1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

CÔNG TỬ VÔ SỈ_Duy Hòa Tống Tử (Full 3 tập)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      6.4

      “Công tử, công tử… người chậm chút ạ…”

      Giọng đột ngột vọng đến cắt đứt dòng suy tưởng của nàng.

      “Ta ngâm suối nước nóng, ngươi đứng hầu ở ngoài được rồi”, giọng có chút lạc lõng, tịch.

      “Vâng, công tử.”

      Chỉ kịp vơ vội quần áo, tiếng bước chân gần trong gang tấc, Thẩm Tri Ly lùi lại, cả người vẫn ngâm trong nước.

      May mà nơi này hơi nóng nghi ngút, người mới đến cũng hề chú ý, sau mấy tiếng cởi quần áo loạt xoạt, bọt nước bắn lên, cả người ngâm trong làn nước ấm.

      Thẩm Tri Ly cẩn thận ôm quần áo, dám phát tiếng động lớn, rón rén lội vào góc.

      Trước mặt là thành hồ, nàng định trèo ra đột nhiên tràng đối đáp vang lên.

      “Ngươi, ngươi… công tử ta ở trong đó, ngươi được vào…”

      Sau tiếng hự đau đớn gọn lỏn, cánh cửa bật mở.

      Thẩm Tri Ly nín thở, đau khổ co rúm người lại.

      Người trong hồ ràng có chút vui: “Đây là hồ của ta, ngươi đến lúc này có việc gì?”.

      Người mới đến khổ sở : “Ngươi có thể ra ngoài chút được ?”.

      Thẩm Tri Ly càng khổ hơn, nàng sắp nín thở được nữa rồi.

      Người trong hồ nén giận: “Sao ta lại phải ra ngoài? Người phải ra ngoài chính là ngươi! Ngươi đến đây bao lâu, ta đến đây bao lâu rồi, đừng tưởng cung chủ nhẫn nại bao dung với ngươi mà ngươi thích làm gì làm…”.

      Người mới đến dường như có lòng tốt nhắc nhở: “Nếu ngươi còn ra ngoài, ta e là ta phải ném ngươi ra… So ra, ta thấy ngươi tự tốt hơn”.

      Người trong hồ cuối cùng nhịn được, giọng điệu đàng, uyển chuyển trở nên lạnh lùng, u ám: “Tâm trạng ta được vui, ngươi xéo !”.

      Người mới đến thở dài: “Ta đành phải động thủ thôi”.

      Người trong hồ: “Ngươi định làm gì… được đến đây! Nếu ta bẩm báo với cung chủ…”.



      Cùng với tiếng nước bì bõm, Thẩm Tri Ly nín thở thêm được nữa cũng trồi lên mặt nước.

      Thứ nhìn thấy trước tiên chính là đôi mắt vô tội, toàn thân sặc sỡ như công đứng ở mép suối của Tô Trầm Triệt, trong tay chàng túm

      Thẩm Tri Ly cố sức chớp chớp mắt, để xác định mắt mình bị hoa.

      Nhưng cảnh tượng trước mắt vô cùng ràng.

      Tô Trầm Triệt vẫn là Tô Trầm Triệt.

      Còn trong tay Tô Trầm Triệt là Tiểu Diệp công tử vẫn trần truồng như nhộng…

      Thẩm Tri Ly ngớ người mở miệng: “Ngươi làm gì thế?”.

      Tô Trầm Triệt thả lỏng tay, im lặng nhìn xuống, hai tay giấu sau lưng: “ làm gì hết!”.

      Tiểu Diệp công tử bị rơi xuống đất, mái tóc dài đen bóng xổ tung, gương mặt tuấn tú đầy vẻ hoang mang, dường như thể hiểu nổi chuyện gì vừa mới xảy ra.

      Ánh mắt Thẩm Tri Ly lướt từ hõm cổ tinh tế của Tiểu Diệp công tử, đến phần ngực trắng tinh, chiếc eo thon thả, hai đùi thẳng gầy dang rộng, khó khăn lắm mới tìm lại được giọng của mình, run rẩy hỏi Tô Trầm Triệt: “Ngươi… ngươi định làm thế nào?”.

      Tô Trầm Triệt suy nghĩ: “Giết người diệt khẩu”.

      ***

      Tô Trầm Triệt nhìn xung quanh, đau đầu : “Tri Ly, thanh bội kiếm của ta có ở đây, đành dùng thứ cùn chút thôi”.

      Sau đó… giơ cái gắp than lên.

      Thẩm Tri Ly lội bì bõm trèo lên từ suối nước nóng, hai tay dang ra chặn Tô Trầm Triệt lại: “Ngươi bình tĩnh lại … cũng nhất định phải giết người chứ!”.

      Tô Trầm Triệt trừng trừng nhìn nàng, ánh mắt bỗng chốc tối sầm lại.

      Thẩm Tri Ly còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Tô Trầm Triệt cởi áo bào bên ngoài quấn người nàng lại, tiếp theo vòng tay bế nàng đặt ở góc yên tĩnh.

      Thẩm Tri Ly vùng vẫy ngồi thẳng lên, thò đầu ra từ chiếc áo bào rộng thùng thình, thấy Tô Trầm Triệt lại cầm cái gắp lửa lên… hình như áng chừng xem nó có vừa tay .

      Tiểu Diệp công tử dường như lúc này mới tỉnh táo lại, hốt hoảng dùng tay che bộ phận nhạy cảm cơ thể lại, ngừng lùi ra sau.

      “Ngươi, ngươi… định làm gì đó?”

      Tô Trầm Triệt mỉm cười bước tới trước bước: “Ngươi còn mặc y phục ư?”.

      Nụ cười đó trong mắt của Tiểu Diệp công tử đáng sợ chẳng khác nào gặp ma.

      Tiểu Diệp công tử giống như bị kích động, nhặt vội quần áo mặc vào người rồi lùi nhanh mấy bước, cố gắng bình tĩnh : “Chúng ta thù oán, ngươi hà tất phải giết người diệt khẩu? Các ngươi , việc hôm nay ta coi như chưa từng xảy ra…”.

      Tô Trầm Triệt mặt biến sắc, chính khí lẫm liệt: “Ta thể xem như chưa từng xảy ra”.

      Ngươi có gì mà phải xem như chưa từng xảy ra chứ! Người bị nhìn trần trụi là ta mà!

      Tiểu Diệp công tử cố nén mong muốn tiến lên phía trước giết chết Tô Trầm Triệt: “Vì sao ngươi thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra?”.

      Tô Trầm Triệt: “Nếu có người đàn ông khỏa thân trước mặt người trong lòng ngươi, ngươi có tức giận ?”.

      Tiểu Diệp công tử nén nổi giận dữ: “Có liên quan gì đến ta? Cũng đâu phải là ta muốn…”.

      Giọng Thẩm Tri Ly nhàng vang lên từ phía sau: “Này… Tô Trầm Triệt, ra ta cũng nhìn rất nhiều rồi, chỉ mình ta, nếu ngươi muốn giết, chắc là giết hết được đâu… hắt xì…”.

      Tô Trầm Triệt vứt cái gắp lửa sang bên, nhảy xổ đến: “Tri Ly, nàng bị cảm lạnh chứ?”.

      Thẩm Tri Ly: “Chắc là có chút… hắt xì… mặc áo ướt khó chịu quá… hắt xì…”.

      Tô Trầm Triệt trầm tư, rồi cởi áo ngoài, áo trong ra, quấn lên người Thẩm Tri Ly: “Đắp cái này trước , ta lấy y phục cho nàng, nhanh thôi!”.

      Thẩm Tri Ly lại hắt xì thêm cái, nhìn nửa thân trần trụi của Tô Trầm Triệt mà nàng từng nhìn rất nhiều lần khi còn ở Hồi Xuân cốc.

      gầy ốm nhưng cũng quá vạm vỡ, vai rộng eo thon đùi dài, đường nét cơ thể mướt mát, ra thân hình như thế đối với đàn ông mà … cũng khá… đẹp…

      Có chút tự nhiên ngoảnh mặt , Thẩm Trì Ly : “ ra… cái này cần đưa cho ta…”, rồi trả lại áo trong trắng tinh cho Tô Trầm Triệt.

      Tô Trầm Triệt đón lấy, khẽ: “Rất khó coi sao?”.

      Thẩm Tri Ly bình tâm : “… Rất khỏe mạnh, nếu bị chém chỉ cần vào chỗ chí mạng chết được đâu… hắt xì…”.

      Tô Trầm Triệt: “Thế so với cái gã già chát đằng kia thế nào?”.

      Tiểu Diệp công tử phẫn nộ: “Năm nay ta mới hai mươi hai tuổi!”.

      Tô Trầm Triệt từ từ quay đầu lại, Tiểu Diệp công tử tựa vào tường, nắm chặt vạt áo, im bặt.

      Thẩm Tri Ly dùng mu bàn tay che miệng: “… Hắt xì… hắt xì…”.

      Tô Trầm Triệt xoa xoa đầu Thẩm Tri Ly, định men theo suối nước nóng ra ngoài.

      Ai ngờ Tiểu Diệp công tử đúng lúc này đột nhiên trở nên hung bạo!

      Nhặt lấy cái gắp than, Tiểu Diệp công tử đột nhiên nhắm thẳng Tô Trầm Triệt đập xuống! Thân người run rẩy theo, ràng là vô cùng phẫn nộ.

      Tô Trầm Triệt nhàng lách người tránh đòn, tay Tiểu Diệp công tử va vào cơ quan trong suối nước nóng, đồng thời tay còn lại điên cuồng nhặt bất cứ vật gì ném sang!

      Chân khẽ nhích sang bên, Tô Trầm Triệt cử động cổ tay, nụ cười mặt càng sâu sắc.

      Lúc Tô Trầm Triệt né những thứ bị ném vào người, phía suối nước nóng bỗng phát ra tiếng ầm cực lớn.

      cánh cửa đá vô cùng lớn từ trời rơi xuống, nhanh như cắt chặn giữa hai người, Tô Trầm Triệt muốn xông qua cũng muộn.

      Chỉ có ánh mắt đột nhiên sáng quắc, lóe lên tia lạnh lùng, miệng lẩm nhẩm gì đó.

      Tiểu Diệp công tử lau mồ hôi, thở hổn hển, yếu ớt vịn vào tường đá, tự với mình: “Cuối cùng muốn gì thế nhỉ…”.

      tiếng vang lên: “ đại khái , ngươi mà ra ngoài là chết chắc… hắt xì… đúng rồi, làm sao ra ngoài đây? Hay là có cơ quan có thể mở ra?”.

      Sắc mặt Tiểu Diệp công tử phút chốc cứng đờ, quay đầu nhìn người nào đó bị đám quần áo màu sắc sặc sỡ quấn thành cái bánh tét mà khuôn mặt vẫn bình tĩnh, dung nhan tuấn tú nhất thời lên nét cười: “… ra được, có điều xem ra ta rất để ý đến ngươi đấy…”.

      ***

      nam quả nữ cùng ở chung phòng, chuyện gì xảy ra?

      Nếu họ tình trong như chắc chắn thổ lộ với nhau, bỏ qua mọi thù hận, lửa tình nhen lên khó mà dập tắt được.

      Nếu họ chỉ là đơn phương chắc chắn bên bá đạo chiếm đoạt, gạo nấu thành cơm, từ đây tình ngược đãi bắt đầu chàng ta ta ngược đãi chàng, triền miên dai dẳng cho đến khi cả hai cùng chết…

      Nếu họ chẳng ai thèm để ý đến ai…



      Thẩm Tri Ly hắt xì, nhấc nửa mắt lên chút thần sắc : “Ngươi định làm gì ta?”.

      Tiểu Diệp công tử từ tốn chỉnh trang lại y phục, thắt lại đai lưng đàng hoàng tử tế, sau đó tiến bước về phía Thẩm Tri Ly, cười : “E rằng phải phiền tới nương rồi…”.

      còn chưa xong thấy Thẩm Tri Ly đột ngột giơ tay lên, chưa kịp phản ứng tiếng “phụt” với ánh sáng sắc lạnh lao tới.

      … Tiếp đó, cứng đờ người ra.



      Lại hắt xì cái, Thẩm Tri Ly lẩm bẩm: “ được… Cứ thế này phát sốt mất”.

      Sau đó vòng ra sau lưng Tiểu Diệp công tử, thong thả cởi y phục ra.

      “Tiểu Diệp công tử, cho ta mượn khăn tắm nhé, ồ, còn dầu tắm, nhưng ta dùng của ngươi có vẻ thích hợp cho lắm. Thôi, trong tình cảnh này còn kén chọn gì được nữa… hắt xì…” Thở dài tiếng, Thẩm Tri Ly mang chiếc yếm ướt sũng đến đặt bên lò sưởi hong khô, rồi lại thong thả tắm cái.

      Tắm xong chiếc yếm mỏng cũng được hong khô, mặc thêm trung y khô ráo của Tô Trầm Triệt vào, lắc đầu nhìn chiếc áo bào sặc sỡ như đuôi công, Thẩm Tri Ly quả quyết quay người.

      “Cái đó, xin lỗi, ngươi có thể cho ta mượn được .”

      Sau đó nàng thản nhiên như lột áo choàng ngoài mới tinh và quần của Tiểu Diệp công tử mặc vào người.

      Mặt Tiểu Diệp công tử từ xanh chuyển sang trắng bệch, từ trắng bệch lại chuyển sang đỏ, cuối cùng nén nổi tức giận quát: “ lấy áo choàng thôi, quần của ta ngươi…”.

      Thẩm Tri Ly: “Ta để lại quần lót cho ngươi đấy thôi”.

      Tiểu Diệp công tử cười gằn: “Sao ngươi lột ta trần truồng luôn cho rồi”.

      Thẩm Tri Ly rờ cằm: “Ngươi muốn ta làm thế à? Dù sao ta cũng để tâm, suy cho cùng vừa nãy cũng nhìn hết rồi… hắt xì…”, như thể muốn an ủi, Thẩm Tri Ly thêm câu, “Vừa nãy ta nhìn thấy thân hình ngươi cũng được lắm, so với những gã ta từng nhìn thấy cũng ở vào hàng đầu bảng đấy, bị lột sạch cũng cần phải tự ti đâu…”.

      Tiểu Diệp công tử giận cũng phải phì cười: “Ngươi xứng với tên gian phu của ngươi”.

      Thẩm Tri Ly vui: “Ta xứng với tên đó chỗ nào!”.

      Tiểu Diệp công tử: “Hạ lưu vô sỉ giống nhau”.

      Thẩm Tri Ly vỗ vỗ ngực Tiểu Diệp công tử: “Là trong những nam nhân được cung chủ Minh Nguyệt cung sủng ái, ngươi lời này chẳng có sức thuyết phục nào… hắt xì… đúng rồi…”, Thẩm Tri Ly hỏi vấn đề mà nàng hiếu kỳ từ lâu, “Cung của các người nhiều nam nhân như thế, chỉ có mình cung chủ của ngươi là nữ… Bà ta chịu nổi sao?”.

      Tiểu Diệp công tử im lặng hướng mắt sang hướng khác, nhìn ra xa, buồn buồn : “Ngươi hiểu cái gì?”.

      Thẩm Tri Ly ngồi xuống, tay sờ cằm: “Ta hiểu, ngươi với ta là được rồi, dù sao bây giờ có rất nhiều thời gian, nhìn bộ dạng ngươi chắc cũng nhịn lâu lắm rồi”.

      Tiểu Diệp công tử: “Ta cho ngươi biết đâu, đây là chuyện giữa ta và nàng ấy…”.

      Thẩm Tri Ly hắt xì cái rồi tiếp: “ thôi, ngươi đứng đây được rồi, dù sao đợi Tô Trầm Triệt tìm đến...”.

      Tiểu Diệp công tử đột nhiên cười , lạnh lùng : “Ngươi tin đến vậy sao?”.

      Thẩm Tri Ly hơi ngẩn ra.

      Nàng đột nhiên nhận ra, khoảnh khắc vừa rồi tiềm thức nàng lựa chọn tin tưởng Tô Trầm Triệt.

      Cảnh tượng cuối cùng đó Tiểu Diệp công tử nhìn nhưng hiểu sao nàng lại hiểu được Tô Trầm Triệt muốn gì.

      là: Tri Ly, đợi ta.

      Thế là nàng liền tin rằng tìm đến, tin rằng cứu nàng.

      Đây phải là tín hiệu tốt.
      B.Cat thích bài này.

    2. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      6.5

      Thẩm Tri Ly điềm tĩnh lại, bình thản : “Ngươi muốn gì?”.

      Tiểu Diệp công tử: “Người đời rất bạc bẽo, gặp phải người xảo trá như thế ngươi an tâm tin tưởng sao?”, giọng của u ám, vang lên trong căn phòng đầy hơi nóng, khiến cho người ta cảm thấy lành lạnh: “Bị người ta bán rồi mà vẫn giúp người ta đếm tiền…”.

      Thẩm Tri Ly nhìn xuống đất ra chiều suy nghĩ, lòng bỗng đơn.

      “… Cho nên, nam nhân chẳng phải là thứ tốt đẹp gì…”

      Thẩm Tri Ly đột ngột ngẩng đầu lên: “À há?”.

      Tiểu Diệp công tử liếc nàng cái, ánh mắt long lanh, quyến rũ vô vàn.

      Thẩm Tri Ly run rẩy, cố nén nhưng cũng nén được: “Tiểu Diệp công tử, chẳng lẽ ngươi ra là… nữ nhân?”, rồi nhìn ngực … chắc thể nào đâu, còn phẳng hơn cả mình…

      Tiểu Diệp công tử lặng lẽ: “ phải”.

      Thẩm Tri Ly: “Hắt xì… thế … ngươi từng bị nam nhân làm tổn thương sâu sắc?”.

      Tiểu Diệp công tử: “ có”.

      Thẩm Tri Ly: “Còn cứng”.

      Tiểu Diệp công tử tức giận hằn cả gân xanh: “Ta cứng, ta thích nam nhân, ta chỉ thích…”, im lặng dừng lúc rồi mới , “Dù sao cũng giống các ngươi, ngươi hiểu được đâu”.

      Thẩm Tri Ly: “Ngươi làm sao ta biết được? Thế này , chúng ta trao đổi nhé, ngươi cho ta nghe, ta giúp ngươi giải thuốc tê”.

      ?”

      Thẩm Tri Ly: “Nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy”.

      Tiểu Diệp công tử buồn rầu thở dài: “Được thôi”.



      Đây lại là câu chuyện với những tình tiết ngàn năm như mà vẫn khiến người ta thương cảm.

      Tiểu Diệp công tử là con tiểu thiếp của gia đình thương buôn giàu có, vừa xinh xắn vừa yếu ớt, lúc cả nhà bị giết sạch may mắn trốn trong kho củi nên thoát khỏi kiếp nạn, khi ra ngoài nhìn thấy Kỷ Minh Nguyệt nhan sắc tuyệt trần. Lúc đó, Tiểu Diệp công tử lòng đầy thù hận vớ lấy búa chặt củi liều chết với kẻ thù, kết quả là bị Kỷ Minh Nguyệt chỉ cần cước cho đo đất…

      Kỷ Minh Nguyệt đạp lên lưng mỉm cười, giọng uể oải: “Tiểu tử, kẻ thù của ngươi phải là ta”.

      Tiểu Diệp công tử lúc đó mới mười hai tuổi ngước mặt lên nhìn: “Vậy ngươi cho ta biết kẻ thù của ta là ai, ta phải báo thù!”.



      Thẩm Tri Ly vô cùng hứng thú chớp mắt: “Bà ta giúp ngươi báo thù rồi à?”.

      Tiểu Diệp công tử: “ có, nàng đánh ta trận”.

      Thẩm Tri Ly: “…”.

      Tên này ra là kẻ thích bị ngược đãi, Thẩm Tri Ly lặng lẽ nhích ra xa chút…

      Tiểu Diệp công tử liếc mắt: “Ngươi nghĩ gì thế… nàng đánh ta là để ta hiểu sức lực của mình đến đâu, ta tự báo thù, nhưng…”, ánh mắt bỗng trở nên dịu dàng, “Là nàng ấy dạy ta trưởng thành…”.

      Thẩm Tri Ly lặng lẽ nhích ra xa chút nữa.

      Dạy ta trưởng thành cái gì, nghe sao cứ thấy lành mạnh…

      Khẽ giọng thủ thỉ vài câu, Tiểu Diệp công tử có chút lạc lõng : “Chỉ tiếc là, trước nay ta đều phải là người trong trái tim nàng ấy, gã đàn ông có phúc mà biết hưởng đó lừa dối nàng ấy! Nếu có ngày ta gặp ta nhất định băm vằm ra…”.

      Thẩm Tri Ly: “Hắt xì… là ai thế?”.

      Tiểu Diệp công tử dường như chợt bừng tỉnh, lấy lại thần sắc: “Những gì liên quan đến ta ta đều kể cho ngươi nghe, tới lượt ngươi thực lời hứa rồi!”.

      Thẩm Tri Ly: “Ồ”.

      Sau đó nàng đứng dậy, dời Tiểu Diệp công tử đến góc, dùng y phục bện thành dây cột lại, sau đó rút châm ra, lại nhàng điểm vào hai huyệt đạo người Tiểu Diệp công tử.

      “Được rồi, giải rồi.”

      Tiểu Diệp công tử: “… Ngươi gạt người”.

      Thẩm Tri Ly: “Gần mực đen, học được từ ai đó”.



      Ngay lúc ấy, bên ngoài thạch môn bỗng ầm tiếng, dường như có lực cực lớn tác động vào.

      Bên ngoài loáng thoáng có tiếng người trò chuyện.

      Hai người cùng quay sang nhìn.

      Tô Trầm Triệt, rốt cuộc ngươi làm cái gì vậy…

      Tiểu Diệp công tử chau mày: “Ngươi muốn bị người bên ngoài phát trong bộ dạng này sao?”.

      Nhìn Tiểu Diệp công tử chỉ mặc độc chiếc quần lót và trung y màu trắng, còn nàng mặc chiếc áo choàng rộng thùng thình chẳng vừa vặn chút nào, Thẩm Tri Ly quả quyết : “ muốn!”.

      Tiểu Diệp công từ: “Vậy tốt, ngươi thả ta ra, ta dẫn ngươi ra ngoài”.

      Thẩm Tri Ly híp mắt: “ phải ngươi ra ngoài nữa sao?”.

      Tiểu Diệp công tử nhếch môi cười: “Chỉ có ngươi được gạt người, ta được sao?”.

      … Đều chẳng phải là thứ tốt đẹp gì.

      Thôi vậy.

      Thẩm Tri Ly cởi dây trói, : “Ngươi tốt nhất là nên có ý đồ đen tối, ngoài thuốc tê ra ta còn ít cách để làm cho ngươi phải nghe lời ta”.

      Tiểu Diệp công tử: “Ta biết rồi”.

      Thẩm Tri Ly lại mơ hồ có cảm giác rất bất an.

      Nếu Tô Trầm Triệt vào đây, phát nàng và Tiểu Diệp công tử biến mất… Vậy thế nào đây?

      ***

      đợi nàng nghĩ nhiều, Tiểu Diệp công tử nhanh chóng, vận động tay chân, gõ hai tiếng vào thành hồ của suối nước nóng.

      Hồ nước nóng lớn bỗng tách đôi, lối ra trước mắt, Tiểu Diệp công tử loay hoay lúc ở bên lối , từng ngọn đuốc lần lượt được thắp sáng, men theo con đường xuống là mật thất.

      ... Mọi người đều thích đào mật thất ở dưới nơi mình ở sao?

      Tiểu Diệp công tử nghiêng mặt, khỏi tự kiêu: “Thế nào, chưa từng thấy qua đúng ?”.

      Thẩm Tri Ly ngại cho biết trong vườn của mình còn có cái to hơn.

      Trong đầu bỗng lóe lên cảnh tượng, chàng trai vận áo trắng như tuyết, ánh mắt khép hờ đưa cho nàng tấm bản đồ bằng da trâu màu vàng, giọng dịu dàng.

      Chất giấy thô ráp và nặng trình trịch dường như chỉ mới hôm qua.

      Trong phút mơ màng, khuỷu tay Thẩm Tri Ly hình như va phải vật gì.

      Nàng vội vàng lùi lại bước, thân người mất trọng lực, cả người ngã về phía sau, khuỷu tay đập vào tảng đá cứng, đau thấu trời, sau lưng có tiếng loảng xoảng.

      Có người kịp thời kéo nàng lại trước khi đầu nàng va vào tảng đá phía sau.

      Thẩm Tri Ly còn chưa kịp hoàn hồn nắm chặt lấy bắp tay, hổn hển : “Hắt xì hắt xì… đa tạ”.

      Tiểu Diệp công tử chẳng thèm nhìn nàng, ngây người nhìn phía sau : “… Nếu bị cung chủ phát chúng ta làm vỡ cái này là chết chắc”.

      Thẩm Tri Ly quay lại nhìn, ánh đuốc quá tối, thậm chí nàng kịp để ý tảng đá biết xuất sau lưng mình từ lúc nào… ấy, con nhím?

      Lúc này con nhím bằng đá vỡ thành hai mảnh, từng cây trâm thép cắm mặt đá phát ra ánh sáng sắc lạnh.

      “Đây là cái gì?”

      Tiểu Diệp công tử: “Đây là tượng đá của kẻ phụ tình đó”.

      Thẩm Tri Ly: “… Lông người nhiều vậy sao?”.

      Tiểu Diệp công tử liếc nàng cái: “Đây là do cung chủ tức tối châm vào. Cung chủ căm ghét nhất là bị phản bội, phản bội nàng ấy đặc biệt thể tha thứ”.

      Thẩm Tri Ly: “…”.

      Cảm giác lạnh sống lưng này là thế nào?

      Nàng chắc phải là lo lắng cho Tô Trầm Triệt đấy chứ…

      Thẩm Tri Ly do dự lát: “Vậy bây giờ phải làm thế nào?”.

      Tiểu Diệp công tử trầm ngâm: “Dựng lên lại, coi như chưa có chuyện gì xảy ra”.

      Thẩm Tri Ly cúi đầu tìm nơi để kê tay, đột nhiên phát bức tượng đá này có bộ phận bị đâm kim… là đầu

      Chân khẽ đá cái, chiếc đầu lật lại, gương mặt đàn ông khá đẹp, mũi cao môi mỏng, đôi mắt đào hoa khẽ hếch lên ở phần đuôi, cực mê hoặc lòng người.

      Chỉ là… nhìn thế nào cũng cảm thấy có chút quen quen.



      Khó khăn lắm mới dựng tượng đá lên được, Tiểu Diệp công tử đột nhiên nhìn nàng muốn gì đó lại thôi.

      Ngập ngừng lúc, mới : “Khuỷu tay của ngươi chảy máu kìa”.

      Thẩm Tri Ly nhấc khuỷu tay lên mới phát phía cổ tay có vệt máu giống như con lạch từ từ chảy xuống, đầu óc bỗng choáng váng, nàng lảo đảo người mới sực nhớ xé áo choàng bên ngoài rịt lại.

      biết vải quá tốt hay là sức Thẩm Tri Ly quá yếu, xé mấy lần mà cũng chẳng rách.

      Tiểu Diệp công tử thở dài, tiến lên xé tay áo Thẩm Tri Ly, cánh tay trắng muốt lộ ra, rồi xé áo giữa của mình đoạn, giúp Thẩm Tri Ly buộc vết thương lại.

      Trước đây nàng đùa giỡn với Tiểu Diệp công tử như thế, đối phương còn hai lần liên tiếp giúp nàng, Thẩm Tri Ly sờ khuỷu tay được băng bó lại, có chút ngại ngùng : “Đa tạ ngươi, những việc trước đây ta xin lỗi”.

      Tiểu Diệp công tử ho tiếng, quay người tiếp, giọng có chút tự nhiên: “Ta trước giờ tính toán với nữ nhân”.

      Men theo mật thất đoạn khá dài, Thẩm Tri Ly cảm thấy khí giữa họ khá là thoải mái, nén được hỏi: “Mật thất này có đường nào thông trực tiếp ra ngoài ?”.

      Tiểu Diệp công tử: “Có”.

      Mắt Thẩm Tri Ly sáng lên: “Là lối nào?”.

      Tiểu Diệp công tử liếc ngang: “Ngươi muốn rời khỏi?”.

      Thẩm Tri Ly do dự lát, mới chậm rãi gật đầu, Tiểu Diệp công tử cũng ngập ngừng rồi mới : “ thể đuợc, ta cho ngươi biết đâu. Cả Minh Nguyệt cung chỉ có mình ta và cung chủ biết mật thất này, người từ bỏ ý định !”.

      Thẩm Tri Ly “ồ” tiếng, hai người lại ai với ai tiếng nào.



      “Đến rồi, trước mặt có lối ra.” Tiểu Diệp công tử dừng bước, hình như là thở phào nhõm, ánh mắt long lanh khẽ chớp, nụ cười có ba phần lạnh lùng: “Chốc nữa ta về chỗ của ta, ngươi tìm tên gian phu của ngươi, bảo nhớ đừng đến làm phiền ta, nếu ta khách sáo đâu”.

      Nhìn Tiểu Diệp công tử ra Thẩm Tri Ly gọi: “Ê… đợi ”.

      Nàng nhanh chóng cởi áo choàng, đưa cho Tiểu Diệp công tử: “Cái này trả lại cho ngươi… hắt xì… dù gì cũng là của ngươi, ta mặc cũng tốt”.

      Tiểu Diệp công tử quét mắt nhìn nàng cái, đẩy áo về phía nàng: “Áo người khác mặc rồi ta mặc lại đâu”.

      rồi sải bước ra, Thẩm Tri Ly đuổi theo, lại nhét vào tay : “Thế cũng trả lại cho ngươi”.

      Chân mày của Tiểu Diệp công tử khẽ nhíu lại, phẩy chiếc áo choàng trắng tinh cái, khoác lên vai Thẩm Tri Ly.

      Thẩm Tri Ly giơ tay định đẩy ra đột nhiên ánh mắt khựng lại, chỉ kịp thốt ra hai tiếng: “Mau tránh…”.

      Chỉ nhìn thấy thứ biết là vật gì vùn vụt lao tới, va mạnh vào vai Tiểu Diệp công tử, Tiểu Diệp công tử kịp né, ngã nhào ra đất.

      Thẩm Tri Ly định xoay người đỡ hai cánh tay dịu dàng, cẩn thận giữ tay nàng lại.

      “Tri Ly, nàng…”

      đợi Tô Trầm Triệt hết, Thẩm Tri Ly hất mạnh ra, giận dữ: “Ngươi vừa làm gì thế hả? Sao lại vô cớ đả thương người khác!”.

      Tô Trầm Triệt bị Thẩm Tri Ly quát, ngớ người ra: “Ta phải…”.

      “Tránh ra.” Thẩm Tri Ly lướt qua Tô Trầm Triệt, cúi xuống đỡ Tiểu Diệp công tử.

      Tiểu Diệp công tử đau đến nỗi ngũ quan nhăn nhó, chỉ phát ra tiếng rên khe khẽ.

      Thẩm Tri Ly vội vàng bắt mạch, quả quyết lật người vén vạt áo Tiểu Diệp công tử sang bên, ngón tay luồn vào lưng Tiểu Diệp công tử ấn , gỡ cây trâm cài đầu xuống vặn , lấy ít thuốc từ lỗ bí mật bên trong, rồi cẩn thận xoa vào lưng Tiểu Diệp công tử.

      Nàng khẽ giọng bên tai : “Mấy ngày này phần lưng nhất định được tiếp xúc với vật gì, buổi tối nằm nghiêng càng tốt, thuốc này chỉ hóa giải tạm thời thôi, chốc nữa ta kê đơn thuốc cho ngươi…”.

      Bôi thuốc xong, Tiểu Diệp công tử có vẻ đỡ hơn chút, tựa vào người nàng thều thào : “Ta biết rồi, đa tạ”

      Thẩm Tri Ly: “Ngươi ngồi đây đợi chút, ta gọi tiểu tư của ngươi đến dìu ngươi”.

      Tiểu Diệp công tử thở yếu ớt : “Được”.

      “Tri Ly, ta…”

      Thẩm Tri Ly thèm quay đầu lại: “Ta rất tức giận, muốn nghe ngươi , ngươi tiếng ta đánh ngươi cái, cho nên ngươi đợi ta bớt giận chút rồi hẵng ”.

      Tô Trầm Triệt im lặng, lặng lẽ quay người bỏ .

      Tiếng guốc gỗ nện nền đất lúc có lúc .

      Thẩm Tri Ly hơi nghiêng mắt nhìn, mới phát thứ vừa rồi ném Tiểu Diệp công tử cũng là... chiếc guốc gỗ.

      Nàng len lén quay đầu, thấy bóng Tô Trầm Triệt lạc lõng, lầm lũi chân bên thấp bên cao, hình như vì chạy quá nhanh, y phục người vẫn còn xộc xệch…

      Đúng là biết giả vờ mà…

      Nàng cũng có gì nặng lời lắm đâu, làm gì đến nỗi phải tự làm mình thảm hại như vậy chứ…

      ---------------------------------------
      B.Cat thích bài này.

    3. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 7: Giận dỗi cái gì chứ

      7.1

      Thẩm Tri Ly đoán thể nào Tô Trầm Triệt cũng giận dỗi, nhưng ngờ tên này lại giận đến mức như thế.

      Nhìn Tiểu Diệp công tử được dìu , kê đơn thuốc và dặn dò vài câu, Thẩm Tri Ly gần như hết giận, mượn Lưu Ly thêm bộ đồng phục tiểu tư, thay xong nàng mới theo lối mà Lưu Ly chỉ đến nơi ở mà Kỷ Minh Nguyệt sắp xếp cho Tô Trầm Triệt.

      Đẩy cửa bước vào, Tô Trầm Triệt ngồi ở bên bàn bát tiên(*), tay cầm chiếc hộp ba tầng bằng gỗ đỏ.

      (*) Loại bàn vuông to, mỗi phía có thể ngồi được hai người.

      Nhìn thấy Thẩm Tri Ly bước vào, Tô Trầm Triệt lùi về góc, hậm hực nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Thẩm Tri Ly mở hộp bên trong có cơm có thức ăn, vẫn còn nóng, nàng lập tức hiểu ra…

      Dùng nội lực để giữ ấm xa xỉ biết chừng nào…

      Bụng quả rất đói, Thẩm Tri Ly ngồi xuống nhanh chóng giải quyết thức ăn, ăn xong nhìn xuống tầng dưới cùng, phát vẫn còn trái lê.

      Trái lê rất to, người chắc ăn hết, nàng quả nhìn quen bộ dạng này của Tô Trầm Triệt, bèn lấy dao bổ trái lê ra làm đôi, đưa nửa cho Tô Trầm Triệt: “Này…”.

      Tô Trầm Triệt chậm rãi quay đầu lại, im lặng đẩy nửa trái lê mà Thẩm Tri Ly đưa cho, rồi lại từ từ quay đầu về hướng cũ.

      Thẩm Tri Ly mặt lạnh tanh: “… Ngươi oan ức lắm sao?”.

      Tô Trầm Triệt nhè lắc đầu: “ có”.

      … Vậy ngươi đừng có làm ra vẻ ta rất oan ức rất buồn tủi rất tổn thương được hả!

      Thẩm Tri Ly thầm thở dài trong lòng, rồi lại đưa nửa trái lê cho Tô Trầm Triệt: “Ăn lê này”.

      Tô Trầm Triệt trề môi: “ ăn”.

      Thẩm Tri Ly chau màu: “Tại sao?”.

      Tô Trầm Triệt im lặng nhìn nàng cái: “Lê được bổ làm đôi”

      Bổ lê… Phân ly(*)…

      (*) Trong tiếng Trung, hai từ “bổ lê” (phân lý) và “phân ly” đều đọc giống nhau là fẽnlí. Người Trung Quốc khi ăn lê bổ ra chia cho người thân, vì từ bổ lê đồng với từ phân ly, ly biệt.

      Thẩm Tri Ly cầm hai nửa trái lên, ngập ngừng lúc: “Thôi vậy, ta ăn mình.”

      Tô Trầm Triệt lại im lặng nhìn nàng cái, rồi im lặng quay đầu , ràng là định để ý đến nàng nữa.

      Thẩm Tri Ly nộ khí vốn hạ giờ lại có chút tăng lên. Tô Trầm Triệt tùy tiện ra tay đánh người, nàng bắt xin lỗi Tiểu Diệp công tử là nhân từ lắm rồi, còn ra vẻ ta làm gì sai hết, nàng trách lầm ta rồi nữa chứ!

      Đợi , Tô Trầm Triệt cảm tính như thế có liên quan gì đến nàng, vì sao nàng lại tức giận!

      thèm để ý đến nàng thôi!

      Thẩm Tri Ly gặm hết trái lê, vứt hột xuống, quay người ra gian ngoài chọn lấy chiếc giường, ngủ giấc được thoải mái cho lắm.



      Sáng hôm sau chẳng thấy bóng dáng Tô Trầm Triệt đâu, nhưng bữa sáng được dọn sẵn bàn.

      Cơn tức giận của Thẩm Tri Ly có hạn, ăn bữa sáng ngon lành xong, nghĩ chừng hôm đó quả có hiểu lầm gì, muốn tìm Tô Trầm Triệt hỏi cho ra lẽ.

      Vừa bước ra khỏi cửa đụng phải tiểu tư Lưu Ly của Tiểu Diệp công tử, rất vội như gấp gáp chuyện gì, nghe tiếng hỏi thăm của Thẩm Tri Ly, liếc mắt khinh khỉnh nhìn nàng cái, trả lời gọn lỏn: “Muốn tìm Tuyền Triệt công tử? Theo ta”.

      Tuyền Triệt công tử cái gì…

      ra Hắc Thủy công tử nghe thích hợp hơn…

      Thẩm Tri Ly thầm nghĩ.



      theo Lưu Ly đoạn xa lắm lại đến cái nơi mà hôm đó nhìn thấy cả đại dương mỹ nam, Linh Lung cung.

      Tuy chuẩn bị sẵn tâm lý, Thẩm Tri Ly vẫn cảm thấy đôi mắt mình bị các mỹ nhân làm cho lóa hết cả.

      Chỉ là lúc này có chút giống bởi vì Kỷ Minh Nguyệt ngồi chiếc ghế nằm cực lớn có thể chứa đến bảy, tám người đặt ở vị trí cao nhất. Bà ta vận bộ quần áo lụa màu trắng, đơn giản mướt mát, mái tóc đen để rủ tự nhiên, vẻ õng ẹo, uể oải đặc trưng của phái nữ được bà ta diễn tả mười phân vẹn mười.

      Còn bên cạnh Kỷ Minh Nguyệt là bốn mỹ nam, người bóp vai, người đấm chân, người cắt móng tay cho bà ta, còn lại người điệu đà lột vỏ trái nho, đút vào miệng Kỷ Minh Nguyệt, Kỷ Minh Nguyệt mày liễu khẽ chau, biểu lộ có chút hài lòng.

      ... là khoe khoang đến đáng hận mà!

      ... Đợi ta về Hồi Xuân cốc, ta khoe khoang gấp mấy lần bà ta!

      Thẩm Tri Ly thầm nắm chặt tay.

      Đúng rồi, Tô Trầm Triệt đâu…

      Thẩm Tri Ly nhìn quanh quất, trước khi tìm thấy Tô Trầm Triệt, lại lần nữa bị các mỹ nam vô tình để lộ cánh tay trắng ngần, bộ ngực trắng ngần, đôi chân trắng ngần làm cho mặt nóng dần lên.

      Nàng đâu phải chưa từng thấy mỹ nam… nhưng số lượng nhiều thế này, “lượng” biến đổi dẫn đến “chất” biến đổi, khả năng sát thương mạnh hơn bình thường rất nhiều…

      Thẩm Tri Ly nắn nắn mặt, sao mình phát ra bọn họ ăn mặc mát mẻ đến thế nhỉ, hay là vì…

      Nàng nhìn Kỷ Minh Nguyệt…

      Kỷ Minh Nguyệt an nhàn hưởng thụ hầu hạ của các mỹ nam. Bà ta lười nhác vặn eo, đột nhiên mặt bỗng biến sắc, phẩy tay ra hiệu cho đám mỹ nam ngả ngớn bên cạnh lui .

      Đám mỹ nam biết chuyện gì xảy ra, ngơ ngác nhìn Kỷ Minh Nguyệt.

      Kỷ Minh Nguyệt bất chợt đứng lên, sải bước tiến về phía trước, chiếc áo lụa trắng tinh chấp chới theo từng bước của bà ta, bỗng chốc toát ra khí khái của vị nữ vương, nhưng lúc này ánh mắt của bà ta lại ánh lên vài phần kích động vì sao.

      Dõi theo ánh mắt của Kỷ Minh Nguyệt, Thẩm Tri Ly nhìn thấy chiếc áo choàng màu tím nhạt, vô cùng nhạt nhưng lại làm mát lòng người.

      Người vận áo tím nhạt đứng ở ngưỡng cửa, bên ngoài điện vài cây mai khẽ đung đưa, mấy cánh hoa rơi xuống, vương mái tóc đen như nhung của chàng, rồi trượt xuống áo chàng tựa hồng mao, vuốt ve khuôn mặt thanh thoát của chàng.

      Khuôn mặt trong trẻo như nước.

      Trước khi mọi người kịp ồ lên, đôi mắt sâu như nước mùa thu bình thản nhìn sang.

      Như thể trong cái liếc mắt, tất cả mọi vật thế gian đều tan biến hết, chỉ còn lại ánh mắt vô cùng dịu dàng nhưng cũng vô cùng lạnh lùng đó.

      Ngay trong khoảnh khắc đó, có cái gì rộn rã mơ hồ trào dâng nơi đáy lòng.

      Trong lúc mọi người thẫn thờ Kỷ Minh Nguyệt mạnh bạo bước tới, hai tay ôm chặt lấy thân hình đó.



      Dụi mắt mấy cái liền, khóe miệng Thẩm Tri Ly khẽ động đậy.

      Tô Trầm Triệt ngươi bị kích động gì thế hả? Hay là… phải là muốn tranh giành sủng ái đấy chứ!

      Nghĩ đến đây, mặt Thẩm Tri Ly bất giác tối lại vài phần.

      ***

      Tất nhiên, cùng lúc đó, có gương mặt còn tối hơn nàng.

      Nhưng Thẩm Tri Ly còn tâm trí để nhìn, hít hơi sâu, có cố mấy nàng cũng thể nuốt nổi cảm giác khó chịu này.

      Tóm lấy vật trước mặt, nàng cật lực bẻ gãy tan tành.

      giọng như gió thoảng vang lên bên tai: “… Đó là đũa ngọc của công tử, ngươi tay…”.

      Liền sau đó, tiếng xoảng vang lên.

      Thẩm Tri Ly đờ đẫn nhìn chiếc đũa ngọc trong tay bị bẻ làm hai, xoa đầu Lưu Ly há miệng trợn mắt, : “Ta lấy đôi khác”.

      Nhìn Thẩm Tri Ly lặng lẽ xa dần, Lưu Ly mới sực tỉnh, khẽ kêu nàng: “Này này… ngươi lấy ở đâu?”.



      Thẩm Tri Ly lần đường trở về viện của Tô Trầm Triệt, phát vết thương ở khuỷu tay lại bắt đầu chảy máu.

      Gỡ miếng vải băng bó ra, bôi thuốc vào, Thẩm Tri Ly hờ hững băng vết thương lại.

      vòng...

      Tô Trầm Triệt rốt cuộc lại giở chứng chỗ nào rồi!

      Hai vòng…

      Hay là thích Kỷ Minh Nguyệt rồi?

      Ba vòng…

      Chắc đâu… Tuổi Kỷ Minh Nguyệt làm mẹ còn được!

      Bốn vòng…

      Nhưng nhìn Kỷ Minh Nguyệt chẳng khác nào thiếu phụ đa tình mới hơn hai mươi, hơn nữa dung mạo lại xinh đẹp…

      Năm vòng…

      Nếu Tô Trầm Triệt thích Kỷ Minh Nguyệt mà chịu , nàng vẫn có thể mình rời khỏi đây chứ.

      Sáu vòng...

      Nhưng từ biệt như thế có phải được hay ho lắm

      Bảy vòng… tám vòng… chín vòng… mười vòng…

      Dùng hết cuộn vải băng, Thẩm Tri Ly nhìn khuỷu tay to uỳnh của mình, ngẩn người.

      Khác lạ, nàng khác lạ.

      Vì sao lúc nhìn thấy đôi cẩu nam nữ đó, nàng lại muốn hạ thủ giết người như thế?

      Cẩn thận tháo băng ra, Thẩm Tri Ly lặng lẽ thở dài.

      Thừa nhận , Thẩm Tri Ly, ngươi… động lòng với cái tên Tô Trầm Triệt chẳng có gì tốt đẹp đó rồi…

      Thẩm Tri Ly nhức cả đầu, nhưng ngờ rằng, giở chứng của Tô Trầm Triệt chỉ là mới bắt đầu…



      “Hôm nay lại có rất nhiều tặng phẩm vào viện của Tuyền Triệt công tử.”

      “Cung chủ sủng ái Tuyền Triệt công tử đấy…”

      “Mấy hôm nay ngoài Tuyền Triệt công tử ra, cung chủ chẳng gặp ai, đến cả Tiểu Diệp công tử lúc trước được sủng ải nhất cũng…”

      Thẩm Tri Ly thản nhiên sải bước lướt qua.

      “Ngươi xem ngươi xem, đó là tiểu tư tâm phúc của Tuyền Triệt công tử, đúng là… đến bước cũng giống chúng ta”.

      Thẩm Tri Ly bất chợt quay đầu lại, nở nụ cười thân thiện.

      Nụ cười vẫn nở môi nàng nhưng mọi người tản mác hết, như thể sợ nàng nhìn thấy.

      Da mặt Thẩm Tri Ly giật giật… Ta đáng sợ đến thế sao!

      Cố nén tâm trạng cáu kỉnh, Thẩm Tri Ly đẩy cửa bước vào.

      Mấy hôm nay Tô Trầm Triệt ban ngày đều có nhà, mỗi tối đúng giờ mới về báo danh.

      Nhưng ai thèm quan tâm buổi tối đâu chứ!

      Còn nữa cứ tối trở về là có thể chứng minh mình trong sạch sao, có những chuyện ai chỉ có thể làm vào buổi tối!

      Sa sầm mặt bước vào, bất ngờ nhìn thấy Tô Trầm Triệt đứng ở phòng khách, hai tay dang rộng, tên tiểu tư chăm chú giúp đo kích cỡ, bên cạnh bày hơn mười xấp vải.

      Thẩm Tri Ly chẳng thèm nhấc mắt lên, vòng ra sau viện.

      Cánh tay bị ai đó kéo lại.

      Thẩm Tri Ly giằng co, khẽ kêu lên: “Đừng kéo ta, muốn kéo kéo Kỷ cung chủ của ngươi ấy!”.

      Người đó hình như rất kinh ngạc, lầm bầm : “Ta chỉ là muốn đo kích cỡ của ngươi thôi, vảidư Tuyền Triệt công tử là có thể may cho ngươi bộ… Ngươi đừng tức giận, may cũng sao mà…”.

      Thẩm Tri Ly ngượng ngùng quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy đôi mắt thỏ đáng thương nhìn nàng.

      Nhưng phải là Tô Trầm Triệt.

      Tô Trầm Triệt lúc này cũng nhìn nàng, từ khoảng cách xa xa, ánh mắt ai oán.

      Thẩm Tri Ly xoa đầu tiểu tư, khẽ giọng : “Xin lỗi ta vừa rồi cố ý đâu… Y phục, ta cần, ngươi may cho mình là được rồi”.

      Tô Trầm Triệt lên tiếng: “Tri Ly…”, được hai tiếng, lại chịu tiếp.

      Tiểu tư lùi bước, tinh ý nhận ra giữa hai người ngầm phát sinh thứ gì đó rất đáng sợ…

      thứ mà người ngoài chạm vào nhất định chết có đất dung thân…

      Tiểu tư vội vàng thu thước đo lại, ôm đống vải nhanh chóng chuồn êm.

      Thẩm Tri Ly buồn bã nhìn bóng người vội vã khuất, lại người bị nàng dọa chạy mất…

      Nàng ổn định lại tâm trạng, tiếp tục ra phía sau viện.

      cánh tay chắn trước mặt nàng, Thẩm Tri Ly ngẩng đầu lên, xác định là Tô Trầm Triệt, đẩy ra chút do dự: “Đừng ngáng đường ta”.

      Bị Thẩm Tri Ly hất tay ra cách dễ dàng, Tô Trầm Triệt tiếp tục ngăn cản nữa.

      Thẩm Tri Ly được đoạn, lại nén được quay đầu lại, nhìn thấy Tô Trầm Triệt đứng tựa cửa, cơ thể cứng đờ, mắt hơi cụp xuống, đôi mắt màu hổ phách tỏa ra tia lặng lẽ và buồn bã vô hạn, giống chú mèo hoang bị chủ nhân vứt bỏ. hơi ngước mắt lên, liếc nhanh nàng bằng ánh mắt khiến trái tim người ta vỡ vụn.

      Trái tim Thẩm Tri Ly mềm nhũn, nhưng…

      phải trước mặt Kỷ Minh Nguyệt cũng giở trò này chứ?

      Nàng vừa định có tiếng người từ ngoài vọng vào, hình như là cãi nhau.

      Thẩm Tri Ly do dự lát rồi bước ra.
      B.Cat thích bài này.

    4. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      7.2

      Bên ngoài viện, tiểu tư vận áo xanh kênh kiệu : “Cung chủ rồi, các người thu dọn , chuẩn bị rời khỏi đây”.

      công tử trang điểm điệu đà mặt đầy vẻ ngơ ngác: “Ngươi cái gì, thể nào!”.

      Tiểu tư áo xanh: “Chính miệng cung chủ thế, ngươi nhanh thu dọn , ta còn phải thông báo cho các công tử khác”.

      Thấy Tô Trầm Triệt cũng đứng gần đó, tiểu đinh áo xanh cười thân thiện: “Tuyền Triệt công tử cũng ở đây ạ, ngại quá, lại để người thấy cảnh vừa rồi. Cung chủ người vừa tìm được bút tích thực của Mạc Bái tiên sinh, muốn mời công tử cùng phẩm bình ạ”.

      Tô Trầm Triệt cười nhạt: “Ta biết rồi”.

      Vị công tử nào đó chỉ Tô Trầm Triệt cam tâm : “Tại sao bọn ta phải ? lại có thể ở bên cạnh cung chủ? công bằng!”.

      Tiểu tư giữ tay y lại, rất lãnh đạm: “Ngươi có khả năng khiến cung chủ vì ngươi mà giải tán Minh Nguyệt cung hãy đến chữ ‘công bằng’”.

      Thẩm Tri Ly kéo vạt áo Tô Trầm Triệt, dùng sức kéo vào trong viện.

      Nàng đóng cửa, chậm rãi quay đầu, mặt đờ ra gằn từng tiếng: “Cái gì gọi là cung chủ vì ngươi giải tán Minh Nguyệt cung…”.

      Tô Trầm Triệt trầm ngâm lúc: “Đại khái là… ý nghĩa biểu mặt chữ”.

      Thẩm Tri Ly chịu đựng hơn được nữa, túm lấy cổ áo Tô Trầm triệt, mặt dí sát vào mặt Tô Trầm Triệt, ánh mắt dữ tợn nhìn , những lời khó nghe đều bộc phát ra: “Mẹ kiếp, mấy ngày nay tên chết tiệt nhà ngươi rốt cuộc làm gì với Kỷ Minh Nguyệt sau lưng ta!”.

      ***

      Lời vừa thốt ra, Thẩm Tri Ly hối hận ngay.

      Nàng là gì của Tô Trầm Triệt, mắc mớ gì Tô Trầm Triệt phải trả lời nàng?

      Cứ cho là Tô Trầm Triệt thích nàng , nhưng nàng chưa từng đáp lại, Tô Trầm Triệt có thay lòng đổi dạ cũng đâu thể trách móc…

      lúc căng thẳng đầu ngón tay lành lạnh chạm vào tóc nàng.

      Thẩm Tri Ly chớp mắt, nhìn thấy nét mặt ai oán ủ rũ như oán phụ bị ruồng rẫy của Tô Trầm Triệt mất, cẩn thận nâng mặt nàng lên, ánh mắt dịu dàng, giọng chắc chắn: “Tri Ly, nàng ghen rồi”.

      Cảm giác bị châm chọc bất giác trỗi lên, tâm trạng giằng co lúc nãy bỗng chốc tan biến mất.

      Khoảng cách đến ngón tay, Thẩm Tri Ly nhắm thẳng trán Tô Trầm Triệt cụng mạnh vào cái, kết quả…

      Nàng ôm dầu ngồi phịch xuống kêu đau, còn người bị cụng Tô Trầm Triệt chẳng chút nhíu mày, ngược lại còn xót xa nhìn trán hơi tấy lên của Thẩm Tri Ly: “Tri Ly, có cần ta bôi thuốc giúp nàng ?”.

      Thẩm Tri Ly tức giận: “Đầu ngươi sao mà cứng quá vậy hả?... Nhất định là do da mặt quá dày”.

      Tô Trầm Triệt nặn thuốc ra, gật đầu phụ họa: “Da mặt ta dày, da mặt ta dày, da mặt ta là dày nhất!”.

      Thẩm Tri Ly tiếp tục ôm đầu: “Ngươi còn chưa ngươi và Kỷ Minh Nguyệt rốt cuộc là…”.

      Kéo tay Thẩm Tri Ly ra, Tô Trầm Triệt nhàng bôi thuốc cho nàng.

      Hàng mi rậm dài che khuất đôi đồng tử, khuôn mặt thanh thoát, tuấn, : “Tri Ly, nàng có tin ta ? có bất cứ chuyện gì hết. Người ta thích từ đầu đến cuối chỉ có mình nàng, người quan trọng nhất mãi mãi chỉ có mình nàng”.

      Thẩm Tri Ly: “Nhưng vừa rồi tiểu tư đó …”

      Tô Trầm Triệt nhàng phả hơi vào trán nàng, nhè thở dài : “Tin ta có được ?”.

      Giọng của chàng tựa như chất gây mê.

      Ánh mắt Thẩm Tri Ly đột nhiên mơ màng, hơi nóng ve vuốt khuôn mặt, rồi bất chợt nàng lùi lại mấy bước như sực tỉnh ra, càng tức giận hơn: “Ngươi thôi hồi ra là chẳng gì cả!”.

      Tô Trầm Triệt vò đầu, đôi mắt màu hổ phách chớp chớp: “Phải gì sao?”.

      Cái tên này căn bản là miệng thốt ra nổi câu lòng!

      Muốn hỏi ra chân tướng từ miệng việc thể!

      Hít hơi sâu, Thẩm Tri Ly : “… Coi như ta chưa hỏi gì hết, tránh ra, ta xem bữa tối bao giờ được mang đến”.

      Nàng quay người, giọng Tô Trầm Triệt vang lên: “Tri Ly, ra hôm đó ta rất tức giận”.

      Hôm đó? Hôm nào?

      Nghĩ chút, Thẩm Tri Ly : “Ngươi hôm có Tiểu Diệp công tử? Đó vốn dĩ là do ngươi đúng. Ta còn chưa giận ngươi thôi”.

      Tô Trầm Triệt oan ức: “Ta nhìn thấy tay ấn vai nàng, nàng lại tỏ vẻ tự nguyện, ta tưởng có ý đồ tốt với nàng…”.

      Thẩm Tri Ly lạnh tanh: “Đó phải là lý do vô cớ đả thương người khác”.

      Tô Trầm Triệt: “… Được rồi, ta nhìn thấy khó chịu lâu lắm rồi. Hơn nữa…”, dẩu môi, “Nàng vì mà hung dữ với ta”.

      Thẩm Tri Ly: “Ta hung dữ với ngươi đâu chỉ lần hai lần”, xong, dợm bước ra.

      Giọng từ phía trong vọng ra: “Nhưng mà, Tri Ly, nàng đối xử dịu dàng với người khác hơn với ta…”.

      dịu dàng với ?

      Thẩm Tri Ly thẫn thờ, hình như là… nàng chưa từng là tiểu thư khuê các ăn , làm việc cũng tùy hứng rất nhiều, chỉ là trước mặt người ngoài ít nhiều cũng che giấu hai phần, còn trước mặt Tô Trầm Triệt hình như là chưa bao giờ phải che giấu. , lúc đầu nàng cũng từng ngụy trang, nhưng sau khi bị vô sỉ của Tô Trầm Triệt hết lần này đến lần khác ép phải lộ nguyên hình, nàng cũng chẳng thèm giấu giếm làm gì nữa.

      Đưa tay đặt lên ngực, bỗng nhiên nhớ đến Kỷ Minh Nguyệt, tâm trạng vui lại dâng lên.

      Bà ta rất dịu dàng với sao?

      ***

      Sau bữa tối, Thẩm Tri Ly ra ngoài dạo.

      Nàng nhìn thấy bóng người thập thò lén lút chui vào phòng Tô Trầm Triệt, lâu sau lại thập thò lén lút trở ra.

      Thẩm Tri Ly đứng ở cửa ngóng, có chút yên tâm muốn đẩy cửa bước vào.

      Phía ngoài đột nhiên đèn đóm thắp sáng rực.

      Nàng kinh ngạc nhìn đoàn thiếu niên mặc đồng phục vàng nhạt trong cung vây quanh Kỷ Minh Nguyệt mặc áo ngủ màu ánh kim nhạt, cả đoàn người hùng hùng hổ hổ bước vào phòng Tô Trầm Triệt. công tử áo hồng cất cao giọng: “Cung chủ, Tuyền Triệt công tử lén lút giấu vật trù ếm người khác trong căn phòng này ạ!”.

      Thẩm Tri Ly đứng trước cửa, đột nhiên sực tỉnh… bị ám hại.

      … Đúng là thủ đoạn cũ rích.



      Qua khe cửa sổ, nhìn thấy chiếc ghế nằm sáng ánh đèn, Tô Trầm Triệt thong thả ngồi dậy, mái tóc đen dài buông tự nhiên, mắt vẫn còn ngái ngủ.

      ngáp cái dài: “Các ngươi gì?”.

      Công tử áo hồng: “Đừng hòng giảo biện, vật đó chắc tám, chín phần là giấu trong phòng ngươi. Cung chủ, mau hạ lệnh lục soát”.

      Tô Trầm Triệt tay chống cằm, nở nụ cười khiến người khác thể nảy sinh ý thù địch: “Ừm, các người muốn lục soát thứ gì ở chỗ ta phải , nhưng nếu tìm được thế nào? Có thể lục soát người ngươi ?”.

      Công tử áo hồng trù trừ lát rồi : “Được!”.

      Kỷ Minh Nguyệt chau mày lên tiếng: “Này…”.

      Tô Trầm Triệt cười: “ sao, để bọn họ lục soát ”.



      Sau hai tuần nhang.

      Bẩm cung chủ, trong tủ có, giường dưới giường đều có, bàn cũng có, toàn bộ phòng lục soát hết, đều có.”

      Công tử áo hồng mặt biến sắc: “ thể nào, vậy ở phòng khác!”.

      Tô Trầm Triệt ngồi bên bàn bát tiên, tự rót cho mình tách trà rồi cười híp mắt hỏi mọi người xung quanh: “Các ngươi uống trà ?”.

      Người đến bắt gian mặt mày ngơ ngác, đều lặng lẽ lùi về sau bước.



      Sau nửa canh giờ.

      “Bẩm cung chủ, tất cả các phòng đều lục soát, tìm thấy!”

      Tô Trầm Triệt lại ngáp cái, nâng khuôn mặt sạch , mịn màng lên, chớp chớp đôi mắt vô tội: “Nếu tìm được ở chỗ ta, thế có thể lục soát ngươi được chưa?”.

      Công tử áo hồng siết nắm đấm, định con búp bê bị trói khắp người nhưng vẫn nhìn ra tứ chi từ trong ngực áo y rơi ra, đầu búp bê có dán mảnh vải trắng , đó viết chữ dày đặc bằng bút lông đỏ.

      Nhìn thấy con búp bê, công tử áo hồng như gặp phải quỷ, mặt trắng bệch, lắp bắp : “ phải của ta, phải của ta…”.

      Kỷ Minh Nguyệt bóp trán: “Đủ rồi, lôi ra ngoài, vô cớ ám hại công tử trong cung tội gì chắc ngươi cũng biết rất …”.

      Công tử áo hồng im bặt, mặc cho người khác lôi .

      Kỷ Minh Nguyệt là tội vô cớ ám hại người chứ phải là trù ếm… Thế bà ta ngay từ đầu biết là ai làm rồi.



      Thờ ơ nhìn lượt bọn thiếu niên áo vàng khi nãy còn khí thế bừng bừng, Tô Trầm Triệt nheo mắt cười: “Thế ta ngủ được rồi chứ?”.

      Nụ cười đơn giản, giống như vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra.

      Kỷ Minh Nguyệt thở dài, dùng bàn tay được chăm sóc vô cùng kỹ càng xoa xoa đầu Tô Trầm Triệt, rồi lại vuốt ve mặt : “Nếu chàng ngốc chút tốt biết mấy”.

      Tô Trầm Triệt chỉ lặng lẽ cười, tiếng nào.

      Giữa hai người có gì đó rất mờ ám, như thể được bao bọc bởi lớp lưới mỏng, khiến người ta nhìn được.

      Thẩm Tri Ly đột nhiên xoay người, trong mắt nhen lên ngọn lửa phẫn nộ.

      có gì hết, thế này mà gọi là có gì hết!

      Vùi đầu vào trong chăn, quệt phải trán còn chưa hết sưng đau, khẽ rên lên mấy tiếng, Thẩm Tri Ly cảm thấy… thay vì tiếp tục suy nghĩ lung tung, chi bằng tự mình tìm hiểu cho ràng.



      Trời gần sáng, Tô Trầm Triệt rời khỏi, Thẩm Tri Ly nhìn bóng , rón rén theo sau cách khoảng khá xa.

      Nhìn thấy bước vào tẩm cung của Kỷ Minh Nguyệt, Thẩm Tri Ly cố nén, im lặng tìm được cây cột, nghe lén.

      Trong cung vang lên thanh lả lướt xa xăm.

      biết là bao lâu, tiếng đàn đột ngột ngưng bặt…

      Thẩm Tri Ly hoài nghi, giọng nữ dịu dàng, nũng nịu vang lên cắt ngang suy nghĩ của nàng: “Triệt nhi…”.

      Người bỗng run lên, tóc gáy Thẩm Tri Ly dựng đứng.

      Giọng nữ lại vang lên: “Đau ? Cái này lúc trước ta từng dùng, tốt, hay là đổi cái khác nhé…”.

      Dùng? Dùng cái gì? Đổi? Đổi cái gì?

      Giọng nam khẽ khàng vang lên: “Cung chủ, đừng như vậy, để ta làm được rồi…”.

      Đừng cái đầu ngươi!!! Có cần phải dùng khẩu khí lả lơi như thế !!!

      Tiếp đó là tiếng hút nước chùn chụt…

      Thẩm Tri Ly như bị sét đánh, mắt từ từ từ từ từ từ đỏ lên, tiếp theo là từ từ từ từ từ từ tối lại.

      Giọng nữ lúc này lại vang lên: “Thế được rồi, hôm nay chúng ta thử cái này xem sao…”, tiếng lật sách và cọ sát y phục vang lên.

      Giọng nam cười : “Tùy cung chủ”.

      Thử… Lại thử cái gì nữa đây!!!

      Tiếng sột soạt cởi quần áo hòa cùng với tiếng cọ xát quần áo…

      Giọng nam dường như có vẻ khổ sở: “Hình như hơi chật chút, có là được ?”.

      Giọng nữ dỗ dành: “ sao đâu”.

      đại phu am hiểu rất kiến thức sinh lý về độ hòa hợp hòa hợp của cơ thể con người, nét mặt Thẩm Tri Ly… dần dần…

      Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa, nàng chịu hết nổi rồi!!!

      Thẩm Tri Ly quay người nhặt lấy hòn đá to bằng bàn tay, cố sức rướn ra phía sau chuẩn bị ném vào!

      Đúng lúc này, có ai đó đặt tay lên vai nàng.

      Bị phát rồi sao!

      Thẩm Tri Ly giật mình quay đầu thấy khuôn mặt đẹp mỹ miều, mê hoặc gần trong gang tấc, chỉ là gương mặt hai đường chân mày nhíu chặt lại, ràng vô cùng buồn khổ.

      Thẩm Tri Ly: “Tiểu Diệp công tử?... Sao ngươi lại ở đây?”.

      Tiểu Diệp công tử nhíu chặt hơn: “Ta đến còn sớm hơn ngươi, nhưng ở phía đằng kia”.

      Thẩm Tri Ly: “Vậy ngươi cũng nghe thấy rồi?”.

      Tiểu Diệp công tử trịnh trọng gật đầu.

      Thẩm Tri Ly nghiến răng: “Vậy đừng ngăn ta! Ta phải phang chết đôi cẩu nam nữ này”.

      Tiểu Diệp công tử: “Ta định ngăn cản ngươi”, tiếp đến, lặng lẽ rút ra cục đá còn to hơn, nhét vào tay Thẩm Tri Ly, : “Ném chuẩn chút, đừng ném xuống đất. Tuyền Triệt công tử tốt nhất là bị liệt, cung chủ…”.

      Thẩm Tri Ly quả quyết: “ được, hay là ném cung chủ ”.

      Tiểu Diệp công tử nhướng mày: “Ngươi dám!”.

      Thẩm Tri Ly: “Bà ta cần ngươi nữa, ngươi còn muốn bảo vệ bà ta?”.

      Tiểu Diệp công tử: “Tuyền Triệt công tử cũng cần ngươi nữa!”.

      Thẩm Tri Ly: “Đồ trai cưng bị người ta đá!”.

      Tiểu Diệp công tử: “Đồ xấu bị người ta bỏ!”.

      Thẩm Tri Ly: “Ngươi… hứ…”.

      Tiểu Diệp công tử: “Ta làm sao hả… hứ hứ…”.

      Giữa hai người vang lên giọng yếu ớt, Lưu Ly mặt đầy vẻ khổ sở: “Cả hai… đừng cãi nhau nữa, còn cãi nữa bị phát đó…”.

      Thẩm Tri Ly chụp lấy cục đá, hằn học : “Thôi , ta ném thẳng vào trong là được rồi! Cái đồ chết tiệt! Đồ lừa đảo!”.

      Tiểu Diệp công tử cũng cầm cục đá lên, ánh mắt long lanh hằn tia giận dữ: “Ta cũng ném”.

      “Các người, các người phải nghiêm túc đấy chứ…” Lưu Ly òa khóc, thân hình xíu cố gắng chặn giữa hai người, “Bình tĩnh chút mà! Kích động là ma quỷ kích động là ma quỷ mà!”.



      Cùng lúc đó.

      Bên trong cung.

      Tô Trầm Triệt cầm chiếc áo hơn người số lên định đột nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ: “Bên ngoài có phải có người chuyện ?”.

      Kỷ Minh Nguyệt để chiếc đàn đánh dở sang bên, thờ ơ đáp: “Chàng nghe nhầm rồi, mau thay áo , còn mấy bộ đợi chàng kia kìa!”.

      Giơ ngón tay lên, Tô Trầm Triệt chớp mắt: “Ngón tay ta bị cứa đứt rồi”.

      Kỷ Minh Nguyệt hứ tiếng: “Là do chàng gảy đàn cẩn thận… đưa thuốc cho chàng chàng nhất định tự mình bôi, ta giúp chàng liếm cũng được…”.

      Tô Trầm Triệt nghiêm mặt: “Ta phải là người tùy tiện!”.

      “Bịch!”

      Cục đá lớn rơi xuống đất cùng với mấy tiếng kêu khe khẽ.

      Tô Trầm Triệt lại nhìn ra cửa sổ, nghi ngờ: “Bên ngoài có phải…”

      Kỷ Minh Nguyệt: “Đừng quan tâm, chắc là tên tiểu tư nào đó tay chân lóng ngóng. Nào nào, mau thay ra ! Thay xong rồi nhớ đọc theo lời thoại đấy…”.

      Tô Trầm Triệt cúi đầu: “Được rồi được rồi…”.



      Bên ngoài cửa sổ.

      Lưu Ly mặt mày méo xệch ôm chân đau, cắn môi dám phát ra tiếng rên.

      Thẩm Tri Ly thở dài, quay người bỏ .

      Tiểu Diệp công tử lấy làm lạ: “Ngươi ném nữa à?”.

      Thẩm Tri Ly phủi phủi tay, đầu quay lại: “Thay vì làm kẻ bị bỏ rơi, ta vẫn thích là người bỏ rơi hơn”.

      --------------------------
      B.Cat thích bài này.

    5. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 8: Minh Nguyệt Cung chết yểu

      8.1

      Trước giờ nàng là người là làm.

      Sau hôm đó, Thẩm Tri Ly ban ngày ngâm mình trong suối nước nóng mà Kỷ Minh Nguyệt tặng cho Tô Trầm Triệt, buổi tối về phòng ngủ, hai đường thẳng song song vô cùng có quy luật.

      Tô Trầm Triệt chặn nàng mấy lượt, tiếp tục nhìn nàng bằng ánh mắt càng ngày càng ai oán.

      Ánh mắt ai oán nhìn riết cũng thành vô cảm, Thẩm Tri Ly ngước mắt lên, bình thản hỏi: “ biết Tuyền Triệt công tử có điều gì cần dặn dò?”.

      Với tâm tình tại, cái ánh mắt này có nhìn thế nào có cảm giác… buồn nôn.

      Tô Trầm Triệt oan ức: “…”.

      … Dù thế nào, Thẩm Tri Ly cũng tự động sàng lọc lời , đợi thôi hồi xong, Thẩm Tri Ly ngoáy ngoáy lỗ tai, lách người thẳng.

      Chiêu này lúc nàng từng dùng để đáp lại mấy lời chế giễu của những người trong tạp viện, lúc nào cũng linh nghiệm.



      Công tử trong Minh Nguyệt cung càng lúc càng ít dần, kẻ ám hại Tô Trầm Triệt cũng bắt đầu nhiều lên.

      Thức dậy, nàng ra suối nước nóng.

      Thẩm Tri Ly ngâm mình trong làn nước ấm cảm thấy hơi đói, khoác áo choàng vào, chạy đến thiện phòng dành riêng cho Tô Trầm Triệt tìm ít đồ ăn, nhìn thấy bóng người vận áo vàng nhạt quay ngoắt đầu lại, run rẩy nhìn nàng, trong tay vẫn nắm chặt mảnh giấy gói bột thuốc, gã lắp bắp: “Tôi, tôi…”.

      Quét mắt nhìn mấy chiếc nồi hầm bếp, nàng giở từng nồi ra ngửi mùi.

      Thẩm Tri Ly : “Xuân dược? Cái này hiệu quả tốt lắm đâu, vị lại hơi nặng, bỏ vào thức ăn phải thêm nhiều hành mới át được, hơn nữa công dụng của thuốc ràng, khi phát tác chỉ cần dội nước lạnh là có thế giải quyết vấn đề…”.

      Tay đối phương run lẩy bẩy, ánh mắt nhìn nàng đầy vẻ sợ hãi.

      “Đừng sợ mà.” Thẩm Tri Ly khoe nụ cười thân ái, tay dừng bếp lúc, rồi nhấc nồi chứa gà hầm đủng đỉnh ra.



      Ăn uống no say, Thẩm Tri Ly tắm nắng trong viện, khí hậu Minh Nguyệt cung ấm áp, ánh mặt trời mùa đông rọi xuống người thư thái, tia nắng mặt trời bao lấy cơ thể Thẩm Tri Ly, nàng uể oải xoay người, sung sướng híp mắt lại.

      Ngủ chưa được khắc, nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ.

      Thẩm Tri Ly thò đầu ra từ gốc cây to, mắt nhắm mắt mở, nhìn thấy mấy tiểu tư kéo bao gai đến.

      Mở bao ra, bên trong lộ ra rất nhiều vàng bạc.

      Sau đó bọn họ đào hố, chôn tất cả vàng bạc xuống đó.

      Mắt Thẩm Tri Ly sáng lên, đợi họ xa, quả quyết đào hố, dời hố, lấp hố.



      Mệt muốn đứt hơi, về tắm cái, Thẩm Tri Ly vô cùng mãn nguyện, tiếp tục ngâm mình trong suối nước nóng.

      Tinh thần thư thái nàng bơi mấy vòng trong suối.

      Màn đêm cũng vừa buông xuống, Thẩm Tri Ly chuẩn bị về phòng bên ngoài lần nữa đèn đuốc sáng trưng… Nàng há miệng ngáp cái, quả quyết về phòng ngủ.

      Dù gì sớm ngày mai người xảy ra chuyện chắc chắn phải là Tô Trầm Triệt…

      Nhìn bầu trời xanh đen, nàng nhẩm tính ngày tháng, hài lòng nghĩ, mùa đông sắp hết rồi, nàng cũng có thể rời khỏi đây.

      Nhưng, ra khỏi đây bằng cách nào là vấn đề bức thiết...

      Tô Trầm Triệt hoàn toàn ở trong phạm vi suy nghĩ của Thẩm Tri Ly.

      Nghĩ trước nghĩ sau, nhớ lại những người nàng quen biết, hình như cũng chẳng có lựa chọn nào khác…



      Gõ cửa bước vào, nàng nhìn thấy Lưu Ly mặt mày ủ dột.

      Thẩm Tri Ly xoa xoa đầu nó lấy lệ, rồi bước vào gian trong, Tiểu Diệp công tử tiều tụy như nàng tưởng, vận áo choàng rộng, y đứng ở bàn đọc sách, nhấc bút uyển chuyển giống như là vẽ gì đó.

      Tiến lại gần nhìn, Thẩm Tri Ly kinh ngạc, há miệng lắp bắp: “… Đây là Xuân cung đồ à? Vì sao…” gương mặt nam nhân ngừng chuyển động mặt giấy rất quen thuộc!

      Tiểu Diệp công tử “ừ” tiếng, mài mực, ngắm nghía chút rồi đưa bức họa cho Lưu Ly, khẽ giọng dặn dò vài câu.

      Thẩm Tri Ly đằng hắng ho vài tiếng.

      Tiểu Diệp công tử thẳng thắn: “Ta ám hại ”. Người mà y đề cập ràng là Tô Trầm Triệt.

      Thẩm Tri Ly khéo: “…Ta cảm thấy có tác dụng gì đâu”.

      Tiểu Diệp công tử bình thản : “Lộng giả thanh chân, ám hại chút trong lòng thoải mái”, đoạn liếc nhìn Thẩm Tri Ly, “Đến tìm ta có việc gì? Ngươi phải là từ bỏ rồi sao”.

      … Tiểu Diệp công tử vô cùng coi thường tâm lý trốn chạy tiêu cực của Thẩm Tri Ly.

      Thẩm Tri Ly cũng chẳng thèm vòng vo, đ thẳng vào vấn đề: “Dù sao bây giờ Kỷ cung chủ cũng… khụ khụ, chúng ta làm cuộc giao dịch nhé, ngươi dẫn ta ra ngoài, ta giúp ngươi làm chuyện”.

      Tiểu Diệp công tử liếc nàng: “Đừng có nằm mơ, đồ hèn nhát, cuối cùng chịu đựng nổi nữa nên quyết định bỏ chạy đúng ?!”, rồi lại hừ tiếng, “Hơn nữa, trong Minh Nguyệt cung, ngươi làm được cái gì? Hứ!”.

      Giống như châm thuốc nổ vậy…

      Mỹ nhân ma mị mê hoặc lúc đầu đâu mất rồi…

      Ông trời cho ngươi đôi mắt long lanh mê hoặc lòng người phải để ngươi trợn lên với người khác đâu!

      Thẩm Tri Ly lặng lẽ thở dài, vạch ngón tay : “Những việc ta có thể làm đại khái có mấy loại này: Thứ nhất, cũng là đơn giản nhất, giúp ngươi hại chết bọn đáng chết; Thứ hai, giúp ngươi đầu độc cả Minh Nguyệt cung, nhưng ta đảm bảo là để cá lọt lưới; Thứ ba, giúp ngươi làm cả Minh Nguyệt cung hôn mê mặc ngươi muốn làm gì làm… Ta còn biết ba, bốn loại nữa có thể khiến cho Kỷ Minh Nguyệt thể rời thuốc của ngươi, tuy ta có dược liệu, nhưng tìm ở đâu ta biết…”.

      Tiểu Diệp công tử: “…”.

      Thẩm Tri Ly: “… Sao lại nhìn ta bằng ánh mắt đó, được thôi, cho ngươi loại cuối cùng, loại này ta cũng thể đảm bảo. Thu thập bảy thứ dâm nhất đời, có thể chế ra được thất tình đơn, trong đơn dược này thêm giọt máu, nghe uống xong người đó chủ nhân của giọt máu đó, nếu ngươi có thể dẫn ta ra ngoài tìm bảy thứ đó, ta giúp ngươi thay Kỷ Minh Nguyệt…”.

      Nàng ngẩng đầu lên phát Tiểu Diệp công tử vẫn nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp như kẻ ngốc…

      tin ư?”

      Thẩm Tri Ly giả vờ ủ rũ, ngón tay khẽ động đậy, đột nhiên lấy ra vật phi thẳng vào miệng Lưu Ly đứng gần đấy.

      Lưu Ly kịp phản ứng, đành nuốt vào, ánh mắt hoang mang nhìn Thẩm Tri Ly.

      Thẩm Tri Ly đếm: “, hai, ba…”.

      Mắt Lưu Ly bỗng trở nên hoảng loạn, hai má đỏ lên, như kẻ uống say loạng choạng quay người ôm lấy kệ sách sau lưng, nét mặt xuân tình rạo rực, hai má mơn trớn cạ cạ vào kệ sách, hai chân thèm khát chà chà, cả người như muốn nằm đè lên kệ sách, miệng phát ra tiếng rên khe khẽ.

      Thẩm Tri Ly sờ cằm nhìn rồi : “Tửu phẩm và sức đề kháng của quý tiểu tử đây chẳng ra làm sao… Ồ, nhưng cần phải lo lắng, nhiều nhất là sau tuần nhang hồi phục trở lại, cũng tổn hại gì tới sức khỏe, phát tiết dục vọng lúc thích hợp ra cũng là việc tốt…”.

      Tiểu Diệp công tử: “Thứ này… là ngươi chế ra à?”.

      Thẩm Tri Ly ngớ ra, cười : “Thứ này là do sư huynh ta chế, nhưng ta cũng biết”.

      Tiểu Diệp công tử nhìn Lưu Ly rạo rực dục tình, trầm tư lát, : “Được, thành giao”.

      ***

      ngày, lúc trời gần sáng.

      Thẩm Tri Ly mở to mắt nhìn Tô Trầm Triệt ra khỏi viện mới quẩy tay nải lên vai, đến chỗ hẹn với Tiểu Diệp công tử.

      Tiểu Diệp công tử vận áo bó, đeo bất kỳ đồ trang sức nào, cũng mang theo Lưu Ly, mái tóc dài chỉ dùng cây trâm đen búi lại.

      Nhìn thấy Thẩm Tri Ly, y nhíu mày: “Rốt cuộc là ngươi đem hành lý gì vậy? Nhiều thế này làm sao ra ngoài?”.

      Thẩm Tri Ly thở dốc: “Ta gánh là được rồi, dẫn đường, mau lên”.

      …Tay nải này toàn là vàng đấy! Bạc và vàng tỉ lệ thuần cao nàng đều vứt lại! Nghĩ đến là lại thấy đau lòng.

      Cũng biết cái đám trai cưng ấy lấy đâu ra nhiều tiền đến thế, tự dưng lấy vàng bạc ra ám hại…


      Tiểu Diệp công tử cố nén gì, tay ấn nút cơ quan, dẫn đường nàng xuống.

      Cơ quan này ở suối nước nóng mà là ở gian phòng chứa củi, chỉ là lối lần này…

      Thẩm Tri Ly mắt tối sầm lại: “Sao nhiều bậc thang quá vậy?”.

      Tiểu Diệp công tử: “Đừng nhìn ta, hừ, ta gánh giúp ngươi đâu…”.

      Rên rỉ xuống đến nơi, Tiểu Diệp công tử lại dẫn nàng vào chỗ tối om rẽ trái rẽ phải, Thẩm Tri Ly mệt đến cánh tay cũng nhấc lên được, chịu hết nổi : “Rốt cuộc là chừng nào mới tới?”.

      Tiểu Diệp công tử dừng bước: “ đúng… Chỗ này qua rồi, hình như ta lạc đường rồi”.

      Thẩm Tri Ly đột nhiên cảm thấy lúc nào đó trợn mắt là sảng khoái: “Sao ngươi chết …”.

      Tiểu Diệp công tử cũng trợn mắt nhìn nàng: “ thường xuyên đến, nhớ chẳng phải là chuyện bình thường sao?”.

      Rẽ mấy lần nữa, Tiểu Diệp công tử lòng vòng thăm dò mật thất, đẩy cửa, mắt Thẩm Tri Ly bỗng chớp liên hồi, cánh cửa đó lại đóng lại.

      Thẩm Tri Ly lắp bắp: “Cái đó phải là…”.

      Tiểu Diệp công tử: “Ừm, là vàng”, bổ sung, “Ngươi biết cũng bình thường thôi, dưới Minh Nguyệt cung có mỏ vàng, nếu ngươi nghĩ tiền chúng ta ăn mặc hằng ngày lấy ở đâu ra?”.

      Thẩm Tri Ly yếu ớt : “Chân ta mềm nhũn rồi…”.

      Tiểu Diệp công tử dìu Thẩm Tri Ly dậy, thở dài: “ chịu nổi ngươi, sao lại có loại nữ nhân như ngươi nhỉ. Mau thôi, ngươi có muốn ra khỏi đây ?”.

      Lưu luyến từ biệt mỏ vàng, lần này bọn họ còn lạc đường nữa.

      Thẩm Tri Ly sau khi thở phào cái, lại có chút hơi hối tiếc… Nếu biết sớm, nàng chắc chắn

      Thôi, vàng của người khác nên lấy lấy.

      Mật đạo càng càng hướng lên, Tiểu Diệp công tử chỉ đoạn dốc lên cuối cùng, : “Đó là lối ra, ra rồi đoạn gặp thành lớn, ngươi muốn đâu nữa có thể xuất phát từ dịch trạm”.

      Thẩm Tri Ly lẩm nhẩm ghi nhớ, rồi hỏi: “Ngươi cùng với ta sao?”.

      Tiểu Diệp công tử: “Ta… đợi thêm nữa , đại khái chắc có ngày ta tìm ngươi, ta còn muốn ở bên cạnh Cung chủ thời gian nữa…”.

      Thẩm Tri Ly: “Ngươi đến thành An Bình ở Tê Châu tìm chưởng quỹ tiệm thuốc Từ Ký, bảo ông ta dẫn ngươi đến gặp ta”.

      Tiểu Diệp công tử: “Ta biết rồi, ngươi mau lên”.

      Thẩm Tri Ly vài bước, ngoái đầu lại: “Này này, ngươi sợ ta lặn mất tăm luôn sao?”.

      Tiểu Diệp công tử cười : “Ngươi phải là người xấu, ta tin ngươi”.

      Thẩm Tri Ly cười nghĩ, đến Minh Nguyệt cung chuyến này cũng phải uổng phí, chí ít cũng quen được bằng hữu.


      Đẩy cánh cửa lối ra, Thẩm Tri Ly định trèo lên.

      Ngước đầu lên thấy gương mặt rất quen thuộc.

      Thẩm Tri Ly từ từ há hốc miệng, sững sỡ hồi lâu mới : “Sao ngươi lại ở đây?”.

      Tô Trầm Triệt quỳ xuống, cố kìm nén cảm xúc, trông đáng sợ, tưởng như có vòng xoáy u tối mắt trần có thể nhìn thấy được lượn quanh , cả người chìm vào màn u tối đầy chết chóc.

      : “Tri Ly, nàng cần ta nữa sao?”.

      Giọng này nếu chỉ dùng từ ai oán căn bản là thể lột tả được phần vạn…

      Đau dài chi bằng đau ngắn.

      Thẩm Tri Ly lạnh lùng: “Ta cần ngươi lúc nào thế nhỉ?”.

      Tô Trầm Triệt khẽ mấp máy môi khô khốc, hàm răng trắng tinh cắn môi dưới, nét mặt giống như sắp khóc.

      Thẩm Tri Ly xoa đầu giống hệt như xoa đầu chú cún con: “Đừng thế, ngoan nào, nam tử hán đại trượng phu mà, loại nữ tử nào mà chẳng tìm được, với lại phải ngươi còn có Kỷ Minh Nguyệt sao?”.

      Tô Trầm Triệt: “Ta chỉ cần nàng”.

      Thẩm Tri Ly: “Đừng trẻ con nữa”, nàng thu tay về vòng qua Tô Trầm Triệt, “Ta đấy, mong gặp lại đâu, thế nhé!”.

      Từ cuối cùng còn chưa dứt, vai Thẩm Tri Ly bị ai đó kéo mạnh về sau, tiếp đó thấy mình rơi vào vòng tay đau thương của ai đó.

      Sau đó nữa, môi nàng bị khóa chặt.

      Lưỡi Tô Trầm Triệt xộc vào trong rồi…

      ***
      B.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :