1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CÔNG CHÚA YÊU PHÒ MÃ - VỌNG NGUYỆT LÂU

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 45

      Khi Nhạc Bình rời giường, rất kinh ngạc nhìn thấy bà vú mà phải Úy Vân, mấy ngày nay, nàng cơ hồ cứ mở mắt ra là thấy Úy Vân, mỗi ngày nhắm mắt lại người cuối cùng nhìn thấy cũng là Úy Vân.

      Úy Vân : muốn trở thành thói quen của nàng, muốn bỏ cũng xong, nên mới vô vô khắc canh giữ bên người nàng.

      Lúc này, nàng phát chút cũng sai, sáng sớm đột nhiên thấy , Nhạc Bình có chút quen, hình như có cái gì trống vắng trong lòng, nàng rất muốn mở miệng hỏi bà vú, nhưng lại thẹn thùng ra miệng.

      Bà vú sao lại biết suy nghĩ của nàng, hiểu ý đợi nàng mở miệng :

      " núi có tuyết lở, Úy Vân đưa thị vệ xem có ai bị thương ." Bà vú cười : "Cũng đừng là ta cho ngươi biết, Úy Vân thích người khác lương thiện, làm việc thiện giúp người."

      " sai, đây là làm việc thiện muốn người biết."

      "Ngàn vạn đừng câu này trước mặt ." Bà vú nháy mắt với nàng, " vẫn cho là mình bảo trì hình tượng hung ác này rất hoàn mĩ."

      Nhạc Bình cười đến run rẩy cả người, "Đúng vậy, chính là người như vậy."

      "Hài tử," bà vú nhìn nàng đầy thâm ý, " có ai có thể hiểu hơn ngươi."

      Nhạc Bình thu nụ cười, cảnh giác nhìn bà vú :

      "Con vốn cũng tưởng như vậy."

      "Nhạc Bình...."

      Nàng nhanh chóng cắt ngang:

      "Là Úy Vân cho vú tới với con sao?"

      " nếu biết ta nhúng tay, xác định chắc chắn cho ta số tiền rồi đưa ta về quê dưỡng lão."

      Nhạc Bình kinh ngạc, " làm như vậy."

      "Sao lại ?" Bà vú che lại ý cười trong mắt, " rất nhiều lần."

      " sao?"

      Đây là điều bà vú cần, bà có cơ hội, đối với Nhạc Bình, phải dùng loại "cáo trạng" này để , làm nàng mất đề phòng.

      "Lần đầu là khi ngươi rời chưa bao lâu, tiểu tử đó tựa như dã thú đói phát giận, ai động đến đều ăn tươi nuốt sống, như ta còn là bình thường, nghĩ tới cảnh của Phúc Trọng, ta cũng nguôi giận." Bà vú trộm nhìn phản ứng của Nhạc Bình.

      Nhạc Bình tỏ vẻ gì, nàng đứng im lặng bên.

      "Sau đó là lúc ngươi trở lại, ai biết ta còn chưa thấy ngươi, liền làm ngươi tức giận bỏ ," Thống khổ lên trong mắt Nhạc Bình, bà vú nhanh chóng tiếp: "Sau đó cả ngày nhốt mình trong phòng, si ngốc nhìn trừng trừng vào cánh cửa, giống như có ai đó từ ngoài bước vào, suốt ngày ăn uống...."

      " ăn uống?" Nàng lẩm bẩm .

      "Đúng vậy!" Cần phải làm nguội nhiệt đúng lúc, bà vú làm vẻ ảo não : "Ngươi , ở trong Tuấn Vương phủ này, có ai dám đốc thúc ăn cơm? Cũng là lão mụ tử ta, nghĩ tới vừa thấy ta vào liền đuổi ta ra, cho phép ta nhắc tới ngươi, sợ nghe thấy tên của ngươi."

      Nhạc Bình khuôn mặt tối sầm lại, :

      " phải sợ nghe thấy tên con, mà là muốn nghe thấy tên con, vất vả mới thoát khỏi con, muốn lại bị dây dưa tiếp."

      Thất bại rồi. Bà vú thở dài, sau đó tiếp:

      "Kết quả khi tẩu tẩu ngươi tới, chúng ta phát ngươi chưa trở về, Úy Vân nghĩ ngươi gặp chuyện bất trắc...."

      Nàng tự chủ bị lời của bà vú hấp dẫn.

      " cả ngày tâm tình yên ra ngoài tìm ngươi, cho đến khi bầu trời tối đen đến mức thấy được năm ngón tay mới về, quay lại vừa nhắm mắt đợi đến hừng đông lại tìm, cả người cũng còn ra hình người, bao lâu, gầy rất nhiều."

      Nàng chú ý tới, Úy Vân lần này nàng về rất tiều tụy, nhưng....

      Đây phải là .

      " rất áy náy." Nhạc Bình .

      "Áy náy?" Bà vú đùa cợt : "Hài tử, bà vú sống đến tuổi này rồi chưa lần thấy áy náy, ...."

      " nữa." Nhạc Bình cuồng loạn cắt nang, "Bà vú, cần nhắc lại kỳ vọng sai lầm của con, con nổi...."

      " nổi mới tốt, Úy Vân muốn ngươi ...."

      Nhạc Bình che tai, "Con thích nghe, con thích nghe...."

      Bà vú bất đắc dĩ, thể làm gì hơn là yên lặng rời , lúc gần mới thêm câu:

      "Nhạc Bình, cẩn thận nghĩ lại lời của vú ."

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 46

      Úy Vân vừa hồi phủ lập tức tới phòng Nhạc Bình gặp nàng, sau khi nhàng gõ cửa, chờ Nhạc Bình cho phép liền trực tiếp vào.

      Nàng lẳng lặng ngồi giường, mặt có vẻ u buồn chưa từng thấy qua, làm thập phần bất an.

      "Úy Vân..." Nàng muốn lại thôi.

      Úy Vân bước nhanh tới ngồi xuống trước giường nàng, nhìn Nhạc Bình kỹ lưỡng, "Nàng thoải mái? Có muốn ta gọi đại phu ?" ôm lấy vai nàng.

      Nhạc Bình hơi dựa vào người :

      "Ta sao, cần thỉnh đại phu." Nàng giọng .

      " ?" nhàng cầm tay nàng, cau mày : "Tay nàng lạnh như băng, ta cho người làm cho nàng cốc trà nóng." buông nàng, định đứng lên.

      "!" Nhạc Bình nắm lấy y phục của , "Ta lạnh, muốn uống trà." Sau đó dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn , "Chàng đợi ở đây đến khi ta khỏe được ?"

      Úy Vân vẫn vơi cảm giác bất an, ôm Nhạc Bình vào lòng, dùng bàn tay ấm áp bao quanh tay nàng, "Như vậy có khá hơn chút nào ?"

      "Ừm!" Nàng ôn nhu lên tiếng.

      Úy Vân nâng chiếc cằm xinh đẹp của nàng lên, buộc nàng phải nhìn thẳng vào mắt , chậm rãi :

      "Nhạc Bình, chuyện gì xảy ra? Nàng giống bình thường."

      " có gì phải lo lắng, ta chỉ là muốn từ chối nữa, nếu ta chàng như vậy, mà chàng nguyện ý biểu ra bộ dáng thương ta, ta sao lại từ chối, thay vì chính mình lưu lại chút ký ức đẹp có phải hơn ."

      "Bộ dáng gì?" Ngữ khí của nàng vẫn đầy nghi ngờ, "Ta nàng phải là biểu làm bộ." chút che dấu : "Ta ghét nhớ lại hai chữ này, sau này nàng được nhắc tới nữa."

      Còn bá đạo như vậy, Nhạc Bình buồn cười.

      Nàng trấn an :

      "Ta biết tâm ý của chàng, cũng biết chàng rất hợp tác...."

      Úy Vân sắc mặt thay đổi, "Cái gì gọi là ta rất hợp tác?" thô lỗ cắt ngang.

      Nhạc Bình liếc cái, "Chàng cần hét lên với ta."

      "Ta có hét lên với nàng."

      Nàng nhún nhún vai, "Đó là khác biệt về quan điểm." Nhạc Bình chỉ vào mũi , " lượng như vậy người ta gọi là hét to."

      "Ta điên rồi, nếu nàng mau trả lời vấn đề của ta, ta liền bị nàng bức điên." Úy Vân kiên nhẫn rống to.

      "Ta muốn trước khi Vũ Dương đón ta, chàng làm bộ chàng ta."

      đinh tai nhức óc rít gào:

      "Ta vốn nàng, nàng nghĩ ta cái gì? Ta bắt đầu thấy phản cảm với cái thứ tình huống hoang đường này."

      Nhạc Bình bi thương trừng mắt nhìn :

      "Chàng xem, mới chẳng bao lâu thế rồi, chàng thể nhẫn nhịn đến lúc Vũ Dương tới sao? Tẩu tẩu ở lại bao lâu dẫn ta , dù sao cũng quá mất thời gian, chàng..." Nàng kêu lên tiếng sợ hãi, Úy Vân đột nhiên tay ôm gắt gao nàng vào ngực.

      " được ..." vùi mặt vào tóc nàng, " người nào được mang nàng ..." Thân thể kịch liệt run rẩy,

      "Ở lại đây."

      Nhạc Bình bị hù dọa, "Úy Vân...." Nàng biết phải gì, "Chàng nên như vậy."

      "Người nào cũng thể mang nàng rời khỏi ta, Tiêu Vũ Dương cũng được." Úy Vân như thề, ngẩng đầu, trong mắt có hơi nước, "Hứa với ta, nàng vĩnh viễn cũng rời xa ta."

      Nhạc Bình chần chờ, sau chậm rãi :

      "Nếu chàng ta, ta ."

      Úy Vân thoải mái tựa vào người nàng, hiểu được trọn vẹn câu của Nhạc Bình.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 47

      Cuối cùng Vũ Dương cũng tới, nàng tới khiến Úy Vân bề ngoài tỏ ra vui vẻ hòa bình, nhưng thầm đau buồn, Úy Vân mơ hồ nhận ra.

      Nhạc Bình do dự phải cho biết, nếu các nàng phải rời khỏi đây, phản ứng của Úy Vân hẳn là hay, nàng cũng muốn trì hoãn, nhưng trì hoãn lâu, Vũ Dương thông tri cho Hạo Phong biết tình huống ở đây, nàng lập tức phải trở về.

      "Nhạc Bình, chừng nào muội với ." Vũ Dương hỏi.

      "Muội biết." Nhạc Bình trả lời.

      "Muội thể biết, ca ca muội phái rất nhiều người đưa tin tới thúc giục chúng ta trở về, chàng cũng tìm chỗ ở tốt ở ngoài cung cho muội rồi, đợi khi về tâu với phụ hoàng, xin khôi phục thân phận cho muội."

      Nhạc Bình hiểu ca ca và tẩu tẩu biết mình bình an, hận thể lập tức đem nàng về đảm bảo an toàn cho nàng, tình của họ với nàng cần phải nghi ngờ.

      "Nhưng mà...." Nàng cúi đầu.

      "Muội cần lo lắng chuyện hài tử, chờ muội sinh hạ hài tử, chúng ta giả đó là hài tử của Hạo Phong và ta, cũng có thể bảo đảm địa vị của nó..."

      thanh lạnh giá vang lên:

      " ai có thể cướp hài tử của ta."

      "Úy Vân?" Nhạc Bình kêu lên sợ hãi.

      "Ngươi vào lúc nào?" Vũ Dương hỏi: "Ngươi vào lâu chưa?"

      Sắc mặt Úy Vân đen lại, "Lâu đủ để nghe được kế hoạch tàn nhẫn của các ngươi," trừng mắt nhìn sắc mặt tái nhợt của Vũ Dương, "Hài tử của Úy Vân ta có địa vị đúng của nó, cần ngoại nhân bảo đảm, có tài sản của nó, cả đời vinh hoa vô hạn..."

      "Ngươi..." Vũ Dương cũng nổi giận.

      Nhạc Bình vội vàng hòa giải, "Tẩu tẩu, tẩu trước, để muội chuyện với ." Bộ dạng Úy Vân như muốn giết người, nàng thể mạo hiểm để Vũ Dương kích thích , về phương diện này tẩu tẩu của nàng lại rất tài năng.

      "Nhưng mà...."

      "Yên tâm, đả thương muội." Nhạc Bình cam đoan.

      Nhìn khẩn cầu của Nhạc Bình, Vũ Dương so đo với , phẫn nộ phẩy tay áo bỏ .

      Úy Vân giống như bị hàn băng bao phủ, chậm rãi mở miệng:

      "Nàng nàng rời khỏi ta."
      Nàng nghe thấy ý lên án trong giọng của .

      "Chàng hiểu ý ta, ta là ... Nếu chàng ta, ta ."

      "Ta muốn tìm lỗ thủng trong lời của nàng." tức giận tận trời: "Nàng có thể chấm dứt cuộc sống dị thường này, ta chịu đủ rồi." hung hăng tiếp, "Nàng thân phận tôn quý nếu sinh hài tử ra xong, có thể gả cho người khác, cần phải phiền lòng về ta."

      Nhạc Bình kinh sợ, "Chàng sao có thể như vậy?"

      "Ta nghĩ thế nào thế ấy." cực kỳ tức giận, "Dù sao ta cũng hết lời rồi, đầu óc nàng cũng thể thay đổi được, quên !" cả giận : "Dù sao thời gian cũng chứng minh tất cả, ta cho nàng "

      "Chàng thể." Nhạc Bình cũng tức giận.

      "Nàng thử xem ta có làm được hay , sau đó ta đuổi tất cả người thân thích của nàng ra khỏi tầm mắt."

      "Chàng thể làm thế." Nàng trừng mắt nhìn .

      "Bọn họ muốn cướp nàng khỏi ta." lẩm bẩm. "Đừng hòng! Trừ khi họ giẫm qua thi thể ta mới có thể mang nàng ."

      "Là chính ta ." Nhạc Bình dũng cảm nhìn , mặc dù khi Úy Vân tức giận rất đáng sợ, nhưng vẫn đủ để hù dọa nàng, "Chàng rất ràng, chỉ cần ta muốn , chàng thể nhốt ta cả đời, thân nhân của ta đến cứu ta, họ tôn trọng ý nguyện của ta."

      Úy Vân cố gắng đè nén tuyệt vọng trong lòng:

      "Nàng có thể ràng được ? Nàng bây giờ có hài tử, nàng muốn đâu? Rời khỏi ta, khác gì cướp đoạt quyền lợi của hài tử, nàng sao có thể làm như vậy?"

      Nhạc Bình bị đánh gục, nghe xong lời của , sắc mặt nàng trắng nhợt, "Chàng... Rốt cuộc chàng cũng ra, chàng vì hài tử nên mới muốn lấy ta."

      "Đáng chết!" Úy Vân khắc chế chính mình muốn xông lên lay mạnh nàng, "Nàng đây là chuyện quái quỷ gì? Ta chẳng lẽ thể vì nàng và con của chúng ta suy nghĩ? Ta nàng!"

      Thanh của nàng xa xăm:

      "Ta.... tin chàng."

      "Lão Thiên!" Úy Vân kích động ôm nàng, "Ta còn phải làm thế nào? Nếu ta cho nàng biết lý do sao? Nàng có thể tha thứ cho ta ? Có thể cho ta thêm cơ hội ?" Ngữ khí của tuyệt vọng đến cực điểm.

      Nàng nhịn được vỗ vỗ , "Chàng.... Muốn cho ta biết cái gì?" Hy vọng trong lòng dấy lên, vẫn còn cơ hội sao?

      Úy Vân thống khổ nuốt vào, khó khăn nghĩ mở miệng thế nào, Nhạc Bình muốn khổ sở, nàng có cách nào chịu được điều đó, "Nếu chàng muốn , có thể cần giải thích, cần."

      "!" nhớ tới lời khuyên của bà vú, "Nàng chịu ở lại, ta lại muốn nàng , ta hy vọng có thể giữ nàng lại." cả người run run, "Ta thể có nàng."

      "Ta muốn ở lại." Ánh mắt nàng tràn ngập nước mắt trong suốt, "Ta rất muốn, nhưng thể tiếp tục sai lầm nữa, ta trước kia nghĩ như vậy là đủ rồi, nhưng là.... Ta tại hiểu, ta cần chàng ta, nếu chỉ mãi đơn phương ta thể chịu đựng được."

      Úy Vân trầm thấp thống khổ :

      "Cuối cùng có lẽ bất kỳ thứ gì ta thương, bất kỳ cái gì ta coi trọng đều bị cướp , có rất nhiều chuyện chứng minh điều đó."

      Nàng nhớ tới bà vú từng qua, Nhạc Bình nghĩ đến thương tâm của Úy Vân mà khỏi đau lòng.

      "Mà trong cuộc đời ta, nàng chính là khát vọng lớn nhất của ta, là thứ ta say đắm, ta tìm cách đuổi nàng ...." Cổ họng như bị cái gì chặn lại, "Ta tìm mọi biện pháp bảo vệ nàng... Cho dù là khiến mình vĩnh viễn mất nàng...."

      "Đủ rồi!" Nhạc Bình dùng sức ôm lấy , " cần nữa, cần nữa."

      "Ta phải cho nàng." gắt gao ôm lấy nàng, "Ta muốn nàng hiểu , ta phải cố ý thương tổn nàng, mọi chuyện đều là bất đắc dĩ, bất kể nàng nghĩ thế nào, ta chỉ cần nàng sống tốt, ta tưởng rằng..." hít sâu hơi, "Ta cho rằng ta chỉ cần vậy là đủ rồi."

      "Là cái gì khiến chàng thay đổi chủ ý?" Thanh của nàng cơ hồ khàn .

      Thống khổ ánh lên trong mắt , "Khi ta nghĩ nàng chết, ta điên cuồng nghĩ, ta hại chết nàng rồi, nhưng ngay cả những gì nàng muốn ta cũng vẫn chưa từng cho nàng, ta cho nàng biết ta nàng, ta nàng nhiều như thế nào."

      Nàng cười cách tinh nghịch:
      "Ta nghĩ.... Sau khi trải qua việc này, chàng phải bồi thường cho ta tốt?"

      Ý của nàng hẳn là...
      mừng như điên, "Nàng đồng ý lưu lại? Nàng đồng ý nữa?"

      ra lại thiếu tin tưởng như vậy, xem ra vấn đề này, hai người họ đều cần phải có thời gian cải thiện.

      Nàng bướng bỉnh :

      "Nhưng có điều kiện."

      Chỉ có điều kiện?

      "Coi như nàng ra ngàn vạn điều kiện ta cũng đồng ý." Ánh mắt đầy thương.

      Nhạc Bình nhìn , trong mắt tràn ngập hạnh phúc, "Chàng phải kết hôn với ta mới được, con chúng ta ra đời phải có cha."

      Ánh mắt hơi mờ , "Con của chúng ta." ngây ngốc lẩm bẩm.

      Nhạc Bình mỉm cười hạnh phúc ngã vào lồng ngực của , tương lai đầy tươi sáng....

      chờ phía trước.

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 48 - KẾT THÚC

      Tuấn Vương phủ tràn ngập tiếng trẻ con khóc.

      Tuấn Vương gia ôm hài tử khóc từ trong phòng chậm rãi ra, miệng thào những câu chỉ hài tử mới hiểu được, đó là bí mật của bọn họ.

      "Âu Dương, ngươi chuyện thôi, đừng dọa con ta." vui với bằng hữu tốt.

      Âu Dương tức giận rống càng lớn:
      "Nếu ngươi quản cho phu nhân ngươi can thiệp vào chuyện riêng của ta, ta động thủ."

      Úy Vân nheo nheo mắt uy hiếp:
      "Tốt hơn hết là ngươi nên để cho chúng ta cơ hội làm bạn, được ? Ta muốn ngươi động đến sợi tóc của Nhạc Bình." Hài tử khóc, Úy Vân vội vàng thay bằng bộ mặt hiền lành, "Đừng khóc, đừng khóc, cha phải hung dữ với con, đều là Âu Dương thúc thúc biết điều, chỉ cần mẹ con muốn làm, có việc gì làm được, nên giãy dụa ở đằng kia."

      Âu Dương biết nên cười hay nên khóc, nhìn bằng hữu tốt lập tức "biến hình", cư nhiên biến thành chủ phu tốt.

      "Ngươi thành tên thê nô."

      "Ngươi sao cũng được." hờ hững.

      "Vô luận thế nào, ta hy vọng các ngươi đừng có bao che cho Nguyệt Quang nữa, giống như trước, giao Nguyệt Quang lại cho ta, nàng là trách nhiệm của ta."

      "Nguyệt Quang muốn trở về với ngươi."

      Âu Dương phẫn nộ thấp giọng:
      "Đáng chết! Từ lúc nào ngươi bắt đầu quan tâm đến ý nguyện của nàng vậy?"

      "Từ sau khi nàng cứu Nhạc Bình." thẳng thắn : "Ta thiếu nàng mối ân tình lớn, Tuấn Vương phủ lúc nào cũng hoan nghênh nàng tới ở."

      Tiếng khóc của cục cưng càng lúc càng lớn, Úy Vân có tâm tình chuyện với Âu Dương, "Ack.... Sợ rằng con ta đói bụng, ta muốn tìm cái gì cho nó, nếu ngươi muốn ở đây, ta bảo Phúc Trọng an bài chỗ ở cho ngươi, chỗ này của ta vĩnh viễn hoan nghênh ngươi và Nguyệt Quang quận chúa tới."

      Âu Dương tức giận phẩy tay áo bỏ .
      Úy Vân bất đắc dĩ nhún nhún vai với tiểu hài tử, "Chúng ta tìm mẹ.".

      Đột nhiên, hài tử ngừng khóc, khuôn mặt giống hệt Nhạc Bình tươi cười với Úy Vân, trái tim Úy Vân như tan ra.

      Kỳ , trái tim băng giá đó tan ra từ lâu.

      Hoàn

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :