1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Càng Béo Anh Càng Yêu - An Tựu (update Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      ☆, PART 27

      Bữa cơm này vô cùng vui vẻ hòa thuận, cũng nhờ Phương Cảnh Xán với mẹ Tiêu trò chuyện rôm rả, mẹ Tiêu chuyên chú gắp đồ ăn cho Phương Xán Xán, đến con lâu ngày chưa về Tiêu Quả Quả cũng được đối đãi nhiệt tình như vậy.

      Nhưng mà Tiêu Quả Quả hoàn toản rảnh để ý tới những chuyện này… hoàn toàn đắm chìm trong cao lương mỹ vị, đến mức Phương Cảnh Xán gắp đồ ăn cho mấy lần cũng đều biết, dù sao ai gắp thức ăn đến bát của mình, chỉ lo vùi đầu ăn…

      Nhưng mà, mẹ Tiêu vân luôn chú ý lại cảm thấy kì lạ.

      Ngay từ đầu, mẹ Tiêu cảm thấy cậu bé hiểu biết lễ phép này chuyện cùng mình vô cùng hợp ý, lại thấy được dáng vẻ chiếu cố Quả Quả như vậy, nếu có thể thành đôi với Quả Quả tốt biết bao, nhưng mà ý nghĩ này chỉ thoáng qua rồi biến mất. Tướng mạo người ta xuất sắc như vậy, năng lực lại rất tốt, làm ở tập đoàn Phương thị, chỉ sợ là sớm có bạn . Nhưng càng về sau bữa cơm, bà càng nhận thấy có chút bất đồng.

      Những món tiểu Phương gắp đều là những món con bà thích, hơn nữa cá lọc hết xương, tôm lột vỏ, rất ân cần, còn chưa đến mỗi lần nhìn con bà trong ánh mắt hề che dấu thích...

      Đây ràng là có hi vọng nha!

      “Tiểu Phương năm nay bao nhiêu tuổi ? Có bạn chưa?” Mẹ Tiêu thử thăm dò hỏi.

      “28, còn chưa có...” Phương Cảnh Xán có chút ngượng ngùng trả lời.

      Mẹ Tiêu trong lòng vui vẻ, còn : “Điều kiện con tốt như vậy, tại sao đến tuổi này còn chưa tìm bạn ? Muốn dì giới thiệu cho con ?”

      Phương Cảnh Xán liếc nhìn bên cạnh lắc lắc đầu “Cảm ơn dì, cần đâu ạ, con thích , tại theo đuổi...”

      “À, như vậy a...” Mẹ Tiêu lúc này hoàn toàn xác định cậu nhóc này đối với con mình có ý, chỉ là khuê nữ nhà lại...ai ôi!

      “Khụ khụ khụ, sao mẹ lại véo con?”

      “Ăn ít chút! Ăn nữa tìm thấy eo của con nữa đâu!”

      về nhà mỗi ngày gọi điện nhớ con, vừa trở lại ghét bỏ con...” Tiêu Quả Quả bất mãn lẩm bẩm.

      Phương Cảnh Xán gắp cho miếng thịt, an ủi “ Quả Quả như vậy rất tốt rồi.”

      Tìm được đồng minh, ba Tiêu lập tức phụ họa “ Tôi cũng cảm thấy rất tốt, Quả Quả mập chỗ nào, bây giờ đám con mỗi ngày có việc gì ngoài giảm béo, cái này ăn, cái kia ăn, đám con gầy đến mức trận gió cũng có thể thổi bay, hôm qua con lão Vương còn bởi vì uống thuốc giảm cân bị choáng thiếu chút nữa mất mạng. Quả Quả, con trăm ngàn lần thể học theo, lúc này con tuổi ăn tuổi lớn, đừng để bị đói bụng...”

      Mẹ Tiêu trừng mắt lão bạn già, “ Các người quen chiều con bé! Để xem sau này làm sao gả được ra ngoài?”

      ai lấy gả, chúng ta lại cũng phải nuôi nổi...” ba Tiêu Quả Quả phục phản bác.

      Mẹ Tiêu nhìn về phía Phương Cảnh Xán, muốn phân xử: “Tiểu Phương cháu chút, nếu con quá mập, có người đàn ông nào thích ?”

      “Người khác cháu , cháu ngược lại rất thích Quả Quả…như bây giờ”

      Tiêu Quả Quả nghe thế thiếu chút nữa đem cơm trong miệng trực tiếp phun ra, may mà Phương Cảnh Xán trắng hết ra là thích , Tiêu Mộ Bạch ngồi bên cạnh bình tĩnh vỗ vỗ sau lưng .

      Sau bữa cơm tối, Phương Cảnh Xán cùng ba Tiêu chơi cờ, Tiêu Quả Quả bưng tô đậu tằm rang mà làm, vừa ăn vừa ngồi băng ghế cạnh Phương Cảnh Xán xem chơi cờ.

      Kết quả, Phương Canh Xán liên tục thua ba trận, ánh mắt ba Tiêu mừng rỡ híp lại nhìn thấy mắt luôn.

      Ván thứ tư lại thua nữa, Phương Cảnh Xán bất đắc dĩ thở dài tiếng, quay đầu nhìn Tiêu Quả Quả “ Quả Quả... em qua chỗ khác chơi .”

      “Sao vậy?” Tiêu Quả Quả khó hiểu.

      “Em tiếp tục ngồi bên cạnh, bại cả buổi mất.”

      “Em có làm ồn gì sao...Lại phải đánh bài, cần gì phải xem vận khí...” Tiêu Quả Quả bị ghét bỏ phồng miệng thầm rồi bê cái tô chỗ khác.

      Đón nhận ánh mắt thông thấu của ba Tiêu, hai tai Phương Cảnh Xán đỏ bừng, vẻ mặt bất đắc dĩ cười cười.

      Hai người lại tiếp tục chơi cờ, có thắng có thua, cho tới khi mẹ Tiêu đến mới ngừng, ba Tiêu vẻ mặt như cũ chưa muốn dừng, bị mẹ Tiêu mắng hồi mới thông suốt nhanh chóng thu bàn cờ lên.

      Nhìn đồng hồ, mẹ Tiêu đề nghị: “Trễ thế này rồi, hay là tiểu Phương tối nay ngủ lại đây , trong nhà dì có sẵn phòng cho khách đó.”

      cần đâu dì, làm phiền mọi người rồi.” Phương Cảnh Xán dè dặt .

      Thấy Phương Cảnh Phương kiên trì muốn mẹ Tiêu đành phải “Vậy để Quả Quả đưa cháu xuống nhà.”

      Tiêu Mộ Bạch đứng dậy tới: “Để con .”

      Hai người xuống lầu, Phương Cảnh Xán đứng bên xe cảm ơn với Tiêu Mộ Bạch.

      Tiêu Mộ Bạch tặng cho người đối diện ánh mắt ‘tự cầu phúcđi’: “Cũng chỉ lừa gạt được nhất thời thôi.”

      Phương Cảnh Xán lộ ra nụ cười khổ.

      *

      “Quả Quả con cảm thấy tiểu Phương là người như thế nào?”

      Sớm biết bị hỏi như vậy, Tiêu Quả Quả chút do dự đánh gãy ảo tưởng của mẹ mình: “Mẹ, đừng suy nghĩ lung tung, bọn con có khả năng.”

      “Sao lại có khả năng, mẹ nhìn thấy cậu ấy đối với con có ý, lại điều kiện nhà chúng ta cũng kém! Con thành cho mẹ biết, có phải con còn chưa bỏ được Cục Đá xuống hay ?” mẹ Tiêu vẻ mặt mất hứng hỏi.

      phải mà mẹ, ấy được, mẹ biết ấy là ai sao?”

      phải là đồng nghiệp của con sao?”

      ấy là sếp của con, là tổng giám đốc công ty chúng con!

      “Cái gì?” mẹ Tiêu lập tức trở bên kinh ngạc, “Con , sếp của con là tổng giám đốc Phương thị sao?”

      “Đúng ạ”

      “Nhưng tổng giám đốc tập đoàn Phương thị phải là con trai út của Phương Trạch Minh sao?”

      “Là ...” Tiêu Quả Quả gật đầu “ ấy tên đầy đủ là Phương Cảnh Xán”

      Bà chỉ nghĩ rằng Phương Cảnh Xán là nhân viên văn phòng bình thường, mẹ Tiêu ngờ cậu ta lại có địa vị lớn như vậy, hơn nửa ngày trời vẫn thể tiếp thu được này, oán giận : “Con, con bé này, con sao sớm cho mẹ biết!!”

      Tiêu Quả Quả đưa mắt nhìn trai mình vừa tiễn Phương Cảnh Xán xong vừa mở cửa bước vào, “Con định như vậy, nhưng còn phải do đột nhiên giành lấy trước sao...”

      Tiêu Mộ Bạch sắc mặt đổi : “Chỉ để cho ba mẹ có cái nhìn so sánh khách quan chút thôi, đối đãi với người này, nếu ba mẹ phản ứng quá nhiệt tình, cũng có thể làm cậu ta cảm thấy hai người vì thân phận của cậu ta mà cố ý nịnh bợ”

      Tiêu Quả Quả tâm phụ khẩu phục nhìn trai mình cái, “Mẹ, mẹ thiên vị, vì sao sinh ra trai cơ trí như vậy, sinh con lại ngu xuẩn như vậy...”

      "Bởi vì bao nhiêu tinh hoa đều đọng hết cho con rồi."

      “...” Mẹ, người sinh con ra là để bôi xấu con trăm năm đúng .

      Mẹ Tiêu uể oải thôi “Ai, đáng tiếc, cậu bé tốt như vậy...”

      Ba Tiêu im lặng nãy giờ, nghiêm túc : “Nếu là như vậy, con vẫn nên giữ khoảng cách với cậu ta chút, gia thế cậu ta như vậy, hôn xem chừng thể chính mình làm chủ được. Huống chi các con bây giờ vẫn là quan hệ cấp cấp dưới, truyền ra cũng gây ảnh hưởng tốt với con.”

      Tiêu gia cũng được xem như thư hương môn đệ, mẹ Tiêu , ba Tiêu cũng là nửa đường theo thương, ông luôn có chút văn nhân thanh cao cùng cổ hủ, cực kì để ý đến thanh danh bản thân, quan niệm truyền thống môn đăng hộ đối cũng là thâm căn cố đế.

      Tuy rằng những điều này cũng ràng, nhưng nghe được lời ba mình , Tiêu Quả Quả cảm thấy hơi khó chịu cách khó hiểu, thấp giọng “ Ba, trong lòng con đều biết mà.”

      ngược lại cảm thấy vấn đề nằm ở chỗ Phương Cảnh Xán, phần lớn là thuộc về em.” Tiêu Mộ Bạch mở miệng .

      “Em?”nằm cũng trúng đạn, Tiêu Quả Quả tỏ vẻ khó hiểu.

      “Trừ khi em có đủ tự tin ở bên cậu ta, bằng nếu các em thành đôi, em cũng vui vẻ”

      Bị trúng tâm , Tiêu Quả Quả im lặng.

      Nhìn thấy bộ dạng rối rắm của em , Tiêu Mộ Bạch an ủi: “ đời cũng phải chỉ có hai người đàn ông, an bài cho em xem mắt, em có thể thử, cho em lựa chọn, người đều rất tốt, chừng gặp được người thích hợp.”

      “Em suy nghĩ chút ....”

      *

      Buổi sáng ngày hôm sau, bởi vì Tiêu Quả Quả đêm qua ngủ đủ giấc, nửa tỉnh nửa mê đến công ty. Vừa tới sảnh liền đụng phải Phương Cảnh Xán từ bên trong ra.

      Phương Cảnh Xán vốn cùng Mục Dao thảo luận vấn đề gì đó, thần thái vô cùng nghiêm túc, nhưng nhìn thấy Quả Quả lập tức bỏ mọi việc phía sau đầu, nhanh chóng tới, nhưng mới được nửa đường bị Mục Dao dùng tay cứng rắn kéo caravat lôi lại.

      “Kính mong cậu làm việc xong mới tán , OK?”

      Tiêu Quả Quả nghe thấy Mục Dao gì, chỉ thấy Mục Dao hùng hùng hổ hổ thúc dục lên xe, sau đó nhanh chóng rời .

      lát sau, Quả Quả nhận được tin nhắn WeChat: [Quả Quả, chờ trở về, có chuyện muốn hỏi em.]

      Tiêu Quả nhắn tin lại, “Được”.

      Buổi chiều, Phương Cảnh Xán cùng Mục Dao nhận được tin tức tốt từ bên kia truyền tới, bận rộn tháng, cuối cùng hạng mục đàm phán với bên Pháp hoàn thành, toàn bộ công ty đều vui mừng khôn xiết, nhưng mà, khi Tiêu Quả Quả vào căn tin, lại thấy vẻ mặt mọi người vô cùng ảo nãonhư nhà có đám tang, khỏi hỏi, “Mọi người làm sao vậy?”

      Tiểu Lý phòng tài vụ vẻ mặt thảm thiết đem tờ báo trong tay đưa cho Quả Quả Xán của mình… còn là Xán của mình nữa rồi…”

      “Cái gì vậy?” Quả Quả cầm tờ báo xem, tiêu đề tờ báo lập tức đập thẳng vào mắt - “Phương Cảnh Xán cùng thiên kim qua đêm tại biệt thự cao cấp ở ngoại ô, người biết chuyện cho hay ‘họ sắp kết hôn’ ”. Căn cứ báo chí nội dung, tình là phát sinh vào buổi tối ngày hôm kia, Phương Cảnh Xán ăn dấm ăn cả đêm hôm đó...

      Tiêu Quả Quả cảm thấy khí xung quanh mình càng lúc càng mỏng manh, có nguồn áp lực khiến có chút thở nổi, hơn nửa ngày mới bình thưởng trở lại.

      Bởi vì giá trị dung mạo của Phương Cảnh Xán rất cao, cả trong giới giải trí lẫn giới tài chính kinh tế, ngẫu nhiên vài ảnh đồn thổi bên lề đều có thể chiếm được trang báo dài, huống chi tin tức lớn như vầy, hơn nữa còn có chứng cơ luôn nữa.

      “Mọi người vẫn nên nén bi thương , Phương tổng cùng Mục tổng là thanh mai trúc mã, hai người bọn họ ở cùng chỗ cũng là thuận lý thành chương mà thôi” Có người .

      Tâm tình Quả Quả từng chút, từng chút chìm xuống.

      Tiểu Lý phản bác: “ phải chính miệng Phương tổng , Mục tổng phải là kiểu người ấy thích sao? Tôi còn tưởng rằng tôi còn có cơ hội, tại sao lại trở thành như vậy...”

      Tiêu Quả Quả nghe thế trong lòng lại lên tia mong chờ.

      "Cho tôi xin , Mục tổng có khuôn mặt ma mị như vầy, dáng người ưu tú như vầy... cảm thấy câu kia của Phương tổng có thể tin được sao?"

      Mọi người nhất trí lắc đầu.

      Tiêu Quả Quả cũng yên lặng lắc lắc đầu.

    2. Nhược Vân

      Nhược Vân Well-Known Member

      Bài viết:
      933
      Được thích:
      1,403
      Sao mình chọn theo dõi mà ko nhận được Thoòng báo nhể.... Thanks nàng nhiều nhiều.

    3. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      Xì căng đan xuất rồi

    4. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      ☆, PART 28

      Sau khi tan làm, Tiêu Quả Quả yên lòng, mình hướng về trạm xe bus.

      Những năm gần đây, trong thế giới của Quả Quả, phân biệt đàn ông hay phụ nữ, chỉ phân biệt Thẩm Nham và những người khác, từ nhận định tương lai phải gả cho ta, chưa từng liếc mắt nhìn người đàn ông nào khác, cũng chưa từng nghĩ có ngày Thẩm Nham rời bỏ mình. Sau khi Thẩm Nham rời , thậm chí còn bi quan cho rằng mình bao giờ được người đàn ông nào khác, bởi vì đem hết nhiệt tình của đời người dành cho ta.

      Cho tới ngày, Phương Cảnh Xán như cột pháo hề báo trước bắn thẳng về phía , bừa bãi xâm nhập vào thế giới của khiến nó trở nên vui vẻ, còn từng giây từng phút như bình thường xuất ,đem tuyệt vọng của , đau lòng cùng với những thương tâm thất tình của thiếu nữ quậy tung lên còn mảnh, còn khiến cho biết nên khóc hay nên cười khi dần dần quen thuộc với tồn tại đặc biệt của , cuối cùng còn phát ra để ý tới rất nhiều…

      Hôm nay tại phòng trà, những tin tức báo chí kia, khiến còn biện pháp trốn tránh này.

      Trong đầu dường như có chiếc đèn đỏ báo nguy hiểm, liên tục vang lên tiếng bí bo.

      Dưới tình trạng tâm hoảng ý loạn, biết từ lúc nào Tiêu Quả Quả lấy di động ra, vừa vừa gọi điện cho .

      phải tìm người cho em xem mắt sao? Hôm nay em rảnh nè.”

      “Em chắc chắn?”

      “Chắc chắn.”

      “Tốt nhất là nên ở những tình huống xúc động quyết định việc này.” Tiêu Mộ Bạch nhắc nhở.

      Tiêu Quả Quả dường như cảm thấy bị người ta nhìn thấu tâm can, chột dạ, mạnh miệng chống đối: “Em suy tính rất kĩ càng.”

      “Vậy được rồi, giúp em hẹn gặp người ta, đợi lúc nữa đem thời gian và địa điểm gửi cho em.”

      “Vâng.”

      Cúp điện thoại, Quả Quả cảm thấy như nút thắt cảm xúc buộc chặt bấy lâu nay cuối cùng cũng được phát tiết ra, trong lòng hơi thư thái. Nhưng cái cảm giác này cũng tiếp tục được bao lâu, cuối cùng tâm tình ngược lại càng thêm tốt, khó chịu dùng sức đá mấy hòn đá dưới chân.

      "Quả Quả —— "

      Phía sau truyền đến thanh quen thuộc, lưng Tiêu Quả Quả nhất thời cứng đờ.

      “Quả Quả chờ !” Phương Cảnh Xán thân giày da comple, thở hồng hộc đuổi theo sau, kéo lỏng caravat, xin lỗi, “Xin lỗi, hôm nay có quá nhiều việc, vừa mới vội xong.”

      Tiêu Quả Quả há miệng thở dốc, thiếu chút nữa nhịn được trực tiếp hỏi thẳng Phương Cảnh Xán chuyện báo chí là như nào, lời đến miệng lại thành: “ buổi sáng có chuyện muốn với em, là muốn gì?”

      Phương Cảnh Xán lập tức lộ vẻ mặt thấp thỏm, do dự lâu mới mở miệng: “Khụ, cái kia, ba mẹ em ấn tượng với như nào?”

      Tiêu Quả Quả nghĩ tới, Phương Cảnh Xán chạy đuổi theo đoạn đường dài chỉ là vì hỏi cái này, trả lời: “Rất tốt nha.”

      ?” Con ngươi Phương Cảnh Xán sáng lên.

      “Chỉ là sau khi biết là Tổng giám đốc, cảm thấy em vẫn nên giữ khoảng cách nhất định với . Mọi người trong nhà đều hi vọng em tìm đối tượng có gia thế tương tương.” Tiêu Quả Quả hít hơi xong, dám nhìn vào mắt người đối diện.

      Phương Cảnh Xán nghe xong lông mày nhíu lại đến mức có thể kẹp chết con ruồi “Vậy ý em như thế nào?”

      “Em...” Tiêu Quả Quả hít sâu hơi, “Phương Cảnh Xán, em suy nghĩ kỹ, thấy chúng ta thích hợp, cần lãng phí thời gian với em đâu.”

      Vẻ mặt Phương Cảnh Xán như bị người khác kì thị cùng bất công, giận giữ kích động hướng về phía Tiêu Quả Quả cao giọng : “ thích hợp? Nơi nào thích hợp? Chỉ vì thấy lớn lên đẹp trai lại có gia thế tốt. Những thứ này phải do quyết định! Vì sao em thể đối xử công bẳng với môt chút?”

      Lời phát ra từ nội tâm phẫn nộ cùng với vẻ mặt ủy khuất, là khiến cho người ta áy náy đến tâm đều nát, nhưng mà, lời này ra, nghe như thế nào cũng giống như muốn ăn đòn vậy...

      “Xin lỗi...” Tiêu Quả Quả né tránh tầm mắt của , “Những điều nên em , cứ như vậy , em còn có việc, trước.”

      “Có việc? Việc gì?” Rađa trong thân thể Phương Cảnh Xán cực kì mẫn cảm.

      em an bài cho em xem mắt.”

      Phương Cảnh Xán lập tức cảm thấy vũ trụ lúc này bùng nổ, nghiêm túc chặn kín đường của , “ cho ! Tiêu Quả Quả, em nghe cho kĩ giúp , nếu em dám , cho đối tượng hẹn hò của em biết, cho ta biết em đối xử bội tình bạc nghĩa với ...”

      Tiêu Quả Quả hoàn toàn hề bị uy hiếp, vẻ mặt tỉnh bơ nhìn , “Ai tin a…”

      Người này lớn lên nhìn mặt là biết chỉ có bội tình bạc nghĩa nghĩa người khác, làm sao có khả năng bị người khác bội tình bạc nghĩa nha.

      Phương Cảnh Xán mở to hai mắt, trừng trừng, tức giận đến mức con ngươi đều đỏ. Chết tiệt, con thỏ , muốn cắn chết em!

      Sau đó, làm như vậy.

      ngụm cắn xuống, cảm nhận được bờ môi mềm mượt vô cùng giống thạch hoa quả. Phương Cảnh Xán tính cắn cái mãnh liệt phát tiết lửa giận, nhưng lúc chạm xuống lại mềm như lông chim, cho tới khi Tiêu Quả Quả trợn tròn mắt bắt đầu giãy dụa, khiến hỏa khí của lại nổi nên, tay giữ gáy hướng về phía mình, sau đó tùy ý làm nụ hôn này sâu hơn…

      Thảm, làm thế nào bây giờ, nhất thời xúc động hôn mất rồi, đây coi là cường hôn đúng ? Nhất định làm hỏng hình tương mất! Thôi, hôn hôn rồi! Hôn! Hôn đến cùng!

      “Phương... Uhmm...” Tiêu Quả Quả cảm giác như vừa xoay tròn trăm vòng, toàn bộ thế giới đều xoay tròn, cảm giác tê dại khi mới chạm vào nhau, dường như có dòng điện truyền tới mọi chỗ trong cơ thể, toàn thân như thanh chocolate phơi dưới ánh nắng mặt trời, tan chảy mềm nhũn.

      Người kia quả thực hệt như sư tử đói bụng bị nhốt trong lồng sắt 10 năm vừa được thả ra, rốt cuộc được ‘khai trai’, càng ngày càng dùng sức, sâu tới trong họng , đầu lưỡi nóng hừng hực quậy quấn long trời ở đất trong miệng , bàn tay đặt bên hông kích động ngừng xoa nắn, gần như đem hông xoa bóp tới đỏ bừng…

      Tiêu Quả Quả giãy dụa được liền đem chân mình đạp cho chân người này phát, Phương Cảnh Xán rên lên tiếng, Tiêu Quả Quả lập tức dùng sức đẩy ra, con ngươi tràn ngập hơi nước, oán giận trừng mắt, “Phương Cảnh Xán, xem tôi là thứ gì?”

      “Bà xã tương lai.” Nhìn nàng hung hăng nhăm nhăm nhìn mình, trong ánh mắt chỉ có mình, đôi môi ướt át sưng đỏ, quả thực là quá đẹp. Phương Cảnh Xán ánh mắt khóa chặt Quả Quả, sáng tới kinh người, giống như trong bầu trời đen tối có vì sao sáng rực.

      Tiêu Quả Quả nhất thời bị câu trả lời hợp tình hợp lý của làm cho nghẹn họng, “Bà xã tương lai của là người khác !”

      “Người khác? Ai ?”

      “Biết còn cố hỏi”.

      biết được ? Bà xã tương lai chẳng lẽ phải do tự quyết định? như thế nào lại biết trừ bỏ em ra còn có khả năng có người khác.”

      “Mục tổng đó?” Rốt cuộc...vẫn là hỏi ra miệng! Lời vừa thoát khỏi miệng, Tiêu Quả Quả liền hận thể tự vả miệng mình cái, như thế nào vẫn quản được miệng mình, vì sao cứ mỗi khi đứng trước mặt người này, bao nhiêu tức giận tự ti lời đều tràn ra hết… “Mục Dao?” Phương Cảnh Xản lộ ra vẻ mặt kinh khủng, giống như nữ sinh nhìn thấytrong hộp bút mình có con sâu lông vậy, kích động , “ điên rồi hay sao mà tìm đến ấy làm bà xã, bộ dạng khó coi như vậy, nhìn thôi liền cảm thấy đau đầu rồi.”

      “Phương Cảnh Xán, mù à?” Tiêu Quả Quả lúc này thể nhịn được nữa.

      Cho dù là ‘tình nhân trong mắt hóa Tây Thi’ cũng thể khoa trương đến mức này !

      “Vậy coi như mắt mù mới thích em được chưa.”

      Tiêu Quả Quả bóp bóp trán, muốn , trước mắt có ánh sáng trắng chợt lóe lên, bèn đưa mắt nhìn về hướng ánh sáng đó, lại thấy người đàn ông mặc áo màu đen, đội mũ lưỡi trai cùng khẩu trong cầm trong tay con dao sắc nọn đột nhiên hướng tới Phương Cảnh Xán hoàn toàn phòng bị lúc này đâm tới....

      “Phương Cảnh Xán, cẩn thận!” Tiêu Quả Quả vẻ mặt hoảng sợ, nhanh chóng lên bước, dùng sức đẩy Phương Cảnh Xán ra.

      Giờ phút này, trong đầu Tiêu Quả Quả lên hình ảnh lúc phỏng vấn với bài diễn thuyết khí thế ngất trời của mình.

      Chỉ là nghĩ đến, thế nhưng ngày thay Boss chắn dao cừu hận này.

      Nhưng mà, giống như dự đoán trong đầu, hề có đau đớn nào truyền đến.

      Phương Cảnh Xán che bụng, từ khe hở của ngón tay máu tươi trào, đem Tiêu Quả Quả gắt gao bảo hộ sau người, cước đem kẻ hành hung đá xuống đất.

      Hung thủ cũng muốn tiếp tục đánh nhau, thấy đâm được liền lập tức bò dậy quay đầu bỏ chạy, lúc này đối diện đường cái có hai hộ vệ áo đen cao lớn cản ta, chế trụ hung thủ.

      *

      Ngay sau đó, Mục Dao từ sau lưng hộ vệ, đôi giày cao 12 phân nhanh chóng chạy từ bên kia đường sang đây, nhìn thấy Phương Cảnh Xán bị thương lập tức mắng xối xả: “Phương Cảnh Xán, cậu vẫn ổn chứ? Chỉ chuyện đương thôi mà sao phải giống mấy cảnh phim thần tượng vậy hả? Vừa rồi còn dặn cậu mấy ngày này vạn lần cần chú ý, được rời khỏi vệ sĩ, cậu giỏi rồi, quay qua quay lại liền bị người ta đâm, lời lão nương đều từ tai nọ qua tai kia rồi! Cậu xem sao đâm sâu hơn vài phần nhỉ?”

      Phương Cảnh Xán đổ mồ hôi lạnh, toàn thân suy yếu, đem đầu chôn ở bả vai mềm mại của Tiêu Quả Quả, : “Cậu đừng có tới gần mình, mình nhìn thấy cậu liền đau đầu, đều tại cậu làm hại mình bị Quả Quả hiểu nhầm, cậu nhanh chóng trả lại trong sạch cho mình…”

      “Trả lại cái con khỉ.” Mục Dạo đạp cước tới.

      Tiêu Quả Quả cẩn thận che chở Phương Cảnh Xán tránh được cái đạp này của Mục Dao, vẻ mặt lo lắng : “Đừng cãi nhau nữa, cần phải nhanh chóng đưa ấy tới bệnh viện trước .”

      “Yên tâm , cậu ta là cái tai họa ngàn năm, dễ chết như vậy đâu!” Mục Dao tuy miệng như vậy nhưng vẫn khẩn trương đem xe chạy tới.

      *

      dao kia đâm xuyên qua dạ dày Phương Cảnh Xán, nhưng may mắn nguy hiểm đến tính mạng, phẫu thuật cũng thành công, chỉ là tạm thời thể ăn, chỉ có thể truyền dịch cung cấp dinh dưỡng cho cơ thể.

      Trong phòng bệnh, nhìn khí sắc tại của Phương Cảnh Xán, đôi mắt đóng chặt, sắc mặt tái nhợt nằm giường bệnh, trong lòng Tiêu Quả Quả khó chịu vô cùng.

      “Đừng lo lắng, có gì đáng ngại cả.” Mục Dao ngồi bên cạnh an ủi.

      “Đều tại em tốt...”

      “Mục tiêu của đối phương chính là cậu ấy, liên quan tới em.” Mục Dao liếc mắt nhìn Quả Quả cái, hỏi: “Em cùng cậu ấy cãi nhau à? Vì tôi?”

      Tiêu Quả Quả đáp lại.

      “Coi như lần này nhìn ở mặt mũi của cậu ấy, tôi đem trả lại trong sạch của cậu ấy, báo chí đều là viết lung tung, đêm hôm đó cậu ấy nhìn thấy em cùng người đàn ông khác thân mật, liền uống say như chết, tôi đành đưa cậu ta về nhà mà thôi. Mặt khác từ khi biết em đến nay, chỉ số thông minh cậu ấy quả rơi rớt rất nhiều, xem ra, cậu ấy thích em...”

      Mục Dao xong liền có điện thoại, nhìn Quả Quả cái thâm sâu, sau đó mới ra ngoài.

      Tiêu Quả Quả bị ánh mắt kia liếc nhìn liền ảo não thôi, đưa tay bưng kín măt, làm sao lại thành chính mình cố tình ghen tuông gây đâu?

      lát sau, Phương Cảnh Xán mờ mịt tỉnh lại, thấy người bên cạnh giường bệnh vui sướng, giây sau lại là giận dữ, “Ai bảo em chắn dao cho , em cho rằng mình chính làkim cương à? Đồ cứng đầu! A đau...”

      đừng làm loạn!” Tiêu Quả Quả giữ nằm xuống xong, oán giận , “Còn bằng em bị đâm đâu, em mỡ dày như vậy, nếu người bị đâm là em, tuyệt đối thương tổn đến nội tạng...”

      Phương Cảnh Xán cực kì nghiêm túc nhìn , cầm bàn tay Quả Quả đặt lên tim mình. Tiêu Quả Quả muốn giãy chút, giãy được, cách lớp vải màu xanh nhạt cảm nhận tới nhịp đập thình thịch của trái tím.

      “Ai đả thương đến nội tạng, nơi này cũng là nội tạng... cũng bị thương.” Phương Cảnh Xán .

      Phòng bệnh đầy mùi thuốc sát trùng hề có chút lãng mạn nào, lại khiến cho Quả Quả cảm thấy có loại ảo giác như những cánh hoa đóa đào tháng ba rơi xuống tung bay.....

      Thình thịch thình thịch... là tiếng tim đập của Phương Cảnh Xán, như đem sợ hãi chết đuối cố chạy gắng lên bờ lần nữa lại bị kéo lại vào bể tình.
      Last edited: 10/2/16

    5. Nhược Vân

      Nhược Vân Well-Known Member

      Bài viết:
      933
      Được thích:
      1,403
      Chết mất thoi, truyện như thế này mà lâu lau mới có chương..... Ko ghiền......

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :