1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

CÔNG TỬ VÔ SỈ_Duy Hòa Tống Tử (Full 3 tập)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      2.2

      Bầu trời trong xanh, gợn bóng mây.

      Thẩm Tri Ly nhìn chằm chằm nữ nhân đứng trước mặt vừa đến cốc hôm nay.

      “Thẩm cốc chủ, tiểu nữ là Đường chủ Thập Nhị Dạ Hoa đường Trạch Phượng, chủ thượng hiểu chuyện nhà tôi làm phiền quá.”

      Trạch Phượng nâng tay áo màu xanh dài quét đất lên che miệng, chiếc trâm kim phượng đầu đung đưa theo từng động tác, vô cùng xinh đẹp, kiều.

      Đẩy chiếc hộp gấm màu xanh đến trước mặt nàng, Trạch Phượng cười duyên : “Đây là chút lòng thành, cũng đáng giá gì, mong Thẩm cốc chủ đừng chê”.

      Thẩm Tri Ly di chuyển ánh mắt ngẩn ngơ từ làn da ngà ngọc trắng như tuyết của nữ tử, lướt qua bầu ngực kiêu hãnh và chiếc eo thon chưa đầy vòng tay, rồi dừng ở chiếc hộp gấm tay nữ nhân đối diện.

      nén được cúi xuống tự nhìn mình, Thẩm Tri Ly chỉ cảm thấy niềm bi phẫn bỗng chốc trào dâng.

      Tuy Thẩm Tri Ly chưa bao giờ thấy mình khó coi, nhưng so ra...

      đợi Thẩm Tri Ly phản ứng, ngón tay thon của nữ nhân nọ vừa chạm vào, chiếc hộp gấm mở ra, viên dạ minh châu to bằng nắm tay tỏa ra ánh sáng mê hoặc và phát ra tín hiệu kiểu “Ta rất đắt, ta rất đắt!”.

      Thẩm Tri Ly chăm chú nhìn viên dạ minh châu, nghĩ đằng nẻo: “Thế này ngại quả...”.

      Trạch Phượng phóng khoáng : “Có gì đâu mà ngại, Thẩm cốc chủ chăm sóc chủ thượng nhiều ngày, đây là lễ tạ”.

      Thanh Hạnh đứng ở góc nhịn được lên tiếng xen vào: “Chủ thượng đây là sính...”.

      Trạch Phượng quay phắt lại, lạnh lùng : “Sính, sính, sính, sính cái đầu ngươi, dù sao lão nương cũng có tiền, muốn đưa sính lễ ngươi tự mà lo!”.

      Thanh Hạnh bị chặn họng, vẫn cố : “Nhưng chủ thượng ...”.

      “Chủ thượng , chủ thượng , sao ngươi biết là chủ thượng , chút chủ ý cũng có, ngươi có phải là nam tử đấy, chẳng trách nhiều tuổi thế rồi mà đến bà vợ cũng tìm được!”

      Lời lẽ mới sắc sảo làm sao, miệng mồm mới độc địa làm sao!

      Thẩm Tri Ly bỗng thấy bản thân thường ngày sao mà hiền lành thế.

      lúc nghĩ ngợi Trạch Phượng quay đầu về phía Thẩm Tri Ly nở nụ cười duyên dáng phong tình: “ biết chủ thượng nhà tôi bệnh tình thế nào rồi ạ, bao giờ có thể cùng chúng tôi trở về?”.

      Thẩm Tri Ly ngắm nghía viên dạ minh châu rồi nở nụ cười đáp lễ: “Lúc nào cũng được”.

      Trạch Phượng quay mặt sang Thanh Hạnh, dữ dằn quát “Vậy còn chờ gì nữa, thôi!”.

      Thanh Hạnh định nữ tỳ áo tím mặt đầy vẻ hoảng hốt xông vào: “Cốc chủ, cốc chủ, xong rồi, Thập Nhị Dạ công tử xảy ra chuyện rồi”.

      Thẩm Tri Ly vội vàng theo nữ tỳ đến Xuân Hương các nơi Tô Trầm Triệt ở.

      Mùi thuốc lan tỏa trong phòng, Tô Trầm Triệt hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, đôi môi tím tái, ràng là triệu chứng trúng độc.

      Bên giường vẫn còn bát thuốc vừa được uống cạn, đưa ngón tay lấy ít cặn thuốc, Thẩm Tri Ly vừa ngửi biết có chuyện hay.

      “Thuốc này là ai cho uống?”

      Nữ tỳ áo tím run rẩy: “Là nô tỳ”.

      “Là ngươi sắc ư? Trong lúc sắc có rời khỏi chỗ thuốc này ?”

      Nữ tỳ áo tím siết chặt hai tay vào nhau, cố sức nhớ lại: “Hình như có lúc. Khi nô tỳ sắc thuốc nghe bên ngoài có người gọi nên mới ra xem sao, nhưng nhìn mãi chẳng thấy ai nên nô tỳ lại trở vào...”.

      “Được rồi, ta biết rồi”, Thẩm Tri Ly , “Ngươi lui ra ”.

      nghĩ cũng biết là ai làm.

      Mối cừu hận giữa Ma giáo với sâu như thế sao, hay là ả Tả hộ pháp Diệp Thiển Thiển đó...

      Thanh Hạnh đỡ người Tô Trầm Triệt dậy, nhấc cánh tay lên để Thẩm Tri Ly bắt mạch, hai hàng chân mày của nàng càng lúc càng nhíu sát vào nhau.

      “Thẩm cốc chủ, chủ thượng nhà tôi bị trúng độc gì vậy? Rốt cuộc thế nào rồi?”

      Thẩm Tri Ly mím môi : “Rất phiền phức. mới trúng độc chưa lâu, rửa dạ dày cho trước xem sao , nhược bằng được, ta phải tìm cách giải độc khác...”.

      Nàng vừa định đứng dậy đột nhiên phát cánh tay mình biết tự lúc nào bị Tô Trầm Triệt nắm chặt, cách nào vùng thoát ra được.

      Thẩm Tri Ly đành chịu, quay sang với tỳ nữ Điệp Y: “Ngươi chuẩn bị những thứ cần thiết để rửa dạ dày”.

      Lời nàng chưa xong bị cắt ngang.

      “Đợi .” Trạch Phượng trợn đôi mắt phượng dữ dằn, ra chiều suy tính, “Chuyện này trùng hợp quá đấy, sớm trúng độc, muộn trúng độc, lại trúng độc ngay lúc tôi định đưa người về, Thẩm cốc chủ, cảm thấy có chút vấn đề sao...”.

      Trạch Phượng vừa dứt lời, Thẩm Tri Ly vội vàng bắt lại mạch lần nữa, lầm bầm: “Nhưng quả trúng độc sai mà”, ngập ngừng lát, rồi lại như thể tin được : “Chẳng lẽ tự hạ độc mình?”.

      Trong lúc có người bước vào.

      “Trạch đường chủ, chúng tôi vừa mới bắt được người có hành tung mờ ám đáng nghi.”

      Hai gã vận áo đen áp giải tiểu đồng vận áo xanh mặt mũi bị đánh thâm tím đến, người : “Chúng tôi vừa nãy nhìn thấy tên này lượn lờ quanh đây, vẻ mặt mờ ám bèn giữ lại. Ai ngờ vùng vẫy dữ dội, chúng tôi bèn trói lại, còn tìm được cái này người ”.

      Người còn lại xòe tay, gói bột màu trắng ra.

      Thẩm Tri Ly đón lấy gói bột kiểm tra, lập tức : “Chủ thượng các ngươi chính là bị trúng loại độc này”.

      Trạch Phượng tung chân ngọc giấu sau lớp áo dài, chỉ cước khiến tiểu đồng áo xanh ngã nhào, sau đó hét lớn: “Ai phái ngươi đến đây?”.

      Tiểu đồng áo xanh nằm sõng soài dưới đất bỗng nhiên đồng từ trợn ngược, miệng nôn ra chất dịch trắng, tứ chi co rút lại. Trạch Phượng thất kinh, hạ chân xuống định tiến lại quan sát kỹ tiểu đồng áo xanh vặn người, dưới chân như được bôi mỡ lướt ra khỏi cửa nhanh như gió.

      Đuổi theo ra ngoài, bóng áo xanh mất hút.

      “Chết tiệt!”, Trạch Phượng gằn giọng mắng câu.

      Thẩm Tri Ly phóng mắt nhìn theo hướng tiểu đồng biến mất, cảm thấy chiêu này có gì đó quen thuộc.

      Thanh Hạnh đỡ Tô Trầm Triệt : “Tên đó là người của Ma giáo chăng?”.

      Thẩm Tri Ly gật đầu: “Nhìn chắc là vậy... Điệp Y, cần rửa dạ dày nữa, có thuốc độc ở đây bào chế thuốc giải khó”.

      “Chưa chắc.” Đôi mắt phượng của Trạch Phượng chuyển hướng nhìn Tô Trầm Triệt cổ ngoẹo về bên mê man bất tỉnh, “Ta nghi ngờ ngay cả tên vừa nãy cũng là do chủ thượng bày mưu”.

      phải mất trí nhớ rồi sao...”

      Trạch Phượng quả quyết : “Cứ cho là mất trí nhớ nữa số bản năng vẫn còn tồn tại”.

      Thẩm Tri Ly cất gói thuốc độc , nén được hỏi: “... Trạch đường chủ, trước đây là như thế ư?”.

      Trạch Phượng nhìn về phía mặt trời xa xa, lộ ra nét mặt khiến người ta thương tiếc: “Bây giờ tốt hơn trước nhiều rồi...”.

      ... Vị Thập Nhị Dạ công tử này trước đây chắc đáng sợ lắm đây!



      lúc chuyện bỗng tiếng “uỳnh” long trời lở đất vang lên, tiếp theo đó là tiếng đá vỡ ngừng rơi xuống, vô số thanh hỗn tạp nối tiếp nhau liên tục dứt, vô cùng chấn động.

      Thẩm Tri Ly định đứng dậy ra ngoài xem có chuyện gì xảy ra, ngờ Tô Trầm Triệt vẫn giữ chặt lấy tay nàng.

      Theo sau tiếng bước chân gấp gáp, hỗn loạn, hai tên lính canh mặt đầy máu xông vào.

      “Cốc chủ, nguy rồi, có người phá lối vào cốc, cửa cốc đổ ập xuống rồi ạ!”

      “Cốc chủ, bên ngoài rất nhiều người của Ma giáo xông vào!”

      Thẩm Tri Ly mặt biến sắc.

      Từ lúc nàng ở Hồi Xuân cốc đến nay, đừng là có người dám phá cửa cốc, đến ngay cả người dám ngang nhiên xông vào cũng rất ít.

      Lối vào Hồi Xuân cốc rất đặc biệt, là con đường gồm những bậc thang đá được xếp xéo với nhau, cực dốc và cũng cực khó . Chẳng cần phải đợi đối phương lên đến nơi, hộ vệ Hồi Xuân cốc lợi dụng cơ quan thang đá này mà tóm gọn bọn chúng.

      ... Nhưng lại có người cả gan dám phá nát nó rồi!



      Trạch Phượng và Thanh Hạnh đưa mắt nhìn nhau, Trạch Phượng rút từ đai áo ra sợi dây thừng màu đỏ chói, quất vào khí rồi tiên phong xông ra ngoài.

      Thanh Hạnh để đầu Tô Trầm Triệt dựa vào vai Thẩm Tri Ly, trịnh trọng : “Thẩm cốc chủ, chúng tôi ra ngăn cản người của Ma giáo trước, chúa thượng xin giao lại cho ”.

      Cơ hồ là ngay khi Thanh Hạnh vừa rời , cả Hồi Xuân cốc vang vọng giọng được nội lực khuếch đại.

      “Ta về rồi đây.”

      Bốn từ ngắn gọn vang lên khô khốc khiến người ta rùng mình, cuối hơi run, dường như có nhát đao chưa kịp chém xuống khựng lại ở vị trí gần tim nhất.

      Thẩm Tri Ly đột nhiên hiểu ra vì sao người của Ma giáo lại dám mạo hiểm xông vào đắc tội Hồi Xuân cốc.

      Y thuật của độc y Hoa Cửu Dạ thua gì Hồi Xuân cốc, độc thuật lại càng hổ là thiên hạ đệ nhất.

      Chết tiệt, sao đến nhanh thế nhỉ...

      Cũng chẳng quản được gì khác, Thẩm Tri Ly hạ giọng với Điệp Y: “Mục đích của Ma giáo là Thập Nhị Dạ công tử, giúp ta đỡ vào mật thất”.

      Điệp Y vâng lời, hai người vừa dìu vừa lôi Tô Trầm Triệt vào gian thủy tạ trong viện của Thẩm Tri Ly.

      May mà chú ý của tất cả mọi người dồn hết ra cửa cốc, rất ít người để tâm đến động tĩnh bên trong.

      Thẩm Tri Ly dùng ngón tay liên tục điểm chỉ chiếc bàn đá trong gian thủy tạ, chỉ nghe “ầm” tiếng, cửa động chỉ đủ người qua lộ ra trong gian thủy tạ được phủ bằng bức màn che bằng lụa mỏng, Thẩm Tri Ly ước đoán độ sâu bằng mắt rồi giơ chân chuẩn bị đẩy Tô Trầm Triệt xuống dưới.

      ***
      B.CatTrâu thích bài này.

    2. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      2.3

      Phía ngoài cửa viện, giọng lạnh lùng mỉa mai vang lên: “Tri Ly sư muội”.

      Sao huynh ấy vừa đến lại chạy thẳng vào đây rồi?

      Mình bây giờ muốn gặp huynh ấy chút nào!

      Thẩm Tri Ly bi phẫn, ánh mắt chậm rãi nhìn Điệp Y.

      Điệp Y hiểu ý, nắm lấy tay Thẩm Tri Ly, bày ra bộ dạng xem cái chết như , gật đầu : “Tiểu thư, tỷ cũng cùng xuống mau lên, việc ở này cứ giao cho nô tỳ!”.

      Tiếp sau đó, Thẩm Tri Ly chỉ cảm thấy người mình hẫng, rồi rơi mạnh xuống đất, cơ quan đầu đóng lại, trước mắt chỉ là màu đen kịt.

      May mà bị thương, bởi người nàng... đè lên đống thịt.

      Thẩm Tri Ly tuy có tiếng là thần y, nhưng thực tế vẫn là đại phu trói gà chặt. Nàng thận trọng từ người Tô Trầm Triệt bò xuống, mới phát bàn tay nắm chặt lấy tay nàng vẫn chưa buông ra... Đúng là tên này mặt dày ngoài sức tưởng tượng...

      Nhưng vẫn còn sức nắm chứng tỏ là vẫn chưa bị ngã chết...

      Lại thận đẩy vai lật ngửa Tô Trầm Triệt ra, quả nhiên nhìn thấy mặt đầy máu, ngón tay Thẩm Tri Ly lần mò người lúc... Chết tiệt, xương sườn vừa lành hình như lại muốn nứt ra rồi...

      Nàng dùng hết sức lực kéo lê Tô Trầm Triệt vào sâu trong mật đạo, bên trong có thạch động để sẵn ít thuốc thông dụng và lương khô đủ dùng trong vài ngày, bên cạnh có con lạch nước trong vắt róc rách chảy qua.

      Thuốc bên trong thạch động đủ để giải độc cho Tô Trầm Triệt, nhưng đủ để chữa vết thương đơn giản.

      Thẩm Tri Ly dùng tất cả các loại thuốc có thể giúp Tô Trầm Triệt xử lý vết thương, rồi lại lấy nước lau vết máu, vết bẩn người . Làm xong những việc này Thẩm Tri Ly mệt nhoài, người đầy mồ hôi.

      Trong mật đạo vẫn tối om, nghe được tiếng động ở bên ngoài, Thẩm Tri Ly cũng biết ở trong đó bao lâu.

      Hình như là ban đêm, mật đạo mỗi lúc lạnh, nàng bất giác ôm chặt hai cánh tay.

      Vài luồng gió u ám thổi qua liên tiếp va đập vào tường đá, hệt như tiếng khóc của hài nhi, nghe mà sởn gai ốc.

      ... Thẩm Tri Ly muốn khóc mà có nước mắt, thầm nghĩ nếu biết trước phải chịu cảnh này thà ở lại kia cho Hoa Cửu Dạ bắt còn hơn!

      Đúng lúc này, Thẩm Tri Ly phát giác cánh tay lạnh ngắt chầm chậm đặt lên vai nàng.

      Nàng nuốt nước bọt thành tiếng.

      Cánh tay đó từ bả vai trượt xuống eo, bên tai là giọng kèm theo hơi thở yếu ớt: “Tri Ly, nàng giẫm lên ta rồì”.

      ***

      “Báo cáo Diệp hộ pháp, đường chủ Hoa đường, Vũ đường của Thập Nhị Dạ bị thương tháo chạy, Thập Nhị Dạ công tử vẫn chưa tìm thấy, còn nữa...”, ngừng lát, gã áo tím bẩm báo bỗng phẩy tay cái, cỗ quan tài bằng gỗ tử đàn được khiêng lên.

      Hai người được bẩm báo, mí mắt còn chẳng thèm động.

      “Hoa công tử, tìm thấy sư muội của ngươi ư?”

      “Ừ.”

      Vung vẩy con dao găm trước khuôn mặt đầy vẻ kinh hãi của bị trói, Hoa Cửu Dạ liếm môi, thờ ơ : “Sư muội muốn gặp ta, khiến người ta đau lòng mà”.

      Đôi mắt dài híp lại, đuôi mắt hếch lên, hệt như lưỡi dao mỏng lóe tia sáng sắc lạnh mà mê hoặc. vết sẹo chạy từ đuôi mắt kéo dài xuống phía dưới, chẳng những làm mất vẻ đẹp của gương mặt đó mà ngược lại, còn càng lộ vẻ ma mị khiến người ta kinh ngạc.

      ràng là khẩu khí tiếc nuối, nhưng càng nghe càng nhận ra phấn khích khó lòng kiềm chế trong đó.

      Giống như kiên nhẫn chờ đợi rất lâu, cuối cùng cũng có thể ra tay với con thú săn mà mình thèm thuồng.

      Giáo chúng Ma giáo theo bên cạnh đồng loạt dạt ra, lùi vài trượng, nét mặt đều khác lạ tự nhiên.

      con mãng xà vân tím đậm từ trong cốc thong thả trườn ra, cái đầu cực lớn ngoan ngoãn ngóc lên dưới tay Hoa Cửu Dạ. Hoa Cửu Dạ dịu dàng vuốt ve đầu rắn, thở tiếng: “Hình như đúng có. Diệp hộ pháp, vậy giết sạch ”.

      Phía bên kia là thiếu nữ áo đỏ, bất luận y phục hay dung mạo đều vô cùng xinh đẹp, tay nàng cầm thanh đại đao Cửu Hoàn, tay cầm cây mía, tỏ vẻ cụt hứng.

      Rắc.

      Khúc mía bị cắn mạnh phát, mạnh bạo đến nỗi tất cả các giáo chúng Ma giáo có mặt cảm thấy sau gáy lạnh buốt.

      Mỹ nhân như thế nào nên đụng vào? Trước mặt chính là ví dụ điển hình nhất!

      ít giáo chúng Ma giáo trong lòng thầm bái phục vị Thập Nhị Dạ công tử đó, nhãn quang đặc biệt như thế, phẩm vị cũng thần kỳ như thế, chuyện đương dưới áp lực mất đầu bất cứ lúc nào chắc vất vả lắm...



      Diệp Thiển Thiển nhai rôm rốp hết khúc mía, ngáp dài cái : “Tìm lại . Bọn chúng tuyệt đối có thời gian ra khỏi cốc, làm cũng làm rồi, dù có phải lật cả cái Hồi Xuân cốc này lên cũng phải tìm cho bằng được”.

      “Người tình cũ ư?” Hoa Cửu Dạ nheo mắt, cười chút hảo ý: “Ta luôn rất hiếu kỳ, Thập Nhị Dạ công tử làm gì khiến hận đến mức đẩy ta xuống vực núi?”.

      Soạt!

      Giáo chúng Ma giáo bất giác lùi vài trượng.

      Diệp Thiển Thiển chầm chậm chầm chậm quay đầu sang, cũng chút hảo ý : “Ta cũng rất hiếu kỳ, Cốc chủ đời trước của Hồi Xuân cốc rốt cuộc làm gì với ngươi mà khiến ngươi bao nhiêu năm rồi vẫn thương nhớ nguôi, chết rồi mà vẫn còn muốn quật mộ người ta lên”.

      ***

      Cùng lúc đó.

      “Hắt xì!”

      “Tri Ly, nàng lạnh lắm ư?”

      Thẩm Tri Ly : “Tránh xa ta ra”.

      “Ta cố ý hù dọa nàng đâu.” Tô Trầm Triệt xoa xoa vết thương bị đấm đầy hung bạo, khe khẽ rên lên tiếng rồi mới lại oan ức cất giọng: “Là tự nàng xông qua chỗ ta đó chứ”.

      Thẩm Tri Ly nổi giận: “Ngươi còn dám !”.



      Thời gian quay ngược trở lại tuần nhang trước.

      Thẩm Tri Ly bị cánh tay thình lình vỗ lên vai làm cho giật nảy mình, hồn lìa khỏi xác, chỉ cảm thấy tóc tai dựng đứng tay chân lạnh ngắt, nghe đối phương gì, cứ thế nhào tới, cưỡi thẳng lên người đối phương, siết nắm đấm thụi tới tấp.

      bị thương ưu thế về thể lực giữa hai người cũng chẳng có gì khác trước.

      Tô Trầm Triệt hơi ngớ ra, liền sau đó chỉ cần dùng chút sức dễ dàng xoay người đè Thẩm Tri Ly xuống dưới.

      Thẩm Tri Ly đột ngột bị đè xuống, phản xạ có điều kiện ngóc đầu dậy.

      Vừa đúng lúc chạm vào mặt của vị công tử nào đó trờ đến, thế là trong bóng tối...

      Thiên lôi địa hỏa, sét đánh ầm ầm.



      Thẩm Tri Ly bó gối ngồi ở vị trí cách xa Tô Trầm Triệt nhất có thể, muốn khóc mà khóc được, hối hận đến mức muốn đập đầu vào tường.

      màn vừa rồi vẫn lượn lờ trước mắt nàng, rất ràng.

      Da thịt tiếp xúc, cảm giác bờ môi mềm mại ẩm ướt, hơi thở hổn hển nóng hổi, còn nữa... A... a... a... aaa, là buồn nôn!

      Rốt cuộc là sợi dây thần kinh nào của mình có vấn đề mới theo vào trong này!

      “Hắt xì!”

      Nàng ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt xem chừng cực kỳ chân thành, hàng mi dài chớp chớp, che đôi đồng tử màu hổ phách, trong trẻo nhiễm chút bụi trần.

      “Tri Ly, đừng bướng bỉnh như thế, nhỡ đâu cảm lạnh sao. Nếu như nàng vẫn giận...”, Tô Trầm Triệt ngừng lát, mắt lại khẽ chớp, “... Ta để nàng đè lại ta là được chứ gì”.

      Thẩm Tri Ly: “... Cút!”.

      Đồ chết tiệt! Trọng tâm là cái này sao!

      ***

      Tuy trong thạch động có đủ thức ăn đề cầm cự mấy ngày, nhưng Thẩm Tri Ly cảm thấy tuyệt đối thể ở đây thêm được nữa.

      Bình thường cứ cho là bị sàm sỡ, dù sao cũng còn có thể bịp được khoản ngân lượng lớn ở chỗ Thanh Hạnh.

      Còn tình thế bây giờ...

      Thẩm Tri Ly nắn nắn tay chân bị tê cứng, vịn tường đứng dậy.

      Liếc mắt nhìn thấy bóng đen cao lớn, Thẩm Tri Ly vội vàng hét lên: “Ngồi xuống!”.

      Bóng đen động đậy hồi rồi lại thu người ngồi xuống.

      Mật đạo này trước khi lâm chung sư phụ mới cho nàng biết. Hồi Xuân cốc cho cùng cũng chỉ là nơi chữa bệnh, khi gặp phiền phức xem như đại họa giáng xuống đầu, có điều nghĩ lại chắc ít nhiều cũng liên quan đến Hoa Cửu Dạ...

      Hồi ức bỗng ùa về.

      Chưa đầy tám chín năm trước, mùa đông năm đó, trời rét buốt, tuyết đóng đầy mặt đất. Trong cái giá lạnh khiến vô số người chết ấy, nhìn người tỷ tỷ góa bụa chăm sóc nàng ngày xưa lạnh đến nỗi mặt mày tím tái, ôm gối run lên cầm cập, đấu tranh tư tưởng rất lâu nàng mới xông vào hiệu thuốc cầu cứu, lại bị người ta đuổi ra ngoài chút nương tình.

      Nằm lớp tuyết dày lạnh buốt, nàng cứ nghĩ mình chết.

      Lúc tỉnh lại, nàng thấy mình được nằm chiếc giường ấm áp, thiếu niên đẹp đến ma mị mỉm cười đưa cho nàng bát canh gừng nóng hổi.

      Nàng mãi mãi khắc ghi bát canh gừng ngon đến nỗi nàng suýt chút nữa nuốt cả lưỡi mình và dung mạo đẹp thiên phú mà mình chưa bao giờ nhìn thấy ấy.

      Nàng uống xong, thiếu niên đó bẹo má nàng chút nương tay, cười nham hiểm: “Tuy ngươi vừa xấu vừa ngốc người lại bẩn thỉu, nhưng Thẩm Thiên Hành sau này ngươi có thể theo bọn ta kiếm cơm ăn”.

      ... Bỏ qua những lời , nàng lúc đó ra vẫn còn cảm động chút chút, nhưng sau này đến ngay cả chút chút cảm động đó cũng mau chóng tiêu tan.

      Bị túm tóc, bị nhét rắn vào túi, bị vẽ lên mặt, bị bắt nuốt bã đậu nhiều nhiều nhiều nhiều đến nỗi có chặt hết tre cũng ghi hết tội.

      Cái tên này từ lấy việc hiếp đáp nàng làm niềm vui!

      Nếu bây giờ rơi vào tay ... lại còn là sau khi chuyện đó xảy ra...

      Nghĩ đến đây, Thẩm Tri Ly nén nổi tiếng thở dài.

      “Tri Ly, nàng vẫn còn giận ta sao?”

      Thẩm Tri Ly mất hết kiên nhẫn, chút khách khí: “Đừng lắm mồm, ngồi yên đó !”.

      đoạn, nàng dùng tay dò dẫm tường, lần mò từng bước . Sư phụ với nàng mật đạo này ngoài để nấp ra còn có thông đạo có thể thoát ra ngoài, chỉ là thời gian quá lâu rồi nàng cũng chưa từng thử nên khó mà nhớ nó ở đâu.

      ***
      B.CatTrâu thích bài này.

    3. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      2.4

      biết là qua bao lâu.

      Phụt!

      Ngọn đuốc đính chặt bức tường đá được đốt lên, cửa đá từ từ mở ra, để lộ lối .

      Thẩm Tri Ly thở phào, lại cảm thấy có gì đó ổn.

      Nàng bảo câm miệng là câm miệng sao, Tô Trầm Triệt ngoan ngoãn như vậy từ lúc nào thế nhỉ?

      Quay đầu lại nhìn, Tô Trầm Triệt ngồi nghiêng người tựa vào bức tường đá, đầu hơi cúi xuống, hơi thở nhè , tóc mái che khuất đôi mắt, ngọn lửa đỏ sáng rực từ ngọn đuốc làm nổi đường nét tuấn gương mặt , sắc mặt trắng bệch như giấy, môi tím tái, ràng vẫn bị trúng độc.

      Lúc nãy tối quá nhìn thấy, sao nàng có thể quên được nhỉ... Độc người vẫn chưa được giải!

      Thẩm Tri Ly chạy đến bắt mạch Tô Trầm Triệt, sắc mặt từ từ đông cứng lại.

      Chút độc này nếu lúc bình thường nàng căn bản chẳng coi ra gì, nhưng bây giờ có thuốc, đúng có bột đố gột nên hồ.

      “Tri Ly...”

      Tô Trầm Triệt cố sức nhấc nửa mí mắt lên, khóe miệng khẽ nhếch: “Nàng dữ đấy”.

      Thẩm Tri Ly tự kiểm điểm lát, nghiêm túc : “Ta rất kiềm chế rồi đấy”.

      Tiếng cười khẽ vang lên, Tô Trầm Triệt đột nhiên : “Tri Ly, có thể cho ta ôm chút được ?”.

      Thẩm Tri Ly: “... đời nào”.

      Lời chưa dứt cả người Tô Trầm Triệt ngã vào người nàng, hơi thở nóng hổi phả bên tai nàng, quyến rũ khác lạ.

      Giọng yếu ớt nhàng cất lên bên tai nàng: “Tri Ly, tìm lối thoát ra ngoài trước , cần ở đây cùng ta đâu”.

      ràng Tô Trầm Triệt dùng chút sức nào nhưng Thẩm Tri Ly lại chẳng thể đẩy ra.

      Sững sờ hồi nàng mới định thần lại.

      Môi khẽ động đậy, Thẩm Tri Ly hạ giọng: “Ta muốn ở lại đây với ngươi hồi nào?”.

      Tô Trầm Triệt cười: “Ừm, vậy ở nữa, nàng ”, nặng nhọc dựa vào tường đá, ánh đuốc soi bóng , ánh mắt dịu dàng đến nỗi Thẩm Tri Ly cảm thấy chột dạ.

      Ngập ngừng lúc, Thẩm Tri Ly hỏi: “Ta rồi, còn ngươi làm thế nào?”.

      Tô Trầm Triệt vẫn cười: “Ta ngồi ở đây... Rồi cũng có cách ra ngoài thôi”.



      Thẩm Tri Ly chăm chú nhìn , do dự trong giây lát mới hỏi ra điều trong lòng thắc mắc bấy lâu: “Tô Trầm Triệt, tại sao người lại trúng tiếng sét ái tình với ta?”.

      Tô Trầm Triệt nghĩ ngợi: “... Ta cũng biết nữa”.

      Thẩm Tri Ly sờ mặt mình: “Chẳng lẽ do ta đẹp chăng?”.

      Tô Trầm Triệt: “...”.

      Thẩm Tri Ly nheo mắt nham hiểm: “Sao, ngươi có ý kiến à?”.

      Tô Trầm Triệt cúi đầu, có chút thẹn thùng: “Dĩ nhiên có, trong mắt ta, Tri Ly là đẹp nhất rồi”.

      Thẩm Tri Ly: “...”. Sao càng nghe càng giống dối thế nhỉ?

      Trầm tư lát, Thẩm Tri Ly hỏi: “Nếu muốn ra ngoài, ngươi biết đây là đâu ?”.

      Tô Trầm Triệt lắc đầu.

      Thẩm Tri Ly lại hỏi: “Ngươi có biết sao chúng ta lại ở đây ?”.

      Tô Trầm Triệt lại lắc đầu.

      Thẩm Tri Ly tiếp tục hỏi: “Vậy ngươi biết ra ngoài bằng cách nào ? Bên ngoài có những ai ?”.

      Tô Trầm Triệt vẫn lắc đầu.

      Thẩm Tri Ly phát điên.

      Cái tên ngốc nghếch này cái gì cũng biết mà đòi làm hùng cái nỗi gì!

      Thẩm Tri Ly thở dài: “Được rồi, ngươi ngoan ngoãn ngồi yên ở đây cho ta, ta lên chút rồi lập tức xuống ngay”.

      Còn chưa bước được bước góc áo bị ai đó nắm chặt, nàng quay đầu nhìn liền thấy Tô Trầm Triệt hơi nhíu mày: “ đó rất nguy hiểm đúng , cần vì ta...”.

      Thẩm Tri Ly gỡ ngón tay của ra khỏi áo, : “Người từng thấy có đại phu nào mà bỏ bệnh nhân mình tháo chạy chưa? Chút y đức này ta vẫn có đấy. Còn nữa cũng hoàn toàn là vì ngươi... có lẽ người đó cũng bỏ rồi chừng”.

      Tô Trầm Triệt liêu xiêu đứng dậy: “Ta cùng với nàng”.

      Trong đôi mắt trong veo tràn ngập cố chấp đó còn thấp thoáng nỗi lo âu.

      Dư vị được người khác quan tâm cũng đến nỗi nào.

      Thẩm Tri Ly cười lắc đầu: “Đừng làm ta thêm vướng víu, ta chỉ thám thính thôi, có gì nguy hiểm đâu, ngươi ở đây đợi , ta quay lại nhanh thôi”.

      ***

      Mật đạo ở trong viện của Thẩm Tri Ly, nàng muốn vào phòng mình lấy thêm thuốc ra có gì khó khăn, nhân tiện có thể lấy vài bộ quần áo để thay đổi. Suy tính như vậy, Thẩm Tri Ly thận trọng mở cửa cơ quan lần mò lên.

      Ngạc nhiên là trong viện của nàng lại bóng người canh gác.

      Nàng bước vội vào phòng, ngoài tìm thuốc và quần áo ra, còn cầm theo hai hộp bánh. Lấy túi vải gói hết lại xong, Thẩm Tri Ly vừa định ra nghe thấy bên ngoài loáng thoáng có tiếng người, ôm đầu nghĩ ngợi lát, nàng trèo lên giường.

      “Quả nhiên cái viện này vẫn là nơi thư thái nhất.”

      Giọng quen thuộc khiến Thẩm Tri Ly lập tức đề cao hai mươi vạn phần cảnh giác.

      Tiếp đó là giọng nữ lạ hoắc: “Hồi Xuân cốc dưới đều dọn sạch rồi, nếu còn việc gì nữa việc hợp tác giữa chúng ta đến đây là kết thúc”.

      “Thập Nhị Dạ công tử hình như mất trí nhớ sư muội của ta rồi phải”, giọng đầy vẻ châm chọc, cuối kéo dài, “Diệp hộ pháp, lo lắng ư?”.

      tiếng hứ lạnh lùng: “Hoa công tử, ngươi thấy ta cần phải lo lắng sao?”, rồi nện gót bỏ .

      Diệp hộ pháp... Đó chẳng phải là Diệp Thiển Thiển sao?

      Ý trung nhân của Tô Trầm Triệt?

      Thẩm Tri Ly cuộn mình giường, bất giác có gì đó khó chịu.

      Nàng len lén kéo góc rèm lên, dáng hình vận áo đỏ lập tức lọt vào tầm mắt.

      Đường nét ngũ quan vô cùng tinh tế, đôi môi đỏ mọng cần trang điểm, đôi mày như vẽ, phục trang nổi bật, cả người toát ra vẻ quyến rũ, mê hoặc, nét cao ngạo, lạnh lùng toát ra từ ấn đường lại càng làm tăng vẻ bí hiểm của mỹ nhân.

      Đúng mỹ nhân!

      Thẩm Tri Ly cam tâm soi mình trong chiếc gương đặt ở đối diện giường.

      Trong gương lập tức ra nhan sắc xinh tươi rắn rỏi, tuy ngũ quan cân đối, đường nét thanh tú, cũng có thể coi là giai nhân xinh đẹp, nhưng... Thẩm Tri Ly bi phẫn nghĩ, so ra khoảng cách ràng là quá lớn mà!

      Cái ả Diệp Thiển Thiển đó chắc chắn là hồng nhan họa thủy “ cười trăm vẻ thiên nhiên, sáu cung nhan sắc thua hờn phấn son”(*) đây mà.

      (*) câu trích trong Trường hận ca của Bạch Cư Dị.

      ... Tô Trầm Triệt rốt cuộc thích mình chỗ nào chứ? Tiêu chuẩn của sao lại xuống cấp thê thảm như vậy...

      Sau tiếng bước chân, căn phòng từ từ rơi vào yên tĩnh.

      Hoa Cửu Dạ gãi gãi cằm mãng xà, hoa văn màu tím đậm thân mãng xà từ từ uốn lượn nhịp nhàng, đẹp mắt vô cùng.

      biết là bao lâu, Hoa Cửu Dạ bỗng nhiên cất giọng, giống như tự mình, lại giống như...

      “Ta dĩ nhiên cũng chẳng cần phải lo lắng.” Hoa Cửu Dạ hề nhìn về phía Thẩm Tri Ly, ôn tồn : “Tri Ly sư muội, muội còn muốn núp đến khi nào nữa?”.

      ***

      Màn đêm biết buông xuống tự bao giờ.

      Nhánh cây bên ngoài cửa sổ đung đưa xào xạc, hệt như tiếng thở dài.

      Giọng của Hoa Cửu Dạ dịu dàng như tiếng thầm với tình nhân, nhưng cả người Thẩm Tri Ly cứng đờ ra, cảm thấy gai ốc sởn sau lưng.

      ... chắc phải là gọi nàng chứ.

      Giọng bên kia vẫn thong thả từ tốn: “Muội biết ta nhớ muội nhiều thế nào đâu, ngu ngốc và trẻ con của muội khiến ta nhớ mãi. Quan tài của Thẩm Thiên Hành ở ngoài cửa, muốn xem thi thể ông ấy ra sao, nếu làm thành hình nhân như thế nào nhỉ...”.

      Thẩm Tri Ly rùng mình.

      Nếu trong quá khứ Hoa Cửu Dạ chỉ có tính tình xấu xa bây giờ biến thái triệt để rồi!

      Tiếng giày nện nền đất đột ngột vang lên, hướng về phía nàng mỗi lúc gần.

      Bị phát rồi!

      Thẩm Tri Ly sờ thấy thuốc độc giấu ở giường, ngón tay nắm chặt, bất giác lùi lại.

      Tiếng bước chân vang lên đều đặn.

      Tim nàng đập nhanh hơn, cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

      ... Nếu hết cách, có khi trực tiếp cầu xin tốt hơn. được, đầu hàng chắc chắn càng thảm hơn!

      Biết sớm lấy thuốc rồi, dạo gần đây muốn làm người tốt sao mà khó thế!

      “Sư muội... Ngươi là ai?”

      Chớp nhoáng, phía ngoài rèm giường bỗng có cánh tay thò vào, dùng sức lôi nàng ra.

      Thẩm Tri Ly loạng choạng mấy bước suýt ngã, phải vịn cửa để lấy lại thăng bằng. Phía bên kia động thủ.

      Sau vài tiếng “cheng cheng” binh khí giao nhau, nàng mới nhìn mặt người mới đến.

      Tấm áo trắng nhuốm máu và gương mặt vẫn trắng bệch.

      Tô Trầm Triệt.

      Tay cầm thanh trường kiếm, ánh kiếm lấp lánh trong mắt, khí thế lạnh băng hề kìm ném, chẳng còn dáng vẻ dịu dàng vô hại như lúc trước, cả người hệt như thanh bảo kiếm được tuốt ra khỏi vỏ.

      Thế nhưng, sắc môi tím tái vẫn tiết lộ tình trạng sức khỏe của .

      Màn giao đấu vừa rồi dường như làm cạn kiệt chút sức lực còn lại của Tô Trầm Triệt, thân người đứng vững muốn quỵ, nhưng trước sau vẫn chịu đầu hàng.

      “Chạy mau”, giọng khẽ truyền vào tai Thẩm Tri Ly.

      Biết giờ phải là lúc đôi co, nhưng Thẩm Tri Ly vẫn nén được : “Đồ ngốc, sao lại ra đây, phải bảo ngươi đợi ở dưới đó sao?”.

      “Cắt ngang chút.” Hoa Cửu Dạ xoay xoay thanh đoản đao tay, cười ma quái: “Đừng về ta như thể phe đối nghịch thế chứ, dù gì cũng là sư muội của ta, ta giết muội ấy đâu. Thập Nhị Dạ công tử, thấy ngươi đối với sư muội ta tình thâm như vậy, ta cũng rất cảm động, chỉ là biết người khác nghĩ thế nào... Ngươi phải là mất trí nhớ rồi sao, có muốn biết ký ức lúc trước của ngươi như thế nào ? Sư muội làm được, có lẽ ta có thể giúp ngươi hồi phục trí nhớ đấy”.

      Cùng với những lời sau cùng của Hoa Cửu Dạ, lòng Thẩm Tri Ly bất giác chùng xuống, đấu tranh tư tưởng hồi lâu, nàng mím môi .

      Hơi thở Tô Trầm Triệt có chút hỗn loạn, nhưng giọng vẫn rất ràng: “ cần”.

      “Vì sao?”, Hoa Cửu Dạ lấy làm lạ.

      “Bởi vì cần.” Ánh mắt phân tán trong tích tắc rồi lại trong trẻo trở lại.

      Hoa Cửu Dạ khẽ cười thành tiếng: “Ngươi quả rất thích sư muội ta đấy, có điều...”.

      !”

      Sau câu gọn lỏn, tay Thẩm Tri Ly đột nhiên tỏa ra làn khói xám, tiếp đó nàng kéo tay Tô Trầm Triệt chạy về hướng gian thủy tạ.

      Hoa Cửu Dạ vừa thấy biết xong, phất tay áo tạo gió, thổi tan đám khói xám.

      Thẩm Tri Ly cùng Tô Trầm Triệt chui vào mật đạo.

      Hoa Cửu Dạ cười lạnh, búng tay “tách” cái, con mãng xà vân tím bên cạnh kêu lên tiếng rồi trườn người vào khe cửa chưa đóng chặt của mật đạo.

      Vừa định xuống theo, Hoa Cửu Dạ lòng bỗng dậy lên dự cảm tốt.

      Hít hơi sâu, tiếng huýt sáo đanh gọn sắc bén vang lên.

      Đầu con mãng xà lớn vừa thò ra khỏi mật đạo, chỉ nghe tiếng inh tai!

      Bùm!

      Cả mật đạo bị phá nát, cát bụi đổ sụp xuống lòng đất!

      Đầu tóc, mặt mũi dính đầy bụi đất, thần sắc Hoa Cửu Dạ bỗng trở nên u ám.

      ***

      Bầu trời tối mịt, mảnh trăng lưỡi liềm treo giữa trời

      Mặt đất ẩm thấp, mùi đất xộc vào mũi, mí mắt khẽ mấp máy mở ra, bầu trời lấp lánh sao ùa vào trong mắt.

      “Đây là đâu?”

      Thẩm Tri Ly vừa nhỏm dậy cảm thấy toàn thân ê ẩm... Chết chắc rồi, biết lần này cơ thể mình có bao nhiêu thương tích, phải dưỡng bệnh bao lâu mới khỏi nữa!

      Rất lâu sau cũng có ai trả lời nàng.

      Tay chống xuống đất định ngồi đậy nàng bỗng dưng sững người.

      Thứ nàng chạm vào phải là nền đất mà là tay lạnh ngắt, cảm giác còn có máu dính bết lại.

      Thẩm Tri Ly bỗng nhớ lại chuyện xảy ra trước đó.

      Chui vào mật đạo, nàng chút nghĩ ngợi vội lấy thuốc nổ từ trong thạch động ra, châm lửa đốt rồi ném ra ngoài.

      ngờ thuốc nổ lại có uy lực mạnh đến vậy, sức công phá cực lớn hệt như quả cầu lửa ập tới, Tô Trầm Triệt nằm đè lên người nàng, rồi nàng nhớ gì nữa.

      Nhưng giờ nàng lại phải ở trong thạch động đó.

      Thế ...

      Nàng quay đầu nhìn bằng ánh mắt vô cùng sợ hãi, tay run run nhấc cổ tay của Tô Trầm Triệt lên, mạch gần như ngừng đập.

      Cơn gió làm tóc chàng bay bay, để lộ gương mặt vẫn tuấn, trong sáng nhiễm chút bụi trần.

      cõng nàng ra đây ư?

      Còn may.

      Còn may nàng là thần y Thẩm Tri Ly.

      Chỉ cần vẫn còn sống có thương thế nào là nàng chữa được.

      -----------------------
      B.CatTrâu thích bài này.

    4. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 3: Sư huynh đáng sợ

      3.1

      Nửa tháng sau.

      “Tô nương là y thuật cao minh, bệnh này theo con tôi từ , ngờ lại có ngày chữa khỏi.”

      Vẻ vui mừng của người mẹ bộc lộ trong lời , “Ít đồ này nương cũng phải nhận cho, đừng ngại gì cả, cứ coi như là chi phí chữa bệnh!”.

      rồi, người ấy dúi hai quả trứng gà cho nàng.

      Thẩm Tri Ly nhìn hai quả trứng, rơi vào im lặng trong chốc lát.

      Phí chữa bệnh... của nàng...

      Đờ người ra lúc, Thẩm Tri Ly mới chậm rãi : “Cảm ơn”.

      “Ồ, đúng rồi.” Người phụ nữ hình như nhớ ra điều gì, lấy từ trong áo ra chiếc khăn tay thêu hoa, tủm tỉm cười: “Tô nương, đây là quà nha đầu thứ hai nhà tôi tặng ca ca , xin nhờ chuyển giùm nó, nhất thiết đừng quên đấy nhé”.

      Ca ca... của nàng...

      Nhìn Thẩm Tri Ly đờ đẫn nhận lấy, bà thím lại cố nén cười: “Ai dà, thấy Tô nương đây xinh đẹp rạng ngời, vừa biết chữ lại tinh thông y thuật, đúng là giỏi giang. Ở chỗ tôi vừa khéo có mấy chàng trai tốt, biết Tô nương có ý muốn để tôi tác hợp cho ?”.

      Rèm cửa bỗng nhiên bị kéo lên, nam nhân vận áo trắng dùng đốt tay gãi gãi mũi, ôn tồn cười : “Muội muội ta còn trẻ con, e rằng tạm thời vẫn chưa cần, đa tạ ý tốt của phu nhân, mong phu nhân đừng giận”.

      Nụ cười của ôn hòa khiêm nhường, lại thêm gương mặt tuấn trắng trẻo hiếm có, làm cho bà thím ngây ra nhìn, hồi lâu mới thẫn thờ gật đầu: “Tô công tử phải phải, có gì đáng giận đâu, đều là lỗi của tôi, lỗi của tôi!”.



      Đợi bà thím khỏi, Thẩm Tri Ly mới kẹp chiếc khăn vào giữa hai ngón tay, buồn vui : “Ngươi lại ra ngoài dụ đỗ con nhà lành rồi à?”.

      “Ta sao có thể...” Tô Trầm Triệt thay đổi thái độ cởi mở vừa rồi, ngồi đối diện với Thẩm Tri Ly, ánh mắt màu hổ phách đau buồn đến nỗi có thể làm tim người ta vỡ vụn, “Tri Ly, đổi ca ca thành phu quân được sao?”.

      Thẩm Tri Ly: “... được”.

      Tô Trầm Triệt khổ não: “Nhưng, mỗi ngày ta ra ngoài có rất nhiều nương đến bắt chuyện...”.

      Thẩm Tri Ly: “... Ngươi khoe khoang đấy à?”.

      Tô Trầm Triệt trầm ngâm lúc: “... , chủ yếu là muốn khiêu khích nàng”.

      Thẩm Tri Ly nổi giận: “Loại công tử bột ta phải nai lưng nuôi như ngươi có tư cách chuyện với ta!”.

      Tô Trầm Triệt oan ức chớp mắt: “Nàng hứa là lấy ta mà”.

      Thẩm Tri Ly nhướng nhướng mày, hừ tiếng lạnh lùng: “Ngươi còn mặt mũi ra! Dù sao chẳng có nhân chứng vật chứng, ngươi làm gì được ta?”.

      Lời này phải kể từ lúc họ vừa nhảy ra khỏi mật đạo.

      Lối ra của mật đạo là cánh rừng bên ngoài thôn .

      Thẩm Tri Ly cố nén đau do thương tích người gây ra, tìm người khiêng Tô Trầm Triệt đến ngôi nhà xin tá túc, dùng thuốc giải độc cho , lại điều chế ra thuốc trị thương xử lý mọi thương tích người .

      Nhìn cơ thể đầy thương tích của Tô Trầm Triệt, lòng Thẩm Tri Ly hổ thẹn đến bấn loạn.

      Người khác tốt với nàng, nàng đều có thể để tâm đến, nhưng tự dưng có người tốt với nàng, lại là điều khiến Thẩm Tri Ly chịu nổi nhất.

      Bởi người khác tốt với nàng, nàng luôn muốn đáp trả lại.

      Thẩm Tri Ly ngồi canh bên giường Tô Trầm Triệt ba ngày, Tô Trầm Triệt vẫn trong trạng thái hôn mê. Nàng bón nước lau người, đổi quần thay áo, chăm sóc suốt ba ngày.

      Đến ngày thứ tư Thẩm Tri Ly cuối cùng thể gắng gượng được nữa, ngất bên giường Tô Trầm Triệt.

      Lúc tỉnh lại, Tô Trầm Triệt vẫn nhắm mắt, phía dưới mắt bị bao phủ màu đen tối.

      Thẩm Tri Ly có kiên cường đến thế nào vẫn là người con , bên cạnh có lấy người thân, chừng còn phải đối mặt với truy sát của Ma giáo và Hoa Cửu Dạ, người duy nhất có thể gánh vác với nàng lại bị trọng thương hôn mê bất tỉnh sống chết . Hoang mang và vô vọng khiến nàng kìm được níu lấy tay áo Tô Trầm Triệt lay lay: “Tô Trầm Triệt, Tô Trầm Triệt, ngươi mau tỉnh lại , chỉ cần ngươi chịu tỉnh lại muốn ta làm gì cũng được, bảo ta lấy ngươi cũng thành vấn đề!”.

      Sau đó...

      Sau đó... Tô Trầm Triệt tỉnh lại !

      Dù bây giờ nghĩ lại, Thẩm Tri Ly vẫn cảm thấy mình giống hệt như con ngốc...

      Đúng là ngốc hết chỗ !



      Tô Trầm Triệt hề tức giận khi nghe nàng chối bay chối biến như thế, ngược lại còn nheo mắt hỏi: “Tri Ly, nàng xấu hổ ư?.

      Thẩm Tri Ly: “...”.

      thèm để ý đến , Thẩm Tri Ly đứng dậy, chăm chú thu dọn đồ đạc hành nghề y của mình.

      Ở đây nửa tháng, ít bạc lẻ nàng mang theo người dùng hết từ lâu, ngân phiếu lại thể đổi thành tiền, nền nàng quyết định thuê ngôi nhà mở y quán.

      Thu dọn lúc, Thẩm Tri Ly mới hỏi: “Thương thế của ngươi cũng khỏi rồi, sau này ngươi định thế nào? Về Thập Nhị Dạ hay...”.

      “Mở quán bán điểm tâm nhé.”

      Thẩm Tri Ly quay đầu lại: “Cái gì?”.

      Tô Trầm Triệt nheo mắt cười dịu dàng: “Quán bán điểm tâm. Nàng phải rất thích ăn điểm tâm sao, nào là bánh hoa quế ở đầu thôn, nào là bánh nếp của nhà Lý đại thẩm, lại còn...”.

      Thẩm Trị Ly há miệng trợn mắt ngớ ra hồi: “... Ngươi đùa đúng , ngươi có ý định muốn ở lại đây à?”.

      Thôn lớn, đồ dùng sinh hoạt thiếu thốn, thứ có chất lượng đều rất kém.

      Đến cả Thẩm Tri Ly còn cảm thấy cuộc sống ở đây khó khăn, huống hồ người xuất thân cao quý như Tô Trầm Triệt.

      Tô Trầm Triệt cười gật gật đầu: “Ừm, nàng thích sao? Đợi chúng ta dành dụm được chút tiền thành thân”, ngập ngừng lát lại tiếp, “Nhưng với tình thế bây giờ, có lẽ ta lấy đâu ra nhiều ngân lượng để làm sính lễ, Tri Ly, nàng có phiền lòng ?”.

      Thẩm Tri Ly: “... Tô Trầm Triệt, ngươi bị té đến nỗi thần kinh có vấn đề rồi đúng ?”.

      Nắn nắn ấn đường, Thẩm Tri Ly do dự lát rồi lại : “Đợi , ngươi... ngươi muốn nhớ lại những chuyện qua sao?”.

      Tô Trầm Triệt trả lời chút nghĩ ngợi: “ muốn”.

      Giống hệt câu trả lời trước mặt Hoa Cửu Dạ.

      Bình tâm mà , nếu như Thẩm Tri Ly mất trí, nàng chắc chắn muốn biết những chuyện xảy ra trước đây, những thứ biết quả rất nguy hiểm.

      Hơn nữa, Tô Trầm Triệt có thể nhớ nhưng nàng biết rất , người tình cảm dây mơ rễ má với Tô Trầm Triệt trong quá khứ là Diệp Thiển Thiển chứ phải là nàng.

      Nàng buột miệng hỏi: “Vì sao?”.

      Tô Trầm Triệt khẽ mỉm cười, nghiêm túc : “Chuyện quá khứ cứ cho nhớ lại rồi thế nào, tại mới là quan trọng nhất đúng sao. Hơn nữa ta cảm thấy... cho dù có nhớ lại, ta cũng thể thích nàng hơn được nữa. Ta biết rất ta bây giờ làm gì, điều ta muốn làm bây giờ chính là cùng nàng sống cuộc sống bình dị”.

      ... Giây phút này, Thẩm Tri Ly phải thừa nhận trái tim nàng rung động.

      Nhưng... lý trí nhanh chóng nhắc nhở nàng, muốn nàng tin những lời tên ngốc này trừ phi nàng là kẻ đại ngốc!

      Đối phương dường như chẳng nhận ra những mâu thuẫn trong lòng nàng, lại tiếp tục với ảo tưởng lúc nãy, mời mọc nàng bằng giọng điệu rất phấn khích: “Tri Ly, là ta có học làm bánh nếp với Lý đại thẩm. Ừm, nhưng chưa từng làm thử, nàng có muốn nếm thử ?”.

      Thẩm Tri Ly nén nổi tức giận : “Ta biết ngay mà... chẳng trách con Lý đại thẩm ngày nào cũng mang bánh nếp sang đây”.

      Ngay lúc đó, giọng bỗng xen vào.

      “Công tử, chúng thuộc hạ... chúng thuộc hạ cuối cùng cũng tìm được người rồi!”

      Thẩm Tri Ly quay người nhìn thấy hàng mười mấy gã áo đen đồng loạt quỳ rạp xuống, cơ hồ mắt ai cũng rưng rưng.



      Sau nửa canh giờ.

      Ngón tay thon dài vẫn đều đều nhào nặn bột mì, nam nhân quấn tạp dề đưa mắt nhìn Thẩm Tri Ly.

      “Nàng thích ngọt chút hay nhạt chút?”

      Thẩm Tri Ly ngẩn người nhìn Tô Trầm Triệt, giọt mồ hôi chầm chậm lăn xuống.

      Cách đó hơn trượng, đám nam tử áo đen quỳ xuống đồng thanh lớn: “Công tử, để chúng thuộc hạ làm cho ạ”.

      “Các ngươi biết làm sao?”, Tô Trầm Triệt ngước mắt lên, nghi hoặc hỏi.

      Bọn nam tử áo đen đưa mắt nhìn nhau, có giọng ấp úng vang lên: “Chúng thuộc hạ, chúng thuộc hạ có thể học...”.

      Tô Trầm Triệt nở nụ cười: “Vậy ra ngoài mua bột mì , ta ở đây có dư”.

      Ngay lập tức, nửa đám nam tử áo đen tức tốc chạy ra ngoài càn quét hết tất cả các tiệm bán bột mì trong thôn, nửa còntiếp tục quan sát Tô Trầm Triệt.

      Đầu cúi xuống, tay Tô Trầm Triệt linh hoạt ngắt phần bột mì nhào xong thành từng miếng , cho ít đậu vào giữa làm nhân rồi vo tròn, sau đó ép dẹp thành hình bánh.

      thần thái chăm chú, động tác thuần thục, như thể làm rất nhiều lần rồi vậy.

      Nhìn chăm chú làm bánh nếp , lòng hiếu kỳ muốn xem náo nhiệt ban đầu của Thẩm Tri Ly bất giác nhạt vài phần.

      Chỉ là, thuộc hạ của đến rồi, sớm muộn gì cũng phân ly.

      Nàng phải trở về Hồi Xuân cốc. Lần chạy trốn này, ngoài nỗi sợ hãi đối với Hoa Cửu Dạ ra, cũng là vì lo lắng cho an nguy của Tô Trầm Triệt. Thanh Hạnh ủy thác Tô Trầm Triệt cho nàng, mà cho dù chỉ nể mặt chút ngân lượng đó, nàng cũng thể bỏ mặc Tô Trầm Triệt như vậy.

      Nhưng, tại Tô Trầm Triệt còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, cũng đến lúc cáo biệt rồi.

      Sư phụ giao Hồi Xuân cốc lại cho nàng, dù bị Ma giáo phá nát rồi, nàng cũng phải gánh vác trách nhiệm, huống hồ trong Hồi Xuân cốc còn có thứ mà nàng tuyệt đối thể từ bỏ.
      B.CatTrâu thích bài này.

    5. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      3.2

      “Tri Ly.”

      Thẩm Tri Ly theo phản xạ đáp: “Hả?”.

      Tô Trầm Triệt phủi phủi bột mì bám ở tay, ánh mắt theo phản xạ ngước lên nhìn: “Ta càng ngày càng thích nàng rồi, làm thế nào đây?”.

      Mặt Thẩm Tri Ly bỗng đỏ lên.

      Tô Trầm Triệt!

      Ngươi có thể ra những lời mật ngọt bằng bộ mặt thản nhiên như thế ?

      Bàn tay trắng toát vì bột mì áp lên ngực trái, giọng Tô Trầm Triệt khàn khàn mê hoặc: “Có nàng ngồi bên cạnh, chỗ này cứ đập rất nhanh”.

      Thẩm Tri Ly bóp trán, che giấu tiếng tim mình đập loạn xạ: “... Dầu sôi rồi kìa”.

      Dầu trong chảo nóng lên, Tô Trầm Triệt thả từng chiếc bánh vào, lật tới lật lui cho đến khi hai mặt bánh đều vàng ruộm, mùi thơm bốc lên ngào ngạt.

      lâu sau, bánh nếp nóng hổi mới ra lò đầy ắp đĩa.

      Màu sắc, mùi thơm, hình dáng đều khác gì so với bánh mà Lý đại thẩm làm mười mấy năm qua, ngược lại bởi người chế biến nắm vững kỹ thuật cực tốt nên hình dạng bánh còn bóng bẩy và ngon hơn nhiều.

      Thẩm Tri Ly ngờ vực : “Trước đây ngươi biết làm rồi đúng ?”.

      Tô Trầm Triệt chớp chớp mắt, lắc đầu: “ nhớ”.

      Hình dáng quả vô cùng hấp dẫn, Thẩm Tri Ly định nhón lấy cái bị Tô Trầm Triệt ngăn lại, cười : “Nóng lắm”, rồi lấy túi giấy bên bếp lửa đưa cho nàng: “ chuẩn bị sẵn cho nàng rồi”.

      Đám nam tử vận áo đen đứng bên nhìn bánh nếp Tô Trầm Triệt làm nuốt nước bọt.

      Tô Trầm Triệt bê đĩa bánh tới, cười hiền hòa: “Các ngươi có muốn nếm thử ?”.

      Đám nam tử vận áo đen dằn lòng lắc đầu: “Thuộc hạ dám!”.

      Tô Trầm Triệt lấy cái, cắn miếng : “Đâu đến nỗi dở”, chớp chớp mắt, rồi cụp xuống, “Là chê ta làm ngon đúng ?”.

      Cả bọn đồng thanh: “ ạ!”.

      Tô Trầm Triệt nghiêng nghiêng đầu, đám tóc trước trán khẽ lay động, giống như trái tim ai khẽ run lên.

      Ngón tay thon dài đưa đĩa bánh lên, nụ cười rạng rỡ như mùa xuân, khiến người ta cách nào từ chối được, “Vậy nếm thử ”.

      Đám người náo động lát, có gã to gan thò tay lấy chiếc bánh, dù gì bọn chúng tìm Thập Nhị Dạ công tử bao ngày qua, ăn sương nằm gió, đâu có ăn được gì ngon!

      Có được khởi đầu, sau đó nhanh rồi.

      Bóng mấy cánh tay chuyển động, bánh nếp trong đĩa bị giành nhau ăn hết sạch.



      Thẩm Tri Ly vừa nhai chiếc bánh nếp giòn tan ngon lạ lùng thơm ngây ngất vừa có chút vui nhìn đĩa bánh nếp sạch trơn.

      ... Muốn ăn tự mình làm ! Ăn bánh của người ta làm mà biết ngại à!

      Thời gian tuần nhang trôi qua.

      “Á...”

      “Ấy...”

      “Ối...”

      Từng gã từng gã áo đen ôm bụng kêu la ngã lăn ta đất.

      Thẩm Tri Ly nhai bánh: “...”. Có chuyện rồi!

      Tô Trầm Triệt cởi tạp dề, nắm lấy tay Thẩm Tri Ly, nụ cười vẫn hiền hòa như thế: “ thôi”.

      “Hả?”

      “Đừng lo cho bọn chúng, thuốc chỉ hiệu nghiệm trong vòng canh giờ thôi.”

      “Công tử, người thể... ... được...”

      “Công tử...”

      Châm ngôn sống của Tô Trầm Triệt.

      Làm việc mình muốn làm, để thuộc hạ giằng co với cái chết.

      ***

      Bỏ lại sau lưng tiếng rên la, Thẩm Tri Ly bất giác bị Tô Trầm Triệt kéo tay chạy trốn rất lâu.

      Nuốt miếng bánh nếp cuối cùng, nàng hất tay ra, : “Ngươi định đưa ta đâu?”.

      Tô Trầm Triệt rờ cằm: “ đâu cũng được, nàng thích đâu? Nghe Vân quận rất tuyệt, non nước hữu tình, cảnh sắc mê hoặc lòng người, được xưng tụng là cảnh đẹp nhất thiên hạ, nhưng từ đây ngồi thuyền đến đó cũng phải mất hơn tháng, có hơi xa. Tri Ly, nàng có bị say sóng ?”.

      Trong ánh mắt màu hổ phách tràn ngập kỳ vọng.

      Thẩm Tri Ly lau tay, mắt nhìn xuống đất, lựa lời lúc, cố gắng để ngữ khí tỏ ra lạnh lùng: “Muốn , nhưng e rằng ta thể cùng ngươi được, ta phải về Hồi Xuân cốc”.

      Tô Trầm Triệt chút do dự, cười : “Cũng được, ta cùng nàng”.

      rốt cuộc là nghĩ gì vậy?

      Thẩm Tri Ly trầm ngâm lúc, chậm rãi : “ cần đâu, mình ta về là đủ rồi. Như lời sư huynh ta , huynh ấy giết ta, ngươi đến biết chừng. Hơn nữa, Thanh đường chủ và Trạch đường chủ giờ chắc là tìm ngươi, ngươi sao rồi, hà tất phải để bọn họ lo lắng...”, làm ra vẻ nhẫn tâm, nàng tiếp tục : “Huống hồ ta chăm sóc ngươi lâu như vậy, ra cũng chỉ là vì bọn họ trả ngân lượng cho ta, nếu ngươi về ta làm sao lấy tiền được đây?”.

      Tô Trầm Triệt vì cứu nàng đến tính mạng cũng màng tới, nàng sao có thể chỉ vì số ngân lượng kia chứ

      Nhưng... lời ra rồi.

      có thể màng đến thân phận, địa vị, trách nhiệm nhưng nàng thể.

      Nghe nàng như thế, Tô Trầm Triệt chắc cảm thấy tổn thương lắm lắm... Thẩm Tri Ly thấy lòng mình chùng xuống.

      “Là như thế sao?” Giọng vang lên bên tai dường như chú tâm suy nghĩ, “Vậy ... Tri Ly, nếu ta trả ngân lượng cho nàng, nàng có thể ở bên ta suốt đời ?”.

      Thẩm Tri Ly: “... Phí chữa bệnh của ta rất đắt đấy”.

      Tô Trầm Triệt mỉm cười: “Ta cảm thấy... ta hình như có rất nhiều tiền. Bán bọn người vừa nãy chắc cũng kiếm được ít...”.

      Nụ cười có chút giả tạo, dường như chẳng hề để tâm đến lời nàng .

      Thẩm Tri Ly: “...”.

      Được thôi, ngôn ngữ giữa nàng và Tô Trầm Triệt căn bản là cùng thế giới!

      Thẩm Tri Ly quay người : “Điều đó chẳng liên quan gì đến ta, nhưng ta cảnh cáo ngươi... Nếu có nguy hiểm ngươi mà còn làm càng như trước đây, ta chắc có thể cứu được ngươi đâu”.

      rồi, nàng sải bước thẳng, khóe miệng nhếch lên thành hình vòng cung, làm thế nào cũng kìm lại được.



      Nơi này cách Hồi Xuân cốc xa, ra khỏi thôn là đến trấn .

      Thẩm Tri Ly mua chiếc xe ngựa, định thuê phu xe Tô Trầm Triệt nắm lấy dây cương, ngồi lên càng xe.

      Con ngựa vừa rồi nàng thúc thế nào cũng trong tay Tô Trầm Triệt lại ngoan ngoãn như chú thỏ con, lại còn chốc chốc phe phẩy mớ lông ở đuôi chạm vào Tô Trầm Triệt...

      Thẩm Tri Ly rất vui: “... Sao nó lại nghe lời của ngươi?”.

      Tô Trầm Triệt ngớ ra, xuống xe nghiên cứu lát, : “... Ầy... có lẽ bởi vì nó là ngựa cái chăng?”.

      Thẩm Tri Ly ôm đầu: “Được rồi, ngươi cần kheo khoang nữa, ta biết toàn bộ giống cái trong giang hồ đều thích ngươi...”.

      Tô Trầm Triệt thư thái nheo mắt, tiếp lời tự nhiên như : “Người thích ta có nhiều hơn nữa, ta cũng chỉ thích mình nàng”.

      Rèm xe kéo “soạt” cái.

      Thẩm Tri Ly vứt ra ngoài đồng xu, hậm hực : “Phu xe, chạy nhanh lên”.

      Bánh xe thong thả chuyển động, vô cùng êm ái.

      Trong xe ngựa có bộ ấm trà mới tinh, Thẩm Tri Ly rót cho mình tách trà, mắt từ từ sa sầm xuống...

      Chỉ thích ta ư...

      Nếu nhớ lại ký ức trước đây, xem ngươi có còn như vậy ?

      Thôi vậy, cũng chẳng liên quan gì đến nàng.



      Xe ngựa về thẳng Hồi Xuân cốc mà dừng ở trấn khác.

      Thẩm Tri Ly xuống xe, mình rẽ vào quán trọ đầu tiên.

      “Thẩm...” Ông chủ quán trọ mặt đầy vẻ hốt hoảng nhìn ngó xung quanh, vội vàng kéo Thẩm Tri Ly vào phòng, “Cốc chủ, mọi người đều cốc chủ của Hồi Xuân cốc bây giờ là sư huynh của người, chuyện này là thế nào vậy? Còn nữa, người... sao chỉ có mình, Điệp Y nương đâu?”.

      Thẩm Tri Ly đột nhiên buồn bã, sư phụ nàng Thẩm Thiên Hành ngoài y thuật độc thuật xuất chúng ra, võ công cũng thuộc vào hàng đệ nhất, kẻ nào dám náo loạn Hồi Xuân cốc chỉ còn nước “vào thẳng; ra nằm ngang” mà thôi.

      Mấy năm nay nàng tiếp quản Hồi Xuân cốc đều rất thuận lợi, cử tưởng mình Hoa Cửu Dạ cũng chẳng dậy nổi phong ba, nên có đề phòng gì, người trong cốc đa số đều trói gà chặt, dù biết võ công cũng phải là đối thủ của Ma giáo.

      Nếu biết sớm, nàng bỏ ngân lượng ra thuê vài cao thủ võ lâm cũng đỡ hơn bây giờ rồi!

      Trầm ngâm lát, nàng hỏi: “Vậy... ngươi thấy trong cốc mấy ngày nay có thay đổi gì ?”.

      Nàng sợ nhất là Hoa Cửu Dạ đại khai sát giới, máu nhuộm Hồi Xuân cốc.

      Chủ quán há miệng định trả lời bỗng dưng đờ người ra.

      luồng khí lạnh u ám ập tới, Thẩm Tri Ly toàn thân run rẩy, định tránh thân mình nhớp nháp của con mãng xà nhanh hơn bước quấn lấy nàng.

      “Sư muội muốn biết sao hỏi ta chứ?”, giọng uể oải tựa gió thoảng, lại đầy ý châm chọc, “Ta vẫn tìm muội, ngờ muội lại tự chui đầu vào rọ”.

      Tiếp đến, giọng đó gần trong gang tấc, canh tay kéo ghì nàng vào lòng.

      Điều Thẩm Tri Ly nghĩ đến là...

      Cái tên ngốc Tô Trầm Triệt vẫn ở ngoài kia!

      ***
      B.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :