1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Càng Béo Anh Càng Yêu - An Tựu (update Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhược Vân

      Nhược Vân Well-Known Member

      Bài viết:
      933
      Được thích:
      1,403
      Ta cảm động chết được, nhưng chì có thể cảm động, chẳng có . Hic. Thanks nàng edit.

    2. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      ☆, PART 31

      Từ khi làm quyết định thành đôi với Phương Cảnh Xán xong, Tiêu Quả Quả cảm giác như hai mạch dương[1] của mình đều được đả thông, mấy ngày giăng đầy mây đen cuối cùng cũng bị xua tán .

      [1] Nguyên văn là hai mạch Nhâm Đốc: .

      - Mạch Nhâm (任脈) là mạch của của các kinh .

      - Mạch Đốc (督脉) thâu tóm tất cả các kinh dương.

      Trong quan điểm của y khoa cổ truyền phương Đông mạch Nhâm cùng với mạch Đốc tạo thành hai mạch chủ trọng cơ thể con người ( mạch thâu tóm các kinh dương và mạch thâu tóm các kinh ).


      Lúc sắp xếpcông việc cần chuyển giao. Mục Dao gõ cửa bước vào, chế nhạo, “Chuẩn bị từ chức?”

      Lúc trước còn hiểu nhầm người ta, Quả Quả hơi ngượng ngùng : “ Khụ,đúng vậy...”

      “Còn tưởng rằng tên ngu xuẩn kia cả đời khó có thể đem em đuổi tới tay, ngờ người ngốc có cái phúc của người ngốc!”

      Tiếu Quả Quả cười gượng.

      Mục Dao đem chồng văn kiện dày trong lòng mình để lên bàn của Quả Quả, “Làm phiền em giúp tôi đưa cho cậu ta, đừng tưởng rằng bị thương là có thể đem công việc đẩy cho người khác, tôi xem tinh thần cậu ta rất tốt đấy.”

      Nhìn Mục Dao dáng người yểu điệu rời , Quả Quả có chút sợ sệt, dáng người kia, ngay cả phụ nữ như mình còn thể dời mắt nhìn, Phương Cảnh Xán lại còn người ta bộ dạng “Xấu xí”, hơn nữa lúc trông biểu lộ của rất

      Phương Cảnh Xán đại khái là vừa tình ngủ, lúc này bận rộn bên công ty, lại nhắn tin liên tục, điện thoại liên tiếp reo vang, bất đắc dĩ phải mang theo công việc tới bệnh viện.

      Lúc đến, trông thấy Phương Cảnh Xán tựa vào đầu tường, ngẩng đầu, vẻ mặt nhàm chán, vừa nhìn thấy bóng dáng , đỉnh đầu tựa như có bông hoa nở ‘chóc’cái, nở rộ, hướng về phía lắc lư.

      Tiêu Quả Quả lại là bụng nổi giận chạy tới, nhìn thấy khuôn mặt kia lập tức tiêu tán hơn phân nửa, “Cho nè.”

      “Cái gì vậy?” Phương Cảnh Xán còn thưởng là thứ gì tốt, hí hửng mở mở.

      “Mục tổng nhờ em mang tới cho xử lí.”

      Vốn là đau lòng Phương Cảnh Xán bị thương, sợ làm lụng vất vả, tại nhìn đến, tinh lực của ‘hàng’ này quá dư thừa rồi, tìm ít chuyện cho làm cũng tốt.

      Phương Cảnh Xán tức giận ném đống văn kiện trong tay xa, “ ấy thể thông cảm cho người ta thời kì tân hôn sao?”

      Tiếu Quả Quả giật giật khóe miệng, “Xin đừng dùng loạn thành ngữ…đúng rồi, có rảnh rỗi với Alma tiếng, bảo ấy nhanh chóng tuyển trợ lý mới cho .”

      “Được!” Phương Cảnh Xán xong lập tức gọi điện cho Alma.

      “Quả Quả chuẩn bị từ chức, giúp tôi lưu ý, lần nữa tìm trợ lý mới... ừ, nhanh lên, tự mình xem rồi làm...a đúng rồi, tôi muốn trợ lý nam.”

      Nếu Phương Cảnh Xán có cái đuôi, khẳng định lúc này lắc lắc ở phía sau rồi sủa gâu gâu, biểu lộ “ ngoan như vậy mau khen ngợi ” nhìn Quả Quả.

      Tiếu Quả Quả để ý đến , vẫn nhìn , cuối cùng bị cuốn lấy có biện pháp nào khác, đành phải xoa cái tổ quạ đầu Phương Cảnh Xán tỏ vẻ khích lệ.

      Phương Cảnh Xán đương nhiên là hài lòng, đem cái mặt tới gần đòi hôn “Hôn hôn ~”

      Tiếu Quả Quả cuối cùng cũng bị chọc phiền, “ đủ rồi a! Em còn phải chuyển giao công việc, hơn nữa mấy ngày nữa cũng sắp phải nộp luận văn, đống việc lớn, có việc gì dừng có sán lại gần em được !”

      Phương Cảnh Xán đặc biệt thức thời lập tức ngồi nghiêm chỉnh trở lại, đem đống văn kiện to đùng nhặt vể, bắt đầu ngồi đọc.

      Tiếu Quả Quả cuối cùng nhàng thở hơi.

      Hai người, dựa vào đầu giường, cúi xuống bàn, ai làm việc nấy, phòng bệnh yên tĩnh, chỉ có tiếng loạt xoạt của giấy cùng tiếng sột xoạt của bút viết.

      An tĩnh như vậy cũng duy trì được bao lâu, Phương Cảnh Xán mới yên ổn được tiếng bắt đầu ở giường uốn éo tới lui “ Quả Quả, Quả Quả, người bẩn chết được, thể tắm rửa là khó chịu!”

      “Em tìm y tá...”

      muốn muốn! Em chịu được để người phụ nữ khác nhìn thấy than thể sao?”

      “Chịu được.”

      ....

      Cuối cùng, tất nhiên vẫn là Quả Quả chịu trách nhiệm vuốt lông cho ai đó xù lên, sau đó tự mình lau người giúp . Trong lúc đó, cần phải cũng biết Phương Cảnh Xán có bao nhiêu ngoan ngoãn, nhắm mắt liền nhắm mắt, nhấc chân là nhấc chân, giơ tay liền giơ tay...

      Lau xong vẫn làm nũng, “Quả Quả, dạ dày đau thể tự mặc quần áo!”

      Tiếu Quả Quả đành phải giúp mặc quần áo, bề ngoài rất bình tĩnh, nhưng tim đập liên hồi như vừa mới chạy 800m xong.

      Hết lần này tới lần khác tên kia vẫn tiếp tục quấy nhiễu, “Quả Quả, dạ dày đau, em giúp cạo râu.”

      Dạ dày đau chứ phải gãy tay gẫy chân! Đủ chưa!

      Tiếu Quả Quả cố nén, tự nhủ, vẫn là bệnh nhân, nên cùng bệnh nhân so đo, với cả mình tại là bạn người ta, chiếu cố là điều nên làm. Vì thế cắn chặt răng, dẫn Phương Cảnh Xán đến phòng vệ sinh, đem cái ghế giúp ngồi xuống, sau đó hết sức chuyên chú cạo râu cho . Trong lúc đó bị đánhlén lần, quẹt bọt màu trắng mặt bị bôi, trừng mắt liếc cái, thế này mới yên ổn, Quả Quả cạo râu xong,lại nhân tiện gội sạch đầu cho Phương Cảnh Xán.

      Từ đầu đến chân cuối cùng cũng được xử lý sạch thơm ngát, Phương Cảnh Xán nằm giường, nhiệt tình phát ra lời mời gọi "Quả quả, có muốn lên giường cùng ?"

      Tiêu Quả Quả bị đùa giỡn đến sắp phát hỏa: "Cút!"

      *

      May là bây giờ Phương Cảnh Xán còn chưa ăn được, chỉ còn thiếu bước là cho ăn cơm nữa thôi. ăn cơm tại nhà ăn của bệnh viện rồi lại quay lên ở cùng .

      Lúc hơn 9h tối, Quả Quả nhận được cuộc điện thoại.

      Phương Cảnh Xán thấy sắc mặt tốt, quan tâm hỏi câu “ Ai gọi thế, làm sao vậy?”

      Sắc mặt Quả Quả nghiêm trọng, “Là Thẩm Nham, dì Thẩm đột nhiên té xỉu...”

      Sắc mặt Phương Cảnh Xán lập tức như áng mây đen ùn tới, giọng lạnh lùng “ được .”

      “Em là vì dì Thẩm luôn đối xử tốt với e, cũng phải vì Thẩm Nham” Quả Quả nhìn giải thích.

      Mặt mày Phương Cảnh Xán vẫn bí xị như ông cụ như cũ.

      Quả Quả đành phải tới gần , hôn cái, : “ ngoan a, phòng bệnh của dì Thẩm ở ngay bên cạnh chúng ta, em lát rồi trở lại.”

      Khóc lóc om sòm lăn lộn cả đêm, cuối cùng cũng được bạn hôn cái, Phương Cảnh Xán lúc này chút cũng vui nổi.

      ra là ở sát vách? Cũng biết chọn địa điểm!(Ò 皿 Ó ╬)

      Thấy Phương Cảnh Xán vẫn lời nào, chắc là phản đối, Quả Quả thấy thế mới rời .

      Vừa mới mở cửa phòng bệnh, thấy băng ghế đối diện có hai người ngồi.

      Xem ra hôm nay Diệp Vi ăn mặc ràng có chuẩn bị tỉ mỉ phen, ta mặc chiếc váy liền màu xanh nhạt chấm hoa, chân dép xăng đan, tóc dài thẳng, nhìn trông vô cùng ôn nhu nhã nhặn, chỉ là tóc cùng trước ngược ta đều ướt nhẹp mảng, mặt còn dính vài lá trà, ràng là bị người ta hắt. Thẩm Nham ngồi bên cạnh dùng khăn giúp ta lau , hai người nhìn thấy Tiêu Quả Quả từ phòng bệnh đối diện mở cửa ra đều sửng sốt.

      Thẩm Nham nhìn Quả Quả từ xuống dưới, “Quả Quả, sao em lại ở đây? Thân thể có chỗ nào khó chịu sao?”

      hồ đồ rồi, nghe Phương Cảnh Xán bị người ta đâm, nhất định là ở đây chăm sóc người bệnh rồi!” Tròng mắt Diệp Vi tràn đầy khinh thường, bốn chữ chăm sóc người bệnh ra cực kì đen tối.

      Tiêu Quả Quả cẩn thận khép cửa phòng lại,hỏi Thẩm Nham “Dì thế nào rồi?”

      Vẻ mặt Thẩm Nham vô cùng mệt mỏi, “Em tới thăm bà chút! ăn uống, ai cũng nhìn, sợ là chỉ có em mới khuyên được bà...”

      Diệp Vi bất mãn thầm, “Cái gì mà chỉ có cậu ta mới khuyên được...”

      Tiếu Quả Quả là tới thăm dì Trầm, lười nhiều cùng họ, trực tiếp gõ cửa phòng bệnh, bên trong truyền đến thanh yếu ớt của dì Thẩm, “ đem Quả Quả đưa về, ngươi đừng tới tìm ta, ta có đứa con trai như ngươi!”

      “Dì, là con..” Tiêu Quả Quả đẩy cửa vào.

      Mẹ Thẩm nghe được tiếng của Quả Quả, lập tức toàn thân kích động thôi, vội nắm lấy tay “Quả Quả… Quả Quả con tới, dì cũng bị con tiện nhân kia làm cho tức chết rồi! Con ngàn vạn lần chớ nên vì ta mà cùng Cục Đá chia tay! Dì cam đoan với con, con dâu nhà họ Thẩm chúng ta chỉ có thể là con, những người khác đừng có nghĩ đến việc tiến chân vào cửa Thẩm gia.”

      Tiêu Quả Quả ngồi xuống bên giường, bưng bát cháo ở đầu giường lên, “Dì, người ăn chút .”

      Mẹ Thẩm che ngực, “Dì bị tức đến no rồi, làm sao nốt nổi!”

      Tiêu Quả Quả múc muỗng cháo đưa đến miệng bà, bà ăn, vẫn giơ tay, mẹ Thẩm đành phải ăn vài miếng, cũng có chút khí lực, sau đó là cùng oán giận Diệp Vi kia có bao nhiêu tâm cơ, phá hư người khác.

      “Dì, ra trong lòng người cũng biết, vấn đề hoàn toàn bởi đó.” Tiêu Quả Quả lẳng lặng nghe bà , chờ đến khi mẹ Thẩm xong mới câu.

      Mẹ Thẩm vốn còn tự tin chỉ cần Quả Quả đến đây, bà nhất định có thể khuyên được , nhưng mà, nhìn thần sắc Quả Quả bình tĩnh chuyện như vậy, trong lòng lập tức hoảng hốt, vội vàng : “Thằng ngốc kia! Nó là đầu óc mê muội! Quả Quả, con cho nó cơ hội ! Hai đứa ở bên nhau nhiều năm như vậy, con còn biết tính tình của Cục Đá sao? Nó đối với con lòng dạ, đều là do con bé đó, con bé đó quá ghê tởm, chờ Cục Đá tỉnh táo lại, nhất định suy nghĩ ràng. phải dì khoe khoang con trai nhà mình, Cục Đá nhà dì mọi thứ đều tốt, con người cũng thành , đều là bị con bé đó dạy hư, con đâu tìm được người tốt hơn Cục Đá? Chẳng nhẽ con bỏ được để Cục Đá rời sao? Quả Quả, con bé kia trừ việc gầy hơn chút so với con, có nửa phần bằng với con, chỉ cần con...”

      Dưới ánh mắt trông mong của mẹ Thẩm, Quả Quả đành phải đánh gãy lời bà, “ cam lòng… làm có thể can tâm đây, dì, con biết ý của người, con phải chưa từng nghĩ đến thay đổi bản thân chút, nhưng, dì, cho dù con có làm như vậy, cũng phải là vì cướp lại Cục Đá, đó là vì trả thù ấy...”

      Tia hi vọng trong mắt mẹ Thẩm ảm đạm xuống, nhưng vẫn buông tha, “Dì biết, dì cũng là phụ nữ, dì biết trong lòng con hận, Quả Quả, con tại hận nó, ta có thể lý giải, nhưng, nhưng thử chút, làm sao biết thể bắt đầu được lần nữa, ai mà có lúc phạm sai lầm...”

      Tiêu Quả Quả lắc lắc đầu, trong con ngươi chút do dự: “Cho dù như vậy, chúng con thành đôi lần nữa, cũng thể trở về như lúc trước, trong lòng con thủy chung câu hỏi lời kết, ấy vì con thay đổi mới trở lại bên con. ấy thích phải là con, chỉ là thứ xinh đẹp lấp lánh, sáng chói lóa mắt, mang ra bên ngoài có thể giúp ấy thắng được ánh mắt hâm mộ của mọi người, ấy mong muốn phải là con, mà là người phù hợp với ấy, đứng chung có thể tăng thêm sức mạnh, như món đồ trang sức tô điểm thêm vậy.

      có người phụ nữ cam nguyện tồn tại như vậy, nếu con cùng Thẩm Nham phải có mười mấy năm cảm tình, có lẽ con cũng chấp nhận , dùng cách thức như vậy giữ ấy lại, dù sao đời này làm gì có nhiều chân ái, Nhưng mà, ấy phải người khác, là Thẩm Nham, là người con từng phó thác tình cảm đời người cho, từng là vị thần trong lòng con, con thể chấp nhận... thể tiếp thu con người như vậy của ấy.

      Tương lai con có thể cùng người đàn ông xa lạ thích ghét kết hôn, cứ như vậy đến già, bởi vì con chưa từng đối với người đó có chờ mong, nhưng Thẩm Nham, được… dì à, con xin lỗi…”

      Quả Quả tới mức này, mẹ Trầm á khẩu đáp lại dược, thần sắc cùng tinh thần suy sụp thôi, miệng thào lại câu “Là Cục Đá nhà dì có phúc khí, là Thẩm gia nhà dì có phúc khí...”

      Tuy rằng Quả Quả ràng, nhưng mẹ Thẩm cuối cùng vẫn : “ Quả Quả, mặc kệ như thế nào, dì vẫn hi vọng con có thể suy nghĩ chút, dì vĩnh viễn đứng bên con, về phía Cục Đá dì nhất định cố gắng khuyên nhủ nó.”

      Tiếu Quả Quả ra khỏi phòng bệnh.

      Rất hiển nhiên, Thẩm Nham đứng bên ngoài nghe được đối thoại của hai người, lúc Quả Quả ngang qua, khống chế được giữ tay “Quả Quả... phải như thế...…”

      Quả Quả nhắm mắt, “Thẩm Nham, nếu trực tiếp thừa nhận ý nghĩ chân trong nội tâm, em tán thưởng , nhưng có biết hành vi của bây giờ gọi là gì ? Đừng để em ra những lời khó nghe! Buông tay...”

      Thẩm Nham chán nản buông lỏng tay ra, tim đau đến mức thể thở nổi, dường như có vật gì đó hoàn toàn bị nhổ tận gốc từ trong nơi đó, trong đầu tràn đẩy hình ảnh thủa thiếu thời, bé tóc buộc đuôi ngựa đứng dưới nhà mình kêu hai chữ “Cục Đá”.

      Vừa mới ra ngoài nhận điện thoại, Diệp Vi vẻ mặt hưng phấn chạy tới, “Cục Đá, ba em vừa mới tới thăm dì!”

      Lời của Diệp Vi kéo ra khỏi những thống khổ, chỉ là thần sắc vẫn như trước có chút sợ sệt, “ Cái gì? Ba em phải...”

      Diệp Vi kéo tay vui vẻ : “ Em kể với ông chuyện của dì, ông cố tình suốt đêm từ nước ngoài bay về. Cục Đá, đừng lo lắng, có cha em ra mặt, dì nhất định thay đổi tâm ý, còn nữa...ba em vừa rồi trong điện thoại có , năm nay ở đại thọ của ông giới thiệu em với tất cả bằng hữu thân thiết...”

      Thẩm Nham nghe vậy, lông mày cũng giãn ra vài phần, lập tức lại nhíu lại hỏi: “Đây phải là công khai thừa nhận thân phận tiểu thư Diệp gia của em sao, Diệp phu nhân đồng ý?”

      “Bà ta đáp ứng cũng phải đáp ứng, nhìn chút xem bạn trai em là ai a!” Diêp Vi vênh mặt, quên hướng phía Quả Quả rời ánh nhìn khiêu khích.

      Quả Quả cũng quay đầu lại thẳng vào phòng bệnh Phương Cảnh Xán, đem hai người đứng ngoài kia ngăn cách sau cánh cửa.

      Vào trong phòng, thấy Phương Cảnh Xán giường bênh, nhìn xung quanh vòng cũng thấy, muốn mở miệng gọi tiếng, nhưng lại nhìn thấy từ ban công vào.

      Ách, nằm yên giường bệnh, ra ngoài ban công làm cái gì?

      kì quái nghĩ, Phương Cảnh Xán hướng về phía “Hừ” tiếng, sau đó lại bò lên giường, đưa lưng về phía nằm xuống.

      Nhìn phản ứng kiêu ngạo này của Phương Cảnh Xán, Quả Quả lập tức hiểu nghe lén à?”

      “Hừ, phó thác tình cảm cả đời dành...” Phương Cảnh Xán cũng che dấu, tái diễn lại những câu vừa , ngữ khí chua như dấm* “Hừ, vị thần trong lòng con...”

      quên chữ quan trọng nhất em rồi, là “từng” nhớ ?”

      “Vậy, bây giờ sao? tại là người đàn ông em phó thác suốt đời, là vị thần của em sao?” Phương Cảnh Xán cam lòng hỏi lại.

      Tiếu Quả Quả có biện pháp liên tưởng người đàn ông giận dỗi này với vị thần nào đó, dù gì bọn họ cũng vừa mới xác định quan hệ, , phó thác chung thân đại cái gì đó, chưa nghĩ xa như vậy đâu.

      Thấy lời nào, Phương Cảnh Xán càng tức giận hơn.

      Tiếu Quả Quả khuyên nhủ trong chốc lát thấy hiệu quả, đành phải thu dọn chút, chuẩn bị rời , ngày mai đợi bớt giận rồi sau.

      “Muộn rồi, em về trước, ở đây có việc kêu y tá. Sáng sớm mai em phải tới công ty, đại khái khoảng giữa trưa mới có thể đến thăm , con nữa, đừng tùy tiện xuống giường loạn, cẩn thận miệng vết thương vỡ ra...”

      Tiếu Quả Quả vừa xong, chuẩn bị rời , Phương Cảnh Xán lại lập tức xuống giường, theo sát phía sau , ôm lấy, nghiến răng nghiến lợi : “Tương lai e cùng người đàn ông xa lạ thích cũng ghét kết hôn, cứ như vậy đến già, em cùng với người đàn ông em đến có thuốc chữa, bị em làm cho thần hồn điên đảo, đời nay trừ em ra nhìn người phụ nữ khác, cùng người đàn ông tuyệt thế tốt đẹp đến đầu bạc răng long, sau đó sinh nhiều con!

      biết, em tin , cũng biết em đối với có chờ mong, thậm chí chỉ là thử nhìn chút em với thành đôi ra sao. Nhưng mà, Quả Quả, rất cảm kích, cảm ơn em tiếp nhận , em biết có bao nhiêu vui vẻ, giây phút em hướng tới hôn cái kia, là thời khắc vui vẻ hạnh phúc nhất đời !”

      (*) Bình thường mọi người đọc truyện đều biết chua như dấm hay ăn dấm nghĩa là ghen. Nhưng nó có điển tích nên mình mạn phép sưu tầm cho số bạn biết hiểu hơn.

      Dưới thời Hoàng Đế Đường Thái Tông có vị tể tướng tên là Phòng Huyền Linh nổi tiếng sợ vợ. Mặc dù vợ của ông độc đoán và nóng nảy, nhưng luôn chăm sóc chồng rất chu đáo mà cần đến gia nhân.

      ngày nọ, trong buổi tiệc với các quan nhất phẩm, vua cao hứng với mọi người. Sau vài ly rượu tất cả ngà ngà say. Phòng Huyền Linh khoe khoang với mọi người rằng ông chẳng sợ vợ. Vị hoàng đế cảm thấy hài lòng vì điều đó nên ban tặng hai người đẹp cho tể tướng làm thê thiếp. Khi Phong tể tướng tỉnh rượu, ông lo sợ vợ giận dữ vì mất tự chủ của bản thân.

      Các quan lại trong triều cố gắng động viên an ủi ông và nhắc nhở rằng hai người phụ nữ đẹp đó là ơn của Hoàng Đế, vợ ông liệu dám đụng vào ? Phòng Huyền Linh bình tĩnh thu xếp cẩn thận đưa hai người phụ nữ về nhà. Như dự đoán, vợ của ông vô cùng tức giận, la hét, mắng mỏ và buộc chồng phải đưa hai người đẹp trả lại.

      Khi vua nghe tin, ông muốn gây áp lực với vợ tể tướng để trị tính nóng nảy của bà ta. Ông triệu hồi hai vợ chồng tể tướng. Khi tất cả đến vấn an, Hoàng Đế chỉ tay vào hai người đẹp và bình rượu độc rồi với vợ tể tướng: “Trẫm cần phải nhắc lại tội kháng chỉ nữa. Ngươi chỉ có hai lựa chọn: là đưa hai người phụ nữ này trở về, hai là uống rượu độc tự vẫn. Như vậy ngươi thể ghen tuông với ai nữa”

      Quan tể tướng biết vợ của ông rất bốc đồng vì thế ông quỳ lạy cầu xin Hoàng Đế. Đường Thái Tông giận dữ : “Đường đường là tể tướng mà dám tuân lệnh Trẫm lại còn lẻo mép”. Phòng phu nhân quan sát hai người đẹp và nhận ra mình bao giờ cạnh tranh được với họ, khi họ về làm thiếp, thể sống được ngày yên ổn. Bằng cách này hay cách khác, cũng thất bại. suy nghĩ vài giây và quyết định uống rượu độc.

      Sau khi Phòng phu nhân cầm bình rượu và uống mạch do dự, quan tể tướng ôm vợ và khóc nức nở. Tất cả quan lại đều cười ồ lên vì đó chỉ là vở kịch. Từ chai rượu tưởng là có độc chỉ đựng toàn giấm. Đường Thái Tông chứng kiến và thảng thốt: “Đến Trẫm còn phải sợ ấy, huống gì là Phòng Huyền Linh”.

      Vợ của Phòng tể tướng hài lòng và mỉm cười. Rượu độc chỉ là hình phạt giả. Kể từ câu chuyện đó, trong tiếng Trung Quốc “uống giấm” là từ đồng nghĩa với từ “ghen tuông”.

    3. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      Truyện hay quá chờ chương mới

    4. A fang

      A fang Well-Known Member

      Bài viết:
      566
      Được thích:
      560
      doc xong roi ma minh van con cuoi .co ban nao giong minh khong:yoyo45::yoyo60::yoyo59:

    5. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      hong chuong moi.truyen rat hay

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :