1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

CÔNG TỬ VÔ SỈ_Duy Hòa Tống Tử (Full 3 tập)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 10: Ca Xuy là boss

      10.1

      Cuối cùng cũng ngủ lại tại quán trọ đó.

      ra là bởi vì trời tối rồi, cũng tìm ra nơi khác, chu vi mười dặm chỉ có “hắc điếm” này thôi...

      Chưởng quỹ cúi đầu khom lưng dẫn họ vào căn phòng tốt nhất.

      Đúng vậy, lại chỉ có phòng...



      Ánh trăng sáng vằng vặc.

      Thẩm Tri Ly trải sẵn chăn, đắn đo lát, quay đầu với Tô Trầm Triệt ôm chăn ngồi giường đối diện: “Tô công tử...”.

      Tô Trầm Triệt nheo mắt cười: “Tri Ly, gọi ta là Trầm Triệt được rồi, dĩ nhiên nếu thích nàng gọi Triệt cũng được, ta có ý kiến”.

      Thẩm Tri Ly: “…”

      Quấn chăn lên người, Tô Trầm Triệt nghiêm túc : “Tri Ly, tuy vào xuân rồi nhưng thời tiết vẫn còn lạnh, có cần ta ủ ấm giường trước ?”.

      Thẩm Tri Ly bóp trán: “... cần”.

      đợi Tô Trầm Triệt thêm, Thẩm Tri Ly ngoắc ngoắc tay gọi : “Thế này , lại đây, chúng ta chuyện nghiêm túc”.

      Tô Trầm Triệt vui vẻ chạy bổ sang ngồi ngay ngắn.

      Thẩm Tri Ly cũng ngồi xuống, ngón tay gõ xuống bàn: “Rốt cuộc là ngươi nghĩ gì vậy hả? Ngươi phải là hồi phục trí nhớ rồi sao, sao còn lì lợm bám theo ta chịu ?”.

      Tô Trầm Triệt trả lời chút bối rối: “Vì ta thích nàng mà”.

      Thẩm Tri Ly ngớ ra, liền sau đó cười khổ sở : “Tô Trầm Triệt, cứ cho là ta muốn tin ngươi lần nữa, cũng thể chấp nhận được cái gọi là tiếng sét ái tình rồi tình cảm trở nên sâu đậm gì gì đó... Ngươi rốt cuộc là muốn gì ở ta, ngươi ra có được , cần phải tiếp tục giả vờ nữa đâu. Ngươi cứu ta rất nhiều lần, chỉ cần là việc ta có thể làm được ta nhất định nhận lời ngươi…”

      Nàng chưa dứt lời, tay bị nắm chặt.

      Tô Trầm Triệt im lặng nhìn nàng, ánh mắt ủ ê: “Ở Minh Nguyệt cung ta cố ý giấu nàng mà”.

      Thẩm Tri Ly ngập ngừng rụt tay lại, tự nhiên : “... Sao lại lôi chuyện này vào đây”.

      Tô Trầm Triệt lại tiếp tục: “ quả thận và lệnh bài chấp chưởng của phụ thân ta đều nằm trong tay Kỷ Minh Nguyệt, dù có thế nào ta cũng muốn lấy lại, đành phải giả vờ kết thân với bà ta. cho nàng biết vì muốn nàng lo lắng và cũng sợ nàng bị liên lụy vào... Tuy ông ấy phải là người cha tốt... nhưng dù gì cũng sinh thành, nuôi nấng ta bao năm qua, nếu làm tâm thấy rất hổ thẹn”.

      Giọng chùng xuống, trong đêm tối nghe rất nhạt, khiến người ta bất giác nhớ lại những lời với Kỷ Minh Nguyệt ngày hôm đó.

      Thê tử mất , ông ấy mình lưu lại Giang Nam uống rượu quên sầu, qua lại với rất nhiều phụ nữ nhưng mỗi người đều quá tháng, bà theo ông ấy ba năm, chẳng lẽ cảm nhận được gì sao... Ông ấy là kẻ hèn nhát hơn kém, kẻ tội nghiệp đến cũng dám ...

      Thẩm Tri Ly bỗng nhiên nghẹn lời.

      Đây là chuyện riêng tư của Tô Trầm Triệt, người ngoài như nàng vốn dĩ chẳng có quyền xen vào.

      Mấp máy môi, Thẩm Tri Ly : “Ngươi cần giải thích với ta”.

      Tô Trầm Triệt cụp mắt: “Nhưng hôm đó nàng rất tức giận”.

      Thẩm Tri Ly muốn ta tức giận là việc của ta, nhưng cảm thấy như thế gây tổn thương cho người khác, đắn đo hồi mới rào trước đón sau : “Thế bây giờ sao, ngươi có dự định gì à? Dù gì ngươi cũng là Thập Nhị Dạ công tử, nên lúc nào cũng ở bên cạnh như vậy, ngươi nên...”.

      Tô Trầm Triệt: “Ta muốn quản mấy chuyện đó nữa”.

      Thẩm Tri Ly hiểu: “Hả?”.

      Ánh trăng sáng xuyên qua khe cửa sổ rọi vào phòng, để lại vài vệt sáng mặt đất.

      Bên ngoài yên tĩnh tiếng động.

      Khuôn mặt Tô Trầm Triệt có chút đơn: “Mẫu thân ta sinh ta bao lâu bị người ta giết chết, vì sợ ta nhớ đến bà, phụ thân ta từ khi ta biết ghi nhớ cơ hồ rất ít gặp ta. Lúc ta được gửi nuôi ở nhà , có lúc thậm chí hai năm liền gặp mặt phụ thân... Trở thành Thập Nhị Dạ công tử cũng là do thủ hạ cũ của mẫu thân muốn ta báo thù cho người, muốn vì ta mà tranh quyền đoạt lợi, nhưng quả rất mệt mỏi...”.

      Thẩm Tri Ly hồi lâu biết gì cho phải.

      Bộ dạng Tô Trầm Triệt có vẻ gì là dối, lòng nàng bỗng mềm nhũn, nỗi đau của đứa con có cha mẹ bên cạnh nàng có thể hiểu được, nhưng... cuối cùng nàng chỉ : “Đừng như vậy, ngươi làm rất tốt mà, ngay đến ta suốt ngày chỉ quanh quẩn ở Hồi Xuân cốc cũng từng nghe qua đại danh của Thập Nhị Dạ công tử, trong giang hồ ngoài các vị chưởng môn của các môn phái lớn, người nổi tiếng nhất chính là ngươi còn gì...”.

      “Tốt thế nào, tốt thế nào? Có ai thèm để tâm đến.”

      Tô Trầm Triệt cười buồn tiếng, đặt tay lên tay Thẩm Tri Ly, vuốt ve, giọng mênh mang: “Tri Ly, nàng muốn đuổi ta đến thế sao, cho ta ở bên cạnh nàng được sao?”.

      ngước đôi mắt màu hổ phách lên, ánh mắt khẩn cầu như thiết sĩ diện.

      Làm người ta động lòng.

      phải được, chỉ là...

      Ngón tay lành lạnh chạm vào trán nàng, Thẩm Tri Ly ngẩng phắt đầu lên, lại thấy Tô Trầm Triệt âu yếm nhìn nàng, mối tình sâu nặng chất chứa trong đôi mắt như màn sương dày đặc thể tan .

      Thẩm Tri Ly nhất thời kịp phản ứng, ngón tay từ từ trượt xuống cằm, nhè nâng lên, tay còn lại vòng qua ôm eo nàng, kéo nàng áp sát vào mình.

      Sau đó gương mặt trong sáng, thanh thoát càng lúc càng gần...

      ... Đợi , hình như có gì ổn!

      Thẩm Tri Ly trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, hai tay nắm chặt lại, chống trước trán Tô Trầm Triệt, ngăn cho đối phương hôn.

      Sau đó, quả quyết vùng thoát ra.



      khí lãng mạn như thế, ràng chỉ suýt chút nữa...

      Tô Trầm Triệt lặng lẽ quay đầu, trề môi trách móc: “Tri Ly, sao nàng đẩy ta ra?”.

      Đến lúc này, Thẩm Tri Ly có thể chắc chắn... tên chết tiệt này lại bắt đầu giả vờ.

      Thế mà nàng lúc nãy còn cảm thấy mềm lòng, là...

      Thẩm Tri Ly: “... Còn tin từ nào ngươi , ta là đồ đần độn đần độn đần độn!”.

      Tô Trầm Triệt chớp mắt, thành khẩn : “Tri Ly, tự mắng chửi mình như thế tốt đâu”.

      Ai tự mắng chửi mình chứ!!!

      Nàng nghiêm túc mà!!!

      Thẩm Tri Ly lật chăn chui vào, hai tay kéo chăn che mặt, hằn học với Tô Trầm Triệt: “Chết tiệt, ngủ

      Tô Trầm Triệt dịu dàng: “Tri Ly, ngủ ngon”.

      ***

      Ba ngày sau.

      Thẩm Tri Ly đau khổ phát ra, nàng những đuổi được Tô Trầm Triệt mà ngược lại còn bám nàng càng ngày càng chặt.

      Cho dù nàng dùng biện pháp gì, chạy đến đâu, Tô Trầm Triệt luôn có cách xuất trước mặt nàng mỗi lần kiểu, vô cùng khác biệt...

      Thẩm Tri Ly nổi khùng, nàng bao nhiêu năm nay xa nhà, định ngao du đây đó chuyến, nhưng có Tô Trầm Triệt kè kè bên cạnh, dù bưng trà rót nước ân cần chẳng khác gì Điệp Y, Thẩm Tri Ly vẫn có cảm giác khó chịu trong lòng.

      Nhất là lúc cùng ra ngoài...



      Bên đường, thiếu nữ nào đó: “Ái chà, muội nhìn kìa, vị công tử đó khôi ngô quá mất”.

      Bạn của thiếu nữ: “Đúng rồi đúng rồi, nhất là lúc chàng cười, khiến tim muội đập thình thịch, tỷ nhìn mau lên, chàng quay đầu qua rồi, chàng cười với muội, cười với muội đúng ...”.

      Thiếu nữ nọ: “ phải, là cười với tỷ!”.

      Bạn thiếu nữ nọ: “ đúng... Chàng nhìn kia”.

      Thiếu nữ nọ: “Xì, đó đâu có đẹp bằng tỷ muội mình, haizzz, thời thế đảo lộn...”.



      Thẩm Tri Ly im lặng liếc Tô Trầm Triệt cái.

      Tô Trầm Triệt mừng rỡ chạy lại bên cạnh Thẩm Tri Ly, xách đồ đạc tay Thẩm Tri Ly, ân cần : “Tri Ly còn muốn mua gì nữa ?”.

      Thẩm Tri Ly nhìn , rồi lại nhìn thiếu nữ tưởng mình nhưng ra cả phố đều nghe mồn .

      ... Đuổi vẫn tốt hơn!



      Đột nhiên có tiếng ồn ào vang lên.

      “Quan gia, quan gia, chính mấy người này trộm bạc của tôi còn đánh người của tôi bị thương nữa!”

      Thẩm Tri Ly nhìn sang, chỉ thấy nam tử người tròn ùng ục chỉ ngón tay béo núc vào ba tên vận đồ đen trùm mũ đen, phía sau là mười mấy tên quan binh.

      Tên cầm đầu quan binh cười gằn: “Chặn chúng lại!”

      rồi ta đến trước mặt gã vận áo đen, kéo mũ gã xuống, định bỗng giật mình hoảng sợ lùi lại phía sau.

      Từ chỗ Thẩm Tri Ly đứng vừa khéo nhìn thấy gương mặt của gã vận áo đen.

      Ngay phút đầu tiên trong đầu Thẩm Tri Ly lóe lên hai từ, giả trai, người chết.

      Nhưng định thần lại, hoàn toàn phải.

      Đối phương có gương mặt đẹp mĩ miều, tuy dùng từ này để miêu tả nam tử có chút kỳ quái, nhưng gương mặt thể phân biệt nam hay nữ đó đúng là như vậy. Cằm nhọn, môi cong, đôi mắt ướt khẽ chớp, nếu Thẩm Tri Ly phải là đại phu tinh thông cấu tạo cơ thể người chắc nhìn ra được giới tính của đối phương. Dĩ nhiên đó phải là điều làm nàng giật mình, thứ làm nàng kinh ngạc đó chính là khuôn mặt đó chút máu, trắng bệch đến u ám, màu chết chóc.

      Quan binh chừng như nghĩ giữa thanh thiên bạch nhật thế này ma nào dám tác quái, nên lại lên giọng hùng hổ : “Các ngươi là người ở đâu, sao dám cả gan trộm bạc của Vương công tử?”.

      Gã đó lên tiếng, giọng cũng lạnh lẽo kỳ dị: “Chúng ta trộm”.

      Vương công tử lập tức tru tréo: “ xằng! Chính là ngươi lấy, còn dám thừa nhận! Quan gia, mau lục soát người , tang vật chắc chắn còn người !”.

      Người xung quanh xúm lại mỗi lúc đông.

      ngón tay thò ra từ trong lớp áo đen, chỉ Vương công tử.

      Người đó gọn lỏn: “Được, cho ngươi tìm”



      Vương công tử liếm liếm môi, cặp mắt mọng mỡ híp lại, lộ ra mấy phần dâm đãng: “Được được, tiểu gia lục soát đây”.

      Tay chút do dự thò vào mò mẫm ngực và eo của gã vận áo đen.

      Chưa được bao lâu, chỉ nghe Vương công tử kêu ré lên tiếng, kịp bụm máu phun ra từ hổ khẩu, lảo đảo lùi về sau, máu đen từ ngón tay xuống, bóng con rắn xẹt qua rất nhanh.

      “Á, có rắn!”

      “Nhiều rắn quá! Rắn có độc!”

      Đám người đứng xem xung quanh kinh hãi kêu lên, chạy tán loạn.



      Thẩm Tri Ly liền xông vào, xem xét Vương công tử nằm lăn ra đất sắc mặt nhợt nhạt ngừng rên rỉ.

      Tuy do háo sắc hại người, nhưng dù gì cũng đáng phải chết.

      Vừa nhìn qua, Thẩm Tri Ly bỗng đờ ra, vết cắn ở lòng bàn tay Vương công tử giống hệt như vết cắn cánh tay của Hoa Cửu Dạ.

      Thẩm Tri Ly bất giác sởn gai ốc, nhìn lại bóng người mất hút tự lúc nào.

      Đám người đó... lại là người ở Nam Cương, chẳng trách nhằm vào Hoa Cửu Dạ... Hoa Cửu Dạ gặp phải mấy con chó Nam Cương chẳng lẽ chính là...

      đợi nàng nghĩ nhiều, người bị rắn cắn càng lúc càng nhiều.

      Thẩm Tri Ly vừa dùng dao xử lý vết cắn, vừa bảo Tô Trầm Triệt đến tiệm thuốc gần đó kêu người đến, tiện thể mua ít hùng hoàng về đuổi rắn, bỗng cảm thấy người mình tênh, ra bị ai đó ôm eo nhấc bổng lên.
      B.Cat thích bài này.

    2. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      10.2

      Thẩm Tri Ly nổi giận: “Tô Trầm Triệt ngươi làm gì vậy hả, mau thả ta xuống!”.

      Tô Trầm Triệt: “Dưới đất có rắn, rất nguy hiểm”.

      Thẩm Tri Ly: “Ta sao! Mấy người này còn chưa được trị thương, chỉ chút nữa thôi nguy hiểm đến tính mạng...”.

      Tô Trầm Triệt lắc đầu: “Ta thể để nàng vào chốn nguy hiểm”.

      Thẩm Tri Ly: “ ta sao rồi mà, cho dù có bị cắn ta cũng chết được đâu, chỉ nguy hiểm chút xíu thôi, mạng người quan trọng hay là...”.

      Tô Trầm Triệt cắt ngang nàng, quả quyết : “Nàng quan trọng”.

      Nhìn Thẩm Tri Ly vùng vẫy trong lòng mình, Tô Trầm Triệt ôm chặt nàng hơn, rồi bổ sung: “Đối với ta, tính mệnh của bất kỳ ai cũng bằng an nguy của nàng, huống hồ nàng cũng cứu được mấy người...”.

      Thẩm Tri Ly còn biết gì nữa.

      Nàng nên cảm động ư, nhưng mà...

      “Tô Trầm Triệt, có thể cứu người người, ta là ta sao rồi mà. Chuyện này liên quan đến mạng người đó, ta là đại phu, ngươi bảo ta sao có thể trợn mắt nhìn người ta chết!”

      Tô Trầm Triệt nhếch môi, vẫn chịu buông tay.

      Thẩn Tri Ly lấy hết can đảm, hai tay ôm lấy cổ Tô Trầm Triệt, môi hướng về phía trước hôn lên môi Tô Trầm Triệt.

      Tô Trầm Triệt chớp chớp mắt, hai mắt bỗng chốc biến thành hình trái tim, lực ở hai tay thả lỏng.

      Thẩm Tri Ly thừa cơ vùng ra, tiếp tục trị thương cho người bị rắn cắn.

      Tô Trầm Triệt thần người đứng đó, rất lâu, ngoái đầu nhìn Thẩm Tri Ly, hồi hộp : “Tri Ly... đây là lần đầu tiên nàng chủ động hôn ta”.

      “À ừm, nhưng có chút buồn nôn.”

      Thẩm Tri Ly chút do dự chọc nổ bong bóng màu hồng bay lơ lửng xung quanh Tô Trầm Triệt.

      ***

      Dù có nổi tiếng thế nào, cho cùng Thẩm Tri Ly cũng chỉ là đại phu, cứu người là thiên tính thể thay đổi, nàng vất vả cả ngày mới giải hết độc cho từng người .

      Thẩm Tri Ly rũ vai trở về quán trọ, lại bất giác nhớ đến ba gã vận áo đen vừa gặp lúc sáng, bọn chúng luôn đem đến cảm giác nguy hiểm cho nàng, hy vọng bao giờ gặp lại chúng nữa, cũng hy vọng bọn chúng đến làm phiền Hoa Cửu Dạ nữa...



      Hai vai mỏi đến rã rời được người nào đó xoa bóp rất đúng lúc, cảm giác vô cùng dễ chịu.

      Thẩm Tri Ly mặt chút biểu cảm: “Buông tay”.

      Tô Trầm Triệt: “Ồ, mạnh hay quá? Nếu ta đổi cách khác nhé?”.

      Thẩm Tri Ly vặn vai hất tay Tô Trầm Triệt ra: “... Đừng làm ồn, hôm nay ta mệt chết được, có tâm trạng để đấu khẩu với ngươi”.

      Tô Trầm Triệt vội vàng giúp Thẩm Tri Ly đắp chăn, mỉm cười với nàng: “Mệt rồi ngủ , ta thức canh nàng, có kẻ xấu nào dám lại gần nàng đâu”.

      Thẩm Tri Ly: “…”

      ràng ở đây người giống kẻ xấu nhất chính là ngươi mà!

      đợi Thẩm Tri Ly phản bác, Tô Trầm Triệt ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh, khuỷu tay tựa bàn, chăm chú nhìn Thẩm Tri Ly, nở nụ cười ấm áp như mặt trời mùa đông: “Hôm nay Tri Ly lợi hại...”.

      Đâu chỉ là lợi hại.

      Trong lúc hoảng loạn, chỉ duy nhất Thẩm Tri Ly có thể bình tĩnh cầm dao lấy máu độc bôi thuốc, động tác thuần thục đến nỗi hoàn toàn cần phải dừng lại suy nghĩ.

      Nàng tất bật qua lại giữa đám người bị thương, gương mặt toát lên an ủi, vỗ về rất riêng, khiến người ta bỗng cảm thấy an tâm như chẳng cần phải lo lắng gì cả, chỉ cần tin nàng là đủ.

      Bình dị nhưng rực rỡ, hoàn toàn thể rời mắt.

      Thẩm Tri Ly ngáp dài cái: “Có gì lợi hại đâu, đại phu phải đều như vậy sao? Ngươi chưa từng nhìn thấy sư phụ ta lúc trị thương, động tác nhanh đến mức ngươi tưởng mình bị lóa mắt...”.

      Ấn ấn huyệt thái dương, nàng tiếp: “Thôi, với ngươi nữa, ta ngủ trước đây. Đừng gọi ta, cũng đừng làm ồn”.

      Tô Trầm Triệt chăm chú nhìn Thẩm Tri Ly gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc.



      Tô Trầm Triệt quả làm phiền nàng, Thẩm Tri Ly ngủ giấc đến tối mịt.

      Lúc tỉnh dậy, nàng thở ra hơi dài, cảm thấy sức lực khôi phục trở lại.

      Bên ngoài ánh trăng ảm đạm, bóng sáng mông lung, chiếu rọi Tô Trầm Triệt ngồi chiếc ghế bên cạnh, khiến khuôn mặt sạch thuần khiết như được dát bạc.

      tựa nghiêng xuống bàn, mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đều, ràng là ngủ.

      Thẩm Tri Ly nghiêng đầu quan sát tỉ mỉ khuôn mặt Tô Trầm Triệt, dù biết tường hiểu tận nhưng nàng vẫn thể , gương mặt Tô Trầm Triệt ... quá hiền lành vô hại.

      Thậm chí khiến người ta nén được muốn đưa tay chọc chọc vào khóe miệng , để xem có lúm đồng tiền dễ thương nào xuất hay .

      Chọc hồi nàng cũng thấy Tô Trầm Triệt có phản ứng gì.

      Thu tay về, Thẩm Tri Ly nghĩ, chắc là ngủ say rồi.



      Đợi , ngủ say rồi!

      Thẩm Tri Ly lấy tay nải chuẩn bị từ trước ra, chuẩn bị lần thứ n trốn khỏi Tô Trầm Triệt.

      Bao lần thất bại khiến nàng vô cùng thuần thục với chuyện này.

      thể cái tinh thần càng thất bại càng hăng hái này của nàng rất xứng đáng được khích lệ... nhưng thực tế đến bây giờ, Thẩm Tri Ly còn hy vọng nhiều thành công...

      Nhưng, bỏ trốn vài lần để thể lập trường cũng là rất cần thiết!



      Lúc này là ban đêm, trong quán trọ khách vào nườm nượp, Thẩm Tri Ly rón rén rời khỏi quán trọ, cũng ai chú ý đến nàng.

      Dạo lòng vòng ngoài đường, Thẩm Tri Ly ăn bát cơm rượu, sắm vài bộ quần áo, xem kịch rồi sau đó mới lặng lẽ về phía dịch quán.

      Vừa Thẩm Tri Ly vừa nghĩ, hình như mình ra ngoài cũng khá lâu rồi.

      ... Nhưng, sao Tô Trầm Triệt vẫn chưa xuất nhỉ, phải vẫn còn ngủ đấy chứ?

      Ừm, cũng có thể lắm.

      Thế nàng có cần nhân cơ hội này trốn xa chút ? Có khi trốn thoát được cũng chừng.



      Còn chưa đến dịch quán, Thẩm Tri Ly bỗng nhìn thấy bóng người vô cùng quen thuộc.

      Tô Trầm Triệt.

      Nàng rồi mà, tên này sao có thể đến giờ này mà vẫn chưa đuổi theo!

      ... Trải qua bao nhiêu lần thất bại nên dù bị phát tâm trạng Thẩm Tri Ly cũng có chút gì gọi là buồn bã vì thất bại, thay vào đó là cảm giác “Quả nhiên, lại bị phát rồi”, “Ta biết chắc như thế mà”, “Tô Trầm Triệt quả nhiên thần thông”...

      Ta ... đây chẳng phải tâm lý gì tốt cả.



      Thẩm Tri Ly biết thân biết phận đứng im, suy nghĩ chọn lời biện minh, nhưng phát ...

      “À há?”

      Tô Trầm Triệt đứng cách nàng đoạn đường bỗng quay người, sải bước rẽ vào ngõ khác, hề ngoái đầu lại.

      Thẩm Tri Ly: “…”

      Cảm giác vui đột ngột xuất , rốt cuộc là thế nào thế hả? Tô Trầm Triệt ngươi chạy đâu thế hả?

      đúng, cuối cùng cũng thoát khỏi Tồ Trầm Triệt nàng đáng lẽ phải vui mừng mới đúng chứ!

      Thẩm Tri Ly nắm chặt tay, nhanh chóng quay người về hướng dịch quán.



      Nàng chưa đến hai bước, phía trước có người chặn nàng lại.

      Thẩm Tri Ly ngẩng đầu lên, đám nam tử vận áo choàng đen trùm kín mặt đứng trước mặt nàng, người cất giọng khô khốc: “Ngươi là Thẩm Tri Ly?.

      Kẻ vừa đến chẳng tốt lành gì.

      trả lời, Thẩm Tri Ly quay đầu cắm cổ chạy theo hướng Tô Trầm Triệt vừa mới mất hút.

      Thế nhưng chưa kịp chạy, nàng chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, trước mắt tối sầm lại, thân người còn thuộc về nàng nữa.

      Trước khi mất ý thức, loáng thoáng nghe mấy gã áo đen thầm to với nhau, bọn họ tiếng Miêu Cương, trong lúc nửa mê nửa tỉnh Thẩm Tri Ly chỉ nghe ra được vài chữ cốt yếu.

      Vương, hiệu nghiệm, rắn, giết chết…

      ... Sao mấy từ này hợp lại lại khiến cho người ta sởn tóc gáy đến vậy?

      Lúc tỉnh lại, nàng thấy mình đứng trong gian phòng cổ quái.

      Đúng vậy, đứng.

      Thẩm Tri Ly vội vàng phản ứng, nàng phải bị đánh gục, chỉ là bị hạ độc làm tê liệt ý thức trong khoảng thời gian.

      Thực tế thứ này còn đáng sợ hơn là bị trực tiếp đánh gục.

      Nhưng lúc này, đám người đáng sợ đó hình như ngồi trước mặt nàng, nàng thể tỉnh táo lại.

      ràng là vì động tác chưa nhuần nhuyễn, vừa chạm vào, chung trà phát ra thanh lanh lảnh, đối phương dứt khoát vứt nắp chung xuống đất, chiếc nắp bằng sứ trong phút chốc vỡ tan tành thành vô số mảnh.

      Hành động này của gã khiến Thẩm Tri Ly giật mình thon thót, tay bất giác lần tìm ngân châm giấu trong người.

      Người đó cũng từ từ quay mặt lại.

      Áo choàng đen trùm kín đầu, mái tóc đen dài rủ xuống vai, gương mặt đẹp như trăng rằm, sắc tựa hoa mùa xuân, chỉ có đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm khiến người ta chẳng thể đoán định được gã nghĩ gì.

      : “Ta là Ca Xuy, Cổ vương của Nam Cương. Rất xin lỗi mời nương đến đây, e rằng phải với chúng tôi đến Nam Cương chuyến”.

      Vẫn là giọng kỳ lạ, lạnh lùng chút cảm xúc.

      Càng là loại người này càng khiến người ta thấy bất an.

      Vì ngươi chẳng thể biết được gã muốn gì từ ngươi.

      Thẩm Tri Ly cười đáp lễ: “Ta cũng rất xin lỗi, tạm thời ta thể cùng các ngươi đến Nam Cương được...”.

      Nàng chưa dứt lời, Ca Xuy đột ngột cúi người, nhặt những mảnh sứ vỡ tung tóe nền đất.

      Nhưng quá nhiều mảnh sứ vỡ, lại vô cùng sắc, chẳng mấy chốc ngón tay của Ca Xuy bị chúng cứa rướm máu, nhưng gã làm ra vẻ thản nhiên như , tiếp tục nhặt.

      Thẩm Tri Ly im lặng nhìn tay Ca Xuy chảy máu, thở dài nhịn được bèn rút khăn ra băng bó cho gã: “Mảnh sứ vỡ rất bén cần phải dùng tay nhặt, dùng chổi quét là được rồi, nếu tay bị thương”.

      Ca Xuy quay đầu lại, nhìn nàng bằng ánh mắt nhìn người bị bệnh thần kinh.

      Thẩm Tri Ly: “...”.

      Được thôi, đều tại nàng lo chuyện bao đồng!

      Ngay lập tức nàng phát ... nàng hình như đúng lo chuyện bao đồng, ngón tay của Ca Xuy bỗng chốc được bao phủ bởi lớp chất màu xám, sau khi lột ra, bàn tay lại lành lặn như ban đầu, chút sẹo cũng có.

      thể chất khiến người ta ngưỡng mộ, ganh tỵ mà...

      Vết thương môi nàng đến giờ này còn chưa khỏi...
      B.Cat thích bài này.

    3. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      10.3

      Ca Xuy nhặt hết mảnh vỡ, mới hỏi nàng: “ khỏe chứ?”. Gã hình như hề để ý xem nàng gì.

      Thẩm Tri Ly hiểu: “Cái gì? Ai cơ?”.

      Ca Xuy suy nghĩ lúc, rồi mới : “Tên Hán của là Hoa Cửu Dạ, nhưng ta thích gọi là Dạ Xà”.

      Quả nhiên vì Hoa Cửu Dạ mà đến đây...

      Nhưng, biết ý đồ là tốt rồi, Thẩm Tri Ly thở phào : “Huynh ấy rất tốt. Nhưng nếu ngươi vì Hoa Cửu Dạ mà bắt ta, e rằng thất vọng. Chúng tôi mấy năm trước mỗi người ngả liên quan gì đến nhau rồi, huynh ấy hận ta còn kịp sao có thể vì cứu ta mà...”.

      Ca Xuy: “Mi cổ trong người nương do chính tay ta nuôi”, dừng lát rồi tiếp: “Nó rất bá đạo, sau khi vào cơ thể người những loài cổ độc khác xâm nhập được, cho nên Khôi lũy cổ độc vừa rồi đưa vào người mới bị mất tác dụng nhanh như vậy... rất quan tâm đến ”.

      Thẩm Tri Ly: “… Rốt cuộc ngươi suy luận kiểu quái gì vậy, hạ độc người ta mà bảo là quan tâm à?”.

      Ca Xuy: “Cổ độc này rất quý hiếm, quan tâm giết quách là xong”.

      Thẩm Tri Ly nhíu mày: “Vậy ngươi với Hoa Cửu Dạ cũng...”.

      Ca Xuy thừa nhận chút áy náy: “Hạ độc rất nhiều lần rồi, chí ít cũng phải mười mấy lần”.

      Thẩm Tri Ly buột miệng: “Mười mấy lần... ngươi quan tâm huynh ấy đấy!”.

      Ca Xuy: “Ta đúng là rất quan tâm ta!”.

      Dù giọng điệu của gã bình thản lạnh lùng chút cảm xúc nhưng Thẩm Tri Ly vẫn nén được suy nghĩ lung tung...

      Thẩm Tri Ly run run: “Rất quan tâm là quan tâm bao nhiêu... Ngươi đừng là ngươi thích Hoa Cửu Dạ rồi nhé...”.

      Người trước mặt có đẹp cỡ nào cũng là nam nhân mà... nam nhân mà!

      Còn Hoa Cửu Dạ cũng là nam nhân mà!

      Ca Xuy hiểu: “Thế nào là thích?”.

      Thẩm Tri Ly run run giải thích: “ là ngươi có hứng thú với người nào đó, rất muốn có được người đó, muốn cùng người đó làm nhiều việc...”.

      Ca Xuy vẫn chưa hiểu: “Bla bla bla có tính ?”.

      Thẩm Tri Ly càng run hơn, gật gật đầu, lùi về sau mấy bước.

      Sư huynh, huynh tội nghiệp đấy, bị loại biến thái này thích…

      Rất thông cảm…

      Ca Xuy nhìn Thẩm Tri Ly bằng ánh mắt thờ ơ: “Thế ta nên thích , vì ta muốn làm với ”.

      Thẩm Tri Ly: “…”

      Rốt cuộc là nàng nên cảm kích hay nên cảm thấy vui đây!

      ***

      Trước đó lâu.

      con đường lớn trong thành.

      nữ tử vận váy mỏng dài quét đất hứ lên tiếng: “Hứ hứ, đều là do ngươi làm liên lụy đến ta”.

      nam tử vận áo xanh mặt mày khổ sở: “Ngươi đừng trách móc ta nữa được , ngươi trách móc suốt dọc đường rồi. Nếu tìm được chủ thượng, chúng ta quay về nhất định bị tên biến thái Ám bộ giết chết”.

      Nghe tới Ám bộ, nữ tử đầy vẻ hống hách cũng khỏi rùng mình, nắm tay đấm thùm thụp lên người nam tử kia, hậm hực : “Đều tại ngươi đều tại ngươi, nếu phải do ngươi nhất quyết đòi đến Hồi Xuân cốc chữa trị, chủ thượng đâu có bị bọn Ma giáo mai phục, đâu có biến mất cùng với ả cốc chủ trói gà chặt đó... Còn đều tại ngươi đều tại ngươi, nhất quyết tránh lộ diện trước, chủ thượng ở gần Hồi Xuân cốc đâu, kết quả sao, ràng tìm được chủ thượng rồi, lại bị cái đám thủ hạ ngu ngốc của ngươi thả mất! Thanh Hạnh, ngươi là cái đồ ngu ngốc hết chỗ !”.

      Rất ràng, hai người xui xẻo này chính là hai kẻ bị Tô Trầm Triệt cắt đuôi ngay từ lúc đầu, đường chủ Thập Nhị Dạ Hoa đường Trạch Phượng và đường chủ Thập Nhị Dạ Vũ đường Thanh Hạnh...



      Thanh Hạnh ôm lấy lưng vừa bị thụi quả trời giáng, la oai oái: “Ta là đồ ngu ngốc được chưa, đừng đánh ta nữa...”.

      Trạch Phượng ngồi phịch xuống quầy bán hoành thánh ven đường: “Ta cần biết, ta hết nổi rồi! Mẹ kiếp ba ngày rồi, chẳng biết tay chủ thượng chết tiệt đó lại biến đâu sung sướng rồi. Trước đây còn có thể dựa vào ả Diệp Thiển Thiển gây khắp nơi để tìm người, bây giờ có cách nào hết. Haizzzz, ở ra thông điệp cuối cùng rồi, chỉ cần chủ thượng còn sống thôi, chúng ta đưa về thế nào mặc kệ, còn như đưa về được chúng ta đến hơi thở cũng chẳng còn...”.

      Thanh Hạnh biết làm thế nào, kéo Trạch Phượng đứng lên: “Muốn nghỉ ngơi cũng phải tìm quán trọ chứ”.

      Trạch Phượng bỗng kéo mạnh vạt áo của Thanh Hạnh: “Thanh Hạnh, Thanh Hạnh, ngươi xem, bóng người kia có phải rất giống chủ thượng ?!”.

      Thanh Hạnh vừa nhìn: “... phải là giống mà chính là người! Chúng ta mau đuổi theo!”.

      ***

      Nam Cương ở đâu, Thẩm Tri Ly tuy chưa từng đến nhưng vẫn biết... tuyệt đối gần chút nào.

      Nàng chẳng muốn Nam Cương với Ca Xuy chút nào, tận dụng bột thuốc và ngân châm sẵn có người, Thẩm Tri Ly thuận lợi bỏ trốn ra ngoài lần, nhưng nhanh chóng bị Ca Xuy bắt lại...

      Ca Xuy : “ người có cổ độc của ta, đâu ta cũng có thể tìm thấy”.

      ... Được thôi, nàng bỏ trốn chưa từng thành công lấy lần mà!



      Sáng sớm hôm sau, hai bà thím vận áo thô đến, thuần thục lột trần Thẩm Tri Ly vứt vào bồn tắm, sau đó bắt đầu chà rửa khắp người Thẩm Tri Ly, vừa chà vừa nhảm với Thẩm Tri Ly.

      Ấn Thẩm Tri Ly xuống, dùng sức kỳ cọ lưng nàng, bà thím Giáp : “ nương à, vị công tử đó tuy khí sắc được tốt cho lắm nhưng rất hào phóng, dáng vẻ đường đường ăn từ tốn... theo ông ấy cho rồi, chống cự làm gì! Ai dà, nương, da đẹp đấy”.

      Vén tóc mai của nàng lên, vần vò đầu tóc nàng, bà thím Ất : “Đúng đó đúng đó, nương, người như chúng tôi thấy nhiều rồi, thuận hay thuận cuối cùng cũng chẳng còn danh tiết, công tử nhà nào còn lấy nữa… Tôi nghe con lấy chồng nên gả cho người thích mình, nhân tuổi còn trẻ giữ chặt lấy trái tim đàn ông, sinh quý tử, đến lúc đó vinh hoa phú quý hưởng hết...”.

      Thẩm Tri Ly cố gắng vùng vẫy trong nước, ngoi đầu lên: “Ta ...”.

      Bà thím Giáp: “ cái gì mà , sao nương chẳng biết nghe lời người lớn gì vậy!”.

      Phản kháng yếu ớt nhanh chóng bị trấn áp, hai bà thím chẳng khác nào chiên cá, chiên vàng mặt dưới lại bắt đầu chiên tới mặt , bà thím Giáp véo phần nhạy cảm ngực nàng: “Đầu tuy có hơi chút nhưng cảm giác tồi... Để xem xem phía dưới thế nào...”.

      Thẩm Tri Ly cứng đơ, trong lòng chỉ có ý nghĩ: Để ta chết chết chết chết ...



      Xong việc.

      Thẩm Tri Ly thay chiếc áo voan mỏng tang, bó gối ngồi giường, chán nản tràn trề.

      Ngân châm thuốc bột trong người đều bị lấy , tất cả đồ vật sắc nhọn người cũng bị đoạt sạch, đến cây trâm cũng chẳng để lại. Dù sao việc đó vẫn còn chấp nhận được, vấn đề nghiêm trọng hơn là đại phu mắc bệnh “nghiện sạch ” như nàng, vậy mà khắp người từ xuống dưới đều bị hai bà thím lạ hoắc tay biết có sạch hay săm soi, sờ mó... sỉ nhục này...

      thể dùng lời mà hết được...



      Ngồi từ lúc trời sáng đến lúc trời tối, từ trời tối đến trời sáng.

      Có người đưa cơm đến, Thẩm Tri Ly chậm chạp dịch tới mở hộp cơm ra, đĩa rau , bát cháo , ăn hết cũng chẳng no được nửa bụng, hơn nữa đôi chút thịt thà cũng có.

      Thẩm Tri Ly càng chán nản hơn.

      Mãi đến tối, cửa phòng bật mở, hai bà thím cung kính cúi người đón Ca Xuy bước vào.

      Thẩm Tri Ly vẫn bó gối ngồi giường, thời khắc điểm, chiếc áo mỏng người nàng bị Ca Xuy cởi ra, da thịt trắng ngần thoáng thoáng , vô cùng gợi cảm, vô cùng mê hoặc.

      kịp tìm chỗ nào để tránh, Thẩm Tri Ly đờ người hắt xì cái, mắt nhìn thẳng những người vừa đến.

      Nếu lúc này người bước vào là Tô Trầm Triệt, thế tiếp theo là trung khuyển liếm đậu phụ, lại thêm cảnh khiến máu mũi chảy ròng ròng.

      Nếu lúc này người bước vào là Hoa Cửu Dạ, thế tiếp theo thẳng vào màn kịch chính.

      ... Nhưng tiếc là, người bước vào lại là Ca Xuy. (Giọng điệu tiếc nuối này rốt cuộc là thế nào đây Š_Š)



      Ca Xuy thẳng đến trước mặt Thẩm Tri Ly, áp lực vô hình khiến Thẩm Tri Ly kéo áo sát lại, lùi về phía sau, lại phát áo voan quá ngắn, theo cử động của nàng cặp chân trắng ngần từ từ lộ ra... Gương mặt Thẩm Tri Ly thể là tuyệt sắc nhưng uống thuốc bổ nhiều năm liền khiến dáng vóc nàng tệ, eo thon chân dài da trắng ngần, cử động này chẳng khác nào dụ dỗ người ta mau mau làm chuyện gì đó!

      Nhìn vẻ mặt phòng thủ căng thẳng của Thẩm Tri Ly, Ca Xuy cuối cùng cũng dừng lại.



      Bà thím Giáp xoa tay: “Công tử có hài lòng ạ?”

      Bà thím Ất cười ngọt: “Bảo đảm từ trong ra ngoài đều tắm rửa sạch , đến ngân châm cũng cho giữ lại! Chúng tôi vừa mới khuyên nhủ nàng ta hồi”.

      Ca Xuy: “…” Bọn họ gì vậy?

      Bà thím Giáp kéo bà thím Ất, nở nụ cười ra vẻ hiểu biết: “Hì hì hì, vậy làm phiền công tử và nương nữa, hai lão nương chúng tôi xin trước...”, xong hai người nguẩy mông ra ngoài.

      Lúc ra, bà thím Ất còn quay lại, nhét vào tay Ca Xuy chiếc bình bằng ngọc trắng, cười mờ ám: “Công tử, nương đây là lần đầu tiên, khó tránh trơn tru, bôi thứ này vào, bảo đảm đêm nay... hì hì hì, ngài hiểu đấy”.

      Ca Xuy cầm lấy chiếc bình, mặt đần ra: “…” Ta hiểu gì chứ?

      đợi gã nghiên cứu, Thẩm Tri Ly đoạt lấy, mở bình ra ngửi ngửi, đau đầu nhức óc : “Chất lượng quá tệ...”.

      Ca Xuy nhíu mày, thò tay đoạt lại.

      Thẩm Tri Ly vội vàng giấu sau lưng.

      Tuy Ca Xuy nhìn giống quỷ háo sắc, nhưng... trong tình cảnh trước mắt, thứ này tuyệt đối thể rơi vào tay Ca Xuy!

      Ca Xuy nhíu mày càng chặt.

      thích có người đoạt thứ ở trong tay gã, rất thích.



      Thẩm Tri Ly lùi sát về phía sau, tay Ca Xuy càng thò ra dài hơn, sau hồi tranh giành bất phân thắng bại, hai người đều mệt rũ rượi.

      Nhưng Thẩm Tri Ly cũng phát việc… Ca Xuy hề biết võ công, điều này khiến nàng thở phào nhõm được chút.

      Ai biết đúng lúc này, Ca Xuy đẩy mạnh cái, Thẩm Tri Ly kịp đề phòng ngã xuống, chiếc bình chưa nút chặt trong tay rơi ra, ngón trỏ Ca Xuy vừa ấn cái, chất thuốc chảy vào cái miệng há to kinh ngạc của Thẩm Tri Ly.

      Thẩm Tri Ly giật nảy mình, ngồi phắt dậy, Ca Xuy dùng tay đập cái, nàng lại ngã ra, chất thuốc cũng được nuốt vào trong bụng.

      Thẩm Tri Ly: “…”

      Ca Xuy thừa lúc Thẩm Tri Ly đờ ra, nhanh chóng đoạt lấy chiếc bình, đặt xuống, rồi quay lại nhìn Thẩm Tri Ly.

      Gió mát thổi vào phòng, ánh trăng chiếu xuống cảnh tượng kinh điển nam nữ dưới, màn im ắng.

      Thẩm Tri Ly nghĩ: Ta sống là để chứng minh con người có bao nhiêu bi kịch trong cuộc đời hay sao!?

      Xuân dược ơi là xuân dược! Chất lượng có tệ thế nào cũng là xuân dược! Càng tệ công hiệu càng cao!

      Tóc tai xõa tung, cả người Thẩm Tri Ly vùi dưới tấm chăn mềm mại, nàng khó khăn ngước mặt nhìn nam tử dung mạo tuấn tú trước mặt, gửi gắm chút hy vọng cuối cùng: “Ca Xuy đại nhân, ngươi thích nam nhân đúng ?”.

      Ca Xuy im lặng lát, rồi mới cất giọng lạnh băng: “Ta thích nam nhân”.

      Thẩm Tri Ly: “…”

      Vậy ngươi với Hoa Cửu Dạ rốt cuộc là thế nào thế hả!

      Lại màn yên ắng.

      Ca Xuy lên tiếng trước.

      Cưỡi người Thẩm Tri Ly, gã cúi xuống kẻ cả nhìn nàng: “Sáng mai xuất phát, ta cần tín vật của ”.

      Thẩm Tri Ly: “Tín vật?”.

      Nàng nhanh chóng hiểu ra, chắc là để đem đến uy hiếp Hoa Cửu Dạ, bèn lắc đầu nguầy nguậy: “ có!”.

      Ca Xuy: “Thế chặt đứt ngón tay của là được rồi!”.

      Thẩm Tri Ly vội vàng: “Có!”.

      Ca Xuy: “Đưa cho ta”.

      Hai tay gã chống hai bên người Thẩm Tri Ly, trong mắt có nửa ý nghĩ dâm tà, vẫn lạnh lùng sâu thẳm như thế, chỉ là phần tóc rủ xuống đung đưa vô tình quệt vào mặt Thẩm Tri Ly, mái tóc dài mềm mượt, mảnh mai đượm mùi đàn hương lành lạnh phả vào mặt, đó là mùi của nam nhân xa lạ.

      Thẩm Tri Ly vô tình há miệng ra, cảm giác khát cháy ở có họng khiến nàng bất giác liếm liếm môi.

      Chết tiệt, cơ thể nàng bắt đầu nóng lên rồi!
      B.Cat thích bài này.

    4. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      10.4

      Hơi nóng bắt đầu bốc lên mặt Thẩm Tri Ly, nàng cắn môi lầm bầm: “Ngươi có thể xuống rồi được ?”.

      Ca Xuy “ồ” tiếng, định trở mình lăn xuống ngoài cửa sổ bỗng có tiếng “ầm” cực lớn, gờ cửa sổ gãy nát toàn bộ.

      Có người gọi lớn: “Tri Ly!!!”.

      Hai người đồng thời hướng mắt nhìn.

      ***

      Trước tiên người quá quen thuộc nhảy vào qua cửa sổ, áo quần xộc xệch, người đầy thương tích, chạy thẳng đến bên giường Thẩm Tri Ly.

      Theo sau là nam nữ, người cầm bút phán quan người cầm roi hổ lang xông thẳng vào, sau mấy tiếng “xoạt xoạt”, cửa sổ gãy đổ tan hoang, thảm đến mức còn gì thảm hơn.

      Chỉ nghe nữ tử cao giọng hét lớn: “Chủ thượng, xem người chạy đâu!”.

      Sau đó nữ tử kia tóm chặt lấy cổ áo của nam nhân phía trước, đồng thời quay đầu với nam tử cùng kia: “Mau đánh mau đánh, ta bắt được rồi!”.

      Thẩm Tri Ly vô cùng kinh ngạc, ngay đến ảnh hưởng của xuân dược cũng bị dằn xuống.

      Đây phải là Tô Trầm Triệt, Thanh Hạnh và Trạch Phượng sao!!!

      Họ rốt cuộc là ca bài gì thế!!!



      Cây bút phán quan trong tay Thanh Hạnh vừa gõ xuống, Tô Trầm Triệt liền dùng kế kim thiền thoát xác, nhàng thoát khỏi chiếc áo choàng trắng mặc bên ngoài.

      Trạch Phượng mắt nhìn Tô Trầm Triệt thoát thân, kịp nghĩ gì nữa, vồ người về trước, chụp lấy chân Tô Trầm Triệt, hối hả : “Mau dùng sức mạnh vào! Sao hều thế hả! Ngươi rốt cuộc có phải là nam nhân ! Dùng lực mạnh chút! đánh ngất chúng ta tiêu đời rồi!”.

      Tô Trầm Triệt bị cú vồ này làm cho đo đất, cánh tay giơ ra, ai oán với về hướng Thẩm Tri Ly: “Tri Lyyy...”.

      Thẩm Tri Ly vô tình hất cánh tay ra xa.

      Tô Trầm Triệt nước mắt lưng tròng, ánh mắt thê thiết khôn tả, mở miệng chuẩn bị rên rỉ...

      Sau đó, nàng nhìn thấy đầu Tô Trầm Triệt bị gõ mấy cái, ấn xuống đất.

      Thẩm Tri Ly hào hển: “Các ngươi... định gõ chết người ta à?”.

      Trạch Phượng thở hổn hển: “Thẩm cốc chủ cần phải lo lắng, bề bảo chỉ cần sống là được, đối với loại người này tuyệt đối thể nương tay, nương tay chúng tôi chỉ có đường chết! Yên tâm , dù gì cũng là chủ thượng của chúng tôi, có thế nào cũng phải giữ lại chút hơi thở”.

      Thanh Hạnh gật đầu, giơ cao bút phán quan gõ cái cật lực vào đỉnh đầu, Tô Trầm Triệt xụi lơ.

      Mắt Thẩm Tri Ly giật giật, lại hào hển thở ra: “Các ngươi… đây phải là trả thù riêng hay sao...”.

      Ra tay quá nhẫn tâm...



      Trạch Phượng toét miệng cười với Thẩm Tri Ly, vẫn giữ nguyên tư thế nhoài người ra đất lôi từ trong ngực áo ra vô số sợi dây thừng, trói Tô Trầm Triệt lại chặt, thắt vô số nút chết rồi như nhấc đòn bánh tét vứt lên vai Thanh Hạnh, phủi phủi tay ra lệnh: “Mau cõng về thôi!”.

      Quay đầu quét ánh mắt mờ ám nhìn Thẩm Tri Ly và Ca Xuy, mím môi cười: “Ái chà, là ngại quá, làm phiền Thẩm cốc chủ rồi...”..,

      Thẩm Tri Ly: “... Làm phiền cái gì?”.

      Ánh mắt Trạch Phượng như muốn ai cũng biết hết rồi giấu làm gì, vẫy vẫy tay giả vờ e thẹn: “Thẩm cốc chủ, chàng tình lang này tướng mạo được đấy, vừa nhìn biết đáng tin cậy hơn tay chủ thượng ra hồn nhà tôi, đúng là có nhãn quang, có nhãn quang mà…”

      Tình lang?

      Thẩm Tri Ly quay đầu nhìn Ca Xuy mặt chút cảm xúc ngay bên cạnh.

      Trong ánh đêm mờ mịt, nhìn gương mặt xám ngoét của gã, chỉ thấy thấp thoáng ngũ quan và đường nét mà thôi.

      Tuy có chút nữ tính nhưng với thần thái này quả điềm đạm, chững chạc hơn Tô Trầm Triệt rất nhiều.



      Thanh Hạnh thoát ra ngoài cửa sổ, Trạch Phượng ngoặt chân móc tấm cửa gỗ bị gió mưa làm cho hao mòn lên, nhảy ra khỏi cửa sổ rồi nhàng đóng lại, vẫy vẫy tay với Thẩm Tri Ly: “Thẩm cốc chủ, cảm ơn chăm sóc chủ thượng nhà tôi trong thời gian qua, có duyên gặp lại!”.

      Thẩm Tri Ly giơ tay, cổ họng nóng đến khàn : “Đợi ...”.

      Nàng còn chưa dứt, bóng Trạch Phượng lướt qua, vài bước nhảy mất tăm.

      ... Cứ... cứ thế mà thôi ư!?

      Tay Thẩm Tri Ly buông thõng xuống, cố gắng mở đôi mắt đờ đẫn quay đầu hỏi Ca Xuy: “Cứ để cho họ thế ư, ngươi thể ngăn họ lại sao?”.

      Ca Xuy nghệt mặt ra, thành trả lời: “ biết võ công, ngăn được. Hơn nữa bọn họ đâu phải đến đây vì ta”.

      Thẩm Tri Ly khóc thành tiếng, dùng lý trí cuối cùng nghĩ, nếu ông trời có thể cho nàng cơ hội nữa, lúc nãy nàng nhất định nắm lấy tay Tô Trầm Triệt chết cũng buông.

      ***

      “Hắt xì... hắt xì...”

      Thẩm Tri Ly ngồi trong xe ngựa vừa lắc lư vừa hắt xì vừa rủa xả cả mười tám đời tổ tông nhà Ca Xuy.

      Tối qua, tối qua... cứ nghĩ đến tối qua Thẩm Tri Ly lại gợi nên nỗi đau trong lòng.

      Nàng vật vã với xuân dược...

      Ca Xuy mặt vô cùng thản nhiên cưỡi người nàng hỏi: “Đúng rồi, tín vật đâu?”.

      Thẩm Tri Ly thần trí hỗn loạn, giọng lạc : “Tín vật, tín vật gì cơ?”.

      Ca Xuy trầm tư lúc, hình như nghĩ ra gì đó, tự lầm bầm với mình: “Ồ, quần áo của bị thay hết rồi, đồ đạc giờ chắc là ở chỗ ta”.

      Sau đó gã điềm nhiên từ người nàng lăn xuống, chỉnh trang áo mũ, ra...

      Lại có thể như thế sao!



      Cảm giác nóng như thiêu đốt, khát đến cháy họng dường như hoàn toàn thiêu rụi lý trí Thẩm Tri Ly, nàng ngăn được mình nghiêng người nắm lấy vạt áo của Ca Xuy, lại hoàn toàn ý thức được miệng mình gì, chỉ là thành với nhu cầu thể xác, giọng như gió thoảng: “Ta nóng, nóng lắm...”.

      Ca Xuy trầm ngâm lúc, gõ từng ngón tay của nàng ta, đẩy nàng về vị trí cũ, : “Ta biết rồi”.

      Tiếp đó, gã lại ra...

      Còn rất tiện tay đóng cửa lại...

      Sau tuần nhang, Thẩm Tri Ly nằm quằn quại vật vã giường thấy hai gã đàn ông vận áo đen khiêng thùng nước lạnh vào...



      “Hắt xì.”

      Thẩm Tri Ly đưa tay bịt chiếc mũi đỏ ửng của mình, lấy hết sức xì nước mũi ra.

      Tắm nước lạnh nguyên buổi tối, quá bi kịch!

      “Hắt xì... hắt xì...”

      Nàng xụi lơ đổ người xuống sàn xe, nỗi thê lương trào dâng trong lòng.

      Nàng ngốc, quá ngốc. Nàng chỉ nghĩ được là thể ở lại thành thân với Hoa Cửu Dạ, nhất định bị dằn vặt đế chết, nhưng nàng biết ngay cả bỏ cũng gặp phải vô số thị phi thế này. Sớm biết nàng theo Tô Trầm Triệt ra ngoài, ra ngoài muốn bỏ trốn, bỏ trốn gặp Ca Xuy, gặp Ca Xuy bị uống phải xuân dược, bị tắm trận nước lạnh, còn nữa cũng phải ngồi chiếc xe ngựa rách nát này... hắt xì...

      Gió theo khe hở thổi vào trong xe, quyện với mùi hôi thối, tanh nồng bên ngoài, khiến Thẩm Tri Ly rét run cầm cập.

      Nghèo tự dưng sống trong cảnh giàu sang dễ, chứ sung sướng mà phải sống nghèo khổ sao khó quá...

      Hắt xì...

      xong rồi, có chút buồn nôn!



      Nhoài người ra ngoài xe nôn thốc nôn tháo trận, Thẩm Tri Ly thấy khỏe hơn rất nhiều, ngoài gã vận áo đen đánh xe và xem chừng nàng ra, những kẻ khác đều tránh xa nàng mười vạn tám ngàn dặm, hơn nữa còn nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ dị.

      Thẩm Tri Ly vừa nôn vừa nhớ đến Tô Trầm Triệt, tiếp đó lại nhớ đến mối nghi ngờ luôn canh cánh trong lòng.

      Tô Trầm Triệt lại dễ dàng bị thuộc hạ đánh bại khiêng như thế ư? Với tính cách của , nhìn thấy nàng y phục chỉnh tề lại trong tư thế vô cùng mờ ám với Ca Xuy đáng lẽ phải nổi giận mới đúng chứ.

      ***

      Thời gian quay ngược lại tối hôm trước.

      Thanh Hạnh hai tay bị trói chặt: “Chủ thượng... chủ thượng... người... ưm... ưm... ưm...”. Tất thối nhét vào miệng.

      Trạch Phượng lưng tựa vào Thanh Hạnh, cố gắng co rúm về phía sau.

      Tô Trầm Triệt cầm chiếc tất thối còn lại trong tay đung đưa trước mặt ả, Trạch Phượng như muốn nổ tung, giọng van lơn thê thiết, ngữ khí thành khẩn: “Chủ thượng... Chúng thuộc hạ cũng chỉ là phụng mệnh hành , người đừng như vậy, chúng thuộc hạ cố ý mà... Chủ thượng, chủ thượng... với lại Ám...”.

      Đến nghe cũng buồn nghe, chiếc tất thối thứ hai nhanh chóng nhét vào miệng ả.

      Trong ánh sáng nhập nhoạng, Trạch Phượng nhìn thấy Tô Trầm Triệt mặt đầy máu khẽ nhếch môi, có vẻ gì đó u ám đáng sợ.

      “Ưm... ưm... ưm...”

      Đòn phản công chưa đến nửa tuần nhang vừa rồi quả quá đáng sợ...



      Tô Trầm Triệt phủi phủi tay, rồi lại lau máu mặt, thi triển khinh công quay người bỏ .

      thanh kiếm chặn ngay trước mặt .

      Tiếp theo là bóng đen xẹt qua, hai người thi triển vô số chiêu thức nhanh như cắt trung, thân hình nhanh như điện xẹt, mắt trần cơ hồ thể phân biệt được.

      Tô Trầm Triệt dừng lại, khẩu khí có phần vội vã: “Đừng ngăn ta”.

      Khẩu khí của bóng đen bình thản: “Ngoan ngoãn quy phục chủ thượng”.

      Tô Trầm Triệt thở dài: “Thế tiếp tục đánh vậy”.

      Bóng đen đó là Lôi Ảnh, thống lĩnh Thập Nhị Dạ Ám bộ, chuyên trách giám sát hình phạt, tuy thường ngày nhỉnh hơn gã ta chút, nhưng lúc này bị thương cộng với khí lực tụ, tỷ lệ thắng bại quá nửa.

      Bóng đen đột nhiên lùi ra.



      Tô Trầm Triệt mừng rỡ, định chuồn đột nhiên tai bị ai đó kéo lại, véo cật lực.

      ... Cảm giác này quen thuộc.

      giọng nữ dịu dàng chút nào gầm lên bên tai: “Tên tiểu tử chết tiệt, đến tranh khỏa thân cũng uy hiếp nổi ngươi rồi đúng hả? Lớn rồi, đủ lông đủ cánh rồi, cảm thấy mình rất lợi hại phải ?”, hừ tiếng, “Ngươi có tin ta cho cả thiên hạ biết lúc mười bốn tuổi ngươi tè dầm ra giường rồi len lén giấu tấm trải giường hả?”

      Tô Trầm Triệt cứng đờ, quay đầu cười thân thiện: “ ...”.

      phải làm thế nào để giải thích cái đó phải là tè dầm đây!

      Chuyện đó rất thường tình đối với mọi thiếu niên mới lớn mà...



      cái tát giáng xuống, đúng ngay vị trí bị bút phán quan đánh trúng đầu Tô Trầm Triệt.

      Đau đớn, Tô Trầm Triệt cắn răng khẽ rên tiếng.

      Nữ nhân nọ tiếp tục rả ngừng: “ cái đầu ngươi, trong mắt ngươi còn có này hả? Đúng là uổng công nuôi ngươi, đồ vô ơn bạc nghĩa, là ai hốt phân lau nước tiểu cho ngươi lớn đến chừng này hả...”.

      Tô Trầm Triệt húng hắng ho.

      Nữ nhân nọ dừng lát, rồi lại phát vào đầu Tồ Trầm Triệt cái, tức xì khói: “Ho cái gì mà ho! Ngươi có ý gì hả? Tuy đúng là ta cũng chẳng chăm sóc gì lắm, nhưng là ai giúp ngươi lúc ngươi bị đánh, là ai dẫn ngươi ra ngoài chơi lần đầu tiên...”, xong câu này như chợt nhớ ra điều gì liền khựng lại.

      Tô Trầm Triệt im lặng chịu đau.

      Đúng, lần đầu tiên dẫn ra ngoài, kết quả Tô Uyển Chi tự chơi quá vui, bỏ quên lúc đó mới năm tuổi ở trước cửa thanh lâu...

      Đợi đến lúc tìm được, bé con mới năm tuổi quần áo xộc xệch nằm bẹp giường bị đám nữ nhi quần áo tóc tai lòe loẹt, người tay người tay dưới, lợi dụng véo má véo tay véo đùi.

      Sau lần đó... Tô Trầm Triệt nhìn thanh lâu nữ tử thành người đẹp mãnh thú, có đánh chết cũng bước vào thanh lâu bước.

      Bên ngoài đồn đại Thập Nhị Dạ công tử phẩm chất cao khiết, trước giờ chưa hề nhiễm chút mùi phấn son của chốn thanh lâu kỹ viện, khiến người trong giang hồ muôn phần bội phục...



      Tô Uyển Chi ngáp cái: “Thôi, bảo ngươi về Minh Đô ngươi ngoan ngoãn về Minh Đô là được rồi, báo hại người của Thập Nhị Dạ ngày ngày hệt như ruồi đầu lùng sục khắp nơi! Có mất mặt cơ chứ...”.

      Tô Trầm Triệt ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt màu hổ phách long lanh tựa sao đêm.

      Tô Uyển Chi bị dao động bởi ánh mắt đó, bỗng im bặt.

      Tô Trầm Triệt nắm lấy tay Tô Uyển Chi, hít hơi sâu: “ , cháu rất sốt ruột, xin phép trước đây”.

      Tô Uyển Chi: “…”

      đợi Tô Uyển Chi kịp phản ứng, Tô Trầm Triệt lập tức phóng ra ngoài.

      Vừa ra đến cửa, giọng nam dịu dàng vang lên: “Ngươi muốn đâu?”. Giọng loáng thoáng vài phần uy hiếp.

      Tô Trầm Triệt nheo mắt cười vô hại: “ gia sao cũng đến ạ?”.

      Ngoài cửa xuất nam nhân nhìn bề ngoài chưa đến ba mươi nhưng lại rất xuất chúng.

      gia của , Bắc châu hoàng đế bệ hạ, từng là Bắc châu đệ nhất mỹ nam, Cơ Khác.



      Nam nhân đáp lại Tô Trầm Triệt nụ cười còn vô hại hơn: “Lôi ngươi về, mình ngươi sao đủ? Bên ngoài viện cấm vệ quân bao vây cả rồi, ngươi thử xông ra ngoài xem”.

      Tô Trầm Triệt: “Bao nhiêu người?”.

      Cơ Khác : “ nhiều, vạn hai”.

      Tồ Trầm Triệt: “... Sao lại gấp đôi lần trước nữa?”.

      Cơ Khác cười: ܈iếm có dịp đưa ngươi ra ngoài chơi, an toàn là quan trọng nhất. Chỉ nhiều hơn gấp đôi thôi mà, thôi, gia tin tưởng ngươi”.

      Tô Trầm Triệt ngoặt tay cầm lấy kiếm, nhắm mắt, xông ra ngoài.

      Tô Uyển Chi bước ra ngoài lo lắng : “Có khi nào xảy ra chuyện ?”.

      Cơ Khác vòng tay ôm eo thê tử, hôn lên tóc bà: “Đừng lo, cùng lắm là nằm nửa tháng thôi. Vừa khéo chúng ta có thể dạo khắp nơi”.

      -------------------------------
      B.Cat thích bài này.

    5. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 11: Nam Cương rất nguy hiểm

      11.1

      Cứ cho là có Tô Trầm Triệt , cũng phải tiếp tục sống bình thường, xe ngựa cũng tiếp tục hành trình của nó.

      Tô Trầm Triệt đối với nàng mà , chẳng qua chỉ là khách qua đường, Thẩm Tri Ly lặng lẽ nghĩ.

      Nhưng... có ai vô sỉ, xỏ lá, nhõng nhẽo, thích làm trò thừa nước đục thả câu lợi dụng nàng, nàng lặng lẽ nhìn ra ngoài qua ô cửa sổ rách nát, cảm thấy có chút đơn, mới có vài ngày thôi mà.

      Nhất định là do thói quen.

      Ừ ừ!

      Thay đổi là được thôi mà.

      Nhưng nghĩ đến Tô Trầm Triệt, nàng hình như chẳng có chuyện gì để nghĩ, kẻ trông chừng nàng căn bản là biết chút tiếng Hán nào, ông gà bà vịt tài nào hiểu được, lại canh giữ nghiêm ngặt, cho nàng chuyện với người khác dù chỉ nửa câu, cho nàng chạm vào bất cứ thứ gì, làm cho nàng đến sách y thuật cũng được đọc, cả ngày hết ăn rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn.

      nghĩ đến Tô Trầm Triệt, chẳng lẽ lại nghĩ đến Hoa Cửu Dạ, mà , hay là nghĩ đến sư phụ nhỉ?

      Thẩm Tri Ly nghĩ tới nghĩ lui, ngồi xe ngựa lặng lẽ hồi tưởng, mấy chuyện vớ vẩn đó nhớ chưa đến nửa ngày là hết, lần đầu tiên nàng bắt đầu cảm thấy hổ thẹn về giao lưu hạn hẹp của mình.

      Cuối cùng, trong lúc Thẩm Tri Ly chán chường đến độ ngồi đếm ngón tay Nam Cương ở ngay trước mặt.



      Tuy là bị bức ép, nhưng đây cũng là lần đầu tiên Thẩm Tri Ly xa đến như vậy, chỉ tiếc là, lúc ngồi trong xe ngựa nàng chưa kịp thưởng thức cảnh đẹp ở Nam Cương bị Ca Xuy hạ lệnh tống vào Cổ Vương điện.

      Cổ Vương điện rất lớn, Thẩm Tri Ly muốn ở phòng nào cũng được, nhưng mà, Cổ Vương điện có lấy bóng người.

      Ca Xuy tạm thời có ý định ngược đãi nàng, nhưng cũng có ý định đưa nàng ra ngoài, cách đơn giản, nàng bị giam lỏng. Thẩm Tri Ly cào tường, tuy ăn uống quần áo lo nhưng quả quá vô vị...

      Hơn nữa, nàng hiểu rất , Ca Xuy giữ nàng ở đây là vì muốn dụ Hoa Cửu Dạ đến, bất luận thế nào nàng cũng muốn liên lụy đến Hoa Cửu Dạ.

      Nợ quá nhiều cuối cùng cũng phải trả.



      thầm ghi nhớ thứ tự thời gian thay ca của những kẻ canh gác nàng, Thẩm Tri Ly giả bệnh lừa được vài loại thuốc nước, thu thập bã thuốc để điều chế thuốc.

      Cứ thế vài ngày, mọi chuẩn bị xong, dùng thuốc hạ gục tiểu nha đầu hằng ngày vẫn đưa thuốc cho nàng, thay quần áo của con bé, hóa trang chút, Thẩm Tri Ly len lén lần mò đường ra ngoài.

      Dù gì nàng cũng phải là trọng phạm, được thời gian việc canh gác cũng từ từ lơi lỏng, kế hoạch bỏ trốn của nàng thuận lợi ngoài sức mong đợi.

      Cúi đầu rón rén ra khỏi điện, hít thở sâu, khí dường như cũng tươi mát hơn rất nhiều.

      Lướt qua đám người, Thẩm Tri Ly thong dong ra ngoài, nhưng để ý thấy bóng gã nam nhân vận áo đen hành vội vã ngay bên cạnh.



      Quấn mình trong bộ áo choàng đen, nam nhân nọ tay ôm chiếc hộp gỗ, quá nửa dung mạo bị áo choàng đen che khuất, chỉ để lộ đôi môi mỏng mím chặt.

      Quan sát Cổ Vương điện còn cách bao xa, mắt nam nhân nọ híp lại đầy vẻ nguy hiểm.

      Khóe miệng khẽ nhếch lên, vô cùng ma quái.



      Chuyện qua, thể truy cứu.

      Lần trước từ Nam Cương trở về nhếch nhác như thế nào y vẫn còn nhớ rất , dùng từ thảm khốc cũng đủ miêu tả cái giá mà y phải trả.

      Suốt năm tháng trời bị truy sát gắt gao, y hầu như dám chợp mắt, sợ ngủ rồi tỉnh lại nữa, mỗi ngày đều có vết thương mới, mỗi ngày đều phải đề cao cảnh giác, sợ bị bắt lại, sợ cổ độc trong người phát tác, thế nhưng chỉ cần nhắm mắt lại, cảnh tượng tàn khốc tanh mùi máu lại lên.

      Trong mắt y dường như cũng là màu đỏ rực tăm tối.



      Hoa Cửu Dạ hít hơi sâu, xoay người bước vào quán trọ.

      Cổ Vương điện quá rộng lớn, y sợ đối đầu với Ca Xuy, chỉ sợ lỡ đâu tìm được Thẩm Tri Ly.

      Trong quán trọ người đến người tấp nập, Hoa Cửu Dạ kéo sụp mũ xuống, vào phòng mới buông chiếc hộp gỗ.

      Ôm con mãng xà từ trong hộp gỗ ra, móng tay Hoa Cửu Dạ chạm vào những vật còn lại, run run lấy từng thứ ra.

      Trâm cài tóc của Thẩm Tri Ly, áo ngoài của Thẩm Tri Ly, áo trong của Thẩm Tri Ly...

      Cuối cùng là tờ giấy viết thư được làm bằng chất liệu đặc biệt.

      đó chỉ đề ba chữ Hán cổ quái: Đến Nam Cương.

      Ngón tay Hoa Cửu Dạ nắm chặt đến nỗi biến dạng, chán chường buông ra, mảnh giấy bị vò vụn, rơi lả tả.

      Ca Xuy.

      khẽ giọng đọc cái tên này.

      Quả nhiên cũng phải giết chết .



      Cùng lúc đó.

      Thẩm Tri Ly nhìn những món đồ Nam Cương nho , đặc sắc, rực rỡ muôn màu hai bên đường, mắt bất giác mở to, hết nhìn cái này đến nhìn cái khác, cái gì cũng thích thú kinh ngạc.

      Cũng thể trách nàng, sức khỏe tốt, từ sư phụ rất ít khi cho nàng ra khỏi cốc. Về sau tiếp quản Hồi Xuân cốc lại bận rộn kịp nghỉ ngơi, có thời gian rỗi rãi dạo ở trấn gần cốc là quý lắm rồi, đâu có cơ hội được ngắm nghía phố phường thế này.

      Nhìn hoa cả mắt, Thẩm Tri Ly rờ túi... mới nhớ ra mình ở trạng thái xu dính túi.

      Ai ngờ đúng lúc này, bụng lại thức thời sôi lên sùng sục.

      Dù là lúc nào chăng nữa no bụng cũng là vấn đề phải suy nghĩ đầu tiên, trầm tư lúc, Thẩm Tri Ly quyết định trở lại nghề cũ.



      Đứng trước y quán lớn nhất Nam Cương, Thẩm Tri Ly chỉnh trang y phục nữ tỳ mượn xin phép, rồi điều chỉnh nét mặt, mới sải bước vào trong.

      Vừa bước vào liền bị dòng người xếp hàng rồng rắn làm cho sửng sốt.

      Thẩm Tri Ly xem bệnh, hề biết y quán ven đường lại nhộp nhịp thế này.

      Vừa định tiến lên phía trước, nàng bị người chặn lại: “Này này, tiểu nha đầu nhà ngươi sao chen ngang thế hả, ra phía cuối xếp hàng !”.

      Thẩm Tri Ly nặn ra nụ cười: “Ta phải đến xem bệnh mà là đến xin việc”.

      Lúc này giọng chen vào: “Xin việc? Xin làm đại phu?”.

      Thẩm Tri Ly quay đầu lại, nhìn thấy ông già bộ dạng cổ quái nhìn nàng, người ở phía trước hồ hởi: “Chào Triệu đại phu!”, thái độ vô cùng cung kính.

      Biết ông ta là người cùng nghề, Thẩm Tri Ly bất giác nảy sinh cảm giác thân thiết, đáp: “Tôi đến xin làm đại phu”.

      Triệu đại phu vừa nhận lễ vật của công tử nhà giàu, tâm trạng rất tốt, nhã nhặn hỏi: “Thế ngươi biết những gì?”.

      Thẩm Tri Ly: “Vọng văn vấn thiết, khám bệnh, kê đơn, châm cứu...”, sực nhớ ở địa bàn của người khác, với lại khiêm tốn chút hơn, nàng ngập ngừng lát rồi tiếp, “đều biết chút chút”.

      Đều biềt có nghĩa là cái gì cũng biết.

      Nhìn bộ dạng ngu ngơ của nương, đoán chừng chưa từng lăn lộn ngoài đời, trong y quán những người cùng lứa với nàng còn học nhận dạng thuốc cỏ, muốn khám bệnh? Chuyện đùa à.

      Nhưng nếu nàng muốn học, nhận làm đệ tử cũng phải là được

      Triệu đại phu: “Thế này , nếu nương muốn hãy ở lại đây quét sân sau trước …”

      Quét sân sau...

      Thẩm Tri Ly ngớ ra: “Ta đến đây để xin làm đại phu”.

      Triệu đại phu từ tốn hiền hòa: “Ta biết, nhưng...”.

      Thẩm Tri Ly ngắn gọn: “Lão tiên sinh, cho ta chiếc bàn chiếc ghế đẩu, ta lập tức có thể khám bệnh, còn phí khám, ừm, lần mười lượng bạc được chứ?”.

      Triệu đại phu: “Ngươi bao nhiêu?”.

      Thần Tri Ly: “Mười lượng... sao thế?”.

      Triệu đại phu mắt trợn tròn xoe, râu dựng ngược: “Ta hiểu rồi, tiểu nương, đến đây phá rối chứ gì! Người đâu, mau lôi con tiểu nha đầu này ra ngoài cho ta!”.



      Thẩm Tri Ly lần đầu tiên bị người ta lôi ra khỏi y quán, ngày trước y quán dưới trướng Hồi Xuân cốc mời mọc biết bao nhiêu lần, Thẩm Tri Ly đều từ chối khéo, là do quá bận rộn, hai là do lười .

      Nhưng chưa từng nghĩ đến ngày đường đường là thần y Hồi Xuân cốc bị người ta đuổi ra khỏi y quán!

      là, là...

      có nhân tính!”

      Thẩm Tri Ly còn chưa kịp ra, có người trước.

      Nàng liếc mắt sang nhìn thấy hai người ngã lăn quay ra đất, nữ tử ôm đứa bé hai mắt nhắm nghiền mặt đầy vẻ đau đớn, tức giận trách mắng: “Các ngươi sao có thể đánh trẻ con! Ta rồi, ta cố gắng kiếm tiền trả phí khám bệnh mà...”.

      người từ trong y quán bước ra, lạnh lùng : “ phải ta nhẫn tâm, ngươi nợ bao nhiêu phí khám bệnh rồi, hơn nữa bệnh của con ngươi trị khỏi, tiêu tốn nhiều như vậy chi bằng sớm chuẩn bị hậu hơn. Mau , mau , đừng ở trước cửa nữa, xúi quẩy lắm!”.

      Nữ tử nọ ôm con , nước mắt rơi lã chã, người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ bàn tán xôn xao, nhưng có người nào tiến lên giúp đỡ.



      Thẩm Tri Ly đứng khựng lại, bỗng trong khoảnh khắc cảm thấy cảnh tượng này, quen đến độ khiến nàng bất giác thấy cay cay nơi khóe mắt.

      Khi đó, nàng khó nhọc ôm người mẹ nuôi ốm yếu bệnh tật quỳ trước cửa y quán, hy vọng có thể nhận được cho dù chỉ là chút bố thí, nhưng... bao nhiêu người cao sang quyền quý như thế, có ai chịu bố thí dù chỉ là cắc.

      Vì sao nàng lại nỗ lực học y như vậy, và tại sao lại ham tiền như vậy, cho cùng... chỉ vì hy vọng phải nhìn thấy cảnh tượng đó lần nữa...

      “Đợi .”

      Người trong y quán quét mắt nhìn Thẩm Tri Ly, lạnh lùng : “Có chuyện gì ?”.

      Thẩm Tri Ly: “Phí chữa bệnh của bà ấy ta giúp bà ấy trả là được chứ gì?”.

      Người trong y quán: “Ngươi có ngân lượng ?”. Thẩm Tri Ly: “ có”.

      Người trong y quán nổi giận: “Thế ngươi cái gì...”.

      Thẩm Tri Ly cắt ngang, nghiêm trang : “Nhưng ta có kiến thức!”.



      Cổ Vương điện.

      Gã vận áo choàng đen cung kính cúi đầu: “ đó ra khỏi điện”.

      Ca Xuy vẫn nhìn chằm chằm cổ độc trùng mới chế ra, : “Ồ”.

      Gã vận áo choàng đen: “Có cần cho người theo sát ạ?”.

      Ca Xuy mặt méo mó: “Sao lại phải theo? người ta có cổ độc của ta, chạy thoát được đâu”.

      ***
      B.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :