1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Cà phê đợi một người - Cửu Bả Đao

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      (4)

      Tôi treo ba lô lên mắc quần áo, lấy sách tham khảo môn toán ra lần lượt giải quyết các đề dạng tổ hợp.

      Về môn toán, tôi có thể là cao thủ số số hai trong lớp, nhưng vẫn chưa tắm nên hơi khó tập trung tinh thần, thêm nữa, các đề toán tổ hợp cái nào cũng đầy những cạm bẫy đáng ghét cùng với câu hỏi ràng, trong mười phút tôi liên tiếp làm sai năm bài liền.

      "Quái , cái gì mà bảy học sinh nữ tám học sinh nam ngồi bên bàn tròn ăn cơm giao thừa, nhưng Mary và John giận nhau nên thể ngồi cạnh nhau, còn Peter và Thomas rất thân thiết nên nhất định phải ngồi cạnh nhau, xin hỏi mười lăm người này có bao nhiêu cách ngồi." Tôi chống cằm, cảm giác tâm phục cho lắm.

      Loại đề bài này đúng là rất quái dị, biết do nhà toán học có kiến thức xã hội nào đùa cợt phát minh ra.

      Nếu Mary và John ghét nhau đến độ ngồi cạnh được, Peter và Thomas nhất quyết phải ngồi cạnh nhau mới xong, vậy mười người còn lại chẳng lẽ ai ngồi cạnh ai cũng có can hệ gì hay sao? Cứ cho là A ghét B, cũng chưa chắc A muốn ngồi cạnh B, cũng có thể B thầm thích C, vì vậy tìm đủ mọi cách để ngồi bên cạnh C làm sao! Mà khả năng lớn hơn là, mười lăm người ngồi quây quanh cái bàn tròn cùng ăn uống, có lẽ cả bọn đều tham ăn, nếu ưu tiên nghĩ cách làm thế nào để ngồi ở vị trí gần món ăn mình thích nhất trước , thế nên trong đề bài lẽ ra phải ghi cả các món ăn cùng với sở thích cá nhân để người giải đề tham khảo mới dúng, bằng cứ cắm đầu cắm cổ đoán bừa cũng phải là cách.

      Cho dù bao nhiêu người ngồi quây thành bàn tròn, dù ăn uống hay chỉ chuyện gẫu, cũng đều có quy tắc nhất định và quan hệ giữa người với người tiềm tàng bên dưới, vì vậy, đáp án của đề này thực ra bị hạn chế rất nhiều, cứ đơn thuần giải đề thực là vô cùng nhàm chán.

      Nhưng nhìn từ khía cạnh khác, ai ngồi cùng với ai, chẳng phải được định đoạt từ trước khi hình thành vấn đề đó sao? Mọi việc đều như vậy cả, tất cả đáp án đều được khắc ràng trong tâm trí mỗi người từ trước khi vấn đề hình thành rồi.

      "Vì vậy, những câu hỏi kiểu này thực quá ư vô vị, chẳng hề có tí tẹo ích lợi gì cho cuộc đời cả?"

      Nhưng tôi hiểu , nếu tiếp tục giữ lấy cái suy nghĩ "cần thiết thực" ấy, tôi chẳng giải được đề bài nào, nên bèn biết điều lật sang trang sau, thử giải đề toán có thường thức xã hội, tiếp theo tôi đội khăn tắm đầu mở cửa vào.

      "Hôi chết được, tắm nhanh lên?" ta ngồi phịch xuống giường, cầm máy sấy lên sấy tóc ro ro.

      "Đợi tí, em làm nốt đề này ." Tôi cắn cắn bút, cục tẩy ở đuôi bút chì bị tôi cắn vẹo cả .

      Thần đồng toán học của lớp như tôi đây thể gục ngã trước đòn đánh trộm của đề toán tổ hợp được.

      Nhà tôi rất bé, nên tôi và trai từ bé chen chúc trong căn phòng, vốn tưởng rằng sau khi tôi lên đại học tôi có thể sở hữu vùng trời thuộc về riêng mình. ngờ ông tôi lại thi vào đại học Trung Hoa nằm ngay ở thành phố Tân Trúc, để tiết kiệm tiền và tiện bắt nạt tôi, ta dọn ra ngoài thuê phòng, mà vẫn rúc ở nhà như trước, tiếp tục lây nhiễm ấu trĩ hết thuốc chữa của mình cho tôi.

      Ông ngốc của tôi để mình trần ngoác miệng ra ngáp, cầm máy sấy phả hơi nóng phù phù phù tấn công sau gáy tôi.

      " nhạt nhẽo quá đấy, chẳng trách có bạn ." Tôi cảm giác tóc tai bị thổi rối bù.

      "Khửa khửa, còn chưa đến lượt mày có bạn nhé!" Ông tôi cười trông rất xuẩn ngốc.

      "Vậy sao? Sao có người học đại học được hai năm rồi, mà vẫn chẳng có bạn nào ấy nhỉ?" Tôi xỉa lại.

      Tuy rằng tôi cũng biết mình bận làm thêm và hoạt động câu lạc bộ, có cơ hội quen biết nào vừa có mắt như mù lại biết thưởng thức.

      "Em thân mến, nếu mày thực muốn đeo đuổi con , hừ, mấy thể loại hoa khôi khoa, hoa khôi trường, có đóa hoa nào mà để mày hái xuống chứ! Chỉ là xứng với đây còn chưa xuất thôi, đám con bại não xung quanh toàn hạng mắt kém giống như mày ấy, bảo làm sao cưa cẩm cho nổi?" Ông tôi bắt đầu hoang tưởng.

      "Em chống mắt lên chờ." Tôi đáp, vuốt tóc lại cho thẳng rồi tiếp tục giải bài toán khủng hoảng sinh thái, "gà thỏ nhốt chung chuồng".

      Ông tôi quệt ít gel tóc bôi lên đầu, sau đó vuốt tóc thành cái ổ gà trông xấu đến mức gà nhìn thấy cũng muốn bỏ chạy, đứng trước tấm gương bán thân, cười khành khạch ra vẻ ta đây hay hớm lắm.

      Xem ra trường đại học chỉ tạo ra những gương mặt tươi cười, mà còn cho ra lò những gã ngờ nghệch đến độ thể đỡ được.

      " đến chuyện có bạn , hì hì, hôm nay 1úc hoạt động ở câu lạc bộ nghe được chuyện người việc siêu buồn cười, kể cho mày nghe nhé." Ông tôi vừa soi gương vừa . Tối nào ta cũng kể hai chuyện mới lạ ở trường.

      "Có thứ, gọi là môn toán, môn toán cần phải hết sức chuyên tâm?" Tôi nghiêm nghị .

      Thực ra, bất cứ chuyện gì liên quan đến trường đại học mà tôi kể, tôi đều rất hứng thú, cứ như mình được ở đó, được học trước trường đại học vẫn hằng chờ mong vậy.

      "Cái trường đại học Thanh Hoa ấy, mày biết ?" Ông tôi cuốn dây điện máy sấy tóc lại, nằm xuống giường.

      "Biết chứ, em làm thêm ở phố chợ đêm đại học Thanh Hoa mà, giả ngây hả?" Tôi , lơ đãng nhìn lũ gà và thỏ vừa trừu tượng lại vừa thực tế trong đề bài.

      "Chậc, hôm nay bọn tới đại học Thanh Hoa, cùng câu lạc bộ trượt patin bên ấy bàn bạc và phân chia các trường để đến chuyện trong kỳ." tôi kể, đá vào đôi giày trượt treo đầu giường.

      " chuyện trong kỳ là gì?"

      " tới các trường cấp hai rồi cấp ba giới thiệu môn trượt patin ấy, chậc, để chụp ảnh làm tư liệu hoạt động của câu lạc bộ mà, đến lúc bình chọn câu lạc bộ hằng năm có thể lấy ra làm tư liêu, cho nó dễ xin kinh phí ấy, đồ óc heo."

      tôi khịt khịt mũi.

      "Kể tiếp ." Tôi quay quay bút.

      "Bọn đến sân tập của bên ấy vừa ăn Lou mei (2) vừa chuyện,vốn là rất nghiêm chỉnh, nhưng tổ sư nhà nó chứ, tự nhiên gặp phải kỳ tài trong giới xúi quẩy tên là gì mày quên mất rồi, hình như là A Thổ hay A Đỗ nhỉ?" Ông tôi lẩm bẩm mình.

      (2): Món ăn vặt đặc trưng của Quảng Đông nấu bằng cách hầm các loại thịt lợn, bò, gà, vịt hoặc nội tạng... với nước tương đặc.

      "Mặc kệ ta tên gì , rốt cuộc người đó làm chuyện gì hả?" Tôi nhắc trai kể cho hết câu chuyện.

      "Chậc, mày thế này là học môn toán tập trung đấy nhé." tôi chẳng hiểu đắc ý chuyện gì nữa, cứ làm như vạch trần được bí mật to tát của tôi bằng.

      " đúng là đồ trẻ con, đồ sinh viên chết bầm, làm ơn kể lại nghiệp vĩ đại của vị kỳ tài trong giới xúi quẩy kia cho em nghe , đừng cố ý trêu ngươi em nữa, cảm ơn." Tôi lẻn nhìn đáp án trong sách tham khảo, lẩm nhẩm học thuộc lòng phương pháp giải đề.

      "Thôi cứ gọi là A Thổ nhé, A Thổ là người của câu lạc bộ trượt patin đại học Thanh Hoa, học năm thứ ba, nhưng trước đây chưa gặp cậu này bao giờ, hôm nay lúc tay chủ nhiệm câu lạc bộ cũng học năm ba của bọn họ giới thiệu các thành viên cho bọn làm quen, ai nấy đều cười ầm lên, làm phun luôn cả quả trứng om tương trong miệng ra." Ông tôi khẽ đá vào đôi giày trượt patin, làm ra vẻ nghiêm nghị bắt chước ngữ điệu của tay chủ nhiệm câu lạc bộ trượt patin trường Thanh Hoa, vỗ vỗ vào khoảng cạnh vai mình, : "Đây là thành viên mới của câu lạc bộ chúng tôi, tên là A Thổ, điểm đặc sắc nhất của cậu ấy chính là vào thời điểm này năm ngoái, bạn quen năm rưỡi của cậu ta bị nàng đồng tính cưa mất! Đến bây giờ vẫn còn độc thân, trong cuộc trường chinh vạn lý tìm bạn !"

      Dứt lời, tôi vỗ tay lia lịa, rồi cười hô hố đầy khoa trương, gương mặt đỏ bừng lên vì đứt hơi.

      Tôi nghe xong cũng cảm thấy rất tức cười. Đường đường người đàn ông, lại bị giới thiệu như thế, cái chàng A Thổ đáng thương này chắc chẳng còn mặt mũi nào nữa.

      "Sau đó bọn mỗi người câu, hỏi cậu ta xem có phải chỗ đó cương lên được hay , hay là hồi bị bóng bowling, va vào vẹo mất, có người còn cho cậu ta số điện thoại của phòng khám Trung y Kiến Hoa chuyên trị chứng bảo dưới nghe, khóc ngoài quan ải quảng cáo rất mạnh Kênh 4, bảo cậu ta cố mà làm cho chỗ đó ngóc lên, là tức cười đỡ nổi!" Ông tôi khó khăn lắm mới nén được cười, tiếp: "Nhưng A Thổ chỉ gãi gãi đầu biết làm sao, cũng chẳng hề tức giận tí nào, kiểu như miễn dịch với tình cảnh này rồi ấy, ha ha ha, đúng là gã khờ rộng lượng!"

      "Có khi chủ nhiệm bên đại học Thanh Hoa chỉ đùa thôi ấy? Mà có chăng nữa, cái bị lesbian cưa đổ kia có lẽ cũng là đồng tính nữ, chỉ là ta vốn biết điều đó mà thôi?" Tôi kìm được lên tiếng, tôi lại lắc đầu nguầy nguậy.

      "Ừm, NO! nghĩ thế đâu mày, sau đấy có ả cá sấu bên Thanh Hoa riêng với , bảo A Thổ là bạn cùng lớp ta ở khoa Kỹ thuật Hạt nhân, chuyện của A Thổ ta biết như lòng bàn tay, bạn kia với cậu chàng bắt đầu nhau từ năm lớp Mười hai cơ, về sau A Thổ học cái ngành đọc méo cả miệng là Khoa học Hệ thống và Công trình ở đại học Thanh Hoa, còn bạn học Khoa học Quản lý bên đại học Giao Thông, hai trường này vốn ở sát nhau, vì vậy chuyện đương qua lại theo lẽ thường đương nhiên rất thuận lợi, ha ha! Đây mới chính là chỗ hay ho nhất, nàng kia lên đại học xong ngờ lại bị lesbian cưa đổ, hại cho cậu A Thổ bị câu chuyện nực cười này ám quẻ, mỗi lần đâu được người khác giới thiệu lại bị lôi ra nhắc lần, đến mức khiến dây thần kinh xấu hổ của cậu ta tê liệt luôn rồi! Ha ha ha ha ha ha ha!" Ông tôi lại bắt đầu cười lên hô hố.

      Tôi cũng bật cười, dù rằng cái A Thổ bị nàng lesbian cướp người kia thực kẻ xui xẻo mười phân vẹn mười, lẽ ra phải rơi vài hàng lệ thương cảm chứ nên ôm bụng mà cười như thế.

      Nhưng có mẩu quảng cáo rằng, lúc có thể hôn đừng chuyện. Tôi nghĩ, lúc có thể cười tốt nhất là đừng khóc.

      " A Thổ kia mới học năm ba thôi mà, đáng thương quá, em nghĩ ta còn phải bị giễu thêm hai năm nữa ấy nhỉ?" Tôi cười khúc khích.

      " chỉ có thế, cho dù A Thố cố gắng mấy để thay đổi hình tượng, trong ba học phần bắt buộc ở trường đại học: bài vở, câu lạc bộ, đương, cậu ta cũng xác định ăn điểm 0 tròn trĩnh ở môn đương này rồi?" trai tôi lại bắt đầu cười lớn.

      "Tại sao?" Tôi hiểu.

      "A Thổ chỉ mất hết thể diện, nghe ả cá sấu kia kể, khí khái đàn ông của A Thổ cũng bị câu chuyện nực cười này lột sạch rồi, mày nghĩ xem, bạn bị ả lesbian cướp mất, điều này chẳng chứng tỏ về mặt sinh lý, A Thổ biểu rất man còn gì! Thế nên lòng tin của A Thổ cũng theo đó mà suy sụp, liên tiếp xuống dưới mức sàn, chạm đáy rồi."

      tôi bật ngọn đèn ở đầu giường lên, tiện tay rút quyển truyện tranh, mở ra.

      Cũng đúng, chàng có lòng tin thể nào triển khai hành động với mình được.

      Huống hồ, cũng chẳng có nào nổi chàng có lòng tin, thế có khác gì thu nhận thằng bé con nhà cửa lại hay chảy nước mũi đâu cơ chứ.

      "Em chỉ có thể , ở trường đại học, loại người nào cũng có, chuyện gì cũng xảy ra được?" Tôi , gấp cuốn sách tham khảo lại.

      A Thổ, phút mặc niệm dành cho .

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 2: Người Đó, Trạch Vu

      Nhưng cuộc đời này liệu có bao lần tim đập rộn ràng, chẳng nên lời?

      Tôi chưa bao giờ, nhưng tôi biết, người có tín ngưỡng với tình , hẳn trân trọng từng thời khắc trái tim rung động, sau đó dũng cảm truy tầm lần tiếp theo, rồi lần tiếp theo nữa.

      (1)

      Sau đó, khung cảnh câu chuyện lại quay về quán cà phê. Có lẽ vì tên quán thực tình, rất lãng mạn, nên dễ dàng thu hút những người có tính cách lãng mạn, hoặc dễ khiến người ta nảy sinh những liên tưởng lãng mạn. Nếu như tính đến Vua gọi lung tung với đám học sinh cấp ba thích đùa, người tôi thích ngồi ngay đó, cách tôi chưa đầy năm bước chân.

      Quán cà phê Đợi Người, tám giờ rưỡi tối, bàn gỗ màu tím có hai cốc Latte gọi. cốc cho , cốc cho bạn .

      Người ấy tên là Trạch Vu.

      Dương Trạch Vu.

      "Thế sao?" Bạn hỏi.

      "Thế nên cuối tuần này phải Cao Hùng tranh cúp Thuế Giáo dục(1), thực thể họp lớp với em được, em cũng biết năm ngoái suýt chút nữa trở thành người hùng biện xuất sắc nhất rồi mà, chủ đề năm nay rất có ý nghĩa, lại là chủ nhiệm câu lạc bộ, nhất thiết phải dẫn đội tham gia". Dương Trạch Vu chậm rãi .

      (1) Tên đầy đủ là Cuộc thi hùng biện toàn quốc dành cho sinh viên đại học và trung học chuyên nghiệp tranh cúp Thuế Giáo dục, là cuộc thi hùng biện lớn nhất của học sinh sinh viên Đài Loan.

      Bạn của kiêm tình địch của tôi, lại tỏ vẻ thể thông cảm, chẳng thèm uống ngụm cà phê nào.

      Tôi giả bộ lau kính ở gần đó, thực chất là nghe lỏm bọn họ chuyện.

      Sau hai mươi sáu lần nghe trộm, tôi cũng quen với Trạch Vu.

      Trạch Vu là sinh viên năm ba, khoa Công nghệ Thông tin trường đại học Giao Thông, chủ nhiệm câu lạc bộ hùng biện.

      cái gì cũng to tướng, trừ kính dẹt, mắt kính hơi ngả xám kia.

      Mắt to tướng, tay to tướng, giày cỡ mười hai to tướng, thân hình to tướng, cao đến mét tám hai, tôi kiễng chân lên vừa khéo ngả đầu được vào lồng ngực ấm áp của , quả đúng là trời sinh cặp.

      Thỉnh thoảng, Trạch Vu đến quán lật giở tạp chí thương mại giết thời gian, hoặc ôm máy tính xách tay đến gõ báo cáo.

      Lúc có mình, thích ngồi ở góc cố định, xem mấy quyển tạp chí cố định, gọi cố định loại cà phê Kenya.

      Chỉ khi cùng đến với bạn , Trạch Vu mới gọi món Latte mà ta thích nhất, là chu đáo hết mức.

      Mỗi lần đến, tôi đều thể che giấu được trạng thái hồn vía lên mây cùng nụ cười vui sướng nơi khóe miệng, tâm trạng vui vẻ suốt cả buổi tối.

      Tuy rằng tôi chỉ chuyện với mỗi lần.

      " rất xin lỗi?" Ngay đôi mắt to của cũng tỏ vẻ nhân nhượng chịu đựng.

      "Em mặc kệ, tháng trước hứa cùng em họp lớp cấp ba rồi còn gì, sao có thể giữ lời chứ?" Bạn dẩu môi lên.

      Hừ, nếu là tôi, tôi để .

      Cuộc thi hùng biện là nơi tập trung những con người thông minh tuyệt đỉnh đấy, sao có thể ngăn cản người tài hoa xuất chúng như được?

      "Xin lỗi, tại tốt, sau cuộc thi nhất định bù đắp cho em, em xem, cả chủ nhiệm câu lạc bộ hùng biện như còn lại em, thua đến mức á khẩu luôn, chỉ biết xin lỗi luôn miệng đây này." Trạch Vu rối rít .

      bạn dã man kia rốt cuộc cũng nở nụ cười tạm coi được.

      Hừ, cãi nhau có phải tốt hơn bao nhiêu , mặc dù tôi chỉ là học sinh cấp ba, cũng dám mong đợi điều gì.

      Lau lau lại cửa kính, nhìn bóng Trạch Vu phản chiếu lên đó, tôi hồi tưởng lại tình cảnh lần đầu tiên gặp .

      Giống như đoạn mở đầu của mọi cuốn tiểu thuyết lãng mạng,ngày hôm đó, trời mưa to.

      Tôi làm ngày đầu tiên.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      (2)

      "Đing đoong!"

      cái bóng cao lớn đứng ngoài cửa, thong thả thu ô lại, mặc dù ống quần và giày đều ướt sũng.

      "Ôi, giống Kim Thành Vũ(2) quá!" Tôi nhủ thầm trong bụng, quan sát vị khách đầu tiên của mình.

      (2) Takeshi Karleshiro: diễn viên nổi tiếng người Nhật, mẹ là người Đài Loan, được biết đến ở Việt Nam nhiều hơn với tên Kim Thành Vũ.

      tới, đôi giày bị ướt phát ra thanh lép nhép, gương mặt hơi vuông vắn cộng với lọn tóc mái dài chạm đầu mũi trông giống Kim Thành Vũ chịu được. dựa vào quầy bar, chỉ cách tôi có cái hôn.

      "Em ơi, cho Kenya." hơi sững người chút, sau đó mỉm cười, nụ cười của khách quen phát ra quán có nhân viên mới.

      "Kenya?" Tôi nhìn bà chủ với ánh mắt cầu cứu.

      Lúc đó tôi vẫn chưa biết Kenya hóa ra là tên loài cà phê, chứ phải vùng đất nào đó ở châu Phi. Nhưng ba phút trước, Albus ra ngân hàng có việc, phen này phiền phức rồi.

      " phục vụ cũ vừa ra ngoài, phải đợi lúc đấy." Bà chủ lười nhác ngồi trước quầy bar đọc sách.

      "Vậy trước khi có Kenya, lấy cho tôi cốc gì nong nóng cũng được." gật đầu, đáp lại.

      ngồi xuống góc cạnh vách kính, chỉ chớp mắt thấy lấy trong ba lô ra chiếc máy tính xách tay thời đó còn là của hiếm.

      "Bà chủ, em chẳng biết gì cả đâu, chị dạy em với?" Tôi thào hỏi bà chủ.

      Bà chủ vươn tay ra, khẽ búng cái vào tai tôi.

      "Cứ lấy tạm cho cậu ta cốc gì đấy nong nóng là được. Vừa nãy cậu ta chẳng bảo thế còn gì?"

      Bà chủ như cười mà cũng như , nhất định là chị nhìn thấy bảy nếp nhăn mặt tôi.

      Vậy là tôi đành lén la lén lút ở phía sau quầy bar, bỏ ít hạt cà phê biết tên vào máy xay, xay nháo nhào lượt, sau khi đổ thẳng nước sôi vào liền dùng thìa khuấy lên, rồi cẩn thận bưng cốc cà phê mùi rất thơm nhưng màu sắc được ổn cho lắm tới bên cạnh .

      nhìn tôi đặt cốc cà phê nóng xuống trước mặt, miệng hơi hé mở.

      "Em ơi quên mất cái phin lọc rồi à?" cười rất đáng , nhưng nụ cười này làm tôi lúng túng chết ngất.

      Bã cà phê phần bi thương chìm xuống đáy cốc, phần ai oán nổi lềnh phềnh bên .

      "Xin lỗi, xin lỗi , hôm nay là ngày đầu tiên em làm, chưa học gì cả, thế nên..."

      Vành tai tôi nóng bừng, chỉ muốn ngồi cỗ máy thời gian trở về phút trước đó.

      " sao cả, nhưng có thể rót cho cốc nước nóng hoặc trà nóng ?"

      mỉm cười, nhìn cốc cà phê nặng nề ai oán.

      Tôi tất nhiên vội vàng gật đầu, cuống cuồng bưng cái món quái dị chẳng ra làm sao kia về quầy bar đổ , rót cốc nước nóng cho .

      Bà chủ cười trộm, đúng là!

      Nửa tiếng sau, cứu tinh Albus rốt cuộc cũng trở lại, bàn rốt cuộc cũng có cốc cà phê Kenya ra hồn.

      cốc cà phê Kenya tỏa mùi hương đậm đà.

      Tôi cũng chẳng hiểu sao, qua cuộc chuyện ngắn ngủi ấy, mình lại thầm thương chàng thơm nồng ngây ngất như cà phê Kenya đó.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      (3)

      Tấm kính quả tình bị tôi lau lau lại đến mức hoàn mỹ như thể hề tồn tại, tôi đành phải chuyển qua lau nhà.

      "Nếu giành giải nhà hùng biện xuất sắc nhất, nhất định cảm ơn em đàng hoàng lúc đọc diễn văn nhận giải mà?"

      cầm cốc Latte lên, nhàng chu đáo như thể nâng tay bạn , uống ngụm.

      "Thế mà gọi là bồi thường cái nỗi gì? Em muốn phải viết ba mươi lá thư xin lỗi đáng lần lượt gửi cho các bạn học cũ của em, giải thích với họ tại sao thể họp lớp với em được?" Bạn của làm bộ đáng hờn giận.

      Nhưng thực tình ta chẳng đáng tí tẹo nào cả, cầu này tệ hại hệt như điều ước Tân Sửu(3) năm xưa vậy, căn bản chính là muốn khoe khoang ta có người bạn trai cực kỳ chu đáo. Vì vậy, Trạch Vu chau mày lại.


      (3) Theo điều ước Tân Sửu ngày 7 tháng Chín năm 1901. Trung Quốc phải chấp nhận cho phái đoàn ngoại quốc ở Bắc Kinh quyền đóng quân bảo vệ ở 12 điểm dọc theo tuyến đường sắt nối Bắc Kinh với Thiên Tân để đảm bảo lưu thông giữa thủ đô với cảng biển. Theo hiệp định bổ sung ngày 15 tháng Bảy năm 1902 các lực lượng bảo vệ này được phép tập trận mà phải thông báo trước cho chính quyền Trung Quốc.


      "Từ chối ta , cho ta biết như vậy rất là trẻ con."

      Tôi thầm nghĩ, dùng cây lau nhà khe khẽ chạm vào giày Trạch Vu cái, coi như cổ vũ tinh thần cho .

      "Được, nhưng phải đợi thi đấu xong mới có thời gian." Trạch Vu nghiêng đầu ngẫm nghĩ, rốt cuộc cũng cất tiếng.

      "Sao mà được, thư xin lỗi tất nhiên phải gửi đến các bạn em trước khi họp lớp chứ lại? biết xong việc mới xin lỗi là chẳng có tí thành ý nào à?"

      Bạn kiên quyết lắc đầu.

      Tôi vừa lau nhà, vừa tức đến nổ đom đóm mắt, sao lại có loại bạn điêu trác như thế chứ?

      đúng là bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu.

      "Thôi được, viết địa chỉ các bạn học cấp ba của em ra giấy, ngày mai đưa cho , ngày kia gửi thư."

      Trạch Vu cười khổ, nụ cười rất có phong độ của trang hiệp sĩ.

      Tôi sắp ngất xỉu đến nơi.

      Tiếp theo hai người họ đến chuyện sang năm chuẩn bị thi vào viện nghiên cứu, tôi hứng thú nghe nữa, ra sau quầy bar buồn bực học bài địa lý thế giới.

      Được lát, bạn điêu trác của Trạch Vu ra về trước, chỉ thấy thở phào nhõm, lấy chiếc máy tính xách tay to tướng ra đặt lên cái bàn tròn , bắt đầu đánh máy.

      Rốt cuộc tôi cũng kìm được nữa.

      Tôi pha cốc cà phê Kenya (đây là loại cà phê tôi pha ngon nhất), hít thở sâu, đưa mắt nhìn bà chủ.

      Bà chủ dang mê mải làm nhà bánh gừng, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu tôi muốn làm gì làm.

      Albus ngáp cái, đẩy đẩy gọng kính bằng nhựa màu đỏ, cũng có ý kiến gì.

      Vậy là tôi bưng cốc cà phê Kenya, tới bên cạnh Trạch Vu, lúng túng ngồi xuống.

      "Mời uống." Tôi , đoạn dè dặt đẩy cốc cà phê tới trước mặt Trạch Vu.

      "Em biết thích uống Kenya." Trạch Vu thoáng kinh ngạc, nhưng lập tức gật đầu cảm ơn.

      "Tất nhiên là biết, vì những lúc đến đây mình chỉ gọi cốc cà phê Kenya, cùng lắm là thêm miếng bánh kem , nhớ cũng phải nhớ." Tôi cố hết sức để cười dịu dàng ý nhị.

      Trạch Vu cầm cốc sứ lên, cười cười uống cà phê do chính tay tôi pha chế.

      "Em đúng là người quan sát nhạy bén." Trạch Vu .

      "Đây chắc là khen ngợi? Hay là chê cười em." Tôi cười cười.

      "Coi như khởi đầu câu chuyện, khởi điểm để làm quen với nhau ." Trạch Vu cười rất thong dong.

      " đúng là người giỏi giao tiếp, quả hổ danh chủ nhiệm câu lạc bộ hùng biện."

      "Vậy bé nhạy bén, có biết tại sao lần nào cũng ngồi trong góc ?"

      Trạch Vu đưa ra câu hỏi đơn giản.

      Tôi chỉ xuống bộ sạc máy tính xách tay của ở dưới đất, cười cười. Trạch Vu cũng cười.

      Có lúc Trạch Vu ngồi ở quán đến hai ba tiếng đồng hồ, ngón tay múa lượn bàn phím như thể chơi dương cầm vậy.

      ngồi trong góc, là vì ở dưới góc tường có ổ cắm, có thể cung cấp điện hạn chế, để ngón tay múa ngừng nghỉ.

      "Quả nhiên rất nhạy bén." Trạch Vu khen ngợi.

      ", câu hỏi của cần phải là người nhạy bén cũng có thể trả lời được." Tôi lắc đầu.

      "Chậc?" Trạch Vu .

      "Chỉ cần lưu tâm chút là chú ý thấy thôi mà." Tôi đáp.

      " ra là thế, em rất lưu tâm à?" Trạch Vu cười.

      Mặt tôi chắc đỏ bừng lên, tôi biết được điều đó qua nhiệt độ bàn tay mình.

      " thất lễ quá." Tôi đột nhiên trở nên rất có gia giáo.

      "Đối thủ hùng biện, tôi thấy bạn có gì thất lễ cả?" tỏ vẻ cực kỳ nghiêm chỉnh: "Trong cái xã hội chỉ toàn logic thương mại này, có thể bị coi như người tiêu dùng xa lạ trong quán cà phê, thực ra là điều khiến người ta rất vui sướng."

      "Em nghĩ là em hiểu ý ?" Tôi chợt nhớ đến tác phẩm Con người chiều (4) của Herbert Marcuse(5), bậc thầy của trường phái phê bình Frankfurt (6), đó là tài liệu ngoại khóa môn Chủ nghĩa Tam dân(7) của chúng tôi.

      (4) Tên tiếng : One-Dimensional Man: Studies in the Ideology of Advanced Industrial Society, là cuốn sách được viết năm 1964 của nhà triết học Herbert Marcuse. Marcuse phê bình cả chủ nghĩa tư bản đại và xã hội cộng sản của Liên bang Xô Viết, đưa ra các tài liệu chứng minh xuất của hình thức đàn áp xã hội mới trong cả hai xã hội , cũng như xuống của tiềm năng cách mạng ở phương Tây.

      (5) Herbert Marcuse (1898-1979) nhà triết học, lý luận chính trị và nhà xã hội học người Đức, thành viên của truờng phái Frankfurt, ông được coi là "cha đẻ của chính trị tân cánh tả". Marcuse là nhân vật có ảnh hưởng lớn về mặt tư tưởng tới những phong trào cánh tả và học sinh thập niên 1960.

      (6) Trường phái Frankfurt (tiếng Đức: Frankfurter Schule) là trường phái lý thuyết xã hội tân Marxist, gắn với Viện Nghiên cứu Xã hội của đại học Frankturt am Main. Trường phái này bao gồm những người theo chủ nghĩa Marx bất đồng chính kiến. Các tác phẩm của trường phái Frankfurt chỉ trích cả chủ nghĩa tư bản và chủ nghĩa cộng sản, chỉ ra khả năng về hướng khác cho phát triển xã hội.

      (7) Chủ nghĩa Tam dân là cương lĩnh chính trị do Tôn Dật Tiên đề xuất, với tinh thần biến Trung Quốc thành quốc gia tự do, phồn vinh và hùng mạnh. Việc kế thừa và thực ngày nay thể nhất trong tổ chức chính quyền của Đài Loan. Cương lĩnh chính trị này bao gồm: dân tộc độc lập, dân quyền tự do, dân sinh hạnh phúc.


      "Vì vậy hẳn là đến lượt mời em cốc cà phê? Trà? Hay là nước lọc đun sôi." cười, nụ cười rất thành .

      "Hôm đó thực rất xin lỗi, em vừa mới làm chưa biết gì cả, đành phải để uống nước lọc đun sôi có mùi vị." Tôi lè lưỡi: "Đừng thù dai vậy chứ."

      " đâu có thù dai, nước sôi cũng có mùi vị mà, nóng chính là vị của nó."

      cảm ơn tôi: "Vì vậy, nhất định phải mời em uống cốc gì đó."

      "Có lý nào lại để khách mời nhân viên của quán trong chính cái quán ấy chứ?" Tôi , thế này quả tình có hơi hoang đường.

      Vậy là cũng khăng khăng nữa, chỉ nhìn tôi.

      Tuy rằng gì thêm, nhưng tôi hề cảm thấy ngượng ngùng.

      "Sau đó sao?" Trạch Vu đột nhiện bật cười.

      "Dạ." Tôi bối rối.

      "Sao lại muốn mời cốc cà phê này?" cười.

      " hỏi, em cũng quên béng mất?" Tôi kinh ngạc trước đãng trí của mình.

      "Thế nên rút lại lời vừa , em phải là người nhạy bén rồi!" uống ngụm cà phê.

      "Đúng là phải." Tôi thừa nhận.

      "Thế nên, sau đó sao?" lặp lại.

      "Phải rồi!" Tôi lại thêm phen kinh ngạc, lần này liền đứng dậy.

      "Xin lỗi, thực ra em nên lo chuyện bao đồng, nhưng em thực hiểu nổi tại sao lại xử tử tế đến thế, có thể nhẫn nhịn được người bạn như vậy? cầu của chị ta thực quá là nghĩ đến ."

      Tôi chắp tay trước ngực, áy náy : "Em chỉ tò mò thôi, có ý gì khác."

      "Em nghe trộm bọn chuyện?" Lông mày Trạch Vu nhướng lên, biết rồi còn cố tình hỏi.

      Tôi lè lưỡi, hy vọng biểu này của mình rất đáng , tôi luyện tập từ lâu lắm rồi.

      "Thực ra cũng nhẫn nhịn gì đâu, chỉ là biết cách biến báo chút thôi." Trạch Vu cười gian xảo.

      xoay máy tính xách tay lại cho tôi xem, màn hình là mấy lời kiểu như rất xin lỗi rất áy náy mình phải tham gia cuộc thi hùng biện nhàm chán nhưng thực ra trong lòng đau , tâm muốn... đại loại thế.

      ra Trạch Vu định đánh máy bức thư, sau đó dùng bút điền những cái tên khác nhau vào gửi cho xong.

      " gian thế?" Tôi , đây quả là cách hay.

      "Cũng hẳn, chỉ là quen với Tiểu Huệ hơn năm nay rồi, đạo ứng biến được rèn luyện cách xuất sắc thôi!"

      Trạch Vu gõ gõ lên đầu mình, xoay máy tính trở lại vị trí cũ, cười khổ: "Có điều, nghĩ cuối cùng mình vẫn bị mắng thê thảm, đây chỉ là cách tạm thời lấp liếm cho qua thôi, nhưng mà cũng được yên tĩnh vài ngày, đối với như thế là đạt được mục đích rồi."

      Tôi gật đầu, bạn biết được phải tự tay viết thư xin lỗi chắc chắn nổi cơn tam bành.

      "Cảm ơn cà phê của em, thực tình chịu nổi mùi sữa quá nồng của Latte!" Trạch Vu uống ngụm cà phê.

      "Vậy từ sau em giúp bằng cách cho vào cốc Latte của ít sữa bò hơn." Tôi , mỉm cười đứng dậy, xoay người toan quay lại phía sau quầy bar.

      "Đợi chút."

      Giọng Trạch Vu đột nhiên có chút bẽn lẽn.

      Tôi ngoảnh đầu. Cái khay tay run run.

      " muốn nhớ tên mời cốc cà phê, sau này khỏi cần gọi ấy là em phục vụ ơi nữa."

      Mắt Trạch Vu rất , lắm.

      Chỉ khi nào rất vui vẻ, đôi mắt to của mới nheo lại thành đường chỉ mảnh.

      " phục vụ ấy tên là Tư Huỳnh, chữ Tư trong tư niệm, Huỳnh trong huỳnh hỏa trùng(8-) ấy."


      (8-) "Tư niệm": nhớ nhung; "huỳnh hỏa trùng": con đom đóm.


      Tôi căng thẳng đáp.

      Thậm chí còn căng thẳng đến mức quên cả cười.

      Đây là lần thứ hai chúng tôi chuyện, tuy rằng tình vẫn còn chưa bắt đầu.

      Có lẽ sau này cũng bắt đầu.

      Nhưng tôi vĩnh viễn bao giờ quên cách pha cốc cà phê Kenya tuyệt hảo.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      (4)

      "Đừng mơ mộng nữa!"

      Giờ tự học, Tiểu Thanh ngồi đằng sau vỗ vỗ vào đầu tôi, đưa cho mảnh giấy.

      Tiểu Thanh là bạn tốt nhất của tôi.

      Có điều, chúng tôi khác với những đôi bạn thân truyền thống trong trường trung học nữ ở chỗ, cá tính của tôi và Tiểu Thanh đều rất độc lập.

      Lúc vệ sinh chúng tôi quen rủ nhau cùng , lúc đường thích tay khoác tay, kể cả lúc tan học cũng đứa nào đường đứa đấy, vì chúng tôi đều làm thêm những chỗ khác nhau. Tôi làm ở quán cà phê, Tiểu Thanh giả mạo tuổi đứng quầy ở hiệu sách Kim Thạch Đường.

      Chỉ nội điểm này thôi đủ chứng minh chúng tôi đều rất chờ mong được trưởng thành.

      "Tiểu Thanh, cậu xem tớ có cơ hội ở bên Trạch Vu ?" Tôi quay đầu lại nhìn Tiểu Thanh, cười ngây ngốc.

      "Mới tiết hai mà cậu bắt đầu nằm mơ giữa ban ngày rồi à, có còn nhớ buổi chiểu phải kiểm tra Cổ văn quan chỉ (9) với cả Văn hóa Trung Quốc cơ bản ?" Tiểu Thanh làm ra vẻ chịu nổi.


      (9) Cổ văn quan chỉ là tác phẩm do hai chú cháu Ngô Sở Tài, Ngô Điều Hậu đời Thanh sưu tuyển biên và chú giải các bài văn ký từ đời Chu đến đời Minh, đây là trong những tuyển tập tản văn được lưu hành rộng rãi nhất từ đời Thanh.


      Tôi vẫn cười ngây ngốc, Tiểu Thanh chẳng sai, nhưng Trạch Vu, dù chỉ mới trao đổi hai lần vẫn chiếm lĩnh tâm trí tôi, khuấy tung thứ văn ngôn trong sách giáo khoa, biến chúng thành vô số con nòng nọc.

      " được, cứ thế này mình chỉ có thể thi vào trường dân lập thôi, mình phải cần cù học hành, phải thi đỗ vào đại học Giao Thông, như vậy mới làm hậu bối của Trạch Vu được." Tôi lẩm bẩm mình, lấy lọ dầu gió ra hít mạnh hơi, tinh thần phấn chấn hẳn lên.

      Cơ hội chỉ dành cho người chuẩn bị tốt.

      " cũng phải lại, Tư Huỳnh, đại học Giao Thông là trường bên khối khoa học tự nhiên đấy, cậu biết học khối xã hội có thể thi vào những khoa nào chưa?" Tiểu Thanh cầm bút chọc vào lưng tôi, nhắc nhở.

      Tôi ngẫm lại, phải, mình chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, có lẽ tại tiềm thức của mình cảm thấy mai sau mở được quán cà phê là rất hay ho rồi, hề tính tới chuyện trong trường đại học có khoa cà phê.

      Tiểu Thanh lôi trong ngăn kéo ra cuốn sách dày bịch. Đây là cuốn giới thiệu vắn tắt về các trường đại học, do lớp phụ đạo phát cho chúng tôi tuần trước. Tôi cũng bắt đầu lấy cuốn sách của mình ra, hai đứa chụm đầu nghiên cứu.

      "Các khoa thuộc khối xã hội bên Thanh Hoa tương đối nhiều này, có khoa Kinh tế, khoa tiếng Trung, khoa Ngoại ngữ." Tiểu Thanh nhìn quyển giới thiệu.

      "Từ chối, tớ muốn học đại học Giao Thông." Tôi thẳng thắn bày tỏ.

      Đặc biệt, tỷ lệ nam nữ trong trường Giao Thông là bảy , nữ sinh viên được coi như bảo bối, chỉ hơi sơ sểnh là biến thành hoa khôi của khoa luôn, đây là cơ hợi tốt để đứa tướng mạo bình thường như tôi được nổi bật.

      "Trường Giao Thông chỉ có hai khoa thuộc khối xã hội thôi, Khoa học quản lý với cả Ngoại ngữ, xem ra lựa chọn của cậu nhiều rồi." Tiểu Thanh di đầu ngón tay dọc theo phần giới thiệu các khoa của trường Giao Thông, ngẩng đầu lên: "Khoa Ngoại ngữ học cái gì tớ biết, nhưng Khoa học quản lý học gì nhỉ? Có phải làm toán nhiều ? Có phải dùng máy tính nhiều ?"

      Tôi kỳ thị môn tiếng , nhưng bắt học mạch bốn năm liền tôi hứng thú cho lắm. Còn bốn chữ Khoa học quản lý vừa dễ lý giải lại vừa rất khó lĩnh hội ý nghĩa, xem ra phải điều tra cẩn thận phen hòng kiên định chí hướng của mình mới được. Nhưng bốn chữ này hình như hơi quen quen.

      Tôi chìm vào trầm tư, lục tìm trong óc xem rốt cuộc mình nghe thấy bốn chữ Khoa học quản lý này ở đâu.

      Tiểu Thanh lật sách đọc tiếp, dừng lại ở chương về đại học Đài Loan và đại học Chính trị quốc gia.

      Giống như hầu hết các học sinh cấp ba, Tiểu Thanh muốn rời khỏi quê hương đến nơi khác học tập trong giai đoạn đại học, trải nghiệm cuộc sống xa nhà, vì vậy các trường Thanh Hoa, Giao Thông, Sư phạm Tân Trúc, Trung Hoa đều nằm trong phạm vi cân nhắc của cậu ấy.

      Tôi vốn dĩ cũng có suy nghĩ ấy, nhưng cuộc đời này liệu có được bao lần tim đập rộn ràng, chẳng nên lời. Tôi chưa bao giờ, nhưng tôi biết, người có tín ngưỡng với tình , hẳn trân trọng từng thời khắc trái tim rung động, sau đó dũng cảm truy tầm lần tiếp theo, rồi lần tiếp theo nữa.

      Trạch Vu.

      Trạch Vu chính là tình mà tôi theo đuổi.

      Nếu , tôi bước vào quán Đợi Người mà thường hay ghé đến.

      Nếu , ghé đến Đợi Người uống cà phê Kenya từ trước khi tôi xuất .

      Chúng tôi xuất phát từ những cảnh đời khác nhau, được số mệnh định sẵn gặp gỡ ở điểm nào đó. Điểm nào đó ấy có lẽ chính là nơi đây.

      Vì vậy, tôi phải ở lại Tân Trúc, ở lại quán cà phê nơi chúng tôi gặp gỡ, nghĩ cách thi vào đại học Giao Thông.

      Nếu tôi vĩnh viễn biết được đáp án.

      "Ê, cậu lại ngây ra rồi kìa!" Tiểu Thanh cầm bút xóa gõ vào đầu tôi, đánh thức tôi khỏi giấc mộng hưng phấn giữa ban ngày.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :