1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

CÔNG TỬ VÔ SỈ_Duy Hòa Tống Tử (Full 3 tập)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      24.5

      Nhưng... chăm chú nhìn gương mặt hiền lạnh, thuần khiết, bình yên khi ngủ của hắn Thẩm Tri Ly nghĩ, gã này diện mạo rất ưa nhìn, chỉ là, mình ở lại bên cạnh hắn, chắc phải là một việc tốt nhỉ?

      “Thẩm nương, việc này tôi thể làm chủ được.”

      Thanh Hạnh cảm thấy cuộc đời mình là một chuỗi xui xẻo, hết chuyện xui xẻo này đến chuyện xui xẻo khác.

      Người khác biết, chúa thượng chiều Thẩm Tri Ly đến mức độ nào, nếu để nàng ta , hậu quả sẽ...

      Thẩm Tri Ly nói như lẽ dĩ nhiên: “Cho ta một chút ngân lượng, rồi đưa ta rời khỏi nơi này, chắc phải là chuyện rất khó khăn chứ?”

      Thanh Hạnh: “Việc này, chủ thượng...”

      Thẩm Tri Ly mặt đầy cảnh giác: “Ngươi phải muốn ta trả bảy nhát dao đó chứ, nói rõ trước nhé, ta nhớ rõ đâu đấy, mà chủ thượng ngươi cũng đã nói rồi, đó là do hắn nợ tiền của ta... Bây giờ ta muốn đâm nữa, chỉ muốn lấy lại tiền rồi thôi, ngươi nên vui mới phải chứ. Mau lấy cho ta mấy chục vạn lượng rồi ta sẽ ngay.”

      Thanh Hạnh vô cùng khổ sở: “ phải là nguyên nhân này Thẩm nương à, thật ra là...”

      Thẩm Tri Ly: “Thế thì mười vạn lượng, mười vạn lượng là đủ rồi! Cũng cần ngươi tiễn ta đâu.”

      Thanh Hạnh: “Thật sự phải cái này...”

      Thẩm Tri Ly đau khổ nói: “Thế thì năm vạn lượng vậy... ta đâm hắn bảy vạn lượng rồi, các ngươi đến nỗi keo kiệt như thế chứ.”

      Thanh Hạnh: “...”

      Cái điệu lúc nào cũng tiền tiền này cho dù mất trí cũng có chút thay đổi nào sao?

      Thấy Thanh Hạnh lung lay, Thẩm Tri Ly đành thở dài: “Nếu để ta , ta nói trước nhé, lỡ mà ta có chuyện gì, thật dám đảm bảo động dao với chủ thượng nhà ông... Nếu chủ thượng nhà ông bị ta đâm bảy, tám nhát mất mạng, thì cũng đừng trách ta đấy nhé.”

      Thanh Hạnh đần ra: “Thẩm nương, đây là có ý gì?”

      Thẩm Tri Ly: “Sáng nay suýt chút nữa ta lại đâm chủ thượng nhà ông lần nữa.”

      Thanh Hạnh: “... Thật sao?”

      Thẩm Tri Ly gật đầy: “Cho nên để bảo đảm tính mạng cho chủ thượng nhà ông, ta nên rời khỏi đây thì tốt hơn.”

      Ông ta tưởng nàng muốn sao, với trí nhớ mơ hồ của nàng bây giờ, có một đối tượng thích đâm lúc nào là đâm lại còn có rất tiền, phải nghĩ đến nếu giết chết chủ thượng của ông ta, mạng quèn của mình cũng khó giữ, thì đuổi nàng nàng cũng chẳng muốn đâu.

      Nàng hề quên hôm đó, sau khi biết tên Thập Nhị Dạ công tử đó bị nàng đâm, một đám người bên ngoài phòng nhao nhao đòi bắt nàng chịu tội.

      Nếu phải là Tô Trầm Triệt bảo một nữ thuộc hạ thay thế thì nàng đã sớm bị bắt giam rồi.

      ... Nếu làm lại một lần nữa, nếu Tô Trầm Triệt bị đâm chết thật, thì chẳng còn ai có thể giúp nàng nữa.

      Lại ngập ngừng một lúc, Thanh Hạnh mới nói: “Thẩm nương, thật sự nhớ gì hết sao... nếu bỏ như vậy, thì mãi mãi thể nhớ lại được nữa đâu...”

      Thẩm Tri Ly: “Thế thì đã sao, chỉ cần hiện tại ta sống vui vẻ phải là rất tốt rồi sao?”

      Thanh Hạnh kinh ngạc: “Hả?”

      Thẩm Tri Ly nhìn tay mình: “Hai bàn tay này của ta vừa nhìn đã biết là biết võ công cũng chưa từng làm việc cực nhọc, thể chất cũng thể học được võ công, đối với những chuyện của nhân sĩ võ lâm các người ta thật sự muốn mắc mớ, can dự vào... nhưng...”. Nàng rờ cằm, “Ta hình như biết băng bó, hoặc giả biết chút ít y thuật, có lẽ là một thầy lang chừng, ừm, nếu rời khỏi đây, ta sẽ tìm đọc y thư, mở một y quán nhỏ, lấy một tấm chồng là xong.”

      Khóe môi Thanh Hạnh giật giật hồi lâu: “... Kế hoạch hay.”

      Thẩm ́c chủ sau khi mất trí lại có tính tình thế này, đột nhiên có chút buồn thay cho chủ thượng.

      Thẩm Tri Ly ngước nhìn lên mỉm cười, giơ tay ra: “Đưa tiền cho ta.”

      Một xấp ngân phiếu đặt vào tay Thẩm Tri Ly.

      Mắt Thẩm Tri Ly dựng đứng, vội vàng lật xem, ngón tay linh hoạt đếm số tờ, đếm số tiền ghi bên , trong đầu vội nhẩm tính.

      Một vạn lượng, năm vạn lượng, mười vạn lượng...

      Ta phát tài rồi!

      “Ngân lượng đủ rồi chứ?”, có người hỏi.

      Thẩm Tri Ly đáp ngay: “Đủ rồi đủ rồi! đúng, chưa đủ, có bao nhiêu đưa ta bấy nhiêu!”

      Người đó nói: “Chỗ ta còn rất nhiều, nhưng có một điều kiện...”

      Thẩm Tri Ly cắt ngang: “Cái gì! Cái gì cũng được!”

      Người đó nói: “... Trong kế hoạch của nàng, có thể tính ta vào đó luôn được ?”

      Thẩm Tri Ly ngẩng phắt đầu lên, đối diện với đôi mắt màu hổ phách trong veo của Tô Trầm Triệt.

      Lùi một bước, Thẩm Tri Ly dựa tường, hỏi: “Ngươi nghe được bao lâu rồi?”

      Tô Trầm Triệt dụi dụi cặp mắt vừa tỉnh ngủ: “Được một chút.”

      Thẩm Tri Ly thở dài: “Thế thì chúng ta nói cho rõ luôn...”

      “Nói rõ cái gì?”

      Thẩm Tri Ly: “Ta kiềm chế được sẽ động thủ với ngươi...”

      Tô Trầm Triệt cười gật đầu: “Ừm.”

      Thẩm Tri Ly: “Ta sẽ giết ngươi đó...”

      Tô Trầm Triệt tiếp tục: “Ừm.”

      Thẩm Tri Ly nổi điên: “Ngươi có hiểu vậy hả, ngươi sẽ chết đấy, lần sau chưa chắc sẽ có bảy nhát dao may mắn thế đâu! Ngươi còn muốn giữ ta ở lại ?”

      Tô Trầm Triệt đặt tay lên vết thương ở bụng, tay còn lại nâng mặt Thẩm Tri Ly lên, hôn “chụt” một cái: “So với cái chết, ta cảm thấy chia tay nàng đau khổ hơn rất nhiều... còn nữa, Tri Ly, nàng thật đáng ...”

      ***

      đời này còn có kẻ hứng thú với những lời nổi da gà đó.

      Thẩm Tri Ly ngừng vuốt má nghĩ.

      Ra ngoài mới phát hiện có chút khác thường, người ở Húc Nhật thành hình như đều bận rộn, nàng nghĩ một lát, quyết ̣nh tìm kẻ dễ hỏi chuyện nhất là Thanh Hạnh.

      Thanh Hạnh cũng thu dọn đồ đạc, nghe tiếng, gật đầu nói: “Trước đó đã trì hoãn rất lâu, chúng tôi cuối cùng cũng phải đến tổng đàn Ma giáo.”

      Thẩm Tri Ly ngẩn ra: “Với cơ thể hiện giờ của chủ thượng ông, còn muốn đến Ma giáo sao?”

      Thanh Hạnh gật đầu: “Chủ thượng là Thập Nhị Dạ công tử, chính phái tiến công Ma giáo, chủ thượng đã dò thám ở đó rất lâu, bây giờ nếu chủ thượng , sau chuyện này chắc chắn sẽ bị cho là phi nghĩa, hơn nữa... chủ thượng tính toán đã lâu, chuyến này đến Ma giáo là bắt buộc.”

      Ngập ngừng một lát, Thẩm Tri Ly hỏi: “Các người rồi, thế ta...”

      Thanh Hạnh ngập ngừng rồi nói: “Dĩ nhiên là cùng chúng tôi rồi.”

      Thẩm Tri Ly: “Ông sợ...”

      “Sợ.” Thanh Hạnh cười khổ, “Nhưng mệnh lệnh của chủ thượng thể làm trái, vì kế hoạch hôm nay, tôi đành phải xem chừng chủ thượng, ́ gắng ngăn chặn trước khi nương ra tay mà thôi.”

      Thẩm Tri Ly: “Nếu ngăn được thì sao...”

      Thanh Hạnh chùng giọng: “Thế thì tôi đành lấy cái chết để tạ tội vậy.”

      Thẩm Tri Ly ra ngoài, vừa vừa suy tính gì đó.

      Hôm sau, quả nhiên có xe ngựa chờ sẵn bên ngoài phòng nàng, Thẩm Tri Ly vén rèm, thì nhìn thấy khuôn mặt tuấn, trong trẻo nhưng cũng rất vô lại.

      Thả mạnh rèm xuống, Thẩm Tri Ly đeo tay nải, nhảy lên xe ngựa phía cuối cùng.

      ... Tô Trầm Triệt đã cho nàng rời khỏi đây, thế thì tránh mặt hắn chắc sẽ có vấn đề gì đâu nhỉ.

      Trong xe là một người đàn ông vận áo xám, tóc tai rối bù, mặt mũi bẩn thỉu, ngồi xếp bằng, chiếc bàn phía trước mặt chất một đống hỗn độn sắt có gỗ có, nói chung là chẳng nhìn ra được là thứ gì, nghe thấy tiếng động, gã thờ ơ quay đầu sang.

      Thẩm Tri Ly mỉm cười: “Hạnh ngộ hạnh ngộ.”

      Gã đàn ông hờ hững nhìn nàng một cái rồi quay đầu tiếp tục công việc của mình.

      Bàn tay gã rất khéo léo, ngừng gắn kết thứ gì đó, Thẩm Tri Ly nhìn mãi cũng chẳng hiểu là thứ gì, im lặng quan sát một lúc, Thẩm Tri Ly cảm thấy vô vị bèn nhoài người ra cửa sổ nhìn khung cảnh bên ngoài.

      Thời gian chưa đến một tuần nhang, “lóc cóc” có tiếng người lên xe.

      “Tri Ly, nàng khát , muốn uống trà ?”

      Thẩm Tri Ly buồn quay đầu lại: “ muốn.”

      Lại một tuần nhang.

      “Tri Ly, nàng đói chưa, muốn ăn chút gì ?”

      Thẩm Tri Ly hơi liếc mắt: “ muốn.”

      Lại sau một tuần nhang.

      “Tri Ly, nàng...”

      Thẩm Tri Ly quay đầu lại, giận dữ: “ muốn!”

      Ngón tay thon dài của Tô Trầm Triệt vịn vào thanh gỗ xe ngựa, nét mặt dịu dàng: “Ta muốn nói...”

      Gã đàn ông trong xe ấn vào cơ quan được ́nh ở một bên xe, chỉ nghe “xoạt xoạt” hai tiếng, tấm gỗ Tô Trầm Triệt vịn tay đột ngột chuyển động, hất tay Tô Trầm Triệt ra.

      Tô Trầm Triệt nhanh như cắt nhón chân nhảy vào trong xe, gã đàn ông lại ấn tiếp một cơ quan khác, hai bên xe ngựa mọc ra một hàng nỏ ngắn, sắc lẹm nhắm chính xác vào Tô Trầm Triệt, tên lắp vào cung thuần thục nhắm thẳng về phía Tô Trầm Triệt bắn ra.

      Tô Trầm Triệt nghiêng trái né phải tránh tên, nhẫn nại được thêm, nói: “Mục Ca, ta hiện bị trọng thương, ngươi thể hạ thủ lưu tình một chút được sao!”

      Giọng của gã đàn ông khàn đục: “Trong từ điển của ta chưa bao giờ có hai chữ lưu tình.”

      Nói đoạn gã ấn vào cơ quan thứ ba, bốn mặt xe ngựa phóng ra một tấm lưới lớn chụp lấy Tô Trầm Triệt, sau đó hất Tô Trầm Triệt bay đến tận chỗ xe ngựa đầu tiên.

      Trán Thẩm Tri Ly rịn ra một giọt mồ hôi cực lớn, hồi lâu sau mới tìm lại được giọng mình: “Này... hắn quả thực bị thương nặng đó, ông làm vậy tốt cho lắm.”

      Gã đàn ông bình thản nói: “Nếu hắn bị thương, ta đã ấn cái này rồi.”

      Nói là làm, vừa ấn một cái, hai miếng sắt cắm đầy châm thép rít lên rồi chập mạnh vào nhau, tỏa ra thứ ánh sáng lạnh lùng, sắc lẹm.

      Thẩm Tri Ly: “...”

      ... Nàng rốt cuộc đã lên phải một chiếc xe ngựa thế nào đây hả!

      Lại mất một hồi, Thẩm Tri Ly mới lắp bắp nói: “Ông, ông... ông làm như thế với ta chứ?”

      Gã đàn ông tiếp tục bận rộn bày biện đồ đạc bàn: “ đâu, chỉ cần ngươi làm ồn.”

      Như ngồi thảm đinh cả một buổi sáng, lúc xe dừng ăn trưa, Thẩm Tri Ly vội vàng xuống xe rào trước đón sau hỏi han.

      đợi Thanh Hạnh lên tiếng, ̣ch Phụng đã vỗ vai Thẩm Tri Ly: “Đó là Lôi đường Đường chủ Mục Ca chuyên chế tạo vũ khí của Thập Nhị Dạ, Thẩm nương, biết xe ngựa của hắn vì sao lại sau cùng ?”

      Thẩm Tri Ly hiểu: “Vì sao...”

      ̣ch Phụng khẽ giọng nói: “Hồi xưa chúng tôi từng một lần bị Ma giáo truy sát, chủ thượng vứt lại hai mươi đệ tử luyện binh khí và Mục Ca cản đường phía sau... Ai cũng tưởng Mục Ca chín phần chết chắc, có ai ngờ Mục Ca dùng xe ngựa của hắn giết sạch một lúc hơn hai trăm tên đệ tử Ma giáo, hơn nữa còn thoát khỏi sự bao vây của Ma giáo mà chịu bất kỳ tổn thất nào...”

      Thẩm Tri Ly kinh hãi: “Thật khủng khiếp! Sau đó thì sao?”

      “Sau đó?”, ̣ch Phụng nhún vai, “Sau đó chủ thượng tránh né các loại ám toán bằng các cơ quán ám khí trong ba tháng trời.”

      Thẩm Tri Ly: “...”

      ̣ch Phụng: “Cho nên thường ngày đừng nói chúng ta, đến ngay cả chủ thượng nhìn thấy Mục Ca cũng phải đường vòng, vũ khí công thành lần này là do một tay hắn thiết kế, quả thật rất đáng sợ...” ̣ch Phụng ngừng lại, điệu bộ dám nghĩ tiếp nữa, rồi lại vỗ vai Thẩm Tri Ly: “Thẩm nương nếu muốn tránh mặt chủ thượng, chỗ Mục Ca là một lựa chọn rất tuyệt, nhưng nhớ đừng chọc giận hắn đó!”

      Thẩm Tri Ly gật đầu lia lịa.

      Mang tâm trạng phức tạp, Thẩm Tri Ly lại chui vào xe,

      Suốt dọc đường Tô Trầm Triệt bao lần thử lên xe nhưng đều có kết quả, Thẩm Tri Ly ôm tay nải, nghe tiếng ̣c ̣c binh binh vang lên bên tai, nhìn ra hoang mạc mênh mông, rộng lớn.

      “Ngươi mất trí à?”

      Một hồi sau, Thẩm Tri Ly mới kịp phản ứng là giọng nói đó hỏi nàng, nuốt một ngụm nước miếng, nàng vội vàng gật đầu.

      Mục Ca liếc nhìn nàng một cái, “Lại đây.”

      Thẩm Tri Ly đấu tranh tư tưởng một thoáng, đôi mắt chẳng gợn chút cảm xúc, cảnh giác tiến lại gần, còn chưa kịp phản ứng thì Mục Ca bỗng giơ tay ra trước mặt nàng.

      ... Ta... ngươi muốn làm cái quái gì vậy hả?

      Thẩm Tri Ly nhắm tịt mắt lại, đợi một lúc, chỉ cảm thấy đầu mình đau nhói, nhưng chẳng có chuyện đáng sợ nào xảy ra.

      Nàng mở mắt ra thăm dò, thì thấy Mục Ca cầm một chiếc trâm cài tóc, trán nhíu lại, ngón tay vận lực, chiếc trâm gãy làm đôi: “Trò trẻ con.”

      ̣nh thần nhìn lại, Thẩm Tri Ly nhận ra là chiếc trâm của mình, miếng ngọc bội ́nh phía bị bóp đến biến dạng rơi xuống sàn xe, nhất thời xót của, nhưng lại bị Mục Ca chắn ngang nên nàng dám tiến tới trước, đành giương mắt nhìn.

      Hai hàng chân mày Mục Ca vẫn nhíu rất chặt: “Ngươi có cảm giác gì ?”

      Thẩm Tri Ly: “Hả?”

      Mục Ca: “Nhớ ra gì chưa?”

      Thẩm Tri Ly lắc đầu: “.”

      Mục Ca tiện tay vứt chiếc trâm gãy ra ngoài cửa sổ, hờ hững nói: “ sao rồi.”

      Thẩm Tri Ly: “...”

      Trả chiếc trâm cho ta, đồ chết tiệt.

      --------------------------------------------
      B.Cat thích bài này.

    2. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 25: Thế thì ở bên nhau

      25.1

      Buồn bực, vô vị suốt hai ngày, Thẩm Tri Ly cuối cùng cũng bị thu hút bởi một thứ khác.

      Tuy là hoang mạc rộng lớn, mênh mông, nhưng suốt đường đều có ký hiệu mà nhân sĩ tiền trạm lưu lại nên cũng khó , chỉ là dọc đường đều nhìn thấy nhiều thi thể bị cát chôn vùi, khiến người ta lạnh cả sống lưng.

      Cuối cùng sau mấy ngày, họ cũng gặp cơ quan thứ nhất của Ma giáo, may mà có chuẩn bị trước nên thương vong đáng kể.

      Trong đoàn có rất ít đại phu, Thẩm Tri Ly liền xuống xe giúp băng bó, kỹ thuật của nàng thành thục lại rất kiên nhẫn, nên rất nhanh đã băng bó xong xuôi, rồi lười nhác trở lại xe ngựa của Mục Ca.

      Mục Ca bận rộn nghiên cứu tháo dỡ xác cơ quan, chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến nàng.

      Đội xe cách tổng đàn Ma giáo mỗi lúc một gần.

      “Thẩm nương, Thẩm nương, vết thương của ta rách rồi, có thể giúp ta băng bó được ?”

      Thẩm Tri Ly quay lại, mỉm cười: “Ồ, đợi ta một chút, xong ngay thôi.”

      Đệ tử Thập Nhị Dạ vừa lên tiếng đó lo lắng một lát, Thẩm Tri Ly đã quay lại giúp hắn tháo băng, xem xét tỉ mỉ vết thương, rồi bôi thuốc, mới cẩn thận băng lại.

      Động tác của nàng rất cẩn trọng, thần sắc chăm chú, gương mặt thanh tú tuy thể nói là tuyệt sắc nhưng lại thuộc loại càng ngắm càng thích càng nhìn càng .

      “Thẩm nương...” Tuy nói có tin đồn Thẩm nương và chủ thượng có tình cảm với nhau, nhưng mấy ngày qua Thẩm nương đều bận rộn chăm sóc người bị thương, đến nhìn cũng chẳng nhìn chủ thượng lấy một cái, đâu giống có tình cảm với nhau!

      Thẩm Tri Ly hỏi: “Ừm?”

      Gã đệ tử bị hỏi ấp úng một hồi rồi mới nói: “ ăn chưa?”

      Đúng là một câu hỏi ngu ngốc! Hắn hối hận muốn tự cắn lưỡi mình.

      Thẩm Tri Ly ngẩng đầu lên: “Lúc nãy phải là ngươi đưa cơm đến cho ta sao?”, nói đoạn mỉm cười, “Đúng rồi, quên mất nói cảm ơn.”

      Đối diện với nụ cười tươi như hoa, mặt gã đệ tử đỏ dần lên.

      ... Hắn lớn từng này rồi, đa số thời gian đều làm nhiệm vụ, chẳng có thời gian gặp các muội tử mà! Trước đây muội tử gặp nhiều nhất lại là tình cũ của chủ thượng, Diệp Thiển Thiển.

      So với Diệp Thiển Thiển hung dữ, thích bạo lực thì Thẩm nương đúng là rất tốt! Vừa dịu dàng vừa lương thiện lại biết chăm sóc người khác! Rõ giống với hình mẫu nương tử mà lúc nhỏ mẹ hắn hay nói đến!

      ... Ối, tim sao lại đập nhanh thế này! Hồi hộp quá! thốt nổi nên lời rồi!

      Thẩm Tri Ly áp tay lên trán hắn, hơi kinh ngạc hỏi: “Í, nóng quá, có phải vết thương của ngươi bị viêm rồi ?”

      Mặt gã đệ tử càng đỏ tợn: “, ta...”

      “Ngươi có thể ra ngoài rồi”, giọng nói hòa nhã vang lên.

      Gã đệ tử: “Đừng... đợi một lát ta còn chưa...” Ngẩng đầu lên kinh ngạc tột cùng, “Á, chủ thượng, tiểu nhân ngay đây ạ!”

      Tô Trầm Triệt hai tay khoanh trước ngực, miệng nở nụ cười hòa nhã bước tới, kề sát vào tai gã đệ tử nói thầm một câu.

      Mặt gã đệ tử biến sắc, dám tin vào tai mình, nói: “Chủ thượng, đây...”

      Tô Trầm Triệt xoa đầu hắn: “Ngoan, chúa thượng tin ngươi có thể mà.”

      Gã đệ tử mếu máo: “Chủ thượng, thể được đâu ạ.”

      Tô Trầm Triệt cười càng dịu dàng hơn, tiếp tục dùng giọng dễ nghe nói vào tai hắn: “Đến người của chủ thượng mà cũng dám trêu ghẹo, ngươi có gì mà làm được hả, mau ngay!”, nói rồi giơ chân đạp hắn bay ra ngoài.

      Thẩm Tri Ly nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người, bất mãn nói: “Người đó bị thương, vết thương ta vừa mới băng bó xong, ngươi có thể đừng dã man như thế hả?”

      Tô Trầm Triệt trề môi: “Ta vui.”

      Thẩm Tri Ly: “Ngươi vui thì liên quan gì đến ta.” Thu dọn đồ đạc bàn xong, Thẩm Tri Ly quay người ̣nh bỏ , nàng còn chưa quên phải tránh xa Tô Trầm Triệt, lỡ đâu cẩn thận nổi điên đâm hắn chết thì...

      Tô Trầm Triệt xẹt người chặn lại, mặt đầy vẻ tủi thân: “Tri Ly, vì sao lại tránh mặt ta?”

      Thẩm Tri Ly đường ta ta cứ : “ phải tránh mặt, mà là muốn gặp ngươi.”

      Kéo tay áo Thẩm Tri Ly lại, Tô Trầm Triệt: “... Giúp ta băng bó vết thương có được ?”

      Thẩm Tri Ly quả quyết: “ cần thiết! Ngươi phải có đại phu riêng rồi sao?” Sau đó Thẩm Tri Ly mới biết, là thủ lĩnh của đám người này, Tô Trầm Triệt căn bản thiếu đại phu.

      Tô Trầm Triệt: “Ta muốn nàng băng bó cho ta.”

      Thẩm Tri Ly giật tay áo lại: “ hứng thú... buông ra!”

      Tô Trầm Triệt càng nắm chặt hơn: “ buông! Nàng giúp gã lúc nãy băng bó, còn cười với hắn ta.” Giọng nói của hắn ngang bướng lại trẻ con, thậm chí còn mang vài phần trách móc.

      Thẩm Tri Ly chun mũi: “Ngươi trẻ con quá đấy... Chuyện này cũng so đo. Mau buông tay ra!”

      Tô Trầm Triệt sống chết buông: “Ta phải so đo.”

      Thẩm Tri Ly: “Thế thì là gì?”

      Tô Trầm Triệt nói chắc như đinh đóng ̣t: “Là ghen tuông!”

      Thẩm Tri Ly: “...”

      Ghen, ngươi ghen cái gì chứ, ghen có gì hay ho đâu!

      Tô Trầm Triệt cụp mắt: “Gã vừa nãy thích nàng.”

      Thẩm Tri Ly: “... Ngươi nghĩ nhiều quá đấy.”

      Tô Trầm Triệt gằn giọng: “Thật đó.”

      ... Chỉ có kẻ ngốc nghếch như nàng mới nhận ra người ta thích mình mà thôi.

      Thấy Tô Trầm Triệt giống như nói dối, Thẩm Tri Ly hơi kinh ngạc, nhớ lại, gã lúc nãy bị thương ở cánh tay khi qua cơ quan thứ nhất, nàng chăm sóc hắn vài lần, tuy tiếp xúc nhiều, nhưng hắn hình như vừa nhìn thấy mình đã trở nên kỳ kỳ thế nào ấy, chẳng lẽ thích mình thật ư?

      Rờ rờ cằm, Thẩm Tri Ly tiếp tục nhớ lại, hình như mặt mũi cũng rất được đó chứ, xem ra ̣a vị cao nhưng thích hợp với kẻ dân dã như nàng, hơn nữa tính tình cũng rất mềm mỏng, chắc sẽ từ chối ở rể đâu nhỉ, càng nghĩ càng cảm thấy thích hợp, nàng đấm vào lòng bàn tay mình, quay người nói: “Sao nói sớm, bây giờ ta hỏi hắn xem có muốn ở rể nhà họ Thẩm ...”

      Còn chưa được một bước, eo nàng đã bị ôm lấy.

      Thẩm Tri Ly vùng vẫy: “Ngươi làm gì thế hả, buông ra...”

      Tô Trầm Triệt phả hơi thở nóng hổi vào tai nàng, giọng giống như thương lượng: “Tri Ly, ta cảm thấy có phải dạo này sự tồn tại của ta quá vô dụng ?”

      Thẩm Tri Ly: “... Ngươi khiêm tốn quá rồi.”

      Thở dài nhè nhẹ, Tô Trầm Triệt bất lực nói: “Quả nhiên cách này là thích hợp nhất với nàng...”

      Thẩm Tri Ly theo phản xạ tiếp lời: “Cách...”

      Chữ cuối cùng còn chưa kịp thốt ra thì miệng đã bị bịt chặt.

      Đẩy Thẩm Tri Ly tựa vào một bên, Tô Trầm Triệt dùng môi truyền hết mọi tình cảm đè nén bao ngày qua sang cho nàng.

      Cùng với nụ hôn mãnh liệt, đột nhiên bốn bề cũng chấn dộng dữ dội.

      Thẩm Tri Ly ́ sức đẩy Tô Trầm Triệt ra, lại sợ đụng vào vết thương ở bụng hắn, trong một phút đắn đo hai tay nàng đã bị Tô Trầm Triệt khóa chặt.

      Tô Trầm Triệt mắt khép hờ hung hãn hôn nàng, bộ dạng như thể dù trời long đất lở biển cạn đá mòn cũng tuyệt đối nhúc nhích vậy.

      Thẩm Tri Ly khổ sở nghĩ, họ sẽ hôn như thế này đến chết đấy chứ, chết như thế này thật mất mặt quá!

      Nhưng rất nhanh, nàng chẳng còn hơi sức đâu mà nghĩ những thứ khác nữa.

      Cơn chấn động xung quanh càng lúc càng dữ dội, mặt đất nứt toác ra, tốc độ nhanh đến nỗi kịp đề phòng, bóng tối phút chốc đã bao trùm lấy cả hai.

      Ở một thạch động cách đó xa.

      Một tên đệ tử Ma giáo quỳ dưới đất, cung kính nói: “Vũ hộ pháp đại nhân, họ đã rơi vào ̣a cung rồi ạ.”

      Ánh mắt Vũ Liên rời khỏi miếng ngọc khí vỡ nát bàn ngước nhìn lên, chơi đùa một lát với tiểu hoàng điểu béo phị đầy lông vũ, nhẹ nhàng nói: “Ta biết rồi.”

      ***

      Thẩm Tri Ly được Tô Trầm Triệt ôm rơi mạnh xuống, vì có Tô Trầm Triệt chèn phía dưới nên quá đau, có điều ngực nhói lên một lúc.

      Đợi đã, Tô Trầm Triệt chèn bên dưới...

      Tim Thẩm Tri Ly đập lạc một nhịp, tay chân quờ quạng ngồi lên.

      Phía dưới tối om, nhìn thấy Tô Trầm Triệt đâu, nàng vội vàng rút từ trong ngực áo ra một cây đuốc nhỏ dùng lúc cấp bách đốt lên, quay đầu soi về hướng Tô Trầm Triệt.

      Tô Trầm Triệt nằm dưới người nàng, nhúc nhích, mi mắt rung rung khẽ động đậy một hồi rồi mới đột ngột mở ra.

      Ánh mắt phức tạp của Thẩm Tri Ly nhìn hắn, tay lơ lửng giữa trung dám đụng vào bụng hắn.

      Tô Trầm Triệt còn nhướng môi cười với nàng: “Tri Ly...”

      “Tri cái đầu ngươi...” Máu từ bụng Tô Trầm Triệt chảy ra nhuộm đỏ cả lớp áo trắng, từng vệt loang lổ, nỗi hoảng hốt, sợ hãi trào lên trong tim Thẩm Tri Ly, nàng tức giận, “Ngươi còn tâm trí gọi ta, có lộn vậy, vết thương người còn chưa lành, gan ngươi to đến thế sao, nếu như...”

      Lời phía sau còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, Thẩm Tri Ly đã bị Tô Trầm Triệt ôm lấy, áp chặt vào người hắn.

      Giọng của hắn có phần yếu ớt nhưng rất kiên ̣nh: “ sao, ta sao.”

      Giọng nói của hắn khe khẽ vang vọng trong gian hầm tối, một nỗi yên lòng mơ hồ.

      Thẩm Tri Ly nhắm mắt lại mới cảm thấy có chút kỳ lạ, vì sao lại quan tâm đến Tô Trầm Triệt như thế, vì sao nhìn thấy hắn vì mình mà bị thương lại cảm thấy phẫn nộ đau buồn khó lòng kiềm chế, vì sao chỉ vì một câu nói của kẻ này mà cảm thấy xót xa.

      “Chúng ta trước đây có quen biết nhau ư?”

      Tô Trầm Triệt: “Ừ.”

      Giọng Thẩm Tri Ly rất nhẹ: “Xin lỗi, ta nhớ...”

      Tô Trầm Triệt tiếp lời rất nhanh: “ sao!”

      Thẩm Tri Ly: “Cái gì?”

      Tô Trầm Triệt: “Quên rồi cũng sao...” Trong bóng tối tiếng nói rõ ràng mà bình thản, “Nhớ cũng được, quên cũng được, thứ ta quan tâm là nàng, dù là bao nhiêu lần ta cũng sẽ khiến nàng lại ta.”

      Đây chỉ là tự tin mà còn là sự chắc chắn.

      ... Một sự chắc chắn mà dù có phải trả giá thế nào, dù có khó khăn, đau khổ thế nào cũng nhất ̣nh phải làm bằng được.

      Thẩm Tri Ly cụp mắt, trong lòng dậy sóng.

      Nói xúc động là nói dối, nhưng trong sự xúc động lại hình như có cái gì đó giấu ở bên trong.

      “Ưm...” Hình như động phải vết thương, Tô Trầm Triệt khẽ nhíu mày.

      “Ngươi ráng chịu một chút.”

      Thẩm Tri Ly cắn chặt một đầu ngọn đuốc, mò tím mấy lọ thuốc trị thương thường dùng, ngân châm và chỉ ruột cừu cất sẵn trong tay áo ra, ̣nh thần vạch áo Tô Trầm Triệt ra.

      Tuy vết thương đã khép miệng ít, nhưng bao nhiêu lần hở miệng khiến chỗ đó thậm chí còn đáng sợ, nhầy nhụa hơn cả lúc nàng vừa đâm, cảm giác chấn động ban đầu qua , tay Thẩm Tri Ly cũng dần ổn ̣nh lại, dùng thuốc tê ở đầu ngân châm làm giảm cảm giác đau đớn cho Tô Trầm Triệt, cắn đầu kim luồn chỉ qua, rồi nhanh nhẹn dứt khoát khâu vết thương ở bụng Tô Trầm Triệt lại.

      Tô Trầm Triệt rên khẽ một tiếng.

      Mồ hôi lạnh từ trán Tô Trầm Triệt nhỏ xuống, tay nàng ngừng lại, giọng nói mơ hồ: “Nếu đau quá thì cắn một cái gì đó để phân tán sự chú ý, nhất thiết đừng cắn lưỡi đấy.”

      Tiếp tục luồn chỉ qua đầu kim, cẩn thận khâu liền một khối máu thịt lẫn lộn lại.

      Khâu gần xong, Thẩm Tri Ly thả lỏng người, đột nhiên cảm thấy vai lành lạnh, lúc này nàng mới nhận ra một bên áo của mình bị kéo xuống, để lộ một bên vai trắng ngần.

      ... Tô Trầm Triệt sẽ cắn vai nàng chứ!

      Suy nghĩ này chưa kịp tan biến thì Thẩm Tri Ly cảm nhận bờ môi nóng ấm của Tô Trầm Triệt dán vào một bên vai trần của nàng.

      ... Hắn, hắn phải làm thật đấy chứ!

      Thẩm Tri Ly ̣nh co người lại né sang một bên nhưng nhìn thấy tay mình vẫn còn dở dang công việc, nàng cắn răng nghĩ, thôi vậy, để Tô Trầm Triệt cắn một miếng cũng chẳng chết.

      Tiếp tục công việc còn dang dở, vai lại có cảm giác đau đớn như tưởng tượng, ngược lại giống như có người thuận theo vai nàng liếm lên , cảm giác hơi tê dại hòa lẫn với cảm giác ươn ướt do sự đụng chạm của đầu lưỡi truyền đến.

      Thở hắt ra, Thẩm Tri Ly phát hiện... biết từ lúc nào, sự đụng chạm ở vai phản xạ gấp ngàn vạn lần đến dây thần kinh của nàng, dù chỉ là một cử chỉ nhỏ của Tô Trầm Triệt cũng dường như khơi gợi cảm giác ham muốn nói được thành lời trong nàng.

      ... Chuyện này là thế nào!
      B.Cat thích bài này.

    3. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      25.2

      Dùng ý chí đè nén cảm giác ham muốn đó, Thẩm Tri Ly chuyên tâm khâu vết thương.

      Xong rồi! Khâu xong rồi!

      Thu dọn kim chỉ, Thẩm Tri Ly ̣nh nghỉ mệt một lát, thì ngón tay Tô Trầm Triệt chạm vào má nàng, kích thích một chuỗi khoái cảm khó nói thành lời.

      Giọng nói trầm khàn của Tô Trầm Triệt như có sức mê hoặc vô hạn, khiến người ta hồn siêu phách lạc: “Hình như là... độc tình phát tác rồi.”

      Môi Thẩm Tri Ly run rẩy: “Độc tình là cái gì...”

      Ngọn đuốc nhỏ trong miệng rơi xuống đất, “phụt” một tiếng lửa tắt ngóm.

      Giúp Thẩm Tri Ly kéo áo lên, Tô Trầm Triệt ấn đầu Thẩm Tri Ly vào vai mình, giọng nói yếu ớt mà dịu dàng: “ có gì, một lát là hết thôi.”

      Trước khi ngọn đuốc tắt, Tô Trầm Triệt nhìn thấy rất rõ, đây rõ ràng là một ̣a cung dưới lòng đất.

      Bốn bề cửa sổ, đều được xây dựng bằng đất, vô cùng sơ sài cũ nát, phía cuối cùng bên phải có một cửa đá có thể ra ngoài.

      Gian phòng lớn, chỉ có hắn và Thẩm Tri Ly.

      Những người khác e rằng đã rơi xuống nơi khác.

      Thẩm Tri Ly nhoi tới nhoi lui trong lòng Tô Trầm Triệt, nhưng vẫn còn lý trí, vùng vẫy mạnh động đến vết thương của hắn.

      Nhưng, đối với Tô Trầm Triệt, như thế đã đủ khó chịu.

      Chớp chớp mắt, hắn nghĩ xem có nên làm điều gì đó thì một tràng thanh như tiếng đá rơi vang lên, ngước mắt nhìn lên, chính ngay chỗ họ đứng một bức tường đá lao thẳng xuống.

      Ôm lấy Thẩm Tri Ly, Tô Trầm Triệt ̣nh né sang một bên thì đột nhiên người trong lòng vùng vẫy, cắm đầu vào bức tường đá.

      Tốc độ quá nhanh, Tô Trầm Triệt kịp kéo Thẩm Tri Ly lại, chỉ nhìn thấy cảnh tượng lướt qua trước khi bức tường đá rơi xuống, có một nam tử vận áo trắng lặng lẽ đứng ở đó hai mắt trừng trừng nhìn hắn, giống như là đã đợi hắn từ rất lâu.

      Ánh mắt u ám nhưng đắc ý.

      ***

      Phía bên kia tường đá.

      Ôm lấy Thẩm Tri Ly, Vũ Liên ngừng chuyển động cơ quan, từng bậc từng bậc lên phía .

      Thẩm Tri Ly hai mắt nhắm nghiền, cắn chặt môi, ́ gắng lấy cơn đau đè nén cơn sóng tình trào dâng trong lòng.

      “Sao thế?” Đặt Thẩm Tri Ly ngồi xuống giường, hắn hỏi.

      Thẩm Tri Ly mơ màng mở mắt ra.

      Gã đàn ông trước mặt dung mạo hiền lành, giọng nói dịu dàng, duy chỉ có đôi mắt là chút ấm áp, khiến Thẩm Tri Ly cảm thấy thoải mái, nàng ngồi lùi về sau, đề phòng hỏi: “Ông là ai?”

      “Đến ta cũng quên luôn rồi sao?”

      Vũ Liên cúi người, vuốt tóc Thẩm Tri Ly, chiếc trâm đó quả nhiên còn nữa.

      có chiếc trâm đó, sự khống chế ở cự ly xa sẽ trở nên vô cùng khó khăn.

      Vì sự đụng chạm của hắn, mặt Thẩm Tri Ly thể kiềm chế đỏ lên.

      Vũ Liên hơi bất ngờ, dịu giọng hỏi: “ trúng xuân dược rồi à?”

      Thẩm Tri Ly ấp úng: “ có.”

      Nói đoạn tránh né, bàn tay của Vũ Liên thuận thế trượt xuống mặt nàng.

      ... Thực ra đến chính nàng cũng biết là xảy ra chuyện gì.

      Vũ Liên vẫn giữ động tác tay, đờ ra một lúc rồi cười: “Mới có vỏn vẹn mấy ngày, phải lại thích Thập Nhị Dạ...”

      Cắn chặt môi, Thẩm Tri Ly lên tiếng.

      Giọng nói dịu dàng của Vũ Liên dần dần có chút méo mó, hắn chụp lấy vai Thẩm Tri Ly, gầm gừ: “Vì sao? Hắn có gì tốt chứ? Vì sao các người lần lượt đều bị trúng tà thuật của hắn! Rõ ràng ta quen biết lâu hơn, đối với tốt hơn, đúng sao? Vì sao người thích phải là ta? Ta đối với chưa đủ tốt ư, hãy nói cho ta biết vì sao?”.

      Ngón tay hắn dùng sức, vai Thẩm Tri Ly bị bóp đau nhói.

      Tuy cảm thấy hắn đáng thương nhưng trong lòng nàng lại chẳng có chút xúc động nào, Thẩm Tri Ly mấp máy môi, khó nhọc nói: “Người ngươi muốn hỏi căn bản phải là ta.”

      Bàn tay bấu chặt vai nàng từ từ thả lỏng ra.

      Mái tóc dài rủ xuống, che khuất mắt Vũ Liên: “Đúng, phải là .”

      Là một đứa con riêng có bất kỳ danh phận nào lại thêm thể chất học được võ công, ̣nh mệnh đã an bài tuổi thơ hắn phải chịu nhiều tủi nhục.

      Ban đầu những đứa trẻ cùng lứa còn có chút nể sợ hắn, nhưng từ lần đó...

      “Hừ, bắt nạt ngươi thì đã sao, lão tử còn đánh ngươi nữa đó, đến đây, ấn nó xuống... Á, giáo chủ.”

      Vũ Yến người khoác trường bào giáo chủ màu đen mặt lạnh tanh nhìn họ, ánh mắt chút cảm xúc quét ngang qua Vũ Liên bị đè dưới nền nhà, dừng lại một khắc nào, rồi quay người thẳng.

      “Ha ha ha ha, ngươi xem, giáo chủ chẳng thèm quan tâm đến ngươi, còn dám nói gì ngươi là con trai của giáo chủ, giáo chủ sao có thể đối xử với con trai mình như vậy chứ, xem ra ngươi chỉ là một thằng con hoang mà thôi!”

      ... Ông ta trước giờ chỉ để tâm đến người phụ nữ đó, đến cả tâm trạng nhìn con trai của người đàn bà đó còn nhiều hơn muốn nhìn hắn.

      Sau đó, hắn bị bắt nạt ức hiếp thường xuyên như cơm bữa.

      “Đánh hắn đánh hắn, ha ha ha...”

      “Treo hắn lên, treo hắn lên mới vui, xem mặt hắn đỏ hệt như gan heo kìa!”

      “Xem hắn kìa, hắn bị bắt nạt sắp khóc rồi, ái chà, chúng mày đã phát hiện gì chưa, da tên tiểu tử này còn mịn hơn da con gái đấy, tính tình cũng ẻo lả hơn cả con gái, biết...”

      Hắn bị đè tay chân, bị ấn xuống đất, thằng bé cầm đầu vừa cởi áo hắn, vừa tỏ vẻ phấn khích mà hắn hiểu nổi.

      Thế nhưng, đúng lúc đó.

      “Á á!” Thằng bé đồng bọn kêu lên thảm thiết như heo bị cắt tiết, một chiếc ̃a vỡ bay tới.

      Vũ Liên ngước mặt lên, đảo mắt nhìn qua nhìn lại, cuối cùng ánh mắt cũng dừng ở nơi có màu đỏ rực rỡ diễm lệ, giống như một đầm sen đỏ nở rộ ở nơi thâm sơn cùng ́c, chói lọi mà xinh đẹp, cơ hồ làm bỏng mắt hắn.

      Một giọng nữ lạnh giá cao ngạo, chút gợn chậm rãi vang lên: “Cút hết cho ta.”

      Đám người dương oai diễu võ trước mặt hắn kinh hãi tột độ, lập tức biến hết.

      Thiếu nữ ôm đại đao Cửu Hoàn giơ tay ra trước mặt hắn, hờ hững nói: “Có thể đứng lên ?”

      Hắn dám nhận, chỉ nói khẽ: “Vừa rồi chúng nó... là con trai của trưởng lão, chặt đứt tay nó...”

      “Đó là việc của ta”, thiếu nữ mất kiên nhẫn nói, “Rốt cuộc ngươi có đứng lên thì bảo?”

      Hắn nắm lấy tay gái, bàn tay nhỏ nhắn, dù ấm áp cũng đủ thiêu đốt hắn.

      Thiếu nữ kéo hắn lên, quay người ̣nh , nhưng hình như lại nhớ ra điều gì đó, từ trong ngực áo lấy ra một cuốn sách vứt cho hắn: “Cái này cho ngươi, ta đọc vào, nhưng có lẽ có ích cho ngươi”, dừng một lát, “Còn nữa, nam tử hán đại trượng phu phải có chút khí phách, đừng động một tí đã khóc như vậy.”

      Đó là một quyển độc kinh, chỉ có đệ tử cao cấp của Ma giáo mới có thể có được.

      Hắn nhìn theo bóng thiếu nữ, nhìn chăm chú rất lâu, giống như có cái gì đó chớm nở trong lồng ngực vậy.

      Đối với nàng, đó chỉ là một phút hào hiệp nhất thời.

      Đối với hắn, lại như người chết đuối vớ được cọc.

      Sau đó nữa, bất luận hắn lên đến vị trí nào nhờ khả năng dùng độc xuất thần nhập hóa của mình, chỉ cần là cầu của nàng, hắn cũng sẽ thỏa mãn bằng hết sức có thể mà chút đắn đo, do dự.

      Vì hắn nàng, hơn bất kỳ người nào.

      Nhưng vì sao... nàng lại thích Thập Nhị Dạ công tử?

      Sự tồn tại của kẻ đó khiến hắn thể nào chịu đựng được.

      Phải cướp ... phải cướp tất cả những gì mà tên đó có.

      Vũ Liên đột nhiên đưa tay lên, lại một chiếc trâm bạc cắm vào tóc Thẩm Tri Ly, hắn dịu dàng thì thầm: “Quên Thập Nhị Dạ công tử , ở bên cạnh ta, quên hắn ...”

      Mắt Thẩm Tri Ly bỗng chốc trống rỗng, chỉ có phản ứng của cơ thể chân thật mà đơn giản.

      Vũ Liên đặt Thẩm Tri Ly nằm xuống, ngón tay dừng lại ở nút buộc áo nàng.

      “Vũ hộ pháp đại nhân...”

      Vũ Liên khựng lại, buông rèm xuống, nói: “Có chuyện gì?”

      Tên đệ tử mới đến mặt đầy khó xử nói gấp gáp: “Diệp hộ pháp đại nhân tìm người, bây giờ sắp xông vào rồi, chúng tôi ngăn được!”

      “Ta biết rồi...”

      Lời còn chưa dứt, gái áo đỏ đã phá cửa xông vào.

      ***

      Vũ Liên đứng lên, nét mặt vô cùng dịu dàng, gọi khẽ: “Diệp hộ pháp.”

      Diệp Thiển Thiển ôm thanh đại đao Cửu Hoàn, vật bất ly thân của mình, có chút vui hỏi: “̣a cung đó là như thế nào?”

      “Đó là một cái bẫy của Ma giáo trong quá khứ, chỉ là vì nhiều năm được mở khóa nên ít người biết, ta đã tìm thấy cách mở khóa trong điển tịch, đã nói với các trưởng lão và các pháp vương khác rồi...”, nét mặt hắn bình thản.

      Diệp Thiển Thiển căn bản là chẳng có kiên nhẫn nghe hắn nói hết: “Thế Thập Nhị Dạ công tử và Thẩm Tri Ly đâu?”

      Vũ Liên ngập ngừng: “... Ta biết.”

      Diệp Thiển Thiển quay người, đột nhiên một tiếng rên khẽ vọng ra sau bức rèm.

      Ngón tay Vũ Liên khựng lại, Diệp Thiển Thiển đã vén rèm lên, nhìn thấy Thẩm Tri Ly nằm giường mồ hôi lạnh ngừng tuôn mặt, một tay nhấc bổng Thẩm Tri Ly lên, Diệp Thiển Thiển bước nhanh ra ngoài.

      Lúc đến cửa, bước chân Vũ Liên động đậy, như thể muốn ngăn lại, nhưng rốt cuộc làm.

      Diệp Thiển Thiển dừng bước, mắt nhìn thẳng nói: “Huynh trước đây chưa bao giờ lừa dối ta... ta rất thất vọng.”

      Vũ Liên há miệng, chỉ thốt ra được một tiếng: “Xin lỗi.”

      Ngón tay tuyệt đẹp giữ áo Diệp Thiển Thiển lại, giống như lúc nhỏ hắn từng làm, nhưng lần này Diệp Thiển Thiển chút do dự hất tay hắn ra.

      Vũ Liên ngước mắt lên, chăm chú nhìn theo bóng Diệp Thiển Thiển xa dần, nỗi hoảng loạn mới từ từ bò lên sống lưng.

      Hắn có cách giữ Diệp Thiển Thiển, nhưng dù cho có một ngàn cách một vạn cách, hắn cũng dám làm.

      Để báo thù, để đoạt lại những thứ hắn mất, hắn có thể làm tổn hại đến bất kỳ người nào đời này, duy chỉ dám động đến một ngón tay của Diệp Thiển Thiển.

      Trong nỗi giằng xé, nhẫn nại từ ngày này qua ngày khác, thiếu nữ áo đỏ lạnh lùng đó đã dần dần trở thành nữ thần dẫn lối của hắn.

      “Tỉnh lại .”

      Diệp Thiển Thiển có chút thô lỗ lay đầu Thẩm Tri Ly.

      Thẩm Tri Ly mơ màng một lát, mới khó nhọc ngồi dậy, sau khi nhìn mọi thứ rõ ràng mới hồ nghi hỏi: “ là?”

      Diệp Thiển Thiển ngẩn ra, mấp máy khóe môi: “Tin mất trí lại là thật ư... và cái tên chết tiệt họ Tô đó thay nhau mất trí à?”

      “Tô Trầm Triệt!”
      B.Cat thích bài này.

    4. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      25.3

      Thẩm Tri Ly ngồi phắt dậy, ̣nh xuống giường: “Hắn vẫn còn ở trong ̣a cung.”

      Nàng chưa kịp xuống thì đã bị Diệp Thiển Thiển ấn ngồi lại giường: “Ta sẽ có cách cứu hắn, chỉ thêm vướng víu thôi.”

      Thẩm Tri Ly vẫn có chút mơ hồ: “Thế rốt cuộc là ai?”

      Diệp Thiển Thiển nhếch môi, một chút cam tâm xen lẫn hẹp hòi, ả nói: “Ta là tình nhân của Tô Trầm Triệt.”

      “Hả?”

      Dung mạo tinh tế được tô điểm bởi màu áo đỏ rực càng nổi bật vẻ đẹp phi phàm, xung quanh như tỏa ánh hào quang, lại thêm khí chất cao ngạo thích gì làm đó, xinh đẹp bảy phần cũng sẽ được phóng đại thành mười phần.

      ... Vậy là, kẻ này là tình ̣ch của nàng thật ư?

      đúng, nàng đâu đã gật đầu với Tô Trầm Triệt, tình nhân của Tô Trầm Triệt là ai thật ra đâu có liên quan gì đến nàng.

      Nhưng... nàng vẫn cảm thấy khó chịu thế nào ấy.

      Kẻ đó phải rõ ràng nói thích nàng sao? Vì sao lại mọc ra thêm một...

      Thẩm Tri Ly ́ dằn lòng, khẽ nói: “Ta biết, yên tâm , chỉ là vì vết thương người hắn là do ta đâm, nếu hắn chết, lương tâm ta có chút yên... sau khi ra khỏi đây, ta nhất ̣nh sẽ dây dưa với hắn đâu.”

      Nàng nói xong lâu rồi mà vẫn nghe thấy tiếng Diệp Thiển Thiển, lấy làm ngạc nhiên ngẩng đầu lên thì ngạc nhiên nhìn thấy trong mắt Diệp Thiển Thiển thấp thoáng niềm thương cảm.

      “Nếu Tô Trầm Triệt nghe thấy những lời này của , chắc sẽ buồn lắm.” Diệp Thiển Thiển đứng lên ra ngoài cửa, “Xem ra đúng thật là nhớ gì hết rồi.”

      Nghe Diệp Thiển Thiển nói những lời ý tại ngôn ngoại, Thẩm Tri Ly tự chủ được nói: “Đợi đã, ta nên nhớ gì sao?”

      Vứt lại một câu “ đợi ở đây”, Diệp Thiển Thiển ra ngoài.

      Từ chỗ Vũ Liên biết được Tô Trầm Triệt đã thoát ra khỏi ̣a cung, lại cầm lấy thuốc giải, Diệp Thiển Thiển mới quay trở lại.

      lo Vũ Liên cho ả, Vũ Liên trước nay chưa bao giờ từ chối bất kỳ cầu nào của ả.

      Cho Thẩm Tri Ly uống thuốc xong, Diệp Thiển Thiển nhàn rỗi vừa nhai mía vừa luyện đao.

      Việc ả tự tiện thả Thẩm Tri Ly và tư thông với Tô Trầm Triệt đã bị Long Vương, Càn Đạt Bà Vương và Dạ Xoa Vương biết, tuy có Vũ Liên bảo vệ, Long Vương và Càn Đạt Ba Vương chịu ơn của cha mẹ Diệp Thiển Thiển cũng nói tốt cho nàng vài câu, nhưng hiện nay, Diệp Thiển Thiển cũng đồng nghĩa với bị giam lỏng, tuy hành động vẫn tự do nhưng hơn nửa quyền lực đã bị tước đoạt, cũng cấm tiếp xúc với nhân sĩ chính phái.

      Diệp Thiển Thiển cũng biết mình lần này quá manh động, nên cũng dám khinh suất thêm nữa.

      Thực ra, nếu vì cha mẹ ả từng là pháp vương đời trước, hiện giờ trận huyết chiến giữa Ma giáo và chính phái hồi quyết liệt nhất ai có tâm trí xử lý ả, thì ả đã sớm bị trừng phạt rồi.

      Hai ngày sau, Thẩm Tri Ly vẫn chưa nhớ lại những chuyện trong quá khứ.

      Diệp Thiển Thiển đến tìm Vũ Liên, Vũ Liên thề rằng thuốc giải của hắn tuyệt đối có vấn đề, e rằng Thẩm Tri Ly chịu quá nhiều kích động nên muốn nhớ lại nữa.

      Chịu kích động?

      Diệp Thiển Thiển hỏi thẳng Thẩm Tri Ly: “Dạo gần đây có làm chuyện gì kích động ?”

      Thẩm Tri Ly nghĩ một hồi: “Đâm Tô Trầm Triệt bảy nhát có tính ?”

      Diệp Thiển Thiển: “...”

      Thấy Diệp Thiển Thiển lộ vẻ thương hại, Thẩm Tri Ly đột nhiên sực tỉnh, cảm thấy bất an: “Cái đó... ta cũng biết mình sao lại đâm hắn nữa, ta thật sự ́ ý đâm tình nhân của đâu, thật đó, vả lại hắn cũng chưa có chết mà!”

      Vẻ thương hại trong mắt Diệp Thiển Thiển càng nhiều hơn, rất lâu sau mới nói: “Kẻ đau xót là , phải ta.”

      Thẩm Tri Ly ngỡ ngàng.

      Diệp Thiển Thiển tiện tay rút thanh đao để bậu cửa sổ, ngón tay miết thân đao, bỗng nhiên cười: “Tuy cam tâm, nhưng hắn chưa bao giờ thích ta.”

      Thẩm Tri Ly càng ngỡ ngàng hơn.

      “Rắc rắc”, thanh đao trong tay Diệp Thiển Thiển gãy lìa.

      Thẩm Tri Ly: “...”

      Diệp Thiển Thiển vứt đao , rồi lại rút một thanh đao khác ra, ngắm nghía: “Trước đây là lừa , ta với Tô Trầm Triệt hề có mối quan hệ đó, muốn nghe câu chuyện giữa bọn ta ?”

      Thẩm Tri Ly nhìn thanh đại đao sáng loáng trong tay Diệp Thiển Thiển, nuốt nước miếng, gật đầu.

      Cha mẹ Diệp Thiển Thiển từng nhận ơn huệ từ mẹ Tô Trầm Triệt, cho nên trước lúc lâm chung có dặn dò ả, nếu gặp Tô Trầm Triệt, có thể giúp được gì thì phải giúp.

      Diệp Thiển Thiển vừa bước chân vào giang hồ có tên là Bách Thiển, dựa vào đao pháp xuất thần nhập hóa và dung mạo tuyệt sắc tạo được tiếng tăm lừng lấy, nhưng lúc đó, nàng hề nghĩ đến chuyện tìm Tô Trầm Triệt, chỉ là vài tháng sau, lúc vô tình nhìn thấy cáo thị treo thưởng của Trấn Nam tiêu cục ở khắp nơi, mới khởi phát tâm tư.

      Lúc đó, ả bị con trai của chưởng môn phái Thanh Thành theo đuổi, cảm thấy rất phiền phức, ̣nh tìm chuyện gì đó để trút giận, liền xé cáo thị treo thưởng dò la, tìm kiếm Tô Trầm Triệt khắp nơi.

      Tìm được rồi mới phát hiện Tô Trầm Triệt ngoài đời thực và Tô Trầm Triệt trong tưởng tượng của nàng hề giống nhau.

      Chí ít phải là một vị công tử hào hoa phong nhã, chí khí ngất trời như lời giang hồ đồn đại, ả lấy thân phận Bách Thiển hành tẩu trong giang hồ nhiều năm cũng phải có người nghi ngờ thân phận của ả, nhưng Tô Trầm Triệt lại là kẻ vừa nhìn đã nhận ra thân phận của nàng.

      Tô Trầm Triệt mỉm cười nói với ả: “Chúng ta hợp tác với nhau nhé, ta biết nàng hề thích Ma giáo hiện tại.”

      Đúng vậy, ả thích.

      Vì sao rời khỏi Ma giáo, chính là vì thích thói đấu đá, hục hặc nội bộ ở đó, thích sự phân biệt cấp bậc giới tầng rõ ràng ở đó, thích phân cấp bằng vũ lực.

      Rất mâu thuẫn, ả vừa sinh ra đã ở vào vị trí cao trong Ma giáo, nhưng nàng thích.

      Thế là, họ hợp tác với nhau.

      Tô Trầm Triệt nói với tất cả mọi người Diệp Thiển Thiển là người của hắn, hắn giúp ả chặt đứt những cái đuôi cứ lẵng nhẵng bám theo ả, hắn đối tốt với ả có nguyên tắc.

      Ả phạm lỗi gây sự, Tô Trầm Triệt đều đến tận nơi bồi thường xin lỗi.

      Ả muốn gì, Tô Trầm Triệt cũng tiếc ngàn vàng mua cho ả.

      Cho dù ả muốn phóng hỏa, cho dù ả muốn đánh hắn, cho dù ả vô cớ gây sự kề dao vào ̉ hắn, Tô Trầm Triệt vẫn đối với ả hết sức dịu dàng, hòa nhã.

      Tất cả những người trong giang hồ đếu nói Thập Nhị Dạ công tử nuông chiều hồng nhan tri kỷ Bách Thiển đến tận xương tủy.

      Nhưng, thật ra, hắn chỉ là bận tâm.

      Hắn chỉ là, muốn tìm người để nuông chiều.

      ... Hắn thích ả.

      Thẩm Tri Ly cắt ngang lời của Diệp Thiển Thiển, giọng chua xót thể lý giải: “Hắn đối với tốt như thế, sao lại có thể thích được, làm gì có người đối xử tốt với người mình thích chứ.”

      “Ban đầu ta cũng nghĩ như vậy, nhưng...”

      Diệp Thiển Thiển liếc Thẩm Tri Ly một cái, bình thản nói: “Ta thừa lúc hắn tắm đè hắn xuống, nhưng hắn làm bất cứ chuyện gì.”

      ... đừng nói bằng giọng bình thản như thế có được hả!

      Thẩm Tri Ly giật giật khóe môi: “... Hắn có lẽ khá là bảo thủ.”

      Nói xong, Thẩm Tri Ly nhớ lại cảnh tượng Tô Trầm Triệt ôm nàng hôn nàng dưới hầm tối...= = | | |

      “Đừng cắt ngang ta”, Diệp Thiển Thiển: “... Ta tưởng phía dưới hắn có vấn đề, còn khắp giang hồ giúp hắn tìm đại phu và phương thuốc.”

      Thẩm Tri Ly: “...”

      ta hận Tô Trầm Triệt biết bao nhiêu...

      Diệp Thiển Thiển tiếp tục nói: “Sau khi ầm ĩ đến mức cả giang hồ đều biết, hắn thể nhẫn nại thêm nữa ấn tay ta nói ‘ cần phải làm đến mức này đâu’. Ta hiểu, tối đó về phát hiện hắn nhét hai gã đàn ông vào giường của ta.”

      Thẩm Tri Ly: “...”

      Cái này chắc là Tô Trầm Triệt muốn báo thù đây!

      “Hắn thích ta, sao hắn có thể thích ta chứ? Ta có chỗ nào tốt chứ? Sao có thể có đàn ông thích ta!”, giọng Diệp Thiển Thiển rất bình thản, “Lúc đó ta nghĩ như thế nên mới tìm Vũ Liên lấy phương thuốc Thất tình đơn.”

      Thẩm Tri Ly ngẩn ra một lúc mới phản ứng: “Thất tình đơn, là loại thuốc trong truyền thuyết khiến người uống vào sẽ đối phương đó hả?”

      Diệp Thiển Thiển chẳng buồn giải thích, lại gật đầu: “Ta và thống lĩnh Thập Nhị Dạ Ám bộ Lôi Ảnh đã thỏa thuận với nhau, bỏ ra nửa năm trời thu thập tất cả dược liệu rồi tìm người bào chế, cuối cùng tựu kế khiến Tô Trầm Triệt uống Thất tình đơn, tưởng rằng chỉ cần uống xong, hắn nhất ̣nh sẽ... nhưng cuối cùng hắn vẫn thích ta.”

      Thẩm Tri Ly kỳ lạ hỏi: “Sao có thể? Thuốc là giả hay là do hắn uống?”

      Diệp Thiển Thiển: “Cái này ta cũng muốn biết.”

      Ngừng một lát, Thẩm Tri Ly lại nhớ ra một chuyện khác: “Thống lĩnh Thập Nhị Dạ Ám bộ... chắc là thuộc hạ của Tô Trầm Triệt nhỉ, sao hắn lại đồng ý để chủ thượng của mình uống loại đơn dược đó? Cho dù vô hại với cơ thể, nhưng chuyện này có quá...”

      Diệp Thiển Thiển: “Cái này ta nghĩ Lôi thống lĩnh vì muốn báo thù.”

      Thẩm Tri Ly: “... Mối ân oán tình thù này thật là phức tạp.”

      Diệp Thiển Thiển: “Sau đó Tô Trầm Triệt biết được, ta với hắn đánh nhau một trận, chắc là khoảng hai ngày hai đêm, đánh mấy trăm dặm đường, cho đến khi đến bên bờ vực, ta đã đẩy hắn xuống.”

      Thẩm Tri Ly: “...”

      Diệp Thiển Thiển nhìn gương mặt kinh ngạc của Thẩm Tri Ly, nhếch môi: “Sự việc sau đó chắc cũng biết rồi, sau khi hắn rơi xuống đó thì đã cứu mạng hắn, sau đó hắn .”

      Thẩm Tri Ly nói khẽ: “Ta nhớ...”

      Diệp Thiển Thiển: “Quen biết Tô Trầm Triệt bao lâu nay, hắn đối với phụ nữ đều rất tốt, nhưng đều là lịch sự chút sỗ sàng. Đối với hắn, chỉ có ba người phụ nữ đặc biệt, nếu tính ta là một, thì người nữa chính là .”

      Thẩm Tri Ly bất giác hỏi: “Thế còn một người nữa đâu?”

      Diệp Thiển Thiển: “Mẹ của Tô Trầm Triệt.”

      Thẩm Tri Ly: “...”

      Diệp Thiển Thiển: “ nhớ cũng sao, vốn dĩ sự hợp tác của Tô Trầm Triệt và ta là để ta giúp hắn lật đổ Ma giáo, nhưng bây giờ cầu duy nhất của hắn là ta đưa ra ngoài bình an vô sự.”

      Thẩm Tri Ly im lặng một hồi mới lên tiếng, giọng như lạc : “Vậy là nói, hắn đối với ta là thật lòng ư?”

      Diệp Thiển Thiển: “Có lẽ là thật lòng nhất trong đời hắn.”

      Lại ngừng một lát, Thẩm Tri Ly mới nói: “Vì sao lại nói với ta...” Tuy ở cùng với nhau lâu, Thẩm Tri Ly cũng biết tính tình Diệp Thiển Thiển rất cao ngạo, chuyện mất mặt như thế sao có thể chủ động kể cho nàng nghe.



      Diệp Thiển Thiển quay mặt sang hướng khác, giọng nói gượng gạo: “Cứ coi như ta thương hại tên họ Tô đó .”

      Có thế nào ả cũng thể quên được nét mặt Tô Trầm Triệt khi bị đẩy xuống vực sâu.

      phải phẫn nộ, phải kinh hoàng, phải hoảng loạn, thậm chí có chút căm hận, oán trách, hắn mỉm cười, dang rộng hai tay rơi thẳng xuống, đôi mắt màu hổ phách trống rỗng chút tức giận, nét mặt như trút được một gánh nặng.

      Dường như, đối với hắn, tính mạng là thứ chẳng đáng để bận tâm.

      Tô Trầm Triệt đối với ả mà nói là một sự cam tâm.

      Thừa nhận cũng chẳng sao, quãng thời gian được giang hồ xưng tụng là cặp đôi đệ nhất, ả đã phải lòngTô Trầm Triệt.

      Cho nên khi biết Tô Trầm Triệt thích mình, ả mới tức giận như vậy, ngoài cảm giác bị phụ tình ra, sâu sắc hơn chính là lòng tự trọng bị tổn thương, cuộc đời ả thuận buồm xuôi gió, đàn ông thích ả nhiều vô số, chỉ duy nhất có tên Tô Trầm Triệt mà ả một lòng hướng về lại dám thích ả.

      Nhưng bây giờ nhìn thấy bộ dạng này của Tô Trầm Triệt và Thẩm Tri Ly, nỗi phẫn uất trong lòng cũng từ từ phai nhạt dần, người ả thích là Thập Nhị Dạ công tử một lòng một dạ, tình cảm sâu nặng đối với Bách Thiển, dù là sao trời cũng chịu hái xuống cho ả, chứ phải kẻ hiện nay.

      Tô Trầm Triệt chẳng qua chỉ là giúp ả dệt nên một giấc mộng mà thôi.

      Bây giờ, mộng đã tỉnh rồi.

      Diệp Thiển Thiển đặt đao về chỗ cũ: “Đợi vài ngày nữa tìm được cơ hội, ta sẽ đưa ra ngoài...”, rồi lại nhấc thanh đao Cửu Hoàn lên, ra ngoài cửa: “Ban đầu là ta đưa đến tổng đàn Ma giáo, ta dĩ nhiên cũng sẽ đưa về, còn nửa tháng nữa mới đến ba tháng, trước lúc đó, ta chắc có thể giữ lời hứa đưa trở về Hồi Xuân ́c.”

      ...

      Tuy biết Diệp Thiển Thiển nói gì nhưng Thẩm Tri Ly có ý kiến gì đối với việc rời khỏi đây.
      B.Cat thích bài này.

    5. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      25.4

      Tính nàng luôn thích ứng với mọi hoàn cảnh, điểm này dù có mất trí hay cũng chẳng thể thay đổi được.

      Rảnh rỗi có chuyện gì làm, Thẩm Tri Ly tìm giấy bút vẽ vời.

      Nàng vẽ đẹp ngoài sức tưởng tượng, Tô Trầm Triệt dưới nét bút của nàng sống động như thật, hệt như nàng đã vẽ rất nhiều lần trước đó vậy, trầm ngâm một hồi, nàng lại vẽ một nam tử vận áo đỏ thẫm ma mị diêm dúa, vẽ xong biết vì sao Thẩm Tri Ly càng xem càng muốn cười.

      Chưa vui vẻ được bao lâu, nàng lại bị tiểu hoàng điểu béo ục biết từ đâu bay đến thu hút sự chú ý, chơi với nó mệt chết được.

      Tiểu hoàng điểu dang cánh bay ra ngoài, thấy Thẩm Tri Ly đuổi theo, lại vòng trở lại, sau mấy lần như vậy Thẩm Tri Ly mới hiểu nó muốn dẫn nàng ra ngoài.

      Bên ngoài có người canh giác, đến ngay cả Diệp Thiển Thiển ra vào cũng bị theo dõi, thì nàng lại còn khó khăn hơn.

      Xị mặt, Thẩm Tri Ly vuốt vuốt cái đầu nhỏ mềm mại của tiểu hoàng điểu: “ được đâu, ta ra được.”

      Lời còn chưa dứt một bóng đen đã đứng sau lưng nàng.

      Thẩm Tri Ly quay đầu lại, sợ hãi giật lùi ba bước: “Vũ, Vũ...”

      Thần sắc Vũ Liên tiều tụy rất nhièu, nhưng nét mặt dịu dàng lại thay đổi bao nhiêu, chỉ tiểu hoàng điểu tay Thẩm Tri Ly nói: “Có thể trả chim lại cho ta ?”

      Thẩm Tri Ly giơ tiểu hoàng điểu lên, đồng thời cảnh giác: “Ông...”

      Tiểu hoàng điểu do dự một lát rồi nhảy sang tay Vũ Liên, ngón tay tuyệt đẹp vuốt ve tiểu hoàng điểu, nét mặt Vũ Liên tĩnh lặng mà dịu dàng, giống như một công tử hiền lành vô hại: “ cần lo lắng, Thiển Thiển đã cứu , ta cũng sẽ động thủ với nữa.”

      Thẩm Tri Ly thở phào.

      “Chính phái có một bộ phận đã trà trộn vào đây, thế cục càng lúc càng căng thẳng, ta động thủ với nhưng bảo đảm người khác cũng động thủ.”

      Vũ Liên cười bình thản, nụ cười hiện nét mặt nhưng đáy mắt thì lạnh băng: “Còn nữa, tốt nhất nên cầu xin mình đừng gặp lại Thập Nhị Dạ công tử, mệnh lệnh mà ta chỉ ̣nh trong não vẫn chưa tan biến hết.”

      Lòng Thẩm Tri Ly bỗng chùng xuống, cũng biết Tô Trầm Triệt hiện giờ ra sao rồi, vết thương ở bụng hắn chưa lành, lại ở Ma giáo...

      Nhưng, gặp được Tô Trầm Triệt đâu có dễ như vậy.

      ...

      Tối đó, lúc Thẩm Tri Ly nhìn thấy Diệp Thiển Thiển kéo Tô Trầm Triệt vào, thái độ phức tạp khó tả. = =

      Diệp Thiển Thiển vứt Tô Trầm Triệt lên giường Thẩm Tri Ly rồi nói: “ phải biết y thuật sao, đừng để hắn chết”, rồi quay người bỏ .

      Thẩm Tri Ly thu mình ở một góc trước, tháo bỏ tất cả những thứ người có thể làm chết người xuống, lại thấy khao khát muốn giết Tô Trầm Triệt của mình mạnh mẽ cho lắm, mới thận trọng tiến lại gần Tô Trầm Triệt hôn mê sâu, Thẩm Tri Ly bắt mạch xem hắn có nguy hiểm đến tính mạng rồi mới cẩn thận cởi áo Tô Trầm Triệt ra xem vết thương ở bụng.

      Quả nhiên vết thương đã nặng thêm, Thẩm Tri Ly thở dài rồi bôi thuốc cho hắn.

      Mãi đến khi xử lý thương thế của Tô Trầm Triệt xong xuôi mà vẫn chưa thấy hắn tỉnh lại, Thẩm Tri Ly đành tựa vào thành giường ngắm hắn.

      thể thừa nhận dung mạo Tô Trầm Triệt quả thật rất đẹp.

      Thẩm Tri Ly nhìn rất lâu mà hề cảm thấy chán, ngược lại còn cảm thấy gương mặt tuấn tú, thanh thoát, làn da trắng ngần, sống mũi cao, khóe miệng hơi nhướng lên rất vừa mắt, khiến nàng rất muốn đưa tay chạm vào.

      Thế là... nàng đưa tay ra...

      Dùng đầu ngón tay lần theo những đường nét khuôn mặt Tô Trầm Triệt, Thẩm Tri Ly hơi mơ màng.

      Rất lâu, nàng đứng dậy, lấy giấy bút, đối chiếu với Tô Trầm Triệt, tỉ mỉ vẽ dáng vẻ hắn.

      Cứ vẽ như thế trái tim nàng cũng mềm .

      ... Trong quá khứ nàng thích hắn thật sao?

      Hồi tưởng những lời Diệp Thiển Thiển nói, Thẩm Tri Ly bất giác buông bút xuống chống cằm nghĩ ngợi, nếu Tô Trầm Triệt cũng thích nàng như thế, vậy thì họ đúng là một cặp nhau rồi chăng?

      Đã nhau thế thì ở bên nhau là đúng rồi.

      Tuy ước nguyện trở về mở một y quán nhỏ tìm một phu quân có thể ở rể của nàng có thể sẽ tan thành bong bóng nhưng... hình như cũng khó chấp nhận cho lắm.

      Hơn nữa... là người một khi đã quyết ̣nh thì bao giờ thay đổi, Thẩm Tri Ly bắt đầu tưởng tượng xa xôi hơn.

      Tô Trầm Triệt có nhiều tiền như thế, gả cho hắn, thế thì tiền của hắn chẳng phải là của mình sao?

      Nghĩ đến đây, trong đầu Thẩm Tri Ly bỗng hiện lên cảnh tượng vàng bạc chất cao như núi xung quanh nàng.

      Chỉ một cái hất tay, lá vàng rơi lả tả trong trung...

      Thật tuyệt diệu...

      Thẩm Tri Ly ôm lấy mặt, tự chủ được cười khúc khích.

      Thế là Tô Trầm Triệt tỉnh lại, nghe thấy tiếng cười sởn gai ốc của Thẩm Tri Ly, hắn: “...”

      ... Chuyện quái gì xảy ra thế này?

      Thẩm Tri Ly chồm người tới, miệng tươi cười, quan tâm hỏi: “Chàng tỉnh rồi à?”

      Tô Trầm Triệt: “...”

      ... Tri Ly đột nhiên nhiệt tình như thế, hắn lại có chút quen.

      Thẩm Tri Ly giúp Tô Trầm Triệt dằn góc chăn: “Nghỉ ngơi thêm chút nữa , hi hi hi hi...”

      Tô Trầm Triệt nắm lấy tay Thẩm Tri Ly, mắt chớp chớp, biểu hiện mơ hồ: “Tri Ly, nàng sao thế?”

      Thẩm Tri Ly lật tay lại, hai tay nắm lấy tay Tô Trầm Triệt, siết rất chặt, giọng nói vô cùng quan tâm: “Ta sao, chàng thế nào, có chỗ nào cảm thấy khó chịu ?”

      Rút tay ra áp lên trán Thẩm Tri Ly, Tô Trầm Triệt hơi nhíu mày: “Bị sốt rồi sao?”

      Thẩm Tri Ly cầm lấy tay Tô Trầm Triệt đặt lên ngực trái, nhìn hắn bằng ánh mắt nhìn núi vàng núi bạc: “Triệt, ta sao thật mà.”

      Tô Trầm Triệt: “...”

      Vì sao đột nhiên hắn lại có cảm giác lạnh sống lưng?

      Ngập ngừng một lát, Tô Trầm Triệt bỗng đưa tay véo mạnh vào má Thẩm Tri Ly.

      Thẩm Tri Ly la toáng lên: “... Chàng làm gì vậy?”

      Tô Trầm Triệt mặt nghiêm túc: “... Đây là Tri Ly của ta sao, Tri Ly của ta đâu có dịu dàng như thế, lại còn gọi là ta là ‘Triệt’, đáng sợ quá...”

      ... Đáng sợ cái đầu ngươi!

      Thẩm Tri Ly hất tay Tô Trầm Triệt ra, tức giận nói: “Ta phải là Thẩm Tri Ly thì còn ai là Thẩm Tri Ly nữa!”

      Tô Trầm Triệt thở phào một cái, nheo mắt: “Tri Ly, nàng thế này ta thấy quen hơn.”

      ... Tên này thích bị ngược đãi hay sao ấy nhỉ?

      Thấy Thẩm Tri Ly mặt nhăn mày nhó nhìn hắn, nói tiếng nào, Tô Trầm Triệt thận trọng nhích sát tới, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy Thẩm Tri Ly, giọng nói trầm khàn mà đầy sức hút vang lên bên tai: “Tri Ly, nàng sao là tốt rồi... ta rất lo cho nàng, thật đấy, rất lo rất lo.”

      Cằm Thẩm Tri Ly tựa vào vai Tô Trầm Triệt, khẽ đáp: “Ta biết.”

      ... Vì ta cũng lo cho ngươi chút chút.

      Ôm hồi lâu, Tô Trầm Triệt hơi đẩy Thẩm Tri Ly ra, hỏi dò: “Tri Ly, nàng... biểu hiện vừa nãy... là... thể hiện nàng đã chấp nhận ta rồi ư?”

      Bị hỏi thẳng như vậy, Thẩm Tri Ly cũng có chút ngượng ngùng, mắt nhìn sang hướng khác: “Ta...”

      Tô Trầm Triệt chớp chớp mắt, vô cùng kỳ vọng: “Thế ta có thể hôn nàng một cái Tri Ly?”

      Thẩm Tri Ly: “Này này, đừng được nước làm tới nhé...”

      Tô Trầm Triệt trề môi: “Rất muốn rất muốn.”

      Tim Thẩm Tri Ly đập lạc một nhịp, tai đỏ dần lên.

      Tô Trầm Triệt ngồi dậy áp sát Thẩm Tri Ly, tim Thẩm Tri Ly đập càng nhanh hơn, cuối cùng khoảnh khắc Tô Trầm Triệt chồm tới, Thẩm Tri Ly nhất thời lúng túng tiện tay rút một vật chặn giữa hai người.

      Lùi ra, Tô Trầm Triệt nhìn tờ giấy in dấu môi hắn: “...”

      Thẩm Tri Ly lật bức vẽ lại, phát hiện chỗ Tô Trầm Triệt hôn lên đúng ngay môi của nam tử áo đỏ thẫm: “...”

      “Đúng rồi.” Tô Trầm Triệt lôi từ trong ngực áo ra một xấp giấy, biểu hiện phức tạp đưa cho Thẩm Tri Ly: “Những thứ này là...”

      Thẩm Tri Ly cầm lấy giở ra xem, chê bai: “Ngươi lấy từ đâu ra vậy? Nét vẽ mấy bức tranh này hơi quen, nhưng nội dung thì chẳng có logic gì cả rõ ràng chỉ để chọc cười thôi! Nhưng, cái tên áo trắng này sao nhìn giống ngươi thế nhỉ...”

      Tô Trầm Triệt trầm ngâm một lúc, nói: “... Cái này hình như là nàng vẽ đó.”

      “Ta?” Thẩm Tri Ly kinh ngạc, “Sao có thể, ta sao có thể vẽ ra thứ chẳng có chút ý nghĩa gì thế này!”

      Hắn phải nói với nàng thế nào đây, thứ này hình như vô cùng thịnh hành trong nội bộ Ma giáo, lúc hắn vừa thoát ra khỏi ̣a cung đã trốn vào phòng của một nữ đệ tử Ma giáo, kết quả đối phương mặt đầy phấn khích nhìn hắn, còn đưa một xấp giấy bắt hắn ký vào nữa, “Tiểu Hoa, Tiểu Hoa, một ngày gặp, nhớ đến phát điên”, “Bình sinh hiểu tương tư, mới gặp Tiểu Hoa, liền biết tương tư”... Thật chẳng hiểu gì cả...

      Hắn còn tưởng rằng là ám hiệu thịnh hành gần đây của Ma giáo, nghiên cứu một hồi mới phát hiện có liên quan chặt chẽ với những bức vẽ mà hắn nhặt được ở dưới lầu thành hôm đó...

      Đúng rồi, lầu thành.

      Tô Trầm Triệt nhẹ nhàng nâng một lọn tóc Thẩm Tri Ly lên hôn rồi nói: “Xin lỗi, Tri Ly.”

      Thẩm Tri Ly chớp mắt: “Ngươi lại xin lỗi ta chuyện gì?”

      Tô Trầm Triệt cười: “ có gì, chỉ là muốn nói mà thôi.”

      ... Đã nhớ cũng cần thiết phải nói cho nàng biết, bao gồm cả việc hôm đó nàng bị đè lầu thành, hắn lo sợ đến nỗi tay mướt mồ hôi, Càn Đạt Bà Vương từng bị đàn ông bỏ rơi, cho nên bà ta sẽ hạ thủ với Thẩm Tri Ly cũng bị bỏ rơi như thế, hắn đánh cuộc, là vì hắn có đủ tự tin có thể mười phần chắc chín cứu được Thẩm Tri Ly, hắn thể tưởng tượng hôm đó Thẩm Tri Ly nếu từ lầu thành rơi xuống thật, hắn sẽ như thế nào?

      Lại một lần nữa hắn mất nàng ư?

      Thẩm Tri Ly hoài nghi nhìn hắn: “Ngươi càng nói càng khả nghi...”

      Tô Trầm Triệt lại cười, nụ cười dịu dàng, ấm áp như mùa xuân, một lần nữa ôm Thẩm Tri Ly vào lòng, hắn nói: “Dù có lỗi với nàng cũng sao, dù gì ta cũng sẽ trả bằng cả cuộc đời này.”

      Thẩm Tri Ly: “Này này, đừng có nói những lời sởn gai ốc như thế, lời hứa cả đời là đáng tin nhất đấy...”

      Tô Trầm Triệt cọ cọ mũi vào ̉ Thẩm Tri Ly: “Tri Ly, thế thì cái gì mới đáng tin?”

      Thẩm Tri Ly nói chắc như đinh đóng ̣t: “Ngân lượng.”

      Tô Trầm Triệt cười khùng khục.

      Thẩm Tri Ly vui: “Ngươi cười cái gì?”

      Tô Trầm Triệt: “Ta vui mà, Tri Ly, ta thích nàng, rất thích, rất thích.”

      Thẩm Tri Ly ngập ngừng một lúc, mới ngượng ngùng nói: “Tự dưng nói cái này làm gì?”

      Tô Trầm Triệt cười khẽ: “Sợ nàng nhớ thôi mà...”

      Thẩm Tri Ly nói.

      Đồ ngốc, chuyện này ta sao có thể quên được chứ?

      Mấy ngày sau đó, Thẩm Tri Ly luôn đề phòng mình làm Tô Trầm Triệt bị thương, mấy lần phản ứng lại kịp, mới giết chết Tô Trầm Triệt.

      Lúc Diệp Thiển Thiển đến Thẩm Tri Ly vừa thu dọn bát thuốc ̣nh đập vào đầu Tô Trầm Triệt, Diệp Thiển Thiển nói với nàng: “Tên canh cửa đã bị ta đánh gục rồi, mau theo ta.”

      Thẩm Tri Ly gật đầu, vừa ra khỏi cửa thì phát hiện có gì đó ổn: “Tô Trầm Triệt thì sao?”

      Tô Trầm Triệt đứng tựa cửa, cười: “Ta còn phải lấy Ma giáo làm lễ vật cưới nàng, sao có thể bây giờ được? Tri Ly, nàng theo nàng ấy trước sẽ rất an toàn.”

      đường rời khỏi tổng đàn Ma giáo.

      “Diệp hộ pháp.”

      “Hửm?”

      “Cái đó, liên quan đến Tô Trầm Triệt...”

      “Cái gì... ngươi...”

      Diệp Thiển Thiển kinh ngạc quay đầu lại, Thẩm Tri Ly rút thanh ngân châm đâm lén người Diệp Thiển Thiển ra, cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi, ta thể rời khỏi đây một mình được.”

      ----------------------------
      B.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :