1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

CÔNG TỬ VÔ SỈ_Duy Hòa Tống Tử (Full 3 tập)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      21.2

      ngoài dự đoán, chỉ thấy gót chân Diệp Thiển Thiển bật thẳng lên, cú xoay người, hàng gia đinh thứ nhất ngã rạp ra đất.

      Những tên còn lại bắt đầu lấy tay bụm mũi chảy máu...

      Công tử lưu manh thấy thế trận bất lợi, vội vàng định chuồn êm, nhưng thân thủ Diệp Thiển Thiển như gió, chỉ hai bước túm lấy gáy công tử lưu manh.

      Công tử lưu manh hét toáng lên: “Buông ta ra, buông ta ra, ta đây là đại công tử của Chu viên ngoại đấy, ngươi mà dám... dám... cha ta nhất định đến tìm ngươi...”.

      Diệp Thiển Thiển cho bạt tai, chút khách khí: “Thích ta phải ? Nhưng... chính vì có tồn tại của loại đàn ông như ngươi mà thế giới này mới trở nên gớm ghiếc như vậy”.

      Lời ả vừa dứt, công tử lưu manh bị nhấc bổng lên trung.



      Mấy tên gia đinh hoàn hồn trở lại, vội vàng hét lớn: “ nương, xin hạ thủ lưu tình...”.

      “Đây là độc đinh của lão gia chúng tôi đó...”

      Có kẻ phản ứng nhanh hơn, chụp lấy cánh tay Thẩm Tri Ly, kề dao vào cổ nàng: “Đây là tì nữ của ngươi đúng chứ, ngươi dám làm công tử ta bị thương, ta ...”.

      Diệp Thiển Thiển cũng chẳng buồn nghe, vứt thẳng công tử lưu manh từ cửa sổ tầng hai xuống.

      Công tử lưu manh hôm qua ngã mặt mày thâm tím, lần này chắc chắn ngã đập mặt xuống đất, biết sống chết thế nào.

      Bọn gia đinh vô cùng hoảng loạn, Thẩm Tri Ly ngoặt tay rút ngân châm đâm tới, rồi lách người tránh ra.

      Nhưng con dao đó cứa đường rất ngón tay nàng.

      Da Thẩm Tri Ly rất mỏng, vết thương lập tức rịn máu, từng giọt thi nhau trào ra, Thẩm Tri Ly vội vàng lấy tay còn lại giữ chặt.

      Diệp Thiển Thiển chỉ liếc mắt cái kéo Thẩm Tri Ly lại : “ thôi”.

      Đối với ả, chút vết thương cỏn con này chẳng thấm vào đâu.

      rất nhanh, Thẩm Tri Ly phải chạy theo mới đuổi kịp ả.



      Đến chỗ dừng xe ngựa, Diệp Thiển Thiển vứt Thẩm Tri Ly vào trong xe, rồi đánh dây cương cho ngựa chạy.

      Thẩm Tri Ly lắc lư ngồi dậy... Dù giữ chặt vết thương nhưng cũng được ích lợi gì, máu chảy ra đầy tay.

      Nàng lập cập lấy thuốc trong áo ra, xe ngựa đột nhiên lắc mạnh, bình thuốc từ tay Thẩm Tri Ly rơi ra ngoài.

      Thẩm Tri Ly thở dài, chồm người định nhặt lại, tay còn chưa chạm đến, lại trận lắc lư, chiếc bình ngọc đựng thuốc cầm máu đặc chế của nàng lóc cóc lăn xuống xe.

      Máu tay chảy mỗi lúc nhiều, Thẩm Tri Ly bắt đầu cảm thấy lạnh.

      Vốn chỉ mất lượng máu sao... Nhưng nàng vừa tưới ít máu cho Thập Nhị Dạ Hoa trong thạch động...



      Đầu nàng bỗng cảm thấy váng vất.

      ... Ở đây có Tô Trầm Triệt, có Hoa Cửu Dạ, thậm chí có Điệp Y, chẳng có ai quan tâm đến vết thương của nàng.

      Nàng thử kêu lên tiếng, nhưng bên ngoài tiếng vó ngựa quá gấp gáp, chẳng thể nghe ...

      Thẩm Tri Ly rịt chặt tay mình, nhắm mắt lại...

      Hy vọng lúc xe ngựa dừng lại, máu của nàng vẫn chưa chảy hết...



      Lúc tỉnh lại, bên tai vọng đến tiếng chuyện ồn ào.

      giọng điệu cáu kỉnh vang bên tai nàng: “Chỉ là vết thương bé xíu, sao ả chết được chứ...”.

      Giọng trả lời rất nhã nhặn: “Diệp hộ pháp, thể chất nàng ta rất đặc biệt... Nếu ngươi đưa nàng ta đến trễ chút nữa thôi, e rằng nguy hiểm đến tính mạng...”.

      “Đừng nhiều lời nữa, rốt cuộc khi nào ả mới tỉnh lại?”

      “Có lẽ chút nữa là tỉnh thôi, có lẽ... vẫn phải đợi vài canh giờ nữa.”

      “Ta giao nhiệm vụ, hai canh giờ sau quay lại, huynh giúp ta trông chừng ả! Nghe chưa?”

      Giọng có chút bất lực: “Ừ, ta biết rồi”.



      Đợi Diệp Thiển Thiển xa, Thẩm Tri Ly mới động đậy ngón tay.

      Ngón tay bị băng bó hoàn toàn thể cử động.

      Nàng thở dài trong lòng.

      Giọng ôn hòa đó lại vang lên: “Tỉnh rồi mở mắt ra , Diệp hộ pháp lo lắng cho rất lâu rồi đó”.

      Thẩm Tri Ly đành phải mở mắt ra.

      Đứng trước mặt nàng là chàng trai trẻ tuổi, ước chừng hơn hai mươi tuổi, khóe miệng nở nụ cười ôn hòa, thoải mái.

      quay người, chẳng mấy chốc bưng tới bát thuốc bằng sứ trắng.

      Hai bàn tay đó có thể là bàn tay đẹp nhất mà Thẩm Tri Ly từng nhìn thấy, thon thả, cân đối, trắng ngần, cho dù cử động cũng toát ra vài phần tao nhã.

      “Ta dìu ngồi dậy uống thuốc được chứ?”

      ...

      Bàn tay đẹp, chủ nhân của nó cũng xấu.

      Đôi mắt dịu dàng và dung mạo thanh thoát khiến cả người toát ra vẻ dịu dàng, tinh tế như nước chảy.

      Nhìn Thẩm Tri Ly chần chừ có động tĩnh gì, đối phương cười cười: “ muốn ta đỡ nương sao?”.

      Thẩm Tri Ly ngập ngừng rồi mới : “ có, làm phiền rồi”.



      Đưa tay đỡ Thẩm Tri Ly ngồi dậy, lại kê gối cho Thẩm Tri Ly tựa lưng, đối phương mới cầm bát thuốc kề vào miệng Thẩm Tri Ly.

      Tư thế của thong thả, động tác cẩn thận, có chút gì khiến Thẩm Tri Ly cảm thấy thoải mái.

      Hơn nữa, hương thuốc phảng phất quen thuộc tỏa ra từ người cũng khiến thần kinh căng thẳng của Thẩm Tri Ly từ từ nhõm trở lại.

      Thuốc hơi đắng, sau khi ngửa đầu uống cạn, trước mặt nàng bỗng xuất chiếc đĩa .

      Chàng trai đưa chiếc đĩa tới trước, mỉm cười: “Là mứt hoa quả đó, có thể làm tan vị đắng trong miệng”.



      Thẩm Tri Ly nén được hỏi: “Xin hỏi công tử đây là?”.

      Chàng trai phì cười: “Xin lỗi, ta quên giới thiệu. Ta là Thần giáo Hữu hộ pháp, tên là Vũ Liên”. Nghĩ chút, bổ sung: “Ta rất ít khi rời khỏi tổng đàn, chắc chưa từng nghe đến ta, giống với Thiển Thiển, nàng ta chủ yếu phụ trách nhiệm vụ bên ngoài, còn ta ở trong giáo xử lý vụ...”.

      rất tự nhiên, hầu như cảm thấy bất cứ điều gì.

      Nhưng... Thẩm Tri Ly thầm nghĩ, nữ nhân ra ngoài đánh nhau chém người còn nam nhân lưu lại trong Ma giáo xử lý chuyện nữ tử, xem bệnh trị thương cho người khác, có là đại trượng phu ?

      Nhưng, có kỳ quái thế nào cũng là chuyện của người khác.



      Bốc lấy miếng mứt cắn miếng, cảm giác ngọt lịm lan tỏa trong miệng, lại nhét vào miệng hai miếng nữa, Thẩm Tri Ly suy nghĩ lát rồi : “Phân lượng địa hoàng trong thuốc vừa nãy ngươi cho ta uống đổi từ hai lát thành ba lát tốt hơn, ừm, còn có thể cho vào lượng cẩu kỷ tử thích hợp”.

      Vũ Liên ngớ ra, nhưng cười ngay: “Nhưng trong sách chính là phân lượng này...”.

      Thẩm Tri Ly trả lời rất nhanh: “Y thư cũng là do người viết, chưa chắc đúng hoàn toàn”.

      Hỏi mượn Vũ Liên y thư, Thẩm Tri Ly tiện tay lật lật mấy trang, chỉ ra những điểm sai về phân lượng thuốc và những dược liệu cần thay đổi trong sách.

      Trong lúc đọc, Thẩm Tri Ly lộ vẻ say sưa.

      Y thuật của nàng là do tay Thẩm Thiên Hành dạy, những chỉnh sửa này đa số là do Thẩm Thiên Hành nghiên cứu ra.

      Thậm chí đến câu vừa nãy cũng là do Thẩm Thiên Hành .



      Lúc đó mấy lần đến tháng, vì thể chất yếu ớt nên lần nào cũng đau đớn quằn quại, Thẩm Tri Ly từ giường lăn xuống đất như thể chết rồi, bất luận là nước đường đỏ hay suối nước nóng đều thể cứu nổi nàng.

      Cuối cùng Hoa Cửu Dạ thấy nàng tội nghiệp, chiếu theo y thư sắc thuốc giảm đau cho nàng.

      Kết quả là uống xong, Thẩm Tri Ly phải chạy vào nhà vệ sinh mười mấy lần liên tiếp...

      Nàng khăng khăng cho rằng Hoa Cửu Dạ cố ý...

      Nằm bẹp giường, Thẩm Tri Ly cố gắng níu vạt áo của Thẩm Thiên Hành, tủi thân cầu cứu: “Sư phụ, cứu con, Hoa... Hoa sư huynh muốn hại chết con...”.

      Thẩm Thiên Hành dở khóc dở cười chỉ y thư : “Hoa sư huynh của con lần này chưa có ý hại chết con đâu, con lo chạy nhà vệ sinh mười mấy lần như vậy phải còn sức để đau nữa sao...”.

      Thẩm Tri Ly nằm giường mắt trợn ngược.

      Thẩm Thiên Hành mới sắc bát thuốc khác cho nàng, đỡ nàng tựa vào lòng, vừa bón vừa : “Ta viết đơn thuốc này cho con, lần sau lại uống cái này tiếp. Nhớ lấy, sau này nếu chưa từng thử qua, những gì viết trong sách được cho là ... Y thư là do người viết, chưa chắc đúng hoàn toàn”.



      “Những cái này sao?” Vũ Liên chỉ tay vào chỗ mà Thẩm Tri Ly trong sách.

      Ngẩn ra lúc, Thẩm Tri Ly mới gật đầu.

      Vũ Liên cười: “Ta nhớ rồi, lát nữa thử xem sao... Cái này rất thú vị, còn cái nào khác ?”.

      Thẩm Tri Ly cười cười: “Nếu huynh có hứng thú”.

      Kiến thức y thuật của Vũ Liên vô cùng uyên thâm, nhưng về phương diện kê đơn còn rất non nớt... Thẩm Tri Ly đoán, chắc là do ít được thực hành.

      Nhưng có lúc ý kiến của Vũ Liên lại vô cùng độc đáo mới lạ.

      Từ sau khi Hoa Cửu Dạ bỏ , Thẩm Tri Ly rất lâu được trao đổi về y thuật thoải mái như thế này, cứ trò chuyện như thế bỗng dưng nàng cảm thấy gần gũi với Vũ Liên hơn.



      Nuốt nước bọt, Thẩm Tri Ly bỗng nhớ ra: “Thế này... nếu có gì trở ngại, ta có thể ra ngoài dạo lúc được ?”.

      “Tốt nhất là nên.” Vũ Liên khẽ giọng từ chối cầu của nàng, “Thiển Thiển chút nữa quay lại, ta hứa trông chừng . Hơn nữa bên ngoài chưa chắc an toàn”.

      Thẩm Tri Ly giờ mới để ý thấy có chút kỳ lạ.

      Lúc chuyện với Diệp Thiển Thiển, Vũ Liên ràng gọi ả là Diệp hộ pháp, nhưng lúc chuyện riêng với nàng gọi là Thiển Thiển...

      ... Nhưng dù sao đây cũng là chuyện của người khác, nàng nên hỏi nhiều hơn.



      “Ta chỉ ra ngoài xem lát, quay lại nhanh thôi, còn nếu yên tâm huynh cùng ta, thế nào?”

      Vũ Liên trầm ngâm lát, đột nhiên mỉm cười: “Vậy lát thôi nhé”.
      B.Cat thích bài này.

    2. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      21.3

      Nàng tỉnh lại ở trong gian phòng này, đây có lẽ là phòng trọ, được quét dọn sạch nhưng bày trí nhiều, màu sắc đơn điệu, tối tăm, đồ dùng cũ kỹ, cửa ra vào và cửa sổ đều đóng chặt, căn bản là thể nào đoán được gì hơn.

      Được Vũ Liên dẫn đường ra ngoài, Thẩm Tri Ly mới phát mình hoang mạc.

      Từng viên đá to được xếp tầng tầng lớp lớp thành bức tường bao quanh, phóng mắt ra xa, bên ngoài tường là thảm cát vàng mênh mông bát ngát.

      Bỗng chốc, Thẩm Tri Ly cảm thấy mình dường như bị thảm cát vàng này nuốt trọn.



      Lúc này, nam tử vận áo tím đỏ sậm bước nhanh đến bên Vũ Liên: “Hữu hộ pháp đại nhân, trưởng lão mời ngài vào phòng nghị ”.

      Vũ Liên khẽ gật đầu, với Thẩm Tri Ly: “Ta có chút việc phải trước, nương về phòng trước ”.

      Thẩm Tri Ly tỏ ra hiểu ý gật đầu, quay người về phòng.

      Đợi Vũ Liên xa, nàng mới dừng bước quay lại nhìn ra xa.

      Nơi nàng đứng chắc là trung tâm của tổng đàn Ma giáo, trong đó mỗi cửa ra vào đều có đệ tử của Ma giáo canh giữ.

      Muốn thoát thân quả rất khó.

      Nàng chỉ muốn rời khỏi Hồi Xuân cốc trước, chứ có ý định ở lại chỗ Diệp Thiển Thiển lâu dài.

      Suốt đường , Diệp Thiển Thiển canh chừng nàng rất nghiêm ngặt, có bất kỳ cơ hội chạy trốn nào, vốn nghĩ đến Ma giáo có cơ hội, kết quả là...

      Thở dài...

      Thẩm Tri Ly nhìn thảm cát vàng ngút trời, tuyệt vọng nghĩ... chỉ dựa vào thể chất vốn yếu ớt của nàng, có thể vượt qua hoang mạc này ư?



      nghĩ ngợi, giọng lạnh lùng từ phía sau vọng đến.

      “Ngươi chẳng phải là co ở bên cạnh Thập Nhị Dạ lần trước sao? Còn nhớ ta ?”

      Thẩm Tri Ly bất giác quay đầu lại, nhìn gã nam tử mắt bị che lại, tóc xõa tung, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng.

      ... Ông là ai chứ?

      Trán gã bỗng hằn lên đường gân xanh: “Sao ngươi có thể nhớ ta là ai? Ta từng truy sát ngươi đó!”.

      Thẩm Tri Ly thà: “Quả nhớ... Hơn nữa những kẻ truy sát ta ra rất nhiều”.

      “Ở Hoa Sơn đó, Hoa Sơn! Nhớ ra rồi chứ?”

      Thẩm Tri Ly hồi tưởng: “Hoa Sơn...”.

      Gã hung dữ : “Đúng, chính là Hoa Sơn! Nhớ ra rồi à?”.

      Thẩm Tri Ly: “... Chưa, vẫn chưa nhớ ra”.



      Đường gân xanh trán gã đó giật giật: “... Người đâu, bắt ả này lại cho ta”.

      Giáo chúng phía sau nhắc nhở: “Tu La Vương đại nhân, lát nữa chúng ta phải đến phòng nghị ...”.

      Gã nam tử: “Lo gì, bắt ả trước rồi !”.

      ...

      Phòng nghị Ma giáo đặt ở trong hang động cực lớn ngay chính giữa Ma giáo.

      Trong hang động trống rỗng, chỉ đặt chiếc bàn đá dài, các góc bày vài giá để vũ khí, có thể nhìn thấy ánh sáng sắc lạnh phát ra từ những binh khí đó.

      Còn bên ngoài trống hoác lạnh lẽo, bốn bề chẳng có chút sinh khí nào.



      vào giữa trưa.

      Phòng nghị lúc này chỉ có vỏn vẹn sáu người, sáu thần thái khác nhau nhưng đều là người có ảnh hưởng rất lớn trong Ma giáo.

      gã nam tử tóc tím ngũ quan tuấn tú, thâm sâu gõ gõ bàn đá, bất mãn : “Đừng để ý đến cái gã Tư La đó nữa, trưởng lão ông rốt cuộc có việc gì, mau thẳng ra , ta hết kiên nhẫn rồi”.

      “Dạ Xoa Vương, ông kiên nhẫn chút có được ?” Người lên tiếng là có gương mặt thanh thoát, diễm lệ, như tiên nữ màng chốn trần gian.

      “Kiên nhẫn, kiên nhẫn... Chính đạo và người của Thập Nhị Dạ sắp đánh đến nơi rồi, ngồi chổng mông ở đây được tích gì.” Mắt Dạ Xoa Vương long lên sòng sọc, “Hay là Càn Đạt Bà định dùng mỹ nhân kế, để cái lão già đứng đầu Kỳ Sơn đó chết đứ đừ...”.



      Nữ tử giơ cây đàn ngọc trong tay, miệng cười mà như : “Cái miệng của ông càng lúc càng muốn ăn đòn rồi đó”.

      Dạ Xoa Vương chút bận tâm rờ cằm: “Hay là muốn dùng nhan sắc quyến rũ cái tay Thập Nhị Dạ công tử đó, bỏ cuộc , đến cả Tả hộ pháp mỹ miều của chúng ta còn...”.

      Thanh đại đao Cửu Hoàn “phụp” cái cắm ngay trước mặt Dạ Xoa Vương.

      Diệp Thiển Thiển lạnh lùng quay sang: “Ông muốn gì?”.



      “Được rồi, đừng cãi nhau nữa.” Kẻ già nhất trong đó vuốt râu : “Hôm nay ta gọi mọi người đến đây là vì chuyện thừa kế ngôi vị giáo chủ, trước đây ta để các vị dốc hết sức mình tấn công chính phái, hiệu quả rất ràng... Ở đây đặc biệt muốn nhắc đến Dạ Xoa Vương và Hữu hộ pháp, Dạ Xoa Vương đánh úp mấy môn phái lớn bao gồm chưởng môn Hoa Sơn, chưởng môn Hành Sơn...”.

      Nam tử tóc tím nhếch khóe miệng, lộ nụ cười đắc ý.

      “... Độc của Hữu hộ pháp trong đợt phản công lần này thu được hiệu quả rất lớn.”

      Vũ Liên cụp mắt, nhìn biểu mặt .

      “Được rồi, nhưng cái này chỉ là thứ yếu... Mọi người đều biết, kẻ thù đội trời chung của Ma giáo chúng ta phải kể đến Thập Nhị Dạ, ta sở dĩ để các người động đến Thập Nhị Dạ sớm cũng là vì thời khắc này, ai có thể tiêu diệt được Thập Nhị Dạ hoặc lấy được thủ cấp của Thập Nhị Dạ công tử trước tiên, tám phần hy vọng đoạt được ngôi vị giáo chủ.”

      Lời vừa thốt ra, khí im phăng phắc.

      Lão giả lấy làm lạ: “Sao thế?”.



      Nam tử áo xanh ngồi ngoài cùng nãy giờ chưa lên tiếng đột nhiên đấm mạnh tay xuống bàn: “Mẹ nó, ai biết cái tay Thập Nhị Dạ công tử đó làm thế nào, mấy hôm trước lão tử đụng phải , lão tử to gấp đôi , lúc đó lão tử định bắt sống về, kết quả...”, lại đấm mạnh xuống bàn: “Kết quả mẹ kiếp, tên tiểu tử đó sao lại trở nên biết đánh thế chứ, suýt chút nữa lão tử bò về được rồi!”.

      Càn Đạt Bà Vương cười khẽ tiếng, “Vậy ràng chứng minh Long Vương ông vô dụng rồi”.

      Nam tử áo xanh mắt tóe lửa giận : “ ai vô dụng hả con tiện nhân kia?”.

      Càn Đạt Bà Vương nhếch mép cười, gương mặt thanh thoát đầy vẻ mỉa mai: “Nếu hữu dụng ông xử cái tên Thập Nhị Dạ công tử đó về đoạt ngôi giáo chủ !”.

      Nam tử áo xanh phì tiếng: “ hay lắm, tiện nhân bà sao ?!”.



      Trưởng lão nhất thời biết làm thế nào...

      Cãi cãi cãi... Hai hộ pháp còn đỡ, bốn đại pháp vương này chỉ cần tụ lại là y như rằng cãi nhau thôi, có lúc thậm chí còn động thủ với nhau...

      Haizz, nếu ông cũng đâu cần phải nhường ngôi giáo chủ sớm như vậy.



      giọng vô cùng lạnh lùng, u ám đến rợn người cắt ngang tiếng cãi nhau.

      “Các người giết Thập Nhị Dạ công tử là có thể đoạt được ngôi giáo chủ?”

      Mọi người cùng hướng mắt nhìn, trưởng lão gật đầu: “Đúng vậy. A Tu La Vương ngươi sai”.

      Tu La Vương che bên mắt cười thâm hiểm: “Trời giúp ta rồi... Bây giờ ta có thứ!”.

      đột nhiên kéo cái, vận áo thiên thanh dung mạo kha khá bị lôi vào.

      Mọi người: “?”.

      Duy chỉ có Diệp Thiển Thiển là nhíu mày, ánh mắt lạnh lạnh quét sang chỗ Vũ Liên cũng kinh ngạc.



      A Tu La Vương cười nham hiểm: “Ả này có mối quan hệ rất tốt với Thập Nhị Dạ công tử... Chỉ cần dùng ả làm con tin, Thập Nhị Dạ công tử muốn ném chuột cũng sợ vỡ bình thôi”.

      Diệp Thiển Thiển đứng phắt dậy, đến trước mặt , nét mặt băng giá hệt như nữ thần núi tuyết: “... Người này là của ta”.

      A Tu La Vương bị bức bất giác lùi bước, nhưng lập tức ngay: “Ả bây giờ ở trong tay ta là của ta, dựa vào cái gì mà ngươi là của ngươi?”.



      Lúc bóng người tóc tím cũng nhanh như cắt xẹt đến, trong tay A Tu La Vương liền thay đổi vị trí.

      “Là người tình tại của Thập Nhị Dạ công tử à?” Dạ Xoa Vương tóc tím híp mắt, nhìn vừa cướp được, bĩu môi: “Cũng chẳng ra sao mà... Nhất là...”. nhìn Diệp Thiển Thiển cái, “Đúng là đồ ngu...”.

      Mắt A Tu La Vương tối sầm lại, rút thanh bảo kiếm bên hông ra đâm về phía Dạ Xoa Vương.

      Dạ Xoa Vương cũng rút kiếm ra đỡ.

      “Cheng cheng”, hai người bắt đầu giáp lá cà với nhau, khiến cả phòng nghị sựu trở thành mớ hỗn độn.



      Long Vương đứng dậy, nhìn cánh tay áo mình bị chém đường rách toạc, nhịn được mắng: “Các ngươi đánh nhau đánh nhau, tại sao lại lôi lão tử vào”.

      Trưởng lão Ma giáo hét lên: “Các ngươi dừng tay hết cho ta!”.

      Hai người làm như nghe thấy, tiếp tục đánh.

      Càn Đạt Bà Vương thủng thẳng so dây đàn, đàn khúc nhạc sục sôi rất hợp với trận quyết đấu.

      Cuối cùng... sau ba tuần nhang, hai người cùng rơi kiếm nên trận đấu mới kết thúc.



      Dạ Xoa Vương lau mồ hôi trán, : “ ngờ đui mắt như ngươi mà đánh cũng khá lắm...”.

      Gân xanh trán A Tu La Vương giật giật, giọng u ám: “Ta đây là mắt thần!”.

      Thấy lại muốn cái nhau, Dạ Xoa Vương đột nhiên nhìn dáo dác: “Ấy, đó đâu rồi?”.

      A Tu La Vương: “ nào...”, rồi đột nhiên nhớ ra, cũng dáo dác dòm xung quanh: “Tả hộ pháp đâu! Ả đó dám phỗng tay của ta... ta phải đòi người!”.
      B.Cat thích bài này.

    3. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      21.4

      Trong gian mật thất.

      Thẩm Tri Ly cúi đầu: “Là ta cẩn thận”.

      Diệp Thiển Thiển lạnh lùng : “Bây giờ cũng được ích gì, ngoan ngoãn ở đây cho ta, bất luận thế nào cũng được ra ngoài”.

      Thẩm Tri Ly: “Cảm ơn”, giọng như tiếng muỗi vo ve.

      Diệp Thiển Thiển cố ý quay đầu lại: “Cái gì?”.

      Thẩm Tri Ly nhìn ả, trong mắt giấu được cảm kích: “Cảm ơn cứu ta”.

      Diệp Thiển Thiển quay đầu , chỉ để lộ chiếc cổ xinh đẹp và vành tai tinh tế: “ cần cảm ơn ta, ta hứa với tên đó để chết...”.

      Thẩm Tri Ly: “Cái gì?”.

      Diệp Thiển Thiển cáu kỉnh vuốt tóc, giọng loáng thoáng như rít ra từ kẽ răng: “Là tên Tô Trầm Triệt trước khi rời khỏi Hồi Xuân cốc truyền tin tức ra ngoài bắt ta hứa được để cho chết... Ta đúng là đồ ngu mới hứa với ”.

      ...

      “Tô Trầm Triệt?” Thẩm Tri Ly hơi đờ ra, “Vì sao lại hứa với bảo vệ ta?”.

      Thẩm Tri Ly cảm thấy mình càng lúc càng hiểu thế giới này...

      Với mối quan hệ giữa nàng và Diệp Thiển Thiển, Diệp Thiển Thiển nên muốn giết nàng mới đúng, vì sao lại muốn bảo vệ nàng... huống hồ còn là vì hứa với Tô Trầm Triệt.

      Diệp Thiển Thiển nhếch khóe môi, ràng là muốn nhiều: “ cứ coi như ta bị tên ngu đần đó truyền nhiễm ”.

      Đẩy cửa mật thất, Diệp Thiển Thiển sải bước ra ngoài.



      là mật thất nhưng cũng hoàn toàn tăm tối.

      Có bàn ghế giường, bàn có vài ngọn đèn dầu, ở góc còn có giấy viết và bút mực, đầu bên kia có lu nước, lại còn ít lương khô.

      biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, Thẩm Tri Ly ở trong đó mấy ngày liền, mỗi ngày đúng giờ đều có người đưa cơm nước đến, sống cũng đến nỗi tệ.

      Biến cố xảy ra trong ngày thứ tư.

      Thẩm Tri Ly lúc đó chấp bút vẽ hình người . Quá rảnh rỗi biết làm gì, kết quả là... nàng bắt đầu hí hoáy với những sáng tạo vô vị của mình.

      Hình người giấy có khuôn mặt trắng nõn, dáng người thon dài, vừa nhìn biết ngay đó là tiểu nhân giảo hoạt, Thẩm Tri Ly kéo đường, phía chú thích: Tô Trầm Triệt.

      Lại vẽ người mặt trái xoan, cằm nhọn, toàn thân vận đồ đỏ, mặt hắc ám, chú thích: Hoa Cửu Dạ.

      Xung quanh hai nhân vật này, Thẩm Tri Ly bắt đầu tưởng tượng ra đủ thứ tà ý đời...



      Lúc Thẩm Tri Ly vẽ Hoa Cửu Dạ cười gian tà nâng cằm Tô Trầm Triệt lên, cửa mật thất bỗng bị đập mạnh.

      Tay Thẩm Tri Ly run lên, tay Hoa Cửu Dạ chếch vài phân, chạm phải vị trí nên chạm.

      Cửa lại tiếp tục bị đập mạnh.

      Thẩm Tri Ly bỗng cảm thấy chột dạ... báo ứng đến nhanh như thế sao.



      “Phá cho ta... đó ở bên trong!”

      Bên ngoài vọng lại giọng hắc ám của gã đàn ông.

      Ấy... đó phải là A gì đó Vương hay sao?



      “Binh” tiếng, cửa bị đạp tung.

      A Tu La Vương quét nhanh mắt.

      Trước bàn, có người.

      giường, có người.

      Dưới giường, có người.

      Dưới bàn, có người.

      bàn, có người.



      thể nào, phái người theo dõi rất lâu mới biết gian mật thất này của Diệp Thiển Thiển, phải ở đây còn có thể ở đâu.

      Nhíu mày, A Tu La Vương hắc ám rờ cằm quay người.

      “Ha ha ha ha...” đệ tử Ma giáo nhịn được cười lớn.

      A Tu La Vương quay ngoắt đầu lại, giọng đầy bực dọc: “Cười cái gì mà cười!”.

      Tên đệ tử đó vội vàng bụm miệng, quỳ xuống: “Đệ tử biết lỗi, đệ tử biết lỗi...”.

      A Tu La Vương lửa giận bốc lên đầu, định giơ chân đạp phát, nhưng vì muốn giữ gìn hình tượng mỹ nam hắc ám của mình đành nhịn xuống, gằn giọng : “Ta rất buồn cười sao?”.

      Đệ tử lắc đầu như bị động kinh: “ có, có, đệ tử thấy bức tranh bàn...”.



      Tranh?

      A Tu La Vương chồm đầu qua xem.

      Chỉ trong hai cái chớp mắt, A Tu La Vương vội vàng bụm miệng lại, nhưng hai vai rung lên bần bật, tố cáo gã nén cười.



      Đoạn đối thoại của hai tên ngu ngốc này nhạt như nước ốc mà sao lại giống câu chuyện cười vậy, muốn cười quá, được, thể cười, phải ráng chịu, nếu hình tượng pháp vương lạnh lùng, hắc ám ta vất vả giữ bao lâu nay bị hủy hoại hết, nhưng quả tức cười quá, ha ha ha ha...

      A Tu La Vương nhịn nổi chụp lấy xấp giấy bàn, lật từng tờ, từng tờ...

      Ha ha ha ha, xong rồi, ta nhịn nổi rồi...

      Chúng đệ tử đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng nhìn lên trời, coi như nhìn thấy.



      Lật xong xấp giấy, dây thần kinh mặt A Tu La Vương co rút đến mức méo mó.

      nhét xấp giấy vào ngực áo, lúc đó mới phát ra việc... mực vẽ giấy vẫn còn ướt... cũng chính là , đó vẫn còn ở trong mật thất này.

      tiếp tục đảo mắt nhìn xung quanh.

      Cuối cùng chắc mẩm vị trí, mắt A Tu La Vương lóe lên tia đắc ý.

      đưa tay gạt phắt nắp lu nước ra, chỉ thấy bên trong có ngồi xổm im lìm, đầu ta là mảnh giấy.

      Quả nhiên ở đây!



      A Tu La Vương bằng giọng ám muội tiêu chuẩn: “Ra ngoài, có trốn nữa cũng chẳng được ích gì đâu.” Trong lúc , thuận tay cầm lấy mảnh giấy, cũng nhìn chữ viết mảnh giấy đó: Phong (niêm phong).

      Là giấy niêm phong cơ đấy, ha ha ha ha, ả tưởng mình là lu nước à? Lại còn cầm giấy niêm phong nữa chứ!

      Thẩm Tri Ly chậm chạp, luống cuống trèo ra... Nàng vốn quen với việc này, leo vào dễ dàng gì.

      A Tu La Vương cuối cùng cũng nhịn được cười sằng sặc: “Ha ha ha, sao ngươi lại ngu đến thế kia chứ...”.

      Thẩm Tri Ly mặt lạnh tanh: “Buồn cười lắm sao?”.

      Bao nhiêu công sức nhịn cười tích lũy nãy giờ bộc phát ra, A Tu La Vương ôm bụng cười như điên như dại.

      Thẩm Tri Ly: “...”.

      Làm gì mà cười như tên điên thế chứ...

      Cuộc sống của nhất định là rất khô khan đây, đáng thương hại...

      đúng, chuyện này có liên quan gì đến mình chứ...

      Mình..., Diệp Thiển Thiển quả nhiên đáng tin, mình bị bắt nhanh như vậy, bị đại hình chứ, mình sợ đau chịu nổi, rơi giọt máu thôi có bao nhiêu mình khai ra hết...

      ...

      Kết quả giống như Thẩm Tri Ly tưởng tượng.

      Có lẽ là nàng vẫn còn giá trị lợi dụng, hơn nữa đối phương cũng cảm thấy nàng phải thứ gì cũng biết, A Tu La Vương lại chẳng làm gì nàng, chỉ nhốt nàng ở chỗ khác mà thôi.

      Ngoài cơm rau mỗi bữa ra còn đem bút mực đến cho nàng.

      Có bút mực, trong tình cảnh còn đường trốn này, Thẩm Tri Ly nhiều nhất chỉ đánh thuốc được ba bốn tên, nhưng có tới mười mấy tên canh giữ nàng, đừng có cách,lượng thuốc độc có trong người cũng đủ, trong lúc chẳng biết làm thế nào, nàng dĩ nhiên tiếp tục với những sáng tạo vô vị của mình... Chỉ là, kỳ lạ là, nàng vừa vẽ xong, sáng sớm ngày hôm sau bức tranh đó cánh mà bay.

      Sau vài lần như vậy, Thẩm Tri Ly dần dần còn tâm trạng để vẽ nữa.

      Nhất là mấy hôm nay, nơi nhốt nàng từ địa lao đổi thành xe lạc đà. Thẩm Tri Ly mỗi ngày lo đối phó với cảm giác buồn nôn do đường tròng tránh, lắc lư đủ mệt, lấy đâu ra tâm trí làm chuyện khác nữa.



      A Tu La Vương lại cho gọi nàng đến, khéo léo tỏ ý nếu Thẩm Tri Ly làm những chuyện thú vị nữa, chắc là còn được đối xử tốt như mấy bữa nay nữa.

      Thẩm Tri Ly rất mù mờ... những chuyện thú vị là chuyện gì.

      A Tu La Vương mặt đầy hắc ám giơ xấp giấy trong tay lên...

      xấp giấy vô cùng quen mắt...

      Thẩm Tri Ly: “...”.

      Tên này thích tranh nàng vẽ sao, sao sớm...

      Do học cách viết đơn thuốc nên tranh Thẩm Tri Ly trước nay rất... ặc ặc, đây là lần đầu tiên trong đời có người thưởng thức.

      Nàng khó tránh khỏi có cảm giác thỏa mãn mơ hồ...

      Tiếp tục phát huy, Thẩm Tri Ly rỗi rãi lại tiếp tục sáng tạo giấy, cũng lần lượt thêm vào rất nhiều nhân vật mới.

      Sau ba ngày, đệ tử Ma giáo đưa cơm đến cho nàng thẹn thùng rút từ trong ngực áo ra tờ giấy và cây bút đưa cho nàng.

      Đệ tử Ma giáo khẽ giọng ấp úng: “Là thế này... có thể k‎ý tên cho tôi ?”.

      Thẩm Tri Ly có cảm giác cay cay nơi khóe mắt... Nàng cuối cùng cũng tìm được sở trường khác ngoài y thuật rồi sao!!!

      Kẻ đến xin chữ ký ngày nhiều, lúc Thẩm Tri Ly ký đến lần thứ trăm đội xe cũng dừng lại.



      ràng họ ra khỏi hoang mạc, dừng ở thành sát biên giới.

      Kẻ thủ thành cũng vẫn là đệ tử Ma giáo, bọn chúng trật tự nghiêm túc. khí đường dần dần trầm lắng, đến ngay cả tiểu ca đưa cơm cho Thẩm Tri Ly cũng gì thêm nữa.

      Thẩm Tri Ly cất bút, cũng để lòng mình lắng lại.

      Nàng bị giam trong gian nhà cũ, bên ngoài ngừng có tiếng vó ngựa và tiếng cãi vã đánh nhau, trong khí có mùi chua chát, tanh nồng.

      Cứ như thế mấy ngày, Thẩm Tri Ly ngờ lại nhìn thấy Tô Trầm Triệt ở đây và vào lúc này.

      chính xác hơn là nàng nhìn thấy Tô Trầm Triệt từ xa.

      -------------------------------------
      B.Cat thích bài này.

    4. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 22: Gặp lại Tô Trầm Triệt

      22.1

      Ngày thứ năm bị nhốt ở đây, Thẩm Tri Ly bị lôi đến thành lầu, để ngăn chặn nàng có hành vi bốc đồng, người nàng bị trói bởi mấy vòng xích sắt, nhưng may mà, kẻ trói nàng lại là tên đệ tử Ma giáo từng tìm nàng xin chữ ký, nên chọn loại xích nhất, mới khiến Thẩm Tri Ly cảm thấy dễ chịu chút.

      Dưới tường thành là đám nhân sĩ võ lâm tay lăm lăm binh khí.

      Nhiều người trong đó rất quen, nàng vẫn nhớ từng gặp ở đại hội võ lâm.

      Còn người ở vị trí tiên phong...

      Là Tô Trầm Triệt.

      Tà áo trắng như tuyết, mái tóc dài sạch búi gọn gàng trong mũ quan bằng ngọc, hai sợi dây lụa trắng theo vành tai rủ xuống, đai áo buộc vừa khít eo, toàn thân toát ra vẻ công tử quyền quý.

      Lúc này, ngồi lưng ngựa sừng sững trong gió, thanh trường kiếm sáng loáng trong tay, mắt khẽ ngước lên, hai sợi dây lụa trắng từ mũ quan cũng tung bay theo càng làm tăng phong thái tuấn, thoát tục như tiên.

      Bão cát thổi vạt áo bay bay, miếng ngọc bội dắt ở eo cũng phát ra tiếng lanh canh.

      Còn ánh mắt ...

      Ánh mắt ...

      Tuy khóe miệng luôn nở nụ cười nhưng nụ cười đó dường như hề xuất phát từ đáy lòng, chỉ ra ngoài mặt, đôi đồng tử màu hổ phách ánh lên sắc bén chút sợ hãi.

      như thanh bảo kiếm được tuốt ra khỏi vỏ, ánh sáng sắc lạnh lan tỏa khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng.

      Đây là Tô Trầm Triệt sao?



      Lầu thành cách quá xa, Tô Trầm Triệt nhìn thấy nàng, mà là nhìn nương gảy đàn trước mặt.

      Càn Đạt Bà Vương lấy tay che miệng, mỉm cười: “Quả là lâu gặp rồi nhỉ, Thập Nhị Dạ công tử?”.

      Tô Trầm Triệt cũng mỉm cười đáp lại: “ lâu gặp”.

      Càn Đạt Bà Vương đá mắt cái: “Công tử dẫn theo nhiều người thế này, làm người ta sợ chết khiếp đó... biết công tử có hạ thủ lưu tình với nương yếu đuối như người ta ?”.

      Tô Trầm Triệt vẫn mỉm cười, nhưng mắt lại đầy băng giá: “... Muốn biết cứ tiến lên xem thử”.



      “Thập Nhị Dạ công tử, đừng nhiều lời với con nữ này nữa, xông thẳng vào !”

      “Đánh đánh , lão tử lần này đến đây là để tiêu diệt Ma giáo, nhiều làm gì chứ!”

      Tô Trầm Triệt nhún vai, hờ hững : “Thế đánh thôi”.

      Càn Đạt Bà Vương lóe lên tia thâm độc, nhưng đợi Tô Trầm Triệt phản ứng, ả lật tay gảy đàn, ra hiệu cho đám nữ đệ tử phía sau dàn kiếm trận, Càn Đạt Bà Vương là nhạc công, tấn công chủ yếu bằng tiếng đàn, ả khá tự tin vì trước đó Tô Trầm Triệt vất vả lắm mới chạy thoát khỏi tiếng đàn của ả, lần này cũng...

      Đợi ... á...

      Càn Đạt Bà Vương dám tin vào mắt mình nhìn thanh kiếm đâm vào vai ả, lại nhìn đám nữ đệ tử bị Tô Trầm Triệt chỉ bằng chiêu văng ra tứ phía, trán rịn mồ hôi.



      Ả chỉ mới so dây, sao ...

      Tô Trầm Triệt cười lễ độ: “Ta định hạ thủ lưu tình...”.

      rút trường kiếm ra, cổ tay vừa nhấc lên, nhắm thẳng vào tim Càn Đạt Bà Vương đâm tới.

      Càn Đạt Bà Vương thảm hại né sang bên, thanh kiếm tay Tô Trầm Triệt như con rắn độc áp sát.

      Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, thanh trường thương chặn kiếm của Tô Trầm Triệt lại, A Tu La Vương lôi Càn Đạt Bà Vương về, : “Ta đánh cùng bà”.

      Càn Đạt Bà Vương giữ chặt vết thương vai, gương mặt xinh đẹp u ám: “Là ta đoán sai, ta nợ ông ân tình”.

      xong, Càn Đạt Bà Vương liền dẫn người lùi về phía sau.

      Tô Trầm Triệt đuổi theo, chỉ đưa mắt nhìn A Tu La Vương cái, bình thản : “Ngươi đánh lại ta đâu”.

      Chỉ vỏn vẹn mấy tiếng, nhưng kiên định và tự tin vô cùng.

      A Tu La Vương cũng cười, tiếng cười hắc ám, khàn đục, nghe rợn cả người: “Cứ cho là đánh lại , ta cũng có cách khác có thể thắng ngươi”.

      Tô Trầm Triệt ngáp cái quay người .

      A Tu La Vương: “Ngươi đâu thế hả?”.

      Tô Trầm Triệt quay đầu lại: “Đánh mệt rồi, tìm người... kết kiếm trận”.

      Thanh Hạnh ở đằng sau khẽ giọng nhắc: “Chủ thượng, chúng ta biết thứ đó...”.

      Tô Trầm Triệt nhướng mày cười, chắc nịch: “Học tại chỗ”.

      ...

      Thanh Hạnh nhăn mặt, giáo chúng Thập Nhị Dạ phía sau cùng đầy vẻ khổ não...

      Lôi Ảnh hai tay khoanh trước ngực, hừ tiếng: “Kiếm trận cái gì... Muốn đánh ngươi tự đánh ...”.

      Nghe bên này có tiếng tranh cãi, các nhân sĩ chính đạo ở bên kia vội vàng khuyên nhủ - mọi người đều biết tay thủ hạ áo đen này của Thập Nhị Dạ công tử tính cách vô cùng khó ưa, luôn thích gây với Thập Nhị Dạ công tử, may mà Thập Nhị Dạ công tử tính tình ôn hòa lại nhân từ nên mới so đo với ...

      Chưởng môn phái Hành Sơn vết thương vừa lành, hào sảng lên tiếng: “ làm phiền Thập Nhị Dạ công tử đánh trận đầu, nhưng cũng thể để mỗi mình Thập Nhị Dạ công tử ra sức được, chư vị, chúng ta cùng vây bắt tên ma Ma giáo này, thế nào?”.

      Câu này được tất cả mọi người hưởng ứng.

      Bọn họ lần này đến đây chỉ là để thăm dò Ma giáo, nếu có thể công hạ bức thành này của Ma giáo, thậm chí có thể chặt đầu mấy tên pháp vương Ma giáo quả là niềm vui ngoài dự liệu.



      “Chỉ dựa vào các người sao?”

      Cất tiếng cười hắc ám, A Tu La Vương đột ngột lùi về sau, tay chỉ về phía sau ra hiệu, chỉ thấy hàng đệ tử Ma giáo tay lăm lăm cung tên bắn xuống.

      Rừng tên chi chít nhắm thẳng vào nhân sĩ chính đạo ở phía dưới.



      kịp đề phòng, nhân sĩ chính đạo hoảng loạn chống đỡ, cuối cùng do võ công cao cường, đại đa số đều tránh được tên, nhưng số đệ tử võ công kém bị trúng đòn.

      Mũi tên cắm vào cơ thể, đột nhiên nổ tung, hàng ngàn mảnh sắt vụn bắn ra tung tóe, tứ chi đứt lìa, loang lổ kịch độc, chỉ trong chớp mắt chất độc lan ra toàn bộ cánh tay, hoặc bị thối rữa, kẻ trúng tên ngã lăn ra đất kêu rên thống thiết.

      Cảnh tượng thảm thiết đó gần trong gang tấc, khiến mọi người đều phẫn nộ.

      Nhưng đợi phản ứng, loạt tên thứ hai chuẩn bị bắn xuống.

      Chúng nhân định chống đỡ, giọng thanh thoát êm tai vang lên: “Bảo chúng dừng lại ngay”.

      xa dưới tường thành, nam tử áo trắng tay cầm kiếm sắc kề vào cổ gã chột bên mắt.

      Lưới kiếm từ tốn, nhàng cứa vào cổ họng gã chột, nam tử áo trắng mỉm cười lặp lại lần nữa, tâm thế thư thái, thong dong, như thể làm việc gì đó rất phong nhã vậy.



      Chẳng ai nhìn làm thế nào Tô Trầm Triệt làm được, đến ngay cả bản thân A Tu La Vương chưa kịp hiểu ra chuyện gì kiếm của Tô Trầm Triệt kề vào cổ gã.

      ... giọt mồ hôi chảy từ trán A Tu La Vương xuống.

      Lúc này lão mới biết Tô Trầm Triệt danh bất hư truyền, mình quả phải là đối thủ của , tuy Tô Trầm Triệt lợi dụng lúc sơ hở ra tay nhưng chỉ luận tốc độ này thôi, qua nổi mười chiêu dưới tay .

      Nhưng lúc trước... Tô Trầm Triệt ràng chẳng lợi hại đến thế!



      Đối với chính đạo mà , cần phải nghi ngờ, đây là tin cực kỳ tốt.

      Đại bộ phận đều thở phào nhõm, cái gọi là muốn bắt địch phải bắt thủ lĩnh của chúng trước, thủ lĩnh bị bắt rồi còn sợ quái gì nữa!

      Thế là mọi người nhớn nháo tán dương:

      “Thập Nhị Dạ công tử, làm tốt lắm!”

      “Thập Nhị Dạ công tử hổ danh là đệ nhất võ lâm tân tú, là danh bất hư truyền!”

      “Thập Nhị Dạ công tử hào sảng... ái chà, hình như chàng nhìn sang đây kìa!”

      “Tránh ra, chàng phải nhìn ngươi, mà nhìn ta.”



      Tô Trầm Triệt làm như nghe thấy, chỉ kề sát vào tai A Tu La Vương, khẽ nhưng lại như ra lệnh: “Bảo chúng lui xuống, mở cổng thành ra”.

      A Tu La Vương cười gằn: “Cho dù ngươi có giết ta, đoạt được thành, cũng đến được thánh giáo tổng đàn của ta đâu”.

      Tô Trầm Triệt cười thờ ơ: “Cái đó cần ngươi lo”.

      Ngữ khí của rất nhạt, có chút xáo động nào, khiến A Tu La Vương thót tim.



      Lão và Thập Nhị Dạ công tử có thể coi là người quen cũ.

      Thập Nhị Dạ tồn tại là để tiêu diệt Ma giáo, còn Ma giáo cũng tiếc sức lực truy sát Thập Nhị Dạ.

      Lúc Thập Nhị Dạ công tử vẫn còn là thiếu niên, họ từng giao ấu với nhau, thắng bại chỉ ở mức năm ăn năm thua, nhưng cũng khiến gã rất kinh ngạc, vì gã lớn hơn Thập Nhị Dạ công tử năm sáu tuổi, nếu Thập Nhị Dạ công tử đến tuổi gã, võ công còn đáng sợ đến mức độ nào.



      Nhất định phải giết ...

      A Tu La Vương thầm nghĩ.

      Nhưng dù gã có cố sức thế nào cuối cùng Thập Nhị Dạ công tử cũng thoát được bằng nhiều cách, làm người ta phải trợn mắt.

      Còn điều thể lý giải được là, Thập Nhị Dạ công tử có bị truy sát thế nào cũng có ý định muốn giết gã...

      Đây chính là điều sỉ nhục mà A Tu La Vương với thân phận là trong tứ đại pháp vương thể nhịn nổi.

      Nhưng bây giờ…

      Sát khí nhàn nhạt tỏa ra từ người Tô Trầm Triệt, lưỡi kiếm sắc lạnh kề cổ, A Tu La Vương hoàn toàn có thể chắc chắn điều... Thập Nhị Dạ công tử muốn giết gã.

      Cảm giác này mãnh liệt đến nỗi tay của A Tu La Vương túa đầy mồ hôi.

      Giọng của Tô Trầm Triệt vẫn vang bên tai gã: “Thế nào, nghĩ kỹ chưa? Lòng kiên nhẫn của ta có hạn... ta đếm ba tiếng, sau ba tiếng nếu còn hạ lệnh...”.

      nheo mắt lại, cười ôn hòa nhưng lạnh lùng: “Ta giết ngươi”.

      Giọng lảnh lót rung động của Càn Đạt Bà Vương từ thành vọng xuống, có hơi chút do dự.

      “Thế nào rồi A Tu La Vương...”

      Tô Trầm Triệt: “Ba...”.

      A Tu La Vương bỗng nhiên : “Ngươi đợi , ta có con tin”.

      Tô Trầm Triệt: “Hai...”.

      A Tu La Vương hét lớn: “Càn Đạt Bà Vương, mau đẩy nương đó đến đây!”.

      Tô Trầm Triệt: “...”.

      Kiếm cứa sâu vào thịt gã.

      Cái chết gần ngay trước mắt, đến lúc này, chẳng ai là sợ, tim A Tu La Vương muốn rơi ra ngoài.

      “Thả ta ra...”

      giọng nữ yếu ớt từ thành vọng xuống.

      Giọng đó rất , thậm chí chỉ có người ở thành mới có thể nghe thấy loáng thoáng.
      B.Cat thích bài này.

    5. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      22.2

      còn quan tâm đến hình tượng hắc ám, lạnh lùng của mình nữa, A Tu La Vương nhắm mắt lại hét to: “Nếu ngươi giết ta, ta băm vằm người trong lòng ngươi ra làm trăm mảnh”.

      Trong cơn đau tột cùng, lưỡi kiếm cũng cứa vào gã sâu thêm nữa.

      A Tu La Vương đợi lát rồi mới mở mắt ra.

      Đập vào mắt gã là thần thái mơ màng của Thập Nhị Dạ công tử, ngẩng đầu lên, chân mày khẽ động, như muốn xác định, hỏi: “Cốc chủ Hồi Xuân cốc... Thẩm Tri Ly?”.

      ***

      tường thành.

      Thẩm Tri Ly bị Càn Đạt Bà Vương thô bạo lôi ra.

      Vì bị đeo gông nên nàng cử động rất khó nhọc, suốt dọc đường bị lôi kéo, gông xiềng ma sát với cổ tay, trầy xước nhiều chỗ, thậm chí có chỗ còn rỉ máu.

      Càn Đạt Bà Vương nắm tóc nàng lôi ra chỗ lan can tường thành, dùng sức mạnh đến nỗi Thẩm Tri Ly cảm thấy mình giống như bị đập vào tường thành, lục phủ ngũ tạng chấn động, lồng ngực đau nhói, có cảm giác buồn nôn.



      Vừa cúi đầu xuống, nàng nhìn thấy bóng dáng Tô Trầm Triệt, cách nàng quá bức tường.

      Trong tích tắc, cảm giác mơ hồ lan ra trong lòng nàng, hơi đắng hơi chát hơi chua cũng hơi ngọt... Nàng thích người đàn ông này, họ từng làm chuyện thân mật nhất với nhau, nàng vô thức dựa dẫm , thương nhớ , muốn sống trọn đời bên , nhưng thậm chí biết thích mình .

      Tin cũng tốt, tin cũng chẳng sao, nàng có quyết định của mình.

      Nàng hối hận.



      Lòng nàng trong chốc lát định.

      Thẩm Tri Ly còn nhớ, lần gặp trước, Tô Trầm Triệt ôm nàng : “Đợi ta trở lại, Tri Ly, ta rước nàng về bằng hôn lễ đình đám nhất, hoành tráng nhất đời này”, nhưng nàng biết lúc gặp lại, Tô Trầm Triệt có quên nàng hay .

      Thế nhưng, quên hay nhớ, bây giờ có thể biết được đáp án rồi.



      Càn Đạt Bà Vương ấn Thẩm Tri Ly tường thành, tay đoạt lấy thanh trường đao trong tay đệ tử kề vào cổ Thẩm Tri Ly, giọng lảnh lót, kiều nhưng lại vô cùng tàn độc: “Thập Nhị Dạ công tử, nếu ta muốn giết ả, ngươi tuyệt đối thể ngăn được đâu”.

      A Tu La Vương cười thâm độc, cao giọng : “Người trong lòng ngươi ở trong tay ta... ngươi màng đến sống chết của ả rồi sao, còn mau thả ta ra”.

      Chúng nhân chính phái bắt đầu lo lắng.

      Trong đại hội võ lâm, mọi người đều từng gặp Thẩm Tri Ly, cũng biết Thập Nhị Dạ công tử đối với nương này tình sâu nghĩa nặng, năm đó Diệp Thiển Thiển được chiều thành ra như thế, nay nương này... hình như còn hơn cả Diệp Thiển Thiển.

      “Thập Nhị Dạ công tử, hãy lấy đại làm trọng, chắc chắn người chàng tha thứ...”

      “Thập Nhị Dạ công tử, đây chỉ là nữ tử thôi mà, người...”

      Tô Trầm Triệt chớp mắt liên hồi, đôi mắt màu hổ phách ánh lên tia sáng nhàn nhạt: “... Thế, nàng ta là người của ta à? Sao ta biết?”.

      Giọng lớn nhưng lại rất ràng truyền đến tai của tất cả mọi người.

      Nhất thời, dù là Ma giáo hay chính đạo đều xôn xao.



      Thẩm Tri Ly dĩ nhiên cũng nghe thấy.

      Giọng của Tô Trầm Triệt chút bối rối, chỉ thuần túy là câu nghi vấn.

      Thất tình đơn.

      Cho người bị trúng Thất tình đơn uống thuốc giải, trong vòng quá nửa tháng, từ từ quên mối tình mà Thất tình đơn mang lại.

      Là... quên tình cảm đối với nàng sao?

      Thẩm Tri Ly nghĩ thế bất giác cắn môi dưới, máu từ từ chảy ra.



      A Tu La Vương lo lắng : “Ta từng tận mắt chứng kiến các ngươi nỡ xa nhau... còn nữa trong giang hồ...”. nhất thời nghẹn họng, ra chẳng qua chỉ nhìn thấy lần đó, thậm chí chuyện đó là người của Thập Nhị Dạ công tử cũng chỉ nghe giang hồ đồn mà thôi.

      Tô Trầm Triệt trầm ngâm lát: “Nhưng Thẩm cốc chủ từng cứu mạng ta...”.

      A Tu La Vương hy vọng nhìn Tô Trầm Triệt, Tô Trầm Triệt mỉm cười với gã: “Thế ta đành giết ngươi trước, sau đó giết sạch Ma giáo để báo thù cho Thẩm cốc chủ!”.

      đoạn, thuận tay cứa sâu thêm vào cổ A Tu La Vương.



      Cùng với tiếng thét kinh hoàng của Càn Đạt Bà Vương, kiếm vừa vào đến ba phần thịt chiếc bút phán quan ngăn lại.

      Tô Trầm Triệt ngước mắt lên, là Thanh Hạnh.

      “Ngươi làm gì thế hả?”

      Thanh Hạnh mấp máy môi, ngữ khí giằng xé nhưng có chút mất kiên nhẫn: “Chúa thượng... Thẩm nương chết đó”.

      Thẩm Tri Ly đáp, chỉ : “Thẩm cốc chủ chết oan đâu, ta nhất định báo thù cho nàng ấy”.

      Địch Phụng đứng bên nhịn được : “Nhưng người chết rồi có báo thù cũng chẳng tác dụng gì!”.

      Tô Trầm Triệt: “Hai ngươi định ngăn cản ta?”.

      Người bên chính đạo bỗng lao nhao.

      Trong thoáng chốc, trường vô cùng hỗn loạn.

      Càn Đạt Bà Vương tường thành đột nhiên gảy đàn.

      Khúc nhạc réo rắt,ao vút vang lên khiến người ta bất giác cảm thấy máu sôi sùng sục, huyết mạch căng ra, mọi người vội vàng bịt tai lại nhưng vẫn bị ảnh hưởng, những người có nội lực yếu trong phút chốc máu từ tai mũi mắt miệng ộc ra, người mềm nhũn ngã lăn ra đất.

      Đến ngay cả Tô Trầm Triệt cũng hơi nhíu mày, A Tu La Vương dùng móng vuốt đánh lén Tô Trầm Triệt, Tô Trầm Triệt vừa đỡ được A Tu La Vương gỡ miếng che mắt ra nhìn Tô Trầm Triệt cái.

      Dưới miếng che mắt là con mắt màu sắc kỳ dị như có sức thôi miên, Tô Trầm Triệt bị đôi mắt đó mê hoặc, động tác bỗng trì trệ trong giây lát. A Tu La vương dùng kế kim thiền thoát xác thoát khỏi lớp áo choàng chạy về hướng cổng thành, trong phút chốc biến mất vào trong.



      A Tu La Vương vẫn còn chưa hoàn hồn giữ chặt vết thương chảy máu cổ thở dốc, thần sắc u ám: “ là... ngàn cân treo sợi tóc”.

      Càn Đạt Bà Vương với giọng an ủi: “Có thể giữ được mạng là tốt rồi... Ơn cứu mạng của ông coi như ta trả xong”.

      Nhìn người phụ nữ so đo tính toán từng chút trước mặt, A Tu La Vương nén được ai oán: “Biết rồi...”, lại , “ đó...”.



      Càn Đạt Bà Vương dùng mũi chân di giày thêu hoa đá đá vào Thẩm Tri Ly: “Ta chưa hề giết ngươi, vẫn còn sống chứ?”.

      Thẩm Tri Ly ngước gương mặt trắng bệch vì mất máu lên, yếu ớt : “Vẫn còn sống...”.

      Càn Đạt Bà Vương tỏ vẻ rất hứng thú, đặt tay lên ngực: “Thập Nhị Dạ công tử thừa nhận ngươi, ngươi có buồn ?”.

      Giọng Thẩm Tri Ly yếu ớt: “Buồn...”. Nàng cố sức kéo lớp áo trước ngực Càn Đạt Bà Vương, “Nhưng nếu ngươi cầm máu cho ta ta chết!”.



      Ngực... ngực của ả...

      Càn Đạt Bà Vương hét toáng lên tiếng rồi giơ tay đánh thẳng vào đầu Thẩm Tri Ly, Thẩm Tri Ly nhanh chóng ngất .



      Càn Đạt Bà Vương sắc mặt u ám: “Có cần giết ả ?”.

      Thập Nhị Dạ công tử ràng bận tâm đến này, còn này sau khi nghe những lời của Thập Nhị Dạ công tử cả người trở nên ỉu xìu, ai phụ ai quá ràng, Càn Đạt Bà Vương bình sinh ghét nhất loại đàn ông phụ tình, nên thấy thương xót muốn giết Thẩm Tri Ly...

      Nhưng... nàng lại dám đụng vào ngực ả!

      “Hay là... thôi ”, A Tu La Vương .

      còn tiếc mấy bức tranh đó... Nàng chết rồi sau này gã xem gì chứ...

      A Tu La Vương vừa để cho đệ tử Ma Giáo bôi thuốc cầm máu vào vết thương cho gã vừa vô thức vuốt ngực, haizzz!?



      Cùng lúc đó, Tô Trầm Triệt cúi người nhặt xấp giấy từ trong ngực áo A Tu La Vương rơi ra.

      ...

      Đau...

      Toàn thân đau đớn...

      Thẩm Tri Ly rên khẽ tiếng, ngón tay siết chặt, đột nhiên dùng sức, nàng mở trừng mắt ra.

      đôi mắt hiền hòa nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Tri Ly kịp nghĩ ngợi gì đấm thẳng tới.

      Đối phương ôm mũi kêu đau.

      Thẩm Tri Ly sửng sốt nhìn gương mặt quen thuộc.

      Ấy, hình như có gì đó đúng.

      Tiếng bước chân vội vã truyền đến, hai đệ tử Ma giáo đỡ lấy người trước mắt kinh ngạc kêu lên: “Vũ hộ pháp đại nhân, người làm sao thế...”.

      “Đại nhân, để thuộc hạ gọi người đến...”

      Thẩm Tri Ly bước xuống giường, đến trước mặt Vũ Liên, giơ tay ra.

      Còn chưa đụng vào Vũ Liên tay nàng bị chụp lấy, đệ tử Ma giáo nhìn nàng đầy vẻ cảnh giác, tức giận : “Ngươi còn muốn làm gì Vũ hộ pháp đại nhân...”.

      Thẩm Tri Ly đâm thẳng chiếc ngân châm để im miệng, thò tay nắn nắn sống mũi Vũ Liên, đầu ngón tay vừa dùng sức, sống mũi ngay ngắn trở lại.



      Làm xong tất cả, nàng hơi cúi đầu xin lỗi: “Vừa rồi ta... nhìn ”.

      Vũ Liên ấn ấn mũi, đôi mắt hiền hòa hề có nửa tia tức giận.

      sao... ta để bụng đâu.”

      Thẩm Tri Ly nhìn xung quanh: “Ta trở về tổng đàn rồi ư?”.

      Vũ Liên lắc đầu: “ giờ chúng ta ở trong Huy Nguyệt thành, trong hai biên thành lớn của Thần giáo, đây là chỗ ta ở... Là A Tu La Vương bảo ta đến chữa trị cho ”.

      Thẩm Tri Ly ngẩn ra: “Chúng ta còn ở trong thành đó sao... thế nhân sĩ võ lâm...”.

      Vũ Liên gật đầu: “Cũng ở đây”.



      Đầu nàng bỗng đau trở lại

      Thẩm Tri Ly lùi lại ngồi xuống giường, nhắm mắt nhớ lại...

      Dưới tường thành, công tử áo trắng...

      ... Thế, nàng ta là người của ta ư? Sao ta biết?

      ... Thế ta đành giết ngươi trước... sau đó giết sạch Ma giáo báo thù cho Thẩm cốc chủ!

      ra nàng biết trước kết cục xấu nhất này... Tô Trầm Triệt quên tình cảm với nàng.

      Điều khiến nàng buồn chính là, cho dù biết nàng ở phía lầu thành, Tô Trầm Triệt hôm đó cũng hề liếc nhìn nàng lấy lần, đôi mắt màu hổ phách từ đầu đến cuối bình thản, phẳng lặng, như thể chẳng bận tâm đến bất kỳ điều gì... bận lòng, chút bận lòng.

      Thẩm Tri Ly cười đau khổ, đó chính là thuốc giải mà nàng tự tay bào chế ra...

      Quên nàng... có lẽ là chuyện tốt...

      Dù gì nàng cũng chẳng sống được bao lâu nữa...

      Quên rồi mới tốt...

      Móng tay từ từ in dấu trong lòng bàn tay, nhưng... vẫn cảm thấy thoải mái...

      Vì sao ta vẫn nhớ, còn quên hết rồi.

      Giây phút này, Thẩm Tri Ly hơi có chút hối hận... Nếu hôm đó nghe lời Hoa Cửu Dạ quên Tô Trầm Triệt ...

      Nhưng suy nghĩ đó nhanh chóng bị nàng loại ra khỏi đầu...

      là vì nhớ mà đau buồn, thương cảm, nàng cũng muốn đứng trước mặt Tô Trầm Triệt mà nhớ bất kỳ thứ gì.

      ... Nếu đến cả nàng cũng quên, còn ai có thể nhớ nữa... Tất cả giống như chưa từng xảy ra .

      Cứ phải có người còn nhớ, nhớ mối tình từng xảy ra, từng đứt đoạn.

      Như thế nàng chết cũng yên lòng... c trước khi chết, nàng từng , oán hận.

      ***
      B.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :