1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

CÔNG TỬ VÔ SỈ_Duy Hòa Tống Tử (Full 3 tập)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      4.4

      Chỉ vài từ ngắn ngủi khiến Diệp Thiển Thiển miệng cứng đờ.

      Dáng người đỏ rực từ đầu tới chân dưới ánh mặt trời dần nhô lên cao bỗng trở nên ảm đạm, nhợt nhạt.

      “Thích ả ta?” Diệp Thiển Thiển cười gằn, rồi cười ha hả như thể vừa nghe thấy câu chuyện khôi hài nhất trần đời, tiếp đó ngoặt tay nắm lấy chuôi đao sau lưng như muốn tìm cứu tinh, ánh mắt dịch chuyển, chậm rãi gằn từng tiếng , “Nhưng ngươi cũng từng thích ta đấy thôi! Ngươi nhớ là có thể xem như tồn tại ư?”.

      Tô Trầm Triệt trầm ngâm lát rồi : “Đối với ta, nhớ đồng nghĩa với còn tồn tại”.

      “Ngươi nhẫn tâm quá đấy…”

      Diệp Thiển Thiển hơi cúi đầu, phần tóc trước trán rủ xuống mặt, giọng u ám: “… Đáng lẽ lúc đó ta nên giết ngươi chứ phải chỉ đẩy ngươi xuống vực mới phải. Có điều, việc đến nước này…”.

      Ả từ từ ngước mặt lên, đao tuốt ra khỏi vỏ, lưỡi đao sắc lẹm, sáng quắc đầy sức sát thương vút tới.

      “Ta chỉ còn cách giết nhân tình của ngươi trước, rồi tìm Hoa Cửu Dạ rửa não cho ngươi sau!”.

      “Ai là nhân tình của chứ!?”

      Thẩm Tri Ly ngồi bệt đất, ôm đầu, mắt nhìn lưỡi đao nhằm thẳng về phía mình, chỉ kịp né người để tránh họa.

      Lưỡi đao chém vào thịt, phập tiếng, nhưng lại là cắm người Tô Trầm Triệt.

      Tay Diệp Thiển Thiển run lên, vội vàng rút đao.

      Tô Trầm Triệt rên khẽ tiếng, tay ôm chặt vết thương máu chảy ròng ròng, dùng toàn thân che chắn cho Thẩm Tri Ly.

      Diệp Thiển Thiển nắm chặt đao: “Tô Trầm Triệt, dù ta giết ngươi, ngươi cũng tiếp tục che chở cho ả ta sao?”.

      Máu nhuốm đỏ áo, ánh mắt Tô Trầm Triệt vẫn trong veo: “Dù thế nào ta cũng thể giương mắt nhìn ngươi giết người ta thương”.

      Diệp Thiển Thiển chăm chú nhìn Tô Trầm Triệt hồi lâu, giọng bỗng nhiên trở nên yếu ớt: “ ra… lại là … Tô Trầm Triệt, ngươi lừa ta…”.

      Ả ngoặt tay giơ đao lên, dùng mười thành công lực chém xuống vách đá sau lưng, lưỡi đao cắm sâu vào trong.

      “Đồ lừa đảo”.

      rồi Diệp Thiển Thiển quay người bỏ , thân hình trong tà áo đỏ lên vô cùng mong manh quạnh.

      Nhìn thanh đao Cửu Hoàn cắm vào vách đá sâu đến vài thước, Thẩm Tri Ly nuốt nước bọt.

      Nếu như lúc nãy ả dùng đao pháp này đến hai Tô Trầm Triệt cũng đỡ nổi…

      Lại nhìn bóng Diệp Thiển Thiển khuất dần, nàng mơ hồ cảm thấy hình như mình mới là kẻ thứ ba chen ngang…

      Có điều chuyện vớ vẩn của hai người bọn họ, liên quan quái gì đến nàng!

      Cổ độc từ từ qua thời gian phát tác, Thẩm Tri Ly tỉnh táo trở lại, nàng ngập ngừng lựa lời: “Tô Trầm Triệt, ngươi làm thế có tàn nhẫn quá … Á, ấy ấy, ngươi làm gì thế hả?”.

      Tô Trầm Triệt nắm lấy tay nàng, đầu ngón tay chạm vào chỗ da bị xước rớm máu, rồi xót xa thè lưỡi liếm liếm.

      “Tri Ly, nàng cẩn thận gì cả, sao lại để bị thương rồi…”

      Rốt cuộc ai bị thương nặng hơn chứ!

      Thẩm Tri Ly rút tay về được, nhìn Tô Trầm Triệt máu loang lổ cả thân , vừa tìm thuốc vừa bất lực : “Vừa nãy ngươi ràng có thể tránh được nhát đao cả Diệp Thiển Thiển, sao…”.

      “À, dĩ nhiên là vì muốn thấy nàng xót xa”. Nụ cười của Tô Trầm Triệt khách sáo như lúc cười với Diệp Thiển Thiển mà ấm áp tựa ánh mặt trời mùa đông.

      Thẩm Tri Ly đau đầu xé toạc áo Tô Trầm Triệt để rịt thuốc cho : “Là để ta xót xa? Rốt cuộc là ngươi nghĩ gì vậy hả?”.

      Tô Trầm Triệt nghiêng đầu nhìn Thẩm Tri Ly cười: “Nếu chịu đau chút, sao ả ta chịu bỏ ”.

      Tay Thẩm Tri Ly bỗng khựng lại: “Ngươi cố ý kích động ả ta?”.

      Tô Trầm Triệt: “Cứ cho là thế ”.

      gương mặt thậm chí vẫn nở nụ cười.

      Bên tai nàng bất giác văng vẳng lời của Diệp Thiển Thiển: là tàn nhẫn…

      ràng giang hồ đồn đại rằng Thập Nhị Dạ công tử coi Diệp Thiển Thiển, sau được đổi tên là Bách Thiển, như báu vật, bỏ ra ngàn vàng để mua nụ cười của nàng, thiếu điều muốn hóa thành quạt máy ngày hè, lò sưởi mùa đông để được ở bên cạnh bảo vệ, chăm sóc nàng, sẵn sàng lên núi đao xuống biển lửa, sẵn sàng chết vì nàng.

      Nhưng bây giờ

      Nhìn thái độ dịu dàng của Tô Trầm Triệt, những lời vốn dĩ muốn hỏi nghẹn lại trong họng, Thẩm Tri Ly nhanh chóng giúp Tô Trầm Triệt băng bó vết thương, rồi lạnh lùng : “Ả ta chắc trong thời gian ngắn quay lại đâu, chúng ta mau thôi”.

      Vừa đứng dậy nghe thấy giọng của Tô Trầm Triệt: “Đợi …”.

      Thẩm Tri Ly quay đầu: “Còn chuyện gì nữa?”.

      Tô Trầm Triệt nhướng mắt tủi thân: “Tri Ly, sư phụ của nàng là người như thế nào vậy?”.

      ***

      Sư phụ là người như thế nào nhỉ?

      Thẩm Tri Ly hầu như chưa bao giờ suy nghĩ về điều này, đối với nàng mà , người đó quá hoàn hảo, hoàn hảo đến nỗi chẳng biết phải mô tả từ đâu.

      Lần đầu tiên nàng gặp sư phụ tại góc viện nơi nàng ở trong Hồi Xuân cốc.

      Bông tuyết bao phủ gian thủy tạ, nước hồ lạnh giá, thế giới đẫm màu giá rét.

      Nàng ôm tâm tình lo lắng bất an được nữ tỳ đưa vào trong viện, thậm chí chưa kịp cảm khái vẻ đẹp ở đó ánh mắt bị người đàn ông ngồi trong đó thu hút.

      Chiếc cẩm bào trắng toát, ống tay áo phất phơ rủ xuống đất, mái tóc dài đen nhánh nhàng rủ xuống, che bên vai, những bông tuyết bay bay quanh ông, chỉ đường phác họa cũng đủ làm nàng đờ đẫn.

      đời này lại còn có người đẹp như thế sao.

      Tay ông cầm chiếc cốc bằng ngọc trắng mịn màng, quay đầu vẫy tay gọi nàng, giọng như phun châu nhả ngọc: “Nha đầu ngốc, lại đây”.

      Nàng ngơ ngẩn nhìn rất lâu.

      Cho đến tận bây giờ nàng vẫn nhớ dung mạo như tan vào trong băng tuyết ấy, khóe môi khẽ nhếch lên gương mặt lạnh lùng, nhưng ấn đường lại chất chứa nỗi u uẩn mãi mãi chẳng thể tan .

      Hoa Cửu Dạ tuy cũng rất đẹp nhưng lúc đó vẫn còn trẻ con, càng thể có nội tâm chín chắn sau vẻ ngoài điềm đạm như Thẩm Thiên Hành.

      Sư phụ ra phải là người dịu dàng, đến ngay cả người có y thuật thiên phú bẩm sinh như Hoa Cửu Dạ cũng thường bị ông mắng nhiếc thậm tệ, nhưng trong những năm dạy nàng, câu nặng ông cũng chưa bao giờ thốt ra.

      Nàng hỏi vì sao.

      Sư phụ xoa đầu nàng, như lẽ dĩ nhiên: “Nữ tử là để cưng chiều, nam tử là để đánh mắng, rất công bằng mà”.

      cưng chiều này theo nàng gần mười năm.

      Nàng được ông dạy cho kiêu kỳ, được truyền thụ y thuật, ngay đến cả tính keo kiệt mười phần cũng học hết cả mười.

      Nhưng tiếc là hình bóng trong tim sư phụ lại phải là nàng.

      Tô Trầm Triệt cụp mắt: “Tri Ly, vậy nàng có thích sư phụ nàng ?”.

      “Ừm.” Thẩm Tri Ly cẩn thận bôi thuốc vào vết thương ở cánh tay, khóe miệng khẽ nở nụ cười, “Sư phụ vừa tuấn mỹ vừa mạnh mẽ vừa đáng tin cậy, còn chăm sóc ta tốt như thế, hơn nữa lại là ân nhân cứu mạng ta, thích ông ấy cũng đâu có gì là lạ. Nhưng lúc đầu, ta còn tưởng rằng ông ấy cũng thích ta…”.

      Hình như nghĩ đến điều gì đó, Thẩm Tri Ly ngại ngùng vuốt vuốt mũi.

      Thiếu nữ mới lớn ôm ấp mối tình khờ dại của tuổi thanh xuân, sinh nhật năm đó nàng mặc áo mới, chút đắn đo phấn khích chạy đến trước bàn của Thẩm Thiên Hành.

      “Sư phụ, con năm nay thành người lớn rồi”.

      Thẩm Thiên Hành ngẩng đầu lên khỏi đống y thư lộn xộn bàn, gương mặt lạnh lùng khẽ nở nụ cười: “Ồ, rất tốt, thành nương rồi đấy”.

      Nũng nịu chút, thiếu nữ : “Sư phụ, con có thể thành thân rồi”.

      Thẩm Thiên Hành cầm chung trà lên, nhíu mày : “Ai linh tinh với con thế hả? Là tên tiểu sư huynh chết tiệt của con đúng ? Quả nhiên mấy ngày đánh nó nó ngứa ngáy rồi!”.

      phải sư huynh!”, thiếu nữ đỏ mặt.

      “Ồ, vậy …”

      Thiếu nữ chớp chớp mắt: “Sư phụ, con thích người, chúng ta thành thân ”.

      ngụm trà phun ra.

      “Con tính rồi, nếu con gả cho sư phụ, dĩ nhiên sính lễ và của hồi môn đều có thể bỏ qua, họ hàng bạn bè càng cần mời, khoảng cách từ chỗ con ở đến chỗ sư phụ ở bộ qua là được rồi, kiệu hoa cũng cần thiết, chỉ có trang hoàng phòng tân hôn và chuẩn bị y phục cưới là có chút phiền phức, nhưng chắc có thể ép vào trong khoảng năm lượng là cùng!”

      Thẩm Thiên Hành bê chung trà ho vài tiếng, mặt mũi có chút khó coi: “Tri Ly, thành thân cần phải tiết kiệm như thế”.

      Thiếu nữ hơi chau mày, nhưng lại thoải mái ngay: “Cũng đúng, con chỉ thành thân lần thôi, vậy… mười lượng là đủ rồi”, ngừng lát nàng lại đếm đầu ngón tay , “Sư phụ, con xem bát tự rồi, mồng Ba tháng sau là ngày hoàng đạo thuận lợi trong việc thành thân, váy cưới Điệp Y may gấp rồi, con nghĩ đến cuối tháng là xong, ấy, còn thiếu gì nữa nhỉ, để con nghĩ xem…”.

      cánh tay bất ngờ thò ra, vò rối tóc nàng.

      Tiếng cười có chút khàn của Thẩm Thiên Hành vang lên từ phía đầu nàng: “Nha đầu ngốc, sao có thể gả cho sư phụ chứ? Còn nữa… sau này gả chồng, mấy chuyện này cũng cần con phải lo lắng, Tri Ly nhà ta xứng đáng có những thứ tốt hơn kia”.

      Thiếu nữ còn muốn nữa nhưng Thẩm Thiên Hành đứng dậy lấy vò rượu từ trong tủ rượu ra đưa cho nàng.

      “Cái này làm quà sinh thần cho con năm nay vậy”.

      Thiếu nữ ôm vò rượu, nghi hoặc: “Đây là rượu gì?”.

      Thẩm Thiên Hành cười: “Nam Kha Mộng”.

      Thẩm Thiên Hành dẫn nàng đến gặp người phụ nữ trong quan tài đá, họ ngồi bậc thang uống cạn vò rượu đó.

      Mới đầu có hơi đắng, sau đó mùi thơm nhè lan tỏa, đan xen giữa vị thanh và ngọt là cảm giác rất khác biệt, vấn vít trong miệng, lan tỏa tan, dư vị rất lâu, uống xong cảm giác như bừng tỉnh khỏi giấc mộng dài.

      Mùi vị đó nàng nhớ đến suốt đời.

      Giấc mộng Nam Kha, lầm đời.



      Thẩm Tri Ly thấy Tô Trầm Triệt trầm ngâm , bèn cười: “Này này, ngươi phải là ghen đấy chứ?”.

      Tô Trầm Triệt mím môi, thành : “Có chút khó chịu”, rồi lại mỉm cười ngay, “Nhưng ghen với người chết hình như là cần thiết cho lắm, suy cho cùng… ông ấy cũng chẳng thể tranh giành nàng với ta nữa”.

      Thẩm Tri Ly bóp trán: “… Lời ngươi chẳng có chỗ nào đáng tin”.

      Tô Trầm Triệt mỉm cười, đôi mắt màu hổ phách trong vắt phản chiếu ánh mặt trời: “ sao, nàng tin hay ta đều thích nàng”.

      Mặt trời đỏ ối nơi chân trời nhô lên được nửa.

      Bước ra khỏi địa phận của Hồi Xuân cốc, Thẩm Tri Ly thở dài: “Tiếp đến là đâu…”.

      đường nàng hỏi Điệp Y, tuy hành động giết gà dọa khỉ là thể tránh khỏi nhưng Hoa Cửu Dạ đại khai sát giới, tàn sát hết cả Hồi Xuân cốc.

      Việc nàng lo lắng xảy ra nên cũng cần thiết phải tự nộp mình cho Hoa Cửu Dạ… khà khà…

      Mắt Tô Trầm Triệt đột nhiên sáng lên: “Tri Ly, nàng hỏi ta ư?”.

      Thẩm Tri Ly: “…Ở đây còn có người thứ ba sao?”.

      Tô Trầm Triệt thò tay vào trong ngực áo lấy ra tấm vải lụa có nhuốm chút máu, giũ “phạch” cái, tấm vải lụa trong chốc lát bày ra trước mắt bản đồ sông núi, phía rồng bay phượng múa đánh dấu gần trăm địa điểm.

      Thẩm Tri Ly hiểu: “Đây là cái gì? Bản đồ kho báu?”.

      Tô Trầm Triệt: “ phải, hình như là bản đồ địa điểm các địa sản của ta”.

      Bảng xếp hạng mức độ giàu có trong võ lâm Trung Nguyên mấy năm gần đây, Thập Nhị Dạ công tử liên tục giữ ngôi đầu bảng.

      ----Hết quyển 1----
      B.Cat thích bài này.

    2. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Quyển 2: Minh Nguyệt cung

      Chương 5: Trong đại hội võ lâm

      5.1

      Kẻ lắm tiền!

      đường Thẩm Tri Ly đều nhìn Tô Trầm Triệt bằng ánh mắt như nhìn kho vàng, biết giàu có từ lâu nhưng ngờ lại giàu đến thế!

      Hơn nữa những nơi được khoanh lại mười phần chắc đến tám, chín đều là địa phương giàu nứt đố đổ vách!

      Tô Trầm Triệt dừng tay đánh ngựa, thẹn thùng quay đầu lại: “Tri Ly, nàng nhìn ta như thiêu đốt vậy làm ta ngại quá”.

      Thẩm Tri Ly đau khổ: “Tô Trầm Triệt, rốt cuộc là ngươi làm cái gì mà giàu dữ vậy?”.

      Tô Trầm Triệt chớp mắt: “Tri Ly, nàng biết mà… ta bị mất trí nhớ rồi”.

      Nhìn thế nào cũng chẳng giống người mất trí nhớ, làm gì có người bị mất trí nhớ sáng suốt hơn cả người bình thường thế này!

      Thẩm Tri Ly hoài nghi: “… , ngươi có phải hồi phục trí nhớ rồi ?”.

      Ghì cương ngựa, Tô Trầm Triệt lắc đầu cười, móc ra xấp chi phiếu đặt lên tay Thẩm Tri Ly, ánh mắt long lanh thành khẩn: “Ký ức là gì ta biết, có điều… Tri Ly, lấy ta nhé, lấy ta rồi tất cả đều là của nàng”.

      Thẩm Tri Ly cúi đầu nhìn xấp tiền tay.

      Từ từ nuốt nước bọt, đầu óc nàng ngừng ước đoán chừng này là bao nhiêu tiền.

      … Nhiều… nhiều tiền quá… mê hoặc.

      Đấu tranh tư tưởng dữ dội, cuối cùng nàng ném trả xấp chi phiếu: “ sai, ta tiền, nhưng ta có ý định bán mình để đổi lấy ngân lượng”.

      Tô Trầm Triệt cầm xấp chi phiếu, cười rạng rỡ: “Tri Ly, phải là bán nàng cho ta, mà là bán ta cho nàng, nàng đồng ý ?”.

      Thẩm Tri Ly: “Ta có thể chỉ nhận ngân lượng, nhận ngươi được ?”

      Tô Trầm Triệt có chút hụt hẫng, ngay cả tai dường như cũng rũ xuống: “Ta kém cỏi như thế sao?”.

      “… Cũng phải.” Thẩm Tri Ly đắn đo, “Ta cảm thấy nếu nhận lời ngươi, giống như bị rơi vào bẫy vậy, nhìn ngươi… cũng giống người tốt lắm”.

      Tô Trầm Triệt càng hụt hẫng: “Là ta đối với nàng tốt ư?”.

      Thẩm Tri Ly quả quyết: “, quá tốt là đằng khác”.

      Cho nên rất dễ làm người ta liên tưởng đến câu “chẳng có việc gì mà niềm nở, phải kẻ gian cũng là phường đạo chích”…

      Tô Trầm Triệt quay đầu suy nghĩ lát, vẻ mặt có chút khó xử : “ ra Tri Ly thích được đối xử độc ác chút đúng ? Ầy, cái này hơi khó đây, nhưng nếu nàng thích, ta cố gắng…”.

      Khóe miệng Thẩm Tri Ly giật giật: “Đừng xàm nữa! nhanh lên!”.

      Tô Trầm Triệt tủi thân: “Tri Ly, dạo này nàng càng ngày càng hung dữ rồi”.

      Thẩm Tri Ly nghiến răng: “Bản tính vốn thế, xin lỗi nhé”.

      Tô Trầm Triệt thở dài: “Được rồi, nàng có thế nào ta cũng thích, nhưng…”, mắt chớp chớp, mỉm, “Nhìn bộ dạng hung dữ kia lại giống như được tiếp xúc với con người của nàng, chí ít với những người quen biết, nàng có thái độ như thế”.



      nâng tay Thẩm Tri Ly lên, cười rạng rỡ: “Tri Ly, chỉ hung dữ với mình ta thôi có được ?”.

      … Cái tên này xem ra có chút giống với những kẻ thích bị đối xử tàn tệ…

      Trong đầu Thẩm Tri Ly lóe lên cảnh tượng đáng sợ.

      Dưới ánh trăng tình tứ, sắc xuân mơ màng.

      nam tử vận áo trắng như tuyết nằm giường, mắt nhắm hờ, nụ cười ấm áp, trong trẻo ngoắc ngoắc tay gọi nàng: “Xin đừng vì ta là bông hoa kiêu sa mà thương hại, hãy đến đây cật lực giày vò ta !”.

      Thẩm Tri Ly đột nhiên rùng mình, nhanh chóng loại bỏ suy nghĩ cặn bã trong đầu, giựt tay lại, lùi về phía sau ngồi tựa vào thành xe.

      “Trời sắp tối rồi, mau nhanh lên!”



      Cuối cùng trước lúc hoàng hôn, xe ngựa cũng dừng ở quán trọ nhìn xa xa cũng đến nỗi nào.

      Có nhà trọ là tốt rồi, bao nhiêu năm trời sống trong nhung lụa, muốn Thẩm Tri Ly sống cảnh màn trời chiếu đất e rằng hơi khó.

      Nhưng nhìn qua giá cả, vẻ mặt Thẩm Tri Ly đanh lại.

      “Sao đắt thế này!”

      Chưởng quỹ ngồi phía sau quầy, cười ôn hòa: “Khách quan chắc xem biển hiệu của chúng rồi chứ ạ!”.

      Thẩm Tri Ly lùi ra ngoài, chỉ nhìn thấy trước cửa nhà trọ viết hai chữ: Hắc điếm.

      Hắc điếm có gì ghê gớm đâu, có cần phải khoe khoang thế !

      Chưởng quỹ thong thả bước ra cửa nhà trọ, tiếp tục mỉm cười: “Trong phạm vi mười dặm chỉ có nhà trọ chúng tôi, muốn ở hay là tùy khách quan”.

      Thẩm Tri Ly: “Thế đặt phòng vậy”.

      Chưởng quỹ đẩy giá tiền về phía nàng.

      Thẩm Tri Ly phẫn nộ: “ phòng sao lại đắt hơn hai phòng thế này!!!”.

      Chưởng quỹ thong thả, ung dung tính giá: “Hành tẩu giang hồ, hai vị nam quả nữ ở cùng phòng nhà trọ chúng tôi phải gánh áp lực rất lớn. Nên biết rằng lửa gần rơm rất dễ xảy ra chuyện, tuy quán trọ chúng tôi có mặt khắp đất nước nhưng lỡ liên quan đến mạng người, hay có khả năng xảy ra nguy hiểm… Dĩ nhiên phải đắt hơn chút rồi”.

      Gian thương!

      Đứng chắn trước mặt Thẩm Tri Ly lửa giận bốc lên ngùn ngụt, Tô Trầm Triệt móc từ trong tay áo ra vật gì đó bày trước mặt chưởng quỹ, cười ôn hòa: “Chưởng quỹ có thể lấy rẻ chút ?”.

      Đôi mắt vốn thờ ơ của chưởng quỹ bỗng khựng lại, miệng mồm nhanh nhảu đáp: “Có thể có thể! Đến đây, tiểu nhị, mau đưa hai vị thiếu hiệp lên phòng, thu dọn phòng hạng nhất đấy! Bọn chết tiệt này sao mau dẫn khách quý lên! Mau lên mau lên! Còn mau lên hay để lão tử dần các trận”.



      Thẩm Tri Ly theo sau tiểu nhị, lấy làm khó hiểu: “Tô Trầm Triệt… vừa rồi ngươi cho xem gì thế? Sao đột nhiên…” quay ngoắt trăm tám mươi độ.

      Tô Trầm Triệt: “Ầy, là cái lệnh bài thôi mà, ta chỉ thử chút, ngờ lại hữu dụng”.

      Thẩm Tri Ly thở hắt ra, vẫn cảm thấy khó chịu: “Cũng biết cái hắc điếm này là do ai mở, nếu để ta biết được…”.

      đến khúc cuối nàng nghiến răng nghiến lợi, ràng là có kết quả gì tốt đẹp…

      Tô Trầm Triệt ho khục khặc vài tiếng, có chút khổ sở : “… Quán này hình như là do ta mở”.

      ***

      Kẻ lắm tiền kẻ lắm tiền!

      Trong lòng Thẩm Tri Ly bi phẫn.

      Nhìn thấy gian phòng được gọi là hạng nhất, lại càng cảm thấy bi phẫn hơn. Thảm lông cừu loại thượng hạng trải khắp phòng, tủ quần áo lớn bằng gỗ tử đàn khắc hoa, giường lớn bằng gỗ trầm hương chạm trổ… xa hoa đến chết được…

      Tô Trầm Triệt: “Tri Ly, nàng thích gian phòng này à? Vậy chúng ta đổi nhé…”.

      Thẩm Tri Ly ôm đầu: “ cần đâu, ngươi ra ngoài bảo chưởng quỹ mang chậu nước nóng lên đây ”.

      “Nước nóng?”

      Thẩm Tri Ly: “ nhiều ngày như vậy, ta chưa được tắm gội tử tế lần nào”.

      Tô Trầm Triệt nhìn Thẩm Tri Ly bằng ánh mắt sâu thẳm, lắp bắp : “Nàng muốn… tắm ở đây?”.

      Thẩm Tri Ly: “Đừng có mà nhìn ta như thế, ta đâu có mời ngươi tắm chung! Gọi nước xong ngươi có thể sang phòng khác được rồi!”.

      Tô Trầm Triệt trầm ngâm lát: “Nhưng đây là phòng của chúng ta, nàng bảo ta phải đâu…”.

      Thẩm Tri Ly: “ đâu cũng được, tóm lại là căn phòng này chỉ có mình ta ở thôi, đừng có mà mơ tưởng giống mấy ngày trước, ràng là nằm cách rất xa, sáng tỉnh dậy lại thấy ngươi ôm ta ngủ!”.

      Tô Trầm Triệt dẩu môi: “Đó là do ta lo lắng cho nàng…”.

      Thẩm Tri Ly chút khách khí: “Ta thấy người nguy hiểm nhất chính là ngươi! Đến hắc điếm mà cũng dám mở…”.

      Còn suýt chút nữa làm thịt ta!

      Tô Trầm Triệt tiếp tục dẩu môi: “Ta mất trí nhớ rồi, nhớ gì hết cả…”.

      Thẩm Tri Ly đẩy thẳng Tô Trầm Triệt ra khỏi cửa phòng: “ nhiều nữa, ra rẽ trái, tiễn”.

      Há miệng mấy lần nhưng Tô Trầm Triệt được gì, đành lủi ra ngoài, đầu rũ xuống, dáng thất thểu hệt bộ dạng của kẻ bị vứt bỏ.

      … Đều là giả vờ cả thôi! Cái tên này giả vờ tội nghiệp quả là chê vào được! Thẩm Tri Ly, mày tỉnh táo chút !



      Thời gian chưa tới nửa tuần nhang, tiểu nhị mang nước nóng cùng khăn, xà phòng tắm lên.

      Nhận đồ cảm ơn xong, Thẩm Tri Ly tính quay người nghe tiếng tiểu nhị làm như vô tình vang lên sau lưng: “Khách quan đúng là may mắn, đây là căn phòng cuối cùng của quán trọ này, vị công tử đó đêm nay chắc phải ngủ trong nhà chứa củi, tội nghiệp”.

      Thẩm Tri Ly hơi ngoái đầu ra sau nhìn thấy ánh mắt tiểu nhị đầy vẻ thương cảm, tội nghiệp, nhìn nàng thở dài rồi quay người xuống lầu.

      … Cố ý đây mà, chắc chắn là cố ý!

      Kẻ bội bạc ràng đâu phải là nàng!



      Trăng sáng như gương, bóng cây đan lồng nhau.

      Ngâm mình trong nước nóng, mái tóc dài xõa tung, Thẩm Tri Ly ngắm nhìn ánh trăng thanh khiết ngoài cửa sổ, khẽ thở dài.

      Gạt những bong bóng nước nổi bập bềnh, nàng thả mình vào dòng suy nghĩ mông lung.

      Có người nào vô duyên vô cớ người , có người nào đối xử tốt với người mà cần lý do cũng như đền đáp ?

      Nếu quả đúng như lời đồn đại, Diệp Thiển Thiển như vậy, thế vì sao chỉ bởi mất trí nhớ mà thay lòng đổi dạ, thứ tình cảm đến quá nhanh như vậy có đáng tin ?

      Thái độ của Tô Trầm Triệt đối với Diệp Thiển Thiển… quả khiến người ta cảm thấy nhói buốt.

      Sư phụ, nếu là người, người làm thế nào?

      Những việc như thế này chẳng ai dạy con cả…

      Thôi, nghĩ nhiều nữa, Tô Trầm Triệt thích nàng, cũng bắt nàng phải thích cơ mà!



      Tắm xong, Thẩm Tri Ly xuống lầu ăn cơm

      Dưới ánh mắt thấp thoáng vẻ trách móc của tiểu nhị, Thẩm Tri Ly điềm nhiên gọi bàn đầy thức ăn, dù sao cũng phải là tiền của nàng.

      Mỗi món ăn nàng nếm thử chút hệt như tiểu thư nhà quyền quý rồi buông đũa.

      Cảm giác tiêu tiền của người khác sảng khoái…
      B.Cat thích bài này.

    3. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      5.2

      Lau miệng xong nàng nghe thấy tiếng bàn tán ở bàn bên cạnh.

      Khách A: “Huynh có nghe tháng sau đại hội võ lâm khai mạc ở đâu ?”

      Khách B: “Ta còn tâm trí quan tâm đến chuyện này sao! Mấy hôm nay chúng ta bị bọn Ma giáo phá phách ăn ngon ngủ yên, cái ả Tả hộ pháp biết ăn nhầm thuốc gì lại đánh từng tiểu môn phái làm trò vui cho ả”.

      Khách A đắc ý đáp: “Ái dà, huynh lạc hậu quá đấy, huynh muốn biết vì sao dạo này ả Tả hộ pháp lại bạo ngược như thế ?”.

      Khách B: “Huynh biết à? nhanh lên xem nào đừng lòng vòng nữa!”.

      Khách A: “Còn phải vì bị Thập Nhị Dạ công tử đá ư? Thập Nhị Dạ công tử lấy thân mình thâm nhập vào Ma giáo nhịn nhục giả vờ hữu hảo với nữ Ma giáo để đổi lấy… tin tức, bây giờ nữ Ma giáo phát ra, dĩ nhiên… Nghe hôm đó Thập Nhị Dạ công tử và nữ Ma giáo huyết chiến bảy ngày bảy đêm, càn khôn biến sắc, nhật nguyệt vô quang, cảnh tượng cuộc chiến đó ấy mà, ôi chao…”.

      Khách B cảm khái: “… Nghe huynh Thập Nhị Dạ công tử quả nghĩa khí ngút trời, khiến ta đây vô cùng bái phục, có thể hùng hào kiệt thời nay!”.



      hùng hào kiệt nghĩa khí ngút trời Tô Trầm Triệt ngồi xuống bên cạnh Thẩm Tri Ly rồi lại lặng lẽ lui , bộ dạng chẳng khác gì nàng dâu bị chèn ép.

      Thẩm Tri Ly: “Này… ngươi ngủ ở nhà chứa củi à?”.

      Tô Trầm Triệt ngước mặt nhìn nàng, gật gật đầu.

      Thẩm Tri Ly nghiêng đầu: “Gian phòng hạng nhất rất rộng… bên ngoài có chiếc ghế nằm rất lớn, ngươi ngủ ở ngoài ta ngủ ở trong”.

      Tô Trầm Triệt cúi đầu, khẽ giọng : “ phải là cảm thấy ta rất nguy hiểm sao?”.

      Thẩm Tri Ly: “Thế ngươi định chứng minh ngươi nguy hiểm sao? Ta cho ngươi cơ hội đấy…”.

      Thấy Tô Trầm Triệt có phản ứng gì, Thẩm Tri Ly nén được đấm cái: “Giận à?”.

      bàn tay từ phía dưới đưa lên, vuốt vuốt mặt Thẩm Tri Ly, giọng ấm áp dễ nghe: “Tri Ly, lương thiện của nàng khiến ta vô cùng cảm động”.

      Thẩm Tri Ly sắc mặt lạnh lùng đẩy bàn tay đó ra: “… Bây giờ ta thu lại lời ban nãy có còn kịp ?”.

      Tô Trầm Triệt bắt đầu ăn cơm như hổ đói, cuộc đối đáp bên kia vẫn tiếp diễn.

      Khách A: “Ta còn biết chuyện khác nữa kia! Thập Nhị Dạ công tử mai danh tích tu luyện bí kíp độc môn uy lực vô song, chỉ đợi đại hội võ lâm tháng sau trấn áp cả thiên hạ, bí kíp võ công này nhặt được ở dưới vách núi đấy!”.

      Khách B vuốt râu cảm thán: “Xem ra kỳ này phải Hoa Sơn chuyến rồi!”.

      Cùng lúc đó.

      Thẩm Tri Ly quay sang lạnh lùng : “Tốt rồi, chúng ta có nơi rồi”.

      ***

      Bước chân lên bến tàu.

      Bên bờ cập hơn trăm chiếc thuyền bè lớn , thuyền bốc dỡ và chuyên chở hàng hóa nhiều vô số kể, ngút tầm mắt vẫn thấy điểm cuối.

      Nhìn ra xa hơn là màn sương mù dày đặc, trông mờ mờ ảo ảo, chỉ nhìn thấy đỉnh núi cao ngút thấp thoáng, núi cao ngàn nhẫn(*), xuyên qua mây, vô cùng hùng vĩ, hiểm trở.

      (*) nhẫn bằng tám thước.

      Cuối cùng cũng đến nơi rồi!

      uổng phí những ngày gian nan, nguy hiểm dọc đường!

      Nhìn ngọn Hoa Sơn nguy nga, Thẩm Tri Ly trào dâng niềm cảm khái, khoan khoái vô hạn.

      Chừng này tuổi, đây mới là lần đầu tiên nàng rời cốc xa như vậy, đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy cảnh tượng hùng vĩ đến thế.

      Phải cảm tạ Hoa Cửu Dạ mới phải…

      Nhưng nghĩ nghĩ lại, nếu phải huynh ấy bị trục xuất khỏi sư môn, e là người tiếp quản sư môn là huynh ấy chứ phải nàng, ra… nàng giúp Hoa Cửu Dạ lao động miệt mài từng ấy năm!

      Nàng ủ ê quay đầu, bờ hàng đoàn người nối nhau, ít người trong tay căng tấm vải dài.

      “Mời các đại hiệp Tung Sơn lối này!”

      “Quán trọ Duyệt Lai đây, quán trọ Duyệt Lai đây, trong kỳ đại hội võ lâm đêm ba lượng! Bảo đảm phòng cách kiên cố, chỉ còn lại mười phòng thôi!”

      “Danh thiếp đại hội võ lâm đây, danh thiếp đầy đủ nhất đây, ngoài ra còn tặng tập sách hình của thập đại thiếu hiệp trong giang hồ đây! tập chỉ mười lạng bạc thôi!”



      Xách tay nải bước lên bờ, Tô Trầm Triệt mặc nguyên bộ vải thô, tóc che gần hết gương mặt. giúp Thẩm Tri Ly chỉnh lại trang phục, giọng nghi hoặc: “Tri Ly, sao nàng lại muốn đến Hoa Sơn?”.

      Thẩm Tri Ly cũng cải trang quê mùa thô kệch y hệt, có sao vậy: “… Xem náo nhiệt”.

      … Đối với người trong giang hồ mười mấy năm trời chỉ ở chỗ, cũng phải đến cái nơi có đại hội võ lâm vang danh lâu lần cho biết!

      Hơn nữa, chừng tìm được người của Thập Nhị Dạ, rước cái tên suốt ngày lẽo đẽo theo nàng cho khuất mắt…

      Tô Trầm Triệt ngập ngừng, chớp chớp mắt: “Đại hội võ lâm hình như phải có thiếp mời, nàng định…”.

      Thẩm Tri Ly quay sang cò kè trả giá rất điêu luyện với hàng bán danh thiếp đại hội võ lâm.

      “Thứ này cũng đáng giá lượng sao?”

      Người bán hàng: “Sao đáng, đây là do Bách Hiểu Sinh nổi tiếng giang hồ dụng công chỉnh lý, ghi chép tỉ mỉ đấy. nương xem, có cả hình minh họa nữa đây này!”.

      Thẩm Tri Ly liếc mắt nhìn: “Chất lượng giấy thô ráp, đóng cuốn cẩu thả, hình minh họa, cái này mà ngươi gọi là hình minh họa đấy à, ràng xàm… Cái tập sách mà ngươi chỉ bỏ vốn vài cắc lẻ ra mua, còn chưa biết có đầy đủ hay mà cũng dám bán lượng hử?”.

      Người bán hàng rong trợn mắt: “Đâu có… Ta đây ràng là…”.

      Thẩm Tri Ly lạnh băng: “Năm văn tiền, bán ?”.

      Người bán rong chỉ chỉ tay run run: “ cướp của người ta à!”.

      Thẩm Tri Ly nhe răng cười: “Thế này , thấy ông đứng đây hoài cũng vất vả, tăng giá cho ông chút, sáu văn tiền chịu chưa?”.

      Người bán rong: “ đến phá rối phải ?”.

      Thẩm Tri Ly: “, tôi thành tâm mua bán với ông mà”, rồi, vẫy vẫy tay với Tô Trầm Triệt.

      Tô Trầm Triệt móc từ ngực áo ra sáu văn tiền đặt lên cột gỗ ở góc, đồng tiền đập vào mắt, người bán rong khựng lại, run rẩy rút ra quyển nhét vào tay Thẩm Tri Ly, đến đồng cắc cũng dám lấy, vội vàng chuồn êm.



      Nhặt mấy đồng cắc cất , Thẩm Tri Ly mở sách ra, lật tới lật lui rồi dừng lại ở trang: “Còn chuyện thiếp mời… Thập Nhị Dạ công tử phải nhờ đến ngươi rồi”.

      trang đó vẽ bức hình lớn chiếm cả hai mặt giấy hoa lệ điệu đàng, kiếm khách tuấn tú thân hình cao lớn, áo trắng tung bay, nụ cười dịu dàng nho nhã, khiến người ta bất giác đắm say.

      Phía dưới đề hàng chữ :

      Người đứng đầu trong giang hồ thập đại thiếu hiệp, Thập Nhị Dạ công tử.

      Tô Trầm Triệt khổ sở : “Nhưng ta là ai ta còn nhớ nữa là…”.

      Thẩm Tri Ly ấn quyển sách cho Tô Trầm Triệt, mỉm cười: “Học thuộc ! Cả hình và tên đều có rồi đấy, được nhớ sai đấy. Ầy, còn nữa, bộ đồ xám xịt người ngươi có thể thay rồi, tóc cũng phải đổi luôn, đúng rồi, dựa vào hình trong sách mà làm”.



      canh giờ sau.

      “Thập Nhị Dạ công tử đến!”

      Tiếng bàn tán, chuyện sôi nổi trong hội trường bỗng lại, mọi người hẹn mà cùng nhìn về hướng cửa ra vào.

      Thập Nhị Dạ công tử im hơi lặng tiếng mấy tháng trời nhưng lời đồn đại trong thời gian này nhiều vô kể, mỗi ngày câu chuyện khác nhau, yên hận tình thù vô cùng ác liệt.


      Trước đây vị hồng nhan tri kỷ Bách Thiển của hống hách, ngang ngược nổi tiếng giang hồ, Thập Nhị Dạ công tử biết săn đón, cung phụng ả biết bao nhiêu, bây giờ lại nghe đồn rằng Bách Thiển lại chính là Tả hộ pháp hiếm khi lộ diện của Ma giáo Diệp Thiển Thiển, đúng là tin động trời. Còn Thập Nhị Dạ công tử lại biến mất ngay đúng lúc dầu sôi lửa bỏng này, quả khiến cho người ta thể suy nghĩ Thập Nhị Dạ công tử rốt cuộc là bị…

      cánh tay áo trắng tinh tựa mây xuất trước.

      Mái tóc dài được búi gọn trong mũ ngọc, chỉ để ít tóc rơi vai, tóc mái hơi rủ xuống khẽ phất phơ, phía dưới là đôi đồng tử màu hổ phách trong vắt, sáng rực tựa hồ như có thể nhìn thấu tận mọi nhơ bẩn của trần thế. Chng nheo mắt cười , giây phút đó tựa như ngàn vạn đóa hoa thi nhau khoe sắc, thậm chí đến ngay cả sát khí từ thanh kiếm giắt ở lưng cũng tan biến mất.

      Hữu mỹ nhất nhân, thanh dương uyển hề(*).

      (*) Câu trích trong chương Dã hữu man thảo 1 của Kinh thi, dịch thơ: Đẹp thay bỗng có người, mắt trong mày đẹp, xinh tươi dịu dàng (bản dịch thơ của Tạ Quang Phát).

      Nhưng… bộ dạng này chẳng giống tí nào với kẻ vừa bị người mình thương ruồng bỏ!



      Định thần lại, chủ trì đại hộ võ lâm, chưởng môn phái Hoa Sơn, bước lên phía trước cười : “Rất lâu gặp công tử, vẫn khỏe cả chứ!”.

      Tô Trầm Triệt cúi đầu đáp lễ, ôn tồn : “Chưởng môn cũng vẫn khỏe chứ, vãn bối thời gian qua vô cùng bận rộn, may mà bỏ lỡ đại hội lần này, nếu thực là đắc tội, đắc tội”.

      Bất luận là thi lễ hay ngữ khí đều hoàn hảo đến mức chê vào đâu được.

      Khách sáo vài câu, lại có người đến, Tô Trầm Triệt khiêm tốn cụng tay với chưởng môn Hoa Sơn, rồi mới tiếp người vừa đến.

      Từ đầu đến chân quán triệt trong tám chữ: Công tử phiên phiên, ôn nhuận như ngọc.

      … Thuộc bài kỹ , giả vờ giỏi !

      Thẩm Tri Ly yên lặng phía sau Tô Trầm Triệt, ngẩng đầu nhìn Tô Trầm Triệt bằng ánh mắt vô cùng xa lạ.

      Nàng nên sớm biết rằng, với thái độ thường ngày của Tô Trầm Triệt làm sao có thể nhận được nhiều lời tán dương như thế chứ!

      Nhưng… có cần phải giả vờ đạt như thế
      B.Cat thích bài này.

    4. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      5.3

      Thẩm Tri Ly thầm cười nhạo trong lòng, có bản lĩnh ngươi biểu diễn bộ dạng giả vờ tội nghiệp, mặt lì, vô sỉ, lợi dụng lúc người ta sơ hở ra coi!

      Hình như cảm nhận được nỗi bực dọc của nàng, Tô Trầm Triệt trong lúc bận trăm công nghìn việc bỗng khẽ ngoái đầu lại, cắn môi, nháy đôi mắt vô tội với nàng, như thể muốn : “Tri Ly, bọn họ đáng ghét”.

      Thẩm Tri Ly: “…”.

      Vừa quay lại nhìn thấy đại hán vai u thịt bắp chen vào trong đám đông, dùng bàn tay mập mạp vỗ vỗ vai Tô Trầm Triệt: “Thập Nhị lão đệ, đệ biến mất lần này cũng khá lâu đấy, làm lão huynh lo lắng chết được, rốt cuộc là đâu kiếm tiền vậy? Đúng rồi, sao thấy Thiển muội tử đâu? Muội ấy phải thường ngày như hình với bóng với đệ sao?”.

      Đại hán nọ dường như hề phát ra mọi ánh mắt hóng chuyện đổ dồn về phía mình, cười ha hả gãi gãi đầu.

      Tô Trầm Triệt ngập ngừng rồi mỉm cười đáp: “Cái đại ca, huynh nhớ nhầm rồi, đệ… cùng với Thiển muội tử lúc nào?”.

      Đại hán “í” tiếng: “Lão đệ, đệ phải mất trí nhớ rồi chứ? Thiển muội tử là Bách Thiển đó, là nương vừa xinh đẹp vừa hung dữ lại hở tí thích động đao ấy, đệ lúc trước rất thích ta mà… tin, đệ hỏi mọi người xem… Này này, sao các người quay mặt hết thế? Đến đây làm chứng cho lão Cái ta chứ!”.

      Tô Trầm Triệt vỗ lại vai , ngữ khí chắc nịch: “Cái đại ca, huynh ngàn vạn lần được những lời như thế trước mặt người trong lòng của đệ”.

      Người trong lòng!

      “Soạt soạt” ánh mắt thi nhau đổ dồn về phía Thẩm Tri Ly đứng sau Tô Trầm Triệt vừa nhét chiếc bánh ngọt vào miệng.

      Thẩm Tri Ly miệng ngậm bánh, đau khổ biết nuốt vào hay nhả ra.

      Đại hán phản đối: “ đúng, ràng là…”.

      Người đứng xung quanh đều nhìn ông ta bằng ánh mắt kỳ dị, đại hán im miệng, nhíu mày nghĩ ngợi, rồi cười cười: “Vậy là… chắc ta nhớ nhầm rồi, nhớ nhầm rồi, ta chưa già mà trí nhớ kém rồi, đáng bị đòn đáng bị đòn…”, rồi nghiêng đầu nhìn Thẩm Tri Ly, bắt đầu nhảm để khỏa lấp những lời hớ vừa nãy: “Em dâu, muội xem trí nhớ của huynh, đúng là… Thập Nhị là chàng trai rất được đấy! Võ công cao cường, tướng mạo khỏi phải bàn, quan trọng nhất là nhân cách tốt. Bây giờ đàn ông có nhân cách tốt hiếm lắm đấy, muội nhất định phải trân trọng đấy! Sinh cho Thập Nhị lão đệ mấy đứa con trai mập mạp để kế thừa y bát(*) của đệ ấy chứ nhỉ”.

      (*) Y bát: Chỉ áo cà sa và cái bát của thầy tu, về sau còn mang ý chỉ chung tư tưởng, học vấn, kỹ năng… truyền lại cho đời sau.

      Nhân phẩm tốt! Sinh con trai!

      Kẻ mà ngươi tuyệt đối phải là Tô Trầm Triệt! chỉ là gã đàn ông thối tha mở hắc điếm cướp của của người khác thôi!

      “Ta… khục khục khục…”

      Nàng khó khăn lắm mới quyết định nuốt miếng bánh, giờ lại bị nghẹn ngay cổ họng. Thẩm Tri Ly ho sặc sụa, mặt đỏ gay, đau khổ lắc đầu.

      “A Ly, muội sao thế? Bị nghẹn hả? Nước… uống chút nước nhé?”

      bàn tay ấm áp vuốt vuốt sống lưng Thẩm Tri Ly, giọng đầy lo lắng, xót xa.

      Thẩm Tri Ly nghĩ gì được nữa, đón lấy cốc nước uống hai hớp liền rồi phun ra…

      Chết tiệt, đây đâu phải là nước mà là rượu…

      Bên tai nghe có tiếng xì xào rất .

      người : “Ngươi có thấy cảnh tượng này rất quen thuộc …”.

      Người kia : “Đúng là có chút, Thập Nhị Dạ công tử trước đây hình như cũng lo lắng cho Diệp Thiển Thiển y như thế”.

      Người này lại : “Ta , phải công tử xem nương này là Diệp Thiển Thiển đấy chứ”.

      Người kia đăm chiêu : “… Cái này cũng chưa biết chừng, chắc là Thập Nhị Dạ công tử ăn ngán sơn hào hải vị rồi nên muốn đổi sang cơm canh đạm bạc đây mà, nương này quả …”.

      Người này đập bàn : “… Vứt vào đám đông là tìm ra”.

      Bảo người cũ của tốt đẹp là được rồi sao còn tiện thể chê bai làm tổn thương người khác nữa hả!

      Thẩm Tri Ly hai má đỏ gay, mắt hơi híp lại, vứt mạnh chiếc cốc sứ cầm tay xuống đất, tức giận : “Ai lão nương vứt vào đám đông là tìm ra, mau lết ra đây cho ta!”.

      Tình cảnh này… Mọi người bỗng chốc đều ngộ ra chân lý.

      ***

      Đợi Thẩm Tri Ly tỉnh táo trở lại, hối hận cũng muộn.

      Ngoài rượu đặc chế của sư phụ ra, nàng uống loại rượu nào cũng tiêu chuẩn, đúng chung là gục.

      Uống hết chung, ý thức cơ bản là còn thuộc về nàng nữa rồi.

      Ngồi ở góc, Tô Trầm Triệt vô cùng ân cần rót trà rót nước đưa bánh cho Thẩm Tri Ly.

      Thẩm Tri Ly sau khi uống hết thuốc giải rượu tỉnh táo trở lại bóp bóp trán, cố gắng làm ngơ trước những ánh mắt kỳ dị chốc chốc lại hướng vào mình, đồng thời rất muốn cho cái tên tâm điểm của tin đồn ngồi bên cạnh bạt tai để biến cho rảnh mắt.

      May mà tiếng của chưởng mộ Hoa Sơn nhanh chóng thu hút chú ý của mọi người.

      “… Cảm tạ có mặt của chư vị, những gì lão phu muốn có bấy nhiêu thôi… Sau đây xin mời các thiếu hiệp báo danh đến xem thứ tự tỉ thí ở bức trướng phía tây, đúng giờ Ngọ ba khắc buổi tỉ thí chính thức bắt đầu”.

      Lời vừa dứt, rất nhiều thanh niên trẻ tuổi lưng đeo kiếm từ trong các môn phái bước ra.

      Hnh nghề y nhiều năm, Thẩm Tri Ly cũng từng gặp ít nam tử tướng mạo xuất chúng, nhưng đây lại là lần đầu tiên gặp nhiều như vậy.

      Người luyện võ đa phần đều có phong thái đĩnh đạc, uy phong, chững chạc với tóc dài búi cao, dù tướng mạo đẹp như Tô Trầm Triệt nhưng chỉ cần khí chất đó thôi cũng đủ. Nhìn các thiếu hiệp tay cầm vũ kí đứng san sát, chen lấn nhau trước bức trướng với đủ mọi tư thế dị hợm từ xa quả rất sướng mắt, ít các nữ hiệp có mặt ở đây đều tròn mắt nhìn rồi xì xầm to với nhau.

      Ai cũng có lòng cái đẹp, nhìn thấy cảnh tượng này, tâm trạng bị dồn nén của Thẩm Tri Ly cũng tốt lên vài phần.

      Tay chống cằm, rút cuốn danh thiếp của đại hội võ lâm ra, nàng vừa đối chiếu với người vừa hỏi: “Cuộc tỉ thí này là thế nào?”.

      Tô Trầm Triệt bóc vỏ trái quýt đưa cho Thẩm Tri Ly, vừa khéo che khuất tầm mắt của Thẩm Tri Ly, trả lời: “Đại hội võ lâm ba năm lần, mỗi năm đều có hai cuộc tỉ thí, hôm nay là cuộc tỉ thí giữa các thiếu hiệp chưa đến ba mươi tuổi, ngày mai là tỉ thí giữa các tông sư. Người thắng ở cuộc tỉ thí thứ nhất nhận danh hiệu Võ lâm tân tú, người thắng ở cuộc thi sau là Minh chủ võ lâm”.

      Thẩm Tri Ly cho trái quýt vào miệng, muốn đẩy cánh tay choáng tầm mắt của Tô Trầm Triệt ra.

      Tô Trầm Triệt rầu rầu : “Tri Ly, bọn họ đẹp hơn ta ư?”.

      Thẩm Tri Ly xem kỹ càng, thà : “Hình như là đẹp bằng”.

      Tuy trong đó có vài người rất được nhưng so ra, gương mặt nhắn hiền lành của Tô Trầm Triệt dễ nhìn hơn.

      Tô Trầm Triệt lại chắn ngang: “Tri Ly, vậy chỉ nhìn ta thôi được sao?”.

      Thẩm Tri Ly bực bội hất ra: “Ta nhìn mặt ngươi hơn tháng rồi, có đẹp hơn cũng ngán rồi, ngươi lùi ra chút có được ?”.

      Cắn môi, Tô Trầm Triệt chùng giọng lặp lại: “Ngán rồi ư…”.

      Thẩm Tri Ly rời mắt khỏi đám thiếu hiệp, mắt nhìn thẳng vào Tô Trầm Triệt bị tổn thương, hàng mi khẽ động đậy: “Ấy ấy… ngươi đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó, làm như ta ruồng bỏ ngươi bằng… Ta cũng phải vì người ta đẹp mà nhìn, chỉ là…”, lái sang chuyện khác, “A, đúng rồi, ngươi chưa đến ba mươi mà, sao xuống đó tham gia tỉ thí?”.

      Tô Trầm Triệt: “… muốn nhìn thấy ta nữa ư?”.

      Thẩm Tri Ly: “Cũng phải…”.

      Lời chưa hết, Tô Trầm Triệt đứng lên phẩy tay áo bước xuống.

      Cắn hai phát hết trái quýt, Thẩm Tri Ly ngây người ra, phải là giận rồi chứ… Nàng ràng là có gì đâu…

      Nàng vừa định đuổi theo bị ai đó nắm tay áo giữ lại.

      Thẩm Tri Ly quay lại nhìn thấy thiếu nữ xinh xắn, ăn mặc chỉn chu chớp hai mắt nhìn nàng, mấy chiếc chuông giắt đai áo nàng ta lúc lắc vang lên tiếng lanh lảnh nghe vui tai.

      nương có việc gì ?”

      Thiếu nữ ngồi vào chỗ vừa nãy của Tô Trầm Triệt, chun mũi: “Xin nương vui lòng cho ta biết, rốt cuộc là phải làm thế nào mới nắm được Thập Nhị ca ca trong tay?”.

      Thẩm Tri Ly nhếch môi: “… Những chuyện như thế làm sao ta biết được”.

      Thiếu nữ bĩu môi: “ nương chắc chắn là nhân lúc Thập Nhị ca ca bị ả nữ xấu xa đó ruồng bỏ đau đớn tột cùng, nhân lúc người ta yếu lòng mà nhảy vào đúng ?”. đợi Thẩm Tri Ly trả lời, thiếu nữ vẫn nhìn nàng chòng chọc tiếp tục đoán già đoán non, “Chắc chắn là như vậy rồi, may mắn đấy! Chết tiệt, sau khi Thập Nhị ca ca bị ả đó làm cho đau khổ, chắc chắn là thích những xinh đẹp như ta rồi, suy cho cùng những xấu như biết mình cũng chẳng ai cần nên chỉ còn nước bám theo huynh ấy. Đáng ghét, chẳng lẽ ta phải làm xấu mình hay sao, nhưng ta vốn dĩ xinh đẹp bẩm sinh nhỡ đâu làm thế nào cũng xấu được biết làm sao, nhưng vì Thập Nhị ca ca, ái chà, là khó nghĩ quá …”.

      Xấu xấu xấu!

      Cứ cho là Thẩm Tri Ly nàng phải là tuyệt thế giai nhân gì đó , nhưng vẫn cách từ “xấu” khoảng cách rất xa mà!

      Chạm phải tự ái, Thẩm Tri Ly giựt phắt tay áo bị thiếu nữ đó nắm chặt lại, điềm nhiên : “ nương, tưởng bở về mình hơi bị nhiều đấy”.

      Dừng lúc, nàng lại bổ sung: “Còn nữa, so với Diệp Thiển Thiển… ta thấy cần phải cải trang cũng đủ xấu rồi”.

      Nghe vậy, thiếu nữ trợn tròn mắt, như thể vừa nghe được câu chuyện quá đỗi kinh ngạc.

      Đối với những kẻ làm nàng vui, Thẩm Tri Ly luôn chẳng tiếc lời làm cho đối phương tức điên lên: “ cần phải trợn mắt to như thế đâu, nhìn còn xấu tệ hại hơn nữa đó”.

      Thiếu nữ: “, dám…”.

      Thẩm Tri Ly: “ ra còn bị lắp nữa à, đồ xấu”.

      Thiếu nữ tức đến nỗi định rút kiếm ra.

      Thẩm Tri Ly: “Tư thế rút kiếm cũng xấu nốt”.

      Thiếu nữ: “Ta giết ngươi”.

      Ngón tay vừa động đậy, cây kim dài tẩm sẵn thuốc gây mê xuất tay Thẩm Tri Ly.

      cánh tay đưa ra đúng lúc ngăn chặn kịp thời cuộc đại chiến sắp xảy ra.

      “Tiếu nhi, được làm càn”.

      chàng trai vận đồ trắng ấn vai thiếu nữ, đồng thời áy náy với Thẩm Tri Ly: “Xá muội tính tình lỗ mãng, có chỗ nào đắc tội xin được lượng thứ”.

      Thẩm Tri Ly mặt biến sắc thu lại ngân châm: “ sao, ta luôn bao dung với những ả xấu”.

      Thiếu nữ òa khóc, vùi đầu vào ngực chàng trai đấm thùm thụp: “Huynh, ả bảo muội xấu kìa! Hu hu hu hu! Giúp muội dạy dỗ ả ta !”.

      Gương mặt chàng trai lộ vẻ khổ sở, với Thẩm Tri Ly: “ nương, việc này… phải xin vài câu an ủi nó rồi”. Trong lúc , chàng trai luôn vuốt ve lưng thiếu nữ, thỉnh thoảng lại khẽ giọng dỗ dành.

      Thẩm Tri Ly đột nhiên trầm mặc.
      B.Cat thích bài này.

    5. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      5.4

      Dưới tán cây ngô đồng, lá rơi lả tả.

      Trong ký ức đứa bé ngồi bó gối, mếu máo tủi thân.

      thiếu niên ăn vận chải chuốt nhìn thấy, tiến đến bẹo má : “Có sư phụ và sư huynh hoàn hảo thế này, muội còn có gì đáng phải buồn cơ chứ?”.

      Đứa bé đứng lên, đẩy thiếu niên ra, lời nào thẳng về phòng mình.

      Thiếu niên theo sau nàng, kiên nhẫn : “Muội lại sao thế, có phải có ai lại bắt nạt muội ? Mau cho ta biết. Mẹ kiếp, sư muội của lão tử lão tử bắt nạt được thôi, lúc nào đến lượt kẻ khác bắt nạt chứ! Ta đây dần cho trận để mẹ nhận ra luôn”.

      Thiếu nữ liếc chàng cái: “Sư phụ huynh còn bậy đánh huynh đó”.

      Thiếu niên nâng cằm thiếu nữ lên, cười ranh mãnh: “Muội cảm thấy sư huynh có sức cuốn hút ư? Thôi, có tiểu nha đầu như muội cũng hiểu. Haizzzz, rốt cuộc là muội buồn chuyện gì?”.

      Thiếu nữ dụi dụi đôi mắt mọng đỏ: “Bọn chúng muội xấu, xứng làm đồ đệ của sư phụ, còn sau này chắc chắn gả được”.

      Thiếu nữ hơn mười tuổi chưa dậy , tướng mạo quả rất tầm thường.

      Thiếu niên nâng cằm nàng lên, chăm chú nhìn rất lâu, dối lòng: “Cũng phải là đặc biệt xấu mà, hê hê, huynh thấy bọn chúng cũng chẳng đẹp lắm đâu… chẳng ai thèm lấy… Vậy muội với chúng là lớn lên muội gả cho huynh, thế nào, có vị hôn phu như huynh đây rất hãnh diện đúng chứ! Nếu được còn có sư phụ mà, huynh xin sư phụ hạ lệnh tác hợp bọn chúng cho mấy ông già quét rác ở cửa cốc, ừm, nghe cũng …”.

      Chưa kịp dứt lời thiếu nữ ôm chặt lấy thiếu niên, giống như ôm người thân duy nhất cõi đời này vậy.

      Quá khứ ngốc nghếch… Dù sao sau này cả sư phụ lẫn sư huynh đều còn là chỗ dựa của nàng nữa.

      Thẩm Tri Ly mấp máy môi, mắt hơi cụp xuống: “Đừng khóc nữa, dù sao cũng chỉ là ta ngươi xấu thôi chứ chưa chắc ngươi xấu …”.

      Thiếu nữ quay người sang, quệt nước mắt: “Đúng rồi, mắc mớ gì ta phải tin ngươi! Tiểu thư đây lúc nào cũng đẹp nghiêng nước nghiêng thành, là ngươi ghen tị với ta!”, rồi lại “hứ” tiếng, thiếu nữ hùng hổ bỏ .

      Chàng trai trẻ tuổi mỉm cười với nàng: “Tại hạ phái Hành Sơn Đỗ Ý Chi, vừa rồi là xá muội Đỗ Tiếu Tiếu, sau này có việc gì cần giúp đỡ, nương cứ đến tìm tại hạ”.

      Thẩm Tri Ly cười: “Nàng ấy có ca ca tốt”.

      Mặt Đỗ Ý Chi hơi đỏ lên, cung tay : “Tỉ thí sắp bắt đầu rồi, lượng thứ tại hạ trước bước”.

      Chẳng mấy chốc, cuộc tỉ thí phía dưới võ đài chính thức mở màn, Tô Trầm Triệt vẫn chưa quay lại.

      Lúc đôi đầu tiên vừa thi đấu xong, đôi thứ hai định lên võ đài chưởng môn phái Hoa Sơn bỗng đứng lên : “Vừa rồi Thập Nhị Dạ công tử có thỉnh cầu với lão phu, hy vọng có thể đổi tỉ thí thành đấu võ đài, với thân phận võ lâm tân tú của đại hội võ lâm lần thứ ba, công tử muốn được làm đài chủ, biết ý kiến các vị khác thế nào?”.

      Dưới đài xôn xao bàn tán.

      Đấu võ đài giống tỉ thí, khi đài chủ (người giữ võ đài) thua là bị đào thải, cho nên càng lên đài muộn càng có lợi, suy cho cùng chẳng ai cầm cự nổi xa luân chiến, nhưng ý tứ trong lời của Thập Nhị Dạ công tử ràng là muốn giữ võ đài từ đầu đến cuối. Tuy mấy năm gần đây đều giữ vị trí dẫn đầu nhưng lần này chưa chắc…

      Tiếng bàn tán chưa dứt, Tô Trầm Triệt bước lên võ đài.

      Áo trắng kiếm trắng.

      người kiếm nhưng khí thế lẫm liệt vô cùng.

      Thẩm Tri Ly nhìn Tô Trầm Triệt, bóp trán. Theo những gì nàng hiểu về Tô Trầm Triệt, làm thế phải vì muốn đánh bại các thiếu hiệp đẹp trai mà lúc nãy nàng say sưa ngắm nhìn, cho từng tên từng tên rớt võ đài đó sao?

      ấu trĩ ngoài sức tưởng tượng.

      ***

      “Tại hạ Thập Nhị Dạ công tử, biết…”

      Tô Trầm Triệt ôm kiếm cười ôn tồn, hoàn toàn biết trong mắt người khác nụ cười đó đáng sợ biết bao.

      Người nghe lùi sau mấy bước, tay huơ trước ngực, cố sức bình tĩnh : “Đừng lại đây, đừng lại đây, tôi tự xuống!”.

      rồi, chủ động nhảy khỏi võ đài.

      Mười chiêu!

      Mười mấy thiếu hiệp bước lên đài nhưng có lấy người tiếp được quá ười chiêu của Tô Trầm Triệt.

      biết Tô Trầm Triệt mạnh từ lâu nhưng ngờ so với những kẻ cùng vai phải lứa lại mạnh đến mức này!

      Tuy chỉ mười chiêu nhưng kẻ tiếp chiêu thở ra hơi, ngược lại Tô Trầm Triệt lại bình thản, nhàn nhã, ràng là sức lực rất sung mãn.

      Cũng có người thử ra tuyệt chiêu hòng giành phần thắng, nhưng kết quả ngoài việc rơi khỏi võ đài với đủ mọi tư thế kỳ quặc.

      Đám thiếu hiệp râm ran bàn tán lúc.

      Có người nhảy lên võ đài, cung tay : “Phái Hành Sơn Đỗ Ý Chi, mong Thập Nhị Dạ công tử chỉ giáo”.

      “Đỗ Ý Chi?”

      Tô Trầm Triệt vẫn nở nụ cười vô hại: “Sớm nghe danh Xuân thủy kiếm pháp của Đỗ thiếu hiệp xuất thần nhập hóa, biết có thể cho tại hạ lãnh giáo vài chiêu”.

      Đây là lần đầu tiên Tô Trầm Triệt những lời như vậy, mọi người đều hướng mắt về võ đài.

      Đỗ Ý Chi nhìn vị công tử nho nhã nổi tiếng giang hồ đứng trước mặt, bỗng thấy lạnh sống lưng, cảm giác bất an trỗi dậy… Có lẽ chỉ là ảo giác, Thập Nhị Dạ công tử dù phẩm hạnh hay hành vi đều được người người trong giang hồ xưng tụng, sao có thể làm những việc khuất tất được chứ.

      Lúc tỉ kiếm tối kỵ nhất là suy nghĩ lung tung.

      Nhấc thanh kiếm Xuân Thủy tổ truyền lên, Đỗ Ý Chi vừa cầm chắc luồng sát khí cuồn cuộn ập đến, hệt như những con sóng dữ liên tiếp xô vào bờ.

      Đỗ Ý Chi lúc này mới hiểu vì sao những người trước đều khó xuất chiêu, đây chính là đả pháp áp chế tâm lý.

      Cảm giác mỗi chiêu mỗi thức đều bị người khác áp chế thoải mái chút nào, Đỗ Ý Chi cũng hiểu rất mình tuyệt đối phải là đối thủ của Thập Nhị Dạ công tử, giơ kiếm lên đỡ, định nhận thua đột nhiên chân như bị vấp phải cái gì đó, khiến cả người lao thẳng về phía cột trụ ở góc võ đài.

      lúc vận khinh công lách người sang bên vai lại đột nhiên bị ai đó kéo mạnh, dưới bụng quặn đau, đau đến nỗi khiến mắt Đỗ Ý Chi bỗng dung tối sầm lại.

      … Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!

      Tiếp đó có người hối hả chạy đến đỡ thân người rơi tự do của y, Đỗ Ý Chi trước khi mất ý thức còn nghe thấy giọng nam nhân kêu lên thất thanh: “Đỗ thiếu hiệp, Đỗ thiếu hiệp… còn ngây ra đó làm gì, mau mời đại phu…”.



      Lúc Đỗ Ý Chi tỉnh lại, nhìn thấy vẫn là đôi mắt trong veo ấy.

      Tô Trầm Triệt ngồi bên giường, mặt đầy vẻ ăn năn: “Đỗ thiếu hiệp, ta thấy huynh bỗng nhiên đâm vào cột trụ võ đài, vội vàng kéo huynh lại, ngờ khiến bội kiếm đâm phải huynh…”.

      Lắc đầu thở dài hổ thẹn, gương mặt sáng sủa tuấn của chút gian tà.

      Đỗ Ý Chi bỗng cảm thấy rất xúc động, lập tức : “Công tử hà tất phải như vậy, trước khi hôn mê công tử cứu ta ta vẫn còn nhớ, cảm kích còn kịp sao có thể trách tội được?”

      Tô Trầm Triệt lắc đầu cười: “Nếu ta sớm kéo huynh ra …”.

      Đôi mắt màu hổ phách cụp xuống, nét mặt vô cùng sầu muộn, ăn năn.

      Quả đúng là người quân tử khiến người ta phải bái phục!

      Đỗ Ý Chi cảm động càng sâu sắc, nắm lấy tay Tô Trầm Triệt, tìm lời lẽ hùng hồn mà tiếp cái bát đặt “kịch” xuống trước mặt y.

      Thẩm Tri Ly: “Uống thuốc!”.

      Nhìn thấy Thẩm Tri Ly, Đỗ Ý Chi cần suy nghĩ uống hết bát thuốc, quay sang định tiếp tục câu chuyện lúc nãy với Thập Nhị Dạ công tử đột nhiên phát người kia biến mất!

      Nhưng, vẫn còn ở trong gian phòng này!

      Chỉ là…

      Mới vừa rồi Tô Trầm Triệt vẫn ngồi bên mép giường y, chớp mắt cái Tô Trầm Triệt ở bên cạnh Thẩm Tri Ly, miệng cười đon đả lấy lòng: “Mấy việc sắc thuốc này để ta làm tốt hơn! Nàng mau nghỉ ”.

      Đỗ Ý Chi kinh ngạc, sao y lại nhìn thấy hình như có cái đuôi cáo cực lớn vẫy phía sau lưng Thập Nhị Dạ công tử thế kia…

      Ảo giác! Nhất định là ảo giác!

      Thẩm Tri Ly mặt lạnh lùng: “Tô… Thập Nhị Dạ công tử, đừng làm phiền bệnh nhân nữa, theo ta ra ngoài”, dừng lát, lại với Đỗ Ý Chi: “Đỗ công tử nghỉ ngơi cho khỏe, vết thương của công tử nặng, đầu giường có thuốc mỡ, công tử có thể tự mình thoa vết thương ở thắt lưng!”.

      Ra ngoài khép cửa lại, Thẩm Tri Ly nghiến răng với Tô Trầm Triệt: “Ngươi có cần ra chiêu thâm độc như thế ?”.

      Tô Trầm Triệt vô tội nhìn nàng: “Ta cố ý mà”.

      Thẩm Tri Ly trợn mắt nhìn đôi mắt trong vắt đến thể trong hơn, gằn từng tiếng: “Là hay là giả?”.

      tránh được ánh mắt của Thẩm Tri Ly, Tô Trầm Triệt đành chịu: “… Là giả”, rồi dẩu môi bổ sung: “Nàng cười tươi như hoa với , ta ghen”.

      Thẩm Tri Ly bóp trán kêu trời: “… Ngươi cũng phải biết phải trái chứ, nếu dùng lực mạnh hơn chút nữa chắc cái gã họ Đỗ ấy sớm bị ngươi làm cho tuyệt tử tuyệt tôn rồi”.

      Tô Trầm Triệt im lặng, tiện ra đó mới chính là chủ ý của mình…

      Có tiếng chuông lanh lảnh vang lên, thiếu nữ xinh đẹp từ ngoài thò đầu vào, có chút ngại ngùng: “Thập Nhị Dạ công tử…”.

      Tô Trầm Triệt quay người, nở nụ cười thân thiện như thường lệ: “Là tại hạ. Xin hỏi nương có việc gì?”.

      Đỗ Tiếu Tiếu vặn vặn cây trâm bạc cầm tay, cố che giấu nỗi e thẹn khi đối diện với người trong mộng: “Muội, muội ngưỡng mộ huynh từ rất lâu rồi… biết muội có thể làm quen với huynh được ?”.

      Tô Trầm Triệt cười: “Xin lỗi, người trong lòng ta ở đây, kết thân với người con khác trước mặt nàng, nếu chọc nàng giận tốt đâu”.

      Đỗ Tiếu Tiếu cam lòng, chỉ Thẩm Tri Ly: “Ả ràng… ràng… là đẹp chút nào, muội đẹp hơn ả, trẻ hơn ả, muội còn biết rất nhiều thứ khác, cầm kỳ thi họa, nữ công gia chánh, múa hát võ công, còn nữa… Sao muội lại được…”.

      Nụ cười của Tô Trầm Triệt bỗng đanh lại vài phần.

      “Trong mắt ta nàng ấy là đẹp nhất, ai sánh được.”

      Giọng của chàng vẫn bình thường nhưng trọng lượng của câu này lại nặng tựa ngàn cân.

      Đỗ Tiếu Tiếu ngây người ra, bỗng chốc biết nên gì.

      Thẩm Tri Ly vỗ vỗ vai nàng ta, ngữ khí ôn hòa: “Biết tỏ tình với nam nhân mà biết vào thăm ca ca của mình à? Vết thương của tuy nặng lắm nhưng phải nằm tĩnh dưỡng vài ngày đấy”.

      Cho dù biểu lộ gì nhưng Đỗ Tiếu Tiếu có thể nghe ra vài phần trách tội trong câu .

      Muốn phản bác lại nhưng biết phải phản bác ra sao, Đỗ Tiếu Tiếu giậm chân hậm hực rồi thẳng vào phòng.

      Nhìn theo bóng Đỗ Tiếu Tiếu, Thẩm Tri Ly trong lòng thầm nghĩ: Đúng là có phúc mà biết hưởng. Từng chứng kiến thái độ Tô Trầm Triệt đối với Diệp Thiển Thiển nên nàng biết dù là thích Tô Trầm Triệt hay được Tô Trầm Triệt thích đều chẳng phải là chuyện tốt lành.

      có thể đối xử tốt đến mức cả tính mạng cũng màng với người mình thích, nhưng lại có thể tuyệt tình “ nhớ có nghĩa là tồn tại” với người mình từng thích, thế ai dám chắc nàng phải là Diệp Thiển Thiển thứ hai?

      “Tri Ly.”

      Thẩm Tri Ly vô thức ừ tiếng quay đầu lại.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :