1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Càng Béo Anh Càng Yêu - An Tựu (update Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      ☆, PART 17
      Editor: Temo

      "Ôi, chớp mắt cái con thành rồi... Nhớ năm đó con còn bé tí ti, xinh xắn như đứa trẻ trong tranh tết Quan bước ra, cho gì ăn nấy, ăn uống rất tốt, khóc quấy, gặp ai cũng cười, ngoan ngoãn đến mức ai gặp cũng muốn ôm con về nhà. Nguyện vọng lớn nhất của dì là con gả đến nhà dì mau chút …”

      Tiêu Quả Quả lắng nghe những hồi ức của dì Thẩm, trong lòng trào dâng từng đợt chua xót, mà kể cả Thẩm Nham có đối xử với thế nào, dì Thẩm và chú Thẩm đều thương như con ruột, cũng xem họ như người thân, cho dù có ngày với Thẩm Nham trở thành người dưng nước lã, cũng có cách nào rũ bỏ mối thân tình của hai ông bà…

      Mẹ Thẩm cảm khái hồi, quan tâm hỏi, "Nghe Thẩm Nham gần đây con làm rồi ư? Con bé này, con muốn ra ngoài rèn luyện là chuyện tốt nhưng đừng cực khổ quá! Con làm ở công ty nào, có cần dì giúp con tiếng ?”

      " cần đâu dì, cũng vất vả lắm, con rất thích công việc tại, mọi người trong công ty đều rất tốt với con…” Tiêu Quả Quả vội .

      Hồi trước, yên lành tự nhiên bắt coi mắt, và Thẩm Nham đều cho hai ông bà biết chuyện này, tránh để bọn họ lo lắng.

      tìm việc là do chính miệng . Tuy Thẩm Nham có thể viện trợ cho lúc, nhưng chung quy phải là cách lâu dài. cũng tự ái mà, muốn chứng minh cho thấy, uy hiếp được , dù có cắt đứt tiền sinh hoạt của , vẫn có thể tự nuôi sống mình.

      Lúc này lại nhớ tới lời ‘Đời này phải Thẩm Nham em lấy’ mà với trai trong lúc giận dữ kia, thực mất mặt đến nỗi chắc cả đời cũng chẳng dám đối diện với ...

      Mẹ Thẩm nghe vậy mới yên tâm, lập tức hưng phấn hỏi tiếp: "Quả Quả, giờ con tan sở chưa? Tới trường học chưa? Gặp Tiểu Nham chưa?"

      "Vẫn chưa ạ, con đường, mà sao thế dì?"

      Mẹ Thẩm thần bí : "Dì chuẩn bị cho con món quà sinh nhật đặc biệt, bảo Tiểu Nham đưa cho con, đến lúc đó con thấy nhất định thích!”

      Nghe giọng điệu này, món quà chỉ sợ rất quý giá, giờ thân phận thích hợp để nhận.

      Tiêu Quả Quả suy nghĩ phải từ chối thế nào, mẹ Thẩm thoáng khổ sở : "Quả Quả nè, lâu rồi con ghé nhà dì chơi, cuối tuần này con phải tới thăm dì đó, dì mới học được mấy món ăn, đều là những món con thích, vừa vặn ăn xong theo dì xem đồ nội thất nhé, dì chuẩn bị tân trang lại nhà cửa chút, lần trước phải con con rất thích phòng bếp trong album ảnh sao? Chúng ta bèn dựa theo bức ảnh ấy làm cái, chờ sau này con với Tiểu Nham kết hôn…”

      Mẹ Thẩm ngừng vui vẻ dong dài, cho đến khi cúp máy, Tiêu Quả Quả cũng tìm được thời cơ thích hợp để việc kia.

      Kỳ coi như cho cơ hội , Quả Quả cũng nỡ ra lời khiến bọn họ đau lòng.

      Còn nữa, nếu chuyện này do chính , khó tránh khỏi bị hiểu lầm là muốn cáo trạng, chỉ e đến lúc đó cũng bị thành cố ý lợi dụng người trong nhà để tạo áp lực cho Thẩm Nham, khiến bản thân rơi vào tình cảnh chưa hết hi vọng, dây dưa đến cùng hòng ép ở bên mình.

      Xuống xe bus, Tiêu Quả Quả tâm nặng nề lại dưới sân trường.

      Hôm nay Tống Kiêm Gia ra ngoài làm rồi, Hùng Bảo Đình cũng gửi tin nhắn báo công ty có việc, tạm thời tối nay về ăn cơm.

      Cũng may nhờ Phương Cảnh Xán biết hôm nay là sinh nhật nên cho tan tầm sớm, kết quả về nhà cũng chỉ có mình, ngẫm lại còn bằng ở công ty tăng ca!

      Tiêu Quả Quả càng nghĩ càng cảm thấy thê lương, song, nghĩ tới bát mì trường thọ có tạo hình kỳ quái kia của Phương Cảnh Xán, còn có câu chúc ‘Sinh nhật vui vẻ’ dụng tâm ngay 12 giờ ấy, trong lòng lại thoải mái. Mặc kệ muốn thu mua lòng người hay xuất phát từ đồng cảm, đều rất cảm kích.

      Có lẽ mình ăn cơm có khẩu vị gì, nên Tiêu Quả Quả dạo cả ba căn tin cũng thấy món gì muốn ăn, cuối cùng quyết định tùy tiện đặt phần cơm chiên mang về.

      đứng ở quầy tính tiền, phía sau truyền tới giọng cà lơ phất phơ quen thuộc —— "Bà chủ, cho tôi phần cơm chiên dứa! Còn có ô mai… Nước..."

      Lương Gia Bình vừa trông thấy Tiêu Quả Quả, bèn xoay đầu bỏ chạy.

      "Ê? Bạn học kia, sao lại bỏ chạy? Cơm chiên dứa của cậu có cần nữa ?" Bác bán cơm hỏi.

      Lương Gia Bình sớm chạy mất hút.

      Tiêu Quả Quả liếc mắt nhìn bóng lưng chạy thục mạng của , lập tức phớt lờ thu hồi tầm mắt.

      Lương Gia Bình thở hồng hộc chạy hơn nửa ngày, trốn trong góc phòng, thấy Tiêu Quả Quả hoàn toàn đếm xỉa mình, trái lại bản thân tự động chạy về.

      "Khụ, đại tiểu thư..."

      Tiêu Quả Quả để ý tới .

      "Quả Quả, sao cậu lại bơ tớ thế..."

      "Có chuyện gì?"

      Lương Gia Bình nịnh nọt thanh toán luôn phần của Quả Quả, còn ra vẻ thương tâm, "Quả Quả, đừng lạnh nhạt với người ta vậy, chọc cậu giận là Thẩm Nham chứ đâu phải mình, mình cũng đâu có dính líu gì tới cậu ấy, thiệt đó!”

      Khoé miệng Tiêu Quả Quả nhếch lên, tràn ngập trào phúng, "Lúc trước tôi vẫn lấy làm lạ, ràng cậu rất thích Diệp Vi nhưng xưa nay xuống tay, giờ tôi hiểu, vợ bạn thể lừa, cậu rất nghĩa khí ha!”

      Lương Gia Bình vừa nghe vậy lập tức , " ta mà tính là vợ bạn gì! Quả Quả, mình có biết chuyện ta mập mờ với Thẩm Nham, nhưng mình luôn cho rằng Thẩm Nham chỉ chơi đùa với ta thôi, mình đâu ngờ việc phát triển thành thế này… "

      Tiêu Quả Quả nhận lấy phần cơm chiên bà chủ đóng gói xong, cười như cười nhìn , "Chơi đùa thôi hả? Vậy tôi cũng có thể chơi đùa với bạn thân của nhỉ?"

      Là bạn thân nhất của Thẩm Nham, Lương Gia Bình lập tức hoảng sợ lui về sau vài bước, “Coi… coi như mình chưa …”

      Tiêu Quả Quả lười tranh luận với , xoay người rời .

      Phần cơm của mình Lương Gia Bình cũng lấy, vội vàng đuổi theo giải thích, "Có chuyện này mình phải cho , mình thích Diệp Vi, vì mình thấy bộ mặt của ta từ lâu, được chưa? Thằng nhóc Thẩm Nham ấy suốt ngày với mình đó trong sáng bao nhiêu, hiền lành bao nhiêu. Xin thưa, nếu ta mà thuần khiết mình là xử nam!”

      Tiêu Quả Quả: "..."

      "Gia cảnh ta cậu cũng biết rồi, Diệp gia cũng là người có máu mặt, đặc biệt nhà mẹ đẻ Diệp phu nhân dễ chọc, thân phận ta như vậy, để ở bên ngoài nuôi còn cho qua, chứ tuyệt đối thể đón về nhà được!" Lương Gia Bình tới đây, vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc, "Có điều, cậu nghĩ thử xem, nếu ta bám Thẩm Nham sao? Thế hoàn toàn khác nha! Diệp gia luôn muốn hợp tác với Thẩm gia, lại chưa tìm được cơ hội..."

      Thấy Tiêu Quả Quả vẫn thờ ơ như cũ, Lương Gia Bình kích động thôi: "Quả Quả, chẳng lẽ cậu muốn trơ mắt nhìn khác từng bước thiết kế cậu, cướp người đàn ông của cậu, khôi phục thân phận đại tiểu thư nhà họ Diệp, sau đó mặt mày rạng rỡ gả vào nhà họ Thẩm sao?”

      Tiêu Quả Quả xoay người nhìn , trong con ngươi có tia ấm áp nào, "Vậy cậu muốn tôi phải làm thế nào?"

      "Đương... Đương nhiên là..."

      "Giảm béo! Bắt chước Diệp Vi yếu đuối nũng nịu như chim én vậy! Biến thành loại con Thẩm Nham thích, sau đó đấu với Diệp Vi ngươi chết ta sống, giành lại trái tim Thẩm Nham hả?" Tiêu Quả Quả ra những lời dám .

      Tuy rằng trong lòng Lương Gia Bình muốn vậy, nhưng đối mặt với ánh mắt lạnh buốt của Tiêu Quả Quả, hoàn toàn dám ‘Đúng’.

      Thấy Tiêu Quả Quả rời ngoảnh đầu lại, hoàn toàn kích thích Lương Gia Bình gấp đến độ tóc sắp rụng sạch.

      Lúc trước tốt xấu gì còn có Thẩm Nham để lấy cớ này nọ, ba mẹ mắng , cằn nhằn cũng bỏ , dù sao cũng ép đến mức nóng nảy, giờ hai vị nhà mà biết Quả Quả với Thẩm Nham chia tay rồi, quả thực dám nghĩ nữa...

      được, thể từ bỏ!

      *

      Sau khi trở lại kí túc xá, Tiêu Quả Quả hoàn toàn có tâm trạng ăn hết phần cơm chiên.

      Trước kia chưa bao giờ biết cảm giá nuốt trôi là như thế nào, tại cảm nhận được ba chữ ‘Tức no luôn’ cách sâu sắc.

      Tiêu Quả Quả nằm giường hồi, trong đầu rối loạn khó chịu ngớt, cuối cùng trở mình bật dậy mở máy tính, đăng nhập vào trò chơi.

      Lần trước hoàn thành nhiệm vụ thuần hóa con quái thú Tinh có gắn cờ, Tiêu Quả Quả nhấn vào nó giao nhiệm vụ, trong nháy mắt nhân vật xuất vầng hào quang, thăng cấp rồi.

      Nhìn level mình vì Thẩm Nham cực khổ thăng cấp, trong lòng Tiêu Quả Quả ngổn ngang trăm mối tơ vò.

      Bất giác, cho nhân vật truyền tống tới vực sâu hư .

      Đây là nơi duy nhất có thể ‘Tự sát’ trong trò chơi.

      Ở chỗ này nhảy xuống tự sát phải chết lần đơn giản thế, mà tương đương với tự sát xóa acc, sau khi nhảy xuống, level này, nhân vật này, lập tức còn tồn tại nữa.

      muốn cất bước, kênh chat riêng xuất hàng chữ.

      [ chat riêng ][ Phiên nhiên tuyết hải gian ]: Quả Quả, em ở đâu?

      Tiêu Quả Quả cuống quít đưa nhân vật đến chỗ khác, sau đó biết địa điểm, theo bản năng muốn Phương Cảnh Xán biết mới vừa rồi mình suýt xóa acc.

      Cũng chẳng biết Phương Cảnh Xán online lúc nào, nhanh chóng truyền tống đến gần chỗ .

      Tiếp đó, màn hình Tiêu Quả Quả xuất cầu giao dịch của .

      Nhìn giao dịch gởi cho mình, vẻ mặt Tiêu Quả Quả mờ mịt.

      [ chat riêng ][ Độc cầu bại ]: những thứ này... là gì?

      [ chat riêng ][ Phiên nhiên tuyết hải gian ]: ít thức ăn, do làm, em ăn xong có thể tăng độ thân mật giữa chúng ta, còn làm trang phục cho em! Thử xem ~

      Ặc, hệt như kiều thê hiền huệ... Tiêu Quả Quả ôm ý nghĩ quỷ dị này thay đồ, quả nhiên vừa tuấn lại phóng khoáng, đứng chung với tiểu Lạc Y xinh xắn thực xứng đôi vô cùng, vì thế Tiêu Quả Quả càng cảm thấy quỷ dị hơn.

      [ chat riêng ][ Phiên nhiên tuyết hải gian ]: chơi với bạn bè sao?

      [ chat riêng ][ Độc cầu bại ]: trùng hợp mấy ấy đều có việc...

      [ chat riêng ][ Phiên nhiên tuyết hải gian ]: Có muốn cùng nhau soát Huyền thiết[1]? muốn giúp em làm vũ khí ~

      [1]Huyền thiết: nguyên liệu làm vũ khí.

      Tiêu Quả Quả định trả lời, kênh phụ cận bị ‘Ha ha ha’ spam loạt.

      [ phụ cận ][ ha ha ha ]: Đại tiểu thư, cậu có thể suy nghĩ kỹ những lời mình ban nãy ?

      [ phụ cận ][ ha ha ha ]: Mình muốn tốt cho cậu! Cậu suy nghĩ chút , cậu với Thẩm Nham có tình cảm nhiều năm thế, chỉ vì chút chuyện này mà trở mặt, đáng đâu!

      [ phụ cận ][ ha ha ha ]: Thẩm Nham chỉ nhất thời bị quỷ ám thôi, tin mình , nếu cậu ốm bớt chắc chắn toàn thắng mà.

      [ phụ cận ][ ha ha ha ]: Nếu sợ phiền phức, hút mỡ cũng được! Còn nhanh nữa! Mình giới thiệu cho cậu bác sĩ có danh tiếng tuyệt vời!

      [ phụ cận ][ ha ha ha ]: Ơ, tiểu Tuyết muội muội cũng ở đây à ~ tiểu Tuyết muội muội, muội xem huynh có đúng ?

      Lời này vừa gửi, chỉ trong giây tích tắc, bị kiều thê hiền huệ lập tức biến thành Lạc Y đại ma đầu sát nhân mở hình thức đồ sát[2], giết cách tàn nhẫn.

      [2] Đồ sát: hình thức PK giữa người với người bất chấp cùng phe phái hay bang hội, đều có thể giết nhau.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      ☆, PART 18
      Editor: Temo

      Sau ngày sinh nhật, Tiêu Quả Quả liên tục bận rộn hơn tháng.

      Mỗi ngày, sáu giờ sáng vội vàng tới công ty, thường xuyên tăng ca đến mười mười hai giờ tối, sát giờ ký túc xá đóng cửa mới gấp gáp trở về, sau khi về ký túc xá, tắm rửa xong nằm xuống là ngủ mất. Mỗi ngày, trường học công ty hai nơi cứ thế tới lui.

      Có lẽ vì quá bận rộn, nên tháng sau khi thất tình vốn phải thống khổ nhất gian nan nhất lại trôi qua trong nháy mắt như vậy.

      Ngẫu nhiên suy nghĩ lại, thậm chí ngay cả status tâm trạng QQ, Quả Quả cũng chưa gửi nữa.

      Trước giờ vẫn chỉ có câu ‘Tôi béo, vì thế tôi tồn tại’.

      Mà trong khoảng thời gian bận rộn này, bất kể là thực hay mạng, ngày nào Diệp Vi cũng đều trình diễn màn ân ân ái ái.

      tại toàn trường đều biết đôi Kim Đồng Ngọc Nữ nổi tiếng rốt cuộc tu thành chính quả, hai người nghiễm nhiên thành đôi được nhiều người ca ngợi, còn trong mắt người ngoài luôn luôn là mập theo đuổi Thẩm Nham, thất bại cũng là chuyện trong dự liệu, nhận được đánh giá chỉ có biết tự lượng sức mình.

      Vết phỏng đùi Diệp Vi vốn nghiêm trọng lắm, hoàn toàn tới mức chẳng thể nổi, có điều lại khiến Thẩm Nham cõng hơn hai tuần, sau này vì Tiêu Quả Quả sớm về muộn, số lần gặp được càng ngày càng ít, nên coi như nhắm mắt làm ngơ.

      Chẳng qua, rất ràng, hôm nay vận may của tốt lắm.

      Gần mười hai giờ rồi, vậy mà còn hai người em em dưới lầu ký túc xá.

      Thoạt nhìn tâm trạng Diệp Vi rất tốt, thấy Quả Quả còn lên tiếng chào hỏi, "Quả Quả, lại muộn nữa à?"

      Tiêu Quả Quả trực tiếp để ý ta.

      Diệp Vi bĩu môi, khẽ xì tiếng, " ràng cậu có thể với trai và gia đình là được, lại còn liều chết, cũng chẳng biết làm cho ai coi..."

      Thẩm Nham đuổi theo vài bước, "Quả Quả, có bạn mới mở công ty, có thể giới thiệu em vào làm, tuy rằng công ty mới mở, nhưng ít ra mệt như em bây giờ! Em là con ngày nào tăng ca đều trễ thế quá cực khổ, chưa kể còn an toàn nữa..."

      Diệp Vi nghe vậy dậm chân, rất bất mãn, sợ Tiêu Quả Quả đồng ý.

      Bước chân của Tiêu Quả Quả chậm lại chút nào, cũng chẳng xoay đầu thẳng lên lầu, "Chuyện của tôi, còn chưa tới lượt quan tâm."

      Đối với dịu dàng của , trước kia có bao nhiêu say mê, tại chỉ chán ghét bấy nhiêu.

      Thái độ của Tiêu Quả Quả khiến Diệp Vi thầm thở phào nhõm, thân mật kéo cánh tay Thẩm Nham làm nũng: " thấy chưa, cậu ấy đối với như vậy, chứ đừng đối với em, cả ngày bày cái dáng vẻ như mọi người đều thiếu nợ cậu ấy thế, cần gì phải tự chuốc lấy nhục nhã, ôm mặt nóng dán mông lạnh chứ!”

      Thẩm Nham khe khẽ thở dài, nét mặt thoáng mất mát, mấy ngày qua lạnh lùng của Tiêu Quả Quả tiêu hao hết kiên nhẫn của , nếu ngay từ đầu còn chút áy náy, muốn dốc hết toàn lực bù đắp, đến bây giờ chỉ còn lại mệt mỏi, có lẽ tới lúc nên buông xuống hết rồi.

      "Đúng rồi, ba em muốn gặp mặt , khi nào... rảnh vậy?" Diệp Vi thử thăm dò câu.

      Nhìn bé yếu ớt, vẻ mặt dè dặt, ánh mắt tràn ngập mong đợi, lòng ỷ lại mình, trong lòng Thẩm Nham bỗng nhiên mềm nhũn, dịu dàng , "Còn hơn tháng nữa mới tốt nghiệp, đợi qua đợt này, nhất định tự mình tới nhà thăm hỏi!"

      Đầu tiên Diệp Vi nhìn cách thể nào tin nổi, tiếp theo là vui sướng thôi, sau đó vui vẻ nhón chân lên hôn lên môi .

      Phản ứng lấy lòng của Diệp Vi cuối cùng san bằng tia mất mát còn sót lại dưới đáy lòng .

      *

      Gần đây, thời tiết ở thành phố A càng ngày càng nóng bức, mấy ngày trước còn có sinh viên ôm chăn ra phơi nắng trực tiếp làm cái chăn bị cháy toàn bộ thành tro bụi, việc này còn được lên bản tin địa phương.

      Dưới kháng nghị của tập thể mọi người, nhà trường bèn mở hết máy điều hòa ở các nơi như sân vận động và thư viện, cung cấp nơi tránh nắng nghỉ ngơi cho sinh viên.

      Vì thế sinh viên rất phấn khởi, đây phải là ‘Nam nữ cùng lăn lộn ở ký túc xá’ trong truyền thuyết sao?

      Trước đó Tiêu Quả Quả vẫn tăng ca, cho đến cuối tuần này, rốt cuộc Phương Cảnh Xán ban ơn cho nghỉ ngày, trong ký túc xá nóng đến mức chịu nổi, cũng dọn chăn đệm đến sân vận động.

      Chăn đệm của mọi người căn bản lấy ký túc xá làm chuẩn, tuy nam nữ phân sân thể dục ra hai bên trái phải, nhưng điều này cũng gây trở ngại cho mọi người ‘giao lưu’ khắp nơi, nhất là cung cấp tiện lợi rất lớn cho các đôi tình nhân.

      Sau khi trải chiếu xong, Tống Kiêm Gia nằm chiếu chơi PSP, Hùng Bảo Đình cùng Diệp Vi còn có mấy bạn nam nữ khác vây quanh nhau đánh bài, Thẩm Nham cũng ở trong đó, hai tay vòng qua Diệp Vi, hai người cùng đánh tụ, vừa vừa cười.

      Tiêu Quả Quả trải chiếu xong, dựng bàn để laptop rồi lau mồ hôi ngồi xuống.

      Tống Kiêm Gia buông máy chơi game liếc nhìn , "Ông chủ mày rốt cuộc lương tâm bộc phát thả mày ngày hả! Trong khi trước đó mày còn ông chủ tụi mày là người tốt, chuyện này quả thực là dùng phụ nữ thành đàn ông, dùng đàn ông thành gia súc mà bóc lột đấy! chung tao biết cái gì gọi là người đẹp rắn rết! Dáng dấp đẹp trai có lợi gì, lòng dạ đen tối quá!"

      Người đẹp rắn rết? Tiêu Quả Quả dở khóc dở cười lắc đầu, "Đừng nhảm, ông chủ tụi tao là người rất tốt!"

      Tống Kiêm Gia đương nhiên tin, bày nét mặt mày bị tẩy não đến mức hết thuốc chữa rồi.

      Tiêu Quả Quả mở những quyển sách chuyên ngành khó hiểu và bản ghi chép chi chít chữ, có lẽ bình thường quen bận bịu, giờ cho nghỉ ngơi, ngược lại cả người quen, thừa dịp lúc này tiếp tục nghiên cứu những quyển sách Phương Cảnh Xán đề cử cho xem.

      Cùng lúc đó, mấy người ở chỗ Diệp Vi bàn luận xôn xao.

      "Này, Diệp Vi, Tiêu Quả Quả cùng phòng với cậu thực tập ở tập đoàn Phương thị ư?" Có người hỏi.

      "Đúng vậy!" Diệp Vi gật đầu.

      "Wow! Thiệt hả! Lợi hại quá!" Mấy người chung quanh đều sôi nổi, lộ vẻ mặt hâm mộ thôi.

      Diệp Vi chút để ý : "Cũng tốt như mọi người tưởng tượng đâu, ngay từ đầu mình cũng tưởng đó là công việc tốt ngàn năm có , rất vui mừng cho cậu ấy, ai ngờ cậu ấy thoải mái được mấy ngày, mỗi ngày bận rộn như con chó! Liên tục tăng ca hơn tháng, vất vả lắm hôm nay mới có thể nghỉ ngơi ngày..."

      Mọi người nghe vậy đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt lập tức thay đổi, nhất là nghĩ đến dáng người củaTiêu Quả Quả.

      Có người giọng : "Vài ông chủ muốn sa thải nhân viên nhưng chưa tìm được cớ, thông thường đều dùng cách này ép người ta ..."

      "Á... Khó trách..."

      "Cũng phải ..."

      Lúc này trong lòng mọi người mới cân bằng, đều lộ nét mặt ngầm hiểu nhau.

      Thẩm Nham nghe mọi người thảo luận, khe khẽ nhíu mày, cuối cùng vẫn gì.

      Nét mặt Diệp Vi biểu ra, song trong lòng khoái chí gần chết, Tiêu Quả Quả, che chở của gia đình, quả nhiên mày chẳng có gì cả.

      Tiêu Quả Quả đắm chìm trong đống sách vở nên chú ý tới những lời thảo luận của đám người kia.

      Thời gian bất giác trôi qua hơn tiếng, Quả Quả gặp vấn đề hiểu lắm, tự mình cố gắng suy nghĩ rất lâu vẫn nghĩ ra, vì thế bèn bấm số gọi cho Phương Cảnh Xán.

      tháng qua, từ lúc mỗi lần Quả Quả xin chỉ giáo đều rất sợ làm phiền , đến bây giờ vừa gặp vấn đề bèn rất tự nhiên điện thoại hỏi .

      Mà loại thay đổi bất tri bất giác này, chính hình như còn chưa ý thức được.

      Nhận được điện thoại tâm tình Phương Cảnh Xán rất tốt, giống như bình thường kiên nhẫn giải đáp vấn đề của .

      Phương Cảnh Xán lúc, đột nhiên dừng lại, giọng điệu thoáng hưng phấn đề nghị: "Trong điện thoại khó , đến tìm em nhé!"

      "Hả?" Tiêu Quả Quả ngẩn người, " muốn đến trường học?"

      "Ừ, chờ , hai mươi phút sau tới ngay."

      "Alo..." Tiêu Quả Quả còn chưa kịp , Phương Cảnh Xán cúp máy.

      Tiêu Quả Quả nhìn điện thoại bị cúp thở dài, ít nhiều tính tình Phương Cảnh Xán thành thói quen là làm ngay, gửi tin nhắn bảo mình ở sân vận động, sau đó tiếp tục đọc sách.

      Tống Kiêm Gia còn tưởng Quả Quả thỉnh giáo giáo sư nào đó, cũng để ý.

      biết trôi qua bao lâu, đáng nhẽ sân vận động ồn như cái chợ đột nhiên yên tĩnh.

      Ngay sau đó là tiếng nghị luận đè nén và tiếng thét chói tai hưng phấn, thanh càng lúc càng lớn, cuối cùng gần như muốn lật ngược nóc sân vận động.

      Tiêu Quả Quả còn chưa biết chuyện gì xảy ra, bên hông bị Tống Kiêm Gia hung hăng nhéo cái mới ngẩng đầu lên, sau đó liếc mắt bèn thấy bóng người thảnh thơi ngay cổng sân vận động cao lớn.

      "Tròn Tròn, đó phải ông chủ mày sao? Tao chỉ thấy ta ở tạp chí kinh tế tài chính, hình tạp chí hình như trẻ thế đâu, có phải ta đó?"

      Hoàn toàn khác với trầm ổn xen lẫn chút trầm lắng nghiêm trang ngày thường, hôm nay Phương Cảnh Xán mặc đồ thể thao thuộc gam màu kẹo, tay nhàn rỗi đút túi, chẳng qua vô cùng đơn giản đứng ở đấy, cả người lại giống như ánh mặt trời gay gắt mùa hè, lấp lánh đến mức khiến người ta có cách nào nhìn thẳng.

      Tiêu Quả Quả thực sửng sốt lúc lâu, vì ngờ Phương Cảnh Xán luôn mặc gam màu tối lại có thể mặc gam màu sáng vậy, hơn nữa đặc biêt thích hợp, mê người giống như quả đào mật vừa rửa qua.

      "A a a, trời ơi! Phương Cảnh Xán! Phương Cảnh Xán! Là Phương Cảnh Xán đó! Tôi nhìn nhầm chứ?"

      "Ai vậy, ai vậy?"

      "Là Phương Cảnh Xán trong truyền thuyết có dáng dấp họa thủy suýt bị nhà trường cưỡng chế đuổi học, em trai của bác sĩ Phương, tổng giám đốc tập đoàn Phương thị! Kim cương vương lão ngủ chất nhất toàn thành phố đó!”

      "Mẹ kiếp thiệt hay giả? Sao ấy chạy tới đây?"

      "Hình như đến tìm người..."

      "Tìm ai thế? Ở đây toàn là sinh viên mà! phải ấy tốt nghiệp nhiều năm rồi sao? A a a ấy nhìn bên này kìa! ấy nhìn tôi, nhìn tôi kìa!!"

      "Bớt tự kỷ , hình như nhìn Diệp Vi phải?"

      ...

      Ánh mắt Phương Cảnh Xán lướt qua đám người Diệp Vi, dừng ngay người Tiêu Quả Quả ở phía sau bọn họ, ý cười nơi đáy mắt giống như nước hồ se lạnh dưới ánh mặt trời lăn tăn từng đợt sóng, chọc cả sân vận động thét hết tiếng này tới tiếng khác.

      trực tiếp bước tới chỗ ánh mắt mình dừng lại, lúc đến trước mặt Diệp Vi thoáng dừng chút, ánh mắt nhanh chóng lướt qua mặt ta, rồi lập tức dời đến người Thẩm Nham.

      Diệp Vi bị nữ sinh bên cạnh đùa giỡn xô đẩy chút, lập tức phát giận liếc ta, cố hết sức bình tĩnh vươn tay vén tóc, trái tim sắp nhảy đến cuống họng rồi.

      Mặc dù thời gian đối mặt ngắn ngủi, nhưng hiểu sao Thẩm Nam lại lạnh cả sống lưng, giống như bị vật gì đó đáng sợ theo dõi, do đó nhịn được nhìn thêm bóng lưng người kia, tiếp theo… chứng kiến màn thể ngờ nổi.

      Chỉ dừng lát, Phương Cảnh Xán tiếp tục tiến lên phía trước, sau đó dưới ánh mắt nóng bỏng của mọi người, đặt mông ngồi bên cạnh Tiêu Quả Quả, vừa từ bên ngoài oi bức bước vào, đầu nóng hừng hực chảy mồ hôi dán lên bờ vai se lạnh của Tiêu Quả Quả, lộ vẻ mặt thoải mái như con mèo được gãi cằm vậy.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      ☆, PART 19
      Editor: Temo

      Tiêu Quả Quả cực kỳ bất đắc dĩ nhìn Phương Cảnh Xán bốc hơi nóng giống như con mèo to ở bên cạnh mình, khiến cả người có chút cứng nhắc.

      Cũng xây dựng tâm lý hệt như trước kia, Tiêu Quả Quả tự với mình cái tên này lúc có ai chính là kẻ hoàn toàn biết, chết đổi nết khỏi cần để ý, trong mắt người ngoài, nghiêng ngả dựa vào thoạt nhìn mập mờ hấp dẫn cỡ nào, bong bóng màu hồng nhanh chóng bay lên tận trời rồi…

      “Nóng quá!" Bả vai bị tựa nhanh chóng nóng rực cách dị thường, Tiêu Quả Quả ghét bỏ lấy tay đẩy đầu ra, rồi ném cho cái đệm nước trong tay.

      Phương Cảnh Xán bất mãn chuyền đệm nước từ tay trái sang tay phải, ánh mắt tràn ngập tiếc nuối, vẫn là thích tự nhiên hơn, da dẻ Quả Quả nhà láng mịn như dương chi ngọc thượng hạng, mềm mại như quả vải ướp lạnh mới bóc vỏ, khiến người ta muốn cắn ngụm, nhưng giờ chỉ có thể trơ mắt nhìn, ngay cả cọ cọ cũng cọ .

      Tiêu Quả Quả đương nhiên biết nghĩ gì, lấy khăn tay đưa cho , nhìn đầu đầy mồ hôi bèn có chút băn khoăn, "Trời nóng vậy, cần đặc biệt chạy tới đâu!"

      "Dù sao cũng buồn chán mà!" Phương Cảnh Xán chút để tâm xích lại gần, "Đến đây, có chỗ nào biết, bao chỉ bao hiểu luôn!”

      đến cũng đến rồi, Tiêu Quả Quả cũng khách sáo, hỏi hết tất cả vấn đề bản thân chưa hiểu .

      Khi nghiêm túc, dáng vẻ của Phương Cảnh Xán vẫn cực dọa người, nét mặt chăm chú nghiêm khắc vừa bày ra, ngay cả thanh ồn ào xung quanh đều rất nhiều.

      Chốc lát sau Phương Cảnh Xán giảng giải xong, tay chống cằm ngáp cái, "Chỉ có nhiêu đó hả?"

      "Vâng, tạm thời chỉ có nhiêu đó."

      Tiêu Quả Quả xong cảm thấy có chút khó xử: phải sắp xếp thế nào cho đây, cũng thể để từ nơi xa chạy tới chỉ nhằm giảng giải vài vấn đề rồi được? Nhưng để đợi ở nơi này gây chú ý quá.

      Từ nãy tới giờ Tống Kiêm Gia vẫn dùng ánh mắt bị lừa gạt gắt gao nhìn chằm chằm mình, chưa kể xung quanh còn có tiếng xầm xì khiếp sợ cùng với tiếng máy ảnh len lén chụp liên tục.

      Quả Quả từng cân nhắc đến hậu quả Phương Cảnh Xán tới đây, nhưng hoàn toàn ngờ hậu quả lại khoa trương thế...

      Có lẽ do đối lập hình tượng mãnh liệt giữa mình và cũng nên, thực quá đặc trưng mà, thế nào ngày mai diễn đàn trường cũng xuất loạt bài post "Mỹ nhân và quái vật" đây...

      Ngược lại Phương Cảnh Xán chẳng có chút khó xử nào, bình thản tự nhiên như ở nhà mình, trực tiếp nằm xuống bên cạnh , "Vậy ngủ lát, có chuyện gì cứ gọi , buồn ngủ quá…”

      Sau đó ngáp cái nhanh chóng thiếp , hoàn cảnh sơ sài thế, cũng may kén chọn.

      Sau khi xác định Phương Cảnh Xán ngủ rồi, Tống Kiêm Gia cẩn thận chạy vòng qua đến bên cạnh Tiêu Quả Quả, dùng sức lắc cánh tay thịt của , nghiến răng nghiến lợi , "Tròn Tròn! Tròn Tròn đáng chết! Mày dám lừa gạt tình cảm của bà, tao còn tưởng cuộc sống của mày như nước sôi lửa bỏng, mỗi ngày lặng lẽ thay mày cầu nguyện, kết quả mày ngược lại rất tốt, đây quả thực là ôn nhu hương[1] mà, khó trách ngày nào cũng thấy ở nhà, chắc chắn mày vui đến quên cả trời đất rồi..."

      [1] Cổ nhân xưa, khi đến việc trai ngủ với nhau, thương tránh những từ ngữ thô tục, mà dùng những từ ngữ văn hoa đê thế vào. Ôn nhu (溫柔) có nghĩa là mềm mại. Hương (鄉) là nơi chốn, chỗ. Ôn nhu hương là chỗ mềm mại của nữ sắc làm đấm mê lòng người.

      Nghe mấy câu linh tinh của Tống Kiêm Gia, Tiêu Quả Quả bóp trán, "Tao lừa gạt mày khi nào, tao vẫn bảo ông chủ tụi tao là người rất tốt, tại mày tin bộ!"

      Tống Kiêm Gia nhìn Quả Quả như nhìn người ngoài hành tinh, “Mẹ kiếp, hồi nãy những thứ kia... định vị của mày chỉ có ba chữ “người rất tốt’ thôi hả?”

      "Chứ sao?" Tiêu Quả Quả khó hiểu.

      " ấy... ấy ràng..."

      Thấy Tống Kiêm Gia rối rắm thôi, nét mặt y như bị táo bón, Tiêu Quả Quả gì, “Rốt cuộc là sao?"

      "... sao hết..."

      Thôi, vẫn là nên .

      Tuy hết thảy vừa chứng kiến chứng minh Phương Cảnh Xán tuyệt đối có ý với Tiêu Quả Quả, nhưng lại nhìn Tiêu Quả Quả tròn trịa… chút ý nghĩ này cực kỳ đáng sợ! Việc này hoàn toàn khoa học nha! Mặc dù Tống Kiêm Gia có kết luận, nhưng vô căn cứ, căn bản có cách nào với Tiêu Quả Quả, nhìn đầu óc ngốc nghếch của Tiêu Quả Quả , hiển nhiên chẳng phát được chút nào...

      "A a a! Cơ bụng..."

      "Xuống nữa... xuống nữa... xuống tí nữa a a..."

      “Sáu múi! Sáu múi…”

      Tiếng thét chói tai xung quanh hiểu sao lại rộ lên.

      Tiêu Quả Quả mờ mịt liếc nhìn Phương Cảnh Xán, gương mặt lúc ngủ rất yên bình và vô tội, vạt áo vô tình cuốn lên chút, mơ hồ lộ ra đường cong cơ bụng cực kỳ quyến rũ...

      Nhưng phản ứng đầu tiên của Tiêu Quả Quả là: máy điều hòa ở sân vận động mở thấp thế, cứ ngủ như vậy sợ lạnh ư...

      Do đó tiện tay kéo tấm chăn mỏng từ trong ba lô ra đắp lên bụng .

      Chung quanh lập tức truyền đến hàng loạt tiếng thổn thức chán nản, vô số ánh mắt ai oán rơi người Tiêu Quả Quả.

      Tiêu Quả Quả thở dài, bắt đầu vô cùng hối hận về việc gọi cho , nhưng giờ đâm lao phải theo lao, chỉ có thể kiên trì chịu đựng thôi.

      đám người trước mặt Tiêu Quả Quả vừa mất tập trung đánh bài vừa hưng phấn trò chuyện.

      " phải ông chủ bọn họ muốn đuổi cậu ấy sao? Mình thấy chuyện này... giống đâu? Thoạt nhìn quan hệ riêng tư giữa hai người họ rất tốt!"

      "Mình nghe nhà Tiêu Quả Quả rất trâu bò, so với nhà Thẩm Nham nghe còn..."

      "Có trâu bò nữa cũng thể bằng Phương gia!"

      ...

      Nếu đối tượng phải là Tiêu Quả Quả, thấy Phương Cảnh Xán vô cùng thân thiết với , lúc này mấy nàng chắc sớm phát điên rồi. Chính vì là Tiêu Quả Quả, cho nên còn tồn tại chút lý trí, cũng chính vì là Tiêu Quả Quả, ràng liếc mắt có thể nhìn ra chuyện gì xảy ra, nhưng tất cả mọi người đều nghĩ chắc chắn có tình.

      Nghe tiếng nghị luận chung quanh, Diệp Vi cầm bài, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.

      "Thẩm Nham, Thẩm Nham?"

      "Cái gì?"

      "Tới lượt chúng ta ra bài rồi."

      Thẩm Nham tùy tiện đánh mấy lá bài, ánh mắt lại rơi người Tiêu Quả Quả lần nữa, bắt đầu từ lúc nãy vùng xung quanh lông mày vẫn nhíu chặt.

      Chỉ có mới nhất, căn bản tình gì. Tiêu gia hoàn toàn có liên hệ với Phương gia, trước đây Tiêu Quả Quả cũng có khả năng quen biết Phương Cảnh Xán, nhưng, xem cách hai người này ở chung, căn bản giống quan hệ ông chủ nhân viên bình thường..

      Dựa vào hiểu biết của về Quả Quả, thái độ của trái lại có gì đặc biệt khác thường, nhưng khi ánh mắt Phương Cảnh Xán nhìn Quả Quả, là đàn ông, vừa nhìn thấy thích hợp.

      Thấy sắc mặt Thẩm Nham khó coi, mọi người đưa mắt nhìn nhau, nháy mắt với nhau.

      Còn bên kia, Phương Cảnh Xán ngủ hồi tay bắt đầu quy củ, theo bản năng muốn sờ eo người bên cạnh. Tiêu Quả Quả bất đắc dĩ đập mấy lần, dù sao cũng ở nơi công cộng, sao có thể mặc được.

      Khoan ? Chẳng lẽ phải nơi công cộng thành vấn đề à? Tiêu Quả Quả bị ý nghĩ trong tiềm thức của bản thân dọa...

      Cuối cùng, Phương Cảnh Xán bị đánh tỉnh, lầm bầm ngồi dậy, lừ đừ như con mèo ăn chưa no, ngây ngẩn hồi, sau đó chống đầu lim dim mắt nhìn Quả Quả đọc sách.

      Thấy bộ dáng chán gần chết của , để có chút chuyện làm, Tiêu Quả Quả đành cố tình tìm đại mấy vấn đề đơn giản hỏi .

      Tiêu Quả Quả vốn để mái ngố, tính dưỡng dài sau đó cắt ngôi giữa, làm vậy có thể khiến gương mặt , giờ chính là thời điểm dưỡng ngắn dài, rất đáng ghét.

      Lần nào Phương Cảnh Xán thấy cái mái ngố kia cũng đều ngứa tay, trực tiếp vươn tay giúp vén ra sau tai, kết quả vì quá ngắn, hơi động tí lại rớt ra phía trước.

      Do đó Phương Cảnh Xán lục lọi ví tiền, vậy mà có thể lấy ra cây kẹp caravat tinh xảo, vui vẻ giúp Tiêu Quả Quả cố định mái ngố lại.

      Thoải mái!

      "Gì thế?" Tiêu Quả Quả sờ sờ đầu.

      "Cây kẹp ấy mà, kẹp lại cho em." Phương Cảnh Xán tranh công.

      " lấy đâu ra đó?" Tiêu Quả Quả thuận miệng hỏi câu, cũng để ý nhiều.

      Trong khi ở bên cạnh, Tống Kiêm Gia nhìn chằm chằm hàng kim cương sáng lấp lánh cây kẹp caravat, cả người sắp hỏng mất, thế giới kẻ có tiền em hiểu nổi...

      Tuyệt đối ngờ Phương Cảnh Xán ở lại lâu vậy, các bạn nữ sinh tụ tập ở sân vận động càng ngày càng nhiều, đến cuối cùng nhìn tới mức có cách nào thoả mãn, chộn rộn rục rà rục rịch từ lâu, rốt cuộc, có mấy người trao đổi với bán vài cây kem, rồi ngụy trang bán kem, xô xô đẩy đẩy tiến lên.

      "Học... Học trưởng, có muốn ăn kem ?" nữ sinh tóc ngắn trong đó đỏ mặt, rụt rè hỏi.

      "À, có vị nào vậy?"

      "Vị nào cũng có ạ, học trưởng thích vị nào?" A a a, trả lời rồi! Các nữ sinh hưng phấn thôi.

      "Cho cây vị dâu !" Phương Cảnh Xán lấy tiền lẻ ra.

      "... cần trả tiền, học trưởng, chúng em mời !"

      "Thế này sao được, các em đâu dễ dàng gì." Phương Cảnh Xán khăng khăng đưa tiền.

      Ba nữ sinh nhao nhao kêu "Rất dịu dàng rất đàn ông!" "Học trưởng đáng quá, lại có thể thích hương dâu" xong vui vẻ chạy .

      Phương Cảnh Xán cẩn thận xé bao bì kem, sau đó đưa tới mép Tiêu Quả Quả.

      Động tác bất ngờ dọa Tiêu Quả Quả càng lúc càng có cách nào chuyên tâm đọc sách ngửa về sau, ánh mắt rũ xuống, thấy cây kem bên môi mình, vì bình thường ở công ty được Phương Cảnh Xán đút riết quen rồi, thỉnh thoảng cũng được bất ngờ bỏ ít quà vặt gì đó vào miệng, do đó theo phản xạ có điều kiện cúi đầu cắn miếng.

      Sau khi nghe được tiếng hít khí lạnh ở chung quanh, còn kịp rồi...

      Mà càng bê bết hơn là Phương Cảnh Xán kiêng dè chút nào cũng cắn miếng ngay cây kem vừa cắn…

      Tiêu Quả Quả ngậm miếng kem dâu thích nhất, nuốt được mà nhả cũng xong, cuối cùng ảo não thôi, vùi đầu xuống bàn giả chết.

      Trời ơi! Rốt cuộc làm chuyện ngu xuẩn gì? Tại sao cứ bị dắt mũi hoài!

      Lớp mỡ của có dày cỡ nào cũng chịu nổi việc ra sức giúp báo thù thế đâu…

      Kẻ khởi xướng ở bên giống như chưa xảy ra chuyện gì, khi nhìn thời gian điện thoại , "Có thể ăn tối rồi, , dẫn em ăn thịt nướng!"

      Sau đó, Tiêu Quả Quả bèn cam chịu bị kéo tới quán thịt nướng gần trường.

      Hai người gọi ít thịt nướng và rau dưa, lại kêu thêm mấy chai bia.

      Có lẽ là vì Phương Cảnh Xán, cho nên hôm nay việc buôn bán của quán thịt nướng đặc biệt đắt hàng.

      Thấy dáng vẻ Tiêu Quả Quả ỉu xìu, Phương Cảnh Xán quan tâm hỏi: "Sao vậy? Bệnh hả?"

      xong đưa tay áp lên trán .

      Tiêu Quả Quả giống như bị điện giật dựa ra sau chút, vô lực : "Là vầy, giám đốc, có chuyện này, trước đó tôi đề cập với rất nhiều lần..."

      “Hả? Chuyện gì?" Phương Cảnh Xán trở thịt nướng, chớp chớp mắt hiểu hỏi.

      Tiêu Quả Quả đắn đo tìm từ rất nhiều lần, "Vừa... vừa rồi mấy chuyện làm... tùy tiện dính người như tôi đây cũng bỏ , kẹp tóc cho tôi cũng bỏ qua luôn , nhưng đút... đút..."

      "Đút?" Trong mắt Phương Cảnh Xán mang theo ý cười cười nhạo.

      Tiêu Quả Quả ảo não lườm cái, bật thốt lên: "Đút kem! Nhất là chuyện ăn chung cây kem! có biết hành động kiểu này mọi người rất dễ, , chắc chắn hiểu lầm..."

      "Hiểu lầm cái gì?" Vẻ mặt Phương Cảnh Xán đổi, chỉ hơi nhíu mày, sau đó tiếp tục chuyên tâm nướng thịt.

      Bất chấp bị giễu cợt tự mình đa tình, Tiêu Quả Quả từng từ: "Hiểu, lầm, , thích, tôi, đó!"

      sắp hỏng mất thôi, hoàn toàn xác định ông chủ của là kẻ khù khờ trong tình trường, khó trách lớn tuổi vậy rồi mà chưa từng đương!

      Tiêu Quả Quả chuẩn bị xong tâm lý như chưa giống hệt dĩ vãng, buồn bực uống hớp bia.

      Phương Cảnh Xán nghe thế buông cây kẹp nướng thịt trong tay xuống, đôi mắt sáng ngời dần dần trở nên u ám, nhanh chậm hỏi câu: "Ai là hiểu lầm?"

      Tiêu Quả Quả như bị điểm huyệt, hớp bia chưa nuốt xuống ứa ngay quai hàm, trợn to hai mắt, thoạt nhìn đặc biệt ngốc nghếch.

      Phương Cảnh Xán vừa vừa hận vươn ngón tay chọc chọc quai hàm phồng lên của Quả Quả, giọng cực kỳ đè nén, " vốn thích em..."

      Phụt ——
      Trúc Khải, hauyen2803, Khủng Long31 others thích bài này.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      PART 20
      Editor: Nyanko129

      “Khụ khụ khụ…” Tiêu Quả Quả ho đến mức phổi sắp văng ra ngoài.

      Phương Cảnh Xán lau vết bia mặt mình, bất đắc dĩ vỗ sau lưng giúp thuận khí, trong lòng rất khó chịu, có cần sợ tới thế ?

      Tiểu Quả Quả bị giật mình, lòng rối như tơ vò, cố gắng ra vẻ thoải mái cười gượng tiếng, rồi mới lẩm bẩm : “Khụ, thích tôi cái gì… Ông chủ à, để chứng minh bản thân phải kẻ ngu ngơ trong tình có dây thần kinh cực thô EQ thấp, cũng cần hy sinh lớn vậy đâu?”

      Phương Cảnh Xán giật giật khóe miệng, ngu ngơ trong tình có dây thần kinh cực thô EQ thấp? Đúng là từng chữ ngọc ngà nhỉ!

      Em xác định phải chính mình chứ?

      Khung cảnh tỏ tình lý tưởng của hẳn phải lãng mạn và lộng lẫy, vả lại còn phải chuẩn bị chu đáo, bản thân cũng chẳng muốn tỏ tình dưới tình huống kiểu này. Sau khi xong, cũng rất thấp thỏm. Có điều, khi nghe được suy nghĩ của về bản thân, hối hận chút nào. Cứ để tiếp tục nghĩ , cũng nhất thiết trở thành người như nghĩ.

      Phương Cảnh Xán thong dong gắp miếng thịt nướng chấm sốt tương bỏ vào bát , “Quả Quả, nghiêm túc đấy.”

      Tiêu Quả Quả vẫn đắm chìm trong cảm xúc như vừa nhảy Bungee trở về, năng lộn xộn, “Ông chủ, ngài… ngài đừng đùa nữa! Có phải đánh cược với ai đó ? Hay hôm nay là cá tháng tư? Hoặc bị kích thích gì? Lẽ nào là tiết mục chỉnh người gì đó? Xung quanh có camera sao?”

      Nếu giá trị sắc đẹp của Phương Cảnh Xán bị giảm đến mức chỉ còn 1% hoặc cân nặng của xuống còn hai chữ số còn có chút tin tưởng, bằng đừng là người khác, ngay cả cũng tin nổi!

      Nhưng bây giờ, chính miệng ra...

      hề đùa, hề cá cược với người ta, hôm nay cũng phải cá tháng tư, hề bị kích thích, càng phải là tiết mục chỉnh người.” Phương Cảnh Xán nhất quyết đập tan ảo tưởng của : “Quả Quả, rất nghiêm túc tỏ tình với em.”

      Tiêu Quả Quả: “...”

      “Cho nên, đáp án của em là?”

      “Tôi…tôi cần thời gian bình tĩnh chút.”

      *

      Đây là bữa ăn vô vị nhất từ trước đến nay, chỉ nghe thôi tức đến no rồi. Hôm nay giống như sợ đến no đấy.

      Trong sân trường tràn ngập mùi hương tươi mát của cây cỏ, ánh trăng từ kẽ lá loang lổ rơi xuống, tiếng ve sầu vang bên tai, gió mát khẽ lướt qua mặt, bên cạnh là người con trai có gương mặt như tranh vẽ thong thả sóng vai với mình… Cảnh tượng an ổn, năm tháng yên bình vậy, nhưng trong lòng Tiêu Quả Quả lại y hệt ngày tận thế, zombie điên cuồng thảm sát dân trong thành.

      “Á…..” Đột nhiên trán được bàn tay ấm áp che phủ, khẽ lùi về sau, cả người bèn tiến vào lồng ngực còn lưu lại mùi thịt nướng.

      Lúc này Tiêu Quả Quả mới biết nếu phải Phương Cảnh Xán kịp thời kéo mình, suýt chút nữa đụng vào cột điện trước mặt rồi. Ngay sau đó nét mặt cố giữ bình tĩnh lập tức nứt ra, đôi gò má lúng túng tới mức nhanh chóng nóng bừng.

      Nhìn hai gò má nhuộm hồng của trước mặt, trong lòng Phương Cảnh Xán mềm nhũn như kem bị tan chảy, đồng thời cũng thở phào nhõm, cả đoạn đường chẳng thấy có biểu cảm nào, còn tưởng để tâm gì chứ.

      Tiêu Quả Quả vén mái ngố lên, ánh mắt dừng mặt giây, bèn được tự nhiên dời , “ thích em chỗ nào?”

      thích em béo.” Phương Cảnh Xán trả lời.

      Tiêu Quả Quả: “…”

      đấy, cho dù em có nặng 100kg cũng thích.” Giọng Phương Cảnh Xán đặc biệt chân thành.

      là lời tỏ tình khiến người ta rơi nước mắt mà…

      Có quỷ mới tin ý!

      Cũng may những lời dỗ ngon dỗ ngọt dối lòng thế này mà bị áp lực tâm lý.

      Tiêu Quả Quả vô lực sụp bờ vai, “Ông chủ…”

      “Gọi A Xán.”

      Tiêu Quả Quả: “…”

      cảm thấy mình thể tiếp tục chuyện với được nữa.

      Phương Cảnh Xán cũng sợ mình ép quá, đưa đến cửa liền rời .

      Tiêu Quả Quả mới thở phào nhõm, xoay người lại lập tức bị Thẩm Nham biết từ lúc nào đứng sau lưng mình dọa sợ hết hồn, che ngực cả giận , “Làm gì bất thình lình đứng đằng sau người ta thế! Suýt bị hù chết!”

      “Em và Phương Cảnh Xán xảy ra chuyện gì?” Thẩm Nham đen mặt hỏi.

      Vẻ mặt Tiêu Quả Quả kiên nhẫn: “Chuyện gì là sao?”

      “Em tùy tiện để ta chiếm tiện nghi vậy à?”

      Tiêu Quả Quả vô cùng chán ghét giọng điệu chất vấn này của , tức giận , “Dáng dấp người ta như thế, có chiếm tiện nghi cũng là tôi hời, được chưa? Hơn nữa chuyện này liên quan gì đến ?”

      Thẩm Nham cực kỳ hận mỗi khi những lời này, kích động , “Sao lại liên quan tới ! là…”

      Tiêu Quả Quả ung dung nhìn , “Là gì? Thẩm thiếu gia, ngay cả ‘bạn trai cũ’ của tôi cũng được tính nữa kìa, hiểu chưa?”

      Thẩm Nham xiết chặt nắm đấm, cố nén cơn tức giận, “Quả Quả, em rất đơn thuần, biết xã hội bên ngoài bây giờ phức tạp bao nhiêu. Em có biết thế giới của tên Phương Cảnh Xán kia lộn xộn cỡ nào ? Người như bọn họ người đẹp nào chưa từng thấy chứ? Đối với em chẳng qua là rảnh rỗi nhàm chán tìm cái lạ thôi…”

      Tiêu Quả Quả nghe xong, cơn giận lập tức bốc lên, “Còn tìm cái lạ nữa? Tôi là khủng long thời tiền sử hay xác ướp Ai Cập đặc biệt? Chẳng phải tôi chỉ béo chút sao?!”

      … Em biết có ý đó!”

      “Vậy mời chú ý cách dùng từ, ông chủ bọn tôi phải loại người như vậy!” Phương Cảnh Xán thế này càng khiến tức giận hơn cả hai chữ ‘tìm cái lạ’ kia. Bất tri bất giác lại có thể sinh ra loại cảm xúc muốn bao che khuyết điểm.

      Thẩm Nham thấy bảo vệ Phương Cảnh Xán vậy, nén giận : “Em mới quen ta có vài ngày giúp cho ta tới thế ư?”

      “Cái này còn phải cám ơn dạy tôi, nhìn bản chất của người liên quan đến thời gian!”

      “Mỗi lần chuyện em nhất định phải vậy với hả?”

      “Phải đó! muốn bị tôi chọc cho tức chết bớt tìm cái chết !”

      Thẩm Nham bực đến mức cuối cùng chỉ còn lại bất đắc dĩ, hít sâu hơi, mềm giọng : “Cuối tuần sau đến nhà ăn cơm được ? Ba mẹ đều rất nhớ em.”

      Tâm trạng Tiêu Quả Quả cũng nặng trĩu, “Chuyện của chúng ta, chưa với bọn họ sao?”

      …” Sắc mặt Thẩm Nham cũng tốt, “Bọn họ… rất khó … Em cũng biết mà, sức khỏe mẹ tốt lắm…”

      Tiêu Quả Quả nhìn , “Cho nên muốn tôi khuyên nhủ?”

      Thẩm Nham gì, muốn thế, nhưng cũng biết điều này quá làm khó người khác, nên nên lời.

      Tiêu Quả Quả cười cười, “ bảo tôi phải khuyên thế nào? An ủi làm sao? với bọn họ, Cục Đá chỉ nhất thời hồ đồ, chơi đùa với phụ nữ bên ngoài coi như cho qua , con để ý. Hay là , dù ấy cần con nữa, nhưng con vẫn luôn chờ đợi ấy à?”

      “…”

      Hai người im lặng trong chốc lát.

      Tiêu Quả Quả xoay người bỏ , “Rảnh tôi tới thăm chút.”

      “Cám ơn…”

      *

      Tiêu Quả Quả trở về sân vận động ngay, mà mình đến khán đài sân thể dục ngồi.

      Tống Kiêm Gia gửi Wechat hỏi ở đâu, Tiêu Quả Quả mình ở sân thể dục, sau đó lại tiếp tục ngẩn người.

      lát sau, Tống Kiêm Gia hì hục bò lên, thở hồng hộc vịn vào ghế :

      “Tròn Tròn, mình nghĩ nghĩ lại cảm thấy có chuyện này cần nhắc nhở cậu, hình như ông chủ thích cậu đó!”

      “Nhị Nha, làm sao giờ, lúc nãy khi ăn cơm, Phương Cảnh Xán tỏ tình với mình!”

      Tống Kiêm Gia và Tiêu Quả Quả gần như ra cùng lúc, sau đó hai người nhìn chằm chằm đối phương, cùng nhau ngây người.

      Tống Kiêm Gia: “Chết tiệt!”

      Tiêu Quả Quả: “Hả, ngay cả cậu cũng nhìn ra à?”

      Tông Kiêm Gia khinh bỉ nhìn , “Làm ơn ! Kẻ ngốc mới nhìn ra.”

      Tiêu Quả Quả ngu ngốc biết phải phản bác thế nào.

      “Được rồi, kỳ cũng thể trách cậu, nếu phải chính miệng ta , ai có thể nghĩ tới mặt kia chứ!” Tống Kiêm Gia an ủi câu, sau đó bắt đầu khẩn thiết hóng hớt toàn bộ quá trình tình tỏ.

      Tiêu Quả Quả uể oải, kể qua loa chút, phiền não : “Mình còn cảm thấy có khả năng… Nhị Nha, cậu có thể hiểu cảm giác của mình ? Chính là loại cảm giác… luốn cảm thấy có mưu!”

      Tống Kiêm Gia gật đầu mãnh liệt, tỏ vẻ hiểu, sau đó hỏi: “Vậy cậu có hỏi tại sao ta thích cậu ?”

      Tiêu Quả Quả nghĩ đến điều này khóe miệng nhịn được giật giật: “Có, ấy bảo thích mình vì mình béo, cho dù nặng tới 100kg vẫn thích.”

      Tống Kiêm Gia mặt mày đen sì, “Lý do gì nghe giả tạo vậy? lời ngon tiếng ngọt cũng phải có điểm dừng chứ?”

      Tiêu Quả Quả khoanh tay, “Cậu cũng cảm thấy thế phải ?”

      “Cái này quả có chút… thể tin nổi. Đàn ông bây giờ nếu thích cậu béo, đó là chỉ thích cậu hơi mũm mĩm sờ tay thôi, chứ phải thích cậu béo ràng vậy…” Tống Kiêm Gia cố hết sức năng uyển chuyển.

      Tiêu Quả Quả vò đầu bứt tóc, “Á… Phiền chết mất….”

      Tống Kiêm Gia hung hăng vỗ sau lưng cái, “Cậu mới là người cần ăn đòn đấy! Có cái gì mà phiền! Phương Cảnh Xán tỏ tình với cậu, cậu phải , đây chính là Phương Cảnh Xán, Phương Cảnh Xán đó! Cho dù có ngàn vạn mưu, đời này của cậu cũng đáng! Dù sao người chịu thiệt tuyệt đối phải là cậu! Nghĩ như thế có phải thấy vui vẻ tí ?”

      Tiêu Quả Quả bày tỏ, cậu ấy rất có lý, hoàn toàn thể phản bác…

      Tống Kiêm Gia cẩn thận lấy cái kẹp cà vạt sắp rớt tóc xuống, dùng ánh mắt của người tiêu tiền như rác, trừng , “Cẩn thận chút được ! Nó toàn là kim cương đó!”

      “Cái gì cơ?” Tiêu Quả Quả nhìn vật sáng ngời trong lòng bàn tay Tống Kiêm Gia, sau đó toàn thân đều thoải mái, “Này này… cái tên kia lại có thể kẹp cái thứ đắt tiền này lên tóc mình….”

      Đây là kẹp cà vạt tuyệt đối làm bằng thủ công, có hai mà lần trước đích thân đến cửa hàng lấy, nên rất vật này đắt cỡ nào.

      Tống Kiêm Gia chậc chậc tặc lưỡi, “Lúc Phương Cảnh Xán kẹp tóc cho cậu ánh mắt cưng chiều ấy, quả thực đủ để mình bổ não thêm 120 vạn từ trong <Tổng giám đốc bá đạo tôi>…”

      “…”

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]

      Mời qua trang xem tiếp >>>>>

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :