1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

CÔNG TƯỚC CỦA RIÊNG EM - Eloisa James (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. yuki922

      yuki922 Member Moderator

      Bài viết:
      104
      Được thích:
      14
      CHƯƠNG 28

      Chuyện xảy ra nhanh đến nỗi sau đó Leopold bao giờ có thể miêu tả lại được. giây trước còn cố tìm hiểu xem vì sao tim mình lại có cảm giác như xẻ làm đôi và giây tiếp theo đối mặt với công tước Astley hết sức giận dữ, mất kiểm soát, la hét-la hét theo đúng nghĩa đen về hủy hoại danh dự Eleanor.

      việc mà đúng là làm.

      ai có thể phủ nhận điều đó, cân nhắc đến việc trần như nhộng trong phòng ngủ của . mặc quần vào nhưng chỉ nghĩ ra được đúng điều để . “ muốn tất cả mọi người trong căn nhà này đều biết à?”, giọng cắt ngang tình trạng kích động của Astley như con dao.

      ta nghẹn lời.

      phải chấp nhận lời thách đấu của tôi”,Astley , mắt sáng như mắt người điên. “Ngay lập tức.”

      hẳn là mất trí rồi”, Leopold , cách dại dột.“ coi trọng việc thách đấu còn gì.”

      Astley xông tới bóp họng , ép Leopold phải quăng ta sang bên kia phòng, việc cực kỳ lố bịch và thậm chí còn khiến cảm thấy ngớ ngẩn hơn.

      “Tôi biết vì sao muốn giữ im lặng rồi!”, Astley rít lên, bật dậy.

      “Tôi cưới Eleanor bất kể cám dỗ ấy hay chưa. ấy kiểm soát được những cơn bốc đồng của mình. ấy cần người đàn ông, tôi bỏ rơi ấy.Tất cả chuyện này là lỗi của tôi.”

      “Em cưới cả hai ”, Eleanor kêu lên, xen vào.“Nên Gideon à, nếu muốn bảo vệ danh dự của em xin đừng có to như thế nữa.”

      Astley trừng mắt nhìn .“Tất nhiên là em cưới . tha thứ cho em, Eleanor.”

      lắc đầu.“Em cưới cả hai .”

      tha thứ cho em mà”, ta cố chấp .

      ấy cần tha thứ của ”, Leopold thấy mình qua hàm răng nghiến chặt. “ nên phủ phục xuống đất, van cầu được ấy tha thứ.”

      “Tôi làm thế rồi”, ta , với vẻ nghiêm trang ỉu xìu.“Và giờ bảo vệ danh dự của ấy đúng như tôi nên làm nhiều năm trước.”

      Tiếng tát của ta vang lên đầy bất ngờ trong căn phòng yên tĩnh. “Hãy nêu tên người phụ tá cho .”

      “Ôi, vì Chúa”, Leopold . quay người và về phía cửa ban công. thắng bốn cuộc thách đấu và thua cuộc, cách thảm hại.Và thề bao giờ đánh nhau bằng kiếm nữa. quá giỏi-và phải sau khi gần như mất mạng vì số vết thương do thách đấu mới nhận ra rằng mình quý trọng cuộc sống đến mức nào.

      Những cuộc thách đấu thành công của kết thúc với việc gây thương tích cho đối thủ của mình, có người nào chết hết.Chỉ có nhờ ơn Chúa mới chưa giết ai. có khát vọng thay đổi thành tích đó.

      “Tôi muốn giết ”, , quay lại.

      giết được đâu. Đức hạnh… … Chúa về phe tôi.”

      “Astley, trong những thành viên phản đối việc thách đấu mạnh mẽ nhất ở thượng nghị viện và cũng giữ vững quan điểm đó ít nhất vài năm qua rồi. Hãy với tôi rằng biết cách dùng kiếm .”

      “Tất nhiên là tôi biết. Tôi được đào tạo như con trai của bất kỳ quý tộc nào. Tôi có cần tát thêm cái nữa , đức ngài?”, Astley điên lên vì phẫn nộ. Mặt ta trắng bệch.

      ”,Leopold cách chậm rãi. “Nhưng tôi đánh nhau với mà có phụ tá.Nếu muốn đánh nhau phải đánh nhau cách kín đáo.”

      “Vì sao?”

      “Bởi vì nếu lôi người khác vào thế giới này biết.Và nếu sau đó Eleanor từ chối cưới , như ấy có toàn quyền làm vậy, ấy bị hủy hoại.”

      “Em được cưới ta mà cưới !”, Astley quay phắt lại.

      ấy hề hỏi cưới em”, Eleanor , đầu ngẩng cao.

      Lần này Leopold thực thấy đồng cảm với Astley. có thể tránh được, chắc chắn là biết cú đòn ấy tới.Nhưng vẫn nhận cú đấm mạnh vào cằm.

      Eleanor túm lấy cánh tay Astley. “ ấy cưới Lisette! Vì Chúa, Gideon. ấy làm sao có thể cưới em khi đính ước với ấy chứ.”

      “Thế vì sao lại ở trong phòng ngủ của ấy?”, Astley , thở hổn hển.

      Mặc dù cực kỳ đau đớn nhưng Leopold chịu cho đối thủ của mình cảm giác thỏa mãn khi nhìn thấy sờ cằm.“Bởi vì tôi là thằng khốn”, nặng nề.

      “Đúng vậy đấy”, Astley .“Hãy nhìn vào mắt tôi và rằng thà cưới Lisette còn hơn cưới Eleanor .”

      đau đớn khi phải mở miệng và phải chỉ vì cú đánh. xoay xở để mở được nó ra trước khi Eleanor xen vào.

      “Đúng vậy mà!”, , giọng khàn đặc. “ cố chứng tỏđiều gì vậy, Gideon? Leopold quyết định rằng Lisette trở thành người mẹ tốt hơn cho các con của mình. ấy ngủ với em nhưng điều đó mang đến khát khao muốn cưới em nhiều hơn nó mang đến cho . ngắn gọn: nhiều lắm.”

      Astley toan mở miệng định nhưng giơ tay lên. Mắt rực cháy. “Cả hai anhđều có vẻ quan tâm nhưng em vẫn với hai điều này: Em xứng đáng có người tốt hơn cả hai . Em xứng đáng có người đàn ông em, tin tưởng từ tận gốc rễ của con tim rằng em chính là người phụ nữ ấy muốn để nuôi dạy con cái mình. Người nghĩ rằng em chỉ là người phụ nữ để cùng lên giường.”

      Leopold cảm thấy lời của như cú đánh làm chấn động xương sống của mình. bao giờ có ý định làm tổn thương .Vậynhưng nước mắt dâng lên trong mắt .

      “Em xứng đáng có được điều tốt hơn”, lặp lại cách hung dữ.

      nghĩ em người mẹ tuyệt vời”, Astley như con cún hăm hở.

      đâu.”

      “Có mà!”

      muốn cưới em vì nhận ra rằng mình phạm phải sai lầm.Nhưng điều đó giống với việc còn em, Gideon. hiểu sao, chúng ta đánh mất nhau.Và thành , cũng Ada, dù cho có coi rẻ quãng thời gian hai người ở bên nhau. ấy.”

      Astley nuốt nước bọt. “Em…”

      ấy và càng sớm nhận ra điều đó càng sớm có thể để tang ấy cách đúng đắn.”

      “Nhưng nếu em cưới trong hai người bọn …”

      “Đừng bảo rằng sợ em thành già nhé! Em cho biết chính xác mẫu người em cưới đây: người đàn ông bình thường chứ phải công tước. Cả hai người đều được ban cho quá nhiều đặc ân đến mức bao giờ nghĩ rằng em đủ tốt cho mình. Em tìm người đàn ông bình thường chịu tán tỉnh em.Và ấy phải là công tước.Còn bây giờ nếu phiền em đây.”

      rời .

      Leopold mặc áo sơ-mi vào.“Tôi về Luân Đôn ngay lập Tobiasức”, , mệt mỏi đến tận xương. cảm thấy như thể có gọng kìm siết chặt quanh tim, muốn nghĩ về những gì mình làm nữa.

      , đâu hết.”

      “Chúa ơi, Astley. ấy muốn cả hai chúng ta.”

      “Đồ ngốc”, Astley .“Cực kỳ ngu ngốc.”

      Leopold cười, rất ngắn.

      “Lần này cố bắt tôi tát đấy à?Bởi vì dù có tin hay tôi cũng còn coi trọng việc thách đấu nữa đâu.”

      Cái tát làm đầu Leopold ngả ra sau và răng rung lổn xổn.

      “Cái tát đó là vì chuyện quái gì vậy? Đó là lần thứ ba đánh tôi trong năm phút đấy.”

      “Bởi vì tôi ấy”, Astley .“Tôi cư xử như thằng khốn non nớt khi bỏ rơi ấy.Và có thể ấy đúng khi quá muộn cho chúng tôi.Nhưng lợi dụng ấy. khiến ấy và rồi lại từ chối ấy.Tôi giết .”

      Lần đầu tiên, Leopold cảm thấy hơi mất bình tĩnh.Hơi hơi thôi, nhưng .“ thể giết tôi.”

      “Có, tôi có thể đấy”, Astley tuyên bố cách ràng. “Tôi làm tổn hại danh dự Eleanor.Điều này chuộc lại lỗi lầm tôi gây ra cho ấy.Tôi báo thù cho ấy.Tôi hạ gục bởi vì đó là điều chính nghĩa. làm tan vỡ trái tim của ấy. Tôi chưa bao giờ thấy ấy như thế, phải khi tôi rời bỏ ấy và cũng phải sau đó.Thề với Chúa, trước đây dù chưa bao giờ hiểu nổi mục đích người ta thách đấu nhưng giờ tôi hiểu.”

      Leopold biết khi nào người đàn ông mang quyết tâm thể lay chuyển nổi. bốt vào. “Rạng sáng mai.”

      “Ở đâu?”

      “Có bãi cỏ dọc bờ sông.Chỗ đó là ổn.”

      cảm thấy mệt mỏi sao tả xiết. người đàn ông muốn giết làm tan vỡ trái tim của…

      Bất khả thi.

      rất lý trí, rất lạnh lùng khi đồng ý rằng nên cưới Lisette.Phụ nữ từng rên rỉ, lầm bầm và ầm ĩ tuyên bố tình của họ đối với , dù rằng chưa bao giờ tin họ. Khỉ , mới sáng nay thôi Lisette còn vỗ vào má và bảo rằng ta cơ đấy.

      Eleanor chưa từng lời nào.

      ấy tôi”, , đúng lúc Astley chuẩn bị rời phòng.

      “Đồ ngốc”, Astley cách thù địch.“Đồ khốn.”

      cũng khó mà được tính là người ngoài cuộc khách quan”, Leopold .

      Tôi ấy.Nhưng những gì tôi thấy trong mắt ấy khi nhìn …tôi chưa từngthấy nó trước đây. ấy từng khao khát tôi. ấy .Nhưng điều đó quan trọng, phải sao?” Astley quay , mắt sáng lên khinh miệt. “ đưa ra quyết định của mình rồi.”

      “Tôi thể cưới người mình muốn…”

      “Đúng những gì tôi bảo ấy nhiều năm trước”, Astley , bước vào hành lang. Chính xác từng từ .”

      Và rồi ta bỏ .

    2. yuki922

      yuki922 Member Moderator

      Bài viết:
      104
      Được thích:
      14
      CHƯƠNG 29

      Eleanor nghĩ rằng mình từng trải qua ác mộng nhưng tra tấn trong bữa tối hôm đóvượt quá mọi nỗi đau mà từng cảm thấy khi Gideon rời bỏ . Cha của Lisette, công tước Gilner, quay lại và ngược lại với dự đoán của Lisette, ông ta vui mừng trao tay con cho công tước Villiers.

      Ông ta mảy may nao núng trước nghi vấn về những đứa con bất hợp pháp của công tước mà chỉ cách vui vẻ trước bàn ăn, “Tôi chắc chắn rằng con mình bảo ngài rằng nó thể có con, nên chuyện này hoàn hảo”.

      Eleanor đưa mắt khắp mọi nơi trừ Villiers, người ngồi trước mặt , nhưng trước câu này liếc nhìn qua hàng lông my, vừa đủ để thấy rằng Lisette thèm thông báo cho chồng tương lai của mình về này.Nhưng tất nhiên gật đầu như thể tin tức này hề quan trọng.

      Có lẽ là .Sau cùng , muốn có mẹ cho những đứa con mà mình có.Chắc chắn người thừa kế quan trọng bằng. Suy nghĩ đó gây ra cảm giác cay đắng nên hít hơi sâu và gạt thắc mắc về con cái của Villiers sang bên.

      “Có vẻ như cả hai ta đều có lý do để ăn mừng”, mẹ cách hóm hỉnh từ vị trí bà ngồi bên phải Gilner. “Con của chúng ta đều có đôi có cặp…lại còn vô cùng tương xứng nữa chứ!”

      Dù công tước có quan điểm rất thoáng, ông ta dường như mấy hài lòng với thông báo của mẹ khi nhận ra rằng mộ của vợ Gideon vẫn còn xanh cỏ.Ông ta là người đàn ông tử tế, Eleanor nghĩ.Có lẽ là tử tế qúa mức.Nếu ông ta uốn nắn Lisette nghiêm khắc hơn… thở dài.Nghĩ về nó chẳng có ích lợi gì hết.

      Anne siết chặt tay chị mình dưới bàn. “Sắp xong rồi”, em thầm.“Chỉ còn món nữa thôi.”

      Eleanor nở nụ cười rầu rĩ với . “Chị rất mừng vì có em bên cạnh.”

      Anne cúi người xuống và vào tai . “Chị thấy.Chúng ta trả thù cả hai bọn họ.Em có kế hoạch rồi.”

      Eleanor quan tâm.

      Vào khoảnh khắc đó nghe thấy tiếng cào móng sột soạt ván gỗ.Tim ngừng đập. thể nào. Nó…

      Hàu xông qua góc nhà vào phòng ăn, chạy nhanh đến mức nghe thấy cả tiếng móng của nó cào lên sàn gỗ.

      “Ôi, !”, hét lên, tiếng to bằng tiếng Hàu.

      Lisette ngồi bên trái cha mình. ta đứng bật dậy, nhảy lên ghế và gào lên.Tất nhiên rồi.

      Eleanor chạy vòng quanh bàn, cố tóm con cún của mình và chỉ sau đó mới biết được chuyện gì xảy ra. ràng Hàu nhảy lên ghế của Lisette như thể nó mọc thêm cánh.

      “Nó cố cắn tôi!”, Lisette gào lên.

      Sau này Anne rằng trông có vẻ nó cố liếm giày của ta.

      Bất kể ý định của Hàu là gì nó cũng chỉ có giây trước khi Lisette, ngừng hét, bế con chó lên và dùng hết sức bình sinh quăng nó qua bàn. Nó thậm chí còn có thời gian mà sủa khi bay qua đầu Gideon và đập vào tường.

      Thời gian trôi chậm lại như mật ong rót ra từ thìa. Con chó trượt xuống tấm ván và quỵ xuống như đống thịt mềm với những cái chân quá lớn. “Con !”, Gilner rống lên.

      Tuy vậy Lisette vẫn cứ hét.

      Eleanor thấy mình quỳ gối cạnh Hàu, nước mắt chảy giàn dụa mặt. sợ dám di chuyển nó.Dù rằng điều đó cũng quan trọng.Nó có vẻ thở. Rồi Villiers tới đó, luồn bàn tay to xuống dưới cổ con chó và tay còn lại xuống dưới người nó. “Chúng ta đưa nó vào thư viện”, , đứng thẳng dậy.

      hẳn nhìn vào mắt Lisette.

      “Đừng có nhìn tôi như thế!”, ta hét lên. “Ngài có quyền nhìn tôi như thế!”

      “Tôi …”,Villiers .

      “Có đấy, có đấy! Ngài nhìn hệt như cái cách thằng con hoang của mình nhìn tôi!”

      khoảng im lặng hiếu kì trong phòng và cảm giác mà Eleanor đột nhiên nhớ lại từ những cơn cuồng nộ của Lisette nhiều năm trước. Có cảm giác như thể khí trong phòng sắp cạn.

      Villiers lời, chỉ ôm Hàu chặt hơn.Chân nó thõng xuống vô hồn và nước mắt của Eleanor chảy dữ dội hơn. Tay em Anne ôm lấy , ép cái khăn tay vào má .

      “Đó là lỗi của cha!”, Lisette rít lên, quay sang cha mình.

      Ông ta cũng đứng dậy, trông khốn khổ và kiệt quệ.“Im lặng , Lisette”, ông ta , giọng nặng nề.

      “Tất cả là lỗi của cha…tất cả.Mọi thứ!”

      ta nhìn quanh bàn, mắt sáng rực và rắn đanh như súng đạn thần công. “Ông ta lấy mất con tôi. Ông ta mang thằng bé và từ đó chẳng còn chuyện gì tốt đẹp nữa hết.”

      ta quay sang với cha mình. “Ông là người đàn ông khủng khiếp! Đê tiện, cướp trẻ con…”

      Giọng của bà Marguerite cắt ngang tràng chỉ trích với giận dữ được kiềm chế cách mong manh.“Cháu được phép với cha mình như thế, Lisette. Chính cháu đuổi con mình , chính cháu nó hôi hám và khóc quá nhiều.”

      “Điều đó là sai!”, Lisette hét lên. “ lời dối bởi vì tất cả các người là đồ dối trá!”

      Tay bà Marguerite vung ra và kéo Lisette ra khỏi tư thế ngồi chồm hỗm ghế rồi bóp cằm ta. “Nhìn đây! Chính cháu bảo mẹ vứt bỏ đứa bé đó. Cháu làm thế với người chị tội nghiệp của , chị ấy chẳng bao giờ hồi phục lại.Chị ấy bao giờ trở lại như cũ nữa từ khoảnh khắc trao đứa trẻ đó cho cha cháu. Chị ấy làm thế bởi vì biết cháu hủy hoại cuộc đời của thằng bé. Nhưng cháu bao giờ, bao giờ được phép trách cứ ai khác.”

      “Cháu trách ông ấy đấy”, Lisette , giọng nửa rít gào nửa nức nở nghe khủng khiếp.

      “Cháu trách ông ấy vì đó là lỗi của ông ấy.Và cả của ta nữa”, ta chỉ vào Villiers. “ ta đưa thằng bé đó tới đây, thằng bé khủng khiếp đó, nó làm cháu nghĩ tới con mình, đứa trẻ mà cướp khỏi cháu. Đứa trẻ mà mẹ trộm khỏi tay cháu.”

      Eleanor thể chịu đựng thêm giây nào nữa. vươn tay ra và bế Hàu khỏi tay Villiers trước khi có thể ngăn lại. Rồi bắt đầu bước .

      “Và !”, nghe thấy giọng rít gào cất lên cao hơn. “ nghĩ tôi biết…”

      Có tiếng nước sóng sánh và giọng Lisette khựng lại.

      Eleanor liếc qua vai. ràng là Anne chộp lấy bình nước ở tủ tường và hất thẳng vào mặt Lisette .

      Eleanor vẫn đều bước, xuống hành lang tới thư viện. Người hầu mở cửa, vẻ kinh hoàng tột độ mặt ta khiến nhận ra rằng mọi chuyện hẳn có thể nghe thấy trong hành lang.

      “Thưa tiểu thư”, Popper , vội vã bước đến khi ngồi xuống cái ghế sô-pha. “Tôi mang cái khăn lạnh đến.”

      cần đâu”, Eleanor , bình thản cách lạnh lùng trong cơn đau đớn.“Nó có ích gì đâu.”

      Đầu Hàu gục xuống qua khuỷu tay Eleanor và thể nhìn thấy mắt nó. nhắm mắt lại lúc và mở mắt ra thấy Tobias đứng trước mặt . Mặt thằng bé còn giọt máu.

      “Chính là cháu”, cậu khàn giọng .“Cháu gây ra việc đó.”

      phải do cháu. Lisette ném nó vào tường.”

      “Cháu gây ra việc đó”, cậu lặp lại, vai đưa ra sau như thể cậu đối mặt với phiên tòa sơ thẩm.“Cháu xoa miếng sườn bò lên đế giày của ta, đưa Hàu ra khỏi phòng của của và thả nó ra.”

      Eleanor nuốt nước bọt.“Vì sao?”

      “Bởi vì cháu muốn công tước thấy bộ mặt của ta.Cháu chưa bao giờ nghĩ ta sẽgiết nó.Cháu chưa bao giờ nghĩ thế!”

      Trông Tobias giống cậu bé chưa từng khóc lóc trong đời. Da cậu bé căng ra xương mặt.

      Nước mắt lại chảy xuống hai má Eleanor. bỏ cánh tay ra khỏi dưới người Hàu và chìa ra với cậu. “ biết phải do cháu. Và Hàu cũng biết phải do cháu.”

      Cậu đứng đó, bất động và nghĩ, “Chúa ơi, thằng bé chưa bao giờ được ôm”. Nhưng rồi đột nhiên cơ thể mảnh dẻ của cậu ép chặt vào bàn tay mấy sạch đặt lên lông con Hàu và cả hai cùng khóc.

      Ai đó đưa cái khăn tay to có chất lượng hảo hạng đến mức nó chỉ có thể thuộc về người duy nhất. luồn tay xuống dưới cơ thể của Hàu.

      “Đừng”, .“Chưa được.”

      nhìn vào mắt bên đầu đứa trẻ khóc nức nở.“Nhưng nghĩ nó thở”, Leopold cách dịu dàng.“Tobias, nó thở.Hàu chưa chết.”

      Popper chạy vội tới với miếng vải ướt.Họ lật Hàu lại.Chân nó như xương, mềm oặt tới mức Eleanor thầm mất hy vọng lần nữa. Tobias bắt đầu nhàng xoa miếng vải quanh đôi mắt nhắm nghiền của Hàu và quanh mồm nó, ngâm nga, “Nào nào, cậu bé. Nào, cậu bé già. Mở mắt ra , cậu bé”.

      Hàu nhúc nhích.Eleanor mím chặt môi.

      “Muối ngửi!”, Popper , và lại rời phòng.

      “Ta có thể thấy nhịp tim của nó”, Leopold , giọng trầm bình tĩnh. “Cứ làm con trai. Hàu tỉnh dậy.”

      “Chúng ta chạy ngay khi mày tỉnh lại”, Tobias , giọng khàn đặc do khóc.“Tao đưa mày ra bụi mâm xôi và mày có thể tìm chuột.Có nhớ lúc chúng ta tìm chuột ?Có nhớ Hàu? Thôi nào, cậu bé già, tỉnh dậy !”

      Nước mắt lại chảy dài mặt Tobias nên Eleanor ôm cậu chặt hơn chút.

      “Tệ ”, cậu lầm bầm, xác nhận bản bản tính đàn ông của mình.

      đồng ý”, .

      “Nó tỉnh dậy.”

      tuyệt vọng làm giọng cậu vỡ ra. Cậu thốt ra từ chửi bậy thậm chí còn khó nghe hơn, từ mà Eleanor mới chỉ nghe thấy đúng lần.

      “Hãy cho nó ít thời gian”, Leopold .

      Popper lại xuất , vẫy lọ muối ngửi.Công tước vặn nắp, đặt cái lọ có mùi đắng ngắt đó dưới mũi con cún.

      “Eo!”, Tobias , quay đầu .

      Làm thế khiến cậu nhỡ mất khoảnh khắc Hàu mở mắt và lờ đờ nhìn xung quanh.Nhưng cậu nhỡ mất cái liếm ướt nhẹp của Hàu.

      “Nó…nó…”

      “Nó còn sống”, cha cậu bé với phong cách bình tĩnh thường ngày. Nhưng Eleanor biết cách bỏ qua cái áo choàng nhung màu đỏ ruby lộng lẫy, qua hàng lông my dày của . Công tước Villiers nhìn con trai mình vùi mặt vào lông Hàu và nhìn thấy tình trong mắt .

      “Tobias”, Eleanor dịu dàng.“Giờ Hàu là của cháu.”

      Tobias ngẩng đầu dậy.“Gì ạ?”

      tặng Hàu cho cháu”, mỉm cười với cậu.“Nó cháu và cháu cũng vậy mà.”

      “Nhưng nó nhất!”

      đưa nó tìm chuột!”

      rê ngón tay qua bộ lông ngắn cũn của Hàu. Con cún đột nhiên run rẩy cả người, như thể có cơn gió lạnh vừa thổi qua lông nó. “Nó khá buồn chán khi ở cùng .Và khi nghĩ nó chết…chậc, nghĩ giờ nó sống vui khỏe đến già.Nhưng để đề phòng, muốn nó được săn chuột bao nhiêu tùy thích.”

      cần phải làm thế”, Tobias .“Chúng ta có thể chia sẻ nó.Có lẽ thỉnh thoảng nó có thể ngủ với cháu.Cháu biết thích có nó ngủ trong phòng mỗi đêm.”

      e rằng điều đó khả thi lắm.”

      Hàu nhảy khỏi lòng . Nó có vẻ hơi lo mơ nên rũ người mạnh.

      “Nó thích sống trong phòng trẻ với cháu. Nhưng cháu phải để tất cả những đứa bé khác chơi cùng nó nhé.”

      Tobias gật đầu. Hàu đặt chân lên đầu gối Tobias và cậu bế con chó vào lòng.

      “Hàu vẫn là con chó của cháu kể cả nếu những đứa bé khác có thể chơi cùng nó”, Eleanor , nhìn Hàu liếm khuôn mặt đẫm nước mắt của Tobias.

      “Nhưng ở cùng mà”, cậu bật ra.“ phải sao ạ?” cậu nhìn cha mình.“ phải sao? Cha chọn giữa hai người họ và giờ ai cũng phải thừa nhận là cái kia bị điên. Cái Lisette đó, ta đúng là cơn ác mộng sống!”

      rất vinh dự”, Leopold , ngẩng lên và nhìn vào mắt .

      Eleanor nên lời. thấy mắt nhìn cánh tay ôm lấy Tobias. Và cuối cùng hiểu Lisette như thế nào.

      Nhưng muốn nhiều hơn thế. cần ai đó chính con người , người muốn cưới phải vì giỏi chuyện giường chiếu, hay chỉ đổi ý khi chứng minh mình có bản năng làm mẹ. muốn được cưới vì chính con người mình.

      “Thôi nào”, Tobias , nghe như thể cậu van xin vì Hàu.“ cưới cha cháu phải ?Cha cháu tệ lắm đâu.Như thế Hàu có thể ở cùng cả hai ta.”

      lắc đầu, hít vào hơi sâu.“ thể, Tobias ạ.”

      “Xin đấy!”, lời đó như thể được thốt lên bằng cả tấm lòng.

      ổn thôi mà”, , cảm động cách kỳ cục.“ hứa là cháu có thể nuôi Hàu mà.”

      “Nhưng cháu…cháu thích ”, cậu , lời đó chìm vào trong căn phòng im lặng.“ Và hai em cũng thế. thấy, bọn cháu ngoan. thích Violet. Nó xinh như Lucinda và Phyllinda nhưng con bé… rất ngoan. Và…”

      thể”, , đứng dậy.“Chỉ là thể, Tobias. xin lỗi.”

      Leopold có chuyển động nhanh như chớp, nhưng gì.

      Hàu nhảy xuống và bắt đầu nô đùa quanh cổ chân . ràng là bộ óc xíu của nó quên sạch chuyện vừa xảy ra với mình. “Ở lại , Hàu”, .

      Kỳ diệu thay, nó ngồi xuống và vẫy đuôi.

      “Chó ngoan.”

      Quãng đường tới cửa dường như dài vô tận, nhưng có lẽ chỉ vì im lặng sau lưng .

    3. yuki922

      yuki922 Member Moderator

      Bài viết:
      104
      Được thích:
      14
      CHƯƠNG 30

      Dinh thự Knole, điền trang của công tước Gilner.

      Ngày 23 tháng 06 năm 1784.

      “Tôi thể đánh nhau với ”, Leopold thẳng thừng.Mặt trời mới ló dạng đường chân trời và khí vẫn còn lạnh giá.

      “Tôi đâu có cho lựa chọn”, Astley . ta tới lui bãi cỏ ướt, kiếm sẵn sang ngoài bao.

      “Tôi là người cha.”

      “Đáng nhẽ phải nghĩ tới điều đó trước khi cám dỗ Eleanor.Trước khi làm ấy rồi lại chọn người điên loạn trí chứ phải ấy.”

      “Tôi có thể giết đấy.Tôi hiếm khi thua.”

      Astley bắt đầu về hướng ngược lại, ước lượng khoảnh đất.“Ada chết.Cái chết làm tôi sợ hãi đâu.”

      “Tôi tưởng Eleanor.”

      Mặt Astley rúm ró lại lúc.“Đúng vậy.Nhưng tôi cũng Ada.Eleanor đúng về điều đó. Nó quá phức tạp…”, ta lắc người và liên tục lại lại.

      “Nếu giết tôi phải rời đất nước. Nhưng bọn trẻ…”

      “Hãy mang chúng theo cùng . thể bảo tôi là có người quan tâm đến việc rời chứ chưa là đến chúng. ư?Công tước Villiers? có người thân nào ngoài đám con hoang đó.Mọi người vui mừng khi thấy mang chúng rời xa khỏi xã hội đúng đắn này.”

      sẵn sàng đánh nhau chưa?”, Villiers , con sóng băng giá tràn vào khắp huyết quản của . Astley đúng.À cũng gần đúng.Elijah và Jemma quan tâm nếu phải rời quốc vĩnh viễn.Nhưng còn ai khác nữa.

      ra có khi thế lại tốt hơn cho Eleanor. thậm chí còn phải gặp . thể ngủ nổi, dần dần lĩnh hội được ngu ngốc thê thảm của mình. hắt hủi Eleanor vì nghĩ rằng Lisette trở thành người mẹ tốt hơn cho bọn trẻ. Nhưng Lisette, giờ hiểu, xem trẻ con như thể chúng là bạn chơi-hoặc tệ hơn là đồ chơi.

      Suốt thời gian đó, Eleanor chính là người mẹ chúng cần: người phụ nữ nhìn thẳng vào rắc rối, thậm chí là dối hay giả vờ. Tobias cũng biết điều đó.Khỉ , thậm chí đến Hàu cũng biết hoàn hảo đến mức nào.

      Vậy vì sao lại ngu ngốc đến thế? Vì sao lại là người duy nhất biết người mẹ là như thế nào?

      Nhưng đó cũng chỉ là câu hỏi lạc đề, câu hỏi là vì sao lại là người duy nhất biết tình là như thế nào. Người nhận ra rằng trái tim này, cái bộ phận bướng bỉnh mà luôn lờ , khô héo vì đau đớn trước ý nghĩ bao giờ gặp lại Eleanor nữa?

      Vì sao thể biết từ trước rằng đó là tình .Tình .Thứ tình bao giờ biến mất.

      “Bắt đầu !”, Astley kêu lên.

      Leopold nâng kiếm, vẫn trầm tư.

      “Tôi hoàn toàn có ý định giết đấy”, Astley cách phấn khởi.“Có lẽ nên tập trung vào.”

      Leopold nhìn vào mắt Astley và thấy quyết tâm của ta.“Nếu kiện đó xảy ra là người rời khỏi đất nước.”

      ai quan tâm tôi làm gì đâu”, Astley .“Mẹ tôi mất.Cha tôi mất.Eleanor còn tôi nữa. Tôi muốn tỏra giống thằng bé hay rên rỉ nhưng tôi còn chút hứng thú nào với việc nhìn thấy ngày mai nữa rồi. Và nếu tình cờ mà tôi còn sống để nhìn thấy nó việc tôi ở hay ở Ấn Độ đều quan trọng.”

      “Khỉ ”, Leopold lẩm bẩm.Người đàn ông này phát điên vì đau khổ. từng nhìn thấy vẻ mặt đó trước đây, mặt -trong đám tang đứa cháu trai năm tuổi của .

      vào thế.

      ràng là Astley chẳng mấy khi luyện tập. Và ta đánh cũng giỏi lắm.Trong những tình huống khác, Leopold có thể chọn điểm để đâm kiếm vào và làm vị công tước này bị thương trong chưa đầy phút.Nhưng đam mê, có vẻ như thế, thay đổi mọi thứ.

      thấy mình phòng thủ là chính, tránh những cú đâm non nớt của Astley.Nó khó khăn cách đáng ngạc nhiên, có lẽ là vì Astley phải là kiếm thủ giàu kinh nghiệm. ta chỉ gạt kiếm như thể Leopold là hàng giậu mà mình quyết định tỉa bớt.

      Trong vòng mười phút cả hai đều đổ mồ hôi trong luồng khí vẫn còn lạnh lẽo.Nhưng Leopold thể để tâm vào cuộc đấu bất kể có cố gắng thế nào. liên tục nghĩ ngợi về ngu ngốc của bản thân. Dường như có khả năng tin tưởng vào bản năng của mình.

      Trái tim của mình.

      lùi lại bước. Astley lao bổ vào , kiếm nâng lên như thiên thần báo thù.

      Leopold ném kiếm của mình xuống.

      Astley cố dừng lại nhưng bị trượt nền cỏ ướt rồi ngã vật xuống, kiếm chĩa lên trời. Leopold chìa tay ra cho ta. Astley lờ nó và nhỏm dậy, thở hổn hển.“ làm cái quái gì đấy?” ta hỏi.

      “Tôi từ chối đánh nhau”, Leopold , chắc chắn về đúng đắn tuyệt đối của quyết định đó.

      “Tôi có phải tát thêm lần nữa ?”

      có thể thử.Nhưng tôi đánh nhau với .Thách đấu là để bảo vệ danh dự của bản thân”, cách khó nhọc.

      nghĩ là mình cần bảo vệ danh dự của bản thân sau việc làm ư?”

      “Tôi nghĩ là mình có danh dự.”

      nhấc kiếm lên và kéo áo ra khỏi quần để lau sương lưỡi kiếm và kéo áo ra khỏi quần để lau sương lưỡi kiếm.


      khoảng lặng kỳ cục,ngắn ngủi xuất trongbãi cỏ, chỉ chấm dứt bởi tiếng ca của con chim chiền chiện từ bờ sông.

      " có thể giết tôi nếu muốn", Leopold thêm.

      "Ôi,vì Chúa"Astley ngồi xuống tảng đá bên bờ sông,rồi ,"cánh tay tôi nhức quá".

      " nên tìm thầy dạy đấu kiếm",Leopold , " kém đâu".

      "Để làm gì? Phòng trường hợp tôi tìm được danh dự của bản thân ở chỗ khác ư?"op

      Mắt họ cùng chứa cảm nhận- hối tiếc. Cả hai đều là những người đàn ông may mắn nhất, ngu ngốc nhất vương quốc.

      " ấy . có thể giành lại ấy". Astley khuyên Villiers.

      Leopold lắc đầu, "Giờ Eleanor bao giờ tin rằng tôi ấy. ấy nghĩ rằng mình chẳng hơn gì bà mẹ về nhì, rằng tôisẽ bao giờ muốn cưới ấy cho tới khi thấy Tobias quý ấy đến thế nào."

      "Còn tệ hơn, nhiều khả năng là Eleanor nghĩ giờ chỉ muốn ấy vì Lisette đãchứng minh rằng ta điên rồ thế nào."

      "Tôi biết phải làm gì nữa."

      Astley đứng dậy với tiếng rên . "Lưng tôi".

      "Tìm thầy ", Leopold , ngẩng lên." phải để bảo vệ danh dự củaanhmà vì đó là môn thể thao tốt."

      "Tôi biết rồi", Astley ,chậm chạp về phía ngôi nhà.

      ta dừng bước rồi ngoái lại nhìn. "Nếu tôi là ngài,công tước, tôi đấu tranh vì ấy."

      Mắt Leopold nhìn xuống lưỡi kiếm của mình.

      " phải bằng cách đó", Astley với vẻ chán ghét.

      Và rồi ta bỏ .

    4. yuki922

      yuki922 Member Moderator

      Bài viết:
      104
      Được thích:
      14
      Type: Ginnie

      Chương 31


      Dinh thự ở Luân Đôn của công tước Montague

      Ngày 6 tháng 08 năm 1784


      Nữ công tước Montague mất gần sáu tuần để rơi từ trạng thái sung sướng vô ngần xuống đau khổ tột bậc. Ban đầu bà tin vào tuyên bố từ chối lời cầu hôn đến từ Gideon của Elearnor, dù cho có tuân thủ nghiêm ngặt nghi thức năm để tang. Sau khi hiểu và chấp nhận điều đó, bà nhảy sang ý tưởng con mình cưới Villiers, dù có phải nuôi con hoang hay . Cam chịu sắc lệnh cuối cùng của Eleanor liên quan đến vị công tước thứ hai dẫn tới việc rền rĩ và nghiến răng kèn kẹt của bà. Theo đúng nghĩa đen.

      đau buồn phủ khắp ngôi nhà như tấm vải liệm. Nữ công tước vật vờ từ phòng này sang phòng khác, mặt bà pha trộn giữa vẻ buồn nản và phẫn nộ.

      “Đừng tưởng con có thể sống với trai cả đời!”, bà đinh tai nhức óc trong bữa ăn sáng. “Mẹ để cuộc sống của con bị phá hoại vì phải cùng sống với em ế chồng đâu. Cuộc hôn nhân của mẹ hẳn bị hủy hoại nếu con sống cùng chúng ta.”

      “Con định cưới mà”, Eleanor cách điềm tĩnh, nhắc lại điều đến vài trăm lần trong những tuần qua. “Chỉ cưới công tước thôi.”

      “Hai vị công tước! Hai vị công tước hỏi cưới con vậy mà con từ chối cả hai!”

      Câu ca thán đó giờ nghe cứ như bài hát ru đối với Eleanor, quen thuộc đến mức thậm chí còn chẳng thèm nghe nữa. “Điều tốt đẹp duy nhất xuất trong thảm họa này là con thoát khỏi con chó kinh khủng đó, dù cho mẹ thề là cái thảm Aubusson trong phòng khách vẫn còn mùi.”

      Rồi bức thư đó đến.


      Thân gửi tiểu thư Eleanor Lindel,

      Tôi hy vọng em lượng thứ cho cả gan của bức thư này. Chúng ta khiêu vũ với nhau lần trong quá khứ, dù tôi khá chắc chắn rằng em hầu như chú ý đến diện của tôi. Về phần mình, khi đó tôi thể bộc bạch ngưỡng mộ của mình bởi tôi phải thay mặt Đức Vua công tác ở nước ngoài. Giờ tôi quay lại quốc và do đó tôi táo bạo muốn hỏi, như tôi đáng ra làm ba năm trước, liệu em có thể tốt bụng cùng tôi dạo tới vườn Kensington hay ?

      Thân mến. Josiah Ormston


      “Chị nên ”, Anne , đọc qua vai . “ ràng là ta nuôi dưỡng tình cảm dành cho chị suốt từng ấy thời gian. Nó làm chị vui lên. Chị có biết ta là ai ?”

      , chị biết. Và nó làm chị vui lên đâu”, Eleanor đều đều.


      Thân gửi Ormston,

      tiểu thư nào lại thấy sỉ nhục khi biết rằng quý ông vẫn còn nhớ tên ấy qua ba năm trời. Dẫu vậy, tôi vẫn xin lượng thứ. Vì tôi mang ký ức giống như , tôi cảm thấy kỳ cục khi cùng dạo. Có lẽ chúng ta thiết lập lại quen biết khi mùa vũ hội bắt đầu.

      Tiểu thư Eleanor


      thèm bận tâm đến là con là gánh nặng cho cả gia đình suốt đời!”, nữ công tước rên rỉ khi biết về bức thư. “Điều tối thiểu con có thể làm là cưới người tầng lớp thương nhân. Dù nếu có ngày cha con trở về từ nước Nga, mẹ bảo ông ấy đề nghị với người trong tầng lớp đó. Ăn mày làm gì có quyền chọn.”

      Anne, người tử tế ăn cùng họ phần lớn các bữa, cố hết sức để xoa dịu tràng chỉ trích, , “Mẹ à, mẹ định rằng mẹ muốn bán chị Eleanor cho người trả giá cao nhất đấy chứ.”

      “Sao lại ?”, nữ công tước hỏi. “Ai cũng có thể bảo rằng chị con giống như cái răng rắn cắm vào mông mẹ! Khoản hồi môn của nó dư sức để mua cho chúng ta thương nhân. Có lẽ là người trong dòng họ Wedgewood. Mẹ thề là mấy món đồ sứ của họ trở nên đắt đỏ đến mức giờ phải đáng giá cả gia tài đấy.”

      “Mẹ...”, Anne , cười toe toét.

      Eleanor gì. Cha bao giờ đồng ý với viễn cảnh đó. Và mẹ cũng có ý định ấy. Bằng việc từ chối hai vị công tước, đánh thẳng vào gốc rễ niềm tin mạnh mẽ nhất của mẹ mình: Tước hiệu là cách Chúa đánh dấu những đứa con ít ỏi được ngài chúc phúc. Gả con cho người tước hiệu hẳn giết chết bà.

      “Việc tối thiểu con có thể làm là dành buổi chiều với... cái chàng Ermster này”, nữ công tước tiếp. “ ta là quý ông. ta có thể cưới con.”

      “Con biết ta là ai”, Eleanor phản đối.

      ta có trong quyển Debrett”, Ann thêm.

      Debrett, Debrett”, nữ công tước cách cáu kỉnh. “Nó có thể cực kỳ thiếu chính xác, các con biết đấy. Họ hoàn toàn sơ suất ghi chú rằng bà của các con có quan hệ, ở họ ngoại, với hoàng tử Nga.”

      Eleanor thở dài. “Nếu mẹ muốn con cùng Ormston tới công viên con làm, nếu ấy hỏi con lần nũa.”

      “Đó là việc tối thiểu con có thể làm”, mẹ . “Tối thiểu. Giờ con phải cố gắng đấy, Eleanor. Mọi người nghĩ rằng Villiers từ chối con. Họ soi xét xem con bị ta chê bai ở điểm gì.”

      Cổ họng Eleanor tự chủ mà thít lại.

      “Mẹ”, Anne hòa giải, rướn người tới trước và vẫy tờ Morning Post, “mẹ đọc về vụ cướp bất thường này chưa?”

      “Có quá nhiều”, nữ công tước . “Ai mà nhớ được chứ?”

      “Phải, nhưng cái này diễn ra đường nhà chúng ta!”

      “Ở đây sao?”

      “Nó rằng quý ông già, cư ngụ ở đường Arlington, ngồi ở phòng khách phát hoảng trước xuất đột ngột của người đàn ông với miếng vải đen mặt.”

      cái áo choàng mặt ư? Bất thường .”

      , miếng vải đen. Gã ta hẳn trùm nó...”

      Eleanor nghe nữa. kìm nén được nước mắt, lần nữa. Có lẽ nên dạo cùng Ormston. quyết định chỉ cưới quý ông bình thường và bất kỳ người đàn ông nào xuất trong quyển Danh sách quý tộc của Debrett chắc chắn là hợp lệ.

      Đợi đến mùa lễ hội mới cũng chẳng được gì. nghi ngờ - , biết – là trái tim bao giờ nguyên vẹn nữa. Vậy nhưng kết hôn, có con và lại cảm thấy vui vẻ.

      Nhưng bao giờ với đói khát cồn cào, sung sướng vô ngần mà dành cho Leopold nữa – đói khát khiến muốn chạm vào cánh tay khi họ ăn, nhìn vào mắt ở bữa sáng, ngủ cạnh mỗi đêm.

      Bức thư kế tiếp của Ormston mang đến chút nhõm giữa dòng suy nghĩ u ám đó.

      Thân gửi tiểu thư Eleanor Lindel,

      Tôi hoàn toàn đồng tình với bất an của em trước ý tưởng trò chuyện riêng tư với người đàn ông quen biết, dù tôi phải trấn an em rằng tôi quý ông. Là con thứ của nam tước Plumpire, tôi lấy họ của chú tôi để bày tỏ tấm lòng trước việc ông để lại cho tôi gia sản đủ sống. Tôi hy vọng rằng mình xúc phạm em khi chuyện thẳng thắn về những vấn đề đó. Dù tôi chẳng mấy hy vọng vào việc gợi lại ký ức của em, như tôi nhớ, em mặc cái váy gì đó màu xanh dương, và chúng ta chuyện về vở kịch của Burney, vở The Witlings. Em thích nữ diễn viên đóng vai bà Voluble.

      Với kính trọng sâu sắc,

      Thân mến. Josiah Ormston

      “Chà, bây giờ chị nhất định phải nhớ ra ta rồi chứ”, Anne hân hoan, vẫy vẫy bức thư. “Chị hề thích bà Voluble.”

      “Chẳng ai thích hết”, Eleanor . “Chị nhớ vở kịch đó mấy nhưng tất cả các bài bình luận đều bà Voluble hát chói tai và khó nghe.”

      “Điều em thích ở người đàn ông này là ta nhớ tất cả mọi thứ về việc khiêu vũ cùng chị”, Anne , thả bức thư xuống và quay sang xem quyển Debrett của mẹ họ, luôn có sẵn bàn phòng khách. “ tuyệt nếu chị được trải nghiệm chút ngưỡng mộ. Phải, ta ở đây, phải dưới tên Ormston mà là con trai thứ Plumptre. Josiah phải là cái tên tuyệt vời nhưng vững chãi, chị nghĩ thế sao?”

      “Chắc thế.”

      “Chị phải ”, Anne . “Nếu mẹ bao giờ ngừng ca cẩm đâu.”

      Thân gửi Ormston,

      Tôi vinh dự được cùng tới công viên ngày mai.

      Tiểu thư Eleanor

      “Chị nên mặc bộ váy xanh mà chị mang tới Kent”, Anne , “Nó có thể gợi nhớ cho ta về cái bộ váy nào đó mà chị mặc ba năm trước.”

      “Chị mặc trong những bộ váy cũ của mình”, Eleanor . “Bày ra vẻ phóng đãng chả có ích gì với chị hết, Anne. Em phải thừa nhận điều đó.”

      son môi à?”, Anne hỏi, kinh hãi.

      . Và cái váy kín đáo.”

      “Có lẽ chị nhận thức được điều này nhưng em bảo Willa cho phần lớn những bộ váy chị từng sở hữu”, em chỉ ra.

      phải chứ!”

      “Chắc chắn là em làm thế”, em trả miếng. “Chỉ vì chị bị cản trở trong tình ...”, dừng lại, và thêm, “ lần nữa, có nghĩa là chị nên đưa mình về lại phong cách ảm đạm lỗi mốt. Chị rất xui xẻo, Eleanor. Giờ chị cần thận trọng.”

      “Chị thận trọng còn gì.”

      . Chị ăn mặc như quý trẻ đáng khao khát. Chị hành xử cách đúng đắn. Đừng bảo em là Villiers chưa được nhìn kỹ cái lược bạc của chị nhé, Eleanor, bởi vì em biết ta nhìn rồi.”

      “Em chị là đồ ngốc.”

      “Em rằng có lẽ chị nên theo con đường mà tất cả phụ nữ cách thành công”, em cách dịu dàng. “Tán tỉnh với đàn ông, tỏ ra lôi cuốn vậy nhưng vẫn e lệ. Nó là trò chơi, Eleanor, nhưng là trò chơi có phần thưởng cao giá nhất.”

      “Tốt thôi”, Eleanor , sầu não sao tả xiết.

      “Hãy nhớ, đó là mùa vũ hội đầu tiên của chị mà đầu chị khi ấy ngập tràn hình ảnh Gideon. Có nhiều quý ông đáng kính có thể chị, chỉ là chị chẳng thèm để ý thôi. Em gợi ý cái váy muslin thêu hoa ấy, bởi vì vải sa quanh thân làm nó trông khá đoan trang.”

      Eleanor gật đầu, ưng thuận.

      “Và em cho là chị nên tránh tô phấn đen quanh mắt”, Anne . “Nhưng chị đơn giản phải đánh ít phấn má. Trông chị nhợt nhạt như ma ý. Ormston tội nghiệp nghĩ chị bị cơn bạo bệnh trong lúc ta ở nước ngoài mất.”

      Vào hai giờ đúng, Eleanor sẵn sàng. , cái váy muslin đẹp đến mức khó mà cảm thấy khốn khổ khi mặc nó được. Nó có lớp trong màu kem thêu hoa đào bé xíu. Thân váy vò nhàu ở dưới gấu với vải sa màu đào, cũng thứ vải sa đó được nhét vào ngực , nếu thân váy trễ cách đầy khiếm nhã. Bộ đồ được hoàn thiện bởi cái mũ hở cực kỳ thời trang, với ruy-băng bằng vải sa bay phấp phới phía sau.

      “Trông con khá ổn”, mẹ cách miễn cưỡng. Và rồi, cách đáng ngạc nhiên, “Con cần cảm thấy Ormston là phương kế cuối cùng của mình đâu, Eleanor. Với sắc đẹp của mình, con chắc chắn có thể cưới người mình muốn. Chứng kiến cảnh hai vị công tước xin được cưới con biết. Mẹ biết mình rất cáu gắt về chủ đề này nhưng mẹ chưa bao giờ nghi ngờ rằng đến thời điểm nào đó con kết hôn.”

      Eleanor hôn phớt lên má mẹ . “Cảm ơn mẹ.”

      Anne đứng ở cửa sổ, nhìn qua rèm cửa cách cực kỳ đứng đắn. “ ta có cái xe ngựa mui trần cực kỳ đáng ”, báo cáo lại. “Hình như nó được sơn thần tình ở hai thân, hoặc hình gì đó tương tự. Em nhìn . Và ta có người hầu. , Ormston đùa khi chú ta để lại tiền cơm áo cho mình đâu.”

      “Hành động đó của con khó coi quá”, nữ công tước phê bình. “Trông con giống hầu đứng bên cửa sổ vậy. Con thấy ta thế nào?”

      “Người hầu tới cửa nhà chúng ta và chắn mất tầm nhìn của con. Ô! Ormston đội bộ tóc giả kiểu Hy Lạp. thời trang! Áo ta màu đen. Khá trơn. Con thấy có cái khuy lớn nào.”

      Kiểu Hy Lạp ư?”, Eleanor , đeo găng tay vào.

      “Chị biết đấy... quăn lên hai bên và đuôi dài phía sau. Khá thông minh.”

      quay lại, mỉm cười, “ ta trông có vẻ cũng có đôi vai rộng đấy. Em nghĩ chị nhớ ra ta ngay khi bước chân vào xe thôi.”

      nhảy nhót tới và trao cho Eleanor nụ hôn.

      Eleanor theo người hầu của Ormston ra xe, suốt quãng đường tự nhắc nhở mình về cơ hội thứ hai, , thứ ba này.

      Ormston xuống xe để đón , tất nhiên. nâng mắt lên vừa đủ để thấy rằng mặc cái áo bằng vải đen trơn. Cực kỳ đáng kính và chín chắn. ta cúi chào, cầm lấy bàn tay đeo găng của Eleanor và hôn nó trước khi đưa vào trong xe.

      Eleanor ngồi xuống và ngẩng lên, chuẩn bị nở nụ cười.

    5. yuki922

      yuki922 Member Moderator

      Bài viết:
      104
      Được thích:
      14
      Type: Ginnie

      Chương 32


      Dinh thự ở Luân Đôn của công tước Montague.

      Ngày 8 tháng 08 năm 1784.


      “Tôi rất vinh dự vì em chấp nhận lời mời của tôi”, Ormston cách nhàng. “ vui mừng khi được gặp em lần nữa.”

      Eleanor có thể cảm thấy má mình nóng bừng lên. “ ư?”

      “Em phải là người phụ nữ mà bất kỳ người đàn ông nào có thể quên được”, ta . “Thế ngài làm gì trong quãng thời gian ba năm ngắt quãng từ lần cuối chúng ta gặp nhau?”, Eleanor hỏi. “Trừ phi nó là vấn đề có tầm quan trọng quốc gia mà ngài thể chia sẻ cùng tôi? vấn đề nhạy cảm chẳng hạn?”

      “À, việc này việc kia”, Ormston . “Tôi làm rất nhiều việc với lũ trẻ mồ côi.”

      Hàng lông mày đen của khá nổi bật dưới bộ tóc già trắng như tuyết. Vai rộng cách đáng chú ý, nhưng cái áo khoác đen họa tiết của ta có vẻ gì đó khiến đôi vai ấy trông càng rộng hơn. “ ư?”, Eleanor . “Thế các đứa trẻ mồ côi của ngài sao rồi, Ormston?”

      “Khá tốt. Thỉnh thoảng cũng có vấn đề này nọ mà tôi chắc chắn là em có thể tưởng tượng được.”

      “Tôi có con”, cách thoải mái. “Tôi biết gì về việc nuôi nấng trẻ con đâu.”

      hắng giọng và , rất thấp, “Em biết nhiều hơn tôi.”

      Eleanor nhìn xuống đôi bàn tay siết chặt lại trong lòng. “Tôi nghĩ mình muốn quay về nhà ngay bây giờ”, bằng phép màu nào đó giọng khá bình tĩnh.”

      “Nhưng chúng ta đến đây rồi, vườn Kenshington”, Ormston . Cỗ xe trượt bánh dừng lại, và ta nhảy ra rồi đứng đó, chìa bàn tay đeo găng của mình lên.

      Eleanor ngồi im hồi lâu. cảm thấy trống rỗng như cái bình hoa ước. có cảm xúc gì, giận dữ, đau khổ hay thậm chí là khao khát. Vậy nên dạo chút cũng chẳng có hại gì, nghĩ.

      Eleanor đờ đẫn đặt tay vào tay ta và thả nó ra ngay khoảnh khắc xuống. Rồi mở ô ra với góc độ hoàn toàn che khuất mặt mình với người bạn đồng hành. “ đáng làm sao!”, . “Những cây vân này nở hoa.”

      “Phải”, . “Chúng ta nghỉ ngơi lúc nhé, tiểu thư Eleanor? Dường như có cái ghế băng ở vị trí thuận tiện để nhìn ra hồ Round. Tôi nghĩ có thể em thích cho thiên nga ăn.”

      liếc sang bên. cầm cái túi cotton, hẳn là chứa đầy vụn bánh mỳ. Việc đó tương đối thú vị. Ormston, hay là Leopold Dautry, hay là công tước Villiers, có vẻ giống mẫu đàn ông mà hình dung hay mang bánh mỳ.

      Họ ngồi xuống cạnh nhau và ném bánh mỳ cho thiên nga trong im lặng tuyệt đối. Có bảy con cả thảy, gồm đôi và năm con thiên nga . Cặp cha mẹ uốn và cúi cái cổ dài xuống, đẩy con cái ra để nuốt bánh mỳ.

      “Vậy vì sao lại giả trang thành Ormston?”, lúc sau hỏi.

      “Nó chỉ là giả trang. muốn trở thành tất cả những gì em ước trở thành. Nếu em muốn công tước muốn làm công tước.”

      đóng ô lại và hít hơi sâu trước khi nhắc lại. “ phải tha thứ nếu em nhận định động cơ của việc này là vì bản năng phụ mẫu đáng khen của chứ phải là vì mong ước muốn làm hài lòng em.”

      có thể tìm người mẹ cho các con của ở bất kỳ đâu.”

      “Em khá chắc chắn rằng điều đó là ”, . rút mẩu bánh mỳ lớn ra và ném trúng con thiên nga trống, bay thẳng vào mỏ của nó. Con vật hề thấy sỉ nhục và nuốt ực.

      “Theo quan điểm đó, các động cơ của hoàn toàn ích kỷ.”

      “Dù chuyện này có vẻ đáng ngạc nhiên đối với những người quen – hoặc biết về ”, tự sửa lại, “em nghi ngờ điều đó. chú ý của đối với cuộc sống của các con rất đáng khen ngợi. Em chắc chắn rằng thành công với con của hầu tước. Dù người ta nên bỏ qua khả năng đáng buồn là phải hạ mình xuống cấp bá tước.”

      ở đây vì lũ trẻ. thuê gia sư xuất sắc và thuê thêm hai bảo mẫu nữa. Chúng ổn.”

      “Quá tuyệt”, Eleanor vô cảm. “Ai mà nghĩ làm cha mẹ dễ thế chứ?”

      Lần này ném trúng con thiên nga cái nhưng bị trượt.

      “Em nhìn khi ném vỡ đầu những con chim bất lực đó chứ?”

      hít vào hơi sâu. Tất nhiên nhìn . miễn cưỡng đưa mắt lên. Áo của Ormston gào thét đòi hỏi chú ý, cũng như bộ tóc giả kín đáo, dù hợp thời trang của . Thay vào đó, những thứ đồ phục sức đó đóng khung lấy mặt .

      Thứ chúng đóng khung là mắt .

      có mái tóc nổi tiếng, những đường chỉ thêu chói lóa áo khoác của đánh lạc hướng... khi nhìn Leopold, thấy mắt .

      “Ôi...”, .

      em. luôn em, cho tới ngày chết”, giọng kiên định và trầm, giọng của người đàn ông hiểu bản thân mình. “Thứ tình cảm thấy liên quan gì tới những đứa con mà có, hay những đứa con mà chúng ta có thể có cùng nhau.”

      “Nhưng ...”, vươn tay ra để nắm lấy tay mà thậm chí còn nhận ra việc mình làm.

      khởi đầu mọi việc cách sai lầm. hề biết cách nhận diện người mẹ, Eleanor. chưa từng có mẹ.”

      “Em hiểu rồi.”

      nhận diện hình mẫu người mẹ ở Lisette bởi vì ấy làm nhớ tới mẹ mình. Bà ấy thích và em trai cư xử như những công tước con, bà ăn vận cho bọn như thành viên hoàng gia, như thể bọn là đồ chơi. Khi em trai bị ốm, bà tống nó ra khỏi cuộc đời mình. Và dù sau tám ngày nó chưa chết, như biết, bà chưa từng thấy nao núng về giải pháp của mình.”

      Tay Eleanor siết chặt. “Em rất tiếc”, thầm.

      tin vào lời buộc tội của Lisette về việc mẹ ta là người mang con trai của ta cho bá tước Gryffyn. đoán rằng ta chính là người vứt bỏ đứa trẻ ấy. Em có nhận ra rằng Gryffyn là cha con trai ta ?”

      “Mẹ kể tất cả mọi chuyện cho em đường về nhà”, thú nhận.

      “Lisette và mẹ tương đối giống nhau. Đó phải là lời biện hộ mà là lời giải thích cho việc ngu ngốc chọn người phụ nữ có khả năng làm tổn thương các con mình tới tận cùng tâm hồn. Và tệ hơn, nhìn thấy em, quăng những gì em đề nghị”, giọng chứa đầy căm ghét bản thân.

      “Nhưng chưa từng, chưa bao giờ nghĩ rằng em chỉ đủ tốt để cùng lên giường hết, Eleanor. Chưa bao giờ. muốn em... nhiều hơn cả những gì có thể cảm nhận được. Nhiều hơn bất kỳ người phụ nữ nào mà từng muốn trong đời.”

      Eleanor cảm thấy khóe miệng mình cong lên.

      ...”, ngắt lời, đứng dậy, chìa tay ra. “Tiểu thư Eleanor, em có muốn tiếp tục chuyến dạo của chúng ta ?”

      nhìn vào đôi mắt xám đẹp mê hồn của , đắm đuối uống từng dòng cảm xúc trong đó, đứng lên và lại mở ô ra. lồng tay qua cánh tay bạn đồng hành của mình.

      cho biết , tiểu thư Eleanor, vì sao em lại ở Luân Đôn khi mùa vũ hội gần kết thúc?”

      “Em thích ranh giới giả tạo do mùa vũ hội tạo ra”, , nghiêng cái ô để lớp vải lót bằng lụa nhạt màu của nó phủ bóng râm xuống mặt . “Trong mùa lễ hội mọi người cứ đuổi theo nhau với mục đích cưới xin trong đầu. Mùa săn gà gô bắt đầu vào tháng tám nhưng em tin rằng nó giống nhau cả.”

      “Mặc dù người ta phải lúc nào cũng đắm chìm vào việc theo đuổi hôn nhân”, nghiêm trọng thêm, “mà thường là những việc đáng kính bằng. Sau cùng , rất nhiều bà vợ tìm cách tránh mặt chồng mình. Và đàn ông thường theo đuổi hôn nhân ngoài mùa lễ hội.”

      “Vậy là khi các quý săn đàn ông họ bận rộn lảng tránh đàn ông phải ? Phải rồi, nghe có lý đấy.”

      “Thỉnh thoảng quý ông, cũng giống như thợ săn, phải dùng đến mưu mẹo.”

      náu dưới cái áo khoác đen và tóc giả, hoặc thậm chí là danh tính của họ hàng xa. Ngày mai có triển lãm cờ vua ở Hyde Park đấy. Như biết, em cũng là kỳ thủ xuất sắc. có thể tháp tùng em ?”

      “Triển lãm cờ vua là cái quái gì vậy?”, Eleanor hỏi.

      cuộc biểu diễn”, . “Theo biết số kỳ thủ giỏi nhất quốc đấu với nhau để học hỏi và cho công chúng xem.”

      “Em nghe công tước Villiers là kỳ thủ giỏi nhất quốc”, , xoay cái ô. Họ gần như quay về xe.

      hẳn. Hai kỳ thủ hàng đầu là công tước và nữ công tước Beaumont.”

      “Họ tham dự triển lãm chứ?”

      biết”, . “ sợ rằng hoạt động của những sinh vật cao quý đó nằm ngoài phạm vi hiểu biết của Ormston.”

      “Trong trường hợp đó”, Eleanor , “Em rất sẵn lòng cùng , Ormston.”


      “Thế nào?”, Anne hỏi ngay khoảnh khắc Eleanor vào nhà. “À, từ mặt chị em có thể thấy là nó diễn ra tốt đẹp! Trông chị lại hạnh phúc rồi kìa!”

      Anne kéo vào trong vòng tay. “Chị thấy ? Đàn ông có thể thay thế mà. người phụ nữ chỉ cần tìm được người hứa hẹn tôn sùng ta mà quá đáng ghét là được.”

      Eleanor mỉm cười với . “ mời chị cùng góp mặt ở buổi triển lãm cờ vua vào ngày mai.”

      “À, may mà là chị chứ phải em”, Anne . “ quá sức buồn tẻ. Chị chuyện về cờ vua với Ormston đấy chứ, Eleanor? ta thích khi phát ra chị giỏi đến mức nào đâu. Đàn ông bao giờ thích bại trận trong các môn thi đấu. Nếu muốn chơi chị phải giả vờ nhé.”

      “Chị có thể làm việc đó”, Eleanor lên gác cách khá mơ màng.

      Cỗ xe của Ormston xuất chiều hôm sau, đúng hai giờ. “Mẹ dám chắc về người này”, mẹ cách cáu kỉnh. “Anne, nếu con tránh khỏi cái cửa sổ đó mẹ cấm con vào ngôi nhà này đấy. Con phải mời ta đến uống trà , Eleanor. Con thể tiếp tục gặp gỡ quý ông mà chúng ta chưa từng thấy mặt bao giờ này.”

      “Ồ, nhưng mẹ gặp ấy rồi mà”, Eleanor .

      “Mẹ khá chắc chắn là chưa từng gặp!”, nữ công tước đáp trả.

      “Cách đây vài năm rồi... Nhưng tất nhiên cũng phải thông cảm cho trí nhớ của người ta khi năm tháng trôi qua.”

      Nữ công tước liếc mắt nhìn cách khiếp sợ. “Mẹ cho là mình gặp người đàn ông này rồi. Ormston... nghe nó quen quen.”

      “Con bảo đảm là mẹ gặp rồi”, Eleanor , cười tươi.

      Ormston đợi cạnh xe, tất nhiên và đưa lên xe với nhã nhặn tột bậc. Trong giây Eleanor còn nghĩ rằng có thể hơi quá nhã nhặn, nhưng rồi quyết định chỉ đơn giản tận hưởng điều đó.

      Hyde Park chật chội với những cỗ xe mui và những quý tộc, tất cả thành viên của xã hội thượng lưu dường như đều dạo hoặc vẫy tay chào nhau từ cỗ xe.

      Ormston có vẻ có mấy người quen – dù có nhận được vài ánh mắt bối rối – nhưng , tất nhiên, gặp rất nhiều bạn bè.

      “Triển lãm cờ vua tổ chức ở Buck Hill Walk”, khi cỗ xe dừng lại.

      Eleanor trèo xuống, thả tay ngay khoảnh khắc chân chạm đất, theo đúng lễ nghi.

      Vài giây sau họ thấy mình quan sát ván cờ giữa quý ông người Nga và cận thần trẻ tuổi ăn mặc thanh lịch. Người cận thần nhìn lên và hơi giật mình. “Trong giây tôi nghĩ mình quen ngài đấy, thưa ngài!”, ta , cười.

      Ormston cúi chào mà năng gì, đó là ý hay vì giọng quá dễ nhận ra.

      Quý ông người Nga ngẩng lên trong chốc lát rồi quay lại nhìn bàn cờ với nụ cười .

      “Tôi cầm chắc là lại thua ngài lần nữa rồi, Potemkin”, viên cận thần cách bất mãn.

      “Chắc chắn là rồi”, Eleanor ngọt ngào.

      Người đàn ông trẻ nhìn kỹ bộ váy dạo hết sức quyến rũ của với chú ý đặc biệt dành cho cổ váy trễ và thể ta quyết địch nở nụ cười. ta hẳn ngạc nhiên khi biết vị tiểu thư thanh nhã trước mặt mình xem hành vi đó trịch thượng.

      ta đứng dậy và cúi chào, thậm chí còn nâng bàn tay đeo găng của lên môi. “Chúa ơi, tôi hết hy vọng rồi đây”, ta , khẽ nhún vai cách quyến rũ.

      Eleanor rướn người tới và , “Hậu tới ô bốn này, rồi ông ta di chuyển con tốt tới ô ba kia. Ngài ăn quân tốt của ông ta bằng quân tượng của mình, ông ta trả miếng. Rồi ngài đưa hậu ăn tốt. Vua của ông ta có bảo vệ và đòn tấn công của ngài bất bại”.

      ta chớp mắt.

      “Trời ơi”, Ormston với cái liếc mắt lên trời, “trời trông u ám cách đáng báo động”.

      Viên cận thần ngồi xuống.

      “Em là đối thủ đáng gờm”, Leopold khi họ tiếp.

      ta vẫn có thể thua”, Eleanor .

      “Nếu ta nhầm đường tấn công.”

      Ormston thân mến”, Eleanor kêu lên. “Chắc chắn là đùa. Các nước đó rất ranh ma. Trắng chỉ cần đơn giản để quân gây khó khăn cho con vua có người bảo vệ là được, từng quân .”

      hẳn phân tâm”, .

      Eleanor trêu chọc liếc nhìn . “Em dạy bảo em cẩn thận được chơi cờ với vì có thể dọa sợ. có sợ , Ormston?”

      “Có.”

      Họ thêm hai bước nữa rồi nắm tay . “Leopold?”

      kéo khỏi con đường mòn, trốn ra sau hàng giậu tử đinh hương rậm rạp nhah đến mức kịp thở. “ rất sợ, Eleanor. sợ rằng em nhiều như em. sợ rằng em tin , rằng em nghĩ rằng muốn em chỉ vì lợi ích của các con. Và ôi Chúa ơi, Eleanor, sợ rằng mình thể sống thiếu em.”

      vươn tay ra và chậm chạp, hết sức chậm chạp, cởi những cái nút ngọc trai cái găng tay phải cực kỳ đứng đắn của . Rồi kéo miếng vải lụa màu xám nặng nề đó xuống – nó quá hảo hạng đối với Ormston giản dị - và dịu dàng tháo nó khỏi tay .

      nâng tay lên, vẫn nhìn vào mắt , và hôn từng ngón tay. Chúng khẽ run rẩy trong tay . lật tay lại và đặt môi vào lòng bàn tay. Chỉ đến lúc đó mới nhìn vào mắt . “Em sợ hãi, bởi vì em . Và em luôn . Luôn luôn. Tình của chắn giữa em và nỗi sợ.”

      Khuôn mặt biến đổi – tất nhiên là có nụ cười nào. Rồi trước khi nhận ra chuyện gì xảy ra, quỳ gối xuống.

      “Leopold à...”

      “Eleanor, em trao cho vinh dự sao tả xiết là trở thành vợ chứ?”

      “Vâng”, thầm. “Ôi vâng, em đồng ý, em đồng ý.”

      Rồi lại đứng dậy và ôm chặt, hôn với đam mê khiến Leopold là... Leopold.

      chiếc nhẫn đánh dấu đính hôn của chúng ta”, lúc sau .

      Eleanor rúc vào trong ngực , tay ôm quanh người .

      “Em có thể cảm thấy nó xứng với nữ công tước”, , giọng phảng phất vẻ hồ nghi.

      mở mắt ra thấy kéo găng tay khỏi bàn tay trái, rồi đeo chiếc nhẫn vào ngón tay . Nó làm từ vàng trơn, được tạo thành hình các cánh hoa lily với viên kim cương xinh đẹp ở chính giữa. Nó phô trương, cũng được trang trí cách lãng phí. Nó là loại nhẫn tinh tế thể tình lòng. Nó thanh nhã, nó vừa phải. Nó hề giống với công tước Villiers nhưng đúng là Ormston.

      Dòng lệ dâng lên trong mắt . Eleanor vòng tay quanh cổ . “Ôi, Leo”, , “Nó tuyệt đối hoàn hảo.”

      từng nghĩ mắt lạnh lùng sao?

      có thể mang đến cho em viên kim cương hình bầu dục to như... như con chuột”, . “Nếu em thích hơn?”

      “Để em có thể gây ấn tượng với tất cả mọi người bằng con vật gặm nhấm sáng lấp lánh của mình sao?”, tìm được cách nở nụ cười qua hai hàng nước mắt chảy xuống má. “Chiếc nhẫn này hết sức hoàn hảo rồi.”

      có thể chuyện với cha em chứ?”

      thể cười. “Ông quay về con tàu Saint Esprit, cập cảng vào ngày mai, nếu theo đúng lịch trình.”

      lau những giọt nước mắt của Eleanor và đeo găng tay của vào. Rồi họ bước ra khỏi hàng giậu và lịch thiệp quay về xe.

      Khi Eleanor qua cửa nhà, mơ hồ cảm thấy như thể tiếng đồng hồ vừa qua hề xảy ra. Tóc rối. ràng là Ormston tán đồng việc xoắn tay vào trong tóc quý khi hôn. hôn ... nhưng chỉ lên môi mà thôi.

      Anne ngẩng lên, “Sao chứ... sao chứ...”

      Eleanor mỉm cười và cởi găng ra.

      “Nhưng chị mới chỉ gặp ta có hai lần!”, Anne rít lên. “Ôi, chiếc nhẫn mới đáng làm sao!”, Anne đông cứng. “Eleanor, em từng thấy chiếc nhẫn này”, giọng rất khẽ. “ Ormston của chị khá... khá là phung phí đấy.”

      “Ý em là gì?”, Eleanor , mê mẩn nhìn xuống cái nhẫn. “Chắc chắn là chị từng thấy những viên kim cương to hơn mà.”

      “Nó được trưng bày ở Stedman và Vardan, nhà buôn đá quý đường New Bond trong hơn tháng đấy... Bởi vì nó từng thuộc về nữ hoàng Elizabeth cho tới khi bà ném nó cho ông Walter Raleigh sau giải cưỡi ngựa đấu thương. Viên kim cương ở giữa là trong những ví dụ tuyệt hảo nhất theo phong cách cắt kiểu châu Âu mà ông Stedman từng thấy...” Mắt mở to. “Eleanor, Ormston có thể thừa kế gia tài như thế nào vậy?”

      thể ngừng cười. Hành động đó giống Leopold thân của . tìm ra chiếc nhẫn phù hợp với cả hai bọn họ trong nước này. “Em cái nhẫn này đắt giá hơn viên kim cương hình bầu dục phải ?”, hỏi Anne.

      “Sao chứ... cái nhẫn này có khi đắt hơn cả mười cái nhẫn kia đấy, Eleanor! ta hẳn phải chị lắm”, nhìn cái nhẫn chăm chú, kính sợ. “Hẳn là trong ba năm qua ta chẳng nghĩ đến cái gì khác ngoài chị.”

      hẳn”, Eleanor , cười tươi. “ hẳn.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :