1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

CÔNG TƯỚC CỦA RIÊNG EM - Eloisa James (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. yunafr

      yunafr Administrator Administrative

      Bài viết:
      191
      Được thích:
      1,520
      Type: Thuy Tran

      Chương 10
      Nữ công tước hắng giọng bằng thứ thanh hoàn toàn ngờ vực.

      Eleanor muốn ngồi lên sàn.Khung váy lót của hẳn bật ngược lên trời và làm chiếc váy trùm lên đầu mất. Mặt khác, lại muốn làm đồng minh với mẹ mình, đặc biệt là khi Villiers ràng thấy cái ý tưởng đó hấp dẫn.

      Ít nhất đó cũng là điều đoán qua ánh cười trong mắt .Theo lẽ tự nhiên, gì.Lisette, trong lúc đó, ngồi xuống sàn, rải các đốt xương ra và giờ tập ném bổng lên và bắt nó.

      “Trò đốt xương là trò cho lũ trẻ con”, nữ công tước chỉ ra.

      Miệng Lisette rũ xuống. “Cháu biết. Cháu ước chúng ta có lũ trẻ con trong nhà.”

      “Nhưng chúng ta có đứa trẻ trong nhà này mà”, Villiers .

      Lisette chớp mắt nhìn công tước.“Chúng về nhà hết rồi.”

      “Con trai tôi ở đây.”

      Đúng là Lisette, ta ngạc nhiên bằng cách nào mà Villiers lại có đứa con, khi mà ta có vợ. “Leopold, ngài tuyệt vời”, ta kêu lên, như thể sinh ra đứa con đó chỉ để làm ta vui.

      Mẹ của Eleanor vừa rồi còn bận bịu trừng mắt nhìn cái đầu cúi xuống của Anne, giờ bà ngẩng phắt đầu lên để trừng trừng nhìn Villiers.Có thể Lisette biết, nhưng bà biết quá là Villiers chưa từng kết hôn.

      “Có lẽ là phần thưởng?”, bà hỏi, giọng bà chỉ cách vẻ băng giá vài phần. “Chắc chắn là từ con trai chỉ là lỡ miệng ra thôi, phải công tước?”

      “Thực tế , Tobias là con trai tôi”, Villiers . ta quay sang nhìn người hầu. “Vui lòng gọi con trai ta từ phòng trẻ ra đây.”

      “Ngài là may mắn!”, Lisette trầm ngâm. “Tôi ước gì mình cũng có con.”

      “Im !”Nữ công tước quát.

      “Mẹ”, Eleanor , cảm thấy thông cảm.Từ lâu đạ nhận ra rằng chỉ những tình huống hơi bất thường chút thôi cũng khiến mẹ mình cực kỳ phiền não. hẳn vì nữ công tước có quan điểm khắt khe về tội lỗi - mà là bà hết sức căm ghét bất kỳ điều gì sai phép tắc.

      “Suỵt”, mẹ , quay sang nhìn . “Con quá ngây thơ để hiểu ý của chuyện…Chuyện này”, bà dừng lại và tiếp. “Con trai ngài nên được đến gần những phụ nữ gia giáo, Villiers. Tôi đáng ra cần phải nhấn mạnh quan điểm lễ giáo thông thường như thế.Ngài sỉ nhục chủ nhà của mình cách ghê gớm.”

      Đôi mắt xám của Villiers trầm ngâm nhìn nữ công tước rồi quay sang với Lisette. “Tôi có đứa con ngoài giá thứ”, ta giải thích. “Tôi xin lỗi vì sỉ nhục vì mang theo thằng bé tới mái nhà này.”

      Eleanor thấy muốn vỗ tay. Giọng của Villiers điềm tĩnh đến mức chẳng có đến chút mỉa mai lộ ra qua lời .

      Vì Lisette chẳng thèm quan tâm đến các quy tắc và thực ra còn thường xuyên tự tạo ra chúng, ta mỉm cười với Villiers. “Ngài rất may mắn.”

      “Ngài thấy mình làm gì chưa?”, nữ công tước rít lên với Villiers. “Làm ô uế những đôi tai trong sáng. ấy thậm chí còn chẳng hiểu nỗisự vô liêm sỉ của ngài.”Nếu bản thân Villiers hoàn toàn kiềm chế đến mức tỏ vẻ lãnh đạm mẹ dường như mất kiểm soát.

      Eleanor liếc nhìn đôi mắt trống trải của Villiers và nụ cười vô tâm - dù hề trong sáng - nở môi Lisette. ghét cảm giác bất lực thấp kém mà mình cảm thấy mỗi khi mẹ chuẩn bị gọi ai đó là ngu ngốc. Cho dù bản thân phải là đối tượng của tràng chỉ trích đó cũng chẳng phải là vấn đề nữa.

      Vấn đề ghét và ghét từ khi còn bé là khoảnh khắc mẹ mất kiểm soát tâm tính rồi chỉ trích người khác trước mắt .

      “Tôi gần như muốn rời khỏi ngôi nhà này ngay lập tức”, nữ công tước , giọng cao dần. “Villiers, ngài đúng là đồ ngốc nếu ngài tin rằng…”

      Có thứ gì đó vụt đứt trong đầu Eleanor và đó chính là sợi chỉ kiên nhẫn mỏng manh cùng bước trong suốthơn hai mươi năm cuộc đời với những cơn giận dữ của mẹ mình. ngán phải nghe mọi người bị gọi là ngu xuẩn lắm rồi. chán phải đồng ý với những nhận định của mẹ mình chỉ vì làm trái ý bà chỉ chuốc mệt vào thân.

      “Mẹ”, , bước tới trước rồi đặt tay lên vai của Villiers. “Công tước trao cho con vinh dự vô giá đó là cầu hôn con.”

      khoảnh khắc im lặng băng giá xuất . Đến cả tiếng loạch xoạch khi Anne ném các đốt xương cũng im bặt. thanh duy nhất Eleanor nghe thấy là tiếng thầm của hai người hầu gác hành lang.

      “Con chấp nhận”, thêm, chỉ để mọi chuyện thêm ràng.

      Lông mi Villiers chớp chớp khi liếc nhìn mọi người.Đúng là lông mi ta quá dày đối với đàn ông. “Tôi tràn ngập sung sướng”, ta trang nghiêm. “Tôi bao giờ quên được khoảng khắc ấy chấp nhận bàn tay mình.”

      ta kéo tay Eleanor xuống dưới khủy tay mình và cười với . trả thù bằng cách cấu cái.

      Lisette liếc nhìn hai người họ.“Có phải em rằng mình sắp trở thành nữ công tước , Eleanor?”

      Vì mẹ vẫn tê liệt, giằng co giữa giận dữ và tham vọng, Eleanor mỉm cười với Lisette.“Phải.”

      Anne nhảy dựng dậy và hôn Eleanor.“ là ngạc nhiên”, hét lên, nhìn Villiers cách cảm động.“Ôi, ngài công tước, ngài chẳng bao giờ biết được mình cướp từ chúng tôi - những người thương Eleanor nhất - báu vật vô giá nhường nào đâu.”

      Eleanor ước tay mình rảnh để cấu cả Anne nữa.

      đáng làm sao”, Lisette thở, cũng nhỏm dậy.“Tôi tôn thờ đám cưới.Quá đẹp. Quá vui vẻ”, và ta vẫy tay gọi người hầu nam vừa vào phòng. “Sâm-panh, James!”

      James ngoan ngoãn ra.

      ràng, đến đấy là Lisette hết hứng thú dành cho tuyên bố của Villiers. “Sao chúng ta bắt đầu chơi nhỉ?”, ta hỏi, lại thả người xuống sàn. Anne ngay lập tức ngồi xuống, váy xòe rộng thành vòng tròn thanh nhã quanh người.

      Mẹ Eleanor hắng giọng và quay sang nhìn Villiers. “Tôi thẳng.Tôi thấy hài lòng cho lắm khi xem xét đến hoàn cảnh của ngài.”

      “Tôi có sáu đứa con ngoài giá thú”, Villiers thông báo cho bà, mấy tốt bụng.

      Bà trắng bệch.

      “Mẹ”, Eleanor . “Con biết đây đúng là cú sốc khủng khiếp.

      “Con tôi cưới công tước”, nữ công tước với hàm răng nghiến chặt. “Đúng là đạo đức của ta chỉ bằng loài sóc, nhưng đó là nỗi khổ tôi phải chịu đựng.”

      ra lũ trẻ là nỗi khổ Eleanor phải chịu đựng”, Villiers cách quá mức hân hoan.

      “Xem ra ngài mang cậu bé này theo cùng cũng có mục đích cả”, nữ công tước . “Tôi cho rằng ngài đưa thằng bé về ngôi nhà thích hợp ở vùng quê. Chắc chắn là ngài cần tự mình làm cái việc vặt đó chứ?”

      Eleanor can thiệp trước khi Villiers kịp tung ra cú đấm chết người bằng cách tuyên bố với nữ công tước rằng định nuôi đứa bé này dưới mái nhà của chính mình. “ có lý do gì phải thảo luận chuyện riêng tư đó ngay bây giờ.”

      Mắt nữ công tước quay ngoắt sang nhìn . “Eleanor con phải quên là mình từng nghe thấy cuộc thảo luận này. Nếu cha con ở đây, ông ấy chuyện với công tước. Nhưng vì ông ấy quá bạc bẽo đến mức ở lại Nga với trai con, mẹ tự đảm nhận nhiệm vụ này. Công tước, mai chúng ta thảo luận chuyện này.Ở chỗ riêng tư!”

      “Tôi sống để chờ đợi”, Villiers dài giọng.

      Mẹ vợ tương lai nhìn với vẻ cực kỳ căm ghét, nhưng bà vẫn kìm được miệng.

      “Tham gia cùng bọn tôi nào!”, Lisette gọi từ dưới sàn.

      “Cháu mời ta ngồi ườn xuống sàn sao?”, nữ công tước hỏi.

      Vào khoảnh khắc ấy, cửa mở ra và cậu bé gầy gò mặc áo vét nhung màu nâu bước vào. Cậu bé ăn mặc hệt như mọi cậu bé quý tộc khác, Eleanor nghĩ, dù ràng là cậu thuộc trong số chúng. mặt cậu có vẻ gì đó hoang dã và kiêu hãnh, như thể cậu còn giống công tước hơn chính ngài ấy vậy.

      Cậu bé tới và cúi đầu xuống.

      “Cúi người”, cha cậu , dù mạnh mẽ.

      Cậu cúi người.

      Anne và Lisette cùng ngẩng lên. “Ngồi xuống cạnh này!”, Lisette ríu rít, vỗ lên sàn. “ hết sức vất vả để bắt được quả bóng này đây.”

      Cậu bé hệt như phiên bản thu của Villiers, từ đôi mắt xám lạnh lùng cho tới vẻ tự chủ tột bậc. “Tôi xin phép được giới thiệu con trai mình”, Villiers . “Tên thằng bé là Tobias.”

      Cậu bé quay đầu và nhìn cha mình.

      “Thằng bé thích được gọi là Juby hơn”, Villiers thêm.

      Đây là lần đầu tiên thấy Villiers thua cuộc và bởi người còn chưa bằng nửa cân nặng của mình. Eleanor bước tới trước và mỉm cười.

      “Tiểu thư Eleanor”, Villiers .“Vợ tương lai của ta.”

      Chỉ có chút xíu mỉa mai trong giọng .

      Eleanor nhún mình. Cậu bé lại cúi đầu. Cậu vô cùng đẹp trai theo kiểu số chàng trai trẻ mà cả cuộc đời họ như được thấy qua đôi mắt, cái mũi to và tay chân vụng về.

      “Cúi gập”, cha cậu vô cảm.

      Cậu cúi gập.

      “Mẹ của tiểu thư Eleanor, nữ công tước Montague.”

      Lần này Tobias cúi chào mà cần báo, điều đó là Eleanor cảm thấy khá hơn.Nếu cậu nhóc hoang dã này giải nghĩa được ánh mắt giết người của mẹ có lẽ bản thân cũng hẳn là đứa nhát gan thiểu năng vì đầu hàng bà vô số lần trong suốt hai hai năm qua.

      sàn là tiểu thư Lisette và phu nhân Bouchon”, Villiers tiếp tục. “Cúi chào !”

      Tobias cúi người chào.Lisette lại ngẩng lên và cúi xuống sàn.Theo tự nhiên, Tobias ngay lập tức ngồi vào chỗ mà ta ra hiệu.

      “ta nghỉ cho tới bữa tối để trấn tĩnh lại”, nữ công tước tuyên bố, bằng giọng ám chỉ rằng bà sắp bất tỉnh đến nơi. Bà dừng lại, ràng là chờ cho Villiers và Eleanor hợp xướng phản đối. Mắt họ nhìn nhau.

      “Mẹ hẳn là mệt mỏi lắm sau chuyến dài”, Eleanor .

      “Dù người ta chẳng thể biết được điều đó”, Villiers xen vào.“Trông bà vẫn đẹp tinh tế như thường, thưa nữ công tước.”

      Bà ngay lập tức nhún bên vai lên làm dáng. “Ôi, làm sao ngài có thể thế chứ!”, bà , dù thiếu mãnh liệt thường ngày. “Bụi bặm! Khô rang. Chúng tôi ở trong xe gần nửa ngày.”

      “Chỉ phụ nữ hết sức kiên cường mới có thể trông tươi tăn như bà sau hành trình dài như vậy”, Villiers .

      “Con cùng mẹ tới cầu thang”, Eleanor .“ người hầu thông báo cho mẹ ngay khi điền chủ và gia đình ông ấy tới.”

      Khi vào sảnh, họ đối mặt với tấm gương mạ vàng khổng lồ.Eleanor thấy mình trong gương và đứng khựng lại.

      “Nhìn con mà xem!”, mẹ quát. “Thứ con tô lên mắt khiến con trông trơ trẽn”, bà nắm chặt tay Eleanor hơn. “Mẹ chẳng bao giờ nghĩ mình nên ra điều như thế này, nhưng mẹ chắc là con nên cưới Villiers, Eleanor.”

      Bà cứ mãi dứt, nhưng Eleanor nghe thấy.Phấn Kohl màu đen mà Anne tô lên lông mi và đánh mờ mắt khiến mắt trông to gấp đôi bình thường. Trông

      Đẹp. Bí .Khêu gợi.Tất cả trừ trinh trắng.

      “Các lọn tóc xoăn của con rối bù lên”, mẹ . “Con nên lên gác cùng mẹ, Eleanor, mẹ có lời với Willa. Cái vẻ lòe loẹt mà ta tạo ra đơn giản là chấp nhận được. Nếu chúng ta quyết định rằng con nên chấp nhận lời cầu hôn của Villiers con phải tìm người hiểu hệ quả khi đứng ở vị trí của con nay.”

      ”, Eleanor tuyên bố. thể rời mắt khỏi khuôn mặt mình.Khuôn mặt , tầm thường của biến đổi.Môi trông hư hỏng như thể người phụ nữ hôn hít trong góc tối và cười kiêng dè, chứ phải là người có những cảm xúc kìm nén sao cho phù hợp với con công tước.

      Trông giống kiểu phụ nữ đứng lững thững than khóc về người tình cũ. trông giống phụ nữ mà người tình cũ nhớ mãi quên.

      “Ý con là gì?”, mẹ hỏi.

      quay sang nhìn mẹ mình, cằm hếch cao. “Con thích con trông như thế này, mẹ ạ.”

      “Trông con giống nữ công tước.”

      Eleanor biết mẹ và bà chỉ muốn những gì tốt nhất cho con . Nhưng chấm dứt việc giả vờ mình là con hoàn hảo rồi.

      “Con muốn trông như nữ công tước”, tuyên bố.

      “Villiers chú ý đến diện mạo còn hơn cả nữ hoàng nữa đấy. Con thể bắt gặp ta đâu với mái tóc tuột khỏi ruy-băng. Mẹ chưa từng thấy cổ áo ta trong tình trạng tinh khôi. ta hẳn bắt người hầu nam theo mình với quần áo dự phòng.”

      “Có khả năng lắm”, Eleanor . “Nhưng nếu ta muốn lãng phí thời gian để ăn mặc hoàn hảo, ta phải làm điều đó mình thôi.”

      “Eleanor!”

      Chống lại bà mình khó khăn hơn khi bà van nài thay vì hăm dọa. Nhưng Eleanor muốn ăn vận như trinh nữ tiều tụy nữa. “Mẹ vẫn thường chỉ trích con vì đủ hấp dẫn với đàn ông còn gì”, chỉ ra.

      “Mẹ chẳng bao giờ chỉ trích ai”, mẹ quả quyết.Và điều tệ nhất là bà tin vào điều đó.

      “Mẹ bảo con ngu ngốc”, Eleanor đáp.“Và mẹ đúng. Khi ấy con đơn giản là có hứng thú kết hôn. Con thể hình dung mình sắp kết hôn nữa.”

      “Cho tới khi Villiers thay đổi suy nghĩ của con. Mẹ thấy là mọi quý ông đều có lỗi lầm. Mẹ cần phải khắc sâu vào đầu ta là bao giờ được đề cập đến lũ trẻ đó khi có mặt con hoặc mẹ thêm lần nào nữa.”

      “Villiers phải là người thay đổi suy nghĩ của con.”

      “Bất kể nó là gì, mẹ hiểu vì sao việc thay đổi này lại khiến con ăn mặc như con chìa vôi trơ trẽn”, mẹ , quay lại chủ đề cũ.

      “Chìa vôi hả mẹ?”

      “Con biết chính xác ý mẹ là gì mà!”

      Eleanor mỉm cười với hình ảnh của mình trong gương.“Con thích từ đó”, thử lắc hông.“Và quan trọng hơn, Villiers thích con trông thế này.”

      “Đúng là ta cầu hôn con ngay lập tức.”

      “Đó chính là bằng chứng, mẹ ạ”, Eleanor , vui vẻ lờ tịt . may thay, Villiers chẳng động đậy đến sợi tóc khi thấy biến đổi của . ta hẳn cũng nhận thấy son phần mặt , nhưng nó chắc chắn hề sưởi ấm trái tim ta khi cân nhắc đến cái cách ta lượn lờ quanh Lisette.

      Như thể đọc được suy nghĩ của , bà đẩy .“Mẹ nghĩ lại rồi, con nên quay lại phòng khách . Lisette vẫn như cũ nhưng con bé xinh đến nỗi bán đầu người ta khó mà nhận thấy.”

      “Lisette tội nghiệp”, Eleanor .

      Mẹ khịt mũi và lên cầu thang.

    2. jenniferHMP

      jenniferHMP Member

      Bài viết:
      85
      Được thích:
      26
      truyện này vẫn chưa update xong hả bạn? ở web cũ mình đọc đến chương 15 rồi mà. hic. cố lên nhé bạn. thanks

    3. yunafr

      yunafr Administrator Administrative

      Bài viết:
      191
      Được thích:
      1,520
      Type: Thuy Tran

      Chương 11


      Villiers cúi xuống nhìn con trai. Tobias, bị nguyền rủa nếu có ngày gọi cậu là Juby…Cậu ngồi sàn ném xương gỗ. Cậu bé có mái tóc đen như mun giống y hệt. phải cảnh báo trước với cậu về những sợi tóc trắng, chúng xuất khi vừa qua sinh nhật thứ mười tám.

      Ban đầu, khi còn bé, rất sợ tóc mình bạc trắng như con đà điểu. Rồi nhận ra tại phòng tranh công tước có bức chân dung của tổ tiên nhiều năm trước có mái tóc giống hệt mình. Cả khuôn mặt cũng giống hệt. Ông ta trông như gã con hoang mắt lạnh lùng hung ác, vậy nên Villiers cũng chẳng có chút ảo tưởng nào về bộ mặt của chính mình.

      Cái ý nghĩ là Tobias mang mái tóc và đôi mắt của mình khiến Villiers có cảm giác kỳ cục.

      Lisette ngẩng lên và trao cho nụ cười rạng rỡ mà dường như vẫn dùng để chào đón tất cả mọi người. từng gặp rất nhiều phụ nữ xinh đẹp…Hôn thê cũ của , Roberta, rất kiều nhưng Lisette đẹp đến lạ thường. trông như nữ thần trinh bạch vui tươi.

      “Ngồi xuống cùng bọn tôi ”, ta , ra hiệu bên dưới sàn. ngồi giữa lớp lụa sáng lấp lánh, trông như bông hoa. sảng khoái khi được người chẳng hề quan tâm đến quy tắc, đối ngược hẳn với nữ công tước Montague, người phụ nữa mà đích thân đề cử là người mà mình muốn chào mời vào gia đình nhất.

      “Tôi chờ tiểu thư Eleanor hộ tống mẹ ấy về”, .

      Lisette khẽ nhún vai đầy quyến rũ. Có vẻ như ta quên mất Eleanor.

      Nhìn bề ngoài thấy Eleanor - người ràng là sắp cưới – quyết định nổi loạn, nhưng lòng tin rằng quyết định cưới mình. chỉ tuyên bố như vậy để làm mẹ mình im lặng.

      thể nghĩ ra phụ nữ nào khác khắp nước này dám thông báo về việc đính hôn của mình mà chờ cầu hôn nữa.

      Eleanor quay lại phòng. Nếu Lisette sáng rực rỡ như vàng nguyên chất Eleanor lại có đôi môi đỏ rực và vẻ khiêu khích của vũ công Hồi giáo người , nếu có ai như thế tồn tại.
      lời, ngồi phịch xuống cạnh Anne sàn.Khung váy lót của quá rộng cho cái hành động ngồi xuống sàn mất phẩm giá đó. bên váy bật ngược lên và thoáng thấy mắt cá chân mảnh mai, ngọt ngào trước khi dập chiếc váy xuống.

      “Tôi vừa định hỏi xem liệu tôi có thể mời ngồi xuống ghế hay ”, , chỉ vì niềm vui được thấy quắc mắt với mình.

      Mắt đen như điếm sành điệu.Nhưng được dạy dỗ để trở thành nữ công tước, và vì thế ngồi thẳng đờ, dù cho ngồi sàn. điếm công tước, chính là thế. nữ công tước phóng đãng.Bất kể là gì, cơ thể phản ứng với những tín hiệu của như thể ở trong nhà thổ, dù cũng chưa từng vào những chỗ như thế bao giờ cả.

      có lẽ nên tham gia với nhóm người sàn, nhưng ghét những hành vi thiếu nghi thức như vậy. Và cũng tin vào kỹ năng quả gia của Popper.

      “Mọi người làm gì ngoài ném xương và cố bắt bóng?”, Eleanor hỏi. cầm bóng trong tay và có vẻ bắt được nó cách dễ dàng.

      “Juby bảo rằng cậu bé và các cậu nhóc khác đả tự định ra luật lệ riêng”, Lisette . “Tôi thấy có lý do gì chúng ta phải làm đúng nguyên tắc hết. Tôi muốn thử cưỡi voi.”

      Cưỡi voi? Villiers thấy ràng là lỡ mất phần quan trọng trong cuộc trò chuyện. đáng tiếc vì máu của sôi râm ran, tất cả vì đôi môi căng mọng của Eleanor. Nó làm nghĩ tới việc đưa lên giường.

      Eleanor là nhắn với cá tính mạnh mẽ, ăn sắc bén, hẳn rồi trở nên giống hệt mẹ . Vì nếu điều đó chưa đủ để dọa gã đàn ông phát sợ chẳng gì có thể làm được thế nữa.

      “Joby!”, Eleanor với Tobias. “Cái tên đó làm cháu nghe giống như viên kẹo mật vậy.”

      Villiers phải ngăn mình phì cười. Có thể ăn sắc bén đấy nhưng là người có cùng ý kiến với . Công tước kéo cái ghế về chỗ mình và ngồi xuống phía sau con trai.

      Eleanor thoáng nhìn .“Vì sao ngài được ngồi ghế trong khi chúng tôi ngồi sàn?”

      “Các chọn ngồi xuống đó đấy chứ”, cách thân thiện.“Tôi chọn ngồi cùng các .”

      “Ngài là cứng nhắc, Leopold!”, Lisette cười. vòng tay quanh người Tobias. “Chúng tôi thích ngồi sàn, đúng ?”

      Tobias nhích ra. Thằng bé đủ lớn, hay đủ bé để muốn được ôm. Nhưng dễ chịu khi thấy tỏ ra quyến rũ với thằng bé đến thế nào. ràng là, Lisette hoàn toàn bị tác động bởi hoàn cảnh chào đời của Tobias. Bằng niềm vui chân mang đến cuộc sống hằng ngày của mình.

      Lúc này đây cười và vỗ tay tán thưởng cái cách Tobias đỡ các đốt xương bằng mu bàn tay.

      Sau năm sáu phút Lisette bị loại khỏi trò chơi và cả Anne cũng vậy, dù thực tế là Anne tự mình bỏ chơi. châm điếu thuốc lá và dựa vào chân ghế của Villiers, thổi các vòng khói lên trần nhà.

      “Trò này chán quá ”, Lisette , ngẩng lên nhìn với cái bĩu môi xinh xắn.

      “Villiers”, Eleanor mà thậm chí còn chẳng thèm liếc lấy cái, “Lisette muốn làm việc khác.”

      biến thành mẹ mình nếu coi chừng đấy.Tuy vậy, vẫn giúp Lisette đứng dậy, nhận thấy cũng mềm mại như vẻ ngoài. “ có cả dãy nhạc khí ở bức tường đằng kia”, nhận xét.

      Mắt sáng lên ngay lập tức. “Tôi học chơi tất cả chúng đấy, tôi tôn thờ nhạc!”

      Mẹ cũng nhạc và từng dành nhiều giờ liền chơi đàn Cembalo trong phòng khách. mỉm cười với Lisette, tưởng tượng con họ như thế nào. Nét thanh tú vàng óng ả bì đắp cho vẻ u, hung tàn của .

      có nghĩa là Tobias trông xấu xí, nhưng phải thừa nhận là con Violet của - chậc, con bé phải là bông violet. bé có nét gồ ghề kỳ cục và cái cằm lớn. chưa biết mình gả bằng cách nào nữa, nhưng đoán chừng có đủ tiền là làm được điều đó thôi.

      Và có lẽ Lisette dạy Violet cách để trở nên duyên dáng và hạnh phúc.Lisette càng xinh hơn bởi luôn hết sức vui vẻ.

      liếc nhìn Eleanor, chau mày nhìn Tobias. cũng có thể vận dụng bài học đó đấy.Tuy vậy, lý trí cho biết là Tobias quan tâm đến vài ánh mắt cau có. , sau những ngược đãi mà cậu phải chịu dưới bàn tay Grindel.

      Tay Villiers tự động nắm chặt lại. đấm ngã ta, mang toàn bộ lũ nhóc , rồi chuyện với thẩm phán phố Bow mà quen. Giờ Grindel ở tù mãn kiếp, nhưng dù vậy hằng đêm vẫn mất ngủ jgi nghĩ đến việc chưa rứt được đầu gã khốn đó khỏi cơ thể.

      “Leopold!”, Lisette gọi cách kiều. “Ngài giúp tôi lấy cái đàn Luýt này xuống chứ?”

      Thường vô cùng khó chịu khi có bất kỳ ai dám liều lĩnh gọi tên mình.Tuy vậy bằng cách nào đó, Lisette tước bỏ mị chỉ trích của .Nó là nhận thức thú vị giúp củng cố những suy tính cho tương lai.

      Qua khóe mắt, Eleanor thấy Villiers lon ton chạy theo Lisette, nhưng chẳng thèm nhìn khinh miệt nữa. Dù chẳng hề nhận ra nhưng vẻ tôn thờ thảm hại dành cho Lisette trong mắt tự lên tất cả.

      Thay vào đó, khom lưng và quan sát trò chơi như chim ưng để đảm bảo Tobias cố giấu khúc xương nào trong lòng bàn tay. bắt quả tang cậu giấu đốt dướichân và đốt khác trong ống tay áo rồi.

      Bên kia phòng, Lisette bắt đầu chơi đàn. Lisette có giọng hát như thiên thần và ngay lúc này giống quý hoàn hảo hơn bao giờ hết. Đó là điều đáng thương ở Lisette: ta hề diễn kịch. ta là quý và chỉ đơn giản là vậy.

      Với chút nỗ lực, Eleanor gạt Villiers và Lisette ra khỏi tâm trí. Vào lúc này chỉ muốn đánh bại phiên bản thu của Villiers với tính khí nóng nảy, hư đốn này. Ở cậu có gì đó khiến thích. Thứ nhất là cậu hoàn toàn run sợ trước ánh mắt trợn trừng của mẹ .

      Họ hòa nhau khi bước vào ván cuối.Cậu kết thúc hoàn hào vòng. phản công. Họ chuyển sang ném tay trái. May thay, ra thuận tay trái. Cậu kết thúc vòng hoàn hải khác và lần nữa chơi ngang ngửa. Cậu chuyển về tay phải nhưng vì đôi chút bất lợi của ngón tay út bị cong. Cuối cùng cậu đỡ trượt. Đến lượt .

      ném bóng, bắt bóng và sáu mẩu xương trượt êm ru vào dưới chân váy xòe rộng. nắm chặt tay lại để giữ các đốt xương.

      thắng!”, Tobias kêu lên, trông rất sốc. “Nhưng cháu chưa từng thua.”

      tận hưởng khoảnh khắc chiến thắng.“Có khả năng là vì trước giờ cháu chưa từng đấu với phụ nữ.”

      nghĩ con chơi trò đốt xương giỏi hơn con trai sao?”, trước đây từng nhìn thấy cái cằm hếch lên như thế. Villiers có cái kiểu đó.Mà ra, mọi cậu con trai đều thế khi họ đối mặt với thực tế mấy dễ chịu.

      giỏi hơn cháu”, chỉ ra.“Vì sao hai người chúng ta thể đại diện cho giới tính của mình nhỉ?”

      Cậu nghĩ ngợi về cách đó.“Trước đây cháu từng chơi với rất nhiều đứa con ”, cậu tuyên bố.“Và cháu toàn thắng.”

      “Trèo cao ngã đau”, . Và rồi mủi lòng, cười toe toét với cậu bé. “ ăn gian.”

      “Gì cơ?”, giọng cậu đột nhiên hạ xuống cả quãng , với ngỡ ngàng trong giọng, trở nên giống hệt giọng trầm tĩnh của cha mình.

      gạt váy ra và cho cậu xem những đốt xương bị giấu.“Cháu lúc nào cũng phải đếm số xương khi có người tuyên bố chiến thắng.”

      “Cháu lúc nào chả đếm số xương!”, cậu bé kêu lên. “Và thường là thế. Nhưng quý cơ mà!”, giọng cậu từ cao hạ xuống thấp. ngày nào đó cậu mang giọng trầm mượt như nhung của cha mình.

      “Sai lầm của cháu thôi”, hớn hở. “ ăn gian…Nhưng vẫn thắng. Cháu cố ăn gian và thua. Khi quyết định chơi ăn gian, thắng vì cháu bắt quả tang được.”

      Tobias nheo mắt lại.“ quý kỳ lạ.”

      “Rất kỳ lạ”, Villiers từ vai .

      “Tôi nghĩ Eleanor kỳ lạ từ hồi bọn tôi còn trong phòng trẻ”, Anne cười. Giọng hơi ngà ngà say.

      “Tobias”, Eleanor , lờ họ .“Cháu nghĩ cháu có đủ khỏe để kéo dậy ?”

      Cậu bật người dậy. “ đâu có to lắm”, đoán chừng là cậu thấy thích mình, sau khi chơi ăn gian. Đàn ông kỳ lạ, bất kể tuổi tác thế nào.“ hoặc hai tháng nữa thôi là cháu cao hơn rồi.”

      “Cháu khoác lác hệt như con chó của vậy”, .Cậu đạ xoay xở để kéo đứng dậy.Eleanor vuốt váy để chúng trùm qua hai khung váy của .

      Cậu thầm ước được ra là điên rồi, chó khoác lác, nên giải tỏa bức bối ấy giùm cậu. “Con chó Hàu của kẻ khoác lác kinh khủng.”

      “Nó khoác lác về cái gì chứ?”, Tobias hỏi.

      “Thứ nhất là về cái đuôi.Nó đuôi mình.Vấn đề là nó thể nhìn thấy đuôi của mình vì quá béo.Nên nó cứ chạy vòng vòng, sủa ăng ẳng để khiến nhận ra cái đuôi đó mới quan trọng, xinh đẹp, và đặc biệt đến mức nào.”

      ràng là Tobias học thuộc bài được cười, bởi vì cậu chỉ nhìn với đôi mắt chăm chú tò mò khiến nhớ tới công tước. Nó khiến thấy muốn vỗ về cậu, việc đến là ngớ ngẩn.

      “Thứ hai, Hàu tự hào đến là lố bịch về khả năng bảo vệ .”

      “Bảo vệ ? bảo mẫu bảo cháu là nó chỉ to bằng chú lợn con.”

      phải thừa nhận rằng so sánh đó cũng có tương đồng nhất định. Nhưng ý của là nó nghĩ mình rất hung dữ. Nó thích giả vờ là các vỉ lò sưởi chuẩn bị tấn công .Nó bò tới gần, tấn công chúng cách man rợ, và cứu tính mạng .”

      Tobias do dự.

      biết…Cháu muốn cho biết rằng Hàu phải là con chó sáng dạ cho lắm”, Eleanor , thở dài.

      Tobias gần như mỉm cười.

      “Thứ ba là nó hết sức tự hào về pín của mình”, .

      Cậu cười toét miệng khi nghe thấy điều đó.“Cháu tưởng các quý chẳng bao giờ đề cập tới những thứ như thế.”

      ra đúng là , thường là thế.“Cháu cũng nghĩ là mình có thể đánh bại mọi phụ nữ chỉ đơn giản vì cháu có pín”, chỉ ra. “ kể đến là cháu nghĩ quý chơi ăn gian nên đếm số xương.”

      “Tôi hãi hùng quá”, Villiers dài giọng. “Hãi hùng”, quay sang nhìn con trai, mắt nghiêm túc đến mức Eleanor tự hỏi Tobias có biết đùa . “ ấy phải là quý , con trai à. Ta phải tìm nữ công tước khác thôi.”

      “Hàu có cái pín nhất cháu có thể tưởng tượng ra”, Eleanor , liếc nhìn Villiers chỉ để thể có thể tưởng tượng thứ gì đó hơn.“Gần bằng cây củ cải chứ chẳng phải thứ gì đáng tự hào.”

      Tobias khúc khích, giống như đứa trẻ bình thường.

      “Nhưng khi nó bắt đầu vẫy vẫy cái đó khắp nơi”, , nhấp thêm ngụm rượu rum-pân.“Cháu nghĩ nó là pín hoàng gia.”

      “Nó làm gì với cái đó?”, Tobias hỏi. Nghe giọng thằng bé như trẻ hơn đến năm tuổi so với lúc nó mới bước vào phòng.

      “Chậc, ghét phải kể chuyện này lắm, bởi vì nó làm xấu hình ảnh của Hàu trong mắt cháu”, Eleanor .“Nhưng nó thích Peter, trong những người hầu nam của bọn , thích cách khá bất thường. đúng hơn đối tượng đam mê của nó là chân của Peter.”

      Ai mà nghĩ được điều đó cơ chứ? Cha và con trai cười giống hệt nhau.

      Eleanor uống nốt cốc rượu của mình, ngẫm nghĩ tính hài hước của đàn ông mới là dễ đoán làm sao.Tobias phản ứng hệt như trai của khi ở cùng độ tuổi.Dừng như tâm hồn đàn ông ngừng trưởng thành ở cái tuổi đó.

      Công tước Villiers.Tuổi mười ba, tiến đến…bốn mươi.

      Đúng là điển hình.

    4. yunafr

      yunafr Administrator Administrative

      Bài viết:
      191
      Được thích:
      1,520
      Type: Thuy Tran


      Chương 12


      Tới khi điền chủ Thestle và gia đình xuất Tobias được đưa về phòng trẻ, và toàn bộ mọi người đều uống hết bà cốc rượu rum-pân. Villiers thể chút dấu hiệu say xỉn nào, nhưng Anne lại hơi lảo đảo.

      Eleanor tự hào rằng mình có thể uống được kha khá rượu vang, nhưng khi dần nhận thấy rằng rum-pân giống vang. Đầu quay mòng mòng và phải kìm lại cảm giác bốc đồng muốn cười toe toét.

      May thay, mẹ xuất trở lại và đảm nhận vai trò chủ nhà khi Lisette thậm chí còn chẳng thèm đứng dậy chào đón vị điền chủ. Lisette ngồi cái ghế cạnh Eleanor, trò chuyện mà gần như thèm thở, suốt hai mươi phút. đúng là, Eleanor nghĩ ngợi cách đa cảm, Lisette bị giới thượng lưu hiểu lầm ghê gớm. Gần như lúc nào ta chuyện cũng dễ hiểu mà.

      “Lisette”, Eleanor , cắt ngang. “Chị định ngày nào đó lấy chồng sao?”

      “Tất nhiên là chị có kế hoạch cưới chồng. Chị đính hôn, em chưa biết điều ấy sao?”

      Eleanor ngồi thẳng dậy. “Chị đính hôn sao? Với ai?”

      trai của Roland”, Lisette , vẫy tay chào ngài điền chủ và con trai ông ta. “Cha chị và cha ta sắp xếp cuộc hôn nhân ấy nhiều năm trước. ấy tên là Lancelot.”

      Việc đính ước hẳn được sắp xếp khi cả hai vẫn còn nằm nôi, dựa vào cái vẻ lịch ngượng ngùng mà vị điền chủ gật đầu về hướng Lisette. “Roland và Lancelot… ngạc nhiên khi Roland trở thành nhà thơ. Lancelot đâu?”

      “Mấy năm trước ấy lên đường du lịch”, Lisette với vẻ thờ ơ. “Khi ấy quay lại chị nghĩ là bọn chị cưới. Chị khá thoải mái với hoàn cảnh tại. Hoặc nếu chị gặp người mà chị thích hơn Lancelot, chị cưới ấy. Điền chủ chắc cũng chẳng bận tâm đâu.”

      “Chị nghĩ gì về việc cưới Villiers, ví dụ thế?”

      “Villiers?”, Lisette dường như quên mất ta là ai nên Eleanor chỉ tay về phía công tước. đứng quay lưng về phía họ, trò chuyện với Anne. biết vì sao Anne lại mê mẩn vai đến vậy. thích đùi hơn. Các cơ bắp của quá thể phi đạo đức, nhìn cái cách chúng kéo căng lớp vải quần của mà xem.

      “À, Leopold”, Lisette . “Chị tưởng em quyết định cưới ta, Eleanor. Chị chắc chắn là lúc nãy em như vậy.”

      ấy hỏi cưới em mà”, Eleanor tự vệ.

      sao? Khi đó ấy trông ngạc nhiên lắm”, chẳng có đến chút xíu chỉ trích trong giọng Lisette. ràng, nếu ta muốn cưới ai đó, ta chỉ cần tuyên bố luôn về lễ cưới sắp đến là đủ. “, chị muốn cưới Leopold.”

      Eleanor cảm thấy cả người. Chậc, tất nhiên thấy nhõm là phải khi mất trí tuyên bố ý định kết hôn với Villiers, dù rằng rút lui nếu Lisette có cảm tình mạnh mẽ với công tước. Có lẽ thế.

      ấy có mái tóc đáng ”, Lisette . “Chị chưa từng nghĩ về ấy với tư cách người chồng”, ta nghiêng đầu sang bên và nhìn chăm chú.

      “Vì sao chị lại nghiêng đầu?”

      “Con người rất thú vị khi được nhìn nghiêng”, ta . “Cứ lấy Leopold là ví dụ. Mũi ấy thậm chí còn to hơn khi nhìn nghiêng.”

      Eleanor nghiêng đầu nhưng bị đổ sang bên nên nhanh chóng ngồi thẳng lại. Hẳn là do sâm-panh hòa cùng rum-pân tạo nên.

      “Chị phiền lòng nếu cưới Leopold”, Lisette tiếp tục. “Leopold và Lisette nghe khá hay khi cùng nhau. Gần bằng Lancelot và Lisette. Quan trọng hơn, chiều nay ấy cứu chị thoát khỏi con chó khá dữ”, ta nhìn Eleanor. “Em nghe về chuyện xảy ra với chị chưa nhỉ?”

      Eleanor gượng cười. “Đó là chú chó của em, nhớ chị ?”

      Lisette chớp mắt. “À, tất nhiên là thế!”, nụ cười của ta hơi gượng gạo. “Chị sợ chó từ khi chị bọ con chó lai tấn công ở sân làng. Nó to gần bằng con sói, đói gần chết. Dân làng phải bắn nó đấy.”

      “Chuyện đó hẳn phải khủng khiếp lắm”, Eleanor lãnh đạm .

      “Nhưng đó đâu phải là chuyện chúng ta . Chúng ta chuyện cưới Villiers mà. Em biết , chị cân nhắc về chuyện đó cách nghiêm túc. Cám ơn em vì gợi ý. Đôi khi Marguerite của chị phiền nhiễu kinh lên được. Em có biết là bọn chị gần như chẳng bao giờ có khách ? Chị cho là nhà em lúc nào cũng có người tới thăm, đúng nào?”

      “Tùy lúc.”

      “Chị cảm thấy như thể linh hồn mình bị giam giữ nơi đâu vậy”, ta vung tay và làm ly của Eleanor rơi xuống sàn.

      “Ôi trời, hẳn là đến lúc ăn tối rồi”, ta , liếc nhìn chỗ rượu bị đánh đổ. “Chị báo Popper là ông ta nên rung chuông ngay lập tức. Ăn tối thôi!”, ta cất tiếng gọi và vẫy tay với cả phòng.

      Tất cả đều ngẩng lên. Mẹ Eleanor ràng là tận hưởng cuộc chuyện trò dễ chịu với vợ ngài điền chủ.

      “Đến giờ ăn rồi”, Lisette vui vẻ. “Eleanor trở nên ngà ngà say và vừa làm rơi ly rượu của mình.”

      Eleanor nhanh chóng ngồi thẳng lưng dậy và cố ra vẻ tỉnh táo.

      “Vì Popper có ở đây, tôi bảo người hầu vậy”, Lisette . ta lao ra cửa và giây sau họ nghe tiếng bữa tối được mang lên.

      “Tiểu thư Lisette vô cùng tự nhiên”, Villiers , xuất bên cạnh Eleanor. Giọng ta có nhiều vẻ ngưỡng mộ hơn mong muốn.

      ấy luôn có phẩm chất đó”, Eleanor .

      “Chúng ta dành quá nhiều thời gian cho các phong tục và lễ nghi”, ta trầm ngâm.

      Lễ nghi chắc chắn phải thế mạnh của Lisette, nhưng Eleanor lặng thinh.

      Điền chủ Thestle là người đàn ông cao gầy, ông ta rắc phấn lên tóc dày đến mức những hạt phấn cứ liên tục rụng lên vai rồi trượt xuống sàn, như thể chúng dọc sườn núi. Ông ta mang đôi mắt u sầu làm Eleanor liên tưởng tới Hàu sau khi thể kiềm chế được “nỗi buồn” rồi bị ăn mắng. Bà vợ thậm chí còn cao hơn cả ông ta và chắc chắn là có đôi vai rộng hơn.

      Lạ thay, hai bậc phụ huynh tầm thường đó lại sinh ra cậu con trai đẹp ngỡ ngàng. Với nụ cười rạng rỡ, Lisette giới thiệu Eleanor với ngài Roland. “Tiểu thư Eleanor, chị biết rằng em rất vui khi gặp Roland. Hay Roly-Poly (1), như bọn chị hay gọi ấy. Roly, vui lòng hộ tống tiểu thư Eleanor về ghế ngồi được chứ?”


      (1)Roly-Poly: Dùng chỉ những người béo, tròn, lùn.


      Ngài Roland ràng là muốn ai đó nhắc lại biệt danh của mình, ta nhìn Lisette với vẻ căm ghét khinh bỉ mà người ta dành cho con rắn hổ mang có độc. Chắc chắn là Eleanor hiểu được cảm xúc đó. nhớ lại mình căm ghét những chuyến chơi mùa hé tới điền trang Knole nhiều đến thế nào, trước khi mẹ Lisette mất và hai gia đình trở nên xa cách.

      Năm phút sau cảm thấy đỡ hơn nhiều. Roland nhìn bằng cặp mắt lạnh lùng khiến cảm giác như ta thầm cười nhạo mình. Lisette đúng về cái mũi La Mã của Roland, nhưng ta quên mô tả cái mũi của ta đẹp đến mức nào khi kèm với bờ môi dưới sâu và cái cằm mạnh mẽ.Cằm Hy Lạp, phải ta thế sao?

      Bất kể nó là cằm kiểu gì đều thích. Và Roland hình như cũng thích . Họ tìm được bao nhiêu là chủ đề trò chuyện hấp dẫn đến mức phải tự nhắc mình quay và hỏi điền chủ thêm vài câu hỏi về lũ chim là tổ gác chuông nhà thờ.

      ngưỡng mộ trong mắt Roland dễ chịu. “Tôi hết sức ngạc nhiên khi trước đây chưa từng gặp em”, ta .

      “Tôi thấy Almack(2) buồn tẻ”, Eleanor , lờ tịt là thứ tư nào cũng ở đó trong suốt mùa vụ hội vừa qua. ai từng gặp Eleanor vào tháng Tư có thể nhận ra lúc này. “Quá nhạt nhẽo…Toàn người cũ, và ai cũng cố gắng cư xử tốt nhất.”


      (2)Almack: Tên câu lạc bộ ở Luân Đôn thời đó.


      “Tôi hiểu điều em muốn ”, Roland , nhìn cách khá e thẹn. ta có hàng lông mi đẹp. nhận thấy chúng dày như của Villiers nhưng dài và cong. “Em tiêu khiển cho bản thân bằng cách nào, tiểu thư Eleanor?”, ta chợt nhận ra mình vừa gì và đỏ ửng cả mặt. “Tôi chắc chắn mình ra điều đó với ý đứng đắn.”

      Anne đáp lại ta từ bên kia bàn, hành động vi phạm lễ giáo, nhưng đây chỉ là bữa tiệc tối. “Eleanor là việc mà mọi phụ nữ khác làm để giải trí.”

      Villiers liếc nhìn Eleanor và có thể thấy ánh cười trong mắt . Anne ràng là có xu hướng xấu sau khi uống cả đống rum-pân, chưa lễ đến rượu sâm-panh. Popper dường như quyết định rằng cách tốt nhất để sống sót qua bữa tối là khiến các vị khách mời say mềm.

      “Và nó là gì?”, Roland hỏi, trông mê mẩn cách đáng .

      Eleanor mỉm cười với ta. Roland tươi trẻ và ngọt ngào như trái đào mới chín. Dù chắc phải lớn tuổi hơn ta vẫn có vẻ trẻ trung hơn. ta trông giống người dễ dàng sa vào lưới tình.

      “Tất nhiên là chúng tôi quan sát đàn ông rồi”, Anne vừa vừa nấc tiếng , quý phái. “Đàn ông thú vị để đâu cho hết.”

      Eleanor khám phá ra rằng nếu đưa người về phía Roland mắt ta lướt xuống ngực như thể ngăn nổi mình làm vậy. Và khi Roland ngẩng lên trong sâu thẳm ánh mắt của ta có điều gì đó khiến bồn chồn ghế.

      “Tôi tưởng tượng nổi lý do khiến em chưa kết hôn”, ta , hạ thấp giọng dưới tiếng trò chuyện rì rầm.

      Trong khắc nao núng. Nếu thú nhận nguyên tắc chỉ cưới công tước của mình, giống đứa ngốc hợm hĩnh. Mặc khác, nếu thú nhận hôn ước mơ hồ với Villiers phải ngừng tán tỉnh. Thay vì quyết định tiết lộ hay giấu diếm, chuyển chủ đề về phía Roland. “Ngài làm gì để giải trí vậy, thưa ngài?”

      “Tôi sáng tác. Cả ngày lẫn đêm, tôi sáng tác thơ”, ta lại nhìn vào mắt , cách thẳng thắng. “Tôi cảm thấy như thể chúng ta nhất định gặp nhau rất nhiều lần trong đời rồi, tiểu thư Eleanor.”

      Tim lỡ nhịp trước vẻ mãnh liệt dữ dội trong ánh mắt ta. “À…Tôi hy vọng thế.”

      “Tôi sáng tác thơ”, ta lặp lại. lọn tóc đen xõa xuống mắt và ta hất nó ra sau. “Em bao giờ đọc những vần thơ của Richard Barnfield chưa?”

      “Tôi đọc nhiều thơ”, thú nhận. “Vào lúc này tôi đọc được nửa tập thơ trữ tình của Shakepeare, nhưng thấy chúng tiến triển chậm chạp.”

      Roland cầm cốc rượu sâm-panh của Eleanor lên và cúi người sát vào . “Shakepear cũng rất hay, nhưng tất nhiên tác phẩm của ông ấy rất lỗi thời. Tôi thích dòng thơ tượng hình hơn nhiều. Môi nàng như những cánh hồng đỏ thắm lững lờ trôi chiếc cốc này…Và để lại vị nho ngọt ngào.”

      dễ thương”, như hụt hơi. “ viết nó ngay vừa xong đó sao?”

      ta cười với , nụ cười đó thậm chí còn hấp dẫn hơn ánh mắt chăm chú của ta. “Tôi phải dối em về điều đó mất, nhưng tôi lại muốn dối em, bao giờ”, ta đưa ly rượu. “Nếm xem. Mật ong từ những con ong vùng Hyblea, uống cùng với loại rượu này, rất đắng.”

      “Hyblea là nơi nào vậy?”, đó là Villiers, từ bên kia bàn cách thô lỗ hệt như Anne vừa nãy.

      Eleanor chớp mắt nhìn ta. nằm gọn trong cái lưới được dệt bằng những vần thơ của Roland. Điều cuối cùng muốn là cuộc thảo luận về địa lý. cau mày và quay lại với chàng thi sĩ. “Hãy đọc nốt bài thơ cho tôi nghe .”

      “Tôi sợ rằng phần còn lại của bài thơ phù hợp để đọc bàn ăn tối”, ta với cái liếc mắt dưới hàng lông mi. ta đặt ngón tay vào trong cổ tay của . “Mạch máu xanh này nối thẳng với tim em đấy, tiểu thư Eleanor.”

      “Tôi muốn được nghe nốt bài thơ đó lắm”, , giọng thấp xuống chỉ như lời thầm.

      “Tôi cũng vậy”, Villiers chen vào.

      trừng mắt với . Villiers biết thế nào là cuộc trò chuyện riêng tư hay sao? Nhưng giờ mọi người đều nhìn về cuối bàn. Roland vội rút ngón tay về như thể làm ta bị bỏng. Cả người run lên vì giận dữ.

      “Nó là đoạn trong phiên bản Romeo và Juliet do tôi viết”, Roland . “Tôi chia sẻ thêm, thường mọi người thấy thơ ca nhạt nhẽo. Chắc chắn là gia đình tôi vẫn rằng những bài thơ của tôi buồn tẻ.”

      “Quá hoa mỹ, theo ý tôi”, cha ta . “Tất nhiên nó cũng được in vài bài. Nó chỉ là đứa lêu lỏng chẳng có gì hay ho để làm.”

      “Được in sao?”, nữ công tước , giọng bà thấm đậm vẻ khinh bỉ.

      “Dường như bà hiểu biết mấy về thế giới văn chương nhỉ?”, vị điền chủ bảo bà. “Bài thơ của những người giỏi nhất mới được in đấy, có gì xấu hổ về điều đó hết. Việc đáng xấu hổ là có tác phẩm nào được in.”

      “Hừm”, lệnh bà đáp lại.

      “Thực ra, năm ngoái con trai tôi được phong hiệp sĩ nhờ nghiệp thơ ca của nó đấy”, vị điền chủ , phồng ngực lên.

      người hát rong xuất sắc”, Villiers . Lời bình luận của trầm xuống cách hoàn hảo để khiến người ta phân biệt được đó là lời khen hay sỉ nhục.

      “Khi chúng ta mất hoàng tử Octavius cách bi thương vào năm ngoái”, vị điền chủ tiếp tục, “Roland viết đoạn thơ cảm động để tưởng nhớ ngài. rất tuyệt vời và chính hoàng đế cũng nghĩ vậy. Người cảm thấy như thể nó nâng đỡ mình trong thời kỳ buồn khổ và triệu thằng bé tới cung điện Buckingham, phong tước cho thằng bé ngay tại đó.”

      Đôi mắt cụp xuống của Roland có lẽ là hơi quá khúm núm khiến Eleanor thích nó như trước, nhưng nghĩ thế có lẽ do bản tính thích châm biếm, độc ác của mình lại trỗi dậy, và Anna nhắc cần phải uốn nắn cái tính khí ấy. May thay, sâm-panh có tác dụng thư giãn.

      “Chà, vậy cùng nghe đoạn thơ nào”, mẹ Eleanor cho phép, bằng tông giọng ấm áp hơn lúc trước khá nhiều. “ phải bài thơ dành cho công chúa Amelia. Ta chịu nổi cảm giác buồn bã. Vui lòng đọc bài thơ nào đó thú vị hơn nhé.”

      “Đây là đoạn tả lúc Romeo hứa trèo lên cửa sổ của Juliet”, Roland . ta đặt bàn tay phải sang bên và nó chạm khẽ vào Eleanor. “Juliet bảo chàng hãy đến trước khi con chim chiền chiện cất tiếng ca chói tai đánh thức thế giới của những kẻ mộng mị. Và Romeo hứa trèo lên ban công của nàng với cái thang được tạo nên từ lụa đỏ và đính ngọc trai.”

      Ngón tay ta khẽ vuốt ve cổ tay Eleanor.

      “Thế thôi sao?”, thoáng sau nữ công tước .

      “Đó là tất cả những gì tôi nhớ được”, Roland .

      “Ái chà, ta thích ý tưởng cái thang đính hạt trai”, nữ công tước tuyên bố. “Ta có cái mũ đỏ được đính ngọc trai có lẽ khá tương đồng với ý tưởng đó”, bà quay sang với điền chủ. “Ngài lo lắng là những đoạn thơ về lụa đỏ và ngọc trai khiến con trai ngài nghe cứ như thợ may sao?”

      “Nó là thằng bé thông minh”, điền chủ , tự hào trong giọng ông. “Nó chưa từng khiến tôi phải lo lắng đến giây.”

      “Chậc, tôi chẳng thể tán dương con mình như vậy”, bà , liếc xuống cuối bàn. “Eleanor, mặt con hồng quá đấy. Con uống bao nhiêu sâm-panh rồi hả?”

      nhiều bằng con”, Anna vui vẻ . nhìn Lisette. “Chị , chị nghĩ bây giờ mình có thể đứng dậy để bọn em có thể rời bàn trước khi lả xuống gầm bàn sao?”

      “Ôi! Mọi người chờ chị sao?”, Lisette . “Chúa ơi, chị ăn mới chậm làm sao. Chị ăn như con chim ấy”, ta cắn thêm miếng nữa.

      Villiers mỉm cười nhìn ta. “ con chim hết sức duyên dáng thưa tiểu thư của tôi.”

      Eleanor quay lại với Roland. “Bài thơ đó rất hay.”

      ra nó hay lắm đâu”, ta nháy mắt với . “Tôi thậm chí còn chẳng cố xuất bản nó trong trạng thái thời nữa. Quá hoa mỹ, như cha tôi .”

      “Có lẽ cây thang chỉ cần có lụa mà có ngọc trai”, Eleanor gợi ý. “Người ta hẳn nghĩ ngọc trai chỉ đắt đỏ đến tán gia bại sản mà còn dễ chịu gì khi giẫm dưới chân nữa.”

      “Tùy thuộc vào trọng lượng người leo cầu thang, chúng có thể còn bị nghiền nát”, Villiers , lại xen vào cuộc đối thoại của họ. “Romeo có phải là cái gã béo và thở hổn hển ? Hay là Hamlet nhỉ?”

      Roland nhìn chút thân thiện. “Những suy nghĩ thực tế như vậy có chỗ trong vùng đất văn chương.”

      “Tôi chỉ cố chỉ ra vấn đề logic mà thôi”, Villiers cách ngây thơ. “Sau cùng khi xưa Cleopatra thường giã vụn ngọc trai và đổ chúng vào rượu vang của bà. Dù chưa từng giẫm lên viên ngọc trai nào nhưng tôi vẫn chắc chắn rằng chúng bị nát vụn.”

      “À, tôi nghĩ vậy”, Lisette xen vào. “Tôi có cả đống ngọc trai và chúng hề bị nát.”

      “Nhưng chị giẫm lên chúng chưa?”, Eleanor hỏi.

      Lisette chăm chăm nhìn lúc lâu, ràng là tìm kiếm mảnh vụn ngọc trai nằm đâu đó trong tâm trí. “”, ta nhảy bật dậy. “Hãy thử xem!”

      Villiers cười lớn, ngẩng lên nhìn ta. “ đúng là độc nhất, tiểu thư Lisette ạ.”

      Eleanor cảm thấy môi mình mím lại. Liếc nhìn Roland, trong mắt ta có cái biểu cảm mà đoán là giống hệt mình.

      “Xin lỗi”, ta thầm với . “Tôi sống cạnh tiểu thư Lisette cả đời. Em có biết là trai tôi đính hôn với ấy ?”, gật đầu. “Theo lẽ tự nhiên, tất cả diễn ra khi họ còn nằm nôi và cha tôi phá sản nếu phải trả lại của hồi môn. Nên Lancelot bao giờ về nhà. sáu năm rồi chúng tôi gặp ấy. Thỉnh thoảng ấy có viết thư, hy vọng rằng ta bỏ trốn cùng người khác.”

      ta kéo ghế ra hộ . “Chúng ta sắp chứng kiến vài viên ngọc trai bị phá hủy.”

      Chốc lát sau tất cả đều vào phòng khách, ai cũng cầm tách trà và rồi hầu của Lisette xuất cùng chuỗi ngọc trai với vẻ mặt sầm sì phản đối. Người phụ nữ tội nghiệp đó thậm chí còn cố gắng can ngăn chủ của mình.

      Roland tới ngồi cạnh Eleanor, tự nhiên như thể họ quen biết nhau từ lâu. Khi ta ghé miệng sát vào tai . Eleanor có thể cảm thấy hơi thở của ta nhồn nhột cổ. “Nếu có người mang những viên ngọc trai ta biến thành tu sĩ cuồng loạn.”

      tu sĩ cuồng loạn là gì?”, , cười khúc khích.

      tên quái vật làm toàn bộ dân cư Ấn Độ khiếp sợ, theo tôi hiểu. Hoặc có lẽ là Thổ Nhĩ Kỳ. lòng mà , tôi chẳng biết lắm, nhưng tôi chắc chắn em có thể hình dung ra được.”

      “Chúng ta phải ngăn ấy lại”, Eleanor . “ ngớ ngẩn khi nghiền nát viên ngọc trai vì lý do như thế.”

      “Cứ xem cái cách ta làm công tước Villiers cười ”, Roland . “Tôi tin là ta khá mê ấy rồi. Nếu mang những viên ngọc trai em phá hủy cơ hội giúp ấy có cuộc hôn nhân để giải phóng trai tôi khỏi gông cùm đấy.”

      “Villiers cưới ấy đâu”, Eleanor .

      “À có đấy, tôi nghĩ là có. Em biết đấy, ta khá đẹp. Và kỳ cục là ta phải người xấu. ta chẳng biết được Lisette thế nào cho tới khi quá muộn. ta có sức hấp dẫn rất lớn.”

      “Tôi biết”, Eleanor , cảm thấy tội lỗi. “Và ấy có lúc rất vui vẻ.”

      “Đáng tiếc là sống cùng ta khủng khiếp.”

      Nữ công tước ràng nhận ra chuyện gì sắp xảy ra. Bà đặt cạch tách trà của mình xuống, nhỏm dậy khỏi ghế và giật chuỗi ngọc trai trước khi Lisette kịp phản ứng. “Có phải ta nên hiểu là cháu sắp nghiền nát chuỗi ngọc trai này ?”, bà bằng giọng uy nghiêm.

      “Chinch xác”, Lisette , vẫn vô tư hưởng hạnh phúc như thường lệ. “Lệnh bà, bác thấy đấy, chúng cháu băn khoăn biết nghiền nát viên ngọc trai khó đến mức độ nào. Công tước Villiers nghĩ rằng Roland giẫm vỡ viên ngọc trai dưới chân ấy. Nhưng cháu đồng ý. Hồi xưa ấy vừa béo vừa lùn nhưng ấy còn tròn lẳn như vậy nữa.”

      Eleanor quay sang cười toét miệng với Roland nhưng lông mày ta nhíu chặt lại và mặt tối sầm đầy giận dữ. Villiers, mặt khác, cười cách công khai. Đó là lần đầu tiên mình nghe thấy ta cười, chua chát nghĩ. Đúng ra mình phải biết có người bị cười nhạo chứ.

      Lisette chìa tay ra đòi chuỗi ngọc trai, nụ cười xinh xắn của ta thậm chí còn chẳng khép lại. Đó là phẩm chất mà Eleanor thấy ghen tị. Bởi vì Lisette chẳng bao giờ tưởng tượng ra các kế hoạch của mình bị phản đối cho nên hề chùn bước cho tới khi thời khắc ấy bao trùm ta.

      “Tuyệt đối ”, nữ công tước tuyên bố bằng giọng đáng sợ. “Ta từng thấy mẹ cháu đeo chuỗi ngọc trai này cả trăm lần rồi.”

      Lisette chớp mắt. “Mẹ chết rồi. Bây giờ bà chẳng còn quan tâm cháu làm gì với chúng.”

      “Ký ức về bà ấy chưa chết.”

      “Chúng là ngọc trai của cháu”, Lisette , môi dưới của ta run bần bật.

      “Tới rồi”, Roland lẩm bẩm.

      Eleanor thể chịu được việc phải chứng kiến những gì sắp đến. bật dậy và vội tới cạnh Lisette. “Bọn em chỉ muốn bảo đảm chuỗi ngọc trai của chị được nguyên vẹn thôi”, thuyết phục hết sức có thể.

      Nhưng mắt Lisette dần xuất những tia chớp hoang dã mà Eleanor vẫn nhớ. “Bà chống đối tôi!”, ta thét lên, đối đầu với nữ công tước.

      “Tất nhiên là thế!”, bà quát lại. “Mẹ cháu là trong những người bạn thân nhất của ta.”

      Eleanor chuẩn bị tinh thần.

      Villiers bưới tới và cầm lấy tay của Lisette. ta cứng người lại. “Lệnh bà hiểu đâu”, giọng u ám, lạnh lẽo, và đầy mê hoặc. “Khi mẹ mất, tôi cũng muốn đốt sạch quần áo, trang sức, khăn quàng của bà.”

      Lisette đứng đờ người, Eleanor quan sát thấy Lisette rũ bỏ giận dữ và mắt ta chuyển sang đau đớn thống khổ.

      “Tôi biết cảm thấy thế nào”, nốt.

      Môi Lisette run bần bật. “Tôi nhớ mẹ”, ta thào.

      Eleanor quay về chỗ.

      “Vì Chúa”, Roland vào tai . “ người quan sát ngây thơ hẳn nghĩ mẹ Lisette mới mất cách đây hai năm.”

      Nhưng Eleanor quan sát Villiers. “Tôi chắc là người ta có thể vượt qua cái chết của mẹ mình cách dễ dàng như thế”, dù dám chắc là Villiers có ý định bộc lộ nỗi tiếc thương khi đến chuyện đốt quần áo của mẹ mình. Có phần cảm xúc nào đó u ám hơn trong giọng .

      “Em có muốn nghe bài hát ?” Roland hỏi.

      “Gì cơ?”, Eleanor , nhận thấy những lọn tóc xoăn màu bạch kim của Lisette vừa chạm đúng vai Villiers. Họ trông tương đối nổi bật khi đứng cạnh nhau.

      Roland nhìn xuống , đôi mắt thi sĩ đen tuyền của ta rực sáng. “Đó là điểm chung của tôi và Lisette. Bọn tôi đều nhạc. Nếu tôi mượn cây đàn Luýt …”, ta hất đầu về phía bức tường đằng xa, “… ít nhất nó cũng tạm hoãn cảnh tượng mùi mẫn này lại. Dù theo quan điểm của tôi, những ngày tháng độc thân của Villiers chỉ còn được đếm đầu ngón tay. Và cả những ngày yên bình của ta cũng vậy, nhưng chúng ta đâu cần phải làm nhân chứng cho tấn bi kịch đó.”

      Eleanor nghĩ xem có nên thú nhận tình trạng đính hôn nửa vời của mình hay và quyết định là . Bên cạnh đó, Roland sải bước tới chỗ bức tường và kéo cây đàn xuống.

      ta gảy nốt nhạc rồi gọi. “Lisette, lại để cái này lạc điệu rồi!”

      ta nhảy ra khỏi lòng Villiers ngay khoảnh khắc thanh vang lên trong khí, vẻ u buồn rời bỏ ta như cái áo choàng bị vứt . “Hồi nãy tôi vừa chơi cây đàn đó mà”, ta , chạy tới cạnh ta.

      “Tôi cho là nó cũng chán lắm”, Roland , ngồi xuống, như thế dễ đáng đàn hơn.

      Mắt Lisette sáng rực vì hạnh phúc. “Cùng hát nào.”

      “Ta kiệt sức rồi”, nữ công tước tuyên bố.

      Bà về phòng với đôi lời tạm biệt ngắn ngủi dành cho điền chủ và vợ ông ta. quan tâm bà dành cho nhạc cũng chẳng nhiều hơn thơ ca là mấy. Hóa ra là phu nhân của điền chủ cũng có cùng quan điểm với bà, nên cặp đôi lớn tuổi rời , hứa cho xe quay lại đón con trai.

      Khi nhún gối chào tạm biệt, Eleanor chợt nhận thấy rằng nụ cười của điền chủThestle dường như bày tỏ hy vọng rằng con trai ông ta hôn phối tốt đẹp với mình. cảm thấy tỉnh táo lại đôi chút trước suy nghĩ ấy.

      “Đàn Luýt, trời ạ!”, Anna , ngồi vào chiếc ghế cạnh Eleanor mà Roland bỏ lại. “Người tình trung cổ của chị quá mùi mẫn đối với em. Em cảm giác như mình kẹt trong cơn ác mộng Shakepear vậy.”

      ly rượu anisette(3) chứ?”, Popper , giơ lên khay đựng những cái ly .


      (3)Anisette: Loại rượu màu với vị cam thảo, phổ biến ở Châu Âu, đặc biệt ở Tây Ban Nha.


      “Nếu tôi uống nó tôi ngủ gục ngay chỗ này”, Anna , đứng thẳng dậy. “, tôi về giường đây”, nhìn xuống Eleanor, nụ cười châm biếm nở môi . “Trò chơi tình đến là phức tạp nhỉ, chị đồng ý sao?”

      “Shakepear à?”, Eleanor hỏi.

      “Em nào biết”, Anna , lê thân về giường.

    5. yunafr

      yunafr Administrator Administrative

      Bài viết:
      191
      Được thích:
      1,520
      Type: Thuy Tran


      Chương 13


      Ôi, thích quá, những người già đều cả rồi”, Lisette hân hoan.“Ra hiên nhà bên ngoài hát .”

      phải chúng ta làm mọi người tỉnh giấc sao?”, Eleanor hỏi, nhấp ly rượu anisette của mình. Nó có vị rễ cam thảo, mạnh và ngọt, với hứa hẹn đầy khoái cảm.

      Tất nhiên, ai có thể phản đối Lisette. lát sau bốn người họ đều ra ngoài. Ánh sáng hắt ra từ thư viện, nhưng hiên nhà vẫn chìm trong bóng tối. khí ấm áp và phảng phất mùi hoa thảo đêm.

      Lisette mang ra thêm cây đàn khác và cùng ngồi với Roland, Eleanor ngồi xuống cái ghế dài mà và Anna ngồi lúc chiều.

      Villiers dựa người vào lan can bằng đá, nhưng khi Lisette và Roland cất giọng hát, đến ngồi cùng .

      Trong lúc họ chỉ lắng nghe. Đàn Luýt tạo ra thứ thanh run rẩy, như thể các nốt nhạc chưa kịp định hình trước khi trôi tuột . “Ai chuyện với tử thần chứ?”, Lisette hát, cao, trong, và hay tuyệt. “Đừng chuyện về tử thần”, Roland trả lời ta. mang giọng nam cao mượt mà như mật ong dệt quanh .“Tử thần làm gì trong ngôi nhà vui vẻ như thế chứ?”, họ song ca.

      Eleanor nhấp thêm ngụm rượu anisette và ngả đầu ra sau. Xa xa, đầu họ là các vì sao tỏa sáng như những chiếc khuy bạc áo gi-lê của chàng thích ăn diện.

      phải chúng rất đẹp sao?”, với Villiers.

      “Ngọc trai”, vắn tắc.“Bị nghiền nát để tạo thành các vì sao.”

      Co quay sang để nhìn vào mắt và mỉm cười.

      “Hãy để tử thần nơi khác…”, Lisette hát và ngừng lại trước cử chỉ nóng nảy của Roland.

      lại chơi nhầm nhạc rồi.Nghe này”, ta chơi lại đoạn điệp khúc.Và rồi lại chơi lại lần nữa.

      “Tối nay trông cực kỳ đẹp”, đột nhiên Villiers .

      “Tôi sao?”, bỗng nhớ ra Anna trang điểm cho xinh đẹp và mỉm cười. “Cảm ơn ngài.”

      khiến gã thi sĩ tội nghiệp kia phát cuồng và khao khát.”

      Villiers nhìn lạnh lùng đến mức Eleanor biết nghĩ sao về mê đắm của Roland nữa.Có lẽ gợi ý là nên cưới Roland thay vì cưới chăng? nhấp thêm ngụm rượu nữa.Nó đốt cháy họng và cất lên tiếng ca về tự tin và đam mê, về những người đàn ông bao giờ rời bỏ .

      “Tôi muốn hôn Roland”, .“Trước khi đưa ra quyết định cuối cùng.”

      Phải đến khi phát ra thanh hồ nghi khẽ khàng trong cuống họng Eleanor mới nhận ra rằng mình hơi mơ hồ.“Trước khi tôi quyết định cưới ấy hay là cưới ngài”, .

      quyết định dựa nền tảng nụ hôn sao? Nụ hôn của ta?”, hai sợi tóc của Villiers tuột khỏi ruy-băng và đung đưa gần đường quai hàm của . Nó phải quai hàm của nhà thơ mà là quai hàm nam tính, thô lỗ, thứ thuộc về người đàn ông có khả năng đưa ra các sắc lệnh.Và cảm thấy phụ nữ cần chú ý tới những tuyên bố của mình.

      Roland và Lisette lại vừa cất giọng hát, lần này là bài về tình .“Tôi biến hoàng tử thành nô lệ của mình”, họ cùng nhau hát.“Chàng là chúa trời của tôi trong mùa trăng.”

      “Mùa trăng cái con khỉ”, Villiers vào tai .

      Eleanor giật mình. nhận ra là xích lại gần .

      “Sao họ hát thẳng ra: Tôi cưới ta trong tháng?”

      cau mày nhìn .

      quyết định có cưới tôi hay dựa nụ hôn của ta sao?”, lời ra như tiếng gầm gừ, lơ lửng trong trung.

      “Tôi đeo nhẫn vào ngón tay chàng và đưa chàng về nhà”, Lisette hát, và Roland hòa cùng.“Tôi phủ dạ lan hương lên người chàng và đút cho chàng sơ ri mật ong.”

      Eleanor ngả đầu ra sau và ngắm nghía bầu trời màu dạ lan hương. Villiers khẽ chuyển mình bên cạnh và cảm thấy luồng năng lượng trào dâng. biết chính xác phải làm gì. quay đầu, khẽ khàng và thậm chí còn chẳng cười với ta, chỉ để mắt mình ngập tràn mời mọc.

      đóng vai mỹ nhân ngư với tôi sao?”, hỏi, giọng trầm, có vẻ hoài nghi.

      “Chỉ trong mùa trăng thôi.”

      làm tôi ngạc nhiên đấy”, , cúi người về phía .Môi có vị rượu anisette, đậm đà và rất nam tính. mở miệng, ngay lập tức nhớ ra nụ hôn có thể ngọt ngào đến thế nào. cái chạm của đôi môi có thể biến đổi toàn bộ cảm giác của cơ thể ra làm sao. áp sát vào Villiers và trao cho mọi thứ.

      chiếm lấy nó.

      nhận ra, ngay giây phút đầu tiên sau khi nụ hôn của họ bắt đầu.Villiers luôn chiếm đoạt những gì mà muốn. nghiền nát miệng , giữ lấy khuôn mặt trong tay và kéo về phía mình.

      Đờ đẫn, nhận thấy nụ hôn đầu này khác biệt với nụ hôn mà chia sẻ cùng Gideon nhiều năm trước đến thế nào.Họ còn trẻ và vụng về.Gideon lóng ngóng, cười khúc khích, xin lỗi. Điều sớm trở nên ràng là thích hôn hơn nhiều.

      Có lẽ mọi chàng trai trẻ đều như nhau: háo hức, bị dục vọng chi phối. ta khao khát được vuốt ve còn lại khao khát được hôn.

      nhớ có lần từng đuổi quanh kho thóc, cố bắt và hôn , cho tới khi đột ngột quay lại và bế bổng lên, tay đặt lên…

      “Sao thế?”, giọng trầm bên tai .

      “Vâng!”, giật mình hỏi.

      “Tôi hôn đấy, chết tiệt.”

      ngước nhìn , bối rối. Trong luồng ánh sáng chiếu qua những ô cửa sổ sau lưng, mắt Villiers đen tuyền. Lông mày của phủ bóng xương gò má, khiến nó cao cách nổi bật. “Tôi nghĩ tới chuyện khác:, thà.

      nhìn chằm chằm trong giây lát rồi phá ra tràng cười rũ rượi lấn át tiếng hát mà chỉ lờ mờ nghe thấy.

      “Cả và Tobias đều làm tôi có được chút ít cảm giác thấp kém lần đầu tiên trong đời.”

      “Tôi nghi ngờ điều đó”, nhận xét.

      Mắt nheo lại.“Tôi đoán là vừa nghĩ tới Astley.”

      cảm thấy mơ hồ, như thể rượu xộc lên đầu và thể theo kịp những gì nên chỉ lắc đầu. “Tôi xin lỗi nếu tôi châm chích lòng tự kiêu của ngài”, thành .“Nó là nụ hôn được lắm.”

      “Được à?”

      Giọng có vẻ ngờ vực. ràng là công tước Villiers quen thấy phụ nữ đổ rạp dưới chân chỉ sau cái chạm môi của mình. “Ngài có vị của rượu anisette”, , ngồi lại chỗ của mình.“Tôi rất thích cam thảo. Có phải hồi bé ngài từng tìm thấy loại cây đó và nhai chúng ?”

      .”

      Co khẽ quay đầu, chỉ đủ để có thể thấy đôi mắt lần nữa. Tất nhiên là lang thang khắp các cánh đồng gặm cỏ dại. Có lẽ từ hồi năm tuổi được bọc nhung từ ngón chân cho tới xương quai xanh rồi., bốn tuổi.

      nghĩ tới ai vậy?”, hỏi. “Có phải Astley ?”, giọng vẻ nguy hiểm nào đó.

      nhấp ngụm rượu anisette khác.Ngọt ngào và nóng rực, nó trượt xuống họng, làm tăng ham muốn từ bên trong sống dậy nhờ đôi môi . Và điều đó khiến run rẩy. Đến giờ hôn hai người đàn ông trong đời.Gideon và Villiers.Cả hai đều khiến cảm thấy cuồng nhiệt, với khoái lạc hoang dã và chẳng muốn gì ngoài việc hôn hết lần này đến lần khác.

      Eleanor có cảm giá mấy dễ chịu rằng mình là con chim chìa vôi từ trong trứng nước. Mẹ tán thành đâu.“ thực, đó là công tước Astley”, thừa nhận.

      Nét mặt Villiers chẳng hề thay đổi.“ ta dễ thương.Mộng ước của trinh nữ.”

      ấy từng là mộng ước của tôi”, thú nhận.Sau lưng họ, Lisette và Roland cãi cọ về ký hiệu nhạc nào đó.“Sau khi cha ấy mất, ấy bắt đầu về nhà cùng trai bọn tôi trong các dịp lễ.”

      “Từ Eton về.”

      “Phải, chính xác. Tôi chú ý mấy tới ấy, nhưng rồi ngày…À, ấy ở trong tim tôi.”

      Eleanor thấy xấu hổ trước cái cách đôi môi Villiers khiến muốn dựa sát lại gần và…gặm , liếm .

      “Sau đó sao?”, gặng hỏi.

      “À, chúng tôi mất vài tháng trời mới bắt đầu hôn”, Eleanor hời hợt.“Dù tôi tốn khá nhiều thời gian mơ mộng về nó.Rơi vào lưới tình ở độ tuổi đó cũng khá bình thường mà.”

      gật đầu, cách tương đối bất ngờ. Eleanor thể hình dung ra cảnh công tước Villiers lại người nào đó. “Ngài sao?”, hỏi.

      “Sao phải ngạc nhiên?”

      “À, vẻ công tước của ngài”, khua tay, tự hỏi có phải say quá mức rồi . Chỉ để chứng tỏ với bản thân rằng phải vậy, uống cạn cốc rượu của mình.

      “Vẻ công tước của tôi”, Villiers nhắc lại.

      “Bọc trong nhung lụa, ngay từ khoảnh khắc ngài rời nôi”, Eleanor nhìn chỗ khác bởi vì chỉ hình ảnh đôi môi thôi cũng đủ khiến bứt rứt, như thể những bộ phận mềm mại của trở nên lại càng mềm mại khi nhìn .

      “Tôi phụ nữ tên là Bess. ấy phục vụ ở quán rượu.”

      Eleanor cười khúc khích.“Ngực nở và xinh đẹp.”

      ra tôi nhớ liệu ngực ấy có nở ”, Villiers . “Chắc chắn là về mặt đó Bess may mắn bằng ”, mắt vẫn nhìn mặt . “Tôi vẫn nhớ điều đó.”

      “Thân váy của tôi hơi chật”, Eleanor .“Bộ váy này thuộc về em tôi. Tôi thích những bộ đồ ít hở hang hơn.”

      gật đầu.

      “Bess có đáp trả tình cảm của ngài ?”

      “Làm sao ta có thể đáp trả?”, hỏi. Giọng có vẻ gì đó khắc nghiệt.“Lúc ấy tôi công tước rồi.”

      “Điều đó chẳng cần…”

      ngắt lời .“Tin tôi , nữ bồi bàn dám từ chối công tước nên được đúc tượng đồng.”

      “Vớ vẩn”, Eleanor chua ngoa.“Ngài có những suy nghĩ méo mó về tầm ảnh hưởng của bản thân.” ý nghĩ nảy đến với . “Bess có phải là mẹ trong những đứa con của ngài ?”

      Mép cong lên, truyền tới ngọn lửa nóng rực chạy dọc chân Eleanor.

      “Các con tôi khiến thấy khó chịu, phải ?”

      cân nhắc điều đó. “Tôi nên thấy khó chịu nhưng về phương diện đức hạnh?Tôn giáo?Đạo đức?”

      “Bất kỳ điều gì trong đó.”

      “Cá nhân tôi thích những mối quan hệ gia đình trong sạch hơn”, . “Nhưng tôi nghĩ việc ngài có đồng ý hay lại là chuyện của tôi.”

      “Chà, sắp cưới tôi đấy”, chỉ ra.“Hay là thế.”

      Eleanor vươn tay ra cầm ly rượu anisette của . Sau cùng , chỉ mới nhấp môi.“Có thể.Tuyên bố trước mặt mẹ tôi được coi là cam kết.Cả hai chúng ta đều có thể quyết định rằng mình muốn cưới người khác hơn.”

      xem hôn ước của chúng ta là hôn ước tạm thời sao?”

      cố tình liếc nhìn Roland. trông như thân của người hát rong thời trung cổ, u ám và mơ mộng hát về tình . lắng nghe. ra hát về góa phụ cưới người chồng thứ sáu, nhưng điểm mấu chốt vẫn vậy. hát. “Tôi nghĩ ngài hát đâu nhỉ?”, hỏi dò.

      bao giờ.”

      “Tôi cũng ”, thở dài.

      “Bess phải mẹ của bất kỳ đứa con nào của tôi”, Villiers .

      “Được rồi”, Eleanor .

      ta gã điển trai hơn nhiều.”

      đánh giá mặt . hề điển trai, dù có trí tưởng tượng bay bổng đến đâu. Mọi thứ ở đều hơi thô ráp, dữ dằn, nam tính.Quá nam tính. khiến cho những ý nghĩ đáng xấu hổ trôi nổi trong đầu . Như thể đột nhiên công tước Villiers lao đến, đẩy nằm xuống ghế và quăng người đè lên . “Tôi tưởng địa vị cao của công tước hết sức quan trọng chứ”, vội vã.

      “Công tước Beaumont cướp ta từ tay tôi.”

      “Chúa tôi”, Eleanor , mỉm cười. “Bess may mắn! Được hai công tước theo đuổi. Hãy với tôi là ngài trận đấu súng đầy lãng mạn ?”

      “Đấu súng chẳng có gì lãng mạn hết”, Villiers . “Nhưng .Tôi có quyền gì với ta hết, biết đấy.Tôi ta đến loạn trí.Nhưng ngưỡng mộ của tôi lại chẳng so sánh nổi với vẻ đẹp cuả chàng Adonis(1) mà Beaumont có.”

      (1)Adonis:Nhân vật hùng trong thần thoại Hy Lạp, chàng có vẻ đẹp gì sánh được.

      “Tôi cho là Beaumont cũng đẹp trai”, đồng ý. Theo quan điểm của đẹp trai bằng Gideon, nhưng trông cũng được. Tuy vậy, trông ta lúc nào cũng có vẻ mệt mỏi đến mức người ta khó mà hình dung nổi ta vẫn còn trẻ.

      gần như là người phụ nữ đầu tiên tôi chuyện phát cuồng về vẻ đẹp của Beaumont đấy”, .

      liếc nhìn mũi và lại ngoảnh . khó mà có thể thú nhận là Gideon dập tắt hứng thú của mình với những người đàn ông đẹp.Tới mức cảm thấy vẻ ngoài thô ráp kiểu Villiers hấp dẫn hơn nhiều.

      “Tuy vậy tôi đoán chừng Astley thậm chí còn đẹp hơn Beaumont, trong mắt ?”, Villiers hỏi, lên suy nghĩ của cách thần kỳ.

      “Tóc vàng hơn, bảnh bao hơn, hấp dẫn hơn mọi phương diện đúng ?”

      “Phải”, Eleanor đồng ý. hớp thêm ngụm rượu anisette của Villiers.

      “Tôi rất tiếc”, , và giọng mất vẻ gay gắt. ra giọng còn vẻ thương cảm.

      “Chuyện xảy ra cách đây nhiều năm rồi”, .

      “Nếu vẫn nghĩ tới ta khi hôn người đàn ông khác nó chưa đủ lâu đâu.”

      nghĩ được cách nào bắt bẻ câu đó, nhưng vào đúng lúc ngẩng lên thấy Lisette phanh mạnh đàn vào đầu Roland. ta nhảy sang bên và cùng lúc ấy xoay xở giơ tay lên bắt được cây đàn.

      “Đồ khốn”, ta rống lên.

      Lisette mở miệng để hét trả, liếc nhìn về phía Eleanor và Villiers, và chạy vào thư viện.

      Tất cả xảy ra nhanh đến mức khi Villiers quay lại nhìn ta bỏ rồi.

      “Tôi xin lỗi”, Roland , về phía họ.“Khi hai nhạc công đến với nhau, chúng tôi đánh mất khái niệm thời gian.Tệ hơn, thỉnh thoảng chúng tôi còn mất trí.”

      Eleanor cảm thấy má mình hồng rực lên.Chắc chắn là quên mất diện của họ trong khi hôn Villiers.

      nhạc của hai người cất lên ngọt ngào trong khí buổi tối làm chúng tôi quên hết thời gian”, Villiers bên vai .

      Roland liếc .“Shakepear về nhạc. Tôi đoán nó là phần của câu Nếu nhạc là thức ăn cho tình , hãy cất lên, vân vân? Có phải từ Giấc mộng đêm hè ?”

      ra là ”, Villiers .“Mở đầu của Đêm thứ mười hai.”

      “Tôi ghét những vở kịch cũ đó”, Roland với Eleanor cùng nụ cười khôi hài.“Quá cổ và nghiêm túc. Em biết được làm cho những người lớn tuổi nhận ra rằng các tác phẩm mới có thể hay hơn rất nhiều mới khó khắn đến mức nào đâu.”

      ta liếc nhìn Villiers, nhưng cảm thấy buồn cười đến mức thể kìm lại. ràng là ta thấy họ hôn nhau.

      “Những người già chúng tôi thường lên giường cùng lúc lũ gà về chuồng”, Villiers có lấy chút căm ghét nào trong giọng.

      “À, chậc, chắc chắn là tôi có ý so sánh như vậy”, Roland , khiến người ta hoài nghi chính xác có ý so sánh thế nào. “tiểu thư Eleanor, ngày mai tôi xin phép gặp em được ? Tôi muốn được dẫn em tham quan vùng quê.”

      “Tất nhiên rồi”, Villiers cách ân cần, diễn vai ông chủ trẻ tốt bụng. “Những người trẻ các nên phi ngựa khắp nơi trong khi chúng tôi dạo buổi sáng.”

      “Tôi rất vui được gặp lại , ngài Roland”, Eleanor , chìa tay ra.

      ta vung tay cúi chào cách bay bướm, nâng tay lên môi và giũ nó lại lúc lâu. “Mai nhé”, ta , nhìn vào mắt .

      “Đừng bỏ lại mấy cây đàn Luýt đấy”, Villiers .

      Cái nhún mình cúi chào công tước của Roland hết sức qua loa, chẳng khác mấy so với những cái cúi chào mà Eleanor từng thấy các người hầu giận dữ dành cho viên quản gia.

      Villiers tựa lưng vào ghế như thể có gì phải bàn cãi về là họ ở lại đây mà có người kèm.“Tôi thấy được chuyện gì xảy ra với Lisette, có thấy ?”

      Eleanor nghĩ tới cảnh tượng bạo lực mà Lisette quăng cây đàn. “Tôi tin là ấy bị chọc giận bơi điều gì đó mà Roland .”

      “Tôi chắc chắn có thể hiểu được điều đó. Tôi phải đề xuất là quan sát hành vi của ngài Roland có thể cho thấy viễn cảnh về đời sống vợ chồng đáng tin cậy hơn nụ hôn của ta nhiều.”

      “Ý ngài là sao?”

      Các vì sao đột nhiên như gần hơn khi chỉ còn hai người họ ở cùng nhau ngoài trời. khí buổi đêm mượt mà ấm áp da Eleanor.

      “Nếu tôi mà cưới Roland, đến tuần là tôi tống trong những bài thơ nghệ sĩ rỗng tuếch vừa nghe vào cổ họng ta”, Villiers với vẻ hoàn toàn vô cảm, khiến cho lời bình luận của ta buồn cười.

      Eleanor phá ra cười, “Ngài làm tổn thương cảm xúc của ấy với lời nhảm về Shakepear.Có thể ngày nào đó ấy trở thành thi sĩ vĩ đại, ngài biết đấy.”

      Villiers dựa sát vào thêm chút. “Gạt cái bài thơ buồn tẻ đó ra khỏi cuộc trò chuyện , tôi nghĩ là bản thân muốn cuộc hôn nhân của mình được định đoạt bằng nụ hôn mà trong đó công tước Astley đóng vai cộng vô thức.”
      ”Tôi chỉ nghĩ đến Gideon có giây thôi”, khi trái tim bội bạc của mình hơi tăng tốc.

      “Sao lần này hôn tôi nhỉ?Có lẽ điều đó giúp tập trung vào người đàn ông trước mặt.”

      Tất nhiên là có thể hôn . hôn giỏi, và những lần vụng trộm cùng Gideon diễn ra cách đây chưa lâu.Nên rướn người tới trước, hôn với tất cả sức cám dỗ mà mình tập luyện tới hoàn hảo cùng Gideon.Môi ve vuốt môi , xin được vào trong.

      Môi chẳng nhúc nhích.

      nuốt xuống cảm giác nhục nhã, rướn đến gần để có thể nhìn ngực mình nếu muốn.

      Gideon luôn nhắm mắt khi hôn , nhưng Villiers mở to mắt. Và trước bất an của , có vẻ như nhìn với vẻ thích thú chứ phải là khao khát nguyên sơ. “Sao?”, hỏi.

      “Tôi nghĩ là mình thích bị hôn.Nó chán hệt như nụ hôn của tôi vậy, nụ hôn mà khiến mơ màng về Astley ấy.”

      Gideon cũng chẳng thích nụ hôn của mấy.“Tốt thôi”, , lùi lại và sờ soạng tìm khăn choàng. “Tôi nên …”

      “Tôi đâu có là tôi thích hôn ”, ngắt lời.

      “Có, …”

      “Tôi thích bị hôn”, cùng với lời tuyên bố tương đối bí đó, vươn tay kéo vào lồng ngực.

      Eleanor tự động vòng tay quanh cổ . Nhưng có thời gian nghĩ trước khi tay luồn vào tóc và miệng chiếm lấy miệng . van xin cũng quyến rũ. chiếm đoạt. chiếm lấy miệng mạnh bạo, với dục vọng và đam mê vô tận, và biết chính xác lý do tại sao có bap nhiêu phụ nữ chẳng bao giờ với .

      Nó chẳng hề liên quan gì đến tước vị công tước, như nghĩ. Mà là do khoảnh khắc vị công tước ăn vận chê vào đâu được, bảnh bao, cứng nhắc đột ngột trở nên hoang dại, miệng đè lên miệng nóng hừng hực, tay siết chặt lấy .

      Nụ hôn này hề giống bất kỳ nụ hôn nào từng chia sẻ với Gideon. có gì ngọt ngào trong nụ hôn của Villiers.Và cảm thấy công tước Villiers phải là cách nên nghĩ về .

      Eleanor thoát ra và môi nóng bỏng trượt lên má . “Tên ngài là gì?”, thào, dù biết . Leopold quá quen với những nỗ lực đầy thèm khát của phụ nữ để khẳng định thân thiết với . bị chiều hư hỏng bởi quá nhiều ngưỡng mộ.

      Công tước sát môi , “ còn nhớ tước hiệu của tôi chứ?”.

      “Tôi chẳng quan tâm đến tước hiệu của ngài hơn là bao so với…” Nhưng muốn chuyện, nên lại quay về phía miệng , đói khát như đứa trẻ mới sinh. phát ra thanh gầm gừ trong họng, và lưỡi họ quyện vào nhau. run rẩy, đờ đẫn nghĩ, vùi tay vào tóc công tước và kéo tuột ruy-băng khỏi tóc khiến nó trượt như lụa thô da thịt .

      “Leopold”, .

      nghe bởi vì cơ thể cháy rừng rực, còn hơi thở.

      “Leopold”, gầm lên.

      xoay miệng, muốn có nhiều hơn nữa, chứ phải ngôn từ.

      khiến người ta ngạc nhiên”, lát sau , lùi lại.

      Đàn ông chẳng bao giờ muốn hôn lâu như Eleanor, nghĩ, rồi lấy lại tự chủ.“Ngạc nhiên sao?”

      Theo bản năng ngay lập tức biết rằng cần phải - nhất định phải - giấu diếm mức độ của khao khát này, thứ khiến bản thân thể suy nghĩ nổi việc gì. khao khát .Người đàn ông nhìn với tự chủ tuyệt đối, buộc tóc lại, và thắt lại ruy-băng cách gọn gàng. ràng là công tước chịu nổi cảnh đầu bù tóc rối quá lâu.

      xoay xở để nhún vai.“Bởi vì tôi thích các nụ hôn của ngài à? Vì ngài ám chỉ rằng mọi phụ nữ đều thành con mồi của tước hiệu công tước, làm sao ngài biết là tôi bị tước hiệu của ngài cuốn hút dù là muộn màng?”

      “Vậy sao?Sau cùng …Tôi là công tước thứ hai mà chơi đùa, nếu t-chúng ta tính cả Astley.Và tôi nghĩ chúng ta phải tính cả Astley nhỉ?”

      Giọng chỉ phảng phất chút ám chỉ bóng gió.“Khi ấy tôi Gideon”, , chẳng thèm cố gắng sửa lại tóc nữa.Có lẽ nó rối bù lên, nhưng chẳng muốn quan tâm.Thay vào đó, nhấc ly anisette lên, nhưng giờ đây nó có vị ngọt ngào đến phát kinh, và đặt ly rượu xuống sau khi nó mới chớm chạm lưỡi.“Tôi cho là mình ấy hơn ngài Bess.”

      “Tôi thể hình dung ra cách để chúng ta xác định được điều như vậy”, phải là Villiers mà là Leopold .

      “Khi ấy tôi muốn cưới ấy”, thú nhận, “Tôi nghĩ bọn tôi kết hôn.”

      “Tôi cũng đoán thế. Vì tôi thể hình dung nổi cảnh Astley chọn người vợ lờ đờ của mình thay vì , xem chừng số phận chen ngang.”

      Câu ngợi khen dễ chịu đó sưởi ấm .“Số phận dưới hình dạng di chúc của cha ấy.”

      “Vậy chắc là ta hơn tôi Bess”, Leopold .“Vì tôi chưa từng nghĩ tới việc cưới ấy.Tôi mê đắm tiếng cười của ấy. ấy có tiếng cười khúc khích tuyệt vời.Tôi muốn ấy chỉ dành điều đó cho riêng mình.”

      Eleanor nhướng bên lông mày lên.“Tôi hẳn nghĩ đa số các chàng trai trẻ cảm thấy muốn sở hữu những đặc tính khác của Bess xinh tươi cơ.”

      “À, tôi cũng muốn chúng nữa”, châm biếm.

      “Ý ngài là mình cũng …”, ngừng lại.

      “Elijah xen vào trước khi ngưỡng mộ của tôi dành cho Bess có thể khiến bản thân đến quyết định rằng mình nên đề nghị trả tiền cho ấy”, Leopold , “Tôi sợ là khi ấy mình chỉ đứng đờ người trong quán trọ ngưỡng mộ ấy, và chưa từng nghĩ đến tiền cho tới khi quá muộn.”

      “À.”

      “Elijah, tất nhiên, cần trả tiền vì ta quá mức điển trai.”

      hẳn ghét thông cảm, nhưng vẫn loáng thoáng cảm nhận thấy điều đó, cùng với nó là con sóng thịnh nộ với nàng Bess ngu ngốc vì theo công tước Beaumont gợi cảm tới bất kỳ đâu ta muốn. Đoán chừng là giường của Beaumont.

      “Trong tương lai tôi phải nhìn Beaumont với con mắt khác thôi. Tôi e là mình luôn xem thường ta… ta ra vẻ đạo đức chán ngắt - nhưng giờ tôi biết ta đánh cắp chú ý từ nàng bồi bàn của ngài…”

      cười, và Eleanor thích thanh ấy.“Vấn đề của phải là chọn lựa giữa tôi và Beaumont, mà là chọn giữa tôi và chàng Roland trẻ tuổi.”

      “Và với ngài”, đáp trả.“ còn gì với bồi bàn cả. Thay vào đó ngài phải đối mặt với hai con công tước đến tuổi cập kê.”

      nghĩ là tôi nên cân nhắc về Lisette sao?”

      biết thừa là cân nhắc về Lisette, thấy cái cách nhìn ta đầy mê đắm, như thể ta là nàng tiên vậy. “ ấy đẹp tuyệt”, Eleanor .“Tôi cũng cưới ấy.”

      nhướng bên lông mày lên bởi vẻ thờ ơ trong giọng . Nếu may mắn, điều đó có nghĩa là công tước đoán ra thèm muốn ta với thôi thúc đáng xấu hổ.

      “Tôi cưới người phụ nữ vì sắc đẹp của ta”, Villiers . thoáng nhận thấy hình ảnh cậu bé xấu trai bị vứt bỏ vì cậu bạn tốt mã của mình, dù chỉ là thoáng qua. “Tôi cần người mẹ cho các con của mình.”

      “Lisette trẻ con”, Eleanor , thực lòng.“ ấy chúng.”

      “Tôi cũng có thể thấy được. Và ấy làm rất nhiều việc cho lũ trẻ mồ côi đó. Tôi tin rằng ấy chùn bước trước gốc rễ ngoài giá thú của chúng.”

      “Tuyệt đối .Lisette chẳng nghĩ ngợi đến lần thứ hai về nguồn gốc của người khác.”

      ấy có thể dạy chúng thèm quan tâm đến xã hội như mình”, ;p . “Ví như tôi hỏi vì sao ấy chưa từng trình diện ở cung điện, và ấy chỉ cười. ấy chẳng hề quan tâm.”

      “Lisette chẳng bao giờ quan tâm đến quy tắc.Bản chất của ấy là hề khúm núm trước ai đó chỉ vì ta có tước vị cao.”

      “Tôi từng thấy điều đó ở những người theo giáo phái Quaker. Nhưng chưa từng thấy điều đó ở phụ nữ thuộc giới quý tộc.Nó lôi cuốn cách bất ngờ.”

      “Phải”, Eleanor , cầm lấy khăn choàng của mình. “Lisette ràng là rất lôi cuốn”. gì về việc Lisette chẳng có khả năng quan tâm tới điều gì lâu dài.Hay thậm chí là về đính ước của ta.

      có ý đó à?”, . Giờ đây trông còn giống Leopold nữa, lần nữa lại đối diện với công tước Villiers.

      “Ý gì?”

      “Là chúng ta nên xem cuộc đính hôn này như …tình trạng tạm thời, có thể bị hủy bỏ bởi trong hai ta.”

      “Tất nhiên”, nhanh.“Chắc chắn là tôi rất mong ngóng chyến thăm của Roland vào ngày mai.”

      “Vậy ra ta là Roland.Còn tôi?”

      “Villiers”, .

      thích điều đó.Đôi mắt xám của trở nên lạnh lùng, và thấy mừng vì Roland xuất , mừng vì chẳng mấy quan tâm.“Ngài là công tước Villiers”, bảo ta.

      Cái trừng mắt đó cảu có lẽ làm người khác sợ chết khiếp.Những người quan tâm nhiều hơn.Nhưng quyết quan tâm - thực ra , bao giờ quan tâm quá nhiều đến bất kỳ người đàn ông nào nữa, nhắc nhở mình.“Điều đó có nghĩa là tôi có hứng thú với việc cưới ngài.”

      “Hãy gọi tôi là Leopold .”

      “Có thể, nếu chúng ta quyết định kết hôn”, , đứng dậy.“Nhưng tôi nghĩ ngài giống Villiers hơn hẳn Leopold.Mẹ tôi luôn gọi cha tôi bằng tước vị.”

      “Vậy mà gọi Roland bằng tên ta.”

      từ tốn quấn khăn choàng quanh ngực, dù cho Villiers chưa hề cho thỏa mãn được biết nhìn nó.“Roland là Roland”, cuối cùng .

      “Còn tôi là Villiers?”

      “Lisette là Lisette”, chỉ ra. “Nó là cái tên đáng , quyến rũ, hoàn hảo dành cho người có những lọn tóc xoăn bồng bềnh và tiếng cười khúc khích.”

      nhướng bên lông mày lên trước miêu tả đó.“Hãy nhắc tôi đừng chống đối nhé.Cái tên Eleanor có phù hợp với ?”
      ”Ồ, Eleanor à?”, . “Tôi chắc chắn là Eleanor.” Hay ít nhất là thế theo quan điểm của mẹ .

      “Eleanor, nữ công tước Aquitaine, và nữ hoàng ”, , giọng lại đầy thích thú.

      Điều đó khiến thích thú, nên chào và về phòng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :