1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

CÔNG TỬ VÔ SỈ_Duy Hòa Tống Tử (Full 3 tập)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      22.3

      Ở mấy ngày trời, Thẩm Tri Ly lần đầu tiên mới biết biên thành này có tên là Huy Nguyệt thành.

      Ngoài ra Ma giáo còn tòa thành khác đối ứng với nó là Húc Nhật thành.

      Hai tòa thành trì này bao bọc tổng đàn Ma giáo, là tấm lá chắn thứ nhất đề phòng kẻ địch của Ma giáo.



      Vũ Liên với Thẩm Tri Ly Diệp Thiển Thiển biết nàng ở trong tay A Tu La Vương, chỉ là Diệp Thiển Thiển cùng với hai vị hộ pháp khác trấn giữ Húc Nhật thành nên mới thể đến kịp.

      Do dự hồi lâu, Thẩm Tri Ly mới hỏi: “Tình hình trận chiến thế nào rồi?”.

      Vũ Liên nhè lắc đầu, trong giọng có vài phần hoang mang: “ được lạc quan cho lắm, dĩ nhiên ta như vậy có lẽ rất vui... Từ sau khi giáo phái tan rã hơn hai mươi năm về trước, sau khi giáo chúng tám bộ bị thương la liệt trong đó bốn bộ gần như bị tiêu diệt, Ma giáo rất nhiều năm động can qua lớn thế này, đồng lòng chống lại kẻ địch bên ngoài cũng tốt, vì chưa chọn được giáo chủ nên đấu đá trong nội bộ Ma giáo cũng...”.

      Thẩm Tri Ly buột miệng: “Hai mươi năm trước?”.

      Vũ Liên gật đầu, lại cười: “E rằng lúc đó nương còn chưa ra đời, chuyện này liên quan đến bí mật trong giáo... e rằng tiện...”.

      Thẩm Tri Ly hiểu ý gật đầu, ngập ngừng lúc, nàng nén được lại hỏi: “Thế...”.

      Vũ Liên bật cười: “ muốn hỏi Thập Nhị Dạ công tử đúng chứ?”.

      Thẩm Tri Ly im lặng.

      Vũ Liên : “Chưởng môn phái Kỳ Sơn đến bên ngoài Huy Nguyệt thành, tay chân chính phái ở Húc Nhật thành đủ, Thập Nhị Dạ công tử hôm qua hình như sang Húc Nhật thành rồi”.

      Thẩm Tri Ly biết nên tiếc nuối hay nên thở phào nữa.

      Nhưng vừa nghĩ đến Diệp Thiển Thiển cũng ở Húc Nhật thành, nàng lại có dư vị thành lời.



      Có lẽ do Vũ Liên hoặc do thấy Thẩm Tri Ly có khả năng thoát thân, nên nàng bị canh gác nghiêm ngặt ở Huy Nguyệt thành, chỉ là lúc ra vào đều có đệ tử Ma giáo canh chừng, đề phòng tháo chạy.

      đối đầu giữa Ma giáo và chính phái chỉ là trận chiến, Thẩm Tri Ly lúc nào cũng thấy có người bị thương được khiêng vào.

      Vũ Liên chạy ngược chạy xuôi chẩn bệnh kê đơn nhưng rốt cuộc chỉ có mình.

      Thẩm Tri Ly có lòng muốn giúp tay, nhưng nghĩ đến chiêu tàn độc của Ma giáo, lại nhớ đến thân phận của mình, cuối cùng chỉ đứng ngoài nhìn.



      Buổi tối, Thẩm Tri Ly nhìn thấy A Tu La Vương, gã ràng bị thương, mặt trắng bệch khó coi.

      Thẩm Tri Ly cố gắng đè nén tấm lòng thánh mẫu của mình xuống...

      Vì là đại phu nên vừa nhìn thấy bệnh nhân muốn bắt mạch kê đơn...

      A Tu La Vương lặng lẽ móc ra tập giấy trắng đặt trước mặt Thẩm Tri Ly, Thẩm Tri Ly giật giật khóe môi: “Tình huống này ông còn muốn ta...” vẽ tranh cho ông sao?

      Mặt lạnh lùng, u ám, A Tu La Vương rất vui : “Mấy cái lúc trước làm mất rồi”.

      Thẩm Tri Ly thẳng thừng: “ vẽ được”.

      Tuy cố gắng bắt mình để tâm, nhưng... bây giờ những thứ nàng vẽ ra e rằng rất khủng khiếp.



      A Tu La Vương sa sầm quay đầu lại, trừng mắt với nàng: “ vẽ nuôi ngươi có ích gì?”.

      Thẩm Tri Ly mặt biến sắc : “... Ông phải nuôi ta, mà là bắt cóc ta! Hơn nữa, bắt kẻ bị giam cầm làm việc là điều rất bất nhân...”.

      A Tu La Vương: “Tâm trạng ta rất tệ”.

      Thẩm Tri Ly: “ sao?”.

      A Tu La Vương: “Muốn giết người”.

      Thẩm Tri Ly: “...”.

      Mắt A Tu La Vương lóe lên tia hung tợn: “Thập Nhị Dạ công tử còn tình cảm với ngươi, ngươi còn giá trị lợi dụng nữa”. Gã rút thanh đại đao sáng loáng sau lưng ra, “ vẽ chết, tự chͮ ”.

      Thẩm Tri Ly nhìn thanh đại đao ngừng phát ra tia sáng sắc lạnh, nuốt nước bọt : “... Ông thắng rồi”.



      Bảo dọn lên vài món điểm tâm và mấy hũ rượu ngon, A Tu La Vương vừa đặt thanh đao bên cạnh Thẩm Tri Ly vừa ăn bánh xem nàng vẽ tranh.

      Thẩm Tri Ly ấm ức khịt khịt mũi, rồi vùi đầu vẽ tranh.

      A Tu La Vương toét miệng, cười hắc ám: “Vẽ khiến bổn vương vui, thưởng ngươi ăn...”.

      đoạn giựt mấy tờ Thẩm Tri Ly vừa vẽ xong, A Tu La Vương vừa thích chí ngắm nghía, vừa uống vài hớp rượu cho khỏi nghẹn.

      “Ha ha ha ha ha...”

      Xem xong còn chưa thỏa mãn, A Tu La Vương chồm người sang hỏi: “Này, vì sao hôm nay tên bạch diện thư sinh lại thảm thế chứ... Ngày nào cũng bị tên áo đỏ đè xuống đánh, lại còn luôn gặp xui xẻo, ràng là uống nước cũng mắc nghẹn”.

      Thẩm Tri Ly ngẩng đầu lên: “Vì tác giả nhìn khó chịu”.



      “Ta đúng là lần đầu tiên xem loại tranh này, đúng rồi...” A Tu La Vương lại hỏi, “Vì sao mỗi lần đều chủ yếu là hai tên nam tử này, dù là viết truyện hay viết kịch cũng nên có nhân vật nữ chứ”.

      Thẩm Tri Ly xoạt xoạt rồi lại bực dọc ném tờ sang: “Xem xem sao lại nhiều thế chứ...”.

      Đại đao xoạt nhát sáng loáng.

      Thẩm Tri Ly: “Hi hi hi... là thế này, sư phụ ta với ta, con là để cưng chiều, con trai là để đánh... Đặt nhân vật nữ vào trong câu chuyện suốt ngày đánh đấm thế này có thích hợp ? Nhân vật nữ đó thảm biết bao nhiêu... cho nên hai gã đàn ông đánh nhau là vui rồi”.

      A Tu La Vương quẹt vụn bánh dính mép, gật đầu: “ cũng phải...”.



      Dừng bút lát, Thẩm Tri Ly ngẩng đầu lên: “Này... ông cảm thấy tên tiểu bạch diện này có chút quen quen sao?”.

      A Tu La Vương ngước mắt lên: “Quen? Ai?”.

      Loại người thích bị ngược đãi, giả vờ tội nghiệp còn thích giày vò người khác, đáng bị đá cú bay đến tận chân trời nhất đó... phải chỉ cần liếc nhìn cái là nhận ra sao?

      Dường như nhận ra nghi hoặc trong mắt Thẩm Tri Ly, A Tu La Vương đặt bức vẽ xuống: “Ngươi phải là đến Thập Nhị Dạ công tử đấy chứ?”.

      Thẩm Tri Ly chần chừ lúc rồi gật đầu.



      A Tu La Vương ôm bụng cười ngặt nghẽo: “Ha ha ha ha ha ha...”.

      Thẩm Tri Ly: “...”.

      Tên này điên rồi chắc...

      “Cái tên ngốc nghếch này lại là Thập Nhị Dạ công tử... ha ha ha ha ha ha, đại ngu ngốc...”

      Thẩm Tri Ly nhìn A Tu La Vương bằng ánh mắt quái dị.

      Cố nén cười, A Tu La Vương đưa nắm tay lên miệng giả vờ ho vài tiếng, : “Ta ngờ là vì... tuy xảo quyệt hơn hẳn, nhưng cảm giác mà Thập Nhị Dạ công tử cho ngươi lại phải như vậy”.

      Thẩm Tri Ly ngồi ngay ngắn lại, im lặng dỏng tai lắng nghe.

      Mắt A Tu La Vương lóe lên vài phần hiểm độc: “... Dù là kẻ thù, nhưng lại mấy lần liền từ bỏ cơ hội lấy mạng ta... Đáng hận nhất là, ta thể hiểu nổi nghĩ gì, ánh mắt nhìn ta như thể nhìn người trong cuộc, còn bản thân lại ở ngoài cuộc, giống như chẳng có gì có thể lung lay tư tưởng của ... khiến người ta kiềm được ý muốn giết ngay”.

      Thẩm Tri Ly: Người chúng ta đến là cùng người sao?

      Vì sao người ông giống như lão quái vật thành tiên vậy? rốt cuộc đứng ngoài cuộc lúc nào, bị người khác làm cho lung lay lúc nào?



      Hơi ngập ngừng, Thẩm Tri Ly nắm chặt cán bút: “Thế chuyện của và Diệp hộ pháp là như thế nào...”.

      A Tu La Vương sực tỉnh: “Diệp Thiển Thiển ấy à... với Diệp Thiển Thiển ở cùng nhau có chút kỳ lạ...”.

      Thẩm Tri Ly áp sát: “Cái gì?”.



      “Binh” tiếng, cửa bị đạp tung.

      Càn Đạt Bà Vương vận váy lụa mỏng ánh bạc nhướng cao mày : “Ta tìm ông cả buổi, hóa ra tư tình với nương này... Hừ, ta còn sao ban đầu ông lại cố chấp nằng nặc đòi Vũ hộ pháp cứu sống ả ta...”.

      Dưới ánh trăng, vẻ đẹp diễm lệ thoát tục như tiên nữ từ cung trăng giáng trần - dĩ nhiên tiền đề là nghe những lời bà ta .

      A Tu La Vương mặt sa sầm: “Có chuyện gì?”.

      Càn Đạt Bà Vương: “Nhặt giày rách của Thập Nhị Dạ công tử à?”.

      A Tu La Vương đứng phắt dậy, mặt đầy vẻ dữ tợn: “Bà muốn ăn đòn ?”.

      Càn Đạt Bà Vương nghiêng người, rút cây đàn vũ khí của ả ra: “Ông muốn vì con ả này mà đánh nhau với ta à?”.

      A Tu La Vương: “Đúng là mụ đàn bà gàn dở... Này này, ai cho phép ngươi đấy? Tranh còn chưa vẽ xong mà”.

      “Tranh gì?”

      Càn Đạt Bà Vương bước tới trước giựt lấy xấp giấy bàn, liếc nhìn cái rồi chuẩn bị xé nát...

      Í... Đây là cái gì...



      Sau hai tuần nhang.

      Càn Đạt Bà Vương thò bàn tay ngọc ngà thon thả ra bốc miếng bánh, cho vào trong chiếc miệng xinh đẹp, hồng hào mềm mại, mặt giấu nổi nụ cười: “Phì... cái này buồn cười quá... còn nữa , còn nữa ... sao mới xem được chút hết rồi... Này này, nương kia, ngươi vẽ nhanh lên chút, lão nương chờ xem đây...”.

      Thẩm Tri Ly: “...”.

      Xem xem xem chỉ biết xem thôi... xem cho chết luôn !

      A Tu La Vương thở dài hớp ngụm rượu: “Tiếc là xấp tranh trước đó rơi vào tay Thập Nhị dạ công tử rồi... haizzz...”.

      Càn Đạt Bà Vương giằng lấy hũ rượu trong tay A Tu La Vương, cũng nốc ngụm to: “ sao... cướp lại là được mà... lão nương thích nhất cướp đồ của người khác”.

      A Tu La Vương mặt mày nhăn nhó, u ám: “Đây là hũ Nữ Nhi Hồng cuối cùng đó! Bà ói rượu ra cho ta!”.

      Càn Đạt Bà Vương hai má ửng đỏ: “Nữ Nhi Hồng, Nữ Nhi Hồng, ta uống phải là thích hợp nhất sao?”.



      canh giờ sau.

      A Tu La Vương ngồi bẹp ghế lờ đờ muốn ngủ, Càn Đạt Bà Vương nhìn gã cười chế giếu: “Đồ bỏ ... say nhanh thế kia à?”.

      Thẩm Tri Ly đặt bút xuống, nắn nắn cổ tay mỏi nhừ của mình, : “Bà cũng say rồi”.

      Càn Đạt Bà Vương cười hềnh hệch: “Ta chưa say, tiểu nha đầu đừng hòng tháo chạy, bị lão nương tóm lại lão nương cho ngươi nếm mùi ngay... ồ, nấc...”.

      Kéo tay áo Thẩm Tri Ly lại, Càn Đạt Bà Vương lảo đảo thân người như xương: “Tiểu nha đầu, ngươi từng thích người nào chưa?”.

      Thẩm Tri Ly còn chưa lên tiếng, Càn Đạt Bà Vương vỗ trán : “Ồ, đúng rồi... ngươi thích Thập Nhị Dạ công tử, ta suýt nữa quên mất... Bị bỏ rơi cảm giác thế nào... Có muốn lột... hức... lột da rút gân chặt tứ chi và... hức, cái phía dưới...”.

      Nghiêm túc suy nghĩ lát, Thẩm Tri Ly: “ lòng mà ... có chút chút”.



      Càn Đạt Bà Vương cười khẽ: “ ra, hức...”.

      Thẩm Tri Ly: “Cái gì?”.

      Càn Đạt Bà Vương: “ ra ta cảm thấy Thập Nhị Dạ công tử cũng hoàn toàn là bận tâm đến ngươi...”.

      Thẩm Tri Ly: “?”.

      Càn Đạt Bà Vương: “Hức... ngươi phát đúng , ta hôm đó... thôi, dù gì cũng là kẻ phụ tình, nữa cũng thể thay đổi được, loại nam nhân này cần...”.

      Thẩm Tri Ly mím môi: “Ta biết... là bà buông ta ra trước đúng ? Ta muốn ngủ rồi...”.

      Càn Đạt Bà Vương thả tay áo nàng ra: “Được rồi, được rồi... xin lỗi nhé, vừa nãy ngươi là giày rách... ra là nghe người khác ta tiện miệng theo mà thôi...”.

      Thẩm Tri Ly dứt khoát: “ sao”.

      Lảo đảo vài cái nữa, Càn Đạt Bà Vương ngã phịch xuống.

      Thẩm Tri Ly thấm mực, vẽ lên bầu ngực lấp ló của Càn Đạt Bà Vương con rùa đen vô cùng hình tượng.

      Đặt bút xuống, Thẩm Tri Ly khẽ “xin lỗi” rồi ra ngoài.

      Sáng hôm sau, tiếng hét của Càn Đạt Bà Vương vang vọng khắp Huy Nguyệt thành: “Ngực của ta!!!”.



      Thẩm Tri Ly nằm giường dụi dụi mắt, khóe mắt vừa đỏ vừa rát. Tối qua cẩn thận nàng lại nằm mơ thấy cảnh tượng Tô Trầm Triệt ở dưới lầu thành... đáng ghét.

      ***
      B.Cat thích bài này.

    2. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      22.4

      Ở Huy Nguyệt thành thêm mấy ngày nữa, cục diện bên ngoài thế nào, Thẩm Tri Ly muốn hỏi, vì chuyện này vốn dĩ phải là chuyện nàng có thể hỏi được.

      Hồi Xuân cốc chính tà, bất luận là Ma giáo hay chính phái, ra cho cùng cũng chẳng liên quan gì đến nàng...

      Chỉ có người duy nhất liên quan là Tô Trầm Triệt...

      Thẩm Tri Ly lặng lẽ cụp mắt xuống...



      Ba hôm sau, sáng sớm, tiếng vó ngựa lộc cộc ngoài phòng, theo sau đó là tràng thanh dữ dội, kịch liệt.

      Thẩm Tri Ly ngủ mơ mơ màng màng có người lôi ra khỏi giường.

      Thẩm Tri Ly hơi nhíu mày: “Sao thế?”.

      Càn Đạt Bà Vương lôi Thẩm Tri Ly, phóng ra ngoài: “Huy Nguyệt thành có lẽ giữ được rồi... Chúng ta đến Húc Nhật thành”.

      Động tác của ả rất nhanh, Thẩm Tri Ly còn chưa kịp phản ứng ngồi xe ngựa tròng trành.

      xe chỉ có nàng và Càn Đạt Bà Vương, kéo rèm nhìn ra ngoài, chỉ thấy số ít đệ tử Ma giáo theo, ngập ngừng lát, Thẩm Tri Ly mới hỏi: “A Tu La Vương và Vũ hộ pháp sao?”.

      Nàng biết Ma giáo phái A Tu La Vương, Càn Đạt Bà Vương và Vũ Liên trấn giữ Huy Nguyệt thành.



      Càn Đạt Bà Vương ngắn gọn: “A Tu La Vương sau, Vũ hộ pháp dẫn theo đa số đệ tử về tổng đàn Thần giáo rồi...”.

      xong, ả đưa thế tay khó coi về phía lầu thành, miệng liên tục chửi bới, mắng nhiếc, đối lập hoàn toàn với hình tượng diễm lệ tuyệt trần của ả.

      Thẩm Tri Ly lặng lẽ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Nàng nghe thấy gì.



      Chửi mệt rồi, Càn Đạt Bà Vương ngồi xuống rót cho mình tách trà, trong hương trà thơm phảng phất, Càn Đạt Bà Vương lấy tay khều khều Thẩm Tri Ly: “Kể vài chuyện cười nghe ”.

      Thẩm Tri Ly: “ biết”.

      Càn Đạt Bà Vương: “Lừa quỷ à! Vẽ tranh buồn cười thế kia mà! Ta cần biết, dù sao nếu ngươi thể chọc cười ta, ta vứt ngươi ra khỏi xe”.

      Thẩm Tri Ly mặt tỉnh bơ: “Tối qua ta nhìn thấy con rắn, nó bò... bò...”.

      Càn Đạt Bà Vương rất hứng thú: “Sau đó sao?”.

      Thẩm Tri Ly: “... rồi té ngã”.

      Càn Đạt Bà Vương ngớ ra giây rồi ôm bụng: “Ha ha ha ha ha... con rắn... ha ha ha ha... bò... ha ha... rồi té ngã...”, cười chảy cả nước mắt.

      Thẩm Tri Ly nhăn mặt nhìn bà ta...

      ... Ma giáo đều là loại người vô vị thế này sao?



      Quẹt quẹt mắt, Càn Đạt Bà Vương nhịn cười : “Ngươi đúng là thú vị ”.

      Thẩm Tri Ly: “Cảm ơn...”.

      Càn Đạt Bà Vương: “ ràng là ngươi lạnh lùng xa cách thế kia mà lại vẽ ra được những thứ buồn cười như vậy...”.

      Thẩm Tri Ly: “Cảm ơn”.

      Cõ lẽ là vì ta có trái tim thích chọc cười thiên hạ chăng.

      Càn Đạt Bà Vương chống tay lên chiếc cằm xinh đẹp: “Bây giờ nghĩ lại, Thập Nhị Dạ công tử thích ngươi ra có gì kỳ lạ cả”.

      Thẩm Tri Ly: “... Vì sao lại như vậy?”.

      Càn Đạt Bà Vương: “Vừa nhìn biết kẻ cuộc đời chẳng có gì thú vị bla bla bla... hê hê... ở cùng với ngươi chắc thấy rất vui vẻ”.

      Trầm ngâm lúc, Thẩm Tri Ly cười: “Cảm ơn”.



      Lần này đến lượt Càn Đạt Bà Vương trầm ngâm: “Ngươi ... rất thích ta nhỉ”.

      Điều này chẳng có gì phải ngại thừa nhận cả.

      Thẩm Tri Ly bật cười gật đầu: “... lòng mà , ta cũng ngờ mình thích loại người như vậy... vô lại vô sỉ, vô cớ hờn mát, bám dai như đỉa, dù có cự tuyệt thế nào cũng vô dụng, chuyện với ta lúc nào cũng Tri Ly thế này Tri Ly thế kia, những lời mật ngọt chết ruồi cứ tuôn ra ào ào như chẳng cần phải trả tiền, mười câu hết chín câu là giả, nhưng chỉ câu thôi cũng đủ khiến người ta...”, mắt hơi cụp xuống, “đủ khiến người ta động lòng”.

      vậy, từ trước đến giờ nàng chưa từng nghĩ đến.

      Từ đem lòng thương thầm nhớ trộm sư phụ, Thẩm Tri Ly có khái niệm rất ràng đối với người mình thích, chắc chắn phải là mẫu người điềm đạm, đáng tin cậy, biết chăm sóc người khác và có thể tuổi phải lớn hơn nàng.

      Nhưng... Tô Trầm Triệt đến nửa cũng có.

      Chắc chẳng thể tìm được mấy người đàn ông đáng tin như ...

      Thậm chí đến cả mình cũng quên...



      “Đợi ...”, Càn Đạt Bà Vương ném sang nàng ánh mắt hoài nghi, “Người mà ngươi là Thập Nhị Dạ công tử ?... Vì sao vô lại vô sỉ, vô cớ gây , bám dai như đỉa, nhìn bề ngoài hoàn toàn giống loại người đó...”.

      Đến cả nhan sắc của nàng cũng có thể vờ như thấy...

      Thẩm Tri Ly ngạc nhiên: “ phải lúc trước cũng đối với Diệp Thiển Thiển như vậy sao?”.

      Càn Đạt Bà Vương trầm ngâm: “... đối với Diệp Thiển Thiển ấy à, hình như cũng rất tốt, nhưng nghiêng về chiều hơn chứ phải vô lại vô sỉ vô cớ gây bám dai như đỉa...”.

      Thẩm Tri Ly: “... Có khác biệt sao?”.



      Càn Đạt Bà Vương liếc xéo, đáp mà hỏi ngược lại: “Vì sao ngươi lại bình thản như thế? bộc lộ chút đau khổ vì bị bỏ rơi nào?”.

      Giọng Thẩm Tri Ly rất lý trí: “... phải là bỏ rơi, chỉ là quên mà thôi”, ngừng lát, khóe môi nhướng lên thành nụ cười , “Hơn nữa, cứ cho là vậy , vì người đàn ông bỏ rơi mình mà phải đau khổ đến chết sống lại có vẻ như là cần thiết lắm...”.

      Chẳng qua chỉ là bị bỏ rơi thôi mà.

      ... So với nỗi đau bị bỏ rơi từ khi vừa mới sinh ra, chuyện này có đáng là gì.

      Bị cha mẹ ruột vứt bỏ, bị mẹ nuôi bỏ rơi, bị người ta chê cười, bị sư phụ bỏ rơi... Nàng từng trải qua cảm giác bị bỏ rơi đau khổ hơn thế này nhiều, bây giờ tuy buồn nhưng rời xa Tô Trầm Triệt nàng vẫn có thể sống, cũng phải là thể chịu đựng nổi.

      Tô Trầm Triệt nợ nàng thứ gì, có lý do phải tốt với nàng... chỉ là thu hồi lại tình cảm mà thôi.

      Càn Đạt Bà Vương đột nhiên cười, kéo Thẩm Tri Ly lại, tiếng cười lảnh lót vui tai: “Ta thích tính cách của ngươi, hợp với khẩu vị của ta... là càng ngày càng thích ngươi rồi”.

      Được mỹ nhân quan tâm là việc tốt, nhưng được mỹ nhân ôm vào lòng chính là việc khiến người ta sởn gai ốc.

      Thẩm Tri Ly ngắc ngứ: “Bà đừng như vậy mà pháp vương đại nhân...”.

      Càn Đạt Bà Vương lấy tay che miệng, cười thẹn thùng: “... Coi ngươi sợ hãi kìa, hê hê, nhìn bộ dạng ta giống như làm chuyện tốt với ngươi lắm hả?”.

      Thẩm Tri Ly: “...”.

      Bà giống! Bà rất giống!

      ***

      sa mạc suốt mấy ngày trời, nhìn ra xa thấy tòa thành nguy nga, sừng sững đón ánh mặt trời đỏ ối nơi chân trời, giống như tòa thánh thành vậy.

      Thẩm Tri Ly ngẩng đầu lên, nén được cảm thán: “... Đẹp quá, nhưng... sao lại khác xa Huy Nguyệt thành như thế”.

      Có lẽ là vì suốt dọc đường bắt nạt Thẩm Tri Ly rất sảng khoái, Càn Đạt Bà Vương giải thích cặn kẽ đến ngờ: “Đó là hiển nhiên, Huy Nguyệt thành chỉ là thành so với Húc Nhật thành mà thôi... Húc Nhật thành mới là thành lũy của Thần giáo, được rồi, nghỉ ở ngoài đêm nay nữa”. Bà ta quay đầu sang dặn dò các đệ tử khác, “Mau dựng lều, ngày mai chúng ta vào thành”.



      Tối đó, Thẩm Tri Ly nhìn bầu trời bao la... mãi ngủ được.

      Húc Nhật thành... Tô Trầm Triệt ở Húc Nhật thành, ngày mai có khi nào gặp ?

      Trằn trọc hồi, Thẩm Tri Ly đứng dậy đến khe suối bên cạnh rửa mặt... Màn đêm thâm sâu, tịch bóng người, nhìn ra rừng cây tối đen xa, nàng khẽ động lòng, chẳng có thời cơ tháo chạy nào tốt hơn bây giờ...

      Có nên chạy ?

      Chỉ do dự giây, Thẩm Tri Ly ngoái nhìn phía sau rồi đứng dậy cắm đầu chạy về phía rừng cây.

      ... Tuy lúc đầu đồng ý ra với Diệp Thiển Thiển, nhưng cho cùng cũng là vì nàng sợ ả đại khai sát giới Hồi Xuân cốc, bất luận thế nào, tự đáy lòng nàng vẫn muốn trở về Hồi Xuân cốc, đây phải là vùng đất hoang liêu của tổng đàn Ma giáo, nên chắc có cơ hội trốn thoát.



      Chạy biết bao lâu, Thẩm Tri Ly thở dốc dừng lại.

      Đột nhiên nghe thấy tiếng lá cây bị giẫm lên lạo xạo, trong rừng cây tối đen đến mức thò tay ra thấy nổi năm ngón, tiếng bước chân vang lên rất .

      Có người!

      Thẩm Tri Ly trở nên cảnh giác, hơi cúi người xuống, thận trọng nín thở.

      Phía sau bỗng có cánh tay thò ra, trước khi Thẩm Tri Ly kịp phản ứng bịt miệng nàng lại, có thứ gì đó theo cuống họng nuốt xuống, giọng truyền vào tai Thẩm Tri Ly.

      “Đừng la.”

      Giọng nữ lảnh lót, Càn Đạt Bà Vương.

      Cùng với giọng của ả, giọng khác cũng khác cũng vang lên.

      “Còn chưa quyết định sao?” Giọng trầm ấm rung động, hơi khàn nhưng lại rất có sức hút.

      Tay bất giác siết chặt lại, giọng này...

      “Quan trọng là... ta quyết định rồi chàng có bảo đảm , Thập Nhị Dạ công tử?”

      Trong giọng nữ bình thản chứa sắc bén, thấp thoáng vài phần chất vấn.

      “Nàng phải thích gọi ta là Tô Trầm Triệt sao?”, giọng mang tiếng cười khẩy.



      Người Thẩm Tri Ly run lên.

      Móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay nhưng h`có chút cảm giác, bỗng chốc lòng nàng trào dâng cảm xúc phức tạp mà chính nàng cũng thể phân định .

      Thế này rốt cuộc là thế nào...

      Phẫn nộ, oán hận, đau buồn, tổn thương, đố kỵ hay là thứ gì khác...

      để tâm, nhưng khi đối diện, mấy người có thể giữ được bình tĩnh?

      Tô Trầm Triệt, ngươi quên ta rồi, lại vẫn còn nhớ ả ta sao...

      Tô Trầm Triệt, ngươi nhờ ả ta chăm sóc ta, thế lúc biết ta bị áp giải ở lầu thành, sao ngươi hề chất vấn...

      Tô Trầm Triệt, ngươi ...



      Nàng vùng vẫy kịch liệt lúc, Càn Đạt Bà Vương nhanh tay lẹ mắt điểm vào huyệt đạo của nàng.

      Giọng vẫn truyền thẳng vào tai nàng: “Ngươi điên rồi à, chẳng lẽ ngươi muốn bị họ phát sao...”, ngừng lát, “Ngươi tưởng Thập Nhị Dạ công tử cứu ngươi ư? nhìn thấy giờ ở cùng Diệp Thiển Thiển sao, cứ cho là có tình cảm với ngươi , cũng cứu ngươi vào lúc này...”.



      Cuộc đối thoại bên kia vẫn tiếp diễn.

      Diệp Thiển Thiển hình như trầm ngâm lát: “Ta dựa vào cái gì mà tin chàng, chàng bây giờ dẫn quân áp sát thành, nếu chàng muốn giết sạch tứ vương, ta cũng chẳng có cách nào ngăn chàng”.

      “Nàng biết mục đích của ta chỉ là báo thù mà.” Tô Trầm Triệt cười, “Ma giáo thuộc về ai, đối với ta chẳng có chút quan trọng nào”.

      Xuyên qua đám lá đan xen, có thể lờ mờ nhìn thấy bóng hai người.

      áo đỏ ngồi bên cạnh chàng trai áo trắng, ánh trăng dịu dàng chiếu rọi, hắt bóng lên người họ, thanh tịnh mà đẹp lạ lùng, như thể bức họa dưới trăng, vô cùng tương xứng.

      thể nhúc nhích, Thẩm Tri Ly đờ đẫn nhắm mắt lại.



      “Vậy thứ gì mới quan trọng đối với chàng?”, Diệp Thiển Thiển hỏi, ngữ khí sắc bén.

      Tô Trầm Triệt ngừng lát, mới chậm rãi lên tiếng: “Ta muốn với nàng cho lắm, sao, nàng muốn biết à?”.

      lúc sau, Diệp Thiển Thiển đột nhiên hỏi: “Chàng thích ta ?”.

      Tô Trầm Triệt hình như cười khẽ tiếng: “Ta hình như trả lời nàng rồi”.

      “Thế trả lời lại lần nữa!”, giọng Diệp Thiển Thiển có phần gấp gáp.

      Thở dài tiếng, Tô Trầm Triệt : “Thích... người thông minh xinh đẹp tính tình cao ngạo dám dám hận đời này có người đàn ông nào là thích nàng chứ?”.

      Câu trả lời này hình như làm Diệp Thiển Thiển hài lòng.

      “Tô Trầm Triệt?”, giọng nữ gọi khẽ.

      “Ừm?”, giọng nam dịu dàng.

      Thẩm Tri Ly cắn môi mình rỉ máu, bất giác mở mắt ra.

      Ngón tay Diệp Thiển Thiển nâng cằm Tô Trầm Triệt lên, nghiêng người, cánh tay dùng sức ấn Tô Trầm Triệt xuống thảm cỏ mềm mại, khuôn mặt đẹp đến mê hồn với biểu cảm phức tạp áp sát xuống.

      Thẩm Tri Ly bỗng nhắm tịt mắt lại, chỉ nghe thấy tiếng y phục cọ sát vang lên.



      Phía bên đó, Tô Trầm Triệt lấy tay chặn giữa hai người, giữ vai Diệp Thiển Thiển, từ từ đẩy ả ra, chầm chậm nhưng là cự tuyệt dứt khoát.

      Diệp Thiển Thiển dường như cam tâm, nhưng Tô Trầm Triệt chỉnh lại y phục, ngồi thẳng người lên.

      Gập gối lại, Tô Trầm Triệt cười : “Được rồi, chúng ta nên quay về rồi”, xong đứng lên.

      Diệp Thiển Thiển ngước đầu lên: “Chàng rốt cuộc...”.

      Ánh trăng soi rọi những đường nét tuyệt đẹp gương mặt chàng trai, ấm áp, dịu dàng rung động lòng người.

      Lúc chỉ khẽ mỉm cười, đẹp hoàn hảo như vị thần nhiễm chút bụi trần.

      Nhìn hồng trần vạn trượng, cầm hoa mỉm cười.

      Nhưng lúc này, chàng trai đó nheo mắt lại, nụ cười khóe miệng biểu lộ cảm xúc gì, đôi mắt màu hổ phách phản chiếu muôn vàn vì sao trời, có gì đó hiu quạnh: “Tri Ly của ta... nàng bây giờ, nhất định là rất hận ta”.

      -----------------------------
      B.Cat thích bài này.

    3. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 23: Vũ Liên rất biến thái

      23.1

      Mãi đến khi tiếng bước chân của Tô Trầm Triệt và Diệp Thiển Thiển xa dần, bàn tay bịt miệng Thẩm Tri Ly mới thả ra.

      Càn Đạt Bà Vương thở hắt ra, giải huyệt đạo cho Thẩm Tri Ly: “May mà ta phản ứng nhanh cho ngươi uống Bế tức đơn, nếu với kẻ chút võ công cũng biết như ngươi sớm bị họ phát rồi... Gan ngươi to đấy, dám mình bỏ trốn, nếu bị ta phát ...”.

      Thẩm Tri Ly quay người về phía lều của họ: “Ta biết rồi”.

      Giọng bình thản, nàng cũng rất bình thản.

      Càn Đạt Bà Vương đuổi theo, lòng hơi bất an: “Ngươi... sao chứ?”.

      Thẩm Tri Ly nhắm mắt lại, đấm mạnh vào thân cây bên cạnh...

      Nhánh cây đung đưa, lá rơi lạo xạo.

      “Đau quá.” Thẩm Tri Ly ôm mu bàn tay đau rát, mặt nhăn nhó.

      Càn Đạt Bà Vương cười khùng khục: “ có võ công đừng bắt chước người ta đấm cây giải tỏa...”.

      Mu bàn tay bị trầy da, rỉ máu, cơn đau ỉ, mãnh liệt, nhưng lại kéo dài dứt.

      ... Câu đó của Tô Trầm Triệt rốt cuộc là có ý gì.

      Thẩm Tri Ly thừa nhận giây phút nghe thấy Tô Trầm Triệt “Tri Ly của ta”, tim nàng đập lỗi mấy nhịp.

      Câu chữ vương vấn như thế, giống như những lời khi chưa chia xa...

      Nhưng câu phía sau...

      rốt cuộc là nhớ hay nhớ?

      Nếu phải bị Càn Đạt Bà Vương ngăn lại, Thẩm Tri Ly xông ra truy hỏi đến cùng rồi, hỏi xem Tô Trầm Triệt rốt cuộc là có ý gì, vì sao điều gì cũng nửa vời như thế?

      Nhưng bây giờ, nàng mừng là mình xông ra.

      Quên rồi, nàng nhất thiết phải xông ra, chưa quên... nàng có thể răng long đầu bạc với Tô Trầm Triệt sao?

      quyết định cắt đứt mối tình này, dù cho Tô Trầm Triệt chưa quên, nàng cũng quyết định quên.

      Càn Đạt Bà Vương kéo Thẩm Tri Ly lại: “Này này, đừng nhanh thế chứ...”. Ả trầm ngâm: “ ngờ Diệp Thiển Thiển lại thông đồng với Thập Nhị Dạ công tử... Ta chính là Thập Nhị Dạ công tử lần trước ràng rơi xuống vực rồi sao lại chết chứ... được, phải bàn mưu tính kế lại mới được...”.

      Suốt dọc đường suy tính, hai người về đến nơi dựng lều.



      Trời lại sáng.

      Húc Nhật thành có ba cổng, ngoài mặt giáp với sa mạc, những mặt còn lại đều bị nhân sĩ chính phái bao vây.

      Càn Đạt Bà Vương cầm đầu đám đệ tử Ma giáo chọn tấn công vào cổng ít người nhất, bất ngờ đột kích xông vào.

      Tiếng đàn của Càn Đạt Bà Vương độc nhất vô nhị, kỹ thuật gảy đàn đầy sát khí đó tuyệt đối khó bắt chước.

      Đệ tử Ma giáo giữ thành nhìn thấy bèn nhanh chóng mở cửa để Càn Đạt Bà Vương vào thành, vài đệ tử chính phái theo vào được trong thành nhanh chóng bị giết chết.

      Thẩm Tri Ly theo Càn Đạt Bà Vương vào thành, cảnh chém giết gần trong gang tấc và mùi máu tanh nồng nặc khiến dạ dày Thẩm Tri Ly quặn lại, sắc mặt tái nhợt, nàng phải vịn vào tường rất lâu mới dần dần hồi phục lại được.



      Trấn giữ Húc Nhật thành gồm có Long Vương tính tình thô bạo, ngông cuồng, Dạ Xoa Vương có sở thích giết người trở mặt cùng Diệp Thiển Thiển, vừa rồi họ vào từ cổng mà Long Vương trấn giữ.

      Càn Đạt Bà Vương lôi Thẩm Tri Ly vào gian phòng, vứt lại giấy bút rồi lập tức ra ngoài.

      Thẩm Tri Ly nhìn xấp giấy bút hồi lâu, tự bôi thuốc vào mu bàn tay mình rồi ngã xuống giường ngủ giấc sâu, lúc tỉnh lại bên ngoài vẫn đèn đuốc sáng trưng, có tiếng tranh cãi ồn ào.



      Có lẽ là họ quên rồi, mãi chẳng có ai đến đưa cơm.

      Thẩm Tri Ly tìm quần áo đệ tử Ma giáo trong phòng, sờ cái bụng sôi lên ùng ục nhảy cửa sổ ra ngoài.

      Men theo mùi thức ăn thơm ngào ngạt, Thẩm Tri Ly nhanh chóng tìm được đến thiện phòng.

      Trong thiện phòng đám đệ tử Ma giáo làm việc của mình, ai chú ý đến Thẩm Tri Ly, Thẩm Tri Ly dáo dác nhìn xung quanh, chấm ngay đĩa thịt kho đặt ở bên, vừa mới nấu xong, bốc khói nghi ngút.

      Nuốt nước miếng, Thẩm Tri Ly quả quyết thò tay lấy trộm.

      Cùng lúc đó, bàn tay múp míp từ phía dưới thò ra, chụp lấy bên kia đĩa thịt.

      Thẩm Tri Ly kéo, bên kia cũng kéo.

      Thẩm Tri Ly dùng sức, bên kia cũng dùng sức.

      Thẩm Tri Ly buông tay, bên kia... “binh”.



      gã áo xanh nhìn mặt quen quen thò nửa đầu ra, “Mẹ kiếp, đứa nào dám giành thịt kho với lão tử vậy?”.

      Thẩm Tri Ly: “...”.

      Gã này có chút giống Long Vương của Ma giáo.

      đúng, nhất định đúng, làm gì có pháp vương Ma giáo nào núp trong thiện phòng ăn vụng thịt kho...

      ra là ngươi”, gã áo xanh thò nửa người ra, trừng mắt nhìn Thẩm Tri Ly.

      Thẩm Tri Ly kinh ngạc... bị phát nhanh thế sao!

      Nàng chỉ muốn ăn vụng thức ăn thôi... còn chưa nghĩ đến chuyện chạy trốn mà...

      Thẩm Tri Ly quay người định bỏ , cổ áo bị nắm kéo lại: “Ngươi tưởng ta nhớ ngươi sao, lão tử đây nổi tiếng nhớ dai đó...”. Thẩm Tri Ly vùng vẫy, Long Vương đại nhân chỉ dùng bàn tay hoàn toàn trấn áp vùng vẫy của Thẩm Tri Ly, “Ngươi phải là tên đệ tử theo ả đàn bà chết tiệt Càn Đạt Bà Vương vào đây lúc sáng sao, thế nào, muốn trộm thức ăn về cho pháp vương của ngươi à... cho ngươi biết nhé, cả gian thiện phòng này đều là của lão tử này!”.



      Đám đệ tử trong thiện phòng đều im lặng quay đầu lại nhìn Long Vương.

      Long Vương thẹn quá hóa giận: “Nhìn gì mà nhìn, lão tử là người của Thần giáo còn được sao?! Mau nấu thức ăn , mau nấu thức ăn !”.

      Thẩm Tri Ly vùng vẫy nữa.

      Long Vương khoan khoái bốc miếng thịt to bỏ vào miệng, nhai nhồm nhoàm, toàn thân từ xuống dưới đều toát vẻ thỏa mãn, sung sướng.

      Thẩm Tri Ly phải chưa từng ăn thịt kho bao giờ nhưng lại là lần đầu tiên thấy có người ăn thịt kho cách vui sướng như vậy.

      Long Vương gắp miếng thịt, với nàng bằng giọng ban ơn: “Thôi được rồi... nhìn ngươi thèm đến chảy nước miếng, đến đây, lão tử vui, cho ngươi miếng”.

      ... Con mắt nào của gã nhìn thấy nàng thèm đến chảy nước miếng chứ!

      Chê bai liếc nhìn đôi đũa dính đầy nước miếng của Long Vương, Thẩm Tri Ly định từ chối miếng thịt bị nhét thẳng vào miệng.



      Nhai miếng thịt trong bi phẫn, nàng cảm thấy mùi thơm ngon, béo ngậy nhưng ngán của miếng thịt ba chỉ chín mềm tan ra trong miệng, nước khô đậm đà, thơm phức chảy vào cổ họng, cảm giác tuyệt vời vô cùng.

      Long Vương đắc ý cười: “Ngon đúng , cho ngươi nữa?”. Gã giơ tay lên, nhét từng miếng thịt vào miệng, đồng thời làu bàu: “Đều là do lỗi của gã trưởng lão quản lý tiền bạc, nghe mụ tiện nhân Càn Đạt Bà Vương cái gì mà ta mập như heo rồi ăn nhiều quá e muốn vận công cũng được... Rắm thối, có con heo nào khỏe mạnh, vạm vỡ như lão tử ... Ồ, ngon quá, ăn vài miếng nữa...”.

      ... Trong thiện phòng dường như có tiếng thở dài rất khẽ.

      Thẩm Tri Ly: “...”.

      Ma giáo rốt cuộc là loại sinh vật như thế nào đây?



      Nhìn Thẩm Tri Ly tỏ thái độ gì, Long Vương rất vui, lại lén lấy thêm vài đĩa thức ăn từ phía sau lại.

      “Muốn ăn món này ?”, Long Vương nhếch khóe môi, cười ám muội: “Sườn heo chua ngọt!”.

      Thẩm Tri Ly: “Cũng được”.

      Long Vương: “Thế món này sao? Đầu cá hầm ớt!”.

      Thẩm Tri Ly: “Ta ăn cay”.

      Long Vương: “Thăn heo kho tương!”.

      Thẩm Tri Ly: “Bình thường”.

      Long Vương: “Thịt heo đông, giò heo hầm tương, Phật trèo tường... mau cho lão tử nghe, ngươi rốt cuộc thích ăn gì? Lão tử tin mê hoặc nổi ngươi!”.

      Thẩm Tri Ly ráng nhịn, nhưng nhịn được: “... Long Vương điện hạ, ngài đừng trẻ con như thế có được ...”.

      Long Vương: “...”, sấm sét giữa trời quang.

      Thẩm Tri Ly phải giải thích thế nào với gã rằng nàng và loại phàm ăn tục uống như gã là hai thể loại hoàn toàn khác nhau đây?



      “Long Vương, Long Vương điện hạ...”

      Long Vương nắn nắn khuôn mặt nứt nẻ của mình, từ phía dưới kệ bếp bò ra, mặt sa sầm: “Gọi lão tử có chuyện gì?”.

      Tên đệ tử vội vàng : “Diệp hộ pháp bắt Càn Đạt Bà Vương rồi, người mau đến xem ạ!”.

      Long Vương bê đĩa lên, ngửa cổ nốc hết chỗ thịt kho nước tương rồi mới nhanh ra ngoài cửa, vừa rời khỏ kệ bếp hình như sực nhớ ra chuyện gì, quay đầu với Thẩm Tri Ly: “Ngươi phải là người của Càn Đạt Bà Vương sao, chủ nhân của ngươi bị bắt, ngươi cùng ta...”.

      ... cùng với gã phải là tự tìm cái chết sao!

      Thẩm Tri Ly định từ chối, Long Vương trước: “Lão tử phải sợ ngươi cướp đồ ăn của ta đâu nhé!”.

      Thẩm Tri Ly muốn khóc mà khóc được: “...”.

      Có cần phải giấu đầu lòi đuôi như vậy hả Long Vương đại nhân!

      ...

      Điện chính của Húc Nhật thành.

      “Diệp hộ pháp ngươi có ý gì hả?”

      Diệp Thiển Thiển híp mắt gặm mía: “Ngươi ta thông đồng với Thập Nhị Dạ công tử, có chứng cứ gì ?”.

      Càn Đạt Bà Vương cười mà như : “Ta tận mắt thấy còn có thể là giả sao... Ta nghi ngờ ngươi có vấn đề từ lâu rồi, hôm nay chi bằng cho ràng luôn, để ngươi ngăn chặn xâm lược của Thập Nhị Dạ công tử, chi bằng dứt khoát đợi ngươi để vào thành cho rồi”, xong, quay sang nhìn Dạ Xoa Vương, “Dạ Xoa Vương, ông tin ai?”.

      Dạ Xoa Vương với mái tóc màu tím bắt chéo chân, hai tay khoanh trước ngực: “Hai mỹ nhân cãi nhau, ta xem vào”.

      ... Diệp Thiển Thiển và Càn Đạt Bà Vương đều lóe lên hai chữ trong đầu, giảo hoạt.



      Càn Đạt Bà Vương đè nén tâm trạng: “Ta có nhân chứng”.

      Diệp Thiển Thiển: “Ai?”.

      Càn Đạt Bà Vương, “Dĩ nhiên là tiểu tình nhân của Thập Nhị Dạ công tử rồi... ta cùng với ta tận tai nghe thấy”.

      Diệp Thiển Thiển đảo mắt: “Bà đưa theo ta đến rồi ư?”.

      Càn Đạt Bà Vương: “Sao? được à?”.

      Diệp Thiển Thiển nhếch khóe môi, nụ cười lạnh băng gương mặt diễm lệ: “Như vậy cũng tốt, đỡ mất công ta chặn người giữa đường”.

      Đây là... ý gì?

      Càn Đạt Bà Vương suy nghĩ nhanh như điện xẹt, nhưng vẫn cho người gọi Thẩm Tri Ly đến.

      lâu sau, đệ tử mặt mày hoảng hốt đến báo, Thẩm Tri Ly thấy tăm hơi.
      B.Cat thích bài này.

    4. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      23.2

      Tâm Trạng Càn Đạt Bà Vương hơi hỗn loạn.

      Diệp Thiển Thiển lạnh lùng nhả ra mấy tiếng: “Thế ta đành bắt bà trước vậy”.

      Càn Đạt Bà Vương còn chưa kịp phản ứng, Diệp Thiển Thiển tay đè Càn Đạt Bà Vương xuống, nhanh chóng điểm huyệt, vũ khí của Càn Đạt Bà Vương là đàn, đấu ở cự ly gần thua xa các áp vương khác, Diệp Thiển Thiển khuất phục bà ta dễ như trở bàn tay.

      Thần sắc Dạ Xoa Vương cuối cùng cũng thay đổi: “Diệp hộ pháp, định làm gì?”.

      Diệp Thiển Thiển: “... liên quan đến ông”.

      Ánh mắt Dạ Xoa Vương cũng dần dần trở nên lạnh băng: “Ngoài giáo chủ ra ai có quyền tùy tiện xử trí bất kỳ pháp vương nào”.

      Diệp Thiển Thiển vứt khúc mía sang bên, chụp lấy thanh đại đao Cửu Hoàn, chém xuống bên cạnh Dạ Xoa Vương: “Yên tâm, ta xử trí bà ta”.

      Dạ Xoa Vương cũng rút kiếm ra, ánh mắt sa sầm nhìn Diệp Thiển Thiển.

      Bỗng chốc khí trở nên căng thẳng.



      “Dừng tay lại... Mẹ kiếp, các ngươi đánh nhau đấy à! Lão tử bực mình rồi, chính phái còn chưa đánh vào, các ngươi vội tàn sát nhau rồi đấy phải ?”

      Tiếng của Long Vương vang lên kịp thời.

      Diệp Thiển Thiển đảo mắt nhìn, sau đó thu đao lại, thẳng về phía Long Vương kéo người vừa được ông ta dẫn đến ra, “ ra ngươi ở đây”.

      Thẩm Tri Ly thở dài nhìn Diệp Thiển Thiển.

      Ánh mắt sắc lẹm mà tinh tường trừng lên nhìn Long Vương, Long Vương bất giác buông tay ra.

      Diệp Thiển Thiển kéo Thẩm Tri Ly bỏ .

      Thẩm Tri Ly loạng choạng: “ định dẫn ta đâu?”.

      Diệp Thiển Thiển: “Trả cho Tô Trầm Triệt”.

      Thẩm Tri Ly ngẩn ra hồi rồi mới hỏi: “Vì sao?”.

      Diệp Thiển Thiển: “Ta hứa với ”.

      Thẩm Tri Ly như thể vô tình : “ phải thích Tô Trầm Triệt sao? Thế vì sao còn dẫn ta gặp ?”, ngừng lát, “ chưa quên ta, có đúng ?”.

      Diệp Thiển Thiển dừng bước.



      Lúc đợi lâu đến nỗi Thẩm Tri Ly tưởng Diệp Thiển Thiển trả lời nàng Diệp Thiển Thiển bỗng quay đầu lại, kéo Thẩm Tri Ly vào sát mình.

      “Ngươi dựa vào cái gì mà chắc chắn là thích ngươi như thế? Thích đến nỗi ta thể trả ngươi về?”

      Thẩm Tri Ly bật bười, giọng có chút chua chát: “... Ta biết...”.

      “... Thực ra, cho dù bây giờ ta cũng thể xác định được là Tô Trầm Triệt rốt cuộc có lòng thích ta hay , thích đến mức nào...”.

      Diệp Thiển Thiển: “Sao ngươi có thể biết? chưa từng với ngươi sao?”.

      Thẩm Tri Ly cười khổ: “Những lời có thể dễ dàng ra đáng tin được bao nhiêu?... Nhưng, nếu thích , chắc muốn trả ta lại cho chứ, hơn nữa.. ta và định là có kết quả rồi...”.

      Diệp Thiển Thiển trầm ngâm lát: “Vì sao?”.

      Thẩm Tri Ly nhướng môi cười, dù gì trước khi rời khỏi Hồi Xuân cốc nàng đem chuyện này với Lôi Ảnh và Hoa Cửu Dạ rồi, thêm người nữa biết cũng chẳng sao.

      Thập Nhị Dạ Hoa và nàng chắc chẳng còn sống bao lâu nữa.

      Chỉ là nàng quên ... Thập Nhị Dạ Hoa là loại hoa hút hết tinh lực của người khác, từ giây phút nuôi dưỡng nó bằng máu của mình, Thẩm Tri Ly cũng chẳng còn bao năm để mà phung phí cuộc đời nữa.

      Cho dù hiến tế nàng cũng chẳng thể sống quá ba mươi tuổi.



      Diệp Thiển Thiển: “... Cũng chính là , thể ở cùng với ?”.

      Thẩm Tri Ly gật đầu, cười rất nhạt: “Đừng đưa ta gặp , có được ?”.

      Diệp Thiển Thiển: “ được”.

      Thẩm Tri Ly phát điên: “Vì sao???”.

      Diệp Thiển Thiển: “Ta hứa với ”.

      ... Hơn nữa ta còn muốn nghe chính miệng với những lời này.

      ***

      Thẩm Tri Ly lại trở về căn phòng đó, bên ngoài vẫn có tiếng cãi vã dứt.

      Nàng quay người , muốn nghe thanh bên ngoài nữa.

      đêm an giấc.



      Trời tờ mờ sáng.

      Diệp Thiển Thiển xuất trước cửa, tâm trạng được tốt cho lắm, gương mặt diễm lệ ràng tỏ ra rất mất kiên nhẫn.

      Thẩm Tri Ly vệ sinh cá nhân xong theo ả ra ngoài.

      theo Diệp Thiển Thiển dù sao cũng tốt hơn là theo Càn Đạt Bà Vương, ít nhất nàng bị đè lầu thành, Thẩm Tri Ly tự an ủi mình.



      lên lầu thành, Diệp Thiển Thiển dẫn Thẩm Tri Ly ra khỏi thành qua cánh cửa bên hông thành, phía sau có hai tên đệ tử Ma giáo phụ trách canh chừng Thẩm Tri Ly.

      Thẩm Tri Ly ngáp cái, cảm thấy có gì đó rơi trúng đầu mình.

      Nàng sờ đầu, mềm mềm như bông, lấy xuống xem, là chú chim màu vàng còn chưa trưởng thành.

      Nàng chưa ngẩng đầu lên, cành cây phía lắc lư, người rơi xuống.

      “Tối qua cãi vã lâu như thế, ta đồng ý cho Diệp hộ pháp đưa ngươi lúc nào?”, Càn Đạt Bà Vương ôm đàn tựa vào thân cây, cười duyên dáng.

      Phía sau người nữa tới: “Xin lỗi Diệp hộ pháp, lão tử cũng cảm thấy chuyện này làm rạch ròi cho lắm”.

      Long Vương phủi phủi vụn bánh còn dính miệng.



      Diệp Thiển Thiển rút đao ra: “Thế đừng nhiều lời nữa”.

      Đồng thời, ả hơi nhíu mày ra lệnh: “Đưa ta ”.

      Có lẽ vì muốn sinh thêm phiền phức, Diệp Thiển Thiển chỉ dẫn theo hai đệ tử, còn Càn Đạt Bà Vương và Long Vương chỉ có thân mình đến.

      Thẩm Tri Ly vừa kịp sững sờ bên kia xông vào đánh nhau, võ công Diệp Thiển Thiển rất lợi hại, tiếng khua đao xoèn xoẹt, Càn Đạt Bà Vương phóng vút lên lướt qua lưỡi đao, năm ngón nhanh chóng chụp lấy đàn, ngỡ như hư ảnh.

      Nghe lệnh của chủ nhân, đệ tử vội vàng kéo tay Thẩm tri Ly, chạy ra khỏi thành.

      “Ngăn ta lại!”

      Tiếng đàn của Càn Đạt Bà Vương bỗng vang lên quyết liệt, đệ tử lôi Thẩm Tri Ly khựng lại, ngã xuống Thẩm Tri Ly đề phòng từ trước, vẫn thấy tai ong ong, đầu óc quay cuồng.

      Dừng lại hay tiếp tục chạy?

      Thẩm Tri Ly do dự lát, rồi chạy về phía đằng xa.

      So với tâm trạng muốn gặp lại Tô Trầm Triệt, ràng tính mệnh quan trọng hơn nhiều



      Chạy biết bao lâu, Thẩm Tri Ly cuối cùng cũng kiệt sức, vịn vào gốc cây phun ra ngụm máu tươi.

      Tiếng đàn của Càn Đạt Bà Vương đáng sợ.

      Lần tìm thuốc cấp cứu trong ngực áo, nàng khó nhọc nuốt xuống, nhìn ra xa, cũng biết rốt cuộc Tô Trầm Triệt ở nơi nào… Tên chết tiệt đó sao ở gần hơn chút nhỉ?

      Hơi lấy lại sức, Thẩm Tri Ly lê thân thể rã rời khó nhọc chạy về phía trước.

      … Tô Trầm Triệt ở ngay trước mặt, phải cố gắng lên.

      Móng tay bấu chặt lấy lòng bàn tay, cảm giác đau nhói khiến Thẩm Tri Ly cắn răng gắng gượng.



      bước, hai bước...

      Thẩm Tri Ly ấn chặt ngực mình, lục phủ ngũ tạng đau như bị ai vần bò, bóp nghẹt. Cuối cùng gắng gượng nổi nữa, chân nàng mềm nhũn, cơ thể mềm oặt đổ về phía trước.

      Nhắm mắt lại, nàng chờ đợi cơn đau tiếp đất.

      Nhưng ngờ ngay sau đó, nàng lại rơi vào nơi ấm áp, mềm mại, lại phảng phất mùi hương dễ chịu mà quen thuộc.

      Giọng đó vang bên tai rất ràng.

      còn khoảng trống, còn ngăn cách, giọng run run từ trong lồng ngực truyền đến: “Tri Ly...”.

      Giọng quen thuộc, ngữ khí quen thuộc...

      Trong khoảnh khắc, cái gì là Thập Nhị Dạ Hoa, phản bội, lạnh nhạt, mất trí nhớ đều bị vứt sang bên, Thẩm Tri Ly chỉ muốn sà vào vòng tay đó khóc trận thỏa thích.

      ... Biết bao tủi thân, biết bao cảm xúc phức tạp được thành lời.



      đợi nàng gì, cánh tay đó ấn nàng vào lòng, dùng sức áp chặt, cánh tay còn lại nhàng vuốt mái tóc dài rối tung vì chạy của nàng, cử chỉ dịu dàng và chậm rãi.

      Thẩm Tri Ly vùng vẫy: “Mau buông tay ra, ta sắp thở được nữa rồi...”.

      Vòng ôm cuối cùng cũng buông lỏng, nhưng vẫn ôm lấy nàng chịu rời tay.

      Tiếng lích cha lích chích từ trong ngực áo nàng phát ra, Thẩm Tri Ly cúi đầu, chú chim màu vàng vừa nãy rơi xuống choáng váng thò đầu ra ngoài cổ áo nàng.

      Chim : “Chíp chíp...”.

      Thẩm Tri Ly: “...”.



      “Bốp bốp bốp.”

      Cùng với tiếng vỗ tay bôm bốp, giọng người khác cũng đồng thời vang lên.

      là chim liền cánh cây liền cành, cảm động quá...”, giọng nam hằn học và khiêu khích, “Nhưng, hôm nay các ngươi thành đôi uyên ương chết yểu”.

      Thẩm Tri Ly ngoái đầu, phía sau Dạ Xoa Vương tóc tím biết đến từ lúc nào.

      Ngũ quan tuấn thâm sâu có vài phần đắc ý, Dạ Xoa Vương cười lạnh: “Thập Nhị Dạ công tử, chúng ta hình như chưa từng giao đấu nhỉ?”.

      Thủ lĩnh của tứ vương Dạ Xoa Vương có thể là võ công cao cường nhất trong Ma giáo.

      Đêm qua, gã cùng Càn Đạt Bà Vương và Long Vương vạch sẵn kế hoạch, hai người bọn họ ngăn cản Diệp Thiển Thiển, còn Dạ Xoa Vương ngầm theo dõi Thẩm Tri Ly để hạ thủ Thập Nhị Dạ công tử... Chuyện gặp gỡ riêng người của Ma giáo, Thập Nhị Dạ công tử tất nhiên dám khoa trương, người dẫn theo chắc chắn nhiều.

      Quả nhiên, chỉ mang theo hai tùy tùng, đến ngay cả Thập Nhị Dạ đường chủ cũng dẫn theo.



      Tô Trầm Triệt nheo mắt mỉm cười: “Ngươi muốn giết ta?”.

      Dạ Xoa Vương huýt sáo, phía sau bỗng nhiên xuất đám đệ tử Ma giáo tay lăm lăm vũ khí, xếp thành vòng tròn bao vây Tô Trầm Triệt.

      Tô Trầm Triệt hôn lên trán Thẩm Tri Ly, đặt nàng xuống, quay đầu cười: “Ngươi có chắc với nhúm người này có thể giết được ta ?”.

      Dạ Xoa Vương: “Được hay phải thử mới biết”.
      B.Cat thích bài này.

    5. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      23.3

      Hai người cơ hồ cùng tuốt kiếm lúc, nhìn kiếm của ai nhanh hơn sắc hơn.

      Có đệ tử Ma giáo định hạ thủ Thẩm Tri Ly, nhưng nhanh chóng bị tùy tùng mà Tô Trầm Triệt dẫn theo ngăn lại chém chết.

      Thẩm Tri Ly ngả người về sau, tay áp chặt ngực, chân mày bất giác nhíu lại.

      Chấn động ban đầu qua , bao nhiêu nghi vấn bỗng trào dâng.

      ... Tô Trầm Triệt ràng là uống thuốc giải Thất tình đơn, vậy có mất trí hay ?

      ... Nếu mất trí rồi, vì sao vẫn còn nhớ nàng?

      ... Nếu chưa mất trí, vậy Thất tình đơn là như thế nào, thái độ của lúc ở dưới lầu thành là như thế nào, còn nữa, với Diệp Thiển Thiển rốt cuộc là có quan hệ gì?

      Quan trọng nhất là, tình cảm Tô Trầm Triệt đối với nàng rốt cuộc là hay giả?



      Từ giây phút ôm lấy nàng đến bây giờ, chỉ với nàng câu “ Tri Ly”.

      ... Bình thường Tô Trầm Triệt bắt đầu ba hoa ngừng rồi.



      Đệ tử Ma giáo càng lúc càng nhiều thấy thể xen ngang vào giữa Tô Trầm Triệtà Dạ Xoa Vương bèn quay đầu tấn công Thẩm Tri Ly.

      Hai tùy tùng dần dần chống đỡ rất vất vả, thậm chí để vài tên đệ tử Ma giáo rơi ngay chỗ Thẩm Tri Ly, Thẩm Tri Ly ngoặt tay rút vài cây ngân châm xử lý ngay.

      Thẩm Tri Ly vừa định đứng lên mũi bỗng ngửi thấy mùi rất kỳ quái.

      xong rồi, là chất độc!

      Nàng vội vàng móc thuốc trong ngực áo ra, chưa kịp nhét vào miệng bàn tay bịt lấy mũi nàng.

      Đó là bàn tay tuyệt đẹp - Vũ Liên.

      Trong đầu vừa lóe lên cái tên Vũ Liên, Thẩm Tri Ly phát mình bị lôi nhanh về phía sau, miệng bị bịt chặt, nàng muốn vùng vẫy nhưng còn chút sức lực nào.

      Hai bóng người giao đấu ở xa giống như gần ngay trước mặt, Thẩm Tri Ly giơ tay ra nhưng sao chạm tới được.

      Ngay sau đó, cánh tay giơ ra từ từ rũ xuống, nàng cuối cùng thể chống cự nổi với dược tính, rơi vào hôn mê.

      ***

      Lúc tỉnh lại, người đầu tiên nhìn thấy vẫn là Vũ Liên.

      Chiếc áo gấm màu bạc viền ánh vàng càng làm nổi bật vẻ tuấn tú của Vũ Liên, đến ngay cả giọng cũng nhàng, rung động.

      “Là Thiển Thiển bảo ta đến.”

      bận rộn với các lọ thuốc, ngẩng đầu lên, mặt lộ vẻ lo lắng: “Nhưng ta làm thế này, chắc Thiển Thiển biết đâu nhỉ”.



      Vẫn là người nhưng Thẩm Tri Ly lại mơ hồ cảm thấy lạnh sống lưng.

      Đầu óc vừa tỉnh táo còn chút mơ màng bây giờ tỉnh hẳn, nàng chống tay xuống giường lùi về sau, ngực bỗng nhiên đau tức.



      Bàn tay mĩ miều kề sát môi nàng, vẫn là bát thuốc: “Tiếng đàn của Càn Đạt Bà Vương hay đâu, huống hồ thể chất lại rất đặc biệt, uống thuốc này vào đỡ hơn”.

      Thuốc vấn đề gì, Thẩm Tri Ly uống cạn, Vũ Liên lại đưa mứt ra, nụ cười hiền hòa.

      Thẩm Tri Ly ăn nửa miếng, hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì?”.

      Vũ Liên đỡ nàng nằm xuống: “Thiển Thiển dự đoán các pháp vương khác có thể hạ thủ với cho nên bảo ta đến cứu , ta cứu rồi, nhưng...”. Vũ Liên cười cười, “ta muốn trả lại cho Thập Nhị Dạ công tử, đúng rồi, đây là tổng đàn Ma giáo, ai biết ở đây”.



      Thẩm Tri Ly phát ra, cách bài trí ở đây giống hệt với lần đầu tiên nàng tỉnh lại ở tổng đàn Ma giáo.

      Nàng vốn cho rằng Vũ Liên là người tốt, nhưng lúc này thể nảy sinh nghi ngờ: “ trả ta cho Thập Nhị Dạ công tử, huynh định làm gì?”. Thẩm Tri Ly ngẩng đầu lên, nhìn bằng ánh mắt rất cổ quái: “Chẳng lẽ huynh thích ta?”.

      Vũ Liên ngớ ra: “Vì sao lại như vậy?”.

      Thẩm Tri Ly: “Giấu tất cả mọi người... hi hi, cứu ta rồi giấu ở nơi ai biết...”. Càng nghĩ càng thấy bình thường, Thẩm Tri Ly khoanh tay trước ngực, mặt đầy vẻ cảnh giác, “Huynh muốn làm gì?”.

      Vũ Liên im lặng nhìn sang hướng khác: “...”.

      Thẩm Tri Ly: “Huynh quay đầu làm gì?”.

      Vũ Liên: “Có ai từng nương rất giàu trí tưởng tượng chưa?”.

      Thẩm Tri Ly: “... Huynh là người đầu tiên”.

      ... Đột nhiên nàng có cảm giác bị đả kích.

      Vũ Liên cười: “Thế còn chưa nếm mùi cầu mà được”. cười hiu hắt, ánh mắt trong trẻo màn u ám đặc quánh.

      Cầu mà được.

      Thẩm Tri Ly chỉ nghĩ qua rồi thăm dò: “Người huynh thích là Diệp Thiển Thiển à? Diệp Thiển Thiển thích Thập Nhị Dạ công tử... cho nên huynh muốn báo thù? Nhưng... nếu trả ta lại cho Thập Nhị Dạ công tử, huynh phải càng có thể quang minh chính đại...”.

      “Câm miệng”, giọng đột ngột khiến Thẩm Tri Ly im bặt.

      Nếu phải chính tai nghe thấy, nàng khó lòng tưởng tượng ra giọng trầm khàn đột ngột vừa rồi phát ra từ miệng Vũ Liên.

      Vũ Liên nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt dịu dàng.

      đơn giản như vậy đâu.” Thở dài tiếng, Vũ Liên chầm chậm cúi đầu, “Còn nữa... vì sao cảm thấy Thập Nhị Dạ công tử lòng ?”.

      nhàng tiến lại gần, đôi bàn tay thon dài tuyệt đẹp như ngọc thạch chạm vào má Thẩm Tri Ly, nóng lạnh, ngón tay dịu dàng vuốt ve, “Đối xử dịu dàng với ư? những lời ngọt ngào và luôn chiều chuộng gọi là ư? màng tất cả cứu gọi là ư? Nếu... chỉ muốn tìm người để cưng chiều thôi sao?”.



      Thẩm Tri Ly nghiêng đầu, tránh bàn tay của Vũ Liên: “Huynh có ý gì?”.

      Vũ Liên: “ biết chuyện Thất tình đơn đúng ?”.

      Thẩm Tri Ly kinh ngạc nhìn : “Sao huynh...”.

      “Sao ta biết ư?” Vũ Liên cúi đầu, thái độ vẫn dịu dàng, “Vì đơn thuốc đó là do ta tiết lộ với Thiển Thiển, nàng ấy rất tin ta, lúc mang cũng chút nghi ngờ, nhưng đơn thuốc đó chỉ có nửa là ”.

      Tim Thẩm Tri Ly bỗng đập rất nhanh, vội vàng chụp lấy áo Vũ Liên hỏi: “Phần nào là giả?”.

      “Trình tự và thời gian.”

      Vũ Liên nhàng giải thích: “Trình tự trong sách thuốc viết ngược lại, cũng chính là , thuốc giải và Thất tình đơn trái ngược nhau, còn thời gian thuốc phát tác dụng, phải tháng mà là ba tháng. Cho nên khi lần đầu tiên uống thuốc, quên tình cảm với Thiển Thiển, nhưng tàn dư của tình cảm này chuyển sang , ta biết uống lần thứ hai... tháng rồi đúng ???”.

      Thẩm Tri Ly nhíu mày: “Nhưng...”.

      Vũ Liên tiếp tục những lời tàn nhẫn bằng giọng dịu dàng: “Từ đầu đến cuối chẳng qua là ân oán tình thù giữa họ, chẳng liên quan gì đến ”.

      Thẩm Tri Ly từ từ cụp mắt xuống, như muốn che giấu tâm trạng chấn động cực mạnh của mình.

      Vũ Liên đứng lên, bê thức ăn lại: “Được rồi, ăn chút rồi nghỉ ngơi , ta ra ngoài trước”.



      Vũ Liên rồi, Thẩm Tri Ly ngồi đối diện với thức ăn bàn nhưng chẳng muốn ăn chút nào, may mà bàn còn có ít canh rau.

      Tùy tiện ăn chút, rồi húp vài muỗng canh, Thẩm Tri Ly mới đặt bát đĩa sang bên.

      Bên ngoài là lúc mặt trời lên cao nhất, trời nắng chói lọi, chút u, tia nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng.

      Trong gian yên tĩnh vang lên tiếng kêu rất .

      Thẩm Tri Ly cúi đầu nhìn thấy tiểu hoàng điểu nhảy ra từ trong ngực áo nàng, thân mật mổ vào ngón tay nàng, bộ dạng rất vui vẻ.

      Xị mặt hồi lâu, Thẩm Tri Ly nhướng môi cười.

      ... Dù là gặp chuyện đau buồn thế nào chăng nữa, cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn.



      Cách đó trăm dặm.

      Có người dùng tay siết cổ phu xe, khuôn mặt ma mị đầy vẻ lạnh lùng: “Trong vòng hai ngày nữa mà đến nơi, ta giết ngươi”.

      Phu xe khóc thành tiếng.

      ràng là do công tử người lần nào cũng chỉ sai đường mà...

      ***

      Từ trong viện bước ra, tay Vũ Liên hơi run run.

      “Vũ hộ pháp đại nhân.”

      Nghe tiếng, Vũ Liên kinh ngạc, khiến đối phương giật mình: “Vũ Liên đại nhân, người... sao chứ ạ, sắc mặt người rất khó coi”.

      Giấu tay trong tay áo, giọng Vũ Liên khôi phục lại vẻ hiền hòa: “Ta sao”.

      Cụp mắt, Vũ Liên lách người vội vàng thẳng.

      Rẽ vào phòng thuốc, từ trong ngăn tủ lấy ra viên thuốc, rót nước ấm cố gắng nuốt vào miệng.

      Cánh tay run run của Vũ Liên dần bình thường trở lại.

      ... dối, cái gì mà trình tự thời gian chẳng qua là để gạt người.

      ... chỉ muốn đó hận Thập Nhị Dạ công tử, giống như nỗi thống hận trong lòng vậy.

      ***

      Thẩm Tri Ly nằm giường mấy ngày, cơ thể bị Càn Đạt Bà Vương làm cho trọng thương cuối cùng cũng hồi phục chút.

      Từ đầu đến cuối chẳng qua là ân oán tình thù giữa họ, chẳng liên quan gì đến .

      Lời của Vũ Liên nàng dám tin hoàn toàn nhưng như mảnh xương mắc ở cổ họng, tài nào nuốt trôi được.

      ra, chuyện này chưa hẳn tốt, quên nàng, bất luận là đối với Tô Trầm Triệt hay đối với nàng mà đều là lợi nhiều hơn hại, chỉ là cuối cùng vẫn cảm thấy buồn, hay có thể là thất vọng.

      Cuối cùng Thẩm Tri Ly đành ép mình nghĩ đến nó nữa, chuyên tâm dưỡng thương.



      Mỗi ngày Vũ Liên đều định kỳ đưa thuốc đưa cơm đến, qua quýt với Thẩm Tri Ly vài câu, nhưng cuối cùng lúc nào cũng nhắc tới Tô Trầm Triệt và chuyện giữa và Diệp Thiển Thiển.

      Đó là câu chuyện đồn đại trong giang hồ có liên quan đến Thập Nhị Dạ công tử và Bách Thiển, hồng nhan tri kỷ của .

      Vấn vương dứt, bồn chồn yên.

      Kết thúc câu chuyện, làm như vô tình, Vũ Liên ôn tồn hỏi: “ có thấy buồn bã, thống hận ?”.



      Lúc đầu Thẩm Tri Ly còn vì chuyện này mà cảm thấy buồn bực, nhưng dần dà, tâm trạng buồn bực cũng biến chất.

      ... Vì sao ngày nào Vũ Liên cũng kể chuyện cho nàng nghe biết mệt mỏi như thế, cảm thấy vô vị sao, lại còn ngày nào cũng lặp lặp lại có mỗi chuyện.

      Vô vị và chán ngán làm phai nhạt cảm giác chua chát vốn có trong lòng nàng.

      Vết thương dần bình phục, Thẩm Tri Ly muốn rời khỏi nơi khiến tâm trạng nàng càng lúc càng nặng nề này.



      Lúc Vũ Liên có mặt, Thẩm Tri Ly cũng thử ra ngoài.

      Nơi nàng ở là viện lớn lắm, cửa sổ phía sau là con suối, khu vườn bên ngoài trồng rất nhiều cây biết tên, phía trổ rất nhiều hoa màu vàng nhạt, nhìn rất thanh nhã đẹp mắt, mùi hương dìu dịu phảng phất trong trung, xuyên qua vườn cây, cửa chính của viện bị Vũ Liên khóa chặt.

      Thẩm Tri Ly cũng thử hạ thủ với Vũ Liên, nhưng Vũ Liên ràng là có đề phòng, hai lần thành, ngược lại còn báo hại ngân châm và bột thuốc mà nàng cất giấu cũng bị tịch thu hết.



      còn cách nào khác, Thẩm Tri Ly nhìn tiểu hoàng điểu thở dài.

      Tiểu hoàng điểu lắc lắc cái đầu bé xíu dụi dụi vào ngón tay nàng, rồi lại nhàng mổ xuống để lại những dấu mờ mờ, chẳng có cảm giác gì là bị giam cầm cả.

      Con chim ngốc nghếch này quả quá ngốc, chịu rời Thẩm Tri Ly đến nửa bước.



      Rút kinh nghiệm xương máu, chỉ có cách... là bơi theo dòng suối lạnh ra ngoài.

      Tuy bơi cũng chưa chắc có đường ra, nhưng dù sao cũng tốt hơn cứ ngồi ở đây chết vì héo hon.
      B.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :