1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Càng Béo Anh Càng Yêu - An Tựu (update Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      ai u, xán quá mức dễ thương i :yoyo40:
      Quan Tiểu Yến thích bài này.

    2. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      trai à, mượn cớ gây hiểu lầm luôn :013:
      đưa về ký túc, lúc về tới nơi phải vừa tỏ vẻ hối lỗi vừa săn sóc, khi chào tạm biệt phải cố tình cho người khác nghe thấy là 2 người qua đêm với nhau, phải hùng hồn bảo làm mình chịu trách nhiệm :013::013::013:
      Tiểu Ly 1111, hoài, 10124 others thích bài này.

    3. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Hoho. A an ui c sao thanh an ui a lun

    4. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      ☆, PART 13
      Edit: Temo


      Tiêu Quả Quả trầm mặc lúc lâu mới gật đầu. Cái gì cần đối mặt phải đối mặt.

      "Đừng buồn, rời bỏ em là tổn thất của ta, em xứng đáng gặp được người tốt hơn..." Phương Cảnh Xán an ủi, chuyện còn lại cũng giúp được gì, chỉ có thể do chính xử lý .

      Hôm nay Tiêu Quả Quả rất cảm động, Boss chỉ giúp xả giận, còn luôn luôn ở bên cạnh kiên nhẫn an ủi , giúp thêm tự tin, Tiêu Quả Quả chân thành cảm ơn: "Giám đốc, người tốt, giống như người của tôi vậy."

      Được khen là người tốt, nhưng lại bị coi như trai, trái tim của Phương Cảnh giống như trúng tên, xoa xoa mi tâm, "Quả Quả..."

      "Sao ạ?" Tiêu Quả Quả còn chưa hiểu sao gọi bị cánh tay mạnh mẽ kéo lại ôm vào lòng...

      Tựa má vào bờ vai thoang thoảng mùi thuốc lá, bên phần hông nhạy cảm bị bàn tay nóng rực giữ lấy, thân thể dán chặt vào lồng ngực cứng rắn của người đàn ông...

      Tiêu Quả Quả ngệch ra vài giây, vừa kinh ngạc lại vừa kích động, đỏ mặt trốn tránh, "Giám đốc... ?"

      Phương Cảnh Xán vẫn buông tay, gần như khiến con nhà người ta gần khóc mới chịu vỗ sau lưng , trấn an rồi thả ra, dùng nụ cười che dấu ánh mắt mãnh liệt của mình, giọng : "Quả Quả, cố lên..."

      Nhưng hành động ràng có ý là: phải là trai em, nhớ kỹ đó.

      Vành tai của Quả Quả nóng rực, sắp bốc hơi tới nơi rồi. Tiêu Quả Quả gật đầu như giã tỏi, vẫn còn hơi sợ, liếc nhìn khuôn mặt chói loà của Phương Cảnh Xán mấy lần, nhanh chóng xua đuổi những ý tưởng thực tế trong đầu...

      Haizz, Boss là người rất tốt, chỉ là đôi khi có những hành động quá thân mật khiến cho người khác hiểu lầm, có khi chính ấy còn nhận ra, cho dù có kháng nghị cầu chú ý hành động của mình cũng vô dụng, thôi, có Boss nào nhân nhượng nhân viên đâu, chỉ phải cố gắng thích ứng mới được ...

      *

      Trở lại ký túc xá, Tiêu Quả Quả quét mắt nhìn cả phòng, Hùng Bảo Đình nửa tỉnh nửa mê nhắm mắt mặc quần áo ở giường, Tống Kiêm Gia ngồi trước máy tính gõ chữ, xem ra lại là cả đêm thức trắng để viết truyện rồi, mà Diệp Vi có ở trong ký túc xá.

      "Quả Quả, cậu về rồi à! Tối qua tăng ca ngủ ở đâu vậy?" Hùng Bảo Đình dụi dụi mắt hỏi.

      "Ở quán nét gần trường mình. Tiểu Vi cũng về à?" Tiêu Quả Quả hỏi.

      "Có về, ủa, ở đây à?" Hùng Bảo Đình hướng lên giường tầng nhìn thoáng qua.

      "Rạng sáng nhận được điện thoại liền vội vội vàng vàng chạy ra ngoài rồi." Tống Kiêm Gia trả lời.

      "À."

      "Cậu tìm nó có chuyện hả?" Hùng Bảo Đình có chút kỳ quái nhìn , "Quả Quả, sắc mặt của cậu nhìn được tốt lắm, còn nữa, sao lại có thâm quầng như vậy..."

      " có việc gì, thức đêm chơi game, hôm nay nghỉ bù, mà sao cậu lại dậy sớm vậy?" Tiêu Quả Quả chuyển đề tài.

      Hùng Bảo Đình vỗ vỗ vào kế hoạch giảm béo dán ở tường, "Dậy sớm sân thể dục chạy bộ đó! Lần này nhất định phải kiên trì! Từ nay về sau châm ngôn của mình là: Giảm béo là chính đạo!"

      Tiêu Quả Quả nữa, cầm bình thủy chuẩn bị xuống dưới lầu lấy nước ấm, tắm rửa cái lại ngủ tiếp. Nếu Diệp Vi ở đây, chuyện kia đành chờ cậu ta trở lại rồi sau.

      Hùng Bảo Đình mang giày xong, "Chờ mình chờ mình, mình cũng lấy nước!"

      "Cuối cùng cũng viết xong!" Tống Kiêm Gia lười biếng duỗi eo, "Cùng nhau , mình mua bữa sáng! sắp chết đói đến nơi rồi!"

      Vì thế ba người cùng nhau xuống dưới lầu lấy nước, mua bữa sáng.

      Tống Kiêm Gia gặm bánh trứng quẩy[1], "Quả Quả, cậu ăn à? Mua chút gì ăn sáng rồi ngủ tiếp!"

      [1] Bánh trứng cuộn quẩy

      Tiêu Quả Quả lắc đầu, " có hứng thú."

      Tống Kiêm Gia cùng Hùng Bảo Đình hai mặt nhìn nhau, Tiêu Quả Quả thế nhưng còn có lúc muốn ăn?

      "Tròn Tròn, xảy ra chuyện gì thế?"

      "Quả Quả, phải là..."

      Nhất thời sắc mặt của Tống Kiêm Gia và Hùng Bảo Đình đều trở nên nghiêm trọng, nhìn chằm chằm.

      Tiêu Quả Quả bất đắc dĩ liếc hai người, "Hai người đừng có nhìn mình như thể tối qua mình bị thất thân có được ?"

      Tống Kiêm Gia liếc cái, "Ai bảo trông cậu như bị thất thân ấy!"

      Hùng Bảo Đình cười đùa: "Thất thân cũng phải chuyện xấu nha! Đặc biệt là với Thẩm Nham mà cậu tha thiết ước mơ..."

      Vừa dứt lời, sắc mặt của Tiêu Quả Quả nháy mắt xấu hẳn .

      Tống Kiêm Gia cùng Hùng Bảo Đình đều phát ra điều bất thường, hai mặt nhìn nhau.

      Ba người vừa trò chuyện vừa về ký túc xá, hai người cuối cùng vẫn hỏi đến cùng phát sinh chuyện gì, nhưng mà lúc đến lầu trệt của ký túc xá biết được đáp án.

      Tiêu Quả Quả lòng yên, cũng chú ý chung quanh cúi đầu , chỉ nghe Hùng Bảo Đình ở bên cạnh đột nhiên la lên tiếng, sau đó Tống Kiêm Gia dùng sức kéo tay của lại, muốn đem lôi .

      "Làm sao thế?" Tiêu Quả Quả ngẩng đầu, thấy được ở lầu trệt ký túc xá có đôi nam nữ hôn nhau.

      Sắc mặt Tống Kiêm Gia vô cùng khó coi, "Đừng nhìn Quả Quả..."

      Hùng Bảo Đình che miệng, lúc nhìn Diệp Vi cùng Thẩm Nham, lúc lại quay sang nhìn Quả Quả, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ, đồng thời lại lộ ra vài phần chột dạ.

      Tiêu Quả Quả đứng yên tại chỗ, như bị đóng băng, vẫn nhúc nhích.

      Cho dù tối qua biết được , nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn làm cho hứng chịu đả kích lớn hơn nhiều.

      Tiếng kinh hô của Hùng Bảo Đình khiến hai người kia tách nhau ra, hai người nhìn về phía bên này.

      Thẩm Nham lập tức thất kinh đem Diệp Vi đẩy ra, bước nhanh đến trước mặt , "Quả Quả, em cuối cùng trở lại! Vì sao nhận điện thoại, em có biết lo cho em lắm ? còn tưởng rằng em xảy ra chuyện gì..."

      Tiêu Quả Quả nhìn hai người, " lo lắng cho tôi sao."

      Thẩm Nham lúng túng liếc nhìn Diệp Vi, "Quả Quả, chúng ta tìm chỗ chuyện được ?”

      Tiêu Quả Quả sắc mặt chút thay đổi : " có chuyện gì để cả, cái gì cần tối qua tôi hết rồi, còn có cái gì so với lời tối qua thành hơn sao ?"

      "Đúng là có chuyện gì để ." Người là Diệp Vi.

      Tiêu Quả Quả nhìn xinh đẹp đứng trước mắt, khuôn mặt đó là biểu hoàn toàn xa lạ, cho đến hôm nay mới phát dường như mình chưa từng hiểu ta.

      phản bội của Diệp Vi đem đến đau lòng cùng sợ hãi cho , thậm chí còn nhiều hơn cả Thẩm Nham. khó có thể tưởng tượng được hai người mình cho là thân thiết nhất, nay sóng vai đứng chung chỗ, đối lập với mình, lạnh lùng nhìn mình như nhìn vở hài kịch mà họ dựng nên.

      Diệp Vi chán ghét tránh ánh mắt của , "Đừng nhìn mình như vậy! Quả Quả, mình cùng Thẩm Nham là nhau lòng, mình nợ cậu cái gì!"

      Tống Kiêm Gia đứng ở bên cười lạnh, "Ha, lời như vậy mà mày cũng ra khỏi miệng được, nợ cái gì? Lúc mấy em hung dữ ngang ngược gây phiền toái cho mày, là ai giúp mày giải vây, làm hỏng dụng cụ phòng thí nghiệm là ai giúp mày bồi thường số tiền lớn như vậy, năm đó trong danh sách trao đổi sinh viên với nước ngoài là ai tốt bụng nhường lại cho mày, Quả Quả đối với mày tốt như vậy..."

      "Tống Kiêm Gia mày im , tao cần mày lần lại lần nhắc nhở tao, nó đối với tao chỉ là bố thí! Mấy cái đó đều là nó tự nguyện, tao có ép nó phải làm! Tao chỉ cùng người tao ở cùng chỗ, tao có lỗi gì chứ?"

      Lời của Diệp Vi như là con dao đâm vào tim , Tiêu Quả Quả run rẩy đứng ở nơi đó, cười , "Bố thí..."

      Tình cảm chân thành của mình trong mắt ta lại rẻ mạt như thế, nhớ mỗi lần bản thân đứng ra giúp đỡ, đối đãi tốt với ta, Quả Quả cảm thấy mình quá ngu ngốc, trái tim trở nên lạnh băng như sắt.

      Tống Kiêm Gia tràn đầy căm phẫn : "Diệp Vi, loại lời như thế mày cũng ra được? Mà biết Quả Quả thích Thẩm Nham còn..."

      Diệp Vi kích động ngắt lời , "Tao biết nó thích Thẩm Nham sao? Thanh mai trúc mã sao? Biết nhau trước sao? Thẩm Nham căn bản phải là người đàn ông của nó, chính miệng ấy có thừa nhận nó là bạn của sao? Tao cùng Thẩm Nham kết giao hơn ba tháng , tao mới là bạn danh chính ngôn thuận của ấy, muốn ai là tiểu tam đó chính là Tiêu Quả Quả, xen giữa tụi tao mới là tiểu tam!"

      Tiêu Quả Quả lắc đầu, giận dữ bật cười, nhìn về phía Thẩm Nhan đứng bên cạnh Diệp Vi, giờ hiểu câu của Phương Cảnh Xán, câu kia quả là lời vàng lời ngọc. Tất cả lý do này nọ đều là giả, tất cả dịu dàng ân cần cũng là giả, cho rằng chính mình là vật được quý trọng nâng niu trong lòng bàn tay, ra chỉ là ‘hàng dự phòng’ của ta!

      Thẩm Nham nhận ra nhìn chăm chú, đôi mắt run rẩy, luống cuống lảng tránh ánh mắt của .

      Tống Kiêm Gia chống nạnh, nhìn hai người : "Hôm nay tao vậy mà có thêm kiến thức mới, nếu tụi mày quang minh chính đại, thẹn với lương tâm như vậy, vì cái gì phải lén lén lút lút kết đôi ba tháng, dám công bố?"

      "Còn phải là bởi vì nó ỷ vào gia thế của nó gây áp lức cho Thẩm Nham!" Diệp Vi chán ghét nhìn Tiêu Quả Quả, "Tiêu Quả Quả, mày có cái gì, chẳng qua là trong nhà mày có đống tiền dơ bẩn sao? Mày cho rằng tiền có thể mua được cảm tình sao? có tiền mày cái gì cũng đều có! Thẩm Nham là chủ tịch hội học sinh, gia thế lại tốt như vậy, mặc kệ đâu cũng đều là tiêu điểm của mọi người, mọi chuyện liên quan tới ấy đều bị chú ý, soi xét; mày có nghĩ tới ấy mà ở cùng mày phải đối mặt với bao nhiêu áp lực ? Béo thành như vậy, lại còn trách người khác chướng mắt mày?"

      Thẩm Nham kéo Diệp Vi phen, thấp giọng trách mắng: "Tiểu Vi, đừng nữa!"

      Diệp Vi chịu nổi ta lại đỡ cho Tiêu Quả Quả, hung hăng tránh khỏi tay của , "Vì sao để em ? Em chịu đủ rồi, hôm nay em chính là muốn đem tất cả mọi chuyện cho ràng! Tiêu Quả Quả, những năm gần đây tất cả đều là mình tình nguyện, Thẩm Nham chưa từng thích , chỉ là vì nhiều năm tình nghĩa nên đành lòng thương tổn mà thôi, vậy mà còn cho rằng mình xứng đôi với ấy?"

      Tiêu Quả Quả chỉ cảm thấy buồn cười, mười mấy năm cảm tình của và Thẩm Nham lại đến phiên người ngoài có thể được.

      Tống Kiêm Gia giận dữ vô cùng, "Ha, ý của mày là Thẩm Nham là con cưng của trời, tài hoa hơn người, Tròn Tròn tự lượng sức mình, trèo cao đúng ? là buồn cười, lấy gia thế nhân phẩm tướng mạo của Tròn Tròn, nếu gầy , còn đến phiên ta - Thẩm Nham xứng sao? Trong nhà có tiền làm sao, đó cũng là cha mẹ người ta làm lụng ra được, phải ăn trộm mà có! Mày Tròn Tròn xứng với ta, ai mới xứng đôi với ta? Diệp Vi, mày sao? đứa con rơi được thừa nhận!"

      Bị trúng tử huyệt Diệp Vi hét lên tiếng, "Tống Kiêm Gia! ! !"

      Tống Kiêm Gia còn muốn nữa, lại bị Tiêu Quả Quả kéo kéo góc áo, "Nhị Nha, thôi, có gì đáng để cùng bọn họ hết."

      Tống Kiêm Gia biết tiếp tục tranh cãi, người bị tổn thương nhất chỉ có thể là Quả Quả, nên phải cố nén giận có nổi cơn nữa.

      "Quả Quả, chúng ta !"

      Tống Kiêm Gia nắm chặt tay Tiêu Quả Quả, quay đầu lại, dùng ánh mắt phức tạp liếc nhìn Hùng Bảo Đình.

      Hùng Bảo Đình ho tiếng, cúi đầu theo.

      Ba người chuẩn bị rời , Diệp Vi lại đột nhiên lên cơn điên đuổi theo, gắt gao giữ chặt Tiêu Quả Quả, " cho mày , mày phải cam đoan về sau được quấn lấy Thẩm Nham nữa, được hèn hạ khiến trong nhà gây áp lực cho ấy! Thẩm Nham là bạn trai của tao, Tiêu Quả Quả, mày đừng nên biết thẹn còn biết xấu hổ là gì nữa!"

      Tiêu Quả Quả tức giận đến toàn thân phát run, cầm bình thủy trong tay ném xuống chân Diệp Vi.

      Bình thủy vỡ nát, Diệp Vi hét lên tiếng, gào khóc.

      Thẩm Nham thất kinh nhìn hai chân bị bỏng trở nên đỏ hồng, "Quả Quả, em quá đáng!"

      "Quá đáng?" Tiêu Quả Quả lập tức muốn đoạt lấy bình thủy trong tay Hùng Bảo Đình và Tống Kiêm Gia.

      Thẩm Nham vội vàng đem Diệp Vi kéo đến sau lưng, vẻ mặt khẩn trương, "Quả Quả, em bình tĩnh chút, em nghĩ kĩ nếu làm như vậy có hậu quả như thế nào!"

      Diệp Vi thấy bộ dáng điên cuồng của Tiêu Quả Quả cũng có chút sợ hãi.

      Tống Kiêm Gia cùng Hùng Bảo Đình kinh sợ, "Quả Quả, cẩn thận đừng để chính mình bị thương..."

      Tiêu Quả Quả cười, "A, hậu quả à? phải tôi dựa vào nhà có tiền nên ỷ thế hiếp người sao? Hôm nay tôi ỷ thế hiếp người cho ta xem xem! ta có thể xem thử tôi đây gặp hậu quả gì!"

      Diệp Vi trốn sau lưng Thẩm Nham, sắc mặt trắng bệch, chữ đều dám nữa.

      Tiêu Quả Quả hít sâu hơi, "Cút cho tôi!"

      Thẩm Nham mặt lạnh lùng, cẩn thận lui về phía sau, xác định Quả Quả hành động thiếu suy nghĩ nữa mới ôm lấy Diệp Vi chân bị thương, nhanh chóng rời .

      Hùng Bảo Đình cùng Tống Kiêm Gia trái phải đoạt lại bình thủy trong tay Quả Quả.

      Tiêu Quả Quả cúi đầu, bả vai run run, tiếng cười khúc khích khẽ thoát ra nhưng nước mắt lại từng giọt từng giọt rơi tí tách mặt đất...

      "Quả Quả, ăn nhiều chút, mập lên mới tốt, như vậy có ai tranh em với ..."

      "Quả Quả, mặc kệ em biến thành bộ dáng gì đều thích em..."

      "Quả Quả, đời này chỉ thích mình em..."

      Trong sân thể dục, thiếu niên mặc chiếc áo sơ mi trắng, từng lời vẫn còn văng vẳng bên tai...

      Nhưng chàng thiếu niên đó còn là chàng thiếu niên của nữa rồi…
      Last edited: 28/4/15

    5. windlove_9693

      windlove_9693 Active Member

      Bài viết:
      292
      Được thích:
      181
      người chỉ thích vẻ đẹp bên ngoài khi người con có đẹp rồi trở nên thay đổi trc sau gì Diệp Vi cũng giống Qủa Qủa hôm nay mà thôi
      Nyanko129 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :