1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

CÔNG TỬ VÔ SỈ_Duy Hòa Tống Tử (Full 3 tập)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      3.3

      đợi gì thế?”

      Hơi thở của Hoa Cửu Dạ phả vào tai Thẩm Tri Ly, khiến người ta bất giác sởn gai ốc.

      Con mãng xà to lớn quấn vài vòng người Thẩm Tri Ly, lưỡi rắn màu đỏ chót chốc chốc lại thè ra...

      đụng chạm dịu dàng bên tai khiến Thẩm Tri Ly giật nảy mình, nàng vùng vẫy thoát ra.

      bàn tay lạnh ngắt bịt miệng nàng lại, Hoa Cửu Dạ cười khẽ tiếng, sắc mê hoặc mang chút lạnh lùng: “ đến đây đâu, Diệp Thiển Thiển chặn ở bên ngoài. Họ tình cũ gặp nhau, đâu còn tâm trí quan tâm đến muội, sư muội ngoan ngoãn theo ta về , chúng ta cùng ôn lại chuyện cũ”.

      Diệp Thiển Thiển...

      phải là nhớ gì nữa ư!

      nỗi uất nghẹn thành lời trào dâng trong tim Thẩm Tri Ly.

      Đầu óc nàng đờ đẫn trong giây lát, cánh tay Hoa Cửu Dạ bỗng ghì chặt hơn, cười chế nhạo bên tai nàng: “Lúc này mà thẫn thờ như thế ta tức giận đó”.

      Thẩm Tri Ly mấp máy môi: “... Sư huynh, huynh đừng như vậy”.

      Hoa Cửu Dạ hơi nhướng mày: “Vậy muội thích ta thế nào, hả?”.

      Thẩm Tri Ly: “... Huynh bảo mãng xà thả muội ra”.

      “Thả ra rồi muội về cùng ta chứ?”

      Thẩm Tri Ly cảnh giác gật đầu.

      Hoa Cửu Dạ nở nụ cười: “Được”, rồi búng tay cái, con mãng xà từ từ thả nàng ra.


      Thẩm Tri Ly thở hắt ra, đột nhiên eo bị siết chặt, tầm nhìn xoay mòng mòng, định thần trở lại, Hoa Cửu Dạ vác nàng vai.

      Ngoặt tay rút ra hai cây ngân châm mảnh như sợi bạc, Thẩm Tri Ly định đâm xuống, Hoa Cửu Dạ nhanh như cắt chụp lấy tay nàng lật lại cho nàng tự đâm kim vào người mình.

      Cảm giác tê liệt xâm chiếm toàn thân, Thẩm Tri Ly bỗng chốc cứng đờ ra.

      Dường như chẳng chút tức giận, Hoa Cửu Dạ vẫn cười: “Về nhà thôi sư muội, ta, muội và cả Thẩm Thiên Hành còn món nợ chưa tính đó”.

      Sải bước ra khỏi quán trọ, đường phố tấp nập, người qua lại ngớt, hoa quế trồng bên đường từng cụm từng cụm nở rực rỡ, mùi hương ngào ngạt.

      Duy chỉ thấy bóng dáng Tô Trầm Triệt đâu.



      Tự tác nghiệp, bất khả hoạt(*).

      (*) Nghĩa là: Mình làm mình chịu.

      Tay chân thể cựa quậy, Thẩm Tri Ly bị vứt lên xe ngựa cách dễ dàng, đành để mặc cho chiếc xe ngựa tròng trành đưa nàng về cốc.

      Hoa Cửu Dạ ngồi bên kia, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, con ngươi đen thẫm tối sầm lại như đêm sâu, khóe miệng hơi nhếch lên cười mà như cười, vết sẹo ở đuôi mắt càng làm tăng thêm vẻ quái dị.

      tay tì cằm, tay chốc chốc gãi đầu mãng xà, con mãng xà hình như rất thích kiểu vuốt ve này nên ngoan ngoãn uốn éo dưới tay .

      Thẩm Tri Ly cũng bình tĩnh trở lại... Dù sao nữa, tính mạng bé của nàng nằm trong tay Hoa Cửu Dạ, lúc này giả vờ thân thiện còn đợi lúc nào nữa!

      Nàng cố gắng dịu giọng : “Sư huynh, vết thương mặt huynh... bôi Bích Hà Cao, quá ba ngày là có thể biến mất!”.

      “Vết thương? Muội cái này?” Hoa Cửu Dạ quay đầu lại, sờ vết thương má, liếm liếm môi, “Dĩ nhiên là có thể chữa nhưng chữa khỏi rồi làm sao khiến ta ghi nhớ được chứ? May nhờ có vết thương này mà ta mới nhớ các người lâu như vậy đấy”.

      Ngữ khí khiến người ta phải rùng mình.

      Định vỗ mông ngựa lại vỗ ngay phải chân ngựa(*)!

      (*) Trong tiếng Trung “vỗ mông ngựa” có nghĩa là nịnh bợ.

      giọt mồ hôi lạnh rơi xuống, giọng của Thẩm Tri Ly càng nhàng hơn: “Vậy , sư huynh ăn cơm chưa, trong viện của muội vẫn còn vài vò mỹ tửu chưa đào lên đấy”.

      “Ừm, ta biết” Hoa Cửu Dạ cười , “Ta uống hết rồi, còn nữa mấy con gia cầm quý báu mà muội nuôi thịt cũng rất ngon, đều rất hiếm có đấy... Đúng rồi, ta còn đào kho vàng của muội, ngờ Thẩm Thiên Hành chết , tài kiếm tiền của tiểu sư muội còn hơn ông ta bậc, số ngân lượng đó đủ để sư huynh tiêu pha đến khi chết, là rất cảm tạ...”.

      Ta nhịn!

      Ta nhịn ta nhịn!

      Ta nhịn nổi rồi!!!

      “Hoa Cửu Dạ, ngươi cứ thử đụng vào xu trong kho vàng của ta mà xem, lão nương liều mạng với ngươi!”

      tiếng gầm điên cuồng phát ra, Thẩm Tri Ly lúc này mới nhận ra cục diện trước mặt, lập tức nén đau cười cầu tài: “ có gì, có gì, vừa rồi chỉ đùa thôi, sư huynh vui là được rồi”.

      Hoa Cửu Dạ cười lớn, chút do dự tiến lên phía trước thò tay bẹo má Thẩm Tri Ly: “Sư muội đúng là lúc nào cũng đáng ”.

      Đáng cái đầu ngươi!

      Cái lão già chết tiệt, ông hiển linh mau mau đánh chết cái tên tai họa này !

      ***

      Bậc thang bị Hoa Cửu Dạ san bằng, xe ngựa thẳng đến viện của nàng.

      Sau chiêu vừa rồi, Thẩm Tri Ly đoạn tuyệt hoàn toàn ý nghĩ giả vờ lấy lòng Hoa Cửu Dạ, càng giả vờ nàng càng muốn hộc máu.

      Qua khe hở nơi rèm xe có thể nhìn thấy lính gác ở Hồi Xuân cốc bị thay đổi hoàn toàn.

      Lúc xuống xe vẫn là Hoa Cửu Dạ khiêng nàng xuống, Thẩm Tri Ly tay thể nhúc nhích, đành phó mặc.

      Nơi nàng bị vứt xuống rất quen thuộc: Giường của nàng lúc trước.

      Thẩm Tri Ly lấy lại tư thế rồi nhìn xung quanh, chỉ cảm thấy máu trong lồng ngực sục sôi, rồi xông lên não, nàng cắn răng nhẫn nhịn: “Sư huynh, đồ đạc trong phòng muội đâu?”.

      Chiếc bình gốm xanh hình ốc của nàng, chiếc bát bảo minh đăng bằng vàng nguyên chất của nàng, bức bình phong thêu hoa bằng chỉ vàng của nàng...

      Hoa Cửu Dạ đảo mắt lượt, tùy tiện : “Bán rồi”, nghĩ ngợi rồi bổ sung, “Ngoài cổng có người thu dọn rác, ta bảo cân ký bán rồi”.

      Thẩm Tri Ly giọng run lên: “Cân... cân ký... huynh có biết những thứ đó đáng giá bao nhiêu ngân lượng hả?”.

      Hoa Cửu Dạ lấy con chuột bạch từ trong chiếc lồng để ở góc ra, vứt cho mãng xà, : “Chẳng liên quan gì đến ta, dù gì đó cũng là đồ của muội”.

      Thẩm Tri Ly lại run lên, nhắm mắt: “... Huynh giết ta ”.

      Hoa Cửu Dạ chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt sắc tựa dao dừng lại hồi lâu người Thẩm Tri Ly, rồi đột nhiên nở nụ cười khiến người ta bất giác nổi da gà: “Sư muội, ta sao có thể giết muội chứ?”.

      Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu thẳng vào phòng nhưng lại tránh nơi Hoa Cửu Dạ đứng.

      Tia sáng loang lổ từ trán trượt xuống, điểm bóng nền nhà.

      Nét mặt của chìm trong bóng tối, thể nhìn thấy .

      “Để ta nghĩ coi nên làm gì muội nhỉ... chiếm đoạt muội thế nào?”

      Giống như cố ý, cuối hơi lên cao giọng chút, ngữ khí uể oải như thể thờ ơ đó thể phân biệt được giả.

      Thẩm Tri Ly bỗng nhiên run lên nữa, mắt mở to bình thản : “Huynh trở về phải là vì điều này chứ?”.

      Hoa Cửu Dạ gật đầu: “Ừ, phải, nhưng tiện thể làm luôn cũng hề gì”.

      Trong lúc , nệm giường chỗ Thẩm Tri Ly ngồi bỗng trũng xuống, Hoa Cửu Dạ xộc đến, bàn tay linh hoạt của người hành nghề y cởi phăng phần dây áo trước ngực nàng ra.

      Ngực Thẩm Tri Ly phập phồng: “Huynh hề thích muội, hà tất phải làm việc này?”.

      Hoa Cửu Dạ cười: “Sao muội biết ta thích muội”.

      Thẩm Tri Ly nhếch môi: “Trước đây huynh bắt nạt muội thôi bàn đến, dù gì chúng ta đều còn tuổi... Cuối cùng, chắc huynh biết muội bán đứng huynh rồi chứ?”.

      “Ta biết, muội về phe Thẩm Thiên Hành.” Hoa Cửu Dạ cười nhạt, luồng khí lạnh ập đến, “Muội chọn ông ta quả sai, lúc đó ta bất luận thứ gì cũng đều sánh bằng ông ta. Muội xem, muội nay phải sống rất tốt sao? Điều này chứng minh lựa chọn của muội tồi mà...”.

      Lời thấp thoáng chế giễu.

      Thẩm Tri Ly cụp mắt xuống, trong mắt thoáng lóe lên vẻ đành.

      Tiếp sau đó giọng nàng trở nên lạnh lùng: “Nếu huynh muốn báo thù sư phụ hà tất phải làm liên lụy đến Hồi Xuân cốc, dù sao sư phụ cũng mất rồi, huống hồ tốt xấu gì sư phụ cũng dưỡng dục huynh bấy nhiêu năm, huynh sao có thể vong ân phụ nghĩa, là cầm thú...”.

      Hoa Cửu Dạ cởi phăng áo ngoài của Thẩm Tri Ly, tiếp lời nàng: “Ông ta chết, ta bây giờ phải báo thù đồng bọn của ông ta sao? Ừ, ta chính là cầm thú sai!”.

      Gió lạnh khiến Thẩm Tri Ly rùng mình, ngón tay Hoa Cửu Dạ lại cởi tiếp áo trong.

      “Sư huynh, huynh bình tĩnh chút...”

      “Ta rất bình tĩnh cởi áo muội đây”, Hoa Cửu Dạ tặc lưỡi , “Ta hề xé nhé”.

      Khoảng da trắng ngần chưa bao giờ thấy mặt trời ở bờ vai để lộ ra trong khí, Thẩm Tri Ly nghĩ cách xoay xở: “Sư huynh, ra hôm nay muội tới tháng”.

      Hoa Cửu Dạ tiếp lời: “Ta chê muội đâu”.

      Nhưng muội chê huynh!

      Thẩm Tri Ly tiếp tục nghĩ cách xoay chuyển tình thế: “, sư huynh, ra mấy năm nay muội tu luyện ra loại công pháp, khi giao hợp với người nào đó hút hết nội lực của người đó”.

      Hoa Cửu Dạ cười : “ sao, sư huynh cần nội lực cũng có thể ngang dọc giang hồ”.

      Mắt nhìn áo sắp cởi gần đến ngực, Thẩm Tri Ly nghiêm giọng : “Sư huynh, ra muội có mang”.

      Ngón tay Hoa Cửu Dạ quả nhiên khựng lại, ngẩng đầu nhìn nàng: “Của ai? Ta giết ”.

      Thẩm Tri Ly ngập ngừng : “Muội cũng biết”.

      Hoa Cửu Dạ trầm ngâm lúc: “Sinh nó ra, sau đó trích máu kiểm tra xem nó là con của ai, rồi ta giết , ừm, đứa bé đó cũng tiện thể giết luôn”.

      Lời của nửa lời cũng giống đùa.

      Thẩm Tri Ly rơi lệ: “Sư huynh, năm đó đều là lỗi của lão sư phụ chết tiệt, liên quan gì đến muội”.

      Hoa Cửu Dạ toét miệng cười, nét mặt dịu dàng: “Đúng hay sai hôm nay ta cũng phải có cho được muội”. “

      Nghĩ trước nghĩ sau nàng tìm ra người để chửi.

      Thẩm Tri Ly gào thét trong lòng, Tô Trầm Triệt đồ khốn nhà ngươi, có tình cũ rồi là quên ngay người mới, ta sắp bị người ta làm nhục rồi, ngươi sao còn chưa tới!

      Dường như nghe được tiếng nàng, sắc còn dịu dàng hơn vọng đến: “Thả Tri Ly của ta ra, nếu ta giết nó!”.

      Thẩm Tri Ly liếc mắt, nhìn thấy Tô Trầm Triệt bộ dạng có chút thảm hại tay cầm trường kiếm, ánh mắt lành lạnh nhìn về phía nàng.

      ... Thẩm Tri Ly chưa từng có giây phút này, cảm thấy Tô Trầm Triệt đẹp trai chết được!

      Chỉ là, thứ mà dùng để uy hiếp Hoa Cửu Dạ chính là...

      Con rắn đó?

      Thẩm Tri Ly khóe miệng giựt giựt, Tô Trầm Triệt, ngươi có thể tìm thứ đáng giá chút được ?
      B.Cat thích bài này.

    2. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      3.4

      Hoa Cửu Dạ đột nhiên mặt biến sắc, ánh mắt lạnh lùng liếc qua: “Được, nếu ngươi dám động đến sợi lông của nó, ta cho ngũ mã phanh thây ngươi khiến ngươi chết có chỗ chôn”.

      Ái chà...

      Thẩm Tri Ly nén được : “Vì sao giá trị của ta chỉ sánh ngang với giá trị của con rắn?!”.

      ”, Hoa Cửu Dạ từ từ quay lại, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười châm chọc, “Nó quan trọng hơn muội”.

      Thẩm Tri Ly: “Tô Trầm Triệt, ngươi giết con rắn đó ...”.

      ***

      Người rắn hoán đổi.

      Thẩm Tri Ly loạng choạng ngã vào lòng Tô Trầm Triệt, miễn cưỡng : “Mau chạy”.

      Tô Trầm Triệt chỉnh trang lại y phục cho Thẩm Tri Ly xong xuôi mới vận khinh công chuẩn bị rời khỏi.

      “Đợi .”

      Bên giường, Hoa Cửu Dạ vuốt ve đầu con rắn, thần sắc ổn định, từ tốn : “ đến rồi đâu có dễ thế được? Sư muội, xem cổ tay muội ”.

      Thẩm Tri Ly cúi đầu, ở đó biết từ lúc nào sợi chỉ màu hồng nhạt.

      Đầu nàng nhanh chóng lật giở điển tịch, thẫn thờ : “Cổ độc Nam Cương”.

      Nàng tuy ra khỏi Hồi Xuân cốc nhưng cũng biết năm đó Hoa Cửu Dạ rời khỏi Hồi Xuân cốc, sau ba năm im hơi lặng tiếng thành danh ở Nam Cương chỉ trong thời gian ngắn.

      Đơn thương độc mã đốt thánh điện Nam Cương, bị Nam Cương tứ đại cổ sư truy sát năm tháng trời, kết quả những thoát được mà còn khiến tứ đại cổ sư hai chết hai bị thương, ràng chiến tích kinh người, danh xưng Hoa Cửu Dạ cũng dần dần lan truyền trong giang hồ Trung Nguyên.

      Che giấu nỗi kinh ngạc, Thẩm Tri Ly chút khách khí đáp trả: “Sư huynh, huynh nhìn ngực của huynh”.

      Hoa Cửu Dạ vạch cổ áo mình, bình thản nhìn vòng khí đen trước ngực.

      “Dạ dị chi độc? Ồ, chính là loại độc kinh tởm nhất vô vị nhất khó giải nhất, được điều chế từ chất bài tiết của chín chín tám mươi mốt loại độc vật đó ư? vất vả cho sư muội quá...”, nhếch môi, “... Muội đoán chắc ta lười động thủ bào chế thuốc giải cho mình thế ư?”.

      Thẩm Tri Ly gật đầu: “Trao đổi thuốc giải”.

      Cái tên này hồi đó lười như con lợn! Cái gì cũng bắt nàng làm!



      “Sư muội đúng là hiểu ta, nhưng...”

      Hoa Cửu Dạ lười nhác ngẩng đầu, huơ tay: “Nểu ta ta sao... Thứ hạ độc muội là ta lấy từ trong tay mấy lão súc sinh ở Nam Cương đó, đến độc tính của cổ độc ta còn biết nữa là”.

      Huynh xem ta là con ngốc chắc!

      Thẩm Tri Ly cố kìm nén cơn tức muốn hộc máu: “Cái gì cũng biết mà huynh dám hạ độc!”.

      Hoa Cửu Dạ dịu dàng vuốt ve thân rắn, đôi mắt dài híp lại: “ hề gì, muội ở lại đây, sư huynh giúp muội thử từng cách , thế nào rồi cũng tìm ra phương pháp giải độc”.

      Thẩm Tri Ly trong lòng chửi Hoa Cửu Dạ trăm lần rồi lại trăm lần nữa!

      “Tô Trầm Triệt, chúng ta !”

      có hồi , Thẩm Tri Ly ngạc nhiên quay đầu sang: “Tô Trầm Triệt...”.

      Tô Trầm Triệt cúi đầu suốt từ lúc nãy đột nhiên ngẩng đầu lên, Thẩm Tri Ly kịp đề phòng, đối diện ngay với gương mặt rạng rỡ nụ cười, tim nàng bỗng thắt lại, định Tô Trầm Triệt bế nàng lên rồi đặt nàng ngồi tựa vào chiếc ghế ở góc phòng, lại cởi áo ngoài ra đắp lên người nàng, giọng vô cùng dịu dàng: “Tri Ly, nàng ở đây đợi ta lát nhé”.

      Thế nhưng cười rạng rỡ chừng nào, Thẩm Tri Ly càng sợ hãi chừng đó.

      Cái cảm giác này sao giống với... im lặng trước khi bộc phát vậy?

      Sao có gì đó bất an...

      Xoẹt xoẹt!

      Thanh trường kiếm trong tay Tô Trầm Triệt đột nhắm thẳng vào người Hoa Cửu Dạ, chiếc giường bằng gỗ sưa của Thẩm Tri Ly bị chẻ ra làm đôi.

      Hoa Cửu Dạ nghiêng người né sang bên, đôi mắt như lưỡi dao đầy nguy hiểm, cười lạnh : “Ngươi muốn đánh tay đôi với ta sao?”.

      Tô Trầm Triệt nở nụ cười khiêm tốn: “ phải là đánh tay đôi, mà là ta đánh ngươi”.

      Trong khi thanh trường kiếm vung lên.

      Hoa Cửu Dạ giơ thanh đoản đao ra đỡ, đồng thời lật ngón tay lên, rút ra cây sáo sắt dắt ở thắt lưng, thổi khẽ tiếng, con mãng xà trước đó còn nhàn nhã uể oải bỗng tóe lên tia giận dữ trong mắt, nhe nanh lao tới.

      Trận chiến ác liệt, bóng kiếm và tiếng sáo giao nhau, tiếng rơi vỡ đồ đạc trong phòng ngừng vang lên.



      Trong chốc lát, có thể nghe tiếng đối thoại ngắn ngủi.

      “Nếu còn chém rắn của ta ngươi có tin ta khiến ngươi cả đời này thể làm người được !”

      “Vậy cũng mong ngươi đừng cầm cây sáo thọc vào chỗ nên thọc.”

      Thẩm Tri Ly ngồi đờ đẫn như khúc gỗ, mắt mở to nhìn căn phòng thân của mình bị hai thanh vũ khí với lực sát thương cực lớn phá nát, thất vọng não nề, lòng đau như cắt.

      “Đồ khốn, các ngươi dừng tay lại hết cho lão nương ngay!!!”

      ***

      Lời buột ra, hai bóng người xẹt qua bỗng ngừng lại.

      Bóng áo trắng vút tới trước, ngón tay thon dài vuốt những lọn tóc bị rối của nàng, ôn tồn : “Tri Ly, khó chịu ở đâu?”.

      Hoa Cửa Dạ lau cây sáo sắt, lười nhác : “Muội ấy phải là khó chịu mà là xót của”, liếc xéo Thẩm Tri Ly cái, chế giễu : “Vẫn cái bộ dạng nghèo kiết xác dám ngẩng mặt nhìn đời ấy”.

      Thẩm Tri Ly mặt hơi biến sắc, cố nhịn : “Tô Trầm Triệt, chúng ta .”

      Tô Trầm Triệt thu kiếm, nhấc bổng Thẩm Tri Ly lên.

      Hoa Cửu Dạ lần này ngăn lại, chỉ là thần thái ung dung cười mà như , : “Sư muội, muội vẫn phải quay về thôi”.

      “Muội chỉ có nước quay về.”

      Lời cuối cùng rơi vào tĩnh lặng, Tô Trầm Triệt bế Thẩm Tri Ly sải bước rời khỏi phòng.



      Đợi bóng người xa khuất tầm mắt, Hoa Cửu Dạ mới chầm chậm chống tay vịn tường, đổ ập xuống.

      Vài giọt máu tươi theo khóe miệng chảy ra, rơi xuống, tí tách vài tiếng, thành vệt máu tươi loang lổ nền nhî

      Vừa rồi dựa vào con mãng xà và chất độc có sẵn trong người nên mới cầm hòa với Tô Trầm Triệt, nếu chỉ luận võ công chưa chắc đánh lại Tô Trầm Triệt.

      Bây giờ lại... đáng chết , sao lại phát tác vào lúc này cơ chứ.

      sớm muộn gì cũng phải trở về Nam Cương chuyến giết chết lũ súc sinh đó!

      Con mãng xà mệt mỏi nằm nghỉ ở góc hình như nhận ra vẻ bất thường của chủ nhân, uốn éo tấm thân vân tím trườn đến chỗ , cái đầu to ngóc lên gác vào tay Hoa Cửu Dạ.

      Ánh mắt lạnh giá của Hoa Cửu Dạ ánh lên chút dịu dàng, bàn tay cầm đoản đao dịu dàng vuốt ve con mãng xà, giọng cũng bất giác mềm xuống: “Xin lỗi nhé”.

      Thanh đao cứa vào vảy rắn, máu theo vết cắt chảy ra.

      Hoa Cửu Dạ cúi người xuống, đầu lưỡi liếm vào vết thương mình rắn, tham lam nuốt lấy dòng máu đỏ tươi ồ ạt chảy ra.

      Nhịp tim đập loạn xạ dần dần ổn định trở lại.

      Khuôn mặt trắng bệch, quái dị trong thoáng chốc lên vẻ hung tợn và cuồng bạo bất chấp tất cả.

      Con mãng xà khẽ vùng vẫy, Hoa Cửu Dạ bất giác bừng tỉnh, rời môi ra.

      từ từ ngồi thẳng lên, mu bàn tay thô bạo quẹt vết máu rắn miệng, nhắm mắt lại như thể chán ghét chính bản thân mình.

      cổ tay chằng chịt sẹo có sợi dây đen nhánh thắt ngang.

      còn muốn nhớ đến những năm tháng giống như địa ngục, những năm tháng lưu lạc ở Nam Cương đó nữa.

      Con mãng xà trườn đến, chầm chậm ôm lấy thân rắn to lớn, áp chặt người vào, dường như chỉ như thế mới có thể tìm lại được chút ấm áp trong lòng.

      ấm áp từ rất lâu trước đó, ấm áp mà muốn giữ lấy suốt đời.

      Cảm giác hoang mang và bất lực chỉ xuất trong chốc lát, mở mắt ra, thái độ thờ ơ và lạnh lùng lại quay trở lại gương mặt .

      Cổ độc này là vướng víu...

      Hoa Cửu Dạ liếm dư vị tanh mặn còn đọng lại môi, cẩn thận bôi thuốc trị thương vào thân rắn, ngón tạy nhç nhàng tỉ mỉ, hệt như hoàn thành tác phẩm thủ công.

      Mỗi khi phát tác lại bị cảm giác quái lạ mơ hồ xâm chiếm, từ lâu còn là Hoa Cửu Dạ yếu đuối vô dụng của ngày xưa nữa rồi.

      Những việc muốn làm, ai cũng ngăn cản nổi!

      ***

      Bế Thẩm Tri Ly được đoạn khá xa, Tô Trầm Triệt im lặng lời, khí nhất thời trầm lắng.

      Lúc này là lúc nào mà còn giận với dỗi!

      theo hướng bắc, hướng đó có lính gác.” Do dự lát, Thẩm Tri Ly lại : “Thuốc tê trong người ta vẫn chưa giải hết, thuốc giải ở nang thứ hai trong túi áo, là chiếc bình , đưa lên mũi để ta ngửi là được rồi”

      Lời còn chưa dứt Tô Trầm Triệt đút tay vào trong áo nàng.

      Thẩm Tri Ly mặt chút cảm xúc: “Tô Trầm Triệt, tay của ngươi sờ mó gì thế?”.

      Tô Trầm Triệt vô tội : “Tìm thuốc giải”.

      Tay càng thọc sâu vào trong tìm kiếm.

      Thẩm Tri Ly cố nhịn: “Thôi, nể tình ngươi vừa mới cứu ta... Đồ khốn, đừng có mà thừa nước đục thả câu!”.

      Hít thuốc giải xong, chưa đầy nửa tuần nhang, tay chân Thẩm Tri Ly có thể cử động được.

      Từ tay Tô Trầm Triệt nhảy xuống, cử động tay chân hồi, Thẩm Tri Ly mới nhìn ra bên ngoài : “Lúc nãy ngươi làm sao vào được? Dựa vào thân thủ của ngươi nếu đưa ta ra ngoài an toàn có thể nắm chắc mấy phần thắng?”.

      “Cổ tay nàng...”

      “Ồ, ngươi đến cổ độc Nam Cương à”, Thẩm Tri Ly như hề gì, cười , “Ta từng xem y thư, màu sắc của cổ độc Nam Cương càng đậm càng nguy hiểm, còn giống như cổ tay ta thế này có gì đáng lo!”.

      Lại im lặng lúc, Tô Trầm Triệt bỗng dưng tủi thân : “Nàng hề tức giận sao?”.

      Thẩm Tri Ly hiểu chuyện gì: “Cái gì?”.

      “Lúc nãy sư huynh nàng...”

      Chạm tay lên má, Thẩm nghĩ ngợi: “Có chút, nhưng là ta có lỗi với trước, hơn nữa có lẽ cũng làm hại đến ta... Cho nên cũng tức giận cho lắm.”.

      cuối còn chưa kịp thốt ra hết Thẩm Tri Ly bị Tô Trầm Triệt ôm vào lòng.

      “Nhưng Tri Ly... ta rất tức giận, rất lo lắng... lúc nhìn thấy nàng xiêm y xộc xệch, vai và nửa ngực lộ ra, lại bị ta ôm trong lòng, ta thậm chí rất muốn giết chết sư huynh của nàng...”

      “... Ngươi cần phải cố ý nhấn mạnh bộ dạng của ta lúc đó như thế!”

      Cái ôm ngập chìm trong tâm trạng bi phẫn cơ hồ thể thoát ra được.

      Thẩm Tri Ly vừa mới giải thuốc tê, căn bản thể vùng ra, ngước lên nhìn trời, thở dài : “ để tâm đến thế ư? Vậy lúc ở đầu trấn ngươi vì sao đến sớm hơn... Ngươi chắc là gặp Diệp Thiển Thiển rồi chứ gì”.

      Tô Trầm Triệt hơi thả lỏng tay ra, ngạc nhiên vui sướng nhìn Thẩm Tri Ly: “Nàng ghen ư?”.

      Thẩm Tri Ly: “...”.

      Nhìn đuôi mắt Thẩm Tri Ly hơi nheo lại, đôi mắt màu hổ phách tuyệt đẹp cũng cụp xuống, nụ cười Tô Trầm Triệt có chút buồn bã: “Ta nhận ra ta, ta cho ta câu, bắt đầu động thủ cách rất ngang ngược, vai ta vẫn còn có vết thương bị ta chém đây này...”. Ngừng lát, lại vừa ngẫm nghĩ vừa lấy lòng : “Con hung dữ như thế đâu thể sánh được với Tri Ly nhà ta, sao ta có thể thích ta được? Ta cảm thấy chắc là ta thầm ta thành nên mới thẹn quá hóa giận, quá hóa hận thôi... Ấy, Tri Ly, nàng cởi y phục của ta làm gì thế, giữa thanh thiên bạch nhật mà, nếu nàng muốn...”.

      Thẩm Tri Ly cúi đầu, vạch áo xem vết thương: “Câm miệng”.

      vai quả có vết thương chảy máu, may mà quá sâu...

      Thẩm Tri Ly vừa lấy thuốc Kim Sang trị thương vô cùng hiệu nghiệm ra rắc lên vết thương vừa nghĩ: Đồ ngốc, bị thương rồi mà vừa nãy còn đánh với Hoa Cửu Dạ kịch liệt như thể!

      Nhưng nàng lại để ý môi mình nở nụ cười từ lúc nào.

      ----------------------------------
      B.Cat thích bài này.

    3. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 4: Tình địch rất bá đạo

      4.1

      Băng bó vết thương cho Tô Trầm Triệt xong, Thẩm Tri Ly mới như đột nhiên nhớ ra chuyện gì bèn hỏi: “Hôm nay là ngày mấy?”.

      Tô Trầm Triệt ngẫm nghĩ: “Mồng Năm tháng Chín”.

      Cúi đầu nhẩm tính ngày, Thẩm Tri Ly chau mày : “Ta phải đến nơi trước, cách đây xa”.

      Tô Trầm Triệt mỉm cười: “Nàng đâu ta theo đó”.

      Thẩm Tri Ly nhìn sang hướng khác.



      Phía Bắc viện của nàng thông với thác nước nên lính gác được bố trí ở đây rất ít.

      vòng men theo thác nước có thạch đạo bí mật, men theo cầu thang xuống đến động đá.

      Thẩm Tri Ly dẫn đường Tô Trầm Triệt vào động đá, chỉ vào cánh cửa đá đóng chặt : “Ta vào đó khoảng nửa canh giờ, nếu có gì gấp ngươi có thể quay lại Hồi Xuân cốc dạo chơi”.

      Tô Trầm Triệt chớp mắt: “Ta thể theo nàng vào đó ư?”.

      Thẩm Tri Ly cự tuyệt chút do dự: “ được, tuyệt đối được phép vào theo!”, nghĩ ngợi lát rồi lại bổ sung: “Bên trong có gì nguy hiểm đâu”.

      chút thương lượng cũng có.

      Tô Trầm Triệt biết làm cách nào, vuốt vuốt sống mũi ngồi bệt xuống đất, mỉm cười với nàng: “Được thôi, ta đợi nàng. Nhưng có chuyện gì nhất định phải gọi ta đấy”.



      Trong động đá phải chẳng có thứ gì, Tô Trầm Triệt với tay lấy ra quyển sách từ bậc thang đá.

      Ồ, là quyển truyện truyền kỳ.

      Xem lướt qua nội dung, đại khái kể về câu chuyện tiểu thư nhà giàu tình đầu ý hợp với thư sinh, nhưng lại bị người nhà ngăn cấm. Tiểu thư đem theo ngân lượng cùng thư sinh bỏ trốn, thư sinh dùng số ngân lượng đó vào kinh ứng thí, đạt được công danh, sau đó được người nhà tiểu thư nọ thừa nhận, cuối cùng hai người sống bên nhau hạnh phúc đến trọn đời.

      Câu chuyện có gì mới lạ nhưng cuốn sách lại thấy kết cục khác viết bằng thế chữ khái nhắn, thanh thoát phóng ứng.

      Thư sinh cầm số ngân lượng đó chẳng những ứng thí mà còn tiêu xài phung phí, lại mưu tính bán tiểu thư vào thanh lâu để có thêm ngân lượng tiêu pha. Tiểu thư biết được, trong nỗi thất vọng ê chề, giết thư sinh rồi tự vẫn.

      Chủ nhân của phần chữ khải đó dường như rất hài lòng với kết cục này nên viết thêm vài chữ nữa.

      “Thế nhân giai bạc hạnh, duy hữu ngân tử chân(*).”

      (*) Người đời đều bạc bẽo, chỉ có ngân lượng là .

      Tô Trầm Triệt vuốt vuốt quyển sách, suy nghĩ mông lung rồi mỉm cười.

      Tri Ly của mình là đáng .



      Tô Trầm Triệt lại tìm quyển truyện khác xem tiếp, thời gian cứ thế trôi qua rất nhanh.

      Cửa động đá lại mở, Thẩm Tri Ly lảo đảo bước ra rồi đóng cửa lại, sắc mặt nhợt nhạt rất nhiều.

      Thấy Tô Trầm Triệt vẫn còn ở đó, môi Thẩm Tri Ly khẽ nở nụ cười, rồi gào lên: “Đừng có làm lộn xộn sách của ta đấy”.

      Tô Trầm Triệt nhanh tay bỏ quyển sách xuống bước tới đỡ nàng.

      nhíu mày, giọng chứa đầy quan tâm chút giả tạo: “Tri Ly…”.

      Lần này Thẩm Tri Ly đẩy ra, ngả đầu vào ngực Tô Trầm Triệt: “Ta sao, để ta ngủ lát khỏe ngay thôi”.

      Nàng dường như rất mệt, chẳng mấy chốc chìm vào giấc ngủ sâu.



      Tô Trầm Triệt dựa lưng vào bức tường đá, điều chỉnh lại tư thế, để Thẩm Tri Ly nằm trong lòng mình có thể ngủ cách thoải mái nhất.

      Ngón tay thon dài gạt những sợi tóc hơi rối trán Thẩm Tri Ly, nét mặt của nàng lúc ngủ mới an nhiên làm sao. Tô Trầm Triệt lặng lẽ ngắm nhìn, nụ cười môi dường như bình yên trở lại, nhưng khi liếc mắt nhìn cánh cửa đá đóng chặt, đôi mắt màu hổ phách mới lóe lên tia u ám.



      Lúc Thẩm Tri Ly tỉnh dậy là nửa đêm.

      Ngước mắt nhìn lên bắt gặp ngay đôi mắt dịu dàng đến nao lòng của Tô Trầm Triệt, chớp chớp mắt : “Tri Ly, nàng thơm đấy.”

      Từ lúc bị Hoa Cửu Dạ bắt giữ nàng ngày đêm tắm rửa.

      Thẩm Tri Ly: “…Mắc ói quá, đổi câu khác ”.

      Tô Trầm Triệt tư lự: “Thẩm Tri Ly, nàng đẹp đấy”.

      Thẩm Tri Ly: “…”.

      gặp Diệp Thiển Thiển rồi chứ?!



      Ngọ nguậy ngồi dậy, Thẩm Tri Ly cử động tay chân tê cứng, đánh lửa thắp ngọn đuốc thạch động rồi lại nhìn ra ngoài trời, : “Còn chút thời gian nữa là đến giờ Sửu, mọi người đều ngủ, đến lúc đó chúng ta hẵng ra nhé”.

      Tô Trầm Triệt: “Được”.

      Thẩm Tri Ly uể oải vươn vai mới phát Tô Trầm Triệt vẫn còn ngồi ở chỗ cũ: “Ngươi đứng dậy vận động lát à?”.

      Tô Trầm Triệt lắc đầu cười: “ cần đâu”.

      Trực giác mách bảo Thẩm Tri Ly có gì đó ổn, khom lưng nhìn kỹ mới phát cánh tay có vết máu bầm do bị đè lên, nén nổi tức giận: “Ngươi là đồ ngốc hả? biết vận động hả?”.

      Tô Trầm Triệt vẫn cười rất dịu dàng: “Vì nàng ngủ rất say, ta muốn đánh thức nàng”.

      Thẩm Tri Ly khuỵu chân quỳ xuống, giúp Tô Trầm Triệt xoa bóp cánh tay.

      lúc lâu sau mới lên tiếng: “Này, Tô Trầm Triệt, ngươi đừng đối với ta tốt như thế, ta tưởng là đấy…”.

      Tiếng lửa tí tách.

      Giọng Tô Trầm Triệt cũng bị chìm vào trong tiếng lửa, có chút gì đó mơ hồ: “Tri Ly, thế nàng cứ nghĩ là giả ”.

      Thẩm Tri Ly ngớ ra: “Hả?”.

      Gương mặt tuấn của Tô Trầm Triệt vẫn trắng trẻo như lần đầu mới gặp, ánh mắt vẫn trong veo: “Nghĩ là giả nàng còn áp lực nữa, đúng chứ?”.

      “Ta chỉ là muốn đối xử tốt với nàng, chỉ vậy mà thôi.”

      Giây phút đó, Thẩm Tri Ly có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đập thình thịch, nhanh đến nỗi thể khống chế.

      … là có người thế này sao?

      Nàng thả lỏng tay, cụp mắt xuống như muốn che giấu cảm xúc, ngồi dịch sang bên, nhặt thanh củi khều ngọn lửa, trầm ngâm .

      Giọng Tô Trầm Triệt lại vang lên: “Tri Ly, dù gì cũng hãy còn sớm, nàng kể những chuyện trước đây của nàng cho ta nghe có được , ta muốn nghe”.

      Thẩm Tri Ly giọng buồn buồn: “Chuyện của ta chẳng có gì hay để kể”.

      Tô Trầm Triệt tỏ ra có chút thất vọng: “ cam tâm mà, sao ta gặp nàng sớm hơn kia chứ… trong ký ức của ta chỉ có nàng, nhưng ký ức của nàng ta vẫn chưa biết gì cả…”.

      Ánh mắt màu hổ phách khép hờ, vài phần bi thương vài phần đơn.



      Thẩm Tri Ly nắn nắn ấn đường: “Được rồi”.

      Câu vừa dứt thấy Tô Trầm Triệt thu chân gập gối lại, dịch chuyển sát chỗ nàng, đuôi mắt như cười, hai tai dường như dựng lên, biết từ đâu lôi giấy bút ra, : “Nàng kể !”.

      Thẩm Tri Ly: “…”.

      Bây giờ hối hận có còn kịp ?

      ***

      Chuyện trước đây của nàng…

      Quả chẳng phải là quá khứ huy hoàng gì…

      Thẩm Tri Ly nhắm mắt nghĩ ngợi rồi mới từ từ mở ra: “Trước chín tuổi ta ở trong tạp viện, là nơi lần trước ta dẫn ngươi đến. Ở đó thu nhận những người vô gia cư, môi trường hồi đó tệ hơn lúc ngươi nhìn thấy chút, bởi vì có ít kẻ lưu manh lang thang du thủ du thực, nên cũng rất dơ dáy”, ngừng lát, nàng tiếp, “Tính ra ta sống ở đó có khoảng sáu, bảy năm… Ta chưa từng gặp cha mẹ, chỉ có mỗi ký ức ở đó…”.

      Cây bút tay Tô Trầm Triệt hề động đậy, chỉ lặng lẽ nhìn nàng, ánh mắt tâm trạng.

      ra lời mở đầu, bỗng nhiên muốn dừng lại nữa.

      Rất lâu rồi có cơ hội kể với người khác, ngay cả ký ức của nàng cũng có chút mơ hồ nhưng nàng hề muốn quên chúng.

      Ánh mắt Thẩm Tri Ly nhìn xa xăm, cười : “ ra cũng khó lý giải, ta sinh ra trong gia đình toàn nữ nhi, thân thể lại tốt, để nuôi trong nhà chẳng khác gì gánh nặng. Ta nên cảm ơn cha mẹ ta vứt ta đến nơi đó chứ thẳng tay giết hại ta, ít ra họ còn cho ta cơ hội được sống… Vận may của ta tồi, vứt ở đó bao lâu ta được mẹ nuôi nhặt được, bà là phụ nữ mất con đáng thương, bị phu quân của mình vứt bỏ, nhà mẹ đẻ nghèo túng, may mà còn có gương mặt đẹp, nên làm lầu xanh cũng đủ nuôi sống hai mẹ con ta. Nhưng ta lúc nào cũng bệnh tật, mỗi lần bệnh phải dùng rất nhiều ngân lượng, có tiền bà ấy phải làm việc cực khổ hơn… Cuối cùng bà ấy cũng mất…”.

      “… Hôm đó là sinh nhật của ta, bà ấy thương lượng với khách mua vui đưa thêm ít xu lẻ vì muốn mua ít mứt ngọt làm quà sinh nhật cho ta, kết quả bị người ta chẳng chẳng rằng đánh cho trận thừa sống thiếu chết. có tiền chữa bệnh, bà ấy nằm giường quá tháng qua đời… Lúc đó dù chỉ có , hai lượng bạc, , nửa quan tiền thôi có lẽ bà ấy phải chết, ngươi chắc tưởng tượng ra nổi đúng , mạng sống con người lại rẻ mạt đến mức ấy…”.



      Tô Trầm Triệt đột nhiên đặt tay lên vai nàng, chùng giọng : “Tri Ly, đừng nữa”.

      Thẩm Tri Ly đẩy ra, cười nhạt như có chuyện gì xảy ra: “Những chuyện đáng để thương cảm cũng chỉ có thế thôi mà… Sau đó nữa ta ở đại tạp viện bao lâu được sư phụ cứu ra, ông ấy mang ta đến Hồi Xuân cốc, giúp ta chữa khỏi bệnh, còn truyền thụ y thuật cho ta, thậm chí giao cả Hồi Xuân cốc lại cho ta… Sư huynh nhìn bề ngoài tuy vừa hung dữ vừa xấu xa, lúc ra cũng rất trượng nghĩa, tuy bắt nạt ta nhưng khi ta làm gì sai cũng ít lần chịu phạt giúp ta, lúc ta bệnh còn đem đồ ăn vặt và đồ chơi đến cho ta, nhưng ta lúc đó hiểu chuyện nên rất căm ghét huynh ấy…”, rồi lại cười, Thẩm Tri Ly xua tay, “ với ngươi là chuyện của ta chẳng có gì thú vị rồi mà…”.

      Ngón tay nhè chạm vào viền mắt của Thẩm Tri Ly, giọng Tô Trầm Triệt dịu dàng đến độ sắp hòa tan lòng người: “Nhưng nàng sắp khóc rồi kìa”.

      “Làm gì có!” Thẩm Tri Ly rụt vai lại: “Ta chỉ là hơi lạnh chút thôi, ấy ấy, đừng ngồi sát như thế chứ”.

      Tô Trầm Triệt vòng tay trái chậm rãi ôm lấy vai nàng, nhưng chặt, chỉ là tạo thành vòng bảo vệ nàng mà thôi. Chỉ cần nàng muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể vùng thoát ra.

      Thẩm Tri Ly đột nhiên biết nên gì, chỉ thu người lại như thể cảm thấy lạnh, hai tay ôm đầu gối, đôi mi dài khẽ nhắm lại, ngân ngấn nước.

      Những chuyện chưa ra còn rất nhiều.

      Chẳng hạn như lúc mẹ nuôi lâm trọng bệnh, nàng nén bệnh trong người chạy đến biết bao nhiêu y quán, lại cầu cứu biết bao nhiêu khách từng ân ái với mẹ nuôi, nhưng ai muốn cứu giúp người thân duy nhất của nàng.

      Nàng thậm chí còn muốn bán mình nhưng nàng đủ đẹp, sức khỏe lại tốt nên chẳng ai cần.

      Lại chẳng hạn như sau khi mẹ nuôi mất , nàng phải chịu bao nhiêu cái nhìn ghẻ lạnh khinh thường, cuộc sống trôi qua gian nan biết chừng nào. Lúc ngã đường đầy tuyết đứng dậy nổi, nàng cảm thấy có lẽ chết cũng là giải thoát.

      Cho nên, nàng muốn có tiền, có nhiều tiền hơn bất cứ người nào khác.
      B.Cat thích bài này.

    4. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      4.2

      lúc sau, đến tiếng gió vi vu cũng từ từ dừng hẳn, trong đêm dài tịch mịch chỉ nghe thấy tiếng tí tách từ ngọn lửa được nhóm lên bởi những cành gỗ khô.

      Ngọn lửa cháy rất lâu, rất lâu rất lâu sau tiếng tí tách cũng dần mất hẳn.

      Thẩm Tri Ly ráng sức chớp chớp mắt, lúc mở ra, còn nhìn thấy bất kỳ cảm xúc nào của đêm qua trong đôi mắt đó.

      Nàng đứng dậy, hơi do dự lúc nhìn thấy Tô Trầm Triệt, bèn xoay người thoát ra khỏi vòng tay .

      Rồi nàng bước tới chỗ đống lửa tàn, chất đầy củi xong, nhếch miệng : “Chúng ta thôi”.

      Tô Trầm Triệt cũng đứng dậy, trong mắt ngoài thâm tình trước sau như ra còn chút gì đó thương cảm…

      Thẩm Tri Ly đau đầu: “Ngươi có thể đừng nhìn ta bằng ánh mắt thương hại đó được ? Ta muốn với ngươi chính là vì sợ ngươi như thế này… Ta rất đau đầu đấy…”.

      Tô Trầm Triệt lắc đầu cười: “Ta thương hại nàng”.

      Ánh mắt Thẩm Tri Ly tỏ vẻ hoài nghi.

      Ngón tay đẹp của Tô Trầm Triệt vén gọn những sợi tóc hơi rối trán Thẩm Tri Ly, sắc trầm ấm lay động lòng người: “Sau này có ta rồi, ta để nàng có cơ hội cảm thấy mình đáng thương nữa”.

      Thẩm Tri Ly ngẩn ra lúc, hất tay Tô Trầm Triệt ra, húng hắng ho, định bên ngoài đột nhiên có tiếng bước chân vọng lại.

      Biết nơi này tuyệt đối quá năm người!

      ***

      Nhanh như cắt, Thẩm Tri Ly kéo Tô Trầm Triệt trốn ra sau cánh cửa đá.

      Cửa đóng lại rồi, Thẩm Tri Ly mới tạm thời yên tâm, thở phào : “Ngươi được lung tung… Ngươi làm gì đó?”.

      Tô Trầm Triệt gõ gõ vào chiếc quan tài bằng đá, hỏi: “Đây là…”.

      gian phía sau cửa đá rộng vô cùng, thậm chí ở giữa còn có cái hồ nước lạnh, bên trong trồng rất nhiều loài hoa sống dưới nước, tạo thành dải vô cùng đẹp mắt, nhưng vì ở trong gian tăm tối có ánh mặt trời nên có gì đó u, lạnh lẽo.

      Còn quan tài đá đặt ngay cạnh hồ.

      Tô Trầm Triệt cúi đầu, móng tay chạm vào quan tài đá, ánh mắt như nghĩ ngợi điều gì.

      Mái tóc suôn mềm rủ xuống bên vai, che mất gương mặt Tô Trầm Triệt, chỉ để lộ sống mũi cao và nửa mắt dịu dàng, Thẩm Tri Ly bỗng thấy hoang mang.

      Trong cánh cửa này từng có người đàn ông, ánh mắt bịn rịn chất chứa tình cảm sâu nặng vuốt ve chiếc quan tài đá này, cơ hồ có thể khiến bất kỳ người con nào say mê.

      Người đó ngồi bên cạnh quan tài đá, ngồi là ngồi cả đêm, hoặc uống rượu hoặc diễn tấu.

      Khó mà tưởng tượng người đàn ông ngạo mạn cả đời đó cũng có lúc yếu đuối, cũng có lúc đấu tranh tư tưởng dữ dội.

      Lúc đó nàng ngồi bên kia, chống cằm thẫn thờ nhìn người đàn ông tuấn mỹ và mạnh mẽ đó.

      Sư phụ của nàng.

      Trong lúc nửa say nửa tỉnh, người cười kể cho nàng nghe những chuyện giả giả , có giả cũng có nhưng đều liên quan đến người phụ nữ đó, những mảnh ghép vụn vặt, li ti từng chút từng chút thành hình trong đầu, là hình bóng mà dù có thế nào nàng cũng thể với tới được.

      là đừng có lung tung mà!” Thẩm Tri Ly định thần lại, lôi Tô Trầm Triệt về chỗ cũ, qua quýt: “Cỗ quan tài đá này chứa người phụ nữ mà sư phụ ta nhất”.

      Tô Trầm Triệt trầm ngâm: “Sư nương của nàng?”.

      Thẩm Tri Ly ngập ngừng: “ phải, người bà ấy thích phải là sư phụ ta”.

      Tô Trầm Triệt đoán: “Sư phụ nàng quá hóa hận, giết người rồi giấu xác ở đây?”.

      Thẩm Tri Ly phì cười: “Ngươi đừng nghĩ đến những thứ kinh khủng như thế có được hả? Làm gì có người nào lại giết người mình chứ!”.

      có!” Dường như muốn biện giải, Tô Trầm Triệt bổ sung thêm câu: “Hừm, dù sao ta cũng như thế”.

      … Sao lại có cảm giác giấu đầu hở đuôi thế này.

      Cửa đá đúng lúc này lại mở ra.

      “Tiểu thư…”

      “Điệp Y…”

      Thẩm Tri Ly bỗng chốc thấy cả người, dựa vào tường cảm thán: “May quá, ta còn nghĩ là…”.

      Điệp Y cầm chiếc đèn bát bảo lưu ly xuống, nét mặt có chút vội vã lại có chút lo lắng: “Tiểu thư, bây giờ cả cốc tìm tiểu thư, nô tỳ đoán tiểu thư ở đây nên đến tìm… Nhanh, nô tỳ dẫn tiểu thư ra ngoài”.

      Lúc ánh mắt quét qua Tô Trầm Triệt, chần chừ chút, Điệp Y nở nụ cười mờ ám như biết tỏng mọi việc: “ ra Tô công tử cũng ở đây à?”

      Tô Trầm Triệt cười đáp lại, ôn tồn : “Ta dĩ nhiên để Tri Ly mình rồi”, chắp tay lại, “Phiền Điệp Y nương dẫn đường”.

      Điệp Y lại quay sang nhìn Thẩm Tri Ly.

      “Nô tỳ lo lắng cho tiểu thư nhiều lắm, nhưng có Tô công tử ở đây, nô tỳ cũng yên tâm rồi.”

      Thẩm Tri Ly: “… Muội còn nhìn ta bằng ánh mắt đó nữa có tin là ta đánh muội ?”.

      Điệp Y lấy tay áo bịt miệng lại, tiếng cười lanh lảnh: “Ái dà, tiểu thư xấu hổ đấy ạ, đáng quá”.

      Thẩm Tri Ly vênh mặt: “Mới nửa tháng mà sao muội trở nên biến thái thế nhỉ!”.

      Hoa Cửu Dạ rốt cuộc làm gì muội vậy!

      “Được rồi, tiểu thư, chúng ta mau thôi, ngộ nhỡ bị phát phiền toái to”, Điệp Y phe phẩy tay áo, dập tắt ngọn nến, dẫn đầu ra khỏi hang đá.

      Thẩm Tri Ly chỉ trù trừ lát rồi theo nàng ra ngoài.

      Tạm thời đến việc Điệp Y theo nàng nhiều năm, dù Điệp Y muốn hại nàng, bây giờ nàng cũng chưa nghĩ ra cách để đối phó, cùng lắm là bị sư huynh bắt, có gì lớn lao đâu.

      nghĩ ngợi đột nhiên tay bị ai đó nắm lấy, bàn tay ấm áp.

      Thẩm Tri Ly giật mình, quay đầu định hất ra.

      thấy ánh mắt của Tô Trầm Triệt chân thành nhìn nàng: “Tri Ly, ta muốn lại nhìn thấy nàng bị bắt trước mắt ta”.

      Thẩm Tri Ly hơi khựng lại, ngớ ra hỏi: “Ngươi phải là đến hôm đó…”, là việc nàng mình xuống xe ngựa bị Hoa Cửu Dạ bắt .

      Tô Trầm Triệt gật đầu thừa nhận: “Ta luôn canh cánh trong lòng”.

      Thay Thẩm Tri Ly run run, ôm đầu: “Vậy cũng cần phải nắm tay chứ”.

      Tô Trầm Triệt nghĩ ngợi, thả lỏng tay, nắm lấy tay áo Thẩm Tri Ly: “Ừm, thế này được rồi”.

      Thẩm Tri Ly cúi xuống nhìn bàn tay nắm lấy tay áo của nàng, sạch thon dài, nhưng nắm rất chặt, hệt như hôm đó dù cho trúng độc hôn mê rơi xuống mật đạo vẫn nắm chặt lấy tay nàng, cố chấp buông.

      Ý nghĩ lóe lên trong chốc lát, Thẩm Tri Ly lạnh lùng hất tay Tô Trầm Triệt ra, giọng lạnh băng: “Đừng ồn ào nữa, thôi”.



      Màn đêm yên tĩnh, trong Hồi Xuân cốc vắng vẻ chỉ có tiếng gió rít từng hồi.

      Thẩm Tri Ly khép chặt áo ngoài lại, cảm giác đằng sau có ánh mắt nóng bỏng nhìn mình, nàng vội bước nhanh theo Điệp Y.

      Điệp Y dẫn họ né lính gác suốt dọc đường , cuối cùng cũng đến cửa cốc.

      “Tiểu thư, nô tỳ tiễn đến đây thôi, đường ra khỏi cốc tiểu thư cũng quen thuộc rồi…”

      Thẩm Tri Ly khẽ gật đầu, đột nhiên ngẩn ra: “Muội cùng chúng ta ư?”.

      Điệp Y vặn tay áo, gương mặt phản chiếu chút ánh mặt trời ban sớm, hơi đỏ lên: “Nô tỳ phải ở lại cốc hầu hạ Hoa công tử”.

      Huynh ấy quả nhiên làm gì muội rồi!

      Thẩm Tri Ly tức giận: “Có phải cưỡng bức muội rồi ?”.

      Điệp Y hơi nhướng mắt lên, cười e thẹn, lắc đầu: “ có”.

      Thẩm Tri Ly hiểu: “Vậy muội…”.

      Điệp Y xấu hổ úp mặt vào tay: “Đến bây giờ, nô tỳ mới phát biến thái lại có sức hấp dẫn đến vậy… Cho dù là dáng vẻ Hoa công tử ôm rắn ngủ, vẻ mặt trêu ghẹo mỹ nữ, hay nụ cười ma quái đều gợi cảm đến mê mệt, khiến cho trái tim nô tỳ chốc chốc lại đập thình thịch”.

      Thẩm Tri Ly ngạc nhiên tột độ: “... Điệp Y, muội trúng gió rồi à?!”.

      Điệp Y lại cười khe khẽ: “ ra lúc nô tỳ biết được cũng rất hoang mang, nhưng rồi cũng quen dần, được ở bên cạnh hầu hạ Hoa công tử là hạnh phúc”.

      Thẩm Tri Ly nhìn chằm chằm vào mắt của nữ tỳ.

      Hồi lâu, nàng mới thở hắt ra, vỗ vỗ vai Điệp Y, xót xa : “… Được rồi Điệp Y, hy sinh của muội ta ghi nhớ rồi… ngày nào đó, ta nhất định cứu muội ra!”.

      Điệp Y mấp máy môi: “Tiểu thư, người gì thế, nô tỳ …”.

      Thẩm Tri Ly quay người xa rồi.



      ấy sao thế?”

      Thẩm Tri Ly xoa ấn đường, buồn rầu : “Thuật tự thôi miên mình. Sư huynh ta rất thông minh, muốn lừa được chỉ còn cách phải lừa luôn cả bản thân mới có thể… Chúng ta nhanh lên”.

      Sải bước nhanh, hồi lâu nghe thấy tiếng ở phía sau, Thẩm Tri Ly quay đầu lại : “Ngươi…”.

      , đột nhiên nàng thấy tim mình rạo rực, thân người đổ nghiêng, bất động.

      Tô Trầm Triệt đỡ Thẩm Tri Ly: “Sao thế?”.

      Thẩm Tri Ly vùng vẫy ngẩng đầu lên, đôi mắt của nam nhân trước mặt đẹp như vẽ, khí chất ôn nhu, đôi đồng tử trong veo bởi tình cảm sâu nặng mà nhiễm chút hồng trần, nhưng lại thánh thiện giống phàm nhân. Trong ánh sáng còn đẫm sương đêm buổi sớm, hơi thở của chàng nhàng, chậm rãi, lay động lòng người hệt như tiếng thở dài, luống khí nóng thoảng qua mặt khiến người ta tê dại.

      Thẩm Tri Ly lùi hai bước, đờ đẫn nhìn Tô Trầm Triệt, cơ hồ đứng vững: “Ngươi làm gì…” ta vậy hả?

      Ba từ vừa thốt ra, hệt như lời nũng nịu.

      … Lần đầu tiên trong đời Thẩm Tri Ly phát ra, cổ họng mình lại có thể phát ra thanh đáng sợ đó.



      Quả nhiên, nàng vừa , ánh mắt Tô Trầm Triệt đột nhiên tối lại.

      Tình cảnh này, Thẩm Tri Ly muốn khóc mà sao khóc được.

      đúng…

      Nếu Tô Trầm Triệt muốn ra tay với nàng trước đó có rất nhiều cơ hội rồi, vậy đó có lẽ là… Thẩm Tri Ly nhanh chóng làm phép loại trừ trong đầu, rồi rút ra kết luận đáng kinh sợ hơn nhiều, là tác dụng của cổ độc Nam Cương?

      ***
      B.Cat thích bài này.

    5. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      4.3

      “Tri Ly, rốt cuộc nàng…”, Tô Trầm Triệt hơi sốt ruột hỏi, ánh mắt thành khẩn, chút giả tạo.

      Nhưng… lúc này cho dù có thành khẩn thế nào, càng nhìn Thẩm Tri Ly càng thấy nguy hiểm!

      Thẩm Tri Ly ôm chặt cổ áo, mắt nhìn nơi khác, tiếp tục lùi về sau: “Ngươi, ngươi… đừng qua đây”.

      Nàng chỉ muốn Tô Trầm Triệt xa ra chút nhưng giọng mà nàng thốt ra… A… a… aaaaa, khiến người ta muốn chết mà!

      là quá mất mặt mà, còn kẽ nứt nào để chui xuống!

      Chần chừ trong giây lát, Tô Trầm Triệt mạnh dạn tiến tới bước, mắt chớp chớp, nét mặt còn thành và nghiêm túc hơn lúc nãy: “Tri Ly, mặt nàng đỏ lắm”.

      Thẩm Tri Ly lùi dần về sau, đến khi sống lưng chạm phải cột đá lớn ở cửa cốc.

      người Tô Trầm Triệt tỏa ra mùi hương rất thơm, giống hương hoa, nhàn nhạt nhưng quyến rũ, gương mặt càng lúc càng được khuếch đại trong mắt Thẩm Tri Ly, giọng dịu dàng cứ vang bên tai, Thẩm Tri Ly mặt đỏ đến tận mang tai.

      Muốn, muốn lại gần…

      giọt mồ hôi lạnh chảy xuống, Thẩm Tri Ly giơ tay chặn ngay trước mặt, giọng hoảng loạn: “Tránh xa ta ra”.

      Nhưng dù là khung cảnh hay ngữ khí của nàng đều chẳng ăn nhập gì với câu , ngược lại còn lả lơi như lời mời gọi.

      Tô Trầm Triệt nhấc tay áo lên lau trán nàng, khoảng cách gần đến nỗi có thể nghe từng hơi thở.

      Giọng mê hoặc, Tô Trầm Triệt chớp chớp mắt, ngữ khí vẫn dịu dàng như mọi khi: “Cảm lạnh rồi à? Trán nàng ra nhiều mồ hôi quá…”.

      Đâu chỉ là mồ hôi, Thẩm Tri Ly cảm thấy toàn thân mình bây giờ đều tỏa khí nóng.

      Miệng khô khốc.

      Rất muốn rất muốn làm cái gì đó…

      Nhưng phải làm gì đây…

      Lý trí đấu tranh trong tích tắc, Thẩm Tri Ly cắn môi, miễn cưỡng bằng giọng khàn khàn: “Đừng vờ vịt nữa, ta tin ngươi nhìn thấy ta bất thường…”.

      Tô Trầm Triệt trầm ngâm lúc: “…Ta có thể giả vờ biết được ?”.

      Thẩm Tri Ly nghiến răng: “ được!”.

      còn gì để mất, Thẩm Tri Ly kìm nén ham muốn xích lại gần, trợn mắt nhìn Tô Trầm Triệt hổn hển : “Hoặc là tránh xa ta ra chút hoặc là giúp ta nghĩ cách, thứ này phát tác chỉ có thể kéo dài được thời gian… Khốn kiếp, cổ độc chết tiệt gì thế biết!”.

      Cổ độc Nam Cương nàng cũng từng đọc qua, nhưng ở Trung Nguyên tin tức bị bưng bít, chỉ có thể biết vài loại cổ độc nổi tiếng từng xuất và cách khống chế đơn giản. Loại độc này của Hoa Cửu Dạ ràng được nhắc đến, đừng là giải, ngay đến cả việc đó là chất độc gì nàng cũng biết!

      bàn tay ấm áp đột nhiên che mắt nàng lại.

      Thẩm Tri Ly nghe thấy yết hầu Tô Trầm Triệt lên xuống, sau đó là giọng được dằn đến mức thấp nhất: “Tri Ly, đừng nhìn ta, sức kiềm chế của ta tốt như nàng nghĩ đâu”.

      Định mở miệng Thẩm Tri Ly cảm thấy ngón tay áp môi nàng.

      “Đừng .”

      nhìn thấy, cảm quan nàng càng thêm nhạy bén, giọng Tô Trầm Triệt giống như mê hoặc của đêm sâu.

      Tất cả mọi cảm giác đều lên tới cực điểm.

      Ngực nàng phập phồng, hơi thở nàng gấp gáp.

      “Thả lỏng người ra, hãy tin ta.”

      Bất giác, Thẩm Tri Ly làm theo giọng đó, nhắm mắt lại thả lỏng cơ thể.

      Có người vòng tay ôm chặt lấy nàng.

      Mùi hương nhè bao bọc khắp người nàng, thôi miên nàng tiến về phía trước, nhưng cơ thể nàng lại cứng đờ ra, hoàn toàn thể cử động.

      Vùng vẫy hoài công, mắt Thẩm Tri Ly bắt đầu lờ đờ, vô thức lầm bầm gì đó mà đến ngay cả nàng cũng biết mình gì.

      Thế nhưng, vòng tay ôm nàng càng siết chặt hơn. Như sợ lỡ buông ra nàng tan biến mất.

      Khoảng cách quá gần, Thẩm Tri Ly nghiêng đầu sang, làn môi mịn màng lướt gương mặt nhẵn bóng.

      Thân thể giữ lấy nàng run lên.

      Dường như phát thế này rất thú vị, Thẩm Tri Ly thè lưỡi ra, liếm gương mặt tỏa mùi hương dễ chịu đó, rồi lại ngơ ngẩn cười, gọi: “Sư phụ…”.

      Tiếng gọi đó hệt như sét đánh.

      Thân hình đó bỗng cứng đờ, tay nhanh chóng nâng cằm nàng lên.

      Ánh mắt Thẩm Tri Ly vẫn đờ đẫn, hoàn toàn biết mình làm gì, thậm chí còn cười ngờ nghệch.

      Giọng Tô Trầm Triệt khàn đục, nhìn chằm chằm gương mặt đỏ hồng, mơ màng của Thẩm Tri Ly, : “Tri Ly, nàng nhớ ta là ai ?”.

      Thẩm Tri Ly lắc đầu.

      Tô Trầm Triệt: “Nàng nhớ mình là ai ?”.

      Thẩm Tri Ly tiếp tục lắc đầu.

      Tô Trầm Triệt: “Nàng biết nàng làm gì ?”.

      Thẩm Tri Ly vẫn lắc đầu.

      Tô Trầm Triệt: “…Rất tốt”.

      rồi, ôm mặt Thẩm Tri Ly, từ từ cúi đầu xuống.

      Khoảng cách càng lúc càng gần.

      Trong giây phút hai bờ môi chạm nhau, luồng sát khí đột nhiên ập đến!

      Tô Trầm Triệt kéo Thẩm Tri Ly lùi mấy bước, chỉ thấy thanh đại đao Cửu Hoàn đằng đằng sát khí cắm chặt ở nơi vừa đứng.



      Nơi mặt trời vừa nhô lên, nàng áo đỏ xinh đẹp, kiều diễm giựt mạnh lưỡi đao ra khỏi khe đá, vệt sáng vừa ló lên từ đường chân trời phản chiếu người nàng, hệt như được dát lớp vàng mỏng, chói lòa mắt.

      Ánh mắt lành lạnh liếc nhìn Tô Trầm Triệt, như nữ vương quyền quý lạnh lùng bước, giọng chậm rãi như lưỡi đao từ từ tuốt ra khỏi vỏ: “Tô Trầm Triệt… Đây là việc gấp mà chàng thà nhận nhát đao của ta cũng phải quay về làm đấy ư?”.

      “Ta ở cửa cốc đợi chàng hai ngày rồi!”

      Diệp Thiển Thiển nhìn thanh đao rồi từ từ vung lên cao, ánh kim loại sắc lạnh phản chiếu khiến người ta rùng mình rợn gáy.

      ***

      Thẩm Tri Ly lảo đảo, mu bàn tay sượt qua bức tường đá phía sau lưng, ngã ngồi ra đất.

      Vết thương bị xước mu bàn tay khiến nàng tỉnh táo vài phần, nàng nắm chặt mu bàn tay, lắc đầu, ánh mắt dưới ánh sáng mặt trời dần dần ràng trở lại.

      Vừa nãy…

      đúng, cảnh tượng gì diễn ra thế này?



      Ngược sáng, hai bóng người cao ráo trắng đỏ đứng bất động.

      Tô Trầm Triệt đứng chắn cho Thẩm Tri Ly: “Xin lỗi, ta nhớ nàng là ai”.

      Diệp Thiển Thiển đột nhiên vung đao, giọng đầy uy hiếp: “Quên rồi cũng sao, ta khiến cho chàng nhớ lại”.

      Tô Trầm Triệt nghĩ ngợi: “Trước đây nàng thích ta ư?”

      Diệp Thiển Thiển ngập ngừng: “Cũng có”.

      Tô Trầm Triệt: “Giữa chúng ta có hôn ước gì do phụ mẫu hai bên mai mối ?”

      Diệp Thiển Thiển: “Cái này… hình như có”.

      Tô Trầm Triệt: “Thế chúng ta có tình cảm sâu đậm đến nỗi nhất thiết phải nhớ lại ?”

      Diệp Thiển Thiển bứt bứt mái tóc suôn dài: “Hình như cũng có”.

      Tô Trầm Triệt mìm cười: “Nếu như vây, nương có thể rồi”.

      Diệp Thiển Thiển: “…”.

      “Biết ngay là nên dông dài với người mà! Nếu còn tin người, ba chữ Diệp Thiển Thiển tên ta nên viết ngược lại!” Diệp Thiển Thiển cắm đao vào vỏ đeo sau lưng, lao tới xốc cổ áo Tô Trầm Triệt lên, dùng lực mạnh đến nỗi cổ áo như muốn rách toạc ra, đôi mắt đẹp, tinh tế híp lại đầy vẻ nguy hiểm. “Ta cần biết ngươi có nhớ hay , dù thế nào ngươi cũng phải theo ta ngay bây giờ! Nếu ta giết ngươi!”.

      Bị nắm chặt cổ áo, ánh mắt Tô Trầm Triệt bỗng chốc tối lại.

      Ngón tay dùng sức gỡ tay Diệp Thiển Thiển ra, khóe môi vẫn giữ nguyên nụ cười nhìn lại ả : “Diệp nương, chúng ta thân thiết, nàng hà tất phải như vậy!”.

      Trong lời thấp thoáng khách sáo, hay có thể xa cách.

      Diệp Thiển Thiển từ từ thả lỏng tay, từ từ trượt xuống, gương mặt xinh đẹp thoáng vẻ tiều tụy, ánh mắt nhìn Tô Trầm Triệt cũng có chút phức tạp: “Ngươi thực nhớ gì hết sao?”.

      “Ừm, nhớ gì hết”, Tô Trầm Triệt trả lời rất dứt khoát.

      Diệp Thiển Thiển: “ ngờ ngươi lại… quên hết rồi… sao ngươi dám…”.

      Tâm trạng bị ứ lại trong lời , càng về cuối câu lại càng giống như tiếng thở dài não nề, mang nỗi thất vọng thể gọi tên.

      mỹ nhân dũng mãnh là thế vậy mà lúc này đây lại tỏ ra rất thất thần, ảo não đến vậy, khiến người khác thể động lòng.

      Nhưng…

      “Này, hai vị, ta có thể cắt ngang chút ?”

      người nào đó bị bỏ quên lặng lẽ ấn mu bàn tay bắt mình tỉnh táo trở lại.

      Tuy lên tiếng lúc này được tốt lành cho lắm nhưng Thẩm Tri Ly vẫn nhịn được, ngẩng đầu : “Diệp Thiển… hộ pháp, Thập Nhị Dạ công tử bị trọng thương mất trí nhớ phải là do chính ngươi đùa giỡn với tình cảm của , sau đó đẩy xuống núi nên mới ra cơ này sao?”.

      Bây giờ ngươi còn muốn giả vờ đáng thương cái gì!

      Lời vừa thốt ra, hai người chuyện như chực cắn nhau cùng lúc quay đầu lại.

      “Ta?”, Diệp Thiển Thiển chỉ vào mình, rồi lại chỉ Tô Trầm Triệt, “Đùa giỡn ?”, trợn mắt nhìn Thẩm Tri Ly, mày liễu sắc lẹm: “Con mắt nào của ngươi nhìn thấy bị người ta đùa giỡn hả?”.

      Tô Trầm Triệt lấy tay điểm trán, ra chiều đăm chiêu : “ ra trước đây ta thảm như thế, chẳng trách bọn họ chịu cho ta biết. Vậy Diệp nương, đến bắt ra là vì…”, nheo mắt, mỉm cười, “ đùa giỡn chưa ư?”.

      ràng là cười nhưng Diệp Thiển Thiển lại cảm thấy ớn lạnh mơ hồ.

      Đầu mày bỗng nhíu lại, Diệp Thiển Thiển cảm thấy khó chịu vô cùng: “Những gì ả ta ngươi đều tin sao?”.

      Tô Trầm Triệt: “Ừ, ta tin”.

      Diệp Thiển Thiển càng khó chịu hơn: “Dựa vào cái gì?”.

      Tô Trầm Triệt: “Dựa vào việc ta thích nàng ấy”.
      B.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :