rồi!”

      Phương Cảnh Xán học theo bộ dạng trừng mắt của , cách đương nhiên: “Còn phải vì em chạy loạn trước! nhìn thấy em, đương nhiên muốn tìm em trở về... đều là em sai...”

      Quả Quả nhức đầu thôi, đem người này đẩy mạnh vào phòng, “Dạ dạ dạ, là lỗi của em, mau trở về giường

      “Vậy em về nằm cùng !”

      “Nằm cái đầu á!”

      về với , nằm!”

      gây nữa em gọi trai !”

      “Gọi gọi! muốn cáo trạng, em nửa đêm trốn ra ngoài gặp người đàn ông khác!”

      đừng nháo nữa, có tin em nửa đêm ra ngoài tìm người đàn ông khác ?”

      “Oa, em thương ...”

      ....

      Ngoài cửa, toàn thân Thẩm Nham run rẩy, đấm mạnh lên tường.

      Trong phòng, Phương Cảnh Xán giằng co nửa ngày rốt cục cam lòng nằm giường, Tiêu Quả Quả ngồi ghê bên giường, nâng tài liệu lên đọc.

      Phương Cảnh Xán nhắm mắt lúc lại mở ra, “Quả Quả...”

      “Làm sao?”

      cưới em!” Ngữ khí vô cùng nghiêm túc trịnh trọng.

      “...”

      “Chỉ cần em gật đầu, ngày mai chúng ta đến cục dân chính làm giấy đăng kí kết hôn.”

      “Mau ngủ .”

      “Ờm”.

      Trong đêm khuya tĩnh lặng, dưới ành đèn vàng ấm áp, trong đôi mắt của lên ánh nhìn ôn nhu dịu dàng.

    2. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      :5::5::5:hay quá tiếp editor ơi
      Chó conBin Bin Bon Bon thích bài này.

    3. Trúc Doanh

      Trúc Doanh Active Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      116

    4. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      thẩm nham và diệp vi đúng là cực phẩm sao có thể mặt dày như thế chứ
      chờ quả báo của hai ng

    5. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      ☆, PART 33

      Mấy ngày nay, Quả Quả đều bận rộn cả qua lại giữa công ty lẫn bệnh viện, ban ngày ở công ty bàn giao công việc với trợ lý mới, buổi tối lại đến bệnh viện chăm sóc Phương Cảnh Xán. Cùng lúcthân thể Phương Cảnh Xán dần dần hồi phục, chuyện chuyển giao công việc của cũng sắp hoàn thành, nháy mắt thấy đến ngày chính thức rời khỏi công ty.

      Mặc dù mới làm việc lâu, nhưng đồ đạc cá nhân trong phòng làm việc của lại rất nhiều, lúc sắp xếp lại đồ đạc phát ra đều là những đồ bình thường Phương Cảnh Xán kín đáo đưa cho , nhiều nhất là các loại đồ ăn vặt, còn có gối ôm, thảm, ống đựng bút nho .

      Tiếu Quả Quả đem tất cả đống đồ cho vào chiếcthùng giấy lớn, ôm ra ngoài chào tạm biệt đồng nghiệp.

      Tiểu Lý luyến tiếc kéo tay , “Quả Quả, suy nghĩ thêm chút sao? Công việc tốt như vậy, cứ thế mà từ chức sao, đáng tiếc quá, cho dù có đàn ông, ít nhất còn có công việc tốt, bây giờ chẳng phải là cả hai thứ đều có sao…”

      “Đúng thế, đúng thế! còn quá trẻ, dễ dàng xử lí theo cảm tính...”

      “Cũng chỉ trách Phương tổng của chúng ta, hề có chút tự giác, luôn luôn ôn nhu với Quả Quả như vậy, là phụ nữ đều hiểu lầm phải sao?”

      “Haiz, đừng nhắc tới Phương tổng,ngài ấy chắc biết mình làm đúng, vì thế phải tân trợ lí đều là nam sao! Mập mạp cũng chống cự nổi mị lực của Phương tổng a...”

      phải là bởi vì sắp kết hôn, sợ Mục tổng mất hứng mới tuyển trợ lí nam chứ?”

      “Đáng thương quả táo Quả Quả, khẳng định là thương tâm đến chết, luôn luôn phải gượng cười…” Nhân duyên của Quả Quả ở công ty rất tốt, lúc này ít người bênh vực

      Người nhiệt tình hòa giải nhất trong đám người ở công ty là Chủ nhiệm Trương vỗ vỗ tay Quả Quả, an ủi , “Quả Quả, đừng quá khổ sở, như em đối với người đàn ông như Phương tổng có điều ảo tưởng, tất cả mọi người đều có thể lý giải, bây giờ suy nghĩ ràng là tốt tối, chút nữa chị giúp em giới thiệu người đàn ông tốt...”

      Đối mặt với ánh mắt đồng tình từ mọi phía, còn có nhiệt tình của vị Trương chủ nhiệmnày, Tiêu Quả Quả bó tay toàn tập, đúng lúc bầu khí lên mức cao nhất, nghĩ xem nên như thế nào để họ tin mình phải như vậy, sao để làm giảm chấn động của họ tới mức thấp nhất, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy người đứng sau đám người, cũng biết đứng đó từ bao giờ. Lúc này khẽ ho tiếng, nhàng ——

      “Chủ nhiệm Trương, việc này cần chị phải nhọc lòng.”

      “A! Phương tổng! Phương tổng ngài xuất viện rồi!”.

      Tất cả mọi người nhìn thấy Phương Cảnh Xán tới, lập tức như ong vỡ tổ kích động vây quanh ân cần hỏi han.

      Phương Cảnh Xán mỉm cười chào hỏi qua đám nhân viên, sau đó đẩy đám nhân viên bên người ra đến trước mặt Tiêu Quả Quả, hai lời đem thùng giấy trong lòng cầm lấy .

      Quả Quả nhíu mày muốn đoạt lại, “ Nặng lắm, vết thương của vừa mới tốt chút..”

      có yếu ớt như vậy, ngay cả em đều ôm được, có tin ôm cho em xem !” Đối với việc lần trước muốn xoay người phản công chủ động ôm hôn trong bệnh viện được, đến bây giờ vẫn thấy canh cánh trong lòng.

      còncách nào khác, Tiêu Quả Quả đành phải để cầm.

      Đám nhân viên nhìn tình hình này khỏi đưa mắt nhìn nhau, ơ a ế... Có gì đó sai sai ở đây?

      Mắt Phương Cảnh Xán quét qua đám người vừa an ủi Tiếu Quả Quả lần, đuối mắt khẽ nhướn lên, “Về chuyện của tôi và Quả Quả, tại có muốn nghe phiên bản khác ?”

      Mọi người vội vàng gật đầu như trống bỏi. Quả Quả đột nhiên có loại dự cảm xấu...

      là, tôi nhất kiến chung tình với Quả Quả, đem ấy an bài ở bên cạnh hoàn toàn là tư tâm, đối tốt với ấy là vì tôi theo đuổi ấy...”

      Vừa dứt lời, tất cả mọi người tại đó đều ngây ngốc, Phương Cảnh Xán ràng tiếng người, sao bọn họ nghe xong lại hiểu nhỉ?

      Quả Quả kéo kéo gấu áo ý bảo nên có chừng có mực.

      Trong từ điển của những nào đó hiển nhiên có bốn chữ này, còn con thỏ mũm mĩm cái, vẻ mặt sủng nịnh rồi lại bất đắc dĩ tiếp tục : “Chỉ là nhóc này quá trì độn, tôi theo đuổi ấy lâu như vậy mà ấy hoàn toàn biết, chút phản ứng đều có, còn hiểu lầm tôi là người ai cũng đối tốt nữa.”

      Tiêu Quả Quả: “...” Giờ quay qua trách mình?!

      Trong não mọi người như bị lốc xoáy quét sạch lần: Làm ơn !!! Bọn tôi hoàn toàn biết đó!

      “Cho nên tôi trực tiếp với Quả Quả, kết quả khiến ấy sợ chết khiếp , còn ghét bỏ tôi thích gây chú ý, khiến người khác thù hận ấy...” đến đây, Phương Cảnh Xán lại có chút ai oán nhìn Quả Quả cái.

      Mà Tiêu Quả Quả lại nhìn mọi người với ánh mắt ‘Mời mọi người chủ trì công đạo cho tôi’.

      Tất cả mọi người đáp lại ánh mắt với vẻ: ‘Phương tổng quả rất gây chú ý! Còn nữa, chúng tôi cũng bị dọa đến chết đó!’.

      “Chuyện sau đó mọi người đều biết, Quả Quả nhìn thấy tin báo, hiểu nhầm tôi cùng Mục tổng có quan hệ, may mắn là trời cao chiếu cố cho tôi có cơ hội làm hùng cứu mỹ nhân, Quả Quả mới bị tôi làm cho cảm động, cuối cùng đồng ý thành đôi với tôi. Sau khi xác định quan hệ, Quả Quả lo lắng vì tôi ảnh hưởng đến công việc, cho nên mới từ chức...” Phương Cảnh Xán hơi, sau đó gằn từng chữ hỏi, “ tại, mọi người đều hiểu rồi chứ?”

      Mọi người đồng loạt gật đầu, sau đó lại đồng loạt lắc đầu.

      Phương Cảnh Xán hơi cúi người, hôn lên khóe môi Quả Quả cái, ánh mắt tràn ngập uy hiếp nhìn mọi người, “ chưa?”

      Mọi người sợ tới mức gật đầu mạnh.

      Lúc này Phương Cảnh Xán mới hài lòng, chịu để bạn sắp nổi giận nhà mìnhkéo .

      Thế là, tất cả nhân viên nghẹn họng trố mắt đứng nhìn vị Phương tổng minh thần võ của bọn họ như chú cún con theo sau trợ lý múp míp, còn ngây thơ kề sát vào người ta tranh công, "Quả Quả, Quả Quả, mới vừa rồi thể tốt , em mau khen nha"...

      Tốt cái gì mà tốt, sắp rồi, lại chạy tới đây gây sóng gió…

      Trong thang máy.

      Tiêu Quả Quả bất đắc dĩ hỏi: “ phải sáng mai mới xuất viện sao?”

      “Em có ở đó, ở bệnh viện mình có ý nghĩa gì cả, cho nên lập tức tới đây đón em.” Phương Cảnh Xán vừa vừa đảo mắt nhìn thùng giấy to đùng đều là những đồ dùng mình đưa cho ấy, thấy Quả Quả đều đem tất cả về nhà tâm tình bỗng chốc trở nên rất tốt.

      còn có lý do nào đáng tin hơn chút , bệnh viện cũng phải nơi để chơi đùa!” rất hoài nghi có phải người này mắc bệnh tăng động , phút nào chịu ngồi yên cả, bảo ngoan ngoãn nằm im chỗ điều dưỡng vết thương còn khó hơn lên trời.

      “Quả Quả, giờ em cần làm, đến nhà chơi mà~” Phương Cảnh Xán hưng phấn đề nghị.

      “Ba ngày sau em phải bảo vệ luận án, làm sao có thời gian chơi a!” Quả Quả thở dài.

      “Vậy em đến nhà chuẩn bị là được~” Phương Cảnh Xán tiếp tục bám dính.

      Quả Quả hề nghĩ ngợi lập tức cự tuyệt: “ được, em phân tâm”.

      , thề tuyệt đối quấy rầy đến em.” Phương Cảnh Xán lập tức thề son sắc, sau đó gặp phải ánh mắt hoài nghi của Quả Quả, trong lòng lập tức chột da, yếu ớt sửa lại “ cẩn thận, tận lực quấy rầy đến em...”

      “Đừng có chỉ nghĩ đến chơi, mấy ngày nay ở nhà chú ý điều dưỡng thân thể, còn nữa cần liên tục gửi tin nhắn cho em, để cho em yên lặng mấy ngày làm cho xong”.

      Phương Cảnh Xán vô cùng thất vọng cúi đầu, “Ừ”.

      Tiếu Quả Quả ho tiếng “ Những lúc em rảnh gọi điện thoại cho ”.

      Nghe thấy điểm này, Phương Cảnh Xán lập tức vui vẻ ngẩng đầu nhìn .

      Tiếu Quả Quả nhìn lên trời, hai tai có chút nóng lên, ấp úng, “Ưm, chờ luận văn hoàn thành cùng nhau xem phim được ?”

      Đây chính là hẹn hò trong truyền thuyết sao?

      Phương Cảnh Xán ngẩn người, sau đó vội vàng gật đầu, hai tròng mắt lấp lánh.

      Quả Quả bật cười lắc đầu, người này quả giống trẻ con, hay cáu kỉnh, cũng may dễ dỗ, sống chung cũng quá khó.

      Phương Cảnh Xán lái xe đưa Quả Quả về nhà.

      Sau khi xuống xe, giúp mở cửa xe, lại theo sau cốp xe lấy đồ ra, giúp em mang đồ lên”.

      Quả Quả vội vã xua tay “ cần, em tự làm được”.

      Phương Cảnh Xán biết muốn vì bị thương, rầu rĩ vui đứng cạnh cửa xe “Quả Quả, khi nào em đem về gặp ba mẹ em?”

      Tiếu Quả Quả trừng mắt, “ phải gặp rồi đấy thôi!”.

      “Lúc đó giống...”

      Tiêu Quả Quả kiên nhẫn giải thích cho : “Phương Cảnh Xán, hai chúng ta mới chỉ quen nhau được mấy tháng, chính thức xác nhận quan hệ mới được vài ngày mà thôi, ba mẹ em bên này khi biết thân phận đều nhất trí cho rằng bộ dạng làm họ bất an, cho nên vẫn là chờ cho quan hệ chúng ta ổn định chút rồi cho bọn họ biết tốt hơn, nếu khi bọn họ hỏi tới, ngay cả chính em cũng có đủ sức mạnh thuyết phục bọn họ”.

      Cùng Phương Cảnh Xán qua lại, chỉ cho trai mình biết, ba mẹ vẫn biết, nhị vị phụ huynh từ sau khi Phương Cảnh Xán đến nhà vẫn lo lắng hồi chưa yên, nếu bất chợt biết bọn họ kết giao, còn biết lo lắng đến mức nào nào đâu.

      Phương Cảnh Xán đặc biệt bi phẫn: “ gây bất an chỗ nào chứ!”

      Tiêu Quả Quả liếc mắt nhìn khuôn mặt ngay cả giận vẫn khiến hoa nhường nguyệt thẹn kia, giơ tay chặn trước , “Mời trở về soi gương trước …”

      Phương cảnh Xán lấy di động ra, mở camera trước lên, nhìn màn hình thấy khuôn mặt đẹp trai của mình, vẻ mặt đặc biệt u buồn, biểu cảm ‘Mình tại sao phải đẹp như vậy, đẹp như vậy’ xót xa thương cảm cho bản thân, biểu cảm khiên người khác nhịn được nghĩ muốn đánh cho trận.

      Tiếu Quả Quả liếc nhìn bóng dáng của mình cửa kính xe, “Hơn nữa, tướng mạo của em còn như vậy...”

      Phương Cảnh Xán cất di động xuống, vẻ mặt thành : “Tướng mạo em làm sao? Toàn thế giới chỉ có diện mạo của em là xứng đôi với . Những người khác đều làm chướng mắt!”

      “...” người này lại bắt đầu ‘tà thuyết mê hoặc người khác’ rồi. Nhưng mà, nghe vẫn rất lọt tai...

      Tiếu Quả Quả ôm thùng giấy , “Được rồi, nháo với nữa, em lên đây, cũng trở về nhà sớm ”.

      “Nga, bye, nhớ gọi điện cho nha, còn có cùng nhau xem phim...”

      “Biết rồi!”

      Tiếu Quả Quả ôm thùng vào, được vài bước, lúc tới cửa nhịn được ngoái đầu nhìn lại, trông thấy Phương Cảnh Xán vẫn đứng im chỗ đó đưa mắt nhìn mình rời , thấy quay đầu, hơi ngạc nhiên, tiếp theo lại vui vẻ hướng vẫy vẫy tay cười cười.

      Quả Quả cũng biết giây thần kinh nào của mình bị xúc động, trong lòng bất chợt mềm nhũn thành bãi, đặt thùng giấy xuống, lạch bạch chạy về. Nhân lúc ánh mắt Phương Cảnh Xán còn ngạc nhiên, vịn bờ vai , nhón chân, hôn lên môi cái, chạm cái nhanh, sau đó lại nhanh chóng chạy về phía cửa, ôm lấy thùng giấy, lấy chìa mở cửa vào nhà.

      Phương Cảnh Xán cúi đầu, sờ sờ môi mình, ánh mắt lóng lánh... a, hóa ra đây chính là mùi vị của tình sao! Cảm giác cả người đều say rồi...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :